Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Bức thư tình đầu tiên
Kể từ cuộc thi dạo ấy mà hiện nay, uy tín của Bàn trong Quân trường khá tốt. Đặc biệt là đối với Smith. Là một sĩ quan pháo binh, hơn ai hết, anh ta hiểu rõ điều gì sẽ xảy ra nếu kỵ binh đối phương vượt qua được phòng tuyến. Các pháo thủ lúc đó chỉ có thể xem như những chú cừu non, tha hồ để đối phương gặt đi mạng sống.
Việc Bàn truyền cho binh sĩ hai môn võ vừa khéo bổ sung cho sự thiếu hụt của lính pháo binh. Vũ khí trang bị thêm cho họ cũng rất tiện lợi, một cây roi da dài khoảng một mét rưỡi. Nhờ nó, binh sĩ có thể tấn công từ khoảng cách khá xa trong những trận giáp lá cà hay khi đối phương vượt qua phòng tuyến.
Cuộc sống tẻ nhạt chốn quân trường không thể ngăn cản niềm tin vào tình yêu và tương lai tươi sáng. Niềm vui duy nhất của anh là những buổi cuối tuần ở vườn Buckingham. Nơi đó có người anh ngày nhớ đêm mong. Tình yêu sét đánh thuở ban đầu dần nảy nở và lớn lên theo năm tháng. Anh biết, đối phương cũng ngày càng có cảm tình với mình.
Lẽ ra, với một người lính bình thường như Bàn, có mấy khi được bước vào khu vườn danh giá này. Chẳng qua là nhờ cô công chúa út bé nhỏ Amellia. Cô bé vốn mắc căn bệnh suy nhược từ nhỏ, chỉ có không khí trong lành của đất trời mới giúp cô thuyên giảm. Và còn nữa, chính sự cô độc trong đời sống Hoàng gia càng bào mòn thân xác bé bỏng. George III rất yêu thương cô con gái này. Với ông, niềm vui thú lớn nhất lúc này không phải là vương quốc mỗi ngày càng lớn hơn với các thuộc địa trải dài từ tây sang đông. Người duy nhất mang lại cho ông nụ cười chính là Amellia bé nhỏ.
Việc xuất hiện của Bàn cùng những câu chuyện về đất nước xa xôi ở phương Đông huyền bí cùng những câu chuyện cười của anh đã mang lại sức sống mới cho ba nàng công chúa. Mary đã thôi không còn khô khan và chúi mũi vào những cuốn sách nữa. Sự cô độc trong tâm hồn Sophia ngày càng nguôi ngoai. Đặc biệt là sức khỏe của Amellia lại tốt hơn từng ngày. Đó chính là lý do George cho phép Bàn đến vườn Buckingham mỗi cuối tuần.
Một ngày nọ, đang khi Bàn say sưa kể về đại thắng của nhà Tây Sơn trước sự xâm lăng của ba mươi vạn quân Thanh, Amellia quay sang hỏi:
- Ngài nói chỉ trong vòng mười ngày, đại quân nhà Tây Sơn các anh vượt núi băng rừng, qua một chặng đường dài như thế mà đánh đuổi kẻ thù à? Em không tin. Làm sao được? Phải chăng các Ngài biết bay?
- Đúng thế, Ngài Jack ạ – Mary tiếp lời. Chắc chắn là phải có mánh khóe nào ở đây.
Bàn hơi phật ý khi nghe nói đến từ “mánh khóe”. Anh trả lời:
- Thật ra thì khi tiên Đế chuyển quân, tôi đã ở phía Bắc rồi. Tôi chỉ biết đoàn quân di chuyển liên tục mà không cần phải dừng lại ăn uống, ngủ nghỉ.
- Không ăn uống, ngủ nghỉ. Nói vậy thì di chuyển nhanh nhu vậy có vẻ khá hợp lý. Nhưng con người ta không thể chỉ đi như vậy mà không ăn. Phản khoa học lắm và không hợp logic – Mary lại phản bác.
- Này nhé, rất đơn giản. Trong quân, cứ ba người làm thành một tổ. Họ kết một cái võng, cứ hai người lại cõng một người. Đi được hai canh giờ… ý tôi là bốn tiếng đồng hồ, người nằm trên võng lại đổi chỗ cho một người khác. Thời gian ở trên võng, họ tranh thủ ăn và ngủ.
- Vậy việc nấu nướng thì sao? – Mary vẫn không chịu dừng lại.
- Ở quê tôi, ngày Tết người ta làm một món bánh từ gạo, nếp và thịt gọi là bánh tét. Nó to hơn cổ tay và dài khoảng hai mươi inch. Bánh này ăn rất ngon và làm người ta no bụng. Binh sĩ chỉ cần một cái bánh là đã no cả một ngày. Ngoài ra, người ta còn thổi cơm ngay trên lưng voi chiến và còn một món nữa gọi là bánh tráng.
- Ra là vậy. Nếu vậy thì em tin rồi. Thế Ngài có biết cách làm cái bánh tét đó không? Có thể làm cho ba chị em chúng em ăn không?
Nghe Mary nói, Amellia cũng tròn mắt trông chờ được thưởng thức món ăn này.
- Dĩ nhiên là biết. Nhưng tôi không thể làm được vào lúc này.
- Vì sao thế? – Amellia hơi thất vọng.
- Vì thiếu nguyên liệu. Thịt heo thì Anh quốc có sẵn, nhưng gạo và nếp thì lại không có. Nhưng tôi hứa, nếu có chiếc thương thuyền nào xuất phát từ Đại Việt sang đây, tôi sẽ hỏi họ có mang theo gạo và nếp hay không. Người Việt chúng tôi dẫu sao cũng không quen chỉ ăn thịt, cá, rau xanh như người phương Tây. Với chúng tôi, bữa ăn chỉ hoàn chỉnh nếu có cơm, một loại thức ăn làm từ gạo.
- Thế thì Ngài phải tranh thủ xem thử nhé. Nếu có thương thuyền nào cập bến, bằng mọi cách Ngài phải mua được gạo và nếp về làm bánh cho chúng em.
Bàn mỉm cười đồng ý khi Amellia đề nghị. Thực ra đâu chỉ riêng ba cô công chúa, Bàn cũng thấy nhớ và thèm món ăn này. Sắp đến Tết Âm lịch rồi còn gì.
Đến cuối buổi, đúng lúc Bàn chuẩn bị ra về thì Sophia lén dúi vào túi áo anh một bức thư. Chính Bàn cũng không biết việc này. Anh trở về nhà với tâm trạng thoải mái và chờ mong cho ngày giờ mau trôi đi. Anh mong sao cuối tuần sau mau đến.
Về đến phòng, Bàn thấy rơi ra một tờ giấy màu vàng nhạt từ túi áo khoác. “Quái, ai lại nhét vào túi áo mình tờ giấy này vậy nhỉ? Và khi nào thì nó nằm trong túi?” – Bàn tự hỏi. Mở ra, Bàn thấy đây là một bức thư ngắn làm từ giấy lụa pallure, một loại giấy cao cấp mà chỉ những quý tộc mới có thể sử dụng. Mùi hương nhè nhẹ lan tỏa khuyến khích Bàn đọc cho mau.
Liếc nhìn những dòng chữ ngay ngắn và xinh đẹp, Bàn chợt cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. “Đây là bức thư Sophia gửi cho mình. Đúng là thư của nàng”. Điều gì làm anh vui sướng đến thế? Chẳng phải anh vẫn hay được nhìn nàng, vẫn nghe được giọng nói của nàng vào những ngày cuối tuần “thần thánh” hay sao? Cũng đơn giản thôi. Tuy nói là vẫn hay gặp mặt và nói chuyện nhưng giữa hai người chưa từng có thời gian gặp riêng nhau nói chi đến tâm sự. Bức thư này đến với Bàn như một phép màu thật sự.
Jack quý mến,
Ngay từ đầu thư, Sophia đã làm tim Bàn thắt lại, nàng không gọi anh theo cách thông thường mà lại có vẻ tình cảm hơn.
Chắc Ngài lấy làm ngạc nhiên lắm khi đọc bức thư này của em. Ngài cũng biết, em vốn là người con gái sống rất khép kín. Chưa từng có người đàn ông nào khác ngoài cha và các anh của em lại tiếp xúc gần gũi với em như Ngài.
Viết mấy lời này, em phải lấy hết sự can đảm vốn rất ít ỏi của mình ra. Em muốn nói với Ngài nhiều lắm. Ngài chính là người đàn ông duy nhất đến lúc này làm em cảm thấy tin tưởng và muốn trải lòng.
Từ lần đầu tiên gặp gỡ trong đên dạ vũ nọ, Ngài đã để lại trong em một ấn tượng khó phai nhạt. Em đứng đó, không ai dám lại gần vì sự cô độc của mình. Em lánh xa họ bởi những lời nói nhàm chán, vì sự khoe mẽ thái quá của họ. Với em, người đàn ông em cần phải có trái tim chân thành và không biết xu nịnh, lại phải dịu dàng nũa. Em cũng không cần một người đàn ông mạnh mẽ để bảo vệ. Là một cô gái Hoàng gia, em tin không có ai có thể gây tổn thương cho em được.
Và cuối cùng thì Ngài cũng đến. Ngài nhìn em bằng một ánh mắt rất dịu dàng. Tim em lại càng đập mạnh hơn khi thấy Ngài từ từ bước tới. Những lời Ngài nói ra lúc đó không hề hoa mỹ, cũng không hề có vẻ kiêu căng, ngạo mạn. Chưa hết, lại càng không có vẻ khép nép giả tạo nữa. Chính lúc này, em đã nhìn thấy hoàng tử trong lòng mình. Em không thể cưỡng lại được lời đồng ý khi Ngài mời em một điệu vũ.
Trong khoảnh khắc quay cuồng với điệu valce say lòng, em như cảm thấy mình đang bồng bềnh trên mây. Mỗi bước Ngài dìu em đi là một bước thăng hoa trong tâm hồn mình. Em cảm thấy mình trở nên quá bé nhỏ, quá yếu đuối và muốn được người đàn ông trước mắt che chở trong vòng tay. Em biết mình đã yêu.
Ngài biết không? Niềm vui duy nhất trong em lúc này là nhìn thấy Ngài vào mỗi cuối tuần. Giọng nói của Ngài rất hay, nó cứ như mật ngọt rót vào tai em dù không có từ ngữ nào có vẻ hoa mỹ. Em hận không thể nói một câu tâm tình với Ngài khi còn có Mary và Amellia ở đó.
Em biết, phụ nữ phương Đông vốn rất e dè, không bao giờ mở lời trước. Nhưng đây là Anh quốc, người phụ nữ đất nước em không có sự e ấp đó. Em yêu Ngài thì em sẵn sàng nói lời yêu.
Nếu Ngài cảm thấy em như thế là quá sỗ sàng, quá chủ động thì hãy bỏ quá cho em. Em chỉ muốn nói cho Ngài biết điều thầm kín trong lòng mình. Bằng ngược lại, nếu trong trái tim Ngài có một chỗ nào dành cho em, xin Ngài hãy viết vài dòng. Chúng ta chưa thể cùng nhau gặp mặt và nói lời tâm sự vào lúc này, chỉ có thể thông qua những cánh thư. Nếu Ngài muốn, hãy gửi thư cho bà hầu gái da đen Lucia, người thường hay ra ngoài vào lúc mười giờ để mua sắm thức ăn mỗi ngày.
Chúc Ngài một ngày tốt lành,
Sophia.
Đặt bức thư xuống, Bàn cảm thấy tâm hồn mình như bay vút lên chín tầng mây.
“Nàng yêu ta, yêu ta. Ha… ha… ha… Yêu ta”.
Bàn cười như điên như dại. “Mình phải làm gì đây? Làm gì đây?” – Bàn tự hỏi. “À, phải rồi, thơ, mình phải viết một bức thơ”. Nghĩ đến đây, anh lao nhanh đến bàn làm việc, lấy giấy bút viết một bức thơ.
