-
Chương 11-15
Chương 11: Yêu cầu mới
Nghe thấy thế, sắc mặt Trần Quang Huy lập tức thay đổi, sao tình tiết này nghe có vẻ quen thuộc thế, anh suýt thì thốt ra mình cũng bị Lục Hàm Yên gài bẫy, nhưng lời đã đến khoé miệng vẫn cố nuốt vào trong, nếu anh nói chuyện này với Tổ Văn Quân thì cô ta còn tin lời anh nói nữa không?
Tổ Văn Quân cũng nhìn ra dường như Trần Quang Huy có lời muốn nói, nhưng khi hỏi anh, sắc mặt anh chỉ càng khó coi hơn chứ không nói thêm câu nào cả.
Có điều tay Trần Quang Huy lại đang siết chặt, xem ra cô gái Lục Hàm Yên này rất lợi hại.
“Thật ra tôi đến tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp đỡ, giúp chúng tôi, cũng là giúp chính cậu”, Tổ Văn Quân cất lời.
“Chuyện gì?”, Trần Quang Huy lo lắng hỏi, anh ngày càng cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, chỉ cần sơ ý sẽ rơi vào trong bẫy liên hoàn.
“Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi nghĩ cách giết chết đứa bé trong bụng Lục Hàm Yên, nhất định không thể sinh đứa bé này ra, tôi biết cô ta muốn mượn đứa trẻ này bám chặt lấy anh trai của cậu, nếu cậu để đứa bé này được sinh ra thì hôn nhân giữa tôi và anh cậu cũng kết thúc, anh cậu ngoài quyền lực trong tay thì còn có gì để Lục Hàm Yên động lòng chứ, anh ấy cũng hiểu chỉ cần kết hôn với Lục Hàm Yên thì mình sẽ trở thành con rối của cô ta, cuộc đời cũng kết thúc luôn”, Tổ Văn Quân nói.
Thật ra không cần Tổ Văn Quân nói, Trần Quang Huy cũng hiểu.
Đặc biệt là sau khi biết thế lực đứng sau Lục Hàm Yên, anh cũng càng rõ mục đích bám chặt lấy Diệp Ngọc Sơn của cô ta, cho nên Tổ Văn Quân lo lắng là rất bình thường.
Nhưng dù gì đứa bé này cũng là của Diệp Ngọc Sơn, hơn nữa cảm xúc hưng phấn khi nghe nói đứa bé là con trai của anh ta dường như cũng không phải là giả, Diệp Ngọc Sơn có biết gì về chuyện Tổ Văn Quân bảo anh làm không?
“Cậu yên tâm, anh cậu là người thông minh, anh ấy biết mưu đồ xấu xa của Lục Hàm Yên, anh ấy sẽ đồng ý, không tin sau này cậu có thể hỏi anh ấy”, Tổ Văn Quân nói thêm.
Trần Quang Huy thầm nghĩ quả nhiên là không đơn giản như thế, lúc đầu bảo anh tổ chức đám cưới giả với Lục Hàm Yên, chỉ xuất hiện một chút vào thời điểm quan trọng là được, bây giờ lại muốn anh hại mất đứa trẻ trong bụng Lục Hàm Yên, độ khó không chỉ tăng lên một chút.
Vào lúc Trần Quang Huy đang khó xử, Tổ Văn Quân lại tăng thêm độ khó.
“Trần Quang Huy, cậu từng có người yêu chưa?”, Tổ Văn Quân nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó hỏi.
Trần Quang Huy thoáng sửng sốt rồi đáp: “Từng quen một người, sau đó thấy không hợp nên chia tay”.
“Vậy cậu cảm thấy Lục Hàm Yên thế nào?”, Tổ Văn Quân rất thẳng thắn, nói chuyện chưa bao giờ dông dài mà đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Ặc… Chị dâu, chị đang hỏi đến mặt nào?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Ừm, nói về vẻ bề ngoài đi, có phải cũng tạm được không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Dường như Trần Quang Huy đã biết cô ta muốn nói gì rồi, anh nhìn về phía cô ta, cô ta đột nhiên hỏi tới vẻ ngoài của Lục Hàm Yên, còn hỏi có phải anh từng có bạn gái không, việc này dường như không hợp lý cho lắm.
“Ừm, cũng tạm được.”
“Thế thì tốt, thật ra là phụ nữ, tôi rất hâm mộ và ghen tị với vẻ ngoài của Lục Hàm Yên, đúng là rất xinh đẹp, nếu không cũng sẽ không quyến rũ được nhiều đàn ông như thế, nhưng trong lòng tôi thì cô ta chẳng khác gì một kỹ nữ, cho nên cậu giết con cô ta xong, cậu cũng có thể diễn giả làm thật, cậu không cần dùng đến tình cảm, chỉ cần xem cô ta như một kỹ nữ là được, hơn nữa cô ta vốn chính là…”, lúc nói đến đây, Tổ Văn Quân nghiến chặt răng đến mức có tiếng ken két, có thể thấy cô ta hận Lục Hàm Yên đến mức nào.
Trần Quang Huy chẹp miệng rồi nói: “Chị dâu, làm thế hơi quá đáng, lúc đầu tôi cũng không nói điều kiện này với anh của tôi”.
Tổ Văn Quân mỉm cười, cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này là tầng hai, lúc này cũng không có khách, cô ta đặt một tấm danh thiếp lên bàn rồi đẩy tới trước mặt Trần Quang Huy.
“Tôi từng nói Lục Hàm Yên không cho cậu được cái gì cả, còn tôi và anh cậu có thể cho cậu công việc, còn có thể giúp cậu làm ăn, đây là một người bán dụng cụ chữa bệnh đã liên hệ với tôi rất nhiều lần, tôi vẫn luôn bận rộn không có thời gian xử lý, nếu cậu có thời gian thì tìm một người lập công ty cho cậu, chúng ta cùng làm ăn, được chứ?”, Tổ Văn Quân hỏi Trần Quang Huy một cách chờ mong.
“Chị dâu, tôi sợ là không làm được, tôi còn bận rất nhiều việc trong nhà giam…”
“Tôi nói chuyện với anh cậu rồi, sẽ điều cậu tới Cục Tài chính, cậu đi làm với anh cậu chắc chắn sẽ có rất nhiều thời gian rảnh”, Tổ Văn Quân cười khéo léo như đoán được mỗi một lý do Trần Quang Huy có thể từ chối, đường lui của anh bị chặn kín toàn bộ, cũng có thể nói là đã được sắp xếp hết.
Trần Quang Huy dở khóc dở cười.
Nếu lúc trước con lừa vẫn luôn xoay vòng quanh cối thì anh sẽ không chọn nó.
Nếu con lừa được thả, có thể chạy bốn phương tám hướng, thì chưa chắc là anh sẽ chọn.
“Chị dâu, nếu anh trai tôi biết được hai chuyện chị nói hôm nay thì chắc chắn anh ấy sẽ giết tôi, chị tha cho tôi đi…”
“Tôi sẽ nói với anh cậu chuyện đứa bé, nhưng chuyện diễn giả làm thật thì cậu tự suy tính, tôi dám đảm bảo nếu cậu làm thật thì lợi ích mà tôi cho cậu sẽ không chỉ mỗi thế này đâu”, Tổ Văn Quân nói.
Thật sự thì Tổ Văn Quân rất biết ăn nói, cũng rất giỏi ăn nói, còn đứng trên đỉnh cao đạo đức, khiến Trần Quang Huy rất khó từ chối, hơn nữa họ còn là người thân, không giúp người thân thì giúp ai đây?
Vả lại từ sau khi nhận được tài liệu của Cao Ninh, anh mới biết Lục Hàm Yên có năng lực như thế, có thể nói đây là một người phụ nữ có thế lực ở cả hai giới chính trị và thương mại của thành phố Đông Cảng.
Cao Ninh cũng đã nói Lục Hàm Yên có thể là tình nhân trong mộng của tất cả đàn ông ở thành phố Đông Cảng.
Lúc trước anh chưa từng có suy nghĩ như thế, vì anh cho rằng đây là người phụ nữ của Diệp Ngọc Sơn, hơn nữa anh chỉ đến giúp đỡ, giúp xong thì quay lại đúng nơi thuộc về mình, nhưng bây giờ Tổ Văn Quân lại đưa ra một yêu cầu mới như thế, khiến Trần Quang Huy hơi phân vân.
Chương 12: Tập đoàn Quý Lộc
“Ả kỹ nữ này không biết đã qua tay bao nhiêu tên đàn ông rồi, nên cậu không cần phải thấy áp lực gì cả, tôi đã nói cậu chỉ cần xem cô ta như một kỹ nữ là được, đây là yêu cầu của cá nhân tôi, nhà cung ứng dụng cụ chữa bệnh đó cũng là báo đáp của riêng tôi, cậu tự quyết định đi”, Tổ Văn Quân nói.
Trần Quang Huy nghe cô ta nói mà cảm thấy khô cả họng, không khỏi nâng chung trà lên uống một ngụm, dù họ đang bàn luận làm cách nào để hãm hại Lục Hàm Yên, nhưng vấn đề họ thảo luận lại quá người lớn.
Cho nên khi nghe Tổ Văn Quân dạy mình nên làm thế nào, Trần Quang Huy không khỏi đưa mắt nhìn về phía cổ áo Tổ Văn Quân, nơi đó chỉ bị lộ ra một khoảng rất nhỏ, nhưng miêu tả của Tổ Văn Quân thật sự khiến người ta phải tưởng tượng, cho nên ánh mắt của Trần Quang Huy cũng quan sát sai đối tượng.
Thấy ánh mắt kỳ lạ của anh, Tổ Văn Quân lập tức nhận ra anh đang nghĩ gì, cô ta không khỏi ho khan một tiếng, kéo Trần Quang Huy lại từ trong mơ mộng.
“Chị dâu, chuyện này quá khó, hơn nữa Lục Hàm Yên rất đề phòng tôi, tôi hoàn toàn không có cơ hội”, Trần Quang Huy nói.
“Cô ta là phụ nữ, cậu là đàn ông, chỉ cần cậu muốn thì không có chuyện gì là không làm được cả, Trần Quang Huy, bây giờ đứa bé đã hơn bốn tháng, nếu còn không ra tay thì sẽ không có cơ hội nữa, cũng sẽ càng khó khăn hơn, cho nên thời gian còn lại của cậu không nhiều, cuối tuần tổ chức hôn lễ, đó là cơ hội tốt nhất của cậu, mọi người đều rất bận rộn, cậu mới có thể ra tay”, Tổ Văn Quân nói.
