• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt (2 Viewers)

  • Chương 3386 “Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.

Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.




Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.




Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.




Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.




Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.




Sức mạnh sấm sét và chân lực được hoa chỉ cảnh tăng cường đồng thời dồn xuống, chẳng mấy chốc Liễu Thừa Phong đã điên cuồng phun ra máu. Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất từ trên không trung, làm khói bụi bốc lên cao mười mấy trượng. Bản thân hắn thì chìm trong khói bụi, mất đi mọi khí tức và sự sống.





Từ đầu tới cuối chỉ mười lượt, hạng mười một bảng thiên kiêu dải Ngân Hà, bị Diệp Thiên mới chỉ là nhập thần đỉnh cao giết chết!





Hoa chỉ cảnh trên đỉnh đầu Diệp Thiên tan đi, ảo ảnh Lôi Hổ cũng tan biến. Lúc này cậu mới bay xuống từ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mai Nhược Lãnh.





“Nếu đã không muốn làm nô lệ thì vùng dậy với tôi đi!”.





Ánh mắt Mai Nhược Lãnh dao động kịch liệt, nhất thời không nói ra được câu nào.





Ngay khi Liễu Thừa Phong bị giết, trong cung điện huy hoàng cách xa trại tập trung nô lệ một nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc long bào đột nhiên mở mắt ra.





“Là Liễu Thừa Phong? Hắn chết rồi?”.





Người này khẽ nhíu mày, sau đó búng ngón tay, một dấu ấn ánh sáng lóe lên giữa không trung, hình thành một dòng tin.





“Trại tập trung nô lệ có biến, Tham Lang, Phá Quân, mau đi điều tra!”.





Dòng tin vừa xuất hiện, hai luồng sáng từ bên ngoài cung điên bay vọt lên trời, lao nhanh đến trại tập trung nô lệ.











Trong trại tập trung nô lệ, Diệp Thiên đứng ở chính giữa, bục xử tử ở phía sau đã bị sụp đổ từ lâu, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ. Thi thể của Liễu Thừa Phong đã lún sâu vào trong hố khổng lồ, không biết có còn nguyên vẹn hay không.





Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự kinh ngạc khi Liễu Thừa Phong bị Diệp Thiên giết chết, một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn.





Những năm bọn họ ở đây, nhiều thì đã lên đến mấy trăm, một nghìn năm, ít cũng phải mười năm trở lên. Trong thời gian đó, bọn họ từng nhìn thấy nhiều người chống đối cán bộ, cuối cùng bị giết chết. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên lại dùng hành động thực tế nói với bọn họ, thế nào gọi là kháng chiến chống cán bộ một cách chân chính.





Diệp Thiên là “nô lệ” đầu tiên giết chết cán bộ trong lịch sử của Tinh Ngân Chi Nhãn!





Mai Nhược Lãnh phản ứng lại đầu tiên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.





“Vì sao thực lực của cậu lại khôi phục được?”.





“Chẳng lẽ cậu ngồi thiền một ngày một đêm ở đó là để phá khóa Tinh Ngân?”.





Diệp Thiên gật đầu đáp: “Khóa Tinh Ngân này đúng là có chút ghê gớm. Nó có tổng cộng năm phong ấn, tôi dùng sáu canh giờ, liên tục đánh phá ba trăm tám mươi sáu lần mới dần dần phá được tầng phong ấn thứ ba”.





“Bây giờ tôi chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh, chỉ xem như khôi phục được bốn thành mà thôi. Chỉ có thể phát huy được thực lực ở nhập thần đỉnh cao”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom