-
Chương 738-740
Chương 738: Mình ta độc tôn
“Ông Châu, ông nghe chúng tôi giải thích…”, cô đứng lên nói.
Còn chưa nói xong, đã bị Lý Dục Thần kéo ngồi xuống.
“Không cần giải thích”, Lý Dục Thần nói.
“Xem ra cậu không có gì để nói!”, Châu Khiếu Uyên nói với ánh mắt lạnh lùng.
Lý Dục Thần cười, nói: “Người trong sạch tự khắc trong sạch, không cần giải thích”.
“Ồ?”, Châu Khiếu Uyên dường như hơi bất ngờ: “Xem ra cậu rất tự tin. Tuy tôi già rồi, nhưng vẫn còn sức lực. Cậu nắm chắc có thể đánh lại được tôi?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Ông Châu là bạn cũ cảu ông nội tôi, ông nội đã không còn, ông thay ông nội dạy bảo tôi, cũng là điều nên làm. Ông muốn làm gì, tôi chịu là được”.
Châu Khiếu Uyên ngẩn người, thu lại khí thế, nói: “Ăn nói thật dễ nghe, đừng nghĩ như vậy thì tôi sẽ mềm lòng”.
Lý Dục Thần nói: “Ông cứ việc rat ay, không cần giữ sức. Nếu tôi cau mày, thì không phải con cháu của nhà họ Lý”.
“Hừ!”, Châu Khiếu Uyên bỗng nổi nóng: “Không cần giữ sức? Cậu coi thường tôi, hay là quá đề cao bản thân mình? Đừng nghĩ có thể giết được Hoàng Phủ Hiền thì là đệ nhất thiên hạ! Ở trước mặt tôi, Hoàng Phủ Hiền cũng không qua được ba chiêu!”
Lý Dục Thần biết Châu Khiếu Uyên không bốc phét.
Xét từ khí tức mà khoảnh khắc vừa nãy Châu Khiếu Uyên tỏa ra, ông ta đã là võ hồn đại thành, đạt đến võ đạo đỉnh phong chân chính.
Võ hồn của ông ta còn không biết cường mạnh hơn võ hồn của Hà Trường Xuân bao nhiêu.
Võ hồn đại thành, lại tiến lên trước một bước, chính là lôi kiếp, nếu có thể vượt qua lôi kiếp, giống như Lý Dục Thần, bước vào tiên thiên đại đạo chân chính.
Cũng có nghĩa là, thực lực hiện giờ của Châu Khiếu Uyên cũng gần bằng với Lý Dục Thần trước khi trải qua lôi kiếp.
Trên thực tế, Châu Khiếu Uyên lấy võ nhập đạo, về sức mạnh có thể còn mạnh hơn Lý Dục Thần lúc đó. Nhưng Lý Dục Thần có thuật pháp, nếu thực sự đánh nhau, đương nhiên anh sẽ không ngốc nghếch đấu tay đôi với đối phương. Võ công có cao đi nữa, trước mặt tiên pháp Thiên Đô, cũng chỉ cặn bã.
“Ông ra tay đi”, Lý Dục Thần nói.
“Hừ, cuồng ngạo ngu dốt!”
Khí tức trên người Châu Khiếu Uyên bỗng biến đổi, uy thế lại mạnh hơn, còn sát khí lại đột nhiên biến mất.
Sát khí biến mất, Bách Phú Minh và Lâm Mộng Đình đều thở nhẹ nhõm.
Nhưng Lý Dục Thần biết, sát khí không biến mất, mà toàn bộ ngựng tụ đến một điểm.
Bây giờ, chỉ có anh có thể cảm nhận được sát khí này, người khác không cảm nhận được.
Ngưng tụ sát khí đến một điểm, nghe thấy tiếng sấm trong sự yên tĩnh, người bên cạnh vốn không cảm nhận được, chỉ dựa vào công phu này, không hổ danh hiệu Thái Đẩu võ lâm.
“Tôi cũng từng nghĩ, con đường võ đạo, mãi không có tận cuối. Cho đến năm tôi trăm tuổi, cuối cùng tôi hiểu, võ đạo cũng có tận cuối. Bây giờ tôi đứng ở điểm cuối của con đường, cũng có thể nói là đỉnh của ngọn núi”.
“Lên tận đỉnh núi ta là nhất! Người đời đều nghĩ tôi vì vậy mà cảm thấy cô độc, thực ra tôi không cô độc, mà là tuyệt vọng! Vì tôi phát hiện, phía trước là con đường không thể đi, là ngọn núi không thể trèo lên nữa”.
“Cậu than niên, đừng quá tự phụ. Trừ phi cậu là thần tiên, tông sư thiên hạ, chưa có ai có thể đỡ được một đòn toàn lực của ai!”
Giọng của Châu Khiếu Uyên càng lúc càng bay bổng, dường như rơi vào hư không, ngay cả người ông ta cũng trở nên không chân thực.
Chỉ có điểm sát ý ngưng tụ đó, trở nên càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng chân thực.
Sau đó, sát ý đó biến thành dáng vẻ một người, thay thế Châu Khiếu Uyên.
Đây chính là võ đạo đỉnh phong. Đây chính là võ hồn đại thành.
Bách Phú Minh bái sư nhiều năm như vậy, đây là lần đầu ông ta thấy sư phụ sử dụng toàn lực, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ngưng tụ sát ý thành hồn.
Trong lòng ông ta vừa kích động, vừa lo lắng.
Sư phụ sẽ sử dụng toàn lực sao?
Cậu Lý, thực sự có thể chống được một đòn toàn lực của sư phụ sao?
‘Cậu Lý, cậu nhận sai đi, sư phụ không thực sự muốn giáo huấn cậu đâu!’
Trong lòng Bách Phú Minh nghĩ như vậy, lại không dám nói ra.
Ông ta biết, nói ra là một loại mạo phạm.
Lúc này, ông ta nghe thấy Lý Dục Thần nói: “Ông Châu, ông ra tay đi”.
Vào khoảnh khắc này không khí sôi sục, làm mờ tầm nhìn của con người.
Tất cả đều trở nên mơ hồ.
Sự vật xung quanh đều biến mất trong mơ hồ, căn phòng biến mất, bàn ghế cũng biến mất.
Cũng không có bầu trời và mặt đất, cũng không có đám mấy và núi xa.
Bách Phú Minh không biết mình đang ở đâu, Châu Khiếu Uyên và Lý Dục Thần, đứng đối diện nhau, xung quah là một mảng trắng hư vô.
Cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ.
Bách Phú Minh vô cùng chấn kinh.
Võ đạo chí tôn lại có thể đạt đến cảnh giới vạn vật không tồn tại, mình ta độc tôn.
Thấy sư phụ lợi hại như vậy, Bách Phú Minh bất giác tự cảm thấy tự hào, lại có chút hổ thẹn, mình đi theo sư phụ tập võ mấy chục năm, lại không học được một phần công lực của sư phụ, đúng là uổng một đời tông sư.
Ông ta thầm hạ quyết tâm, từ bỏ chức vụ hội trưởng hiệp hội võ đạo, không còn luồn cúi pháp luật thế gian, từ nay chuyên tâm học võ, tuyệt đối không thể làm mất mặt sư phụ.
Lâm Mộng Đình cũng thấy được gần giống như Bách Phú Minh, mặc dù cô đi theo con đường tiên đạo huyền môn, cũng phải chấn hãi bởi thực lực của Châu Khiếu Uyên.
Ba ngàn đại đạo, vạn pháp tương thông. Võ đạo đỉnh phong, thì ra thực sự có thể tương thông với đại đạo.
Lúc này, cuối cùng Châu Khiếu Uyên đã ra tay.
Chỉ thấy ông ta đưa ra một ngón tay, khẽ điểm lên trán của Lý Dục Thần.
Không kinh thiên động địa, chỉ điểm qua như vậy, không tiếng động, thậm chí có chút dịu dàng, như người tình đùa vui.
Hành động này, Bách Phú Minh và Lâm Mộng Đình nhìn mà thấy có chút ngạc nhiên.
Chỉ có Lý Dục Thần cảm nhận được sức mạnh phá thiên diệt địa ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Nếu bị điểm trúng, kim cương có thể vỡ, đá thạch có thể mòn.
Lý Dục Thần đã từng tiếp xúc với rất nhiều võ đạo tông sư, cường giả như Hoàng Phủ Hiền, kẻ thiện chiến như Itazura Kazuyoshi , nhưng anh có thể chắc chắn, họ đều không đỡ nổi một chỉ điểm của Châu Khiếu Uyên.
Lý Dục Thần không động đậy.
Chương 739: Leo lên đỉnh cao hơn
Ngón tay của Châu Khiếu Uyên cách mi tâm của anh còn nửa tấc thì dừng lại, bỗng nhiên lại thu về.
Khoảnh khắc thu về, cả không gian cũng bỗng được thu về, dường như thay một thời gian không gian khác, tất cả lại trở lại như ban đầu.
Căn nhà vẫn là căn nhà đó, họ lại về đến trước bàn bát tiên.
Châu Khiếu Uyên đứng đó, Lý Dục Thần ngồi đó, dường như chưa từng có hành động gì.
Bách Phú Minh và Lâm Mộng Đình thở một hơi nhẹ nhõm, lúc này hai người mới phát hiện, họ đã căng thẳng đến mức trên người toát đầy mồ hôi.
Châu Khiếu Uyên trầm mặc một lát, rồi thở dài, nói: “Thế hệ Giang Sơn có nhân tài mới, không ngờ, cậu còn trẻ, tu vi đã rất cao như vậy”.
“Ông Châu quá khen”, Lý Dục Thần khiêm tốn nói: “Kim cương nhất chỉ vừa nãy của ông đã đủ để ghi chép vào sử sách võ đạo. Hơn nữa, ông còn giữ lại ba phần, nếu toàn lực thi triển, tôi cũng không thể khoanh tay không làm gì”.
Châu Khiếu Uyên cười ha ha, xua tay nói: “Không cần lấy lòng thôi, ba phần đó không phải cố ý giữ lại vì cậu. Tôi già rồi, không dám không giữ lại mấy phần. Nếu dùng hết toàn lực, nhất chỉ này, không biết có làm cậu bị thương được hay không, nhưng chắc chắn sẽ làm thương bản thân tôi”.
“Mặc dù chỉ là bảy phần, cuối cùng ông vẫn thu về. Trong lòng ông vốn không muốn đánh thương tôi, chỉ là đang thử tôi”.
“Ầy!”, Châu Khiếu Uyên thở dài: “Cậu là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lý, tôi làm sao có thể không niệm tình xưa, đuổi cùng giết tận chứ! Vừa nãy tôi chỉ muốn thăm dò tâm ma của cậu. Dưới kim cương chỉ của tôi, có thể điềm nhiên bình tĩnh, chắc chắn không phải ma đạo. Hơn nữa, cậu có thể không nhìn đến bảy phần công lưc của tôi, nếu muốn giết người, sơn trang Hồng Vũ chắc chắn không còn ai có thể sống sót”.
Ông ta nói xong rồi nhìn Bách Phú Minh một cái.
Bách Phú Minh không khỏi ớn lạnh, có chút sợ hãi, đúng thế, hôm đó nếu Lý Dục Thần bùng phát sát tính, thì mình sớm đã chết không còn bã rồi.
Lâm Mộng Đình thở nhẹ nhõm. Xem ra không cần giải thích nữa, ông lão võ đạo đỉnh phong này đã dùng cách của võ đạo đưa ra phán đoán của mình.
Cô nhìn Lý Dục Thần một cái, nghĩ thầm, chẳng lẽ vừa nãy anh ấy không cho mình giải thích là đã hiểu dụng ý của ông lão?
Lý Dục Thần cười nói: “Ông Chu, ông có thể tin tôi, tôi vô cùng cảm tạ”.
Châu Khiếu Uyên xua tay nói: “Không cần cảm ơn tôi, là bản lĩnh của cậu. Núi cao thì có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn. Không ngờ tôi đã luyện võ hơn trăm năm, tự cho rằng đã đến tuyệt đỉnh, lại vẫn không bằng một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu!”
Nói xong, liền tự cười lớn ha ha chế nhạo.
Lý Dục Thần cũng không tức giận vì Châu Khiếu Uyên nói anh là trẻ con. Xét về tuổi tác, anh đúng là trẻ con trước mặt Châu Khiếu Uyên.
Hơn nữa Châu Khiếu Uyên đã nói rồi mà, hồi nhỏ, bố của anh Lý Vân Hoa còn tè dầm lên người Châu Khiếu Uyên cơ.
Chỉ với quan hệ này, Lý Dục Thần đã cảm thấy rất thân thiết rồi.
Chỉ là bối phận của Châu Khiếu Uyên có lẽ lớn hơn ông nội Lý Thiên Sách của anh, anh muốn gọi ông nội Châu cũng không tiện mở lời, sợ loạn bối phận, cho nên dứt khoát gọi ông ta là ông Châu.
“Ông Châu, ông vừa nói trèo lên đỉnh núi ta là núi, vậy ông có từng nghĩ câu này có ý nghĩa gì trên con đường võ đạo không?”
Châu Khiếu Uyên ngẩn người, nói: “Leo lên đỉnh là đến đường cùng, còn có ý nghĩa gì? Bây giờ tôi đứng trên đỉnh của võ đạo, đã không còn gì để theo đuổi nữa, ngoại đợi hết, còn có thể làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Đúng thế, đỉnh núi dưới chân ông, nhưng, đã leo lên đỉnh ta là nhất, vậy thì sau khi ông lên đến đỉnh, đỉnh núi đã không còn là tòa núi, mà là bản thân ông. Vì ông đứng trên đỉnh núi, ông đã cao hơn núi”.
“Bản thân tôi?”
“Đúng thế, chính là bản thân ông, cũng chính là ý nghĩa của ta là núi. Đã có úi, đương còn có thể tiếp tục trèo lên”.
“Tôi hiểu ý của cậu, cậu muốn nói, bảo tôi lấy mình làm núi, không ngừng vượt qua bản thân, để đạt đến đỉnh cao hơn. Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng, con người mãi mãi không thể đứng trên đầu của mình. Trên đầu là trời, lên trời không có đường, làm sao trèo được?”
“Ai nói lên trời không có đường? Ông Châu có từng nghe nói đến thang trời không?”
“Thang trời?”, cơ thể Châu Khiếu Uyên chấn kinh, ngạc nhiên nhìn Lý Dục Thần: “Chẳng lẽ cậu từ…”
Lý Dục Thần không nói phải hay không phải, chỉ nói: “Ông Châu võ hồn đại thành, đã có tư cách đi lên thang trời”.
Châu Khiếu Uyên bình tĩnh lại từ trong chấn kinh, tim đập thình thịch, đã rất lâu chưa có cảm giác này.
“Chẳng trách cậu có thể thoải mái tiếp nhất chỉ của tôi, thì ra điểm cuối của tôi lại là khởi điểm của cậu!”, Châu Khiếu Uyên tự cười chế nhạo: “Nếu vừa nãy tôi không thu lực lại, toàn lực muốn giết cậu, bây giờ tôi đã chết phải không?”
Lý Dục Thần không nói gì.
Châu Khiếu Uyên cũng không hỏi thêm, cười lớn ha ha, nói: “Coi như tôi đã biết đám người Liễu Kim Sinh, Hoàng Phủ Hiền chết thế nào rồi. Năm đó sư phụ tôi dạy rất hay, ‘học võ bằng đức, thành danh từ đức, vô đức mà học võ, ắt sẽ chết vì võ’, họ đều đã quên đạo lý này!”
Nói đến đây, Châu Khiếu Uyên bỗng dừng lại, nhìn sang Lý Dục Thần nói.
“Dục Thần, cậu đã giết Hoàng Phủ Hiền, thì nên cẩn thận thì hơn. Con người này tâm địa hẹp hòi, tư chất bình thường, nhưng có thể có được thành tựu như vậy, là vì sau lưng có cao nhân chỉ điểm”.
“Ông Châu biết người đó là ai không?”
Lý Dục Thần sớm đã muốn điều tra người này. Lần này Hoàng Phủ Hiền bắt Lang Dụ Văn, cho thấy là nhằm vào anh. Nhưng anh và Hoàng Phủ Hiền vốn không quen biết, không thù không oán, sau lưng chắc chắn có người sai khiến.
Chương 740: Chuyện cũ
“Tôi cũng không thể chắc chắn người này là ai. Công phu của Hoàng Phủ Hiền vô cùng bá đạo, còn có tà tính, không cùng đường với truyền thừa của gia tộc Hoàng Phủ”, Châu Khiếu Uyên nói: “Tôi vẫn luôn nghi ngờ, người phía sau ông ta chính là một người trong mấy người mà năm đó lão đệ Hữu Toàn nhắc đến”.
“Cái gì?”, Lý Dục Thần nhảy lên trong lòng: “Ông nội tôi?”
Châu Khiếu Uyên nhìn anh, gật đầu, nói: “Năm đó, trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, Lý Thiên Sách nhờ người đưa một bức thư mật đến cho tôi. Ông ấy nói nhà họ Lý sắp gặp đại nạn, muốn gửi cháu nội của ông ấy nuôi ở chỗ tôi, tránh để nhà họ Lý tuyệt hậu. Lúc đó tôi thấy rất kỳ lạ, đệ nhất thế gia thủ đô lại phải gửi cháu đến chỗ của lão già tôi. Nhưng tôi hiểu con người của Lý Thiên Sách, ông ấy đã gửi gắm bằng thư, sợ rằng nhà họ Lý thực sự gặp kiếp nạn, nên đã đồng ý, còn trả lời thư của ông ta”.
