-
Chương 231-235
Chương 231 Đại khai sát giới (2)
Mau rời khỏi đây, tránh kiếp táng mệnh dưới chân hung thần!
"Tiểu Thanh Mộng Thuật..."
Thấy bọn hắn kinh hoảng tứ tán, Phương Nguyên chỉ híp mắt lại, đưa mắt nhìn hai bóng đen đang chạy về phía đông.
Tay trái kết một pháp ấn, tách ra như hoa sen.
Một tia sáng xanh mờ mịt hệt như mộng ảo lóe lên giữa không trung, tốc độ của hai bóng đen lập tức chậm lại.
Không phải bọn hắn không muốn trốn, mà bọn hắn chỉ cảm thấy pháp lực hỗn loạn, dường như hai chân đều bị quấn lấy.
"Cùng ra tay, giết hắn đi..."
Hai người này vốn là cao thủ Tiểu Thanh Mộng Thuật, bỗng nhiên trúng chiêu, trong lòng nhất thời nguội lạnh phân nửa. Không nghĩ tới bọn hắn chìm đắm với Tiểu Thanh Mộng Thuật nhiều năm, hiện tại lại có thể bị người khác dùng thuật này chế trụ. Trong lúc cấp thiết, bọn hắn lập tức có quyết định, liều mạng thét lớn lên, một thân pháp lực tuôn ra. Hai người liều mạng xoay người, tế hai phi kiếm lên, hóa thành lưu tinh đâm về phía Phương Nguyên.
"Ba" "Ba"
Mà Phương Nguyên lại bất động, trên đỉnh đầu thanh khí tăng cao, một tôn hung thần được huyễn hóa ra. Hai bàn tay to bỗng nhiên vươn tới, lại có thể trắng trợn nắm lấy hai đạo phi kiếm trong tay, sau đó liều mạng đập chúng vào nhau, hai đạo phi kiếm lập tức hóa thành mảnh vỡ!
Giữa hai bên có liên hệ tâm thần, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Mà tại lúc này, Phương Nguyên đã bước ra một bước, kim giáp thần xa xa một quyền đánh qua.
Oanh!
Thân thể hai đệ tử tiên môn đồng thời bay ngã ra ngoài, đụng mạnh lên trên gốc đại thụ che trời, xương cũng vỡ nát không biết bao nhiêu cái. Lúc rơi trên mặt đất, bọn hắn đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Mà người còn lại ngã trong vũng bùn, thương thế hơi nhẹ hơn một chút, thế nhưng hắn cũng đã bị dọa cho sợ vỡ mật. Hắn gian nan bò lên, còn muốn chạy trốn, thế nhưng đúng vào lúc này, đám đệ tử Tiểu Trúc phong chung quanh đã nổi giận từ lâu oanh kích đến, thừa dịp hắn hành động chậm chạm, đủ loại pháp bảo phù triện xuất hiện, trực tiếp bao phủ hắn vào trong.
"Còn hai người..."
Cuối cùng Phương Nguyên quay đầu nhìn sang hướng tây, ánh mắt lạnh lẽo, yêu ấn trên thân kiếm toát ra ma quang mờ ảo.
Tại thời điểm này, hai bóng đen đang bỏ chạy về hướng tây đã giết ra khỏi vòng vây từ lâu, vọt ra ngoài hơn mười trượng.
Hai người bọn hắn đã ý thức được phía sau xuất hiện thảm trạng, thế nhưng bọn hắn đã bị dọa tới sợ vỡ mật, dường như hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Phương Nguyên dám đại khai sát giới như thế. Bọn hắn một bước cũng không dám ngừng, chỉ muốn chạy trốn, ngay cả đầu cũng không dám quay lại...
Thế nhưng Phương Nguyên đang ở sau lưng nhìn hai người bọn hắn, lúc này ánh mắt đã có chút lạnh lẽo.
"Đi thôi!"
Phương Nguyên quơ quơ ống tay áo, Ma Ấn Kiếm trong tay đột nhiên hóa thành lưu quang bay ra ngoài!
Hắn không có phi kiếm, nhưng tại thời khắc này, Ma Ấn Kiếm có liên hệ tâm linh với hắn lại có thể linh hoạt hơn cả phi kiếm...
"Vèo!"
Ma Ấn Kiếm hóa thành một tia sáng trắng đâm thẳng ra ngoài hơn mười trượng.
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?"
Bóng đen phía trái phát giác được, trái tim bi ai tuyệt vọng. Biết trốn không thoát, hắn liều mạng nhảy dựng lên, trong miệng bi phẫn kêu to, đồng thời còn liều mạng thi triển ra Tử Khí Lưu Vân Quyết. Tử khí mông lung nở rộ từ trên người hắn, hóa thành từng lớp bình phong muốn ngăn cản đạo kiếm quang kia. Thế nhưng ngay khi hắn thi triển ra Tử Khí Lưu Vân Quyết mới ý thức được có chút không đúng.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực mình.
Nơi đó có một cái lỗ!
Một kiếm kia tới quá nhanh, Tử Khí Lưu Vân Quyết của hắn còn chưa thi triển ra, nó đã xuyên thấu trái tim hắn.
"Đám hắc y che mặt, thân phận không rõ, nửa đêm xâm lấn lãnh địa Tiểu Trúc phong ta, ta giết không đúng sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Phương Nguyên vang lên, phảng phất như đáp lại lời bóng đen đã nói trước khi chết.
Mà lúc này, thân hình hắn đã nhẹ nhàng bay vút, đánh thẳng tới phía trước. Ma Ấn Kiếm đánh một vòng trên không trung, về tới trong tay hắn. Mà hắn thì cầm trường kiếm lướt nhanh, thanh bào phần phật, thân thể hệt như sao băng phóng thẳng về phía bóng đen sau cùng!
"Phịch..."
Bóng đen cuối cùng từ lâu đã bị hù tới tâm can đều nứt. Hết lần này tới lần khác, trong lúc hắn liều mạng chạy trối chết, dưới chân trượt một cái, một phát ngã nhào trên đất, cả người hắn đã bị dọa tới lục thần vô chủ. Vừa quay đầu nhìn lên, lập tức thấy được Phương Nguyên mặc thanh bào lướt tới trước người mình, một kiếm lóe lên yêu quang quỷ dị quét ra một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung, hướng về phía bản thân mình chém xuống...
Hắn có tu vi của Luyện Khí tầng tám, thậm chí còn cao hơn Phương Nguyên một tầng.
Nhưng tại thời điểm này, tâm thần của hắn đã bị kiếm mang đoạt đi, thậm chí cũng không có ngăn cản...
Nhưng có lẽ là phúc chí tâm linh (1), ngay khoảnh khắc khi một kiếm của Phương Nguyên gần chém xuống, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, liều mạng lột cái khăn đen trên mặt mình xuống, giơ lên kêu lớn: "Phương Nguyên sư huynh tha mạng, ta là đệ tử Thần Tiêu phong Thôi Kiếm Hoành..."
(1) Phúc chí tâm linh: Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn
"Bá..."
Một kiếm kia khó khăn ngừng trước mặt hắn.
Mũi kiếm sắc bén cách mặt hắn chỉ không tới một cm, thậm chí kiếm khí còn làm mặt hắn đau nhói!
"Ta... Ta là đệ tử Thần Tiêu phong, Phương Nguyên sư huynh, ngươi đừng giết ta..."
Bóng đen này đã sợ vỡ mật, không ngừng đập đầu trên mặt đất, trong miệng run rẩy kêu lên.
"Bá!"
Phương Nguyên quay kiếm trở lại, đã thu kiếm vào trong vỏ.
Sau đó hắn cũng thở ra một hơi thật dài, xoay người rời đi, giọng nói hờ hững: "Áp giải hết đi!"
Chương 232 Mạng Người Quan Trọng (1)
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong xung quanh đều đã triệt để choáng váng, mất hết đảm lược.
Bọn hắn nhìn qua Phương Nguyên giống như đang nhìn một con quỷ vậy!
Cho dù vừa mới tận mắt nhìn thấy một màn này, nhưng bọn hắn thật sự không dám tin tưởng rằng chuyện này là thật.
Trong lòng bọn họ thì Phương Nguyên vẫn luôn là một vị cao thủ. Trong trận chiến ở Tiểu Trúc phong, việc hắn một người một kiếm đánh bại tất cả đồng môn đã làm cho bọn họ đặt Phương Nguyên tại một vị trí cực cao trong lòng mình. Nhưng dù là như vậy, bọn hắn cũng thật sự không dám tin rằng Phương Nguyên lại có thể mạnh đến mức độ này. Tới tận sáu tên đệ tử Thần Tiêu phong, tất cả đều là cao thủ Luyện Khí cảnh, thế mà bị hắn chém giết nhanh như thế?
Càng làm cho bọn hắn kinh sợ hơn nữa chính là việc Phương Nguyên xuất thủ vô cùng tàn nhẫn. . .
Vừa rồi lúc động thủ, Phương Nguyên không hề lưu thủ một chút nào a. . .
Rất nhanh sau đó, đám đệ tử Tiểu Trúc phong cùng nhau động thủ, áp giải ba vị đệ tử Thần Tiêu phong còn sống đứng lên.
Ba người còn sống này, một người là do kịp thời lột xuống chiếc khăn đen che mặt, còn một người tương đối may mắn, bị đám đệ tử Tiểu Trúc phong liên thủ đánh ngã. Mặc dù người này trông có vẻ tương đối thảm, trên người chi chít những vết thương, ngoài ra còn có mấy dấu giày thật to, nhưng dù sao cũng giữ lại được mạng. Người cuối cùng làm cho người ta bất ngờ nhất, đối phương vậy mà lại là Lưu Mặc Chân. . .
"Hắn thế mà còn sống ư?"
Ngay cả Phương Nguyên cũng cau mày lên, vừa rồi một kiếm mà hắn chém về phía Lưu Mặc Chân là tàn nhẫn nhất!
Có điều khi nhìn qua mi tâm của Lưu Mặc Chân, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ ra.
Trên mi tâm của Lưu Mặc Chân có một vết đỏ, ẩn ẩn biến thành bộ dạng của một đạo phù triện. Hắn cũng có một đạo phù triện như thế này, đó chính là hộ thân phù của đệ tử chân truyền Thanh Dương tông. Chắc hẳn vừa rồi chính là nhờ đạo phù triện này đã triệt tiêu một bộ phận kiếm khí của hắn, giúp cho Lưu Mặc Chân may mắn sống sót, không bị hắn một kiếm chém chết. Việc phát hiện chuyện này lại càng khiến cho lửa giận ám thăng trong tim Phương Nguyên!
"Đừng xuất kiếm nữa. . ."
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba giống như cảm ứng được sát cơ từ tận đáy lòng của Phương Nguyên, nên nàng lách mình ngăn ở trước người Phương Nguyên, thần sắc nặng nề nói: "Một kiếm kia của ngươi đã trảm phá khí hải của hắn, dù cho hắn được chữa khỏi thì cũng chỉ là một tên phế nhân. Tạm lưu hắn một mạng, giao cho tiên môn xử trí đi. Dù sao thì khi về tới tiên môn, tiên môn hỏi đến thì cũng phải có một người đứng ra phụ trách. . ."
Phương Nguyên nhìn Lăng Hồng Ba một chút, lại nhìn sang Lưu Mặc Chân đã hôn mê, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không nhìn ra hắn còn một chút tức giận nào. Tận nửa ngày sau, hắn mới nhẹ nhàng buông lỏng chuôi kiếm, quả thực đúng như lời quả ớt nhỏ nói, Lưu Mặc Chân đã phế đi, không còn tu hành được nữa. . .
Càng mấu chốt hơn nữa chính là, khăn che mặt trên khuôn mặt hắn đã bị lấy xuống, mình cũng không tiện tiếp tục xuất kiếm!
Đây là một lằn ranh mà hắn nhất định phải tuân thủ!
"Cứ áp giải hắn trước đi, rồi chờ Thần Tiêu phong cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!"
Phương Nguyên cũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó không nói thêm gì nữa, quay người rời nơi đây.
Sát ý trong tâm được phát tiết không ít, Phương Nguyên vội vã đi xem những đệ tử Tiểu Trúc phong bị thụ thương.
Nhiễu loạn một trận như thế, khoảng chừng hơn mười vị đệ tử Tiểu Trúc phong bị thương hoặc ít hoặc nhiều. Người thương thế nhẹ vào lúc này đã được xử lý qua, tình huống vẫn còn tốt, còn người thương thế nặng thì cần tốn nhiều thời gian để trị liệu. Về phần hai vị bị thương nặng không thể chữa trị được, Phương Nguyên cũng chỉ có thể lệnh cho đệ tử Tiểu Trúc phong thu hồi thi hài của bọn hắn, bỏ vào trong túi càn khôn, đợi sau khi trở về tiên môn thì sẽ đi an táng. . .
Trong khi đó, ngoại trừ hai người chết đi, thì người có tình hình nghiêm trọng nhất chính là Quan Ngạo.
Hắn bị thương rất nặng, bị một kiếm xuyên ngực, lại bị trúng hai thức thuật pháp trọng kích, vốn không có khả năng sống sót được. Thế nhưng nhục thân của hắn quá mức cường tráng, mãi đến lúc này vẫn còn sinh sinh chống đỡ được. Hắn chỉ còn thừa một hơi chưa tắt, trong khi máu đã chảy đầy ra đất. . .
"Hắn thụ thương quá nặng, ta cũng vô lực xoay chuyển trời đất, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!"
Nhìn qua bộ dạng của Quan Ngạo, ngay cả người quái gở điên khùng như Nhiếp Hồng Cô cũng thu liễm mấy phần, sau đó thản nhiên nói.
Phương Nguyên nhịn không được mà siết chặt nắm đấm.
"Phương Nguyên sư huynh, Quan Ngạo sư huynh chèo chống thật vất vả, có muốn cho hắn một viên An Ninh Đan hay không. . ."
Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì cũng có hơi không đành lòng. Khi thấy Quan Ngạo thống khổ chèo chống trong lúc trọng thương như thế, nàng nhỏ giọng đề xuất một câu, ăn vào loại đan dược này, Quan Ngạo sẽ chìm vào một giấc ngủ thật sâu, có điều rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
"Không cần!"
Mãi đến lúc này, Phương Nguyên mới lãnh đạm nói một câu.
"Cái này. . ."
Mấy người khác lập tức đều có hơi xấu hổ, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Nguyên.
Sự tình đã đến nước này, các nàng không biết Phương Nguyên còn kiên trì như vậy để làm gì.
"Lấy Già Lam Thảo ra đây!"
Phương Nguyên cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt làm ra quyết định.
"Cái gì? Ngươi muốn. . . việc đó không thể!"
Đám người kia nghe hắn nói thế thì đều lập tức kinh hãi, Nhiếp Hồng Cô theo bản năng thốt lên.
"Không có gì là không thể, mạng người quan trọng!"
Khuôn mặt Phương Nguyên vẫn không có bất kỳ biểu lộ nào, nhưng giọng điệu lại không cho phép người khác hoài nghi.
"Đây chính là Già Lam Thảo, ngươi đọc thuộc lòng y điển, không phải không biết tầm quan trọng của Già Lam Thảo a. . ."
Phương Nguyên làm ra quyết định, lập tức khiến cho đám người xung quanh chấn kinh và phản đối theo bản năng. Ngay cả quả ớt nhỏ vào lúc này cũng nhịn không được mà mở miệng nói một câu. Thế nhưng Tiểu Kiều sư muội nhìn thấy sắc mặt Phương Nguyên đã có hơi lạnh đi nên liền kéo quả ớt nhỏ một cái, không để cho nàng nói tiếp. Nàng biết mình không khuyên được Phương Nguyên, nên liền bước nhanh ra ngoài, nói với tên đệ tử ở phía ngoài một tiếng rồi lấy đi Già Lam Thảo. Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nghe thấy Phương Nguyên muốn dùng Già Lam Thảo cứu người thì đều kinh hãi, nhao nhao chạy tới vây xem.
Chương 233 Mạng Người Quan Trọng (2)
Đối với chuyện này, có người tán đồng, có người không tán đồng, nhưng vào lúc này, không có người nào dám lên tiếng.
"Động thủ cứu người!"
Nhìn qua Già Lam Thảo mà Tiểu Kiều sư muội đưa đến trước mặt mình, Phương Nguyên nhìn cũng không nhìn, chỉ là nhàn nhạt phân phó một câu.
"Tốt, ngươi cũng đừng hối hận!"
Nhiếp Hồng Cô cắn răng tiếp lấy Già Lam Thảo, trực tiếp ném vào trong lò đan.
"Ai. . ."
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nhìn thấy Già Lam Thảo bay vào đan lô, gần như theo bản năng, đồng thời thở dài một tiếng.
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong lần này xuất quân, một gốc bảo dược trân quý nhất cứ như thế biến mất.
Nói không đau lòng thì chắc chắn là giả!
Có điều, sau khi cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt của bọn hắn khi nhìn qua Phương Nguyên lại càng thêm kính nể. Một loại cảm giác khó mà dùng lời nói để diễn tả được dâng lên từ tận đáy lòng bọn hắn. Bọn hắn không nói ra được đó cụ thể là cái gì, chỉ cảm thấy bọn hắn đã có nhiều hơn một loại cảm giác một tín nhiệm đối với Phương Nguyên!
Trước đó bọn hắn đều có hơi không cam lòng vì lưu lại Tiểu Trúc phong, nhưng bây giờ lại cảm thấy lưu lại là một chuyện đáng để ăn mừng.
"Thật đúng là người khờ có ngốc phúc, trải qua hồi tai nạn này, một thân tu vi của hắn hẳn tăng mạnh đi. . ."
Mặc dù Nhiếp Hồng Cô có hơi điên, nhưng thủ đoạn luyện đan thì lại không kém. Nàng ta nhanh chóng phong tỏa dược tính của Già Lam Thảo, lại thêm vào mười mấy linh dược khác để luyện ra một viên bảo đan. Dưới tình thế cấp bách, phẩm chất của đan dược này tất nhiên là không quá cao, có điều cũng coi như không tệ. Sau đó bảo đan được đặt vào trong miệng Quan Ngạo, rất nhanh liền thấy sắc của mặt hắn chuyển biến tốt đẹp, những cơn thở dốc cũng nhẹ nhàng đi.
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều không lên tiếng, nhưng trong lòng đoán chắc rằng tính mạng của Quan Ngạo đã được giữ lại, hơn nữa còn nhận được một hồi đại tạo hóa!
Bảo dược có thể giúp cho người ta Trúc Cơ, có thể giúp cho tu sĩ Trúc Cơ nâng cao tu vi, toàn bộ đút cho một tên đệ tử Luyện Khí kỳ, dùng đầu ngón chân cũng biết là sẽ có hiệu quả gì. E rằng ngay cả tiên môn cũng không dùng đại thủ bút như thế để bồi dưỡng nhân tài!
Thẳng đến khi Phương Nguyên nhìn thấy Quan Ngạo đã giữ lại được tính mạng thì sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Sau đó, mãi đến lúc này, ánh mắt của hắn mới lướt qua đám đệ tử Tiểu Trúc phong đang đứng ở bên ngoài động phủ. Ánh mắt của hắn như kiếm quang, thản nhiên nói: "Hiện tại cũng nên tìm ra vị gian tế không cam lòng lưu lại Tiểu Trúc phong. Bây giờ tự ngươi đứng ra, hay là để ta tìm ra từng người?"
"Cái gì? Có gian tế sao?"
"Có người ngoài xâm nhập vào Tiểu Trúc phong sao?"
Bỗng nhiên nghe thấy Phương Nguyên nói một câu như vậy, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều cảm thấy kinh hãi.
Những sự tình vừa rồi phát sinh quá nhanh. Từ việc có người xâm nhập lãnh địa của Tiểu Trúc phong để lấy trộm linh dược, đến việc những người này thi triển thực lực cường hoành để đào tẩu, sau đó phát hiện ra thân phận của bọn hắn lại là đệ tử Thần Tiêu phong. Có thể nói là từng cơn sóng nối nhau liên tiếp, gần như khiến cho người không kịp nhìn, thậm chí cũng không kịp nghĩ ra những người này làm thế nào tiến vào, mãi đến lúc này, bọn hắn mới kịp phản ứng lại. . .
