Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 147
Ba ngày sau.
Lương Thế Hào đột nhiên phát bệnh nhồi máu cơ tim trong trại giam, không thể cứu chữa và qua đời.
Thông tin này được truyền ra ngoài, lại gây lên làn sóng lớn trong giới chính trị thương mại Đông Hải.
Có những người thầm yên tâm, có những người thầm tiếc nuối, giống câu nói niềm vui của nhà này là nỗi buồn của nhà kia.
Cùng lúc đó.
Chi nhánh Hồng Giang mở đại hội tuyên dương, lãnh đạo của khu vực, chính phủ, thành phố đều tham dự.
“Xin chào các vị lãnh đạo, đồng nghiệp. Tôi là Vương Mộng Nam, đội cảnh sát hình sự chi nhánh Hồng Giang…”
Hội nghị bắt đầu không lâu, Vương Mộng Nam thay mặt chi nhánh Hồng Giang lên sân khấu phát biểu về vụ án Lương Thế Hào.
Trên sân khấu, Vương Mộng Nam mặc đồng phục cảnh sát, đứng nghiêm thẳng ở đó, nói về quá trình phá án một cách dõng dạc hùng hồn.
Mỗi lần cô ta hít thở, mỗi lần cô ta lên tiếng, đỉnh núi cũng phập phồng theo đó, đầy đặn to tròn, khiến áo đồng phục cảnh sát căng lên, vô cùng thu hút ánh mắt của người khác, thậm chí khiến người ta lo lắng liệu khuyu áo có bị bật ra không.
Rắc rắc.
Đèn nhấp nháy không ngừng nhấp nháy, liên tiếp định hình dáng vẻ diễn thuyết với cảm xúc mãnh liệt của Vương Mộng Nam.
“Bốp bốp…”
Hai mươi phút sau, Vương Mộng Nam kết thúc bài phát biểu, hội trường vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều.
Sau khi cô ta lần lượt cúi người với bên dưới và bục chủ tịch, rồi cất bản thảo bài phát biểu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về vị trí của mình, đó gọi là hiên ngang mạnh mẽ.
Sau đó, đợi sau khi Vương Mộng Nam ngồi về chỗ, một vị phó cục trưởng công an thành phố tiến hành đánh giá bài phát biểu của Vương Mộng Nam, và tuyên bố trước mặt mọi người đề bạt Vương Mộng Nam làm phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự chi nhánh Hồng Giang.
Tuyên bố bổ nhiệm, hội trường lại vang lên tràng pháo tay. Hơn nữa còn nhiệt liệt hơn trước đó, dường như muốn bật tung trần nhà của hội trường.
Lúc gần mười một giờ ba mươi phút, đại hội tuyên dương mới kết thúc, lãnh đạo dẫn đầu rời đến nhà ăn dùng bữa.
Vương Mộng Nam là nhân vật chính của đại hội tuyên dương, được cục trưởng chi nhánh Hồng Giang kéo đi ăn cùng lãnh đạo.
“Cục trưởng, tôi nghe nói, Lương Thế Hào đột nhiên phát bệnh chết trong trại giam rồi?”
Sau khi ra khỏi hội trường, Vương Mộng Nam nhân lúc rảnh rỗi, kéo cục trưởng của chi nhánh Hồng Giang sang một bên, thấp giọng hỏi.
“ừm”.
Cục trưởng nghe xong, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, sau đó gật đầu.
“Cục trưởng, tôi cảm thấy Lương Thế Hào chết quá đột ngột, chắc chắn có trò mèo! Tôi kiến nghị tiến hành điều tra chuyên này…”, Vương Mộng Nam nói.
“Mộng Nam!”
Cục trưởng cười khổ ngắt lời của Vương Mộng Nam: “Cô phải biết rằng chuyện này không do chúng ta quản, chúng ta không có quyền hạn đi điều tra. Ngoài ra, chuyện này kết thúc tại đây”.
“Cục trưởng…”
Vương Mộng Nam không cam tâm, còn muốn nói thêm.
Lương Thế Hào đột nhiên phát bệnh nhồi máu cơ tim trong trại giam, không thể cứu chữa và qua đời.
Thông tin này được truyền ra ngoài, lại gây lên làn sóng lớn trong giới chính trị thương mại Đông Hải.
Có những người thầm yên tâm, có những người thầm tiếc nuối, giống câu nói niềm vui của nhà này là nỗi buồn của nhà kia.
Cùng lúc đó.
Chi nhánh Hồng Giang mở đại hội tuyên dương, lãnh đạo của khu vực, chính phủ, thành phố đều tham dự.
“Xin chào các vị lãnh đạo, đồng nghiệp. Tôi là Vương Mộng Nam, đội cảnh sát hình sự chi nhánh Hồng Giang…”
Hội nghị bắt đầu không lâu, Vương Mộng Nam thay mặt chi nhánh Hồng Giang lên sân khấu phát biểu về vụ án Lương Thế Hào.
Trên sân khấu, Vương Mộng Nam mặc đồng phục cảnh sát, đứng nghiêm thẳng ở đó, nói về quá trình phá án một cách dõng dạc hùng hồn.
Mỗi lần cô ta hít thở, mỗi lần cô ta lên tiếng, đỉnh núi cũng phập phồng theo đó, đầy đặn to tròn, khiến áo đồng phục cảnh sát căng lên, vô cùng thu hút ánh mắt của người khác, thậm chí khiến người ta lo lắng liệu khuyu áo có bị bật ra không.
Rắc rắc.
Đèn nhấp nháy không ngừng nhấp nháy, liên tiếp định hình dáng vẻ diễn thuyết với cảm xúc mãnh liệt của Vương Mộng Nam.
“Bốp bốp…”
Hai mươi phút sau, Vương Mộng Nam kết thúc bài phát biểu, hội trường vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều.
Sau khi cô ta lần lượt cúi người với bên dưới và bục chủ tịch, rồi cất bản thảo bài phát biểu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về vị trí của mình, đó gọi là hiên ngang mạnh mẽ.
Sau đó, đợi sau khi Vương Mộng Nam ngồi về chỗ, một vị phó cục trưởng công an thành phố tiến hành đánh giá bài phát biểu của Vương Mộng Nam, và tuyên bố trước mặt mọi người đề bạt Vương Mộng Nam làm phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự chi nhánh Hồng Giang.
Tuyên bố bổ nhiệm, hội trường lại vang lên tràng pháo tay. Hơn nữa còn nhiệt liệt hơn trước đó, dường như muốn bật tung trần nhà của hội trường.
Lúc gần mười một giờ ba mươi phút, đại hội tuyên dương mới kết thúc, lãnh đạo dẫn đầu rời đến nhà ăn dùng bữa.
Vương Mộng Nam là nhân vật chính của đại hội tuyên dương, được cục trưởng chi nhánh Hồng Giang kéo đi ăn cùng lãnh đạo.
“Cục trưởng, tôi nghe nói, Lương Thế Hào đột nhiên phát bệnh chết trong trại giam rồi?”
Sau khi ra khỏi hội trường, Vương Mộng Nam nhân lúc rảnh rỗi, kéo cục trưởng của chi nhánh Hồng Giang sang một bên, thấp giọng hỏi.
“ừm”.
Cục trưởng nghe xong, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, sau đó gật đầu.
“Cục trưởng, tôi cảm thấy Lương Thế Hào chết quá đột ngột, chắc chắn có trò mèo! Tôi kiến nghị tiến hành điều tra chuyên này…”, Vương Mộng Nam nói.
“Mộng Nam!”
Cục trưởng cười khổ ngắt lời của Vương Mộng Nam: “Cô phải biết rằng chuyện này không do chúng ta quản, chúng ta không có quyền hạn đi điều tra. Ngoài ra, chuyện này kết thúc tại đây”.
“Cục trưởng…”
Vương Mộng Nam không cam tâm, còn muốn nói thêm.
Bình luận facebook