“Chị bảo tôi ra tay trong hôn lễ ư?” , Trần Quang Huy cau mày hỏi.
“Đúng thế, nói chính xác hơn là ra tay vào đêm tân hôn, có lẽ đó là thời điểm cô ta thiếu cảnh giác nhất, đến lúc đó phải xem năng lực của cậu rồi, ngày mai tôi sẽ đưa thuốc cho cậu. Trần Quang Huy, tôi không biết là có thành công hay không, nếu thành công số phận của rất nhiều người sẽ thay đổi, kể cả cậu đấy”, Tổ Văn Quân trịnh trọng nói.
Tổ Văn Quân đúng là rất giỏi tẩy não, cô ta rời đi trước, một lúc sau mới đến lượt Trần Quang Huy, còn là rời đi từ cửa sau.
Khi Trần Quang Huy gặp Diệp Ngọc Sơn một lần nữa, anh mới biết đa số những gì Tổ Văn Quân nói là sự thật, tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của cô ta.
“Anh, thật sự phải bỏ đứa bé kia ư?”, Trần Quang Huy hỏi.
Diệp Ngọc Sơn tỏ vẻ rất đau khổ, anh ta ném cho Trần Quang Huy một điếu thuốc, tự châm thuốc cho mình rồi hút một hơi thật sâu, khi anh ta nhả khói ra, cả người anh ta đều bị khói thuốc bao phủ, một lúc lâu sau khi khói tan đi mới có thể thấy rõ nét mặt của anh ta.
“Tiếc rằng đó là một bé trai, có lẽ chú không biết, anh với chị dâu hiện tại của chú là tái hôn, vợ trước của anh dẫn con gái anh đi Mỹ rồi, anh luôn muốn có một bé trai, lần này trùng hợp quá”, Diệp Ngọc Sơn nói một cách đau khổ.
Trần Quang Huy nhìn anh ta: “Anh, không thể chắc chắn là con trai hay con gái được, cũng đâu có ai đến bệnh viện khám thai với cô ta, chẳng phải cô ta muốn nói sao cũng được à?”
Diệp Ngọc Sơn nghe thấy thế thì ngạc nhiên nhìn về phía Trần Quang Huy, anh ta nhìn ra cửa phòng làm việc, sau đó tiến đến gần nói: “Bây giờ hai người đã đăng ký, chú đi cùng cô ta đến bệnh viện xác nhận xem đứa bé là trai hay gái, được chứ?”
Trần Quang Huy khó xử: “Không kịp nữa rồi, không còn mấy ngày nữa là đến cuối tuần, mấy ngày nay Lục Hàm Yên vẫn luôn bận rộn chuyện hôn lễ, hơn nữa trông có vẻ là muốn tổ chức lớn, lúc này sao mà đi khám thai được? Hơn nữa chị dâu nói phải ra tay trong hôn lễ, làm sao đây?”
Diệp Ngọc Sơn im lặng.
Trần Quang Huy lại hỏi: “Anh, nếu thật sự là bé trai thì thôi à? Chị dâu có đồng ý không?”
Diệp Ngọc Sơn nghe thấy thế thì chán nản tựa vào sofa phía sau không nói tiếng nào, hành động này của anh ta khiến Trần Quang Huy rất lúng túng, hiện tại còn chưa nói việc Tổ Văn Quân muốn anh diễn giả làm thật nữa, nếu nói chuyện này ra không chừng Diệp Ngọc Sơn sẽ nổi điên.
“Thật ra anh biết cô ấy nghĩ gì, bây giờ anh đang nhắm vào chức Phó thị trưởng, tương lai nếu thuận lợi có thể tiếp tục tiến xa hơn, cô ta là người làm ăn, kinh doanh không phải nên chú ý trước mắt và lợi nhuận lâu dài à, cho nên anh biết rõ Lục Hàm Yên nghĩ gì, có điều nhiều lúc đặt mình vào trong đó thật sự khó mà kiềm chế được”, Diệp Ngọc Sơn nhìn chằm chằm trần nhà, nói với giọng điệu vô cùng bất dắc dĩ.
Có lẽ cảm thấy mình đã nói quá nhiều với Trần Quang Huy, Diệp Ngọc Sơn lập tức im lặng.
Trần Quang Huy đợi quyết định cuối cùng của anh ta.
“Cứ làm theo lời chị dâu chú nói đi, hầy, anh vốn cho rằng chuyện này có thể lắng xuống, ai ngờ rất nhiều chuyện sau đó đều không giống như anh nghĩ, nói tới nói lui thì anh cũng hết cách”, Diệp Ngọc Sơn ngồi dậy, nói với nét mặt ủ rũ.
Trần Quang Huy cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Anh, có phải Khám Chính Đức là người đứng sau Lục Hàm Yên không?”
Diệp Ngọc Sơn nghe thấy thế thì lập tức tỉnh táo tinh thần, không phải muốn nói tiếp với Trần Quang Huy mà là rất ngạc nhiên, anh ta nhìn Trần Quang Huy như đang nhìn thấy ma.
Diệp Ngọc Sơn không ngờ Trần Quang Huy cũng biết đến Khám Chính Đức trong khoảng thời gian ngắn như thế, đây cũng là lý do anh ta quyết tâm ra tay với Lục Hàm Yên, mà kết quả này là do vợ anh ta phân tích ra.
“Chị dâu của chú nói với chú à?”, Diệp Ngọc Sơn hỏi.
Trần Quang Huy lắc đầu: “Em có nhờ người điều tra lai lịch của Lục Hàm Yên, dù sao em cũng phải tiếp xúc với người này hơn một năm, dù gì cũng phải biết cô ta là người như thế nào chứ đúng không. Sau khi điều tra xong, em cảm thấy cô ta quá phức tạp, đồng thời còn thấy lạnh sống lưng. Em biết tên Khám Chính Đức này, trong nhà giam đang nhốt mấy người của gã ta mà, đương nhiên cũng có người có thù với gã ta nữa, cho nên em điều tra được cổ đông của khách sạn Đông Cảng có Lục Hàm Yên, còn có tâp đoàn Quý Lộc nữa, sao có thể trùng hợp như thế được?”
Chương 13: Vở kịch đến phần cao trào
Đằng sau điều này còn biết bao nhiêu chuyện không muốn người khác biết, đặc biệt có rất nhiều chuyện không thể để Trần Quang Huy biết, vậy nên tuy Diệp Ngọc Sơn rất kinh ngạc nhưng anh ta vẫn bình tĩnh lại, không trả lời câu hỏi của Trần Quang Huy.
Thấy anh ta kín miệng không chịu nói, Trần Quang Huy cũng không hỏi nữa, làm người thì phải tinh ý một chút.
“Anh Sơn, nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây”, Trần Quang Huy nói.
Diệp Ngọc Sơn gật đầu, sau đó chẳng có ý định tiễn Trần Quang Huy, nhưng cái Trần Quang Huy cần là một câu trả lời chính xác. Mặc dù Tổ Văn Quân nói với anh rất nhiều, nhưng có một số việc còn phải cần đến câu trả lời chính xác từ Diệp Ngọc Sơn mới được.
“Vậy anh cứ làm theo lời chị dâu luôn à?”, Trần Quang Huy bước lại gần hơn, hỏi.
Diệp Ngọc Sơn ngẩng đầu lên nhìn Trần Quang Huy, nặng nề gật đầu thay cho câu trả lời, nhưng anh ta không thể nói nên lời.
“Trần Quang Huy, hai ngày tới chú dành thời gian về đơn vị một chuyến để làm thủ tục của chú nhé, anh có sắp xếp cho em một vị trí ở Cục Tài chính, đừng làm trong nhà tù nữa, sau khi chú về chúng ta bàn chuyện cũng tiện hơn”, Diệp Ngọc Sơn nói.
“Anh muốn bắt em về thật hả? Nếu thế thì chẳng phải Lục Hàm Yên sẽ đến tìm em mỗi ngày sao. Ban đầu em định sau này sẽ ở lại nhà tù không về nữa, nếu cứ ở mãi trong thành phố, bên cô ta tìm em thì phải làm sao?”, Trần Quang Huy muốn Diệp Ngọc Sơn gợi ý cho mình một biện pháp, đừng để đến lúc đó chuyện gì cũng ập lên đầu anh.
“Khi nào tới đó rồi tính, chú đi giải quyết thủ tục của mình trước đã”, Diệp Ngọc Sơn đáp.
Sau khi Trần Quang Huy đi, Diệp Ngọc Sơn nằm tựa lưng lên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại mối thù giữa mình và Khám Chính Đức trong những năm qua. Mặc dù anh ta đã phát hiện ra từ sớm, nhưng Khám Chính Đức sẵn sàng đẩy Lục Hàm Yên ra, còn làm cho anh ta vô tình cắn câu, đây là điều mà anh ta không ngờ tới.
Vừa nghĩ đến chuyện của Lục Hàm Yên, Diệp Ngọc Sơn rất muốn tát vào miệng mình mấy cái.
Hiện tại từ trong nhà ra đến bên ngoài anh ta đều không phải người, vợ anh ta một lòng một dạ muốn anh ta theo con đường làm quan, hơn nữa còn trợ giúp anh ta rất nhiều, đặc biệt còn cậy thân phận bác sĩ của mình để kết bạn với các phu nhân nhà quan, phu nhân nhà giàu lớn nhỏ ở thành phố Đông Cảng. Những người phụ nữ đó thuộc kiểu người dù có chuyện lớn hay nhỏ gì cũng đều phải đi bệnh viện, chỉ cần họ gọi một cú điện thoại cho Tổ Văn Quân, người đàn bà này có thể bỏ mặc bệnh nhân đang khám để đi sắp xếp giúp những người kia ngay.
Nhất là cái chức vị phó thị trưởng sắp tới tay anh ta đây, chính Tổ Văn Quân đã chạy đôn chạy đáo đến nhà lãnh đạo xin được. Nếu chỉ dựa vào bản thân anh ta, đời này anh ta làm Cục trưởng Cục Tài chính là cùng.
Lục Hàm Yên muốn dùng con để trói buộc anh ta, thay vì nói là cô ta, chi bằng nói Khám Chính Đức muốn bắt Lục Hàm Yên dùng đứa bé trói buộc anh ta về cùng phe với bọn họ. Chỉ cần đứa bé này được sinh ra, có lẽ cả đời này anh ta sẽ chỉ là một con chó của Khám Chính Đức.
Lúc này Lục Hàm Yên đang ở trong văn phòng ôm máy tính bảng gọi video, Khám Chính Đức ngồi cách cô ta không xa, điếu thuốc lá trong tay gã ta hầu như lúc nào cũng cháy. Gã ta không hề kiêng dè Lục Hàm Yên đang mang thai, vẫn hút rất thoải mái.
Người gọi video với Lục Hàm Yên là một cô bé khoảng năm, sáu tuổi. Lục Hàm Yên cố kìm nén nước mắt, gượng cười tìm cách chọc cho cô bé kia cười, nhưng cô bé ấy chỉ tự chơi một mình, khi nào vui mới gọi một tiếng “mẹ ơi”, chỉ có thế mà Lục Hàm Yên đã vui đến mức che miệng lại, sợ mình khóc thành tiếng.
Nhưng thời gian luôn trôi qua rất nhanh, cô bé đối diện sắp phải đi ngủ, cuộc gọi video bị bảo mẫu ở bên kia dứt khoát ngắt kết nối, Lục Hàm Yên che miệng không nhịn được nữa mà bắt đầu khóc thút thít.
Một tờ giấy đưa tới trước mặt cô ta.
“Cầu xin anh đấy, sau khi kết hôn xong tôi có thể tới Nhật Bản một chuyến không? Tôi muốn gặp con của mình…”, Lục Hàm Yên ngẩng đầu nhìn về phía Khám Chính Đức van xin.
“Bây giờ vẫn chưa được. Tôi đã nói rồi, khi nào cô sinh đứa bé ra, đợi đến khi Diệp Ngọc Sơn hoàn toàn ngã khuỵu dưới váy cô, tôi sẽ trả con lại cho cô. Cô có thể lén nuôi con trong nước, cũng có thể ra nước ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là Diệp Ngọc Sơn có thái độ như thế nào, đây là điều quan trọng nhất”, Khám Chính Đức nói.
Lục Hàm Yên biết dù mình có cầu xin gã ta thế nào cũng vô ích, bởi vì cô ta đã van xin rất nhiều lần, lần nào cũng đều có kết quả y như thế này.
Cô ta lau khô nước mắt, nhìn Khám Chính Đức, hỏi rõ từng câu từng chữ: “Sao anh lại biết đứa bé này là con của anh ta? Anh đừng quên anh cũng đã từng làm gì đấy, nên là đứa bé này là con của ai vẫn chưa thể chắc chắn được. Nếu không phải con của anh ta, anh định giải quyết như thế nào?”
Nghe vậy, Khám Chính Đức gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là nơi cao nhất ở thành phố Đông Cảng, giờ phút này gã ta có cảm giác như cả thành phố đều nằm rạp dưới chân mình vậy.
“Còn vài ngày nữa mới đến hôn lễ, cô đi làm xét nghiệm để xác nhận trước khi đứa bé ra đời đi. Nếu không phải của anh ta thì là của tôi, tôi sẽ sắp xếp cô đến một nơi để nuôi lớn đứa bé. Dĩ nhiên, trước khi anh ta phát hiện, vở kịch này vẫn phải tiếp tục diễn cho đến khi nào anh ta phát hiện ra sự khác thường của đứa bé này mới thôi”, Khám Chính Đức nói.
Đây là một vở kịch cực kỳ phức tạp, bất kể bên nào cũng đều cảm thấy mình thông minh hơn đối phương rất nhiều.
Theo như yêu cầu của Khám Chính Đức, lúc đến bệnh viện thử thai, Lục Hàm Yên chọn thêm mục chọc ối xét nghiệm ADN.
Hôn lễ đến đúng hạn, suất diễn của Trần Quang Huy cũng đến phần cao trào.
Vào đêm trước đám cưới, Trần Quang Huy được một cuộc điện thoại của Tổ Văn Quân gọi đến nhà cô ta, Diệp Ngọc Sơn cũng có mặt.
“Trần Quang Huy, ngồi đi, vất vả cho cậu rồi. Trước đây cậu chưa từng kết hôn phải không, rất phiền phức ha?”, Tổ Văn Quân nhìn Trần Quang Huy, cảm thấy anh dễ thương hơn nhiều.
“Phải ạ, lần đầu tiên. Anh Sơn, chị dâu, hai người gọi em đến có phải vì có chuyện gì không?”, Trần Quang Huy biết rõ còn cố hỏi.
Chương 14: Quả nhiên chuyên nghiệp
Thật ra đây không phải biết rõ còn cố hỏi mà là muốn hai người họ nói rõ ràng vấn đề, bởi vì chuyện này quá lớn, anh không thể không đề phòng. Đề phòng cái gì nhỉ, đề phòng họ trở mặt không chịu nhận, lúc đó lên tiếng phủ nhận mọi thứ, chối bỏ trách nhiệm, đổ hết mọi chuyện lên đầu anh, như vậy anh sẽ không gánh nổi.
Do đó, trước khi vào nhà, anh đã bật chức năng ghi âm trong chiếc đồng hồ thông minh của mình, hơn nữa còn đeo đồng hồ đeo tay lên mắt cá chân, mà trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ cơ kim loại, mục đích là để che dấu đeo đồng hồ trong thời gian dài của mình, nếu không anh sẽ không thể giải thích được.
Tổ Văn Quân nhìn lướt qua Diệp Ngọc Sơn, nghiêng đầu cầm lấy một chai thuốc màu trắng từ bên cạnh mình rồi đặt lên bàn.
“Tối mai đưa chai thuốc này cho cô ta uống, chưa đến hai mươi bốn giờ, đứa bé kia sẽ biến thành một cái thai chết lưu, vì vậy việc cậu cần làm tối mai chính là cho cô ta uống hết chai thuốc này, còn phải uống thêm chút rượu nữa mới được. Như vậy vấn đề đứa trẻ có thể đổ lỗi tại cô ta uống rượu, sẽ không nghi ngờ cậu đâu”, với tư cách là một bác sĩ, lúc nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, quả nhiên cô ta rất chuyên nghiệp.
Chỉ là thái độ của Tổ Văn Quân vẫn chưa đủ, Diệp Ngọc Sơn nhất định phải lên tiếng mới được, thế là Trần Quang Huy đưa tay cầm lấy chai thuốc, nhìn về phía Diệp Ngọc Sơn, hỏi: “Anh Sơn, như vậy có được không?”
Vốn dĩ Diệp Ngọc Sơn không muốn lên tiếng, nhưng bị Trần Quang Huy hỏi như vậy, anh ta không nói gì cũng không ổn, bèn gật đầu đáp: “Cứ làm theo lời chị dâu chú đi”.
Trần Quang Huy tiếp tục hỏi Tổ Văn Quân: “Chị dâu, lúc đó loại thuốc này có tác dụng phụ gì không? Trong lòng tôi đã có tính toán rồi, đừng làm chết người, ít nhất thì tôi không thể có chuyện gì được đâu đấy?”
Nỗi lo lắng của Trần Quang Huy hợp tình hợp lý thôi, vấn đề anh hỏi cũng nằm trong phạm vi khả năng bình thường, vì vậy nên Tổ Văn Quân không thể không trả lời.
Đây không phải thứ gì khác, đây là thuốc, đây là đồ cho người khác uống, đã thế lại còn cho một người phụ nữ mang thai uống. Nếu có nguy hiểm đến tính mạng, Trần Quang Huy không chịu trách nhiệm nổi.
Bởi vậy, Trần Quang Huy cần phải bắt Tổ Văn Quân nói rõ loại thuốc này có tác dụng phụ gì, một khi phát tác phải cấp cứu bằng cách nào, giới hạn là không thể gây chết người.
“Cậu yên tâm đi, loại thuốc này không màu không mùi, sẽ không ảnh hưởng gì đến bản thân Lục Hàm Yên đâu. Dù nó có ảnh hưởng đến thai nhi thì cũng không phát tác ngay tức thì được. Vì thế tôi mới bảo cậu cho cô ta uống chút rượu, kết quả rất có thể sẽ quy cho cô ta uống rượu”, Tổ Văn Quân giải thích.
Trần Quang Huy vẫn không yên tâm, anh phải biết rốt cuộc chai thuốc này có xuất xứ từ đâu, tên là gì, nếu xảy ra tình huống bất trắc, lúc cấp cứu cũng có thể nói cho bác sĩ biết Lục Hàm Yên đã uống phải thứ gì.
Việc nào ra việc đó, trả ơn là trả ơn, tuyệt đối không thể để bản thân mình dính dáng vào được.
“Thuốc này là của một người bạn cho tôi, được mang về từ nước ngoài…”
“Cái người kinh doanh dụng cụ y tế ấy à?”
Tổ Văn Quân gật đầu thay cho câu trả lời.
Trần Quang Huy đành bó tay, nói cách khác là loại thuốc này hoàn toàn không được bán trong nước, hơn nữa ngay cả tên cũng không biết, trán anh nhăn lại thành rất nhiều nếp.
Tổ Văn Quân lo lắng anh sẽ đổi ý, thủ tục đăng ký kết hôn cũng đã làm rồi, sắp đến ngày cử hành hôn lễ, đêm tân hôn sẽ bắt đầu ra tay, chỉ cần qua đêm nay, mọi chuyện đều sẽ kết thúc, không thể làm hỏng chuyện vào thời khắc này được.
“Trần Quang Huy, tôi bảo đảm loại thuốc này sẽ không ảnh hưởng xấu đến người mẹ, với lại sau khi uống vào nó sẽ được thải ra ngoài cơ thể rất nhanh. Dù cô ta có phát hiện rồi đi thử máu cũng không tra được gì đâu, ấy vậy mà cậu lại không chịu tin tôi, tôi là bác sĩ đấy”, Tổ Văn Quân cam đoan.
Trần Quang Huy nhìn vào mắt cô ta, trong mắt của Tổ Văn Quân tràn đầy hi vọng.
Lúc này Diệp Ngọc Sơn cũng lên tiếng: “Trần Quang Huy, kể từ lúc anh tìm chú thì chúng ta đã cùng hội cùng thuyền rồi. Bọn anh sẽ không lừa chú đâu, chú yên tâm đi. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chú nghĩ bọn anh có thể bỏ trốn được à?”
“Đúng đấy, chúng tôi sẽ không làm chuyện hại người hại cả mình đâu”, Tổ Văn Quân hùa theo.
Cho dù nói thế nào thì giờ Trần Quang Huy không thể rút lui được nữa, anh chỉ có thể dồn hết tâm trí chạy về phía trước.
Lúc quay lại khách sạn, Trần Quang Huy được gọi đến văn phòng của Lục Hàm Yên. Lúc này cô ta đã khôi phục dáng vẻ nữ cường, nhưng bụng cô ta đã hơi nhô lên, trông nét mặt cô ta rất khó chịu.
