Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 142
Tuy rằng Mộng Bưu đã bị bắt, hơn nữa còn tố giác sự thực phạm tội ông ta sai khiến Mộng Bưu giết hại đối thủ cạnh tranh lúc ban đầu, nhưng chuyện đó đã qua rất lâu rồi, vốn không có chứng cứ, phía cảnh sát không thể lập án, càng đừng nói tiến hành bắt giữ ông ta.
ông và phu nhân của ông, Trương Xuân Hoa liên quan đến hành vi hối lộ đút lót nhân viên nhà nước, và tập đoàn Hải Thiên vi phạm trốn thuế nghiêm trọng, đã phạm pháp luật, được cấp trên phê chuẩn, chính thức bắt giam hai vợ chồng ông – đây là giấy thông báo bắt giam hình sự!”
Vương Mộng Nam đứng ở đó như cây súng, nói rõ từng câu từng chữ.
Soạt!
Vương Mộng Nam vừa dứt lời, lấy ra giấy thông báo bắt giam hình sự từ trong túi công văn, đặt trước mặt Lương Thế Hào.
“Việc này… sao có thế?”
Nhìn giấy thông báo bắt giam hình sự được đóng đấu đỏ, Lương Thế Hào trố mắt, cơn giận trên khuôn mặt ông ta lập tức biến mất vô tăm tích, thay vào đó là vẻ kinh hãi và sợ sệt!
“Chuyện… chuyện này là sao?”
Trong phòng bệnh, Trương Xuân Hoa thất thanh hỏi, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, dường như sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
“Còng tay đưa đi!”
Đáp lại câu hỏi của hai vợ chồng Lương Thế Hào và Trương Xuân Hoa là mệnh lệnh trầm thấp của Vương Mộng Nam.
Liền sau đó.
Bốn thành viên tổ chuyên án, hai người một nhóm, lấy còng tay, lần lượt đi đến phía trước hai vợ chồng Lương Thế Hào và Trương Xuân Hoa đang hoàn toàn trố mắt, đeo còng tay cho hai người.
“Các… các người dựa vào cái gì mà bắt bố mẹ của tôi?”
Lương Bác trên giường bệnh lấy lại tinh thần từ trong sự kinh hãi, gào lên giống như phát điên.
Trước đó hắn ta còn đang tính toàn giết chết Tân Tranh thế nào, kết quả sau đó bố mẹ của hắn ta bị cảnh sát bắt đi…
Việc này… khiến hắn ta có cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục!
“Đợi sau khi anh ra viện vào tù, có thể đích thân hỏi bọn họ!”, Vương Mộng Nam trả lời với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó vung tay: “Đưa đi!”
“Lương… Lương Thế Hào, chẳng phải ông nói ở Đông Hải ông rất lợi hại sao? Chẳng phải ông nói ông quen biết rất nhiều quan chức sao? Còn không mau gọi điện tìm người đi?”
Hai thành viên của tố chuyên án áp giải Trương Xuân Hoa ra khỏi phòng bệnh, Trương Xuân Hoa giống như đàn bà chanh chua nổi khùng, vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng hét.
Tim người?
Nếu có thể tìm người, còn cần đợi đến bây giờ sao?
“Không phải rồng mạnh không qua sông, người đó không dễ chọc vào đâu, tôi kiến nghị ông chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có!”
Lời của Trương Bách Hùng giống như lời nguyền vang lên bên tai ông ta.
Lương Thế Hào bất lực nhắm hai mắt, dường như bỗng chốc già đi mười tuổi.
ông và phu nhân của ông, Trương Xuân Hoa liên quan đến hành vi hối lộ đút lót nhân viên nhà nước, và tập đoàn Hải Thiên vi phạm trốn thuế nghiêm trọng, đã phạm pháp luật, được cấp trên phê chuẩn, chính thức bắt giam hai vợ chồng ông – đây là giấy thông báo bắt giam hình sự!”
Vương Mộng Nam đứng ở đó như cây súng, nói rõ từng câu từng chữ.
Soạt!
Vương Mộng Nam vừa dứt lời, lấy ra giấy thông báo bắt giam hình sự từ trong túi công văn, đặt trước mặt Lương Thế Hào.
“Việc này… sao có thế?”
Nhìn giấy thông báo bắt giam hình sự được đóng đấu đỏ, Lương Thế Hào trố mắt, cơn giận trên khuôn mặt ông ta lập tức biến mất vô tăm tích, thay vào đó là vẻ kinh hãi và sợ sệt!
“Chuyện… chuyện này là sao?”
Trong phòng bệnh, Trương Xuân Hoa thất thanh hỏi, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, dường như sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
“Còng tay đưa đi!”
Đáp lại câu hỏi của hai vợ chồng Lương Thế Hào và Trương Xuân Hoa là mệnh lệnh trầm thấp của Vương Mộng Nam.
Liền sau đó.
Bốn thành viên tổ chuyên án, hai người một nhóm, lấy còng tay, lần lượt đi đến phía trước hai vợ chồng Lương Thế Hào và Trương Xuân Hoa đang hoàn toàn trố mắt, đeo còng tay cho hai người.
“Các… các người dựa vào cái gì mà bắt bố mẹ của tôi?”
Lương Bác trên giường bệnh lấy lại tinh thần từ trong sự kinh hãi, gào lên giống như phát điên.
Trước đó hắn ta còn đang tính toàn giết chết Tân Tranh thế nào, kết quả sau đó bố mẹ của hắn ta bị cảnh sát bắt đi…
Việc này… khiến hắn ta có cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục!
“Đợi sau khi anh ra viện vào tù, có thể đích thân hỏi bọn họ!”, Vương Mộng Nam trả lời với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó vung tay: “Đưa đi!”
“Lương… Lương Thế Hào, chẳng phải ông nói ở Đông Hải ông rất lợi hại sao? Chẳng phải ông nói ông quen biết rất nhiều quan chức sao? Còn không mau gọi điện tìm người đi?”
Hai thành viên của tố chuyên án áp giải Trương Xuân Hoa ra khỏi phòng bệnh, Trương Xuân Hoa giống như đàn bà chanh chua nổi khùng, vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng hét.
Tim người?
Nếu có thể tìm người, còn cần đợi đến bây giờ sao?
“Không phải rồng mạnh không qua sông, người đó không dễ chọc vào đâu, tôi kiến nghị ông chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có!”
Lời của Trương Bách Hùng giống như lời nguyền vang lên bên tai ông ta.
Lương Thế Hào bất lực nhắm hai mắt, dường như bỗng chốc già đi mười tuổi.
Bình luận facebook