-
Chương 1159-1160
Chương 1159: Hòa nhau rồi
Lý Dục Thần ngồi xếp bằng lơ lửng trên không, tay kết pháp quyết, tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển ba lá cờ Ngũ Hành áp chế Long Man.
Mặc dù cờ Ngũ Hành là thần khí, nhưng pháp khí mạnh đến đâu cũng phải dựa vào người sử dụng. Nếu pháp lực không đủ, uy lực của pháp khí sẽ bị giảm đi đáng kể, giống như để một người bình thường vung kiếm Huyền Minh cũng không dễ xài hơn chiếc dao chặt củi trong nhà họ bao nhiêu.
Huống hồ, cờ Ma Giáo Ngũ Hành chỉ có ba lá, còn thiếu hai, không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh tương sinh tương khắc của Ngũ Hành, lại càng không thể hợp nhất thành một thể.
Lúc đầu, Lý Dục Thần vẫn có thể dựa vào ba lá cờ Ngũ Hành để áp chế Long Man, nhưng pháp lực của anh cũng tiêu hao cực kỳ nhanh. Thời gian kéo dài, pháp lực của anh bắt đầu cạn kiệt, trong khi Long Man dường như không bao giờ hết sức, càng lúc càng vùng vẫy dữ dội hơn giữa đám mây.
Đúng lúc đó, từ xa truyền đến một tiếng hát êm tai tuyệt diệu.
Lý Dục Thần vừa nghe đã biết, là Trân Châu đang hát.
Tiếng hát của người cá rất thần kỳ, âm thanh rõ ràng không lớn, nhưng có thể vang rất xa trên biển, đặc biệt là có thể truyền đi trong nước biển.
Long Man cũng nghe thấy tiếng hát, sự vùng vẫy bỗng chốc ngừng lại.
Nhưng chỉ dừng trong một khoảnh khắc. Ngay sau đó, nó bộc phát ra sức mạnh khó lòng tưởng tượng, phá tan màn mây từ ba lá cờ của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đành thu hồi ba lá cờ, lui về phía sau.
May thay, Long Man không truy đuổi anh, mà đi về hướng mặt biển phía Đông.
Tiếng hát của người cá cũng dần xa.
“Trân Châu!”
Lý Dục Thần biết rằng Long Man đang đuổi theo tiếng hát của Trân Châu.
Không ngờ vừa mới cứu mỹ nhân ngư này xong, lại nhanh chóng được cô ấy cứu ngược lại.
Lo sợ Trân Châu gặp nguy hiểm, anh lập tức lần theo tiếng hát mà đuổi theo.
...
Trân Châu nhìn ánh sáng tím chớp nháy phía xa, biết rằng Long Man đang hướng về phía mình.
Cô ấy lập tức ngừng hát, quay đầu bơi về phía Nam.
Nhưng cô ấy đã đánh giá thấp tốc độ và năng lực của Tử Điện Long Man.
Đây không phải sinh vật biển thông thường, cũng không chỉ đơn thuần là một con quái vật khổng lồ. Đây là một đại yêu với yêu lực mạnh mẽ và những yêu pháp biến ảo khôn lường.
Dù rằng ở một mức độ nào đó, người cá cũng được coi là yêu, cũng biết yêu pháp, nhưng so với Tử Điện Long Man, cô ấy quả thật quá nhỏ bé.
Cô ấy nghĩ rằng Long Man còn cách rất xa, chỉ cần ngừng hát và lặng lẽ rời đi thì sẽ an toàn.
Nhưng ngay khi vừa xoay người, dưới chân cô ấy đã nổi lên một cơn sóng dữ.
Cơ thể cô ấy bị sóng cuốn lên không trung, sau đó, cô ấy đã thấy cái đầu khổng lồ và xấu xí của Tử Điện Long Man.
Đó là một cái đầu hình tam giác, phủ đầy chất nhầy, dòng điện tím chớp nháy trong lớp chất nhầy ấy.
Cô ấy ở trên đỉnh sóng, còn cái đầu rồng xấu xí đó thì vươn lên tận tầng mây.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng cô ấy.
Cô ấy không sợ chết, chủng tộc đặc biệt gian khổ sinh tồn trên biển từ trước tới nay chưa từng sợ chết.
Nhưng từ ánh mắt của Tử Điện Long Man, cô ấy nhìn thấy sự tham lam.
Ánh mắt tham lam bộc lộ qua chất nhầy kinh tởm khiến cô ấy lạnh cả người.
Nếu bị thứ đó bắt được, điều gì sẽ xảy ra, cô ấy không dám tưởng tượng.
Cô ấy liều mạng quẫy đuôi, muốn chạy trốn. Nhưng cô ấy đang ở đỉnh ngọn sóng cao ngất, nước biển vốn là nơi tự do của cô ấy giờ đây lại trở thành xiềng xích trói buộc, cô ấy không cách nào thoát ra được.
Mà con Long Man đó cứ thế đứng thẳng thân mình khổng lồ cao to trên mặt biển, nhìn cô ấy bằng ánh mắt tham lam, há ra cái miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn đan xen.
Đột nhiên, một tia sáng đen phóng tới như tia chớp.
Trân Châu cảm thấy mình được một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Bầu trời biến thành những dòng ánh sáng lung linh, còn những cơn sóng dữ của biển cả trong phút chốc dường như được vuốt phẳng, giống như một chiếc gương khổng lồ phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Con Long Man kia trong nháy mắt đã đi xa, chỉ còn là một điểm sáng màu tím.
Cô ấy nghe thấy một tiếng rồng gầm, đầy căm phẫn và không cam lòng.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt ấy, khuôn mặt không mang nét tròn trịa mềm mại của người cá dưới biển, mà là vẻ đẹp sắc sảo như được chạm khắc.
Hơi ấm từ lồng ngực người đàn ông xua tan nỗi sợ và cái lạnh trong cô ấy, sức mạnh từ đôi cánh tay ấy khiến cô ấy cảm thấy an toàn.
Không biết vì sao, trái tim cô ấy bắt đầu đập loạn nhịp. Đập thật nhanh, thật nhanh, kích động như khi cô ấy còn bé nhìn thấy con trai khổng lồ giấu mình trong rặng san hô mở vỏ, để lộ viên ngọc phát sáng rực rỡ. Từ đó về sau, cô ấy đã có cho mình một cái tên— Trân Châu.
Cô ấy không biết mình được đưa về bằng cách nào. Cô ấy chỉ cảm thấy thời gian thật ngắn ngủi, những điều đẹp đẽ dường như luôn tan biến chỉ trong thoáng chốc.
Khi cô ấy còn chưa kịp tận hưởng niềm hạnh phúc mà nhịp tim dồn dập thúc giục huyết dịch đánh vào đầu não mang đến, thì đã trở về bên bố cô ấy - Xà Cừ, và những người đồng tộc.
"Ai da Trân Châu! Con làm bố sợ chết khiếp! Con có biết chúng ta lo lắng cho con nhiều thế nào không?"
Giọng của Xà Cừ lộ vẻ trách móc, nhưng vì nể mặt Lý Dục Thần đang đứng đó, ông không thể nói cách làm của con gái mình là sai.
"Không sao mà, bố xem, Lý... Lý tiên nhân đã cứu con trở về rồi mà!" Trân Châu đáp.
"Hừ, con có mấy cái mạng chứ? Thần tiên có thể cứu con mấy lần? Con…"
Xà Cừ bị Lý Dục Thần ngắt lời. Lý Dục Thần nhìn vào mắt Trân Châu, chân thành nói:
"Cảm ơn cô, Trân Châu!"
Trân Châu đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng. Cảm giác này trước giờ cô ấy chưa từng có. Những người cá bình thường thường không biết xấu hổ, nhưng cô ấy lại cảm thấy xấu hổ.
"..." Cô ấy lẩm bẩm nhỏ đến mức chỉ mình cô ấy nghe được.
"Gì cơ?" Lý Dục Thần hỏi.
"A?" Trân Châu hoảng hốt một lúc, ngay cả cô ấy cũng không chắc mình vừa nói gì.
"À, ý tôi là, anh đã cứu tôi hai lần, vậy tôi vẫn còn nợ anh một lần."
"Lúc cô dẫn 'Đại Địa' đi khi nãy cũng là đã cứu tôi, thế nên cũng là hai lần."
"Vậy là, chúng ta hòa nhau rồi?"
Trân Châu lấy lại vẻ hồn nhiên, nở nụ cười.
Xà Cừ trách: "Hòa cái gì mà hòa? Con nghĩ mình ngang hàng với tiên nhân sao?"
"Thực sự hòa rồi mà!" Trân Châu lẩm bẩm.
Lý Dục Thần bật cười.
Anh nhìn Trân Châu, ánh mắt có phần trìu mến, cũng có phần lo lắng.
"Sau này đừng tùy tiện hát nữa, con Long Man đó rất nguy hiểm."
"Ở đây có Đại Địa, con đó không dám đến đâu." Trân Châu đáp.
"Các người sẽ sống cùng với Đại Địa mãi sao?" Lý Dục Thần tò mò hỏi.
"Đúng thế." Xà Cừ trả lời. "Con người sống trên đất liền, còn người cá bọn ta không thể lên bờ, nó chính là mặt đất của chúng ta. Bọn ta sẽ dẫn nó trở lại nơi vốn thuộc về nó, để những chủng loài ở đó quay về với mảnh đất này."
Lý Dục Thần gật đầu, nhìn Trân Châu: "Dù sao cũng phải cẩn thận hơn, và phải chăm chỉ tu hành. Cô có linh căn, với linh khí đặc biệt của Đại Địa, cô sẽ tiến bộ rất nhanh. Hy vọng lần sau gặp lại, cô sẽ không còn phụ thuộc vào biển cả nữa."
Trân Châu thoáng buồn, nhưng vẫn gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."
Lý Dục Thần từ biệt tộc người cá, rồi quay người biến mất giữa ánh sáng lung linh trên mặt biển.
Trân Châu ngẩn ngơ nhìn mặt biển, mãi lâu sau mới nghe thấy tiếng bố giục: "Đi thôi, cố gắng tu luyện, sẽ còn gặp lại mà."
Chương 1160: Tìm giải pháp
Lý Dục Thần trở về Đảo Cửu Long mới biết, bóng người màu đen đã cứu Lục Kính Sơn chính là Bando Shuichi.
Lục Kính Sơn bị thương nhưng chung quy thì vẫn ổn, ông ấy không bị Long Man tấn công trực tiếp, chỉ làm tiêu hao toàn bộ chân nguyên của ông ấy, cú nổ và sóng xung kích được tạo ra do va chạm rất dữ dội, nhưng với thân thể đã trải qua nhiều lần tôi luyện bằng lôi kiếp thì cũng chẳng sao.
Sau khi uống một ít đan dược và điều tức xong, Lục Kính Sơn đã phục hồi được bảy, tám phần.
Bando Shuichi quỳ một chân dưới đất, thanh kiếm giấu trong vỏ gỗ đặt nằm ngang trên đầu gối.
"Tôi sai rồi."
Bando Shuichi cúi đầu, giọng nói hơi khàn khàn.
"Tôi đã đặt vận mệnh của quốc gia và dân tộc lên trên đạo đức, mà quên mất đạo lý tu hành, đó là tất cả các sinh linh trong cuộc đấu tranh sinh tử đều đang thách thức với thiên đạo."
"Tôi đã sai lầm khi đánh giá quá cao đạo đức của lũ người trong quốc hội, nghĩ rằng họ lo nghĩ cho dân tộc, ngây thơ tin vào cái mà họ gọi là vận mệnh quốc gia mà quên mất rằng, việc đánh thức cổ kình và ngăn dòng chảy sẽ gây ra sự thay đổi khổng lồ cho hệ sinh thái biển."
"Đáng lẽ tôi phải lường trước được hậu quả thảm khốc mà chuyện này sẽ mang lại. Ở dưới biển, cổ kình Thái Âm được gọi là 'Đại Địa', nó vẫn luôn ở khu vực tam giác kia, ôn hòa và bình lặng, trở thành một phần của đại dương. Việc nó di chuyển chắc chắn sẽ dẫn đến việc yêu khí hỗn loạn. Cơn thịnh nộ của nó là điều chúng ta không thể chịu đựng nổi."
"Chúng tôi đã đánh giá quá thấp sức mạnh của nó. Vì muốn giam cầm cổ kình ở Đông Hải và ngăn cản dòng hải lưu nóng chảy ra phía Bắc, chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu, xây dựng một hạm đội chúng tôi cho là mạnh mẽ nhất, điều động hơn một nghìn võ sĩ trong lãnh thổ Đông Doanh, bao gồm cả hộ vệ hoàng gia do gia tộc Mitarai đang nắm giữ, còn có cả cao thủ từ Thập Đại Nhẫn Tông và Kiếm Đạo Tông."
"Tuy nhiên, vào lúc tôi nhìn thấy Đại Địa, tôi mới nhận ra rằng chúng tôi ngu dốt và nhỏ bé biết bao! Đại Địa còn chưa phản công, chỉ với một mình Lôi Long thôi cũng đã đủ để toàn bộ hạm đội và đội quân của chúng tôi tan thành mây khói. Nếu như chúng tôi chọc giận Đại Địa, thì khi nó tức giận tiến gần vào đất liền, đó sẽ là một thảm họa khủng khiếp. Ít nhất là chúng tôi không thể ngăn cản được số phận Đông Doanh bị hủy diệt, có lẽ chỉ có những người ở Côn Luân mới có thể ngăn chặn bước tiến của nó.”
"Cảm ơn cậu Lý!" Bando Shuichi đột ngột cúi gập người xuống trước mặt Lý Dục Thần: "Nếu không phải do cậu đã cứu những người cá kia, lại còn dùng tiếng hát của họ để dẫn cổ kình Thái Âm đi, tôi thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
Lý Dục Thần không ngờ Bando Shuichi lại nói những lời như vậy, đúng là một người hiểu chuyện, cũng khó trách Lục Kính Sơn lại có thể kết bạn với ông ta.
"Ông không cần phải cảm ơn tôi, tôi không làm chuyện này vì ông, và cũng chẳng làm chuyện này vì người Đông Doanh." Lý Dục Thần nói: "Huống hồ, vừa rồi ông cũng đã cứu sư huynh của tôi."
Bando Shuichi cười tự giễu: "Thật ra tôi đã quan sát lâu rồi, nếu cậu Lý không dùng kế 'vây Ngụy cứu Triệu', tôi cũng không dám hành động bừa. Hơn nữa, sau khi cứu ông Lục xong, tôi cũng không còn dũng khí để quay lại cứu cậu. Mặc dù bây giờ tôi đã biết cậu không cần tôi tới cứu."
Lục Kính Sơn nói: "Bando, chuyện đã qua rồi, đừng tự trách nữa. Đám súc sinh trong quốc hội Đông Doanh cũng chỉ là súc sinh, không liên quan gì đến ông và người dân Đông Doanh, chúng ta là người tu hành, chỉ cần giữ vững chính niệm, chỉ cần không làm việc thẹn với lương tâm là được. Dù sao đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn ông đã cứu tôi."
Bando Shuichi thở dài, nói: "Việc cần phải làm ngay lúc này là phải giải quyết con Long Man kia. Nếu để nó đến gần bờ biển, thì không chỉ có đảo Cửu Long hay Đông Doanh, toàn bộ người dân Hoa Hạ đều sẽ gặp tai ương."
Lý Dục Thần nói: "Hiện tại nó đã bị tiếng hát của người cá dẫn đi, tạm thời sẽ không đến đây nữa."
Lục Kính Sơn nhíu mày nói: "Nhưng nếu vậy liệu có dẫn tới thảm họa không thể lường trước cho tộc người cá không?"
“Có cổ kình Thái Âm ở đây, nó chắc chắn sẽ không dám gây rối. Tuy nhiên..." Lý Dục Thần trầm ngâm một lúc: "Tôi thấy trên đầu con Long Man đó có mọc sừng, hóa hình thành rồng, chắc chắn nó đã từng thấy rồng, giờ nó lại xuất hiện ở đảo Cửu Long..."
"Tôi cũng cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của con yêu quái này hơi kỳ lạ." Bando Shuichi nói: "Tôi đã từng gặp rất nhiều yêu thú trên biển, cũng đã tự tay chém không ít bọn chúng, nhưng chưa bao giờ thấy yêu quái nào có sức mạnh như vậy. Yêu quái này có lẽ không chỉ là một con lươn điện thành tinh đơn giản, mà rất có thể nó đã từng ăn long đan, do đó mới hóa hình thành rồng, có được sức mạnh gần giống như rồng."
"Người cá gọi nó là Lôi Long, có lẽ không phải là ngẫu nhiên." Lý Dục Thần nói.
Lục Kính Sơn trầm tư nói: "Từ xưa, giao long hóa hình và bay lên trời lên. Rất có thể đảo Cửu Long là nơi nghỉ ngơi cuối cùng của giao long thường dựa vào lực thủy triều của Tiền Đường, ngược dòng Tiền Đường từ cửa biển mà bay trước khi lên bờ, và tên gọi Cửu Long có thể cũng xuất phát từ đây."
Lý Dục Thần bàng hoàng, mới hiểu tại sao Tiền Đường lại có nhiều truyền thuyết về rồng đến vậy, Tiền Đường có chuyện vua Tiền bắn rồng, Mai Thành có chuyện Nghiêm Công câu rồng, hóa ra đây là con đường cổ xưa để rồng bay từ biển lên trời.
"Chẳng lẽ, nó tự cho mình là rồng, nên muốn đi theo con đường của giao long năm xưa, quay lại bờ và bay lên trời?"
"Vậy thì không được rồi, phải ngăn chặn nó." Bando Shuichi nói: "Lần này Long Man xuất hiện ở Đông Hải, có liên quan rất lớn đến kế hoạch cổ kình của Đông Doanh. Tôi cũng tham gia chuyện này, nếu Long Man đi theo hướng Tiền Đường, gây họa cho con dân Hoa Hạ, tôi có chết ngàn lần cũng không hết tội!"
Lý Dục Thần nói: "Với sức mạnh của Long Man đó, ba chúng ta có liên thủ cũng không phải đối thủ của nó. Giải pháp duy nhất hiện tại là giao nó cho người cá, có cổ kình Thái Âm ở đó, nó sẽ không dám manh động. Tôi tới Thiên Đô tìm viện binh."
Bando Shuichi lộ vẻ kinh ngạc: "Hóa ra Cậu Lý là đệ tử của Thiên Đô, vậy thì ông Lục cũng là người của Vạn Tiên Môn sao?"
Lục Kính Sơn vẫy tay nói: "Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại."
Bando Shuichi biết đây là chuyện của sư môn người ta nên không nhắc tới nữa, chỉ suy tư nói: "Cổ kình Thái Âm là một biến số, Tử Điện Long Man có mạnh đến đâu thì chúng ta vẫn có thể tìm cách đối phó. Nhưng nếu có biến cố xảy ra với cổ kình Thái Âm, dù chỉ là một cú trở mình của nó, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."
Lục Kính Sơn cũng nói: "Tôi nghe sư đệ Thanh Hồi và sư muội Vãn Tình nói, hiện nay ma khí ở ngoại vực rất hỗn loạn, nước ngầm trên thế giới cũng bắt đầu chuyển động. Có thể lúc này đã có thế lực biết chuyện xảy ra ở đây, đang nhắm vào cổ kình Thái Âm."
Lý Dục Thần nhớ tới Thái Dương Thánh Giáo, những thiên sứ sáu cánh đáng sợ và đôi mắt mở ra trong hư không, đến giờ vẫn khiến anh cảm thấy bất an. Hiện tại Hắc Hỏa đang ở trên người anh, Joyce và Trần Văn Học đều đang ở trên đảo Cửu Long, cộng thêm đảo Cửu Long đã từng xảy ra mâu thuẫn với Thái Dương Thành Giáo, cổ kình Thái Âm ở chỗ này càng lâu càng nguy hiểm.
"Sư huynh nói đúng, nhưng nếu để người cá dụ cổ kình quay về biển sâu, mà Long Man lại tấn công bất ngờ đảo Cửu Long thì sao?"
"Cổ kình không quay lại, vẫn có nguy cơ Long Man sẽ tấn công đảo Cửu Long." Lục Kính Sơn trầm ngâm một lúc: "Tôi có một đề nghị, nhưng không biết liệu nó có khả thi hay không."
"Sư huynh, mời nói."
"Đảo Cửu Long có ba đảo, đảo nam là nơi tôi bế quan tu luyện, chưa bao giờ dẫn người nào tới đó. Thực ra ở đảo nam có một trận pháp cổ xưa gọi là Tỏa Long Trận. Tiếc là trận pháp này đã bị hỏng, tôi đã tiêu tốn gần trăm năm để sửa chữa trận pháp này, mặc dù sức mạnh không bằng một phần mười lúc trước, nhưng nếu có thể dẫn Long Man đến đây, cộng với sức mạnh của ba chúng ta, có lẽ là có thể sử dụng trận pháp này để giam giữ nó."
Lý Dục Thần biết rằng, Lục Kính Sơn đưa ra đề nghị này là cực kỳ mạo hiểm, bởi vì đảo nam là một phần của đảo Cửu Long, nếu kế hoạch thất bại, không thể giam giữ Long Man thì cả đảo Cửu Long sẽ gặp phải đại họa.
Lý Dục Thần ngồi xếp bằng lơ lửng trên không, tay kết pháp quyết, tập trung toàn bộ tinh thần điều khiển ba lá cờ Ngũ Hành áp chế Long Man.
Mặc dù cờ Ngũ Hành là thần khí, nhưng pháp khí mạnh đến đâu cũng phải dựa vào người sử dụng. Nếu pháp lực không đủ, uy lực của pháp khí sẽ bị giảm đi đáng kể, giống như để một người bình thường vung kiếm Huyền Minh cũng không dễ xài hơn chiếc dao chặt củi trong nhà họ bao nhiêu.
Huống hồ, cờ Ma Giáo Ngũ Hành chỉ có ba lá, còn thiếu hai, không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh tương sinh tương khắc của Ngũ Hành, lại càng không thể hợp nhất thành một thể.
Lúc đầu, Lý Dục Thần vẫn có thể dựa vào ba lá cờ Ngũ Hành để áp chế Long Man, nhưng pháp lực của anh cũng tiêu hao cực kỳ nhanh. Thời gian kéo dài, pháp lực của anh bắt đầu cạn kiệt, trong khi Long Man dường như không bao giờ hết sức, càng lúc càng vùng vẫy dữ dội hơn giữa đám mây.
Đúng lúc đó, từ xa truyền đến một tiếng hát êm tai tuyệt diệu.
Lý Dục Thần vừa nghe đã biết, là Trân Châu đang hát.
Tiếng hát của người cá rất thần kỳ, âm thanh rõ ràng không lớn, nhưng có thể vang rất xa trên biển, đặc biệt là có thể truyền đi trong nước biển.
Long Man cũng nghe thấy tiếng hát, sự vùng vẫy bỗng chốc ngừng lại.
Nhưng chỉ dừng trong một khoảnh khắc. Ngay sau đó, nó bộc phát ra sức mạnh khó lòng tưởng tượng, phá tan màn mây từ ba lá cờ của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đành thu hồi ba lá cờ, lui về phía sau.
May thay, Long Man không truy đuổi anh, mà đi về hướng mặt biển phía Đông.
Tiếng hát của người cá cũng dần xa.
“Trân Châu!”
Lý Dục Thần biết rằng Long Man đang đuổi theo tiếng hát của Trân Châu.
Không ngờ vừa mới cứu mỹ nhân ngư này xong, lại nhanh chóng được cô ấy cứu ngược lại.
Lo sợ Trân Châu gặp nguy hiểm, anh lập tức lần theo tiếng hát mà đuổi theo.
...
Trân Châu nhìn ánh sáng tím chớp nháy phía xa, biết rằng Long Man đang hướng về phía mình.
Cô ấy lập tức ngừng hát, quay đầu bơi về phía Nam.
Nhưng cô ấy đã đánh giá thấp tốc độ và năng lực của Tử Điện Long Man.
Đây không phải sinh vật biển thông thường, cũng không chỉ đơn thuần là một con quái vật khổng lồ. Đây là một đại yêu với yêu lực mạnh mẽ và những yêu pháp biến ảo khôn lường.
Dù rằng ở một mức độ nào đó, người cá cũng được coi là yêu, cũng biết yêu pháp, nhưng so với Tử Điện Long Man, cô ấy quả thật quá nhỏ bé.
Cô ấy nghĩ rằng Long Man còn cách rất xa, chỉ cần ngừng hát và lặng lẽ rời đi thì sẽ an toàn.
Nhưng ngay khi vừa xoay người, dưới chân cô ấy đã nổi lên một cơn sóng dữ.
Cơ thể cô ấy bị sóng cuốn lên không trung, sau đó, cô ấy đã thấy cái đầu khổng lồ và xấu xí của Tử Điện Long Man.
Đó là một cái đầu hình tam giác, phủ đầy chất nhầy, dòng điện tím chớp nháy trong lớp chất nhầy ấy.
Cô ấy ở trên đỉnh sóng, còn cái đầu rồng xấu xí đó thì vươn lên tận tầng mây.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng cô ấy.
Cô ấy không sợ chết, chủng tộc đặc biệt gian khổ sinh tồn trên biển từ trước tới nay chưa từng sợ chết.
Nhưng từ ánh mắt của Tử Điện Long Man, cô ấy nhìn thấy sự tham lam.
Ánh mắt tham lam bộc lộ qua chất nhầy kinh tởm khiến cô ấy lạnh cả người.
Nếu bị thứ đó bắt được, điều gì sẽ xảy ra, cô ấy không dám tưởng tượng.
Cô ấy liều mạng quẫy đuôi, muốn chạy trốn. Nhưng cô ấy đang ở đỉnh ngọn sóng cao ngất, nước biển vốn là nơi tự do của cô ấy giờ đây lại trở thành xiềng xích trói buộc, cô ấy không cách nào thoát ra được.
Mà con Long Man đó cứ thế đứng thẳng thân mình khổng lồ cao to trên mặt biển, nhìn cô ấy bằng ánh mắt tham lam, há ra cái miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn đan xen.
Đột nhiên, một tia sáng đen phóng tới như tia chớp.
Trân Châu cảm thấy mình được một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Bầu trời biến thành những dòng ánh sáng lung linh, còn những cơn sóng dữ của biển cả trong phút chốc dường như được vuốt phẳng, giống như một chiếc gương khổng lồ phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Con Long Man kia trong nháy mắt đã đi xa, chỉ còn là một điểm sáng màu tím.
