-
Chương 39-40
Chương 39: Tay của tôi có đẹp không?
Xe đỗ dưới nhà Tổ Văn Quân, Trần Quang Huy vốn định rời đi, nhưng lại bị cô ta gọi lại.
“Đi lên ngồi cùng tôi một lát, tôi có việc muốn nói với cậu”.
Nếu là trước kia, việc này không thành vấn đề, nhưng giờ Diệp Ngọc Sơn đã chết, Tổ Văn Quân trở thành một quả phụ chân chính, có câu nói: Trước cửa quả phụ nhiều thị phi.
Nhưng anh lại không thể không đi, nên chỉ có thể lầm lũi theo sau lưng Tổ Văn Quân lên lầu.
Trên tường phòng khách treo di ảnh của Diệp Ngọc Sơn, đối với một bác sĩ như Tổ Văn Quân và một người đã từng chứng kiến chuyện sinh tử như Trần Quang Huy thì không là gì cả, nhưng vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Lúc này, Tổ Văn Quân đã pha trà xong, hai người họ ngồi đối diện với di ảnh của Diệp Ngọc Sơn, vị trí như vậy trông như ba người đang đối ẩm.
“Cừu Thừa An đã nói dối, anh của cậu gọi cho tôi nói rằng đêm đó Khám Chính Đức đã mời anh ấy ăn cơm, Cừu Thừa An cũng có mặt. Ở nhà ông ta, tôi không nhắc đến chuyện của Khám Chính Đức bởi vì biết có nói ra cũng vô dụng, không biết bọn họ đã tính toán thế nào, nhưng bất kể kết quả có là gì thì anh cậu cũng là người bị hi sinh”, Tổ Văn Quân nói.
“Ý chị là anh của tôi bị Khám Chính Đức và Cừu Thừa An tính kế?”, Trần Quang Huy nhíu mày hỏi.
“Mấy ngày nay lo xử lý tang sự, tôi có nghĩ đến tiền căn hậu quả việc này, rốt cuộc ai muốn anh cậu chết? Anh của cậu đã biết những gì, đã làm những gì, tôi cũng không rõ lắm, tên khốn kia, tôi đã nói với anh ấy rất nhiều lần rồi, có chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết, đừng giấu diếm, nhưng anh ấy…”
“Chị dâu, anh tôi đang bảo vệ chị đấy, có đôi khi biết qua nhiều chưa hẳn là chuyện tốt”, Trần Quang Huy liếc nhìn di ảnh Diệp Ngọc Sơn rồi nói.
“Đúng vậy, nhưng bản thân anh ấy lại mất mạng. Hai tên khốn Khám Chính Đức và Cừu Thừa An chắc chắn có liên quan đến cái chết của anh cậu, haiz, hết hi vọng rồi, nếu hai người họ đã cấu kết làm chuyện xấu thì ở cái thành phố Đông Cảng này sẽ không có ai có thể phản kháng được”, Tổ Văn Quân nói một cách tuyệt vọng.
Trong lúc nhất thời, phòng khách rơi vào yên lặng, Trần Quang Huy muốn khuyên cô ta, nhưng bất kể có nói gì cũng cảm thấy lời của mình rất vô nghĩa.
Cuối cùng, vẫn là Tổ Văn Quân phá vỡ trầm mặc, cô ta nhìn Trần Quang Huy và hỏi: “Cậu có ý định gì không? Anh của cậu đã mất, người đi trà nguội, hẳn là công việc của cậu ở Cục tài chính cũng thế”.
Trần Quang Huy thầm nghĩ, vốn định ôm đùi Diệp Ngọc Sơn, giờ xem ra, còn không bằng ở lại trong tù, ít nhất sẽ không bị người ta nhằm vào, em của anh chính là một ví dụ. Anh cũng không thể nhờ Lục Hàm Yên giúp được, ân tình của cô ta không dễ thiếu vậy đâu.
“Tôi còn chưa nghĩ ra, muốn trở về ngục giam cũng không được nữa rồi, thủ tục đều đã xử lý xong…”
“Hay là cậu đến văn phòng Ủy ban thành phố đi? Tôi sẽ đi tìm Cừu Thừa An, anh cậu vừa mất, nể tình anh ấy, hẳn là có thể được, sao hả?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Trong một khoảnh khắc, Trần Quang Huy nghi ngờ Tổ Văn Quân nhét anh vào Ủy ban thành phố là vì có mục đích riêng, nhưng chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy có lợi cho anh nên anh cũng không thể không biết tốt xấu.
“Đến văn phòng Ủy ban thành phố ư? Có thể không?”, Trần Quang Huy từ chối có lệ.
“Tôi chỉ có thể đưa cậu vào đó, còn tương lai, chính cậu lăn lộn như thế nào thì tôi có muốn nhúng tay vào cũng không được nữa, ý cậu thế nào?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Ông lão Bạch Vĩnh Niên trong tù từng nói với anh, văn phòng có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng có thể tiếp xúc với lãnh đạo, một khi được lãnh đạo chọn làm thư ký, cũng có nghĩa là một bước lên trời.
Nhưng độ nguy hiểm cũng rất lớn, lỡ như lãnh đạo xảy ra vấn đề, một thư ký như anh có xác xuất toàn thân trở ra là cực nhỏ, cho nên, mối quan hệ này cũng không thật sự tốt.
Có đôi khi, mối quan hệ giữa lãnh đạo và thư ký không chỉ đơn giản một từ là có thể hình dung được, mà là sự liên kết cả đời.
Bạch Vĩnh Niên từng là thư ký trưởng của người đứng đầu tỉnh Đông Hải, thế nhưng một ngày nọ, người đứng đầu này đột nhiên biến mất, không phải chết, mà là bỏ trốn, đến bây giờ vẫn không biết sống chết. Bạch Vĩnh Niên bị các đơn vị liên quan thẩm tra một lượt, thế nhưng chính ông ta cũng không biết sếp của mình đã đi đâu, tóm lại, trên người Bạch Vĩnh Niên có vết nhơ không?
Đương nhiên có, nếu như không tra ra được chút gì thì cũng sẽ không bị phán tù lâu như vậy, nhưng vấn đề lớn hơn thì lại không tra ra được, đã mười năm rồi, thêm vài năm nữa ông ta sẽ được ra tù.
Cho nên, khi nghe Tổ Văn Quân nói muốn đưa mình vào văn phòng Ủy ban thành phố, Trần Quang Huy đã động lòng.
Anh đã sớm thấy được ma lực của quyền lực, nhưng đáng tiếc là bản thân anh chưa bao giờ được nắm quyền. Đương nhiên, một chút quyền lực thời đi lính không tính, mọi người nói với nhau chính là tình cảm anh em, chỉ khi thấy Diệp Ngọc Sơn hưởng dụng quyền lực trong tay anh ta, anh mới chính thức ý thức được sự ma mị của nó.
Tổ Văn Quân chỉ nói một câu như vậy rồi nhìn chằm chằm vào Trần Quang Huy, mãi cho đến khi Trần Quang Huy cảm giác được cô ta đang nhìn mình mới thôi.
“Trần Quang Huy, cậu nói thật với tôi, cậu có muốn đi không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Trần Quang Huy còn chưa kịp nói gì thì Tổ Văn Quân đã nói tiếp: “Không biết vừa nãy cậu đang suy nghĩ gì, nhưng tôi đã chứng kiến tất cả từ trong mắt cậu”.
Trần Quang Huy sững sờ, không biết nên nói thế nào, Tổ Văn Quân quả thật rất lợi hại, chẳng những có sức quan sát tinh tế, mà còn có thể nhìn rõ lòng người.
Trong lúc Trần Quang Huy còn đang ngây người, cô ta đã duỗi tay đến trước mặt anh.
Trần Quang Huy sững sờ, không biết cô ta có ý gì, vì vậy anh định giơ tay lên nắm lấy tay cô ta, nhưng không đợi anh có động tác, Tổ Văn Quân đã nói: “Cậu thấy đôi tay này của tôi trông có đẹp không?”
Tổ Văn Quân không để ý đến biểu cảm của Trần Quang Huy, cứ thế hỏi.
Trần Quang Huy nghĩ thầm, mẹ nó, nên trả lời câu này như thế nào, dù là xa thì cô ta cũng là chị dâu bà con xa, anh họ anh vừa mất, di ảnh chỉ vừa được treo lên mà thôi, vậy mà cô ta lại hỏi anh việc này?
Chương 40: Đoán ý
“Hiện tại tôi là chủ nhiệm khoa ngoại lồng ngực, gần như mỗi ngày đều có ca phẫu thuật chờ tôi. Quả thật rất mệt mỏi, nhưng cũng nhờ đôi tay này mà tôi đã đưa anh cậu từ một nhân viên nhỏ trong cục tài chính, từng bước bước lên vị trí cục trưởng cục tài chính, cậu có biết vì sao không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Trần Quang Huy lắc đầu, anh biết, cô ta sẽ nói cho anh nghe đáp án.
“Ở một thành phố nhỏ như Đông Cảng, nếu hai vợ chồng, một người làm bác sĩ, một người làm giáo viên thì về cơ bản sẽ không lo gặp phải khó khăn. Bởi vì hai cái nghề này có thể bao hàm tất cả các mặt quan hệ trong xã hội. Tôi là bác sĩ, ở trong bệnh viện, tôi có thể đi đến ngày hôm này là dựa vào chính mình, mà anh cậu, cũng là dựa vào tôi mới đi được đến hiện tại. Không dám nói bệnh viện là của tôi, nhưng tất cả mọi người đều sẽ có lúc sinh bệnh, chỉ cần không chết, nói thế nào cũng phải có thời điểm cầu đến chỗ tôi. Mặc kệ cậu có là lãnh đạo đi nữa, có thể ra lệnh cho tôi, nhưng dao trong tay tôi, tôi chỉ cần trật một dao, cậu buộc phải thực hiện cuộc phẫu thuật lần hai, cái này chẳng khác nào quyền quyết định của thẩm phán vậy, đáng sợ không?”
Tổ Văn Quân nói một mạch, khiến Trần Quang Huy nghe mà thầm run sợ.
Nhưng Trần Quang Huy biết Tổ Văn Quân không hề phóng đại bảnh lĩnh của mình, cô ta thật sự có bản lĩnh như vậy.
Ba mươi lăm tuổi, chủ nhiệm khoa ngoại lồng ngực, thậm chí còn trực tiếp tham gia phẫu thuật, nói không hề khoa trương, vị trí của cô ta và Diệp Ngọc Sơn thật sự do cô ta từng dao từng dao cắt ra đấy. Tổ Văn Quân đã nói đến nước này rồi, nếu Trần Quang Huy còn không tỏ thái độ thì trong mắt cô ta, anh thực sự là gỗ mục không thể khắc được.
Cho nên, sau khi Tổ Văn Quân nói xong, Trần Quang Huy liền hỏi: “Chị dâu, vậy chị có thể giúp đỡ tôi hay không?”
Nếu như không thể, vậy coi như anh chưa nói gì. Nhưng nếu không nói ra những lời này, Tổ Văn Quân sẽ cảm thấy người này đúng là thứ phế phẩm, sau khi rời khỏi cánh cửa này, ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm.
Trên đời này không có thứ gì là không thể giao dịch, anh đã nói ra những lời này, nhưng vẫn đang tự hỏi bản thân có giá trị gì có thể khiến Tổ Văn Quân giúp mình?
Tổ Văn Quân thật sự muốn giúp anh ư?
Ban đầu, Trần Quang Huy còn chưa xác định, nhưng lúc này, đã nói với cô ta lâu như vậy, nếu cô ta không có ý định này thì sợ rằng ngay cả cửa mình cũng không được vào.
Đầu óc Trần Quang Huy xoay chuyển nhanh chóng, anh nhớ tới khoảng thời gian Diệp Ngọc Sơn sắp xếp cho mình vào trại giam, anh thật sự mang ơn anh ta, muốn đến nhà nói lời cảm ơn, nhưng chỉ mới đến cổng khu cư xá thì đã bị Tổ Văn Quân đuổi đi.
Vì sao chứ?
Bởi vì lúc đó anh không có giá trị với cô ta, hơn nữa, gặp mặt, làm quen chỉ e sẽ mang đến thêm… phiền toái lớn hơn cho cô ta.
Nhưng bây giờ, chẳng những cô ta dẫn anh đến nhà Bí thư Đảng Ủy, gặp vợ của ông ta, tuy rằng không nói chuyện, bọn họ có thể không nhớ đến anh, nhưng anh thì nhớ rất rõ bọn họ, kể cả nhà họ ở đâu, đường đi như thế nào…
Sau đó, về đến nhà, Tổ Văn Quân khoe khoang với anh năng lực của cô ta, mối quan hệ của cô ta, đồng thời hỏi ý anh có muốn đến văn phòng Ủy ban thành phố không, tất cả những điều này đều là thăm dò, cô ta đang đợi anh mở miệng.
Trần Quang Huy biết, Tổ Văn Quân là một người phụ nữ rất giỏi nịnh bợ, nếu không có lợi ích thì cô ta sẽ không bao giờ đối xử hòa nhã với anh như vậy, dù là anh đã thay chồng của cô ta là Diệp Ngọc Sơn làm một tên đổ vỏ, nhưng giờ Diệp Ngọc Sơn đã chết, hơn nữa đứa bé trong bụng Lục Hàm Yên cũng không phải con anh ta, ý nghĩ của vị trí đổ vỏ này cũng mất đi…
Cho nên, nếu bản thân anh đã không có giá trị lợi dụng đối với cô ta thì e rằng ngay cả việc nói chuyện với anh, cô ta cũng lười.
Sở dĩ cô ta kiên nhẫn uống trà, nói chuyện phiếm với anh, lại còn cho anh xem bàn tay trắng nõn nà mà có lực của mình, không ngoài mục đích từng bước dẫn dắt anh, muốn anh cầu xin cô ta, cầu cô ta giúp anh, sau đó, cô ta mới có thể đưa ra yêu cầu của mình.
Vấn đề ở đây là…
Sao phải như vậy? Nói thẳng không được à?
Đúng là không được!
Bởi vì bọn họ chưa thân quen, số lần tiếp xúc có hạn, cô ta muốn quan sát khả năng phản ứng và nhìn rõ lòng người của Trần Quang Huy, cũng là vì phòng ngừa cho tương lai, một khi chuyện bại lộ có thể phủi sạch quan hệ.
Trên đời này không có người chân chính vô tư, dù là cha mẹ và con cái thì cũng không, đó chính là nhân tính.
Ràng buộc giữa Trần Quang Huy và Tổ Văn Quân chính là Diệp Ngọc Sơn, nhưng giờ anh ta đã chết rồi, cho nên, mối quan hệ giữa hai người họ coi như một đao chặt đứt, sau này không gặp nữa vốn cũng là điều hợp lý, nhưng thái độ của Tổ Văn Quân dường như không có ý định như vậy.
“Giúp cậu? Vì sao chứ? Anh cậu khiến tôi dốc hết tâm can, giờ gà bay trứng vỡ, tôi không muốn tiếp tục việc như thế nữa, thật vô nghĩa”, Tổ Văn Quân mất hứng nói.
“Chị dâu, tôi và chị đều biết cái chết của anh tôi không rõ ràng, chắc chắn bí thư Cừu đã nói dối, hơn nữa, trong điện thoại anh tôi đã nói với chị rằng Khám Chính Đức và Cừu Thừa An muốn gặp anh ấy, trong chuyện này không có vấn đề gì ư? Nếu tôi đến văn phòng Ủy ban thành phố, có lẽ có thể điều tra từng bước một”, Trần Quang Huy nói.
Cái chết của Diệp Ngọc Sơn quả thật có vấn đề, đây cũng là chuyện khiến Tổ Văn Quân bất lực. Dù mối quan hệ của cô ta rất rộng, quen biết rất nhiều người, nhưng nói tóm lại, việc này vẫn cần một người tin cậy đi làm. Trần Quang Huy vừa hay chính là người tin cậy đó.
Thật ra, ngoại trừ việc đó, còn có một vấn đề ẩn, chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn tả được bằng lời.
Trước khi nói ra miệng, Trần Quang Huy cũng không nắm chắc, nên đành phải thăm dò từng bước một.
“Chị dâu, thật ra tôi cảm thấy, nếu chị mà đi theo con đường chính trị thì chắc chắn làm tốt hơn anh tôi rất nhiều, chị có nhiều mối quan hệ như vậy, lại nhìn thấu lòng người, nếu buông bỏ dao xuống thì làm gì đến lượt anh tôi?”, Trần Quang Huy lấy lòng.
Có rất ít người từ chối mấy lời tâng bốc như vậy, hơn nữa, từ vài lần gặp mặt ít ỏi giữa anh và hai vợ chồng họ, việc Diệp Ngọc Sơn xúc động chạy đến tìm Lục Hàm Yên tính sổ đã khiến Tổ Văn Quân rất tức giận.
Cho nên chắc chắn trong lòng Tổ Văn Quân có bất mãn đối với Diệp Ngọc Sơn, cô ta cảm thấy chồng của mình không bằng mình, điều này là chắc chắn, và Trần Quang Huy đang thay cô ta nói ra miệng.
“Những quan hệ này đều do tôi dừng từng dao phẫu thuật tạo thành, buông dao xuống, tôi sẽ chẳng là gì cả, cậu không cần phải nịnh nọt tôi. Tôi biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, cho nên, dù không cam lòng thì có thể làm gì được chứ?”, Tổ Văn Quân thở dài nói.
Xe đỗ dưới nhà Tổ Văn Quân, Trần Quang Huy vốn định rời đi, nhưng lại bị cô ta gọi lại.
“Đi lên ngồi cùng tôi một lát, tôi có việc muốn nói với cậu”.
Nếu là trước kia, việc này không thành vấn đề, nhưng giờ Diệp Ngọc Sơn đã chết, Tổ Văn Quân trở thành một quả phụ chân chính, có câu nói: Trước cửa quả phụ nhiều thị phi.
Nhưng anh lại không thể không đi, nên chỉ có thể lầm lũi theo sau lưng Tổ Văn Quân lên lầu.
Trên tường phòng khách treo di ảnh của Diệp Ngọc Sơn, đối với một bác sĩ như Tổ Văn Quân và một người đã từng chứng kiến chuyện sinh tử như Trần Quang Huy thì không là gì cả, nhưng vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Lúc này, Tổ Văn Quân đã pha trà xong, hai người họ ngồi đối diện với di ảnh của Diệp Ngọc Sơn, vị trí như vậy trông như ba người đang đối ẩm.
“Cừu Thừa An đã nói dối, anh của cậu gọi cho tôi nói rằng đêm đó Khám Chính Đức đã mời anh ấy ăn cơm, Cừu Thừa An cũng có mặt. Ở nhà ông ta, tôi không nhắc đến chuyện của Khám Chính Đức bởi vì biết có nói ra cũng vô dụng, không biết bọn họ đã tính toán thế nào, nhưng bất kể kết quả có là gì thì anh cậu cũng là người bị hi sinh”, Tổ Văn Quân nói.
“Ý chị là anh của tôi bị Khám Chính Đức và Cừu Thừa An tính kế?”, Trần Quang Huy nhíu mày hỏi.
“Mấy ngày nay lo xử lý tang sự, tôi có nghĩ đến tiền căn hậu quả việc này, rốt cuộc ai muốn anh cậu chết? Anh của cậu đã biết những gì, đã làm những gì, tôi cũng không rõ lắm, tên khốn kia, tôi đã nói với anh ấy rất nhiều lần rồi, có chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết, đừng giấu diếm, nhưng anh ấy…”
“Chị dâu, anh tôi đang bảo vệ chị đấy, có đôi khi biết qua nhiều chưa hẳn là chuyện tốt”, Trần Quang Huy liếc nhìn di ảnh Diệp Ngọc Sơn rồi nói.
“Đúng vậy, nhưng bản thân anh ấy lại mất mạng. Hai tên khốn Khám Chính Đức và Cừu Thừa An chắc chắn có liên quan đến cái chết của anh cậu, haiz, hết hi vọng rồi, nếu hai người họ đã cấu kết làm chuyện xấu thì ở cái thành phố Đông Cảng này sẽ không có ai có thể phản kháng được”, Tổ Văn Quân nói một cách tuyệt vọng.
Trong lúc nhất thời, phòng khách rơi vào yên lặng, Trần Quang Huy muốn khuyên cô ta, nhưng bất kể có nói gì cũng cảm thấy lời của mình rất vô nghĩa.
Cuối cùng, vẫn là Tổ Văn Quân phá vỡ trầm mặc, cô ta nhìn Trần Quang Huy và hỏi: “Cậu có ý định gì không? Anh của cậu đã mất, người đi trà nguội, hẳn là công việc của cậu ở Cục tài chính cũng thế”.
Trần Quang Huy thầm nghĩ, vốn định ôm đùi Diệp Ngọc Sơn, giờ xem ra, còn không bằng ở lại trong tù, ít nhất sẽ không bị người ta nhằm vào, em của anh chính là một ví dụ. Anh cũng không thể nhờ Lục Hàm Yên giúp được, ân tình của cô ta không dễ thiếu vậy đâu.
“Tôi còn chưa nghĩ ra, muốn trở về ngục giam cũng không được nữa rồi, thủ tục đều đã xử lý xong…”
“Hay là cậu đến văn phòng Ủy ban thành phố đi? Tôi sẽ đi tìm Cừu Thừa An, anh cậu vừa mất, nể tình anh ấy, hẳn là có thể được, sao hả?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Trong một khoảnh khắc, Trần Quang Huy nghi ngờ Tổ Văn Quân nhét anh vào Ủy ban thành phố là vì có mục đích riêng, nhưng chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy có lợi cho anh nên anh cũng không thể không biết tốt xấu.
“Đến văn phòng Ủy ban thành phố ư? Có thể không?”, Trần Quang Huy từ chối có lệ.
“Tôi chỉ có thể đưa cậu vào đó, còn tương lai, chính cậu lăn lộn như thế nào thì tôi có muốn nhúng tay vào cũng không được nữa, ý cậu thế nào?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Ông lão Bạch Vĩnh Niên trong tù từng nói với anh, văn phòng có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng có thể tiếp xúc với lãnh đạo, một khi được lãnh đạo chọn làm thư ký, cũng có nghĩa là một bước lên trời.
Nhưng độ nguy hiểm cũng rất lớn, lỡ như lãnh đạo xảy ra vấn đề, một thư ký như anh có xác xuất toàn thân trở ra là cực nhỏ, cho nên, mối quan hệ này cũng không thật sự tốt.
Có đôi khi, mối quan hệ giữa lãnh đạo và thư ký không chỉ đơn giản một từ là có thể hình dung được, mà là sự liên kết cả đời.
Bạch Vĩnh Niên từng là thư ký trưởng của người đứng đầu tỉnh Đông Hải, thế nhưng một ngày nọ, người đứng đầu này đột nhiên biến mất, không phải chết, mà là bỏ trốn, đến bây giờ vẫn không biết sống chết. Bạch Vĩnh Niên bị các đơn vị liên quan thẩm tra một lượt, thế nhưng chính ông ta cũng không biết sếp của mình đã đi đâu, tóm lại, trên người Bạch Vĩnh Niên có vết nhơ không?
Đương nhiên có, nếu như không tra ra được chút gì thì cũng sẽ không bị phán tù lâu như vậy, nhưng vấn đề lớn hơn thì lại không tra ra được, đã mười năm rồi, thêm vài năm nữa ông ta sẽ được ra tù.
Cho nên, khi nghe Tổ Văn Quân nói muốn đưa mình vào văn phòng Ủy ban thành phố, Trần Quang Huy đã động lòng.
Anh đã sớm thấy được ma lực của quyền lực, nhưng đáng tiếc là bản thân anh chưa bao giờ được nắm quyền. Đương nhiên, một chút quyền lực thời đi lính không tính, mọi người nói với nhau chính là tình cảm anh em, chỉ khi thấy Diệp Ngọc Sơn hưởng dụng quyền lực trong tay anh ta, anh mới chính thức ý thức được sự ma mị của nó.
Tổ Văn Quân chỉ nói một câu như vậy rồi nhìn chằm chằm vào Trần Quang Huy, mãi cho đến khi Trần Quang Huy cảm giác được cô ta đang nhìn mình mới thôi.
“Trần Quang Huy, cậu nói thật với tôi, cậu có muốn đi không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Trần Quang Huy còn chưa kịp nói gì thì Tổ Văn Quân đã nói tiếp: “Không biết vừa nãy cậu đang suy nghĩ gì, nhưng tôi đã chứng kiến tất cả từ trong mắt cậu”.
Trần Quang Huy sững sờ, không biết nên nói thế nào, Tổ Văn Quân quả thật rất lợi hại, chẳng những có sức quan sát tinh tế, mà còn có thể nhìn rõ lòng người.
Trong lúc Trần Quang Huy còn đang ngây người, cô ta đã duỗi tay đến trước mặt anh.
Trần Quang Huy sững sờ, không biết cô ta có ý gì, vì vậy anh định giơ tay lên nắm lấy tay cô ta, nhưng không đợi anh có động tác, Tổ Văn Quân đã nói: “Cậu thấy đôi tay này của tôi trông có đẹp không?”
Tổ Văn Quân không để ý đến biểu cảm của Trần Quang Huy, cứ thế hỏi.
Trần Quang Huy nghĩ thầm, mẹ nó, nên trả lời câu này như thế nào, dù là xa thì cô ta cũng là chị dâu bà con xa, anh họ anh vừa mất, di ảnh chỉ vừa được treo lên mà thôi, vậy mà cô ta lại hỏi anh việc này?
Chương 40: Đoán ý
“Hiện tại tôi là chủ nhiệm khoa ngoại lồng ngực, gần như mỗi ngày đều có ca phẫu thuật chờ tôi. Quả thật rất mệt mỏi, nhưng cũng nhờ đôi tay này mà tôi đã đưa anh cậu từ một nhân viên nhỏ trong cục tài chính, từng bước bước lên vị trí cục trưởng cục tài chính, cậu có biết vì sao không?”, Tổ Văn Quân hỏi.
Trần Quang Huy lắc đầu, anh biết, cô ta sẽ nói cho anh nghe đáp án.
“Ở một thành phố nhỏ như Đông Cảng, nếu hai vợ chồng, một người làm bác sĩ, một người làm giáo viên thì về cơ bản sẽ không lo gặp phải khó khăn. Bởi vì hai cái nghề này có thể bao hàm tất cả các mặt quan hệ trong xã hội. Tôi là bác sĩ, ở trong bệnh viện, tôi có thể đi đến ngày hôm này là dựa vào chính mình, mà anh cậu, cũng là dựa vào tôi mới đi được đến hiện tại. Không dám nói bệnh viện là của tôi, nhưng tất cả mọi người đều sẽ có lúc sinh bệnh, chỉ cần không chết, nói thế nào cũng phải có thời điểm cầu đến chỗ tôi. Mặc kệ cậu có là lãnh đạo đi nữa, có thể ra lệnh cho tôi, nhưng dao trong tay tôi, tôi chỉ cần trật một dao, cậu buộc phải thực hiện cuộc phẫu thuật lần hai, cái này chẳng khác nào quyền quyết định của thẩm phán vậy, đáng sợ không?”
Tổ Văn Quân nói một mạch, khiến Trần Quang Huy nghe mà thầm run sợ.
Nhưng Trần Quang Huy biết Tổ Văn Quân không hề phóng đại bảnh lĩnh của mình, cô ta thật sự có bản lĩnh như vậy.
Ba mươi lăm tuổi, chủ nhiệm khoa ngoại lồng ngực, thậm chí còn trực tiếp tham gia phẫu thuật, nói không hề khoa trương, vị trí của cô ta và Diệp Ngọc Sơn thật sự do cô ta từng dao từng dao cắt ra đấy. Tổ Văn Quân đã nói đến nước này rồi, nếu Trần Quang Huy còn không tỏ thái độ thì trong mắt cô ta, anh thực sự là gỗ mục không thể khắc được.
Cho nên, sau khi Tổ Văn Quân nói xong, Trần Quang Huy liền hỏi: “Chị dâu, vậy chị có thể giúp đỡ tôi hay không?”
Nếu như không thể, vậy coi như anh chưa nói gì. Nhưng nếu không nói ra những lời này, Tổ Văn Quân sẽ cảm thấy người này đúng là thứ phế phẩm, sau khi rời khỏi cánh cửa này, ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm.
Trên đời này không có thứ gì là không thể giao dịch, anh đã nói ra những lời này, nhưng vẫn đang tự hỏi bản thân có giá trị gì có thể khiến Tổ Văn Quân giúp mình?
Tổ Văn Quân thật sự muốn giúp anh ư?
Ban đầu, Trần Quang Huy còn chưa xác định, nhưng lúc này, đã nói với cô ta lâu như vậy, nếu cô ta không có ý định này thì sợ rằng ngay cả cửa mình cũng không được vào.
Đầu óc Trần Quang Huy xoay chuyển nhanh chóng, anh nhớ tới khoảng thời gian Diệp Ngọc Sơn sắp xếp cho mình vào trại giam, anh thật sự mang ơn anh ta, muốn đến nhà nói lời cảm ơn, nhưng chỉ mới đến cổng khu cư xá thì đã bị Tổ Văn Quân đuổi đi.
Vì sao chứ?
Bởi vì lúc đó anh không có giá trị với cô ta, hơn nữa, gặp mặt, làm quen chỉ e sẽ mang đến thêm… phiền toái lớn hơn cho cô ta.
Nhưng bây giờ, chẳng những cô ta dẫn anh đến nhà Bí thư Đảng Ủy, gặp vợ của ông ta, tuy rằng không nói chuyện, bọn họ có thể không nhớ đến anh, nhưng anh thì nhớ rất rõ bọn họ, kể cả nhà họ ở đâu, đường đi như thế nào…
Sau đó, về đến nhà, Tổ Văn Quân khoe khoang với anh năng lực của cô ta, mối quan hệ của cô ta, đồng thời hỏi ý anh có muốn đến văn phòng Ủy ban thành phố không, tất cả những điều này đều là thăm dò, cô ta đang đợi anh mở miệng.
Trần Quang Huy biết, Tổ Văn Quân là một người phụ nữ rất giỏi nịnh bợ, nếu không có lợi ích thì cô ta sẽ không bao giờ đối xử hòa nhã với anh như vậy, dù là anh đã thay chồng của cô ta là Diệp Ngọc Sơn làm một tên đổ vỏ, nhưng giờ Diệp Ngọc Sơn đã chết, hơn nữa đứa bé trong bụng Lục Hàm Yên cũng không phải con anh ta, ý nghĩ của vị trí đổ vỏ này cũng mất đi…
Cho nên, nếu bản thân anh đã không có giá trị lợi dụng đối với cô ta thì e rằng ngay cả việc nói chuyện với anh, cô ta cũng lười.
Sở dĩ cô ta kiên nhẫn uống trà, nói chuyện phiếm với anh, lại còn cho anh xem bàn tay trắng nõn nà mà có lực của mình, không ngoài mục đích từng bước dẫn dắt anh, muốn anh cầu xin cô ta, cầu cô ta giúp anh, sau đó, cô ta mới có thể đưa ra yêu cầu của mình.
Vấn đề ở đây là…
Sao phải như vậy? Nói thẳng không được à?
Đúng là không được!
Bởi vì bọn họ chưa thân quen, số lần tiếp xúc có hạn, cô ta muốn quan sát khả năng phản ứng và nhìn rõ lòng người của Trần Quang Huy, cũng là vì phòng ngừa cho tương lai, một khi chuyện bại lộ có thể phủi sạch quan hệ.
Trên đời này không có người chân chính vô tư, dù là cha mẹ và con cái thì cũng không, đó chính là nhân tính.
Ràng buộc giữa Trần Quang Huy và Tổ Văn Quân chính là Diệp Ngọc Sơn, nhưng giờ anh ta đã chết rồi, cho nên, mối quan hệ giữa hai người họ coi như một đao chặt đứt, sau này không gặp nữa vốn cũng là điều hợp lý, nhưng thái độ của Tổ Văn Quân dường như không có ý định như vậy.
“Giúp cậu? Vì sao chứ? Anh cậu khiến tôi dốc hết tâm can, giờ gà bay trứng vỡ, tôi không muốn tiếp tục việc như thế nữa, thật vô nghĩa”, Tổ Văn Quân mất hứng nói.
“Chị dâu, tôi và chị đều biết cái chết của anh tôi không rõ ràng, chắc chắn bí thư Cừu đã nói dối, hơn nữa, trong điện thoại anh tôi đã nói với chị rằng Khám Chính Đức và Cừu Thừa An muốn gặp anh ấy, trong chuyện này không có vấn đề gì ư? Nếu tôi đến văn phòng Ủy ban thành phố, có lẽ có thể điều tra từng bước một”, Trần Quang Huy nói.
Cái chết của Diệp Ngọc Sơn quả thật có vấn đề, đây cũng là chuyện khiến Tổ Văn Quân bất lực. Dù mối quan hệ của cô ta rất rộng, quen biết rất nhiều người, nhưng nói tóm lại, việc này vẫn cần một người tin cậy đi làm. Trần Quang Huy vừa hay chính là người tin cậy đó.
Thật ra, ngoại trừ việc đó, còn có một vấn đề ẩn, chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn tả được bằng lời.
Trước khi nói ra miệng, Trần Quang Huy cũng không nắm chắc, nên đành phải thăm dò từng bước một.
“Chị dâu, thật ra tôi cảm thấy, nếu chị mà đi theo con đường chính trị thì chắc chắn làm tốt hơn anh tôi rất nhiều, chị có nhiều mối quan hệ như vậy, lại nhìn thấu lòng người, nếu buông bỏ dao xuống thì làm gì đến lượt anh tôi?”, Trần Quang Huy lấy lòng.
Có rất ít người từ chối mấy lời tâng bốc như vậy, hơn nữa, từ vài lần gặp mặt ít ỏi giữa anh và hai vợ chồng họ, việc Diệp Ngọc Sơn xúc động chạy đến tìm Lục Hàm Yên tính sổ đã khiến Tổ Văn Quân rất tức giận.
Cho nên chắc chắn trong lòng Tổ Văn Quân có bất mãn đối với Diệp Ngọc Sơn, cô ta cảm thấy chồng của mình không bằng mình, điều này là chắc chắn, và Trần Quang Huy đang thay cô ta nói ra miệng.
“Những quan hệ này đều do tôi dừng từng dao phẫu thuật tạo thành, buông dao xuống, tôi sẽ chẳng là gì cả, cậu không cần phải nịnh nọt tôi. Tôi biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, cho nên, dù không cam lòng thì có thể làm gì được chứ?”, Tổ Văn Quân thở dài nói.
Bình luận facebook