-
Chương 551-555
Chương 551 Đại thế tới rồi (2)
Hắn ngẩng đầu, mắt đỏ rực như nhiễm huyết, nhìn thẳng vào Lữ Tâm Dao: “Ta còn tưởng ngày ở Tiên Tử Đường, ngươi thật tình thích ta cơ đấy...”
Lữ Tâm Dao bị Phương Nguyên tóm được chân, lập tức giận dữ cực kì: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Phương Nguyên hỏi lại: “Vậy vì sao ngày đó ngươi lại khuyến khích phụ thân ngươi chiêu ta làm con rể?”
Khi nói ra những lời này, hắn cũng đã thành công vận chuyển pháp lực, quanh thân bỗng có lôi quang bừng sáng, nương theo lôi quang tỏa ra trên Thất Bảo Lôi thụ, một tia lôi quang từ phía sau Phương Nguyên bay vụt ra như thể một con cá đột nhiên nhảy ra khỏi đại dương bao la, cực kì linh động lại mang theo lực lôi điện khủng khiếp đến khó có thể hình dung, vọt thẳng về phía mặt Lữ Tâm Dao.
“Ngươi...”
Gặp phải lôi linh này, Lữ Tâm Dao kinh hãi vô cùng, vội giật chân ra khỏi tay Phương Nguyên, lộn thân trở lại phía sau.
“Vèo!”
Tình huống này có thể nói là cực kì hung hiểm, lôi linh kia xẹt qua mặt ả, dường như sợi tóc bên mai cũng cháy xém rồi.
“Phù...”
Lần này giao thủ với Phương Nguyên khiến cực kì căng thẳng, hổn hển thở không ra hơi.
Mặc dù chỉ là một chiêu nhưng hai bên đều dốc toàn lực.
Đối với Lữ Tâm Dao mà nói, ả cực kì không cam tâm, bởi ả luôn cảm thấy mình có thể bắt được Phương Nguyên nhưng lại vẫn không thể thành công, ngược lại còn khiến bản thân suýt thì rơi vào quỷ kế của hắn, nếu bị lôi linh này đánh trúng người thì dù là ả cũng sẽ phải trọng thương...
Còn đối với Phương Nguyên, lần giao thủ này, hắn cảm thấy thật may mắn.
Nếu không phải mình gặp may, vừa tu luyện thành đạo Thủy Tướng Lôi Linh mạnh mẽ chí cực này, thì chỉ một tích tắc không cẩn thận là có khả năng bị ả Lữ Tâm Dao này tóm được rồi, song cũng chính vì Thủy Tướng Lôi Linh này vừa mới tu luyện thành nên còn chưa thể phát huy hết sức mạnh của nó, cho nên hắn cũng không cách nào áp chế ngược lại Lữ Tâm Dao được. Vì vậy, tình thế lúc này trở thành cục diện tám lạng nửa cân cho cả đôi bên.
Vừa thở ra một hơi, cả hai lại căng thẳng tinh thần, chuẩn bị ra tay lần nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, dưới chân núi Định Đỉnh chợt ầm ầm rung động, chợt thấy trong hư không có một đại quân đông nghìn nghịt đang ào ạt kéo tới, kẻ đi đầu đều mặc giáp trụ, đây chính là những vị tướng trấn thủ một phương của Ô Trì Quốc, trước đây ngay cả Lữ Tâm Dao đều không thể điều động nổi bọn họ, nay bọn họ lại đều chạy tới núi Định Đỉnh này, miệng đều đồng thanh kêu lớn: “Bệ hạ có lệnh, thanh quân trắc, giết yêu phi.”
“Các ngươi... đều làm phản có phải không?”
Giữa viễn không, quốc chủ Ô Trì Quốc đang một mình đấu với tam đại Kim Đan, lúc này đã bốc lửa giận tận trời, hung hăng tung một chưởng quét qua, mấy trăm quân hắc giáp đều bị ông ta đánh nát thành mảnh vụn, ông ta rống lên điên dại: “Trẫm... muốn giết toàn bộ các ngươi.”
“Bệ hạ, đại thế đã mất, thu tay lại đi thôi.”
Ba vị Kim Đan thấy thế, vội vang vây chặt lấy quốc chủ Ô Trì Quốc, hét lớn như muốn cảnh tỉnh ông ta.
“Bọn họ tới nhanh như vậy, xem ra không chỉ có mình ta xem ngươi không vừa mắt đâu nhỉ...”
Phương Nguyên nhìn thoáng qua thế cục ngoài núi rồi quay sang nói với Lữ Tâm Dao.
“Hừ!”
Lữ Tâm Dao gặp phải tình hình này, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Thất Bảo Lôi thụ trong tay Phương Nguyên, lại đảo mắt nhìn Phương Nguyên một cái, ả cũng biết đại thế đã mất, ma khí vừa ngưng tụ trên người cũng chậm rãi tản đi, từ từ thẳng người dậy, vẻ dữ tợn vừa rồi trên mặt cũng biến mất tăm, ả lại biến trở về thành vị quý phi quý khí bức người, kiều mị vô song.
“Xem ra, trận đánh cược này, ngươi đúng thật là đã thắng rồi đó.”
Ả lạnh nhạt nhìn Phương Nguyên, thấp giọng cười cười, như là có vẻ bất đắc dĩ.
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn ả, không đáp lại.
“Có điều, chúng ta thực sự không cần cứ đối đầu với nhau như vậy làm gì...”
Lữ Tâm Dao nhíu mày, nói với Phương Nguyên, giọng có vẻ không cam lòng lắm.
Câu nói này, Phương Nguyên càng không muốn trả lời.
“Từ ngày còn ở Tiên Tử Đường ngươi đã như vậy rồi, rõ ràng chẳng có vốn liếng gì trong tay nhưng lúc nào cũng kiêu ngạo muốn chết, ngươi còn nhớ khi còn nhỏ đám Kỳ Khiếu Phong vây đánh ngươi không? Rõ ràng ngươi không đánh lại nhưng vẫn cứ đứng đó, nếu không phải ta kéo ngươi ra, chưa biết chừng ngươi sẽ bị bọn họ đánh chết tươi, nhưng dù ta cũng coi như đã giúp ngươi mà ngươi chẳng được một lời cảm tạ, cứ luôn quật cường như vậy...”
Lữ Tâm Dao than một tiếng, như là bất đắc dĩ lắm.
Phương Nguyên lên tiếng: “Bởi vì ta biết, ngươi đã đứng bên cạnh nhìn hồi lâu mới đến kéo ta ra, nếu không phải do có ngươi đứng đó nhìn, có lẽ bọn họ còn không đánh ác độc đến như vậy, khi đó, ta liền biết mình cùng các ngươi không phải một hạng người, các ngươi đều có vốn liếng mà kiêu ngạo, có quá nhiều thứ hơn so với ta, nhưng ai bảo ta đây sinh ra đã thấp kém hơn các ngươi một bậc chứ?”
Lữ Tâm Dao hỏi: “Đây cũng là lí do ngươi kiêu ngạo ư?”
Phương Nguyên lắc đầu nói: “Ta khi đó không phải là kiêu ngạo mà là tự ti, nhưng ta thà rằng mình ra vẻ kiêu ngạo khinh thường các ngươi còn hơn lộ ra bản thân tự ti.”
“Vậy thì, ngươi cứ tiếp tục duy trì vẻ kiêu ngạo đó của ngươi đi...”
Sau cùng, Lữ Tâm Dao bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, biết mình không thuyết phục được Phương Nguyên, trên mặt lộ một nụ cười lạnh, nhẹ nhàng nói: “Ngươi biết không, đại thế sắp tới rồi, kiếp nạn lần này không giống lần trước, bởi vì trước đây mọi người đều biết có thể vượt qua được, nhưng lần này thì khác, ai cũng không có lòng tin có thể vượt qua lần này, cho nên, các dạng thiên tài, quái thai hay ma chủng đều đã xuất thế, ta cũng chẳng qua chỉ là một kẻ trong đó thôi, hơn nữa còn là người có căn cơ bị hao tổn...”
Ả nói đến đó lại nở nụ cười: “Ta cũng muốn xem xem, ở đại thế này, liệu ngươi có còn tiếp tục duy trì được sự kiêu ngạo của mình chăng...”
Phương Nguyên nghe ả nói thế nhưng không hề đáp lời, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Lữ Tâm Dao tiếp tục cười cười, vươn tay quệt nhẹ lớp son môi, sau đó thân mình vụt đi, lao thẳng xuống dưới sườn núi, cùng lúc đó, xa xa, vị quốc chủ Ô Trì Quốc đang bị ba vị tu sĩ Kim Đan vây đánh bỗng nhiên điên cuồng lao vọt về phía ả.
“Vèo!”
Ông ta phóng lên giữa không trung, ôm lấy Lữ Tâm Dao, đan quang chấn động, đạp không mà đi, thoáng cái đã biến mất ở chân trời.
Chương 552 Đại kết cục! (1)
Nhìn quốc chủ Ô Trì Quốc lại không màng mọi thứ mà dẫn theo Yêu Phi trốn thoát, mọi người ở núi Định Đỉnh trong phút chốc đều kinh ngạc.
Chẳng ai ngờ rằng vị quốc chủ Ô Trì Quốc này lại sẽ bỏ đi!
Dù sao ông ta cũng là quốc chủ đương thời, cũng là cha của tiểu hoàng tử, vả lại coi như từ trên xuống dưới dân chúng Ô Trì Quốc đều cho rằng ông ta hơi không bình thường, nhưng cũng chẳng có ai có chứng cứ chính xác chứng minh ông ta bị yêu pháp mê hoặc, bởi vậy nếu ông ta muốn giữ lại căn cơ và tu vi hay thậm chí là danh vọng thì đều hơn vư ợt xa so với tiểu hoàng tử, dù là tiểu hoàng tử được tổ tiên ban phúc thì cũng tuyệt đối không tranh được với ông ta!
Nhưng ông ta vẫn rời đi, không một chút do dự, vì Lữ phi kia mà dứt khoát rời khỏi núi Định Đỉnh.
Chẳng lẽ ông ta không biết chủ cần lần này ông ta rời khỏi thì tiểu hoàng tử đã thật sự ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế kia ư?
Rồi khi ông ta quay trở về thì danh phận hiện giờ có còn không?
Đây là vị quốc chủ bỏ nước vì một nữ nhân thống hận cả một Ô Trì Quốc đây sao?
Thế nhưng dù trong lòng kỳ quái như thế thì bọn họ cũng không ngăn cản.
Thứ nhất từ trong trận chiến vừa rồi đã nhìn rõ được tu vi của vị quốc chủ Ô Trì Quốc thực sự vô cùng đáng sợ, với lực lượng một địch ba với ba vị Kim Đan bọn họ mà ông ta cũng không bị yếu thế, nếu vị quốc chủ này muốn rời khỏi thì ba người bọn họ có muốn cản cũng không cản được.
Thứ hai, nếu quốc chủ ở lại thì Ô Trì Quốc nhất định sẽ có một trận đại loạn.
Ông ta rời khỏi cũng là chuyện tốt!
Ngay giữa hư không vài vị cao thủ Kim Đan nặng nề thở gấp mấy hơi, trong lòng mới coi là ổn định lại, mấy người họ liếc nhìn nhau một cái cũng đã hiểu được suy nghĩ của nhau, vừa rồi trái tim treo ngay cổ họng cũng từ từ hạ xuống, cảm nhận nỗi khiếp sợ phai dần.
"Thu Huyền Giáp Vệ, người bị thương thì trị thương, ai chết thì gom xác lại!"
Vị lão tu Kim Đan mặc cổ bào liếc nhìn quan sát xung quanh một cái, đương nhiên đã biết nên làm thế nào, lão ta quát to một tiếng với thống lĩnh Huyền Giáp, rồi sau đó lại quét mắt về phía hoàng kim liễn của lão quốc chủ Ô Trì Quốc và ngọc liễn mà Lữ phi cưỡi, nhất là khi nhìn về phía tên âm thị kia liền quát lạnh nói: "Bắt tất cả mọi cẩu nô tài này lại rồi thẩm vấn kỹ lưỡng, đến tột cùng thì chúng đã cùng với Yêu phi kia làm bao nhiêu việc ác, nhất là những việc liên quan đến hoàng hậu, phàm người có một chút xíu cảm tình cũng không được buông tha!"
"Trời ạ!"
Am thị nghe vậy bỗng chốc như gặp phải sét đánh, ngã nhào xuống đất.
Bọn họ đều là những người đặc thù, chính là hoàng tộc Ô Trì Quốc noi theo quy củ của Hoàng Châu Cửu Trọng Thiên mà lập nên, từ trong đám người bị hoạn mà lựa chọn những kẻ thiên tư vượt trội, lấy bí pháp Trợ Cơ Trúc Cơ, lại tu hành Trúc Khí, thực lực không tầm thường vô cùng ác độc, nuôi dưỡng trong cung để phục vụ cho quý nhân, vốn nắm giữ hoàng tộc trong tay, trên phương diện nào đó là thế lực âm thầm một phương dùng để kìm hãm bá quan văn võ!
Thế nhưng cũng chính vì bọn họ đều ở trong cung, sau khi Yêu phi kia vào cung, trừ bệ hạ ra thì trước hết ả dùng sức của bọn họ, lại thêm bọn họ thấy bệ hạ cực sủng ái Yêu phi, thủ đoạn ả lại cao siêu, nên bọn họ tranh nhau đầu quân theo, đều trở thành kẻ liều chết vì Yêu phi.
Mà nay tân hoàng lên ngôi, Yêu phi roi đài, kẻ xui xẻo trước tiên đương nhiên cũng là bọn họ.
Trong những kẻ âm thị này cũng không ít cao thủ, nhưng ba vị Kim Đan này ở Thiên Thượng ngồi nhìn tứ lãnh thổ, ngay cả việc dũng khí phản kháng hoặc là trốn thoát thì bọn họ cũng không có, một đám giống như kẻ xác chết bị Huyền Giáp lôi xuống, rồi tiếp đó trong thời gian ngắn nhất chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, đại quân chẩn chỉnh xong, cho đến lúc này vị lão tu cổ bào kia mới từ tốn nhấc chân đi về phái đỉnh núi Định Đỉnh.
"Trên núi chính là truyền nhân của Thái Hoa hoàng thúc ư?"
Vị lão giả tu đạo cổ bào đáp: "Lão phu chính là Trấn quốc công Từ Trùm phụng mệnh tân hoàng đến tiếp đón!"
Vừa nghe những lời ấy bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Biết bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía đỉnh núi Định Đỉnh, tròn mắt hiếu kỳ.
Ô Trì Quốc một trận đại biến, tân hoàng đoạt vị, lão vua bỏ trốn, quá trình bên trong phức tạp không nói nên lời, thoạt nhìn bề ngoài thì đơn giản nhưng trên thực tế khắp nơi bày cờ mưu tính, đều bỏ một phần lực, vẻn vẹn ba ngày tiểu hoàng tử vào cung tế cung đoạt vị đã có bóng dáng Mạnh Thái Sư, Linh Lung tông, thậm chí còn tính cả những tiểu tiên môn Hỏa Vân Tông cùng với Cự Giao Môn, mưu kế khắp nơi mới để cho tiểu hoàng tử bình yên vượt qua thời gian ba ngày tế cung ban phúc, lại càng khỏi cần nhắc đến mạch nước ngầm ở những nơi khác đang bắt đầu tuôn trào.
Nhưng bất luận nói như thế nào thì người trên núi hiện giờ không thoát khỏi liên quan đến khởi nguồn cũng như mấu chốt của việc này.
Có thể nói trận đại biến Ô Trì Quốc này là do những người trên núi này dốc hết sức thúc đẩy.
Tai họa ngầm lớn nhất của trận đại biến này cũng là những người này ráng sức mà giải quyết.
Nhưng quan trọng là thế cục đã định, cả đám người mới ý thức được tất cả lại chưa từng thấy qua bóng dáng của người này.
"Tiền bối khách khí, kính xin tiến vào núi Nhất Tự!"
Trên đỉnh núi vang lên giọng núi của vị trận sư kia, không có xưng hô danh hiệu Trấn Quốc Công mà là tôn xưng trong giới tu hành.
Giống như trong một câu này cũng đã đại biểu cho ý định ban đầu của hắn.
Vị Trấn Quốc Công kia nghe vậy liền bước lên đỉnh núi Định Đỉnh, ở đó hiện giờ một tia trận quang cuối cùng đã bị Lữ phi xuất một kiếm phá hủy, nhưng vẫn còn sót lại một chút trận kỳ che khuất bóng người trên đỉnh núi, nhưng ngay lúc này chúng tu sĩ cũng không dám dùng thần thức mà tra xét, để tránh bất kinh với người trên núi, bọn họ chỉ có thể cùng nhau đợi ở dưới chân núi.
Qua thời gian uống cạn chun trà, Trấn Quốc Công Từ Trì xuống dưới núi, nói với chúng người: "Đi thôi!"
Chương 553 Đại kết cục! (2)
Trái lại hai vị Kim Đan có phần kinh ngạc, người dáng vẻ lão tướng quân nói: "Vị kia... Không đi cùng với chúng ta sao?"
Trấn Quốc Công nói: "Hắn ta không có ý định tiến cung, không có ý định với triều cục!"
Vị Kim Đan có vẻ trẻ người khẽ nhíu mày: "Nhưng Thất Bảo Lôi Thụ còn trong tay hắn!"
Trấn Quốc Công nói: "Những thứ này hãy để cho bệ hạ giải quyết là được rồi, chắc hẳn bệ hạ cũng sẽ nhanh chóng đến đây thôi!"
Những người khác chờ đợi nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
Cho tới bây giờ bọn họ vẫn còn không biết người trên núi Định Đỉnh đã thành giao những gì với tân hoàng, nhưng rõ ràng tân hoàng rất tin tưởng hắn, Thất Bảo Lôi Thụ cũng giao cho hắn, vả lại vị trận sư này cũng suy nghĩ rất thông suốt, vì để cho tân hoàng đăng cơ thuận lợi, một mình hắn trong chừng một phía đại trận, ở đây kiềm chế cao thủ thủ hạ của lão hoàng và Yêu phi đến tận bảy ngày, ổn định địa cục.
Người như này thì bất luận như thế nào đều nhất định sẽ quật khởi ở Ô Trì Quốc.
Người trong giới tu hành Ô Trì Quốc đều là nửa quan nửa tiên, đương nhiên sẽ hiểu được phải làm như thế nào.
"Lão phu tam vân Đại Trận Sư Lăng Quang, lúc trước không biết ngọn nguồn tham dự vào việc này, không biết nên chịu tội gì!"
Cách đó không xa một luồng lưu quang bay đến, trận sư Lăng Quang kia đã đến trước mặt khom người hành lễ với ba vị Kim Đan.
Ba vị Kim Đan nhìn thoáng qua ba cụm vân văn trên tiên bào của ông ta, cũng khẽ nhíu mày, lại có phần khó xử, theo lý thuyết chỉ cần có người ngoài nhúng tay vào việc nước thì không cần nói gì cả dứt khoát chém là được, nhưng vị tam vân đại trận sư trước mắt này thân phận không phải bình thường, sợ là có tên trên danh sách tiên minh, nhận được bảo hộ đặc biệt, một khi giết ông ta e là hậu hoạn vô cùng.
Còn cả vị đại trận sư Lăng Quang này lại chủ động đến nhận tội cũng đủ cho Ô Trì Quốc thể diện, bởi vậy lý trí tính toán một hồi, vị lão tu cổ bào Trấn Quốc Công liền nói: "Lăng tiên sinh khách sáo rồi, là Yêu phi mượn danh nghĩa Ô Trì Quốc ta lừa ngươi đến đây trước, người không biết không có tội, Lăng tiên sinh cũng không cần phải tự trách bản thân quá, vừa đúng dịp sắp đến lễ đăng cơ của tân hoàng nước ta, mong tiên sinh dời bước dự lễ!"
"Nên như vậy, lão phu cũng phải gặp mặt bệ hạ tạ tội!"
Vị đại trận sư Lăng Quang kia nghe xong cũng thầm vui mừng, lại khách khí mà chắp tay thi lễ.
Cũng đã cho nhau thể diện, người ta tu vi Kim thân, trái một câu "Tiên sinh", phải một câu "Tiên sinh" với ông ta, đây cũng đủ thể diện cho tam vân Đại trận sư rồi, đương nhiên tự thân ông ta phải biết điều ghé ngang lễ đăng cơ.
Dã không còn lo âu, vị tam vân Đại trận sư vội tung người bay lên trên đỉnh núi, đứng lơ lửng trên bầu trời nói về phía đỉnh núi: "Vừa rồi lão phu bị người lừa gạt cũng không rõ sự tình, ra tay trợ giúp bọn chúng phá trận suýt nữa hỏng đại sự, cũng may trình độ trận thuật của các hạ cao minh, đều chưa gặp phải đại họa, lão phu cũng cực kỳ bội phục trận thuật của các hạ, chẳng biết có thể gặp mặt thỉnh giáo?"
Trên đỉnh núi Phương Nguyên thầm thở dài, cũng có phần không có thói quen giao tiếp với trận sư, đổi thành tu sĩ bình thường, ngươi giúp người khác đánh ta thì dù thế nào chúng ta cũng đã kết thù, quay đầu không giết chết ngươi còn chưa tính, nhưng đối với trận sư mà nói rõ ràng đã cấu kết nhau, nhưng vừa quay đầu lại có thể hóa thù thành bạn, vẫn có tình cảm thân quen mà luận bàn với hắn, việc này phải nói thế nào đây?
Nhưng Phương Nguyên cũng không phải người cực cố chấp, biết vị trận sư Lăng Quang nay không cố ý nên cũng theo quy củ, đứng dậy đi đến đỉnh núi chắp tay với vị trận sư Lăng Quang kia nói: "Tiên sinh khách khí rồi, chỉ là thế cục hỗn loạn trước mắt chưa định, trên núi hoang tan không có nơi mời tiên sinh uống một chén trà, mong tiên sinh thứ tội, không bằng đợi thêm vài ngày chuẩn bị ổn thỏa lại đến mời tiên sinh luận bàn được không?"
Vị đại trận sư Lăng Quang kia cũng không phải kẻ ngu, biết những lời Phương Nguyên nói không sai, còn cả nhìn vừa rồi hắn đối mặt với quý tộc hậu duệ Ô Trì Quốc cũng không lộ diện, lại đứng dậy chắp tay với ông ta, tâm trạng lão nhất thời cực kỳ vui mừng, cười to nói: "Cũng được, sau bảy ngày lão phu lại đến!"
Dứt lời ông ta liền chắp tay đi theo đám người Trấn Quốc Công.
Ầm ầm ầm!
Dại quân Ô Trì Quốc đến nhanh mà đi cũng nhanh, phía trước núi Định Đỉnh nhanh chóng đã trở thành một vùng tĩnh lặng, vắng vẻ không một bóng người.
Chỉ có núi lở bị sập, cây to bị gãy cùng với từng mỏm núi đã đọng máu, chứng minh sự oanh liệt trong thời gian bảy ngày này, mà các đệ tử núi Định Đỉnh khi ló đầu ra từ chỗ ẩn thân đã không thể nhận ra ngọn núi của họ nữa rồi!
Đại trận hộ sơn gần như đã bị phá hủy toàn bộ.
Dưới chân núi tất cả cung điện Trúc Cơ đều bị san thành bình địa, ngay cả tảng đá khổng lồ cũng chẳng nhìn thấy.
Khắp núi Định Đỉnh ngay cả con chim cũng không có, đều bị dọa bỏ chạy sạch.
Thiên Xu Môn của chúng ta cũng xem như bị diệt môn rồi nhỉ?"
Đệ tử Thiên Xu Môn ngơ ngác nói.
Nhân tài Thiên Xu Môn hiện nay không đông đúc, không xuất hiện đại trận sư, có thể phô trương huy hoàng của họ cũng chỉ có đại trận hộ sơn mà các vị tổ tiên qua nhiều thế hệ để lại, cùng với đền kiến trúc Đạo Uẩn kéo dài, nhưng hôm nay toàn bộ đều mất rồi.
"Không đâu, chắc là đến lúc quật khởi đó!"
Bên cạnh có tiếng nói vang lên, chính là hai vị trận sư tóc bạc và tóc đen, bọn họ phủ nhận cách nói của vị đệ tử này, trái lại nói với vẻ hưng phấn: "Không phải vừa rồi các ngươi nghe thấy vị tâm vân Đại trận sư Lăng Quang kia cũng phải đặc biệt đến Thiên Xu Môn chúng ta hay sao? Ha ha, đại trận hô sơn Thiên Xu Môn lực chống lại một quốc gia, bảy ngày trôi qua, từ hôm nay trở đi xem còn có ai dám nói Thiên Xu Môn chúng ta không có thực lực này hay không!"
Dứt lời lão vội vã lên núi, cười ha hả nói: "Tiểu sư đệ làm tốt lắm, không có làm mất uy nghiêm Thiên Xu Môn của chúng ta!"
Trên đỉnh núi, Phương Nguyên vừa mới thu dọn mọi thứ, quay đầu lại đã thấy hai người như hai cái đầu heo, hắn nhất thời ngớ người, kinh ngạc hỏi: "Mặt của các ngươi bị sao vậy?"
Chương 554 Quý tộc mới của Ô Trì Quốc (1)
“Ặc… chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới!”
Hai vị trận sư đó nghe được lời nói của Phương Nguyên, lập tức có chút hoang mang và xấu hổ, không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Chỉ là một trái một phải lại gần bám lấy hắn, rồi cười bảo: “Vẫn là tổ sư gia của Thiên Xu Môn chúng ta linh thiêng, vậy mà lại để chúng ta nhặt được một tiểu sư đệ như ngươi về…”
Trong lòng Phương Nguyên có chút kinh ngạc, thầm nghĩ từ khi nào mình lại trở thành sư đệ của hai vị này vậy?
Thế nhưng nghĩ lại thì lúc trước, hai vị này nhất định muốn mình phải đi thắp nén hương trước pháp trận Thiên Xu Môn mà mình đã thay đổi trước đó, giờ ngược lại đã hiểu được sự phân chia vai vế của bọn họ.
Nén hương đó vừa thắp lên, bản thân ta bất kể là trên danh nghĩa cũng thế, hay là ngộ biến tòng quyền cũng vậy. Dù sao cũng là treo cái danh Thiên Xu Môn này lên. Hai lão già này kiêu ngạo như vậy, hiển nhiên sẽ không chịu để vai vế của mình trên bọn họ, vì thế mọi người chỉ đành ngang hàng.
Mà nếu cùng hàng, thì tuổi tác của mình lại không thể so được với hai người này, không thể làm gì khác, chỉ có thể làm một sư đệ mà thôi!
Tuy rằng có loại cảm giác bị lợi dụng, nhưng Phương Nguyên cũng biết những nguy hiểm và cái giá phải trả trong chuyện này mà Thiên Xu Môn phải gánh chịu. Hiển nhiên hắn cũng sẽ không tính toán chi li làm gì, chỉ đành cười khổ và chắp tay, đáp: “Cho dù thế nào thì vẫn phải cảm ơn hai vị tiền bối…”
Hai vị lão trận sư Ngân và Hắc sửa lại một cách nghiêm túc: “Là sư huynh…”
Phương Nguyên chỉ đành sửa miệng: “Có sự trợ giúp đắc lực của hai vị sư huynh, lúc trước ta đã dâng hương ở trước điện tổ tiên của Thiên Xu Môn. Sau lại được hưởng ánh sáng từ đại trận mà tổ tiên nhiều thế hệ trước của Thiên Xu Môn bày ra. Tương lai, còn dự định sẽ tham khảo nghiên cứu những điển tịch ở Thiên Xu Môn, và nhận chút chỉ dạy, hiển nhiên cũng coi như đệ tử của Thiên Xu Môn. Nhưng trước đó, ta vẫn còn một chuyện cần phải nói rõ…”
Trong lòng hai vị lão trận sư Ngân và Hắc đều cả kinh, vội hỏi: “Là chuyện gì?”
Phương Nguyên đáp: “Ta đã có tiên môn rồi, khi gặp nạn tiên môn lại chưa từng bỏ ta, hiển nhiên ta cũng sẽ không bỏ tiên môn!”
Ngại vì thân phận, nên hắn mới không nói ra tên của Thanh Dương Tông, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ quyết tâm.
Mục đích khi nói ra lời này cũng là để cho hai vị trận sư này biết, ta đã là đệ tử của Thanh Dương Tông, và không có dự định rời khỏi nơi đó!
“Ta còn tưởng là chuyện gì nữa cơ…”
Hai vị trận sư nghe vậy, lại thở phào một tiếng, rồi cười bảo: “Hiển nhiên là ngươi đã có tiên môn rồi, bằng không sao có thể có được tu vi bậc này cơ chứ. Nhưng điều này cũng không quan trọng, trong lòng hai người chúng ta cũng đã sớm hiểu rồi. Trong giới tu hành, vốn từng có quy tắc một người chỉ bái một thầy, một đời chỉ gia nhập một tông môn, nhưng đó đều là những ngày tháng xưa cũ rồi. Sớm đã có các tiền bối đại tu bác bỏ điều này, nói đây chỉ là định kiến do phe phái khác nhau, sẽ chỉ khiến cho con đường của những người sau càng đi càng hẹp. Nhiều thế hệ Thiên xu Môn chúng ta tới nay, chưa bao giờ coi đây là vấn đề to tát gì…”
Hắc lão trận sư vừa nói, vừa vỗ lên bả vai của Phương Nguyên, bảo: “Cho dù ngươi là người của môn phái nào, thì cứ yên tâm mà treo cái danh Thiên Xu Môn ta vào đi. Chúng ta cũng không yêu cầu ngươi phải để mệnh đăng lại, cũng không yêu cầu ngươi đi ra ngoài với thân phận là đệ tử Thiên Xu Môn. Điều chúng ta cần, chỉ là cho dù là bất cứ khi nào và ở bất kỳ đâu, nếu có người hỏi ngươi có từng học thuật pháp trận ở Thiên Xu Môn hay không, ngươi đừng giả vờ không biết chúng ta là được!”
Phương Nguyên nghe được lời này mới yên tâm, chỉ là trong lòng thầm nghĩ: “Biết thì đương nhiên phải nói biết rồi, chỉ là hai vị sư huynh có nhận hay không thôi?”
“Nào nào nào, mau tới bái kiến sư thúc tổ của các ngươi đi…”
Lúc này, hai vị trận sư đó đã sớm gọi chúng đệ tử Thiên Xu Môn tới đây để ra mắt Phương Nguyên.
Thực ra đây cũng không phải là lần đầu tiên đến ra mắt. Nhưng khi hắn tới Thiên Xu Môn vào bảy ngày trước, một đám đệ tử Thiên Xu Môn vẫn chưa chịu phục hắn trong lòng. Thấy tuổi tác của hắn dường như còn nhỏ hơn mấy người bên mình không ít, hiển nhiên không tin hắn chính là đại trận sư gì đó. Chỉ có điều, hai vị sư tổ làm việc điên điên khùng khùng, nhặt được hắn từ đâu về cũng thôi đi, nhưng bây giờ đã qua bảy ngày rồi, còn ai dám có dị nghị gì nữa chứ?
Lần ra mắt này, cũng xem như thành tâm thành ý rồi.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng mừng như điên, chuyện này chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ, thời điểm Thiên Xu Môn ta nở mày nở mặt thật sự tới rồi sao?”
Vì Thiên Xu Môn gặp phải tai họa lớn này, tuy mấy toàn điện chính nằm ở đỉnh núi vẫn chưa bị phá hủy, nhưng những điện phụ khác lại bị hủy hoại trong chốc lát. Linh tài linh dược các loại đều không biết đã chôn xác ở nơi nào. Cho nên hai vị lão trận sư lập tức ra lệnh cho chúng đệ tử thu dọn tàn cục, điều khiển pháp khí đi mua rượu và đồ ăn, muốn mở đại tiệc cho Phương Nguyên ở Thiên Xu Môn.
Mà lúc này, Phương Nguyên hiển nhiên cũng sẽ không khách khí gì nữa.
Trong thời gian bảy ngày này, hắn hiển nhiên không có một chút thì giờ nào để nghĩ đến việc ăn uống, thi thoảng pháp lực không đủ, hắn cũng sẽ trực tiếp luyện hóa ra linh tinh. Mà trong bảy ngày này, Quan Ngạo không giúp được gì, nhưng trong lòng lại lo lắng cho hắn, nên cũng không quan tâm đến việc gì khác. Giờ cũng đã đến lúc ăn một bữa cơm thịnh soạn rồi.
Trong bữa tiệc, hai vị lão trận sư hỏi về dự định của hắn. Phương Nguyên cũng không nhiều lời, chỉ nói quả thực phải ở lại Thiên Xu Môn một khoảng thời gian. Thứ nhất là mượn đọc các loại điển tịch về thuật pháp trận tích trữ nhiều đời đến nay ở Thiên Xu Môn, để nâng cao học thức của mình. Thứ hai, hắn cũng cần thời gian để bày đại trận hộ núi ở Thiên Xu Môn. Đường đường là đại tông phái về trận thuật, mà ngay cả đại trận hộ núi cũng không có thì quá khó coi.
Sau một bữa tiệc no say, mọi người đều lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai bắt đầu, chúng đệ tử Thiên Xu Môn lại bắt đầu tu sửa cung điện, và thu dọn tàn tích. Phương Nguyên và hai vị lão trận sự bắt đầu bàn bạc về việc bày đại trận hộ núi. Cũng đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện ra, Thiên Xu Môn cũng có lai lịch sâu xa, nhưng tiền tài lại có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Gia sản mà tổ tiên để lại, đều bị hai lão trận sư kém cỏi này làm thiệt hại gần hết.
Chương 555 Quý tộc mới của Ô Trì Quốc (2)
Rơi vào đường cùng, hắn đang cân nhắc xem có nên lấy linh tinh của mình ra để giúp bọn họ tu bổ hay không, nhưng hiện tại thật ra không cần.
Vào ngày thứ hai, có những thành chủ của Ô Trì Quốc ở xung quanh dẫn người lên núi, tặng ba nghìn lượng tinh linh và tất cả tài nguyên, chỉ nói là bệ hạ có chỉ, Thiên Xu Môn hộ giá có công, nên mọi thiệt hại đều sẽ do hoàng tộc bồi thường. Hơn nữa, ngoài ra còn có rất nhiều phần thưởng khác nữa.
Hai vị lão trận sư hiển nhiên vui sướng trong lòng, cả ngày bật cười ha ha như hai tên ngốc.
Mà đến ngày thứ ba, có âm thị từ thủ đô của Ô Trì Quốc mang theo thánh chỉ đi tới, truyền lệnh của hoàng đế, phong Phương Nguyên là quốc sư của Ô Trì Quốc, nhận bảo ấn hộ quốc, và mời tới kinh thành gặp bệ hạ tại lễ đăng cơ. Cũng có ba con thuyền pháp chở đầy những món quà khác, nghĩa là ba phần lễ bái thầy. Đây là chuyện mà lúc trước tiểu hoàng tử đã từng đồng ý với Phương Nguyên, không ngờ hiện giờ y lên ngôi, ngược lại vẫn còn nhớ đến chuyện này.
Phương Nguyên từ chối phong hào quốc sư, và không nhận bảo ấn hộ quốc, ngược lại có nhận ba phần lễ bái thầy này.
Âm thị truyền chỉ đó hiển nhiên cũng có chút khó xử, Phương Nguyên lại chỉ kêu hắn cứ yên tâm trở về là được, nói hoàng đế hiển nhiên sẽ hiểu.
Âm thị bất đắc dĩ, chỉ đành trở về phục mệnh, không ngờ hoàng đế quả nhiên không tức giận, ngược lại bộ dáng giống như đã lường trước được…
Mấy ngày sau đó, lại tiếp tục có vài âm thị nữa tới Định Đỉnh Sơn.
Có người dâng tặng linh sơn bảo địa trong nội địa Ô Trì Quốc cho Phương Nguyên, để hắn tự do chọn lựa.. hắn coi trọng nơi nào thì xây động tiên ở nơi đó, vẽ ra thuộc địa cho hắn. Phương Nguyên từ chối, chỉ nói ở Thiên Xu Môn tu hành là ổn rồi.
Có người thì lại mang vô số những cô gái xinh đẹp tới để hầu hạ hắn, nhưng cũng bị hắn từ chối với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng liên tục từ chối vài lần, hình thức lại càng nghiêm trọng hơn.
Những con cháu quý tộc ở Ô Trì Quốc đó, sợ là ai nấy cũng biết đến một sự tồn tại giống như Phương Nguyên, và biết hắn đã lập được công lớn trong việc đăng cơ của tân hoàng đế, có địa vị vô cùng không tầm thường. Tuy chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng sợ là có khả năng nổi danh bằng tứ đại phiên trấn. Vì vậy người nào cũng muốn lôi kéo quan hệ từ trước, người tặng quà từ Định Đỉnh Sơn xếp dài mười dặm. Phải gọi là vô cùng náo nhiệt …
Lúc này, Quan Ngạo cũng cảm giác được Phương Nguyên đã có chút mất kiên nhẫn một cách rõ ràng, nên xung phong đi nhận việc: “Để ta đuổi bọn họ đi cho!”
Phương Nguyên bất đắc dĩ bảo: “Không cần, cứ nhận hết đi!”
Quan Ngạo lập tức choáng váng nhìn Phương Nguyên.
Hắn nhún vai một cách bất đắc dĩ, rồi đáp: “Lúc trước, có một vị sư huynh đã dạy ta…”
Quan Ngạo chỉ đành nói gì nghe nấy, dẫn hai vị lão trận sư xuống núi. Nghe nói, trong ba ngày này, Thiên Xu Môn đã xây mới ba, bốn bảo khố tạm thời, dùng để cất những món quà này. Kết quả lại không đủ dùng. Hai vị lão trận sư, mỗi một người nhận hơn mười người hầu xinh đẹp, còn cứng rắn đưa cho Quan Ngạo hai người, kết quả Phương Nguyên nổi giận đánh hắn ta một trận thông đêm, nói hắn ta không thể nhận họ được.
Hai lão bất tử đó làm hư thân mình thì Phương Nguyên không quan tâm. Nhưng Quan Ngạo đang ở thời khắc mấu chốt của việc tu hành, căn cơ chưa vững, tiềm lực chưa khai thác, nếu hỏng nguyên dương, sau này sẽ có những ngày tháng chịu khổ. Đường đường là đại nam nhân, mà lại dễ bị kích thích như vậy sao?
Sau khi trải qua bảy ngày như vậy, trong cung lại có tin tức truyền đến, tiểu hoàng tử dự tính sẽ tự mình tới bái thầy.
Hiện giờ y đã ồn định triều chính, và tổ chức đại điển đăng cơ.
