Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 93
Bọn họ đều là cảnh sát của đồn cảnh sát gần đó, tối này phụ trách trực ban, kết quả bởi vì một cuộc điện thoại của cấp trên, liền huy động toàn bộ lực lượng xuất quân.
“Đồng chí cảnh sát, các anh đến
rồi!”
Thấy bốn cảnh sát đi đến, Lương Thế Hào lập tức lên đón: “Tôi là Lương Thế Hào, chủ tịch tập đoàn Hải Thiên”.
“Xin chào, chủ tịch Lương!”
Cảnh sát dẫn đầu vội vàng chủ động bắt tay với Lương Thế Hào, thái độ vô cùng nhiệt tình, từ chỗ Mã Triều Huy, anh ta được biết tình hình cụ thể, đồng thời cũng biết Lương Thế Hào là danh nhân
trong giới bất động sản Đông Hải.
“Người đó hại con trai tôi gãy chân, vừa nãy còn đánh vợ của tôi!”, bắt tay xong, Lương Thế Hào chỉ vào Tân Tranh nói.
ừm?
Bốn cảnh sát nghe vậy liền nhìn qua, nhìn thấy Tân Tranh giống như người không có chuyện gì, tiếp tục ở đó lấy số.
Phát hiện này khiến bọn họ hơi nổi nóng!
“Chủ tịch Lương, chân của con trai ông bị thương do súng?”
Mặc dù hơi nổi nóng, nhưng cảnh sát đứng đầu không lập tức hạ lệnh, mà thu lại ánh mắt, nhìn Lương Bác nằm trên giường bệnh một cái.
Vừa nhìn, sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi!
Hoa Hạ là một đất nước cấm sử dụng súng, tất cả những vụ án liên quan đến súng đều là án lớn, án quan trọng!
Điều quan trọng hơn là, nếu những lời Lương Thế Hào nói là thật, vậy thì trên người Tân Tranh có súng!
Soạt!
Sắc mặt của ba cảnh sát còn lại cũng thay đổi!
Tuy bọn họ đều là biên chế chính thức, có giấy phép sử dụng súng, nhưng khi thực hiện nhiệm vụ, gần như không mang súng.
Bởi vì thông thường, những vụ án do đồn cảnh sát xử lý đều là một số vụ án trị an nhỏ, vốn không dùng đến súng!
“Chủ tịch Lương, sao ông không nói sớm hung thủ có súng?”
Cảnh sát dẫn đầu nhìn Tân Tranh lần nữa, phát hiện Tân Tranh không nhìn sang bên này, thầm thở nhẹ nhõm, sau đó nói nhỏ với Lương Thế Hào: “Xin lỗi, mấy người chúng tôi không mang theo súng, không thể không chế kẻ ác. Ngoài ra vụ án liên quan đến súng đều là án lớn, án quan trọng, không do chúng tôi xử lý, đợi người của đội cảnh sát hình sự đến xử lý đi!”
“Anh
n
Lương Thế Hào tức đến suýt cho cảnh sát dẫn đầu một cái tát.
Cảnh sát dẫn đầu không phí lời nữa, mà nháy mắt với ba cảnh sát phía sau, nhanh chóng rời đi.
Tuy chỉ thị của lãnh đạo quan trọng, nhưng không quan trọng bằng cái đầu trên cố – bọn họ không muốn bởi vì làm theo chỉ thị của lãnh đạo, vô duyên vô cớ đặt cả mạng sống của mình vào!
Mắt tiễn bốn cảnh sát rời đi, Lương Thế Hào tức đến xanh mặt, nhưng không nổi nóng, mà kiên nhẫn đợi người của đội cảnh sát hình sự đến.
“Đồng chí cảnh sát, các anh đến
rồi!”
Thấy bốn cảnh sát đi đến, Lương Thế Hào lập tức lên đón: “Tôi là Lương Thế Hào, chủ tịch tập đoàn Hải Thiên”.
“Xin chào, chủ tịch Lương!”
Cảnh sát dẫn đầu vội vàng chủ động bắt tay với Lương Thế Hào, thái độ vô cùng nhiệt tình, từ chỗ Mã Triều Huy, anh ta được biết tình hình cụ thể, đồng thời cũng biết Lương Thế Hào là danh nhân
trong giới bất động sản Đông Hải.
“Người đó hại con trai tôi gãy chân, vừa nãy còn đánh vợ của tôi!”, bắt tay xong, Lương Thế Hào chỉ vào Tân Tranh nói.
ừm?
Bốn cảnh sát nghe vậy liền nhìn qua, nhìn thấy Tân Tranh giống như người không có chuyện gì, tiếp tục ở đó lấy số.
Phát hiện này khiến bọn họ hơi nổi nóng!
“Chủ tịch Lương, chân của con trai ông bị thương do súng?”
Mặc dù hơi nổi nóng, nhưng cảnh sát đứng đầu không lập tức hạ lệnh, mà thu lại ánh mắt, nhìn Lương Bác nằm trên giường bệnh một cái.
Vừa nhìn, sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi!
Hoa Hạ là một đất nước cấm sử dụng súng, tất cả những vụ án liên quan đến súng đều là án lớn, án quan trọng!
Điều quan trọng hơn là, nếu những lời Lương Thế Hào nói là thật, vậy thì trên người Tân Tranh có súng!
Soạt!
Sắc mặt của ba cảnh sát còn lại cũng thay đổi!
Tuy bọn họ đều là biên chế chính thức, có giấy phép sử dụng súng, nhưng khi thực hiện nhiệm vụ, gần như không mang súng.
Bởi vì thông thường, những vụ án do đồn cảnh sát xử lý đều là một số vụ án trị an nhỏ, vốn không dùng đến súng!
“Chủ tịch Lương, sao ông không nói sớm hung thủ có súng?”
Cảnh sát dẫn đầu nhìn Tân Tranh lần nữa, phát hiện Tân Tranh không nhìn sang bên này, thầm thở nhẹ nhõm, sau đó nói nhỏ với Lương Thế Hào: “Xin lỗi, mấy người chúng tôi không mang theo súng, không thể không chế kẻ ác. Ngoài ra vụ án liên quan đến súng đều là án lớn, án quan trọng, không do chúng tôi xử lý, đợi người của đội cảnh sát hình sự đến xử lý đi!”
“Anh
n
Lương Thế Hào tức đến suýt cho cảnh sát dẫn đầu một cái tát.
Cảnh sát dẫn đầu không phí lời nữa, mà nháy mắt với ba cảnh sát phía sau, nhanh chóng rời đi.
Tuy chỉ thị của lãnh đạo quan trọng, nhưng không quan trọng bằng cái đầu trên cố – bọn họ không muốn bởi vì làm theo chỉ thị của lãnh đạo, vô duyên vô cớ đặt cả mạng sống của mình vào!
Mắt tiễn bốn cảnh sát rời đi, Lương Thế Hào tức đến xanh mặt, nhưng không nổi nóng, mà kiên nhẫn đợi người của đội cảnh sát hình sự đến.
Bình luận facebook