• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (72 Viewers)

  • Chương 1096: Bao vây

Quan tài dưới Minh Hiếu Lăng, trong quan tài có một nam một nữ đang nằm, không cần nói cũng biết là ai rồi.

Quan trọng là lá cờ kia——

Ma giáo Ngũ Hiển Đường, cờ Xích Hỏa Lưu Diễm.

Mọi suy đoán của Lý Dục Thần đều gần như trở thành sự thật.

Đại Minh lấy giáo lập quốc, quốc hiệu là Minh, sùng bái màu đỏ.

Châu Nguyên Chương rất có thể chính là đường chủ Nam Minh Ly Hỏa Đường của Ngũ Hiển Đường trong Ma giáo, Minh Hỏa Đường lấy danh nghĩa Minh giáo để hành tẩu trên thế gian.

Châu Khiếu Uyên ở đây, Lý Dục Thần không tiện nói ra những suy đoán này.

Ngay lúc này, hai người trong quan tài đột nhiên ngồi dậy.

Điều này khiến mọi người hoảng sợ.

Tất cả mọi người đều đoán được người trong quan tài là ai, nhục thân bất hoại* thì không nói làm gì, dù sao cũng có rất nhiều cách nhưng một xác chết mấy trăm năm đột nhiên sống lại thì thật sự quá đáng sợ.

*Nhục thân bất hoại hay còn gọi là “xá lợi toàn thân”. Đây chính là loại vật chất không gian kết ở dạng hạt trong cả quá trình tu luyện.

Chỉ có Châu Khiếu Uyên là mặt đầy vẻ kích động, toàn thân run rẩy, quỳ xuống trước quan tài.

"Con cháu bất hiếu Châu Khiếu Uyên, bái kiến tổ tông!"

Hai người trong quan tài bay lên, lơ lửng trên quan tài.

Lúc này nhìn rõ, hai người này, một người mặc long bào, một người mặc phượng quan.

Người mặc long bào cầm một lá cờ màu đỏ trong tay.

Có điều hai mắt của hai người trống rỗng như đang nhìn họ, lại như vô hồn.

"Mau lui lại!"

Lý Dục Thần hét lớn một tiếng, túm lấy Châu Khiếu Uyên lùi về phía sau.

Những người khác cũng lùi theo.

"Tổ tiên của ông đã chết rồi, ông ấy không nhận ra ông đâu!" Sau khi tiếp đất, Lý Dục Thần nói.

Châu Khiếu Uyên có chút không cam lòng nhưng lý trí mách bảo ông ta, những gì Lý Dục Thần nói là sự thật.

"Vậy, vậy phải làm sao đây?"

"Mọi người lui ra ngoài trước, tôi sẽ xử lý."

Lý Dục Thần xoay la bàn, trở về lối vào không gian khi đến, một cầu thang hư không hướng lên trên, phía trên là một bức tường đỏ, cầu thang đối diện với cửa vòm chính giữa bức tường đỏ.

Đó chính là Âm Dương Môn của Hiếu Lăng.

"Tất cả các người trở về, đi qua thần đạo, ra khỏi bí cảnh. Nhớ là phải di tản những người ở bên ngoài và cư dân gần đó."

Châu Khiếu Uyên biết sự nghiêm trọng của vấn đề. Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, chẳng hạn như long mạch bị chấn động thì toàn bộ Chung Sơn và hồ Huyền Vũ bên ngoài không biết sẽ biến thành thế nào.

May mắn thay, lực lượng của nhà họ Châu ở Kim Lăng đủ lớn, cho nên việc di tản cư dân vào ban đêm cũng không phải là không thể.

Nhưng tiền đề là ông ta phải ra khỏi đây trước.

"Dục Thần, vậy thì nhờ cậu rồi."

Châu Khiếu Uyên nhìn sang đôi nam nữ đang lơ lửng trên quan tài, quỳ xuống lần nữa, vái họ ba vái, sau đó mới quay người chuẩn bị rời đi.

Người mặc long bào như nhận ra họ định chạy nên vung lá cờ trong tay, một luồng nhiệt lượng ập tới.

"Cẩn thận!"

Huyền Minh trong tay Lý Dục Thần cuộn lên một màn kiếm màu đen, chặn đứng luồng nhiệt lượng lại.

“Đi mau!" Anh thúc giục.

Nhưng ngay lúc này, người phụ nữ bên cạnh người mặc long bào giơ tay chỉ lên trên, toàn bộ cầu thang hư không bốc cháy.

Tiếp theo, tiếng giết chóc vang trời.

Một đội quân lao ra từ trên Âm Dương Môn, người đi đầu cưỡi một con chiến mã cao lớn, vung kiếm và hét lớn:

"Chỉ huy sứ Hiếu Lăng vệ Ông Trọng, đến cứu giá!"

Con ngựa đó chạy rất nhanh, như mũi tên rời dây cung, trong nháy mắt đã đến trước mặt Châu Khiếu Uyên, không nói một lời mà đâm ngay một kiếm.

Vì gần trên cầu thang hư không đang cháy xuống nên trên thanh kiếm còn dính lửa, kiếm ý lạnh lẽo mang theo sức nóng của ngọn lửa đỏ.

Châu Khiếu Uyên trở tay không kịp, luống cuống né tránh.

Phía sau ông ta chính là Lâu Trọng Thái, Tông Sư Ba Thục và Kha Quân Đạo, Tông Sư Giang Thành.

Công phu của hai người này vốn đã kém Châu Khiếu Uyên rất nhiều, cộng thêm việc không kịp trở tay nên hoàn toàn không thể né tránh được một kiếm của tướng lĩnh âm binh Ông Trọng.

