Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31: Không ăn thì cút
Kim Thần biết, những nơi phải lập tức phá bỏ và dời đi nơi khác như này, sớm đã bị các đội lái buôn và người thu gom đồ cổ cày xới hết lượt này đến lượt khác, những thứ có chút giá trị, đều đã bị những người này một mẻ hốt gọn.
Cũng giống như ở Thành Thiên Đô hồi đó, con cháu Bát Kỳ không còn đường sống, liền bán gia sản lấy tiền, những lái buôn đi khắp hang cùng ngõ hẻm đó chính là dựa vào đó để mưu sinh.
Cách hạn phá bỏ và dời đi nơi khác vẫn còn mười sáu ngày, những hộ gia đình không thể đợi được nữa đã sớm chuyển khỏi đây.
Những người Cẩm Thành gốc còn lại vội vội vàng vàng, cũng đang tất bật chuẩn bị chuyển nhà.
Khu ổ chuột rộng lớn vắng bóng người, sớm đã không còn phồn hoa và huyên náo như ngày trước.
Đợi đến lúc mặt trời lặn, đã thu mua được đầy một xe đồng sắt vụn, giấy báo lộn, một chiếc máy tính, một chiếc màn hình, đạp xe mất hai tiếng đồng hồ mới về đến bãi rác.
Đã chín giờ tối, dưới ngọn đèn hoa cúc trơ trọi, Kim Thần đứng ở cửa.
Lối vào căn phòng nhỏ chật hẹp bừa bộn để một chiếc bàn ăn nhỏ dạng gấp, ba chiếc ghế tự tay mình làm, có màu đen bóng.
Trên chiếc bàn chật hẹp bày bảy tám món, có móng giò heo kho, đầu heo kho, chân gà ngâm, đầu thỏ sốt cay.
Nửa bát tô canh cá nấu chua, một bát lớn thịt kho tàu, một bát mỳ thịt viên đầy ắp.
Tất cả các loại hương vị quyện vào nhau trong không khí, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Trong căn bếp lộ thiên, mùi vị thơm ngon của món thịt rang tàu xì mầm tỏi thấm vào ruột gan, Kim Thần không khỏi nuốt nước bọt ừng ục.
Một người đàn ông cao một mét bảy lăm từ trong bếp bước ra.
Bên trên để trần, bên dưới mặc một chiếc quần đùi màu đỏ, chân đi một đôi tông.
Một nửa mái tóc che khuất đôi mắt phượng, đôi đồng tử sáng như sao, mày kiếm xếch lên, đôi môi mỏng lộ ra đường cong mê hoặc, khóe miệng còn ngậm một điếu thuốc, mang theo chút tà khí.
Phần trên cơ thể lộ ra ngoài có nước da màu đồng, cơ thể cường tráng, dưới ánh đèn âm u leo lét, cơ bụng tám múi với đường nét rõ ràng, còn ánh lên bóng loáng.
Cả phần lưng là hình xăm rồng xanh, trong lớp mây đen dày đặc, một con rồng xanh hiện lên, long cốt mạnh mẽ, dữ tợn hung ác, trừng mắt ngước nhìn, râu đều vểnh lên, khí thế uy nghiêm, sinh động như thật.
Năm móng rồng to khỏe, sắc nhọn, như sắp bung ra, khiến người ta không rét mà run.
Người đàn ông không mềm mại xinh đẹp như tiểu thịt tươi, nhưng lại có khí thế không giống với những người khác, trên người toát ra vẻ hờ hững, lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Người đàn ông bưng thịt rang liếc nhìn Kim Thần, tay dừng ở trên không, không thèm quan tâm đến giọt dầu nóng hổi bắn trên ngực.
Trong mắt đầy vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, ngay cả lúc nhìn Kim Thần, trong mắt anh ta ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, còn có sự...
Khinh bỉ sâu sắc.
“Về rồi?”
Tay Kim Thần vẫn đặt trên tay lái của xe ba gác, im lặng vài giây rồi lạnh lùng ừm một tiếng.
Chu Diểu ôm một thùng bia khập khiễng trở về, vui vẻ gọi Kim Thần.
“Anh Thần, anh thật đúng giờ. Em đang định gọi điện thoại cho anh”.
“Anh Ngạo đã nấu một bàn đầy thức ăn ngon, tất cả đều là món anh thích”.
“Em còn mua bia lạnh từ chỗ bác gái Vương. Bà ấy nghe nói anh Ngạo trở về, còn bớt cho em năm đồng”.
Chu Diểu đặt bia xuống, nhanh chóng khui ba chai, xoay người đi đến đỡ lấy xe ba gác của Kim Thần.
“Anh Thần anh đói thì ăn trước đi, cái này để em thu dọn cho”.
Tay Kim Thần vẫn nắm lấy tay lái, Chu Diểu gỡ hai lần cũng không gỡ ra được, khuôn mặt tươi cười nói: “Anh Thần, ăn cơm đi…hiếm khi anh Ngạo mới trở về đây một lần...”
Kim Thần từ từ buông tay lái ra, tháo găng tay đập mạnh xuống đất, lạnh lùng nói: “Đi lấy màn thầu cho tôi”.
Chu Diểu khẽ ngây ra, sau đó cười xán lạn nói: “Anh Thần... anh...”
“Lấy màn thầu!”
Kim Thần lạnh lùng nói.
Chu Diểu cắn môi, thấp giọng nói: “Hết... hết rồi...”
“Buổi trưa em cũng lười nấu cơm, ăn hết cả rồi...”
Cách đó hai mét, bên cạnh chiếc bàn cũ nát, anh Ngạo lạnh lùng khinh bỉ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Kim Thần, nhưng ngay sau đó, anh ta quay người đi vào trong căn phòng nhỏ.
Lúc đi ra, anh Ngạo bưng ra một bát tô, trong tô xếp năm cái bánh màn thầu đã nguội.
Trước mặt Kim Thần, anh Ngạo đặt mạnh bát tô trên ghế, lạnh lùng nói: “Màn thầu của cậu”.
Kim Thần đi tới, cầm đũa cắm xuống một cái màn thầu, ngồi xổm trên đất cắn một miếng, một nửa cái bánh trong miệng, khó khăn nuốt xuống.
“Anh Thần... anh...”
Chu Diểu đứng ở một bên, cẩn thận từng li từng tí nói.
Anh Ngạo khịt mũi khinh thường, đá ghế đến gần chỗ Kim Thần, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kim Thần, trong miệng cười lạnh lùng.
“Tam Thủy, cậu ta không ăn, chúng ta ăn”.
Chu Diểu nhỏ giọng đáp lại một tiếng, chậm rãi di chuyển bước chân, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn đến Kim Thần.
Anh Ngạo căn bản không quan tâm đến Kim Thần, không nể nang ngồi vắt chéo chân, bàn chân gần chạm đến trán Kim Thần.
Lạnh lùng bảo Chu Diểu ngồi xuống, sau đó mạnh mẽ cụng chai với Chu Diểu.
“Uống!”
Uống một hơi cạn nửa chai, đũa gõ mạnh vào bát canh cá nấu chua, lạnh lùng nói to.
“Ăn!”
Chu Diểu miễn cưỡng uống một ngụm, vâng dạ gật gật đầu, gắp một miếng thịt rang cỡ lòng bàn tay đặt vào trong bát, nhẹ nhàng đẩy đến bên cạnh Kim Thần.
Thịt rang chín vàng béo ngậy, mỡ nhỏ từng giọt dưới chân Kim Thần.
“Anh Thần, thịt rang Liên Sơn...anh nếm thử nhé...”
Kim Thần nhắm mắt lại, cầm bình nước 2.5 lít ở bên cạnh, lạnh lùng quát to: “Cút”.
Chu Diểu mím môi, cúi đầu, lẳng lặng lấy bát về.
Anh Ngạo không hề quan tâm đến Kim Thần, thoải mái ăn uống, khinh thường nói: “Không ăn thì cút vào trong. Đừng có làm chướng mắt ông đây”.
Kim Thần đứng dậy, bưng màn thầu, xách bình nước đi vào trong phòng.
Chu Diểu quay đầu qua, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh Ngạo... anh...”
Anh Ngạo đến mí mắt cũng không thèm nhấc: “Cho cậu ta chết đói đi”.
“Chúng ta ăn”.
Chu Diểu vâng một tiếng, không ngừng gắp thịt ăn, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kim Thần ở trong phòng.
“Anh Thần, anh muốn ăn gì thì nói một tiếng, em bưng vào cho anh”.
“Anh Thần, cá nấu chua là cá nước lạnh, vị rất ngon”.
“Anh Thần, anh uống bia không...”
“Còn đầu thỏ sốt cay, anh Ngạo hôm nay mới nấu”.
Chương 32: Xích mích
Vừa nói vừa ăn, trong phút chốc, bốn cái đầu thỏ biến thành khung xương đầu.
Anh Ngạo vừa ăn vừa uống, chớp mắt ba chai bia mát lạnh đã xuống bụng, ợ hơi một cái, châm điếu thuốc Nhuyễn Vân hai mươi năm đồng, phì phèo nhả khói.
Khi chai bia thứ tư hết hơn một nửa, anh Ngạo lấy ra một sấp tiền từ trong túi đập trước mặt Chu Diểu.
“Học phí lớp mười hai của Lão Ngũ Lão Lục. Cầm lấy đi”.
Chu Diểu ngẩn người, nhẹ giọng nói: “Em và anh Thần gom góp…”
Anh Ngạo ngậm điếu thuốc, cứng rắn nói: “Dùng của tôi đi. Tôi có thể kiếm tiền”.
Chu Diểu nói: “Anh Ngạo, anh cũng không dễ dàng gì, chính sách bảo vệ môi trường thay đổi, việc làm ăn của anh không tốt lắm.”
Anh Ngạo đặt một chân lên mặt ghế đẩu, ngẩng đầu, cười lạnh lùng nói: “Chuyện nhỏ, thay cái bếp bảo vệ môi trường là được, dạo này ít người ăn thịt nướng rồi, quầy hàng đêm của anh đây làm ăn rất tốt”.
“Một ngày lợi nhuận bốn năm trăm, lãi rất nhiều”.
Chu Diểu nhìn sấp tiền đỏ không ít hơn tám ngàn trên bàn, do dự không quyết, nhẹ giọng nói: “Hay là anh cứ giữ số tiền này đi, chỗ Á Á anh cũng phải tiêu tiền”.
Sắc mặt anh Ngạo nghiêm lại, không vui nói: “Tôi bảo cậu cầm thì cứ cầm, nhiều lời thế. Mẹ kiếp, sao bây giờ Chu Tam Thủy cậu cũng lằng nhằng thế”.
Chu Diểu sợ đến cúi đầu, vâng vâng dạ dạ không dám nói.
Anh Ngạo cạn luôn một hơi chai bia thứ tư, đầu nghẹo sang một bên, liếc Kim Thần ở trong phòng ồm ồm nói.
“Hôm nay tôi đến là có hai chuyện”.
“Tôi chi tiền học của Lão Ngũ Lão Lục, còn các cậu chi phí sinh hoạt”.
“Còn việc nữa, Lão Đại sắp ra rồi. Sau khi ra ngoài, lão đại làm quầy hàng đêm với tôi, tôi đưa lão đại ra, sau này anh ấy mở cửa hàng, tôi bỏ tiền”.
