• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt (2 Viewers)

  • Chương 3324 “Vô dụng thôi!”.

Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.




Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.




Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.




Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.




Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.




Nói xong, bọn họ mới quay người, chạy về phía cuối con đường. Ba anh em Kim Thị đuổi sát theo sau bọn họ như bóng với hình.





Một nhóm mười ba người chưa tới ba phút đã ra khỏi con đường không gian, xuất hiện ở phía trên một vùng đất sao Ly. Đó là một thảm cỏ phồn hoa, xung quanh tràn ngập tiếng chim hót, hương hoa thơm, khác hẳn với lối vào cung điện lơ lửng trước đó.





Rõ ràng khi Diệp Thiên xây dựng lối đi không gian đã đặt lối ra của con đường không gian cách xa lối vào di tích, tránh cho đám người Ôn Thắng Nam bị kẻ mang ý đồ xấu nhắm đến.





Lối đi không gian phía sau chậm rãi đóng lại. Đám người Ôn Thắng Nam đều lưu luyến ngoái nhìn, hồi lâu không muốn di chuyển bước chân. Khoảnh khắc rời khỏi di tích đổ sụp, trong lòng mọi người đều cảm thấy như đã mất đi thứ gì đó quan trọng, trở nên trống rỗng.





“Không cần quá lo lắng!”.





Kim lão đại thấy bọn họ lo lắng, lập tức an ủi: “Năng lực của Thần Tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cậu ấy nhất định sẽ thuận lợi trở về tổng bộ!”.





“Bây giờ chúng ta chỉ cần làm theo chỉ thị của cậu ấy, vậy là đủ rồi!”.





Theo bọn họ thấy, dòng chảy rối sinh ra sau khi không gian đổ sụp quả thật rất hung hiểm, nhưng với Diệp Thiên có đạo thể trường sinh mà nói không phải mối đe dọa gì quá lớn.





Mặc dù đám người Ôn Thắng Nam vẫn thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới lời Diệp Thiên nói, bọn họ điều chỉnh lại tâm trạng, đưa ba anh em Kim Thị cùng về tổng bộ Hiên Viên Điện.





Trong cung điện lơ lửng đổ sụp với tốc độ rất nhanh, vô số mảnh đá vụn bắn ra tứ phía. Diệp Thiên lại không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất.





“Chấm dứt mọi chuyện ở đây đi!”.





Giọng nói cậu nhàn nhạt vang lên. Giây lát sau, cậu đổ người xuống, hóa thành một đường cầu vồng, lao thẳng đến mặt đất, đi sâu vào lòng đất.





Lúc này, sâu trong lòng đất của cung điện lơ lửng, từng vòng ma khí màu đen đang kết thành một lồng giam.





Trong lồng giam ma khí đó, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím đang phẫn nộ gào thét.











Trong lòng đất u ám, một ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh đang ra sức gào thét. Xung quanh người nó, từng vòng ma khí màu đen tỏa sáng mạnh hơn, nhốt chặt nó bên trong, khiến nó không thể trốn thoát.





“Gào!”.





Ảo ảnh hình rồng quẫy mình, quất mạnh đuôi vào lồng giam ma khí. Uy lực một đòn này không thua kém gì một đòn toàn lực của kim đan thần phẩm, nhưng khi đánh vào lồng giam ma khí lại chỉ khiến chiếc lồng hơi lay động một chút, sau đó không có hiệu quả gì khác.





Ảo ảnh hình rồng không hề từ bỏ, nó nổi giận gào thét hết lần này tới lần khác, cố gắng tông về phía lồng giam ma khí hết lần này đến lần khác, thử thoát khỏi.





Ở một bên khác của không gian âm u, một bóng người mặc áo choàng đen đứng giữa không trung, chính là Thiên Luân.


Gã nhìn ảo ảnh hình rồng không ngừng tấn công lồng giam ma khí, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.





“Vô dụng thôi!”.





“Dù mày là hồn của linh mạch, nhưng linh trí lại cực kỳ hữu hạn, sức mạnh mày sở hữu cũng chỉ ở kim đan thần phẩm, làm sao phá được thủ đoạn của tao?”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom