• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (4 Viewers)

  • Chương 1185: Nguồn gốc thần cung

Tiền Khôn chăm chú nhìn vào những dòng chữ mật mã hiện lên trên sách ngọc.

Nhìn một lúc, nét mặt ông ấy trở nên kỳ lạ, lúc thì kinh ngạc, chốc lại bần thần, đôi khi còn nhíu mày.

Đọc xong, ông ấy thở dài một hơi.

“Ông ơi, trên đó viết gì vậy ạ? Ông mau nói cho cháu biết đi, cháu sốt ruột lắm rồi!” Tiền Hân Đồng thúc giục.

“Cháu sốt ruột cái gì!” Tiền Khôn lườm Tiền Hân Đồng một cái, sau đó quay sang nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nói: “Anh à, nếu có liên quan đến bí mật của nhà họ Tiền không tiện nói ra, thì anh cũng không cần phải nói ngay lúc này đâu. Cô Tiền đây sốt ruột nãy giờ, nào về anh cứ từ từ kể cho cô ấy nghe.”

Thực ra Lý Dục Thần nhận ra nội dung trên đó có lẽ ngay cả Tiền Hân Đồng cũng chưa chắc đủ tư cách để biết.

Tiền Khôn lắc đầu một cái, rồi lại bật cười tự giễu: “Haiz, đúng vậy, gia tộc lớn, luôn có những bí mật không tiện nói ra. Chỉ là trong này có nhắc đến cây cung Tiền Vương, chú có thể nghe một phần.”

“Sao cơ?”

Lý Dục Thần cũng rất tò mò về nguồn gốc của cây cung Tiền Vương, hiện tại cây cung đang ở trong tay anh, cũng đã đến lúc trả nó về nhà họ Tiền rồi.

“Anh cứ nói, à đúng rồi, cây cung Tiền Vương đang ở đây, đại sư Trí Nhẫn đã viên tịch, giao long ở Tiền Đường cũng đã không còn, cũng đã đến lúc trả vật về chủ cũ.”

Nhưng Tiền Khôn lại khoát tay nói: “Chớ vội trả cung, chú nghe anh nói xong đã.”

“Theo sách ngọc này ghi lại, địa cung này không phải do Tiền Vương của nhà họ Tiền bọn anh xây dựng, mà là nơi được Ngô Việt Vương - Câu Tiễn dùng làm căn cứ đóng binh bí mật thời Xuân Thu. Sau khi nhà Việt bị nhà Ngô tiêu diệt, Việt Vương nằm gai nếm mật, bí mật xây dựng căn cứ ngầm này ở Tiền Đường, chuẩn bị kho vũ khí và kho lương thực, chờ thời cơ để chinh phạt Ngô.”

Tiền Hân Đồng chợt cất tiếng: “A, chẳng trách trong kho vũ khí toàn là giáo mác với thương, nhìn giống như vũ khí thời Chiến Quốc vậy. Ông ơi, nếu ta lấy những binh khí thời Xuân Thu này ra ngoài, há chẳng phải sẽ làm thế giới chấn động hay sao? Chúng chẳng thua đội quân đất nung bao nhiêu đâu!”

Tiền Khôn sững người một chốc, không ngờ đây là những suy nghĩ của cháu gái mình, ông ấy chỉ biết lắc đầu.

Lý Dục Thần nói: “Em không hiểu binh pháp, nhưng em biết vào thời đó Tiền Đường vẫn còn là một đầm lầy lớn, đê chắn sóng vẫn chưa được xây, nơi này chắc chắn sẽ thông ra biển.”

“Đúng vậy, đúng là lúc đó nơi này thông ra biển thật, hơn nữa nó còn là nơi giao thoa của các dòng hải lưu lớn trên thế giới, nếu không đi bằng thuyền lớn thì không thể vượt qua. Đây cũng là nơi quan trọng nhất trong việc kiếm soát lũ lụt của Đại Vũ, vậy nên thời xưa nó mới được gọi là ‘Vũ Hàng,’ cái tên Dư Hàng ngày nay cũng từ đây mà ra.”

“Vũ Hàng...” Lý Dục Thần lập tức cảm thấy thông suốt sáng tỏ: “Em hiểu rồi, e là địa cung này cũng không phải là do Việt Vương Câu Tiễn xây dựng, mà nó chính là di tích còn sót lại khi Đại Vũ trị thủy. Chỉ có thần nhân như Đại Vũ mới có thể để lại thần tích như vậy.”

