Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 92
Phía bên kia điện thoại, Mã Triều Huy là phó cục trưởng phân cục Hồng Giang bị kinh hãi đến hoàn toàn tỉnh ngủ: “Chủ tịch Lương, nửa đêm nửa hôm, ông đừng dọa tôi!”
“Mã Cục, vừa nãy hung thủ còn đánh vợ của tôi bị thương, hy vọng ông mau chóng phái người đến, nếu không tôi không dám bảo đảm chốc nữa sẽ gây ra án mạng hay không đâu!”
Lương Thế Hào trầm giọng nói, gián tiếp trả lời.
“Chủ tịch Lương, ông đừng kích động, càng đừng xung đột trực diện với hung thủ, để bảo vệ của bệnh viện bắt hung thủ trước, tôi phái người ở đồn cảnh sát gần đó lập tức chạy đến, đồng thời cho đội cảnh sát hình sự cũng đến đó!”
Mã Triều Huy ý thức được sự việc rất nghiêm trọng, sợ Lương Thế Hào phái người đánh chết hung thủ, lập tức ngồi dậy từ trên giường, trầm ngâm một lát, rồi sắp xếp sự việc.
“Được, tôi đợi cảnh sát đến!”
Ông ta vừa dứt lời, Lương Thế Hào tắt điện thoại, sau đó nhìn Tân Tranh với vẻ mặt âm lạnh: “Tao thừa nhận mày rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả vệ sĩ của tao cũng không phải là đối thủ của mày, nhưng tao không tin mày có thế mạnh đến mức có thể đối đầu với cơ quan nhà nước!”
“ông có biết chân của con trai ông gãy thế nào không?”, Tân Tranh hỏi.
“Biết thì đã làm sao? Không biết thì lại làm sao? Tao chỉ biết, mày hại con trai của tao gãy chân, là đủ rồi!”
Lương Thế Hào cười lạnh lùng: “Tao dám bảo đảm, tối nay cho dù mày mọc thêm cánh cũng không chạy thoát khỏi Đông Hải!”
“Tại sao tôi phải chạy trốn?”
Tân Tranh cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ chạy, tôi sẽ ở đây đợi, đợi cảnh sát đến bắt tôi – tôi muốn xem xem, cục cảnh sát có phải là của nhà ông mở ra không!”
“Đương nhiên cục cảnh sát không phải là do nhà tao mở ra, nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt!”
Lương Thế Hào cười lạnh lùng, quan hệ giữa ông ta và Mã Triều Huy vô cùng không tầm thường, nếu ông ta đã gọi cho Mã Triều Huy, thì đương nhiên Mã Triều Huy cũng biết phải làm thế nào -tuy chân của Lương Bác bị Mộng Bưu đánh gãy, nhưng chỉ cần Tân Tranh vào cục cảnh sát, chân tướng sự việc hoàn toàn có thể bóp méo, khiến Tân Tranh ăn cơm tù cả đời!
“Chúng ta cứ chờ xem!”
Tân Tranh nói rồi quay người, không quan tâm đến Lương Thế Hào.
“Soạt!”
Thái độ “cuồng ngạo” của Tân Tranh chọc Lương Thế Hào tức đến toàn thân run lên, nhưng dù sao ông ta cũng là tay giảo hoạt trong giới kinh doanh, từng trải qua không ít phong ba bão táp, lòng dạ cực kỳ thâm hiểm.
Ông ta không tiếp tục đối chọi gay gắt với Tân Tranh, mà dìu Trương Xuân Hoa lên, đồng thời để đề phòng Trương Xuân Hoa lại xảy ra xung đột với Tân Tranh, bèn nói: “Chúng ta đến bên đó xem Tiểu Bác, sau đó đợi cảnh sát đến xử lý!”
“Được, nhất định hải cho hắn ăn cơm tù cả đời!”, Trương Xuân Hoa nói một cách hằn học ác ý.
Lần này, Tân Tranh không quan tâm.
Đám đông vây xem giải tán, mọi người đều xếp hàng lấy số.
Thông thường, tốc độ làm việc của cảnh sát tỷ lệ thuận với tính nghiêm trọng của sự việc, sự việc càng nghiêm trọng, tốc độ của cảnh sát càng nhanh.
Nhưng còn có một tình huống đặc biệt, tốc độ của cảnh sát nhanh nhất -lãnh đạo gọi!
Năm phút!
Chỉ năm phút sau!
Một chiếc xe cảnh sát đến cổng tòa nhà bệnh viện 455.
Bốn cảnh sát từ trong xe cảnh sát đi xuống, bước nhanh đến phòng cấp cứu.
“Mã Cục, vừa nãy hung thủ còn đánh vợ của tôi bị thương, hy vọng ông mau chóng phái người đến, nếu không tôi không dám bảo đảm chốc nữa sẽ gây ra án mạng hay không đâu!”
Lương Thế Hào trầm giọng nói, gián tiếp trả lời.
“Chủ tịch Lương, ông đừng kích động, càng đừng xung đột trực diện với hung thủ, để bảo vệ của bệnh viện bắt hung thủ trước, tôi phái người ở đồn cảnh sát gần đó lập tức chạy đến, đồng thời cho đội cảnh sát hình sự cũng đến đó!”
Mã Triều Huy ý thức được sự việc rất nghiêm trọng, sợ Lương Thế Hào phái người đánh chết hung thủ, lập tức ngồi dậy từ trên giường, trầm ngâm một lát, rồi sắp xếp sự việc.
“Được, tôi đợi cảnh sát đến!”
Ông ta vừa dứt lời, Lương Thế Hào tắt điện thoại, sau đó nhìn Tân Tranh với vẻ mặt âm lạnh: “Tao thừa nhận mày rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả vệ sĩ của tao cũng không phải là đối thủ của mày, nhưng tao không tin mày có thế mạnh đến mức có thể đối đầu với cơ quan nhà nước!”
“ông có biết chân của con trai ông gãy thế nào không?”, Tân Tranh hỏi.
“Biết thì đã làm sao? Không biết thì lại làm sao? Tao chỉ biết, mày hại con trai của tao gãy chân, là đủ rồi!”
Lương Thế Hào cười lạnh lùng: “Tao dám bảo đảm, tối nay cho dù mày mọc thêm cánh cũng không chạy thoát khỏi Đông Hải!”
“Tại sao tôi phải chạy trốn?”
Tân Tranh cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ chạy, tôi sẽ ở đây đợi, đợi cảnh sát đến bắt tôi – tôi muốn xem xem, cục cảnh sát có phải là của nhà ông mở ra không!”
“Đương nhiên cục cảnh sát không phải là do nhà tao mở ra, nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt!”
Lương Thế Hào cười lạnh lùng, quan hệ giữa ông ta và Mã Triều Huy vô cùng không tầm thường, nếu ông ta đã gọi cho Mã Triều Huy, thì đương nhiên Mã Triều Huy cũng biết phải làm thế nào -tuy chân của Lương Bác bị Mộng Bưu đánh gãy, nhưng chỉ cần Tân Tranh vào cục cảnh sát, chân tướng sự việc hoàn toàn có thể bóp méo, khiến Tân Tranh ăn cơm tù cả đời!
“Chúng ta cứ chờ xem!”
Tân Tranh nói rồi quay người, không quan tâm đến Lương Thế Hào.
“Soạt!”
Thái độ “cuồng ngạo” của Tân Tranh chọc Lương Thế Hào tức đến toàn thân run lên, nhưng dù sao ông ta cũng là tay giảo hoạt trong giới kinh doanh, từng trải qua không ít phong ba bão táp, lòng dạ cực kỳ thâm hiểm.
Ông ta không tiếp tục đối chọi gay gắt với Tân Tranh, mà dìu Trương Xuân Hoa lên, đồng thời để đề phòng Trương Xuân Hoa lại xảy ra xung đột với Tân Tranh, bèn nói: “Chúng ta đến bên đó xem Tiểu Bác, sau đó đợi cảnh sát đến xử lý!”
“Được, nhất định hải cho hắn ăn cơm tù cả đời!”, Trương Xuân Hoa nói một cách hằn học ác ý.
Lần này, Tân Tranh không quan tâm.
Đám đông vây xem giải tán, mọi người đều xếp hàng lấy số.
Thông thường, tốc độ làm việc của cảnh sát tỷ lệ thuận với tính nghiêm trọng của sự việc, sự việc càng nghiêm trọng, tốc độ của cảnh sát càng nhanh.
Nhưng còn có một tình huống đặc biệt, tốc độ của cảnh sát nhanh nhất -lãnh đạo gọi!
Năm phút!
Chỉ năm phút sau!
Một chiếc xe cảnh sát đến cổng tòa nhà bệnh viện 455.
Bốn cảnh sát từ trong xe cảnh sát đi xuống, bước nhanh đến phòng cấp cứu.