Vừa nói xong thì có một cái bát bay ra từ trong phòng, đập mạnh lên trên bàn.
Ngay lập tức mấy đĩa thức ăn trên bàn bị đập vỡ loảng xoảng.
Sau đó Kim Thần sải bước đi ra, khuôn mặt sầm tối, gằn giọng: “Anh Đan ra thì sẽ theo chúng tôi thu mua phế liệu, không liên quan đến anh”.
“Bốp!”
Đáp lại Kim Thần là một chai bia đập dưới đất, thủy tinh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Anh Ngạo đứng lên, lạnh giọng nói: “Lão đại không liên quan đến cậu”.
Kim Thần thức giận nhìn anh Ngạo, khàn giọng nói: “Không liên quan đến anh”.
Anh Ngạo tức giận quát lên: “Không liên quan đến cậu thì có”.
Kim Thần nghiêm giọng nói lớn: “Tôi mua nhà cho anh Đan”.
Anh Ngạo gầm quát ầm ĩ: “Cậu mà có tiền mua nhà hả, mẹ kiếp, cậu còn chẳng nuôi nổi bản thân mình đấy”.
Hai người đều tức giận nhìn nhau, trán nổi gân xanh, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Bọt bia hòa lẫn với nước bọt chảy ròng ròng từ trên mặt và người của hai người.
Chu Diểu sợ đến đứng bật dậy, giọng run run nói: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, anh Thần, anh Ngạo, có gì từ từ nói, bình tĩnh đi”.
“Bình tĩnh cái đầu cậu”.
Kim Thần và anh Ngạo đồng thanh quát lên.
Kim Thần giơ tay chỉ vào anh Ngạo, nhưng bị anh Ngạo đập ra.
Kim Thần lại giơ tay, lớn tiếng nói: “Anh Đan muốn theo ai, Long Nhị Cẩu anh nói không tính. Nơi này mới là nhà của anh Đan”.
Anh Ngạo lạnh lùng nhìn xung quanh, cay nghiệt nói: “Cái nơi rách nát này của cậu mà cũng gọi là nhà hả?”
“Cũng xứng gọi là nhà?”
Kim Thần lớn tiếng nói: “Có gọi là nhà hay không cũng không liên quan đến anh. Chỗ tôi bẩn, chỗ tôi hôi thối… Nhưng chỗ tôi còn có anh em, còn có anh em núi Đế Đô nương tựa vào nhau mười mấy năm”.
Anh Ngạo nhổ mạnh một bãi nước bọt, giơ ngón tay giữa ra với Kim Thần, cổ đỏ bừng, nghiêm giọng gào lớn.
“Kim lão tam, cậu bớt mang anh em ra nói đi”.
“Anh Đan vào đó vì cậu, bị phán ngồi tù năm năm… Năm năm, mẹ kiếp, đời này của anh ấy bị hủy rồi…”
“Đây chính là anh em cậu dẫn ra từ núi Đế Đô”.
“Anh ấy vì cậu mà đời này bị hủy rồi!”
Kim Thần gào lớn: “Tôi đền cho anh Đan, tôi đền cho anh Đan!”
Anh Ngạo không hề tỏ ra yếu thế, cũng nghiêm giọng gào lớn.
“Mẹ kiếp, cậu không đền nổi!”
“Cháu gái của ông Lý thọt đến bây giờ vẫn không dám thừa nhận là Dương Vĩ Cường cưỡng hiếp cô ta. Có giỏi thì cậu kêu Lý Y Tuyết nói rõ ràng với cảnh sát đi”.
Kim Thần không nói lên lời, trừng mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm anh Ngạo, nắm chặt nắm đấm.
Hai con mắt của anh Ngạo như sắp phun ra lửa, nhìn chằm chằm Kim Thần không chớp mắt.
Dầu thực vật chảy trên bàn, cá dưa chua rơi dưới đất, thịt kho đổ mất nửa đĩa.
Kim Thần run rẩy mình mẩy, cố hết sức điều chỉnh hơi thở của mình, chỉ vào cửa lớn nói: “Cút”.
“Cái nhà này không chào đón anh”.
Anh Ngạo cười lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải đi? Cậu có tư cách gì mà đuổi tôi đi?”
“Ở đây tôi cũng có một phần”.
“Choang!”
Một tiếng bức bối vang lên.
Kim Thần với lấy chai bia, lật tay đập mạnh về phía lồng ngực của anh Ngạo.
Thế lớn lực mạnh mang theo tiếng rít gào nặng nề.
Anh Ngạo nheo mắt, giơ chân quét qua.
Tàn ảnh lấp lóe, gió ập vào mặt!
“Bốp!”
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, chai bia còn đầy nguyên bị một cú đá của anh Ngạo đá vỡ, mảnh vụn bay khắp nơi.
Anh Ngạo đứng một chân trên mặt đất, chân phải đi dép xỏ ngón giơ cao trên không trung, cười lạnh lùng.
“Làm sao? Còn muốn đánh một trận với tôi phải không? Mẹ kiếp, cậu đánh được ai hả?”
Khắp mặt khắp người Kim Thần đều ướt sũng bia, bọt bia từ trên đầu chầm chậm chảy xuống.
Mấy chỗ trên chân bị mảnh thủy tinh rạch qua, máu chảy xuống đất.
Tóm lấy cái đĩa trên bàn, hung hăng đập chân gà ngâm nát bét.
Anh Ngạo ha một tiếng, lộ ra nụ cười âm lạnh, thô lỗ ngồi xuống, chỉ vào bàn.
“Đập!”
“Cứ đập đi”.
“Đập mạnh vào”.
Kim Thần giơ chân đá bay một chai bia đã hết, quỳ trên đất, không nói một lời.
Trong căn phòng chất đầy rác, bầu không khí bức bối dị thường, mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập không trung, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trên người Chu Diểu toàn là cặn bẩn dầu mỡ, trong tay còn cầm một cái chân gà ngâm cuối cùng.
Lặng lẽ ném chân gà lên bàn, cầm chổi quét dọn tàn cục.
“Anh Ngạo, anh Thần, hai người đừng cãi nhau nữa. Anh Đan về thì để anh ấy chọn đi”.
“Sắp khai giảng rồi, năm nay Lão Ngũ Lão Lục phải thi đại học. Bọn nó học online, thành tích đều trong top mười. Chắc chắn thi không vấn đề”.
“Hôm nay Lão Ngũ còn gọi điện cho em, nó và Lão Lục ở nhà ngày nào cũng hái nấm tùng và nấm mối, năm nay thời tiết không đẹp, giá nấm tùng khá cao”.
“Lão Lục bảo chúng ta không cần lo lắng về tiền, bọn nó hái lâm sản bán cũng đủ tiền học. Lại thêm tiền học bổng, tiết kiệm được cả phí sinh hoạt”.
Mấy anh em chúng ta không tài giỏi, Lão Ngũ Lão Lục nhất định có thể thi lên đại học, dành vinh quang cho chúng ta”.
Chương 33: Tiền của Lý Ỷ Tuyết
Lời của Chu Diểu tuôn ra như nước chảy, lặng lẽ, âm thầm!
Nghe thấy lời của Chu Diểu, Kim Thần hít sâu một hơi, ngồi trên mặt đất châm điếu thuốc.
Anh Ngạo cũng ngồi xuống, quay lưng lại với Kim Thần, tự châm điếu thuốc.
Bầu không khí nặng nề, khiến người ta ức chế đến không chịu nổi.
Chu Diểu cầm tiền trên bàn đi đến bên cạnh anh Ngạo đưa qua, nhẹ giọng nói: “Anh Ngạo, anh cầm tiền đi. Làm băng zôn quảng cáo, tìm Á Á”.
Anh Ngạo không vui nói: “Bây giờ đều là tìm người trên mạng, tôi gia nhập vào mấy trăm nhóm người mất tích, nhóm chủ đều tạo nhóm vì nghĩa vụ, viết thông báo không tốn tiền…”
Dừng một chút, giọng của anh Ngạo từ tốn hơn, nhưng giọng vẫn lạnh lùng.
“Tiền để cậu cầm. Chẳng phải cậu nói trạm thu mua phế liệu cần phải làm thủ tục à? Thêm số tiền này vào”.
Kim Thần ở một bên lạnh lùng nói: “Trạm phế liệu không liên quan đến anh, cầm tiền của anh rồi cút đi”.
Anh Ngạo tay bóp điếu thuốc chỉ vào Kim Thần, cười lạnh lùng nói: “Vẫn là câu nói đó, Kim lão tam, mẹ kiếp, cậu không có tư cách đuổi tôi”.
“Đừng quên lúc đầu bán tất cả đến Cẩm Thành, mỗi một đồng tiền chi ra đều có một phần tư của tôi”.
Kim Thần lạnh lùng nói: “Tôi trả anh”.
“Trả cái đầu cậu”.
Anh Ngạo lại bùng lửa giận, cắn răng, nghiêm giọng nói: “Tam Thủy nói làm thủ tục cần một trăm ngàn, mẹ kiếp, cậu đặt nhiều hàng như vậy, trong tay còn có mười ngàn không?”
“Mà còn trả?
Mẹ kiếp, cậu nói thì hay lắm. Vịt đến chết vẫn còn cứng miệng, bớt thể hiện đi”.
“Một trăm ngàn, cậu chặt cậu ra bán từng bộ phận cũng không đủ, còn trả tiền cho tôi!”
“Anh cút đi cho tôi!”
Kim Thần đứng lên nạt nộ anh Ngạo.
Anh Ngạo hoàn toàn không coi Kim Thần ra gì, cười khẩy, khàn giọng nói: “Vẫn cần tôi nói mấy lần, mẹ kiếp…”
Lúc này, có một cô gái xuất hiện ở cổng sân.
Dưới đèn hoa cúc ảm đạm, bóng cô gái bị kéo đến biến dạng, trên gương mặt chín phần ngây thơ mang theo một phần quyến rũ tự nhiên khiến người phải phải sinh lòng thương yêu.
Da như băng xương như ngọc, hương thơm thầm tỏa ra!
Cô gái mặc đồng phục trường xuất hiện trong sân, ánh đèn ảm đạm bắt đầu tỏa ra hào quang sáng rực.
“Anh Ngạo, anh đến đấy à. Đã lâu không gặp anh”.
Giọng nói dịu dàng như nguồn suối tươi mát, chảy nhỏ giọt vào trong lòng mỗi người, giọng nói đó như có ma lực, bầu không khí như mũi tên bắn khỏi cung trong sân viện bỗng nhiên tiêu tan vô hình.
Anh Ngạo liếc nhìn cô gái một cái, trong ánh mắt phát ra tia chán ghét và oán hận, nhưng hai giây sau liền biến mất.
Lạnh lùng đáp một tiếng, anh Ngạo chỉ vào mặt Kim Thần mấy lần: “Nếu cậu có thể tiếp tục mở trạm thu mua phế liệu thì tôi chui qua háng cậu”.
Kim Thần vỗ mạnh một cái, lạnh lùng nói: “Vậy thì cho anh đẹp mặt”.
Anh Ngạo không đáp lời, đá ghế đẩu sang một bên, tóm lấy áo cộc tay vắt trên vai, sải bước bỏ đi.
Cô gái nghiêng người nhường đường, cúi đầu, cắn môi, nhẹ giọng nói: “Anh Ngạo có thời gian thì thường xuyên về thăm nhà nhé”.
Anh Ngạo ừm nhẹ một cái, coi như đáp lại, ra khỏi cổng sân nhảy lên một chiếc xe Van Ngũ Lăng Hồng Quang cũ quay đầu tại chỗ, ầm ầm lái đi.
Kim Thần ngồi xổm dưới đất, ngơ ngẩn hút điếu thuốc.
Cô gái bước rón rén tới, nhìn đống bừa bãi lộn xộn khắp đất, ngoan ngoãn nhặt lên quét dọn.
“Lý Ỷ Tuyết, ở đây không cần cô”.
“Cô đi đi”.
Chu Diểu cướp lấy cây chổi của cô gái, khuôn mặt đen bóng lạnh lùng đến nhói xương.
Cô gái Lý Ỷ Tuyết bị cướp chổi, lại không hề để bụng, nhẹ nhàng quỳ xuống, đưa bàn tay trắng nhặt từng mạnh vụn thủy tinh.
Chu Diểu soạt một cái quét qua, quét hết vụn thủy tinh, lạnh lùng nói: “Ở đây không hoan nghênh cô, đi đi”.
Lý Ỷ Tuyết ngây người, cắn nhẹ môi, cánh tay trắng đến chói mắt thò tay vào trong túi, lấy ra mấy cái urgo, quỳ xuống đất bước từng bước đến trước Kim Thần.
“Anh Thần, anh chảy máu rồi, để em băng cho anh”.
Giọng nói dịu dàng chậm rãi tựa như gió xuân ấm áp tháng ba, từng câu đánh vào lòng Kim Thần, như cành liễu dịu dàng vỗ vào khuôn mặt của mình.
Khuôn mặt Kim Thần lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn Lý Ỷ Tuyết, đưa tay cầm lấy urgo, xé ra rồi dán vào vết thương của mình.
Nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì không?”
Lý Ỷ Tuyết cúi đầu thấp đến giữa hai chân, tóc đuôi ngựa đen tuyền lắc nhẹ, dịu dàng yếu đuối khôn tả.
“Không có gì”.
“Không có việc gì thì cô về đi”.
“Trông nom ông cụ thọt cho tốt”.
Lý Ỷ Tuyết thấp giọng ừm một tiếng, hai bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng dùng giấy ăn lau lên vết thương vẫn đang chảy máu của Kim Thần.
Môt chiếc chổi đen đen cứng cứng vô tình dí đến, bụi bẩn dầu mỡ quét lên tay của Lý Ỷ Tuyết.
Chu Diểu lạnh lùng nói: “Anh Thần bảo cô đi, cô bị điếc à?"
Lý Ỷ Tuyết không dám nói gì, thấp giọng đáp một câu, lặng lẽ đứng lên, lấy ra một túi nilong từ trong túi.
Trong túi nilong là một đống tiền giấy đủ loại giá trị lớn nhỏ, có cũ có mới, từng tờ được xếp ngay ngắn.
Lý Ỷ Tuyết cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh Thần, ông nội bảo em đưa số tiền này cho anh. Cầm đi làm thủ tục trạm phế liệu”.
Lời vừa được nói ra, sắc mặt Kim Thần càng lạnh lùng hơn.
Chu Diểu nhét túi nilong vào trong lòng Lý Ỷ Tuyết, lạnh giọng nói: “Tiền của cô, chúng tôi chê bẩn”.
Lý Ỷ Tuyết cúi đầu, cắn đôi môi xinh đẹp, trên khuôn mặt ngây thơ không nhìn thấy vẻ oán trách và tức giận nào.
Khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn sang Chu Diểu, đôi mắt thon dài mờ sương, trong vẻ thuần khiết mang một chút tức giận, nhưng giây sau đó lại tối lại.
“Tam Thủy, tôi không làm ở quán bar nữa. Mấy ngày nay tôi kéo ông nội đi xin ăn, ai cho tiền thì tôi dập đầu với người đó”.
“Số tiền này là tiền sạch”.
Sắc mặt Chu Diểu sầm lại, miệng vẫn lạnh lùng nói: “Chúng tôi tự có tiền, cùng lắm là không mở trạm phế liệu nữa, tôi và anh Thần về quê”.
Cơ thể thon gầy yếu đuối của Lý Ỷ Tuyết khẽ run lên, quay sang Kim Thần, ánh mắt rơm rớm nước lóe lên vẻ hoảng loạn.
Giọng nói dịu dàng kèm theo vẻ quan tâm lo lắng.
“Anh Thần, anh mở tiếp trạm phế liệu đi, không đủ tiền thì em nghĩ cách”.
“Ông nội, chú Bạch, bà cụ Điêu, Tam Oa Tử đều hy vọng anh mở tiếp”.
Chương 34: Chuyện xưa
Kim Thần xua xua tay: “Tiền của cô kiếm được cũng không dễ dàng gì, cầm về đi”.
Cơ thể Lý Ỷ Tuyết cứng đờ, đầu càng cúi thấp hơn.
“Trạm thu mua phế liệu, là tôi muốn mở. Chuyện tiền bạc, tôi có thể tự lo được”.
Lý Ỷ Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn đến Kim Thần, trong đôi mắt thụy phụng lóe lên tia sáng lấp lánh.
Khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp rực rỡ, khuynh quốc khuynh thành.
Hàm răng đều đặn trắng như tuyết cắn môi dưới, khẽ gật đầu đáp lại, giọng nói điềm đạm như âm thanh của tự nhiên.
“Vâng”.
Hai tay cầm túi ni lông, Lý Ỷ Tuyết nhẹ nhàng rời đi, ngọn đèn hoa cúc âm u leo lét cũng trở nên dịu dàng, giống như ánh trăng chiếu rọi trên vai cô ấy, chỉ riêng bóng lưng đã khiến người ta tưởng tượng vô hạn.
Đống bừa bộn trên bàn trên đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, Chu Diểu đổ mấy món ăn còn chưa đụng đến vào bát tô lớn rồi cho vào tủ lạnh cũ.
Chu Diểu lấy ra một tờ đơn, nói khẽ: “Bác gái Vương đưa, bảo anh điền. Bà ấy nói bà ấy đã dùng danh nghĩa của ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu xin cho anh một chỉ tiêu trạm thu mua phế liệu, làm xong các thủ tục, về sau trạm thu mua phế liệu sẽ được hợp pháp hoạt động”.
“Bà ấy nói làm thủ tục phải mất một trăm ngàn”.
“Nhưng phạm vi của trạm thu mua phế liệu chỉ có thể giới hạn trong ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu”.
Kim Thần ừm một tiếng, cầm lấy tờ đơn xin xem qua, cảm thán một tiếng, khẽ thở phào.
Mặc dù thủ tục này chỉ giới hạn trong phạm vi của ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu, nhưng dù sao nó cũng hợp pháp.
Thủ tục xin một trạm thu mua phế liệu cần một trăm ngàn, nghe có vẻ khá đắt, nhưng nếu xin được, về sau trạm thu mua phế liệu của mình sẽ là công ty hợp pháp, không phải lo lắng về việc bị đóng cửa vào một ngày nào đó.
Mặc dù bác gái Vương đã lừa mình rất nhiều lần, nhưng lần này đã giúp mình một việc lớn.
“Em giữ lại mười lăm ngàn lo học phí và phí sinh hoạt cho lão Ngũ và lão Lục”.
“Tiền hàng tồn kho là hai mốt ngàn một trăm sáu mươi đồng, bán hết có thể kiếm được ba mươi mốt ngàn”.
“Nhưng muốn kéo đến Ôn Bắc, thì phải đi hàng vào ban đêm”.
“Trong thẻ của em vẫn còn sáu ngàn chín, tự em tiết kiệm”.
“Đó là tất cả số tiền trong nhà mình có”.
“Tam Oa Tử đồng ý cho mượn ba ngàn, lão Bạch đồng ý cho mượn ba ngàn rưỡi...”
“Lúc trưa bà cụ Điêu bảo Điểm Điểm đưa năm trăm đến, nhưng em không cầm…”
“Lúc nãy anh Ngạo đưa cho tám ngàn, nếu bán toàn bộ phế liệu đi, vẫn còn thiếu sáu tư ngàn”.
“Lúc chiều bác gái Vương đến tìm anh, nói nếu không có tiền bà ấy có thể cho mượn…nhưng lãi 2%”.
Kim Thần hừ một tiếng, châm thuốc lạnh lùng nói: “Mượn tiền của ai cũng sẽ không mượn của bà ta”.
Anh lấy một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho Chu Diểu, đó là số tiền còn lại sau khi mua dược liệu, hơn mười ngàn.
Chu Diểu có chút kinh ngạc: “Ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Những tiền đồng tối qua xử lý được là đồ cổ. Kiếm được nhờ bán cho cửa hàng đồ cổ”.
“Phải rồi, hôm nay lão Viên có đến đây không?”
Chu Diểu vội vàng gật đầu, nhanh chóng lấy hàng hôm nay của lão Viên qua cho Kim Thần xem.
Nhưng không có thứ mà Kim Thần muốn.
Một khoản một trăm ngàn, một khoản tám trăm bảy mươi ngàn, hai khoản tiền giống như hai ngọn núi đè nặng lên lưng Kim Thần, đến hít thở cũng khó khăn.
Sau khi hai anh em thu dọn phân loại phế liệu xong đã hơn mười hai giờ.
Tắm rửa xong lên giường, Chu Diểu lại thấp giọng hỏi Kim Thần về việc của Trương Đan.
Trương Đan cũng là một trong bốn anh em khi đó cùng đến Cẩm Thành, anh ta là lão đại, Kim Thần là lão tam, Chu Diểu nhỏ tuổi nhất.
Anh Ngạo người đánh nhau với Kim Thần lúc chiều, là lão nhị, tên là Long Ngạo.
Khi đó, bốn anh em cùng nhau rời khỏi núi Đế Đô, ban đầu làm việc ở công trường được ba tháng, không lấy được tiền công, Trương Đan dẫn mấy anh em đi tìm chủ thầu nói chuyện phải trái, bị mấy chục công nhân vây đánh.
Lúc đó, mấy anh em chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, sao có thể là đối thủ của những người đàn ông cao lớn trưởng thành.
Đêm đó, mấy anh em ngồi ở cửa vào khu vui chơi giải trí đợi chủ thầu xuất hiện, đánh cho chủ thầu tàn phế, cướp hơn hai ngàn của chủ thầu rồi chạy đến Cẩm Thành.
Ở Cẩm Thành đã làm qua rất nhiều công việc, giao đồ ăn, rửa bát, làm công việc cực nhọc, cu li, cuối cùng lưu lạc đầu đường làm ăn xin.
Hai năm vất vả đó, chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được nó khổ như thế nào.
Về sau Kim Thần tìm được đường ra từ những ông lão bà lão nhặt chai nhựa trên đường phố, bốn anh em bắt đầu thu gom phế liệu.
Lúc đầu chỉ thu gom phế liệu, nhặt phế liệu rồi mang bán cho trạm thu mua phế liệu, về sau Kim Thần lại tìm được con đường khác, tìm đến bác gái Vương mở một trạm thu mua phế liệu.
Hồi đó bốn anh em rất đồng lòng, đều là những đứa trẻ mồ côi bị mẹ ruột bỏ rơi, không sợ mệt không sợ bẩn, vất vả làm việc không quản ngày đêm.
Mặc dù bị người khác coi thường, sống không bằng con chó của nhà người ta, cuộc sống vô cùng vất vả, nhưng đó là khoảng thời gian mà mấy anh em vui vẻ, hạnh phúc nhất.
Rất nhanh mấy anh em đã có được chỗ đứng vững chắc, cũng tích góp được một khoản tiền đáng kể, cuộc sống ngày một tốt hơn.
Chưa đến hai năm, bác gái Vương đã xây một dãy nhà tạm ở đây cho người ở nơi khác đến thuê, cùng với lượng người thuê nhà ở đây ngày càng tăng, một số người ở nơi khác đến cũng mở trạm thu mua phế liệu ở đây.
Cũng có thêm nhiều hàng xóm làm công việc ở cấp thấp nhất.
Ăn xin, mở quán đồ nướng, đi làm công...
Ngày nọ có hai ông cháu đến đây, đó là ông cụ thọt và Lý Ỷ Tuyết.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Ỷ Tuyết, bốn anh em đều rất kinh ngạc, ngày ngày vây quanh Lý Ỷ Tuyết, khi đó Lý Ỷ Tuyết và bốn anh em rất thân thiết, quan hệ cực tốt.
Khi đó, Lý Ỷ Tuyết chưa đến tuổi trưởng thành, xinh đẹp đến mức bác gái Vương nhìn cũng cảm thấy hiếm có, rất nhiều đàn ông bản địa ở khu dân cư Thổ Địa Miếu đều si mê Lý Ỷ Tuyết.
Dương Vĩ, con trai của chủ nhiệm khu dân cư, thường dẫn theo một vài tên côn đồ đến quấy rối Lý Ỷ Tuyết, vì vậy bốn anh em không ít lần đánh nhau với bọn côn đồ ở vùng này.
Một ngày nọ, Trương Đan và Long Ngạo thuê xe đi bán phế liệu, Kim Thần và Chu Diểu ở nhà, từ xa liền nghe thấy tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của ông cụ thọt.
Chạy ra ngoài xem, chỉ thấy ông cụ thọt chỉ còn lại một tay nằm co quắp trên nền đất sình lầy, miệng kêu cứu.
Chương 35: Nút thắt
Chạy đến căn nhà của ông cụ thọt thì thấy Dương Vĩ con trai của chủ nhiệm khu dân cư nơi đó đang ấn Lý Ỷ Tuyết trên nền đất cưỡng bức.
Bên cạnh đều là quần áo bị xé rách.
Lý Ỷ Tuyết bị Dương Vĩ đè dưới người, hai mắt đờ đẫn tuyệt vọng nhìn trần nhà thông gió, giống như một tượng gỗ.
Kim Thần đi vào, Lý Ỷ Tuyết nghiêng đầu nhìn Kim Thần, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô ấy.
Kim Thần bùng cơn giận, lao lên ôm lấy Dương Vĩ rồi đánh.
Dương Vĩ khi đó hơn hai mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, lại là người luyện võ, Kim Thần sao có thể là đối thủ của hắn ta?
Dương Vĩ đánh Kim Thần đến thừa sống thiếu chết, đánh đến nôn ra máu tươi.
Chu Diểu cầm con dao làm bếp lao tới, nhưng bị Dương Vĩ dùng băng ghế đánh gãy chân, sau đó dùng con dao làm bếp chặt đứt gân chân Chu Diểu, từ đó Chu Diểu bị tàn tật suốt đời.
Hai anh em xuất thân từ trong núi cũng rất chính trực, Kim Thần mắt đỏ hoe vớ được cái gì liền dùng cái đó, Chu Diểu lê cái chân tàn phế ôm lấy chân Dương Vĩ, cắn vào chân của Dương Vĩ, còn Kim Thần cầm tua vít đâm lung tung.
Tìm cơ hội, dùng tua vít đâm vào người hắn ta, Dương Vĩ nghiêng đầu tránh chỗ hiểm, nhưng mắt lại bị Kim Thần đâm trúng.
Con ngươi bị Kim Thần móc ra nhét vào trong miệng Dương Vĩ, lại cầm tua vít chọc mạnh vào miệng Dương Vĩ.
Lúc cảnh sát đến, hoàn toàn bị mùi máu tanh nồng đậm trong căn nhà dọa sợ.
Dương Vĩ bị đâm sáu mươi ba nhát, ngay cả phía dưới cũng bị đâm nát, da thịt vung vãi khắp sàn nhà.
Trên mặt đất đều là máu, vết máu khô thu hút ruồi từ trạm thu mua phế liệu, vô số con ruồi bay vo ve khắp căn nhà.
Cách hơn chục mét ngửi mùi máu tanh đó cũng khiến người ta buồn nôn.
Trương Đan và Long Ngạo trở về, nhìn thấy Kim Thần không thành dạng người, không rõ sống chết, lại nhìn thấy Chu Diểu lộ ra nửa khúc xương gãy trong không khí, đang gào thét đến tê tâm liệt phế...
Trương Đan ôm Chu Diểu, Long Ngạo ôm Kim Thần, mỗi người ôm một người, gào khóc.
Sau đó lúc bắt hung thủ, Trương Đan, lão đại của bốn anh em, kiên quyết đứng lên, nói người là do anh ta đánh.
Dương Vĩ được đưa đến bệnh viện tốt nhất trong tỉnh, mời bác sĩ giỏi nhất cũng không giữ được chỗ đó của hắn ta.
Kim Thần nằm trên giường nửa tháng, lại bị Trương Đan nhốt ở trong nhà, tròn một tháng.
Đến khi anh có thể đi lại được, mọi chuyện đã ổn thỏa.
Nhà Dương Vĩ gốc gác ở đây, thế lực rất lớn, để bồi thường cho Dương Vĩ, tất cả tiền của trong nhà đều đưa cho nhà Dương Vĩ, mấy năm vất vả khổ cực của mấy anh em đều mất hết trong một đêm.
Chu Diểu bị đánh gãy chân, chặt đứt gân chân, Kim Thần bị thương nặng đều phải tự xử lý.
Còn liên lụy đến Trương Đan.
Những việc xảy ra sau này, không ai muốn nhớ lại.
Vào lúc quan trọng nhất, nếu bác gái Vương không đứng ra thì bốn anh em cùng cái trạm thu mua phế liệu này đã bị thiêu rụi thành tro bụi.
Trương Đan bị kết án năm năm, giam ở Đại Phật Thành cách đây hai trăm kilomét.
Kim Thần đến nhà tù Đại Phật thăm Trương Đan, Trương Đan chỉ nói một câu: “Trong mấy anh em cậu là người thông minh nhất, dẫn theo các anh em sống cho tốt”.
Mà người có liên quan lớn nhất trong việc này, Lý Ỷ Tuyết, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện một lần hay nói một lời nào.
Điều này cũng dẫn đến sự rạn nứt hoàn toàn của gia đình bốn người vốn đang thân thiết vui vẻ hạnh phúc.
Trương Đan vào tù không lâu, Long Nhị Cẩu trở mặt với Kim Thần, sau khi đánh nhau một trận thì một mình bỏ đi, sau đó mở quán ăn đêm trong thành phố, khả năng nấu ăn của anh ta tốt, không bao lâu đã kiếm được tiền.
Trong năm năm này, Long Nhị Cẩu ngoài việc kiếm tiền chính là luyện võ, bây giờ chỉ cần một cú đá có thể đá bay cả chai bia còn đầy, điều này khiến Kim Thần rất kinh ngạc.
Cho đến hôm nay, sự việc đã qua năm năm, Long Nhị Cẩu và Kim Thần vẫn chưa làm hòa, hai người họ mỗi lần gặp nhau đều giống như kẻ thù.
Trong việc này người mà Kim Thần cảm thấy có lỗi nhất là Trương Đan, còn có Chu Diểu.
Vì lúc đó tiền đã dùng hết để bồi thường, chân của Chu Diểu không được chữa trị, Long Nhị Cẩu đã cột bốn thanh thép vào chân Chu Diểu, đành để Chu Diểu tự sinh tự diệt.
Mỗi khi nghĩ đến việc này, Kim Thần lại cảm thấy có lỗi với Chu Diểu.
Chu Diểu cũng bởi vì việc này mà hận Lý Ỷ Tuyết đến tận xương tủy.
Lý Ỷ Tuyết tất nhiên cũng đáng thương, nhưng những gì cô ấy đã làm khiến Long Nhị Cẩu và Chu Diểu cảm thấy trơ trẽn, về sau cho dù Lý Ỷ Tuyết có bù đắp thế nào, cả hai người đều chẳng đếm xỉa tới.
“Anh Đan trở về phải ở cùng với chúng ta”.
“Long Nhị Cẩu dám tới tranh, tôi sẽ sống chết với anh ta”.
Chu Diểu khẽ nói: “Đợi anh Đan trở về rồi nói tiếp, một mình anh Ngạo làm việc cũng không dễ dàng”.
Kim Thần lạnh lùng nói: “Nói nhảm ít thôi, ngủ đi”.
Hai anh em lập kế hoạch, Chu Diểu ở trạm thu mua phế liệu thu mua phế liệu, Kim Thần phụ trách chạy việc ở bên ngoài.
Ngày hôm sau, mãi đến hơn tám giờ Kim Thần mới ra ngoài, đi thẳng đến khu thành cũ.
Nói gì cũng sẽ không để Long Nhị Cẩu giành mất Trương Đan.
Đây là điểm giới hạn của mình.
Cũng là nút thắt lớn nhất trong lòng mình.
Nút thắt này, phải tự mình tháo gỡ.
Trạm thu mua phế liệu nhất định phải tiếp tục được mở, hơn nữa còn phải ngày càng trở nên lớn mạnh, đây là mong ước của Chu Diểu.
Ấn Đảm Chiêu Nhật Nguyệt đó của Tôn Lâm Quốc mình cũng phải có được, đây là bước đầu tiên để mình có được chỗ đứng.
Cũng là bước quan trọng nhất.
Tất cả những điều này đều phải có tiền mới có thể thực hiện được.
Vấn đề là kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy!?
Hôm nay, Kim Thần sẽ đến một nơi.
Hôm nay, Kim Thần sẽ kiếm đủ những khoản tiền này.
Vừa đi đến lối ra của trạm thu mua phế liệu, Kim Thần liền dừng lại.
Lý Ỷ Tuyết đẩy xe ba gác chở ông cụ thọt khó khăn di chuyển trong bùn đất.
Chiếc quần đồng phục ống rộng đã được xắn quá đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng như muối biển, màu trắng phớt đỏ, trắng mịn mềm mại như hoa đào.
Mái tóc đen dài xõa tung trên vai, đường cong cơ thể cho dù mặc đồng phục học sinh cũng không thể che mất vẻ đẹp tinh xảo duyên dáng đó.
Lý Ỷ Tuyết khẽ thở dốc trên cơ thể toát ra mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng hấp dẫn lòng người, chợt quay đầu nhìn, trên khuôn mặt ngọc lộ ra một nụ cười kinh ngạc vui mừng, chấn động lòng người, đẹp đến không gì tả xiết.
“Anh Thần”.
Kim Thần biết, những nơi phải lập tức phá bỏ và dời đi nơi khác như này, sớm đã bị các đội lái buôn và người thu gom đồ cổ cày xới hết lượt này đến lượt khác, những thứ có chút giá trị, đều đã bị những người này một mẻ hốt gọn.
Cũng giống như ở Thành Thiên Đô hồi đó, con cháu Bát Kỳ không còn đường sống, liền bán gia sản lấy tiền, những lái buôn đi khắp hang cùng ngõ hẻm đó chính là dựa vào đó để mưu sinh.
Cách hạn phá bỏ và dời đi nơi khác vẫn còn mười sáu ngày, những hộ gia đình không thể đợi được nữa đã sớm chuyển khỏi đây.
Những người Cẩm Thành gốc còn lại vội vội vàng vàng, cũng đang tất bật chuẩn bị chuyển nhà.
Khu ổ chuột rộng lớn vắng bóng người, sớm đã không còn phồn hoa và huyên náo như ngày trước.
Đợi đến lúc mặt trời lặn, đã thu mua được đầy một xe đồng sắt vụn, giấy báo lộn, một chiếc máy tính, một chiếc màn hình, đạp xe mất hai tiếng đồng hồ mới về đến bãi rác.
Đã chín giờ tối, dưới ngọn đèn hoa cúc trơ trọi, Kim Thần đứng ở cửa.
Lối vào căn phòng nhỏ chật hẹp bừa bộn để một chiếc bàn ăn nhỏ dạng gấp, ba chiếc ghế tự tay mình làm, có màu đen bóng.
Trên chiếc bàn chật hẹp bày bảy tám món, có móng giò heo kho, đầu heo kho, chân gà ngâm, đầu thỏ sốt cay.
Nửa bát tô canh cá nấu chua, một bát lớn thịt kho tàu, một bát mỳ thịt viên đầy ắp.
Tất cả các loại hương vị quyện vào nhau trong không khí, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Trong căn bếp lộ thiên, mùi vị thơm ngon của món thịt rang tàu xì mầm tỏi thấm vào ruột gan, Kim Thần không khỏi nuốt nước bọt ừng ục.
Một người đàn ông cao một mét bảy lăm từ trong bếp bước ra.
Bên trên để trần, bên dưới mặc một chiếc quần đùi màu đỏ, chân đi một đôi tông.
Một nửa mái tóc che khuất đôi mắt phượng, đôi đồng tử sáng như sao, mày kiếm xếch lên, đôi môi mỏng lộ ra đường cong mê hoặc, khóe miệng còn ngậm một điếu thuốc, mang theo chút tà khí.
Phần trên cơ thể lộ ra ngoài có nước da màu đồng, cơ thể cường tráng, dưới ánh đèn âm u leo lét, cơ bụng tám múi với đường nét rõ ràng, còn ánh lên bóng loáng.
Cả phần lưng là hình xăm rồng xanh, trong lớp mây đen dày đặc, một con rồng xanh hiện lên, long cốt mạnh mẽ, dữ tợn hung ác, trừng mắt ngước nhìn, râu đều vểnh lên, khí thế uy nghiêm, sinh động như thật.
Năm móng rồng to khỏe, sắc nhọn, như sắp bung ra, khiến người ta không rét mà run.
Người đàn ông không mềm mại xinh đẹp như tiểu thịt tươi, nhưng lại có khí thế không giống với những người khác, trên người toát ra vẻ hờ hững, lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Người đàn ông bưng thịt rang liếc nhìn Kim Thần, tay dừng ở trên không, không thèm quan tâm đến giọt dầu nóng hổi bắn trên ngực.
Trong mắt đầy vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, ngay cả lúc nhìn Kim Thần, trong mắt anh ta ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, còn có sự...
Khinh bỉ sâu sắc.
“Về rồi?”
Tay Kim Thần vẫn đặt trên tay lái của xe ba gác, im lặng vài giây rồi lạnh lùng ừm một tiếng.
Chu Diểu ôm một thùng bia khập khiễng trở về, vui vẻ gọi Kim Thần.
“Anh Thần, anh thật đúng giờ. Em đang định gọi điện thoại cho anh”.
“Anh Ngạo đã nấu một bàn đầy thức ăn ngon, tất cả đều là món anh thích”.
“Em còn mua bia lạnh từ chỗ bác gái Vương. Bà ấy nghe nói anh Ngạo trở về, còn bớt cho em năm đồng”.
Chu Diểu đặt bia xuống, nhanh chóng khui ba chai, xoay người đi đến đỡ lấy xe ba gác của Kim Thần.
“Anh Thần anh đói thì ăn trước đi, cái này để em thu dọn cho”.
Tay Kim Thần vẫn nắm lấy tay lái, Chu Diểu gỡ hai lần cũng không gỡ ra được, khuôn mặt tươi cười nói: “Anh Thần, ăn cơm đi…hiếm khi anh Ngạo mới trở về đây một lần...”
Kim Thần từ từ buông tay lái ra, tháo găng tay đập mạnh xuống đất, lạnh lùng nói: “Đi lấy màn thầu cho tôi”.
Chu Diểu khẽ ngây ra, sau đó cười xán lạn nói: “Anh Thần... anh...”
“Lấy màn thầu!”
Kim Thần lạnh lùng nói.
Chu Diểu cắn môi, thấp giọng nói: “Hết... hết rồi...”
“Buổi trưa em cũng lười nấu cơm, ăn hết cả rồi...”
Cách đó hai mét, bên cạnh chiếc bàn cũ nát, anh Ngạo lạnh lùng khinh bỉ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Kim Thần, nhưng ngay sau đó, anh ta quay người đi vào trong căn phòng nhỏ.
Lúc đi ra, anh Ngạo bưng ra một bát tô, trong tô xếp năm cái bánh màn thầu đã nguội.
Trước mặt Kim Thần, anh Ngạo đặt mạnh bát tô trên ghế, lạnh lùng nói: “Màn thầu của cậu”.
Kim Thần đi tới, cầm đũa cắm xuống một cái màn thầu, ngồi xổm trên đất cắn một miếng, một nửa cái bánh trong miệng, khó khăn nuốt xuống.
“Anh Thần... anh...”
Chu Diểu đứng ở một bên, cẩn thận từng li từng tí nói.
Anh Ngạo khịt mũi khinh thường, đá ghế đến gần chỗ Kim Thần, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kim Thần, trong miệng cười lạnh lùng.
“Tam Thủy, cậu ta không ăn, chúng ta ăn”.
Chu Diểu nhỏ giọng đáp lại một tiếng, chậm rãi di chuyển bước chân, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn đến Kim Thần.
Anh Ngạo căn bản không quan tâm đến Kim Thần, không nể nang ngồi vắt chéo chân, bàn chân gần chạm đến trán Kim Thần.
Lạnh lùng bảo Chu Diểu ngồi xuống, sau đó mạnh mẽ cụng chai với Chu Diểu.
“Uống!”
Uống một hơi cạn nửa chai, đũa gõ mạnh vào bát canh cá nấu chua, lạnh lùng nói to.
“Ăn!”
Chu Diểu miễn cưỡng uống một ngụm, vâng dạ gật gật đầu, gắp một miếng thịt rang cỡ lòng bàn tay đặt vào trong bát, nhẹ nhàng đẩy đến bên cạnh Kim Thần.
Thịt rang chín vàng béo ngậy, mỡ nhỏ từng giọt dưới chân Kim Thần.
“Anh Thần, thịt rang Liên Sơn...anh nếm thử nhé...”
Kim Thần nhắm mắt lại, cầm bình nước 2.5 lít ở bên cạnh, lạnh lùng quát to: “Cút”.
Chu Diểu mím môi, cúi đầu, lẳng lặng lấy bát về.
Anh Ngạo không hề quan tâm đến Kim Thần, thoải mái ăn uống, khinh thường nói: “Không ăn thì cút vào trong. Đừng có làm chướng mắt ông đây”.
Kim Thần đứng dậy, bưng màn thầu, xách bình nước đi vào trong phòng.
Chu Diểu quay đầu qua, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh Ngạo... anh...”
Anh Ngạo đến mí mắt cũng không thèm nhấc: “Cho cậu ta chết đói đi”.
“Chúng ta ăn”.
Chu Diểu vâng một tiếng, không ngừng gắp thịt ăn, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kim Thần ở trong phòng.
“Anh Thần, anh muốn ăn gì thì nói một tiếng, em bưng vào cho anh”.
“Anh Thần, cá nấu chua là cá nước lạnh, vị rất ngon”.
“Anh Thần, anh uống bia không...”
“Còn đầu thỏ sốt cay, anh Ngạo hôm nay mới nấu”.
Chương 32: Xích mích
Vừa nói vừa ăn, trong phút chốc, bốn cái đầu thỏ biến thành khung xương đầu.
Anh Ngạo vừa ăn vừa uống, chớp mắt ba chai bia mát lạnh đã xuống bụng, ợ hơi một cái, châm điếu thuốc Nhuyễn Vân hai mươi năm đồng, phì phèo nhả khói.
Khi chai bia thứ tư hết hơn một nửa, anh Ngạo lấy ra một sấp tiền từ trong túi đập trước mặt Chu Diểu.
“Học phí lớp mười hai của Lão Ngũ Lão Lục. Cầm lấy đi”.
Chu Diểu ngẩn người, nhẹ giọng nói: “Em và anh Thần gom góp…”
Anh Ngạo ngậm điếu thuốc, cứng rắn nói: “Dùng của tôi đi. Tôi có thể kiếm tiền”.
Chu Diểu nói: “Anh Ngạo, anh cũng không dễ dàng gì, chính sách bảo vệ môi trường thay đổi, việc làm ăn của anh không tốt lắm.”
Anh Ngạo đặt một chân lên mặt ghế đẩu, ngẩng đầu, cười lạnh lùng nói: “Chuyện nhỏ, thay cái bếp bảo vệ môi trường là được, dạo này ít người ăn thịt nướng rồi, quầy hàng đêm của anh đây làm ăn rất tốt”.
“Một ngày lợi nhuận bốn năm trăm, lãi rất nhiều”.
Chu Diểu nhìn sấp tiền đỏ không ít hơn tám ngàn trên bàn, do dự không quyết, nhẹ giọng nói: “Hay là anh cứ giữ số tiền này đi, chỗ Á Á anh cũng phải tiêu tiền”.
Sắc mặt anh Ngạo nghiêm lại, không vui nói: “Tôi bảo cậu cầm thì cứ cầm, nhiều lời thế. Mẹ kiếp, sao bây giờ Chu Tam Thủy cậu cũng lằng nhằng thế”.
Chu Diểu sợ đến cúi đầu, vâng vâng dạ dạ không dám nói.
Anh Ngạo cạn luôn một hơi chai bia thứ tư, đầu nghẹo sang một bên, liếc Kim Thần ở trong phòng ồm ồm nói.
“Hôm nay tôi đến là có hai chuyện”.
“Tôi chi tiền học của Lão Ngũ Lão Lục, còn các cậu chi phí sinh hoạt”.
“Còn việc nữa, Lão Đại sắp ra rồi. Sau khi ra ngoài, lão đại làm quầy hàng đêm với tôi, tôi đưa lão đại ra, sau này anh ấy mở cửa hàng, tôi bỏ tiền”.
Vừa nói xong thì có một cái bát bay ra từ trong phòng, đập mạnh lên trên bàn.
Ngay lập tức mấy đĩa thức ăn trên bàn bị đập vỡ loảng xoảng.
Sau đó Kim Thần sải bước đi ra, khuôn mặt sầm tối, gằn giọng: “Anh Đan ra thì sẽ theo chúng tôi thu mua phế liệu, không liên quan đến anh”.
“Bốp!”
Đáp lại Kim Thần là một chai bia đập dưới đất, thủy tinh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Anh Ngạo đứng lên, lạnh giọng nói: “Lão đại không liên quan đến cậu”.
Kim Thần thức giận nhìn anh Ngạo, khàn giọng nói: “Không liên quan đến anh”.
Anh Ngạo tức giận quát lên: “Không liên quan đến cậu thì có”.
Kim Thần nghiêm giọng nói lớn: “Tôi mua nhà cho anh Đan”.
Anh Ngạo gầm quát ầm ĩ: “Cậu mà có tiền mua nhà hả, mẹ kiếp, cậu còn chẳng nuôi nổi bản thân mình đấy”.
Hai người đều tức giận nhìn nhau, trán nổi gân xanh, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Bọt bia hòa lẫn với nước bọt chảy ròng ròng từ trên mặt và người của hai người.
Chu Diểu sợ đến đứng bật dậy, giọng run run nói: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, anh Thần, anh Ngạo, có gì từ từ nói, bình tĩnh đi”.
“Bình tĩnh cái đầu cậu”.
Kim Thần và anh Ngạo đồng thanh quát lên.
Kim Thần giơ tay chỉ vào anh Ngạo, nhưng bị anh Ngạo đập ra.
Kim Thần lại giơ tay, lớn tiếng nói: “Anh Đan muốn theo ai, Long Nhị Cẩu anh nói không tính. Nơi này mới là nhà của anh Đan”.
Anh Ngạo lạnh lùng nhìn xung quanh, cay nghiệt nói: “Cái nơi rách nát này của cậu mà cũng gọi là nhà hả?”
“Cũng xứng gọi là nhà?”
Kim Thần lớn tiếng nói: “Có gọi là nhà hay không cũng không liên quan đến anh. Chỗ tôi bẩn, chỗ tôi hôi thối… Nhưng chỗ tôi còn có anh em, còn có anh em núi Đế Đô nương tựa vào nhau mười mấy năm”.
Anh Ngạo nhổ mạnh một bãi nước bọt, giơ ngón tay giữa ra với Kim Thần, cổ đỏ bừng, nghiêm giọng gào lớn.
“Kim lão tam, cậu bớt mang anh em ra nói đi”.
“Anh Đan vào đó vì cậu, bị phán ngồi tù năm năm… Năm năm, mẹ kiếp, đời này của anh ấy bị hủy rồi…”
“Đây chính là anh em cậu dẫn ra từ núi Đế Đô”.
“Anh ấy vì cậu mà đời này bị hủy rồi!”
Kim Thần gào lớn: “Tôi đền cho anh Đan, tôi đền cho anh Đan!”
Anh Ngạo không hề tỏ ra yếu thế, cũng nghiêm giọng gào lớn.
“Mẹ kiếp, cậu không đền nổi!”
“Cháu gái của ông Lý thọt đến bây giờ vẫn không dám thừa nhận là Dương Vĩ Cường cưỡng hiếp cô ta. Có giỏi thì cậu kêu Lý Y Tuyết nói rõ ràng với cảnh sát đi”.
Kim Thần không nói lên lời, trừng mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm anh Ngạo, nắm chặt nắm đấm.
Hai con mắt của anh Ngạo như sắp phun ra lửa, nhìn chằm chằm Kim Thần không chớp mắt.
Dầu thực vật chảy trên bàn, cá dưa chua rơi dưới đất, thịt kho đổ mất nửa đĩa.
Kim Thần run rẩy mình mẩy, cố hết sức điều chỉnh hơi thở của mình, chỉ vào cửa lớn nói: “Cút”.
“Cái nhà này không chào đón anh”.
Anh Ngạo cười lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải đi? Cậu có tư cách gì mà đuổi tôi đi?”
“Ở đây tôi cũng có một phần”.
“Choang!”
Một tiếng bức bối vang lên.
Kim Thần với lấy chai bia, lật tay đập mạnh về phía lồng ngực của anh Ngạo.
Thế lớn lực mạnh mang theo tiếng rít gào nặng nề.
Anh Ngạo nheo mắt, giơ chân quét qua.
Tàn ảnh lấp lóe, gió ập vào mặt!
“Bốp!”
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, chai bia còn đầy nguyên bị một cú đá của anh Ngạo đá vỡ, mảnh vụn bay khắp nơi.
Anh Ngạo đứng một chân trên mặt đất, chân phải đi dép xỏ ngón giơ cao trên không trung, cười lạnh lùng.
“Làm sao? Còn muốn đánh một trận với tôi phải không? Mẹ kiếp, cậu đánh được ai hả?”
Khắp mặt khắp người Kim Thần đều ướt sũng bia, bọt bia từ trên đầu chầm chậm chảy xuống.
Mấy chỗ trên chân bị mảnh thủy tinh rạch qua, máu chảy xuống đất.
Tóm lấy cái đĩa trên bàn, hung hăng đập chân gà ngâm nát bét.
Anh Ngạo ha một tiếng, lộ ra nụ cười âm lạnh, thô lỗ ngồi xuống, chỉ vào bàn.
“Đập!”
“Cứ đập đi”.
“Đập mạnh vào”.
Kim Thần giơ chân đá bay một chai bia đã hết, quỳ trên đất, không nói một lời.
Trong căn phòng chất đầy rác, bầu không khí bức bối dị thường, mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập không trung, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trên người Chu Diểu toàn là cặn bẩn dầu mỡ, trong tay còn cầm một cái chân gà ngâm cuối cùng.
Lặng lẽ ném chân gà lên bàn, cầm chổi quét dọn tàn cục.
“Anh Ngạo, anh Thần, hai người đừng cãi nhau nữa. Anh Đan về thì để anh ấy chọn đi”.
“Sắp khai giảng rồi, năm nay Lão Ngũ Lão Lục phải thi đại học. Bọn nó học online, thành tích đều trong top mười. Chắc chắn thi không vấn đề”.
“Hôm nay Lão Ngũ còn gọi điện cho em, nó và Lão Lục ở nhà ngày nào cũng hái nấm tùng và nấm mối, năm nay thời tiết không đẹp, giá nấm tùng khá cao”.
“Lão Lục bảo chúng ta không cần lo lắng về tiền, bọn nó hái lâm sản bán cũng đủ tiền học. Lại thêm tiền học bổng, tiết kiệm được cả phí sinh hoạt”.
Mấy anh em chúng ta không tài giỏi, Lão Ngũ Lão Lục nhất định có thể thi lên đại học, dành vinh quang cho chúng ta”.
Chương 33: Tiền của Lý Ỷ Tuyết
Lời của Chu Diểu tuôn ra như nước chảy, lặng lẽ, âm thầm!
Nghe thấy lời của Chu Diểu, Kim Thần hít sâu một hơi, ngồi trên mặt đất châm điếu thuốc.
Anh Ngạo cũng ngồi xuống, quay lưng lại với Kim Thần, tự châm điếu thuốc.
Bầu không khí nặng nề, khiến người ta ức chế đến không chịu nổi.
Chu Diểu cầm tiền trên bàn đi đến bên cạnh anh Ngạo đưa qua, nhẹ giọng nói: “Anh Ngạo, anh cầm tiền đi. Làm băng zôn quảng cáo, tìm Á Á”.
Anh Ngạo không vui nói: “Bây giờ đều là tìm người trên mạng, tôi gia nhập vào mấy trăm nhóm người mất tích, nhóm chủ đều tạo nhóm vì nghĩa vụ, viết thông báo không tốn tiền…”
Dừng một chút, giọng của anh Ngạo từ tốn hơn, nhưng giọng vẫn lạnh lùng.
“Tiền để cậu cầm. Chẳng phải cậu nói trạm thu mua phế liệu cần phải làm thủ tục à? Thêm số tiền này vào”.
Kim Thần ở một bên lạnh lùng nói: “Trạm phế liệu không liên quan đến anh, cầm tiền của anh rồi cút đi”.
Anh Ngạo tay bóp điếu thuốc chỉ vào Kim Thần, cười lạnh lùng nói: “Vẫn là câu nói đó, Kim lão tam, mẹ kiếp, cậu không có tư cách đuổi tôi”.
“Đừng quên lúc đầu bán tất cả đến Cẩm Thành, mỗi một đồng tiền chi ra đều có một phần tư của tôi”.
Kim Thần lạnh lùng nói: “Tôi trả anh”.
“Trả cái đầu cậu”.
Anh Ngạo lại bùng lửa giận, cắn răng, nghiêm giọng nói: “Tam Thủy nói làm thủ tục cần một trăm ngàn, mẹ kiếp, cậu đặt nhiều hàng như vậy, trong tay còn có mười ngàn không?”
“Mà còn trả?
Mẹ kiếp, cậu nói thì hay lắm. Vịt đến chết vẫn còn cứng miệng, bớt thể hiện đi”.
“Một trăm ngàn, cậu chặt cậu ra bán từng bộ phận cũng không đủ, còn trả tiền cho tôi!”
“Anh cút đi cho tôi!”
Kim Thần đứng lên nạt nộ anh Ngạo.
Anh Ngạo hoàn toàn không coi Kim Thần ra gì, cười khẩy, khàn giọng nói: “Vẫn cần tôi nói mấy lần, mẹ kiếp…”
Lúc này, có một cô gái xuất hiện ở cổng sân.
Dưới đèn hoa cúc ảm đạm, bóng cô gái bị kéo đến biến dạng, trên gương mặt chín phần ngây thơ mang theo một phần quyến rũ tự nhiên khiến người phải phải sinh lòng thương yêu.
Da như băng xương như ngọc, hương thơm thầm tỏa ra!
Cô gái mặc đồng phục trường xuất hiện trong sân, ánh đèn ảm đạm bắt đầu tỏa ra hào quang sáng rực.
“Anh Ngạo, anh đến đấy à. Đã lâu không gặp anh”.
Giọng nói dịu dàng như nguồn suối tươi mát, chảy nhỏ giọt vào trong lòng mỗi người, giọng nói đó như có ma lực, bầu không khí như mũi tên bắn khỏi cung trong sân viện bỗng nhiên tiêu tan vô hình.
Anh Ngạo liếc nhìn cô gái một cái, trong ánh mắt phát ra tia chán ghét và oán hận, nhưng hai giây sau liền biến mất.
Lạnh lùng đáp một tiếng, anh Ngạo chỉ vào mặt Kim Thần mấy lần: “Nếu cậu có thể tiếp tục mở trạm thu mua phế liệu thì tôi chui qua háng cậu”.
Kim Thần vỗ mạnh một cái, lạnh lùng nói: “Vậy thì cho anh đẹp mặt”.
Anh Ngạo không đáp lời, đá ghế đẩu sang một bên, tóm lấy áo cộc tay vắt trên vai, sải bước bỏ đi.
Cô gái nghiêng người nhường đường, cúi đầu, cắn môi, nhẹ giọng nói: “Anh Ngạo có thời gian thì thường xuyên về thăm nhà nhé”.
Anh Ngạo ừm nhẹ một cái, coi như đáp lại, ra khỏi cổng sân nhảy lên một chiếc xe Van Ngũ Lăng Hồng Quang cũ quay đầu tại chỗ, ầm ầm lái đi.
Kim Thần ngồi xổm dưới đất, ngơ ngẩn hút điếu thuốc.
Cô gái bước rón rén tới, nhìn đống bừa bãi lộn xộn khắp đất, ngoan ngoãn nhặt lên quét dọn.
“Lý Ỷ Tuyết, ở đây không cần cô”.
“Cô đi đi”.
Chu Diểu cướp lấy cây chổi của cô gái, khuôn mặt đen bóng lạnh lùng đến nhói xương.
Cô gái Lý Ỷ Tuyết bị cướp chổi, lại không hề để bụng, nhẹ nhàng quỳ xuống, đưa bàn tay trắng nhặt từng mạnh vụn thủy tinh.
Chu Diểu soạt một cái quét qua, quét hết vụn thủy tinh, lạnh lùng nói: “Ở đây không hoan nghênh cô, đi đi”.
Lý Ỷ Tuyết ngây người, cắn nhẹ môi, cánh tay trắng đến chói mắt thò tay vào trong túi, lấy ra mấy cái urgo, quỳ xuống đất bước từng bước đến trước Kim Thần.
“Anh Thần, anh chảy máu rồi, để em băng cho anh”.
Giọng nói dịu dàng chậm rãi tựa như gió xuân ấm áp tháng ba, từng câu đánh vào lòng Kim Thần, như cành liễu dịu dàng vỗ vào khuôn mặt của mình.
Khuôn mặt Kim Thần lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn Lý Ỷ Tuyết, đưa tay cầm lấy urgo, xé ra rồi dán vào vết thương của mình.
Nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì không?”
Lý Ỷ Tuyết cúi đầu thấp đến giữa hai chân, tóc đuôi ngựa đen tuyền lắc nhẹ, dịu dàng yếu đuối khôn tả.
“Không có gì”.
“Không có việc gì thì cô về đi”.
“Trông nom ông cụ thọt cho tốt”.
Lý Ỷ Tuyết thấp giọng ừm một tiếng, hai bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng dùng giấy ăn lau lên vết thương vẫn đang chảy máu của Kim Thần.
Môt chiếc chổi đen đen cứng cứng vô tình dí đến, bụi bẩn dầu mỡ quét lên tay của Lý Ỷ Tuyết.
Chu Diểu lạnh lùng nói: “Anh Thần bảo cô đi, cô bị điếc à?"
Lý Ỷ Tuyết không dám nói gì, thấp giọng đáp một câu, lặng lẽ đứng lên, lấy ra một túi nilong từ trong túi.
Trong túi nilong là một đống tiền giấy đủ loại giá trị lớn nhỏ, có cũ có mới, từng tờ được xếp ngay ngắn.
Lý Ỷ Tuyết cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh Thần, ông nội bảo em đưa số tiền này cho anh. Cầm đi làm thủ tục trạm phế liệu”.
Lời vừa được nói ra, sắc mặt Kim Thần càng lạnh lùng hơn.
Chu Diểu nhét túi nilong vào trong lòng Lý Ỷ Tuyết, lạnh giọng nói: “Tiền của cô, chúng tôi chê bẩn”.
Lý Ỷ Tuyết cúi đầu, cắn đôi môi xinh đẹp, trên khuôn mặt ngây thơ không nhìn thấy vẻ oán trách và tức giận nào.
Khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn sang Chu Diểu, đôi mắt thon dài mờ sương, trong vẻ thuần khiết mang một chút tức giận, nhưng giây sau đó lại tối lại.
“Tam Thủy, tôi không làm ở quán bar nữa. Mấy ngày nay tôi kéo ông nội đi xin ăn, ai cho tiền thì tôi dập đầu với người đó”.
“Số tiền này là tiền sạch”.
Sắc mặt Chu Diểu sầm lại, miệng vẫn lạnh lùng nói: “Chúng tôi tự có tiền, cùng lắm là không mở trạm phế liệu nữa, tôi và anh Thần về quê”.
Cơ thể thon gầy yếu đuối của Lý Ỷ Tuyết khẽ run lên, quay sang Kim Thần, ánh mắt rơm rớm nước lóe lên vẻ hoảng loạn.
Giọng nói dịu dàng kèm theo vẻ quan tâm lo lắng.
“Anh Thần, anh mở tiếp trạm phế liệu đi, không đủ tiền thì em nghĩ cách”.
“Ông nội, chú Bạch, bà cụ Điêu, Tam Oa Tử đều hy vọng anh mở tiếp”.
Chương 34: Chuyện xưa
Kim Thần xua xua tay: “Tiền của cô kiếm được cũng không dễ dàng gì, cầm về đi”.
Cơ thể Lý Ỷ Tuyết cứng đờ, đầu càng cúi thấp hơn.
“Trạm thu mua phế liệu, là tôi muốn mở. Chuyện tiền bạc, tôi có thể tự lo được”.
Lý Ỷ Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn đến Kim Thần, trong đôi mắt thụy phụng lóe lên tia sáng lấp lánh.
Khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp rực rỡ, khuynh quốc khuynh thành.
Hàm răng đều đặn trắng như tuyết cắn môi dưới, khẽ gật đầu đáp lại, giọng nói điềm đạm như âm thanh của tự nhiên.
“Vâng”.
Hai tay cầm túi ni lông, Lý Ỷ Tuyết nhẹ nhàng rời đi, ngọn đèn hoa cúc âm u leo lét cũng trở nên dịu dàng, giống như ánh trăng chiếu rọi trên vai cô ấy, chỉ riêng bóng lưng đã khiến người ta tưởng tượng vô hạn.
Đống bừa bộn trên bàn trên đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, Chu Diểu đổ mấy món ăn còn chưa đụng đến vào bát tô lớn rồi cho vào tủ lạnh cũ.
Chu Diểu lấy ra một tờ đơn, nói khẽ: “Bác gái Vương đưa, bảo anh điền. Bà ấy nói bà ấy đã dùng danh nghĩa của ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu xin cho anh một chỉ tiêu trạm thu mua phế liệu, làm xong các thủ tục, về sau trạm thu mua phế liệu sẽ được hợp pháp hoạt động”.
“Bà ấy nói làm thủ tục phải mất một trăm ngàn”.
“Nhưng phạm vi của trạm thu mua phế liệu chỉ có thể giới hạn trong ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu”.
Kim Thần ừm một tiếng, cầm lấy tờ đơn xin xem qua, cảm thán một tiếng, khẽ thở phào.
Mặc dù thủ tục này chỉ giới hạn trong phạm vi của ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu, nhưng dù sao nó cũng hợp pháp.
Thủ tục xin một trạm thu mua phế liệu cần một trăm ngàn, nghe có vẻ khá đắt, nhưng nếu xin được, về sau trạm thu mua phế liệu của mình sẽ là công ty hợp pháp, không phải lo lắng về việc bị đóng cửa vào một ngày nào đó.
Mặc dù bác gái Vương đã lừa mình rất nhiều lần, nhưng lần này đã giúp mình một việc lớn.
“Em giữ lại mười lăm ngàn lo học phí và phí sinh hoạt cho lão Ngũ và lão Lục”.
“Tiền hàng tồn kho là hai mốt ngàn một trăm sáu mươi đồng, bán hết có thể kiếm được ba mươi mốt ngàn”.
“Nhưng muốn kéo đến Ôn Bắc, thì phải đi hàng vào ban đêm”.
“Trong thẻ của em vẫn còn sáu ngàn chín, tự em tiết kiệm”.
“Đó là tất cả số tiền trong nhà mình có”.
“Tam Oa Tử đồng ý cho mượn ba ngàn, lão Bạch đồng ý cho mượn ba ngàn rưỡi...”
“Lúc trưa bà cụ Điêu bảo Điểm Điểm đưa năm trăm đến, nhưng em không cầm…”
“Lúc nãy anh Ngạo đưa cho tám ngàn, nếu bán toàn bộ phế liệu đi, vẫn còn thiếu sáu tư ngàn”.
“Lúc chiều bác gái Vương đến tìm anh, nói nếu không có tiền bà ấy có thể cho mượn…nhưng lãi 2%”.
Kim Thần hừ một tiếng, châm thuốc lạnh lùng nói: “Mượn tiền của ai cũng sẽ không mượn của bà ta”.
Anh lấy một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho Chu Diểu, đó là số tiền còn lại sau khi mua dược liệu, hơn mười ngàn.
Chu Diểu có chút kinh ngạc: “Ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Những tiền đồng tối qua xử lý được là đồ cổ. Kiếm được nhờ bán cho cửa hàng đồ cổ”.
“Phải rồi, hôm nay lão Viên có đến đây không?”
Chu Diểu vội vàng gật đầu, nhanh chóng lấy hàng hôm nay của lão Viên qua cho Kim Thần xem.
Nhưng không có thứ mà Kim Thần muốn.
Một khoản một trăm ngàn, một khoản tám trăm bảy mươi ngàn, hai khoản tiền giống như hai ngọn núi đè nặng lên lưng Kim Thần, đến hít thở cũng khó khăn.
Sau khi hai anh em thu dọn phân loại phế liệu xong đã hơn mười hai giờ.
Tắm rửa xong lên giường, Chu Diểu lại thấp giọng hỏi Kim Thần về việc của Trương Đan.
Trương Đan cũng là một trong bốn anh em khi đó cùng đến Cẩm Thành, anh ta là lão đại, Kim Thần là lão tam, Chu Diểu nhỏ tuổi nhất.
Anh Ngạo người đánh nhau với Kim Thần lúc chiều, là lão nhị, tên là Long Ngạo.
Khi đó, bốn anh em cùng nhau rời khỏi núi Đế Đô, ban đầu làm việc ở công trường được ba tháng, không lấy được tiền công, Trương Đan dẫn mấy anh em đi tìm chủ thầu nói chuyện phải trái, bị mấy chục công nhân vây đánh.
Lúc đó, mấy anh em chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, sao có thể là đối thủ của những người đàn ông cao lớn trưởng thành.
Đêm đó, mấy anh em ngồi ở cửa vào khu vui chơi giải trí đợi chủ thầu xuất hiện, đánh cho chủ thầu tàn phế, cướp hơn hai ngàn của chủ thầu rồi chạy đến Cẩm Thành.
Ở Cẩm Thành đã làm qua rất nhiều công việc, giao đồ ăn, rửa bát, làm công việc cực nhọc, cu li, cuối cùng lưu lạc đầu đường làm ăn xin.
Hai năm vất vả đó, chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được nó khổ như thế nào.
Về sau Kim Thần tìm được đường ra từ những ông lão bà lão nhặt chai nhựa trên đường phố, bốn anh em bắt đầu thu gom phế liệu.
Lúc đầu chỉ thu gom phế liệu, nhặt phế liệu rồi mang bán cho trạm thu mua phế liệu, về sau Kim Thần lại tìm được con đường khác, tìm đến bác gái Vương mở một trạm thu mua phế liệu.
Hồi đó bốn anh em rất đồng lòng, đều là những đứa trẻ mồ côi bị mẹ ruột bỏ rơi, không sợ mệt không sợ bẩn, vất vả làm việc không quản ngày đêm.
Mặc dù bị người khác coi thường, sống không bằng con chó của nhà người ta, cuộc sống vô cùng vất vả, nhưng đó là khoảng thời gian mà mấy anh em vui vẻ, hạnh phúc nhất.
Rất nhanh mấy anh em đã có được chỗ đứng vững chắc, cũng tích góp được một khoản tiền đáng kể, cuộc sống ngày một tốt hơn.
Chưa đến hai năm, bác gái Vương đã xây một dãy nhà tạm ở đây cho người ở nơi khác đến thuê, cùng với lượng người thuê nhà ở đây ngày càng tăng, một số người ở nơi khác đến cũng mở trạm thu mua phế liệu ở đây.
Cũng có thêm nhiều hàng xóm làm công việc ở cấp thấp nhất.
Ăn xin, mở quán đồ nướng, đi làm công...
Ngày nọ có hai ông cháu đến đây, đó là ông cụ thọt và Lý Ỷ Tuyết.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Ỷ Tuyết, bốn anh em đều rất kinh ngạc, ngày ngày vây quanh Lý Ỷ Tuyết, khi đó Lý Ỷ Tuyết và bốn anh em rất thân thiết, quan hệ cực tốt.
Khi đó, Lý Ỷ Tuyết chưa đến tuổi trưởng thành, xinh đẹp đến mức bác gái Vương nhìn cũng cảm thấy hiếm có, rất nhiều đàn ông bản địa ở khu dân cư Thổ Địa Miếu đều si mê Lý Ỷ Tuyết.
Dương Vĩ, con trai của chủ nhiệm khu dân cư, thường dẫn theo một vài tên côn đồ đến quấy rối Lý Ỷ Tuyết, vì vậy bốn anh em không ít lần đánh nhau với bọn côn đồ ở vùng này.
Một ngày nọ, Trương Đan và Long Ngạo thuê xe đi bán phế liệu, Kim Thần và Chu Diểu ở nhà, từ xa liền nghe thấy tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của ông cụ thọt.
Chạy ra ngoài xem, chỉ thấy ông cụ thọt chỉ còn lại một tay nằm co quắp trên nền đất sình lầy, miệng kêu cứu.
Chương 35: Nút thắt
Chạy đến căn nhà của ông cụ thọt thì thấy Dương Vĩ con trai của chủ nhiệm khu dân cư nơi đó đang ấn Lý Ỷ Tuyết trên nền đất cưỡng bức.
Bên cạnh đều là quần áo bị xé rách.
Lý Ỷ Tuyết bị Dương Vĩ đè dưới người, hai mắt đờ đẫn tuyệt vọng nhìn trần nhà thông gió, giống như một tượng gỗ.
Kim Thần đi vào, Lý Ỷ Tuyết nghiêng đầu nhìn Kim Thần, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô ấy.
Kim Thần bùng cơn giận, lao lên ôm lấy Dương Vĩ rồi đánh.
Dương Vĩ khi đó hơn hai mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, lại là người luyện võ, Kim Thần sao có thể là đối thủ của hắn ta?
Dương Vĩ đánh Kim Thần đến thừa sống thiếu chết, đánh đến nôn ra máu tươi.
Chu Diểu cầm con dao làm bếp lao tới, nhưng bị Dương Vĩ dùng băng ghế đánh gãy chân, sau đó dùng con dao làm bếp chặt đứt gân chân Chu Diểu, từ đó Chu Diểu bị tàn tật suốt đời.
Hai anh em xuất thân từ trong núi cũng rất chính trực, Kim Thần mắt đỏ hoe vớ được cái gì liền dùng cái đó, Chu Diểu lê cái chân tàn phế ôm lấy chân Dương Vĩ, cắn vào chân của Dương Vĩ, còn Kim Thần cầm tua vít đâm lung tung.
Tìm cơ hội, dùng tua vít đâm vào người hắn ta, Dương Vĩ nghiêng đầu tránh chỗ hiểm, nhưng mắt lại bị Kim Thần đâm trúng.
Con ngươi bị Kim Thần móc ra nhét vào trong miệng Dương Vĩ, lại cầm tua vít chọc mạnh vào miệng Dương Vĩ.
Lúc cảnh sát đến, hoàn toàn bị mùi máu tanh nồng đậm trong căn nhà dọa sợ.
Dương Vĩ bị đâm sáu mươi ba nhát, ngay cả phía dưới cũng bị đâm nát, da thịt vung vãi khắp sàn nhà.
Trên mặt đất đều là máu, vết máu khô thu hút ruồi từ trạm thu mua phế liệu, vô số con ruồi bay vo ve khắp căn nhà.
Cách hơn chục mét ngửi mùi máu tanh đó cũng khiến người ta buồn nôn.
Trương Đan và Long Ngạo trở về, nhìn thấy Kim Thần không thành dạng người, không rõ sống chết, lại nhìn thấy Chu Diểu lộ ra nửa khúc xương gãy trong không khí, đang gào thét đến tê tâm liệt phế...
Trương Đan ôm Chu Diểu, Long Ngạo ôm Kim Thần, mỗi người ôm một người, gào khóc.
Sau đó lúc bắt hung thủ, Trương Đan, lão đại của bốn anh em, kiên quyết đứng lên, nói người là do anh ta đánh.
Dương Vĩ được đưa đến bệnh viện tốt nhất trong tỉnh, mời bác sĩ giỏi nhất cũng không giữ được chỗ đó của hắn ta.
Kim Thần nằm trên giường nửa tháng, lại bị Trương Đan nhốt ở trong nhà, tròn một tháng.
Đến khi anh có thể đi lại được, mọi chuyện đã ổn thỏa.
Nhà Dương Vĩ gốc gác ở đây, thế lực rất lớn, để bồi thường cho Dương Vĩ, tất cả tiền của trong nhà đều đưa cho nhà Dương Vĩ, mấy năm vất vả khổ cực của mấy anh em đều mất hết trong một đêm.
Chu Diểu bị đánh gãy chân, chặt đứt gân chân, Kim Thần bị thương nặng đều phải tự xử lý.
Còn liên lụy đến Trương Đan.
Những việc xảy ra sau này, không ai muốn nhớ lại.
Vào lúc quan trọng nhất, nếu bác gái Vương không đứng ra thì bốn anh em cùng cái trạm thu mua phế liệu này đã bị thiêu rụi thành tro bụi.
Trương Đan bị kết án năm năm, giam ở Đại Phật Thành cách đây hai trăm kilomét.
Kim Thần đến nhà tù Đại Phật thăm Trương Đan, Trương Đan chỉ nói một câu: “Trong mấy anh em cậu là người thông minh nhất, dẫn theo các anh em sống cho tốt”.
Mà người có liên quan lớn nhất trong việc này, Lý Ỷ Tuyết, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện một lần hay nói một lời nào.
Điều này cũng dẫn đến sự rạn nứt hoàn toàn của gia đình bốn người vốn đang thân thiết vui vẻ hạnh phúc.
Trương Đan vào tù không lâu, Long Nhị Cẩu trở mặt với Kim Thần, sau khi đánh nhau một trận thì một mình bỏ đi, sau đó mở quán ăn đêm trong thành phố, khả năng nấu ăn của anh ta tốt, không bao lâu đã kiếm được tiền.
Trong năm năm này, Long Nhị Cẩu ngoài việc kiếm tiền chính là luyện võ, bây giờ chỉ cần một cú đá có thể đá bay cả chai bia còn đầy, điều này khiến Kim Thần rất kinh ngạc.
Cho đến hôm nay, sự việc đã qua năm năm, Long Nhị Cẩu và Kim Thần vẫn chưa làm hòa, hai người họ mỗi lần gặp nhau đều giống như kẻ thù.
Trong việc này người mà Kim Thần cảm thấy có lỗi nhất là Trương Đan, còn có Chu Diểu.
Vì lúc đó tiền đã dùng hết để bồi thường, chân của Chu Diểu không được chữa trị, Long Nhị Cẩu đã cột bốn thanh thép vào chân Chu Diểu, đành để Chu Diểu tự sinh tự diệt.
Mỗi khi nghĩ đến việc này, Kim Thần lại cảm thấy có lỗi với Chu Diểu.
Chu Diểu cũng bởi vì việc này mà hận Lý Ỷ Tuyết đến tận xương tủy.
Lý Ỷ Tuyết tất nhiên cũng đáng thương, nhưng những gì cô ấy đã làm khiến Long Nhị Cẩu và Chu Diểu cảm thấy trơ trẽn, về sau cho dù Lý Ỷ Tuyết có bù đắp thế nào, cả hai người đều chẳng đếm xỉa tới.
“Anh Đan trở về phải ở cùng với chúng ta”.
“Long Nhị Cẩu dám tới tranh, tôi sẽ sống chết với anh ta”.
Chu Diểu khẽ nói: “Đợi anh Đan trở về rồi nói tiếp, một mình anh Ngạo làm việc cũng không dễ dàng”.
Kim Thần lạnh lùng nói: “Nói nhảm ít thôi, ngủ đi”.
Hai anh em lập kế hoạch, Chu Diểu ở trạm thu mua phế liệu thu mua phế liệu, Kim Thần phụ trách chạy việc ở bên ngoài.
Ngày hôm sau, mãi đến hơn tám giờ Kim Thần mới ra ngoài, đi thẳng đến khu thành cũ.
Nói gì cũng sẽ không để Long Nhị Cẩu giành mất Trương Đan.
Đây là điểm giới hạn của mình.
Cũng là nút thắt lớn nhất trong lòng mình.
Nút thắt này, phải tự mình tháo gỡ.
Trạm thu mua phế liệu nhất định phải tiếp tục được mở, hơn nữa còn phải ngày càng trở nên lớn mạnh, đây là mong ước của Chu Diểu.
Ấn Đảm Chiêu Nhật Nguyệt đó của Tôn Lâm Quốc mình cũng phải có được, đây là bước đầu tiên để mình có được chỗ đứng.
Cũng là bước quan trọng nhất.
Tất cả những điều này đều phải có tiền mới có thể thực hiện được.
Vấn đề là kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy!?
Hôm nay, Kim Thần sẽ đến một nơi.
Hôm nay, Kim Thần sẽ kiếm đủ những khoản tiền này.
Vừa đi đến lối ra của trạm thu mua phế liệu, Kim Thần liền dừng lại.
Lý Ỷ Tuyết đẩy xe ba gác chở ông cụ thọt khó khăn di chuyển trong bùn đất.
Chiếc quần đồng phục ống rộng đã được xắn quá đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng như muối biển, màu trắng phớt đỏ, trắng mịn mềm mại như hoa đào.
Mái tóc đen dài xõa tung trên vai, đường cong cơ thể cho dù mặc đồng phục học sinh cũng không thể che mất vẻ đẹp tinh xảo duyên dáng đó.
Lý Ỷ Tuyết khẽ thở dốc trên cơ thể toát ra mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng hấp dẫn lòng người, chợt quay đầu nhìn, trên khuôn mặt ngọc lộ ra một nụ cười kinh ngạc vui mừng, chấn động lòng người, đẹp đến không gì tả xiết.
“Anh Thần”.