Cô ấy nghe thấy một tiếng rồng gầm, đầy căm phẫn và không cam lòng.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt ấy, khuôn mặt không mang nét tròn trịa mềm mại của người cá dưới biển, mà là vẻ đẹp sắc sảo như được chạm khắc.
Hơi ấm từ lồng ngực người đàn ông xua tan nỗi sợ và cái lạnh trong cô ấy, sức mạnh từ đôi cánh tay ấy khiến cô ấy cảm thấy an toàn.
Không biết vì sao, trái tim cô ấy bắt đầu đập loạn nhịp. Đập thật nhanh, thật nhanh, kích động như khi cô ấy còn bé nhìn thấy con trai khổng lồ giấu mình trong rặng san hô mở vỏ, để lộ viên ngọc phát sáng rực rỡ. Từ đó về sau, cô ấy đã có cho mình một cái tên— Trân Châu.
Cô ấy không biết mình được đưa về bằng cách nào. Cô ấy chỉ cảm thấy thời gian thật ngắn ngủi, những điều đẹp đẽ dường như luôn tan biến chỉ trong thoáng chốc.
Khi cô ấy còn chưa kịp tận hưởng niềm hạnh phúc mà nhịp tim dồn dập thúc giục huyết dịch đánh vào đầu não mang đến, thì đã trở về bên bố cô ấy - Xà Cừ, và những người đồng tộc.
"Ai da Trân Châu! Con làm bố sợ chết khiếp! Con có biết chúng ta lo lắng cho con nhiều thế nào không?"
Giọng của Xà Cừ lộ vẻ trách móc, nhưng vì nể mặt Lý Dục Thần đang đứng đó, ông không thể nói cách làm của con gái mình là sai.
"Không sao mà, bố xem, Lý... Lý tiên nhân đã cứu con trở về rồi mà!" Trân Châu đáp.
"Hừ, con có mấy cái mạng chứ? Thần tiên có thể cứu con mấy lần? Con…"
Xà Cừ bị Lý Dục Thần ngắt lời. Lý Dục Thần nhìn vào mắt Trân Châu, chân thành nói:
"Cảm ơn cô, Trân Châu!"
Trân Châu đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng. Cảm giác này trước giờ cô ấy chưa từng có. Những người cá bình thường thường không biết xấu hổ, nhưng cô ấy lại cảm thấy xấu hổ.
"..." Cô ấy lẩm bẩm nhỏ đến mức chỉ mình cô ấy nghe được.
"Gì cơ?" Lý Dục Thần hỏi.
"A?" Trân Châu hoảng hốt một lúc, ngay cả cô ấy cũng không chắc mình vừa nói gì.
"À, ý tôi là, anh đã cứu tôi hai lần, vậy tôi vẫn còn nợ anh một lần."
"Lúc cô dẫn 'Đại Địa' đi khi nãy cũng là đã cứu tôi, thế nên cũng là hai lần."
"Vậy là, chúng ta hòa nhau rồi?"
Trân Châu lấy lại vẻ hồn nhiên, nở nụ cười.
Xà Cừ trách: "Hòa cái gì mà hòa? Con nghĩ mình ngang hàng với tiên nhân sao?"
"Thực sự hòa rồi mà!" Trân Châu lẩm bẩm.
Lý Dục Thần bật cười.
Anh nhìn Trân Châu, ánh mắt có phần trìu mến, cũng có phần lo lắng.
"Sau này đừng tùy tiện hát nữa, con Long Man đó rất nguy hiểm."
"Ở đây có Đại Địa, con đó không dám đến đâu." Trân Châu đáp.
"Các người sẽ sống cùng với Đại Địa mãi sao?" Lý Dục Thần tò mò hỏi.
"Đúng thế." Xà Cừ trả lời. "Con người sống trên đất liền, còn người cá bọn ta không thể lên bờ, nó chính là mặt đất của chúng ta. Bọn ta sẽ dẫn nó trở lại nơi vốn thuộc về nó, để những chủng loài ở đó quay về với mảnh đất này."
Lý Dục Thần gật đầu, nhìn Trân Châu: "Dù sao cũng phải cẩn thận hơn, và phải chăm chỉ tu hành. Cô có linh căn, với linh khí đặc biệt của Đại Địa, cô sẽ tiến bộ rất nhanh. Hy vọng lần sau gặp lại, cô sẽ không còn phụ thuộc vào biển cả nữa."
Trân Châu thoáng buồn, nhưng vẫn gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."
Lý Dục Thần từ biệt tộc người cá, rồi quay người biến mất giữa ánh sáng lung linh trên mặt biển.
Trân Châu ngẩn ngơ nhìn mặt biển, mãi lâu sau mới nghe thấy tiếng bố giục: "Đi thôi, cố gắng tu luyện, sẽ còn gặp lại mà."
Chương 1160: Tìm giải pháp
Lý Dục Thần trở về Đảo Cửu Long mới biết, bóng người màu đen đã cứu Lục Kính Sơn chính là Bando Shuichi.
Lục Kính Sơn bị thương nhưng chung quy thì vẫn ổn, ông ấy không bị Long Man tấn công trực tiếp, chỉ làm tiêu hao toàn bộ chân nguyên của ông ấy, cú nổ và sóng xung kích được tạo ra do va chạm rất dữ dội, nhưng với thân thể đã trải qua nhiều lần tôi luyện bằng lôi kiếp thì cũng chẳng sao.
Sau khi uống một ít đan dược và điều tức xong, Lục Kính Sơn đã phục hồi được bảy, tám phần.
Bando Shuichi quỳ một chân dưới đất, thanh kiếm giấu trong vỏ gỗ đặt nằm ngang trên đầu gối.
"Tôi sai rồi."
Bando Shuichi cúi đầu, giọng nói hơi khàn khàn.
"Tôi đã đặt vận mệnh của quốc gia và dân tộc lên trên đạo đức, mà quên mất đạo lý tu hành, đó là tất cả các sinh linh trong cuộc đấu tranh sinh tử đều đang thách thức với thiên đạo."
"Tôi đã sai lầm khi đánh giá quá cao đạo đức của lũ người trong quốc hội, nghĩ rằng họ lo nghĩ cho dân tộc, ngây thơ tin vào cái mà họ gọi là vận mệnh quốc gia mà quên mất rằng, việc đánh thức cổ kình và ngăn dòng chảy sẽ gây ra sự thay đổi khổng lồ cho hệ sinh thái biển."
"Đáng lẽ tôi phải lường trước được hậu quả thảm khốc mà chuyện này sẽ mang lại. Ở dưới biển, cổ kình Thái Âm được gọi là 'Đại Địa', nó vẫn luôn ở khu vực tam giác kia, ôn hòa và bình lặng, trở thành một phần của đại dương. Việc nó di chuyển chắc chắn sẽ dẫn đến việc yêu khí hỗn loạn. Cơn thịnh nộ của nó là điều chúng ta không thể chịu đựng nổi."
"Chúng tôi đã đánh giá quá thấp sức mạnh của nó. Vì muốn giam cầm cổ kình ở Đông Hải và ngăn cản dòng hải lưu nóng chảy ra phía Bắc, chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu, xây dựng một hạm đội chúng tôi cho là mạnh mẽ nhất, điều động hơn một nghìn võ sĩ trong lãnh thổ Đông Doanh, bao gồm cả hộ vệ hoàng gia do gia tộc Mitarai đang nắm giữ, còn có cả cao thủ từ Thập Đại Nhẫn Tông và Kiếm Đạo Tông."
"Tuy nhiên, vào lúc tôi nhìn thấy Đại Địa, tôi mới nhận ra rằng chúng tôi ngu dốt và nhỏ bé biết bao! Đại Địa còn chưa phản công, chỉ với một mình Lôi Long thôi cũng đã đủ để toàn bộ hạm đội và đội quân của chúng tôi tan thành mây khói. Nếu như chúng tôi chọc giận Đại Địa, thì khi nó tức giận tiến gần vào đất liền, đó sẽ là một thảm họa khủng khiếp. Ít nhất là chúng tôi không thể ngăn cản được số phận Đông Doanh bị hủy diệt, có lẽ chỉ có những người ở Côn Luân mới có thể ngăn chặn bước tiến của nó.”
"Cảm ơn cậu Lý!" Bando Shuichi đột ngột cúi gập người xuống trước mặt Lý Dục Thần: "Nếu không phải do cậu đã cứu những người cá kia, lại còn dùng tiếng hát của họ để dẫn cổ kình Thái Âm đi, tôi thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
Lý Dục Thần không ngờ Bando Shuichi lại nói những lời như vậy, đúng là một người hiểu chuyện, cũng khó trách Lục Kính Sơn lại có thể kết bạn với ông ta.
"Ông không cần phải cảm ơn tôi, tôi không làm chuyện này vì ông, và cũng chẳng làm chuyện này vì người Đông Doanh." Lý Dục Thần nói: "Huống hồ, vừa rồi ông cũng đã cứu sư huynh của tôi."
Bando Shuichi cười tự giễu: "Thật ra tôi đã quan sát lâu rồi, nếu cậu Lý không dùng kế 'vây Ngụy cứu Triệu', tôi cũng không dám hành động bừa. Hơn nữa, sau khi cứu ông Lục xong, tôi cũng không còn dũng khí để quay lại cứu cậu. Mặc dù bây giờ tôi đã biết cậu không cần tôi tới cứu."
Lục Kính Sơn nói: "Bando, chuyện đã qua rồi, đừng tự trách nữa. Đám súc sinh trong quốc hội Đông Doanh cũng chỉ là súc sinh, không liên quan gì đến ông và người dân Đông Doanh, chúng ta là người tu hành, chỉ cần giữ vững chính niệm, chỉ cần không làm việc thẹn với lương tâm là được. Dù sao đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn ông đã cứu tôi."
Bando Shuichi thở dài, nói: "Việc cần phải làm ngay lúc này là phải giải quyết con Long Man kia. Nếu để nó đến gần bờ biển, thì không chỉ có đảo Cửu Long hay Đông Doanh, toàn bộ người dân Hoa Hạ đều sẽ gặp tai ương."
Lý Dục Thần nói: "Hiện tại nó đã bị tiếng hát của người cá dẫn đi, tạm thời sẽ không đến đây nữa."
Lục Kính Sơn nhíu mày nói: "Nhưng nếu vậy liệu có dẫn tới thảm họa không thể lường trước cho tộc người cá không?"
“Có cổ kình Thái Âm ở đây, nó chắc chắn sẽ không dám gây rối. Tuy nhiên..." Lý Dục Thần trầm ngâm một lúc: "Tôi thấy trên đầu con Long Man đó có mọc sừng, hóa hình thành rồng, chắc chắn nó đã từng thấy rồng, giờ nó lại xuất hiện ở đảo Cửu Long..."
