Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56-58
Chương 56: Chậu thủy tiên
Kim Thần cầm chậu thủy tiên nhẹ giọng nói: “Màu thiên thanh trong khoảng trống giữa các đám mây sau cơn mưa, lấy màu sắc này làm tương lai”.
Đây là câu nói của Tống Huy Tông.
Nghe nói ông ấy nằm mơ, nhìn thấy sắc trời sau trời quang mưa tạnh, bèn hạ chỉ cho các nghệ nhân tạo ra những đồ gốm sứ như này, tượng trưng vận mệnh đất nước thịnh vượng như trời xanh sau cơn mưa.
Ông ấy đã dùng hai câu thơ này để làm thánh chỉ.
Điều này làm khó vô số nghệ nhân, mấy lò gốm lớn đã chế tạo ra rất nhiều, cũng đập đi rất nhiều, đều không khiến Tống Huy Tông hài lòng.
Cho đến khi nghệ nhân ở Nhữ Châu nhờ vào bùn đất đặc biệt ở đó và tay nghề cao siêu tạo ra được màu sắc lưu truyền thiên cổ này.
Được người đời gọi là Nhữ diêu báu vật có một không hai.
Vốn dĩ Tống Huy Tông muốn ngụ ý bầu trời trong xanh sau cơn mưa đại diện có vận mệnh đất nước, kết quả không lâu sau, ông ấy trở thành tù binh, chết nơi đất khách quê người.
Nghe nói khi ông ấy chết, cơ thể đã đông cứng, thi thể bị thiêu một nửa rồi bị hắt nước dập lửa, sau đó thi thể bị ném vào trong hố. Làm như vậy có thể lấy nước trong hố làm dầu thắp đèn.
Bị bắt cùng Tống Huy Tông còn có con trai của ông là Tống Khâm Tông, sau này bị Hoàn Nhan Lượng nước Kim cố ý trêu đùa cưỡi ngựa đánh bóng, Tống Khâm Tông đâu giỏi cưỡi ngựa, ngã xuống đất rồi bị ngựa dẫm chết.
Nhưng Tống Huy Tông vẫn là người thê thảm nhất.
Bắc Tống không còn, Tông Lý Tông ở Nam Tống, yên phận ở Kim Lăng, làm hoàng đế bốn mươi năm, đến cuối cùng bị Dương Liễn Chân Gia đào mộ, xương cốt bị hành hạ lăng nhục tùy ý.
Nhưng đây vẫn chưa phải là thê thảm nhất.
Việc đào mộ quật xác đều xảy ra ở tất cả các triều đại từ xưa đến nay.
Bởi vì Dương Liễn Chân Gia tin xương cốt đế vương sẽ mang đến vận may cho mình, cho nên ông ta chặt đầu của Tống Lý Tông, khảm bạc quét sơn lên xương cốt của Lý Tông làm thành dụng cụ uống rượu.
Đây vẫn chưa tính là thảm nhất.
Thê thảm nhất là dụng cụ uống rượu này quăng quật vạn dặm cuối cùng đến Nguyên Đại Đô, lưu truyền vào trong tay rất nhiều cao tăng, thường xuyên xuất hiện trên tiệc rượu.
Không còn chuyện nào thê thảm trên thế gian khiến người ta căm phẫn hơn chuyện này.
Cho nên nói, tuyệt đối không được để đất nước suy vong, một khi đất nước suy vong thì không còn chút tôn nghiêm nào.
Sau khi Chu Nguyên Chương đánh bại nhà Nguyên, nghe nói đến chuyện này cũng rất đau lòng, mua đầu của Tống Lý Tông về, an táng lại ở Cao Tác Tự.
Học giả và người đời sau đánh giá triều Tống, nửa số người khen nửa số người chê.
Ngoại trừ nỗi nhục không dám nhớ lại ra thì kinh tế thực sự không cần phải nói.
Để lại cho con cháu đời sau một món truyền thừa rất khá.
Nhưng món đồ trong tay Kim Thần chỉ là đồ thời kỳ Càn Long mô phỏng lại.
Dưới ánh đèn, chậu tủy tiên Nhữ diêu lấp lánh ánh rực rỡ ảo mộng màu thiên thanh, vô cùng bóng sáng.
Sờ chất phôi tinh mịn, tráng men mềm mại, bóng sáng đều màu, giống như thủy tinh.
Đèn thợ mỏ chiếu lên chậu thủy tiên, hiện ra màu núi xanh bích, như ngọc mà không phải ngọc, hoàn hảo không tỳ vết.
Kim Thần kiên nhẫn giải thích cho Chu Diểu, gốm Nhữ diêu mà quan viên thời Càn Long mô phỏng không có vân cá như người xưa nói.
Đường vân cá không phải bằng phẳng, mà là một loại vật chất dạng điểm chấm giống như cá con nổi lên trên mặt tráng men chậu thủy tiên.
Phôi Nhữ diêu thời Càn Long mô phỏng quá dày, dưới ánh đèn hiện ra ánh bóng sáng như kim loại, còn Nhữ diêu đời Tống hàng thật không cảm thấy bóng sáng.
Có sáu chiếc đinh chống đỡ phía dưới phần đáy, nhỏ hơn so với Nhữ diêu đời Tống, cũng là một đặc sắc lớn của Nhữ diêu thời kỳ Càn Long.
Thao thao bất tuyệt nói một tràng thuật ngữ và đồ vật, Chu Diểu giống như người máy câm, ngây ngốc lắng nghe.
Lúc sau mới lắc đầu, đứng lên duỗi cái chân đã tê từ lâu, cười ha ha nói: “Anh Thần, anh nói với em những điều này, em không hiểu thật, như đàn gảy tai trâu”.
“Cậu hiểu thì tốt”.
Kim Thần hơi cạn lời, gật đầu nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi. Mấy ngày nữa tìm cơ hội bán thứ này đi, chữa cái chân cho cậu”.
Chu Diểu ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhỏ giọng hỏi: “Chữa cái chân này tốn rất nhiều tiền. Năm ngoái chúng ta đến bệnh viện chuyên khoa xương, người đó nói cần một trăm mấy chục ngàn lận đấy”.
Kim Thần nghiêm mặt nói: “Tôi đánh gãy tay chân cậu, mang chậu thủy tiên này đi bán, chữa khỏi toàn bộ chân tay của cậu cũng còn thừa đấy”.
Toàn thân Chu Diểu run lên, tay buông thõng, chậu thủy tiên bốp một tiếng rớt xuống đất.
Cũng may dưới đất là một đống túi nilong, nếu không, chậu thủy tiên này đã vỡ rồi.
Kim Thần khẽ thở dài, tiến lên nhặt chậu thủy tiên trợn mắt nhìn Chu Diểu một cái, giơ tay tát vào đầu Chu Diểu một cái.
“Cậu nói đúng. Sau này đừng động vào những hàng dễ vỡ này”.
Lúc buổi tối đi ngủ, Chu Diểu trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được, không ngừng hỏi Kim Thần chuyện này chuyện kia, cứ như uống phải thuốc hưng phấn.
Bị Kim Thần quát mấy câu liền im bặt, chưa được một lúc, Chu Diểu lại lặng lẽ xuống giường, lén mở tủ sắt, cầm chậu thủy tiên Nhữ diêu vuốt ve không nỡ buông tay.
Vuốt mãi vuốt mãi, Chu Diểu liền rơi nước mắt.
Một tay cầm chậu thủy tiên, một tay bóp chân của mình, khẽ khóc nức nở.
Kim Thần nhẹ nhàng nhắm mắt, thản nhiên nói: “Ngủ đi, Tam Thủy”.
Chu Diểu ồ một tiếng, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh Thần, bảo bối này thực sự giá trị nhiều tiền vậy sao?”
“Anh Thần, anh có thể hứa với em một chuyện không?”
“Có thể làm xong thủ tục của trạm phế liệu trước được không?”
“Cái chân này của em đã què năm năm rồi, què thêm mấy năm em cũng đợi được. Trạm phế liệu… thứ em lo lắng nhất là trạm phế liệu”.
“Chúng ta bán bảo bối này đi, làm xong thủ tục, giữ lại cho lão đại ít tiền, anh ấy muốn làm gì thì làm”.
“Số tiền còn lại, chúng ta dùng để xây trạm phế liệu, làm lớn làm mạnh”.
“Kiếm ba năm thì mua nhà”.
Kim Thần ha một tiếng, bật ngồi dậy, cười nhìn Chu Diểu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tiếp tục làm lớn làm mạnh, thành lập công ty thu mua phế liệu, cửa hàng chi nhánh…”
“Ừm. Sau đó nữa thì sao?”
“Sau đó lại tiếp tục mở chi nhánh. Đúng rồi, chúng ta mua mảnh đất này, dù sao bác gái Vương cũng không có con cái. Chẳng phải bà ấy nói muốn nhận anh làm con nuôi sao?”
“Ừm. Nói tiếp đi”.
Chương 57: Số mệnh
“Mua đất xây nhà xưởng. Vừa thu gom phế liệu, vừa thu mua đồ cũ. Mở chợ mua bán đồ cũ. Cái đó cũng hái ra tiền”.
“Còn nữa không?”
“Sau đó làm lớn hơn. Về sau chúng ta sẽ mở rộng quy mô, ô tô cũ, nhà cũ, tàu cũ, máy bay cũ…”
“Có mua tàu sân bay không?”
Chu Diểu nói lớn: “Mua chứ. Chỉ cần có người dám bán. Em dám mua”.
“Cái đó kiếm lời nhất. Anh Thần. Anh cũng xem qua bộ phim tài liệu đó. Varyag lúc mua mới có hai mươi triệu đô la...”
Kim Thần ngẩng đầu cười cười, gật đầu nói: “Được. Cứ làm như lời cậu nói”.
“Tàu sân bay cũ có người mua qua rồi. Về sau, chúng ta sẽ mua một quốc gia cũ để chơi, đó mới gọi là…”
“Thiên hạ vô song”.
Đêm nay Chu Diểu ngủ rất ngon, trong mơ tràn ngập tiếng cười.
Đêm nay, Kim Thần cũng ngủ rất ngon.
Có mục tiêu sẽ có động lực.
Nhưng giấc mơ đẹp này còn chưa mơ xong, hai anh em đã bị nước mưa làm cho tỉnh.
Cơn mưa tầm tã như trút nước, giống như có người ở trên trời đang mở máy bơm công suất lớn dội xuống.
Ba gian mái bằng nhỏ vốn chỉ là dựng lên tạm bợ, tự sửa sang mấy năm nay vẫn rách nát không thành hình dạng, trời mưa thì chắc chắn bị dột.
Đêm nay mưa đặc biệt to, hai cái giường đã ướt sũng nước, một tiếng sấm cực lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, điện bị cắt.
Chu Diểu xách đèn mỏ cầm vải bạt chuẩn bị leo lên mái nhà, trong đêm tối, nhìn không rõ chân lại không tiện, liền bị ngã xuống.
Kim Thần đỡ lấy Chu Diểu, hai người ngã mạnh xuống đất, vô cùng nhếch nhác.
Kim Thần trèo lên mái nhà che bạt, Chu Diểu ở bên dưới dùng tấm sắt lớn để đè lại, loay hoay một hồi hai người sớm đã ướt như chuột lột.
Trở lại trong phòng, Chu Diểu vội vàng kiểm tra chậu thủy tiên và chiếc ghế đẩu trống bằng gỗ sưa…
Quay đầu lại tìm Kim Thần, Kim Thần sớm đã xách đèn mỏ ra ngoài.
Chu Diểu không cần nghĩ cũng biết, Kim Thần là đi đến nhà ông cụ thọt.
Căn phòng của ông cụ thọt càng dột nát hơn, mùa đông thì lọt gió, trời mưa thì dột, địa thế lại thấp, trời mưa như này chắc chắn sẽ bị ngập.
Con đường lầy lội chưa khô lại gặp trận mưa lớn này càng trở nên kinh khủng hơn, rãnh thoát nước sơ sài căn bản không thể thoát được nước mưa nhiều như này, ngập hết cả đường.
Chỗ sâu nhất gần đến thắt lưng Kim Thần, bước thấp bước cao khó khăn lắm mới đi đến được nhà ông cụ thọt, dưới ánh đèn mỏ, một thân hình gầy yếu đứng trơ trọi một mình ở giao lộ, khom lưng không ngừng múc nước.
Mưa to không ngớt, nước mưa rơi xuống đỉnh đầu trên người Kim Thần, chỉ có thể nhìn được cách xa hai mét.
Ánh đèn chiếu đến, bóng người đó quay lại, ngập ngừng gọi: “Anh Thần”.
“Ừ”.
Kim Thần khẽ đáp lại, ánh đèn đến gần hơn, một cô gái xuất hiện trong tầm mắt.
Thân hình gầy guộc sớm đã bị nước mưa làm ướt đẫm, cô gái chỉ mặc một chiếc quần ngắn và chiếc áo hai dây dưới ánh đèn trắng tới lóa mắt, mái tóc dài xõa xuống dính sát vào mặt.
Thanh thuần và quyến rũ đan xen, đẹp đến chấn động lòng người.
Nhìn thấy Kim Thần, cô gái khẽ thở ra, cách một mét liền có thể ngửi thấy hương hoa hồng thơm mát.
Cô gái là Lý Ỷ Tuyết.
Lại gần nhìn, mưa lớn đã sắp ngập đến cửa nhà Lý Ỷ Tuyết, trong phòng truyền đến tiếng a a của ông cụ thọt.
Kim Thầm hét lớn bảo ông cụ thọt đừng lo, cầm cái xẻng trong tay bước lên phía trước, từ bên đó qua, từng chút một dọn và mở rộng rãnh thoát nước.
Sau đó, lớn tiếng bảo Lý Ỷ Tuyết lấy bạt đến.
Lý Ỷ Tuyết lắc đầu thấp giọng nói: “Không mua”.
Kim Thần hung hăng nhìn Lý Ỷ Tuyết, lạnh lùng nói: “Cô chăm sóc ông cụ thọt thế sao”.
Sau đó xoay người rời đi.
Lý Ỷ Tuyết lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Kim Thần, nước mắt chảy dài.
Một lúc sau Kim Thần quay lại, trong tay cầm một chồng bạt dày che lên mái nhà và cố định lại, lúc này, phía chân trời đã lộ ra một vệt màu trắng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Kim Thần nhảy xuống khỏi mái nhà, Lý Ỷ Tuyết không biết từ lúc nào đã cầm ô che cho Kim Thần.
“Anh Thần, cảm ơn anh”.
Trong lòng bàn tay mảnh mai xinh đẹp cầm một bao thuốc Trung Hoa mới.
Kim Thần nhìn cũng không thèm nhìn, trầm giọng nói: “Chăm sóc tốt cho ông cụ thọt. Trở về thay quần áo đi”.
Lý Ỷ Tuyết ừm một tiếng, gật đầu, đưa bao thuốc đến trước mặt Kim Thần, nhỏ giọng nói: “Có người đánh rơi một bao thuốc, em nhặt được. Anh cầm lấy hút đi”.
Kim Thần xua tay: “Bán lại cho cửa hàng của bác gái Vương đi”.
Lúc quay người chuẩn bị rời đi, một đôi tay trắng bệch đến đáng sợ khẽ vươn ra ôm chặt Kim Thần từ phía sau.
Cả cơ thể Lý Ỷ Tuyết dán chặt vào sau lưng Kim Thần.
Nước mưa lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, cơ thể mềm mại, lại ấm áp như lửa.
“Anh Thần...”
Giọng nữ mềm mại giống như làn gió xuân ấm áp nhất, cơ thể mềm mại yêu kiều mang đến sự thương yêu từ nơi sâu nhất trong lòng Kim Thần.
Cô gái này là mộng tưởng thủa ban đầu của mình, cũng chính cô gái này khiến mình gánh chịu nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời này.
Nút thắt lớn nhất.
Nút thắt không thể tháo gỡ.
“Trở về đi. Đừng để bị cảm lạnh”.
Kim Thần cuối cùng vẫn thoát khỏi vòng tay của Lý Ỷ Tuyết, bước thấp bước cao tuyệt tình rời đi.
Cô gái này, mình không nợ cô ấy bất cứ thứ gì.
Cô ấy nợ mình, mình cũng không cần cô ấy trả.
Đây chính là số mệnh!
Tám giờ sáng, Kim Thần đi xe ba gác đến tiệm cầm đồ Phúc Nguyên.
Đây là một tiệm cầm đồ lâu đời, được thành lập vào đầu những năm 1990, là một trong những tiệm cầm đồ lâu đời nhất trong nước, có chi nhánh trên khắp cả nước.
Chỉ riêng ở Cẩm Thành có ba chi nhánh, nguồn vốn hùng hậu, danh tiếng thì khỏi cần phải nói.
Trận mưa to như trút nước đêm qua, Cẩm Thành giống như vùng ngập nước.
Kim Thần biết với thời tiết như này nên đi đường nào, đi đường tắt là tốt nhất.
Mưa vẫn rơi rả rích, hai bên bờ sông Thiên Ngưu hầu như không nhìn thấy người đi đường.
Kim Thần phanh xe dừng lại, nhìn đến bờ sông, vô cùng kinh ngạc.
Việc xử lý bùn lắng trong những năm gần đây của sông Thiên Ngưu rất hiệu quả, hàng năm đều sẽ có chuyên gia đến xử lí.
Chương 58: Trâu đá
Lúc này có một chiếc máy xúc đang nạo vét bùn lắng dưới sông, bên mép sông có một tảng đá lớn.
Kim Thần dán mắt vào nó, bỏ lại chiếc xe ba gác, chạy như bay đến, nhìn chăm chú.
Toàn bộ tảng đá lớn gần như được bao phủ bởi bùn, chỉ lờ mờ nhìn thấy phần thân và hai chân của một con vật.
Những hạt mưa từ từ gột rửa tảng đá lớn, chưa đến mấy phút đã rửa trôi một ít bùn trên tảng đá lớn.
Hơn một nửa cái đầu trâu đập vào mắt Kim Thần.
Kim Thần nhìn cái đầu trâu, nắm chặt tay, khẽ sững sờ.
Đợi đến khi máy xúc nghỉ, Kim Thần lớn tiếng hỏi người lái máy xúc: “Làm thế nào mà đào được con trâu đá đó?”
“Mau đặt nó về chỗ cũ”.
Người lái máy xúc trợn mắt nhìn Kim Thần, giơ ngón giữa, chửi mát: “Không phải việc của cậu”.
Ở trên bờ, cạnh Kim Thần truyền đến một giọng nói: “Cậu là ai? Đó là trâu đá?”
Kim Thần quay đầu lại nhìn người đó: “Anh quản lý đường sông?”
Người đó tuổi cũng không lớn, khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình thấp, vóc người to béo, cao giọng ừm một tiếng: “Chúng tôi là công ty thầu vệ sinh đường sông”.
“Ơ. Thực sự có chút giống trâu?”
“Con trâu đá lớn như vậy”.
Kim Thần khẽ nói: “Lãnh đạo, các anh định xử lý nó như nào?
Người đàn ông béo lùn liếc nhìn Kim Thần, lớn tiếng nói: “Đợi xe rác đến, vứt vào bãi rác”.
Kim Thần lấy thuốc đưa qua, người đó hờ hững, ghét bỏ Hồng Tháp Sơn của Kim Thần.
Kim Thần xoay người đi đến siêu thị nhỏ phía đối diện, mua một bao 1916.
Đợi khoảng hơn mười phút, người đàn ông béo lùn của công ty thầu nói chuyện điện thoại xong, vô cùng tức giận.
Thì ra đêm qua trời mưa to, hai chiếc xe rác phụ trách thu dọn và vận chuyển bùn không qua được.
Không còn cách nào khác chỉ có thể ngừng công việc lại.
Kim Thần bình tĩnh lại gần, đứng bên cạnh người đó.
“Lãnh đạo, trâu đá bán cho tôi”.
“Tôi là người thu gom phế liệu”.
“Tôi sẽ giúp anh xử lý nó”.
Người đàn ông béo lùn liếc nhìn xuống dưới, hai mắt sáng lên, lập tức nhắm mắt lại.
“Năm trăm”.
Người đàn ông béo lùn khẽ động, Kim Thần khẽ nhét thuốc vào túi người đó.
“Tự cậu thuê cần cẩu”.
“Buổi tối đến kéo”.
Sau một hồi trì hoãn trên đường, đến nơi hẹn với Tôn Lâm Quốc đã là gần mười giờ.
Tôn Lâm Quốc đã đợi ở cửa rất lâu, cuối cùng nhìn thấy Kim Thần, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy quần áo trên người Kim Thần, có chút sửng sốt.
Buổi sáng trời vẫn còn mưa, Kim Thần đi đến cả người dính bùn đất, từ đầu đến chân không có chỗ nào là sạch sẽ.
Vội vàng lấy khăn từ trong túi đưa cho Kim Thần lau mặt, cất giọng gọi một tiếng đại sư lấy lòng.
Kim Thần lấy điện thoại ra xem giờ, châm một điếu thuốc nói: “Sắp đến giờ rồi, vào thôi”.
Tiệm cầm đồ Phúc Nguyên trên con phố cổ này là cửa tiệm chính, có bốn cửa lớn, chia làm 2 tầng, diện tích tầng một là bốn trăm mét vuông, trang hoàng xa hoa cao cấp.
Kim Thần vừa định bước vào cửa, liền bị nhân viên bảo vệ ở cửa chặn lại.
Nhìn đôi giày thể thao rách nát dính đầy bùn đất dưới chân Kim Thần, nhân viên bảo vệ lịch sự yêu cầu Kim Thần rửa sạch giày trước khi đi vào.
Kim Thần lạnh lùng cười hai tiếng, xoay người rời đi.
Tôn Lâm Quốc hoảng hốt, vội vàng kéo Kim Thần: “Đại sư Kim, đại sư, tôi đi mua giày, ngay bây giờ, đối diện chính là nơi buôn bán giày”.
Kim Thần lắc đầu, đi tới trước xe ba gác, chà sạch bùn đất trên giày, lau nước mưa trên đầu, khẽ nói: “Đi”.
Lần này, nhân viên bảo vệ lại chặn Kim Thần lại, lịch sự nói: “Cửa hàng chúng tôi có quy định, ăn mặc không chỉnh tề không được vào”.
Mắt Kim Thần sa sầm lại.
Tôn Lâm Quốc vội vàng lấy ra giấy cầm đồ của mình, giải thích một hồi, lại đưa cho bảo vệ hai bao thuốc lá thơm.
Hai nhân viên bảo vệ không khách sáo nhận lấy thuốc, vừa nghe nói Kim Thần là chuyên gia Tôn Lâm Quốc mời đến, không khỏi phá lên cười, coi thường nhìn Kim Thần, cười chế nhạo.
“Từ khi nào mà người thu gom phế liệu lại trở thành chuyên gia rồi?”
“Gạch của xưởng vật liệu chịu nhiệt hay gạch của lò hỏa táng?”
* Từ chuyên trong chuyên gia đồng âm với từ gạch.
“Chuyên lừa gạt?”
Một nhân viên bảo vệ khác lại cười nói: “Nếu cậu ta là chuyên gia, tôi chính là chuyên thần”.
Tôn Lâm Quốc định nói lý lẽ với hai nhân viên bảo vệ, nhưng Kim Thần ở một bên nhàn nhạt nói: “Chỉ là hai con chó canh cửa mà thôi, cần gì phải lí lẽ với bọn chúng”.
Hai nhân viên bảo vệ lập tức nổi giận, chỉ vào Kim Thần bắt đầu chửi bới.
Tôn Lâm Quốc cũng không quản gì, lớn tiếng quát lên: “Tôi cầm đồ ở Phúc Nguyên các người, các người đối đãi với khách của mình như vậy sao”.
“Tôi đến đây để chuộc đồ, các anh ngăn không cho vào, các anh có ý gì? Ăn cướp à?”
“Tôi sẽ khiếu nại với giám đốc của các anh”.
Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, phá lên cười: “Đi đi, đi đi”.
Một nhân viên bảo vệ khác còn quá đáng hơn, trực tiếp ấn máy bộ đàm.
“Giám đốc Chu, giám đốc Chu, có người quần áo không chỉnh tề, có cho vào không?”
Một giọng nói khàn như vịt đực phát ra từ máy bộ đàm: “Không phải tôi đã nói với các anh rồi sao?”
“Hôm nay lãnh đạo tổng công ty xuống kiểm tra, tôi nghe tin vỉa hè nói có nhân vật lớn tới”.
“Mấy người các anh đều chú ý chút cho tôi”.
“Công ty Phúc Nguyên của chúng ta không phân biệt đối xử, bất kể người đó là ai, chỉ cần người đó muốn vào, chúng ta đều hoan nghênh”.
“Chẳng may là người trên tổng công ty cải trang bí mật đến kiểm bị các anh chặn lại, tôi sẽ giết các anh”.
Hai nhân viên bảo vệ sợ tới mức giật nảy cả mình, quay đầu lại, vẻ mặt cũng đã thay đổi.
Chỉ vào Kim Thần nói.
“Xem như cậu may mắn. Vào đi”.
“Đừng có động hay làm vỡ đồ ở bên trong, bằng không cậu chết chắc”.
Bước vào tiệm cầm đồ, Tôn Lâm Quốc ở bên cạnh nhỏ giọng nói xin lỗi Kim Thần.
Kim Thần cũng không để bụng, nói qua loa một câu, khiến Tôn Lâm Quốc sững sờ trong năm giây.
Lúc định thần lại, Kim Thần đã đến trước một quầy hàng ở phía bắc.
Trong quầy có bảy hoặc tám chiếc đồng hồ nổi tiếng, hai chiếc ánh vàng lấp lánh là đồng hồ vàng Rolex cỡ lớn, rất có khí thế.
Có hai chiếc đồng hồ nữ, được đính kim cương.
Kim Thần cầm chậu thủy tiên nhẹ giọng nói: “Màu thiên thanh trong khoảng trống giữa các đám mây sau cơn mưa, lấy màu sắc này làm tương lai”.
Đây là câu nói của Tống Huy Tông.
Nghe nói ông ấy nằm mơ, nhìn thấy sắc trời sau trời quang mưa tạnh, bèn hạ chỉ cho các nghệ nhân tạo ra những đồ gốm sứ như này, tượng trưng vận mệnh đất nước thịnh vượng như trời xanh sau cơn mưa.
Ông ấy đã dùng hai câu thơ này để làm thánh chỉ.
Điều này làm khó vô số nghệ nhân, mấy lò gốm lớn đã chế tạo ra rất nhiều, cũng đập đi rất nhiều, đều không khiến Tống Huy Tông hài lòng.
Cho đến khi nghệ nhân ở Nhữ Châu nhờ vào bùn đất đặc biệt ở đó và tay nghề cao siêu tạo ra được màu sắc lưu truyền thiên cổ này.
Được người đời gọi là Nhữ diêu báu vật có một không hai.
Vốn dĩ Tống Huy Tông muốn ngụ ý bầu trời trong xanh sau cơn mưa đại diện có vận mệnh đất nước, kết quả không lâu sau, ông ấy trở thành tù binh, chết nơi đất khách quê người.
Nghe nói khi ông ấy chết, cơ thể đã đông cứng, thi thể bị thiêu một nửa rồi bị hắt nước dập lửa, sau đó thi thể bị ném vào trong hố. Làm như vậy có thể lấy nước trong hố làm dầu thắp đèn.
Bị bắt cùng Tống Huy Tông còn có con trai của ông là Tống Khâm Tông, sau này bị Hoàn Nhan Lượng nước Kim cố ý trêu đùa cưỡi ngựa đánh bóng, Tống Khâm Tông đâu giỏi cưỡi ngựa, ngã xuống đất rồi bị ngựa dẫm chết.
Nhưng Tống Huy Tông vẫn là người thê thảm nhất.
Bắc Tống không còn, Tông Lý Tông ở Nam Tống, yên phận ở Kim Lăng, làm hoàng đế bốn mươi năm, đến cuối cùng bị Dương Liễn Chân Gia đào mộ, xương cốt bị hành hạ lăng nhục tùy ý.
Nhưng đây vẫn chưa phải là thê thảm nhất.
Việc đào mộ quật xác đều xảy ra ở tất cả các triều đại từ xưa đến nay.
Bởi vì Dương Liễn Chân Gia tin xương cốt đế vương sẽ mang đến vận may cho mình, cho nên ông ta chặt đầu của Tống Lý Tông, khảm bạc quét sơn lên xương cốt của Lý Tông làm thành dụng cụ uống rượu.
Đây vẫn chưa tính là thảm nhất.
Thê thảm nhất là dụng cụ uống rượu này quăng quật vạn dặm cuối cùng đến Nguyên Đại Đô, lưu truyền vào trong tay rất nhiều cao tăng, thường xuyên xuất hiện trên tiệc rượu.
Không còn chuyện nào thê thảm trên thế gian khiến người ta căm phẫn hơn chuyện này.
Cho nên nói, tuyệt đối không được để đất nước suy vong, một khi đất nước suy vong thì không còn chút tôn nghiêm nào.
Sau khi Chu Nguyên Chương đánh bại nhà Nguyên, nghe nói đến chuyện này cũng rất đau lòng, mua đầu của Tống Lý Tông về, an táng lại ở Cao Tác Tự.
Học giả và người đời sau đánh giá triều Tống, nửa số người khen nửa số người chê.
Ngoại trừ nỗi nhục không dám nhớ lại ra thì kinh tế thực sự không cần phải nói.
Để lại cho con cháu đời sau một món truyền thừa rất khá.
Nhưng món đồ trong tay Kim Thần chỉ là đồ thời kỳ Càn Long mô phỏng lại.
Dưới ánh đèn, chậu tủy tiên Nhữ diêu lấp lánh ánh rực rỡ ảo mộng màu thiên thanh, vô cùng bóng sáng.
Sờ chất phôi tinh mịn, tráng men mềm mại, bóng sáng đều màu, giống như thủy tinh.
Đèn thợ mỏ chiếu lên chậu thủy tiên, hiện ra màu núi xanh bích, như ngọc mà không phải ngọc, hoàn hảo không tỳ vết.
Kim Thần kiên nhẫn giải thích cho Chu Diểu, gốm Nhữ diêu mà quan viên thời Càn Long mô phỏng không có vân cá như người xưa nói.
Đường vân cá không phải bằng phẳng, mà là một loại vật chất dạng điểm chấm giống như cá con nổi lên trên mặt tráng men chậu thủy tiên.
Phôi Nhữ diêu thời Càn Long mô phỏng quá dày, dưới ánh đèn hiện ra ánh bóng sáng như kim loại, còn Nhữ diêu đời Tống hàng thật không cảm thấy bóng sáng.
Có sáu chiếc đinh chống đỡ phía dưới phần đáy, nhỏ hơn so với Nhữ diêu đời Tống, cũng là một đặc sắc lớn của Nhữ diêu thời kỳ Càn Long.
Thao thao bất tuyệt nói một tràng thuật ngữ và đồ vật, Chu Diểu giống như người máy câm, ngây ngốc lắng nghe.
Lúc sau mới lắc đầu, đứng lên duỗi cái chân đã tê từ lâu, cười ha ha nói: “Anh Thần, anh nói với em những điều này, em không hiểu thật, như đàn gảy tai trâu”.
“Cậu hiểu thì tốt”.
Kim Thần hơi cạn lời, gật đầu nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi. Mấy ngày nữa tìm cơ hội bán thứ này đi, chữa cái chân cho cậu”.
Chu Diểu ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhỏ giọng hỏi: “Chữa cái chân này tốn rất nhiều tiền. Năm ngoái chúng ta đến bệnh viện chuyên khoa xương, người đó nói cần một trăm mấy chục ngàn lận đấy”.
Kim Thần nghiêm mặt nói: “Tôi đánh gãy tay chân cậu, mang chậu thủy tiên này đi bán, chữa khỏi toàn bộ chân tay của cậu cũng còn thừa đấy”.
Toàn thân Chu Diểu run lên, tay buông thõng, chậu thủy tiên bốp một tiếng rớt xuống đất.
Cũng may dưới đất là một đống túi nilong, nếu không, chậu thủy tiên này đã vỡ rồi.
Kim Thần khẽ thở dài, tiến lên nhặt chậu thủy tiên trợn mắt nhìn Chu Diểu một cái, giơ tay tát vào đầu Chu Diểu một cái.
“Cậu nói đúng. Sau này đừng động vào những hàng dễ vỡ này”.
Lúc buổi tối đi ngủ, Chu Diểu trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được, không ngừng hỏi Kim Thần chuyện này chuyện kia, cứ như uống phải thuốc hưng phấn.
Bị Kim Thần quát mấy câu liền im bặt, chưa được một lúc, Chu Diểu lại lặng lẽ xuống giường, lén mở tủ sắt, cầm chậu thủy tiên Nhữ diêu vuốt ve không nỡ buông tay.
Vuốt mãi vuốt mãi, Chu Diểu liền rơi nước mắt.
Một tay cầm chậu thủy tiên, một tay bóp chân của mình, khẽ khóc nức nở.
Kim Thần nhẹ nhàng nhắm mắt, thản nhiên nói: “Ngủ đi, Tam Thủy”.
Chu Diểu ồ một tiếng, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh Thần, bảo bối này thực sự giá trị nhiều tiền vậy sao?”
“Anh Thần, anh có thể hứa với em một chuyện không?”
“Có thể làm xong thủ tục của trạm phế liệu trước được không?”
“Cái chân này của em đã què năm năm rồi, què thêm mấy năm em cũng đợi được. Trạm phế liệu… thứ em lo lắng nhất là trạm phế liệu”.
“Chúng ta bán bảo bối này đi, làm xong thủ tục, giữ lại cho lão đại ít tiền, anh ấy muốn làm gì thì làm”.
“Số tiền còn lại, chúng ta dùng để xây trạm phế liệu, làm lớn làm mạnh”.
“Kiếm ba năm thì mua nhà”.
Kim Thần ha một tiếng, bật ngồi dậy, cười nhìn Chu Diểu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tiếp tục làm lớn làm mạnh, thành lập công ty thu mua phế liệu, cửa hàng chi nhánh…”
“Ừm. Sau đó nữa thì sao?”
“Sau đó lại tiếp tục mở chi nhánh. Đúng rồi, chúng ta mua mảnh đất này, dù sao bác gái Vương cũng không có con cái. Chẳng phải bà ấy nói muốn nhận anh làm con nuôi sao?”
“Ừm. Nói tiếp đi”.
Chương 57: Số mệnh
“Mua đất xây nhà xưởng. Vừa thu gom phế liệu, vừa thu mua đồ cũ. Mở chợ mua bán đồ cũ. Cái đó cũng hái ra tiền”.
“Còn nữa không?”
“Sau đó làm lớn hơn. Về sau chúng ta sẽ mở rộng quy mô, ô tô cũ, nhà cũ, tàu cũ, máy bay cũ…”
“Có mua tàu sân bay không?”
Chu Diểu nói lớn: “Mua chứ. Chỉ cần có người dám bán. Em dám mua”.
“Cái đó kiếm lời nhất. Anh Thần. Anh cũng xem qua bộ phim tài liệu đó. Varyag lúc mua mới có hai mươi triệu đô la...”
Kim Thần ngẩng đầu cười cười, gật đầu nói: “Được. Cứ làm như lời cậu nói”.
“Tàu sân bay cũ có người mua qua rồi. Về sau, chúng ta sẽ mua một quốc gia cũ để chơi, đó mới gọi là…”
“Thiên hạ vô song”.
Đêm nay Chu Diểu ngủ rất ngon, trong mơ tràn ngập tiếng cười.
Đêm nay, Kim Thần cũng ngủ rất ngon.
Có mục tiêu sẽ có động lực.
Nhưng giấc mơ đẹp này còn chưa mơ xong, hai anh em đã bị nước mưa làm cho tỉnh.
Cơn mưa tầm tã như trút nước, giống như có người ở trên trời đang mở máy bơm công suất lớn dội xuống.
Ba gian mái bằng nhỏ vốn chỉ là dựng lên tạm bợ, tự sửa sang mấy năm nay vẫn rách nát không thành hình dạng, trời mưa thì chắc chắn bị dột.
Đêm nay mưa đặc biệt to, hai cái giường đã ướt sũng nước, một tiếng sấm cực lớn vang lên, mặt đất rung chuyển, điện bị cắt.
Chu Diểu xách đèn mỏ cầm vải bạt chuẩn bị leo lên mái nhà, trong đêm tối, nhìn không rõ chân lại không tiện, liền bị ngã xuống.
Kim Thần đỡ lấy Chu Diểu, hai người ngã mạnh xuống đất, vô cùng nhếch nhác.
Kim Thần trèo lên mái nhà che bạt, Chu Diểu ở bên dưới dùng tấm sắt lớn để đè lại, loay hoay một hồi hai người sớm đã ướt như chuột lột.
Trở lại trong phòng, Chu Diểu vội vàng kiểm tra chậu thủy tiên và chiếc ghế đẩu trống bằng gỗ sưa…
Quay đầu lại tìm Kim Thần, Kim Thần sớm đã xách đèn mỏ ra ngoài.
Chu Diểu không cần nghĩ cũng biết, Kim Thần là đi đến nhà ông cụ thọt.
Căn phòng của ông cụ thọt càng dột nát hơn, mùa đông thì lọt gió, trời mưa thì dột, địa thế lại thấp, trời mưa như này chắc chắn sẽ bị ngập.
Con đường lầy lội chưa khô lại gặp trận mưa lớn này càng trở nên kinh khủng hơn, rãnh thoát nước sơ sài căn bản không thể thoát được nước mưa nhiều như này, ngập hết cả đường.
Chỗ sâu nhất gần đến thắt lưng Kim Thần, bước thấp bước cao khó khăn lắm mới đi đến được nhà ông cụ thọt, dưới ánh đèn mỏ, một thân hình gầy yếu đứng trơ trọi một mình ở giao lộ, khom lưng không ngừng múc nước.
Mưa to không ngớt, nước mưa rơi xuống đỉnh đầu trên người Kim Thần, chỉ có thể nhìn được cách xa hai mét.
Ánh đèn chiếu đến, bóng người đó quay lại, ngập ngừng gọi: “Anh Thần”.
“Ừ”.
Kim Thần khẽ đáp lại, ánh đèn đến gần hơn, một cô gái xuất hiện trong tầm mắt.
Thân hình gầy guộc sớm đã bị nước mưa làm ướt đẫm, cô gái chỉ mặc một chiếc quần ngắn và chiếc áo hai dây dưới ánh đèn trắng tới lóa mắt, mái tóc dài xõa xuống dính sát vào mặt.
Thanh thuần và quyến rũ đan xen, đẹp đến chấn động lòng người.
Nhìn thấy Kim Thần, cô gái khẽ thở ra, cách một mét liền có thể ngửi thấy hương hoa hồng thơm mát.
Cô gái là Lý Ỷ Tuyết.
Lại gần nhìn, mưa lớn đã sắp ngập đến cửa nhà Lý Ỷ Tuyết, trong phòng truyền đến tiếng a a của ông cụ thọt.
Kim Thầm hét lớn bảo ông cụ thọt đừng lo, cầm cái xẻng trong tay bước lên phía trước, từ bên đó qua, từng chút một dọn và mở rộng rãnh thoát nước.
Sau đó, lớn tiếng bảo Lý Ỷ Tuyết lấy bạt đến.
Lý Ỷ Tuyết lắc đầu thấp giọng nói: “Không mua”.
Kim Thần hung hăng nhìn Lý Ỷ Tuyết, lạnh lùng nói: “Cô chăm sóc ông cụ thọt thế sao”.
Sau đó xoay người rời đi.
Lý Ỷ Tuyết lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Kim Thần, nước mắt chảy dài.
Một lúc sau Kim Thần quay lại, trong tay cầm một chồng bạt dày che lên mái nhà và cố định lại, lúc này, phía chân trời đã lộ ra một vệt màu trắng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Kim Thần nhảy xuống khỏi mái nhà, Lý Ỷ Tuyết không biết từ lúc nào đã cầm ô che cho Kim Thần.
“Anh Thần, cảm ơn anh”.
Trong lòng bàn tay mảnh mai xinh đẹp cầm một bao thuốc Trung Hoa mới.
Kim Thần nhìn cũng không thèm nhìn, trầm giọng nói: “Chăm sóc tốt cho ông cụ thọt. Trở về thay quần áo đi”.
Lý Ỷ Tuyết ừm một tiếng, gật đầu, đưa bao thuốc đến trước mặt Kim Thần, nhỏ giọng nói: “Có người đánh rơi một bao thuốc, em nhặt được. Anh cầm lấy hút đi”.
Kim Thần xua tay: “Bán lại cho cửa hàng của bác gái Vương đi”.
Lúc quay người chuẩn bị rời đi, một đôi tay trắng bệch đến đáng sợ khẽ vươn ra ôm chặt Kim Thần từ phía sau.
Cả cơ thể Lý Ỷ Tuyết dán chặt vào sau lưng Kim Thần.
Nước mưa lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, cơ thể mềm mại, lại ấm áp như lửa.
“Anh Thần...”
Giọng nữ mềm mại giống như làn gió xuân ấm áp nhất, cơ thể mềm mại yêu kiều mang đến sự thương yêu từ nơi sâu nhất trong lòng Kim Thần.
Cô gái này là mộng tưởng thủa ban đầu của mình, cũng chính cô gái này khiến mình gánh chịu nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời này.
Nút thắt lớn nhất.
Nút thắt không thể tháo gỡ.
“Trở về đi. Đừng để bị cảm lạnh”.
Kim Thần cuối cùng vẫn thoát khỏi vòng tay của Lý Ỷ Tuyết, bước thấp bước cao tuyệt tình rời đi.
Cô gái này, mình không nợ cô ấy bất cứ thứ gì.
Cô ấy nợ mình, mình cũng không cần cô ấy trả.
Đây chính là số mệnh!
Tám giờ sáng, Kim Thần đi xe ba gác đến tiệm cầm đồ Phúc Nguyên.
Đây là một tiệm cầm đồ lâu đời, được thành lập vào đầu những năm 1990, là một trong những tiệm cầm đồ lâu đời nhất trong nước, có chi nhánh trên khắp cả nước.
Chỉ riêng ở Cẩm Thành có ba chi nhánh, nguồn vốn hùng hậu, danh tiếng thì khỏi cần phải nói.
Trận mưa to như trút nước đêm qua, Cẩm Thành giống như vùng ngập nước.
Kim Thần biết với thời tiết như này nên đi đường nào, đi đường tắt là tốt nhất.
Mưa vẫn rơi rả rích, hai bên bờ sông Thiên Ngưu hầu như không nhìn thấy người đi đường.
Kim Thần phanh xe dừng lại, nhìn đến bờ sông, vô cùng kinh ngạc.
Việc xử lý bùn lắng trong những năm gần đây của sông Thiên Ngưu rất hiệu quả, hàng năm đều sẽ có chuyên gia đến xử lí.
Chương 58: Trâu đá
Lúc này có một chiếc máy xúc đang nạo vét bùn lắng dưới sông, bên mép sông có một tảng đá lớn.
Kim Thần dán mắt vào nó, bỏ lại chiếc xe ba gác, chạy như bay đến, nhìn chăm chú.
Toàn bộ tảng đá lớn gần như được bao phủ bởi bùn, chỉ lờ mờ nhìn thấy phần thân và hai chân của một con vật.
Những hạt mưa từ từ gột rửa tảng đá lớn, chưa đến mấy phút đã rửa trôi một ít bùn trên tảng đá lớn.
Hơn một nửa cái đầu trâu đập vào mắt Kim Thần.
Kim Thần nhìn cái đầu trâu, nắm chặt tay, khẽ sững sờ.
Đợi đến khi máy xúc nghỉ, Kim Thần lớn tiếng hỏi người lái máy xúc: “Làm thế nào mà đào được con trâu đá đó?”
“Mau đặt nó về chỗ cũ”.
Người lái máy xúc trợn mắt nhìn Kim Thần, giơ ngón giữa, chửi mát: “Không phải việc của cậu”.
Ở trên bờ, cạnh Kim Thần truyền đến một giọng nói: “Cậu là ai? Đó là trâu đá?”
Kim Thần quay đầu lại nhìn người đó: “Anh quản lý đường sông?”
Người đó tuổi cũng không lớn, khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình thấp, vóc người to béo, cao giọng ừm một tiếng: “Chúng tôi là công ty thầu vệ sinh đường sông”.
“Ơ. Thực sự có chút giống trâu?”
“Con trâu đá lớn như vậy”.
Kim Thần khẽ nói: “Lãnh đạo, các anh định xử lý nó như nào?
Người đàn ông béo lùn liếc nhìn Kim Thần, lớn tiếng nói: “Đợi xe rác đến, vứt vào bãi rác”.
Kim Thần lấy thuốc đưa qua, người đó hờ hững, ghét bỏ Hồng Tháp Sơn của Kim Thần.
Kim Thần xoay người đi đến siêu thị nhỏ phía đối diện, mua một bao 1916.
Đợi khoảng hơn mười phút, người đàn ông béo lùn của công ty thầu nói chuyện điện thoại xong, vô cùng tức giận.
Thì ra đêm qua trời mưa to, hai chiếc xe rác phụ trách thu dọn và vận chuyển bùn không qua được.
Không còn cách nào khác chỉ có thể ngừng công việc lại.
Kim Thần bình tĩnh lại gần, đứng bên cạnh người đó.
“Lãnh đạo, trâu đá bán cho tôi”.
“Tôi là người thu gom phế liệu”.
“Tôi sẽ giúp anh xử lý nó”.
Người đàn ông béo lùn liếc nhìn xuống dưới, hai mắt sáng lên, lập tức nhắm mắt lại.
“Năm trăm”.
Người đàn ông béo lùn khẽ động, Kim Thần khẽ nhét thuốc vào túi người đó.
“Tự cậu thuê cần cẩu”.
“Buổi tối đến kéo”.
Sau một hồi trì hoãn trên đường, đến nơi hẹn với Tôn Lâm Quốc đã là gần mười giờ.
Tôn Lâm Quốc đã đợi ở cửa rất lâu, cuối cùng nhìn thấy Kim Thần, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy quần áo trên người Kim Thần, có chút sửng sốt.
Buổi sáng trời vẫn còn mưa, Kim Thần đi đến cả người dính bùn đất, từ đầu đến chân không có chỗ nào là sạch sẽ.
Vội vàng lấy khăn từ trong túi đưa cho Kim Thần lau mặt, cất giọng gọi một tiếng đại sư lấy lòng.
Kim Thần lấy điện thoại ra xem giờ, châm một điếu thuốc nói: “Sắp đến giờ rồi, vào thôi”.
Tiệm cầm đồ Phúc Nguyên trên con phố cổ này là cửa tiệm chính, có bốn cửa lớn, chia làm 2 tầng, diện tích tầng một là bốn trăm mét vuông, trang hoàng xa hoa cao cấp.
Kim Thần vừa định bước vào cửa, liền bị nhân viên bảo vệ ở cửa chặn lại.
Nhìn đôi giày thể thao rách nát dính đầy bùn đất dưới chân Kim Thần, nhân viên bảo vệ lịch sự yêu cầu Kim Thần rửa sạch giày trước khi đi vào.
Kim Thần lạnh lùng cười hai tiếng, xoay người rời đi.
Tôn Lâm Quốc hoảng hốt, vội vàng kéo Kim Thần: “Đại sư Kim, đại sư, tôi đi mua giày, ngay bây giờ, đối diện chính là nơi buôn bán giày”.
Kim Thần lắc đầu, đi tới trước xe ba gác, chà sạch bùn đất trên giày, lau nước mưa trên đầu, khẽ nói: “Đi”.
Lần này, nhân viên bảo vệ lại chặn Kim Thần lại, lịch sự nói: “Cửa hàng chúng tôi có quy định, ăn mặc không chỉnh tề không được vào”.
Mắt Kim Thần sa sầm lại.
Tôn Lâm Quốc vội vàng lấy ra giấy cầm đồ của mình, giải thích một hồi, lại đưa cho bảo vệ hai bao thuốc lá thơm.
Hai nhân viên bảo vệ không khách sáo nhận lấy thuốc, vừa nghe nói Kim Thần là chuyên gia Tôn Lâm Quốc mời đến, không khỏi phá lên cười, coi thường nhìn Kim Thần, cười chế nhạo.
“Từ khi nào mà người thu gom phế liệu lại trở thành chuyên gia rồi?”
“Gạch của xưởng vật liệu chịu nhiệt hay gạch của lò hỏa táng?”
* Từ chuyên trong chuyên gia đồng âm với từ gạch.
“Chuyên lừa gạt?”
Một nhân viên bảo vệ khác lại cười nói: “Nếu cậu ta là chuyên gia, tôi chính là chuyên thần”.
Tôn Lâm Quốc định nói lý lẽ với hai nhân viên bảo vệ, nhưng Kim Thần ở một bên nhàn nhạt nói: “Chỉ là hai con chó canh cửa mà thôi, cần gì phải lí lẽ với bọn chúng”.
Hai nhân viên bảo vệ lập tức nổi giận, chỉ vào Kim Thần bắt đầu chửi bới.
Tôn Lâm Quốc cũng không quản gì, lớn tiếng quát lên: “Tôi cầm đồ ở Phúc Nguyên các người, các người đối đãi với khách của mình như vậy sao”.
“Tôi đến đây để chuộc đồ, các anh ngăn không cho vào, các anh có ý gì? Ăn cướp à?”
“Tôi sẽ khiếu nại với giám đốc của các anh”.
Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, phá lên cười: “Đi đi, đi đi”.
Một nhân viên bảo vệ khác còn quá đáng hơn, trực tiếp ấn máy bộ đàm.
“Giám đốc Chu, giám đốc Chu, có người quần áo không chỉnh tề, có cho vào không?”
Một giọng nói khàn như vịt đực phát ra từ máy bộ đàm: “Không phải tôi đã nói với các anh rồi sao?”
“Hôm nay lãnh đạo tổng công ty xuống kiểm tra, tôi nghe tin vỉa hè nói có nhân vật lớn tới”.
“Mấy người các anh đều chú ý chút cho tôi”.
“Công ty Phúc Nguyên của chúng ta không phân biệt đối xử, bất kể người đó là ai, chỉ cần người đó muốn vào, chúng ta đều hoan nghênh”.
“Chẳng may là người trên tổng công ty cải trang bí mật đến kiểm bị các anh chặn lại, tôi sẽ giết các anh”.
Hai nhân viên bảo vệ sợ tới mức giật nảy cả mình, quay đầu lại, vẻ mặt cũng đã thay đổi.
Chỉ vào Kim Thần nói.
“Xem như cậu may mắn. Vào đi”.
“Đừng có động hay làm vỡ đồ ở bên trong, bằng không cậu chết chắc”.
Bước vào tiệm cầm đồ, Tôn Lâm Quốc ở bên cạnh nhỏ giọng nói xin lỗi Kim Thần.
Kim Thần cũng không để bụng, nói qua loa một câu, khiến Tôn Lâm Quốc sững sờ trong năm giây.
Lúc định thần lại, Kim Thần đã đến trước một quầy hàng ở phía bắc.
Trong quầy có bảy hoặc tám chiếc đồng hồ nổi tiếng, hai chiếc ánh vàng lấp lánh là đồng hồ vàng Rolex cỡ lớn, rất có khí thế.
Có hai chiếc đồng hồ nữ, được đính kim cương.
Bình luận facebook