“Nhưng tôi đợi mãi hết ngày này đến ngày khác, cũng không thấy người của nhà họ Lý đến. Dau này nhà họ Lý thủ đô xảy ra chuyện, gần như biến mất trong một đêm. Tôi còn cử người đi hỏi thăm tìm kiếm, xem nhà họ Lý có người nào may mắn sống sót không. Lúc đó, tôi còn không biết các cậu ở thành phố Hòa. Cho đến nhiều năm sau này, Lý Hữu Toàn đột nhiên đến tìm tôi, tôi mới biết, Lý Thiên Sách còn có một đứa cháu còn sống”.
“Lúc đó tôi mới hiểu, bức thư gửi gắm mà Lý Thiên Sách viết cho tôi, thực ra không phải cho tôi đọc, mà để cho người khác đọc. Ông ấy muốn để người khác tưởng rằng ông ấy giao đứa bé vào tay tôi, viết thư cho tôi là ‘dương đông kích tây’, bảo Lý Hữu Toàn đưa cậu đến thành phố Hòa”.
“Năm dó, Lý Hữu Toàn đến tìm otoi, nói muốn xin tôi giúp ông ấy giết một người. Đó là mười mấy năm… để tôi nhớ lại… có lẽ là mùa thu của mười bốn năm trước”.
“Mùa thu của mười bốn năm trước…”
Lý Dục Thần trầm mặc, đó chính là ngày ông nội Hữu Toàn rời khỏi thành phố Hòa đi ra, sau này về thì chết.
Quả nhiên không phải sự cố!
Lý Dục Thần kích động hẳn lên.
Ông nội Hữu Toàn chắc chắn đã phát hiện ra hung thủ trong thảm ám nhà họ Lý, mới đến xin Châu Khiếu Uyên xuống núi.
“Ông ấy bảo ông giết ai? Sau này lại như thế nào?”, anh vội vã hỏi.
“Ban đầu lão đệ Hữu Toàn không nói với tôi muốn giết ai, chỉ hỏi tôi có đồng ý xuống núi không. Tôi đã đồng ý”.
Châu Khiếu Uyên khẽ cau mày, hình như cũng cảm thấy hành vi năm đó của mình hơi cẩu thả.
“Trăm năm trước, nhà họ Châu gặp kiếp nạn, là nhà họ Lý ra tay giúp đỡ, mới vượt qua nguy hiểm. Lý Hữu Toàn mở lời, tôi không thể không đồng ý. Hơn nữa tôi tự phụ võ hồn đã đại thành, vốn không lo lắng gì hết”.
“Chúng tôi đã đến Mạc Bắc, trên thảo nguyên, tìm được người mà lão đệ Hữu Toàn muốn tìm. Người đó là vu sư Shaman, tên là Lữ Hiển, không những biết võ công, còn biết vu thuật. Nếu là một mình tôi, rất có thể sẽ chết trong tay ông ta. Cũng may lão đệ Hữu Toàn đã chuẩn bị sẵn cách phá vu thuật của ông ta, hai chúng tôi liên thủ, sau một trận đại chiến, đã giết được ông ta”.
“Tôi nghĩ sự việc như vậy là kết thúc, định về phương Nam, cũng có ý đón các cậu đến Kim Lăng. Nhưng lão đệ Hữu Toàn không đồng ý, ông ấy không những không cho tôi đón cậu đến Kim Lăng, còn đặc biệt dặn dò, ngay cả đi thăm cũng không được đi thăm cậu, coi như không biết cậu tồn tại”.
“Lão đệ Hữu Toàn nói còn có việc phải làm, tôi liền về Kim Lăng trước”, Châu Khiếu Uyên nói đến đây, khẽ thở dài một tiếng, hơi tự trách nói: “Ầy, lúc đó nếu tôi đi cùng ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ không chết!”
“Sau này đã xảy ra chuyện gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Sau đó tôi về Kim Lăng, vào mùa động, lão đệ Hữu Toàn đột nhiên quay lại, toàn thân đầy thương tích. Ông ấy bị thương rất nặng, mà còn rất kỳ lạ, tôi cũng chỉ có thể dùng chân khí bảo vệ kinh mạch của ông ấy, đã mời danh y Kim Lăng đến, cũng không thể chữa khỏi. Vốn dĩ tôi muốn để ông ấy ở lại Kim Lăng tiếp tục chữa bệnh, nhưng ông ấy cố chấp muốn về thành phố Hà, nói chết cũng phải chết bên cạnh cậu”, Châu Khiếu Uyên nói.
Nghĩ đến cảnh ông nội cuối cùng chết trong lòng mình, Lý Dục Thần thầm đau lòng.
Đó là nỗi đau cả đời không thể quên của anh, nay đã biết cái chết của ông nội không phải sự cố, lại càng thêm đau xót không thôi.
“Rốt cuộc là ai?”, anh cắn răng hỏi.
“Người đánh thương ông ấy tên là Đồng Hạo”, Châu Khiếu Uyên nói: “Tôi cũng từng nghe nói đến tên của kẻ này. Kẻ này không việc ác gì không làm, thời tiền triều là phạm nhân quan trọng bị truy nã, không chỉ có triều đình truy nã ông ta, rất nhiều thế gia hào môn cũng treo thưởng vàng truy nã ông ta. Nhưng trước nay không ai có thể bắt được ông ta. Tôi không ngờ, ông ta vẫn còn sống”.
“Đồng Hạo!”, Lý Dục Thần đọc một lần, ghi nhớ cái tên này.
“Ngoài kẻ đó, ông nội cậu còn nói với tôi mấy cái tên, lần lượt là Diệp Di Lâm, Củng Tiên, Đạm Đài Ngọc. Ông ấy bảo tôi ghi nhớ mấy cái tên này, sau này đợi cậu trưởng thành, rồi nói với cậu”.
“Tôi nhớ rồi”.
Lý Dục Thần gật đầu mạnh, dường như đang nói với ông nội của anh.
