Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 146
Vương Mộng Nam bước mấy bước đến trước sofa, tự nhiên ngồi xuống, đợi chỉ thị của cục trưởng.
“Mộng Nam à, vụ án lần này vừa là án hình sự vừa là án kinh tế, đồng thời còn có án tham nhũng, vô cùng phức tạp, nhưng cô hoàn thành rất xuất sắc! Vì vậy, bộ phận cấp trên tiến hành biểu dương lớn với chi nhánh của chúng ta, còn bảo chúng ta chuẩn bị chọn ngày mở đại hội tuyên dương!”
Cục trưởng tươi cười nhìn Vương Mộng Nam, rất vui vẻ nói: “Đồng thời, lãnh đạo cấp trên hết lời khen ngợi năng lực làm việc của cô, yêu cầu mạnh mẽ đề bạt cô đến vị trí công tác quan trọng…”
“Cục trưởng, vụ án lần này…”
Nghe thây mình sắp được đề bạt, Vương Mộng Nam có chút xấu hổ.
Tuy rằng cô ta thuận lợi phá được vụ án này, nhưng cũng biết không liên quan đến năng lực, tất cả đều quá trùng hợp.
Vừa có vệ sĩ Mộng Bưu của Lương Thế Hào phản bội, chủ động báo án, lại có cuốn sổ thần bí từ trên trời rơi xuống.
“Mộng Nam à, tuy nói thanh niên phải khiêm tốn một chút, nhưng cô cũng không thể quá khiêm tốn, nếu không sẽ thành kiêu ngạo”.
Cục trưởng mỉm cười xua tay, cắt ngang lời của Mộng Nam, sau đó nói: “Cứ quyết định vậy đi! Lãnh đạo liên quan bộ phận cấp trên cũng tham dự đại hội tuyên dương, hai ngày này, cô không cần đi làm, ở nhà chuẩn bị kỹ càng bài phát biểu trong đại hội tuyên dương!”
“Tôi biết rồi, cục trưởng”.
Vương Mộng Nam nghe vậy, vốn định nói gì, nhưng thấy cục trưởng vui vẻ như vậy, nên lại thay đổi lời nói.
“Đúng rồi, Mộng Nam, cô tìm được cuốn sổ đó ở đâu?”
Sau đó, cục trưởng thấy Vương Mộng Nam đứng dậy muốn rời đi, liền lên tiếng hỏi, có vẻ như tiện hỏi, thực chất là rất quan tâm.
“Không phải tôi tìm được, mà là có người để cuốn số ở trong xe của tôi”, Vương Mộng Nam trả lời thật.
“Ách…”
Cục trưởng nghe thấy câu trả lời, đầu tiên là ngạc nhiên một lúc, sau đó chủ quan cho rằng Vương Mộng Nam nói vậy để cho qua chuyện, chắc chắc là dùng quan hệ trong nhà để có được ghi chép phạm tội của Lương Thế Hào.
Mặc dù ông ta phán đoán như vậy, nhưng ông ta cũng không hỏi tiếp, mà cười hứng thú nói: “Cô không thể viết như vậy trong bài phát biểu của cô đây”.
“ừm”.
Vương Mộng Nam gật đầu, cô ta cũng biết, mình viết như vậy trong bài phát biểu chắc chắn sẽ không có ai tin, thậm chí sẽ gây ra trò cười.
“Là anh ta sao?”
Sau khi Vương Mộng Nam đi ra khỏi văn phòng cục trưởng, trong đầu cô ta hiện lên khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của Tân Tranh.
Không có câu trả lời.
Khoảnh khắc này, cô ta rất muốn gọi điện cho Tân Tranh để hỏi cho rõ.
Cùng với việc Lương Thế Hào vào tù, tập đoàn Hải Thiên bị niêm phong, vụ án này vô cùng xôn xao, thậm chí lên cả thời sự, gây ra chấn động trong giới chính trị và thương mại Đông Hải.
Trong giới chính trị, không ít quan chức có giao dịch với tập đoàn Hải Thiên bị đưa đi, rất nhiều người hoảng sợ bất an.
Còn giới thương mại, những đối tác hợp tác, đối thủ cạnh tranh của Lương Thế Hào mài dao sáng bóng, chuẩn bị thừa nước đục thả câu.
“Mộng Nam à, vụ án lần này vừa là án hình sự vừa là án kinh tế, đồng thời còn có án tham nhũng, vô cùng phức tạp, nhưng cô hoàn thành rất xuất sắc! Vì vậy, bộ phận cấp trên tiến hành biểu dương lớn với chi nhánh của chúng ta, còn bảo chúng ta chuẩn bị chọn ngày mở đại hội tuyên dương!”
Cục trưởng tươi cười nhìn Vương Mộng Nam, rất vui vẻ nói: “Đồng thời, lãnh đạo cấp trên hết lời khen ngợi năng lực làm việc của cô, yêu cầu mạnh mẽ đề bạt cô đến vị trí công tác quan trọng…”
“Cục trưởng, vụ án lần này…”
Nghe thây mình sắp được đề bạt, Vương Mộng Nam có chút xấu hổ.
Tuy rằng cô ta thuận lợi phá được vụ án này, nhưng cũng biết không liên quan đến năng lực, tất cả đều quá trùng hợp.
Vừa có vệ sĩ Mộng Bưu của Lương Thế Hào phản bội, chủ động báo án, lại có cuốn sổ thần bí từ trên trời rơi xuống.
“Mộng Nam à, tuy nói thanh niên phải khiêm tốn một chút, nhưng cô cũng không thể quá khiêm tốn, nếu không sẽ thành kiêu ngạo”.
Cục trưởng mỉm cười xua tay, cắt ngang lời của Mộng Nam, sau đó nói: “Cứ quyết định vậy đi! Lãnh đạo liên quan bộ phận cấp trên cũng tham dự đại hội tuyên dương, hai ngày này, cô không cần đi làm, ở nhà chuẩn bị kỹ càng bài phát biểu trong đại hội tuyên dương!”
“Tôi biết rồi, cục trưởng”.
Vương Mộng Nam nghe vậy, vốn định nói gì, nhưng thấy cục trưởng vui vẻ như vậy, nên lại thay đổi lời nói.
“Đúng rồi, Mộng Nam, cô tìm được cuốn sổ đó ở đâu?”
Sau đó, cục trưởng thấy Vương Mộng Nam đứng dậy muốn rời đi, liền lên tiếng hỏi, có vẻ như tiện hỏi, thực chất là rất quan tâm.
“Không phải tôi tìm được, mà là có người để cuốn số ở trong xe của tôi”, Vương Mộng Nam trả lời thật.
“Ách…”
Cục trưởng nghe thấy câu trả lời, đầu tiên là ngạc nhiên một lúc, sau đó chủ quan cho rằng Vương Mộng Nam nói vậy để cho qua chuyện, chắc chắc là dùng quan hệ trong nhà để có được ghi chép phạm tội của Lương Thế Hào.
Mặc dù ông ta phán đoán như vậy, nhưng ông ta cũng không hỏi tiếp, mà cười hứng thú nói: “Cô không thể viết như vậy trong bài phát biểu của cô đây”.
“ừm”.
Vương Mộng Nam gật đầu, cô ta cũng biết, mình viết như vậy trong bài phát biểu chắc chắn sẽ không có ai tin, thậm chí sẽ gây ra trò cười.
“Là anh ta sao?”
Sau khi Vương Mộng Nam đi ra khỏi văn phòng cục trưởng, trong đầu cô ta hiện lên khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của Tân Tranh.
Không có câu trả lời.
Khoảnh khắc này, cô ta rất muốn gọi điện cho Tân Tranh để hỏi cho rõ.
Cùng với việc Lương Thế Hào vào tù, tập đoàn Hải Thiên bị niêm phong, vụ án này vô cùng xôn xao, thậm chí lên cả thời sự, gây ra chấn động trong giới chính trị và thương mại Đông Hải.
Trong giới chính trị, không ít quan chức có giao dịch với tập đoàn Hải Thiên bị đưa đi, rất nhiều người hoảng sợ bất an.
Còn giới thương mại, những đối tác hợp tác, đối thủ cạnh tranh của Lương Thế Hào mài dao sáng bóng, chuẩn bị thừa nước đục thả câu.
Bình luận facebook