Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 91
Nghe thấy lời cứng rắn của Tân Tranh, Trương Xuân Hoa giống như chịu kích thích vô cùng lớn, tức giận gầm lên lao về phía Tân Tranh, tay phải thuận thế giơ lên, tát về phía mặt của Tân Tranh.
Soạt!
Soạt!
Tay trái của Tân Tranh tùy ý vung lên, tay trái liền tóm chặt cổ tay của Trương Xuân Hoa, nheo mắt, lạnh lùng nói: “Bình thường tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu bà tiếp tục không phân rõ phải trái đúng sai la lối om sòm, thì lại là chuyện khác”.
“Đến đây đến đây, cậu động vào một ngón tay của tôi thử xem?”
Trương Xuân Hoa không những không sợ, ngược lại còn cố ý giơ mặt đến trước người Tân Tranh, đồng thời thùm thụp muốn tóm cổ áo của Tân Tranh.
Vù!
Tân Tranh không hề do dự, trực tiếp vung tay tát một cái!
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang lên, Trương Xuân Hoa trực tiếp bị tát ngã xuống đất!
Dưới ánh đèn, khuôn mặt trát đầy phấn liền sưng lên, khóe miệng rách nứt, máu tươi nhỏ ra.
Bà ta dường như bị cái tát đột ngột làm cho thôn mặt, nằm ở đó bất động, vẻ mặt ngơ ngác.
“Mày… mày dừng tay cho tao!”
Lương Thế Hào vội vàng xông đến, nhưng không dìu Trương Xuân Hoa ngã dưới đất không chịu đứng lên, mà xông đến phía trước Tân Tranh.
“A… tên khốn trời đánh, chuyện hôm nay, tao chưa xong với mày đâu!”
Cùng lúc đó, Trương Xuân Hoa định thần lại, kêu lên chói tai: “Lương Thế Hào, tên khốn trời đánh này không những đánh gãy chân của Tiểu Bác, lại còn đánh tôi, tôi không cần biết ông tốn bao nhiêu tiền, hôm nay, ông buộc phải giết chết hắn cho tôi!”
Giết chết?
Nghe thấy hai chữ này, những người xung quanh đều kinh hãi nhìn Trương Xuân Hoa!
Bởi vì bọn họ cảm thấy, dựa theo khẩu khí của Trương Xuân Hoa, giết chết một người không khác gì với dẫm chết một con kiến là một điều đương nhiên!
“Cậu thanh niên, trên đời này không phải nắm đấm mạnh thì lợi hại. Nắm đấm của mày mạnh, còn có người có nắm đấm mạnh hơn!”
Lương Thế Hào không quan tâm đến tiếng kêu gào của Trương Xuân Hoa, hai mắt nổi giận nhìn chằm chằm Tân Tranh.
“Ông muốn nói gì?”, Tân Tranh hỏi.
“Rất nhanh, mày sẽ biết!
II
Lương Thế Hào lạnh lùng nói, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cuộc điện thoại.
Tân Tranh thấy vậy, cũng không ngăn, cũng không rời đi, chỉ yên lặng nhìn Lương Thế Hào.
Rất nhanh, trong sự theo dõi của Tân Tranh, điện thoại được kết nối, Lương Thế Hào lên tiếng nói trước: “Cục phó Mã, là tôi, Lương Thế Hào! Con trai tôi bị người ta đánh gẫy hai chân, hiện tại hung thủ đang ở bệnh viện quân y 455!”
“Cái… cái gì?”
Soạt!
Soạt!
Tay trái của Tân Tranh tùy ý vung lên, tay trái liền tóm chặt cổ tay của Trương Xuân Hoa, nheo mắt, lạnh lùng nói: “Bình thường tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu bà tiếp tục không phân rõ phải trái đúng sai la lối om sòm, thì lại là chuyện khác”.
“Đến đây đến đây, cậu động vào một ngón tay của tôi thử xem?”
Trương Xuân Hoa không những không sợ, ngược lại còn cố ý giơ mặt đến trước người Tân Tranh, đồng thời thùm thụp muốn tóm cổ áo của Tân Tranh.
Vù!
Tân Tranh không hề do dự, trực tiếp vung tay tát một cái!
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang lên, Trương Xuân Hoa trực tiếp bị tát ngã xuống đất!
Dưới ánh đèn, khuôn mặt trát đầy phấn liền sưng lên, khóe miệng rách nứt, máu tươi nhỏ ra.
Bà ta dường như bị cái tát đột ngột làm cho thôn mặt, nằm ở đó bất động, vẻ mặt ngơ ngác.
“Mày… mày dừng tay cho tao!”
Lương Thế Hào vội vàng xông đến, nhưng không dìu Trương Xuân Hoa ngã dưới đất không chịu đứng lên, mà xông đến phía trước Tân Tranh.
“A… tên khốn trời đánh, chuyện hôm nay, tao chưa xong với mày đâu!”
Cùng lúc đó, Trương Xuân Hoa định thần lại, kêu lên chói tai: “Lương Thế Hào, tên khốn trời đánh này không những đánh gãy chân của Tiểu Bác, lại còn đánh tôi, tôi không cần biết ông tốn bao nhiêu tiền, hôm nay, ông buộc phải giết chết hắn cho tôi!”
Giết chết?
Nghe thấy hai chữ này, những người xung quanh đều kinh hãi nhìn Trương Xuân Hoa!
Bởi vì bọn họ cảm thấy, dựa theo khẩu khí của Trương Xuân Hoa, giết chết một người không khác gì với dẫm chết một con kiến là một điều đương nhiên!
“Cậu thanh niên, trên đời này không phải nắm đấm mạnh thì lợi hại. Nắm đấm của mày mạnh, còn có người có nắm đấm mạnh hơn!”
Lương Thế Hào không quan tâm đến tiếng kêu gào của Trương Xuân Hoa, hai mắt nổi giận nhìn chằm chằm Tân Tranh.
“Ông muốn nói gì?”, Tân Tranh hỏi.
“Rất nhanh, mày sẽ biết!
II
Lương Thế Hào lạnh lùng nói, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cuộc điện thoại.
Tân Tranh thấy vậy, cũng không ngăn, cũng không rời đi, chỉ yên lặng nhìn Lương Thế Hào.
Rất nhanh, trong sự theo dõi của Tân Tranh, điện thoại được kết nối, Lương Thế Hào lên tiếng nói trước: “Cục phó Mã, là tôi, Lương Thế Hào! Con trai tôi bị người ta đánh gẫy hai chân, hiện tại hung thủ đang ở bệnh viện quân y 455!”
“Cái… cái gì?”
Bình luận facebook