“Những kẻ này đang ở đâu?”
“Ông Châu, ông nghe chúng tôi giải thích…”, cô đứng lên nói.
Còn chưa nói xong, đã bị Lý Dục Thần kéo ngồi xuống.
“Không cần giải thích”, Lý Dục Thần nói.
“Xem ra cậu không có gì để nói!”, Châu Khiếu Uyên nói với ánh mắt lạnh lùng.
Lý Dục Thần cười, nói: “Người trong sạch tự khắc trong sạch, không cần giải thích”.
“Ồ?”, Châu Khiếu Uyên dường như hơi bất ngờ: “Xem ra cậu rất tự tin. Tuy tôi già rồi, nhưng vẫn còn sức lực. Cậu nắm chắc có thể đánh lại được tôi?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Ông Châu là bạn cũ cảu ông nội tôi, ông nội đã không còn, ông thay ông nội dạy bảo tôi, cũng là điều nên làm. Ông muốn làm gì, tôi chịu là được”.
Châu Khiếu Uyên ngẩn người, thu lại khí thế, nói: “Ăn nói thật dễ nghe, đừng nghĩ như vậy thì tôi sẽ mềm lòng”.
Lý Dục Thần nói: “Ông cứ việc rat ay, không cần giữ sức. Nếu tôi cau mày, thì không phải con cháu của nhà họ Lý”.
“Hừ!”, Châu Khiếu Uyên bỗng nổi nóng: “Không cần giữ sức? Cậu coi thường tôi, hay là quá đề cao bản thân mình? Đừng nghĩ có thể giết được Hoàng Phủ Hiền thì là đệ nhất thiên hạ! Ở trước mặt tôi, Hoàng Phủ Hiền cũng không qua được ba chiêu!”
Lý Dục Thần biết Châu Khiếu Uyên không bốc phét.
Xét từ khí tức mà khoảnh khắc vừa nãy Châu Khiếu Uyên tỏa ra, ông ta đã là võ hồn đại thành, đạt đến võ đạo đỉnh phong chân chính.
Võ hồn của ông ta còn không biết cường mạnh hơn võ hồn của Hà Trường Xuân bao nhiêu.
Võ hồn đại thành, lại tiến lên trước một bước, chính là lôi kiếp, nếu có thể vượt qua lôi kiếp, giống như Lý Dục Thần, bước vào tiên thiên đại đạo chân chính.
Cũng có nghĩa là, thực lực hiện giờ của Châu Khiếu Uyên cũng gần bằng với Lý Dục Thần trước khi trải qua lôi kiếp.
Trên thực tế, Châu Khiếu Uyên lấy võ nhập đạo, về sức mạnh có thể còn mạnh hơn Lý Dục Thần lúc đó. Nhưng Lý Dục Thần có thuật pháp, nếu thực sự đánh nhau, đương nhiên anh sẽ không ngốc nghếch đấu tay đôi với đối phương. Võ công có cao đi nữa, trước mặt tiên pháp Thiên Đô, cũng chỉ cặn bã.
“Ông ra tay đi”, Lý Dục Thần nói.
“Hừ, cuồng ngạo ngu dốt!”
Khí tức trên người Châu Khiếu Uyên bỗng biến đổi, uy thế lại mạnh hơn, còn sát khí lại đột nhiên biến mất.
Sát khí biến mất, Bách Phú Minh và Lâm Mộng Đình đều thở nhẹ nhõm.
Nhưng Lý Dục Thần biết, sát khí không biến mất, mà toàn bộ ngựng tụ đến một điểm.
Bây giờ, chỉ có anh có thể cảm nhận được sát khí này, người khác không cảm nhận được.
Ngưng tụ sát khí đến một điểm, nghe thấy tiếng sấm trong sự yên tĩnh, người bên cạnh vốn không cảm nhận được, chỉ dựa vào công phu này, không hổ danh hiệu Thái Đẩu võ lâm.
“Tôi cũng từng nghĩ, con đường võ đạo, mãi không có tận cuối. Cho đến năm tôi trăm tuổi, cuối cùng tôi hiểu, võ đạo cũng có tận cuối. Bây giờ tôi đứng ở điểm cuối của con đường, cũng có thể nói là đỉnh của ngọn núi”.
“Lên tận đỉnh núi ta là nhất! Người đời đều nghĩ tôi vì vậy mà cảm thấy cô độc, thực ra tôi không cô độc, mà là tuyệt vọng! Vì tôi phát hiện, phía trước là con đường không thể đi, là ngọn núi không thể trèo lên nữa”.
“Cậu than niên, đừng quá tự phụ. Trừ phi cậu là thần tiên, tông sư thiên hạ, chưa có ai có thể đỡ được một đòn toàn lực của ai!”
Giọng của Châu Khiếu Uyên càng lúc càng bay bổng, dường như rơi vào hư không, ngay cả người ông ta cũng trở nên không chân thực.
Chỉ có điểm sát ý ngưng tụ đó, trở nên càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng chân thực.
Sau đó, sát ý đó biến thành dáng vẻ một người, thay thế Châu Khiếu Uyên.
Đây chính là võ đạo đỉnh phong. Đây chính là võ hồn đại thành.
Bách Phú Minh bái sư nhiều năm như vậy, đây là lần đầu ông ta thấy sư phụ sử dụng toàn lực, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ngưng tụ sát ý thành hồn.
Trong lòng ông ta vừa kích động, vừa lo lắng.
Sư phụ sẽ sử dụng toàn lực sao?
Cậu Lý, thực sự có thể chống được một đòn toàn lực của sư phụ sao?
‘Cậu Lý, cậu nhận sai đi, sư phụ không thực sự muốn giáo huấn cậu đâu!’
Trong lòng Bách Phú Minh nghĩ như vậy, lại không dám nói ra.
Ông ta biết, nói ra là một loại mạo phạm.
Lúc này, ông ta nghe thấy Lý Dục Thần nói: “Ông Châu, ông ra tay đi”.
Vào khoảnh khắc này không khí sôi sục, làm mờ tầm nhìn của con người.
Tất cả đều trở nên mơ hồ.
Sự vật xung quanh đều biến mất trong mơ hồ, căn phòng biến mất, bàn ghế cũng biến mất.
Cũng không có bầu trời và mặt đất, cũng không có đám mấy và núi xa.
Bách Phú Minh không biết mình đang ở đâu, Châu Khiếu Uyên và Lý Dục Thần, đứng đối diện nhau, xung quah là một mảng trắng hư vô.
Cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ.
Bách Phú Minh vô cùng chấn kinh.
Võ đạo chí tôn lại có thể đạt đến cảnh giới vạn vật không tồn tại, mình ta độc tôn.
Thấy sư phụ lợi hại như vậy, Bách Phú Minh bất giác tự cảm thấy tự hào, lại có chút hổ thẹn, mình đi theo sư phụ tập võ mấy chục năm, lại không học được một phần công lực của sư phụ, đúng là uổng một đời tông sư.
Ông ta thầm hạ quyết tâm, từ bỏ chức vụ hội trưởng hiệp hội võ đạo, không còn luồn cúi pháp luật thế gian, từ nay chuyên tâm học võ, tuyệt đối không thể làm mất mặt sư phụ.
Lâm Mộng Đình cũng thấy được gần giống như Bách Phú Minh, mặc dù cô đi theo con đường tiên đạo huyền môn, cũng phải chấn hãi bởi thực lực của Châu Khiếu Uyên.
Ba ngàn đại đạo, vạn pháp tương thông. Võ đạo đỉnh phong, thì ra thực sự có thể tương thông với đại đạo.
Lúc này, cuối cùng Châu Khiếu Uyên đã ra tay.
Chỉ thấy ông ta đưa ra một ngón tay, khẽ điểm lên trán của Lý Dục Thần.
Không kinh thiên động địa, chỉ điểm qua như vậy, không tiếng động, thậm chí có chút dịu dàng, như người tình đùa vui.
Hành động này, Bách Phú Minh và Lâm Mộng Đình nhìn mà thấy có chút ngạc nhiên.
Chỉ có Lý Dục Thần cảm nhận được sức mạnh phá thiên diệt địa ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Nếu bị điểm trúng, kim cương có thể vỡ, đá thạch có thể mòn.
Lý Dục Thần đã từng tiếp xúc với rất nhiều võ đạo tông sư, cường giả như Hoàng Phủ Hiền, kẻ thiện chiến như Itazura Kazuyoshi , nhưng anh có thể chắc chắn, họ đều không đỡ nổi một chỉ điểm của Châu Khiếu Uyên.
Lý Dục Thần không động đậy.
Chương 739: Leo lên đỉnh cao hơn
Ngón tay của Châu Khiếu Uyên cách mi tâm của anh còn nửa tấc thì dừng lại, bỗng nhiên lại thu về.
Khoảnh khắc thu về, cả không gian cũng bỗng được thu về, dường như thay một thời gian không gian khác, tất cả lại trở lại như ban đầu.
Căn nhà vẫn là căn nhà đó, họ lại về đến trước bàn bát tiên.
Châu Khiếu Uyên đứng đó, Lý Dục Thần ngồi đó, dường như chưa từng có hành động gì.
Bách Phú Minh và Lâm Mộng Đình thở một hơi nhẹ nhõm, lúc này hai người mới phát hiện, họ đã căng thẳng đến mức trên người toát đầy mồ hôi.
Châu Khiếu Uyên trầm mặc một lát, rồi thở dài, nói: “Thế hệ Giang Sơn có nhân tài mới, không ngờ, cậu còn trẻ, tu vi đã rất cao như vậy”.
“Ông Châu quá khen”, Lý Dục Thần khiêm tốn nói: “Kim cương nhất chỉ vừa nãy của ông đã đủ để ghi chép vào sử sách võ đạo. Hơn nữa, ông còn giữ lại ba phần, nếu toàn lực thi triển, tôi cũng không thể khoanh tay không làm gì”.
Châu Khiếu Uyên cười ha ha, xua tay nói: “Không cần lấy lòng thôi, ba phần đó không phải cố ý giữ lại vì cậu. Tôi già rồi, không dám không giữ lại mấy phần. Nếu dùng hết toàn lực, nhất chỉ này, không biết có làm cậu bị thương được hay không, nhưng chắc chắn sẽ làm thương bản thân tôi”.
“Mặc dù chỉ là bảy phần, cuối cùng ông vẫn thu về. Trong lòng ông vốn không muốn đánh thương tôi, chỉ là đang thử tôi”.
“Ầy!”, Châu Khiếu Uyên thở dài: “Cậu là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lý, tôi làm sao có thể không niệm tình xưa, đuổi cùng giết tận chứ! Vừa nãy tôi chỉ muốn thăm dò tâm ma của cậu. Dưới kim cương chỉ của tôi, có thể điềm nhiên bình tĩnh, chắc chắn không phải ma đạo. Hơn nữa, cậu có thể không nhìn đến bảy phần công lưc của tôi, nếu muốn giết người, sơn trang Hồng Vũ chắc chắn không còn ai có thể sống sót”.
Ông ta nói xong rồi nhìn Bách Phú Minh một cái.
Bách Phú Minh không khỏi ớn lạnh, có chút sợ hãi, đúng thế, hôm đó nếu Lý Dục Thần bùng phát sát tính, thì mình sớm đã chết không còn bã rồi.
Lâm Mộng Đình thở nhẹ nhõm. Xem ra không cần giải thích nữa, ông lão võ đạo đỉnh phong này đã dùng cách của võ đạo đưa ra phán đoán của mình.
Cô nhìn Lý Dục Thần một cái, nghĩ thầm, chẳng lẽ vừa nãy anh ấy không cho mình giải thích là đã hiểu dụng ý của ông lão?
Lý Dục Thần cười nói: “Ông Chu, ông có thể tin tôi, tôi vô cùng cảm tạ”.
