-
Chương 461-465
Chương 461 Thiên Ngoại Lôi Thạch (2)
Sau khi nghe được những lời chỉ điểm của Cửu Cô thì Phương Nguyên cũng đã tử tế xem xét qua, sau đó hắn còn lấy Thiên Diễn chi thuật tính toán Đạo cơ của bản thân. Hắn phát hiện ra những lời nói của Cửu Cô là đúng. Nàng nói Ngũ hành của hắn viên mãn là vì Ngũ hành chi mạch của hắn đều trở nên vô cùng thông suốt, cho nên có thể dễ dàng cảm ứng được sự tồn tại của Ngũ hành chi lực rồi sau đó mượn dùng nó để tu hành, thậm chí lúc tu luyện Thần thông Ngũ hành thì hắn so với người khác còn ưu thế nhiều hơn nữa.
Mà nửa bước Thiên đạo là do Đạo cơ của hắn có Thiên lôi chi ý, nhưng lại không có Thiên lôi chi lực chăng?
Hắn trong một trình độ nhất định nào đó, đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thiên lôi, thậm chí còn có thể tiếp dẫn nó từ trên tầng trời xuống. Nhưng mà chính bản thân hắn cũng không thể nào hoàn toàn khống chế được nó. Không cách nào khống chế được thì cũng có nghĩa là chính mình không thể nào mượn Thiên lôi chi lực để tu hành được.
Rốt cuộc thì tu hành là chuyện quan trọng nhất, cho nên không được để xảy ra bất kỳ sơ sót nào.
Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn tìm thấy trên Ngọc La sơn đúng là rất thích hợp cho tình huống hiện nay của bản thân hắn. Trong quyển tâm pháp này không những ghi chép lại Thần thông có uy lực cường đại của lôi hệ mà còn khiến Phương Nguyên hiểu rõ phương hướng tiếp theo thì nên làm như thế nào.
"Tích Lôi hồ, chưởng thiên ý".
Quyển thứ nhất của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn đã nói rõ tinh túy của môn công pháp này.
Nhưng vấn đề của Phương Nguyên hiện nay là hắn không có Lôi hồ
"Ta nếu như muốn tu bổ lại Thiên đạo Trúc Cơ để có thể bắt đầu tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp thì chỉ có thể mượn lực lượng của khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch này để mở mang Lôi hồ bên trong cơ thể, nhưng vấn đề là, những lôi lực hung bạo giấu ở bên trong Lôi thạch này ta cũng không nắm giữ hoàn toàn được. Nếu như không cẩn thận dẫn động nó thì chắc sẽ bị sét đánh chín mất. Mặc dù không bị chết nhưng lại lãng phí khỏa Lôi thạch trân quý này quá".
Sau khi suy nghĩ như vậy thì Phương Nguyên lại càng cảm thấy mình không nên hành động lỗ mãng. Lúc này được một khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch đã là một chuyện rất tốt rồi, nhưng nếu như không biết sử dụng cho đúng đắn thì quả là vô cùng đáng tiếc. Nhìn vào khỏa Lôi thạch này, Phương Nguyên ngưng thần suy nghĩ hơn nửa buổi.
"Nếu muốn sử dụng nó này một cách tốt nhất thì chỉ có thể chầm chậm dẫn dắt Lôi điện chi lực cất chứa trong đó ra ngoài sau đó khống chế nó ở cường độ mà ta có thể nắm giữ được, sau đó từng chút một rồi dẫn vào cơ thể để tạo ra Lôi hồ. Nhưng mà bước này thì làm sao để thực hiện được đây?".
Hắn xoa xoa mười đầu ngón tay, sau đó lại nắn nắn mi tâm rồi chầm chậm tìm tòi. Bình thường hắn cũng đọc rất nhiều loại sách, hơn nữa lại xem qua rất nhiều đạo lý tu hành. Lúc này tất cả những thứ đã xem qua, đọc qua đều hiện lên trong não của hắn.
Trong sách có nói: "Ngũ Hành là tương sinh tương khắc".
Nhưng thực tế ở giữa thiên địa có một loại ý luôn tương sinh tương kính
Trời xanh vô tận, cao cao tại thượng, phong vũ lôi điện, chúng đều ảnh hưởng đến đại địa, chúng sinh lại phồn diễn sinh sống ở trên đại địa, ý chí của chúng sinh nếu như ngưng tụ lại sẽ ảnh hưởng đến Thiên đạo. Đó chính là Thiên, địa, nhân Tam tài tương sinh tương kính
"Khỏa Lôi thạch này đến từ Thiên ngoại, trong nó có chứa Thần lôi chi lực, nó vốn thuộc về Thiên đạo".
Chầm chậm, trong tâm lý của hắn đã có mấy phần lĩnh ngộ, hắn âm thầm nghĩ:
"Đã như thế ta nên lấy nhân tâm dẫn Thiên đạo".
"Nếu như ta có Thần hồn mạnh mẽ, bách tà tránh lui, lại không sợ lôi lực, thì đã có thể cường hành đưa Lôi điện chi lực nhập vào cơ thể để mở mang Lôi hồ. Nếu như thế ta có thế dùng Lôi hồ để điều khiển Ngũ hành chi lực, sau đó mượn Ngũ hành để ôn dưỡng Thần hồn, rồi dùng Thần hồn để điều khiển Lôi hồ. Đó mới đúng là hình thành thế Tam tài thiên, địa, nhân, sinh sôi không ngừng, mãi không khô kiệt, làm cho tu vi tăng trưởng nhanh chóng".
Nghĩ đến đây hắn lại không nhịn đươc cười khổ: "Ta nếu muốn làm được những điều đó thì ít nhất cũng phải tu hành đến Kim Đan mới được a. Nhưng nếu tu đến Kim Đan, thì phần lớn tu sĩ đều có thế khống chế lôi pháp, lúc đó thì ta đâu có ưu thế gì nữa".
Nghĩ tới đây thì Phương Nguyên lại sa vào khốn khó: "Cho nên bây giờ ta nhất định phải khống chế Lôi điện chi lực mới được".
Sau cùng hắn quyết định dùng biện pháp ngốc nghếch nhất
"Trước mắt chỉ có thể xem Lôi thạch này coi như là một loại tư nguyên bình thường thôi, dùng Tụ Linh trận dẫn ra lực lượng của nó sau đó chầm chậm đưa vào cơ thể . Nhưng Tụ Linh trận này tốt nhất phải có một loại tài liệu có thể khắc chế được Thiên lôi chi lực mới được. Điều này phải từ từ thí nghiệm thôi."
Nghĩ đến đây, tâm tình của hắn dần chuyển tốt, liền nhịn không được cười lên.
"Đúng lúc đang giúp Hỏa Vân lĩnh bố trí đại trận hộ sơn, có thể từ việc này kiếm thêm ít tài liệu cũng được. Giúp bọn họ như vậy cũng không lấy tiền, thì dùng thêm một ít thứ cũng đâu có vấn đề gì nhỉ."
Đã quyết định như vậy, hắn liền bắt đầu chuẩn bị mọi việc.
Sáng sớm hôm sau, hắn liền cùng với Hứa Thanh Doanh đi tuần tra bốn phía của Hỏa Vân lĩnh, kiểm tra địa thế núi non, rồi thôi diễn trận đồ của đại trận hộ sơn... Rốt cục đây là lần đầu tiên hắn bố trí pháp trận có quy mô lớn như vậy, mặt ngoài tuy vẫn là bộ dạng vô cùng nhàn nhã, thong dong, nhưng trong nội tâm hắn lại cảm thấy rất hưng phấn, cho nên lúc thôi diễn thì say mê vô cùng.
Chỉ dùng thời gian một ngày, hắn đã đem ba đạo đại trận bên trong cùng hai bên sắp xếp ra rất rõ ràng rồi sau đó vẽ ra trận đồ
Tiếp đến hắn đưa ra một bản danh sách, bao gồm các loại tài liệu cần thiết rồi ra lệnh cho Hỏa Vân lĩnh đi mua sắm.
"Phương đạo hữu này!"
Lý trưởng lão sau khi nhìn đến bản danh sách, hắn có chút khó hiểu, đi qua hỏi: "Trong danh sách của ngài, có những thứ như Linh Văn Ngọc Điêu Thạch, Cửu Thứ Thối Hỏa Chuyên, Phong Hỏa Lôi Văn Tiến, Tử Văn Định Thủy Trụ, rồi các loại trận kỳ, phù triện thì ta đều hiểu rõ, lúc bố trận thường rất hay dùng đến chúng. Thế nhưng trong này lại có thêm Hàn Ngọc Tinh, Lôi Kích Mộc, Tuyết Chu Ti...Chúng dùng để làm gì vậy?".
"Đúng thật là gừng càng già càng cay, mới chỉ thêm thắt ít thứ vào mà đã bị phát hiện ra rồi."
Phương Nguyên thấy Lý trưởng lão hỏi như vậy thì mặt hắn không có biểu tình gì, chỉ hỏi một câu: "Ngươi hiểu hay là ta hiểu đây?"
Chương 462 Thể Chất Quái Thai (1)
"Ta định dùng hộ sơn đại trận vốn có của Hỏa Vân lĩnh làm cơ sở, lợi dụng căn cơ tàn trận của nó để bố trí Vân Ba Tráo Hải Trận ở bên ngoài. Trận này có thể huyễn thuật nhiễu địch, dù có người đến công kích thì cũng không phân biệt được phương hướng, hơn nữa trận cơ kiên cố, dù là cao thủ Kim Đan thì cũng không thể phá vỡ một cách dễ dàng được. Hơn nữa điểm mấu chốt là tính chất của trận này và hộ sơn đại trận vốn có của Hỏa Vân lĩnh không bàn mà hợp, có thể tiết kiệm không ít tài liệu..."
"Thủy Mộc tương sinh, Vân Ba Tráo Hải Trận là thủy chúc đại trận, lợi dụng tính chất của trận này, ta có thể bố trí một đạo Thanh Đằng Tứ Ngự Trận, có thể bắt có thể thả, có thể khốn địch, cũng có thể đả thương địch thủ. Mà nhờ mộc tính của Thanh Đằng Tứ Ngự Trận này, ta lại có thể tại bố trí chủ trận hạch tâm là Bát Phương Hỏa Long Trận, mượn nhờ hỏa chúc linh mạch của Hỏa Vân lĩnh để bảo vệ chủ điện của Hỏa Vân lĩnh các ngươi. Nếu như có người đến công kích, ba đạo đại trận tầng tầng tương sinh, tùy tâm vận chuyển, Hỏa Vân lĩnh các ngươi được đại trận này bảo vệ, về sau có thể vô lo vô nghĩ..."
Trước khi chính thức bắt đầu bày trận, Phương Nguyên bày ra tất cả trận đồ, sau đó giải thích cho đám Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão hiểu.
Thần sắc trên khuôn mặt hắn trước sau bình thản như một, nhưng nội tâm thì lại thầm bồn chồn.
Trước đó, khi hắn tiếp xúc với vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh và vị trưởng lão này thì vẫn luôn bày ra bộ dạng cao nhân sâu không lường được. Bây giờ hắn muốn dùng hộ sơn đại trận của người ta để luyện tập nên phải trực tiếp giải thích rõ trận đồ, nếu như để cho người ta nhìn ra sơ hở gì đó thì thật xấu hổ a!
Có điều ngay cả hắn cũng không ngờ được rằng vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh và vị trưởng lão kia càng tỉ mỉ xem xét trận đồ thì lại càng kinh sợ. Đến lúc cuối cùng, bọn họ cùng nhau đặt trận đồ xuống, sau đó cung kính thi lễ với Phương Nguyên.
Hứa Thanh Doanh thở dài: "Hỏa Vân lĩnh có thể được tiền bối tận tâm tương trợ như thế, vãn bối thật không biết nên cảm tạ như thế nào!"
Lý trưởng lão cũng nói: "Ai, lão phu trước đó đúng là ếch ngồi đáy giếng nên mới nói năng như vậy, thật đúng là đã làm trò hề cho thiên hạ..."
"..."
Phương Nguyên nhẹ nhàng ho một tiếng, thản nhiên nói: "Các ngươi cũng có mấy phần ánh mắt đấy!"
Nếu như trận đồ đã được thông qua, vậy thì bắt tay vào làm thôi. Hỏa Vân lĩnh sớm đã chọn mua những vật liệu mà Phương Nguyên cần, lại đặc biệt chọn ra 100 vị đệ tử để Phương Nguyên tùy thời sai khiến. Sau khi chọn một được một ngày hoàng đạo để tế bái lịch đại tiên tổ, bọn họ liền bắt đầu bày trận.
Trước tiên phá vỡ một bộ phận hộ sơn đại trận, chôn xuống căn cơ đại trận mới, sau đó từng chút từng chút khuếch tán ra phía ngoài.
Đây không phải là một công việc nhẹ nhàng, không phải là sự tình có thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Cũng may là Phương Nguyên cảm thấy rất hứng thú với đại trận đầu tiên do mình phụ trách thôi diễn và bố trí, cho nên trước sau đều thôi diễn rất kỹ càng. Sau đó hắn để cho vị Lý trưởng lão kia mang theo 100 đệ tử Hỏa Vân lĩnh đi bày trận, bản thân hắn thỉnh thoảng sẽ đi qua quan sát tiến trình một chút, giải quyết một số vấn đề lâm thời xuất hiện, kiểm tra đo lường uy lực của các bộ phận trong đại trận.
Cứ thế trôi qua vài ngày, hình ảnh của hắn trong lòng đám người Hỏa Vân lĩnh thật sự đã có mấy phần ý vị cao nhân sâu không lường được!
Nhất là đối với vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh Hứa Thanh Doanh.
Lúc đầu nàng tham lam truyền thừa của vị tán tu Ngọc La sơn kia, kết quả bị Phương Nguyên chế trụ. Lúc ấy nàng đã hết sức tuyệt vọng, nghĩ rằng bản thân còn đường sống thì đã là rất khá rồi. Nhưng ai mà ngờ rằng, vị Trận sư trẻ tuổi này mặc dù hạ cấm chế trên người nàng, nhưng cũng bị dị bảo do nàng ném ra hấp dẫn nên đã đáp ứng giúp nàng một tay. Cũng nhờ vào hào quang của người này, nàng mới có thể thu phục được Lý trưởng lão, cũng làm lắng xuống nội hoạn trong tông môn!
Nhưng vào lúc này, tính mạng của nàng dù sao cũng vẫn còn nằm trong tay vị Trận sư trẻ tuổi kia. Nếu người ta còn có mưu đồ gì khác như ham luyến thân thể của nàng, muốn chiếm đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân lĩnh mà lịch đại tổ tiên của nàng tích lũy thì nàng cũng không làm gì được!
Nhưng nàng lại không ngờ được rằng, mình cũng là mỹ nhân có tiếng gần xa, nhưng người ta thế mà lại chướng mắt mình...
Phải biết rằng mị công của nàng cho tới bây giờ đều là mười phần chắc chín, ngay cả người sắp xuống lỗ như Lý trưởng lão mà cũng bất giác chịu ảnh hưởng!
Có điều tên trận sư này rõ ràng là một tên thanh niên trẻ tuổi huyết khí phương cương, thế nhưng hắn lại làm cho nàng nhiều lần phá công.
Việc này cũng khiến cho nàng liên tục chịu đả kích, có đôi khi không nhịn được mà hoài nghi rằng mị công mình đang tu luyện có phải có vấn đề gì rồi hay không!
... Nếu không phải do mị công của mình có vấn đề, vậy thì nhất định là do tên Trận sư kia có vấn đề!
Chỉ là nàng trước giờ hay lắc lư vài vòng trước mặt Phương Nguyên, quả thực là bởi vì nàng cảm thấy không thật sự an toàn.
Nàng thường xuyên mê hoặc tên Trận sư này chính là để có thể thoáng nắm giữ vận mệnh của mình một chút.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, hình như nàng cũng không cần phải làm như vậy.
Người ta rõ ràng chướng mắt mình, hình như cũng chướng mắt luôn cả cơ nghiệp của Hỏa Vân lĩnh!
Mặc dù Thiên Ngoại Lôi Thạch đã được giao cho đối phương, thế nhưng đối phương lại không hề tỏ ra tham lam, giống như chỉ muốn làm cho xong để vung tay rời đi. Có lẽ đúng như những gì hắn nói, trợ giúp Hỏa Vân lĩnh bố trí một hộ sơn đại trận hoàn toàn mới là cách để hắn trả lại nhân quả này.
Ngay cả trận đồ cũng được hắn giải thích từng điểm từng điểm rõ ràng, thời điểm bày trận cũng dùng người của Hỏa Vân lĩnh nàng, vậy thì còn phải lo lắng gì nữa!
Tên Trận sư này, thật đúng là một người không thích để cho người ta chịu thiệt thòi a...
Chương 463 Thể Chất Quái Thai (2)
Chuyện đến nước này, ngay cả Hứa Thanh Doanh cũng cảm thấy có hơi khâm phục hắn!
Sinh ra tại Ô Trì quốc, sống ở một nơi gần Man Hoang như thế, nàng từ nhỏ đến lớn cũng thường nhìn thấy một số người tu hành vì một chút lợi ích mà đánh nhau vỡ đầu. Ngay cả Lý trưởng lão nhìn nàng lớn lên từ nhỏ mà cũng có tâm tư phản bội nàng. Nhưng dưới cái nhìn của nàng, đây hết thảy đều là chuyện đương nhiên, người không vì mình, trời tru đất diệt, bị người mưu hại thì đó là do mình không cẩn thận chứ sao?
Nhưng khi đối mặt với điệu bộ của vị Trận sư trẻ tuổi này, Hứa Thanh Doanh lại cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn thay đổi.
Lợi mình thì chắc chắn sẽ hại người sao?
Người ta lại không cho rằng như vậy, hắn muốn thứ gì thì sẽ có đủ bản lĩnh để kiếm về!
Không phải không dám để cho người ta ăn thiệt thòi, mà là không cần thiết a!
"Đệ tử cao nhân tựa như Thần Long trên trời, quả nhiên không phải là người mà những kẻ có tâm tư bẩn thỉu như chúng ta có thể phỏng đoán được..."
Ôm ý nghĩ như thế nên nàng lại phụng dưỡng Phương Nguyên càng cẩn thận hơn.
Có điều sự biến hóa về tâm tình này của Hứa Thanh Doanh lại không được Phương Nguyên phát hiện ra, hoặc có thể nói là hắn không thèm để ý tới.
Ngây ngốc tại Hỏa Vân lĩnh trong khoảng thời gian này, hắn cũng có thu hoạch không nhỏ.
Công cuộc bố trí hộ sơn đại trận tại Hỏa Vân lĩnh quy mô như thế thực sự giúp hắn thu hoạch không ít kinh nghiệm dị thường quý giá trong trận thuật nhất đạo.
Càng mấu chốt hơn nữa chính là, tất cả vật liệu mà hắn dùng để thí nghiệm đều thông qua Hỏa Vân lĩnh mua về cho hắn. Bây giờ hắn đã thử qua mười mấy loại vật liệu khác biệt, cũng phát hiện một số vật liệu có tác dụng khắc chế lực lượng lôi chúc. Có điều hiệu quả của chúng lại không quá rõ ràng, hoặc là có những khuyết điểm khác. Bởi vậy hắn tạm thời không tu hành mà chuyên tâm thử nghiệm thêm mấy loại để chọn ra thứ ưu tú nhất!
Đương nhiên, vấn đề tất nhiên cũng có, đó là những thí nghiệm này quá mức nguy hiểm...
Có lần Phương Nguyên dùng Hàn Thủy Tinh để làm thí nghiệm, ai ngờ lực lượng bên trong Lôi Thạch lại bị dẫn ra, oanh cho Phương Nguyên đầu đầy bụi đất, lông tóc dựng đứng, triệt để mất đi phong phạm cao nhân, báo hại hắn phải dưỡng thương tận hai ngày mới dám đi ra ngoài gặp người khác...
Ngay cả Quan Ngạo hiện tại khi gặp Phương Nguyên thì cũng sẽ bất giác run rẩy.
Sau khi giúp Phương Nguyên làm thí nghiệm một lần, hắn thà đi giúp Hỏa Vân lĩnh bày trận khiêng đá chứ nhất quyết không chịu tới hỗ trợ nữa.
Phương Nguyên tính toán một chút thì mới phát hiện ra rằng chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là Trúc Cơ cho Quan Ngạo.
Tu vi hiện tại của hắn hơi yếu một chút, thời điểm mình cần hắn hỗ trợ thì có hơi không đủ sức.
Động phủ Hỏa Vân lĩnh đáp ứng xây dựng cho hắn đã xây xong, hắn cũng đã chuyển vào đó ở.
Lúc đó Phương Nguyên muốn Hỏa Vân lĩnh xây động phủ này, kỳ thực chính là để cho Quan Ngạo dùng khi Trúc Cơ.
Hắn đã cảm ứng Hỏa tính của địa mạch ở Hỏa Vân lĩnh này một phen, phát hiện ra rằng phẩm chất của địa mạch này hết sức bình thường, một đầu hỏa chúc địa mạch mà hắn tùy tiện tìm thấy tại Vân Phù sơn cũng có phẩm giai cao hơn cái này. Có điều nghĩ lại cũng đúng, nếu như phẩm chất của hỏa chúc linh mạch này thật sự cao cường, e rằng cũng không tới phiên tiểu tiên môn như Hỏa Vân lĩnh nắm giữ nó trong tay mấy trăm năm, mà sớm đã bị một số thế lực lớn đoạt đi sạch sẽ rồi!
Thế nhưng một đầu địa mạch như thế này cũng miễn cưỡng đủ cho Quan Ngạo dùng rồi!
Bây giờ Quan Ngạo đã đi theo Phương Nguyên hơn hai năm. Lúc trước trong Ma Tức hồ thí luyện, hắn ăn vào Già Lam Thảo, một thân tu vi liền tăng lên một mảng lớn, tiếp cận Luyện Khí tầng chín. Trong hơn hai năm qua, Phương Nguyên cũng không đối xử hẹp hòi với hắn. Các loại linh đan diệu dược, tài nguyên tu hành, phàm là thứ Quan Ngạo dùng được, Phương Nguyên đều sẽ phân cho hắn dùng, thế nhưng dần dần, Phương Nguyên lại phát hiện ra một đặc tính khác của Quan Ngạo!
Tên ngốc này, thật sự là một kẻ quái thai...
Đối với người ngoài, linh dược bảo dược tất nhiên là có thể tăng cao tu vi, thế nhưng khi phục dụng nhiều thì lại khó tránh khỏi việc bão hòa. Nếu lại tiếp tục ăn những linh dược bảo dược này, không những không tăng cao tu vi mà còn có hại đối với thân thể.
Ngoài ra người bình thường ăn linh dược cũng chỉ có thể hấp thu một phần nhỏ để biến thành pháp lực của mình, còn phần lớn đều thất thoát đi mất...
Đây là nguyên nhân vì sao linh dược đều được luyện thành đan dược, bởi vì khi có quân thần hỗ trợ thì sẽ phục dụng dễ dàng hơn!
Giảm bớt tác dụng phụ, ngoài ra còn tốt cho tiêu hóa nữa!
Thế nhưng Quan Ngạo lại không giống vậy, thể phách quái thai của hắn hình như hoàn toàn không bị tác dụng phụ của linh dược ảnh hưởng.
Càng kinh khủng hơn, cái dạ dày của hắn lại còn giống như một cái động không đáy, giống như vĩnh viễn không đạt tới mức bão hòa. Chỉ cần hắn ăn linh dược hoặc là linh đan thì tu vi chắc chắn sẽ tăng trưởng, giống như ăn cơm thì sẽ làm tăng thêm khí lực vậy!
"Trên đời này, chẳng lẽ thật sự có người có thể thông qua cách cắn nuốt vô số linh đan bảo dược để thay thế tu hành hay sao?"
Ngay cả Phương Nguyên sau khi phát hiện ra chuyện này thì cũng có hơi nghẹn họng trân trối.
Hoặc có thể nói là hâm mộ!
Sau khi kinh ngạc, hắn lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn.
Bởi vì hắn cảm thấy, đặc điểm này của Quan Ngạo không phải có từ trước đó, mà là sau khi rời khỏi Thanh Dương tông thì mới từ từ thể hiện ra ngoài. Cũng giống như lúc trước khi ở trong Ma Tức hồ, hắn cho đối phương ăn một gốc Già Lam Thảo, sau đó hắn còn chuyển cho tên kia một đạo Huyền Hoàng khí. Cả hai việc này đều kích phát rất nhiều tiềm lực cho tên ngốc đó, ngoài ra còn khiến cho nhục thân của Quan Ngạo càng kinh khủng hơn.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, nếu như lúc trước tại Thanh Dương tông, đặc tính cắn nuốt vô số linh dược để tăng cao tu vi của Quan Ngạo bị một trưởng lão trong tông môn phát hiện thì hắn sớm đã bị Tử Vân phong giấu đi như bảo bối, hơn nữa còn cho hắn ăn linh dược như bò ăn cỏ rồi!
Chương 464 Quan Ngạo Trúc Cơ (1)
Nói tóm lại, tốc độ tăng tiến tu vi của Quan Ngạo thực sự nhanh hơn những gì Phương Nguyên tưởng tượng quá nhiều.
Ngay từ một năm trước, một thân tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, cũng là lúc nên tìm cơ hội Trúc Cơ rồi!
Phương Nguyên sau khi trải qua một phen suy tính kỹ càng thì đã thay Quan Ngạo lựa chọn một con đường Trúc Cơ tốt nhất.
Đơn giản nhất, trực tiếp nhất, nhất mạch Hỏa hành Trúc Cơ!
Trúc Cơ có Đan dược Trúc Cơ, Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Đạo Trúc Cơ.
Mà Ngũ Hành Trúc Cơ lại phân thành Trúc Cơ theo ngũ mạch, dưới tình huống bình thường mà nói, thời điểm Trúc Cơ luyện hóa địa mạch càng nhiều, tất nhiên là tiềm lực sẽ càng lớn, thực lực sau khi Trúc Cơ cũng càng cao! Nhưng Phương Nguyên cũng hiểu rõ, sở dĩ nói như vậy là bởi vì sau khi Trúc Cơ đều sẽ tu luyện thần thông thuật pháp, có thể cảm ứng Ngũ Hành chi lực tương ứng càng nhiều, dĩ nhiên thực lực sẽ càng cao, tiềm lực cũng càng lớn.
Thế nhưng dù sao đó cũng chỉ là nhằm vào người bình thường mà nói, Quan Ngạo không phải là người bình thường!
Nhục thân hắn mạnh vô song, trời sinh thần lực, lại vốn ngốc nghếch.
Dù cho Phương Nguyên đã dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tu bổ tâm trí cho hắn, nhưng tối đa cũng chỉ đạt tới mức trước đó mà thôi...
Trông cậy vào chính bản thân hắn tự nghiên cứu ra phương pháp tu hành gì đó là rất không có khả năng. Cần biết rằng, cho dù là hiện tại, tâm pháp Quan Ngạo tu luyện đều do Phương Nguyên dùng Thiên Diễn chi thuật đơn giản hoá đến cực hạn để hắn tu luyện, những thứ quá phức tạp, trông cậy để Quan Ngạo học tốt không dễ dàng, ngược lại còn có khả năng khiến hắn trở nên hồ đồ. Bởi vậy Phương Nguyên liền quyết định để Quan Ngạo đi theo con đường đơn giản này, cứ như vậy mà phát triển lên!
Trúc Cơ đơn mạch cũng rất tốt!
Đơn giản, thuần túy, gọn gàng mà linh hoạt!
Về phần tương lai là dạng thần thông pháp thuật gì, thì cũng không cần suy tính.
Cho dù Quan Ngạo dựng thành ba mạch thậm chí bốn mạch Trúc Cơ, hắn cũng không học được nhiều thần thông phép thuật như vậy!
Dạng quái thai trời sinh thần lực giống như hắn, không đi theo con đường võ pháp đó chính là phung phí của trời!
Theo hiểu biết đối với Quan Ngạo ngày càng sâu, có đôi khi Phương Nguyên cũng có chút chờ mong...
Bằng nhục thân vốn có của Quan Ngạo, nếu như có một ngày hắn thật sự có thể phát huy ra tất cả tiềm lực của mình...
... khi đó sẽ thật sự khủng bố đến mức nào chứ?
Trước đó khi tạm biệt Lạc Phi Linh trên Tiên Đài, Cửu cô đã từng nói với Phương Nguyên những chuyện liên quan đến đám thiên kiêu Đạo Tử được lịch đại cổ thế gia và Tiên Đạo truyền thừa bồi dưỡng ra. Mặc dù nghe đáng sợ, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng gặp qua, thế nhưng có lẽ Cửu cô cũng không nghĩ tới, kỳ thật lúc ấy ở ngay chân núi phía dưới Tiên Đài, cũng có một tên siêu cấp quái thai, ngớ ngớ ngẩn ngẩn đang ngồi xổm ở đó...
Mà tên quái thai này, ở một mức độ nào đó khiến Phương Nguyên cũng phải cảm thấy thật sự hâm mộ!
"Trúc Cơ chính là hấp thu địa mạch chi lực để luyện hóa một thân pháp lực, là thiên địa có linh, mệnh số định sẵn; con người ta đều bị giới hạn bên trong túi da của bản thân, sinh lão bệnh tử đều theo ý trời, nhưng nhờ có linh khí đại địa kết thành đạo cơ, tẩm bổ thần hồn, nên có thể phá tan gông cùm xiềng xích kia..."
Phương Nguyên nghiêm túc nhìn qua Quan Ngạo, giải thích cho hắn về Trúc Cơ chi đạo.
Quan Ngạo: "Ừm!"
Phương Nguyên nhìn hắn: "Nghe hiểu chứ?"
Quan Ngạo: "Hoàn toàn không hiểu!"
Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài: "Lát nữa ngươi đi vào, nghịch chuyển pháp lực, dẫn Địa Hỏa nhập thể!"
Quan Ngạo đại hỉ: "Bây giờ đã hiểu!"
Phương Nguyên: "Địa Hỏa chưa đầy thì đừng nên dừng lại, phải đợi đến khi đến toàn thân sôi trào, pháp lực gào thét..."
Quan Ngạo: "Lại không hiểu!"
Phương Nguyên: "... Cũng giống như là cảm giác ăn no vậy!"
Quan Ngạo: "Hiểu rồi!"
Phương Nguyên: "Sau khi đã ăn no rồi, liền luyện hóa Địa Hỏa..."
Quan Ngạo: "Cái gì gọi là luyện hóa?"
Phương Nguyên: "Bình thường ngươi ăn linh đan bảo dược vào thì giải quyết như thế nào?"
Quan Ngạo: "Một lúc sẽ tiêu hóa sạch sẽ..."
Phương Nguyên: "Vậy thì cứ theo tâm pháp trước đó ta truyền cho ngươi tu luyện, không ngừng vận chuyển pháp lực, phát sinh chuyện gì cũng không cần ngừng lại!"
Quan Ngạo: "Tới khi nào mới thôi đây?"
Phương Nguyên cẩn thận nghĩ nghĩ: "Tới khi ngươi cảm thấy mình lại đói bụng mới thôi!"
Quan Ngạo nghe xong, hồi lâu sau nói: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"
Phương Nguyên: "... Àiiii!"
Lúc đầu Phương Nguyên cảm thấy Trúc Cơ là một quá trình rất phức tạp, rất huyền ảo, ẩn chứa đại trí tuệ trong đó. Thế nhưng không biết tại sao, sau khi tán gẫu với Quan Ngạo một trận, bỗng nhiên hắn chợt thấy ngay cả chính mình cũng cảm thấy quá trình Trúc Cơ này dường như trở nên đơn giản quá mức...
Bất kể nói như thế nào, cuối cùng hắn cũng để cho Quan Ngạo tiến vào động phủ mới dựng lên gần đây.
Động phủ này nằm ở đầu nguồn linh mạch Hỏa Vân lĩnh, là nơi địa khí Hỏa hành nồng đậm nhất. Theo phân phó của Phương Nguyên, dưới sườn núi được móc ra hai cái hầm đá, chung quanh cũng bày ra một tòa Tụ Linh trận cỡ trung. Mà ở chung quanh, vị bảo đảm ổn thỏa, Phương Nguyên lại bày ra một đạo Bắc Đẩu Tinh Quang Trận làm tầng phòng hộ sau cùng, sau đó hắn đích thân canh giữ ở bên ngoài động phủ hộ pháp cho Quan Ngạo!
Trước đó hắn đã nói qua với đám người Hỏa Vân lĩnh, khi mình chưa xuất quan, không được tùy tiện tới quấy rầy.
Lúc trước mình Trúc Cơ tại Vân Phù sơn, trước sau cũng chỉ mất chưa đến một canh giờ, nhưng Phương Nguyên cũng biết, lúc ấy là do mình mạo hiểm, không thể tính toán theo lẽ thường. Dưới tình huống bình thường, quá trình Trúc Cơ tối thiểu cũng mất vài ngày thậm chí là mấy tháng, đương nhiên, đó là do tu sĩ trước khi Trúc Cơ bình thường đều phải điều chỉnh trạng thái, tìm kiếm linh mạch, thậm chí là chờ ngày hoàng đạo các thứ...
Quan Ngạo cũng không phiền toái như vậy, trực tiếp tiến vào liền Trúc Cơ, nhưng cho dù như vậy cũng cần phải mất mấy canh giờ!
"Ầm!"
Hắn ở bên ngoài ngó vào bên trong động phủ quan sát Quan Ngạo, chọn một nơi nóng nhất ngồi xuống.
Sau đó hắn tập trung tinh thần, thầm vận pháp lực.
Lập tức hắn có thể nhìn thấy, bên trong địa mạch có từng tia từng tia hỏa khí đang chậm rãi tràn vào thể nội Quan Ngạo.
Chương 465 Quan Ngạo Trúc Cơ (2)
Cảm ứng được số lượng cùng sự mạnh mẽ của hỏa khí, Phương Nguyên âm thầm gật đầu, thể chất Quan Ngạo quả nhiên không tồi, hấp thu địa khí rất nhanh!
Chiếu theo tốc độ như vậy, chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chung trà, địa khí hắn hấp thu được đã muốn mạnh hơn rất nhiều người.
Bởi vậy, Phương Nguyên cũng tập trung tinh thần quan sát, bảo đảm quá trình này diễn ra thuận lợi.
Chỉ có điều hắn không nghĩ tới chính là, rất nhanh, thời gian một chén trà đã trôi qua...
Sau đó là thời gian hai chén trà trôi qua...
Một nén hương trôi qua...
Nửa canh giờ...
Một canh giờ...
Quan Ngạo vẫn vững vàng ngồi đó, tốc độ hấp thu địa mạch hỏa khí chẳng những không chậm lại, mà ngược lại còn mơ hồ tăng lên.
Sắc mặt Phương Nguyên đã sớm thay đổi!
Thậm chí có mấy lần hắn sém không kìm được, định đi vào ngăn cản Quan Ngạo!
Người bình thường hấp thu địa mạch hỏa khí như vậy, đại khái đã sớm áp chế không nổi, bị no đến mức bạo thể rồi đi?
Thế nhưng Quan Ngạo vẫn chưa có ý định dừng lại mảy may...
Mà sở dĩ Phương Nguyên nhịn xuống không xông vào, cũng chính là vì điểm này!
Bởi vì hắn phát hiện ra, địa mạch hỏa khí trong thể nội Quan Ngạo dường như vẫn còn xa xa chưa đạt tới mức độ bão hòa...
Thậm chí từ góc độ của hắn đi cảm ứng, trạng thái của Quan Ngạo cũng không có gì khác biệt so với lúc mới bắt đầu!
Đơn giản mà nói, đây chỉ là một quá trình bình thường, chỉ là do Quan Ngạo hấp thu địa mạch hỏa khí vượt xa người khác rất nhiều mà thôi!
"Tên này... Tên này thật đúng là quái thai mà..."
Phương Nguyên sợ ngây người, toàn thân đều chịu đả kích rất lớn.
Hiển nhiên tốc độ Quan Ngạo hấp thu địa mạch hỏa khí càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng lúc lại như cá voi hút nước vậy, vô tận địa mạch hỏa khí đều bị hắn hấp thu vào thể nội. Phương Nguyên cũng thật sự có chút bó tay rồi, hắn thầm nghĩ đầu linh mạch này sẽ không bị hút khô mất đi?
Đầu địa mạch này của Hỏa Vân lĩnh vốn cũng không phải là địa mạch tốt nhất. Dưới tình huống bình thường mà nói, mỗi lần để một người tiến vào nếm thử Trúc Cơ, hấp thu đi Địa Mạch chi khí, đại khái sẽ cần phải mất ba năm mới có thể khôi phục nguyên trạng. Thế nhưng lần này Quan Ngạo Trúc Cơ lại hấp thu nhiều Địa Mạch chi khí như vậy, có trời mới biết đến lúc nào mới có thể khôi phục lại mức độ đậm đặc như lúc đầu?
Ba mươi năm?
Hay là một trăm năm?
Điều này khiến cho Phương Nguyên cũng cảm thấy phát ngại, lần này Hỏa Vân lĩnh xem như thua thiệt lớn.
Nhưng hắn cũng không định ngăn cản Quan Ngạo!
Chuyện Trúc Cơ, mặc dù trên lý thuyết có thể nếm thử nhiều lần, nhưng ai cũng biết, sau mỗi lần thất bại, độ khó của lần Trúc Cơ thứ hai sẽ gia tăng rất nhiều. Nói cách khác, cơ hội Trúc Cơ thành công sẽ càng ngày càng nhỏ. Quan Ngạo Trúc Cơ lần này thoạt nhìn vẫn rất ổn định, nhưng Phương Nguyên cũng không chắc chắn nếu hiện tại hắn ngăn cản, thì sau này Trúc Cơ còn có bao nhiêu khả năng thành công!
Bởi vậy hắn chỉ có thể đưa ra quyết định, bất kể như thế nào đều phải cam đoan Quan Ngạo Trúc Cơ thành công.
"Ầm ầm..."
Lúc này không riêng gì Phương Nguyên ở trong khu vực động phủ, mà ngay cả những nơi khác trên Hỏa Vân lĩnh, chúng đệ tử đang bố trí đại trận hộ sơn Hỏa Vân lĩnh cũng đều phát hiện ra tình huống không đúng. Thân là tu sĩ, bọn hắn cũng đều có thể cảm nhận được phương hướng Địa Mạch chi khí lưu động. Lúc này rõ ràng bọn hắn có chút kinh ngạc, bởi vì hỏa khí bên trong ngọn núi này, vậy mà đều đang điên cuồng lao về khu vực động phủ mới xây phía sau núi kia!
Dị biến bực này, thậm chí khiến bọn hắn nhớ tới một truyền thuyết!
Thời kỳ Thượng Cổ có Cự Thần hạ mặt trời, khi khát nước liền vốc lên sông lớn để uống!
Cảm giác của bọn hắn hiện tại chính là, dường như phía sau núi có một vị Cự Thần đang hút sạch đầu địa mạch linh khí này vậy!
"Thiếu môn chủ, chuyện này... chuyện này không đúng..."
Vị Lý trưởng lão kia vội vã tìm tới Hứa Thanh Doanh, kinh hoảng nói: "Ngươi chắc chắn vị Trận sư kia đang hộ pháp giúp hắn Trúc Cơ chứ? Nếu như là Trúc Cơ, sao lại cần nhiều địa khí như vậy? Gặp quỷ rồi, cho dù là mười người Trúc Cơ chỉ sợ cũng sẽ không tiêu hao nhiều như vậy. Nhất định là hắn đang giả vờ Trúc Cơ để tu luyện một môn công pháp tà môn gì đó, chúng ta há lại có thể để yên cho hắn tiếp tục như vậy chứ?
"Hắn... Hắn..."
Hứa Thanh Doanh rõ ràng cũng đang bối rối, nhìn về hướng động phủ phía sau núi, muốn nói lại thôi.
Trong lòng nàng cũng đang cảm thấy nghi hoặc.
Trúc Cơ dĩ nhiên là không thể gây ra động tĩnh như vậy, nhất định là vị Trận sư kia đang âm thầm làm gì đó...
Chỉ có điều, sau khi nghĩ kỹ trong lòng nàng lại cảm thấy bất đắc dĩ: "Cái mạng nhỏ của ta vẫn đang nằm trong tay hắn, lại có thể làm gì chứ?"
"Thiếu môn chủ, ta đã sớm muốn nói chuyện này!"
Lý trưởng lão thấy Hứa Thanh Doanh tỏ ra do dự, liền đưa ra quyết định, thấp giọng nói: "Ngươi cũng nên biết, hiện tại lão phu đã ký huyết khế, chỉ có thể một lòng suy nghĩ cho Hỏa Vân lĩnh, há có thể để cho vị trận kia sư kia cứ mãi nắm tính mạng của ngươi trong tay được chứ?"
"Theo ý kiến của ta, tình thế hiện tại đã có sự khác biệt lớn, không phải chúng ta đang bị vây trong trận của hắn như ở Ngọc La sơn, mà là hắn đang bị vây trong Hỏa Vân lĩnh của chúng ta. Há lại cứ trơ mắt nhìn tên Trận sư kia làm ẩu ở Hỏa Vân lĩnh chúng ta sao? Chi bằng để lão phu đích thân xuất thủ, đem người bắt hắn lại, buộc hắn phá giải cấm chế trên người ngươi, đoạt lại Thiên Ngoại Lôi Thạch của chúng ta, ý của ngươi như nào?"
Hứa Thanh Doanh nghe lời này liền nao nao, trong lòng nhất thời cũng hơi do dự.
Lý trưởng lão nói như vậy, cẩn thận tính toán cũng có bảy tám phần nắm chắc, nhất là nếu như tên Trận sư kia quả thật đang mượn địa mạch Hỏa Vân lĩnh tu hành công pháp tà môn gì đó mà nói, thì bây giờ chính là thời điểm then chốt, muốn xuất thủ thì đây là thời cơ không thể tốt hơn...
Thế nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, trong lòng nàng liền cảm thấy nặng nề.
Không hiểu sao nàng lại nhớ đến lời nói của vị Trận sư ngày đầu tiên tới đây đã nói: "Ta không phải là người thích để cho người ta thua thiệt!"
Dưới đủ loại tâm tình ảnh hưởng, nàng do dự nửa ngày, liền chần chờ nói: "Hay là chờ thêm một chút đi..."
Sau khi nghe được những lời chỉ điểm của Cửu Cô thì Phương Nguyên cũng đã tử tế xem xét qua, sau đó hắn còn lấy Thiên Diễn chi thuật tính toán Đạo cơ của bản thân. Hắn phát hiện ra những lời nói của Cửu Cô là đúng. Nàng nói Ngũ hành của hắn viên mãn là vì Ngũ hành chi mạch của hắn đều trở nên vô cùng thông suốt, cho nên có thể dễ dàng cảm ứng được sự tồn tại của Ngũ hành chi lực rồi sau đó mượn dùng nó để tu hành, thậm chí lúc tu luyện Thần thông Ngũ hành thì hắn so với người khác còn ưu thế nhiều hơn nữa.
Mà nửa bước Thiên đạo là do Đạo cơ của hắn có Thiên lôi chi ý, nhưng lại không có Thiên lôi chi lực chăng?
Hắn trong một trình độ nhất định nào đó, đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thiên lôi, thậm chí còn có thể tiếp dẫn nó từ trên tầng trời xuống. Nhưng mà chính bản thân hắn cũng không thể nào hoàn toàn khống chế được nó. Không cách nào khống chế được thì cũng có nghĩa là chính mình không thể nào mượn Thiên lôi chi lực để tu hành được.
Rốt cuộc thì tu hành là chuyện quan trọng nhất, cho nên không được để xảy ra bất kỳ sơ sót nào.
Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn tìm thấy trên Ngọc La sơn đúng là rất thích hợp cho tình huống hiện nay của bản thân hắn. Trong quyển tâm pháp này không những ghi chép lại Thần thông có uy lực cường đại của lôi hệ mà còn khiến Phương Nguyên hiểu rõ phương hướng tiếp theo thì nên làm như thế nào.
"Tích Lôi hồ, chưởng thiên ý".
Quyển thứ nhất của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn đã nói rõ tinh túy của môn công pháp này.
Nhưng vấn đề của Phương Nguyên hiện nay là hắn không có Lôi hồ
"Ta nếu như muốn tu bổ lại Thiên đạo Trúc Cơ để có thể bắt đầu tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Pháp thì chỉ có thể mượn lực lượng của khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch này để mở mang Lôi hồ bên trong cơ thể, nhưng vấn đề là, những lôi lực hung bạo giấu ở bên trong Lôi thạch này ta cũng không nắm giữ hoàn toàn được. Nếu như không cẩn thận dẫn động nó thì chắc sẽ bị sét đánh chín mất. Mặc dù không bị chết nhưng lại lãng phí khỏa Lôi thạch trân quý này quá".
Sau khi suy nghĩ như vậy thì Phương Nguyên lại càng cảm thấy mình không nên hành động lỗ mãng. Lúc này được một khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch đã là một chuyện rất tốt rồi, nhưng nếu như không biết sử dụng cho đúng đắn thì quả là vô cùng đáng tiếc. Nhìn vào khỏa Lôi thạch này, Phương Nguyên ngưng thần suy nghĩ hơn nửa buổi.
"Nếu muốn sử dụng nó này một cách tốt nhất thì chỉ có thể chầm chậm dẫn dắt Lôi điện chi lực cất chứa trong đó ra ngoài sau đó khống chế nó ở cường độ mà ta có thể nắm giữ được, sau đó từng chút một rồi dẫn vào cơ thể để tạo ra Lôi hồ. Nhưng mà bước này thì làm sao để thực hiện được đây?".
Hắn xoa xoa mười đầu ngón tay, sau đó lại nắn nắn mi tâm rồi chầm chậm tìm tòi. Bình thường hắn cũng đọc rất nhiều loại sách, hơn nữa lại xem qua rất nhiều đạo lý tu hành. Lúc này tất cả những thứ đã xem qua, đọc qua đều hiện lên trong não của hắn.
Trong sách có nói: "Ngũ Hành là tương sinh tương khắc".
Nhưng thực tế ở giữa thiên địa có một loại ý luôn tương sinh tương kính
Trời xanh vô tận, cao cao tại thượng, phong vũ lôi điện, chúng đều ảnh hưởng đến đại địa, chúng sinh lại phồn diễn sinh sống ở trên đại địa, ý chí của chúng sinh nếu như ngưng tụ lại sẽ ảnh hưởng đến Thiên đạo. Đó chính là Thiên, địa, nhân Tam tài tương sinh tương kính
"Khỏa Lôi thạch này đến từ Thiên ngoại, trong nó có chứa Thần lôi chi lực, nó vốn thuộc về Thiên đạo".
Chầm chậm, trong tâm lý của hắn đã có mấy phần lĩnh ngộ, hắn âm thầm nghĩ:
"Đã như thế ta nên lấy nhân tâm dẫn Thiên đạo".
"Nếu như ta có Thần hồn mạnh mẽ, bách tà tránh lui, lại không sợ lôi lực, thì đã có thể cường hành đưa Lôi điện chi lực nhập vào cơ thể để mở mang Lôi hồ. Nếu như thế ta có thế dùng Lôi hồ để điều khiển Ngũ hành chi lực, sau đó mượn Ngũ hành để ôn dưỡng Thần hồn, rồi dùng Thần hồn để điều khiển Lôi hồ. Đó mới đúng là hình thành thế Tam tài thiên, địa, nhân, sinh sôi không ngừng, mãi không khô kiệt, làm cho tu vi tăng trưởng nhanh chóng".
Nghĩ đến đây hắn lại không nhịn đươc cười khổ: "Ta nếu muốn làm được những điều đó thì ít nhất cũng phải tu hành đến Kim Đan mới được a. Nhưng nếu tu đến Kim Đan, thì phần lớn tu sĩ đều có thế khống chế lôi pháp, lúc đó thì ta đâu có ưu thế gì nữa".
Nghĩ tới đây thì Phương Nguyên lại sa vào khốn khó: "Cho nên bây giờ ta nhất định phải khống chế Lôi điện chi lực mới được".
Sau cùng hắn quyết định dùng biện pháp ngốc nghếch nhất
"Trước mắt chỉ có thể xem Lôi thạch này coi như là một loại tư nguyên bình thường thôi, dùng Tụ Linh trận dẫn ra lực lượng của nó sau đó chầm chậm đưa vào cơ thể . Nhưng Tụ Linh trận này tốt nhất phải có một loại tài liệu có thể khắc chế được Thiên lôi chi lực mới được. Điều này phải từ từ thí nghiệm thôi."
Nghĩ đến đây, tâm tình của hắn dần chuyển tốt, liền nhịn không được cười lên.
"Đúng lúc đang giúp Hỏa Vân lĩnh bố trí đại trận hộ sơn, có thể từ việc này kiếm thêm ít tài liệu cũng được. Giúp bọn họ như vậy cũng không lấy tiền, thì dùng thêm một ít thứ cũng đâu có vấn đề gì nhỉ."
Đã quyết định như vậy, hắn liền bắt đầu chuẩn bị mọi việc.
Sáng sớm hôm sau, hắn liền cùng với Hứa Thanh Doanh đi tuần tra bốn phía của Hỏa Vân lĩnh, kiểm tra địa thế núi non, rồi thôi diễn trận đồ của đại trận hộ sơn... Rốt cục đây là lần đầu tiên hắn bố trí pháp trận có quy mô lớn như vậy, mặt ngoài tuy vẫn là bộ dạng vô cùng nhàn nhã, thong dong, nhưng trong nội tâm hắn lại cảm thấy rất hưng phấn, cho nên lúc thôi diễn thì say mê vô cùng.
Chỉ dùng thời gian một ngày, hắn đã đem ba đạo đại trận bên trong cùng hai bên sắp xếp ra rất rõ ràng rồi sau đó vẽ ra trận đồ
Tiếp đến hắn đưa ra một bản danh sách, bao gồm các loại tài liệu cần thiết rồi ra lệnh cho Hỏa Vân lĩnh đi mua sắm.
"Phương đạo hữu này!"
Lý trưởng lão sau khi nhìn đến bản danh sách, hắn có chút khó hiểu, đi qua hỏi: "Trong danh sách của ngài, có những thứ như Linh Văn Ngọc Điêu Thạch, Cửu Thứ Thối Hỏa Chuyên, Phong Hỏa Lôi Văn Tiến, Tử Văn Định Thủy Trụ, rồi các loại trận kỳ, phù triện thì ta đều hiểu rõ, lúc bố trận thường rất hay dùng đến chúng. Thế nhưng trong này lại có thêm Hàn Ngọc Tinh, Lôi Kích Mộc, Tuyết Chu Ti...Chúng dùng để làm gì vậy?".
"Đúng thật là gừng càng già càng cay, mới chỉ thêm thắt ít thứ vào mà đã bị phát hiện ra rồi."
Phương Nguyên thấy Lý trưởng lão hỏi như vậy thì mặt hắn không có biểu tình gì, chỉ hỏi một câu: "Ngươi hiểu hay là ta hiểu đây?"
Chương 462 Thể Chất Quái Thai (1)
"Ta định dùng hộ sơn đại trận vốn có của Hỏa Vân lĩnh làm cơ sở, lợi dụng căn cơ tàn trận của nó để bố trí Vân Ba Tráo Hải Trận ở bên ngoài. Trận này có thể huyễn thuật nhiễu địch, dù có người đến công kích thì cũng không phân biệt được phương hướng, hơn nữa trận cơ kiên cố, dù là cao thủ Kim Đan thì cũng không thể phá vỡ một cách dễ dàng được. Hơn nữa điểm mấu chốt là tính chất của trận này và hộ sơn đại trận vốn có của Hỏa Vân lĩnh không bàn mà hợp, có thể tiết kiệm không ít tài liệu..."
"Thủy Mộc tương sinh, Vân Ba Tráo Hải Trận là thủy chúc đại trận, lợi dụng tính chất của trận này, ta có thể bố trí một đạo Thanh Đằng Tứ Ngự Trận, có thể bắt có thể thả, có thể khốn địch, cũng có thể đả thương địch thủ. Mà nhờ mộc tính của Thanh Đằng Tứ Ngự Trận này, ta lại có thể tại bố trí chủ trận hạch tâm là Bát Phương Hỏa Long Trận, mượn nhờ hỏa chúc linh mạch của Hỏa Vân lĩnh để bảo vệ chủ điện của Hỏa Vân lĩnh các ngươi. Nếu như có người đến công kích, ba đạo đại trận tầng tầng tương sinh, tùy tâm vận chuyển, Hỏa Vân lĩnh các ngươi được đại trận này bảo vệ, về sau có thể vô lo vô nghĩ..."
Trước khi chính thức bắt đầu bày trận, Phương Nguyên bày ra tất cả trận đồ, sau đó giải thích cho đám Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão hiểu.
Thần sắc trên khuôn mặt hắn trước sau bình thản như một, nhưng nội tâm thì lại thầm bồn chồn.
Trước đó, khi hắn tiếp xúc với vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh và vị trưởng lão này thì vẫn luôn bày ra bộ dạng cao nhân sâu không lường được. Bây giờ hắn muốn dùng hộ sơn đại trận của người ta để luyện tập nên phải trực tiếp giải thích rõ trận đồ, nếu như để cho người ta nhìn ra sơ hở gì đó thì thật xấu hổ a!
Có điều ngay cả hắn cũng không ngờ được rằng vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh và vị trưởng lão kia càng tỉ mỉ xem xét trận đồ thì lại càng kinh sợ. Đến lúc cuối cùng, bọn họ cùng nhau đặt trận đồ xuống, sau đó cung kính thi lễ với Phương Nguyên.
Hứa Thanh Doanh thở dài: "Hỏa Vân lĩnh có thể được tiền bối tận tâm tương trợ như thế, vãn bối thật không biết nên cảm tạ như thế nào!"
Lý trưởng lão cũng nói: "Ai, lão phu trước đó đúng là ếch ngồi đáy giếng nên mới nói năng như vậy, thật đúng là đã làm trò hề cho thiên hạ..."
"..."
Phương Nguyên nhẹ nhàng ho một tiếng, thản nhiên nói: "Các ngươi cũng có mấy phần ánh mắt đấy!"
Nếu như trận đồ đã được thông qua, vậy thì bắt tay vào làm thôi. Hỏa Vân lĩnh sớm đã chọn mua những vật liệu mà Phương Nguyên cần, lại đặc biệt chọn ra 100 vị đệ tử để Phương Nguyên tùy thời sai khiến. Sau khi chọn một được một ngày hoàng đạo để tế bái lịch đại tiên tổ, bọn họ liền bắt đầu bày trận.
Trước tiên phá vỡ một bộ phận hộ sơn đại trận, chôn xuống căn cơ đại trận mới, sau đó từng chút từng chút khuếch tán ra phía ngoài.
Đây không phải là một công việc nhẹ nhàng, không phải là sự tình có thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Cũng may là Phương Nguyên cảm thấy rất hứng thú với đại trận đầu tiên do mình phụ trách thôi diễn và bố trí, cho nên trước sau đều thôi diễn rất kỹ càng. Sau đó hắn để cho vị Lý trưởng lão kia mang theo 100 đệ tử Hỏa Vân lĩnh đi bày trận, bản thân hắn thỉnh thoảng sẽ đi qua quan sát tiến trình một chút, giải quyết một số vấn đề lâm thời xuất hiện, kiểm tra đo lường uy lực của các bộ phận trong đại trận.
Cứ thế trôi qua vài ngày, hình ảnh của hắn trong lòng đám người Hỏa Vân lĩnh thật sự đã có mấy phần ý vị cao nhân sâu không lường được!
Nhất là đối với vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh Hứa Thanh Doanh.
Lúc đầu nàng tham lam truyền thừa của vị tán tu Ngọc La sơn kia, kết quả bị Phương Nguyên chế trụ. Lúc ấy nàng đã hết sức tuyệt vọng, nghĩ rằng bản thân còn đường sống thì đã là rất khá rồi. Nhưng ai mà ngờ rằng, vị Trận sư trẻ tuổi này mặc dù hạ cấm chế trên người nàng, nhưng cũng bị dị bảo do nàng ném ra hấp dẫn nên đã đáp ứng giúp nàng một tay. Cũng nhờ vào hào quang của người này, nàng mới có thể thu phục được Lý trưởng lão, cũng làm lắng xuống nội hoạn trong tông môn!
Nhưng vào lúc này, tính mạng của nàng dù sao cũng vẫn còn nằm trong tay vị Trận sư trẻ tuổi kia. Nếu người ta còn có mưu đồ gì khác như ham luyến thân thể của nàng, muốn chiếm đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân lĩnh mà lịch đại tổ tiên của nàng tích lũy thì nàng cũng không làm gì được!
Nhưng nàng lại không ngờ được rằng, mình cũng là mỹ nhân có tiếng gần xa, nhưng người ta thế mà lại chướng mắt mình...
Phải biết rằng mị công của nàng cho tới bây giờ đều là mười phần chắc chín, ngay cả người sắp xuống lỗ như Lý trưởng lão mà cũng bất giác chịu ảnh hưởng!
Có điều tên trận sư này rõ ràng là một tên thanh niên trẻ tuổi huyết khí phương cương, thế nhưng hắn lại làm cho nàng nhiều lần phá công.
Việc này cũng khiến cho nàng liên tục chịu đả kích, có đôi khi không nhịn được mà hoài nghi rằng mị công mình đang tu luyện có phải có vấn đề gì rồi hay không!
... Nếu không phải do mị công của mình có vấn đề, vậy thì nhất định là do tên Trận sư kia có vấn đề!
Chỉ là nàng trước giờ hay lắc lư vài vòng trước mặt Phương Nguyên, quả thực là bởi vì nàng cảm thấy không thật sự an toàn.
Nàng thường xuyên mê hoặc tên Trận sư này chính là để có thể thoáng nắm giữ vận mệnh của mình một chút.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, hình như nàng cũng không cần phải làm như vậy.
Người ta rõ ràng chướng mắt mình, hình như cũng chướng mắt luôn cả cơ nghiệp của Hỏa Vân lĩnh!
Mặc dù Thiên Ngoại Lôi Thạch đã được giao cho đối phương, thế nhưng đối phương lại không hề tỏ ra tham lam, giống như chỉ muốn làm cho xong để vung tay rời đi. Có lẽ đúng như những gì hắn nói, trợ giúp Hỏa Vân lĩnh bố trí một hộ sơn đại trận hoàn toàn mới là cách để hắn trả lại nhân quả này.
Ngay cả trận đồ cũng được hắn giải thích từng điểm từng điểm rõ ràng, thời điểm bày trận cũng dùng người của Hỏa Vân lĩnh nàng, vậy thì còn phải lo lắng gì nữa!
Tên Trận sư này, thật đúng là một người không thích để cho người ta chịu thiệt thòi a...
Chương 463 Thể Chất Quái Thai (2)
Chuyện đến nước này, ngay cả Hứa Thanh Doanh cũng cảm thấy có hơi khâm phục hắn!
Sinh ra tại Ô Trì quốc, sống ở một nơi gần Man Hoang như thế, nàng từ nhỏ đến lớn cũng thường nhìn thấy một số người tu hành vì một chút lợi ích mà đánh nhau vỡ đầu. Ngay cả Lý trưởng lão nhìn nàng lớn lên từ nhỏ mà cũng có tâm tư phản bội nàng. Nhưng dưới cái nhìn của nàng, đây hết thảy đều là chuyện đương nhiên, người không vì mình, trời tru đất diệt, bị người mưu hại thì đó là do mình không cẩn thận chứ sao?
Nhưng khi đối mặt với điệu bộ của vị Trận sư trẻ tuổi này, Hứa Thanh Doanh lại cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn thay đổi.
Lợi mình thì chắc chắn sẽ hại người sao?
Người ta lại không cho rằng như vậy, hắn muốn thứ gì thì sẽ có đủ bản lĩnh để kiếm về!
Không phải không dám để cho người ta ăn thiệt thòi, mà là không cần thiết a!
"Đệ tử cao nhân tựa như Thần Long trên trời, quả nhiên không phải là người mà những kẻ có tâm tư bẩn thỉu như chúng ta có thể phỏng đoán được..."
Ôm ý nghĩ như thế nên nàng lại phụng dưỡng Phương Nguyên càng cẩn thận hơn.
Có điều sự biến hóa về tâm tình này của Hứa Thanh Doanh lại không được Phương Nguyên phát hiện ra, hoặc có thể nói là hắn không thèm để ý tới.
Ngây ngốc tại Hỏa Vân lĩnh trong khoảng thời gian này, hắn cũng có thu hoạch không nhỏ.
Công cuộc bố trí hộ sơn đại trận tại Hỏa Vân lĩnh quy mô như thế thực sự giúp hắn thu hoạch không ít kinh nghiệm dị thường quý giá trong trận thuật nhất đạo.
Càng mấu chốt hơn nữa chính là, tất cả vật liệu mà hắn dùng để thí nghiệm đều thông qua Hỏa Vân lĩnh mua về cho hắn. Bây giờ hắn đã thử qua mười mấy loại vật liệu khác biệt, cũng phát hiện một số vật liệu có tác dụng khắc chế lực lượng lôi chúc. Có điều hiệu quả của chúng lại không quá rõ ràng, hoặc là có những khuyết điểm khác. Bởi vậy hắn tạm thời không tu hành mà chuyên tâm thử nghiệm thêm mấy loại để chọn ra thứ ưu tú nhất!
Đương nhiên, vấn đề tất nhiên cũng có, đó là những thí nghiệm này quá mức nguy hiểm...
Có lần Phương Nguyên dùng Hàn Thủy Tinh để làm thí nghiệm, ai ngờ lực lượng bên trong Lôi Thạch lại bị dẫn ra, oanh cho Phương Nguyên đầu đầy bụi đất, lông tóc dựng đứng, triệt để mất đi phong phạm cao nhân, báo hại hắn phải dưỡng thương tận hai ngày mới dám đi ra ngoài gặp người khác...
Ngay cả Quan Ngạo hiện tại khi gặp Phương Nguyên thì cũng sẽ bất giác run rẩy.
Sau khi giúp Phương Nguyên làm thí nghiệm một lần, hắn thà đi giúp Hỏa Vân lĩnh bày trận khiêng đá chứ nhất quyết không chịu tới hỗ trợ nữa.
Phương Nguyên tính toán một chút thì mới phát hiện ra rằng chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là Trúc Cơ cho Quan Ngạo.
Tu vi hiện tại của hắn hơi yếu một chút, thời điểm mình cần hắn hỗ trợ thì có hơi không đủ sức.
Động phủ Hỏa Vân lĩnh đáp ứng xây dựng cho hắn đã xây xong, hắn cũng đã chuyển vào đó ở.
Lúc đó Phương Nguyên muốn Hỏa Vân lĩnh xây động phủ này, kỳ thực chính là để cho Quan Ngạo dùng khi Trúc Cơ.
Hắn đã cảm ứng Hỏa tính của địa mạch ở Hỏa Vân lĩnh này một phen, phát hiện ra rằng phẩm chất của địa mạch này hết sức bình thường, một đầu hỏa chúc địa mạch mà hắn tùy tiện tìm thấy tại Vân Phù sơn cũng có phẩm giai cao hơn cái này. Có điều nghĩ lại cũng đúng, nếu như phẩm chất của hỏa chúc linh mạch này thật sự cao cường, e rằng cũng không tới phiên tiểu tiên môn như Hỏa Vân lĩnh nắm giữ nó trong tay mấy trăm năm, mà sớm đã bị một số thế lực lớn đoạt đi sạch sẽ rồi!
Thế nhưng một đầu địa mạch như thế này cũng miễn cưỡng đủ cho Quan Ngạo dùng rồi!
Bây giờ Quan Ngạo đã đi theo Phương Nguyên hơn hai năm. Lúc trước trong Ma Tức hồ thí luyện, hắn ăn vào Già Lam Thảo, một thân tu vi liền tăng lên một mảng lớn, tiếp cận Luyện Khí tầng chín. Trong hơn hai năm qua, Phương Nguyên cũng không đối xử hẹp hòi với hắn. Các loại linh đan diệu dược, tài nguyên tu hành, phàm là thứ Quan Ngạo dùng được, Phương Nguyên đều sẽ phân cho hắn dùng, thế nhưng dần dần, Phương Nguyên lại phát hiện ra một đặc tính khác của Quan Ngạo!
Tên ngốc này, thật sự là một kẻ quái thai...
Đối với người ngoài, linh dược bảo dược tất nhiên là có thể tăng cao tu vi, thế nhưng khi phục dụng nhiều thì lại khó tránh khỏi việc bão hòa. Nếu lại tiếp tục ăn những linh dược bảo dược này, không những không tăng cao tu vi mà còn có hại đối với thân thể.
Ngoài ra người bình thường ăn linh dược cũng chỉ có thể hấp thu một phần nhỏ để biến thành pháp lực của mình, còn phần lớn đều thất thoát đi mất...
Đây là nguyên nhân vì sao linh dược đều được luyện thành đan dược, bởi vì khi có quân thần hỗ trợ thì sẽ phục dụng dễ dàng hơn!
Giảm bớt tác dụng phụ, ngoài ra còn tốt cho tiêu hóa nữa!
Thế nhưng Quan Ngạo lại không giống vậy, thể phách quái thai của hắn hình như hoàn toàn không bị tác dụng phụ của linh dược ảnh hưởng.
Càng kinh khủng hơn, cái dạ dày của hắn lại còn giống như một cái động không đáy, giống như vĩnh viễn không đạt tới mức bão hòa. Chỉ cần hắn ăn linh dược hoặc là linh đan thì tu vi chắc chắn sẽ tăng trưởng, giống như ăn cơm thì sẽ làm tăng thêm khí lực vậy!
"Trên đời này, chẳng lẽ thật sự có người có thể thông qua cách cắn nuốt vô số linh đan bảo dược để thay thế tu hành hay sao?"
Ngay cả Phương Nguyên sau khi phát hiện ra chuyện này thì cũng có hơi nghẹn họng trân trối.
Hoặc có thể nói là hâm mộ!
Sau khi kinh ngạc, hắn lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn.
Bởi vì hắn cảm thấy, đặc điểm này của Quan Ngạo không phải có từ trước đó, mà là sau khi rời khỏi Thanh Dương tông thì mới từ từ thể hiện ra ngoài. Cũng giống như lúc trước khi ở trong Ma Tức hồ, hắn cho đối phương ăn một gốc Già Lam Thảo, sau đó hắn còn chuyển cho tên kia một đạo Huyền Hoàng khí. Cả hai việc này đều kích phát rất nhiều tiềm lực cho tên ngốc đó, ngoài ra còn khiến cho nhục thân của Quan Ngạo càng kinh khủng hơn.
Có điều ngẫm lại cũng đúng, nếu như lúc trước tại Thanh Dương tông, đặc tính cắn nuốt vô số linh dược để tăng cao tu vi của Quan Ngạo bị một trưởng lão trong tông môn phát hiện thì hắn sớm đã bị Tử Vân phong giấu đi như bảo bối, hơn nữa còn cho hắn ăn linh dược như bò ăn cỏ rồi!
Chương 464 Quan Ngạo Trúc Cơ (1)
Nói tóm lại, tốc độ tăng tiến tu vi của Quan Ngạo thực sự nhanh hơn những gì Phương Nguyên tưởng tượng quá nhiều.
Ngay từ một năm trước, một thân tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, cũng là lúc nên tìm cơ hội Trúc Cơ rồi!
Phương Nguyên sau khi trải qua một phen suy tính kỹ càng thì đã thay Quan Ngạo lựa chọn một con đường Trúc Cơ tốt nhất.
Đơn giản nhất, trực tiếp nhất, nhất mạch Hỏa hành Trúc Cơ!
Trúc Cơ có Đan dược Trúc Cơ, Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Đạo Trúc Cơ.
Mà Ngũ Hành Trúc Cơ lại phân thành Trúc Cơ theo ngũ mạch, dưới tình huống bình thường mà nói, thời điểm Trúc Cơ luyện hóa địa mạch càng nhiều, tất nhiên là tiềm lực sẽ càng lớn, thực lực sau khi Trúc Cơ cũng càng cao! Nhưng Phương Nguyên cũng hiểu rõ, sở dĩ nói như vậy là bởi vì sau khi Trúc Cơ đều sẽ tu luyện thần thông thuật pháp, có thể cảm ứng Ngũ Hành chi lực tương ứng càng nhiều, dĩ nhiên thực lực sẽ càng cao, tiềm lực cũng càng lớn.
Thế nhưng dù sao đó cũng chỉ là nhằm vào người bình thường mà nói, Quan Ngạo không phải là người bình thường!
Nhục thân hắn mạnh vô song, trời sinh thần lực, lại vốn ngốc nghếch.
Dù cho Phương Nguyên đã dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tu bổ tâm trí cho hắn, nhưng tối đa cũng chỉ đạt tới mức trước đó mà thôi...
Trông cậy vào chính bản thân hắn tự nghiên cứu ra phương pháp tu hành gì đó là rất không có khả năng. Cần biết rằng, cho dù là hiện tại, tâm pháp Quan Ngạo tu luyện đều do Phương Nguyên dùng Thiên Diễn chi thuật đơn giản hoá đến cực hạn để hắn tu luyện, những thứ quá phức tạp, trông cậy để Quan Ngạo học tốt không dễ dàng, ngược lại còn có khả năng khiến hắn trở nên hồ đồ. Bởi vậy Phương Nguyên liền quyết định để Quan Ngạo đi theo con đường đơn giản này, cứ như vậy mà phát triển lên!
Trúc Cơ đơn mạch cũng rất tốt!
Đơn giản, thuần túy, gọn gàng mà linh hoạt!
Về phần tương lai là dạng thần thông pháp thuật gì, thì cũng không cần suy tính.
Cho dù Quan Ngạo dựng thành ba mạch thậm chí bốn mạch Trúc Cơ, hắn cũng không học được nhiều thần thông phép thuật như vậy!
Dạng quái thai trời sinh thần lực giống như hắn, không đi theo con đường võ pháp đó chính là phung phí của trời!
Theo hiểu biết đối với Quan Ngạo ngày càng sâu, có đôi khi Phương Nguyên cũng có chút chờ mong...
Bằng nhục thân vốn có của Quan Ngạo, nếu như có một ngày hắn thật sự có thể phát huy ra tất cả tiềm lực của mình...
... khi đó sẽ thật sự khủng bố đến mức nào chứ?
Trước đó khi tạm biệt Lạc Phi Linh trên Tiên Đài, Cửu cô đã từng nói với Phương Nguyên những chuyện liên quan đến đám thiên kiêu Đạo Tử được lịch đại cổ thế gia và Tiên Đạo truyền thừa bồi dưỡng ra. Mặc dù nghe đáng sợ, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng gặp qua, thế nhưng có lẽ Cửu cô cũng không nghĩ tới, kỳ thật lúc ấy ở ngay chân núi phía dưới Tiên Đài, cũng có một tên siêu cấp quái thai, ngớ ngớ ngẩn ngẩn đang ngồi xổm ở đó...
Mà tên quái thai này, ở một mức độ nào đó khiến Phương Nguyên cũng phải cảm thấy thật sự hâm mộ!
"Trúc Cơ chính là hấp thu địa mạch chi lực để luyện hóa một thân pháp lực, là thiên địa có linh, mệnh số định sẵn; con người ta đều bị giới hạn bên trong túi da của bản thân, sinh lão bệnh tử đều theo ý trời, nhưng nhờ có linh khí đại địa kết thành đạo cơ, tẩm bổ thần hồn, nên có thể phá tan gông cùm xiềng xích kia..."
Phương Nguyên nghiêm túc nhìn qua Quan Ngạo, giải thích cho hắn về Trúc Cơ chi đạo.
Quan Ngạo: "Ừm!"
Phương Nguyên nhìn hắn: "Nghe hiểu chứ?"
Quan Ngạo: "Hoàn toàn không hiểu!"
Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài: "Lát nữa ngươi đi vào, nghịch chuyển pháp lực, dẫn Địa Hỏa nhập thể!"
Quan Ngạo đại hỉ: "Bây giờ đã hiểu!"
Phương Nguyên: "Địa Hỏa chưa đầy thì đừng nên dừng lại, phải đợi đến khi đến toàn thân sôi trào, pháp lực gào thét..."
Quan Ngạo: "Lại không hiểu!"
Phương Nguyên: "... Cũng giống như là cảm giác ăn no vậy!"
Quan Ngạo: "Hiểu rồi!"
Phương Nguyên: "Sau khi đã ăn no rồi, liền luyện hóa Địa Hỏa..."
Quan Ngạo: "Cái gì gọi là luyện hóa?"
Phương Nguyên: "Bình thường ngươi ăn linh đan bảo dược vào thì giải quyết như thế nào?"
Quan Ngạo: "Một lúc sẽ tiêu hóa sạch sẽ..."
Phương Nguyên: "Vậy thì cứ theo tâm pháp trước đó ta truyền cho ngươi tu luyện, không ngừng vận chuyển pháp lực, phát sinh chuyện gì cũng không cần ngừng lại!"
Quan Ngạo: "Tới khi nào mới thôi đây?"
Phương Nguyên cẩn thận nghĩ nghĩ: "Tới khi ngươi cảm thấy mình lại đói bụng mới thôi!"
Quan Ngạo nghe xong, hồi lâu sau nói: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"
Phương Nguyên: "... Àiiii!"
Lúc đầu Phương Nguyên cảm thấy Trúc Cơ là một quá trình rất phức tạp, rất huyền ảo, ẩn chứa đại trí tuệ trong đó. Thế nhưng không biết tại sao, sau khi tán gẫu với Quan Ngạo một trận, bỗng nhiên hắn chợt thấy ngay cả chính mình cũng cảm thấy quá trình Trúc Cơ này dường như trở nên đơn giản quá mức...
Bất kể nói như thế nào, cuối cùng hắn cũng để cho Quan Ngạo tiến vào động phủ mới dựng lên gần đây.
Động phủ này nằm ở đầu nguồn linh mạch Hỏa Vân lĩnh, là nơi địa khí Hỏa hành nồng đậm nhất. Theo phân phó của Phương Nguyên, dưới sườn núi được móc ra hai cái hầm đá, chung quanh cũng bày ra một tòa Tụ Linh trận cỡ trung. Mà ở chung quanh, vị bảo đảm ổn thỏa, Phương Nguyên lại bày ra một đạo Bắc Đẩu Tinh Quang Trận làm tầng phòng hộ sau cùng, sau đó hắn đích thân canh giữ ở bên ngoài động phủ hộ pháp cho Quan Ngạo!
Trước đó hắn đã nói qua với đám người Hỏa Vân lĩnh, khi mình chưa xuất quan, không được tùy tiện tới quấy rầy.
Lúc trước mình Trúc Cơ tại Vân Phù sơn, trước sau cũng chỉ mất chưa đến một canh giờ, nhưng Phương Nguyên cũng biết, lúc ấy là do mình mạo hiểm, không thể tính toán theo lẽ thường. Dưới tình huống bình thường, quá trình Trúc Cơ tối thiểu cũng mất vài ngày thậm chí là mấy tháng, đương nhiên, đó là do tu sĩ trước khi Trúc Cơ bình thường đều phải điều chỉnh trạng thái, tìm kiếm linh mạch, thậm chí là chờ ngày hoàng đạo các thứ...
Quan Ngạo cũng không phiền toái như vậy, trực tiếp tiến vào liền Trúc Cơ, nhưng cho dù như vậy cũng cần phải mất mấy canh giờ!
"Ầm!"
Hắn ở bên ngoài ngó vào bên trong động phủ quan sát Quan Ngạo, chọn một nơi nóng nhất ngồi xuống.
Sau đó hắn tập trung tinh thần, thầm vận pháp lực.
Lập tức hắn có thể nhìn thấy, bên trong địa mạch có từng tia từng tia hỏa khí đang chậm rãi tràn vào thể nội Quan Ngạo.
Chương 465 Quan Ngạo Trúc Cơ (2)
Cảm ứng được số lượng cùng sự mạnh mẽ của hỏa khí, Phương Nguyên âm thầm gật đầu, thể chất Quan Ngạo quả nhiên không tồi, hấp thu địa khí rất nhanh!
Chiếu theo tốc độ như vậy, chỉ trong khoảng thời gian uống cạn chung trà, địa khí hắn hấp thu được đã muốn mạnh hơn rất nhiều người.
Bởi vậy, Phương Nguyên cũng tập trung tinh thần quan sát, bảo đảm quá trình này diễn ra thuận lợi.
Chỉ có điều hắn không nghĩ tới chính là, rất nhanh, thời gian một chén trà đã trôi qua...
Sau đó là thời gian hai chén trà trôi qua...
Một nén hương trôi qua...
Nửa canh giờ...
Một canh giờ...
Quan Ngạo vẫn vững vàng ngồi đó, tốc độ hấp thu địa mạch hỏa khí chẳng những không chậm lại, mà ngược lại còn mơ hồ tăng lên.
Sắc mặt Phương Nguyên đã sớm thay đổi!
Thậm chí có mấy lần hắn sém không kìm được, định đi vào ngăn cản Quan Ngạo!
Người bình thường hấp thu địa mạch hỏa khí như vậy, đại khái đã sớm áp chế không nổi, bị no đến mức bạo thể rồi đi?
Thế nhưng Quan Ngạo vẫn chưa có ý định dừng lại mảy may...
Mà sở dĩ Phương Nguyên nhịn xuống không xông vào, cũng chính là vì điểm này!
Bởi vì hắn phát hiện ra, địa mạch hỏa khí trong thể nội Quan Ngạo dường như vẫn còn xa xa chưa đạt tới mức độ bão hòa...
Thậm chí từ góc độ của hắn đi cảm ứng, trạng thái của Quan Ngạo cũng không có gì khác biệt so với lúc mới bắt đầu!
Đơn giản mà nói, đây chỉ là một quá trình bình thường, chỉ là do Quan Ngạo hấp thu địa mạch hỏa khí vượt xa người khác rất nhiều mà thôi!
"Tên này... Tên này thật đúng là quái thai mà..."
Phương Nguyên sợ ngây người, toàn thân đều chịu đả kích rất lớn.
Hiển nhiên tốc độ Quan Ngạo hấp thu địa mạch hỏa khí càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng lúc lại như cá voi hút nước vậy, vô tận địa mạch hỏa khí đều bị hắn hấp thu vào thể nội. Phương Nguyên cũng thật sự có chút bó tay rồi, hắn thầm nghĩ đầu linh mạch này sẽ không bị hút khô mất đi?
Đầu địa mạch này của Hỏa Vân lĩnh vốn cũng không phải là địa mạch tốt nhất. Dưới tình huống bình thường mà nói, mỗi lần để một người tiến vào nếm thử Trúc Cơ, hấp thu đi Địa Mạch chi khí, đại khái sẽ cần phải mất ba năm mới có thể khôi phục nguyên trạng. Thế nhưng lần này Quan Ngạo Trúc Cơ lại hấp thu nhiều Địa Mạch chi khí như vậy, có trời mới biết đến lúc nào mới có thể khôi phục lại mức độ đậm đặc như lúc đầu?
Ba mươi năm?
Hay là một trăm năm?
Điều này khiến cho Phương Nguyên cũng cảm thấy phát ngại, lần này Hỏa Vân lĩnh xem như thua thiệt lớn.
Nhưng hắn cũng không định ngăn cản Quan Ngạo!
Chuyện Trúc Cơ, mặc dù trên lý thuyết có thể nếm thử nhiều lần, nhưng ai cũng biết, sau mỗi lần thất bại, độ khó của lần Trúc Cơ thứ hai sẽ gia tăng rất nhiều. Nói cách khác, cơ hội Trúc Cơ thành công sẽ càng ngày càng nhỏ. Quan Ngạo Trúc Cơ lần này thoạt nhìn vẫn rất ổn định, nhưng Phương Nguyên cũng không chắc chắn nếu hiện tại hắn ngăn cản, thì sau này Trúc Cơ còn có bao nhiêu khả năng thành công!
Bởi vậy hắn chỉ có thể đưa ra quyết định, bất kể như thế nào đều phải cam đoan Quan Ngạo Trúc Cơ thành công.
"Ầm ầm..."
Lúc này không riêng gì Phương Nguyên ở trong khu vực động phủ, mà ngay cả những nơi khác trên Hỏa Vân lĩnh, chúng đệ tử đang bố trí đại trận hộ sơn Hỏa Vân lĩnh cũng đều phát hiện ra tình huống không đúng. Thân là tu sĩ, bọn hắn cũng đều có thể cảm nhận được phương hướng Địa Mạch chi khí lưu động. Lúc này rõ ràng bọn hắn có chút kinh ngạc, bởi vì hỏa khí bên trong ngọn núi này, vậy mà đều đang điên cuồng lao về khu vực động phủ mới xây phía sau núi kia!
Dị biến bực này, thậm chí khiến bọn hắn nhớ tới một truyền thuyết!
Thời kỳ Thượng Cổ có Cự Thần hạ mặt trời, khi khát nước liền vốc lên sông lớn để uống!
Cảm giác của bọn hắn hiện tại chính là, dường như phía sau núi có một vị Cự Thần đang hút sạch đầu địa mạch linh khí này vậy!
"Thiếu môn chủ, chuyện này... chuyện này không đúng..."
Vị Lý trưởng lão kia vội vã tìm tới Hứa Thanh Doanh, kinh hoảng nói: "Ngươi chắc chắn vị Trận sư kia đang hộ pháp giúp hắn Trúc Cơ chứ? Nếu như là Trúc Cơ, sao lại cần nhiều địa khí như vậy? Gặp quỷ rồi, cho dù là mười người Trúc Cơ chỉ sợ cũng sẽ không tiêu hao nhiều như vậy. Nhất định là hắn đang giả vờ Trúc Cơ để tu luyện một môn công pháp tà môn gì đó, chúng ta há lại có thể để yên cho hắn tiếp tục như vậy chứ?
"Hắn... Hắn..."
Hứa Thanh Doanh rõ ràng cũng đang bối rối, nhìn về hướng động phủ phía sau núi, muốn nói lại thôi.
Trong lòng nàng cũng đang cảm thấy nghi hoặc.
Trúc Cơ dĩ nhiên là không thể gây ra động tĩnh như vậy, nhất định là vị Trận sư kia đang âm thầm làm gì đó...
Chỉ có điều, sau khi nghĩ kỹ trong lòng nàng lại cảm thấy bất đắc dĩ: "Cái mạng nhỏ của ta vẫn đang nằm trong tay hắn, lại có thể làm gì chứ?"
"Thiếu môn chủ, ta đã sớm muốn nói chuyện này!"
Lý trưởng lão thấy Hứa Thanh Doanh tỏ ra do dự, liền đưa ra quyết định, thấp giọng nói: "Ngươi cũng nên biết, hiện tại lão phu đã ký huyết khế, chỉ có thể một lòng suy nghĩ cho Hỏa Vân lĩnh, há có thể để cho vị trận kia sư kia cứ mãi nắm tính mạng của ngươi trong tay được chứ?"
"Theo ý kiến của ta, tình thế hiện tại đã có sự khác biệt lớn, không phải chúng ta đang bị vây trong trận của hắn như ở Ngọc La sơn, mà là hắn đang bị vây trong Hỏa Vân lĩnh của chúng ta. Há lại cứ trơ mắt nhìn tên Trận sư kia làm ẩu ở Hỏa Vân lĩnh chúng ta sao? Chi bằng để lão phu đích thân xuất thủ, đem người bắt hắn lại, buộc hắn phá giải cấm chế trên người ngươi, đoạt lại Thiên Ngoại Lôi Thạch của chúng ta, ý của ngươi như nào?"
Hứa Thanh Doanh nghe lời này liền nao nao, trong lòng nhất thời cũng hơi do dự.
Lý trưởng lão nói như vậy, cẩn thận tính toán cũng có bảy tám phần nắm chắc, nhất là nếu như tên Trận sư kia quả thật đang mượn địa mạch Hỏa Vân lĩnh tu hành công pháp tà môn gì đó mà nói, thì bây giờ chính là thời điểm then chốt, muốn xuất thủ thì đây là thời cơ không thể tốt hơn...
Thế nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, trong lòng nàng liền cảm thấy nặng nề.
Không hiểu sao nàng lại nhớ đến lời nói của vị Trận sư ngày đầu tiên tới đây đã nói: "Ta không phải là người thích để cho người ta thua thiệt!"
Dưới đủ loại tâm tình ảnh hưởng, nàng do dự nửa ngày, liền chần chờ nói: "Hay là chờ thêm một chút đi..."