Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 143
*Chương có nội dung hình ảnh
Liền sau đó.
Cảm xúc hối hận nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ khuôn mặt của Lương Thế Hào.
Sai một bước, mọi bước đều sai.
Nếu có thể làm lại từ đầu, chắc chắn ông ta sẽ không lựa chọn đối đầu với Tân Tranh!
Nhưng.
Trên đời không có nếu!
Giang Ninh.
Biệt thự số mười tám khu nhà giàu sân golf Chung Sơn.
Dương Sách đứng trước cửa sổ, hơi nheo mắt, nhìn ánh mắt trời chói mắt và độc hại bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt âm u bất định.
Buổi sáng, ông ta đã hứa với Lương Thế Hào, trước mười hai giờ sẽ đưa Tân Tranh đến tay Lương Thế Hào.
Bây giờ đã qua mười hai giờ, ông ta không những không làm được điều này, mà vẫn không thể liên lạc được với Triệu Long.
“ồng Dương!”
Đúng lúc Dương Sách đang tỏ vẻ mặt âm u bất định, người đàn ông dịu dàng được gọi là trợ thủ đắc lực của Dương Sách bước nhanh vào biệt thự, hành lễ với Dương Sách.
“A Cửu, cậu có chuyện gì?”
Dương Sách quay người, cau mày nhìn người đàn ông dịu dàng, có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ lo lắng trong ánh mắt của đối phương.
“Triệu Long ở ngoài cửa”, A cửu nói thẳng.
‘Cái… cái gì?”
Dương Sách nghe xong, liền sửng sốt, sau đó nói: “Sao không cho anh ta vào?”
“Kim Cương lắm lời, hỏi Triệu Long có hoàn thành nhiệm vụ không, Triệu Long trả lời nói không hoàn thành, tôi cảm thấy sự việc không đúng, cho nên vào xin chỉ thị của ông trước”, A cửu nói.
“Thông báo với Kim Cương, đưa Triệu Long vào!”
Dương Sách hơi trầm ngâm, đưa ra quyết định, ông ta cảm thấy sự việc không đúng, phải hỏi cho rõ ràng.
Một phút sau, Kim Cương cơ thể vạm vỡ, đưa Triệu Long vào biệt thự với vẻ rất không thân thiện.
“Tôi nghe A cửu nói, cậu không hoàn thành nhiệm vụ, rốt cuộc là thế nào?”
Thấy Triệu Long vào cửa, Dương Sách trầm trọng hỏi, thái độ không còn khách sáo giống như trước, mà mang theo giọng chất vấn.
“Tôi không phải là đối thủ của mục tiêu”.
Triệu Long không hề sợ hãi đón ánh mắt của Dương Sách, nói rõ từng chữ.
“He, trên người anh không có vết thương nào!”
Kim Cương bật cười lạnh lùng, tuy cơ thể của hắn ta vạm vỡ, nhưng không ngốc, theo hắn ta thấy, Triệu Long không phải là đối thủ của mục tiêu, thì không thể nào trớ về Ninh Giang bình yên vô sự.
Cách giải thích duy nhất là: Triệu Long vốn không ra tay!
“Triệu Long, tôi cần một lời giải thích”, giọng của Dương Sách trở nên lạnh lùng.
Tại đây có hình
Liền sau đó.
Cảm xúc hối hận nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ khuôn mặt của Lương Thế Hào.
Sai một bước, mọi bước đều sai.
Nếu có thể làm lại từ đầu, chắc chắn ông ta sẽ không lựa chọn đối đầu với Tân Tranh!
Nhưng.
Trên đời không có nếu!
Giang Ninh.
Biệt thự số mười tám khu nhà giàu sân golf Chung Sơn.
Dương Sách đứng trước cửa sổ, hơi nheo mắt, nhìn ánh mắt trời chói mắt và độc hại bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt âm u bất định.
Buổi sáng, ông ta đã hứa với Lương Thế Hào, trước mười hai giờ sẽ đưa Tân Tranh đến tay Lương Thế Hào.
Bây giờ đã qua mười hai giờ, ông ta không những không làm được điều này, mà vẫn không thể liên lạc được với Triệu Long.
“ồng Dương!”
Đúng lúc Dương Sách đang tỏ vẻ mặt âm u bất định, người đàn ông dịu dàng được gọi là trợ thủ đắc lực của Dương Sách bước nhanh vào biệt thự, hành lễ với Dương Sách.
“A Cửu, cậu có chuyện gì?”
Dương Sách quay người, cau mày nhìn người đàn ông dịu dàng, có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ lo lắng trong ánh mắt của đối phương.
“Triệu Long ở ngoài cửa”, A cửu nói thẳng.
‘Cái… cái gì?”
Dương Sách nghe xong, liền sửng sốt, sau đó nói: “Sao không cho anh ta vào?”
“Kim Cương lắm lời, hỏi Triệu Long có hoàn thành nhiệm vụ không, Triệu Long trả lời nói không hoàn thành, tôi cảm thấy sự việc không đúng, cho nên vào xin chỉ thị của ông trước”, A cửu nói.
“Thông báo với Kim Cương, đưa Triệu Long vào!”
Dương Sách hơi trầm ngâm, đưa ra quyết định, ông ta cảm thấy sự việc không đúng, phải hỏi cho rõ ràng.
Một phút sau, Kim Cương cơ thể vạm vỡ, đưa Triệu Long vào biệt thự với vẻ rất không thân thiện.
“Tôi nghe A cửu nói, cậu không hoàn thành nhiệm vụ, rốt cuộc là thế nào?”
Thấy Triệu Long vào cửa, Dương Sách trầm trọng hỏi, thái độ không còn khách sáo giống như trước, mà mang theo giọng chất vấn.
“Tôi không phải là đối thủ của mục tiêu”.
Triệu Long không hề sợ hãi đón ánh mắt của Dương Sách, nói rõ từng chữ.
“He, trên người anh không có vết thương nào!”
Kim Cương bật cười lạnh lùng, tuy cơ thể của hắn ta vạm vỡ, nhưng không ngốc, theo hắn ta thấy, Triệu Long không phải là đối thủ của mục tiêu, thì không thể nào trớ về Ninh Giang bình yên vô sự.
Cách giải thích duy nhất là: Triệu Long vốn không ra tay!
“Triệu Long, tôi cần một lời giải thích”, giọng của Dương Sách trở nên lạnh lùng.
Tại đây có hình
Bình luận facebook