Châu Khiếu Uyên xua tay nói: “Không cần cảm ơn tôi, là bản lĩnh của cậu. Núi cao thì có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn. Không ngờ tôi đã luyện võ hơn trăm năm, tự cho rằng đã đến tuyệt đỉnh, lại vẫn không bằng một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu!”
Nói xong, liền tự cười lớn ha ha chế nhạo.
Lý Dục Thần cũng không tức giận vì Châu Khiếu Uyên nói anh là trẻ con. Xét về tuổi tác, anh đúng là trẻ con trước mặt Châu Khiếu Uyên.
Hơn nữa Châu Khiếu Uyên đã nói rồi mà, hồi nhỏ, bố của anh Lý Vân Hoa còn tè dầm lên người Châu Khiếu Uyên cơ.
Chỉ với quan hệ này, Lý Dục Thần đã cảm thấy rất thân thiết rồi.
Chỉ là bối phận của Châu Khiếu Uyên có lẽ lớn hơn ông nội Lý Thiên Sách của anh, anh muốn gọi ông nội Châu cũng không tiện mở lời, sợ loạn bối phận, cho nên dứt khoát gọi ông ta là ông Châu.
“Ông Châu, ông vừa nói trèo lên đỉnh núi ta là núi, vậy ông có từng nghĩ câu này có ý nghĩa gì trên con đường võ đạo không?”
Châu Khiếu Uyên ngẩn người, nói: “Leo lên đỉnh là đến đường cùng, còn có ý nghĩa gì? Bây giờ tôi đứng trên đỉnh của võ đạo, đã không còn gì để theo đuổi nữa, ngoại đợi hết, còn có thể làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Đúng thế, đỉnh núi dưới chân ông, nhưng, đã leo lên đỉnh ta là nhất, vậy thì sau khi ông lên đến đỉnh, đỉnh núi đã không còn là tòa núi, mà là bản thân ông. Vì ông đứng trên đỉnh núi, ông đã cao hơn núi”.
“Bản thân tôi?”
“Đúng thế, chính là bản thân ông, cũng chính là ý nghĩa của ta là núi. Đã có úi, đương còn có thể tiếp tục trèo lên”.
“Tôi hiểu ý của cậu, cậu muốn nói, bảo tôi lấy mình làm núi, không ngừng vượt qua bản thân, để đạt đến đỉnh cao hơn. Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng, con người mãi mãi không thể đứng trên đầu của mình. Trên đầu là trời, lên trời không có đường, làm sao trèo được?”
“Ai nói lên trời không có đường? Ông Châu có từng nghe nói đến thang trời không?”
“Thang trời?”, cơ thể Châu Khiếu Uyên chấn kinh, ngạc nhiên nhìn Lý Dục Thần: “Chẳng lẽ cậu từ…”
Lý Dục Thần không nói phải hay không phải, chỉ nói: “Ông Châu võ hồn đại thành, đã có tư cách đi lên thang trời”.
Châu Khiếu Uyên bình tĩnh lại từ trong chấn kinh, tim đập thình thịch, đã rất lâu chưa có cảm giác này.
“Chẳng trách cậu có thể thoải mái tiếp nhất chỉ của tôi, thì ra điểm cuối của tôi lại là khởi điểm của cậu!”, Châu Khiếu Uyên tự cười chế nhạo: “Nếu vừa nãy tôi không thu lực lại, toàn lực muốn giết cậu, bây giờ tôi đã chết phải không?”
Lý Dục Thần không nói gì.
Châu Khiếu Uyên cũng không hỏi thêm, cười lớn ha ha, nói: “Coi như tôi đã biết đám người Liễu Kim Sinh, Hoàng Phủ Hiền chết thế nào rồi. Năm đó sư phụ tôi dạy rất hay, ‘học võ bằng đức, thành danh từ đức, vô đức mà học võ, ắt sẽ chết vì võ’, họ đều đã quên đạo lý này!”
Nói đến đây, Châu Khiếu Uyên bỗng dừng lại, nhìn sang Lý Dục Thần nói.
“Dục Thần, cậu đã giết Hoàng Phủ Hiền, thì nên cẩn thận thì hơn. Con người này tâm địa hẹp hòi, tư chất bình thường, nhưng có thể có được thành tựu như vậy, là vì sau lưng có cao nhân chỉ điểm”.
“Ông Châu biết người đó là ai không?”
Lý Dục Thần sớm đã muốn điều tra người này. Lần này Hoàng Phủ Hiền bắt Lang Dụ Văn, cho thấy là nhằm vào anh. Nhưng anh và Hoàng Phủ Hiền vốn không quen biết, không thù không oán, sau lưng chắc chắn có người sai khiến.
Chương 740: Chuyện cũ
“Tôi cũng không thể chắc chắn người này là ai. Công phu của Hoàng Phủ Hiền vô cùng bá đạo, còn có tà tính, không cùng đường với truyền thừa của gia tộc Hoàng Phủ”, Châu Khiếu Uyên nói: “Tôi vẫn luôn nghi ngờ, người phía sau ông ta chính là một người trong mấy người mà năm đó lão đệ Hữu Toàn nhắc đến”.
“Cái gì?”, Lý Dục Thần nhảy lên trong lòng: “Ông nội tôi?”
Châu Khiếu Uyên nhìn anh, gật đầu, nói: “Năm đó, trước khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, Lý Thiên Sách nhờ người đưa một bức thư mật đến cho tôi. Ông ấy nói nhà họ Lý sắp gặp đại nạn, muốn gửi cháu nội của ông ấy nuôi ở chỗ tôi, tránh để nhà họ Lý tuyệt hậu. Lúc đó tôi thấy rất kỳ lạ, đệ nhất thế gia thủ đô lại phải gửi cháu đến chỗ của lão già tôi. Nhưng tôi hiểu con người của Lý Thiên Sách, ông ấy đã gửi gắm bằng thư, sợ rằng nhà họ Lý thực sự gặp kiếp nạn, nên đã đồng ý, còn trả lời thư của ông ta”.