"Tôi cũng cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của con yêu quái này hơi kỳ lạ." Bando Shuichi nói: "Tôi đã từng gặp rất nhiều yêu thú trên biển, cũng đã tự tay chém không ít bọn chúng, nhưng chưa bao giờ thấy yêu quái nào có sức mạnh như vậy. Yêu quái này có lẽ không chỉ là một con lươn điện thành tinh đơn giản, mà rất có thể nó đã từng ăn long đan, do đó mới hóa hình thành rồng, có được sức mạnh gần giống như rồng."
"Người cá gọi nó là Lôi Long, có lẽ không phải là ngẫu nhiên." Lý Dục Thần nói.
Lục Kính Sơn trầm tư nói: "Từ xưa, giao long hóa hình và bay lên trời lên. Rất có thể đảo Cửu Long là nơi nghỉ ngơi cuối cùng của giao long thường dựa vào lực thủy triều của Tiền Đường, ngược dòng Tiền Đường từ cửa biển mà bay trước khi lên bờ, và tên gọi Cửu Long có thể cũng xuất phát từ đây."
Lý Dục Thần bàng hoàng, mới hiểu tại sao Tiền Đường lại có nhiều truyền thuyết về rồng đến vậy, Tiền Đường có chuyện vua Tiền bắn rồng, Mai Thành có chuyện Nghiêm Công câu rồng, hóa ra đây là con đường cổ xưa để rồng bay từ biển lên trời.
"Chẳng lẽ, nó tự cho mình là rồng, nên muốn đi theo con đường của giao long năm xưa, quay lại bờ và bay lên trời?"
"Vậy thì không được rồi, phải ngăn chặn nó." Bando Shuichi nói: "Lần này Long Man xuất hiện ở Đông Hải, có liên quan rất lớn đến kế hoạch cổ kình của Đông Doanh. Tôi cũng tham gia chuyện này, nếu Long Man đi theo hướng Tiền Đường, gây họa cho con dân Hoa Hạ, tôi có chết ngàn lần cũng không hết tội!"
Lý Dục Thần nói: "Với sức mạnh của Long Man đó, ba chúng ta có liên thủ cũng không phải đối thủ của nó. Giải pháp duy nhất hiện tại là giao nó cho người cá, có cổ kình Thái Âm ở đó, nó sẽ không dám manh động. Tôi tới Thiên Đô tìm viện binh."
Bando Shuichi lộ vẻ kinh ngạc: "Hóa ra Cậu Lý là đệ tử của Thiên Đô, vậy thì ông Lục cũng là người của Vạn Tiên Môn sao?"
Lục Kính Sơn vẫy tay nói: "Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại."
Bando Shuichi biết đây là chuyện của sư môn người ta nên không nhắc tới nữa, chỉ suy tư nói: "Cổ kình Thái Âm là một biến số, Tử Điện Long Man có mạnh đến đâu thì chúng ta vẫn có thể tìm cách đối phó. Nhưng nếu có biến cố xảy ra với cổ kình Thái Âm, dù chỉ là một cú trở mình của nó, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."
Lục Kính Sơn cũng nói: "Tôi nghe sư đệ Thanh Hồi và sư muội Vãn Tình nói, hiện nay ma khí ở ngoại vực rất hỗn loạn, nước ngầm trên thế giới cũng bắt đầu chuyển động. Có thể lúc này đã có thế lực biết chuyện xảy ra ở đây, đang nhắm vào cổ kình Thái Âm."
Lý Dục Thần nhớ tới Thái Dương Thánh Giáo, những thiên sứ sáu cánh đáng sợ và đôi mắt mở ra trong hư không, đến giờ vẫn khiến anh cảm thấy bất an. Hiện tại Hắc Hỏa đang ở trên người anh, Joyce và Trần Văn Học đều đang ở trên đảo Cửu Long, cộng thêm đảo Cửu Long đã từng xảy ra mâu thuẫn với Thái Dương Thành Giáo, cổ kình Thái Âm ở chỗ này càng lâu càng nguy hiểm.
"Sư huynh nói đúng, nhưng nếu để người cá dụ cổ kình quay về biển sâu, mà Long Man lại tấn công bất ngờ đảo Cửu Long thì sao?"
"Cổ kình không quay lại, vẫn có nguy cơ Long Man sẽ tấn công đảo Cửu Long." Lục Kính Sơn trầm ngâm một lúc: "Tôi có một đề nghị, nhưng không biết liệu nó có khả thi hay không."
"Sư huynh, mời nói."
"Đảo Cửu Long có ba đảo, đảo nam là nơi tôi bế quan tu luyện, chưa bao giờ dẫn người nào tới đó. Thực ra ở đảo nam có một trận pháp cổ xưa gọi là Tỏa Long Trận. Tiếc là trận pháp này đã bị hỏng, tôi đã tiêu tốn gần trăm năm để sửa chữa trận pháp này, mặc dù sức mạnh không bằng một phần mười lúc trước, nhưng nếu có thể dẫn Long Man đến đây, cộng với sức mạnh của ba chúng ta, có lẽ là có thể sử dụng trận pháp này để giam giữ nó."
Lý Dục Thần biết rằng, Lục Kính Sơn đưa ra đề nghị này là cực kỳ mạo hiểm, bởi vì đảo nam là một phần của đảo Cửu Long, nếu kế hoạch thất bại, không thể giam giữ Long Man thì cả đảo Cửu Long sẽ gặp phải đại họa.
Bình luận facebook