Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-7
Cầm tù tình yêu - C7 : Ngày đầu đi làm (1)
Tô Châu chợt thẫn người:
- Chứ không phải hôm qua tụi mình say quá . Mỗi đứa tự đi về à ?
- Vậy sao ... sáng hôm nay mình lại ở trên giường cùng một chàng trai.
Lâm An Nhã chưa kịp nói xong thì Tô Châu la lên :
- Cái gì .... hôm qua cậu ... Thế có sao không ? Hắn có đẹp trai không ? Bao nhiêu tiền vậy ? Hôm qua tớ say quá nên đâu biết gì ....?
Tô Châu hỏi liên tục làm cho cô không biết phải trả lời từ đâu .
'' Tớ không sao , chỉ là mất một màng trinh thôi mà.... .''- Cô cười khổ.
Mặc dù nghe cô nói vậy nhưng Tô Châu biết, , giờ đây An Nhã đang rất buồn bởi vì cô cũng là con gái nên cô hiểu. Sự trong trắng là cái quý giá nhất của người con gái và chỉ muốn trao nó cho người mình thật sự yêu. Nhưng An Nhã lại lỡ trao cho một người mà cô không hề quen biết .
'' Thôi đừng nghĩ tới việc đó nữa. Hãy để bổn tiểu thư đây đưa cậu đi shopping giải khoay , À mà mai cậu đi làm phải không? Để chị đây đưa bé đi mua đồ mới .''
Nói rồi Tô Châu kéo tay Lâm An Nhã đi thanh toán . Rồi cả hai cùng tiến thẳng tới trung tâm mua sắm.....
Cả hai người cùng nhau càng quét hết cả tầng hai của trung tâm cũng đã hết buổi sáng.
Do đã quá mệt nên cả hai chia tay nhau đường ai nấy về với nhiều túi đồ trong tay.
Vừa về tới nhà , Lâm An Nhã đã không còn buồn nữa. Cô đi chuẩn bị đồ đi làm cho mình rồi ngủ một mạch từ chiều hôm nay tới sáng hôm sau.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi , trong không khí thơm mùi cỏ non . Bỗng có tiếng báo thức ''RENG RENG.'' - làm phá tan đi sự yên tĩnh của căn phòng .
Cô mệt mỏi thức dậy , vươn vai vài cái . Lâm An Nhã rời giường , vào phòng vệ sinh đánh răng thay đồ . Một lúc sau đó, cô bước ra khỏi phòng với bộ quần áo công sở giản dị chiếc áo sơ mi trắng với cái váy đen ngắn tới đầu gối cô. Cả người cô toát ra một cảm giác thanh dịu nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần quyến rũ , khiến mọi người đi đường ai ai nhìn cũng thoải mái . Vẻ đẹp của cô thật làm cho người khác phải động lòng. Bộ quần áo giản dị , không cầu kì . Nhưng mặc ở trên người cô lại trở thành một tuyệt tác , đẹp thuần khiết như một cô gái không bị nhiễm bụi trần , thật khiến người ta phải nín thở mà ngắm nhìn.
Đứng trước cổng công ty The Best , cô không khỏi cảm thán. Trong lòng thầm kinh ngạc và ngưỡng mộ . Đúng là công ty đứng đầu Đông Nam Á về mọi mặt.
Cô bắt đầu bước vào công ty với tâm trạng lo lắng hồi hộp....
''Anh là một câu chuyện cổ tích ở vương quốc xa xôi.
Hạnh phúc là thứ không có thật trên đời.''
(Câu nói chỉ mang tính chất minh họa không liên quan tới tác phẩm.)
Hôm nay hơi bận nên mình chỉ đăng một chap thôi nha. Thứ hai chào cờ thôi mà bận như điên luôn :((..
Cầu phiếu- Cầu like )
Tô Châu chợt thẫn người:
- Chứ không phải hôm qua tụi mình say quá . Mỗi đứa tự đi về à ?
- Vậy sao ... sáng hôm nay mình lại ở trên giường cùng một chàng trai.
Lâm An Nhã chưa kịp nói xong thì Tô Châu la lên :
- Cái gì .... hôm qua cậu ... Thế có sao không ? Hắn có đẹp trai không ? Bao nhiêu tiền vậy ? Hôm qua tớ say quá nên đâu biết gì ....?
Tô Châu hỏi liên tục làm cho cô không biết phải trả lời từ đâu .
'' Tớ không sao , chỉ là mất một màng trinh thôi mà.... .''- Cô cười khổ.
Mặc dù nghe cô nói vậy nhưng Tô Châu biết, , giờ đây An Nhã đang rất buồn bởi vì cô cũng là con gái nên cô hiểu. Sự trong trắng là cái quý giá nhất của người con gái và chỉ muốn trao nó cho người mình thật sự yêu. Nhưng An Nhã lại lỡ trao cho một người mà cô không hề quen biết .
'' Thôi đừng nghĩ tới việc đó nữa. Hãy để bổn tiểu thư đây đưa cậu đi shopping giải khoay , À mà mai cậu đi làm phải không? Để chị đây đưa bé đi mua đồ mới .''
Nói rồi Tô Châu kéo tay Lâm An Nhã đi thanh toán . Rồi cả hai cùng tiến thẳng tới trung tâm mua sắm.....
Cả hai người cùng nhau càng quét hết cả tầng hai của trung tâm cũng đã hết buổi sáng.
Do đã quá mệt nên cả hai chia tay nhau đường ai nấy về với nhiều túi đồ trong tay.
Vừa về tới nhà , Lâm An Nhã đã không còn buồn nữa. Cô đi chuẩn bị đồ đi làm cho mình rồi ngủ một mạch từ chiều hôm nay tới sáng hôm sau.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi , trong không khí thơm mùi cỏ non . Bỗng có tiếng báo thức ''RENG RENG.'' - làm phá tan đi sự yên tĩnh của căn phòng .
Cô mệt mỏi thức dậy , vươn vai vài cái . Lâm An Nhã rời giường , vào phòng vệ sinh đánh răng thay đồ . Một lúc sau đó, cô bước ra khỏi phòng với bộ quần áo công sở giản dị chiếc áo sơ mi trắng với cái váy đen ngắn tới đầu gối cô. Cả người cô toát ra một cảm giác thanh dịu nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần quyến rũ , khiến mọi người đi đường ai ai nhìn cũng thoải mái . Vẻ đẹp của cô thật làm cho người khác phải động lòng. Bộ quần áo giản dị , không cầu kì . Nhưng mặc ở trên người cô lại trở thành một tuyệt tác , đẹp thuần khiết như một cô gái không bị nhiễm bụi trần , thật khiến người ta phải nín thở mà ngắm nhìn.
Đứng trước cổng công ty The Best , cô không khỏi cảm thán. Trong lòng thầm kinh ngạc và ngưỡng mộ . Đúng là công ty đứng đầu Đông Nam Á về mọi mặt.
Cô bắt đầu bước vào công ty với tâm trạng lo lắng hồi hộp....
''Anh là một câu chuyện cổ tích ở vương quốc xa xôi.
Hạnh phúc là thứ không có thật trên đời.''
(Câu nói chỉ mang tính chất minh họa không liên quan tới tác phẩm.)
Hôm nay hơi bận nên mình chỉ đăng một chap thôi nha. Thứ hai chào cờ thôi mà bận như điên luôn :((..
Cầu phiếu- Cầu like )
Bình luận facebook