“Nhưng tôi đợi mãi hết ngày này đến ngày khác, cũng không thấy người của nhà họ Lý đến. Dau này nhà họ Lý thủ đô xảy ra chuyện, gần như biến mất trong một đêm. Tôi còn cử người đi hỏi thăm tìm kiếm, xem nhà họ Lý có người nào may mắn sống sót không. Lúc đó, tôi còn không biết các cậu ở thành phố Hòa. Cho đến nhiều năm sau này, Lý Hữu Toàn đột nhiên đến tìm tôi, tôi mới biết, Lý Thiên Sách còn có một đứa cháu còn sống”.
“Lúc đó tôi mới hiểu, bức thư gửi gắm mà Lý Thiên Sách viết cho tôi, thực ra không phải cho tôi đọc, mà để cho người khác đọc. Ông ấy muốn để người khác tưởng rằng ông ấy giao đứa bé vào tay tôi, viết thư cho tôi là ‘dương đông kích tây’, bảo Lý Hữu Toàn đưa cậu đến thành phố Hòa”.
“Năm dó, Lý Hữu Toàn đến tìm otoi, nói muốn xin tôi giúp ông ấy giết một người. Đó là mười mấy năm… để tôi nhớ lại… có lẽ là mùa thu của mười bốn năm trước”.
“Mùa thu của mười bốn năm trước…”
Lý Dục Thần trầm mặc, đó chính là ngày ông nội Hữu Toàn rời khỏi thành phố Hòa đi ra, sau này về thì chết.
Quả nhiên không phải sự cố!
Lý Dục Thần kích động hẳn lên.
Ông nội Hữu Toàn chắc chắn đã phát hiện ra hung thủ trong thảm ám nhà họ Lý, mới đến xin Châu Khiếu Uyên xuống núi.
“Ông ấy bảo ông giết ai? Sau này lại như thế nào?”, anh vội vã hỏi.
“Ban đầu lão đệ Hữu Toàn không nói với tôi muốn giết ai, chỉ hỏi tôi có đồng ý xuống núi không. Tôi đã đồng ý”.
Châu Khiếu Uyên khẽ cau mày, hình như cũng cảm thấy hành vi năm đó của mình hơi cẩu thả.
“Trăm năm trước, nhà họ Châu gặp kiếp nạn, là nhà họ Lý ra tay giúp đỡ, mới vượt qua nguy hiểm. Lý Hữu Toàn mở lời, tôi không thể không đồng ý. Hơn nữa tôi tự phụ võ hồn đã đại thành, vốn không lo lắng gì hết”.
“Chúng tôi đã đến Mạc Bắc, trên thảo nguyên, tìm được người mà lão đệ Hữu Toàn muốn tìm. Người đó là vu sư Shaman, tên là Lữ Hiển, không những biết võ công, còn biết vu thuật. Nếu là một mình tôi, rất có thể sẽ chết trong tay ông ta. Cũng may lão đệ Hữu Toàn đã chuẩn bị sẵn cách phá vu thuật của ông ta, hai chúng tôi liên thủ, sau một trận đại chiến, đã giết được ông ta”.
“Tôi nghĩ sự việc như vậy là kết thúc, định về phương Nam, cũng có ý đón các cậu đến Kim Lăng. Nhưng lão đệ Hữu Toàn không đồng ý, ông ấy không những không cho tôi đón cậu đến Kim Lăng, còn đặc biệt dặn dò, ngay cả đi thăm cũng không được đi thăm cậu, coi như không biết cậu tồn tại”.
“Lão đệ Hữu Toàn nói còn có việc phải làm, tôi liền về Kim Lăng trước”, Châu Khiếu Uyên nói đến đây, khẽ thở dài một tiếng, hơi tự trách nói: “Ầy, lúc đó nếu tôi đi cùng ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ không chết!”
“Sau này đã xảy ra chuyện gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Sau đó tôi về Kim Lăng, vào mùa động, lão đệ Hữu Toàn đột nhiên quay lại, toàn thân đầy thương tích. Ông ấy bị thương rất nặng, mà còn rất kỳ lạ, tôi cũng chỉ có thể dùng chân khí bảo vệ kinh mạch của ông ấy, đã mời danh y Kim Lăng đến, cũng không thể chữa khỏi. Vốn dĩ tôi muốn để ông ấy ở lại Kim Lăng tiếp tục chữa bệnh, nhưng ông ấy cố chấp muốn về thành phố Hà, nói chết cũng phải chết bên cạnh cậu”, Châu Khiếu Uyên nói.
Nghĩ đến cảnh ông nội cuối cùng chết trong lòng mình, Lý Dục Thần thầm đau lòng.
Đó là nỗi đau cả đời không thể quên của anh, nay đã biết cái chết của ông nội không phải sự cố, lại càng thêm đau xót không thôi.
“Rốt cuộc là ai?”, anh cắn răng hỏi.
“Người đánh thương ông ấy tên là Đồng Hạo”, Châu Khiếu Uyên nói: “Tôi cũng từng nghe nói đến tên của kẻ này. Kẻ này không việc ác gì không làm, thời tiền triều là phạm nhân quan trọng bị truy nã, không chỉ có triều đình truy nã ông ta, rất nhiều thế gia hào môn cũng treo thưởng vàng truy nã ông ta. Nhưng trước nay không ai có thể bắt được ông ta. Tôi không ngờ, ông ta vẫn còn sống”.
“Đồng Hạo!”, Lý Dục Thần đọc một lần, ghi nhớ cái tên này.
“Ngoài kẻ đó, ông nội cậu còn nói với tôi mấy cái tên, lần lượt là Diệp Di Lâm, Củng Tiên, Đạm Đài Ngọc. Ông ấy bảo tôi ghi nhớ mấy cái tên này, sau này đợi cậu trưởng thành, rồi nói với cậu”.
“Tôi nhớ rồi”.
Lý Dục Thần gật đầu mạnh, dường như đang nói với ông nội của anh.
“Những kẻ này đang ở đâu?”