Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3322 “Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
“Ầm ầm!”.
Mặt đất rung chuyển, cả tòa cung điện lơ lửng đều lung lay sắp đổ.
Cây Thánh Linh là cây thần được linh lực thuần túy và nguyên khí đất trời nuôi dưỡng. Rễ của nó kết hợp với linh lực, sau đó đâm sâu vào lòng đất, trọng lượng của nó không nhẹ hơn một ngọn núi là bao.
Bên cạnh đó, cây Thánh Linh dùng linh lực làm thân cây, muốn lay động gốc rễ của nó từ bên ngoài, dù là một đòn dốc hết sức của một vị kim đan thần phẩm cũng không thể làm được. Tu sĩ nguyên anh bình thường muốn gây ra tổn thương thực chất cho cây Thánh Linh là cực kỳ khó, trừ khi ngăn cách hoàn toàn nguồn linh lực và nguyên khí mà nó hấp thu thì mới có thể khiến cho cây Thánh Linh dần dần khô héo.
Lúc này, trước cây Thánh Linh cao một trăm mét, bóng dáng Diệp Thiên vô cùng bé nhỏ, có cảm giác như kiến càng rung cây.
Nhưng một con “kiến càng” như cậu lại dựa vào sức mình, cứ vậy nhổ cây Thánh Linh ra khỏi mặt đất.
Một tấc, một thước, một trượng…
Trước cái nhìn chăm chú của đám người Ôn Thắng Nam, cây cổ thụ chọc trời bị Diệp Thiên nhổ bật gốc, khiêng trên vai.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhổ cả gốc cây Thánh Linh lên, trong đất có vô số khói đen nhỏ bé giống như ung nhọt mọc từ trong xương lượn lờ bay lên, lan dọc theo bàn chân của Diệp Thiên lên bắp đùi.
Khí tức âm u tà ác ập vào mặt, anh em Kim Thị đứng phía sau đều cảm nhận được rõ ràng.
“Quả nhiên là gã Thiên Luân!”.
Bị khói đen quấn quanh, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh hẳn, lập tức di chuyển bàn chân tránh đi. Trong nháy mắt, đám khói đen ngoan cố đó bị sức mạnh to lớn đánh tan, rút lui vào trong đất.
“Thần Tử, đó là thứ gì?”.
Anh em Kim Thị vội vàng tiến lên, hỏi Diệp Thiên: “Chúng tôi phát hiện được dao động tà ác cực kỳ tinh thuần từ đám khói đen đó, không giống với người tu tiên tầm thường”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn theo hướng số khói đen đó lui về, nói: “Đó là ma khí, đúng là không phải của người tu tiên, mà là sức mạnh người tu ma chuyên tu!”.
“Chủ nhân của số ma khí này tên là Thiên Luân, bây giờ ông ta cũng đang ở trong di tích. Lúc nãy, người phá hủy sự cân bằng linh lực của cung điện lơ lửng cũng là ông ta không sai!”.
Anh em Kim Thị ngạc nhiên, đang định hỏi thì một tiếng động lớn đột nhiên vang vọng.
“Ầm ầm!”.
Không gian trên đỉnh đầu thoắt cái đổ sụp, vô số vết nứt không gian lan tràn, mau chóng phủ đầy vùng đất nơi này. Mặt đất đưới chân cậu cũng nứt ra theo, tan rã giống như mảng lục địa dịch chuyển, vách núi đá xung quanh cũng nhanh chóng sụp đổ.
Trong nháy mắt, cảnh đẹp hưng thịnh như thế ngoại đào nguyên ban đầu đã biến thành cảnh tượng như ngày tận thế!
Đám người Ôn Thắng Nam đã không còn chỗ đặt chân, chỉ đành đồng loạt vận chuyển chân lực, đứng lơ lửng giữa không trung. Nhưng bọn họ lại phát hiện, mảnh đất này dường như có một luồng sức mạnh đang áp chế chân lực trong cơ thể bọn họ, bọn họ duy trì trạng thái lơ lửng như bây giờ thậm chí còn rất khó.
Điều này khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Bình luận facebook