“Diệp Ngọc Sơn tìm anh làm gì vậy?”, Lục Hàm Yên hỏi.
Trần Quang Huy ngẩn ra, sau đó mới hỏi: “Cô phái người theo dõi tôi à?”
“Tôi sợ anh chạy trốn thôi, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, tôi còn rất nhiều việc cần trao đổi với anh, đừng để lúc đó gây thêm rắc rối cho tôi, tôi không tìm anh thì tìm ai. Nói đi, anh ta tìm anh làm gì?”, Lục Hàm Yên hỏi.
Trần Quang Huy bước thẳng qua ngồi xuống ghế sofa, trả lời: “Anh ta cũng sợ tôi chạy trốn giống cô thôi, còn hứa sẽ cho tôi chút lợi ích, bảo tôi tới Cục Tài chính làm việc. Tôi hiểu ý của các cô, để giám sát tôi thôi mà, có đúng không? Các cô đều sợ tôi xảy ra chuyện rồi làm hỏng chuyện tốt của các cô, có cần phải vậy không chứ?”
Mặc dù Lục Hàm Yên không tin lời Trần Quang Huy nói, nhưng dường như cũng không nghĩ ra được Diệp Ngọc Sơn tìm anh làm gì?
“Vợ anh ta có nhà không?”, Lục Hàm Yên hỏi.
“Có đấy, tôi cảm thấy sau này tốt nhất cô nên cẩn thận một chút, lúc ra ngoài thì dẫn theo vệ sĩ gì đó. Bụng cô cũng to lên rồi, đến lúc đó người ta đẩy cô ngã, nói không chừng sẽ thành một thi thể hai cái mạng, cô nói xem khi đó phải đổ tội cho ai? À đúng rồi, tôi có một ý tưởng, cô hãy nghĩ xem liệu có cần thiết không?”, Trần Quang Huy như thể sực nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng, kinh ngạc thốt lên.
“Ý tưởng gì?”
“Chúng ta đăng ký kết hôn rồi, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, bất luận về mặt phong tục hay pháp luật, chúng ta đều là vợ chồng hợp pháp. Cô nói xem nếu như cô đột ngột qua đời, vậy di sản phải phân chia thế nào, tôi cũng có một phần phải không? Bởi vậy cô vẫn nên lập di chúc đi, cô mà chết rồi, tài sản của cô sẽ không có liên quan gì với tôi, nếu không thì tôi sẽ lời nhiều lắm đấy”, Trần Quang Huy quả độc mồm độc miệng, ngày mai kết hôn mà hôm nay lại có thể nói ra những lời này.
Chương 15: Kẻ đổ vỏ
Nếu không nhờ Trần Quang Huy chạy nhanh thì điện thoại của Lục Hàm Yên đã ném trúng người anh rồi.
Cái gọi là hôn lễ chỉ cần anh đến cho đủ số lượng và lộ mặt thôi, vậy nên anh gọi Cao Ninh đến khách sạn uống trà.
Cao Ninh biết anh sắp kết hôn, cũng đã đồng ý làm phù rể cho anh, nhưng sau khi đến khách sạn anh ta mới biết được đối tượng kết hôn của Trần Quang Huy là ai, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
“Anh Huy, anh làm gì vậy, sao anh lại tìm cô ta thế? Anh không biết ở thành phố chúng ta, cô ta…”, Cao Ninh nuốt lại những lời còn lại vào bụng để giữ danh dự cho đại ca của mình.
“Hầy, tôi cũng chỉ mắc lỗi mà người đàn ông nào cũng mắc phải thôi. Mấy tháng trước đến thành phố chơi, tôi đi uống rượu ở một quán bar nọ, gặp cô ta thì uống rượu với nhau. Cô ta nói đứa bé trong bụng mình là con của tôi, tôi biết làm sao bây giờ, chỉ còn cách kết hôn thôi, đâu thể để đứa bé không có bố được đúng không?”, Trần Quang Huy nói y như thật, cứ như thể mình rất có trách nhiệm vậy.
Nghe anh nói vậy, đầu tiên Cao Ninh sững sờ, sau đó hạ thấp giọng hỏi: “Anh Huy, anh có chắc đứa bé đó là con của mình không thế? Cô ta rất nổi tiếng trong thành phố đấy, đứa em trai là em đây chỉ không muốn anh bị lừa thôi, mấy chuyện đổ vỏ kiểu này vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
Nghe vậy, Trần Quang Huy gật đầu: “Ừm, cậu nói cũng đúng, có điều đứa bé này phải con tôi hay không thì không thể nào giấu cả đời được. Khi nào cô ta sinh anh đây sẽ đi xét nghiệm ADN liền, đến lúc đó có kết quả rồi sẽ biết thôi. Nếu cô ta dám lừa tôi, tôi cũng không phải dạng vừa đâu, cậu nói xem?”
Cao Ninh rất muốn hỏi tại sao bây giờ không đi xét nghiệm nhưng lại cảm thấy mình lắm lời. Ở trong mắt anh ta, trước giờ người đại ca này của anh ta không phải một người chịu thiệt, mấy chuyện đổ vỏ thay người khác này anh hẳn sẽ không làm, có lẽ do anh ta nghĩ nhiều rồi, vì thế anh ta không hỏi tiếp nữa.
“Cao Ninh, tôi nhớ cậu có một chị gái phải không, sao sao, cô ấy làm gì ở nhà vậy?”, Trần Quang Huy hỏi.
Cao Ninh nhìn ra ngoài cửa, nói bằng giọng rất nhỏ: “Đại ca, anh có ý gì thế, sáng mai anh kết hôn rồi, giờ anh hỏi chị tôi là có ý gì?”
Trần Quang Huy rất muốn đá cho anh ta một phát chết tươi luôn, chỉ có thể cố giữ bình tĩnh nói: “Tôi có một người bạn làm việc ở bệnh viện muốn thành lập một công ty cung ứng dụng cụ y tế. Tôi vốn định bảo em gái tôi đi làm, nhưng con bé chỉ một lòng muốn thi công chức, không có hứng thú với việc này, nên là bên chị gái cậu có hứng thú không?”
“Có chuyện tốt như vậy thật sao ạ, không thành vấn đề, hay để giờ tôi gọi chị ấy tới rồi chúng ta trao đổi với nhau luôn nhé?”, Cao Ninh lập tức hỏi.
Trần Quang Huy lườm anh ta, giờ đã khuya rồi, chỉ còn bốn, năm tiếng nữa sẽ đến sáng, vì vậy cũng không cần vội.
Cao Ninh và Trần Quang Huy chờ đợi cả đêm, trong khoảng thời gian đó anh còn đi lên phòng của Lục Hàm Yên ở trên tầng cao nhất. Lục Hàm Yên có phòng riêng của mình, nhưng để thuận tiện, cô ta bố trí phòng cưới ngay trong khách sạn, nghĩa là họ sẽ phải trải qua đêm tân hôn đầu tiên trong khách sạn này.
Trong phòng tổng thống được trang trí rất đẹp, cái này cũng để cho gia đình nhà ngoại cô ta xem, Trần Quang Huy cũng chỉ được gọi đến cho hợp tình huống thôi. Sau khi các thành viên trong gia đình nhà ngoại cô ta ra về, Trần Quang Huy cũng muốn rời đi nhưng bị Lục Hàm Yên gọi lại.
“Sao nào, trang trí cũng tàm tạm, anh có thích không?”, Lục Hàm Yên nói khích.
Trần Quang Huy ngắm nhìn thành phố Đông Cảng về đêm, đáp: “Tạm được, có thích hay không thì liên quan gì đến tôi, dù sao tôi cũng chẳng ở đây, cô ở đây ổn đó. Có điều phòng này hơi lớn, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải gọi người khác tới. Tôi chỉ nói là ngộ nhỡ thôi nhé, ngộ nhỡ đứa bé trong bụng cô bị làm sao thì có gọi người đến kịp không?”
Lục Hàm Yên rất muốn lấy kim khâu miệng anh lại, mặc dù họ không có quan hệ gì với nhau, nhưng trên danh nghĩa hay pháp luật gì cũng được, dù sao cũng có quan hệ vợ chồng.
Hơn nữa, bất kể là Diệp Ngọc Sơn hay Khám Chính Đức, Lục Hàm Yên đều rất muốn giết chết hai người bọn họ. May sao có một chàng trai trẻ cũng đẹp trai làm người đàn ông của mình, sau mấy ngày tiếp xúc vừa qua, Lục Hàm Yên cũng dần dần bắt đầu muốn nói chuyện với anh.
Lục Hàm Yên ngồi xuống bên cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Đông Cảng. Qua cánh cửa kính phản chiếu, cô ta có thể nhìn thấy mọi hành động của Trần Quang Huy.
“Ngồi đi, ở đây đâu có ai, chúng ta trò chuyện vài câu thôi. Tôi luôn rất muốn biết vì sao anh lại đồng ý với Diệp Ngọc Sơn đấy?”, Lục Hàm Yên hỏi.
“Tò mò? Anh ta không nói với cô à?”, Trần Quang Huy hỏi ngược lại.
Lục Hàm Yên quay đầu lại: “Vậy anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh ta chắc? Nói thẳng ra là cả hai bên đều lợi dụng lẫn nhau, ai tin lời ai nói cho được? Tất cả đều là diễn trò ngoài mặt thôi, anh sẽ lừa gạt tôi chứ?”
Trần Quang Huy đi tới ngồi xuống cái ghế khác, thản nhiên đáp: “Sau khi giải ngũ tôi không tìm được việc làm, Diệp Ngọc Sơn là anh họ của tôi, người nhà tôi đến tìm anh ta tặng quà, và rồi tôi thi đỗ, anh ta dùng đến quan hệ giúp tôi tìm việc làm, sau đó tôi vào nhà tù làm giám ngục hai năm…”
“Vậy là khi anh ta tới tìm anh, ơn này không thể không trả?”
“Nếu như chỉ vì ơn này, tôi nhất định sẽ không đồng ý, dù sao cũng có nhiều cách trả ơn mà, đây là cách vớ vẩn nhất. Em gái tôi vừa mới tốt nghiệp, chưa có công việc nên Diệp Ngọc Sơn sắp xếp cho con bé vào Cục Tài chính, nó mới bắt đầu đi làm mấy ngày trước, vì thế tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu chỉ có một mình tôi, tôi thà bỏ công việc ở nhà tù cũng sẽ không bao giờ chịu làm kẻ đổ vỏ cho người khác đâu”, dứt lời, Trần Quang Huy nhìn về phía bụng Lục Hàm Yên.
Lục Hàm Yên gật đầu, đột nhiên mỉm cười nói: “Kết quả kiểm tra hôm qua rất tốt”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Trần Quang Huy lập tức thay đổi, sao tình tiết này nghe có vẻ quen thuộc thế, anh suýt thì thốt ra mình cũng bị Lục Hàm Yên gài bẫy, nhưng lời đã đến khoé miệng vẫn cố nuốt vào trong, nếu anh nói chuyện này với Tổ Văn Quân thì cô ta còn tin lời anh nói nữa không?
Tổ Văn Quân cũng nhìn ra dường như Trần Quang Huy có lời muốn nói, nhưng khi hỏi anh, sắc mặt anh chỉ càng khó coi hơn chứ không nói thêm câu nào cả.
Có điều tay Trần Quang Huy lại đang siết chặt, xem ra cô gái Lục Hàm Yên này rất lợi hại.
“Thật ra tôi đến tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp đỡ, giúp chúng tôi, cũng là giúp chính cậu”, Tổ Văn Quân cất lời.
“Chuyện gì?”, Trần Quang Huy lo lắng hỏi, anh ngày càng cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, chỉ cần sơ ý sẽ rơi vào trong bẫy liên hoàn.
“Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi nghĩ cách giết chết đứa bé trong bụng Lục Hàm Yên, nhất định không thể sinh đứa bé này ra, tôi biết cô ta muốn mượn đứa trẻ này bám chặt lấy anh trai của cậu, nếu cậu để đứa bé này được sinh ra thì hôn nhân giữa tôi và anh cậu cũng kết thúc, anh cậu ngoài quyền lực trong tay thì còn có gì để Lục Hàm Yên động lòng chứ, anh ấy cũng hiểu chỉ cần kết hôn với Lục Hàm Yên thì mình sẽ trở thành con rối của cô ta, cuộc đời cũng kết thúc luôn”, Tổ Văn Quân nói.
Thật ra không cần Tổ Văn Quân nói, Trần Quang Huy cũng hiểu.
Đặc biệt là sau khi biết thế lực đứng sau Lục Hàm Yên, anh cũng càng rõ mục đích bám chặt lấy Diệp Ngọc Sơn của cô ta, cho nên Tổ Văn Quân lo lắng là rất bình thường.
Nhưng dù gì đứa bé này cũng là của Diệp Ngọc Sơn, hơn nữa cảm xúc hưng phấn khi nghe nói đứa bé là con trai của anh ta dường như cũng không phải là giả, Diệp Ngọc Sơn có biết gì về chuyện Tổ Văn Quân bảo anh làm không?
“Cậu yên tâm, anh cậu là người thông minh, anh ấy biết mưu đồ xấu xa của Lục Hàm Yên, anh ấy sẽ đồng ý, không tin sau này cậu có thể hỏi anh ấy”, Tổ Văn Quân nói thêm.
Trần Quang Huy thầm nghĩ quả nhiên là không đơn giản như thế, lúc đầu bảo anh tổ chức đám cưới giả với Lục Hàm Yên, chỉ xuất hiện một chút vào thời điểm quan trọng là được, bây giờ lại muốn anh hại mất đứa trẻ trong bụng Lục Hàm Yên, độ khó không chỉ tăng lên một chút.
Vào lúc Trần Quang Huy đang khó xử, Tổ Văn Quân lại tăng thêm độ khó.
“Trần Quang Huy, cậu từng có người yêu chưa?”, Tổ Văn Quân nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó hỏi.
Trần Quang Huy thoáng sửng sốt rồi đáp: “Từng quen một người, sau đó thấy không hợp nên chia tay”.
“Vậy cậu cảm thấy Lục Hàm Yên thế nào?”, Tổ Văn Quân rất thẳng thắn, nói chuyện chưa bao giờ dông dài mà đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Ặc… Chị dâu, chị đang hỏi đến mặt nào?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Ừm, nói về vẻ bề ngoài đi, có phải cũng tạm được không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Dường như Trần Quang Huy đã biết cô ta muốn nói gì rồi, anh nhìn về phía cô ta, cô ta đột nhiên hỏi tới vẻ ngoài của Lục Hàm Yên, còn hỏi có phải anh từng có bạn gái không, việc này dường như không hợp lý cho lắm.
“Ừm, cũng tạm được.”
“Thế thì tốt, thật ra là phụ nữ, tôi rất hâm mộ và ghen tị với vẻ ngoài của Lục Hàm Yên, đúng là rất xinh đẹp, nếu không cũng sẽ không quyến rũ được nhiều đàn ông như thế, nhưng trong lòng tôi thì cô ta chẳng khác gì một kỹ nữ, cho nên cậu giết con cô ta xong, cậu cũng có thể diễn giả làm thật, cậu không cần dùng đến tình cảm, chỉ cần xem cô ta như một kỹ nữ là được, hơn nữa cô ta vốn chính là…”, lúc nói đến đây, Tổ Văn Quân nghiến chặt răng đến mức có tiếng ken két, có thể thấy cô ta hận Lục Hàm Yên đến mức nào.
Trần Quang Huy chẹp miệng rồi nói: “Chị dâu, làm thế hơi quá đáng, lúc đầu tôi cũng không nói điều kiện này với anh của tôi”.
Tổ Văn Quân mỉm cười, cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này là tầng hai, lúc này cũng không có khách, cô ta đặt một tấm danh thiếp lên bàn rồi đẩy tới trước mặt Trần Quang Huy.
“Tôi từng nói Lục Hàm Yên không cho cậu được cái gì cả, còn tôi và anh cậu có thể cho cậu công việc, còn có thể giúp cậu làm ăn, đây là một người bán dụng cụ chữa bệnh đã liên hệ với tôi rất nhiều lần, tôi vẫn luôn bận rộn không có thời gian xử lý, nếu cậu có thời gian thì tìm một người lập công ty cho cậu, chúng ta cùng làm ăn, được chứ?”, Tổ Văn Quân hỏi Trần Quang Huy một cách chờ mong.
“Chị dâu, tôi sợ là không làm được, tôi còn bận rất nhiều việc trong nhà giam…”
“Tôi nói chuyện với anh cậu rồi, sẽ điều cậu tới Cục Tài chính, cậu đi làm với anh cậu chắc chắn sẽ có rất nhiều thời gian rảnh”, Tổ Văn Quân cười khéo léo như đoán được mỗi một lý do Trần Quang Huy có thể từ chối, đường lui của anh bị chặn kín toàn bộ, cũng có thể nói là đã được sắp xếp hết.
Trần Quang Huy dở khóc dở cười.
Nếu lúc trước con lừa vẫn luôn xoay vòng quanh cối thì anh sẽ không chọn nó.
Nếu con lừa được thả, có thể chạy bốn phương tám hướng, thì chưa chắc là anh sẽ chọn.
“Chị dâu, nếu anh trai tôi biết được hai chuyện chị nói hôm nay thì chắc chắn anh ấy sẽ giết tôi, chị tha cho tôi đi…”
“Tôi sẽ nói với anh cậu chuyện đứa bé, nhưng chuyện diễn giả làm thật thì cậu tự suy tính, tôi dám đảm bảo nếu cậu làm thật thì lợi ích mà tôi cho cậu sẽ không chỉ mỗi thế này đâu”, Tổ Văn Quân nói.
Thật sự thì Tổ Văn Quân rất biết ăn nói, cũng rất giỏi ăn nói, còn đứng trên đỉnh cao đạo đức, khiến Trần Quang Huy rất khó từ chối, hơn nữa họ còn là người thân, không giúp người thân thì giúp ai đây?
Vả lại từ sau khi nhận được tài liệu của Cao Ninh, anh mới biết Lục Hàm Yên có năng lực như thế, có thể nói đây là một người phụ nữ có thế lực ở cả hai giới chính trị và thương mại của thành phố Đông Cảng.
Cao Ninh cũng đã nói Lục Hàm Yên có thể là tình nhân trong mộng của tất cả đàn ông ở thành phố Đông Cảng.
Lúc trước anh chưa từng có suy nghĩ như thế, vì anh cho rằng đây là người phụ nữ của Diệp Ngọc Sơn, hơn nữa anh chỉ đến giúp đỡ, giúp xong thì quay lại đúng nơi thuộc về mình, nhưng bây giờ Tổ Văn Quân lại đưa ra một yêu cầu mới như thế, khiến Trần Quang Huy hơi phân vân.
Chương 12: Tập đoàn Quý Lộc
“Ả kỹ nữ này không biết đã qua tay bao nhiêu tên đàn ông rồi, nên cậu không cần phải thấy áp lực gì cả, tôi đã nói cậu chỉ cần xem cô ta như một kỹ nữ là được, đây là yêu cầu của cá nhân tôi, nhà cung ứng dụng cụ chữa bệnh đó cũng là báo đáp của riêng tôi, cậu tự quyết định đi”, Tổ Văn Quân nói.
Trần Quang Huy nghe cô ta nói mà cảm thấy khô cả họng, không khỏi nâng chung trà lên uống một ngụm, dù họ đang bàn luận làm cách nào để hãm hại Lục Hàm Yên, nhưng vấn đề họ thảo luận lại quá người lớn.
Cho nên khi nghe Tổ Văn Quân dạy mình nên làm thế nào, Trần Quang Huy không khỏi đưa mắt nhìn về phía cổ áo Tổ Văn Quân, nơi đó chỉ bị lộ ra một khoảng rất nhỏ, nhưng miêu tả của Tổ Văn Quân thật sự khiến người ta phải tưởng tượng, cho nên ánh mắt của Trần Quang Huy cũng quan sát sai đối tượng.
Thấy ánh mắt kỳ lạ của anh, Tổ Văn Quân lập tức nhận ra anh đang nghĩ gì, cô ta không khỏi ho khan một tiếng, kéo Trần Quang Huy lại từ trong mơ mộng.
“Chị dâu, chuyện này quá khó, hơn nữa Lục Hàm Yên rất đề phòng tôi, tôi hoàn toàn không có cơ hội”, Trần Quang Huy nói.
“Cô ta là phụ nữ, cậu là đàn ông, chỉ cần cậu muốn thì không có chuyện gì là không làm được cả, Trần Quang Huy, bây giờ đứa bé đã hơn bốn tháng, nếu còn không ra tay thì sẽ không có cơ hội nữa, cũng sẽ càng khó khăn hơn, cho nên thời gian còn lại của cậu không nhiều, cuối tuần tổ chức hôn lễ, đó là cơ hội tốt nhất của cậu, mọi người đều rất bận rộn, cậu mới có thể ra tay”, Tổ Văn Quân nói.
“Chị bảo tôi ra tay trong hôn lễ ư?” , Trần Quang Huy cau mày hỏi.
“Đúng thế, nói chính xác hơn là ra tay vào đêm tân hôn, có lẽ đó là thời điểm cô ta thiếu cảnh giác nhất, đến lúc đó phải xem năng lực của cậu rồi, ngày mai tôi sẽ đưa thuốc cho cậu. Trần Quang Huy, tôi không biết là có thành công hay không, nếu thành công số phận của rất nhiều người sẽ thay đổi, kể cả cậu đấy”, Tổ Văn Quân trịnh trọng nói.
Tổ Văn Quân đúng là rất giỏi tẩy não, cô ta rời đi trước, một lúc sau mới đến lượt Trần Quang Huy, còn là rời đi từ cửa sau.
Khi Trần Quang Huy gặp Diệp Ngọc Sơn một lần nữa, anh mới biết đa số những gì Tổ Văn Quân nói là sự thật, tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của cô ta.
“Anh, thật sự phải bỏ đứa bé kia ư?”, Trần Quang Huy hỏi.
Diệp Ngọc Sơn tỏ vẻ rất đau khổ, anh ta ném cho Trần Quang Huy một điếu thuốc, tự châm thuốc cho mình rồi hút một hơi thật sâu, khi anh ta nhả khói ra, cả người anh ta đều bị khói thuốc bao phủ, một lúc lâu sau khi khói tan đi mới có thể thấy rõ nét mặt của anh ta.
“Tiếc rằng đó là một bé trai, có lẽ chú không biết, anh với chị dâu hiện tại của chú là tái hôn, vợ trước của anh dẫn con gái anh đi Mỹ rồi, anh luôn muốn có một bé trai, lần này trùng hợp quá”, Diệp Ngọc Sơn nói một cách đau khổ.
Trần Quang Huy nhìn anh ta: “Anh, không thể chắc chắn là con trai hay con gái được, cũng đâu có ai đến bệnh viện khám thai với cô ta, chẳng phải cô ta muốn nói sao cũng được à?”
Diệp Ngọc Sơn nghe thấy thế thì ngạc nhiên nhìn về phía Trần Quang Huy, anh ta nhìn ra cửa phòng làm việc, sau đó tiến đến gần nói: “Bây giờ hai người đã đăng ký, chú đi cùng cô ta đến bệnh viện xác nhận xem đứa bé là trai hay gái, được chứ?”
Trần Quang Huy khó xử: “Không kịp nữa rồi, không còn mấy ngày nữa là đến cuối tuần, mấy ngày nay Lục Hàm Yên vẫn luôn bận rộn chuyện hôn lễ, hơn nữa trông có vẻ là muốn tổ chức lớn, lúc này sao mà đi khám thai được? Hơn nữa chị dâu nói phải ra tay trong hôn lễ, làm sao đây?”
Diệp Ngọc Sơn im lặng.
Trần Quang Huy lại hỏi: “Anh, nếu thật sự là bé trai thì thôi à? Chị dâu có đồng ý không?”
Diệp Ngọc Sơn nghe thấy thế thì chán nản tựa vào sofa phía sau không nói tiếng nào, hành động này của anh ta khiến Trần Quang Huy rất lúng túng, hiện tại còn chưa nói việc Tổ Văn Quân muốn anh diễn giả làm thật nữa, nếu nói chuyện này ra không chừng Diệp Ngọc Sơn sẽ nổi điên.
“Thật ra anh biết cô ấy nghĩ gì, bây giờ anh đang nhắm vào chức Phó thị trưởng, tương lai nếu thuận lợi có thể tiếp tục tiến xa hơn, cô ta là người làm ăn, kinh doanh không phải nên chú ý trước mắt và lợi nhuận lâu dài à, cho nên anh biết rõ Lục Hàm Yên nghĩ gì, có điều nhiều lúc đặt mình vào trong đó thật sự khó mà kiềm chế được”, Diệp Ngọc Sơn nhìn chằm chằm trần nhà, nói với giọng điệu vô cùng bất dắc dĩ.
Có lẽ cảm thấy mình đã nói quá nhiều với Trần Quang Huy, Diệp Ngọc Sơn lập tức im lặng.
Trần Quang Huy đợi quyết định cuối cùng của anh ta.
“Cứ làm theo lời chị dâu chú nói đi, hầy, anh vốn cho rằng chuyện này có thể lắng xuống, ai ngờ rất nhiều chuyện sau đó đều không giống như anh nghĩ, nói tới nói lui thì anh cũng hết cách”, Diệp Ngọc Sơn ngồi dậy, nói với nét mặt ủ rũ.
Trần Quang Huy cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải hỏi: “Anh, có phải Khám Chính Đức là người đứng sau Lục Hàm Yên không?”
Diệp Ngọc Sơn nghe thấy thế thì lập tức tỉnh táo tinh thần, không phải muốn nói tiếp với Trần Quang Huy mà là rất ngạc nhiên, anh ta nhìn Trần Quang Huy như đang nhìn thấy ma.
Diệp Ngọc Sơn không ngờ Trần Quang Huy cũng biết đến Khám Chính Đức trong khoảng thời gian ngắn như thế, đây cũng là lý do anh ta quyết tâm ra tay với Lục Hàm Yên, mà kết quả này là do vợ anh ta phân tích ra.
“Chị dâu của chú nói với chú à?”, Diệp Ngọc Sơn hỏi.
Trần Quang Huy lắc đầu: “Em có nhờ người điều tra lai lịch của Lục Hàm Yên, dù sao em cũng phải tiếp xúc với người này hơn một năm, dù gì cũng phải biết cô ta là người như thế nào chứ đúng không. Sau khi điều tra xong, em cảm thấy cô ta quá phức tạp, đồng thời còn thấy lạnh sống lưng. Em biết tên Khám Chính Đức này, trong nhà giam đang nhốt mấy người của gã ta mà, đương nhiên cũng có người có thù với gã ta nữa, cho nên em điều tra được cổ đông của khách sạn Đông Cảng có Lục Hàm Yên, còn có tâp đoàn Quý Lộc nữa, sao có thể trùng hợp như thế được?”
Chương 13: Vở kịch đến phần cao trào
Đằng sau điều này còn biết bao nhiêu chuyện không muốn người khác biết, đặc biệt có rất nhiều chuyện không thể để Trần Quang Huy biết, vậy nên tuy Diệp Ngọc Sơn rất kinh ngạc nhưng anh ta vẫn bình tĩnh lại, không trả lời câu hỏi của Trần Quang Huy.
Thấy anh ta kín miệng không chịu nói, Trần Quang Huy cũng không hỏi nữa, làm người thì phải tinh ý một chút.
“Anh Sơn, nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây”, Trần Quang Huy nói.
Diệp Ngọc Sơn gật đầu, sau đó chẳng có ý định tiễn Trần Quang Huy, nhưng cái Trần Quang Huy cần là một câu trả lời chính xác. Mặc dù Tổ Văn Quân nói với anh rất nhiều, nhưng có một số việc còn phải cần đến câu trả lời chính xác từ Diệp Ngọc Sơn mới được.
“Vậy anh cứ làm theo lời chị dâu luôn à?”, Trần Quang Huy bước lại gần hơn, hỏi.
Diệp Ngọc Sơn ngẩng đầu lên nhìn Trần Quang Huy, nặng nề gật đầu thay cho câu trả lời, nhưng anh ta không thể nói nên lời.
“Trần Quang Huy, hai ngày tới chú dành thời gian về đơn vị một chuyến để làm thủ tục của chú nhé, anh có sắp xếp cho em một vị trí ở Cục Tài chính, đừng làm trong nhà tù nữa, sau khi chú về chúng ta bàn chuyện cũng tiện hơn”, Diệp Ngọc Sơn nói.
“Anh muốn bắt em về thật hả? Nếu thế thì chẳng phải Lục Hàm Yên sẽ đến tìm em mỗi ngày sao. Ban đầu em định sau này sẽ ở lại nhà tù không về nữa, nếu cứ ở mãi trong thành phố, bên cô ta tìm em thì phải làm sao?”, Trần Quang Huy muốn Diệp Ngọc Sơn gợi ý cho mình một biện pháp, đừng để đến lúc đó chuyện gì cũng ập lên đầu anh.
“Khi nào tới đó rồi tính, chú đi giải quyết thủ tục của mình trước đã”, Diệp Ngọc Sơn đáp.
Sau khi Trần Quang Huy đi, Diệp Ngọc Sơn nằm tựa lưng lên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ lại mối thù giữa mình và Khám Chính Đức trong những năm qua. Mặc dù anh ta đã phát hiện ra từ sớm, nhưng Khám Chính Đức sẵn sàng đẩy Lục Hàm Yên ra, còn làm cho anh ta vô tình cắn câu, đây là điều mà anh ta không ngờ tới.
Vừa nghĩ đến chuyện của Lục Hàm Yên, Diệp Ngọc Sơn rất muốn tát vào miệng mình mấy cái.
Hiện tại từ trong nhà ra đến bên ngoài anh ta đều không phải người, vợ anh ta một lòng một dạ muốn anh ta theo con đường làm quan, hơn nữa còn trợ giúp anh ta rất nhiều, đặc biệt còn cậy thân phận bác sĩ của mình để kết bạn với các phu nhân nhà quan, phu nhân nhà giàu lớn nhỏ ở thành phố Đông Cảng. Những người phụ nữ đó thuộc kiểu người dù có chuyện lớn hay nhỏ gì cũng đều phải đi bệnh viện, chỉ cần họ gọi một cú điện thoại cho Tổ Văn Quân, người đàn bà này có thể bỏ mặc bệnh nhân đang khám để đi sắp xếp giúp những người kia ngay.
Nhất là cái chức vị phó thị trưởng sắp tới tay anh ta đây, chính Tổ Văn Quân đã chạy đôn chạy đáo đến nhà lãnh đạo xin được. Nếu chỉ dựa vào bản thân anh ta, đời này anh ta làm Cục trưởng Cục Tài chính là cùng.
Lục Hàm Yên muốn dùng con để trói buộc anh ta, thay vì nói là cô ta, chi bằng nói Khám Chính Đức muốn bắt Lục Hàm Yên dùng đứa bé trói buộc anh ta về cùng phe với bọn họ. Chỉ cần đứa bé này được sinh ra, có lẽ cả đời này anh ta sẽ chỉ là một con chó của Khám Chính Đức.
Lúc này Lục Hàm Yên đang ở trong văn phòng ôm máy tính bảng gọi video, Khám Chính Đức ngồi cách cô ta không xa, điếu thuốc lá trong tay gã ta hầu như lúc nào cũng cháy. Gã ta không hề kiêng dè Lục Hàm Yên đang mang thai, vẫn hút rất thoải mái.
Người gọi video với Lục Hàm Yên là một cô bé khoảng năm, sáu tuổi. Lục Hàm Yên cố kìm nén nước mắt, gượng cười tìm cách chọc cho cô bé kia cười, nhưng cô bé ấy chỉ tự chơi một mình, khi nào vui mới gọi một tiếng “mẹ ơi”, chỉ có thế mà Lục Hàm Yên đã vui đến mức che miệng lại, sợ mình khóc thành tiếng.
Nhưng thời gian luôn trôi qua rất nhanh, cô bé đối diện sắp phải đi ngủ, cuộc gọi video bị bảo mẫu ở bên kia dứt khoát ngắt kết nối, Lục Hàm Yên che miệng không nhịn được nữa mà bắt đầu khóc thút thít.
Một tờ giấy đưa tới trước mặt cô ta.
“Cầu xin anh đấy, sau khi kết hôn xong tôi có thể tới Nhật Bản một chuyến không? Tôi muốn gặp con của mình…”, Lục Hàm Yên ngẩng đầu nhìn về phía Khám Chính Đức van xin.
“Bây giờ vẫn chưa được. Tôi đã nói rồi, khi nào cô sinh đứa bé ra, đợi đến khi Diệp Ngọc Sơn hoàn toàn ngã khuỵu dưới váy cô, tôi sẽ trả con lại cho cô. Cô có thể lén nuôi con trong nước, cũng có thể ra nước ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết là Diệp Ngọc Sơn có thái độ như thế nào, đây là điều quan trọng nhất”, Khám Chính Đức nói.
Lục Hàm Yên biết dù mình có cầu xin gã ta thế nào cũng vô ích, bởi vì cô ta đã van xin rất nhiều lần, lần nào cũng đều có kết quả y như thế này.
Cô ta lau khô nước mắt, nhìn Khám Chính Đức, hỏi rõ từng câu từng chữ: “Sao anh lại biết đứa bé này là con của anh ta? Anh đừng quên anh cũng đã từng làm gì đấy, nên là đứa bé này là con của ai vẫn chưa thể chắc chắn được. Nếu không phải con của anh ta, anh định giải quyết như thế nào?”
Nghe vậy, Khám Chính Đức gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là nơi cao nhất ở thành phố Đông Cảng, giờ phút này gã ta có cảm giác như cả thành phố đều nằm rạp dưới chân mình vậy.
“Còn vài ngày nữa mới đến hôn lễ, cô đi làm xét nghiệm để xác nhận trước khi đứa bé ra đời đi. Nếu không phải của anh ta thì là của tôi, tôi sẽ sắp xếp cô đến một nơi để nuôi lớn đứa bé. Dĩ nhiên, trước khi anh ta phát hiện, vở kịch này vẫn phải tiếp tục diễn cho đến khi nào anh ta phát hiện ra sự khác thường của đứa bé này mới thôi”, Khám Chính Đức nói.
Đây là một vở kịch cực kỳ phức tạp, bất kể bên nào cũng đều cảm thấy mình thông minh hơn đối phương rất nhiều.
Theo như yêu cầu của Khám Chính Đức, lúc đến bệnh viện thử thai, Lục Hàm Yên chọn thêm mục chọc ối xét nghiệm ADN.
Hôn lễ đến đúng hạn, suất diễn của Trần Quang Huy cũng đến phần cao trào.
Vào đêm trước đám cưới, Trần Quang Huy được một cuộc điện thoại của Tổ Văn Quân gọi đến nhà cô ta, Diệp Ngọc Sơn cũng có mặt.
“Trần Quang Huy, ngồi đi, vất vả cho cậu rồi. Trước đây cậu chưa từng kết hôn phải không, rất phiền phức ha?”, Tổ Văn Quân nhìn Trần Quang Huy, cảm thấy anh dễ thương hơn nhiều.
“Phải ạ, lần đầu tiên. Anh Sơn, chị dâu, hai người gọi em đến có phải vì có chuyện gì không?”, Trần Quang Huy biết rõ còn cố hỏi.
Chương 14: Quả nhiên chuyên nghiệp
Thật ra đây không phải biết rõ còn cố hỏi mà là muốn hai người họ nói rõ ràng vấn đề, bởi vì chuyện này quá lớn, anh không thể không đề phòng. Đề phòng cái gì nhỉ, đề phòng họ trở mặt không chịu nhận, lúc đó lên tiếng phủ nhận mọi thứ, chối bỏ trách nhiệm, đổ hết mọi chuyện lên đầu anh, như vậy anh sẽ không gánh nổi.
Do đó, trước khi vào nhà, anh đã bật chức năng ghi âm trong chiếc đồng hồ thông minh của mình, hơn nữa còn đeo đồng hồ đeo tay lên mắt cá chân, mà trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ cơ kim loại, mục đích là để che dấu đeo đồng hồ trong thời gian dài của mình, nếu không anh sẽ không thể giải thích được.
Tổ Văn Quân nhìn lướt qua Diệp Ngọc Sơn, nghiêng đầu cầm lấy một chai thuốc màu trắng từ bên cạnh mình rồi đặt lên bàn.
“Tối mai đưa chai thuốc này cho cô ta uống, chưa đến hai mươi bốn giờ, đứa bé kia sẽ biến thành một cái thai chết lưu, vì vậy việc cậu cần làm tối mai chính là cho cô ta uống hết chai thuốc này, còn phải uống thêm chút rượu nữa mới được. Như vậy vấn đề đứa trẻ có thể đổ lỗi tại cô ta uống rượu, sẽ không nghi ngờ cậu đâu”, với tư cách là một bác sĩ, lúc nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, quả nhiên cô ta rất chuyên nghiệp.
Chỉ là thái độ của Tổ Văn Quân vẫn chưa đủ, Diệp Ngọc Sơn nhất định phải lên tiếng mới được, thế là Trần Quang Huy đưa tay cầm lấy chai thuốc, nhìn về phía Diệp Ngọc Sơn, hỏi: “Anh Sơn, như vậy có được không?”
Vốn dĩ Diệp Ngọc Sơn không muốn lên tiếng, nhưng bị Trần Quang Huy hỏi như vậy, anh ta không nói gì cũng không ổn, bèn gật đầu đáp: “Cứ làm theo lời chị dâu chú đi”.
Trần Quang Huy tiếp tục hỏi Tổ Văn Quân: “Chị dâu, lúc đó loại thuốc này có tác dụng phụ gì không? Trong lòng tôi đã có tính toán rồi, đừng làm chết người, ít nhất thì tôi không thể có chuyện gì được đâu đấy?”
Nỗi lo lắng của Trần Quang Huy hợp tình hợp lý thôi, vấn đề anh hỏi cũng nằm trong phạm vi khả năng bình thường, vì vậy nên Tổ Văn Quân không thể không trả lời.
Đây không phải thứ gì khác, đây là thuốc, đây là đồ cho người khác uống, đã thế lại còn cho một người phụ nữ mang thai uống. Nếu có nguy hiểm đến tính mạng, Trần Quang Huy không chịu trách nhiệm nổi.
Bởi vậy, Trần Quang Huy cần phải bắt Tổ Văn Quân nói rõ loại thuốc này có tác dụng phụ gì, một khi phát tác phải cấp cứu bằng cách nào, giới hạn là không thể gây chết người.
“Cậu yên tâm đi, loại thuốc này không màu không mùi, sẽ không ảnh hưởng gì đến bản thân Lục Hàm Yên đâu. Dù nó có ảnh hưởng đến thai nhi thì cũng không phát tác ngay tức thì được. Vì thế tôi mới bảo cậu cho cô ta uống chút rượu, kết quả rất có thể sẽ quy cho cô ta uống rượu”, Tổ Văn Quân giải thích.
Trần Quang Huy vẫn không yên tâm, anh phải biết rốt cuộc chai thuốc này có xuất xứ từ đâu, tên là gì, nếu xảy ra tình huống bất trắc, lúc cấp cứu cũng có thể nói cho bác sĩ biết Lục Hàm Yên đã uống phải thứ gì.
Việc nào ra việc đó, trả ơn là trả ơn, tuyệt đối không thể để bản thân mình dính dáng vào được.
“Thuốc này là của một người bạn cho tôi, được mang về từ nước ngoài…”
“Cái người kinh doanh dụng cụ y tế ấy à?”
Tổ Văn Quân gật đầu thay cho câu trả lời.
Trần Quang Huy đành bó tay, nói cách khác là loại thuốc này hoàn toàn không được bán trong nước, hơn nữa ngay cả tên cũng không biết, trán anh nhăn lại thành rất nhiều nếp.
Tổ Văn Quân lo lắng anh sẽ đổi ý, thủ tục đăng ký kết hôn cũng đã làm rồi, sắp đến ngày cử hành hôn lễ, đêm tân hôn sẽ bắt đầu ra tay, chỉ cần qua đêm nay, mọi chuyện đều sẽ kết thúc, không thể làm hỏng chuyện vào thời khắc này được.
“Trần Quang Huy, tôi bảo đảm loại thuốc này sẽ không ảnh hưởng xấu đến người mẹ, với lại sau khi uống vào nó sẽ được thải ra ngoài cơ thể rất nhanh. Dù cô ta có phát hiện rồi đi thử máu cũng không tra được gì đâu, ấy vậy mà cậu lại không chịu tin tôi, tôi là bác sĩ đấy”, Tổ Văn Quân cam đoan.
Trần Quang Huy nhìn vào mắt cô ta, trong mắt của Tổ Văn Quân tràn đầy hi vọng.
Lúc này Diệp Ngọc Sơn cũng lên tiếng: “Trần Quang Huy, kể từ lúc anh tìm chú thì chúng ta đã cùng hội cùng thuyền rồi. Bọn anh sẽ không lừa chú đâu, chú yên tâm đi. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chú nghĩ bọn anh có thể bỏ trốn được à?”
“Đúng đấy, chúng tôi sẽ không làm chuyện hại người hại cả mình đâu”, Tổ Văn Quân hùa theo.
Cho dù nói thế nào thì giờ Trần Quang Huy không thể rút lui được nữa, anh chỉ có thể dồn hết tâm trí chạy về phía trước.
Lúc quay lại khách sạn, Trần Quang Huy được gọi đến văn phòng của Lục Hàm Yên. Lúc này cô ta đã khôi phục dáng vẻ nữ cường, nhưng bụng cô ta đã hơi nhô lên, trông nét mặt cô ta rất khó chịu.
“Diệp Ngọc Sơn tìm anh làm gì vậy?”, Lục Hàm Yên hỏi.
Trần Quang Huy ngẩn ra, sau đó mới hỏi: “Cô phái người theo dõi tôi à?”
“Tôi sợ anh chạy trốn thôi, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, tôi còn rất nhiều việc cần trao đổi với anh, đừng để lúc đó gây thêm rắc rối cho tôi, tôi không tìm anh thì tìm ai. Nói đi, anh ta tìm anh làm gì?”, Lục Hàm Yên hỏi.
Trần Quang Huy bước thẳng qua ngồi xuống ghế sofa, trả lời: “Anh ta cũng sợ tôi chạy trốn giống cô thôi, còn hứa sẽ cho tôi chút lợi ích, bảo tôi tới Cục Tài chính làm việc. Tôi hiểu ý của các cô, để giám sát tôi thôi mà, có đúng không? Các cô đều sợ tôi xảy ra chuyện rồi làm hỏng chuyện tốt của các cô, có cần phải vậy không chứ?”
Mặc dù Lục Hàm Yên không tin lời Trần Quang Huy nói, nhưng dường như cũng không nghĩ ra được Diệp Ngọc Sơn tìm anh làm gì?
“Vợ anh ta có nhà không?”, Lục Hàm Yên hỏi.
“Có đấy, tôi cảm thấy sau này tốt nhất cô nên cẩn thận một chút, lúc ra ngoài thì dẫn theo vệ sĩ gì đó. Bụng cô cũng to lên rồi, đến lúc đó người ta đẩy cô ngã, nói không chừng sẽ thành một thi thể hai cái mạng, cô nói xem khi đó phải đổ tội cho ai? À đúng rồi, tôi có một ý tưởng, cô hãy nghĩ xem liệu có cần thiết không?”, Trần Quang Huy như thể sực nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng, kinh ngạc thốt lên.
“Ý tưởng gì?”
“Chúng ta đăng ký kết hôn rồi, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, bất luận về mặt phong tục hay pháp luật, chúng ta đều là vợ chồng hợp pháp. Cô nói xem nếu như cô đột ngột qua đời, vậy di sản phải phân chia thế nào, tôi cũng có một phần phải không? Bởi vậy cô vẫn nên lập di chúc đi, cô mà chết rồi, tài sản của cô sẽ không có liên quan gì với tôi, nếu không thì tôi sẽ lời nhiều lắm đấy”, Trần Quang Huy quả độc mồm độc miệng, ngày mai kết hôn mà hôm nay lại có thể nói ra những lời này.
Chương 15: Kẻ đổ vỏ
Nếu không nhờ Trần Quang Huy chạy nhanh thì điện thoại của Lục Hàm Yên đã ném trúng người anh rồi.
Cái gọi là hôn lễ chỉ cần anh đến cho đủ số lượng và lộ mặt thôi, vậy nên anh gọi Cao Ninh đến khách sạn uống trà.
Cao Ninh biết anh sắp kết hôn, cũng đã đồng ý làm phù rể cho anh, nhưng sau khi đến khách sạn anh ta mới biết được đối tượng kết hôn của Trần Quang Huy là ai, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
“Anh Huy, anh làm gì vậy, sao anh lại tìm cô ta thế? Anh không biết ở thành phố chúng ta, cô ta…”, Cao Ninh nuốt lại những lời còn lại vào bụng để giữ danh dự cho đại ca của mình.
“Hầy, tôi cũng chỉ mắc lỗi mà người đàn ông nào cũng mắc phải thôi. Mấy tháng trước đến thành phố chơi, tôi đi uống rượu ở một quán bar nọ, gặp cô ta thì uống rượu với nhau. Cô ta nói đứa bé trong bụng mình là con của tôi, tôi biết làm sao bây giờ, chỉ còn cách kết hôn thôi, đâu thể để đứa bé không có bố được đúng không?”, Trần Quang Huy nói y như thật, cứ như thể mình rất có trách nhiệm vậy.
Nghe anh nói vậy, đầu tiên Cao Ninh sững sờ, sau đó hạ thấp giọng hỏi: “Anh Huy, anh có chắc đứa bé đó là con của mình không thế? Cô ta rất nổi tiếng trong thành phố đấy, đứa em trai là em đây chỉ không muốn anh bị lừa thôi, mấy chuyện đổ vỏ kiểu này vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
Nghe vậy, Trần Quang Huy gật đầu: “Ừm, cậu nói cũng đúng, có điều đứa bé này phải con tôi hay không thì không thể nào giấu cả đời được. Khi nào cô ta sinh anh đây sẽ đi xét nghiệm ADN liền, đến lúc đó có kết quả rồi sẽ biết thôi. Nếu cô ta dám lừa tôi, tôi cũng không phải dạng vừa đâu, cậu nói xem?”
Cao Ninh rất muốn hỏi tại sao bây giờ không đi xét nghiệm nhưng lại cảm thấy mình lắm lời. Ở trong mắt anh ta, trước giờ người đại ca này của anh ta không phải một người chịu thiệt, mấy chuyện đổ vỏ thay người khác này anh hẳn sẽ không làm, có lẽ do anh ta nghĩ nhiều rồi, vì thế anh ta không hỏi tiếp nữa.
“Cao Ninh, tôi nhớ cậu có một chị gái phải không, sao sao, cô ấy làm gì ở nhà vậy?”, Trần Quang Huy hỏi.
Cao Ninh nhìn ra ngoài cửa, nói bằng giọng rất nhỏ: “Đại ca, anh có ý gì thế, sáng mai anh kết hôn rồi, giờ anh hỏi chị tôi là có ý gì?”
Trần Quang Huy rất muốn đá cho anh ta một phát chết tươi luôn, chỉ có thể cố giữ bình tĩnh nói: “Tôi có một người bạn làm việc ở bệnh viện muốn thành lập một công ty cung ứng dụng cụ y tế. Tôi vốn định bảo em gái tôi đi làm, nhưng con bé chỉ một lòng muốn thi công chức, không có hứng thú với việc này, nên là bên chị gái cậu có hứng thú không?”
“Có chuyện tốt như vậy thật sao ạ, không thành vấn đề, hay để giờ tôi gọi chị ấy tới rồi chúng ta trao đổi với nhau luôn nhé?”, Cao Ninh lập tức hỏi.
Trần Quang Huy lườm anh ta, giờ đã khuya rồi, chỉ còn bốn, năm tiếng nữa sẽ đến sáng, vì vậy cũng không cần vội.
Cao Ninh và Trần Quang Huy chờ đợi cả đêm, trong khoảng thời gian đó anh còn đi lên phòng của Lục Hàm Yên ở trên tầng cao nhất. Lục Hàm Yên có phòng riêng của mình, nhưng để thuận tiện, cô ta bố trí phòng cưới ngay trong khách sạn, nghĩa là họ sẽ phải trải qua đêm tân hôn đầu tiên trong khách sạn này.
Trong phòng tổng thống được trang trí rất đẹp, cái này cũng để cho gia đình nhà ngoại cô ta xem, Trần Quang Huy cũng chỉ được gọi đến cho hợp tình huống thôi. Sau khi các thành viên trong gia đình nhà ngoại cô ta ra về, Trần Quang Huy cũng muốn rời đi nhưng bị Lục Hàm Yên gọi lại.
“Sao nào, trang trí cũng tàm tạm, anh có thích không?”, Lục Hàm Yên nói khích.
Trần Quang Huy ngắm nhìn thành phố Đông Cảng về đêm, đáp: “Tạm được, có thích hay không thì liên quan gì đến tôi, dù sao tôi cũng chẳng ở đây, cô ở đây ổn đó. Có điều phòng này hơi lớn, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải gọi người khác tới. Tôi chỉ nói là ngộ nhỡ thôi nhé, ngộ nhỡ đứa bé trong bụng cô bị làm sao thì có gọi người đến kịp không?”
Lục Hàm Yên rất muốn lấy kim khâu miệng anh lại, mặc dù họ không có quan hệ gì với nhau, nhưng trên danh nghĩa hay pháp luật gì cũng được, dù sao cũng có quan hệ vợ chồng.
Hơn nữa, bất kể là Diệp Ngọc Sơn hay Khám Chính Đức, Lục Hàm Yên đều rất muốn giết chết hai người bọn họ. May sao có một chàng trai trẻ cũng đẹp trai làm người đàn ông của mình, sau mấy ngày tiếp xúc vừa qua, Lục Hàm Yên cũng dần dần bắt đầu muốn nói chuyện với anh.
Lục Hàm Yên ngồi xuống bên cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Đông Cảng. Qua cánh cửa kính phản chiếu, cô ta có thể nhìn thấy mọi hành động của Trần Quang Huy.
“Ngồi đi, ở đây đâu có ai, chúng ta trò chuyện vài câu thôi. Tôi luôn rất muốn biết vì sao anh lại đồng ý với Diệp Ngọc Sơn đấy?”, Lục Hàm Yên hỏi.
“Tò mò? Anh ta không nói với cô à?”, Trần Quang Huy hỏi ngược lại.
Lục Hàm Yên quay đầu lại: “Vậy anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh ta chắc? Nói thẳng ra là cả hai bên đều lợi dụng lẫn nhau, ai tin lời ai nói cho được? Tất cả đều là diễn trò ngoài mặt thôi, anh sẽ lừa gạt tôi chứ?”
Trần Quang Huy đi tới ngồi xuống cái ghế khác, thản nhiên đáp: “Sau khi giải ngũ tôi không tìm được việc làm, Diệp Ngọc Sơn là anh họ của tôi, người nhà tôi đến tìm anh ta tặng quà, và rồi tôi thi đỗ, anh ta dùng đến quan hệ giúp tôi tìm việc làm, sau đó tôi vào nhà tù làm giám ngục hai năm…”
“Vậy là khi anh ta tới tìm anh, ơn này không thể không trả?”
“Nếu như chỉ vì ơn này, tôi nhất định sẽ không đồng ý, dù sao cũng có nhiều cách trả ơn mà, đây là cách vớ vẩn nhất. Em gái tôi vừa mới tốt nghiệp, chưa có công việc nên Diệp Ngọc Sơn sắp xếp cho con bé vào Cục Tài chính, nó mới bắt đầu đi làm mấy ngày trước, vì thế tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu chỉ có một mình tôi, tôi thà bỏ công việc ở nhà tù cũng sẽ không bao giờ chịu làm kẻ đổ vỏ cho người khác đâu”, dứt lời, Trần Quang Huy nhìn về phía bụng Lục Hàm Yên.
Lục Hàm Yên gật đầu, đột nhiên mỉm cười nói: “Kết quả kiểm tra hôm qua rất tốt”.