Lúc kiếm khí sắp cắt ngang cơ thể của họ thì bỗng nghe hai tiếng Phật hiệu, cơ thể của hai người chợt dịch chuyển sang hai bên, đến bên cạnh Hải Không và Tịnh Tuyền.

"Ông Trọng, ngươi có nhận ra ta không?" Châu Khiếu Uyên lớn tiếng nói.

"Ngươi là tên giặc phản nghịch to gan, dám xông vào cấm địa, làm kinh động thánh giá, đáng chết!"

Ông Trọng như không có trí nhớ, hoàn toàn quên mất chuyện bé tí vừa rồi, kiếm khí trong tay tăng vọt, một lần nữa chém về phía Châu Khiếu Uyên.

Châu Khiếu Uyên tránh không kịp nên chỉ có thể nghênh chiến. Trong tay ông ta xuất hiện thêm một thanh đoản kiếm nữa, chân khí rót vào thân kiếm, vung ra một luồng kiếm khí.

Đã mấy chục năm rồi ông ta không dùng kiếm, trên đời này, đã không còn người cần ông ta ra tay nữa rồi.

Cho nên đã mấy chục năm rồi ông ta không giấu kiếm bên mình, ngay cả cảm giác cầm kiếm cũng có chút xa lạ.

Lần xuống bí cảnh này, để phòng ngừa, mọi người đều chuẩn bị đầy đủ, ông ta cũng không ngoại lệ, mang theo thanh bảo kiếm gia truyền này.

Kiếm khí va chạm với kiếm ý của Ông Trọng, ầm một tiếng, kiếm khí tiêu tan, Châu Khiếu Uyên bị đánh bay ra ngoài, liên tục lật cơ thể trên không trung, mới miễn cưỡng tiếp đất.

Còn Ông Trọng thì không sao cả, kiếm trong tay đổi thế, kiếm khí bèn chỉ về phía Tiêu Sinh bên kia.

Trong tay Tiêu Sinh xuất hiện thêm một cây sáo sắt, võ hồn bùng nổ, giơ ngang cây sáo sắt, nghênh đón.

Ông ta chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cơ thể đột nhiên chìm xuống, cả người đều ngồi xổm xuống, suýt chút nữa thì cây sáo sắt rơi khỏi tay.

Mà kiếm thứ hai của Ông Trọng đã lao đến.

Châu Khiếu Uyên thấy Tiêu Sinh nguy hiểm, định đi cứu thì thấy một luồng kiếm khí bay tới, đỡ lấy kiếm của Ông Trọng, đấu với nhau.

Hóa ra là phi kiếm của chưởng giáo Mao Sơn Cổ Thủ Mặc.

Cùng lúc đó, Vệ Linh Tú của Thiên Hậu Cung cũng ra tay. Bà ta không phải phi kiếm mà là người kiếm hợp nhất, toàn thân như một con phượng hoàng nhẹ nhàng bay tới, kiếm trong tay chỉ thẳng vào Ông Trọng.

Ông Trọng trên lưng ngựa, một tay cầm kiếm đấu với phi kiếm của Cổ Thủ Mặc. Thấy Vệ Linh Tú bay tới thì tay kia đột nhiên xuất hiện thêm một cây trường thương, lão ta hất lên, đâm thẳng vào Vệ Linh Tú.

Vệ Linh Tú dùng mũi kiếm điểm vào cây trường thương của lão ta, biến hình trên không trung như phượng hoàng múa chín tầng mây, kiếm ý thay đổi.

Cứ như vậy, Ông Trọng một người một ngựa, một thương một kiếm, đấu với Cổ Thủ Mặc và Vệ Linh Tú.

Lúc này, những âm binh theo Ông Trọng từ cửa động phía trên tràn ra ngày càng nhiều, có những tên xông xuống theo cầu thang đang cháy, có những tên rơi thẳng xuống từ trên không trung.

Trong số đó có một tướng lĩnh, tay cầm song giản, xông tới.

Pháp sư Tịnh Tuyền niệm một tiếng Phật hiệu, nghênh đón, chiến đấu với vị tướng đó.

Còn Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh thì dẫn theo hai Tông Sư khác, chiến đấu với những tên tiểu binh.

Dù thực lực của bốn người bọn họ mạnh nhưng số lượng âm binh quá đông, phía trên lại liên tục tràn xuống nên cũng có chút gian nan.

May mà còn có hòa thượng Hải Không chắp hai tay lại, niệm Phật hiệu, theo bước chân của ông ta, những âm binh xung quanh ông ta đều tan biến trong hư không.

Tám người này và những âm binh âm tướng kia miễn cưỡng hòa nhau hoặc có thể nói là tạm thời cầm cự được.

Nhưng vấn đề là có mười vạn âm binh canh giữ lăng mộ, cho dù có dùng hết chân khí và pháp lực của bọn họ thì cũng không thể giết hết được.

Huống hồ còn có hai viên đại tướng, càng đánh càng hăng.

Kéo dài thời gian thì bọn họ chắc chắn sẽ bại trận.

Còn Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình lúc này vốn không có thời gian đi giúp họ, bởi vì những người họ phải đối mặt là một hoàng đế và một hoàng hậu bước ra từ quan tài.

Đặc biệt là Châu Nguyên Chương, tay cầm cờ Xích Hỏa Lưu Diễm, trên người mặc long bào rực rỡ, uy áp tỏa ra từ người lão ta khiến cho Lý Dục Thần hiện tại đã trải qua ba lần Lôi Kiếp vẫn cảm thấy ngạt thở.

Nhưng người ra tay trước lại là hoàng hậu Mã.

Chỉ thấy bà ta rút một cây trâm phượng trên đầu xuống, khẽ vung lên, trong hư không chợt sinh ra một biển lửa, bao vây Lâm Mộng Đình lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom