-
Chương 381-385
Chương 381 Long Trời Lở Đất (2)
Chỉ có điều, từ khi rời khỏi Ma Tức hồ, danh vọng của hắn quá mức mạnh mẽ, nên những người kia không dám tìm đến gây chuyện mà thôi!
Hiện tại nghe thấy trong lời nói của tên đại đệ tử chân truyền Thần Tiêu phong này, tựa hồ có thâm ý riêng, đương nhiên Phương Nguyên hiểu được, nhưng cũng mặc kệ hắn.
"Ha ha, bàn về chuyện tu vi, có lẽ có chút cơ duyên, như một gốc linh dược, một viên bảo đan cũng có thể làm cho tu vi người ta tăng lên không ít. Thế nhưng đêm qua ta cùng Đoàn sư đệ ngươi hàn huyên hồi lâu, nghe ngươi nói vị Phương Nguyên sư đệ này ở trong Ma Tức hồ chém chết Ma Ưng, trấn áp hỗn loạn, chuyện này phải có bản lĩnh thực sự, tự mình khổ luyện mới có thể làm được, không phải chỉ một câu nói đạt được cơ duyên là làm được..."
Cam Long Kiếm nghe vậy, chỉ cười một tiếng, trong lời nói dường như có ý bênh vực Phương Nguyên.
Đoàn Phi Uyên nghe vậy, vẻ mặt lộ ra có chút xấu hổ.
Tối hôm qua, hắn bồi tiếp Cam Long Kiếm tham gia tiên yến xong, liền tháp tùng hắn trở về. Cam Long Kiếm mời hắn ở lại uống mấy chén, đây là chuyện có mặt mũi cỡ nào chứ, nên đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt, thế là hai người cùng ngắm trăng uống rượu rất lâu. Đối với một vài vấn đề Cam Long Kiếm hỏi tới, hắn cũng không chút giấu giếm, đều nói ra hết, mặc dù những vấn đề kia đều không phải là bí mật gì, tuy nhiên dù nói gần nói xa, hắn cũng không nói tốt về Phương Nguyên được mấy câu.
"Làm sao hắn lại biết rõ những chuyện ta từng trải qua trong Ma Tức hồ như vậy?"
Phương Nguyên cũng khẽ nhíu mày, nhìn Đoàn Phi Uyên một chút, trong lòng lập tức hiểu ra đại khái. Hắn không muốn nói thêm gì nữa, liền thi lễ về phía Cam Long Kiếm một cái, nói: "Sau này nếu có cơ hội, đương nhiên phải thỉnh giáo Cam sư huynh, mong rằng Cam sư huynh sẵn lòng chỉ giáo!"
Hắn nói ra lời này, là đã có ý cáo lui.
Lúc này tất cả mọi người đang chờ xem lễ, nên đương nhiên hắn cũng không thể đứng đây nói chuyện với Cam Long Kiếm quá nhiều.
"Chỉ giáo thì không dám nhận, có cơ hội cùng nhau luận bàn là được!"
Cam Long Kiếm nở nụ cười, nói: "Mặc dù tu vi ta hơi cao hơn ngươi một chút, nhưng Phương Nguyên sư đệ mới Luyện Khí tầng bốn đã có thể trảm yêu trừ ma, thiên tư như vậy, sao có thể coi thường chứ? Nói không chừng sau khi giao lưu một phen, người đạt được chỗ tốt lại là ta cũng nên!"
"Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, làm sao lại nói như vậy chứ?"
Phương Nguyên lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng không đáp lời, chỉ chắp tay một cái.
"Ha ha, các ngươi nói chuyện thật hợp ý, chuyện này sau này lại đàm luận là được, chớ để quá giờ!"
Dường như Vân trưởng lão cũng cảm thấy vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này quá nhiều lời, nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi đưa tay giữ bả vai Phương Nguyên, đi thẳng về phía trước.
"Ha ha, cũng sắp đến giờ rồi, mau đi làm lễ bái sư đi..."
Đám người trong điện ở chung quanh, lúc này cũng nở nụ cười, đều nhường ra một con đường phía trước.
Vậy mà Phương Nguyên đang đi đến phía trước hương án, vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông ở phía sau, nhìn theo bóng lưng Phương Nguyên, đột nhiên lại cười một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư đệ chậm đã, ta còn một vấn đề, ta là người không thích ở trong tiên môn khô khan, chỉ thích du lịch thiên hạ, kết giao anh hùng cùng thế hệ. Trước đây không lâu, thời điểm ta đến Thái Nhạc thành du lịch, cũng từng nghe được truyền thuyết Phương Nguyên sư đệ một kiếm chém chết yêu ma. Bắt đầu từ lúc đó, ta đã sinh lòng muốn kết giao với ngươi, chỉ là ta cảm thấy rất ngạc nhiên, con yêu ma ngươi giết chết kia..."
"Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này không biết lễ phép hay sao?"
Lúc này bất kể là ai, cũng hơi nhíu mày, cảm thấy vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này nói quá nhiều, không khỏi thất lễ.
Ngay cả Đoàn Phi Uyên, lúc này cũng cảm thấy có chút không ổn, vội vàng thấp giọng khuyên nhủ: "Cam sư huynh, xem lễ trước đi!"
Mà Cam Long Kiếm nghe lời này, trên mặt càng hiện lên vẻ tươi cười có phần kỳ lạ, khe khẽ lắc đầu, nói: "Xem lễ tất nhiên là phải xem, chỉ có điều trước khi xem lễ ta còn muốn hỏi một chút, chuyện Phương Nguyên sư đệ giết thế tử của Yêu Vương, còn muốn giấu diếm đến khi nào đây?"
"Cái gì?"
Vừa nghe được câu này, tất cả mọi người tại đương trường đều ngây người, nhất thời không ai kịp phản ứng.
Đám người Đoàn Phi Uyên lại càng triệt để đứng hình, tỏ ra không hiểu nhìn Cam Long Kiếm.
Mà Phương Nguyên thì lạnh hết sống lưng, tay nắm kiếm chặt hơn mấy phần.
Trong không khí tràn ngập nghi hoặc, bỗng nhiên Tần trưởng lão Thần Tiêu phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, vẻ mặt có chút tức giận, chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu hữu Âm Sơn tông, đây là thịnh điển của tông ta, ngươi lại nói hươu nói vượn gì trong này?"
"Nói hươu nói vượn?"
Cam Long Kiếm cười cười, ung dung đi về phía trước, đón nhận ánh mắt của vô số người trong đại điện, chậm rãi mở miệng nói: "Lần này ta ra ngoài du lịch, thứ nhất là vì mở mang tầm mắt, thứ hai, chính là nghe ngóng điều tra giúp hảo hữu chí giao của sư tôn ta, Nam Hoang Yêu Vương, xem ấu tử của hắn rời nhà đi tới nơi nào. Ta được hắn nhờ vả, ngầm tra hỏi khắp nơi, suốt nửa năm qua đã đi khắp 13 nước Vân Châu, rốt cục cũng xác định hành tung của nó, nếu ta đoán không sai, hẳn là . .. hắn đã chết trong tay Phương Nguyên sư đệ a?"
"Nam Hoang Yêu Vương?"
Vừa nghe Cam Long Kiếm nói ra cái tên này khỏi miệng, đám người tiên môn trong điện lập tức đều lặng ngắt như tờ.
Đám tiểu bối ở các tiên môn Vân Châu nghe qua cái tên này e là không nhiều, nhưng nhân vật thế hệ trước, lại không ai lạ lẫm đối với cái tên này.
Ngàn năm trước đó, nhân dịp Tiên Minh đại loạn, yêu ma liền xâm lấn Vân Châu quy mô lớn, tàn sát vô số dân chúng cùng tu sĩ tiên môn, giết đến máu chảy thành sông, đất đỏ ngàn dặm, vô số đạo thống tiên môn ở Vân Châu hủy diệt, quả thật là tai kiếp to lớn nhất trong vòng mấy ngàn năm qua của Vân Châu...
Mà trong vô số yêu ma xâm lấn kia, kẻ thống lĩnh chúng yêu, thôi động kiếp nạn này, chính là Nam Hoang Yêu Vương.
Chương 382 Trảm Yêu Trừ Ma Có Vấn Đề Gì Sao? (1)
Về sau, trường hạo kiếp này bị Tiên Minh trấn áp, dù cuối cùng yêu ma cũng rút khỏi Vân Châu, đi về phía tây Âm Sơn, nhưng bóng ma trong lòng người Vân Châu vẫn chưa biến mất. Có điều tên Nam Hoang Yêu Vương kia ngược lại cũng trở nên yên tĩnh không ít, ẩn núp tại Cửu U Yêu Thành, ngàn năm qua chưa từng đạp chân qua Vân Châu một bước.
Thời gian dần trôi qua, tu sĩ Vân Châu đều đã sắp quên đi hắn, ai có thể ngờ, ở nơi này lại lần nữa nghe được danh tự tên ma đầu này chứ?
Đây là điều mà đám người trong điện đều không thể tưởng tượng được. Bây giờ là thịnh điển thu đồ đệ của tông chủ Thanh Dương tông, trưởng lão và chân truyền của các đại tiên môn đều chạy tới xem lễ. Từ đó có thể thấy được điển này long trọng đến cỡ nào, cũng cho thấy sự coi trọng của Thanh Dương tông và tứ đại tiên môn Việt quốc đối với Phương Nguyên. Ai ngờ chân truyền Âm Sơn tông thế mà lại chỉ trích người sắp bái làm môn hạ của tông chủ Thanh Dương tông, nói hắn là người giết chết ấu tử của Nam Hoang Yêu Vương?
Việc này làm cho mọi người trong điện đều vô cùng kinh dị, không dám tin tưởng đây là sự thật...
Thế tử của Nam Hoang Yêu Vương, đây là kẻ có thân phận gì, hơn nữa còn có bản lãnh đến cỡ nào?
Trong khi đó vị đệ tử Thanh Dương tông này, biểu hiện dù có kinh dị đi chăng nữa thì cũng chỉ có cảnh giới Luyện Khí mà thôi, hắn làm sao có thể giết chết thế tử của Yêu Vương được?
Thân phận và địa vị của hai người chênh lệch quá xa đi!
"Tiểu hữu Âm Sơn tông, ngươi đến Thanh Dương tông ta xem lễ, tế tông trên dưới đều dùng lễ để tiếp đón, nhưng ngươi cần phải chú ý coi lại cách nói chuyện một chút. Đừng vọng tưởng chỉ trích đệ tử tông ta, người cho rằng Thanh Dương tông ta thật sự sợ ngươi, không dám tới hỏi tội tông chủ Âm Sơn tông của các ngươi hay sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên từ sâu trong đại điện. Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang vào lúc này cũng đã đứng lên.
Hiện tại sắc mặt hắn đã trở nên âm trầm, áp lực vô hình trên người hắn gào thét không thôi.
"Tông chủ bớt giận, xin từ từ nghe ta nói hết!"
Đối mặt với tông chủ Thanh Dương tông đang đè nén lửa giận, ngay cả Cam Long Kiếm cũng không dám biểu hiện quá mức hung hăng ngang ngược.
Hắn vội vàng thi lễ một cái, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chắc hẳn chư vị cũng biết, Âm Sơn tông ta tọa trấn giữa Cửu U và Vân Châu, điều giải mâu thuẫn giữa Vân Châu và Ma Thành trong cả ngàn năm qua, cho nên Ma Thành cũng có chút vãng lai với Yêu tộc. Vị Nam Hoang Yêu Vương này là chí giao của sư tôn ta, còn ta và Yêu Soái Yêu Tướng dưới trướng Yêu Vương cũng có mấy phần giao tình, đôi khi cũng sẽ uống rượu luận đạo..."
"Hừ, ngươi đường đường là chân truyền tiên môn, thế mà cùng yêu ma uống rượu luận đạo sao?"
Đám người trong điện nghe thấy thế, có một số người đã bắt đầu tức giận bất bình, trong tâm thầm giận.
Mặc dù Tiên Minh bây giờ vì chống cự đại kiếp nên không cho phép các đại tiên môn và thuộc hạ yêu ma chi xảy ra tranh chấp để tránh hao tổn lực lượng, hơn nữa cũng cho qua việc tu sĩ tiên môn kết giao với yêu ma. Cộng thêm rất nhiều nơi bởi vì nằm cách xa xôi chỗ ở của yêu ma, lâu ngày không gặp nhau, đã sớm quên đi đại chiến giữa yêu ma và Nhân tộc, cho nên bọn họ cũng xem việc tiên môn kết giao với yêu ma là chuyện thường tình.
Nhưng Vân Châu thì lại khác, ngàn năm trước đó, bọn họ ăn thua thiệt quá lớn dưới tay yêu ma, trong lòng vẫn còn hận thù yêu ma đến thấu xương. Một đời một đời truyền tới, có thể nói trong Cửu Châu, ngoại trừ Bá Hạ châu ra, nơi hận thù yêu ma nhất chính là Vân Châu. Mặc dù từ ngàn năm nay, ký ức liên quan tới yêu ma đã giảm bớt không ít, nhưng khi mọi người nhắc đến yêu ma thì vẫn theo bản năng mà phẫn hận không thôi...
Bây giờ nghe vị chân truyền Âm Sơn tông này mở miệng nói về giao tình giữa hắn và Yêu tộc, bọn hắn làm sao có thể sảng khoái trong lòng được?
Âm Sơn tông Ma Thành, nếu như nói có chút tiếp xúc với yêu ma thì cũng lý giải được, thế nhưng bọn họ lại thật sự xem yêu ma là bạn tốt chí giao sao?
Vị chân truyền Âm Sơn tông này giảng thuật hết sức tự nhiên, khi nói đến đây thì hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói:
"Cũng đúng vào nửa năm trước, Nam Hoang Yêu Vương có một vị ái tử trời sinh ngang bướng, được cưng chiều đến cực điểm, thế mà đã gây ra đại họa, đã trộm đi một kiện bảo bối của Yêu Vương, sau đó trốn khỏi Nam Hoang thành. Yêu Vương bất đắc dĩ, đành phải sai người điều tra nghe ngóng, về sau mới tìm được manh mối, thì ra hắn đã trốn tới Vân Châu. Không lâu sau đó, Yêu Vương lại phát hiện ra, mệnh đăng của vị ái tử này của hắn bỗng nhiên tiêu tán..."
Hắn nói rất đơn giản, nhưng đám người trong điện nghe xong lại lập tức cảm thấy phát lạnh, cả người run lên cầm cập.
Vị Yêu Vương chi tử này, thật sự đã chết tại Vân Châu ư?
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhìn qua phản ứng của mọi người một chút, rồi thản nhiên nói tiếp: "Ái tử bị giết, Yêu Vương tất nhiên giận dữ, lập tức muốn tự mình đi tới Vân Châu để điều tra việc này. Có điều hắn được sư tôn ta khuyên nhủ, bởi vì việc này xảy ra trong cảnh nội Vân Châu, chư vị Yêu Tướng Yêu Soái cũng không tiện điều tra nghe ngóng. Cho nên Nam Hoang Yêu Vương đã đến cầu sư tôn ta, sai ta và mấy vị sư huynh đệ xuống núi, lấy danh nghĩa du lịch để ngầm điều tra việc này. Thời điểm rời núi, sư tôn ta đã từng nói rằng việc này liên quan đến an nguy của Vân Châu, không thể chủ quan được..."
"Còn ta sau khi xuống núi, một đường truy tìm dấu vết, cuối cùng tìm tới vùng đất Nam Việt, nhưng lại hoàn toàn mất đi tung tích của Yêu Vương thế tử ở chỗ đó. Nếu như ta đoán không sai, nơi mà vị Yêu Vương thế tử kia bị ngộ hại chắc chính là ở nơi đó. Về sau ta có tra xét qua mấy ngày, rốt cuộc nghe ngóng được người ta nói rằng, tại Thái Nhạc thành từng có đệ tử Thanh Dương tông trảm yêu trừ ma, hơn nữa yêu ma mà bọn hắn chém chết lại có tác phong làm việc hơi tương tự với vị Yêu Vương thế tử kia.”
Chương 383 Trảm Yêu Trừ Ma Có Vấn Đề Gì Sao? (2)
“Sau khi điều tra thêm mấy ngày, ta đã dần dần biết được đại khái mọi chuyện xảy ra như thế nào..."
Nghe hắn nói đến đây, đã có không ít người trong điện kinh hoàng nhìn sang Phương Nguyên.
Phương Nguyên từng trảm yêu trừ ma tại Thái Nhạc thành, chuyện này cũng không phải là bí mật.
Đây thậm chí còn là một sự tình truyền kỳ được các đệ tử cảnh giới Luyện Khí trong các đại tiên môn thay nhau ca tụng!
Thời điểm Phương Nguyên chính thức quật khởi tại tiên môn, cũng chính là sau sự kiện kia!
Nếu như suy đoán của Cam Long Kiếm là thật, đây chẳng phải nói, yêu ma mà Phương Nguyên chém lại là Yêu Vương thế tử ư?
Chuyện này, thật đúng là...
"Âm Sơn tiểu hữu nói năng cẩn thận!"
Cũng đúng vào lúc này, Thái Thạch trưởng lão chưởng quản Giới Luật đường của Thanh Dương tông đã lạnh lùng mở miệng nói: "Đệ tử Thanh Dương tông ta, từ trước đến nay vẫn luôn trừ ma vệ đạo. Đừng nói là vùng Thái Nhạc thành, khắp các nơi trong Vân Châu đều có vết tích trảm yêu trừ ma của đệ tử Thanh Dương ta. Yêu ma mất mạng dưới kiếm của chúng ta nhiều như vậy, nếu ngươi không có gì thực tế để chứng minh thì sao có thể nói rằng vị Yêu Vương thế tử này là đệ tử tông ta giết được?"
Đám người trong điện hạ nghe xong thì đều âm thầm gật đầu.
Bọn họ thầm nghĩ nếu như không có gì để chứng minh, Thanh Dương tông quả thực không cần phải thừa nhận chuyện này.
Có điều vị Âm Sơn chân truyền Cam Long Kiếm nghe thấy thế thì lại nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Vãn bối không phải hạng người lỗ mãng, tất nhiên không thể bởi vì một chút lời đồn mà chỉ trích đệ tử Thanh Dương tông, khi đó ta cũng chỉ có chút hoài nghi mà thôi. Nhưng từ đó ta cũng lưu tâm về vị đệ tử Thanh Dương tông dương danh lập vạn trong trận chiến tại Thái Nhạc thành, nên cũng thoáng dò xét một chút. Nghe nói vị đệ tử Thanh Dương tông này bỗng nhiên quật khởi sau sự tình chém yêu kia, hơn nữa còn dương danh trong tiên môn, trở thành chân truyền, lại tỏa ra hào quang rực rỡ trong Ma Tức hồ thí luyện..."
Nói xong những lời này, hắn liền cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Nguyên: "Đến lúc này, ta đã xác định được thủ phạm!"
"Nói hươu nói vượn!"
Xung quanh bỗng nhiên có mấy vị chấp sự đồng thời mở miệng quát lớn: "Đệ tử tông ta quật khởi thì có liên quan gì tới vị Yêu Vương thế tử kia?"
Cam Long Kiếm lành lạnh cười một tiếng, nói: "Chư vị hẳn đã quên, chuyện này không chỉ liên quan tới cái chết của Yêu Vương thế tử, mà ngoài ra còn liên quan tới một kiện bảo bối mà hắn trộm đi từ chỗ Nam Hoang Yêu Vương. Yêu Vương thế tử chết rồi, các ngươi nói xem bảo bối này sẽ rơi vào tay ai?"
Nói đến đây nói, hắn nheo cặp mắt lại, nhàn nhạt nhìn sang Phương Nguyên, khẽ nói: "Món bảo bối kia cũng không quá đáng giá, có điều nếu như rơi vào tay đệ tử cảnh giới Luyện Khí thì lại có tác dụng không nhỏ. Có nó trong tay, một vị đệ tử vô danh, long đong trong tiên môn quật khởi, dương danh lập vạn chắc là không thành vấn đề, ngươi nói có đúng hay không hả Phương Nguyên sư đệ?"
Cam Long Kiếm cười khẽ với Phương Nguyên, nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn phát lạnh đi.
"Sau khi ngươi từ Thái Nhạc thành trở về thì mới bắt đầu quật khởi đúng không?"
"Có phải lúc ấy ngươi đã đoạt được kiện bảo bối đó hay không?"
"Đoạt được chân truyền trong tiên môn, còn phát ra hào quang rực rỡ trong Ma Tức hồ, làm được rất nhiều chuyện mà những người khác không làm được..."
Mỗi khi hắn hỏi một câu, khoảng cách giữa hắn và Phương Nguyên lại càng ngày càng gần: "Có phải đều là nhờ vào kiện bảo bối đó đúng không?"
"Xoạt xoạt xoạt xoạt "
Trong đại điện, lập tức có vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
Kỳ thực sau khi nghe hắn nói nhiều như vậy, bọn hắn cũng đã có hơi tin tưởng lời nói của vị chân truyền Âm Sơn tông này.
Sự tình Phương Nguyên chém yêu ma ở Thái Nhạc thành cũng có không ít người biết đến, hơn nữa từ đó về sau cũng không có quá nhiều sự tình trảm yêu trừ ma xảy ra. Ngoài ra khi mọi người thoáng hồi tưởng lại khoảng thời gian đó thì liền phát hiện, Phương Nguyên đúng là quật khởi trong tiên môn từ sau khi trở về từ Thái Nhạc thành. Sau đó hắn làm ra một loạt đại sự kinh người, làm cho người ta khó có thể tin được...
Bây giờ, nếu như là mượn nhờ bảo vật của Nam Hoang Yêu Vương, vậy thì mọi chuyện đều có thể được giải thích rõ ràng!
"Đây hết thảy đều là suy đoán của ngươi, nếu chỉ như vậy mà đã chỉ trích đệ tử Thanh Dương tông ta, vậy thì không khỏi quá mức bá đạo..."
Vào lúc này, chỉ có mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong Thanh Dương tông ngưng trọng quát to.
Ai cũng không biết bọn hắn nghĩ như thế nào vào lúc này, nhưng ngoài miệng đương nhiên là muốn nói đỡ cho đệ tử Thanh Dương tông.
Chỉ tiếc là Cam Long Kiếm đã sớm có chuẩn bị, khi hắn nghe thấy vậy thì chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Ta biết Thanh Dương tông sẽ không dễ dàng thừa nhận việc này, các ngươi nói cũng đúng, vừa rồi đều là suy đoán của ta. Chỉ là ta muốn hỏi một câu, đêm qua ta và Đoàn Phi Uyên sư đệ luận đạo uống rượu, rượu đến cao hứng, nghĩ đến mình cần luyện chế một kiện bảo vật, cần một đoạn xương ngón chân của yêu ma Thủy hành, cũng nguyện dùng một viên yêu đan Hỏa hệ để đổi. Đoàn sư đệ rất là cao hứng, đã dẫn ta tham quan Luyện Bảo Quật trong Thanh Dương tông một phen..."
Nói đến đây, hắn xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay đột ngột nhiều hơn một đoạn khớp xương phủ đầy ngân văn. Sau đó hắn liếc nhìn đám người kia, nhẹ giọng cười nói: "Nếu như Thanh Dương tông kiên quyết không thừa nhận việc này, vậy không biết vì sao hài cốt của Yêu Vương thế tử lại xuất hiện trong Luyện Bảo Quật của các ngươi a? Hay là các ngươi cảm thấy Nam Hoang Yêu Vương sẽ không nhận ra hài cốt ẩn chứa thân sinh huyết mạch của hắn?"
"Hoa..."
Lời này vừa ra, đại điện lập tức nổi lên một trận xôn xao!
Chẳng ai có thể ngờ rằng, vị chân truyền Âm Sơn tông này lại có thể vô thanh vô tức lấy ra được bằng chứng xác đáng như thế.
"Cái này..."
Trong khi đó, vị đại đệ tử chân truyền của Thần Tiêu phong Đoàn Phi Uyên nghe hắn nói thế thì sắc mặt lập tức tái nhợt đi.
Cũng không biết có bao nhiêu người trong đại điện này lập tức phức tạp nhìn về phía hắn.
Chương 384 Tấm Màn Che (1)
Đêm qua vị chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm này mời hắn uống rượu, hắn tất nhiên là vui vẻ vô cùng, trong lúc nói chuyện cũng thiếu đi cảnh giác. Về sau lại nghe vị Chân truyền Âm Sơn tông này muốn luyện chế một kiện pháp bảo, lại thiếu hài cốt của Thủy hành yêu ma, còn nguyện ý dùng một viên yêu đan Hỏa hệ để đổi, hắn sao có thể bỏ lỡ chuyện tốt này được? Sau đó hắn đương nhiên là lập tức đồng ý, thâm chí còn không thông cáo cho tiên môn biết mà đã dẫn đối phương tiến vào Luyện Bảo Quật. Nơi đó có hài cốt mà lịch đại đệ tử Thanh Dương tông sau khi chém giết yêu ma mang về, đều là những bảo vật có thể dùng để luyện bảo hoặc luyện dược!
Đương nhiên, một số hài cốt của tuyệt thế đại yêu là tài nguyên chí cao, hắn cũng không có quyền dẫn Cam Long Kiếm đi vào, bởi vậy hắn chỉ dẫn đối phương dạo qua một vòng những nơi lưu trữ hài cốt yêu vật không có thành tựu, sau đó cho hắn chọn lựa mấy món rồi thôi. Vị chân truyền Âm Sơn tông này đi dạo lòng vòng không ít nơi, lúc ấy hắn còn lo lắng rằng ánh mắt chân truyền Âm Sơn tông này quá cao, có điều sau khi vòng vo một hồi lâu, hắn lại chỉ chọn lựa một đoạn di cốt Thủy Yêu có phẩm chất không qua cao minh, hơn nữa chỉ lấy đi một đoạn ngắn trong đó, nói rằng nhiêu đây đã đủ dùng rồi...
Lúc đó hắn còn cảm thấy mười phần may mắn, nhưng ai mà ngờ được, vị chân truyền Âm Sơn tông này lại có mục đích khác!
"Phương Nguyên sư đệ, ngươi còn lời gì để nói hay không?"
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nói đến đây thì nhẹ nhàng thu lại đốt xương ngón chân kia, sau đó thả lỏng hai tay sau lưng, mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói mới ngẩng đầu lên.
"Ta chỉ có một câu muốn hỏi..."
Sắc mặt hắn phi thường bình tĩnh, sau khi vị Âm Sơn chân truyền này nói về chuyện hàng yêu ở Thái Nhạc thành, hắn đã biết rằng việc này căn bản là không tránh khỏi được.
Đừng nói là đối phương lừa gạt Đoàn Phi Uyên, lấy được hài cốt yêu ma, dù cho không có, hắn cũng có phương pháp chứng minh chuyện này là do mình làm. Lúc ấy người nhìn thấy được hình dạng thi thể của con yêu ma kia cũng không chỉ có một mình, ngoài ra còn có những quý tộc trong Thái Nhạc thành. Nếu như hắn sưu hồn quan thần những người kia thì sẽ rất dễ dàng xác định được chuyện này, thậm chí... vị Âm Sơn chân truyền này rất có thể đã từng làm như thế!
Chỉ khi hắn đã từng làm như thế thì mới có thể kết luận yêu ma kia là do mình chém giết, mới có thể một mực âm thầm nhìn mình chằm chằm!
Cho nên, đến lúc này, dù giảo biện gì đi chăng nữa thì cũng đều vô dụng.
Bởi vậy hắn chỉ chậm rãi nhìn về đám người đứng trong điện, nói: "Coi như ta giết đi, ta trảm yêu trừ ma, có vấn đề gì không?"
Câu nói này của Phương Nguyên lập tức khiến cho tất cả mọi người trong điện trầm mặc đi.
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm rõ ràng đã mưu đồ rất nhiều chuyện, trước trước sau sau đều đã được hắn tính toán hết.
Chuyện Phương Nguyên từng trảm yêu trừ ma tại Thái Nhạc thành vốn cũng không phải là một bí mật, nếu như có người hữu tâm muốn điều tra thì không thể nào không tra ra được. Tên Cam Long Kiếm này tốn nhiều công sức như vậy chỉ là để không cho Thanh Dương tông cơ hội phản ứng mà thôi. Bây giờ đúng là hắn đã làm được rồi, hắn nói ra chuyện này ở một nơi vạn chúng chú mục, ngay cả chứng cứ cũng lấy ra được, khiến cho Thanh Dương tông tuyệt đối không tìm ra lỗ hổng nào, khiến cho Phương Nguyên cũng không có kẽ hở để chống chế, làm cho hắn không có lựa chọn khác nào ngoài thừa nhận.
Phương Nguyên cũng biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn hỏi lại một câu như vậy!
Xem như hắn giết đi, vậy thì làm sao nào?
Đệ tử tiên môn trảm yêu trừ ma, có vấn đề gì sao?
Nghe hắn hỏi một câu như vậy, tất cả trưởng lão tiên môn trong điện đều trầm mặc.
Vấn đề này của Phương Nguyên không khó trả lời, trảm yêu trừ ma tất nhiên là không thành vấn đề, hơn nữa đây còn là bổn phận của đệ tử tiên môn!
Có điều cũng phải xem xem người mình chém là ai!
Yêu ma bình thường, chém giết là công đức, nhưng nếu là ấu tử của Nam Hoang Yêu Vương, chém giết... sẽ mang đến tai kiếp!
Có lẽ chuyện này làm cho Phương Nguyên cảm thấy rất oan khuất, thế nhưng Thanh Dương tông có thể làm được gì đây?
Trên dưới Thanh Dương tông vốn là một mảnh hỉ khí dương dương, lúc này đều đã thần sắc đại biến!
Chúng đệ tử ngẩng đầu nhìn chúng chấp sự, còn chúng chấp sự thì lại ngẩng đầu nhìn mấy vị trưởng lão, mấy vị trưởng lão lại không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía về tông chủ. Sắc thái trên khuôn mặt bọn hắn, có phẫn nộ, có kinh ngạc, có khủng hoảng, thế nhưng tất cả đều giữ vững trầm mặc. Toàn bộ đại điện lúc này cực kỳ trầm mặc, kèm theo vẻ xấu hổ cùng ức chế vô cùng...
Ở giữa nơi đầy rẫy sự ức chế này, chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lại nở một nụ cười, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm tông chủ Thanh Dương tông!
Cũng đúng vào lúc này, tông chủ Thanh Dương tông bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Lời này vừa ra, không biết có bao nhiêu ánh mắt lập tức nhìn về phía tông chủ Thanh Dương tông.
Lúc này tông chủ Thanh Dương tông mặt không biểu tình, thậm chí còn không hề tỏ ra tức giận một chút nào.
Nếu như muốn nói có, vậy thì chỉ có thể nói rằng, dưới khuôn mặt không rõ biểu lộ này là một sự bất đắc dĩ sâu sắc.
"Làm thế nào? Còn muốn ta nói sao?"
Cam Long Kiếm cười nhạt, thi lễ với tông chủ Thanh Dương tông rồi nói: "Chiến theo của tính tình Nam Hoang Yêu Vương, nếu có người giết hắn ấu tử, chiếm pháp bảo của hắn, đoán chừng hắn sẽ nổi giận lôi đình, có khi sẽ đến tiêu diệt Thanh Dương tông cũng nên. Nhưng việc này sẽ có Âm Sơn tông ta ở giữa hòa giải, mọi người đều là tiên môn nhất mạch, đương nhiên sẽ không để cho Thanh Dương tông ăn thiệt thòi lớn như thế..."
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút rồi nhìn về phía Phương Nguyên, nói: "Chỉ là tất nhiên cũng không thể thiếu một lời giải thích. Vị Phương Nguyên sư đệ này, tất nhiên nên do ta dẫn về, còn món pháp bảo vốn thuộc về Yêu Vương, ngươi cũng nên giao ra đi?"
Chương 385 Tấm Màn Che (2)
"Hoa..."
Người trong đại điện nghe hắn nói thế thì lập tức ồn ào một trận.
Các sứ giả và trưởng lão của các đại tiên môn đến xem lễ đều ở nơi này, trong lúc nhất thời đều nghị luận ầm ĩ.
Nam Hoang Yêu Vương là tồn tại cỡ nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Nếu Phương Nguyên thật sự chém giết ấu tử của hắn, còn chiếm đoạt pháp bảo của hắn, vậy thì xử lý như vậy để làm lắng dịu lửa giận của Nam Hoang Yêu Vương cũng không phải là quá đáng...
Chỉ có điều bây giờ dù sao cũng là thời điểm tông chủ Thanh Dương tông sắp sửa thu tên Phương Nguyên này làm đồ đệ a!
Âm Sơn tông chỉ phái tới một tên đệ tử, nói mấy câu liền muốn mang đi hi vọng tương lai của Thanh Dương tông...
... lúc đó Thanh Dương tông về sau sẽ còn chút thể diện nào tại Vân Châu nữa không?
Nói đi cũng phải nói lại, Thanh Dương tông khi xưa đã từng là Vân Châu đệ nhất tiên môn. Danh hiệu này của Âm Sơn tông hiện tại vốn đoạt được từ chính Thanh Dương tông. Ai ai cũng biết, trên dưới Thanh Dương tông đều nhiều hơn một phần ngông nghênh so với các tiên môn khác. Bọn họ vẫn luôn muốn đoạt lại danh hiệu này, nhưng ai có thể ngờ được, bây giờ vừa mới có một chút tia sáng thì đã bị Âm Sơn tông đột nhiên xuất hiện đả diệt rồi a?
"Ngươi đừng hòng mơ tưởng..."
Giữa mảnh trầm mặc này, bỗng nhiên có một giọng nói ẩn hàm tức giận vang lên.
Đám người kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy người lên tiếng chính là Vân trưởng lão của Thanh Dương tông.
Lão già béo ngày thường khí độ lạnh nhạt, râu bạc bồng bềnh này, lúc này khuôn mặt hắn đã trở nên tái nhợt, râu dài không gió mà bay, bồng bềnh phiêu miểu. Đôi mắt hắn lạnh lùng quét qua các vị trưởng lão Thanh Dương tông và tên đệ tử Âm Sơn tông Cam Long Kiếm!
"Tiểu nhi, người nghĩ mình là ai, một thân một mình tới đây mà muốn mang đi đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông ta sao?"
Ánh mắt của hắn sau cùng dừng lại trên người vị chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, trong ánh mắt đó ẩn hàm nộ ý vô cùng vô tận.
"Ha ha, là Vân trưởng lão phải không, vãn bối không dám làm càn, nhưng bây giờ ta đúng là muốn mang hắn đi..."
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhẹ nhàng thi lễ, thái độ khiêm hòa, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại vô cùng cường ngạnh.
"Ngươi..."
Vân trưởng lão khẽ quát, thân hình thoắt một cái, giống như muốn động thủ.
Thế nhưng bên cạnh hắn bỗng có một đạo hôi ảnh xuất hiện. Tần trưởng lão ngăn ở trước mặt hắn, thấp giọng nói: "An tâm chớ vội!"
Vân trưởng lão trầm giọng nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Hắn nhìn qua Tần trưởng lão rồi chỉ tay vào Phương Nguyên, nói: "Lúc trước đạo phù chiếu chém yêu kia, chẳng lẽ không phải do tiên môn đưa cho hắn sao? Sự tình trảm yêu trừ ma, chẳng lẽ không phải do tiên môn dạy cho hắn sao? Đứa nhỏ này chỉ là làm sự tình mà chúng ta bảo hắn làm, vậy thì có gì sai? Chẳng lẽ bởi vì hắn chém một con yêu ma mà chúng ta phải giao hắn cho người khác xử lý, xem đứa bé này như vật hy sinh sao?"
"Việc này..."
Tần trưởng lão muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, không khuyên nhủ nữa.
Thế nhưng hắn cũng không có ý muốn tránh ra, hiển nhiên hắn sẽ không để cho Vân trưởng lão xuất thủ.
"Ha ha!"
Cam Long Kiếm nhìn Vân trưởng lão một chút, rồi trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ Thanh Dương tông, thản nhiên nói: "Xem ra quý tông rất có ý kiến với sự tình ta vừa mới nói. Đây là sự tình của quý tông, ta cũng không tiện xen vào. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở một câu, nếu như quý tông thực sự không giao người, vậy thì ta cũng không gì được, nhưng trước khi ta lên núi thì ta cũng đã truyền tin cho sư tôn, chắc hẳn bây giờ Nam Hoang Yêu Vương cũng đã biết được hết thảy mọi chuyện rồi. Ta có thể mang người đi, cũng có thể để hắn lưu lại nơi này, chỉ là có một việc, các ngươi tốt nhất nên nghĩ choo rõ ràng..."
Thanh âm hắn bỗng nhiên trầm xuống, khẽ quát nói: "Nếu như ta không dẫn người đi, vậy thì Nam Hoang Yêu Vương sẽ tự mình đến đây đòi người! Tính tình của hắn, chắc hẳn các ngươi đều biết, hơn nữa chuyện này, dù sao cũng là vì ấu tử của hắn bị giết, Âm Sơn tông ta cũng không tiện ngăn hắn đòi lại công đạo, sợ là Tiên Minh cũng sẽ không ngăn hắn. Chỉ là không biết, đến lúc đó Thanh Dương tông các ngươi có chịu được lửa giận của hắn hay không?"
"Hoa..."
Chúng tu sĩ trong đại điện nghe thấy thế thì lập tức trở nên hỗn loạn.
Nam Hoang Yêu Vương thống khổ vì mất con, đến Vân Châu để đòi người, chẳng lẽ lại còn muốn nhấc lên một trận gió tanh mưa máu nữa sao?
Cho dù Tiên Minh sẽ áp chế, sẽ không để cho hắn làm lớn chuyện, thế nhưng Thanh Dương tông và tứ đại tiên môn Việt quốc...
"Hài tử của người ta bị giết, đến đòi hung thủ, truy hồi pháp bảo, cũng là sự tình nên làm!"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người lạnh lùng mở miệng, đám người nhìn lên, chỉ thấy người lên tiếng không phải là người của Thanh Dương tông, mà là Bách Hoa cốc Hồng Đan trưởng lão. Nàng thấy mọi người nhìn về phía mình hừ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nếu như Nam Hoang Yêu Vương thật sự đánh tới, chẳng lẽ các ngươi lại muốn cho Việt quốc nhấc lên một trận gió tanh mưa máu nữa hay sao?"
Nghe nàng nói thế, chúng trưởng lão và chấp sự xung quanh lập tức yên lặng.
Nếu như Nam Hoang Yêu Vương thật sự đem đại quân đến đánh, còn Thanh Dương tông lại cự tuyệt không cúi đầu, vậy thì Việt quốc tất nhiên sẽ xảy ra một trận đại chiến. Đến lúc đó người chịu ảnh hưởng không chỉ là Thanh Dương tông, mà e rằng tứ đại tiên môn khác của Việt quốc cũng không thể nào chạy thoát được...
Hơn nữa ngũ đại tiên môn Việt quốc còn có ước hẹn đồng khí liên chi, cùng tiến cùng lui. Nếu Thanh Dương tông thật sự bị yêu ma công kích, tứ đại tiên môn tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nếu như Thanh Dương tông các ngươi giao ra một tên đệ tử là có thể dẹp yên chuyện này, kết quả lại nhất định phải lựa chọn lấy cưng chọi cứng, vậy thì tứ đại tiên môn chúng ta tại sao phải liều mạng với các ngươi?
Vừa nghĩ tới hậu quả nếu như Nam Hoang Yêu Vương tự mình giáng lâm Việt quốc, mấy trưởng lão và chấp sự của các đại tiên môn lại khủng hoảng trong lòng một trận!
Chỉ có điều, từ khi rời khỏi Ma Tức hồ, danh vọng của hắn quá mức mạnh mẽ, nên những người kia không dám tìm đến gây chuyện mà thôi!
Hiện tại nghe thấy trong lời nói của tên đại đệ tử chân truyền Thần Tiêu phong này, tựa hồ có thâm ý riêng, đương nhiên Phương Nguyên hiểu được, nhưng cũng mặc kệ hắn.
"Ha ha, bàn về chuyện tu vi, có lẽ có chút cơ duyên, như một gốc linh dược, một viên bảo đan cũng có thể làm cho tu vi người ta tăng lên không ít. Thế nhưng đêm qua ta cùng Đoàn sư đệ ngươi hàn huyên hồi lâu, nghe ngươi nói vị Phương Nguyên sư đệ này ở trong Ma Tức hồ chém chết Ma Ưng, trấn áp hỗn loạn, chuyện này phải có bản lĩnh thực sự, tự mình khổ luyện mới có thể làm được, không phải chỉ một câu nói đạt được cơ duyên là làm được..."
Cam Long Kiếm nghe vậy, chỉ cười một tiếng, trong lời nói dường như có ý bênh vực Phương Nguyên.
Đoàn Phi Uyên nghe vậy, vẻ mặt lộ ra có chút xấu hổ.
Tối hôm qua, hắn bồi tiếp Cam Long Kiếm tham gia tiên yến xong, liền tháp tùng hắn trở về. Cam Long Kiếm mời hắn ở lại uống mấy chén, đây là chuyện có mặt mũi cỡ nào chứ, nên đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt, thế là hai người cùng ngắm trăng uống rượu rất lâu. Đối với một vài vấn đề Cam Long Kiếm hỏi tới, hắn cũng không chút giấu giếm, đều nói ra hết, mặc dù những vấn đề kia đều không phải là bí mật gì, tuy nhiên dù nói gần nói xa, hắn cũng không nói tốt về Phương Nguyên được mấy câu.
"Làm sao hắn lại biết rõ những chuyện ta từng trải qua trong Ma Tức hồ như vậy?"
Phương Nguyên cũng khẽ nhíu mày, nhìn Đoàn Phi Uyên một chút, trong lòng lập tức hiểu ra đại khái. Hắn không muốn nói thêm gì nữa, liền thi lễ về phía Cam Long Kiếm một cái, nói: "Sau này nếu có cơ hội, đương nhiên phải thỉnh giáo Cam sư huynh, mong rằng Cam sư huynh sẵn lòng chỉ giáo!"
Hắn nói ra lời này, là đã có ý cáo lui.
Lúc này tất cả mọi người đang chờ xem lễ, nên đương nhiên hắn cũng không thể đứng đây nói chuyện với Cam Long Kiếm quá nhiều.
"Chỉ giáo thì không dám nhận, có cơ hội cùng nhau luận bàn là được!"
Cam Long Kiếm nở nụ cười, nói: "Mặc dù tu vi ta hơi cao hơn ngươi một chút, nhưng Phương Nguyên sư đệ mới Luyện Khí tầng bốn đã có thể trảm yêu trừ ma, thiên tư như vậy, sao có thể coi thường chứ? Nói không chừng sau khi giao lưu một phen, người đạt được chỗ tốt lại là ta cũng nên!"
"Vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này, làm sao lại nói như vậy chứ?"
Phương Nguyên lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng không đáp lời, chỉ chắp tay một cái.
"Ha ha, các ngươi nói chuyện thật hợp ý, chuyện này sau này lại đàm luận là được, chớ để quá giờ!"
Dường như Vân trưởng lão cũng cảm thấy vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này quá nhiều lời, nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi đưa tay giữ bả vai Phương Nguyên, đi thẳng về phía trước.
"Ha ha, cũng sắp đến giờ rồi, mau đi làm lễ bái sư đi..."
Đám người trong điện ở chung quanh, lúc này cũng nở nụ cười, đều nhường ra một con đường phía trước.
Vậy mà Phương Nguyên đang đi đến phía trước hương án, vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông ở phía sau, nhìn theo bóng lưng Phương Nguyên, đột nhiên lại cười một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư đệ chậm đã, ta còn một vấn đề, ta là người không thích ở trong tiên môn khô khan, chỉ thích du lịch thiên hạ, kết giao anh hùng cùng thế hệ. Trước đây không lâu, thời điểm ta đến Thái Nhạc thành du lịch, cũng từng nghe được truyền thuyết Phương Nguyên sư đệ một kiếm chém chết yêu ma. Bắt đầu từ lúc đó, ta đã sinh lòng muốn kết giao với ngươi, chỉ là ta cảm thấy rất ngạc nhiên, con yêu ma ngươi giết chết kia..."
"Tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này không biết lễ phép hay sao?"
Lúc này bất kể là ai, cũng hơi nhíu mày, cảm thấy vị đệ tử chân truyền Âm Sơn tông này nói quá nhiều, không khỏi thất lễ.
Ngay cả Đoàn Phi Uyên, lúc này cũng cảm thấy có chút không ổn, vội vàng thấp giọng khuyên nhủ: "Cam sư huynh, xem lễ trước đi!"
Mà Cam Long Kiếm nghe lời này, trên mặt càng hiện lên vẻ tươi cười có phần kỳ lạ, khe khẽ lắc đầu, nói: "Xem lễ tất nhiên là phải xem, chỉ có điều trước khi xem lễ ta còn muốn hỏi một chút, chuyện Phương Nguyên sư đệ giết thế tử của Yêu Vương, còn muốn giấu diếm đến khi nào đây?"
"Cái gì?"
Vừa nghe được câu này, tất cả mọi người tại đương trường đều ngây người, nhất thời không ai kịp phản ứng.
Đám người Đoàn Phi Uyên lại càng triệt để đứng hình, tỏ ra không hiểu nhìn Cam Long Kiếm.
Mà Phương Nguyên thì lạnh hết sống lưng, tay nắm kiếm chặt hơn mấy phần.
Trong không khí tràn ngập nghi hoặc, bỗng nhiên Tần trưởng lão Thần Tiêu phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, vẻ mặt có chút tức giận, chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu hữu Âm Sơn tông, đây là thịnh điển của tông ta, ngươi lại nói hươu nói vượn gì trong này?"
"Nói hươu nói vượn?"
Cam Long Kiếm cười cười, ung dung đi về phía trước, đón nhận ánh mắt của vô số người trong đại điện, chậm rãi mở miệng nói: "Lần này ta ra ngoài du lịch, thứ nhất là vì mở mang tầm mắt, thứ hai, chính là nghe ngóng điều tra giúp hảo hữu chí giao của sư tôn ta, Nam Hoang Yêu Vương, xem ấu tử của hắn rời nhà đi tới nơi nào. Ta được hắn nhờ vả, ngầm tra hỏi khắp nơi, suốt nửa năm qua đã đi khắp 13 nước Vân Châu, rốt cục cũng xác định hành tung của nó, nếu ta đoán không sai, hẳn là . .. hắn đã chết trong tay Phương Nguyên sư đệ a?"
"Nam Hoang Yêu Vương?"
Vừa nghe Cam Long Kiếm nói ra cái tên này khỏi miệng, đám người tiên môn trong điện lập tức đều lặng ngắt như tờ.
Đám tiểu bối ở các tiên môn Vân Châu nghe qua cái tên này e là không nhiều, nhưng nhân vật thế hệ trước, lại không ai lạ lẫm đối với cái tên này.
Ngàn năm trước đó, nhân dịp Tiên Minh đại loạn, yêu ma liền xâm lấn Vân Châu quy mô lớn, tàn sát vô số dân chúng cùng tu sĩ tiên môn, giết đến máu chảy thành sông, đất đỏ ngàn dặm, vô số đạo thống tiên môn ở Vân Châu hủy diệt, quả thật là tai kiếp to lớn nhất trong vòng mấy ngàn năm qua của Vân Châu...
Mà trong vô số yêu ma xâm lấn kia, kẻ thống lĩnh chúng yêu, thôi động kiếp nạn này, chính là Nam Hoang Yêu Vương.
Chương 382 Trảm Yêu Trừ Ma Có Vấn Đề Gì Sao? (1)
Về sau, trường hạo kiếp này bị Tiên Minh trấn áp, dù cuối cùng yêu ma cũng rút khỏi Vân Châu, đi về phía tây Âm Sơn, nhưng bóng ma trong lòng người Vân Châu vẫn chưa biến mất. Có điều tên Nam Hoang Yêu Vương kia ngược lại cũng trở nên yên tĩnh không ít, ẩn núp tại Cửu U Yêu Thành, ngàn năm qua chưa từng đạp chân qua Vân Châu một bước.
Thời gian dần trôi qua, tu sĩ Vân Châu đều đã sắp quên đi hắn, ai có thể ngờ, ở nơi này lại lần nữa nghe được danh tự tên ma đầu này chứ?
Đây là điều mà đám người trong điện đều không thể tưởng tượng được. Bây giờ là thịnh điển thu đồ đệ của tông chủ Thanh Dương tông, trưởng lão và chân truyền của các đại tiên môn đều chạy tới xem lễ. Từ đó có thể thấy được điển này long trọng đến cỡ nào, cũng cho thấy sự coi trọng của Thanh Dương tông và tứ đại tiên môn Việt quốc đối với Phương Nguyên. Ai ngờ chân truyền Âm Sơn tông thế mà lại chỉ trích người sắp bái làm môn hạ của tông chủ Thanh Dương tông, nói hắn là người giết chết ấu tử của Nam Hoang Yêu Vương?
Việc này làm cho mọi người trong điện đều vô cùng kinh dị, không dám tin tưởng đây là sự thật...
Thế tử của Nam Hoang Yêu Vương, đây là kẻ có thân phận gì, hơn nữa còn có bản lãnh đến cỡ nào?
Trong khi đó vị đệ tử Thanh Dương tông này, biểu hiện dù có kinh dị đi chăng nữa thì cũng chỉ có cảnh giới Luyện Khí mà thôi, hắn làm sao có thể giết chết thế tử của Yêu Vương được?
Thân phận và địa vị của hai người chênh lệch quá xa đi!
"Tiểu hữu Âm Sơn tông, ngươi đến Thanh Dương tông ta xem lễ, tế tông trên dưới đều dùng lễ để tiếp đón, nhưng ngươi cần phải chú ý coi lại cách nói chuyện một chút. Đừng vọng tưởng chỉ trích đệ tử tông ta, người cho rằng Thanh Dương tông ta thật sự sợ ngươi, không dám tới hỏi tội tông chủ Âm Sơn tông của các ngươi hay sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên từ sâu trong đại điện. Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang vào lúc này cũng đã đứng lên.
Hiện tại sắc mặt hắn đã trở nên âm trầm, áp lực vô hình trên người hắn gào thét không thôi.
"Tông chủ bớt giận, xin từ từ nghe ta nói hết!"
Đối mặt với tông chủ Thanh Dương tông đang đè nén lửa giận, ngay cả Cam Long Kiếm cũng không dám biểu hiện quá mức hung hăng ngang ngược.
Hắn vội vàng thi lễ một cái, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chắc hẳn chư vị cũng biết, Âm Sơn tông ta tọa trấn giữa Cửu U và Vân Châu, điều giải mâu thuẫn giữa Vân Châu và Ma Thành trong cả ngàn năm qua, cho nên Ma Thành cũng có chút vãng lai với Yêu tộc. Vị Nam Hoang Yêu Vương này là chí giao của sư tôn ta, còn ta và Yêu Soái Yêu Tướng dưới trướng Yêu Vương cũng có mấy phần giao tình, đôi khi cũng sẽ uống rượu luận đạo..."
"Hừ, ngươi đường đường là chân truyền tiên môn, thế mà cùng yêu ma uống rượu luận đạo sao?"
Đám người trong điện nghe thấy thế, có một số người đã bắt đầu tức giận bất bình, trong tâm thầm giận.
Mặc dù Tiên Minh bây giờ vì chống cự đại kiếp nên không cho phép các đại tiên môn và thuộc hạ yêu ma chi xảy ra tranh chấp để tránh hao tổn lực lượng, hơn nữa cũng cho qua việc tu sĩ tiên môn kết giao với yêu ma. Cộng thêm rất nhiều nơi bởi vì nằm cách xa xôi chỗ ở của yêu ma, lâu ngày không gặp nhau, đã sớm quên đi đại chiến giữa yêu ma và Nhân tộc, cho nên bọn họ cũng xem việc tiên môn kết giao với yêu ma là chuyện thường tình.
Nhưng Vân Châu thì lại khác, ngàn năm trước đó, bọn họ ăn thua thiệt quá lớn dưới tay yêu ma, trong lòng vẫn còn hận thù yêu ma đến thấu xương. Một đời một đời truyền tới, có thể nói trong Cửu Châu, ngoại trừ Bá Hạ châu ra, nơi hận thù yêu ma nhất chính là Vân Châu. Mặc dù từ ngàn năm nay, ký ức liên quan tới yêu ma đã giảm bớt không ít, nhưng khi mọi người nhắc đến yêu ma thì vẫn theo bản năng mà phẫn hận không thôi...
Bây giờ nghe vị chân truyền Âm Sơn tông này mở miệng nói về giao tình giữa hắn và Yêu tộc, bọn hắn làm sao có thể sảng khoái trong lòng được?
Âm Sơn tông Ma Thành, nếu như nói có chút tiếp xúc với yêu ma thì cũng lý giải được, thế nhưng bọn họ lại thật sự xem yêu ma là bạn tốt chí giao sao?
Vị chân truyền Âm Sơn tông này giảng thuật hết sức tự nhiên, khi nói đến đây thì hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói:
"Cũng đúng vào nửa năm trước, Nam Hoang Yêu Vương có một vị ái tử trời sinh ngang bướng, được cưng chiều đến cực điểm, thế mà đã gây ra đại họa, đã trộm đi một kiện bảo bối của Yêu Vương, sau đó trốn khỏi Nam Hoang thành. Yêu Vương bất đắc dĩ, đành phải sai người điều tra nghe ngóng, về sau mới tìm được manh mối, thì ra hắn đã trốn tới Vân Châu. Không lâu sau đó, Yêu Vương lại phát hiện ra, mệnh đăng của vị ái tử này của hắn bỗng nhiên tiêu tán..."
Hắn nói rất đơn giản, nhưng đám người trong điện nghe xong lại lập tức cảm thấy phát lạnh, cả người run lên cầm cập.
Vị Yêu Vương chi tử này, thật sự đã chết tại Vân Châu ư?
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhìn qua phản ứng của mọi người một chút, rồi thản nhiên nói tiếp: "Ái tử bị giết, Yêu Vương tất nhiên giận dữ, lập tức muốn tự mình đi tới Vân Châu để điều tra việc này. Có điều hắn được sư tôn ta khuyên nhủ, bởi vì việc này xảy ra trong cảnh nội Vân Châu, chư vị Yêu Tướng Yêu Soái cũng không tiện điều tra nghe ngóng. Cho nên Nam Hoang Yêu Vương đã đến cầu sư tôn ta, sai ta và mấy vị sư huynh đệ xuống núi, lấy danh nghĩa du lịch để ngầm điều tra việc này. Thời điểm rời núi, sư tôn ta đã từng nói rằng việc này liên quan đến an nguy của Vân Châu, không thể chủ quan được..."
"Còn ta sau khi xuống núi, một đường truy tìm dấu vết, cuối cùng tìm tới vùng đất Nam Việt, nhưng lại hoàn toàn mất đi tung tích của Yêu Vương thế tử ở chỗ đó. Nếu như ta đoán không sai, nơi mà vị Yêu Vương thế tử kia bị ngộ hại chắc chính là ở nơi đó. Về sau ta có tra xét qua mấy ngày, rốt cuộc nghe ngóng được người ta nói rằng, tại Thái Nhạc thành từng có đệ tử Thanh Dương tông trảm yêu trừ ma, hơn nữa yêu ma mà bọn hắn chém chết lại có tác phong làm việc hơi tương tự với vị Yêu Vương thế tử kia.”
Chương 383 Trảm Yêu Trừ Ma Có Vấn Đề Gì Sao? (2)
“Sau khi điều tra thêm mấy ngày, ta đã dần dần biết được đại khái mọi chuyện xảy ra như thế nào..."
Nghe hắn nói đến đây, đã có không ít người trong điện kinh hoàng nhìn sang Phương Nguyên.
Phương Nguyên từng trảm yêu trừ ma tại Thái Nhạc thành, chuyện này cũng không phải là bí mật.
Đây thậm chí còn là một sự tình truyền kỳ được các đệ tử cảnh giới Luyện Khí trong các đại tiên môn thay nhau ca tụng!
Thời điểm Phương Nguyên chính thức quật khởi tại tiên môn, cũng chính là sau sự kiện kia!
Nếu như suy đoán của Cam Long Kiếm là thật, đây chẳng phải nói, yêu ma mà Phương Nguyên chém lại là Yêu Vương thế tử ư?
Chuyện này, thật đúng là...
"Âm Sơn tiểu hữu nói năng cẩn thận!"
Cũng đúng vào lúc này, Thái Thạch trưởng lão chưởng quản Giới Luật đường của Thanh Dương tông đã lạnh lùng mở miệng nói: "Đệ tử Thanh Dương tông ta, từ trước đến nay vẫn luôn trừ ma vệ đạo. Đừng nói là vùng Thái Nhạc thành, khắp các nơi trong Vân Châu đều có vết tích trảm yêu trừ ma của đệ tử Thanh Dương ta. Yêu ma mất mạng dưới kiếm của chúng ta nhiều như vậy, nếu ngươi không có gì thực tế để chứng minh thì sao có thể nói rằng vị Yêu Vương thế tử này là đệ tử tông ta giết được?"
Đám người trong điện hạ nghe xong thì đều âm thầm gật đầu.
Bọn họ thầm nghĩ nếu như không có gì để chứng minh, Thanh Dương tông quả thực không cần phải thừa nhận chuyện này.
Có điều vị Âm Sơn chân truyền Cam Long Kiếm nghe thấy thế thì lại nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Vãn bối không phải hạng người lỗ mãng, tất nhiên không thể bởi vì một chút lời đồn mà chỉ trích đệ tử Thanh Dương tông, khi đó ta cũng chỉ có chút hoài nghi mà thôi. Nhưng từ đó ta cũng lưu tâm về vị đệ tử Thanh Dương tông dương danh lập vạn trong trận chiến tại Thái Nhạc thành, nên cũng thoáng dò xét một chút. Nghe nói vị đệ tử Thanh Dương tông này bỗng nhiên quật khởi sau sự tình chém yêu kia, hơn nữa còn dương danh trong tiên môn, trở thành chân truyền, lại tỏa ra hào quang rực rỡ trong Ma Tức hồ thí luyện..."
Nói xong những lời này, hắn liền cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Nguyên: "Đến lúc này, ta đã xác định được thủ phạm!"
"Nói hươu nói vượn!"
Xung quanh bỗng nhiên có mấy vị chấp sự đồng thời mở miệng quát lớn: "Đệ tử tông ta quật khởi thì có liên quan gì tới vị Yêu Vương thế tử kia?"
Cam Long Kiếm lành lạnh cười một tiếng, nói: "Chư vị hẳn đã quên, chuyện này không chỉ liên quan tới cái chết của Yêu Vương thế tử, mà ngoài ra còn liên quan tới một kiện bảo bối mà hắn trộm đi từ chỗ Nam Hoang Yêu Vương. Yêu Vương thế tử chết rồi, các ngươi nói xem bảo bối này sẽ rơi vào tay ai?"
Nói đến đây nói, hắn nheo cặp mắt lại, nhàn nhạt nhìn sang Phương Nguyên, khẽ nói: "Món bảo bối kia cũng không quá đáng giá, có điều nếu như rơi vào tay đệ tử cảnh giới Luyện Khí thì lại có tác dụng không nhỏ. Có nó trong tay, một vị đệ tử vô danh, long đong trong tiên môn quật khởi, dương danh lập vạn chắc là không thành vấn đề, ngươi nói có đúng hay không hả Phương Nguyên sư đệ?"
Cam Long Kiếm cười khẽ với Phương Nguyên, nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn phát lạnh đi.
"Sau khi ngươi từ Thái Nhạc thành trở về thì mới bắt đầu quật khởi đúng không?"
"Có phải lúc ấy ngươi đã đoạt được kiện bảo bối đó hay không?"
"Đoạt được chân truyền trong tiên môn, còn phát ra hào quang rực rỡ trong Ma Tức hồ, làm được rất nhiều chuyện mà những người khác không làm được..."
Mỗi khi hắn hỏi một câu, khoảng cách giữa hắn và Phương Nguyên lại càng ngày càng gần: "Có phải đều là nhờ vào kiện bảo bối đó đúng không?"
"Xoạt xoạt xoạt xoạt "
Trong đại điện, lập tức có vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
Kỳ thực sau khi nghe hắn nói nhiều như vậy, bọn hắn cũng đã có hơi tin tưởng lời nói của vị chân truyền Âm Sơn tông này.
Sự tình Phương Nguyên chém yêu ma ở Thái Nhạc thành cũng có không ít người biết đến, hơn nữa từ đó về sau cũng không có quá nhiều sự tình trảm yêu trừ ma xảy ra. Ngoài ra khi mọi người thoáng hồi tưởng lại khoảng thời gian đó thì liền phát hiện, Phương Nguyên đúng là quật khởi trong tiên môn từ sau khi trở về từ Thái Nhạc thành. Sau đó hắn làm ra một loạt đại sự kinh người, làm cho người ta khó có thể tin được...
Bây giờ, nếu như là mượn nhờ bảo vật của Nam Hoang Yêu Vương, vậy thì mọi chuyện đều có thể được giải thích rõ ràng!
"Đây hết thảy đều là suy đoán của ngươi, nếu chỉ như vậy mà đã chỉ trích đệ tử Thanh Dương tông ta, vậy thì không khỏi quá mức bá đạo..."
Vào lúc này, chỉ có mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong Thanh Dương tông ngưng trọng quát to.
Ai cũng không biết bọn hắn nghĩ như thế nào vào lúc này, nhưng ngoài miệng đương nhiên là muốn nói đỡ cho đệ tử Thanh Dương tông.
Chỉ tiếc là Cam Long Kiếm đã sớm có chuẩn bị, khi hắn nghe thấy vậy thì chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Ta biết Thanh Dương tông sẽ không dễ dàng thừa nhận việc này, các ngươi nói cũng đúng, vừa rồi đều là suy đoán của ta. Chỉ là ta muốn hỏi một câu, đêm qua ta và Đoàn Phi Uyên sư đệ luận đạo uống rượu, rượu đến cao hứng, nghĩ đến mình cần luyện chế một kiện bảo vật, cần một đoạn xương ngón chân của yêu ma Thủy hành, cũng nguyện dùng một viên yêu đan Hỏa hệ để đổi. Đoàn sư đệ rất là cao hứng, đã dẫn ta tham quan Luyện Bảo Quật trong Thanh Dương tông một phen..."
Nói đến đây, hắn xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay đột ngột nhiều hơn một đoạn khớp xương phủ đầy ngân văn. Sau đó hắn liếc nhìn đám người kia, nhẹ giọng cười nói: "Nếu như Thanh Dương tông kiên quyết không thừa nhận việc này, vậy không biết vì sao hài cốt của Yêu Vương thế tử lại xuất hiện trong Luyện Bảo Quật của các ngươi a? Hay là các ngươi cảm thấy Nam Hoang Yêu Vương sẽ không nhận ra hài cốt ẩn chứa thân sinh huyết mạch của hắn?"
"Hoa..."
Lời này vừa ra, đại điện lập tức nổi lên một trận xôn xao!
Chẳng ai có thể ngờ rằng, vị chân truyền Âm Sơn tông này lại có thể vô thanh vô tức lấy ra được bằng chứng xác đáng như thế.
"Cái này..."
Trong khi đó, vị đại đệ tử chân truyền của Thần Tiêu phong Đoàn Phi Uyên nghe hắn nói thế thì sắc mặt lập tức tái nhợt đi.
Cũng không biết có bao nhiêu người trong đại điện này lập tức phức tạp nhìn về phía hắn.
Chương 384 Tấm Màn Che (1)
Đêm qua vị chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm này mời hắn uống rượu, hắn tất nhiên là vui vẻ vô cùng, trong lúc nói chuyện cũng thiếu đi cảnh giác. Về sau lại nghe vị Chân truyền Âm Sơn tông này muốn luyện chế một kiện pháp bảo, lại thiếu hài cốt của Thủy hành yêu ma, còn nguyện ý dùng một viên yêu đan Hỏa hệ để đổi, hắn sao có thể bỏ lỡ chuyện tốt này được? Sau đó hắn đương nhiên là lập tức đồng ý, thâm chí còn không thông cáo cho tiên môn biết mà đã dẫn đối phương tiến vào Luyện Bảo Quật. Nơi đó có hài cốt mà lịch đại đệ tử Thanh Dương tông sau khi chém giết yêu ma mang về, đều là những bảo vật có thể dùng để luyện bảo hoặc luyện dược!
Đương nhiên, một số hài cốt của tuyệt thế đại yêu là tài nguyên chí cao, hắn cũng không có quyền dẫn Cam Long Kiếm đi vào, bởi vậy hắn chỉ dẫn đối phương dạo qua một vòng những nơi lưu trữ hài cốt yêu vật không có thành tựu, sau đó cho hắn chọn lựa mấy món rồi thôi. Vị chân truyền Âm Sơn tông này đi dạo lòng vòng không ít nơi, lúc ấy hắn còn lo lắng rằng ánh mắt chân truyền Âm Sơn tông này quá cao, có điều sau khi vòng vo một hồi lâu, hắn lại chỉ chọn lựa một đoạn di cốt Thủy Yêu có phẩm chất không qua cao minh, hơn nữa chỉ lấy đi một đoạn ngắn trong đó, nói rằng nhiêu đây đã đủ dùng rồi...
Lúc đó hắn còn cảm thấy mười phần may mắn, nhưng ai mà ngờ được, vị chân truyền Âm Sơn tông này lại có mục đích khác!
"Phương Nguyên sư đệ, ngươi còn lời gì để nói hay không?"
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nói đến đây thì nhẹ nhàng thu lại đốt xương ngón chân kia, sau đó thả lỏng hai tay sau lưng, mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói mới ngẩng đầu lên.
"Ta chỉ có một câu muốn hỏi..."
Sắc mặt hắn phi thường bình tĩnh, sau khi vị Âm Sơn chân truyền này nói về chuyện hàng yêu ở Thái Nhạc thành, hắn đã biết rằng việc này căn bản là không tránh khỏi được.
Đừng nói là đối phương lừa gạt Đoàn Phi Uyên, lấy được hài cốt yêu ma, dù cho không có, hắn cũng có phương pháp chứng minh chuyện này là do mình làm. Lúc ấy người nhìn thấy được hình dạng thi thể của con yêu ma kia cũng không chỉ có một mình, ngoài ra còn có những quý tộc trong Thái Nhạc thành. Nếu như hắn sưu hồn quan thần những người kia thì sẽ rất dễ dàng xác định được chuyện này, thậm chí... vị Âm Sơn chân truyền này rất có thể đã từng làm như thế!
Chỉ khi hắn đã từng làm như thế thì mới có thể kết luận yêu ma kia là do mình chém giết, mới có thể một mực âm thầm nhìn mình chằm chằm!
Cho nên, đến lúc này, dù giảo biện gì đi chăng nữa thì cũng đều vô dụng.
Bởi vậy hắn chỉ chậm rãi nhìn về đám người đứng trong điện, nói: "Coi như ta giết đi, ta trảm yêu trừ ma, có vấn đề gì không?"
Câu nói này của Phương Nguyên lập tức khiến cho tất cả mọi người trong điện trầm mặc đi.
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm rõ ràng đã mưu đồ rất nhiều chuyện, trước trước sau sau đều đã được hắn tính toán hết.
Chuyện Phương Nguyên từng trảm yêu trừ ma tại Thái Nhạc thành vốn cũng không phải là một bí mật, nếu như có người hữu tâm muốn điều tra thì không thể nào không tra ra được. Tên Cam Long Kiếm này tốn nhiều công sức như vậy chỉ là để không cho Thanh Dương tông cơ hội phản ứng mà thôi. Bây giờ đúng là hắn đã làm được rồi, hắn nói ra chuyện này ở một nơi vạn chúng chú mục, ngay cả chứng cứ cũng lấy ra được, khiến cho Thanh Dương tông tuyệt đối không tìm ra lỗ hổng nào, khiến cho Phương Nguyên cũng không có kẽ hở để chống chế, làm cho hắn không có lựa chọn khác nào ngoài thừa nhận.
Phương Nguyên cũng biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn hỏi lại một câu như vậy!
Xem như hắn giết đi, vậy thì làm sao nào?
Đệ tử tiên môn trảm yêu trừ ma, có vấn đề gì sao?
Nghe hắn hỏi một câu như vậy, tất cả trưởng lão tiên môn trong điện đều trầm mặc.
Vấn đề này của Phương Nguyên không khó trả lời, trảm yêu trừ ma tất nhiên là không thành vấn đề, hơn nữa đây còn là bổn phận của đệ tử tiên môn!
Có điều cũng phải xem xem người mình chém là ai!
Yêu ma bình thường, chém giết là công đức, nhưng nếu là ấu tử của Nam Hoang Yêu Vương, chém giết... sẽ mang đến tai kiếp!
Có lẽ chuyện này làm cho Phương Nguyên cảm thấy rất oan khuất, thế nhưng Thanh Dương tông có thể làm được gì đây?
Trên dưới Thanh Dương tông vốn là một mảnh hỉ khí dương dương, lúc này đều đã thần sắc đại biến!
Chúng đệ tử ngẩng đầu nhìn chúng chấp sự, còn chúng chấp sự thì lại ngẩng đầu nhìn mấy vị trưởng lão, mấy vị trưởng lão lại không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía về tông chủ. Sắc thái trên khuôn mặt bọn hắn, có phẫn nộ, có kinh ngạc, có khủng hoảng, thế nhưng tất cả đều giữ vững trầm mặc. Toàn bộ đại điện lúc này cực kỳ trầm mặc, kèm theo vẻ xấu hổ cùng ức chế vô cùng...
Ở giữa nơi đầy rẫy sự ức chế này, chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm lại nở một nụ cười, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm tông chủ Thanh Dương tông!
Cũng đúng vào lúc này, tông chủ Thanh Dương tông bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Lời này vừa ra, không biết có bao nhiêu ánh mắt lập tức nhìn về phía tông chủ Thanh Dương tông.
Lúc này tông chủ Thanh Dương tông mặt không biểu tình, thậm chí còn không hề tỏ ra tức giận một chút nào.
Nếu như muốn nói có, vậy thì chỉ có thể nói rằng, dưới khuôn mặt không rõ biểu lộ này là một sự bất đắc dĩ sâu sắc.
"Làm thế nào? Còn muốn ta nói sao?"
Cam Long Kiếm cười nhạt, thi lễ với tông chủ Thanh Dương tông rồi nói: "Chiến theo của tính tình Nam Hoang Yêu Vương, nếu có người giết hắn ấu tử, chiếm pháp bảo của hắn, đoán chừng hắn sẽ nổi giận lôi đình, có khi sẽ đến tiêu diệt Thanh Dương tông cũng nên. Nhưng việc này sẽ có Âm Sơn tông ta ở giữa hòa giải, mọi người đều là tiên môn nhất mạch, đương nhiên sẽ không để cho Thanh Dương tông ăn thiệt thòi lớn như thế..."
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút rồi nhìn về phía Phương Nguyên, nói: "Chỉ là tất nhiên cũng không thể thiếu một lời giải thích. Vị Phương Nguyên sư đệ này, tất nhiên nên do ta dẫn về, còn món pháp bảo vốn thuộc về Yêu Vương, ngươi cũng nên giao ra đi?"
Chương 385 Tấm Màn Che (2)
"Hoa..."
Người trong đại điện nghe hắn nói thế thì lập tức ồn ào một trận.
Các sứ giả và trưởng lão của các đại tiên môn đến xem lễ đều ở nơi này, trong lúc nhất thời đều nghị luận ầm ĩ.
Nam Hoang Yêu Vương là tồn tại cỡ nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Nếu Phương Nguyên thật sự chém giết ấu tử của hắn, còn chiếm đoạt pháp bảo của hắn, vậy thì xử lý như vậy để làm lắng dịu lửa giận của Nam Hoang Yêu Vương cũng không phải là quá đáng...
Chỉ có điều bây giờ dù sao cũng là thời điểm tông chủ Thanh Dương tông sắp sửa thu tên Phương Nguyên này làm đồ đệ a!
Âm Sơn tông chỉ phái tới một tên đệ tử, nói mấy câu liền muốn mang đi hi vọng tương lai của Thanh Dương tông...
... lúc đó Thanh Dương tông về sau sẽ còn chút thể diện nào tại Vân Châu nữa không?
Nói đi cũng phải nói lại, Thanh Dương tông khi xưa đã từng là Vân Châu đệ nhất tiên môn. Danh hiệu này của Âm Sơn tông hiện tại vốn đoạt được từ chính Thanh Dương tông. Ai ai cũng biết, trên dưới Thanh Dương tông đều nhiều hơn một phần ngông nghênh so với các tiên môn khác. Bọn họ vẫn luôn muốn đoạt lại danh hiệu này, nhưng ai có thể ngờ được, bây giờ vừa mới có một chút tia sáng thì đã bị Âm Sơn tông đột nhiên xuất hiện đả diệt rồi a?
"Ngươi đừng hòng mơ tưởng..."
Giữa mảnh trầm mặc này, bỗng nhiên có một giọng nói ẩn hàm tức giận vang lên.
Đám người kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy người lên tiếng chính là Vân trưởng lão của Thanh Dương tông.
Lão già béo ngày thường khí độ lạnh nhạt, râu bạc bồng bềnh này, lúc này khuôn mặt hắn đã trở nên tái nhợt, râu dài không gió mà bay, bồng bềnh phiêu miểu. Đôi mắt hắn lạnh lùng quét qua các vị trưởng lão Thanh Dương tông và tên đệ tử Âm Sơn tông Cam Long Kiếm!
"Tiểu nhi, người nghĩ mình là ai, một thân một mình tới đây mà muốn mang đi đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông ta sao?"
Ánh mắt của hắn sau cùng dừng lại trên người vị chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, trong ánh mắt đó ẩn hàm nộ ý vô cùng vô tận.
"Ha ha, là Vân trưởng lão phải không, vãn bối không dám làm càn, nhưng bây giờ ta đúng là muốn mang hắn đi..."
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhẹ nhàng thi lễ, thái độ khiêm hòa, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại vô cùng cường ngạnh.
"Ngươi..."
Vân trưởng lão khẽ quát, thân hình thoắt một cái, giống như muốn động thủ.
Thế nhưng bên cạnh hắn bỗng có một đạo hôi ảnh xuất hiện. Tần trưởng lão ngăn ở trước mặt hắn, thấp giọng nói: "An tâm chớ vội!"
Vân trưởng lão trầm giọng nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Hắn nhìn qua Tần trưởng lão rồi chỉ tay vào Phương Nguyên, nói: "Lúc trước đạo phù chiếu chém yêu kia, chẳng lẽ không phải do tiên môn đưa cho hắn sao? Sự tình trảm yêu trừ ma, chẳng lẽ không phải do tiên môn dạy cho hắn sao? Đứa nhỏ này chỉ là làm sự tình mà chúng ta bảo hắn làm, vậy thì có gì sai? Chẳng lẽ bởi vì hắn chém một con yêu ma mà chúng ta phải giao hắn cho người khác xử lý, xem đứa bé này như vật hy sinh sao?"
"Việc này..."
Tần trưởng lão muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, không khuyên nhủ nữa.
Thế nhưng hắn cũng không có ý muốn tránh ra, hiển nhiên hắn sẽ không để cho Vân trưởng lão xuất thủ.
"Ha ha!"
Cam Long Kiếm nhìn Vân trưởng lão một chút, rồi trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ Thanh Dương tông, thản nhiên nói: "Xem ra quý tông rất có ý kiến với sự tình ta vừa mới nói. Đây là sự tình của quý tông, ta cũng không tiện xen vào. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở một câu, nếu như quý tông thực sự không giao người, vậy thì ta cũng không gì được, nhưng trước khi ta lên núi thì ta cũng đã truyền tin cho sư tôn, chắc hẳn bây giờ Nam Hoang Yêu Vương cũng đã biết được hết thảy mọi chuyện rồi. Ta có thể mang người đi, cũng có thể để hắn lưu lại nơi này, chỉ là có một việc, các ngươi tốt nhất nên nghĩ choo rõ ràng..."
Thanh âm hắn bỗng nhiên trầm xuống, khẽ quát nói: "Nếu như ta không dẫn người đi, vậy thì Nam Hoang Yêu Vương sẽ tự mình đến đây đòi người! Tính tình của hắn, chắc hẳn các ngươi đều biết, hơn nữa chuyện này, dù sao cũng là vì ấu tử của hắn bị giết, Âm Sơn tông ta cũng không tiện ngăn hắn đòi lại công đạo, sợ là Tiên Minh cũng sẽ không ngăn hắn. Chỉ là không biết, đến lúc đó Thanh Dương tông các ngươi có chịu được lửa giận của hắn hay không?"
"Hoa..."
Chúng tu sĩ trong đại điện nghe thấy thế thì lập tức trở nên hỗn loạn.
Nam Hoang Yêu Vương thống khổ vì mất con, đến Vân Châu để đòi người, chẳng lẽ lại còn muốn nhấc lên một trận gió tanh mưa máu nữa sao?
Cho dù Tiên Minh sẽ áp chế, sẽ không để cho hắn làm lớn chuyện, thế nhưng Thanh Dương tông và tứ đại tiên môn Việt quốc...
"Hài tử của người ta bị giết, đến đòi hung thủ, truy hồi pháp bảo, cũng là sự tình nên làm!"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người lạnh lùng mở miệng, đám người nhìn lên, chỉ thấy người lên tiếng không phải là người của Thanh Dương tông, mà là Bách Hoa cốc Hồng Đan trưởng lão. Nàng thấy mọi người nhìn về phía mình hừ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nếu như Nam Hoang Yêu Vương thật sự đánh tới, chẳng lẽ các ngươi lại muốn cho Việt quốc nhấc lên một trận gió tanh mưa máu nữa hay sao?"
Nghe nàng nói thế, chúng trưởng lão và chấp sự xung quanh lập tức yên lặng.
Nếu như Nam Hoang Yêu Vương thật sự đem đại quân đến đánh, còn Thanh Dương tông lại cự tuyệt không cúi đầu, vậy thì Việt quốc tất nhiên sẽ xảy ra một trận đại chiến. Đến lúc đó người chịu ảnh hưởng không chỉ là Thanh Dương tông, mà e rằng tứ đại tiên môn khác của Việt quốc cũng không thể nào chạy thoát được...
Hơn nữa ngũ đại tiên môn Việt quốc còn có ước hẹn đồng khí liên chi, cùng tiến cùng lui. Nếu Thanh Dương tông thật sự bị yêu ma công kích, tứ đại tiên môn tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nếu như Thanh Dương tông các ngươi giao ra một tên đệ tử là có thể dẹp yên chuyện này, kết quả lại nhất định phải lựa chọn lấy cưng chọi cứng, vậy thì tứ đại tiên môn chúng ta tại sao phải liều mạng với các ngươi?
Vừa nghĩ tới hậu quả nếu như Nam Hoang Yêu Vương tự mình giáng lâm Việt quốc, mấy trưởng lão và chấp sự của các đại tiên môn lại khủng hoảng trong lòng một trận!