"Đúng vậy, mặc dù tu vi khí tức của đệ tử Thần Tiêu phong bọn hắn tương đối giống chúng ta, không dễ dàng phát giác. Nhưng vừa rồi khi chúng ta đóng quân đã dựa vào trận thế mà đóng, nếu ngoại nhân xông vào thì không thể nào không bị phát hiện được. Bọn hắn làm thế nào để một đường xâm nhập vào đây?"
Sắc mặt của Tiểu Kiều sư muội cũng trở nên khó coi, ánh mắt nàng nhìn lướt qua đám đệ tử Tiểu Trúc phong.
Không hề nghi ngờ gì nữa, trong Tiểu Trúc phong có người tiếp ứng cho những đệ tử Thần Tiêu phong này.
Lại liên tưởng đến việc Tiểu Trúc phong vừa mới phát hiện Già Lam Thảo không lâu, những đệ tử Thần Tiêu phong này liền xuất hiện, vậy thì càng thêm khả nghi!
Chẳng lẽ có người mật báo cho Thần Tiêu phong biết ư?
Nếu như vậy thì liền nghiêm trọng. Mọi người ban đầu vốn không đủ thực lực, toàn dựa vào việc hỗ trợ lẫn nhau và một loạt an bài của Phương Nguyên nên mới có thể chống đỡ ở trong Ma Tức hồ hung hiểm trùng điệp này. Kết quả trong sự việc này, thế mà còn có người không đoàn kết với đám đồng môn, vậy mà lại báo tin cho người ngoài, còn thả cho người ngoài tiến vào lãnh địa của Tiểu Trúc phong để trộm thuốc. Hành vi này đáng hận đến cỡ nào cơ chứ?
"Bá bá bá. . ."
Gần như chỉ trong chớp mắt, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đồng loạt nhìn về phía mấy vị đệ tử.
Bởi vì nếu như muốn thả cho người ngoài tiến vào, vậy tất nhiên là những đệ tử đóng quân canh giữ ở ngoài cùng vào thời điểm đó có hiềm nghi lớn nhất.
"Đừng gợi lên sự nghi ngờ trong lòng các đồng môn, tự mình đứng ra đi!"
Phương Nguyên mặt không biểu tình, thậm chí cũng không nhìn về phía bất cứ kẻ nào mà chỉ thản nhiên nói: "Ta sẽ lưu ngươi một cái mạng!"
Chúng đệ tử nghe xong, lập tức có hơi hoảng sợ.
Sẽ lưu một cái mạng, đó chính là nói ngoại trừ lưu một cái mạng ra thì trừng phạt gì cũng có thể ư?
Nói như vậy, người kia còn dám đứng ra sao?
Phương Nguyên lẳng lặng đợi gần ba phút, chỉ thấy chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều hai mặt nhìn nhau, thế mà không có một người lên tiếng. Khuôn mặt dâng lên một vòng tức giận hiếm thấy, lạnh lùng nói: "Đến lúc này mà còn không chịu đứng ra sao? Những đệ tử Thần Tiêu phong kia vẫn còn ở ngay bên ngoài, nếu như ta đi hỏi bọn hắn, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ giúp ngươi giữ kín bí mật này hay không, hay nhất định phải đến lúc đó thì ngươi mới thừa nhận?"
"Chuyện này. . ."
Thình lình nghe những lời này, chúng đệ tử lập tức rối loạn tưng bừng.
Những đệ tử Tiểu Trúc phong trong lòng không có quỷ thì tâm tình bằng phẳng, ánh mắt lấp lánh nhìn qua bốn phía.
Nếu đã có biện pháp bắt được nội gian thì thật là tốt!
Nếu như Phương Nguyên không nói ra câu nói kia, chúng đệ tử chắc sẽ còn có hơi nghi thần nghi quỷ, tâm tư bất định.
"Ta. . . Ta. . . Phương Nguyên sư huynh, ta sai rồi, ta thật không ngờ rằng bọn hắn lại ra tay ác như vậy. . ."
Cũng đúng vào lúc này, một vị đệ tử đứng ở ngoài cùng của cửa hang bỗng nhiên kêu thảm quỳ xuống.
Chương 234 Phụng Bồi Tới Cùng (1)
"Phương Nguyên sư huynh, ta thật sự sai rồi, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ta đi, ta. . . Ta thật sự là bị mỡ heo cho làm tâm trí mê muội. Trước khi tiến vào Ma Tức hồ, ta một mực lo lắng Tiểu Trúc phong chúng ta thực lực không đủ, sợ vào Ma Tức hồ rồi thì chỉ có một con đường chết, gia. . . gia tộc. . . gia gia nhà ta nhờ vả không ít quan hệ, đến cầu môn hạ của chân truyền Thần Tiêu phong là Lưu Mặc Chân. . . Ta. . . Ta lúc ấy thật sự chỉ muốn bái nhập Thần Tiêu phong mà thôi a. . . Ta đã đưa cho hắn vô số tài bảo, hắn cũng đã đáp ứng. . . Thế nhưng. . . Thế nhưng về sau, hắn lại nói bây giờ không thể để cho ta đi qua, sau khi thí luyện xong mới được, hắn buộc ta lưu lại Tiểu Trúc phong, tùy thời. . . Tùy thời truyền đi tin tức của chúng ta. . ."
Vị đệ tử kia đứng giữa hoàn cảnh tràn ngập sát ý như vậy, thực sự không kiềm được, đột nhiên quỳ xuống đất khóc rống lên.
Cho tới bây giờ, Phương Nguyên mới cau mày đánh giá hắn một chút. Người kia là một vị đệ tử họ Ngô tên Chấp, dáng người có vẻ hơi đơn bạc, tu vi Luyện Khí tầng sáu. Trong đám đệ tử Tiểu Trúc phong, hắn cũng là một vị rất hoạt bát, tính tình khôi hài, trong nhà cũng rất có tài sản, kết giao rất rộng, được đám đệ tử Tiểu Trúc phong công nhận là một kẻ tiêu sái. Nhưng vào lúc này, hắn lại hoàn toàn không có nửa phần tiêu sái nào, chỉ thấy hắn đang hoảng sợ không chịu nổi, không ngừng đập đầu ngẩng đầu trên mặt đất, nước mắt nước mũi hòa cùng một chỗ chảy đầy cả mặt.
"Phương Nguyên sư huynh tha cho ta. . ."
"Nếu ta sớm biết Tiểu Trúc phong chúng ta có thể thông qua thí luyện, có đánh chết ta cũng sẽ không có liên lụy gì với bọn hắn a. . ."
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có tiếng gào khóc của hắn không ngừng vang lên.
Ánh mắt của chúng đệ tử khi nhìn về phía hắn đều có hơi chán ghét, thậm chí là phẫn nộ.
Ngay cả mấy người thường ngày giao hảo với hắn lúc này cũng nhìn hắn với ánh mắt vô cùng căm hận.
"Ta thật không biết bọn hắn sẽ hạ thủ ác như vậy, mới đầu ta cũng cho rằng bọn họ chỉ đến trộm thuốc mà thôi a. . ."
Sát ý xung quanh khiến cho nội tâm Ngô Chấp kinh hoảng, còn Phương Nguyên vào lúc này thì vẫn luôn duy trì vẻ trầm mặc, ánh mắt vô cùng băng lãnh, bộ dạng rất khác so lúc bình thường khi hắn nhìn về phía những đệ tử Tiểu Trúc phong. Điều này khiến cho Ngô Chấp càng run lên như cầy sấy, cái trán đã gõ ra một vết máu. Cuối cùng hắn quỳ hai gối xuống, bò thẳng về phía Phương Nguyên, muốn ôm lấy chân Phương Nguyên để cầu xin tha thứ.
"Bành!"
Có người thấy bộ dạng này của hắn thì không nhịn được nữa, liền vọt ra tống một cước, đá cho hắn ngã lăn ra đất, quát mắng: "Ngươi không biết sao? Ngươi muốn nói ngươi cái gì cũng không biết sao? Vậy có ai trong số chúng ta biết? Ngươi nói lời này là muốn gạt quỷ sao?"
"Ô ô. . . Ta thật. . . thật sự không biết a. . ."
Ngô Chấp bị đạp, trùng điệp ngã xuống đất, nhưng hắn lại vội vàng bò lên, không ngừng gõ đầu trên mặt đất.
"Họ Ngô, ngươi nhớ kỹ, mạng của Chu sư huynh và Hồng sư đệ, đều là do trách nhiệm của ngươi. . ."
Lại có người lao đến, người này có quan hệ tương đối tốt với hai người Chu, Hồng, lúc này hắn thần sắc dữ tợn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngô Chấp. Người này vọt lên quyền đấm cước đá Ngô Chấp, trong khi đệ tử Tiểu Trúc phong ở xung quanh thì đều tỏ vẻ lạnh lùng, không có bất kỳ người nào xuất thủ tương trợ. Lúc này Ngô Chấp rõ ràng đã khơi dậy sự tức giận của nhiều người, đối với bọn hắn, tên Ngô Chấp này còn ác hơn cả những đệ tử Thần Tiêu phong kia!
"Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. . ."
Ngô Chấp khóc lớn, bỗng nhiên nhìn sang mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong giao hảo với mình, nói: "Lưu sư huynh, Mạnh sư huynh, van cầu các ngươi, van cầu các ngươi, dù sao chúng ta cũng từng giao hảo bấy lâu nay, giúp ta van cầu Phương sư huynh đi. Ta thật sự biết sai rồi, xin các ngươi. . ."
Đến nước này, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt không đổi sắc kia của Phương Nguyên thì thậm chí còn không dám trực tiếp xin tha.
Trong khi đó, mấy người bị hắn gọi tên cũng đều tỏ vẻ chán ghét, một người trong đó trực tiếp rút kiếm, một tiếng "Bá" vang lên, hắn cắt xuống vạt áo của mình, khẽ quát nói: "Họ Ngô, ngươi chớ có gọi tên của ta nữa. Người sống một đời, ai mà không muốn an an ổn ổn, bình bộ trên mây, nhưng có việc nên làm có việc không nên làm, ranh giới cuối cùng không thể đụng vào. Nếu như ngươi gặp nguy hiểm trong Ma Tức hồ này, huynh đệ ta có thể vì ngươi liều cái mạng này, nhưng sự tình mà ngươi làm ra lúc này, ta chỉ. . . ta chỉ hận không được tự tay giết ngươi. . ."
Nói xong, hắn ném vạt áo kia đến trước mặt Ngô Chấp, chính là muốn cắt bào đoạn nghĩa với hắn.
"Không sai, Phương Nguyên đại sư huynh một lòng muốn mang tất cả chúng ta ra ngoài, ngươi lại cản trở. . ."
"Mọi người đồng tâm hiệp lực xông ra bên ngoài, ngươi đây là đang làm cái gì?"
Thời gian dần trôi qua, thấy Phương Nguyên không nói lời nào, chúng đệ tử dần dần trở nên công phẫn, hận không thể nhào lên, loạn quyền đánh chết Ngô Chấp.
"Không cần nói nữa!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng, chúng đệ tử nghe thấy vậy thì đều khẽ giật mình, cùng nhau nhìn về phía hắn.
Bọn hắn cũng tràn đầy lo lắng, muốn nhìn Phương Nguyên sẽ xử trí tên phản đồ này như thế nào.
Vừa rồi sau khi Ngô Chấp quỳ xuống, Phương Nguyên vẫn một mực quan sát phản ứng của đám đệ tử Tiểu Trúc phong, bấy giờ mới có mấy phần tự tin, âm thầm nhẹ gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc nhìn về phía Ngô Chấp, thản nhiên nói: "Ta cũng biết ngươi tự có nỗi khổ tâm, nhưng sự tình đã làm ra, sai lầm lớn đã đúc thành, hai vị sư đệ kia không sống lại được, mà ta, cũng không tha cho ngươi được!"
"Phương. . . Phương Nguyên sư huynh. . ."
Ngô Chấp nghe lời ấy giống như bị sét đánh ngang tai, cả người đều ngây ra, muốn lên tiếng, nhưng lại ngập ngừng nói nói không nên lời.
"Từ giờ trở đi, ngươi không còn là đệ tử của Tiểu Trúc phong. . ."
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng phân phó một câu, sau đó khẽ quát: "Đệ tử chấp pháp, lấy ba cây Thú Hồn Đinh ra đây!"
"Cái gì?"
Tên đệ tử phản bội họ Ngô kia nghe xong thì lập tức kinh hãi, gần như ngất đi.
Chương 235 Phụng Bồi Tới Cùng (2)
Ngay cả các đệ tử Tiểu Trúc phong khác nghe thấy thế thì cũng ầm ầm loạn cả lên, thần sắc đều có hơi chấn kinh.
Thú Hồn Đinh kia cũng không phải là một món đồ chơi phổ thông, đó là một loại đồ vật chuyên dùng để giam cầm yêu ma. Ba cây đinh, một đinh thần hồn, hai đinh kinh mạch, ba đinh nhục thân, một khi bị ba cây đinh này đóng lên người thì dù có thiên đại thần thông cũng đừng hòng sử dụng được. Càng quan trọng hơn nữa chính là, loại đinh này lợi hại đến cực điểm, một khi đóng lên người, dù cho sau đó lấy xuống thì một thân tu vi cũng sẽ hao tổn hơn phân nửa a. . .
Có điều, việc đã đến nước này, nào có ai sẽ lên tiếng phản đối?
Phản đồ cho tới bây giờ vẫn luôn là những kẻ đáng hận nhất, cách xử trí đối với phản đồ cho tới bây giờ cũng đều là nặng nhất!
Rất nhanh sau đó liền có đệ tử phụ trách thưởng phạt đứng dậy, lấy ba cây Thú Hồn Đinh đóng lên người tên đệ tử họ Ngô kia.
Tên Ngô Chấp kia từ đầu tới đuôi đều không phản kháng, chỉ là tiếng kêu thảm thiết của hắn mười phần đáng sợ. . .
Chúng đệ tử đều có hơi không đành lòng nhìn thẳng, nhưng trong lòng cũng minh bạch, đây là thứ mà hắn nên được nhận!
Trận huyết án này, Tiểu Trúc phong chết hai người, bị thương hơn mười người. Thần Tiêu phong chết ba người, bị thương ba người, hơn nữa còn chọc tới một đống đại họa, ai cũng không biết nên kết thúc như thế nào. Hết thảy đều là bởi vì tên đệ tử họ Ngô này gây nên, vì vậy hắn nên bị phạt nặng!
Chỉ là khi nhìn qua thảm trạng của hắn, có một tên đệ tử Tiểu Trúc phong sau khi phẫn nộ, lại bắt đầu không ngừng run lên.
Trong khi đó, Phương Nguyên trơ mắt nhìn tên phản đồ kia bị áp giải đi, sau đó mới không nói một lời quay người đi.
Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì liền đi sắp xếp xong xuôi việc trị thương của mọi người. Người đi tuần tiếp tục đi tuần, khi hết thảy đã trật tự trở lại, nàng mới đi tới chỗ của Phương Nguyên. Thấy Phương Nguyên lúc này đang ngồi xếp bằng trong hang đá, yên lặng không nói, nàng cũng đành lẳng lặng bồi tiếp. Một lát sau, thấy Phương Nguyên nhẹ nhàng thu công, mở hai mắt ra, nàng mới cười khổ một tiếng, khẽ nói: "Vừa rồi. . . Ngươi vẫn còn tốt đó chứ?"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, cũng không nói nhiều.
Tiểu Kiều sư muội cũng trầm mặc một hồi, mới nói: "Lăng sư tỷ, giống như có hơi không vui. . ."
Phương Nguyên thản nhiên nói: "Nàng vốn là đệ tử Thần Tiêu phong, thấy ta đại khai sát giới, tâm tình đương nhiên là không tốt đi đâu được!"
Tiểu Kiều sư muội có hơi do dự, giống như muốn nói lại thôi.
Phương Nguyên giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, nàng không tìm thấy lý do để hận ta!"
Tiểu Kiều sư muội lập tức nở một nụ cười khổ. . .
Đúng vậy a, vị Phương đại sư huynh này, có lúc nào làm việc mà lưu lại nhược điểm đâu?
Đừng nói là Lăng Hồng Ba không tìm thấy lý do để hận hắn, dù là tiên môn thì cũng không tìm thấy lý do để trách cứ hắn!
Hắn ra tay ác độc với môn hạ đệ tử của Thần Tiêu phong, nhưng đó là do đối phương che mặt.
Phàm là người để lộ ra chân dung, hắn sẽ không tiếp tục động thủ nữa!
Có ranh giới cuối cùng này làm chỗ dựa, dù có nháo đến trước mặt tông chủ thì cũng không ai làm gì được hắn. . .
"Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Nghiêm Cơ sư huynh của Thần Tiêu phong nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, Phương Nguyên sư huynh ngươi. . ."
Sau khi trầm mặc nửa ngày, Tiểu Kiều sư muội nhịn không được mà ngẩng đầu lên, có hơi lo lắng mở miệng nói.
"Trong Tiểu Trúc phong vẫn còn có gian tế!"
Phương Nguyên không trả lời nàng mà chỉ lại nói một câu khác, lập tức khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi.
Còn Phương Nguyên vào lúc này thì đang nhíu mày lại, thản nhiên nói: "Có điều hiện tại ta cũng không tính lôi hắn ra. . ."
Tiểu Kiều sư muội nhất thời không kịp phản ứng, vô thức nói: "Sao làm như vậy được, giữ lại những người này ở đây, sẽ làm hỏng đại sự. . ."
Sau khi nói xong câu nói này, nàng mới kịp phản ứng lại. Phương Nguyên nếu đã không lập tức bắt lại người kia, vậy tất nhiên là hắn có sắp xếp của hắn. Nếu như đã biết ngoài kia còn có gian tế, vậy đối phương tất nhiên cũng không có khả năng làm hỏng sự tình của hắn. Nàng cũng không phải là một kẻ đần, sau khi ngừng lại một chút thì liền cười khổ, nói: "Đi chung với ngươi, ta luôn cảm giác mình đần hơn trước. . . Ngươi muốn an bài như thế nào?"
"Cũng không có an bài gì tốt, xem Nghiêm Cơ chuẩn bị làm thế nào đi!"
Phương Nguyên khe khẽ lắc đầu, nói: "Vừa rồi ngươi nói không sai, xét theo tính tình của Nghiêm Cơ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua đâu!"
Tiểu Kiều sư muội có hơi kinh hãi, vội nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Phương Nguyên nói: "Tất nhiên là phụng bồi tới cùng!"
Tiểu Kiều sư muội nghe xong, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. . .
". . . Nghe khẩu khí của Phương Nguyên sư huynh, chẳng lẽ là muốn khai chiến với Thần Tiêu phong ư?"
Nàng thậm chí không dám nghĩ sâu vào, cũng không phải nàng coi thường bản lĩnh của Tiểu Trúc phong, mấu chốt nằm ở chỗ chênh lệch giữa hai phong quá lớn.
Nếu như khai chiến, Tiểu Trúc phong có thể chèo chống bao lâu?
Thời gian một nén hương chăng?
Cũng ngay khi nàng đang nghĩ đến vấn đề này, Phương Nguyên chợt lấy ra một khối bạch ngọc được điêu khắc thành một tấm Truyền Tấn Ngọc Phù vuốt vuốt trong tay. Đúng lúc này có một đạo linh quang dâng lên, không ngừng lượn vòng bên trên ngọc phù. Nhìn qua vân văn trên ngọc phù kia, Tiểu Kiều sư muội lập tức ngây người.
Trong khi đó, khi Phương Nguyên nhìn qua linh quang tung bay trên ngọc phù kia thì thần sắc cũng trầm xuống.
Đạo ngọc phù này, chính là thứ Nghiêm Cơ cho mình trước khi tiến vào Ma Tức hồ.
Phù này vốn là một đôi, một khối ở chỗ Nghiêm Cơ, một khối nằm trong tay Phương Nguyên.
Lúc đó Nghiêm Cơ nói với Phương Nguyên, nếu như Tiểu Trúc phong gặp hung hiểm, có thể nhờ vào phù này để cầu viện hắn.
Nhưng ai mà ngờ rằng, cuối cùng hắn lại là người dùng Truyền Tấn Ngọc Phù này trước. . .
Mau rời khỏi đây, tránh kiếp táng mệnh dưới chân hung thần!
"Tiểu Thanh Mộng Thuật..."
Thấy bọn hắn kinh hoảng tứ tán, Phương Nguyên chỉ híp mắt lại, đưa mắt nhìn hai bóng đen đang chạy về phía đông.
Tay trái kết một pháp ấn, tách ra như hoa sen.
Một tia sáng xanh mờ mịt hệt như mộng ảo lóe lên giữa không trung, tốc độ của hai bóng đen lập tức chậm lại.
Không phải bọn hắn không muốn trốn, mà bọn hắn chỉ cảm thấy pháp lực hỗn loạn, dường như hai chân đều bị quấn lấy.
"Cùng ra tay, giết hắn đi..."
Hai người này vốn là cao thủ Tiểu Thanh Mộng Thuật, bỗng nhiên trúng chiêu, trong lòng nhất thời nguội lạnh phân nửa. Không nghĩ tới bọn hắn chìm đắm với Tiểu Thanh Mộng Thuật nhiều năm, hiện tại lại có thể bị người khác dùng thuật này chế trụ. Trong lúc cấp thiết, bọn hắn lập tức có quyết định, liều mạng thét lớn lên, một thân pháp lực tuôn ra. Hai người liều mạng xoay người, tế hai phi kiếm lên, hóa thành lưu tinh đâm về phía Phương Nguyên.
"Ba" "Ba"
Mà Phương Nguyên lại bất động, trên đỉnh đầu thanh khí tăng cao, một tôn hung thần được huyễn hóa ra. Hai bàn tay to bỗng nhiên vươn tới, lại có thể trắng trợn nắm lấy hai đạo phi kiếm trong tay, sau đó liều mạng đập chúng vào nhau, hai đạo phi kiếm lập tức hóa thành mảnh vỡ!
Giữa hai bên có liên hệ tâm thần, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Mà tại lúc này, Phương Nguyên đã bước ra một bước, kim giáp thần xa xa một quyền đánh qua.
Oanh!
Thân thể hai đệ tử tiên môn đồng thời bay ngã ra ngoài, đụng mạnh lên trên gốc đại thụ che trời, xương cũng vỡ nát không biết bao nhiêu cái. Lúc rơi trên mặt đất, bọn hắn đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Mà người còn lại ngã trong vũng bùn, thương thế hơi nhẹ hơn một chút, thế nhưng hắn cũng đã bị dọa cho sợ vỡ mật. Hắn gian nan bò lên, còn muốn chạy trốn, thế nhưng đúng vào lúc này, đám đệ tử Tiểu Trúc phong chung quanh đã nổi giận từ lâu oanh kích đến, thừa dịp hắn hành động chậm chạm, đủ loại pháp bảo phù triện xuất hiện, trực tiếp bao phủ hắn vào trong.
"Còn hai người..."
Cuối cùng Phương Nguyên quay đầu nhìn sang hướng tây, ánh mắt lạnh lẽo, yêu ấn trên thân kiếm toát ra ma quang mờ ảo.
Tại thời điểm này, hai bóng đen đang bỏ chạy về hướng tây đã giết ra khỏi vòng vây từ lâu, vọt ra ngoài hơn mười trượng.
Hai người bọn hắn đã ý thức được phía sau xuất hiện thảm trạng, thế nhưng bọn hắn đã bị dọa tới sợ vỡ mật, dường như hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Phương Nguyên dám đại khai sát giới như thế. Bọn hắn một bước cũng không dám ngừng, chỉ muốn chạy trốn, ngay cả đầu cũng không dám quay lại...
Thế nhưng Phương Nguyên đang ở sau lưng nhìn hai người bọn hắn, lúc này ánh mắt đã có chút lạnh lẽo.
"Đi thôi!"
Phương Nguyên quơ quơ ống tay áo, Ma Ấn Kiếm trong tay đột nhiên hóa thành lưu quang bay ra ngoài!
Hắn không có phi kiếm, nhưng tại thời khắc này, Ma Ấn Kiếm có liên hệ tâm linh với hắn lại có thể linh hoạt hơn cả phi kiếm...
"Vèo!"
Ma Ấn Kiếm hóa thành một tia sáng trắng đâm thẳng ra ngoài hơn mười trượng.
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?"
Bóng đen phía trái phát giác được, trái tim bi ai tuyệt vọng. Biết trốn không thoát, hắn liều mạng nhảy dựng lên, trong miệng bi phẫn kêu to, đồng thời còn liều mạng thi triển ra Tử Khí Lưu Vân Quyết. Tử khí mông lung nở rộ từ trên người hắn, hóa thành từng lớp bình phong muốn ngăn cản đạo kiếm quang kia. Thế nhưng ngay khi hắn thi triển ra Tử Khí Lưu Vân Quyết mới ý thức được có chút không đúng.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực mình.
Nơi đó có một cái lỗ!
Một kiếm kia tới quá nhanh, Tử Khí Lưu Vân Quyết của hắn còn chưa thi triển ra, nó đã xuyên thấu trái tim hắn.
"Đám hắc y che mặt, thân phận không rõ, nửa đêm xâm lấn lãnh địa Tiểu Trúc phong ta, ta giết không đúng sao?"
Giọng nói lạnh lùng của Phương Nguyên vang lên, phảng phất như đáp lại lời bóng đen đã nói trước khi chết.
Mà lúc này, thân hình hắn đã nhẹ nhàng bay vút, đánh thẳng tới phía trước. Ma Ấn Kiếm đánh một vòng trên không trung, về tới trong tay hắn. Mà hắn thì cầm trường kiếm lướt nhanh, thanh bào phần phật, thân thể hệt như sao băng phóng thẳng về phía bóng đen sau cùng!
"Phịch..."
Bóng đen cuối cùng từ lâu đã bị hù tới tâm can đều nứt. Hết lần này tới lần khác, trong lúc hắn liều mạng chạy trối chết, dưới chân trượt một cái, một phát ngã nhào trên đất, cả người hắn đã bị dọa tới lục thần vô chủ. Vừa quay đầu nhìn lên, lập tức thấy được Phương Nguyên mặc thanh bào lướt tới trước người mình, một kiếm lóe lên yêu quang quỷ dị quét ra một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung, hướng về phía bản thân mình chém xuống...
Hắn có tu vi của Luyện Khí tầng tám, thậm chí còn cao hơn Phương Nguyên một tầng.
Nhưng tại thời điểm này, tâm thần của hắn đã bị kiếm mang đoạt đi, thậm chí cũng không có ngăn cản...
Nhưng có lẽ là phúc chí tâm linh (1), ngay khoảnh khắc khi một kiếm của Phương Nguyên gần chém xuống, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, liều mạng lột cái khăn đen trên mặt mình xuống, giơ lên kêu lớn: "Phương Nguyên sư huynh tha mạng, ta là đệ tử Thần Tiêu phong Thôi Kiếm Hoành..."
(1) Phúc chí tâm linh: Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn
"Bá..."
Một kiếm kia khó khăn ngừng trước mặt hắn.
Mũi kiếm sắc bén cách mặt hắn chỉ không tới một cm, thậm chí kiếm khí còn làm mặt hắn đau nhói!
"Ta... Ta là đệ tử Thần Tiêu phong, Phương Nguyên sư huynh, ngươi đừng giết ta..."
Bóng đen này đã sợ vỡ mật, không ngừng đập đầu trên mặt đất, trong miệng run rẩy kêu lên.
"Bá!"
Phương Nguyên quay kiếm trở lại, đã thu kiếm vào trong vỏ.
Sau đó hắn cũng thở ra một hơi thật dài, xoay người rời đi, giọng nói hờ hững: "Áp giải hết đi!"
Chương 232 Mạng Người Quan Trọng (1)
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong xung quanh đều đã triệt để choáng váng, mất hết đảm lược.
Bọn hắn nhìn qua Phương Nguyên giống như đang nhìn một con quỷ vậy!
Cho dù vừa mới tận mắt nhìn thấy một màn này, nhưng bọn hắn thật sự không dám tin tưởng rằng chuyện này là thật.
Trong lòng bọn họ thì Phương Nguyên vẫn luôn là một vị cao thủ. Trong trận chiến ở Tiểu Trúc phong, việc hắn một người một kiếm đánh bại tất cả đồng môn đã làm cho bọn họ đặt Phương Nguyên tại một vị trí cực cao trong lòng mình. Nhưng dù là như vậy, bọn hắn cũng thật sự không dám tin rằng Phương Nguyên lại có thể mạnh đến mức độ này. Tới tận sáu tên đệ tử Thần Tiêu phong, tất cả đều là cao thủ Luyện Khí cảnh, thế mà bị hắn chém giết nhanh như thế?
Càng làm cho bọn hắn kinh sợ hơn nữa chính là việc Phương Nguyên xuất thủ vô cùng tàn nhẫn. . .
Vừa rồi lúc động thủ, Phương Nguyên không hề lưu thủ một chút nào a. . .
Rất nhanh sau đó, đám đệ tử Tiểu Trúc phong cùng nhau động thủ, áp giải ba vị đệ tử Thần Tiêu phong còn sống đứng lên.
Ba người còn sống này, một người là do kịp thời lột xuống chiếc khăn đen che mặt, còn một người tương đối may mắn, bị đám đệ tử Tiểu Trúc phong liên thủ đánh ngã. Mặc dù người này trông có vẻ tương đối thảm, trên người chi chít những vết thương, ngoài ra còn có mấy dấu giày thật to, nhưng dù sao cũng giữ lại được mạng. Người cuối cùng làm cho người ta bất ngờ nhất, đối phương vậy mà lại là Lưu Mặc Chân. . .
"Hắn thế mà còn sống ư?"
Ngay cả Phương Nguyên cũng cau mày lên, vừa rồi một kiếm mà hắn chém về phía Lưu Mặc Chân là tàn nhẫn nhất!
Có điều khi nhìn qua mi tâm của Lưu Mặc Chân, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ ra.
Trên mi tâm của Lưu Mặc Chân có một vết đỏ, ẩn ẩn biến thành bộ dạng của một đạo phù triện. Hắn cũng có một đạo phù triện như thế này, đó chính là hộ thân phù của đệ tử chân truyền Thanh Dương tông. Chắc hẳn vừa rồi chính là nhờ đạo phù triện này đã triệt tiêu một bộ phận kiếm khí của hắn, giúp cho Lưu Mặc Chân may mắn sống sót, không bị hắn một kiếm chém chết. Việc phát hiện chuyện này lại càng khiến cho lửa giận ám thăng trong tim Phương Nguyên!
"Đừng xuất kiếm nữa. . ."
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba giống như cảm ứng được sát cơ từ tận đáy lòng của Phương Nguyên, nên nàng lách mình ngăn ở trước người Phương Nguyên, thần sắc nặng nề nói: "Một kiếm kia của ngươi đã trảm phá khí hải của hắn, dù cho hắn được chữa khỏi thì cũng chỉ là một tên phế nhân. Tạm lưu hắn một mạng, giao cho tiên môn xử trí đi. Dù sao thì khi về tới tiên môn, tiên môn hỏi đến thì cũng phải có một người đứng ra phụ trách. . ."
Phương Nguyên nhìn Lăng Hồng Ba một chút, lại nhìn sang Lưu Mặc Chân đã hôn mê, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không nhìn ra hắn còn một chút tức giận nào. Tận nửa ngày sau, hắn mới nhẹ nhàng buông lỏng chuôi kiếm, quả thực đúng như lời quả ớt nhỏ nói, Lưu Mặc Chân đã phế đi, không còn tu hành được nữa. . .
Càng mấu chốt hơn nữa chính là, khăn che mặt trên khuôn mặt hắn đã bị lấy xuống, mình cũng không tiện tiếp tục xuất kiếm!
Đây là một lằn ranh mà hắn nhất định phải tuân thủ!
"Cứ áp giải hắn trước đi, rồi chờ Thần Tiêu phong cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!"
Phương Nguyên cũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó không nói thêm gì nữa, quay người rời nơi đây.
Sát ý trong tâm được phát tiết không ít, Phương Nguyên vội vã đi xem những đệ tử Tiểu Trúc phong bị thụ thương.
Nhiễu loạn một trận như thế, khoảng chừng hơn mười vị đệ tử Tiểu Trúc phong bị thương hoặc ít hoặc nhiều. Người thương thế nhẹ vào lúc này đã được xử lý qua, tình huống vẫn còn tốt, còn người thương thế nặng thì cần tốn nhiều thời gian để trị liệu. Về phần hai vị bị thương nặng không thể chữa trị được, Phương Nguyên cũng chỉ có thể lệnh cho đệ tử Tiểu Trúc phong thu hồi thi hài của bọn hắn, bỏ vào trong túi càn khôn, đợi sau khi trở về tiên môn thì sẽ đi an táng. . .
Trong khi đó, ngoại trừ hai người chết đi, thì người có tình hình nghiêm trọng nhất chính là Quan Ngạo.
Hắn bị thương rất nặng, bị một kiếm xuyên ngực, lại bị trúng hai thức thuật pháp trọng kích, vốn không có khả năng sống sót được. Thế nhưng nhục thân của hắn quá mức cường tráng, mãi đến lúc này vẫn còn sinh sinh chống đỡ được. Hắn chỉ còn thừa một hơi chưa tắt, trong khi máu đã chảy đầy ra đất. . .
"Hắn thụ thương quá nặng, ta cũng vô lực xoay chuyển trời đất, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!"
Nhìn qua bộ dạng của Quan Ngạo, ngay cả người quái gở điên khùng như Nhiếp Hồng Cô cũng thu liễm mấy phần, sau đó thản nhiên nói.
Phương Nguyên nhịn không được mà siết chặt nắm đấm.
"Phương Nguyên sư huynh, Quan Ngạo sư huynh chèo chống thật vất vả, có muốn cho hắn một viên An Ninh Đan hay không. . ."
Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì cũng có hơi không đành lòng. Khi thấy Quan Ngạo thống khổ chèo chống trong lúc trọng thương như thế, nàng nhỏ giọng đề xuất một câu, ăn vào loại đan dược này, Quan Ngạo sẽ chìm vào một giấc ngủ thật sâu, có điều rất có thể sẽ không tỉnh lại nữa.
"Không cần!"
Mãi đến lúc này, Phương Nguyên mới lãnh đạm nói một câu.
"Cái này. . ."
Mấy người khác lập tức đều có hơi xấu hổ, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Nguyên.
Sự tình đã đến nước này, các nàng không biết Phương Nguyên còn kiên trì như vậy để làm gì.
"Lấy Già Lam Thảo ra đây!"
Phương Nguyên cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt làm ra quyết định.
"Cái gì? Ngươi muốn. . . việc đó không thể!"
Đám người kia nghe hắn nói thế thì đều lập tức kinh hãi, Nhiếp Hồng Cô theo bản năng thốt lên.
"Không có gì là không thể, mạng người quan trọng!"
Khuôn mặt Phương Nguyên vẫn không có bất kỳ biểu lộ nào, nhưng giọng điệu lại không cho phép người khác hoài nghi.
"Đây chính là Già Lam Thảo, ngươi đọc thuộc lòng y điển, không phải không biết tầm quan trọng của Già Lam Thảo a. . ."
Phương Nguyên làm ra quyết định, lập tức khiến cho đám người xung quanh chấn kinh và phản đối theo bản năng. Ngay cả quả ớt nhỏ vào lúc này cũng nhịn không được mà mở miệng nói một câu. Thế nhưng Tiểu Kiều sư muội nhìn thấy sắc mặt Phương Nguyên đã có hơi lạnh đi nên liền kéo quả ớt nhỏ một cái, không để cho nàng nói tiếp. Nàng biết mình không khuyên được Phương Nguyên, nên liền bước nhanh ra ngoài, nói với tên đệ tử ở phía ngoài một tiếng rồi lấy đi Già Lam Thảo. Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nghe thấy Phương Nguyên muốn dùng Già Lam Thảo cứu người thì đều kinh hãi, nhao nhao chạy tới vây xem.
Chương 233 Mạng Người Quan Trọng (2)
Đối với chuyện này, có người tán đồng, có người không tán đồng, nhưng vào lúc này, không có người nào dám lên tiếng.
"Động thủ cứu người!"
Nhìn qua Già Lam Thảo mà Tiểu Kiều sư muội đưa đến trước mặt mình, Phương Nguyên nhìn cũng không nhìn, chỉ là nhàn nhạt phân phó một câu.
"Tốt, ngươi cũng đừng hối hận!"
Nhiếp Hồng Cô cắn răng tiếp lấy Già Lam Thảo, trực tiếp ném vào trong lò đan.
"Ai. . ."
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nhìn thấy Già Lam Thảo bay vào đan lô, gần như theo bản năng, đồng thời thở dài một tiếng.
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong lần này xuất quân, một gốc bảo dược trân quý nhất cứ như thế biến mất.
Nói không đau lòng thì chắc chắn là giả!
Có điều, sau khi cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt của bọn hắn khi nhìn qua Phương Nguyên lại càng thêm kính nể. Một loại cảm giác khó mà dùng lời nói để diễn tả được dâng lên từ tận đáy lòng bọn hắn. Bọn hắn không nói ra được đó cụ thể là cái gì, chỉ cảm thấy bọn hắn đã có nhiều hơn một loại cảm giác một tín nhiệm đối với Phương Nguyên!
Trước đó bọn hắn đều có hơi không cam lòng vì lưu lại Tiểu Trúc phong, nhưng bây giờ lại cảm thấy lưu lại là một chuyện đáng để ăn mừng.
"Thật đúng là người khờ có ngốc phúc, trải qua hồi tai nạn này, một thân tu vi của hắn hẳn tăng mạnh đi. . ."
Mặc dù Nhiếp Hồng Cô có hơi điên, nhưng thủ đoạn luyện đan thì lại không kém. Nàng ta nhanh chóng phong tỏa dược tính của Già Lam Thảo, lại thêm vào mười mấy linh dược khác để luyện ra một viên bảo đan. Dưới tình thế cấp bách, phẩm chất của đan dược này tất nhiên là không quá cao, có điều cũng coi như không tệ. Sau đó bảo đan được đặt vào trong miệng Quan Ngạo, rất nhanh liền thấy sắc của mặt hắn chuyển biến tốt đẹp, những cơn thở dốc cũng nhẹ nhàng đi.
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều không lên tiếng, nhưng trong lòng đoán chắc rằng tính mạng của Quan Ngạo đã được giữ lại, hơn nữa còn nhận được một hồi đại tạo hóa!
Bảo dược có thể giúp cho người ta Trúc Cơ, có thể giúp cho tu sĩ Trúc Cơ nâng cao tu vi, toàn bộ đút cho một tên đệ tử Luyện Khí kỳ, dùng đầu ngón chân cũng biết là sẽ có hiệu quả gì. E rằng ngay cả tiên môn cũng không dùng đại thủ bút như thế để bồi dưỡng nhân tài!
Thẳng đến khi Phương Nguyên nhìn thấy Quan Ngạo đã giữ lại được tính mạng thì sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Sau đó, mãi đến lúc này, ánh mắt của hắn mới lướt qua đám đệ tử Tiểu Trúc phong đang đứng ở bên ngoài động phủ. Ánh mắt của hắn như kiếm quang, thản nhiên nói: "Hiện tại cũng nên tìm ra vị gian tế không cam lòng lưu lại Tiểu Trúc phong. Bây giờ tự ngươi đứng ra, hay là để ta tìm ra từng người?"
"Cái gì? Có gian tế sao?"
"Có người ngoài xâm nhập vào Tiểu Trúc phong sao?"
Bỗng nhiên nghe thấy Phương Nguyên nói một câu như vậy, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều cảm thấy kinh hãi.
Những sự tình vừa rồi phát sinh quá nhanh. Từ việc có người xâm nhập lãnh địa của Tiểu Trúc phong để lấy trộm linh dược, đến việc những người này thi triển thực lực cường hoành để đào tẩu, sau đó phát hiện ra thân phận của bọn hắn lại là đệ tử Thần Tiêu phong. Có thể nói là từng cơn sóng nối nhau liên tiếp, gần như khiến cho người không kịp nhìn, thậm chí cũng không kịp nghĩ ra những người này làm thế nào tiến vào, mãi đến lúc này, bọn hắn mới kịp phản ứng lại. . .
"Đúng vậy, mặc dù tu vi khí tức của đệ tử Thần Tiêu phong bọn hắn tương đối giống chúng ta, không dễ dàng phát giác. Nhưng vừa rồi khi chúng ta đóng quân đã dựa vào trận thế mà đóng, nếu ngoại nhân xông vào thì không thể nào không bị phát hiện được. Bọn hắn làm thế nào để một đường xâm nhập vào đây?"
Sắc mặt của Tiểu Kiều sư muội cũng trở nên khó coi, ánh mắt nàng nhìn lướt qua đám đệ tử Tiểu Trúc phong.
Không hề nghi ngờ gì nữa, trong Tiểu Trúc phong có người tiếp ứng cho những đệ tử Thần Tiêu phong này.
Lại liên tưởng đến việc Tiểu Trúc phong vừa mới phát hiện Già Lam Thảo không lâu, những đệ tử Thần Tiêu phong này liền xuất hiện, vậy thì càng thêm khả nghi!
Chẳng lẽ có người mật báo cho Thần Tiêu phong biết ư?
Nếu như vậy thì liền nghiêm trọng. Mọi người ban đầu vốn không đủ thực lực, toàn dựa vào việc hỗ trợ lẫn nhau và một loạt an bài của Phương Nguyên nên mới có thể chống đỡ ở trong Ma Tức hồ hung hiểm trùng điệp này. Kết quả trong sự việc này, thế mà còn có người không đoàn kết với đám đồng môn, vậy mà lại báo tin cho người ngoài, còn thả cho người ngoài tiến vào lãnh địa của Tiểu Trúc phong để trộm thuốc. Hành vi này đáng hận đến cỡ nào cơ chứ?
"Bá bá bá. . ."
Gần như chỉ trong chớp mắt, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đồng loạt nhìn về phía mấy vị đệ tử.
Bởi vì nếu như muốn thả cho người ngoài tiến vào, vậy tất nhiên là những đệ tử đóng quân canh giữ ở ngoài cùng vào thời điểm đó có hiềm nghi lớn nhất.
"Đừng gợi lên sự nghi ngờ trong lòng các đồng môn, tự mình đứng ra đi!"
Phương Nguyên mặt không biểu tình, thậm chí cũng không nhìn về phía bất cứ kẻ nào mà chỉ thản nhiên nói: "Ta sẽ lưu ngươi một cái mạng!"
Chúng đệ tử nghe xong, lập tức có hơi hoảng sợ.
Sẽ lưu một cái mạng, đó chính là nói ngoại trừ lưu một cái mạng ra thì trừng phạt gì cũng có thể ư?
Nói như vậy, người kia còn dám đứng ra sao?
Phương Nguyên lẳng lặng đợi gần ba phút, chỉ thấy chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều hai mặt nhìn nhau, thế mà không có một người lên tiếng. Khuôn mặt dâng lên một vòng tức giận hiếm thấy, lạnh lùng nói: "Đến lúc này mà còn không chịu đứng ra sao? Những đệ tử Thần Tiêu phong kia vẫn còn ở ngay bên ngoài, nếu như ta đi hỏi bọn hắn, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ giúp ngươi giữ kín bí mật này hay không, hay nhất định phải đến lúc đó thì ngươi mới thừa nhận?"
"Chuyện này. . ."
Thình lình nghe những lời này, chúng đệ tử lập tức rối loạn tưng bừng.
Những đệ tử Tiểu Trúc phong trong lòng không có quỷ thì tâm tình bằng phẳng, ánh mắt lấp lánh nhìn qua bốn phía.
Nếu đã có biện pháp bắt được nội gian thì thật là tốt!
Nếu như Phương Nguyên không nói ra câu nói kia, chúng đệ tử chắc sẽ còn có hơi nghi thần nghi quỷ, tâm tư bất định.
"Ta. . . Ta. . . Phương Nguyên sư huynh, ta sai rồi, ta thật không ngờ rằng bọn hắn lại ra tay ác như vậy. . ."
Cũng đúng vào lúc này, một vị đệ tử đứng ở ngoài cùng của cửa hang bỗng nhiên kêu thảm quỳ xuống.
Chương 234 Phụng Bồi Tới Cùng (1)
"Phương Nguyên sư huynh, ta thật sự sai rồi, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ta đi, ta. . . Ta thật sự là bị mỡ heo cho làm tâm trí mê muội. Trước khi tiến vào Ma Tức hồ, ta một mực lo lắng Tiểu Trúc phong chúng ta thực lực không đủ, sợ vào Ma Tức hồ rồi thì chỉ có một con đường chết, gia. . . gia tộc. . . gia gia nhà ta nhờ vả không ít quan hệ, đến cầu môn hạ của chân truyền Thần Tiêu phong là Lưu Mặc Chân. . . Ta. . . Ta lúc ấy thật sự chỉ muốn bái nhập Thần Tiêu phong mà thôi a. . . Ta đã đưa cho hắn vô số tài bảo, hắn cũng đã đáp ứng. . . Thế nhưng. . . Thế nhưng về sau, hắn lại nói bây giờ không thể để cho ta đi qua, sau khi thí luyện xong mới được, hắn buộc ta lưu lại Tiểu Trúc phong, tùy thời. . . Tùy thời truyền đi tin tức của chúng ta. . ."
Vị đệ tử kia đứng giữa hoàn cảnh tràn ngập sát ý như vậy, thực sự không kiềm được, đột nhiên quỳ xuống đất khóc rống lên.
Cho tới bây giờ, Phương Nguyên mới cau mày đánh giá hắn một chút. Người kia là một vị đệ tử họ Ngô tên Chấp, dáng người có vẻ hơi đơn bạc, tu vi Luyện Khí tầng sáu. Trong đám đệ tử Tiểu Trúc phong, hắn cũng là một vị rất hoạt bát, tính tình khôi hài, trong nhà cũng rất có tài sản, kết giao rất rộng, được đám đệ tử Tiểu Trúc phong công nhận là một kẻ tiêu sái. Nhưng vào lúc này, hắn lại hoàn toàn không có nửa phần tiêu sái nào, chỉ thấy hắn đang hoảng sợ không chịu nổi, không ngừng đập đầu ngẩng đầu trên mặt đất, nước mắt nước mũi hòa cùng một chỗ chảy đầy cả mặt.
"Phương Nguyên sư huynh tha cho ta. . ."
"Nếu ta sớm biết Tiểu Trúc phong chúng ta có thể thông qua thí luyện, có đánh chết ta cũng sẽ không có liên lụy gì với bọn hắn a. . ."
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có tiếng gào khóc của hắn không ngừng vang lên.
Ánh mắt của chúng đệ tử khi nhìn về phía hắn đều có hơi chán ghét, thậm chí là phẫn nộ.
Ngay cả mấy người thường ngày giao hảo với hắn lúc này cũng nhìn hắn với ánh mắt vô cùng căm hận.
"Ta thật không biết bọn hắn sẽ hạ thủ ác như vậy, mới đầu ta cũng cho rằng bọn họ chỉ đến trộm thuốc mà thôi a. . ."
Sát ý xung quanh khiến cho nội tâm Ngô Chấp kinh hoảng, còn Phương Nguyên vào lúc này thì vẫn luôn duy trì vẻ trầm mặc, ánh mắt vô cùng băng lãnh, bộ dạng rất khác so lúc bình thường khi hắn nhìn về phía những đệ tử Tiểu Trúc phong. Điều này khiến cho Ngô Chấp càng run lên như cầy sấy, cái trán đã gõ ra một vết máu. Cuối cùng hắn quỳ hai gối xuống, bò thẳng về phía Phương Nguyên, muốn ôm lấy chân Phương Nguyên để cầu xin tha thứ.
"Bành!"
Có người thấy bộ dạng này của hắn thì không nhịn được nữa, liền vọt ra tống một cước, đá cho hắn ngã lăn ra đất, quát mắng: "Ngươi không biết sao? Ngươi muốn nói ngươi cái gì cũng không biết sao? Vậy có ai trong số chúng ta biết? Ngươi nói lời này là muốn gạt quỷ sao?"
"Ô ô. . . Ta thật. . . thật sự không biết a. . ."
Ngô Chấp bị đạp, trùng điệp ngã xuống đất, nhưng hắn lại vội vàng bò lên, không ngừng gõ đầu trên mặt đất.
"Họ Ngô, ngươi nhớ kỹ, mạng của Chu sư huynh và Hồng sư đệ, đều là do trách nhiệm của ngươi. . ."
Lại có người lao đến, người này có quan hệ tương đối tốt với hai người Chu, Hồng, lúc này hắn thần sắc dữ tợn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngô Chấp. Người này vọt lên quyền đấm cước đá Ngô Chấp, trong khi đệ tử Tiểu Trúc phong ở xung quanh thì đều tỏ vẻ lạnh lùng, không có bất kỳ người nào xuất thủ tương trợ. Lúc này Ngô Chấp rõ ràng đã khơi dậy sự tức giận của nhiều người, đối với bọn hắn, tên Ngô Chấp này còn ác hơn cả những đệ tử Thần Tiêu phong kia!
"Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. . ."
Ngô Chấp khóc lớn, bỗng nhiên nhìn sang mấy vị đệ tử Tiểu Trúc phong giao hảo với mình, nói: "Lưu sư huynh, Mạnh sư huynh, van cầu các ngươi, van cầu các ngươi, dù sao chúng ta cũng từng giao hảo bấy lâu nay, giúp ta van cầu Phương sư huynh đi. Ta thật sự biết sai rồi, xin các ngươi. . ."
Đến nước này, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt không đổi sắc kia của Phương Nguyên thì thậm chí còn không dám trực tiếp xin tha.
Trong khi đó, mấy người bị hắn gọi tên cũng đều tỏ vẻ chán ghét, một người trong đó trực tiếp rút kiếm, một tiếng "Bá" vang lên, hắn cắt xuống vạt áo của mình, khẽ quát nói: "Họ Ngô, ngươi chớ có gọi tên của ta nữa. Người sống một đời, ai mà không muốn an an ổn ổn, bình bộ trên mây, nhưng có việc nên làm có việc không nên làm, ranh giới cuối cùng không thể đụng vào. Nếu như ngươi gặp nguy hiểm trong Ma Tức hồ này, huynh đệ ta có thể vì ngươi liều cái mạng này, nhưng sự tình mà ngươi làm ra lúc này, ta chỉ. . . ta chỉ hận không được tự tay giết ngươi. . ."
Nói xong, hắn ném vạt áo kia đến trước mặt Ngô Chấp, chính là muốn cắt bào đoạn nghĩa với hắn.
"Không sai, Phương Nguyên đại sư huynh một lòng muốn mang tất cả chúng ta ra ngoài, ngươi lại cản trở. . ."
"Mọi người đồng tâm hiệp lực xông ra bên ngoài, ngươi đây là đang làm cái gì?"
Thời gian dần trôi qua, thấy Phương Nguyên không nói lời nào, chúng đệ tử dần dần trở nên công phẫn, hận không thể nhào lên, loạn quyền đánh chết Ngô Chấp.
"Không cần nói nữa!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng, chúng đệ tử nghe thấy vậy thì đều khẽ giật mình, cùng nhau nhìn về phía hắn.
Bọn hắn cũng tràn đầy lo lắng, muốn nhìn Phương Nguyên sẽ xử trí tên phản đồ này như thế nào.
Vừa rồi sau khi Ngô Chấp quỳ xuống, Phương Nguyên vẫn một mực quan sát phản ứng của đám đệ tử Tiểu Trúc phong, bấy giờ mới có mấy phần tự tin, âm thầm nhẹ gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc nhìn về phía Ngô Chấp, thản nhiên nói: "Ta cũng biết ngươi tự có nỗi khổ tâm, nhưng sự tình đã làm ra, sai lầm lớn đã đúc thành, hai vị sư đệ kia không sống lại được, mà ta, cũng không tha cho ngươi được!"
"Phương. . . Phương Nguyên sư huynh. . ."
Ngô Chấp nghe lời ấy giống như bị sét đánh ngang tai, cả người đều ngây ra, muốn lên tiếng, nhưng lại ngập ngừng nói nói không nên lời.
"Từ giờ trở đi, ngươi không còn là đệ tử của Tiểu Trúc phong. . ."
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng phân phó một câu, sau đó khẽ quát: "Đệ tử chấp pháp, lấy ba cây Thú Hồn Đinh ra đây!"
"Cái gì?"
Tên đệ tử phản bội họ Ngô kia nghe xong thì lập tức kinh hãi, gần như ngất đi.
Chương 235 Phụng Bồi Tới Cùng (2)
Ngay cả các đệ tử Tiểu Trúc phong khác nghe thấy thế thì cũng ầm ầm loạn cả lên, thần sắc đều có hơi chấn kinh.
Thú Hồn Đinh kia cũng không phải là một món đồ chơi phổ thông, đó là một loại đồ vật chuyên dùng để giam cầm yêu ma. Ba cây đinh, một đinh thần hồn, hai đinh kinh mạch, ba đinh nhục thân, một khi bị ba cây đinh này đóng lên người thì dù có thiên đại thần thông cũng đừng hòng sử dụng được. Càng quan trọng hơn nữa chính là, loại đinh này lợi hại đến cực điểm, một khi đóng lên người, dù cho sau đó lấy xuống thì một thân tu vi cũng sẽ hao tổn hơn phân nửa a. . .
Có điều, việc đã đến nước này, nào có ai sẽ lên tiếng phản đối?
Phản đồ cho tới bây giờ vẫn luôn là những kẻ đáng hận nhất, cách xử trí đối với phản đồ cho tới bây giờ cũng đều là nặng nhất!
Rất nhanh sau đó liền có đệ tử phụ trách thưởng phạt đứng dậy, lấy ba cây Thú Hồn Đinh đóng lên người tên đệ tử họ Ngô kia.
Tên Ngô Chấp kia từ đầu tới đuôi đều không phản kháng, chỉ là tiếng kêu thảm thiết của hắn mười phần đáng sợ. . .
Chúng đệ tử đều có hơi không đành lòng nhìn thẳng, nhưng trong lòng cũng minh bạch, đây là thứ mà hắn nên được nhận!
Trận huyết án này, Tiểu Trúc phong chết hai người, bị thương hơn mười người. Thần Tiêu phong chết ba người, bị thương ba người, hơn nữa còn chọc tới một đống đại họa, ai cũng không biết nên kết thúc như thế nào. Hết thảy đều là bởi vì tên đệ tử họ Ngô này gây nên, vì vậy hắn nên bị phạt nặng!
Chỉ là khi nhìn qua thảm trạng của hắn, có một tên đệ tử Tiểu Trúc phong sau khi phẫn nộ, lại bắt đầu không ngừng run lên.
Trong khi đó, Phương Nguyên trơ mắt nhìn tên phản đồ kia bị áp giải đi, sau đó mới không nói một lời quay người đi.
Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì liền đi sắp xếp xong xuôi việc trị thương của mọi người. Người đi tuần tiếp tục đi tuần, khi hết thảy đã trật tự trở lại, nàng mới đi tới chỗ của Phương Nguyên. Thấy Phương Nguyên lúc này đang ngồi xếp bằng trong hang đá, yên lặng không nói, nàng cũng đành lẳng lặng bồi tiếp. Một lát sau, thấy Phương Nguyên nhẹ nhàng thu công, mở hai mắt ra, nàng mới cười khổ một tiếng, khẽ nói: "Vừa rồi. . . Ngươi vẫn còn tốt đó chứ?"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, cũng không nói nhiều.
Tiểu Kiều sư muội cũng trầm mặc một hồi, mới nói: "Lăng sư tỷ, giống như có hơi không vui. . ."
Phương Nguyên thản nhiên nói: "Nàng vốn là đệ tử Thần Tiêu phong, thấy ta đại khai sát giới, tâm tình đương nhiên là không tốt đi đâu được!"
Tiểu Kiều sư muội có hơi do dự, giống như muốn nói lại thôi.
Phương Nguyên giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, nàng không tìm thấy lý do để hận ta!"
Tiểu Kiều sư muội lập tức nở một nụ cười khổ. . .
Đúng vậy a, vị Phương đại sư huynh này, có lúc nào làm việc mà lưu lại nhược điểm đâu?
Đừng nói là Lăng Hồng Ba không tìm thấy lý do để hận hắn, dù là tiên môn thì cũng không tìm thấy lý do để trách cứ hắn!
Hắn ra tay ác độc với môn hạ đệ tử của Thần Tiêu phong, nhưng đó là do đối phương che mặt.
Phàm là người để lộ ra chân dung, hắn sẽ không tiếp tục động thủ nữa!
Có ranh giới cuối cùng này làm chỗ dựa, dù có nháo đến trước mặt tông chủ thì cũng không ai làm gì được hắn. . .
"Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Nghiêm Cơ sư huynh của Thần Tiêu phong nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, Phương Nguyên sư huynh ngươi. . ."
Sau khi trầm mặc nửa ngày, Tiểu Kiều sư muội nhịn không được mà ngẩng đầu lên, có hơi lo lắng mở miệng nói.
"Trong Tiểu Trúc phong vẫn còn có gian tế!"
Phương Nguyên không trả lời nàng mà chỉ lại nói một câu khác, lập tức khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi.
Còn Phương Nguyên vào lúc này thì đang nhíu mày lại, thản nhiên nói: "Có điều hiện tại ta cũng không tính lôi hắn ra. . ."
Tiểu Kiều sư muội nhất thời không kịp phản ứng, vô thức nói: "Sao làm như vậy được, giữ lại những người này ở đây, sẽ làm hỏng đại sự. . ."
Sau khi nói xong câu nói này, nàng mới kịp phản ứng lại. Phương Nguyên nếu đã không lập tức bắt lại người kia, vậy tất nhiên là hắn có sắp xếp của hắn. Nếu như đã biết ngoài kia còn có gian tế, vậy đối phương tất nhiên cũng không có khả năng làm hỏng sự tình của hắn. Nàng cũng không phải là một kẻ đần, sau khi ngừng lại một chút thì liền cười khổ, nói: "Đi chung với ngươi, ta luôn cảm giác mình đần hơn trước. . . Ngươi muốn an bài như thế nào?"
"Cũng không có an bài gì tốt, xem Nghiêm Cơ chuẩn bị làm thế nào đi!"
Phương Nguyên khe khẽ lắc đầu, nói: "Vừa rồi ngươi nói không sai, xét theo tính tình của Nghiêm Cơ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua đâu!"
Tiểu Kiều sư muội có hơi kinh hãi, vội nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Phương Nguyên nói: "Tất nhiên là phụng bồi tới cùng!"
Tiểu Kiều sư muội nghe xong, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. . .
". . . Nghe khẩu khí của Phương Nguyên sư huynh, chẳng lẽ là muốn khai chiến với Thần Tiêu phong ư?"
Nàng thậm chí không dám nghĩ sâu vào, cũng không phải nàng coi thường bản lĩnh của Tiểu Trúc phong, mấu chốt nằm ở chỗ chênh lệch giữa hai phong quá lớn.
Nếu như khai chiến, Tiểu Trúc phong có thể chèo chống bao lâu?
Thời gian một nén hương chăng?
Cũng ngay khi nàng đang nghĩ đến vấn đề này, Phương Nguyên chợt lấy ra một khối bạch ngọc được điêu khắc thành một tấm Truyền Tấn Ngọc Phù vuốt vuốt trong tay. Đúng lúc này có một đạo linh quang dâng lên, không ngừng lượn vòng bên trên ngọc phù. Nhìn qua vân văn trên ngọc phù kia, Tiểu Kiều sư muội lập tức ngây người.
Trong khi đó, khi Phương Nguyên nhìn qua linh quang tung bay trên ngọc phù kia thì thần sắc cũng trầm xuống.
Đạo ngọc phù này, chính là thứ Nghiêm Cơ cho mình trước khi tiến vào Ma Tức hồ.
Phù này vốn là một đôi, một khối ở chỗ Nghiêm Cơ, một khối nằm trong tay Phương Nguyên.
Lúc đó Nghiêm Cơ nói với Phương Nguyên, nếu như Tiểu Trúc phong gặp hung hiểm, có thể nhờ vào phù này để cầu viện hắn.
Nhưng ai mà ngờ rằng, cuối cùng hắn lại là người dùng Truyền Tấn Ngọc Phù này trước. . .