• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (69 Viewers)

  • Chương 706-708

Chương 706: Tiểu nhân hèn hạ vô sỉ

Sau khi bị giày vò một đêm.

Thái Vĩ Dân cũng giống như Mã Sơn, bàn chân bị thiêu đốt đến khét lẹt, đã hôn mê, lại bị tạt nước lạnh cho tỉnh, cứ mấy lần như vậy, cuối cùng gã ta cũng không tỉnh lại nữa.

Lúc ánh nắng bình minh vừa xuất hiện, ngay cả người nhà họ Phan cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nghê Hoài Kỳ cười nói với Hầu Khuê Đông: "Ông xem, chẳng phải là không có chuyện gì sao? Trần Định Bang và Từ Thông căn bản không dám có hành động gì. Tôi đã sớm nói rồi, đều là phô trương thanh thế mà thôi! Còn có Lý Dục Thần kia, Tông Sư số một Nam Giang chó má gì chứ! Thuộc hạ của mình sắp bị đốt thành tro cũng không dám lộ diện, đúng là làm nhục danh tiếng Tông Sư!"

Hầu Khuê Đông cũng cười: "Đúng vậy, xem ra là tôi quá lo lắng rồi! Suýt nữa thì tôi quên mất, Tông Sư không thể bị làm nhục được! Trần Định Bang cùng Từ Thông, sao lại không rõ đạo lý này".

Ông ta vừa nói xong, điện thoại liền vang lên.

"Alo… ừm, là tôi... Cái gì? ... Bị... Phá hủy?..."

Hầu Khuê Đông cúp điện thoại, vẻ mặt tức hổn hển.

"Sao vậy?", Nghê Hoài Kỳ hỏi.

"Tên khốn kiếp Trần Định Bang kia, thế mà lại gọi một trăm cái máy xúc đến phá hủy tòa nhà võ quán Hoa Anh!", Hầu Khuê Đông chửi ầm lên.

Nghê Hoài Kỳ cũng vô cùng kinh hãi: "Trần Định Bang có can đảm làm như thế ư? Đồ đệ của ông không ngăn cản à?"

Hầu Khuê Đông nói: "Đã hơn nửa đêm rồi, ai biết ông ta lại đột nhiên đến phá chứ! Lại nói, một trăm cái máy xúc, còn có năm sáu trăm người ở bên ngoài bảo vệ, đám đồ đệ kia của tôi cũng không ngăn cản được!"

Hầu Khuê Đông càng nghĩ càng giận, vung tay lên với đệ tử bên cạnh: "Móa nó, đi, về Thân Châu, đi đến nhà họ Trần, Trần Định Bang không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ phá hủy nhà họ Trần của ông ta!"

Dứt lời, ông ta liền nổi giận đùng đùng rời đi.

Nghê Hoài Kỳ lắc đầu, cũng không ngăn cản, trong lòng tự nhủ, Trần Định Bang à Trần Định Bang, ông đúng là hồ đồ rồi!

Lấy thế lực nhà họ Trần ở Thân Châu, lợi dụng lực lượng trên quan trường để đè ép võ quán Hoa Anh, đúng là Hầu Khuê Đông sẽ không có cách nào. Nhưng ông phá hủy tòa nhà võ quán Hoa Anh, phá bảng hiệu của ông ta, Hầu Khuê Đông còn không tìm ông liều mạng ư?

Chọc giận một Tông Sư đến mức phải liều mạng, cho dù thế lực nhà họ Trần có lớn ra sao, Trần Định Bang ông lại có mấy cái đầu?

Nghê Hoài Kỳ đang nghĩ như vậy, thuộc hạ của ông ta đột nhiên đến báo cáo:

"Lão gia, không xong rồi! Kinh Khẩu xảy ra chuyện lớn rồi!"

Trong lòng Nghê Hoài Kỳ hơi hồi hộp một chút: "Xảy ra chuyện gì?"

"Nhà họ Nghê... Nhà họ Nghê...", thuộc hạ ấp úng.

Nghê Hoài Kỳ giận dữ, vung tay tát cho anh ta một cái, cả giận nói: "Nhà họ Nghê thế nào? Mau nói!"

"Mộ tổ nhà họ Nghê bị đào lên rồi!"

"Hả", Nghê Hoài Kỳ vừa sợ vừa giận: "Ai... Ai làm?"

"Tạm... Tạm thời vẫn chưa biết rõ, có mười mấy cái máy xúc và cần cẩu, đều là được đưa tới từ Kim Lăng và Qua Châu".

"Hôm qua không phải tôi đã bảo mấy người phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi sao? Đám người trong nhà đâu? Đều chết sạch rồi à?"

"Dựa… Dựa theo lời dặn của ông, tất cả mọi người đều đã được triệu tập, canh giữ ở nhà chính và nhà tổ tiên, còn có mấy vị thiếu gia tiểu thư ở bên ngoài cũng đều được gọi về. Nhưng... nhưng mà... Ai có thể nghĩ tới bọn họ lại quay sang đào mộ chứ!"

"Từ Thông! Tôi không đội trời chung với ông!"

Nghê Hoài Kỳ nổi giận lôi đình, điều này đã vượt qua ranh giới cuối cùng của ông ta.

Ông ta làm sao cũng không nghĩ ra được Từ Thông sẽ hèn hạ vô sỉ, làm ra loại chuyện thất đức như thế này.

"Mấy người, đầu tiên là ngũ mã phanh thây hai tên đang bị treo trên cây ra, còn cả tên Lang Dụ Văn kia nữa, cắt hết gân chân gân tay, móc mắt ra, giữ mạng ông ta lại chờ tôi trở về!"

Thuộc hạ đang muốn làm theo lời sai bảo của ông ta, điện thoại của Nghê Hoài Kỳ đột nhiên vang lên.

Ông ta nhìn thoáng qua, là một dãy số xa lạ.

"Alo..."

"Nghê Tông Sư, tôi là Từ Thông. Kinh Khẩu của các ông đúng là chỗ tốt, thuộc hạ tôi nói với tôi, bọn họ chỉ tùy tiện đào một chút ở Kinh Khẩu thôi, đã đào ra không ít bảo bối, ngoại trừ vàng bạc châu báu ra thì còn có không ít xương cốt..."

"Từ Thông! Rốt cuộc là ông muốn làm gì?"

"Ông gấp cái gì! Không phải tôi đang nói với ông một tiếng sao, mấy thứ đó được tìm thấy ở Kinh Khẩu quê quán của ông, tôi có thể không điện thoại cho ông sao? Xem ra hình như ông không cảm thấy hứng thú lắm thì phải! Nếu ông đã không thấy hứng thú, vậy bỏ đi, tôi sẽ chia vàng bạc tài bảo cho đám thuộc hạ, còn đống xương cốt kia không có tác dụng gì thì ném vào trong Trường Giang là được".

"Ông dám!", Nghê Hoài Kỳ tức hổn hển: "Từ Thông, tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này! Đường đường là gia chủ nhà họ Từ, thế mà ngay cả chuyện đào mộ trộm mộ cũng có thể làm được!"

Từ Thông cười ha ha nói: "Tôi chưa bao giờ rêu rao mình là quân tử, tôi chính là kẻ tiểu nhân, thì sao chứ? Dù sao cũng còn tốt hơn đám ngụy quân tử các ông".

"Vô sỉ! Hèn hạ! Ông mà dám động đến mấy thứ đó, tôi sẽ giết cả nhà ông!"

"Nghê Tông Sư, sao đám người luyện võ các ông đều nóng tính như lửa vậy? Nếu mà ông muốn ấy, thì cứ nói thẳng đi! Ông không nói, chỉ biết mỗi phát cáu, làm sao tôi biết ông muốn cái gì? Tôi là người làm ăn, nếu ông thành tâm, chúng ta có thể bàn bạc điều kiện".

"Ông muốn thế nào?"

"Lang Dụ Văn còn đó không? Ông cho ông ta nghe máy, tôi nói với ông ta mấy câu".

"Không có khả năng!"

"Có nghĩa là không muốn đàm phán đúng không? Được thôi, tôi sẽ bảo bọn họ ném hết đống xương cốt kia đi. À đúng rồi, tôi còn có một trường đấu chó, chó rất thích ăn xương, cũng không biết chôn dưới đất lâu như vậy rồi có bị mốc meo biến chất hay không".

"Từ Thông!", Nghê Hoài Kỳ chợt quát lên: "Tốt nhất là ông đừng làm loạn, nếu không tôi... Alo... Alo..."

Nghê Hoài Kỳ phát hiện ra Từ Thông đã cúp điện thoại.

Lần này ông ta có chút sốt ruột.

Nhà họ Nghê bị đào mộ tổ, vàng bạc tài bảo chôn ở trong mộ tổ còn dễ nói, nhưng còn có nhiều hài cốt của tổ tiên như vậy, nếu bị ném vào trong nước hay là cho chó ăn, vậy đúng là ông ta sẽ không có cách nào đối mặt với liệt tổ liệt tông nữa.

Cho dù ông ta có thể giết Từ Thông, nhưng về sau nhà họ Nghê cũng không có khả năng ngẩng đầu lên được nữa.

"Đi, đưa Lang Dụ Văn đến đây".

Sau khi thuộc hạ đưa Lang Dụ Văn đến, Nghê Hoài Kỳ liền gọi điện lại cho Từ Thông, sau đó đưa điện thoại cho Lang Dụ Văn.

"Alo... Từ gia chủ... Ừm... tôi vẫn ổn... Chỉ là Mã Sơn và Thái Đầu đều chịu khổ... Ừm... tôi đã biết..."
Chương 707: Đến tổng bộ hiệp hội võ đạo Hoa Đông mà tìm tôi

Lang Dụ Văn lại đưa điện thoại cho Nghê Hoài Kỳ.

Nghê Hoài Kỳ nhận lấy điện thoại, nói: "Từ Thông, rốt cuộc là ông muốn thế nào?"

"Thả hết bọn họ ra".

"Không có khả năng! Lang Dụ Văn là người mà nhà họ Trương muốn, tôi không có khả năng đưa cho ông được!", Nghê Hoài Kỳ nói: "Tốt nhất là ông hãy trả hết những gì mình đào ra lại, nếu không, tôi sẽ đến Cô Tô san bằng nhà họ Từ! Đừng cho là tôi không làm được!"

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh của Từ Thông: "Ha ha, tôi tin, ông là Tông Sư mà! Nhưng tôi cũng nói cho ông biết, nhà họ Từ không có dễ san bằng như ông nghĩ đâu! Ông cũng đừng nghĩ đến việc tôi sẽ trả lại những thứ kia. Trong lúc ông cãi cọ với tôi ở trong điện thoại, những thứ kia đã được chất lên mấy chục chiếc xe, bây giờ đang lái về những con sông ở các thành phố khác nhau rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, đừng nói đến ông, ngay cả tôi cũng không đuổi theo được".

Sắc mặt Nghê Hoài Kỳ không ngừng biến đổi.

Nếu thả Lang Dụ Văn ra, ông ta không có cách nào ăn nói với nhà họ Trương được.

Thế nhưng nếu không thả, tên điên Từ Thông này thật sự sẽ ném hài cốt tổ tiên nhà họ Nghê vào trong sông.

Đúng lúc này, một giọng nói ở bên cạnh bên cạnh vang lên:

"Ân oán của mấy người thì tự mấy người giải quyết, về phần Lang Dụ Văn này, tôi sẽ đưa đi trước. Từ Thông, nếu ông muốn thì hãy đến Kim Lăng, tổng bộ hiệp hội võ đạo Hoa Đông mà tìm tôi".

Nghe được giọng nói này, Nghê Hoài Kỳ lập tức mừng rỡ: "Sư phụ!"

Mà Từ Thông đầu bên kia điện thoại cũng vô cùng kinh hãi: "Hoàng... Hoàng Phủ Tông Sư?"

Nhưng mà Từ Thông lại không nhận được câu trả lời, một trận gió lướt qua, bóng người lóe lên.

Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Lang Dụ Văn đã biến mất, mà đầu kia điện thoại cũng không truyền đến âm thanh nào nữa.

Nghê Hoài Kỳ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, không thấy báo đã tắt máy.

Từ Thông nhất định là bị Hoàng Phủ Tông Sư xuất hiện hù dọa rồi.

"Ha ha ha...", ông ta tưởng tượng ra dáng vẻ Từ Thông trợn mắt há hốc mồm, cười ha ha: "Từ Thông, sợ rồi sao? Nếu ông biết điều thì hãy mau chóng trả đồ của tổ tiên tôi lại đi!"

Đầu bên kia điện thoại vẫn trầm mặc.

Từ Thông đúng là rất khiếp sợ.

Ông ta không nghĩ tới Hoàng Phủ Hiền sẽ xuất hiện ở thành phố Long.

Điều này nằm ngoài dự đoán của ông ta, cũng làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của ông ta.

Sao Hoàng Phủ Hiền lại tham dự vào trận phân tranh giữa những hào môn ở Giang Đông?

Từ Thông lập tức ý thức được, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như ông ta nghĩ.

Chắc là còn có chuyện gì mà ông ta không biết.

Ông ta không sợ đối thủ cường đại, nhưng ông ta lại sợ những chuyện mình không biết.

Sợ hãi những chuyện mình không biết là bản năng bẩm sinh của con người.

Không có tin tức đầy đủ cộng thêm những nhân tố chưa biết, có nghĩa là chuyện này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ông ta.

Mà Hoàng Phủ Hiền đưa Lang Dụ Văn đi, Từ Thông tạm thời không nghĩ ra biện pháp ngăn cản.

Ông ta có thể uy hiếp Nghê Hoài Kỳ, nhưng không dám đắc tội Hoàng Phủ Hiền.

Nghê Hoài Kỳ là Tông Sư, mặc dù Từ Thông cũng hơi kiêng dè, nhưng cũng chỉ là kiêng dè thôi, vẫn còn chưa tới trình độ khiến ông ta sợ hãi.

Nhà họ Nghê ở ngay Kinh Khẩu, tiếp giáp với thành phố Long, cách Cô Tô cũng không xa. Ông ta biết rất rõ về Nghê Hoài Kỳ và nhà họ Nghê, có rất nhiều thủ đoạn có thể dùng.

Nhưng Hoàng Phủ Hiền lại không giống.

Hoàng Phủ Hiền là người ở Dự Chương, cho dù tay Từ Thông có dài đến đâu thì cũng không có khả năng duỗi tay tới chuyện ở Giang Đông, cách một Hoàn Nam, ngả vào vùng đất Cán Phàn được.

Huống chi thế lực của gia tộc Hoàng Phủ cũng không phải thứ mà nhà họ Nghê có thể so sánh nổi.

Mà Hoàng Phủ Hiền còn là Đại Tông Sư thành danh đã lâu, nghe đồn thực lực của ông ta không kém gì Chu Khiếu Uyên.

Từ Thông nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Nghê Hoài Kỳ, suy nghĩ thật nhanh, nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.

Ông ta để điện thoại lên bàn, lấy một cái điện thoại khác ra từ trong ngăn kéo, gửi một tin nhắn đi, chỉ có hai chữ:

Tình huống?

Nghê Hoài Kỳ thấy Từ Thông ở đầu kia trầm mặc, cho là ông ta đang sợ, càng thêm đắc ý mà cười.

Ông ta không có chú ý tới một thuộc hạ ở sau lưng ông ta lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng bấm mấy cái lên trên màn hình.

Trên màn hình điện thoại của Từ Thông xuất hiện ba chữ: Sói đã đi

Từ Thông nhíu mày.

Lang Dụ Văn đúng là đã bị Hoàng Phủ Hiền đưa đến Kim Lăng, vậy thì ông ta không còn cách nào nữa.

Việc quan trọng nhất bây giờ là phải đảm bảo được mạng sống của Lang Dụ Văn, chỉ cần vẫn còn sống, chờ Lý Dục Thần xuất quan sẽ có thể cứu về.

"Từ Thông! Ông còn không mau trả lại đồ nhà tôi!"

Đầu bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói của Nghê Hoài Kỳ.

Từ Thông hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên một vẻ tàn khốc, nói ra: "Có gan thì ông hãy đến Cô Tô tìm tôi".

Dứt lời, ông ta liền cúp điện thoại.

Lần này đến lượt Nghê Hoài Kỳ ngây ngẩn cả người.

Ông ta không rõ, đã đến lúc này rồi, Từ Thông dựa vào cái gì mà còn ngang tàng như thế?

Ngay trước mặt nhiều đệ tử như vậy, Nghê Hoài Kỳ không biết để mặt vào đâu nữa, huống chi bây giờ tổ tiên của nhà họ Nghê còn đang bị đưa lên mấy chục chiếc xe tải vận chuyển đến các con sông khác nhau, ông ta có thể không hận, không nóng nảy được sao!

"Hừ! Hay cho ông Từ Thông, ông đã quên mất Tông Sư không thể bị làm nhục sao? Đi, theo tôi đánh tới Cô Tô, chém đầu Từ Thông xuống tế tổ tiên nhà họ Nghê tôi!"

Bỗng nhiên ông ta nhìn sang hai người đang treo trên cây, nói với một đệ tử bên cạnh:

"Nghê Cường, cậu ở lại nhà họ Phan trông coi, chờ tôi giết Từ Thông, trở về sẽ đưa cả hai người này đến Kinh Khẩu tế trời!"

"Rõ!", Nghê Cường đứng ở bên cạnh ông ta nói.

Nghê Hoài Kỳ giận dữ dẫn theo các đệ tử của ông ta vội vàng chạy tới Cô Tô, thề phải giết Từ Thông để xả hận.

Từ thành phố Long đến Cô Tô không xa, chỉ hơn một giờ sau bọn họ đã đến trước cổng lớn nhà họ Từ.

Vốn cho là giờ phút này nhất định nhà họ Từ phải được canh phòng nghiêm ngặt, Nghê Hoài Kỳ còn đang nghĩ phải làm thế nào để có thể xông thẳng vào, không nghĩ tới cổng lớn nhà họ Từ lại rộng mở, ngay cả một bảo vệ cũng không có.

Nghê Hoài Kỳ cảm thấy rất khó hiểu, đi vào trong cánh cổng lớn mở rộng.

Cô Tô có rất nhiều vườn tược, Từ phủ được xây dựng trên một khu vườn cổ không nổi tiếng lắm, trong sân là vườn hoa bãi cỏ núi giả hồ nước, hành lang vòng vèo, đình đài lầu các, không khác mấy so với những khu vườn khác.

Nghê Hoài Kỳ đi thẳng vào trong, vậy mà lại không gặp được một người nào cả.
Chương 708: Ván cờ

"Móa nó, không phải là họ Từ đã chạy rồi chứ?", một đệ tử nói.

Nghê Hoài Kỳ lại không nghĩ như vậy. Từ Thông được xưng là mãnh hổ Giang Đông, nếu như mình còn chưa tới, ông ta đã dẫn người nhà chạy, để trống một căn nhà rộng như thế này, vậy về sau ông ta đừng nghĩ tới việc tung hoành trên giang hồ nữa.

Sau khi đi qua hành lang qua cầu, ông ta tới sân sau.

Chợt nhìn thấy một cái hồ, bên kia bờ là một cái đình, trong đình có hai người, một nam một nữ, đang ngồi đối diện cách một cái bàn đá.

Bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc đồ Hán đang pha trà.

Hương trà nhàn nhạt tản mát, thổi qua mặt hồ, Nghê Hoài Kỳ đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy.

Ông ta vừa nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông trong hai người đang ngồi đối diện nhau trong đình kia chính là Từ Thông.

Về phần người phụ nữ kia, bởi vì đưa lưng về phía ông ta, ông ta không nhìn thấy chính diện, chỉ cảm thấy bóng lưng này có chút quen thuộc.

Khóe mắt Nghê Hoài Kỳ nhảy lên, càng cảm thấy tức giận hơn.

Đây là cái gì chứ?

Kế vườn không nhà trống?

Hay là xem thường Nghê Hoài Kỳ tôi?

Ông ta bước nhanh đến phía trước.

Trên hồ có cầu cửu khúc, đi qua mới tới trước đình.

Từ Thông giống như không nhìn thấy ông ta, chỉ nhìn chằm chằm bàn đá trước mắt.

Trên bàn đá là một bàn cờ, hóa ra là hai người đang đánh cờ.

Nghê Hoài Kỳ thấy Từ Thông như thế thì càng giận dữ hơn, cười lạnh nói: "Từ Thông, ông diễn kế vườn không nhà trống không tệ lắm! Đáng tiếc, ông không phải Gia Cát Lượng, tôi cũng không phải Tư Mã Ý. Nếu tôi đã đến, ông nhất định sẽ phải chết!"

Từ Thông vẫn không ngẩng đầu, mà cứ mãi nhìn chằm chằm vào bàn cờ, giống như đang suy nghĩ nên đi bước kế tiếp như thế nào.

Ngược lại là người phụ nữ kia quay đầu nhìn Nghê Hoài Kỳ, có mấy phần kinh ngạc nói: "Ồ, Nghê Tông Sư đến rồi!"

Nghê Hoài Kỳ giật mình, bởi vì ông ta nhận ra người này, chính là Xà Bích Thanh đang ở Nam Giang.

Khó trách bóng lưng này có mấy phần quen thuộc.

"Xà Tông Sư! Tại sao bà lại ở chỗ này?"

"À, tôi ra bắc làm việc, đi ngang qua Cô Tô, liền đến nhà họ Từ uống chén trà".

Nghê Hoài Kỳ tự nhủ trong lòng, tôi tin bà cái con khỉ!

Ông ta dám đoán chắc, Xà Bích Thanh là được Từ Thông mời đến trợ trận.

Khó trách Từ phủ không hề chuẩn bị một chút nào cả, ngay cả bảo vệ cũng không có, hóa ra là đã mời được Tông Sư.

Trên đường tới đây, Nghê Hoài Kỳ cũng đã nghĩ qua liệu Từ Thông có thể mời Tông Sư đến trợ giúp hay không.

Nhưng Tông Sư vô cùng hiếm thấy, chỉ có một vài người như vậy, Chu Khiếu Uyên và Bách Phú Minh ở Giang Đông đều đang ở Kim Lăng, không có khả năng tới. Liễu Kim Sinh ở Nam Giang đã chết, Hà Trường Xuân đóng sinh tử quan. Hầu Khuê Đông ở Thân Châu thì đã đi tìm Trần Định Bang liều mạng, Hoàng Tổ Hùng và Từ Thông lại không có qua lại gì với nhau.

Ông ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra Từ Thông còn có thể mời được Tông Sư nào nữa.

Lại để lọt mất Xà Bích Thanh đang sống nơi đất khách.

Điều này khiến Nghê Hoài Kỳ có chút đau đầu.

Nếu như là Tông Sư khác, ông ta còn có thể lấy thân phận hiệp hội võ đạo để đe dọa một chút, nhưng Xà Bích Thanh là người Miêu, chỉ là tạm trú ở Nam Giang, không thuộc sự quản lý của hiệp hội võ đạo Hoa Đông.

Cũng không phải là Nghê Hoài Kỳ sợ Xà Bích Thanh, nhưng ở trên địa bàn của Từ Thông, đối chiến với Tông Sư mà người ta mời tới, hậu quả khó mà lường trước được.

"Xà Tông Sư, tôi và Từ Thông có chút ân oán cá nhân, không có liên quan gì đến bà, mong bà không nhúng tay".

"Ồ?", Xà Bích Thanh lạnh nhạt nói: "Ân oán cá nhân thì đương nhiên tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng tôi đang uống trà ở Từ phủ, cũng không thể trơ mắt nhìn ông giết người mời tôi uống trà ngay trước mặt tôi được đúng không?"

Nghê Hoài Kỳ cau mày nói: "Nói như vậy, Xà Tông Sư là muốn giúp Từ Thông đối địch với tôi ư?"

"Địch thì chưa đến nỗi", Xà Bích Thanh nói: "Nếu không như vậy đi, chờ tôi uống trà xong, hai người muốn làm gì thì làm, đều không liên quan gì đến tôi".

"Chuyện này là thật ư?", Nghê Hoài Kỳ có chút không tin hỏi.

"Đương nhiên, Tông Sư không nói đùa", Xà Bích Thanh nói: "Nghê Tông Sư, ông cũng tới uống một chén đi, thuận tiện nhìn xem ván cờ này, tôi và Từ gia chủ ai có thể thắng?"

Nghê Hoài Kỳ ngẫm nghĩ, liền đi vào đình, ngồi xuống ghế đá ở một bên.

Người phụ nữ mặc Hán phục ở một bên đưa một tách trà cho ông ta.

Từ đầu đến cuối, Từ Thông vẫn không nói một câu, cũng không nhìn Nghê Hoài Kỳ cái nào.

Ông ta vẫn đang nhìn ván cờ, tự hỏi bước kế tiếp đi như thế nào.

Nghê Hoài Kỳ nhìn về phía bàn cờ trên bàn.

Ông ta cũng có một chút hiểu biết về cờ vây.

Nhìn ván cờ này, quân trắng chiếm một góc, quân đen ở chính giữa, thế lực ngang nhau, phía dưới bên trái tạo thành một con rồng lớn uốn lượn, thắng bại đều dựa trên con rồng này.

Nếu như con rồng của quân trắng còn sống đột nhập vào chính giữa thì chắc chắn quân đen sẽ thua.

Mà nếu quân đen muốn thắng, nhất định phải giết được rồng.

Từ Thông cầm một quân đen trong tay, xem ra là đang khổ sở suy nghĩ.

Nghê Hoài Kỳ cười lạnh trong lòng, sắp chết đến nơi rồi mà còn có tâm trạng đánh cờ.

Lát nữa Xà Bích Thanh đi, để xem ông còn có thể làm gì nữa?

Từ Thông đang do dự, Xà Bích Thanh lại khoan thai thưởng thức trà, Nghê Hoài Kỳ xem cờ không nói chuyện.

Cứ như vậy, ba người ngồi trong đình, tất cả đều trầm mặc, chỉ có bếp lò bên cạnh truyền đến tiếng nước sôi sôi trào.

Mà lúc này, trong sân nhà họ Phan ở thành phố Long lại có một đám người bịt mặt vọt vào.

Ai nấy đều có thực lực mạnh mẽ, khí thế hung hăng.

Nhất là ba người cầm đầu, vừa xuất hiện đã đánh, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn.

Đám bảo vệ nhà họ Phan vừa quát hỏi một tiếng: "Người nào?"

Đã bị vỗ một chưởng lên ngực, bay ra ngoài.

Rầm một tiếng rơi xuống đất, đã trước ngực bốc lên một làn khói xanh, kêu vang xì xì, còn mang theo một mùi da thịt khét lẹt khó ngửi.

Người bên cạnh giật nảy mình, muốn đi đỡ người kia, lại phát hiện người kia đã chết rồi.

Đến khi quay đầu, chỉ thấy hai tay của người bịt mặt vừa rồi đánh chết người kia đỏ rực lên giống như bàn ủi nung đỏ.

Mà một người bịt mặt khác thì cầm một con dao phay trong tay.

Lúc đám bảo vệ nhà họ Phan xông lên liền bị người kia chém lung tung, nhìn như không có kết cấu gì, lại như chém dưa thái rau, tất cả đều ngã xuống đất.

Trong chớp mắt, bọn họ đã vọt đến dưới tán cây hòe.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom