-
Chương 6-10
Chương 06: Bị gài bẫy
Cửa phát ra một tiếng “ầm”, cùng với đó, Trần Quang Huy giơ tay tát lên mặt mình một cái, mẹ nó, đây không phải là mộng, người phụ nữ kia có thật.
Nửa tiếng sau, điện thoại trong phòng vang lên, đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ, đó là Lục Hàm Yên.
“Đến nhà hàng dùng bữa, tôi tìm anh có việc”.
Trần Quang Huy nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi đến nhà hàng, nhà hàng nhỏ khá là yên tĩnh, lúc này, Lục Hàm Yên đã bắt đầu dùng bữa, Trần Quang Huy tức giận ngồi xuống đối diện cô ta.
Trần Quang Huy không định để việc này trôi qua một cách mơ hồ như vậy, anh không hề động đến dao nĩa đã sớm đặt sẵn trên bàn, mà nhìn về phía Lục Hàm Yên, nói: “Giám đốc Lục, chuyện tối qua rốt cuộc là sao, cô có ý gì, tôi vừa xem xét nước trong phòng, trên mỗi một cái nắp chai đều có một lỗ kim rất nhỏ. Cô cho người bỏ thuốc à? Không cần phải như vậy, chúng ta đã sắp trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, cô nói xem, cô đào bẫy tôi vậy thú vị lắm à?”
Nghe vậy, Lục Hàm Yên vẫn thản nhiên như không, cứ như Trần Quang Huy thật sự đang vu oan cho cô vậy, hơn nữa, ngay khi Trần Quang Huy đang thao thao bất tuyệt, muốn đòi lại một ít tôn nghiêm của mình sau chuyện đêm qua thì cô ta bỗng dưng lấy điện thoại ra, bấm vài cái, rồi đưa đến trước mặt anh. Trên màn hình điện thoại là hình ảnh của anh và cô ta.
“Giám đốc Lục, cô có ý gì?”, Trần Quang Huy xanh mặt hỏi.
“Không có ý gì cả, chỉ là một tầng bảo hiểm mà thôi, Diệp Ngọc Sơn tin anh, nhưng tôi lại không tin. Cho nên, về phía Diệp Ngọc Sơn, tốt nhất anh nên nghĩ xem phải nói thế nào. Nếu anh không nghe theo tôi, đoạn video này sẽ được gửi đến cho Diệp Ngọc Sơn, đến lúc đó, anh tự mà ngẫm lại hậu quả, anh ta cũng không định cho anh làm giả hóa thật đâu…”
Nói xong, Lục Hàm Yên thu điện thoại lại, Trần Quang Huy cảm thấy choáng váng, mẹ kiếp, rốt cuộc là sao hả, Lục Hàm Yên đúng là cái gì cũng dám làm mà.
“Anh nghĩ cho thật kỹ đi, trở về chuẩn bị sẵn hộ khẩu, sáng mai tôi đợi anh ở cục dân chính đường Xuân Giang, nhớ mua bộ đồ cho ra dáng một chút, ngày mai anh sẽ phải đến nhà tôi một chuyến, đừng khiến tôi mất mặt”.
Nói xong, Lục Hàm Yên xoay người rời đi.
Trần Quang Huy dõi mắt nhìn người phụ nữ khôn khéo này biến mất ở cửa, anh sờ sờ cằm, đây là thói quen của anh, mỗi khi nổi giận, anh đều tự nhổ râu mình, nhổ từng sợi râu xuống, dùng cảm giác đau đớn để làm giảm bớt lửa giận trong lòng.
Trên đường đi mua quần áo, Trần Quang Huy cảm thấy mọi việc không nên như vậy, nếu cứ để thế, anh sẽ thật sự trở thành con rối mặc cho bọn họ giựt dây.
Một mặt thì bị Diệp Ngọc Sơn dùng ân tình để lợi dụng, một mặt lại bị Lục Hàm Yên dùng video khống chế, vậy thì anh còn có hi vọng gì nữa?
Vốn dĩ anh nghĩ cứ dựa theo kế hoạch của Diệp Ngọc Sơn, làm một vật biểu tượng mà thôi, xuất hiện tại thời điểm cần xuất hiện, những lúc còn lại thì cứ né xa ra là được. Nhất định không để chuyện của Diệp Ngọc Sơn và Lục Hàm Yên liên quan gì đến mình, chỉ cần đến đúng thời điểm, anh sẽ thoát khỏi chuyện này, không những có được 100 ngàn tệ, mà em gái cũng có thể tìm được việc. Chỉ cần anh cố gắng một năm mà thôi! Anh cứ tưởng bản thân vẫn trả giá được, nào ngờ kết quả lại thành ra thế này.
Việc làm của Lục Hàm Yên quả thực rất quá đáng, tuy không biết cô ta có ý gì, nhưng đơn giản có thể đoán ra được cô ta muốn anh đứng về phía cô ta, nghe theo cô ta,… nếu không, cô ta sẽ giao video cho Diệp Ngọc Sơn, để Diệp Ngọc Sơn nhìn xem, người mà anh ta tìm đến đã sớm đứng về phe cô ta, hay vẫn còn là thuộc hạ của anh ta? Làm như vậy, một mũi tên trúng hai con nhạn, chẳng những có thể làm nhục Diệp Ngọc Sơn, mà còn có thể mượn tay anh ta để hủy diệt Trần Quang Huy.
Lòng dạ người phụ nữ này đúng là hung ác mà!
Xem ra, hai người này vốn là anh đề phòng tôi, tôi đề phòng anh, mỗi người đều có một mục đích riêng cần phải đạt được.
Sau khi mua xong quần áo, Trần Quang Huy bước vào một chiếc xe đỗ ven đường, ngay lập tức, chiếc xe khởi động, chạy hướng ra vùng ngoại ô.
“Anh Huy, chuyện quan trọng mà anh thông báo đột ngột vậy, sao tự dưng lại muốn kết hôn, anh kết hôn với ai?”, tài xế quay đầu nhìn về phía Trần Quang Huy và hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, dạo này ba cậu bận rộn lắm à?’, Trần Quang Huy cười hỏi.
“Haiz, bận lắm, bận điên lên được, anh Huy, có việc gì à? Anh gấp gáp gọi tôi ra như vậy, có chuyện gì thì nói nhanh đi, đơn vị của tôi quả thực rất nhiều việc, chỉ xin nghỉ được một tiếng thôi đấy. Gần đây bản án nhiều, dù chỉ là diễn thì tôi cũng phải có mặt trong đơn vị cho đủ số, bằng không thì ba tôi không tha cho tôi đâu…”
“Bớt nói dóc, tôi còn không rõ cái đức hạnh của cậu à, tham gia quân ngũ, cậu là người lười nhất, sao giờ lại biết chịu khó rồi? Thay tôi tra một người, quản lý khách sạn Đông Cảng, Lục Hàm Yên, cậu từng nghe qua chưa?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Hả? Cô ta à, biết, một đóa kiều hoa có máu mặt nổi danh thành phố Đông Cảng của chúng ta, anh điều tra cô ta làm gì?”, lúc này đang là đèn đỏ, tài xế quay đầu lại nhìn Trần Quang Huy và hỏi.
“Cao Ninh, cậu nói nhảm nhiều vậy làm gì, tôi bảo cậu tra thì cậu cứ giúp tôi tra là được, chút chuyện đó cũng không làm được à?”, Trần Quang Huy không vui nói.
“Được được, tiểu đội trưởng, anh đừng có nóng, tôi tra giúp anh, ngày mai, đúng giờ này, tôi sẽ tra rõ lai lịch của cô ta cho anh, được rồi chứ?”
Cao Ninh và Trần Quang Huy cùng nhập ngũ chung với nhau, lúc đó Trần Quang Huy là tiểu đội trưởng. Bọn họ cùng chung một tiểu đội, cùng cống hiến, lúc ấy, Cao Ninh từng nói với Trần Quang Huy, anh ta có thể nói chuyện với ba mình, nhờ ông sắp xếp công việc cho Trần Quang Huy, nhưng Trần Quang Huy lại từ chối.
Trần Quang Huy không muốn nợ ân tình của Cao Ninh, hơn nữa, loại ân tình này rất khó hoàn trả, một lần nợ e là cả đời.
Thế nhưng anh không ngờ, anh không thiếu nợ ân tình của Cao Ninh, lại thiếu ông anh bà con xa Diệp Ngọc Sơn, và giờ cũng đã đến lúc phải trả rồi.
Lại còn mẹ nó phải dùng cách này, càng nghĩ càng thấy uất ức.
Nếu như đêm qua Lục Hàm Yên không đặt bẫy anh, có lẽ giờ anh đã có thể giả vờ ngơ ngác mà trả xong ân tình rồi, nhưng hiện tại Lục Hàm Yên lại vượt biên trước, mà anh thì cũng không thể ngồi chờ chết được.
Trước khi xuống xe, Cao Ninh ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh Huy, có vài lời, em không biết có nên nói không…”
“Nói đi, giữa hai ta có gì khó nói đâu chứ, cùng ăn cơm, cùng vác súng, tuy chưa cùng đi chơi gái nhưng tình cảm giữa hai chúng ta thì còn gì mà khó nói đâu chứ?”, Trần Quang Huy duỗi tay vỗ vỗ vai Cao Ninh.
Chương 07: Tìm tới cửa
“Vâng, anh nói rất đúng, chỉ là cái cô Lục Hàm Yên này cũng là một nhân vật có danh tiếng trong thành phố, nếu anh thật sự ưng ý cô ta thì… tôi khuyên anh vẫn nên bỏ đi, tôi nghe nói kẻ đứng sau cô ta không đơn giản, đừng có sờ sẫm lung tung, lỡ như đắc tội người ta thì không hay lắm đâu. Lại nói, điều mà tôi lo lắng nhất chính là lỡ anh bị tống vào tù thì thật sự rắc rối, khi đó không phải là giám ngục nữa đâu, mà là ngồi tù đấy!”, Cao Ninh nói.
Trần Quang Huy gật đầu nói: “Bớt có nói nhảm đi, giúp tôi điều tra cho rõ là được, tôi chỉ muốn biết cô nàng này lợi hại đến mức nào, oai phong cỡ nào…”
Đêm đó, Trần Quang Huy thức trắng một đêm.
Sáng hôm sau, tại nhà của Diệp Ngọc Sơn, anh ta đã làm xong điểm tâm từ sớm.
Vợ chồng hai người ngồi đối diện, Tổ Văn Quân chỉ hớp một ngụm nước chứ không hề động vào thức ăn trên bàn, bởi vì cô ta hoàn toàn không có khẩu vị. Lúc này, cô ta chỉ nghĩ đến Lục Hàm Yên.
“Có phải sáng nay bọn họ sẽ đi đăng ký không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
“Ừm, em cứ yên tâm, không có việc gì đâu, em ăn sáng đi rồi đi làm, không phải hôm nay em có ca phẫu thuật à?”, Diệp Ngọc Sơn chợt hỏi, ý đồ của anh ta là muốn dời đi sự chú ý của vợ mình.
Tổ Văn Quân là bác sĩ ngoại khoa, kỹ thuật giải phẫu của cô ta khá tuyệt vời. Diệp Ngọc Sơn được đề bạt làm cục trưởng cục tài chính, giờ lại nhậm chức phó thị trưởng, đây đều là công lao của bác sĩ Tổ. Bởi vì nhờ kỹ thuật giải phẫu hàng đầu của mình mà cô ta đã hai lần cứu vợ của Cừu Thừa An, người đứng đầu thành phố Đông Cảng, thoát khỏi cái chết.
Cho nên, Tổ Văn Quân và vợ Cừu Thừa An không chỉ là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, mà còn là bạn bè thân thiết, có thể nói, nếu không có Tổ Văn Quân thì sẽ không có Diệp Ngọc Sơn hiện tại.
“Giờ điều em lo lắng không phải Lục Hàm Yên, mà là Trần Quang Huy. Rốt cuộc cậu em họ kia của anh có đáng tin không vậy? Biết rõ đứa trẻ không phải là con mình mà vẫn dám nhận, nếu bí mật kết hôn thì không còn gì để nói, đằng này, chẳng phải Lục Hàm Yên muốn tổ chức hôn lễ sao? Đến lúc đó, chuyện đến tai người nhà cậu ta, lỡ như cậu ta chịu không được, đem nói cho người nhà mình mọi việc, vậy chẳng khác nào công khai cho tất cả mọi người biết. Anh có chắc là cậu ta chịu đựng được hay không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Nghe vậy, Diệp Ngọc Sơn cũng có chút băn khoăn, nhưng hiện tại anh ta đã không còn đường lui, trước hết phải chặn miệng Lục Hàm Yên cái đã.
Cho nên, dù vợ có cảm thấy nghi ngờ thì anh vẫn kiên quyết giữ quyết định của mình.
Sáng hôm sau, Trần Quang Huy gọi cho em gái, bảo cô bé mang hộ khẩu đến cho mình. Cả gia đình anh đều có tên trong cùng một sổ hộ khẩu nên người nhà anh cũng không nghi ngờ gì.
Đối với việc đăng ký kết hôn, Trần Quang Huy không có kinh nghiệm, tất cả đều nghe theo Lục Hàm Yên sắp xếp.
Nhà của Lục Hàm Yên có không ít người đến, Trần Quang Huy hệt như một cái tượng gỗ, bị động theo chân cô ta đi đến chào hỏi từng người. Cô ta cũng rất bất đắc dĩ, trước kia, chưa bao giờ cô ta để đàn ông xuất hiện trước mặt người nhà mình, giờ kết hôn, Lục Hàm Yên không thể không giới thiệu Trần Quang Huy với mọi người. Lại nói, anh cũng khá phối hợp, miệng không ngừng gọi cô gọi chú.
Xe Tổ Văn Quân đỗ trước bãi đỗ xe của cục dân chính, cô ta vẫn luôn chờ nhóm người Lục Hàm Yên đi ra.
Vừa thấy Trần Quang Huy và Lục Hàm Yên bị một đám người vây quanh đi ra khỏi cục dân chính, Tổ Văn Quân liền bước đến.
Nhìn thấy Tổ Văn Quân, sắc mặt Lục Hàm Yên lập tức thay đổi, bước chân cô ta cũng thoáng chậm lại.
Với tư cách là tình địch, đương nhiên là hai người họ biết nhau, ít nhất thì trong tư liệu của Lục Hàm Yên, người phụ nữ trước mắt chính là vợ của Diệp Ngọc Sơn.
Trái lại, Trần Quang Huy không hề biết người chị dâu này của mình, bởi vì sau khi Diệp Ngọc Sơn sắp xếp công việc cho anh, vốn anh cũng định đến thăm nhà để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng Tổ Văn Quân không cho phép anh tiến vào cư xá, hiển nhiên, càng đừng nói đến việc gặp mặt.
“Chúc mừng, có thể nói chuyện một chút không?”, Tổ Văn Quân cười khẩy.
“Chúng ta biết nhau à?”, Lục Hàm Yên nở một nụ cười vờ vịt và hỏi.
Tổ Văn Quân tiến lên trước một bước, hạ giọng nói: “Nếu cô không muốn tôi làm cô mất mặt thì ngoan ngoãn nói chuyện với tôi một chút, làm to chuyện chẳng tốt cho ai trong chúng ta cả”.
Nghe thấy lời này, Trần Quang Huy mới giật mình nhận ra vị này chính là vợ của Diệp Ngọc Sơn. Mẹ nó chứ, hôm nay người đã đánh đến cửa luôn rồi, nghĩ vậy, phản ứng đầu tiên của anh là gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn. Nhưng còn chưa kịp lấy điện thoại ra, Tổ Văn Quân đã lạnh lùng nói: “Trần Quang Huy, cậu cũng đến đây, chúng ta cùng tâm sự”.
Trong lòng Trần Quang Huy lúc này chỉ có hai chữ: Tiêu rồi!
Có lẽ Lục Hàm Yên cũng nghĩ vậy.
Hai người liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn theo bóng lưng Tổ Văn Quân, lúc này, cô ta đã đi sang một bên. Lục Hàm Yên nhỏ giọng nói: “Lát nữa, nếu cô ta đánh tôi, anh nhớ ngăn cản đấy, để tôi chạy…”
“Sao tôi phải làm vậy?”, Trần Quang Huy bật thốt.
Nghe vậy, Lục Hàm Yên thật sự giận đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên. Suýt nữa cô ta đã ném giấy hôn thú trong tay vào mặt Trần Quang Huy rồi.
Ba người rời khỏi đám đông thân thích, tách ra đi đến một góc sân của cục dân chính, trông rất quái lạ.
Tổ Văn Quân dừng bước, ánh mắt cô ta khi nhìn về phía Lục Hàm Yên cứ như có dao găm vậy, Lục Hàm Yên vô thức ôm lấy bụng của mình.
“Đã mấy tháng rồi?”, Tổ Văn Quân cười khẩy, hỏi.
Lục Hàm Yên sững sờ, không lên tiếng.
Tổ Văn Quân lại nhìn sang Trần Quang Huy, cười khẩy và hỏi: “Niềm vui được làm ba như thế nào nhỉ, đứa nhỏ này không phải con của cậu à?”
Chương 08: Khảo nghiệm bất ngờ
Theo lý mà nói thì Trần Quang Huy không biết người chị dâu Tổ Văn Quân này, cho nên cô ta không có lý do phải “tỏ vẻ thân thiết” với anh.
Hơn thế nữa, lẽ ra Tổ Văn Quân không hề biết đứa trẻ trong bụng Lục Hàm Yên là con của Diệp Ngọc Sơn, nhưng sao cô ta lại tìm được đến cục dân chính để chặn người một cách chính xác như vậy?
Từ đó kết luận, rất có thể Diệp Ngọc Sơn không giấu được, nên Tổ Văn Quân đã biết hết mọi việc.
Còn có một khả năng khác chính là Tổ Văn Quân là người rất xảo trá, có lẽ cô ta biết không nhiều lắm, cũng không xác định, hơn nữa, cô ta cũng không bắt được bằng chứng chuyện của Lục Hàm Yên và Diệp Ngọc Sơn, cho nên cô ta đến đây là để lừa bọn họ.
Nếu đã đồng ý với Diệp Ngọc Sơn, vậy thì anh đành phải cắn răng thừa nhận tất cả.
“Vị này là… thân thích ở đâu vậy?”, Trần Quang Huy nhìn sang Lục Hàm Yên, vờ hỏi thăm.
Thái độ giả ngu của Trần Quang Huy chẳng những khiến Tổ Văn Quân tức điên lên, mà cũng khiến Lục Hàm Yên sợ ngây người. Tên này đúng là giỏi vờ vịt thật đấy, cô ta là chị dâu của anh mà, hai người thật sự không biết nhau à?
“Trần Quang Huy, cậu cứ tiếp tục giả vờ đi, anh họ cậu, Diệp Ngọc Sơn, đã sớm nói rõ chuyện giữa hai người họ cho tôi rồi. Tối qua anh ta còn quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ đấy. Lục Hàm Yên, đứa bé trong bụng là của Diệp Ngọc Sơn, sao hả, cô thật sự muốn sinh đứa nhỏ này ra à?”, giọng Tổ Văn Quân bỗng cao lên, thoáng cái đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này.
“Này này này, nói gì đó, cô ở đây nói hươu nói vượn gì thế hả? Chúng tôi không biết cô, cô mà còn nói nhảm nữa, có tin là tôi đánh cô không hả? Cút ngay cho tôi, lập tức cút, nếu cô mà có chứng cứ thì đi tố cáo đi, đến Ủy ban thanh tra kỷ luật và Viện kiểm soát mà tố cáo, ở đây lảm nhảm cái gì hả? Tôi nói cho cô biết nếu cô còn dám vu oan cho vợ tôi, tôi sẽ không để yên cho cô đâu, chúng ta đi”, Trần Quang Huy mạnh mẽ kéo tay Lục Hàm Yên rời đi.
Tổ Văn Quân ngây dại.
Lục Hàm Yên cũng phát mộng. Khi Tổ Văn Quân nói ra những lời kia, suýt nữa Lục Hàm Yên đã chống đỡ không nổi, nhưng không ngờ Trần Quang Huy lại bật ngược lại, rồi kéo cô ta rời đi. Mà Tổ Văn Quân cũng không có ý định đuổi theo làm cho ra nhẽ.
Vừa lên xe, Lục Hàm Yên lái xe, Trần Quang Huy lập tức gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn, chất vấn anh ta rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ anh ta đã lật bài ở nhà rồi à?
Vì muốn Lục Hàm Yên cũng nghe rõ, nên Trần Quang Huy đã mở loa lớn.
Đương nhiên Diệp Ngọc Sơn không nhận việc mình đã thẳng thắn tất cả với vợ, Lục Hàm Yên nói: “Diệp Ngọc Sơn, tôi nói cho anh biết, nếu còn có lần tiếp theo, tôi sẽ trở mặt với anh đấy. Giờ cảm xúc của tôi rất tệ, cứ bị kinh sợ như vậy, lỡ tôi sảy thai thì phải làm sao? Đây là con của anh đấy, đúng rồi, tôi đi kiểm tra, bác sĩ nói đó là bé trai, anh định mặc kệ con mình sống chết à?”
“Thật ư?”, đầu dây bên kia, Diệp Ngọc Sơn sững sờ, sau đó mừng rỡ hỏi.
“Nói nhảm, anh không tin thì đến bệnh viện mà hỏi, hôm nay, nếu không nhờ Trần Quang Huy, vợ anh đã ra tay rồi, anh còn định bỏ mặc à?”, nói xong, Lục Hàm Yên bật khóc.
Cô ta khóc lóc kể lể một phen rồi cúp điện thoại, ngay lập tức, sắc mặt cô ta thay đổi. Phải nói là tốc độ trở mặt nhanh không ai bằng.
Thật ra, tất cả mọi việc đều nằm trong sự khống chế của đôi vợ chồng này.
Hiển nhiên, Diệp Ngọc Sơn biết việc Tổ Văn Quân đến cục dân chính chặn Trần Quang Huy và Lục Hàm Yên, mục đích của anh ta chính là khảo nghiệm khả năng chịu đựng của Trần Quang Huy. Thử xem khi đối mặt với việc vợ anh tìm đến cửa, Trần Quang Huy có thể kiên trì bảo vệ Lục Hàm Yên hay không, nếu không làm được, anh ta sẽ tìm người khác, bởi vì điều đó có nghĩa là Trần Quang Huy cũng không an toàn.
Lỡ như có người tìm đến Trần Quang Huy, buộc cậu ta nói ra chân tướng và Trần Quang Huy không chịu đựng được thì phải làm sao?
Diệp Ngọc Sơn sắp nhậm chức phó thị trưởng, ngay lúc này, có rất nhiều người theo dõi anh ta. Tuy không đến mức như tranh cử ở nước ngoài, phải vắt óc bày mưu tính kế để gièm pha, nhưng nếu như một người làm việc không sạch sẽ thì rất có thể sẽ bị tố cáo, nhất là chỉ thẳng mặt tố cáo, đó chính là trí mạng.
Nếu có ai đó biết mối quan hệ giữa Lục Hàm Yên và Diệp Ngọc Sơn, chắc chắn kẻ đó sẽ tìm đến Trần Quang Huy, uy hiếp và dụ dỗ cậu ta, hậu quả của việc đó có thể đoán được, tuy rằng đến cuối cùng chứng tỏ được trong sạch thì việc quậy đục nước như thế, gái trinh cũng đã thành đàn bà rồi. Cho nên, không chỉ là Diệp Ngọc Sơn, ngay cả Tổ Văn Quân đều muốn việc này không có bất kỳ sơ hở nào.
Dùng Trần Quang Huy để chặn miệng Lục Hàm Yên, lại dùng việc bọn họ kết hôn để tìm một người ba hợp pháp cho đứa bé trong bụng cô ta, cứ thế, dù có người hoài nghi mối quan hệ giữa Lục Hàm Yên và Diệp Ngọc Sơn thì Lục Hàm Yên cũng có một người chồng hợp pháp, lại còn có con, thử hỏi bọn họ có thể nói gì cho được?
Cho nên, Trần Quang Huy rất quang trọng, cho đến trước khi kỳ tranh cử chức vụ phó thị trưởng kết thúc, cậu ta vẫn luôn đóng vai trò quan trọng. Cậu ta phải xoa dịu Lục Hàm Yên, lại còn phải chịu đựng sự đả kích ngấm ngầm và công khai từ khắp các phía, cho nên việc Tổ Văn Quân cẩn thận cũng có cái lý của nó.
“Cậu ta rất hiểu chuyện, em đánh cho bọn họ trở tay không kịp, nhưng Trần Quang Huy vẫn có thể ứng phó được. Diệp Ngọc Sơn, em nói cho anh biết, chuyện anh đã đồng ý với cậu ta thì mau mau giải quyết đi, đừng có kéo dài, chúng ta phải để cậu ta biết rằng chỉ cần nghe theo chúng ta, chúng ta ắt sẽ giữ lời”, vừa về đến bệnh viện, Tổ Văn Quân liền gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn.
“Anh biết rồi, anh đã sắp xếp ổn thỏa, hôm nay em gái của cậu ta sẽ nhận việc. Những việc khác mà anh đã hứa với cậu ta chắc chắn sẽ thực hiện, anh vẫn còn nhớ rõ…”
Tổ Văn Quân “ừ” một tiếng, mãi một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, ngay khi Diệp Ngọc Sơn cho rằng cô ta đã cúp máy thì bỗng dưng Tổ Văn Quân lại nói.
“Anh Diệp, em cảm thấy anh nên liên hệ một lần, điều cậu ta đến đơn vị của anh, dù sao cũng có biên chế, việc điều động người đối với anh không khó. Cậu ta ở trong tù thật sự khiến em không yên lòng, quá xa, hơn nữa, ở trong tù thì việc gọi điện cũng bất tiện, không giữ người bên cạnh thật sự khó mà an tâm được”, Tổ Văn Quân nói.
Chương 09: Phát hiện chuyện càng lúc càng rắc rối!
Diệp Ngọc Sơn rất muốn nói ý của Lục Hàm Yên cũng là như vậy đấy, thế nhưng lời đến bên miệng lại bị anh ta nuốt trở vào. Nếu anh ta dám nói ra đó cũng là suy nghĩ của Lục Hàm Yên thì chắc chắn không có quả ngon để ăn. Bởi lẽ anh ta hiểu rõ vợ của mình, cô ấy tuyệt đối không đứng trên cùng một chiến tuyến với Lục Hàm Yên, dù có đớp phân thì cũng không đớp cùng một đống đâu.
“Anh biết rồi, anh đang nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào. Giờ anh phải đi họp rồi, về rồi nói”, nói xong, Diệp Ngọc Sơn liền cúp điện thoại.
Quay về khách sạn, buổi trưa và buổi tối đều có tiệc, đương nhiên, người tới tham dự đều là người của nhà họ Lục.
Ngoại hình của Trần Quang Huy khá là truyền thống, nếu thật sự cần tham chiếu thì… anh cực kỳ giống với anh Dịch trong Sắc Giới.
Cho nên, khi anh khoác lên mình bộ vest được đặt may riêng và xuất hiện trước mặt người nhà cùng bạn bè Lục Hàm Yên thì người nhà họ Lục cảm thấy rất hài lòng.
Điều duy nhất khiến họ bất mãn chính là vì sao không có lấy một người họ Trần xuất hiện, phải chăng bọn họ xem thường nhà họ Lục.
Lục Hàm Yên đã lựa chọn cách giải thích tàn nhẫn nhất, cô ta nói hôn sự giữa mình và Trần Quang Huy không được người nhà họ Trần chấp thuận, bọn họ cảm thấy Trần Quang Huy không xứng với cô ta, tương lai hai người họ sẽ không hạnh phúc. Người nhà anh muốn tìm cho anh một cô gái ở nông thôn, nhưng Trần Quang Huy vẫn kiên trì ở bên cạnh cô ta nên đã tỏ rõ thái độ với gia đình.
Trần Quang Huy trợn mắt há hốc mồm nghe Lục Hàm Yên giải thích, anh thật sự hận không thể tát cho cô ta một cái, con mẹ nó, cô ta lấy đâu ra tự tin vậy hả?
“Tôi chợt nhận ra, mặt cô còn dày hơn mông cô nữa đấy, cô cũng dám nói ra mấy lời xấu hổ như vậy à?”, Trần Quang Huy thì thầm bên tai Lục Hàm Yên.
Nghe anh nói, suýt nữa Lục Hàm Yên đã vung tay tát cho anh một cái, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn được.
Cô ta quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt giết người.
Trần Quang Huy nhếch mép cười, rồi lẳng lặng rời khỏi buổi tiệc. Anh nhận được tin nhắn từ Cao Ninh, cậu ta hẹn gặp, nói rằng đã tra được một vài tư liệu về Lục Hàm Yên.
Nếu đã kết hôn cùng người phụ nữ này, lại còn phải sống cùng cô ta một năm, hiển nhiên, anh phải tìm hiểu rõ về cô ta. Quay video chỉ là trò con mèo mà thôi, ai biết lúc nào đó cô ta lại đào bẫy cho anh nhảy vào.
“Anh Huy, anh chọc vào cô ta lúc nào vậy, người phụ nữ kia chính là tình nhân trong mộng của tất cả đàn ông ở cái thành phố Đông Cảng này đấy, nói khó nghe một chút, đó không phải người mà anh có thể trèo cao được đâu. Đây là tài liệu về cô ta, tự anh xem đi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, coi chừng rước họa vào thân!”, Cao Ninh nói.
Trần Quang Huy không nói gì thêm, chỉ cầm tài liệu và rời đi, trước khi đi anh còn nói một câu: “Cao Ninh, nếu gần đây cậu không có việc gì thì đừng đi làm nữa, tôi chuẩn bị kết hôn rồi, đến lúc đó cậu đến làm rể phụ cho tôi đi”.
“Không thành vấn đề, vậy… anh có muốn tôi gọi các anh em từ thành phố khác đến không, cả đám tụ lại chúc mừng anh, sẵn tiện hỗ trợ một tay một chân luôn?”, Cao Ninh hỏi.
“Không cần đâu, một mình cậu được rồi!”, Trần Quang Huy đáp.
Về đến khách sạn, anh khóa trái cửa, rồi lấy tài liệu về Lục Hàm Yên ra và đọc kỹ từ đầu đến cuối.
Không xem thì không sao, xem xong, anh bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Không thể không nói, Cao Ninh nói không sai, người phụ nữ này đúng là có tài mà. Mấy cái khác không nói, trong tài liệu có tên một người xuất hiện vô số lần. Đó là Khám Chính Đức, cái họ này rất hiếm thấy ở thành phố Đông Cảng, nhưng hết lần này đến lần khác, cái tên Khám Chính Đức tại thành phố Đông Cảng lại như sấm bên tai.
Bởi vì khách sạn Đông Cảng này chính là do tập đoàn Quý Lộc của Khám Chính Đức xây dựng, nhưng trong tài liệu lại nói Lục Hàm Yên có đến 30% cổ phần của khách sạn này. Đồng thời, trong tài liệu cũng có đề cập đến tên của Diệp Ngọc Sơn, chỉ là một vài tin đồn về việc anh ta và Lục Hàm Yên có qua lại với nhau.
Đương nhiên, Trần Quang Huy cũng phát hiện rất nhiều quan viên trong thành phố Đông Cảng có mối quan hệ mật thiết với cô ta, thế nhưng, trong số đó, tập đoàn Quý Lộc khiến anh cảm thấy rất kiêng kị.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Quang Huy vội nhét tài liệu dưới giường.
“Có chuyện gì?”, Trần Quang Huy mở cửa, thấy người vừa gõ cửa chính là Lục Hàm Yên.
Lục Hàm Yên không để ý đến anh mà đi thẳng vào phòng, nhìn cách bố trí trong phòng, cô ta chợt quay đầu nhìn Trần Quang Huy và nói: “Anh có chắc không có người nhà đến tham dự hôn lễ không? Cuối tuần này, tôi sẽ bảo khách sạn chuẩn bị hoàn tất, tôi định làm sớm, càng kéo dài thì càng bất tiện cho tôi”.
Trần Quang Huy gật đầu đáp: “Không sao cả, bọn họ có đến hay không thì cũng thế, dù sao hết kỳ hạn một năm, hai ta đường ai nấy đi, không cần thiết phải phí tâm vì những chuyện như vậy”.
Lục Hàm Yên tiến đến gần Trần Quang Huy, khi đến gần sát bên anh, cô ta dừng lại, ngước mặt nhìn anh.
Trần Quang Huy cúi đầu, nhíu mày nhìn cô ta rồi bật thốt: “Đừng nói cô vừa ý tôi đấy nhé, nhưng tôi nói trước, chúng ta đã thỏa thuận rồi đấy, đến thời điểm liền ly hôn, đừng nghĩ chuyện trốn nợ”.
Lục Hàm Yên khinh thường liếc nhìn anh, nói: “Nếu như người nhà anh biết chuyện, thì anh tự mà xử lý, bằng không, tôi sẽ tìm đến Diệp Ngọc Sơn để tính sổ. Đừng tưởng lén lút đẩy anh cho tôi làm ô thì coi như xong việc”.
Lục Hàm Yên đi rồi, Trần Quang Huy lại tiếp tục xem tài liệu. Tập đoàn Quý Lộc rất nổi danh tại thành phố Đông Cảng, ông chủ của bọn họ càng là nhân vật có tiếng tăm. Tập đoàn Quý Lộc có thể phát triển đến quy mô hiện tại đều nhờ vào việc Khám Chính Đức đại sát tứ phương trên thương trường suốt những năm qua. Giờ người ta là chính chị gia có hai tầng thân phận đấy, là một tư bản chính hiệu.
Nếu Trần Quang Huy đột ngột hỏi Lục Hàm Yên chuyện cô ta và Khám Chính Đức có mối quan hệ như thế nào thì chắc chắn cô ta sẽ không nói, có hỏi cũng vô ích, dựa trên nguyên tắc không tự tìm phiền toái cho mình, Trần Quang Huy lựa chọn im lặng.
Ngay từ đầu, quả thực Trần Quang Huy cảm thấy chuyện này rất ghê tởm, nhưng còn không đến mức phiền toái, Diệp Ngọc Sơn sẽ không để ai khác biết việc này, nhưng bây giờ, anh nhận ra có lẽ mình đã đánh giá thấp mức độ rắc rối của việc này, hơn nữa, có vẻ nhưng những rắc rối này… lần lượt kéo đến.
Chương 10: Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác
Sáng hôm sau, Trần Quang Huy định quay về ngục giam để đi làm, dù sao thì cũng hết phép rồi, thế nhưng anh lại nhận được điện thoại từ Tổ Văn Quân.
Lúc này không có Lục Hàm Yên bên cạnh nên Trần Quang Huy vẫn ngoan ngoãn gọi chị ta một tiếng chị dâu. Chị dâu rất vui vẻ, còn mời anh cùng ăn cơm trưa. Trần Quang Huy nói mình phải về trại giam làm việc, nhưng Tổ Văn Quân lại nói chị ta hẹn anh là để bàn về chuyện công việc nên anh cũng không có cách nào từ chối tiếp.
Trần Quang Huy cảm thấy hơi sốt ruột nên đã đến quán cơm từ sớm. Trông Tổ Văn Quân khá hơn hôm qua rất nhiều, có thể thấy được, hôm nay chị ta còn cố ý ăn bận một phen.
Một khi phụ nữ đã bỏ công trang điểm thì bất kể ngoại hình ra sao vẫn có hiệu quả nhất định, huống chi, Tổ Văn Quân vốn không xấu, thậm chí chị ta còn có vẻ ngoài thuộc hàng thượng phẩm.
Lúc này, Tổ Văn Quân đang tự châm trà cho mình, từ mỗi một động tác có thể thấy được chị ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian mới có thể luyện ra trình độ như vậy.
Da trắng, dáng người đẹp, người cao, chân lại dài, khí chất lạnh lùng, diễm lệ, gu thẩm mỹ cao.
Trần Quang Huy bước nhanh đến, Tổ Văn Quân cảm giác có người tiến đến thì quay đầu nhìn anh, mỉm cười rồi đứng dậy bắt tay với anh. Trần Quang Huy có hơi sững sờ, thái độ này hoàn toàn không giống với một năm rưỡi trước, khi chị ta đuổi anh ra khỏi nhà, lại càng khác biệt với thái độ ngày hôm qua. Trần Quang Huy cảm thấy sắp tới anh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
“Trần Quang Huy, em gái của cậu đã đến cục tài chính làm việc, chúc mừng cậu, anh cậu nói, sang năm làm một bài kiểm tra theo hình thức là có thể được vào biên chế rồi!”
“Đây là nhờ anh họ giúp đỡ, cám ơn chị và anh họ”, Trần Quang Huy chân thành nói.
Những ngón tay thon thả của Tổ Văn Quân cầm nắp tách trà, khẽ huơ huơ, dường như đang đợi trà nguội một chút, nhưng mỗi một động tác của chị ta lại như đang gãi vào tim Trần Quang Huy.
“Chuyện của ả kỹ nữ kia đã khiến cậu phải chịu uất ức rồi, lần này cậu đã giúp chúng tôi một chuyện rất lớn, cho nên, bất kể là công việc của em cậu, hay công việc của cậu, chúng tôi đều sẽ sắp xếp ổn thỏa. Tôi đã nói với anh cậu, điều cậu đến cục tài chính, cậu sẽ làm việc bên cạnh anh họ mình, về sau có muốn đề bạt cái gì đấy thì cũng thuận tiện hơn”, Tổ Văn Quân nói.
Buổi nói chuyện với Tổ Văn Quân khiến Trần Quang Huy há hốc mồm vì kinh ngạc. Lượng tin tức mà chị ta mang đến quá lớn, trong lúc nhất thời, Trần Quang Huy vẫn chưa tiêu hóa kịp.
Nhìn thấy vẻ mặt của cậu em họ, Tổ Văn Quân mỉm cười và nói: “Thật ra tôi đã biết chuyện giữa Lục Hàm Yên và anh họ cậu, tôi cũng biết đứa bé kia không phải của cậu. Anh họ cậu đã nói rõ với tôi, cho nên cậu không cần phải gạt tôi, tôi đã nuốt xuống cơn tức này, cũng là vì suy nghĩ cho con đường làm quan của anh họ cậu, bằng không, tôi đã sớm làm ầm lên…”
Những lời của Tổ Văn Quân càng khiến Trần Quang Huy không biết nên đáp lại thế nào. Nếu đó đều là sự thật thì người phụ nữ này quả thật không phải người thường, càng không phải một phụ nữ bình thường.
“Lại nói, đây cũng là do tôi tự làm tự chịu, lần này anh họ cậu có thể được đề bạt vốn là do tôi chạy thay anh ấy. Nếu đúng lúc này anh ấy gặp chuyện không may thì chẳng khác nào tôi tự vả vào mặt mình, cho nên, sau khi biết được chuyện giữa anh cậu và Lục Hàm Yên thì ngoài việc cắn răng nuốt xuống, tôi còn có thể làm gì được?”, nói đến đây, Tổ Văn Quân đã rưng rưng nước mắt.
Trần Quang Huy giật một tờ khăn giấy đưa cho Tổ Văn Quân, nhưng chị ta lại đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng sắc bén…
“Trần Quang Huy, theo lương tâm mà nói thì cậu thấy tôi và anh cậu đối xử với gia đình cậu thế nào? Chúng ta đúng là họ hàng, nhưng chỉ là họ hàng xa mà thôi, anh cậu có thể giúp cậu tìm việc, cũng có thể không giúp, đúng không…”
“Chị dâu, ân tình của anh họ đối với tôi, cả nhà tôi đều nhớ trong lòng…”, nói đến đây thì Trần Quang Huy dừng lại, không nói gì thêm, bởi vì anh không biết rõ ý định của Tổ Văn Quân, và cũng không biết rốt cuộc chị ta đến tìm anh với mục đích gì.
Chẳng lẽ chỉ đơn giản muốn nghe ngóng xem đứa bé kia là con của ai thôi sao?
Nghe thế, Tổ Văn Quân chờ mong Trần Quang Huy nói tiếp, nhưng cậu em họ này lại không nói gì thêm.
Tổ Văn Quân hiểu được trong lòng cậu ta vẫn còn điều kiêng kị, việc này nói rõ Diệp Ngọc Sơn không tìm lầm người, người này sẽ không dễ dàng nói ra chân tướng với người khác.
Vì vậy, ngay trước mặt Trần Quang Huy, Tổ Văn Quân đã gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn, hơn nữa còn mở loa lớn rồi đưa đến trước mặt anh.
“Vợ à, chuyện gì vậy, anh sắp họp rồi…”
“Không có gì đâu, em đã đến tìm Trần Quang Huy, nhưng cậu ấy không chịu nói gì cả, anh nói với cậu ấy vài lời đi”, Tổ Văn Quân thản nhiên nói.
Sau đó cô liếc mắt nhìn Trần Quang Huy, ra hiệu anh có thể nói chuyện.
“Anh, là em, Trần Quang Huy, em đang dùng bữa cùng chị dâu…”
“Anh biết rồi, anh cũng biết chuyện chị dâu đi tìm em. Chị dâu em đã biết rõ mọi việc, em không cần giấu diếm gì cả, có gì nói đó, em cứ nghe theo chị dâu em là được. Anh sắp vào họp rồi, nói sau nhé!”, nói xong, Diệp Ngọc Sơn liền cúp điện thoại.
Trần Quang Huy có hơi ngơ ngác, anh nhìn Tổ Văn Quân rút điện thoại về.
“Chị dâu, tôi có điều không rõ, anh họ nói chị đã biết tất cả, đứa bé trong bụng Lục Hàm Yên…”
“Tôi đều biết, kể cả việc Lục Hàm Yên muốn làm ầm lên, đòi anh cậu phải ly hôn. Còn có việc trước hết tìm người xoa dịu cô ta, đợi đứa bé được sinh ra rồi tính tiếp, tôi biết tất cả những việc này, kể cả chuyện tìm đến cậu cũng là ý định của tôi. Cậu nói xem, cậu còn gì để giấu diếm tôi nữa?”, Tổ Văn Quân mỉm cười hỏi.
Trần Quang Huy sững sờ, anh đưa tay gãi gãi đầu, có cảm giác dở khóc dở cười. Mẹ nó chứ, hết cái lồng này đến cái lồng khác, sao cứ có cảm giác chỉ có anh bị người khác chơi đùa trong lòng bàn tay mà thôi?
“Trần Quang Huy, chúng ta là họ hàng, cậu và Lục Hàm Yên vốn không có quan hệ gì cả, hơn nữa, người đàn bà kia không đơn giản. Tôi đã từng dò hỏi anh cậu, anh ấy nói chỉ uống rượu với Lục Hàm Yên một lần mà thôi, nào ngờ uống quá say, đến khi tỉnh lại thì hai người họ đã nằm trên giường rồi. Anh cậu cũng không còn cách nào khác, nói trắng ra là anh ấy bị Lục Hàm Yên đặt bẫy”, Tổ Văn Quân nói.
Cửa phát ra một tiếng “ầm”, cùng với đó, Trần Quang Huy giơ tay tát lên mặt mình một cái, mẹ nó, đây không phải là mộng, người phụ nữ kia có thật.
Nửa tiếng sau, điện thoại trong phòng vang lên, đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ, đó là Lục Hàm Yên.
“Đến nhà hàng dùng bữa, tôi tìm anh có việc”.
Trần Quang Huy nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi đến nhà hàng, nhà hàng nhỏ khá là yên tĩnh, lúc này, Lục Hàm Yên đã bắt đầu dùng bữa, Trần Quang Huy tức giận ngồi xuống đối diện cô ta.
Trần Quang Huy không định để việc này trôi qua một cách mơ hồ như vậy, anh không hề động đến dao nĩa đã sớm đặt sẵn trên bàn, mà nhìn về phía Lục Hàm Yên, nói: “Giám đốc Lục, chuyện tối qua rốt cuộc là sao, cô có ý gì, tôi vừa xem xét nước trong phòng, trên mỗi một cái nắp chai đều có một lỗ kim rất nhỏ. Cô cho người bỏ thuốc à? Không cần phải như vậy, chúng ta đã sắp trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, cô nói xem, cô đào bẫy tôi vậy thú vị lắm à?”
Nghe vậy, Lục Hàm Yên vẫn thản nhiên như không, cứ như Trần Quang Huy thật sự đang vu oan cho cô vậy, hơn nữa, ngay khi Trần Quang Huy đang thao thao bất tuyệt, muốn đòi lại một ít tôn nghiêm của mình sau chuyện đêm qua thì cô ta bỗng dưng lấy điện thoại ra, bấm vài cái, rồi đưa đến trước mặt anh. Trên màn hình điện thoại là hình ảnh của anh và cô ta.
“Giám đốc Lục, cô có ý gì?”, Trần Quang Huy xanh mặt hỏi.
“Không có ý gì cả, chỉ là một tầng bảo hiểm mà thôi, Diệp Ngọc Sơn tin anh, nhưng tôi lại không tin. Cho nên, về phía Diệp Ngọc Sơn, tốt nhất anh nên nghĩ xem phải nói thế nào. Nếu anh không nghe theo tôi, đoạn video này sẽ được gửi đến cho Diệp Ngọc Sơn, đến lúc đó, anh tự mà ngẫm lại hậu quả, anh ta cũng không định cho anh làm giả hóa thật đâu…”
Nói xong, Lục Hàm Yên thu điện thoại lại, Trần Quang Huy cảm thấy choáng váng, mẹ kiếp, rốt cuộc là sao hả, Lục Hàm Yên đúng là cái gì cũng dám làm mà.
“Anh nghĩ cho thật kỹ đi, trở về chuẩn bị sẵn hộ khẩu, sáng mai tôi đợi anh ở cục dân chính đường Xuân Giang, nhớ mua bộ đồ cho ra dáng một chút, ngày mai anh sẽ phải đến nhà tôi một chuyến, đừng khiến tôi mất mặt”.
Nói xong, Lục Hàm Yên xoay người rời đi.
Trần Quang Huy dõi mắt nhìn người phụ nữ khôn khéo này biến mất ở cửa, anh sờ sờ cằm, đây là thói quen của anh, mỗi khi nổi giận, anh đều tự nhổ râu mình, nhổ từng sợi râu xuống, dùng cảm giác đau đớn để làm giảm bớt lửa giận trong lòng.
Trên đường đi mua quần áo, Trần Quang Huy cảm thấy mọi việc không nên như vậy, nếu cứ để thế, anh sẽ thật sự trở thành con rối mặc cho bọn họ giựt dây.
Một mặt thì bị Diệp Ngọc Sơn dùng ân tình để lợi dụng, một mặt lại bị Lục Hàm Yên dùng video khống chế, vậy thì anh còn có hi vọng gì nữa?
Vốn dĩ anh nghĩ cứ dựa theo kế hoạch của Diệp Ngọc Sơn, làm một vật biểu tượng mà thôi, xuất hiện tại thời điểm cần xuất hiện, những lúc còn lại thì cứ né xa ra là được. Nhất định không để chuyện của Diệp Ngọc Sơn và Lục Hàm Yên liên quan gì đến mình, chỉ cần đến đúng thời điểm, anh sẽ thoát khỏi chuyện này, không những có được 100 ngàn tệ, mà em gái cũng có thể tìm được việc. Chỉ cần anh cố gắng một năm mà thôi! Anh cứ tưởng bản thân vẫn trả giá được, nào ngờ kết quả lại thành ra thế này.
Việc làm của Lục Hàm Yên quả thực rất quá đáng, tuy không biết cô ta có ý gì, nhưng đơn giản có thể đoán ra được cô ta muốn anh đứng về phía cô ta, nghe theo cô ta,… nếu không, cô ta sẽ giao video cho Diệp Ngọc Sơn, để Diệp Ngọc Sơn nhìn xem, người mà anh ta tìm đến đã sớm đứng về phe cô ta, hay vẫn còn là thuộc hạ của anh ta? Làm như vậy, một mũi tên trúng hai con nhạn, chẳng những có thể làm nhục Diệp Ngọc Sơn, mà còn có thể mượn tay anh ta để hủy diệt Trần Quang Huy.
Lòng dạ người phụ nữ này đúng là hung ác mà!
Xem ra, hai người này vốn là anh đề phòng tôi, tôi đề phòng anh, mỗi người đều có một mục đích riêng cần phải đạt được.
Sau khi mua xong quần áo, Trần Quang Huy bước vào một chiếc xe đỗ ven đường, ngay lập tức, chiếc xe khởi động, chạy hướng ra vùng ngoại ô.
“Anh Huy, chuyện quan trọng mà anh thông báo đột ngột vậy, sao tự dưng lại muốn kết hôn, anh kết hôn với ai?”, tài xế quay đầu nhìn về phía Trần Quang Huy và hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, dạo này ba cậu bận rộn lắm à?’, Trần Quang Huy cười hỏi.
“Haiz, bận lắm, bận điên lên được, anh Huy, có việc gì à? Anh gấp gáp gọi tôi ra như vậy, có chuyện gì thì nói nhanh đi, đơn vị của tôi quả thực rất nhiều việc, chỉ xin nghỉ được một tiếng thôi đấy. Gần đây bản án nhiều, dù chỉ là diễn thì tôi cũng phải có mặt trong đơn vị cho đủ số, bằng không thì ba tôi không tha cho tôi đâu…”
“Bớt nói dóc, tôi còn không rõ cái đức hạnh của cậu à, tham gia quân ngũ, cậu là người lười nhất, sao giờ lại biết chịu khó rồi? Thay tôi tra một người, quản lý khách sạn Đông Cảng, Lục Hàm Yên, cậu từng nghe qua chưa?”, Trần Quang Huy hỏi.
“Hả? Cô ta à, biết, một đóa kiều hoa có máu mặt nổi danh thành phố Đông Cảng của chúng ta, anh điều tra cô ta làm gì?”, lúc này đang là đèn đỏ, tài xế quay đầu lại nhìn Trần Quang Huy và hỏi.
“Cao Ninh, cậu nói nhảm nhiều vậy làm gì, tôi bảo cậu tra thì cậu cứ giúp tôi tra là được, chút chuyện đó cũng không làm được à?”, Trần Quang Huy không vui nói.
“Được được, tiểu đội trưởng, anh đừng có nóng, tôi tra giúp anh, ngày mai, đúng giờ này, tôi sẽ tra rõ lai lịch của cô ta cho anh, được rồi chứ?”
Cao Ninh và Trần Quang Huy cùng nhập ngũ chung với nhau, lúc đó Trần Quang Huy là tiểu đội trưởng. Bọn họ cùng chung một tiểu đội, cùng cống hiến, lúc ấy, Cao Ninh từng nói với Trần Quang Huy, anh ta có thể nói chuyện với ba mình, nhờ ông sắp xếp công việc cho Trần Quang Huy, nhưng Trần Quang Huy lại từ chối.
Trần Quang Huy không muốn nợ ân tình của Cao Ninh, hơn nữa, loại ân tình này rất khó hoàn trả, một lần nợ e là cả đời.
Thế nhưng anh không ngờ, anh không thiếu nợ ân tình của Cao Ninh, lại thiếu ông anh bà con xa Diệp Ngọc Sơn, và giờ cũng đã đến lúc phải trả rồi.
Lại còn mẹ nó phải dùng cách này, càng nghĩ càng thấy uất ức.
Nếu như đêm qua Lục Hàm Yên không đặt bẫy anh, có lẽ giờ anh đã có thể giả vờ ngơ ngác mà trả xong ân tình rồi, nhưng hiện tại Lục Hàm Yên lại vượt biên trước, mà anh thì cũng không thể ngồi chờ chết được.
Trước khi xuống xe, Cao Ninh ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh Huy, có vài lời, em không biết có nên nói không…”
“Nói đi, giữa hai ta có gì khó nói đâu chứ, cùng ăn cơm, cùng vác súng, tuy chưa cùng đi chơi gái nhưng tình cảm giữa hai chúng ta thì còn gì mà khó nói đâu chứ?”, Trần Quang Huy duỗi tay vỗ vỗ vai Cao Ninh.
Chương 07: Tìm tới cửa
“Vâng, anh nói rất đúng, chỉ là cái cô Lục Hàm Yên này cũng là một nhân vật có danh tiếng trong thành phố, nếu anh thật sự ưng ý cô ta thì… tôi khuyên anh vẫn nên bỏ đi, tôi nghe nói kẻ đứng sau cô ta không đơn giản, đừng có sờ sẫm lung tung, lỡ như đắc tội người ta thì không hay lắm đâu. Lại nói, điều mà tôi lo lắng nhất chính là lỡ anh bị tống vào tù thì thật sự rắc rối, khi đó không phải là giám ngục nữa đâu, mà là ngồi tù đấy!”, Cao Ninh nói.
Trần Quang Huy gật đầu nói: “Bớt có nói nhảm đi, giúp tôi điều tra cho rõ là được, tôi chỉ muốn biết cô nàng này lợi hại đến mức nào, oai phong cỡ nào…”
Đêm đó, Trần Quang Huy thức trắng một đêm.
Sáng hôm sau, tại nhà của Diệp Ngọc Sơn, anh ta đã làm xong điểm tâm từ sớm.
Vợ chồng hai người ngồi đối diện, Tổ Văn Quân chỉ hớp một ngụm nước chứ không hề động vào thức ăn trên bàn, bởi vì cô ta hoàn toàn không có khẩu vị. Lúc này, cô ta chỉ nghĩ đến Lục Hàm Yên.
“Có phải sáng nay bọn họ sẽ đi đăng ký không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
“Ừm, em cứ yên tâm, không có việc gì đâu, em ăn sáng đi rồi đi làm, không phải hôm nay em có ca phẫu thuật à?”, Diệp Ngọc Sơn chợt hỏi, ý đồ của anh ta là muốn dời đi sự chú ý của vợ mình.
Tổ Văn Quân là bác sĩ ngoại khoa, kỹ thuật giải phẫu của cô ta khá tuyệt vời. Diệp Ngọc Sơn được đề bạt làm cục trưởng cục tài chính, giờ lại nhậm chức phó thị trưởng, đây đều là công lao của bác sĩ Tổ. Bởi vì nhờ kỹ thuật giải phẫu hàng đầu của mình mà cô ta đã hai lần cứu vợ của Cừu Thừa An, người đứng đầu thành phố Đông Cảng, thoát khỏi cái chết.
Cho nên, Tổ Văn Quân và vợ Cừu Thừa An không chỉ là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, mà còn là bạn bè thân thiết, có thể nói, nếu không có Tổ Văn Quân thì sẽ không có Diệp Ngọc Sơn hiện tại.
“Giờ điều em lo lắng không phải Lục Hàm Yên, mà là Trần Quang Huy. Rốt cuộc cậu em họ kia của anh có đáng tin không vậy? Biết rõ đứa trẻ không phải là con mình mà vẫn dám nhận, nếu bí mật kết hôn thì không còn gì để nói, đằng này, chẳng phải Lục Hàm Yên muốn tổ chức hôn lễ sao? Đến lúc đó, chuyện đến tai người nhà cậu ta, lỡ như cậu ta chịu không được, đem nói cho người nhà mình mọi việc, vậy chẳng khác nào công khai cho tất cả mọi người biết. Anh có chắc là cậu ta chịu đựng được hay không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Nghe vậy, Diệp Ngọc Sơn cũng có chút băn khoăn, nhưng hiện tại anh ta đã không còn đường lui, trước hết phải chặn miệng Lục Hàm Yên cái đã.
Cho nên, dù vợ có cảm thấy nghi ngờ thì anh vẫn kiên quyết giữ quyết định của mình.
Sáng hôm sau, Trần Quang Huy gọi cho em gái, bảo cô bé mang hộ khẩu đến cho mình. Cả gia đình anh đều có tên trong cùng một sổ hộ khẩu nên người nhà anh cũng không nghi ngờ gì.
Đối với việc đăng ký kết hôn, Trần Quang Huy không có kinh nghiệm, tất cả đều nghe theo Lục Hàm Yên sắp xếp.
Nhà của Lục Hàm Yên có không ít người đến, Trần Quang Huy hệt như một cái tượng gỗ, bị động theo chân cô ta đi đến chào hỏi từng người. Cô ta cũng rất bất đắc dĩ, trước kia, chưa bao giờ cô ta để đàn ông xuất hiện trước mặt người nhà mình, giờ kết hôn, Lục Hàm Yên không thể không giới thiệu Trần Quang Huy với mọi người. Lại nói, anh cũng khá phối hợp, miệng không ngừng gọi cô gọi chú.
Xe Tổ Văn Quân đỗ trước bãi đỗ xe của cục dân chính, cô ta vẫn luôn chờ nhóm người Lục Hàm Yên đi ra.
Vừa thấy Trần Quang Huy và Lục Hàm Yên bị một đám người vây quanh đi ra khỏi cục dân chính, Tổ Văn Quân liền bước đến.
Nhìn thấy Tổ Văn Quân, sắc mặt Lục Hàm Yên lập tức thay đổi, bước chân cô ta cũng thoáng chậm lại.
Với tư cách là tình địch, đương nhiên là hai người họ biết nhau, ít nhất thì trong tư liệu của Lục Hàm Yên, người phụ nữ trước mắt chính là vợ của Diệp Ngọc Sơn.
Trái lại, Trần Quang Huy không hề biết người chị dâu này của mình, bởi vì sau khi Diệp Ngọc Sơn sắp xếp công việc cho anh, vốn anh cũng định đến thăm nhà để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng Tổ Văn Quân không cho phép anh tiến vào cư xá, hiển nhiên, càng đừng nói đến việc gặp mặt.
“Chúc mừng, có thể nói chuyện một chút không?”, Tổ Văn Quân cười khẩy.
“Chúng ta biết nhau à?”, Lục Hàm Yên nở một nụ cười vờ vịt và hỏi.
Tổ Văn Quân tiến lên trước một bước, hạ giọng nói: “Nếu cô không muốn tôi làm cô mất mặt thì ngoan ngoãn nói chuyện với tôi một chút, làm to chuyện chẳng tốt cho ai trong chúng ta cả”.
Nghe thấy lời này, Trần Quang Huy mới giật mình nhận ra vị này chính là vợ của Diệp Ngọc Sơn. Mẹ nó chứ, hôm nay người đã đánh đến cửa luôn rồi, nghĩ vậy, phản ứng đầu tiên của anh là gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn. Nhưng còn chưa kịp lấy điện thoại ra, Tổ Văn Quân đã lạnh lùng nói: “Trần Quang Huy, cậu cũng đến đây, chúng ta cùng tâm sự”.
Trong lòng Trần Quang Huy lúc này chỉ có hai chữ: Tiêu rồi!
Có lẽ Lục Hàm Yên cũng nghĩ vậy.
Hai người liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn theo bóng lưng Tổ Văn Quân, lúc này, cô ta đã đi sang một bên. Lục Hàm Yên nhỏ giọng nói: “Lát nữa, nếu cô ta đánh tôi, anh nhớ ngăn cản đấy, để tôi chạy…”
“Sao tôi phải làm vậy?”, Trần Quang Huy bật thốt.
Nghe vậy, Lục Hàm Yên thật sự giận đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên. Suýt nữa cô ta đã ném giấy hôn thú trong tay vào mặt Trần Quang Huy rồi.
Ba người rời khỏi đám đông thân thích, tách ra đi đến một góc sân của cục dân chính, trông rất quái lạ.
Tổ Văn Quân dừng bước, ánh mắt cô ta khi nhìn về phía Lục Hàm Yên cứ như có dao găm vậy, Lục Hàm Yên vô thức ôm lấy bụng của mình.
“Đã mấy tháng rồi?”, Tổ Văn Quân cười khẩy, hỏi.
Lục Hàm Yên sững sờ, không lên tiếng.
Tổ Văn Quân lại nhìn sang Trần Quang Huy, cười khẩy và hỏi: “Niềm vui được làm ba như thế nào nhỉ, đứa nhỏ này không phải con của cậu à?”
Chương 08: Khảo nghiệm bất ngờ
Theo lý mà nói thì Trần Quang Huy không biết người chị dâu Tổ Văn Quân này, cho nên cô ta không có lý do phải “tỏ vẻ thân thiết” với anh.
Hơn thế nữa, lẽ ra Tổ Văn Quân không hề biết đứa trẻ trong bụng Lục Hàm Yên là con của Diệp Ngọc Sơn, nhưng sao cô ta lại tìm được đến cục dân chính để chặn người một cách chính xác như vậy?
Từ đó kết luận, rất có thể Diệp Ngọc Sơn không giấu được, nên Tổ Văn Quân đã biết hết mọi việc.
Còn có một khả năng khác chính là Tổ Văn Quân là người rất xảo trá, có lẽ cô ta biết không nhiều lắm, cũng không xác định, hơn nữa, cô ta cũng không bắt được bằng chứng chuyện của Lục Hàm Yên và Diệp Ngọc Sơn, cho nên cô ta đến đây là để lừa bọn họ.
Nếu đã đồng ý với Diệp Ngọc Sơn, vậy thì anh đành phải cắn răng thừa nhận tất cả.
“Vị này là… thân thích ở đâu vậy?”, Trần Quang Huy nhìn sang Lục Hàm Yên, vờ hỏi thăm.
Thái độ giả ngu của Trần Quang Huy chẳng những khiến Tổ Văn Quân tức điên lên, mà cũng khiến Lục Hàm Yên sợ ngây người. Tên này đúng là giỏi vờ vịt thật đấy, cô ta là chị dâu của anh mà, hai người thật sự không biết nhau à?
“Trần Quang Huy, cậu cứ tiếp tục giả vờ đi, anh họ cậu, Diệp Ngọc Sơn, đã sớm nói rõ chuyện giữa hai người họ cho tôi rồi. Tối qua anh ta còn quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ đấy. Lục Hàm Yên, đứa bé trong bụng là của Diệp Ngọc Sơn, sao hả, cô thật sự muốn sinh đứa nhỏ này ra à?”, giọng Tổ Văn Quân bỗng cao lên, thoáng cái đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này.
“Này này này, nói gì đó, cô ở đây nói hươu nói vượn gì thế hả? Chúng tôi không biết cô, cô mà còn nói nhảm nữa, có tin là tôi đánh cô không hả? Cút ngay cho tôi, lập tức cút, nếu cô mà có chứng cứ thì đi tố cáo đi, đến Ủy ban thanh tra kỷ luật và Viện kiểm soát mà tố cáo, ở đây lảm nhảm cái gì hả? Tôi nói cho cô biết nếu cô còn dám vu oan cho vợ tôi, tôi sẽ không để yên cho cô đâu, chúng ta đi”, Trần Quang Huy mạnh mẽ kéo tay Lục Hàm Yên rời đi.
Tổ Văn Quân ngây dại.
Lục Hàm Yên cũng phát mộng. Khi Tổ Văn Quân nói ra những lời kia, suýt nữa Lục Hàm Yên đã chống đỡ không nổi, nhưng không ngờ Trần Quang Huy lại bật ngược lại, rồi kéo cô ta rời đi. Mà Tổ Văn Quân cũng không có ý định đuổi theo làm cho ra nhẽ.
Vừa lên xe, Lục Hàm Yên lái xe, Trần Quang Huy lập tức gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn, chất vấn anh ta rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ anh ta đã lật bài ở nhà rồi à?
Vì muốn Lục Hàm Yên cũng nghe rõ, nên Trần Quang Huy đã mở loa lớn.
Đương nhiên Diệp Ngọc Sơn không nhận việc mình đã thẳng thắn tất cả với vợ, Lục Hàm Yên nói: “Diệp Ngọc Sơn, tôi nói cho anh biết, nếu còn có lần tiếp theo, tôi sẽ trở mặt với anh đấy. Giờ cảm xúc của tôi rất tệ, cứ bị kinh sợ như vậy, lỡ tôi sảy thai thì phải làm sao? Đây là con của anh đấy, đúng rồi, tôi đi kiểm tra, bác sĩ nói đó là bé trai, anh định mặc kệ con mình sống chết à?”
“Thật ư?”, đầu dây bên kia, Diệp Ngọc Sơn sững sờ, sau đó mừng rỡ hỏi.
“Nói nhảm, anh không tin thì đến bệnh viện mà hỏi, hôm nay, nếu không nhờ Trần Quang Huy, vợ anh đã ra tay rồi, anh còn định bỏ mặc à?”, nói xong, Lục Hàm Yên bật khóc.
Cô ta khóc lóc kể lể một phen rồi cúp điện thoại, ngay lập tức, sắc mặt cô ta thay đổi. Phải nói là tốc độ trở mặt nhanh không ai bằng.
Thật ra, tất cả mọi việc đều nằm trong sự khống chế của đôi vợ chồng này.
Hiển nhiên, Diệp Ngọc Sơn biết việc Tổ Văn Quân đến cục dân chính chặn Trần Quang Huy và Lục Hàm Yên, mục đích của anh ta chính là khảo nghiệm khả năng chịu đựng của Trần Quang Huy. Thử xem khi đối mặt với việc vợ anh tìm đến cửa, Trần Quang Huy có thể kiên trì bảo vệ Lục Hàm Yên hay không, nếu không làm được, anh ta sẽ tìm người khác, bởi vì điều đó có nghĩa là Trần Quang Huy cũng không an toàn.
Lỡ như có người tìm đến Trần Quang Huy, buộc cậu ta nói ra chân tướng và Trần Quang Huy không chịu đựng được thì phải làm sao?
Diệp Ngọc Sơn sắp nhậm chức phó thị trưởng, ngay lúc này, có rất nhiều người theo dõi anh ta. Tuy không đến mức như tranh cử ở nước ngoài, phải vắt óc bày mưu tính kế để gièm pha, nhưng nếu như một người làm việc không sạch sẽ thì rất có thể sẽ bị tố cáo, nhất là chỉ thẳng mặt tố cáo, đó chính là trí mạng.
Nếu có ai đó biết mối quan hệ giữa Lục Hàm Yên và Diệp Ngọc Sơn, chắc chắn kẻ đó sẽ tìm đến Trần Quang Huy, uy hiếp và dụ dỗ cậu ta, hậu quả của việc đó có thể đoán được, tuy rằng đến cuối cùng chứng tỏ được trong sạch thì việc quậy đục nước như thế, gái trinh cũng đã thành đàn bà rồi. Cho nên, không chỉ là Diệp Ngọc Sơn, ngay cả Tổ Văn Quân đều muốn việc này không có bất kỳ sơ hở nào.
Dùng Trần Quang Huy để chặn miệng Lục Hàm Yên, lại dùng việc bọn họ kết hôn để tìm một người ba hợp pháp cho đứa bé trong bụng cô ta, cứ thế, dù có người hoài nghi mối quan hệ giữa Lục Hàm Yên và Diệp Ngọc Sơn thì Lục Hàm Yên cũng có một người chồng hợp pháp, lại còn có con, thử hỏi bọn họ có thể nói gì cho được?
Cho nên, Trần Quang Huy rất quang trọng, cho đến trước khi kỳ tranh cử chức vụ phó thị trưởng kết thúc, cậu ta vẫn luôn đóng vai trò quan trọng. Cậu ta phải xoa dịu Lục Hàm Yên, lại còn phải chịu đựng sự đả kích ngấm ngầm và công khai từ khắp các phía, cho nên việc Tổ Văn Quân cẩn thận cũng có cái lý của nó.
“Cậu ta rất hiểu chuyện, em đánh cho bọn họ trở tay không kịp, nhưng Trần Quang Huy vẫn có thể ứng phó được. Diệp Ngọc Sơn, em nói cho anh biết, chuyện anh đã đồng ý với cậu ta thì mau mau giải quyết đi, đừng có kéo dài, chúng ta phải để cậu ta biết rằng chỉ cần nghe theo chúng ta, chúng ta ắt sẽ giữ lời”, vừa về đến bệnh viện, Tổ Văn Quân liền gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn.
“Anh biết rồi, anh đã sắp xếp ổn thỏa, hôm nay em gái của cậu ta sẽ nhận việc. Những việc khác mà anh đã hứa với cậu ta chắc chắn sẽ thực hiện, anh vẫn còn nhớ rõ…”
Tổ Văn Quân “ừ” một tiếng, mãi một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, ngay khi Diệp Ngọc Sơn cho rằng cô ta đã cúp máy thì bỗng dưng Tổ Văn Quân lại nói.
“Anh Diệp, em cảm thấy anh nên liên hệ một lần, điều cậu ta đến đơn vị của anh, dù sao cũng có biên chế, việc điều động người đối với anh không khó. Cậu ta ở trong tù thật sự khiến em không yên lòng, quá xa, hơn nữa, ở trong tù thì việc gọi điện cũng bất tiện, không giữ người bên cạnh thật sự khó mà an tâm được”, Tổ Văn Quân nói.
Chương 09: Phát hiện chuyện càng lúc càng rắc rối!
Diệp Ngọc Sơn rất muốn nói ý của Lục Hàm Yên cũng là như vậy đấy, thế nhưng lời đến bên miệng lại bị anh ta nuốt trở vào. Nếu anh ta dám nói ra đó cũng là suy nghĩ của Lục Hàm Yên thì chắc chắn không có quả ngon để ăn. Bởi lẽ anh ta hiểu rõ vợ của mình, cô ấy tuyệt đối không đứng trên cùng một chiến tuyến với Lục Hàm Yên, dù có đớp phân thì cũng không đớp cùng một đống đâu.
“Anh biết rồi, anh đang nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào. Giờ anh phải đi họp rồi, về rồi nói”, nói xong, Diệp Ngọc Sơn liền cúp điện thoại.
Quay về khách sạn, buổi trưa và buổi tối đều có tiệc, đương nhiên, người tới tham dự đều là người của nhà họ Lục.
Ngoại hình của Trần Quang Huy khá là truyền thống, nếu thật sự cần tham chiếu thì… anh cực kỳ giống với anh Dịch trong Sắc Giới.
Cho nên, khi anh khoác lên mình bộ vest được đặt may riêng và xuất hiện trước mặt người nhà cùng bạn bè Lục Hàm Yên thì người nhà họ Lục cảm thấy rất hài lòng.
Điều duy nhất khiến họ bất mãn chính là vì sao không có lấy một người họ Trần xuất hiện, phải chăng bọn họ xem thường nhà họ Lục.
Lục Hàm Yên đã lựa chọn cách giải thích tàn nhẫn nhất, cô ta nói hôn sự giữa mình và Trần Quang Huy không được người nhà họ Trần chấp thuận, bọn họ cảm thấy Trần Quang Huy không xứng với cô ta, tương lai hai người họ sẽ không hạnh phúc. Người nhà anh muốn tìm cho anh một cô gái ở nông thôn, nhưng Trần Quang Huy vẫn kiên trì ở bên cạnh cô ta nên đã tỏ rõ thái độ với gia đình.
Trần Quang Huy trợn mắt há hốc mồm nghe Lục Hàm Yên giải thích, anh thật sự hận không thể tát cho cô ta một cái, con mẹ nó, cô ta lấy đâu ra tự tin vậy hả?
“Tôi chợt nhận ra, mặt cô còn dày hơn mông cô nữa đấy, cô cũng dám nói ra mấy lời xấu hổ như vậy à?”, Trần Quang Huy thì thầm bên tai Lục Hàm Yên.
Nghe anh nói, suýt nữa Lục Hàm Yên đã vung tay tát cho anh một cái, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn được.
Cô ta quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt giết người.
Trần Quang Huy nhếch mép cười, rồi lẳng lặng rời khỏi buổi tiệc. Anh nhận được tin nhắn từ Cao Ninh, cậu ta hẹn gặp, nói rằng đã tra được một vài tư liệu về Lục Hàm Yên.
Nếu đã kết hôn cùng người phụ nữ này, lại còn phải sống cùng cô ta một năm, hiển nhiên, anh phải tìm hiểu rõ về cô ta. Quay video chỉ là trò con mèo mà thôi, ai biết lúc nào đó cô ta lại đào bẫy cho anh nhảy vào.
“Anh Huy, anh chọc vào cô ta lúc nào vậy, người phụ nữ kia chính là tình nhân trong mộng của tất cả đàn ông ở cái thành phố Đông Cảng này đấy, nói khó nghe một chút, đó không phải người mà anh có thể trèo cao được đâu. Đây là tài liệu về cô ta, tự anh xem đi, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, coi chừng rước họa vào thân!”, Cao Ninh nói.
Trần Quang Huy không nói gì thêm, chỉ cầm tài liệu và rời đi, trước khi đi anh còn nói một câu: “Cao Ninh, nếu gần đây cậu không có việc gì thì đừng đi làm nữa, tôi chuẩn bị kết hôn rồi, đến lúc đó cậu đến làm rể phụ cho tôi đi”.
“Không thành vấn đề, vậy… anh có muốn tôi gọi các anh em từ thành phố khác đến không, cả đám tụ lại chúc mừng anh, sẵn tiện hỗ trợ một tay một chân luôn?”, Cao Ninh hỏi.
“Không cần đâu, một mình cậu được rồi!”, Trần Quang Huy đáp.
Về đến khách sạn, anh khóa trái cửa, rồi lấy tài liệu về Lục Hàm Yên ra và đọc kỹ từ đầu đến cuối.
Không xem thì không sao, xem xong, anh bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Không thể không nói, Cao Ninh nói không sai, người phụ nữ này đúng là có tài mà. Mấy cái khác không nói, trong tài liệu có tên một người xuất hiện vô số lần. Đó là Khám Chính Đức, cái họ này rất hiếm thấy ở thành phố Đông Cảng, nhưng hết lần này đến lần khác, cái tên Khám Chính Đức tại thành phố Đông Cảng lại như sấm bên tai.
Bởi vì khách sạn Đông Cảng này chính là do tập đoàn Quý Lộc của Khám Chính Đức xây dựng, nhưng trong tài liệu lại nói Lục Hàm Yên có đến 30% cổ phần của khách sạn này. Đồng thời, trong tài liệu cũng có đề cập đến tên của Diệp Ngọc Sơn, chỉ là một vài tin đồn về việc anh ta và Lục Hàm Yên có qua lại với nhau.
Đương nhiên, Trần Quang Huy cũng phát hiện rất nhiều quan viên trong thành phố Đông Cảng có mối quan hệ mật thiết với cô ta, thế nhưng, trong số đó, tập đoàn Quý Lộc khiến anh cảm thấy rất kiêng kị.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Quang Huy vội nhét tài liệu dưới giường.
“Có chuyện gì?”, Trần Quang Huy mở cửa, thấy người vừa gõ cửa chính là Lục Hàm Yên.
Lục Hàm Yên không để ý đến anh mà đi thẳng vào phòng, nhìn cách bố trí trong phòng, cô ta chợt quay đầu nhìn Trần Quang Huy và nói: “Anh có chắc không có người nhà đến tham dự hôn lễ không? Cuối tuần này, tôi sẽ bảo khách sạn chuẩn bị hoàn tất, tôi định làm sớm, càng kéo dài thì càng bất tiện cho tôi”.
Trần Quang Huy gật đầu đáp: “Không sao cả, bọn họ có đến hay không thì cũng thế, dù sao hết kỳ hạn một năm, hai ta đường ai nấy đi, không cần thiết phải phí tâm vì những chuyện như vậy”.
Lục Hàm Yên tiến đến gần Trần Quang Huy, khi đến gần sát bên anh, cô ta dừng lại, ngước mặt nhìn anh.
Trần Quang Huy cúi đầu, nhíu mày nhìn cô ta rồi bật thốt: “Đừng nói cô vừa ý tôi đấy nhé, nhưng tôi nói trước, chúng ta đã thỏa thuận rồi đấy, đến thời điểm liền ly hôn, đừng nghĩ chuyện trốn nợ”.
Lục Hàm Yên khinh thường liếc nhìn anh, nói: “Nếu như người nhà anh biết chuyện, thì anh tự mà xử lý, bằng không, tôi sẽ tìm đến Diệp Ngọc Sơn để tính sổ. Đừng tưởng lén lút đẩy anh cho tôi làm ô thì coi như xong việc”.
Lục Hàm Yên đi rồi, Trần Quang Huy lại tiếp tục xem tài liệu. Tập đoàn Quý Lộc rất nổi danh tại thành phố Đông Cảng, ông chủ của bọn họ càng là nhân vật có tiếng tăm. Tập đoàn Quý Lộc có thể phát triển đến quy mô hiện tại đều nhờ vào việc Khám Chính Đức đại sát tứ phương trên thương trường suốt những năm qua. Giờ người ta là chính chị gia có hai tầng thân phận đấy, là một tư bản chính hiệu.
Nếu Trần Quang Huy đột ngột hỏi Lục Hàm Yên chuyện cô ta và Khám Chính Đức có mối quan hệ như thế nào thì chắc chắn cô ta sẽ không nói, có hỏi cũng vô ích, dựa trên nguyên tắc không tự tìm phiền toái cho mình, Trần Quang Huy lựa chọn im lặng.
Ngay từ đầu, quả thực Trần Quang Huy cảm thấy chuyện này rất ghê tởm, nhưng còn không đến mức phiền toái, Diệp Ngọc Sơn sẽ không để ai khác biết việc này, nhưng bây giờ, anh nhận ra có lẽ mình đã đánh giá thấp mức độ rắc rối của việc này, hơn nữa, có vẻ nhưng những rắc rối này… lần lượt kéo đến.
Chương 10: Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác
Sáng hôm sau, Trần Quang Huy định quay về ngục giam để đi làm, dù sao thì cũng hết phép rồi, thế nhưng anh lại nhận được điện thoại từ Tổ Văn Quân.
Lúc này không có Lục Hàm Yên bên cạnh nên Trần Quang Huy vẫn ngoan ngoãn gọi chị ta một tiếng chị dâu. Chị dâu rất vui vẻ, còn mời anh cùng ăn cơm trưa. Trần Quang Huy nói mình phải về trại giam làm việc, nhưng Tổ Văn Quân lại nói chị ta hẹn anh là để bàn về chuyện công việc nên anh cũng không có cách nào từ chối tiếp.
Trần Quang Huy cảm thấy hơi sốt ruột nên đã đến quán cơm từ sớm. Trông Tổ Văn Quân khá hơn hôm qua rất nhiều, có thể thấy được, hôm nay chị ta còn cố ý ăn bận một phen.
Một khi phụ nữ đã bỏ công trang điểm thì bất kể ngoại hình ra sao vẫn có hiệu quả nhất định, huống chi, Tổ Văn Quân vốn không xấu, thậm chí chị ta còn có vẻ ngoài thuộc hàng thượng phẩm.
Lúc này, Tổ Văn Quân đang tự châm trà cho mình, từ mỗi một động tác có thể thấy được chị ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian mới có thể luyện ra trình độ như vậy.
Da trắng, dáng người đẹp, người cao, chân lại dài, khí chất lạnh lùng, diễm lệ, gu thẩm mỹ cao.
Trần Quang Huy bước nhanh đến, Tổ Văn Quân cảm giác có người tiến đến thì quay đầu nhìn anh, mỉm cười rồi đứng dậy bắt tay với anh. Trần Quang Huy có hơi sững sờ, thái độ này hoàn toàn không giống với một năm rưỡi trước, khi chị ta đuổi anh ra khỏi nhà, lại càng khác biệt với thái độ ngày hôm qua. Trần Quang Huy cảm thấy sắp tới anh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
“Trần Quang Huy, em gái của cậu đã đến cục tài chính làm việc, chúc mừng cậu, anh cậu nói, sang năm làm một bài kiểm tra theo hình thức là có thể được vào biên chế rồi!”
“Đây là nhờ anh họ giúp đỡ, cám ơn chị và anh họ”, Trần Quang Huy chân thành nói.
Những ngón tay thon thả của Tổ Văn Quân cầm nắp tách trà, khẽ huơ huơ, dường như đang đợi trà nguội một chút, nhưng mỗi một động tác của chị ta lại như đang gãi vào tim Trần Quang Huy.
“Chuyện của ả kỹ nữ kia đã khiến cậu phải chịu uất ức rồi, lần này cậu đã giúp chúng tôi một chuyện rất lớn, cho nên, bất kể là công việc của em cậu, hay công việc của cậu, chúng tôi đều sẽ sắp xếp ổn thỏa. Tôi đã nói với anh cậu, điều cậu đến cục tài chính, cậu sẽ làm việc bên cạnh anh họ mình, về sau có muốn đề bạt cái gì đấy thì cũng thuận tiện hơn”, Tổ Văn Quân nói.
Buổi nói chuyện với Tổ Văn Quân khiến Trần Quang Huy há hốc mồm vì kinh ngạc. Lượng tin tức mà chị ta mang đến quá lớn, trong lúc nhất thời, Trần Quang Huy vẫn chưa tiêu hóa kịp.
Nhìn thấy vẻ mặt của cậu em họ, Tổ Văn Quân mỉm cười và nói: “Thật ra tôi đã biết chuyện giữa Lục Hàm Yên và anh họ cậu, tôi cũng biết đứa bé kia không phải của cậu. Anh họ cậu đã nói rõ với tôi, cho nên cậu không cần phải gạt tôi, tôi đã nuốt xuống cơn tức này, cũng là vì suy nghĩ cho con đường làm quan của anh họ cậu, bằng không, tôi đã sớm làm ầm lên…”
Những lời của Tổ Văn Quân càng khiến Trần Quang Huy không biết nên đáp lại thế nào. Nếu đó đều là sự thật thì người phụ nữ này quả thật không phải người thường, càng không phải một phụ nữ bình thường.
“Lại nói, đây cũng là do tôi tự làm tự chịu, lần này anh họ cậu có thể được đề bạt vốn là do tôi chạy thay anh ấy. Nếu đúng lúc này anh ấy gặp chuyện không may thì chẳng khác nào tôi tự vả vào mặt mình, cho nên, sau khi biết được chuyện giữa anh cậu và Lục Hàm Yên thì ngoài việc cắn răng nuốt xuống, tôi còn có thể làm gì được?”, nói đến đây, Tổ Văn Quân đã rưng rưng nước mắt.
Trần Quang Huy giật một tờ khăn giấy đưa cho Tổ Văn Quân, nhưng chị ta lại đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng sắc bén…
“Trần Quang Huy, theo lương tâm mà nói thì cậu thấy tôi và anh cậu đối xử với gia đình cậu thế nào? Chúng ta đúng là họ hàng, nhưng chỉ là họ hàng xa mà thôi, anh cậu có thể giúp cậu tìm việc, cũng có thể không giúp, đúng không…”
“Chị dâu, ân tình của anh họ đối với tôi, cả nhà tôi đều nhớ trong lòng…”, nói đến đây thì Trần Quang Huy dừng lại, không nói gì thêm, bởi vì anh không biết rõ ý định của Tổ Văn Quân, và cũng không biết rốt cuộc chị ta đến tìm anh với mục đích gì.
Chẳng lẽ chỉ đơn giản muốn nghe ngóng xem đứa bé kia là con của ai thôi sao?
Nghe thế, Tổ Văn Quân chờ mong Trần Quang Huy nói tiếp, nhưng cậu em họ này lại không nói gì thêm.
Tổ Văn Quân hiểu được trong lòng cậu ta vẫn còn điều kiêng kị, việc này nói rõ Diệp Ngọc Sơn không tìm lầm người, người này sẽ không dễ dàng nói ra chân tướng với người khác.
Vì vậy, ngay trước mặt Trần Quang Huy, Tổ Văn Quân đã gọi điện cho Diệp Ngọc Sơn, hơn nữa còn mở loa lớn rồi đưa đến trước mặt anh.
“Vợ à, chuyện gì vậy, anh sắp họp rồi…”
“Không có gì đâu, em đã đến tìm Trần Quang Huy, nhưng cậu ấy không chịu nói gì cả, anh nói với cậu ấy vài lời đi”, Tổ Văn Quân thản nhiên nói.
Sau đó cô liếc mắt nhìn Trần Quang Huy, ra hiệu anh có thể nói chuyện.
“Anh, là em, Trần Quang Huy, em đang dùng bữa cùng chị dâu…”
“Anh biết rồi, anh cũng biết chuyện chị dâu đi tìm em. Chị dâu em đã biết rõ mọi việc, em không cần giấu diếm gì cả, có gì nói đó, em cứ nghe theo chị dâu em là được. Anh sắp vào họp rồi, nói sau nhé!”, nói xong, Diệp Ngọc Sơn liền cúp điện thoại.
Trần Quang Huy có hơi ngơ ngác, anh nhìn Tổ Văn Quân rút điện thoại về.
“Chị dâu, tôi có điều không rõ, anh họ nói chị đã biết tất cả, đứa bé trong bụng Lục Hàm Yên…”
“Tôi đều biết, kể cả việc Lục Hàm Yên muốn làm ầm lên, đòi anh cậu phải ly hôn. Còn có việc trước hết tìm người xoa dịu cô ta, đợi đứa bé được sinh ra rồi tính tiếp, tôi biết tất cả những việc này, kể cả chuyện tìm đến cậu cũng là ý định của tôi. Cậu nói xem, cậu còn gì để giấu diếm tôi nữa?”, Tổ Văn Quân mỉm cười hỏi.
Trần Quang Huy sững sờ, anh đưa tay gãi gãi đầu, có cảm giác dở khóc dở cười. Mẹ nó chứ, hết cái lồng này đến cái lồng khác, sao cứ có cảm giác chỉ có anh bị người khác chơi đùa trong lòng bàn tay mà thôi?
“Trần Quang Huy, chúng ta là họ hàng, cậu và Lục Hàm Yên vốn không có quan hệ gì cả, hơn nữa, người đàn bà kia không đơn giản. Tôi đã từng dò hỏi anh cậu, anh ấy nói chỉ uống rượu với Lục Hàm Yên một lần mà thôi, nào ngờ uống quá say, đến khi tỉnh lại thì hai người họ đã nằm trên giường rồi. Anh cậu cũng không còn cách nào khác, nói trắng ra là anh ấy bị Lục Hàm Yên đặt bẫy”, Tổ Văn Quân nói.
Bình luận facebook