Gương mặt của ba cô gái đều lộ vẻ kinh ngạc.

Tiền Khôn cười lớn: “Chú em này quả là thông minh! Nước X vốn là hậu duệ của Vũ, bị bao vây ở Hối Kê. Sau khi Câu Tiễn bại trận đã ở Hối Kê nằm gai nếm mật, nhưng lại bí mật tận dụng địa cung Vũ Hàng để đóng binh trữ lương. Ngô Vương dù thông minh đến đâu cũng không thể ngờ rằng dưới vùng nước lớn mênh mông này lại có một thần tích như vậy.”

"Nếu vậy thì tại sao nơi đây vẫn còn nhiều binh khí chưa được sử dụng chứ?" Tiền Hân Đồng thắc mắc nói.

"Bởi vì sau đó Ngô Vương tự bại, Câu Tiễn diệt Ngô, nhiều nhất cũng chỉ cần ba nghìn quân X là đủ để chiến thắng, mớ binh khí được cất giữ tại đây tất nhiên cũng sẽ không dùng được nữa. Chỉ có lương thực được đưa ra ngoài, bởi vì việc tái thiết nước X lúc ấy, binh khí không phải là thứ cần thiết, chỉ có lương thực mới là thứ cần để nuôi dân."

Tiền Khôn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Trong sách ngọc còn ghi lại một chuyện. Vào thời thượng cổ khi Đại Vũ trị thủy, thiên hạ ngập lụt, các loài thú khổng lồ dưới biển đều lên bờ. Đại Vũ đã tự tay chém giết chín thần long, luyện hóa gân cốt của chín con rồng này để chế tạo ra một cây thần cung, đặt tên là Thiên Vũ. Sau đó lại dùng cây cung này để bắn chết chín cái đầu của Long Vương Tương Liễu, làm dịu cơn lũ."

"Cây cung này được cất giấu tại Hội Kê, sau đó nó được Việt Vương Câu Tiễn lấy lại. Cây thần cung của Câu Tiễn lại bị Ngô Vương cướp đi, giấu vào trong địa cung Tiền Đường, cũng nhờ vào cây cung này mà có thể trấn áp hàng trăm binh khí."

"Chỉ là sau đó địa cung không còn động đến binh khí nữa, bởi Việt Vương đã báo thù thành công giành lại thiên hạ. Kể từ đó địa cung bị khép kín, mãi đến khi tổ tiên của nhà họ Tiền là Tiền Lưu vô tình xông vào nơi này, lấy được cây cung. Khi đó, Tiền Đường đang gặp nạn lũ lụt, giao long trong biển theo dòng nước đi lên, gây họa cho người dân hai bên bờ. Tiền Lưu bèn rèn lại mũi tên vàng, bắn đi để làm dịu thủy triều, từ đó sông Tiền được bình yên, Ngô Việt đóng đô."

Lý Dục Thần chợt bừng tỉnh, thì ra cây cung này là do Đại Vũ luyện hóa thành, còn mũi tên là do Tiền Vương rèn nên. Khó trách anh vẫn luôn cảm thấy cung và tên không hoàn toàn hợp nhau.

Nếu Đại Vũ từng dùng cây cung này để bắn chết chín cái đầu của Long Vương Tương Liễu, hẳn là ông ấy phải có một loại tên đặc biệt dành riêng cho chuyện này. Nếu có thể tìm được những mũi tên mà Đại Vũ đã từng sử dụng, uy lực của cây cung này chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.

Lý Dục Thần định trả cây cung Tiền Vương lại cho Tiền Khôn.

Nhưng Tiền Khôn lại không nhận, mà chỉ mỉm cười nói: "Khi xưa, lúc đại sư Trí Nhẫn lấy cây cung này đi đã nói với chúng tôi rằng, nhà họ Tiền đã không còn ai có thể kéo nổi cây cung này nữa. Giữ cây cung lại chỉ gây họa chứ không đem lại lợi ích gì. Chúng tôi đã nhận ra điều này từ lâu, từ trăm năm trước, người Đông Doanh đã nhòm ngó muốn cướp lấy cây cung này rồi. Nhà họ Tiền đã tổn thất biết bao nhiêu lực lượng mới có thể khiến chúng không được như ý."

"Đại sư Trí Nhẫn mang cây cung Tiền Vương đi, vừa có thể để trấn áp long khí trong hồ, vừa có thể giúp chúng tôi giải quyết khó khăn trong việc bảo vệ cây cung. Nay đại sư đã mất, thần long cũng rời đi, cây cung Tiền Vương để lại Tiền Đường đã không còn ý nghĩa gì nữa. Không còn đại sư Trí Nhẫn, nhà họ Tiền cũng khó lòng giữ được nó. Nếu nó bị người Đông Doanh cướp mất, tôi và Nhược Vọng, những người bảo vệ lăng mộ đời này của nhà họ Tiền chẳng phải sẽ trở thành tội nhân hay sao?"

"Vòng đi vòng lại, cây cung này lại đến được tay chú, chứng tỏ nó có duyên với chú. Chú dùng cây cung này bắn chết yêu long ở Đông Hải, bảo vệ bờ biển Hoa Hạ, cũng là kế thừa chí khí của Đại Vũ. Chỉ có chú mới có thể giữ được nó tránh bị người Đông Doanh cướp lấy. Dục Thần, chú cứ giữ lấy cây cung này đi, nó sẽ có tác dụng lớn hơn khi để lại nhà họ Tiền."

Lý Dục Thần suy nghĩ một lúc nhưng lại không có lý do gì để từ chối. Anh không phải người khách sáo, bèn nói: "Được, vậy em sẽ giữ tạm cây cung này. Nếu nhà họ Tiền xuất hiện người có thể kéo nổi nó, có thể đến gặp em lấy nó bất cứ lúc nào. Sau này, nếu nhà họ Tiền gặp khó khăn, dù có là nước sôi lửa bỏng gì em cũng cũng sẽ mang cây cung này đến ứng cứu."

Tiền Khôn phá lên cười lớn: "Chỉ chờ mỗi câu nói này của chú thôi! Từ nay về sau nhà họ Tiền không phải lo gì nữa rồi!"

Nói xong, ông ấy nhìn Tiền Hân Đồng, rồi lại nhìn Lý Dục Thần, trong ánh mắt không giấu được vẻ tiếc nuối, bèn nói: "Không biết phải chờ đến bao giờ thì nhà họ Tiền mới xuất hiện được người có thể kéo nổi cây cung này đây. Chú em à, nếu chú không chê thì hãy đưa cháu gái anh theo đi. Không làm vợ bé thì làm hầu cũng được!"

Lý Dục Thần thoáng ngẩn người, chuyện này là sao đây?

Tiền Hân Đồng hờn trách: "Ông, ông nói cái gì vậy? Cháu là cháu gái ông, làm hầu là sao chứ?!"

Lý Dục Thần lập tức hiểu ý của Tiền Khôn. Cô cả của nhà họ Tiền, làm bé hay làm hầu cũng chỉ là nói chơi thôi. Ý của ông ấy là muốn Tiền Hân Đồng gia nhập Tiên Môn.

Là một võ giả đã gần chạm đến đỉnh cao, Tiền Khôn biết rõ giới hạn của võ đạo.

Năm xưa, Tiền Vương có thể kéo cây cung Thiên Vũ, bắn thủy triều trấn áp giao long, chắc chắn cũng là một người tu hành xuất chúng.

Ông ấy hy vọng nhà họ Tiền có thể xuất hiện một người như vậy, ít nhất là có thể đặt được nền móng. Là một gia tộc có truyền thừa cả ngàn năm, họ không thiếu người và cũng không thiếu thời gian.

Mà trong số thế hệ trẻ của nhà họ Tiền, người có điều kiện tốt nhất về tất cả mọi mặt chính là Tiền Hân Đồng.

Nếu là trước đây, Lý Dục Thần sẽ nghĩ rằng Tiền Hân Đồng chưa đủ tiên duyên. Nhưng giờ đây, anh đã hoài nghi về Thiên Đạo, tại sao lại không vứt bỏ mớ cơ duyên huyền học trong quá khứ kia đi chứ?

Tại sao tu hành lại cần phải có cơ duyên?

Tại sao con người sinh ra lại không giống nhau?

Tại sao người khác có thể thành tiên còn tôi thì không thể?

Trời đất vô tâm, coi vạn vật như cỏ rác.

Nếu Thiên Đạo không cho người phàm thành tiên, thì tại sao không để mọi người thành ma?

Suy nghĩ chợt nãy ra trong lòng anh. Suy nghĩ này nảy ra rất đột ngột, nhưng lại như đã tồn tại sẵn từ trước, chỉ là nó đang ngủ say chờ được đánh thức mà thôi

Tạo nên một thế giới phi thường, nơi mọi người đều thức tỉnh, người người tu hành, ai ai cũng được giải thoát!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom