Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-30
Chương 26: Hôm nay bà đây sẽ xé xác anh!
Chữ cuối cùng vẫn chưa được thốt ra thì cô gái tóc ngắn kia đột nhiên quay người lại, lông mày dựng ngược lên, cô ta lao về phía trước rồi phi lên không trung, dùng một cú đánh đầu gối thúc mạnh vào cằm tên bác sĩ thực tập.
Ngay lập tức, tên bác sĩ thực tập bay ra ngoài không trung và va vào chiếc xe đẩy của Kim Thần.
Sau khi cô ta dùng vũ lực xong thì không hề dịch chuyển mà phủi tay, cười chế nhạo.
"Có gan thì đứng dậy kêu nữa đi..."
"Đá chết con rùa rụt cổ nhà anh".
Cô gái tóc ngắn hung hăng giơ tay ra, đám người đang xem xung quanh nhanh chóng lui về phía sau vài bước.
Hai cô y tá càng hoảng sợ hơn.
Ai có thể nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp rực rỡ như một đáo hoa đó lại có thể bạo lực đến như vậy.
"Cô, cô... đánh người..."
Một y tá hét lên.
Cô gái tóc ngắn hứ lên một tiếng, giơ nắm đấm và hét lên: "Đánh người ư!?"
"Cô cũng còn mặt mũi nói sao?"
"Nói nữa, tôi đánh luôn cả cô bây giờ!"
Hai y tá sợ đến mức la hét um sùm, một người gọi cảnh sát, người kia gọi cho viện trưởng.
Vốn dĩ đến đây là để cứu người, nhưng cuối cùng... phải cứu người của chính mình trước đã!
Cô gái tóc ngắn hoàn toàn không để ý đến hai cô y tá này, cô ta xoay người bước đến chỗ Tôn Lâm Quốc, không ngừng đá vào ông ta.
"Có chuyện gì sao?"
"Lên tiếng đi".
Mặc dù Tôn Lâm Quốc đã được cứu, nhưng khuôn mặt của ông ta vô cùng ảm đạm, đôi mắt đờ đẫn, lắc đầu một cách ngây ngô.
"Tại sao lại cứu tôi? Để tôi chết đi thì tốt biết bao".
"Chết rồi thì tốt biết bao..."
Cô gái tóc ngắn đột nhiên biến sắc, lên tiếng chửi bới.
"Tôi liều mạng đến cứu ông, suýt chút nữa đến mạng cũng không còn, ông đến câu cảm ơn cũng không nói ra được".
"Ông còn là con người không hả?!"
"Ông chết rồi thì vợ con ông phải làm sao? Người già ở nhà thì sao?"
"Nghe giọng của ông, chắc là người phía Sơn Tây đúng không? Điều ông muốn là chết ở nơi đất khách quê người này sao?"
"Già mấy chục tuổi đầu rồi, có chút chuyện cỏn con đã không gánh vác nổi, thật vô dụng".
Cô gái tóc ngắn mắng mỏ người khác không chút kiêng dè, Tôn Lâm Quốc bị mắng cho một trận tơi bời, nhưng vẫn trơ ra như một thây ma, cứ lẩm bẩm một mình.
"Sống mà còn không bằng chết".
"Sống không bằng chết... không bằng chết..."
Cô gái tóc ngắn hứ lên một tiếng, lộ ra vẻ khinh thường sâu sắc, đồng thời hét lên một cách chán ghét.
"Tôi đã tốn rất nhiều công sức để cứu ông, nhưng ông vẫn muốn chết..."
"Muốn chết thì đi ra chỗ khác, khuất con mắt cho đỡ thấy phiền, mau cút khỏi đây..."
Tôn Lâm Quốc che mặt, nước mắt chảy dài trên mặt.
Cô gái tóc ngắn hầm hực, vươn tay rút kim tiêm trên ngực và đầu của ông ta ra, đến phía trước Kim Thần, quan sát nhìn anh.
"Này tên rách rưới kia, tôi thật không nhìn ra, anh thế mà lại giỏi châm cứu, cao thủ ở trong dân gian à nha".
"Anh tên gì? Anh học châm cứu từ ai vậy?"
Cơ thể Kim Thần gần như đã hồi phục lại, nhưng tay chân vẫn có chút mềm nhũn, châm điếu thuốc, im lặng không nói gì.
"Ây da. Còn bày đặt ra vẻ huyền bí với bà sao?"
"Đang hỏi anh đấy!"
Kim Thần sớm đã để ý mọi hành động của cô gái tóc ngắn này, cô gái trước mặt đã hoàn toàn đánh gục nhận thức của anh về cách ăn mặc và cả hành vi.
Phàm việc gì đều có cái lý của nó!
Cô ta xinh đẹp lại phong độ, đoan trang diễm lệ, lông mày có vài phần khí chất hào hùng, cử chỉ đầy kiêu ngạo.
Loại phụ nữ có khí chất này thật giống với hai người phụ nữ xa lạ mà anh quen biết.
Một người là Thu Cẩn và người còn lại là Thi Cốc Lan.
Người trước là một nhà tiên phong cách mạng, trong khi người sau lại đích thân giết chết tên cầm đầu quân phiệt - Tôn Truyền Phương.
Đối mặt với khí thế hung hãn của cô gái tóc ngắn, Kim Thần chợt nhắm mắt lại, khẽ nói: "Kỹ thuật châm cứu không tệ".
Cô gái tóc ngắn khịt mũi, hai tay chống nạnh, nhìn phía Kim Thần nói: "Rất có mắt nhìn, kỹ thuật châm này là bí quyết gia truyền nhà tôi đấy".
Trong lúc nói chuyện, cô ta cất kim bạc đi, đóng hộp kim lại, lắc lắc trước mặt Kim Thần: "Tay nghề của anh cũng không tệ, chỉ là..."
"Chậc chậc, cơ thể quá yếu ớt, mới châm có chín mũi kim đã mệt đến hụt hơi, lực châm không đủ sâu..."
Kim Thần không nói gì, lại châm một điếu thuốc khác.
Cô gái tóc ngắn dường như có phần thích thú với anh.
Nhìn Kim Thần vô cùng hào hứng, cô ta mím môi nói: "Này, anh còn chưa trả lời câu hỏi của bà đây đấy?"
"Tên của anh là gì?"
"Sống ở đâu?"
Tuy nhiên, Kim Thần lại không trả lời những gì cô ta hỏi chỉ nói một câu.
“Nhiệt nóng, âm dương mất cân bằng, uống thêm canh gừng để khử hỏa”.
Cô gái tóc ngắn ậm ừ một tiếng, khuôn mặt trầm xuống, đôi mắt hạnh nhân nhìn chằm chằm anh.
"Tên khốn, chửi bà đây là trinh nữ đúng không?"
"Muốn chết sao”.
Vừa nói cô ta vừa vung tay trái lên chuẩn bị nắm lấy quần áo của Kim Thần.
Anh nhướng mắt lên, một tia sáng lạnh lùng bùng lên.
Cô gái tóc ngắn nói đánh là đánh, giơ tay lên bắt lấy, động tác vô cùng nhanh nhẹn, ra tay không chút lưu tình.
Ngay khi cô ta vung tay tới, móng vuốt như chim ưng đã chụp vào bả vai của Kim Thần, miệng chửi rủa: "Nằm xuống".
Kim Thần có phản ứng, nhưng động tác tay và cơ thể không thể theo kịp với phản ứng của chính mình.
Bả vai bị cô gái tóc ngắn túm lấy, truyền đến một cảm giác đau nhói.
Với một tiếng rên rỉ phát ra, anh dùng tay trái nắm lấy cánh tay của cô ta, đó chính xác là huyệt kiên trinh của cô gái tóc ngắn.
Cô ta hừ lên một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng động tác của hai tay không hề chậm chạp.
Thay vì chặn Kim Thần, cô ta lao về phía trước, bóp chặt bả vai của anh không buông, đồng thời đầu gối phải của cô ta đột ngột nhấc lên đập vào ngực của Kim Thần.
Anh giơ lòng bàn tay trái lên và chém ngang qua nó một cách dữ dội, chính vào đường kinh lạc Kinh Tiểu Trường của cô ta.
"Ây da!"
Kinh lạc Kinh Tiểu Trường là một trong ba kinh dương, không ai có thể chịu được khi bị đánh vào đó.
Cánh tay phải và cánh tay trái của cô gái tóc ngắn liền bị tê buốt, đau không thể chịu được.
Kim Thần thoát ra khỏi người của cô gái tóc ngắn, vẻ mặt vô cùng đau đớn, trên bả vai nổi lên từng cơn đau.
Dáng vẻ này, thực sự là vô cùng kém sắc.
Càng muốn cải thiện cơ thể thì càng thêm đau hơn!
Cô gái tóc ngắn cắn răng chịu đựng, vuốt ve cơ bắp của mình, cau mày giận dữ, nhìn chằm chằm Kim Thần.
Bản thân vốn là bộ đội đặc công vừa xuất ngũ, kể cả những cựu binh đó cũng bị chính mình đánh cho tơi tả, chưa bao giờ bị lép về như ngày hôm nay.
Ánh mắt cô ta đầy giận dữ, gào lên với Kim Thần: "Hôm nay bà đây sẽ xé xác anh..."
Chương 27: Cô gái tóc ngắn
Vừa nói, cô gái tóc ngắn nhịn đau muốn xông đến đánh Kim Thần.
Kim Thần cũng nổi nóng, gặp phải cô gái kỳ lạ như vậy, không chế ngự được cô ta, chắc chắn mình sẽ chịu thiệt.
Rõ ràng cô gái này từng luyện ngạnh công, lực đạo rất dồi dào, chiêu thức tàn độc, bây giờ mình phải liều mạng mới có thể đánh lại được.
Cắn răng, lần đầu tiên Kim Thần nắm chặt nắm đấm.
Khi nhìn thấy hai người sắp đánh nhau, tiếng còi cảnh sát bên ngoài đám đông bỗng vang lên, tiếng bước chân vội vã nặng trịch, có ba PC đi đến.
Một người là cảnh sát bậc ba, một gạch một sao. Hai người còn lại đều là cảnh sát phụ tá.
Hai y tá của 120 lập tức chạy đến, kêu lớn với PC thực tập, chỉ vào cô gái tóc ngắn than thở khóc lóc.
Bác sĩ thực tập còn đang trên xe ba gác ôm cái cằm bị rách, nước mắt nước mũi ròng ròng tố cáo hành vi bạo lực của cô gái tóc ngắn với PC thực tập.
Cảnh sát bậc ba thứ ba bị một đám chú thím cô bác vây ở giữa, ai ai cũng chỉ trích cô gái tóc ngắn đó.
“Cô bé đó quá đáng quá rồi, còn đánh cả bác sĩ”.
“Đúng là nữ tướng cướp”.
“Đúng thế, vô cùng nóng tính cứ như ăn phải thuốc súng vậy, chúng tôi chỉ đứng ngoài xem chuyện, thế mà cô ta đánh cả chúng tôi…”
“Ngay cả những người già như chúng tôi mà cô ta cũng không bỏ qua”.
“Đồ con hổ cái, có thằng nào dám lấy cô ta”.
Cô gái tóc ngắn ở bên này lại lập tức nổi nóng, nổi giận mắng bà bác đó.
“Cái bà này, bà nói thêm một câu xem”.
“Tôi mà không có ai lấy ấy hả!”
“Nói cho bà biết, chỉ cần tôi đây gật đầu, đàn ông muốn cầu hôn tôi còn xếp hàng từ cầu Cửu Nhãn đến nhà máy Nhị Trọng đấy”.
Mọi người hoàn toàn không dám tin lời này, ai ai cũng liếc xéo cô ta.
“Bóc phét đấy à, phụ nữ như cô có người lấy, cô phải đốt hương…”
Cô gái tóc ngắn lập tức nổi giận, chỉ vào bà già đó nói.
“Bà câm miệng cho tôi, còn nói thêm một câu, đừng trách tôi không tôn trọng người già”.
“Đánh luôn cả bà đấy!”
Bà già bị dọa sợ đến vội vàng trốn phía sau ba PC.
Ba PC hơi ngẩn người, đứng khép lại gần nhau, đi về phía cô gái tóc ngắn.
“Mỹ nữ, chào cô, tôi là Vương Văn Long người đồn cảnh sát đường Hoàng Tuyền khu Thiết Sơn. Đây là thẻ công tác của tôi”.
“Chúng tôi nghe có người báo…”
“Mỹ nữ… cô vừa đánh người hả?”
“Có chuyện này không?”
Cô gái tóc ngắn vuốt mái tóc ngắn của mình, liếc nhìn ba người PC, không vui nói.
“Đánh, tôi đánh đấy. Làm sao?”
Vương Văn Long vừa nghe thì rất kinh ngạc, chớp mắt, ho khan hai tiếng.
“Vậy… mời cô đến đồn cảnh sát cùng chúng tôi, chúng tôi tiến hành điều tra, bên này tôi cho bác sĩ đó về bệnh viện khâu…”
“Sau đó rồi nói chuyện khác sau”.
Cô gái tóc ngắn hoàn toàn không coi lời của Vương Văn Long ra gì, thản nhiên nói: “Tôi không rảnh. Kêu tên khốn đó tự cút về mà khâu, phí điều trị, tôi trả”.
Vương Văn Long ngẩn người, nghiêm mặt nói: “Mỹ nữ, cô ra tay đánh người, là vi phạm điều lệ quản lý trị an…”
“Thế thì đã làm sao?”
“Mẹ kiếp, một quả bí nẫu mới vào nghề mấy ngày như anh mà cũng đòi quản bà đây? Ăn no không có việc gì làm phải không?”
Hai PC thực tập lập tức sửng sốt.
Có lúc nào gặp phải phụ nữ bá đạo hống hách như này?
Vương Văn Long còn nổi giận hơn.
Mang theo dụng cụ chấp pháp, Vương Văn Long kiên nhẫn nói: “Mời cô phối hợp với công việc của chúng tôi, nếu cô không phối hợp, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế theo pháp luật”.
Hai PC thực tập đứng hai bên trái phải kìm kẹp cô gái tóc ngắn ở giữa, chỉ đợi Vương Văn Long ra lệnh một câu là ra tay.
Cô gái tóc ngắn nổi hứng, liếc nhìn ba người, vặn tay vặn chân, lắc lắc cái đầu.
“Hơn nửa tháng được thả ra vẫn chưa đánh nhau, ba người các anh đừng khiến bà đây thất vọng”.
Cứ nghĩ rẳng PC đến, chắc chắn sẽ khống chế được cô gái tóc ngắn, kết quả tình hình xoay chuyển, đám đông vây xem vội lùi lại phía sau.
Vương Văn Long có chút muối mặt, lại nổi nóng, lạnh lùng nói: “Mời cô phối hợp với công việc của chúng tôi”.
Cô gái tóc ngắn khinh thường cười lạnh lùng: “Ôi, không dám đánh phải không”.
“Không dám đánh thì cứ nói mà”.
“Ba con mèo các anh, đánh các anh, tôi đúng là không có cách nào ăn nói với Trần Gia Dũng đấy”.
Vương Văn Long vừa nghe thấy ba chữ này, lập tức sững người.
“Cục trưởng Trần!”
Anh ta lập tức nhỏ tiếng hỏi: “Cô…”
“Bốp!”
Đáp lại Vương Văn Long là một quyển sổ màu đen đập lên ngực của anh ta.
Vừa nhìn quyển sổ này, ánh mắt của Vương Văn Long khẽ động, cầm quyển sổ lên xem, sắc mặt liền thay đổi.
“Soạt!
“Quốc… An…”
Lúc đanh định nhìn kỹ lại, quyển sổ đã bị cô gái tóc ngắn thu lại.
“Bà đây đang thực hiện công vụ”.
“Các anh cút được rồi đấy!”
“Bốp!”
Sau đó Vương Văn Long lập tức cung kính với cô gái tóc ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực lớn tiếng nói.
“Vâng, thưa thủ trưởng!”
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều hóa đá.
Bác sĩ thực tập và hai y tá trợn mắt há hốc miệng, hoàn toàn không dám tin vào đôi mắt của mình.
PC cũng phải cung kính với người phụ nữ này, vậy cô ta…
Lúc này, cô gái tóc ngắn lạnh lùng kêu lên với đám người đi đường rảnh rỗi thích xem trò vui: “Nào nào nào, các người còn dám ở đây xem trò vui hả?”
“Có hai tên gián điệp trốn trong đám các người”.
“Bà già đừng trốn, tôi nói bà đấy… tất cả các người cùng tôi về đồn điều tra rõ ràng”.
Hiện trường yên lặng như cái chết, cũng không biết ai kêu lên một tiếng, những người đứng vây xem lập tức ào ào bỏ chạy sạch sẽ, vỉa hè bị tắc nghẽn đã lâu lập tức được giải tỏa thông thoáng.
Trên mặt đất có thêm mấy chiếc dép lê, giày vải và giày da.
Bác sĩ thực tập và hai y tá cũng lầm lũi chuồn lên xe đi mất.
Cô gái tóc ngắn chống nạnh ngửa đầu cười lớn ha ha phóng túng, sóng lớn trước ngực rung lên không ngớt, đâu có chút dáng vẻ của phụ nữ.
Ba người Vương Văn Long nở nụ cười khổ, nhưng không dám nói gì, càng không dám hỏi thêm nửa câu, lập tức biến đi.
Người ta là nhân viên an ninh quốc gia, nghe khẩu khí có vẻ không coi cả cục trưởng Trần ra gì, người như vậy, không chọc vào được.
Cô gái tóc ngắn lạnh lùng hừ một tiếng, đắc ý mắng mấy câu đồ nhát gan, rồi quay đầu nói với Kim Thần.
“Này, anh đồng nát, tôi đi đây”.
“Hôm nay được chứng kiến Quỷ Môn Châm, khá được, ha ha…”
Cô ta cúi đầu lại đá Tôn Lâm Quốc một cái, hằm hằm mắng: “Còn ông già nhà ông nữa, còn muốn tìm cái chết nữa, tôi cho ông đi vào tẩy não”.
Chương 28: Tổ tông của Tôn Lâm Quốc
Nói xong, cô gái tóc ngắn vác kính râm lớn sải bước đi xa.
Đôi chân rắn chắc mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, thân hình đung đưa uyển chuyển hiện ra vẻ gợi cảm hoang dã, vô cùng sống động.
Một chiếc xe SUV màu đen hình hộp dừng bên đường, cô gái tóc ngắn thò đầu ra qua cửa kính xe, nói với Kim Thần một câu chẳng đâu vào đâu.
“Anh đồng nát, hôm nào đến nhà chúng tôi, tôi bán đồ cho anh”.
Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, hai lốp xe trên mặt đất nổi lên khói đen xì, xe SUV lao đi cực nhanh như com báo vồ mồi.
Hiện trường chỉ còn lại hai người Tôn Lâm Quốc và Kim Thần, một người ngồi ngẩn ngơ, một người yên lặng đứng đó.
Tính cách của cô gái kỳ lạ khiến mình hoàn toàn không thể thích ứng, một giây trước còn thề phải xử lý mình, một giây sau đã cười hi hi ha ha tạm biệt mình, còn nói sẽ chiếu cố việc làm ăn của mình.
Đúng là không thể hiểu nổi!
Bây giờ mình còn cầm một thứ, chính là hộp kim châm của cô gái kỳ lạ đó để quên.
Hộp kim châm được làm từ gỗ tử đàn, hoa văn mắt quỷ, gỗ dầy và chắc chắn, vừa nhìn là biết được sử dụng thường xuyên.
Hơn nữa đã sử dụng được hai trăm năm.
Gỗ tử đàn là một trong những loại gỗ tốt nhất cho đến nay, bền chắc dày nặng, được gọi là gỗ đế vương.
Bên trong chiếc hộp gỗ tử đàn dài một thước là bảy mươi hai cây kim châm chia thành ba nhóm, đẩy đủ các loại kích thước.
Cây kim châm màu trắng bạc, kiểu dáng thuộc loại chuyện dụng của các thầy thuốc đầu và giữa đời nhà Thanh.
Chất liệu cũng thuộc kim loại đen hiếm thấy, tính dẻo dai cực tốt, bảo quản cũng khá là hoàn hảo.
Hai trăm năm trước đã có thể có loại kim châm kim loại đen hiếm thấy như này, thì chủ nhân của nó chắc chắn là gia tộc quyền quý.
Ở Cẩm Thành, chỉ có một nhà giàu có họ Cát, chiếm cứ Ba Thục hơn hai trăm năm, ngay cả khi Ma Vương sát nhân Trương Hiến Trung tiến vào cũng phải quỳ xuống dập đầu với người ta.
Tôn Lâm Quốc bên đó vất vả từ dưới đất đứng lên, lảo đa lảo đảo, trong cầm cầm giấy viết thư, vẻ mặt phiền muộn, không có chút sức sống tinh thần nào.
“Cảm ơn cậu ta đã cứu tôi”.
“Cảm ơn”.
Ông ta đeo ba lô trên lưng, chậm rãi lê từng bước đi về phía trước.
“Tôn Lâm Quốc, ông định đi đâu?”
Tôn Lâm Quốc run lên: “Cậu… biết tên của tôi?”
“Cậu…”
Kim Thần thản nhiên nói: “Buổi sáng tôi gặp ông ở Tam Tô Đường và ở Ef. Ông chỉ để tâm vào giám định, không chú ý đến tôi”.
Tôn Lâm Quốc sững người, gật đầu, ánh mắt lơ đễnh, nhẹ nhàng nói câu xin lỗi, sau đó đi về phía trước.
“Tôn Lâm Quốc, ông cứ đi như vậy à?”
Kim Thần trực tiếp gọi tên của Tôn Lâm Quốc, Tôn Lâm Quốc cũng không thấy gì, gượng cười, nói nhỏ: “Đã chết một lần, tôi sẽ không chết nữa đâu”.
“Cậu vừa cứu tôi, tôi cũng thấy rồi, còn chết nữa thì thật có lỗi với cậu”.
“Tôi về quê Sơn Tây…”
“Buổi lễ ngày kia ông không tham gia à?”
Tôn Lâm Quốc lại ngẩn người, gượng cười nói: “Không cần thiết, không đi nữa. Đó là đồ giả, chuộc về thì có tác dụng gì?”
“Tôi đã bán toàn bộ đồ trong nhà rồi, đi chuộc một con dấu giả về thì có thể chứng minh điều gì?”
“Chuộc về, thì liệt tổ liệt tông con cháu của tôi sẽ tha thứ cho tôi ư?”
Nói xong, Tôn Lâm Quốc lại đi về phía trước, miệng lẩm bẩm nói:
“Tiểu súc sinh chạy rồi, chỉ còn lại mình tôi, chuộc về có tác dụng gì?”
“Khoản vay đáng chết… khoản vay đáng chết…”
“Giết ngàn đao…”
Kim Thần lặng lẽ nghe hết lời của Tôn Lâm Quốc, bỗng nhiên lớn tiếng nói.
“Nhà các ông họ Tôn, nếu tôi không đoán nhầm, tổ tiên của các ông chắc hẳn là ở Hưng Châu Sơn Tây, đúng không?”
Nghe thấy câu này Tôn Lâm Quốc lập tức dừng bước chân.
Kim Thần nói tiếp: “Năm 1683, có người tên là Tôn Gia Thành được sinh ra ở Hưng Châu, đúng không?”
Tôn Lâm Quốc chậm rãi quay người lại, nhìn Kim Thần, ánh mắt mang theo vẻ thắc mắc và một chút sợ hãi.
Kim Thần vang giọng nói.
“Kim Gia Thành, tự là Tích Công, còn có tự là Ý Trai, hiệu là Tĩnh Hiên. Năm thứ năm mươi hai Khang Hy, đỗ tiến sĩ, giữ chức thực các sĩ, giám khảo Hàn Lâm Viện”.Đọc nhanh tại Vietwriter
“Sau khi hoàng đế Ung Chính kế vị, Tôn Gia Thành nổi tiếng vì dám nói thẳng, làm tế tửu Quốc Tử Giám, sau đó làm Thuận thiên phủ doãn, thị lang bộ công…”
Tôn Lâm Quốc bỗng chấn động, đôi mắt mở to tròn.
Kim Thần lớn tiếng nói: “Ung Chính băng hà, Càn Long lên kế vị, Tôn Gia Thành vẫn rất được Càn Long coi trọng, đảm nhiệm chức vị trong bộ hình, sử bộ thị lang, hữu đô ngự sử Đô Tế Viện, thượng thư bộ hình, Lại bộ thượng thư…”
“Không tham tài không háo sắc, một lòng vì dân, đắc tội với Quả Thân Vương Doãn Lễ khi còn ở bộ hộ. Quả Thân Vương không tin có quan viên không tham lam, đích thân đưa người điều tra ông ta, kết quả tất cả sổ sách không lệch một con số”.
“Từ đó Tôn Gia Thành càng được coi trọng, thăng chức làm thống đốc Trực Lệ, phủ thừa Tông Nhân phủ, quản lý đại học sĩ”.
“Đúng không?”
Nghe thấy những lời này của Kim Thần, Tôn Lâm Quốc lắp bắp, toàn thân run rẩy.
“Tháng mười hai năm thứ mười tám Càn Long, Tôn Gia Thành qua đời, hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi, thụy hiệu Văn Định”.
“Có các tác phẩm như ‘Xuân Thu Nghĩa’, ‘Nam Hoa Thông’, ‘Thắc mắc ý nghĩa thơ’, ‘Chu Dịch Thuật Nghĩa’, ‘Giáo trình Tư Thành’, ‘Tổng hợp Cận Tư Lục”, “Giáo trình đại học’, ‘Tuyển tập thơ’, ‘Nam Du Ký’”.
Kim Thần đọc ra những tên tác phẩm này lưu loát như đếm tài sản nhà mình, không hề ngập ngừng.
Lời nói hùng hồn vang vọng, truyền vào tai Tôn Lâm Quốc ở cách hơn mười mét, rõ ràng và chân hãi như sét đánh.
Cơ thể Tôn Lâm Quốc run lên dữ dội, ngây người nhìn Kim Thần, không nhịn được tiến lên hai bước, run run nói.
“Cậu, cậu… cậu…”
Kim Thần đẩy xe ba gác chậm rãi tiến lên, lớn tiếng nói: “Tổ tiên của ông là một danh thần…”
“Con dấu của ông cũng là con dấu tốt”.
Nói xong, anh đạp xe ba gác chậm rãi rời khỏi hiện trường.
Tôn Lâm Quốc đứng đó ngây ra như gà mắc thóc, toàn thân run lên không ngừng.
Người có thể nói ra một cách rõ ràng chi tiết cuộc đời tổ tông của mình, đến thần tiên cũng không bằng.
Bỗng nhiên Tôn Lâm Quốc giật mình tỉnh lại, đuổi theo Kim Thần, không ngừng gọi lớn.
“Đại sư, đại sư…”
Một người đạp chiếc xe ga gác tồi tàn đi phía trước trên đường, phía sau là một ông già thở hổn hển đuổi theo không ngừng gọi, thu hút ánh mắt của rất nhiều người đi đường.
Kim Thần bình tĩnh đạp xe ba gác, nhưng vẫn đi trước Tôn Lâm Quốc, cho đến khi ra khỏi đầu phố mới dừng xe lại.
Tôn Lâm Quốc ướt sũng mồ hôi, ngồi xổm xuống bên xe ba gác của Kim Thần, sắc mặt tái nhợt, giọng run run: “Đại sư… giúp tôi”.
“Lên xe đi!”
Ngồi lên xe ba gác của Kim Thần, Tôn Lâm Quốc nói đến chuyện con dấu với Kim Thần.
Chương 29: Chỉ cần còn người, là còn có hy vọng
Đúng như những gì Kim Thần nói, tổ tiên của Tôn Lâm Quốc chính là Tôn Gia Thành trong miệng Kim Thần.
Tôn Gia Thành trải qua ba triều đại Khang Ung Càn, là một trong những vị quan có tài có đức nổi tiếng, gia huấn nhà họ Tôn cực nghiêm, gia phong cực tốt, con cháu đời sau nhà họ Tôn cũng có rất nhiều người làm quan.
Phúc ấm từ tổ tiên, người tốt có phúc báo, cộng thêm nhà họ Tôn còn làm rất nhiều việc thiện.
Vì vậy nhà họ Tôn kéo dài bao đời, có thể coi là kỳ tích.
Đến đời Tôn Lâm Quốc, nhà họ Tôn ở mức trung bình, gia đình thường thường bậc trung, Tôn Lâm Quốc là kỹ sư cao cấp, cuộc sống cũng thoải mái.
Vấn đề nằm ở con trai của Tôn Lâm Quốc.
Con trai của Tôn Lâm Quốc là con độc nhất của nhà họ Tôn, là sinh viên năm ba của đại học Tứ Xuyên, vốn dĩ với gia cảnh của nhà họ Tôn, để nuôi một đứa con học đại học thì không có áp lực gì.
Nào ngờ con trai mình trong một năm này lại dính đến vay tiền sinh viên.
Nói trắng ra, vay tiền sinh viên hoàn toàn không khác gì cho vay nặng lãi thời Dân Quốc.
Cho vay nặng lãi trong xã hội cũ có câu bỏ ra chín thu về mười ba, đúng như ý nghĩa của nó, cho vay một trăm đồng thì chỉ đưa chín mươi đồng, nhưng lúc trả phải trả một trăm ba mươi đồng.
Vay tiền sinh viên còn nhiều hơn thế.
Con trai của Tôn Lâm Quốc năm ba đại học có bạn gái, nhưng không hề nói với gia đình.
Những thứ bạn gái ăn, dùng, mặc đều là của nhãn hiệu nổi tiếng, ngày nghỉ lễ còn phải đi du lịch, tiêu xài đương nhiên sẽ nhiều lên.
Sinh viên đại học ngày nay, đặc biệt là sinh viên nữ đều thích so sánh bản thân, điện thoại phải là điện thoại đời mới nhất, quần áo phải là của cửa hàng nhập khẩu trên đường Xuân Hy, chơi ở Cẩm Lý, sống ở Shangri-La.
Hết tiền, con trai của Tôn Lâm Quốc đã đi vay tiền sinh viên.
Vay tiền sinh viên thực chất là cái bẫy dành cho sinh viên đại học, bên ngoài lãi suất thấp đến 0.9%, nhưng thực chất lại có rất nhiều mánh khóe, khắp nơi đều là bẫy.
Phần lớn kinh tế của sinh viên đại học đều phụ thuộc vào gia đình, khả năng trả nợ có hạn, tính tự chủ chưa cao, dẫn đến vay nợ ngày càng nhiều, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Ban đầu còn có thể giật gấu vá vai, mượn bên cho vay này trả bên cho vay kia, cuối cùng vay đến con số cực lớn, không gánh nổi nữa, người thì bỏ học, người thì chạy trốn, người thì trực tiếp nhảy lầu.
Có không ít người như vậy, con trai của Tôn Lâm Quốc là một trong số đó.
Theo lý mà nói với gia cảnh như nhà Tôn Lâm Quốc, trong nhà lại chỉ có một đứa con trai, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, con trai mở miệng, đương nhiên sẽ được đáp ứng.
Trong nhà Tôn Lâm Quốc cũng có chút gia sản, vẫn đủ khả năng chi trả những số tiền này, nhưng con trai của Tôn Lâm Quốc luôn giấu giếm không nói, ngược lại lén lút về nhà lấy trộm đồ.
Sau khi nhà họ Tôn trở thành danh thần, vào thời Ung Chính được Ung Chính đặc biệt tin tưởng, còn đánh giá như này.
“Kể từ lúc trẫm lên ngôi, chỉ có Tôn Gia Thành là người dám dâng lời can gián”.
Có thể là do Tôn Gia Thành và Ung Chính có tính khí ngay thẳng giống nhau, Ung Chính cũng biết Tôn Gia Thành là một vị quan thanh liêm, càng không tiếc trọng thưởng.
Sau khi Tôn Gia Thành cáo lão, hoàng đế Càn Long cũng ban thưởng rất nhiều, gia phong nhà họ Tôn tốt, những phần thưởng này cũng được lưu truyền lại.
Hơn hai trăm năm qua, những món đồ hàng đầu này cũng có bị thất truyền và bị mất, nhưng chiếc ấn này đã vượt qua bao kiếp nạn, được bảo tồn cho đến ngày nay.
Con trai của Tôn Lâm Quốc bị khoản vay sinh viên dồn đến bước đường cùng, kỳ nghỉ hè về nhà liền lấy trộm ấn, sau đó mang đến cửa hàng cầm đồ cầm cố.
Còn chưa hết, thằng nhóc đó cầm được tiền nhưng không trả nợ, còn đâm bạn gái.
Đúng, cậu ta đã đâm bạn gái của mình!
Đâm mười tám nhát dao liên tiếp!
Nguyên nhân là do người bạn gái này đã xúi giục bản thân đi vay nặng lãi.
Thằng nhóc đó quá hận bạn gái của cậu ta, đến nỗi đâm mười tám nhát liên tiếp, đến bây giờ người vẫn đang được chăm sóc đặc biệt trong ICU, tiền viện phí hàng ngày lên đến năm con số.
Lần này đã gây ra chuyện động trời!
Đây cũng là một tin tức chấn động vào thời điểm đó.
Sự việc xảy ra, người nhà của cô gái tìm đến cửa, bên cho vay cũng tìm đến, các bên gặp nhau, ầm ĩ đến gà bay chó sủa.
Tôn Lâm Quốc cũng là người từng trải qua sóng gió, con trai dù có bỏ chạy, nhưng người vẫn còn sống.
Chỉ cần còn người, là còn có hy vọng.
Người còn lại đó cũng phải cứu, đống lộn xộn do cậu con trai để lại cũng phải có người dọn dẹp.
Tôn Lâm Quốc đã xử lý tất cả tài sản của gia đình trong thời gian ngắn nhất, trả tiền cho bên cho vay nặng lãi trước, sau đó ứng trước chi phí điều trị cho phía gia đình cô gái.
Nhưng phía gia đình cô gái không dễ dàng cho qua như vậy, lúc nói đến bồi thường thì trực tiếp hét giá cao ngất trời.
Tôn Lâm Quốc không nói hai lời, gật đầu đồng ý.
Tiền không đủ, thì bán ấn của gia đình đi.
Muốn bán được ấn thì trước hết phải chuộc lại, sau đó nhờ chuyên gia đến giám định ấn, xong xuôi tất cả thì mới có thể tìm người mua.
Vì vậy, Tôn Lâm Quốc đã tìm đến tiệm cầm đồ, yêu cầu lấy ấn về trước rồi tìm chuyên gia giám định.
Yêu cầu này, tiệm cầm đồ đương nhiên không đồng ý. Mở tiệm cầm đồ, cũng có quy tắc riêng của mình.
Dù Tôn Lâm Quốc van xin thế nào, tiệm cầm đồ cũng không đồng ý.
Không còn cách nào khác, Tôn Lâm Quốc chỉ có thể đóng dấu lên tờ giấy viết thư, chạy đôn chạy đáo nhờ các chuyên gia dựa vào đó để làm giám định, đồng thời cũng liên hệ với người mua.
Chỉ dựa vào một con dấu trên giấy mà phải giám định thật giả của ấn, đây là lần đầu tiên rất nhiều các chuyên gia nghe thấy.
Loại tình huống này tương đương với việc người mù sờ voi, mua mèo qua núi, chuyên gia bình thường khi nghe thấy sẽ trực tiếp lắc đầu từ chối.
Nếu có vật thật để so sánh, hoặc một bức ảnh có độ nét cao của ấn thật cũng dễ giám định hơn, nhưng lại đưa một con dấu trên giấy ra, chuyên gia hàng đầu cũng đều e ngại.
Không cẩn thận bị lừa, nhìn sai, tên tuổi một đời cũng mất hết.
Cũng có rất nhiều người được gọi là chuyên gia nhận lời, sau khi tìm kiếm cẩn thận, nước bọt bắn tung tóe nói rất nhiều điều vô nghĩa, sau đó nói một câu đồ này không đúng liền dễ dàng đuổi Tôn Lâm Quốc đi.
Xong xuôi liền yên tâm nhận mấy chục ngàn phí giám định.
Chương 30: Tôi sẽ mua
Không có chuyên gia nào dám nhận việc hóc búa này, những chuyên gia nhận rồi đều nói đồ không đúng, những người có ý định mua chắc chắn cũng do dự.
Đồ mà các chuyên gia không dám giám định, người mua có chết cũng sẽ không mua chiếc ấn này.
Ở Cẩm Thành, người dám giám định cho Tôn Lâm Quốc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôn Lâm Quốc cũng dựa vào chút quan hệ của bạn học cũ, người nọ nhờ người kia tìm được hai người.
Một người là giáo sư Lưu, một người là Đàm Doãn Hoa.
Kim Thần chưa được thấy trình độ của giáo sư Lưu, nhưng Kim Thần chắc rằng trình độ của người đó cũng không cao lắm.
Đàm Doãn Hoa...
Mặc dù cách đối nhân xử thế của Đàm Doãn Hoa cũng khá công bằng, nhưng trình độ của ông ta, Kim Thần thật sự không để vào mắt.
“Cậu Kim, cậu nhất định phải giúp tôi, nhất định phải cứu tôi...”
Tôn Lâm Quốc gần như quỳ xuống trước mặt Kim Thần, giọng nghẹn ngào.
“Nhà họ Tôn tôi cũng là dòng dõi thư hương, xảy ra chuyện như này là do tôi không dạy dỗ thằng con được tốt, nhưng tôi không quan tâm đến chuyện tiền bạc…”
“Lỗi của thằng con tôi phạm phải, đương nhiên có pháp luật trừng trị, con gái nhà người ta tôi phải chữa khỏi”.
“Bao nhiêu tiền tôi cũng không quan tâm…”
“Xin cậu hãy giúp tôi”.
Kim Thần ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, nhàn nhạt nói: “Chiếc ấn chắc chắn là thật. Có điều, tôi chỉ là người thu gom phế liệu, ai? Ai sẽ tin lời tôi nói là thật chứ?”
Tôn Lâm Quốc lập tức ngây ra.
Kim Thần nói đúng.
Bản thân không lấy được chiếc ấn, không tìm được chuyên gia giám định, chắc chắn không bán đi được.
Kim Thần nói nó là thật, nhưng với thân phận của Kim Thần, ai sẽ tin?
Ai có thể tin được?
Ai dám tin?
Gặp được người có khả năng đáng kinh ngạc như Kim Thần cũng cho mình nhìn thấy tia hy vọng duy nhất, giống như một người sắp chết đuối bất ngờ bắt được cọng rơm cứu mạng.
Nhưng với một câu nói của Kim Thần, cọng rơm này lại biến thành con dao, đâm thẳng vào tim mình.
Hy vọng cuối cùng đã hoàn toàn tiêu tan.
Tôn Lâm Quốc bỗng cảm thấy bầu trời như sụp đổ.
Ngay cả người thần thông quảng đại biết được tất cả lịch sử của nhà họ Tôn cũng bất lực, trên đời không còn ai có thể giúp được mình nữa.
Ngay lập tức, nước mắt Tôn Lâm Quốc chảy dài, người đàn ông mấy chục tuổi tê liệt ngồi trên đất gào khóc như một đứa trẻ.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Kim Thần vang lên bên tai: “Ông muốn bán chiếc ấn bao nhiêu tiền?”
Tôn Lâm Quốc ngẩng đầu lên, như một tên ngốc nhìn Kim Thần, nghẹn ngào nói: “Tiền của công ty cho vay tôi đã giải quyết xong, còn lại cô gái đó, cũng được điều trị gần khỏi rồi…”
“Chỉ là nhà bọn họ muốn một triệu tiền bồi thường…”
“Tôi, tôi chỉ có một trăm ba mươi ngàn…”
Kim Thần bình tĩnh nói: “Chiếc ấn, tôi sẽ mua!”
Tôn Lâm Quốc từ từ đứng lên, giọng run run nói: “Cậu mua!?”
Kim Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào Tôn Lâm Quốc, nghiêm túc nói.
“Tôi mua”.
“Một triệu!”
“Ông dám bán không?”
Tôn Lâm Quốc ngây ra, nhìn quần áo trên người Kim Thần, sau đó nhìn chiếc xe ba gác mà Kim Thần đang đi, còn có những chai nhựa và giấy vụn trên xe.
“Thế nào?”
“Sợ tôi không có tiền?”
“Hay là, tôi đưa giá thấp rồi”.
Tôn Lâm Quốc xua hai tay, lớn tiếng nói: “Cậu Kim, tôi đã tìm vô số chuyên gia, bỏ ra mấy trăm ngàn phí giám định, nhưng họ đều nói là giả”.
“Cho đến khi gặp được cậu, cậu không chỉ cứu mạng tôi mà còn giúp tôi cởi bỏ nút thắt này, theo lý mà nói, chiếc ấn này tôi tặng cho cậu cũng được…”
“Nhưng tôi vẫn phải trả nợ cho con trai, đây là nghĩa vụ của tôi. Cậu nói một triệu, tôi không cần nhiều như vậy”.
“Tôi chỉ cần tám trăm bảy mươi ngàn”.
“Chỉ cần có thể chuộc tội cho thằng con, tôi…”
Kim Thần không nói gì nữa, chân trái nhấc lên, đạp lên bàn đạp, chân phải nhấn xuống, xe ba gác trượt dài hai mét.
“Ngày kia. Tiệm cầm đồ”.
“Đợi tôi”.
Tôn Lâm Quốc ngây người nhìn Kim Thần đi xa, cả người run lên, nước mắt chảy xuống.
Ngày thứ hai đến đây, Kim Thần muốn kiếm một triệu đồng tiền mặt.
Một triệu.
Đối với bản thân mà nói, đó là một số tiền khổng lồ.
Từ trên núi đến Cẩm Thành mười năm, mấy anh em thu gom phế liệu tròn mười năm, hiện tại trong túi cũng chỉ có mười hai mươi ngàn tiền mặt.
Mới đây cơ quan bảo vệ môi trường kiểm tra trên diện rộng, tất cả các trạm thu mua phế liệu chưa hoàn thiện thủ tục đều bị đóng cửa, các công ty phế liệu tuyến trên cũng tạm dừng nhận hàng, phế liệu trong nhà đều dồn trong tay bọn họ.
Những phế liệu này có thể bán được hơn hai mươi ngàn, nhưng không thể bán đi được.
Bán tiền xu Ngũ Đế, mua một ít dược liệu bản thân cần dùng, trong túi còn hơn mười ngàn, tất cả tiền trong nhà và của mình cộng lại cách số tiền một triệu quá xa.
Ngày kia là ngày chuộc đồ, thời gian cho Kim Thần chỉ còn lại bốn mươi tiếng đồng hồ.
Trong vòng bốn mươi tiếng, Kim Thần phải kiếm được tám trăm bảy mươi ngàn.
Đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nhưng Kim Thần bắt buộc phải lấy được chiếc ấn, không ai có thể hiểu rõ về nguồn gốc và xuất xứ của chiếc ấn này hơn Kim Thần.
Một triệu. Hoàn toàn xứng đáng.
Sau khi chia tay với Tôn Lâm Quốc, Kim Thần đến khu ổ chuột trên đường vành đai hai của Cẩm Thành.
Đây từng là nơi phồn hoa nhất của Cẩm Thành, là hậu phương lớn cuối cùng của cả nước trong thời kháng chiến.
Máy bay của nước Nhật cũng từng ném bom Cẩm Thành, khu ổ chuột là một trong những nơi bị ném bom.
Khu vực này sau khi giải phóng được bảo tồn đến ngày nay, luôn là một phần tâm bệnh của Cẩm Thành.
Cũng có người từng muốn rập khuôn theo mô hình của các thành phố lịch sử khác, biến nó thành một phố cổ của Cẩm Thành, cũng có tập đoàn lớn với số vốn hàng trăm tỉ muốn biến nó thành một trung tâm thương mại mới.
Nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện.
Chiếc bánh lớn này, vì nhiều lý do khác nhau, không ai có thể ăn được.
Phải đến năm nay, khu ổ chuột cuối cùng ở Cẩm Thành này mới chính thức được đưa vào dự án xây dựng trọng điểm.
Bởi vì phải phá dỡ và di dời đi nơi khác, người chuyển nhà rất nhiều, đồ cũ trong nhà nhất định không ít, những đồ này chắn chắn sẽ phải xử lý hết.
Kim Thần đi đến nơi, đặt xe ba gác xuống, lấy ra chiếc loa đã cũ nát, ấn xuống.
“Thu gom sách cũ, đồng sắt vụn, dây cáp, tivi, tủ lạnh, máy giặt hỏng đây...”
“Thu mua máy tính cũ, điều hòa cũ, điện thoại cũ giá cao đây”.
Ngồi chờ đợi thì có tác dụng gì đâu!
Pin của chiếc loa cũ nhanh chóng cạn kiệt, thu mua được rất nhiều đồng sắt vụn, còn có một chiếc máy tính cũ, nhưng “phế liệu” Kim Thần muốn lại không nhìn thấy một thứ nào.
Chữ cuối cùng vẫn chưa được thốt ra thì cô gái tóc ngắn kia đột nhiên quay người lại, lông mày dựng ngược lên, cô ta lao về phía trước rồi phi lên không trung, dùng một cú đánh đầu gối thúc mạnh vào cằm tên bác sĩ thực tập.
Ngay lập tức, tên bác sĩ thực tập bay ra ngoài không trung và va vào chiếc xe đẩy của Kim Thần.
Sau khi cô ta dùng vũ lực xong thì không hề dịch chuyển mà phủi tay, cười chế nhạo.
"Có gan thì đứng dậy kêu nữa đi..."
"Đá chết con rùa rụt cổ nhà anh".
Cô gái tóc ngắn hung hăng giơ tay ra, đám người đang xem xung quanh nhanh chóng lui về phía sau vài bước.
Hai cô y tá càng hoảng sợ hơn.
Ai có thể nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp rực rỡ như một đáo hoa đó lại có thể bạo lực đến như vậy.
"Cô, cô... đánh người..."
Một y tá hét lên.
Cô gái tóc ngắn hứ lên một tiếng, giơ nắm đấm và hét lên: "Đánh người ư!?"
"Cô cũng còn mặt mũi nói sao?"
"Nói nữa, tôi đánh luôn cả cô bây giờ!"
Hai y tá sợ đến mức la hét um sùm, một người gọi cảnh sát, người kia gọi cho viện trưởng.
Vốn dĩ đến đây là để cứu người, nhưng cuối cùng... phải cứu người của chính mình trước đã!
Cô gái tóc ngắn hoàn toàn không để ý đến hai cô y tá này, cô ta xoay người bước đến chỗ Tôn Lâm Quốc, không ngừng đá vào ông ta.
"Có chuyện gì sao?"
"Lên tiếng đi".
Mặc dù Tôn Lâm Quốc đã được cứu, nhưng khuôn mặt của ông ta vô cùng ảm đạm, đôi mắt đờ đẫn, lắc đầu một cách ngây ngô.
"Tại sao lại cứu tôi? Để tôi chết đi thì tốt biết bao".
"Chết rồi thì tốt biết bao..."
Cô gái tóc ngắn đột nhiên biến sắc, lên tiếng chửi bới.
"Tôi liều mạng đến cứu ông, suýt chút nữa đến mạng cũng không còn, ông đến câu cảm ơn cũng không nói ra được".
"Ông còn là con người không hả?!"
"Ông chết rồi thì vợ con ông phải làm sao? Người già ở nhà thì sao?"
"Nghe giọng của ông, chắc là người phía Sơn Tây đúng không? Điều ông muốn là chết ở nơi đất khách quê người này sao?"
"Già mấy chục tuổi đầu rồi, có chút chuyện cỏn con đã không gánh vác nổi, thật vô dụng".
Cô gái tóc ngắn mắng mỏ người khác không chút kiêng dè, Tôn Lâm Quốc bị mắng cho một trận tơi bời, nhưng vẫn trơ ra như một thây ma, cứ lẩm bẩm một mình.
"Sống mà còn không bằng chết".
"Sống không bằng chết... không bằng chết..."
Cô gái tóc ngắn hứ lên một tiếng, lộ ra vẻ khinh thường sâu sắc, đồng thời hét lên một cách chán ghét.
"Tôi đã tốn rất nhiều công sức để cứu ông, nhưng ông vẫn muốn chết..."
"Muốn chết thì đi ra chỗ khác, khuất con mắt cho đỡ thấy phiền, mau cút khỏi đây..."
Tôn Lâm Quốc che mặt, nước mắt chảy dài trên mặt.
Cô gái tóc ngắn hầm hực, vươn tay rút kim tiêm trên ngực và đầu của ông ta ra, đến phía trước Kim Thần, quan sát nhìn anh.
"Này tên rách rưới kia, tôi thật không nhìn ra, anh thế mà lại giỏi châm cứu, cao thủ ở trong dân gian à nha".
"Anh tên gì? Anh học châm cứu từ ai vậy?"
Cơ thể Kim Thần gần như đã hồi phục lại, nhưng tay chân vẫn có chút mềm nhũn, châm điếu thuốc, im lặng không nói gì.
"Ây da. Còn bày đặt ra vẻ huyền bí với bà sao?"
"Đang hỏi anh đấy!"
Kim Thần sớm đã để ý mọi hành động của cô gái tóc ngắn này, cô gái trước mặt đã hoàn toàn đánh gục nhận thức của anh về cách ăn mặc và cả hành vi.
Phàm việc gì đều có cái lý của nó!
Cô ta xinh đẹp lại phong độ, đoan trang diễm lệ, lông mày có vài phần khí chất hào hùng, cử chỉ đầy kiêu ngạo.
Loại phụ nữ có khí chất này thật giống với hai người phụ nữ xa lạ mà anh quen biết.
Một người là Thu Cẩn và người còn lại là Thi Cốc Lan.
Người trước là một nhà tiên phong cách mạng, trong khi người sau lại đích thân giết chết tên cầm đầu quân phiệt - Tôn Truyền Phương.
Đối mặt với khí thế hung hãn của cô gái tóc ngắn, Kim Thần chợt nhắm mắt lại, khẽ nói: "Kỹ thuật châm cứu không tệ".
Cô gái tóc ngắn khịt mũi, hai tay chống nạnh, nhìn phía Kim Thần nói: "Rất có mắt nhìn, kỹ thuật châm này là bí quyết gia truyền nhà tôi đấy".
Trong lúc nói chuyện, cô ta cất kim bạc đi, đóng hộp kim lại, lắc lắc trước mặt Kim Thần: "Tay nghề của anh cũng không tệ, chỉ là..."
"Chậc chậc, cơ thể quá yếu ớt, mới châm có chín mũi kim đã mệt đến hụt hơi, lực châm không đủ sâu..."
Kim Thần không nói gì, lại châm một điếu thuốc khác.
Cô gái tóc ngắn dường như có phần thích thú với anh.
Nhìn Kim Thần vô cùng hào hứng, cô ta mím môi nói: "Này, anh còn chưa trả lời câu hỏi của bà đây đấy?"
"Tên của anh là gì?"
"Sống ở đâu?"
Tuy nhiên, Kim Thần lại không trả lời những gì cô ta hỏi chỉ nói một câu.
“Nhiệt nóng, âm dương mất cân bằng, uống thêm canh gừng để khử hỏa”.
Cô gái tóc ngắn ậm ừ một tiếng, khuôn mặt trầm xuống, đôi mắt hạnh nhân nhìn chằm chằm anh.
"Tên khốn, chửi bà đây là trinh nữ đúng không?"
"Muốn chết sao”.
Vừa nói cô ta vừa vung tay trái lên chuẩn bị nắm lấy quần áo của Kim Thần.
Anh nhướng mắt lên, một tia sáng lạnh lùng bùng lên.
Cô gái tóc ngắn nói đánh là đánh, giơ tay lên bắt lấy, động tác vô cùng nhanh nhẹn, ra tay không chút lưu tình.
Ngay khi cô ta vung tay tới, móng vuốt như chim ưng đã chụp vào bả vai của Kim Thần, miệng chửi rủa: "Nằm xuống".
Kim Thần có phản ứng, nhưng động tác tay và cơ thể không thể theo kịp với phản ứng của chính mình.
Bả vai bị cô gái tóc ngắn túm lấy, truyền đến một cảm giác đau nhói.
Với một tiếng rên rỉ phát ra, anh dùng tay trái nắm lấy cánh tay của cô ta, đó chính xác là huyệt kiên trinh của cô gái tóc ngắn.
Cô ta hừ lên một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng động tác của hai tay không hề chậm chạp.
Thay vì chặn Kim Thần, cô ta lao về phía trước, bóp chặt bả vai của anh không buông, đồng thời đầu gối phải của cô ta đột ngột nhấc lên đập vào ngực của Kim Thần.
Anh giơ lòng bàn tay trái lên và chém ngang qua nó một cách dữ dội, chính vào đường kinh lạc Kinh Tiểu Trường của cô ta.
"Ây da!"
Kinh lạc Kinh Tiểu Trường là một trong ba kinh dương, không ai có thể chịu được khi bị đánh vào đó.
Cánh tay phải và cánh tay trái của cô gái tóc ngắn liền bị tê buốt, đau không thể chịu được.
Kim Thần thoát ra khỏi người của cô gái tóc ngắn, vẻ mặt vô cùng đau đớn, trên bả vai nổi lên từng cơn đau.
Dáng vẻ này, thực sự là vô cùng kém sắc.
Càng muốn cải thiện cơ thể thì càng thêm đau hơn!
Cô gái tóc ngắn cắn răng chịu đựng, vuốt ve cơ bắp của mình, cau mày giận dữ, nhìn chằm chằm Kim Thần.
Bản thân vốn là bộ đội đặc công vừa xuất ngũ, kể cả những cựu binh đó cũng bị chính mình đánh cho tơi tả, chưa bao giờ bị lép về như ngày hôm nay.
Ánh mắt cô ta đầy giận dữ, gào lên với Kim Thần: "Hôm nay bà đây sẽ xé xác anh..."
Chương 27: Cô gái tóc ngắn
Vừa nói, cô gái tóc ngắn nhịn đau muốn xông đến đánh Kim Thần.
Kim Thần cũng nổi nóng, gặp phải cô gái kỳ lạ như vậy, không chế ngự được cô ta, chắc chắn mình sẽ chịu thiệt.
Rõ ràng cô gái này từng luyện ngạnh công, lực đạo rất dồi dào, chiêu thức tàn độc, bây giờ mình phải liều mạng mới có thể đánh lại được.
Cắn răng, lần đầu tiên Kim Thần nắm chặt nắm đấm.
Khi nhìn thấy hai người sắp đánh nhau, tiếng còi cảnh sát bên ngoài đám đông bỗng vang lên, tiếng bước chân vội vã nặng trịch, có ba PC đi đến.
Một người là cảnh sát bậc ba, một gạch một sao. Hai người còn lại đều là cảnh sát phụ tá.
Hai y tá của 120 lập tức chạy đến, kêu lớn với PC thực tập, chỉ vào cô gái tóc ngắn than thở khóc lóc.
Bác sĩ thực tập còn đang trên xe ba gác ôm cái cằm bị rách, nước mắt nước mũi ròng ròng tố cáo hành vi bạo lực của cô gái tóc ngắn với PC thực tập.
Cảnh sát bậc ba thứ ba bị một đám chú thím cô bác vây ở giữa, ai ai cũng chỉ trích cô gái tóc ngắn đó.
“Cô bé đó quá đáng quá rồi, còn đánh cả bác sĩ”.
“Đúng là nữ tướng cướp”.
“Đúng thế, vô cùng nóng tính cứ như ăn phải thuốc súng vậy, chúng tôi chỉ đứng ngoài xem chuyện, thế mà cô ta đánh cả chúng tôi…”
“Ngay cả những người già như chúng tôi mà cô ta cũng không bỏ qua”.
“Đồ con hổ cái, có thằng nào dám lấy cô ta”.
Cô gái tóc ngắn ở bên này lại lập tức nổi nóng, nổi giận mắng bà bác đó.
“Cái bà này, bà nói thêm một câu xem”.
“Tôi mà không có ai lấy ấy hả!”
“Nói cho bà biết, chỉ cần tôi đây gật đầu, đàn ông muốn cầu hôn tôi còn xếp hàng từ cầu Cửu Nhãn đến nhà máy Nhị Trọng đấy”.
Mọi người hoàn toàn không dám tin lời này, ai ai cũng liếc xéo cô ta.
“Bóc phét đấy à, phụ nữ như cô có người lấy, cô phải đốt hương…”
Cô gái tóc ngắn lập tức nổi giận, chỉ vào bà già đó nói.
“Bà câm miệng cho tôi, còn nói thêm một câu, đừng trách tôi không tôn trọng người già”.
“Đánh luôn cả bà đấy!”
Bà già bị dọa sợ đến vội vàng trốn phía sau ba PC.
Ba PC hơi ngẩn người, đứng khép lại gần nhau, đi về phía cô gái tóc ngắn.
“Mỹ nữ, chào cô, tôi là Vương Văn Long người đồn cảnh sát đường Hoàng Tuyền khu Thiết Sơn. Đây là thẻ công tác của tôi”.
“Chúng tôi nghe có người báo…”
“Mỹ nữ… cô vừa đánh người hả?”
“Có chuyện này không?”
Cô gái tóc ngắn vuốt mái tóc ngắn của mình, liếc nhìn ba người PC, không vui nói.
“Đánh, tôi đánh đấy. Làm sao?”
Vương Văn Long vừa nghe thì rất kinh ngạc, chớp mắt, ho khan hai tiếng.
“Vậy… mời cô đến đồn cảnh sát cùng chúng tôi, chúng tôi tiến hành điều tra, bên này tôi cho bác sĩ đó về bệnh viện khâu…”
“Sau đó rồi nói chuyện khác sau”.
Cô gái tóc ngắn hoàn toàn không coi lời của Vương Văn Long ra gì, thản nhiên nói: “Tôi không rảnh. Kêu tên khốn đó tự cút về mà khâu, phí điều trị, tôi trả”.
Vương Văn Long ngẩn người, nghiêm mặt nói: “Mỹ nữ, cô ra tay đánh người, là vi phạm điều lệ quản lý trị an…”
“Thế thì đã làm sao?”
“Mẹ kiếp, một quả bí nẫu mới vào nghề mấy ngày như anh mà cũng đòi quản bà đây? Ăn no không có việc gì làm phải không?”
Hai PC thực tập lập tức sửng sốt.
Có lúc nào gặp phải phụ nữ bá đạo hống hách như này?
Vương Văn Long còn nổi giận hơn.
Mang theo dụng cụ chấp pháp, Vương Văn Long kiên nhẫn nói: “Mời cô phối hợp với công việc của chúng tôi, nếu cô không phối hợp, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế theo pháp luật”.
Hai PC thực tập đứng hai bên trái phải kìm kẹp cô gái tóc ngắn ở giữa, chỉ đợi Vương Văn Long ra lệnh một câu là ra tay.
Cô gái tóc ngắn nổi hứng, liếc nhìn ba người, vặn tay vặn chân, lắc lắc cái đầu.
“Hơn nửa tháng được thả ra vẫn chưa đánh nhau, ba người các anh đừng khiến bà đây thất vọng”.
Cứ nghĩ rẳng PC đến, chắc chắn sẽ khống chế được cô gái tóc ngắn, kết quả tình hình xoay chuyển, đám đông vây xem vội lùi lại phía sau.
Vương Văn Long có chút muối mặt, lại nổi nóng, lạnh lùng nói: “Mời cô phối hợp với công việc của chúng tôi”.
Cô gái tóc ngắn khinh thường cười lạnh lùng: “Ôi, không dám đánh phải không”.
“Không dám đánh thì cứ nói mà”.
“Ba con mèo các anh, đánh các anh, tôi đúng là không có cách nào ăn nói với Trần Gia Dũng đấy”.
Vương Văn Long vừa nghe thấy ba chữ này, lập tức sững người.
“Cục trưởng Trần!”
Anh ta lập tức nhỏ tiếng hỏi: “Cô…”
“Bốp!”
Đáp lại Vương Văn Long là một quyển sổ màu đen đập lên ngực của anh ta.
Vừa nhìn quyển sổ này, ánh mắt của Vương Văn Long khẽ động, cầm quyển sổ lên xem, sắc mặt liền thay đổi.
“Soạt!
“Quốc… An…”
Lúc đanh định nhìn kỹ lại, quyển sổ đã bị cô gái tóc ngắn thu lại.
“Bà đây đang thực hiện công vụ”.
“Các anh cút được rồi đấy!”
“Bốp!”
Sau đó Vương Văn Long lập tức cung kính với cô gái tóc ngắn, ngẩng đầu ưỡn ngực lớn tiếng nói.
“Vâng, thưa thủ trưởng!”
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều hóa đá.
Bác sĩ thực tập và hai y tá trợn mắt há hốc miệng, hoàn toàn không dám tin vào đôi mắt của mình.
PC cũng phải cung kính với người phụ nữ này, vậy cô ta…
Lúc này, cô gái tóc ngắn lạnh lùng kêu lên với đám người đi đường rảnh rỗi thích xem trò vui: “Nào nào nào, các người còn dám ở đây xem trò vui hả?”
“Có hai tên gián điệp trốn trong đám các người”.
“Bà già đừng trốn, tôi nói bà đấy… tất cả các người cùng tôi về đồn điều tra rõ ràng”.
Hiện trường yên lặng như cái chết, cũng không biết ai kêu lên một tiếng, những người đứng vây xem lập tức ào ào bỏ chạy sạch sẽ, vỉa hè bị tắc nghẽn đã lâu lập tức được giải tỏa thông thoáng.
Trên mặt đất có thêm mấy chiếc dép lê, giày vải và giày da.
Bác sĩ thực tập và hai y tá cũng lầm lũi chuồn lên xe đi mất.
Cô gái tóc ngắn chống nạnh ngửa đầu cười lớn ha ha phóng túng, sóng lớn trước ngực rung lên không ngớt, đâu có chút dáng vẻ của phụ nữ.
Ba người Vương Văn Long nở nụ cười khổ, nhưng không dám nói gì, càng không dám hỏi thêm nửa câu, lập tức biến đi.
Người ta là nhân viên an ninh quốc gia, nghe khẩu khí có vẻ không coi cả cục trưởng Trần ra gì, người như vậy, không chọc vào được.
Cô gái tóc ngắn lạnh lùng hừ một tiếng, đắc ý mắng mấy câu đồ nhát gan, rồi quay đầu nói với Kim Thần.
“Này, anh đồng nát, tôi đi đây”.
“Hôm nay được chứng kiến Quỷ Môn Châm, khá được, ha ha…”
Cô ta cúi đầu lại đá Tôn Lâm Quốc một cái, hằm hằm mắng: “Còn ông già nhà ông nữa, còn muốn tìm cái chết nữa, tôi cho ông đi vào tẩy não”.
Chương 28: Tổ tông của Tôn Lâm Quốc
Nói xong, cô gái tóc ngắn vác kính râm lớn sải bước đi xa.
Đôi chân rắn chắc mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, thân hình đung đưa uyển chuyển hiện ra vẻ gợi cảm hoang dã, vô cùng sống động.
Một chiếc xe SUV màu đen hình hộp dừng bên đường, cô gái tóc ngắn thò đầu ra qua cửa kính xe, nói với Kim Thần một câu chẳng đâu vào đâu.
“Anh đồng nát, hôm nào đến nhà chúng tôi, tôi bán đồ cho anh”.
Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, hai lốp xe trên mặt đất nổi lên khói đen xì, xe SUV lao đi cực nhanh như com báo vồ mồi.
Hiện trường chỉ còn lại hai người Tôn Lâm Quốc và Kim Thần, một người ngồi ngẩn ngơ, một người yên lặng đứng đó.
Tính cách của cô gái kỳ lạ khiến mình hoàn toàn không thể thích ứng, một giây trước còn thề phải xử lý mình, một giây sau đã cười hi hi ha ha tạm biệt mình, còn nói sẽ chiếu cố việc làm ăn của mình.
Đúng là không thể hiểu nổi!
Bây giờ mình còn cầm một thứ, chính là hộp kim châm của cô gái kỳ lạ đó để quên.
Hộp kim châm được làm từ gỗ tử đàn, hoa văn mắt quỷ, gỗ dầy và chắc chắn, vừa nhìn là biết được sử dụng thường xuyên.
Hơn nữa đã sử dụng được hai trăm năm.
Gỗ tử đàn là một trong những loại gỗ tốt nhất cho đến nay, bền chắc dày nặng, được gọi là gỗ đế vương.
Bên trong chiếc hộp gỗ tử đàn dài một thước là bảy mươi hai cây kim châm chia thành ba nhóm, đẩy đủ các loại kích thước.
Cây kim châm màu trắng bạc, kiểu dáng thuộc loại chuyện dụng của các thầy thuốc đầu và giữa đời nhà Thanh.
Chất liệu cũng thuộc kim loại đen hiếm thấy, tính dẻo dai cực tốt, bảo quản cũng khá là hoàn hảo.
Hai trăm năm trước đã có thể có loại kim châm kim loại đen hiếm thấy như này, thì chủ nhân của nó chắc chắn là gia tộc quyền quý.
Ở Cẩm Thành, chỉ có một nhà giàu có họ Cát, chiếm cứ Ba Thục hơn hai trăm năm, ngay cả khi Ma Vương sát nhân Trương Hiến Trung tiến vào cũng phải quỳ xuống dập đầu với người ta.
Tôn Lâm Quốc bên đó vất vả từ dưới đất đứng lên, lảo đa lảo đảo, trong cầm cầm giấy viết thư, vẻ mặt phiền muộn, không có chút sức sống tinh thần nào.
“Cảm ơn cậu ta đã cứu tôi”.
“Cảm ơn”.
Ông ta đeo ba lô trên lưng, chậm rãi lê từng bước đi về phía trước.
“Tôn Lâm Quốc, ông định đi đâu?”
Tôn Lâm Quốc run lên: “Cậu… biết tên của tôi?”
“Cậu…”
Kim Thần thản nhiên nói: “Buổi sáng tôi gặp ông ở Tam Tô Đường và ở Ef. Ông chỉ để tâm vào giám định, không chú ý đến tôi”.
Tôn Lâm Quốc sững người, gật đầu, ánh mắt lơ đễnh, nhẹ nhàng nói câu xin lỗi, sau đó đi về phía trước.
“Tôn Lâm Quốc, ông cứ đi như vậy à?”
Kim Thần trực tiếp gọi tên của Tôn Lâm Quốc, Tôn Lâm Quốc cũng không thấy gì, gượng cười, nói nhỏ: “Đã chết một lần, tôi sẽ không chết nữa đâu”.
“Cậu vừa cứu tôi, tôi cũng thấy rồi, còn chết nữa thì thật có lỗi với cậu”.
“Tôi về quê Sơn Tây…”
“Buổi lễ ngày kia ông không tham gia à?”
Tôn Lâm Quốc lại ngẩn người, gượng cười nói: “Không cần thiết, không đi nữa. Đó là đồ giả, chuộc về thì có tác dụng gì?”
“Tôi đã bán toàn bộ đồ trong nhà rồi, đi chuộc một con dấu giả về thì có thể chứng minh điều gì?”
“Chuộc về, thì liệt tổ liệt tông con cháu của tôi sẽ tha thứ cho tôi ư?”
Nói xong, Tôn Lâm Quốc lại đi về phía trước, miệng lẩm bẩm nói:
“Tiểu súc sinh chạy rồi, chỉ còn lại mình tôi, chuộc về có tác dụng gì?”
“Khoản vay đáng chết… khoản vay đáng chết…”
“Giết ngàn đao…”
Kim Thần lặng lẽ nghe hết lời của Tôn Lâm Quốc, bỗng nhiên lớn tiếng nói.
“Nhà các ông họ Tôn, nếu tôi không đoán nhầm, tổ tiên của các ông chắc hẳn là ở Hưng Châu Sơn Tây, đúng không?”
Nghe thấy câu này Tôn Lâm Quốc lập tức dừng bước chân.
Kim Thần nói tiếp: “Năm 1683, có người tên là Tôn Gia Thành được sinh ra ở Hưng Châu, đúng không?”
Tôn Lâm Quốc chậm rãi quay người lại, nhìn Kim Thần, ánh mắt mang theo vẻ thắc mắc và một chút sợ hãi.
Kim Thần vang giọng nói.
“Kim Gia Thành, tự là Tích Công, còn có tự là Ý Trai, hiệu là Tĩnh Hiên. Năm thứ năm mươi hai Khang Hy, đỗ tiến sĩ, giữ chức thực các sĩ, giám khảo Hàn Lâm Viện”.Đọc nhanh tại Vietwriter
“Sau khi hoàng đế Ung Chính kế vị, Tôn Gia Thành nổi tiếng vì dám nói thẳng, làm tế tửu Quốc Tử Giám, sau đó làm Thuận thiên phủ doãn, thị lang bộ công…”
Tôn Lâm Quốc bỗng chấn động, đôi mắt mở to tròn.
Kim Thần lớn tiếng nói: “Ung Chính băng hà, Càn Long lên kế vị, Tôn Gia Thành vẫn rất được Càn Long coi trọng, đảm nhiệm chức vị trong bộ hình, sử bộ thị lang, hữu đô ngự sử Đô Tế Viện, thượng thư bộ hình, Lại bộ thượng thư…”
“Không tham tài không háo sắc, một lòng vì dân, đắc tội với Quả Thân Vương Doãn Lễ khi còn ở bộ hộ. Quả Thân Vương không tin có quan viên không tham lam, đích thân đưa người điều tra ông ta, kết quả tất cả sổ sách không lệch một con số”.
“Từ đó Tôn Gia Thành càng được coi trọng, thăng chức làm thống đốc Trực Lệ, phủ thừa Tông Nhân phủ, quản lý đại học sĩ”.
“Đúng không?”
Nghe thấy những lời này của Kim Thần, Tôn Lâm Quốc lắp bắp, toàn thân run rẩy.
“Tháng mười hai năm thứ mười tám Càn Long, Tôn Gia Thành qua đời, hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi, thụy hiệu Văn Định”.
“Có các tác phẩm như ‘Xuân Thu Nghĩa’, ‘Nam Hoa Thông’, ‘Thắc mắc ý nghĩa thơ’, ‘Chu Dịch Thuật Nghĩa’, ‘Giáo trình Tư Thành’, ‘Tổng hợp Cận Tư Lục”, “Giáo trình đại học’, ‘Tuyển tập thơ’, ‘Nam Du Ký’”.
Kim Thần đọc ra những tên tác phẩm này lưu loát như đếm tài sản nhà mình, không hề ngập ngừng.
Lời nói hùng hồn vang vọng, truyền vào tai Tôn Lâm Quốc ở cách hơn mười mét, rõ ràng và chân hãi như sét đánh.
Cơ thể Tôn Lâm Quốc run lên dữ dội, ngây người nhìn Kim Thần, không nhịn được tiến lên hai bước, run run nói.
“Cậu, cậu… cậu…”
Kim Thần đẩy xe ba gác chậm rãi tiến lên, lớn tiếng nói: “Tổ tiên của ông là một danh thần…”
“Con dấu của ông cũng là con dấu tốt”.
Nói xong, anh đạp xe ba gác chậm rãi rời khỏi hiện trường.
Tôn Lâm Quốc đứng đó ngây ra như gà mắc thóc, toàn thân run lên không ngừng.
Người có thể nói ra một cách rõ ràng chi tiết cuộc đời tổ tông của mình, đến thần tiên cũng không bằng.
Bỗng nhiên Tôn Lâm Quốc giật mình tỉnh lại, đuổi theo Kim Thần, không ngừng gọi lớn.
“Đại sư, đại sư…”
Một người đạp chiếc xe ga gác tồi tàn đi phía trước trên đường, phía sau là một ông già thở hổn hển đuổi theo không ngừng gọi, thu hút ánh mắt của rất nhiều người đi đường.
Kim Thần bình tĩnh đạp xe ba gác, nhưng vẫn đi trước Tôn Lâm Quốc, cho đến khi ra khỏi đầu phố mới dừng xe lại.
Tôn Lâm Quốc ướt sũng mồ hôi, ngồi xổm xuống bên xe ba gác của Kim Thần, sắc mặt tái nhợt, giọng run run: “Đại sư… giúp tôi”.
“Lên xe đi!”
Ngồi lên xe ba gác của Kim Thần, Tôn Lâm Quốc nói đến chuyện con dấu với Kim Thần.
Chương 29: Chỉ cần còn người, là còn có hy vọng
Đúng như những gì Kim Thần nói, tổ tiên của Tôn Lâm Quốc chính là Tôn Gia Thành trong miệng Kim Thần.
Tôn Gia Thành trải qua ba triều đại Khang Ung Càn, là một trong những vị quan có tài có đức nổi tiếng, gia huấn nhà họ Tôn cực nghiêm, gia phong cực tốt, con cháu đời sau nhà họ Tôn cũng có rất nhiều người làm quan.
Phúc ấm từ tổ tiên, người tốt có phúc báo, cộng thêm nhà họ Tôn còn làm rất nhiều việc thiện.
Vì vậy nhà họ Tôn kéo dài bao đời, có thể coi là kỳ tích.
Đến đời Tôn Lâm Quốc, nhà họ Tôn ở mức trung bình, gia đình thường thường bậc trung, Tôn Lâm Quốc là kỹ sư cao cấp, cuộc sống cũng thoải mái.
Vấn đề nằm ở con trai của Tôn Lâm Quốc.
Con trai của Tôn Lâm Quốc là con độc nhất của nhà họ Tôn, là sinh viên năm ba của đại học Tứ Xuyên, vốn dĩ với gia cảnh của nhà họ Tôn, để nuôi một đứa con học đại học thì không có áp lực gì.
Nào ngờ con trai mình trong một năm này lại dính đến vay tiền sinh viên.
Nói trắng ra, vay tiền sinh viên hoàn toàn không khác gì cho vay nặng lãi thời Dân Quốc.
Cho vay nặng lãi trong xã hội cũ có câu bỏ ra chín thu về mười ba, đúng như ý nghĩa của nó, cho vay một trăm đồng thì chỉ đưa chín mươi đồng, nhưng lúc trả phải trả một trăm ba mươi đồng.
Vay tiền sinh viên còn nhiều hơn thế.
Con trai của Tôn Lâm Quốc năm ba đại học có bạn gái, nhưng không hề nói với gia đình.
Những thứ bạn gái ăn, dùng, mặc đều là của nhãn hiệu nổi tiếng, ngày nghỉ lễ còn phải đi du lịch, tiêu xài đương nhiên sẽ nhiều lên.
Sinh viên đại học ngày nay, đặc biệt là sinh viên nữ đều thích so sánh bản thân, điện thoại phải là điện thoại đời mới nhất, quần áo phải là của cửa hàng nhập khẩu trên đường Xuân Hy, chơi ở Cẩm Lý, sống ở Shangri-La.
Hết tiền, con trai của Tôn Lâm Quốc đã đi vay tiền sinh viên.
Vay tiền sinh viên thực chất là cái bẫy dành cho sinh viên đại học, bên ngoài lãi suất thấp đến 0.9%, nhưng thực chất lại có rất nhiều mánh khóe, khắp nơi đều là bẫy.
Phần lớn kinh tế của sinh viên đại học đều phụ thuộc vào gia đình, khả năng trả nợ có hạn, tính tự chủ chưa cao, dẫn đến vay nợ ngày càng nhiều, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Ban đầu còn có thể giật gấu vá vai, mượn bên cho vay này trả bên cho vay kia, cuối cùng vay đến con số cực lớn, không gánh nổi nữa, người thì bỏ học, người thì chạy trốn, người thì trực tiếp nhảy lầu.
Có không ít người như vậy, con trai của Tôn Lâm Quốc là một trong số đó.
Theo lý mà nói với gia cảnh như nhà Tôn Lâm Quốc, trong nhà lại chỉ có một đứa con trai, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, con trai mở miệng, đương nhiên sẽ được đáp ứng.
Trong nhà Tôn Lâm Quốc cũng có chút gia sản, vẫn đủ khả năng chi trả những số tiền này, nhưng con trai của Tôn Lâm Quốc luôn giấu giếm không nói, ngược lại lén lút về nhà lấy trộm đồ.
Sau khi nhà họ Tôn trở thành danh thần, vào thời Ung Chính được Ung Chính đặc biệt tin tưởng, còn đánh giá như này.
“Kể từ lúc trẫm lên ngôi, chỉ có Tôn Gia Thành là người dám dâng lời can gián”.
Có thể là do Tôn Gia Thành và Ung Chính có tính khí ngay thẳng giống nhau, Ung Chính cũng biết Tôn Gia Thành là một vị quan thanh liêm, càng không tiếc trọng thưởng.
Sau khi Tôn Gia Thành cáo lão, hoàng đế Càn Long cũng ban thưởng rất nhiều, gia phong nhà họ Tôn tốt, những phần thưởng này cũng được lưu truyền lại.
Hơn hai trăm năm qua, những món đồ hàng đầu này cũng có bị thất truyền và bị mất, nhưng chiếc ấn này đã vượt qua bao kiếp nạn, được bảo tồn cho đến ngày nay.
Con trai của Tôn Lâm Quốc bị khoản vay sinh viên dồn đến bước đường cùng, kỳ nghỉ hè về nhà liền lấy trộm ấn, sau đó mang đến cửa hàng cầm đồ cầm cố.
Còn chưa hết, thằng nhóc đó cầm được tiền nhưng không trả nợ, còn đâm bạn gái.
Đúng, cậu ta đã đâm bạn gái của mình!
Đâm mười tám nhát dao liên tiếp!
Nguyên nhân là do người bạn gái này đã xúi giục bản thân đi vay nặng lãi.
Thằng nhóc đó quá hận bạn gái của cậu ta, đến nỗi đâm mười tám nhát liên tiếp, đến bây giờ người vẫn đang được chăm sóc đặc biệt trong ICU, tiền viện phí hàng ngày lên đến năm con số.
Lần này đã gây ra chuyện động trời!
Đây cũng là một tin tức chấn động vào thời điểm đó.
Sự việc xảy ra, người nhà của cô gái tìm đến cửa, bên cho vay cũng tìm đến, các bên gặp nhau, ầm ĩ đến gà bay chó sủa.
Tôn Lâm Quốc cũng là người từng trải qua sóng gió, con trai dù có bỏ chạy, nhưng người vẫn còn sống.
Chỉ cần còn người, là còn có hy vọng.
Người còn lại đó cũng phải cứu, đống lộn xộn do cậu con trai để lại cũng phải có người dọn dẹp.
Tôn Lâm Quốc đã xử lý tất cả tài sản của gia đình trong thời gian ngắn nhất, trả tiền cho bên cho vay nặng lãi trước, sau đó ứng trước chi phí điều trị cho phía gia đình cô gái.
Nhưng phía gia đình cô gái không dễ dàng cho qua như vậy, lúc nói đến bồi thường thì trực tiếp hét giá cao ngất trời.
Tôn Lâm Quốc không nói hai lời, gật đầu đồng ý.
Tiền không đủ, thì bán ấn của gia đình đi.
Muốn bán được ấn thì trước hết phải chuộc lại, sau đó nhờ chuyên gia đến giám định ấn, xong xuôi tất cả thì mới có thể tìm người mua.
Vì vậy, Tôn Lâm Quốc đã tìm đến tiệm cầm đồ, yêu cầu lấy ấn về trước rồi tìm chuyên gia giám định.
Yêu cầu này, tiệm cầm đồ đương nhiên không đồng ý. Mở tiệm cầm đồ, cũng có quy tắc riêng của mình.
Dù Tôn Lâm Quốc van xin thế nào, tiệm cầm đồ cũng không đồng ý.
Không còn cách nào khác, Tôn Lâm Quốc chỉ có thể đóng dấu lên tờ giấy viết thư, chạy đôn chạy đáo nhờ các chuyên gia dựa vào đó để làm giám định, đồng thời cũng liên hệ với người mua.
Chỉ dựa vào một con dấu trên giấy mà phải giám định thật giả của ấn, đây là lần đầu tiên rất nhiều các chuyên gia nghe thấy.
Loại tình huống này tương đương với việc người mù sờ voi, mua mèo qua núi, chuyên gia bình thường khi nghe thấy sẽ trực tiếp lắc đầu từ chối.
Nếu có vật thật để so sánh, hoặc một bức ảnh có độ nét cao của ấn thật cũng dễ giám định hơn, nhưng lại đưa một con dấu trên giấy ra, chuyên gia hàng đầu cũng đều e ngại.
Không cẩn thận bị lừa, nhìn sai, tên tuổi một đời cũng mất hết.
Cũng có rất nhiều người được gọi là chuyên gia nhận lời, sau khi tìm kiếm cẩn thận, nước bọt bắn tung tóe nói rất nhiều điều vô nghĩa, sau đó nói một câu đồ này không đúng liền dễ dàng đuổi Tôn Lâm Quốc đi.
Xong xuôi liền yên tâm nhận mấy chục ngàn phí giám định.
Chương 30: Tôi sẽ mua
Không có chuyên gia nào dám nhận việc hóc búa này, những chuyên gia nhận rồi đều nói đồ không đúng, những người có ý định mua chắc chắn cũng do dự.
Đồ mà các chuyên gia không dám giám định, người mua có chết cũng sẽ không mua chiếc ấn này.
Ở Cẩm Thành, người dám giám định cho Tôn Lâm Quốc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôn Lâm Quốc cũng dựa vào chút quan hệ của bạn học cũ, người nọ nhờ người kia tìm được hai người.
Một người là giáo sư Lưu, một người là Đàm Doãn Hoa.
Kim Thần chưa được thấy trình độ của giáo sư Lưu, nhưng Kim Thần chắc rằng trình độ của người đó cũng không cao lắm.
Đàm Doãn Hoa...
Mặc dù cách đối nhân xử thế của Đàm Doãn Hoa cũng khá công bằng, nhưng trình độ của ông ta, Kim Thần thật sự không để vào mắt.
“Cậu Kim, cậu nhất định phải giúp tôi, nhất định phải cứu tôi...”
Tôn Lâm Quốc gần như quỳ xuống trước mặt Kim Thần, giọng nghẹn ngào.
“Nhà họ Tôn tôi cũng là dòng dõi thư hương, xảy ra chuyện như này là do tôi không dạy dỗ thằng con được tốt, nhưng tôi không quan tâm đến chuyện tiền bạc…”
“Lỗi của thằng con tôi phạm phải, đương nhiên có pháp luật trừng trị, con gái nhà người ta tôi phải chữa khỏi”.
“Bao nhiêu tiền tôi cũng không quan tâm…”
“Xin cậu hãy giúp tôi”.
Kim Thần ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, nhàn nhạt nói: “Chiếc ấn chắc chắn là thật. Có điều, tôi chỉ là người thu gom phế liệu, ai? Ai sẽ tin lời tôi nói là thật chứ?”
Tôn Lâm Quốc lập tức ngây ra.
Kim Thần nói đúng.
Bản thân không lấy được chiếc ấn, không tìm được chuyên gia giám định, chắc chắn không bán đi được.
Kim Thần nói nó là thật, nhưng với thân phận của Kim Thần, ai sẽ tin?
Ai có thể tin được?
Ai dám tin?
Gặp được người có khả năng đáng kinh ngạc như Kim Thần cũng cho mình nhìn thấy tia hy vọng duy nhất, giống như một người sắp chết đuối bất ngờ bắt được cọng rơm cứu mạng.
Nhưng với một câu nói của Kim Thần, cọng rơm này lại biến thành con dao, đâm thẳng vào tim mình.
Hy vọng cuối cùng đã hoàn toàn tiêu tan.
Tôn Lâm Quốc bỗng cảm thấy bầu trời như sụp đổ.
Ngay cả người thần thông quảng đại biết được tất cả lịch sử của nhà họ Tôn cũng bất lực, trên đời không còn ai có thể giúp được mình nữa.
Ngay lập tức, nước mắt Tôn Lâm Quốc chảy dài, người đàn ông mấy chục tuổi tê liệt ngồi trên đất gào khóc như một đứa trẻ.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Kim Thần vang lên bên tai: “Ông muốn bán chiếc ấn bao nhiêu tiền?”
Tôn Lâm Quốc ngẩng đầu lên, như một tên ngốc nhìn Kim Thần, nghẹn ngào nói: “Tiền của công ty cho vay tôi đã giải quyết xong, còn lại cô gái đó, cũng được điều trị gần khỏi rồi…”
“Chỉ là nhà bọn họ muốn một triệu tiền bồi thường…”
“Tôi, tôi chỉ có một trăm ba mươi ngàn…”
Kim Thần bình tĩnh nói: “Chiếc ấn, tôi sẽ mua!”
Tôn Lâm Quốc từ từ đứng lên, giọng run run nói: “Cậu mua!?”
Kim Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào Tôn Lâm Quốc, nghiêm túc nói.
“Tôi mua”.
“Một triệu!”
“Ông dám bán không?”
Tôn Lâm Quốc ngây ra, nhìn quần áo trên người Kim Thần, sau đó nhìn chiếc xe ba gác mà Kim Thần đang đi, còn có những chai nhựa và giấy vụn trên xe.
“Thế nào?”
“Sợ tôi không có tiền?”
“Hay là, tôi đưa giá thấp rồi”.
Tôn Lâm Quốc xua hai tay, lớn tiếng nói: “Cậu Kim, tôi đã tìm vô số chuyên gia, bỏ ra mấy trăm ngàn phí giám định, nhưng họ đều nói là giả”.
“Cho đến khi gặp được cậu, cậu không chỉ cứu mạng tôi mà còn giúp tôi cởi bỏ nút thắt này, theo lý mà nói, chiếc ấn này tôi tặng cho cậu cũng được…”
“Nhưng tôi vẫn phải trả nợ cho con trai, đây là nghĩa vụ của tôi. Cậu nói một triệu, tôi không cần nhiều như vậy”.
“Tôi chỉ cần tám trăm bảy mươi ngàn”.
“Chỉ cần có thể chuộc tội cho thằng con, tôi…”
Kim Thần không nói gì nữa, chân trái nhấc lên, đạp lên bàn đạp, chân phải nhấn xuống, xe ba gác trượt dài hai mét.
“Ngày kia. Tiệm cầm đồ”.
“Đợi tôi”.
Tôn Lâm Quốc ngây người nhìn Kim Thần đi xa, cả người run lên, nước mắt chảy xuống.
Ngày thứ hai đến đây, Kim Thần muốn kiếm một triệu đồng tiền mặt.
Một triệu.
Đối với bản thân mà nói, đó là một số tiền khổng lồ.
Từ trên núi đến Cẩm Thành mười năm, mấy anh em thu gom phế liệu tròn mười năm, hiện tại trong túi cũng chỉ có mười hai mươi ngàn tiền mặt.
Mới đây cơ quan bảo vệ môi trường kiểm tra trên diện rộng, tất cả các trạm thu mua phế liệu chưa hoàn thiện thủ tục đều bị đóng cửa, các công ty phế liệu tuyến trên cũng tạm dừng nhận hàng, phế liệu trong nhà đều dồn trong tay bọn họ.
Những phế liệu này có thể bán được hơn hai mươi ngàn, nhưng không thể bán đi được.
Bán tiền xu Ngũ Đế, mua một ít dược liệu bản thân cần dùng, trong túi còn hơn mười ngàn, tất cả tiền trong nhà và của mình cộng lại cách số tiền một triệu quá xa.
Ngày kia là ngày chuộc đồ, thời gian cho Kim Thần chỉ còn lại bốn mươi tiếng đồng hồ.
Trong vòng bốn mươi tiếng, Kim Thần phải kiếm được tám trăm bảy mươi ngàn.
Đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nhưng Kim Thần bắt buộc phải lấy được chiếc ấn, không ai có thể hiểu rõ về nguồn gốc và xuất xứ của chiếc ấn này hơn Kim Thần.
Một triệu. Hoàn toàn xứng đáng.
Sau khi chia tay với Tôn Lâm Quốc, Kim Thần đến khu ổ chuột trên đường vành đai hai của Cẩm Thành.
Đây từng là nơi phồn hoa nhất của Cẩm Thành, là hậu phương lớn cuối cùng của cả nước trong thời kháng chiến.
Máy bay của nước Nhật cũng từng ném bom Cẩm Thành, khu ổ chuột là một trong những nơi bị ném bom.
Khu vực này sau khi giải phóng được bảo tồn đến ngày nay, luôn là một phần tâm bệnh của Cẩm Thành.
Cũng có người từng muốn rập khuôn theo mô hình của các thành phố lịch sử khác, biến nó thành một phố cổ của Cẩm Thành, cũng có tập đoàn lớn với số vốn hàng trăm tỉ muốn biến nó thành một trung tâm thương mại mới.
Nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện.
Chiếc bánh lớn này, vì nhiều lý do khác nhau, không ai có thể ăn được.
Phải đến năm nay, khu ổ chuột cuối cùng ở Cẩm Thành này mới chính thức được đưa vào dự án xây dựng trọng điểm.
Bởi vì phải phá dỡ và di dời đi nơi khác, người chuyển nhà rất nhiều, đồ cũ trong nhà nhất định không ít, những đồ này chắn chắn sẽ phải xử lý hết.
Kim Thần đi đến nơi, đặt xe ba gác xuống, lấy ra chiếc loa đã cũ nát, ấn xuống.
“Thu gom sách cũ, đồng sắt vụn, dây cáp, tivi, tủ lạnh, máy giặt hỏng đây...”
“Thu mua máy tính cũ, điều hòa cũ, điện thoại cũ giá cao đây”.
Ngồi chờ đợi thì có tác dụng gì đâu!
Pin của chiếc loa cũ nhanh chóng cạn kiệt, thu mua được rất nhiều đồng sắt vụn, còn có một chiếc máy tính cũ, nhưng “phế liệu” Kim Thần muốn lại không nhìn thấy một thứ nào.
Bình luận facebook