Sophia, công chúa của lòng ta,
Nàng có biết lòng ta vui sướng đến dường nào khi nhận được thư của nàng không? Ngây dại. Đó là từ duy nhất diễn tả đúng tâm tình ta lúc này. Ta thấy mình như đang trong cơn mộng mị.
Ta không giỏi nói những lời hoa mỹ, nàng cũng biết đó. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã trúng phải tiếng sét ái tình. Cuộc sống trong quân ngũ rất buồn tẻ. Cũng như nàng, ta mong đợi mau đến cuối tuần. Ở nơi đó, ta nhìn thấy được người ta yêu, được nghe tiếng nói của nàng.
Sophia. Ta biết đây chưa phải là lúc tốt nhất để chúng ta đến với nhau đường đường chính chính. Nghe lời nàng, ta sẽ viết thư. Ta muốn những cánh thư này xóa dần đi nỗi nhớ khôn nguôi trong lòng hai chúng ta. Ta sẽ phấn đấu, phấn đấu hết mình để chứng tỏ được giá trị chân chính của ta. Đó chính là thời điểm ta công khai nói với mọi người tiếng lòng của mình.
Hãy chờ ta, nàng nhé,
Jack
Bàn viết ngắn gọn mấy dòng vậy thôi, bởi vì trong đầu anh chẳng biết dùng từ ngữ nào để diễn tả niềm hạnh phúc lớn lao này. Buông viết xuống, cẩn thận gấp tờ giấy lại. Anh đặt nó xuống bàn rồi cầm lấy bức thư của Sophia mà đưa lên mũi ngửi. Anh không thể nào phân biệt mùi hương trên đó là của tờ giấy hay từ chính con người nàng. Anh quyết định từ nay sẽ siêng năng viết cho nàng, cố gắng phấn đấu hết mình để chứng tỏ giá trị của bản thân. Ngày anh được công nhận cũng chính là ngày anh nói lời cầu hôn trước bàn dân thiên hạ.
Nhưng tất cả những điều đó là của tương lai. Ngày mai, anh sẽ tìm gặp bà hầu gái Lucia để nhờ chuyển bức thư, anh biết người phụ nữ này. Giờ đây, việc cần làm duy nhất đối với Bàn, đó là đặt bức thư của Sophia trong ngực áo rồi nằm lên giường, chìm sâu vào mộng mị.
Việc Bàn truyền cho binh sĩ hai môn võ vừa khéo bổ sung cho sự thiếu hụt của lính pháo binh. Vũ khí trang bị thêm cho họ cũng rất tiện lợi, một cây roi da dài khoảng một mét rưỡi. Nhờ nó, binh sĩ có thể tấn công từ khoảng cách khá xa trong những trận giáp lá cà hay khi đối phương vượt qua phòng tuyến.
Cuộc sống tẻ nhạt chốn quân trường không thể ngăn cản niềm tin vào tình yêu và tương lai tươi sáng. Niềm vui duy nhất của anh là những buổi cuối tuần ở vườn Buckingham. Nơi đó có người anh ngày nhớ đêm mong. Tình yêu sét đánh thuở ban đầu dần nảy nở và lớn lên theo năm tháng. Anh biết, đối phương cũng ngày càng có cảm tình với mình.
Lẽ ra, với một người lính bình thường như Bàn, có mấy khi được bước vào khu vườn danh giá này. Chẳng qua là nhờ cô công chúa út bé nhỏ Amellia. Cô bé vốn mắc căn bệnh suy nhược từ nhỏ, chỉ có không khí trong lành của đất trời mới giúp cô thuyên giảm. Và còn nữa, chính sự cô độc trong đời sống Hoàng gia càng bào mòn thân xác bé bỏng. George III rất yêu thương cô con gái này. Với ông, niềm vui thú lớn nhất lúc này không phải là vương quốc mỗi ngày càng lớn hơn với các thuộc địa trải dài từ tây sang đông. Người duy nhất mang lại cho ông nụ cười chính là Amellia bé nhỏ.
Việc xuất hiện của Bàn cùng những câu chuyện về đất nước xa xôi ở phương Đông huyền bí cùng những câu chuyện cười của anh đã mang lại sức sống mới cho ba nàng công chúa. Mary đã thôi không còn khô khan và chúi mũi vào những cuốn sách nữa. Sự cô độc trong tâm hồn Sophia ngày càng nguôi ngoai. Đặc biệt là sức khỏe của Amellia lại tốt hơn từng ngày. Đó chính là lý do George cho phép Bàn đến vườn Buckingham mỗi cuối tuần.
Một ngày nọ, đang khi Bàn say sưa kể về đại thắng của nhà Tây Sơn trước sự xâm lăng của ba mươi vạn quân Thanh, Amellia quay sang hỏi:
- Ngài nói chỉ trong vòng mười ngày, đại quân nhà Tây Sơn các anh vượt núi băng rừng, qua một chặng đường dài như thế mà đánh đuổi kẻ thù à? Em không tin. Làm sao được? Phải chăng các Ngài biết bay?
- Đúng thế, Ngài Jack ạ – Mary tiếp lời. Chắc chắn là phải có mánh khóe nào ở đây.
Bàn hơi phật ý khi nghe nói đến từ “mánh khóe”. Anh trả lời:
- Thật ra thì khi tiên Đế chuyển quân, tôi đã ở phía Bắc rồi. Tôi chỉ biết đoàn quân di chuyển liên tục mà không cần phải dừng lại ăn uống, ngủ nghỉ.
- Không ăn uống, ngủ nghỉ. Nói vậy thì di chuyển nhanh nhu vậy có vẻ khá hợp lý. Nhưng con người ta không thể chỉ đi như vậy mà không ăn. Phản khoa học lắm và không hợp logic – Mary lại phản bác.
- Này nhé, rất đơn giản. Trong quân, cứ ba người làm thành một tổ. Họ kết một cái võng, cứ hai người lại cõng một người. Đi được hai canh giờ… ý tôi là bốn tiếng đồng hồ, người nằm trên võng lại đổi chỗ cho một người khác. Thời gian ở trên võng, họ tranh thủ ăn và ngủ.
- Vậy việc nấu nướng thì sao? – Mary vẫn không chịu dừng lại.
- Ở quê tôi, ngày Tết người ta làm một món bánh từ gạo, nếp và thịt gọi là bánh tét. Nó to hơn cổ tay và dài khoảng hai mươi inch. Bánh này ăn rất ngon và làm người ta no bụng. Binh sĩ chỉ cần một cái bánh là đã no cả một ngày. Ngoài ra, người ta còn thổi cơm ngay trên lưng voi chiến và còn một món nữa gọi là bánh tráng.
- Ra là vậy. Nếu vậy thì em tin rồi. Thế Ngài có biết cách làm cái bánh tét đó không? Có thể làm cho ba chị em chúng em ăn không?
Nghe Mary nói, Amellia cũng tròn mắt trông chờ được thưởng thức món ăn này.
- Dĩ nhiên là biết. Nhưng tôi không thể làm được vào lúc này.
- Vì sao thế? – Amellia hơi thất vọng.
- Vì thiếu nguyên liệu. Thịt heo thì Anh quốc có sẵn, nhưng gạo và nếp thì lại không có. Nhưng tôi hứa, nếu có chiếc thương thuyền nào xuất phát từ Đại Việt sang đây, tôi sẽ hỏi họ có mang theo gạo và nếp hay không. Người Việt chúng tôi dẫu sao cũng không quen chỉ ăn thịt, cá, rau xanh như người phương Tây. Với chúng tôi, bữa ăn chỉ hoàn chỉnh nếu có cơm, một loại thức ăn làm từ gạo.
- Thế thì Ngài phải tranh thủ xem thử nhé. Nếu có thương thuyền nào cập bến, bằng mọi cách Ngài phải mua được gạo và nếp về làm bánh cho chúng em.
Bàn mỉm cười đồng ý khi Amellia đề nghị. Thực ra đâu chỉ riêng ba cô công chúa, Bàn cũng thấy nhớ và thèm món ăn này. Sắp đến Tết Âm lịch rồi còn gì.
Đến cuối buổi, đúng lúc Bàn chuẩn bị ra về thì Sophia lén dúi vào túi áo anh một bức thư. Chính Bàn cũng không biết việc này. Anh trở về nhà với tâm trạng thoải mái và chờ mong cho ngày giờ mau trôi đi. Anh mong sao cuối tuần sau mau đến.
Về đến phòng, Bàn thấy rơi ra một tờ giấy màu vàng nhạt từ túi áo khoác. “Quái, ai lại nhét vào túi áo mình tờ giấy này vậy nhỉ? Và khi nào thì nó nằm trong túi?” – Bàn tự hỏi. Mở ra, Bàn thấy đây là một bức thư ngắn làm từ giấy lụa pallure, một loại giấy cao cấp mà chỉ những quý tộc mới có thể sử dụng. Mùi hương nhè nhẹ lan tỏa khuyến khích Bàn đọc cho mau.
Liếc nhìn những dòng chữ ngay ngắn và xinh đẹp, Bàn chợt cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. “Đây là bức thư Sophia gửi cho mình. Đúng là thư của nàng”. Điều gì làm anh vui sướng đến thế? Chẳng phải anh vẫn hay được nhìn nàng, vẫn nghe được giọng nói của nàng vào những ngày cuối tuần “thần thánh” hay sao? Cũng đơn giản thôi. Tuy nói là vẫn hay gặp mặt và nói chuyện nhưng giữa hai người chưa từng có thời gian gặp riêng nhau nói chi đến tâm sự. Bức thư này đến với Bàn như một phép màu thật sự.
Jack quý mến,
Ngay từ đầu thư, Sophia đã làm tim Bàn thắt lại, nàng không gọi anh theo cách thông thường mà lại có vẻ tình cảm hơn.
Chắc Ngài lấy làm ngạc nhiên lắm khi đọc bức thư này của em. Ngài cũng biết, em vốn là người con gái sống rất khép kín. Chưa từng có người đàn ông nào khác ngoài cha và các anh của em lại tiếp xúc gần gũi với em như Ngài.
Viết mấy lời này, em phải lấy hết sự can đảm vốn rất ít ỏi của mình ra. Em muốn nói với Ngài nhiều lắm. Ngài chính là người đàn ông duy nhất đến lúc này làm em cảm thấy tin tưởng và muốn trải lòng.
Từ lần đầu tiên gặp gỡ trong đên dạ vũ nọ, Ngài đã để lại trong em một ấn tượng khó phai nhạt. Em đứng đó, không ai dám lại gần vì sự cô độc của mình. Em lánh xa họ bởi những lời nói nhàm chán, vì sự khoe mẽ thái quá của họ. Với em, người đàn ông em cần phải có trái tim chân thành và không biết xu nịnh, lại phải dịu dàng nũa. Em cũng không cần một người đàn ông mạnh mẽ để bảo vệ. Là một cô gái Hoàng gia, em tin không có ai có thể gây tổn thương cho em được.
Và cuối cùng thì Ngài cũng đến. Ngài nhìn em bằng một ánh mắt rất dịu dàng. Tim em lại càng đập mạnh hơn khi thấy Ngài từ từ bước tới. Những lời Ngài nói ra lúc đó không hề hoa mỹ, cũng không hề có vẻ kiêu căng, ngạo mạn. Chưa hết, lại càng không có vẻ khép nép giả tạo nữa. Chính lúc này, em đã nhìn thấy hoàng tử trong lòng mình. Em không thể cưỡng lại được lời đồng ý khi Ngài mời em một điệu vũ.
Trong khoảnh khắc quay cuồng với điệu valce say lòng, em như cảm thấy mình đang bồng bềnh trên mây. Mỗi bước Ngài dìu em đi là một bước thăng hoa trong tâm hồn mình. Em cảm thấy mình trở nên quá bé nhỏ, quá yếu đuối và muốn được người đàn ông trước mắt che chở trong vòng tay. Em biết mình đã yêu.
Ngài biết không? Niềm vui duy nhất trong em lúc này là nhìn thấy Ngài vào mỗi cuối tuần. Giọng nói của Ngài rất hay, nó cứ như mật ngọt rót vào tai em dù không có từ ngữ nào có vẻ hoa mỹ. Em hận không thể nói một câu tâm tình với Ngài khi còn có Mary và Amellia ở đó.
Em biết, phụ nữ phương Đông vốn rất e dè, không bao giờ mở lời trước. Nhưng đây là Anh quốc, người phụ nữ đất nước em không có sự e ấp đó. Em yêu Ngài thì em sẵn sàng nói lời yêu.
Nếu Ngài cảm thấy em như thế là quá sỗ sàng, quá chủ động thì hãy bỏ quá cho em. Em chỉ muốn nói cho Ngài biết điều thầm kín trong lòng mình. Bằng ngược lại, nếu trong trái tim Ngài có một chỗ nào dành cho em, xin Ngài hãy viết vài dòng. Chúng ta chưa thể cùng nhau gặp mặt và nói lời tâm sự vào lúc này, chỉ có thể thông qua những cánh thư. Nếu Ngài muốn, hãy gửi thư cho bà hầu gái da đen Lucia, người thường hay ra ngoài vào lúc mười giờ để mua sắm thức ăn mỗi ngày.
Chúc Ngài một ngày tốt lành,
Sophia.
Đặt bức thư xuống, Bàn cảm thấy tâm hồn mình như bay vút lên chín tầng mây.
“Nàng yêu ta, yêu ta. Ha… ha… ha… Yêu ta”.
Bàn cười như điên như dại. “Mình phải làm gì đây? Làm gì đây?” – Bàn tự hỏi. “À, phải rồi, thơ, mình phải viết một bức thơ”. Nghĩ đến đây, anh lao nhanh đến bàn làm việc, lấy giấy bút viết một bức thơ.
Sophia, công chúa của lòng ta,
Nàng có biết lòng ta vui sướng đến dường nào khi nhận được thư của nàng không? Ngây dại. Đó là từ duy nhất diễn tả đúng tâm tình ta lúc này. Ta thấy mình như đang trong cơn mộng mị.
Ta không giỏi nói những lời hoa mỹ, nàng cũng biết đó. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã trúng phải tiếng sét ái tình. Cuộc sống trong quân ngũ rất buồn tẻ. Cũng như nàng, ta mong đợi mau đến cuối tuần. Ở nơi đó, ta nhìn thấy được người ta yêu, được nghe tiếng nói của nàng.
Sophia. Ta biết đây chưa phải là lúc tốt nhất để chúng ta đến với nhau đường đường chính chính. Nghe lời nàng, ta sẽ viết thư. Ta muốn những cánh thư này xóa dần đi nỗi nhớ khôn nguôi trong lòng hai chúng ta. Ta sẽ phấn đấu, phấn đấu hết mình để chứng tỏ được giá trị chân chính của ta. Đó chính là thời điểm ta công khai nói với mọi người tiếng lòng của mình.
Hãy chờ ta, nàng nhé,
Jack
Bàn viết ngắn gọn mấy dòng vậy thôi, bởi vì trong đầu anh chẳng biết dùng từ ngữ nào để diễn tả niềm hạnh phúc lớn lao này. Buông viết xuống, cẩn thận gấp tờ giấy lại. Anh đặt nó xuống bàn rồi cầm lấy bức thư của Sophia mà đưa lên mũi ngửi. Anh không thể nào phân biệt mùi hương trên đó là của tờ giấy hay từ chính con người nàng. Anh quyết định từ nay sẽ siêng năng viết cho nàng, cố gắng phấn đấu hết mình để chứng tỏ giá trị của bản thân. Ngày anh được công nhận cũng chính là ngày anh nói lời cầu hôn trước bàn dân thiên hạ.
Nhưng tất cả những điều đó là của tương lai. Ngày mai, anh sẽ tìm gặp bà hầu gái Lucia để nhờ chuyển bức thư, anh biết người phụ nữ này. Giờ đây, việc cần làm duy nhất đối với Bàn, đó là đặt bức thư của Sophia trong ngực áo rồi nằm lên giường, chìm sâu vào mộng mị.