Trong quá trình này, ngược lại cũng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Trước khi tiểu hoàng tử đăng cơ, trong triều đình Ô Trì Quốc hiển nhiên cũng có một vài tiếng nói trung thành với hoàng đế cũ. Chỉ là vào thời diểm này, chuyện mẫu hậu của tiểu hoàng tử bị yêu phi ép chết, thậm chí còn luyện thành quỷ vật đã lưu truyền trong Ô Trì Quốc, dấy lên một làn sóng lớn trong lòng mọi người ở Ô Trì Quốc. Nhưng chuyện này lại có liên quan đến sự dung túng của hoàng đế cũ
Mà nó cũng đã trở thành một bằng chứng tố hoàng đế cũ hồ đồ, giảm bớt không ít lực cản tiểu hoàng tử lên ngôi.
Cùng tới tiểu hoàng tử đến đây, còn có đám người môn chủ Hứa Thanh Doanh, Lý trưởng lão của Hỏa Vân Lĩnh và môn chủ Cự Giao môn. Mới đầu, bọn họ không đóng vai trò quá lớn trong quá trình lên ngôi của tân hoàng đế. Nhưng cũng có chiến công phò tá. Từ nay về sau, có thể nói là tương lai vô hạn, không nói có thể một bước trở thành tiên môn lớn nhất ở Ô Trì Quốc, nhưng ít nhất cũng sẽ nhảy lên được hai bậc, trở thành tiên môn hạng nhất ở trong Ô Trì Quốc.
Toan Nghê cũng trở về cùng, nằm trong ngọc liễn và được khiêng tới đây.
Mới đầu, nó cõng tiểu hoàng tử lên đường đi liên hệ với thế lực khắp nơi, có thể nói là lập công không nhỏ. Sau này, khi nghe nói người của Lữ Phi làm loạn trong tế cung, nó đã dốc hết sức dẫn đầu cắn chết mấy cao thủ, và giải trừ nguy hiểm. Phần công lao này hiển nhiên càng phát triển hơn. Nghe nói hiện giờ trên người nó đã có danh hiệu là thần thú hộ quốc của Ô Trì Quốc, cũng xem đã giải quyết vấn đề xuất thân là yêu thú của mình!
Mèo trắng cũng trở về, được một vị cung nữ xinh tươi mơn mởn ôm trong ngực đi tới đây!
Nghe nói, sau khi ông nội này tới hoàng cung, chẳng làm gì hết, mà chỉ nằm sấp tên nóc nhà ngủ ba ngày, nhưng công lao lại lớn hơn ai hết. Ngay cả hoàng đế cũng không dám phong nó, chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của nó, đối xử với nó như bề trên…
“Tiên sinh…”
Vào đến Định Đỉnh Sơn, người đã từng là tiểu hoàng tử, nay là hoàng đế của Ô Trì Quốc, xuống khỏi xe hoàng kim, cho tùy tùng lùi xuống. Khi thấy xung quanh không có người nào, y đột nhiên không còn dáng vẻ của hoàng đế nữa, mà tiến về phía trước một bước, quỳ trên mặt đất, ôm đùi Phương Nguyên và bật khóc.
Trong tiếng khóc như có sự giải thoát và nhẹ nhõm vô tận, còn mang theo cả ý sợ hãi khó có thể diễn tả…
Lần này, Phương Nguyên không hề cắt ngang y, mà để mặc y khóc cho thoải mái một trận.
Hắn biết trong khoảng thời gian này, áp lực và những sợ hãi cùng lo lắng khác nhau đã đè nặng lên người tiểu hoàng tử.
Trên thực tế, không chỉ có tiểu hoàng tử, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi thắng được một ván cờ loạn này.
Quá trình này đã quá thuận lợi.
Thuận lợi như thể có thứ gì đó đã bị mình xem nhẹ vậy…
Hắn ngẩng đầu, mắt đỏ rực như nhiễm huyết, nhìn thẳng vào Lữ Tâm Dao: “Ta còn tưởng ngày ở Tiên Tử Đường, ngươi thật tình thích ta cơ đấy...”
Lữ Tâm Dao bị Phương Nguyên tóm được chân, lập tức giận dữ cực kì: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Phương Nguyên hỏi lại: “Vậy vì sao ngày đó ngươi lại khuyến khích phụ thân ngươi chiêu ta làm con rể?”
Khi nói ra những lời này, hắn cũng đã thành công vận chuyển pháp lực, quanh thân bỗng có lôi quang bừng sáng, nương theo lôi quang tỏa ra trên Thất Bảo Lôi thụ, một tia lôi quang từ phía sau Phương Nguyên bay vụt ra như thể một con cá đột nhiên nhảy ra khỏi đại dương bao la, cực kì linh động lại mang theo lực lôi điện khủng khiếp đến khó có thể hình dung, vọt thẳng về phía mặt Lữ Tâm Dao.
“Ngươi...”
Gặp phải lôi linh này, Lữ Tâm Dao kinh hãi vô cùng, vội giật chân ra khỏi tay Phương Nguyên, lộn thân trở lại phía sau.
“Vèo!”
Tình huống này có thể nói là cực kì hung hiểm, lôi linh kia xẹt qua mặt ả, dường như sợi tóc bên mai cũng cháy xém rồi.
“Phù...”
Lần này giao thủ với Phương Nguyên khiến cực kì căng thẳng, hổn hển thở không ra hơi.
Mặc dù chỉ là một chiêu nhưng hai bên đều dốc toàn lực.
Đối với Lữ Tâm Dao mà nói, ả cực kì không cam tâm, bởi ả luôn cảm thấy mình có thể bắt được Phương Nguyên nhưng lại vẫn không thể thành công, ngược lại còn khiến bản thân suýt thì rơi vào quỷ kế của hắn, nếu bị lôi linh này đánh trúng người thì dù là ả cũng sẽ phải trọng thương...
Còn đối với Phương Nguyên, lần giao thủ này, hắn cảm thấy thật may mắn.
Nếu không phải mình gặp may, vừa tu luyện thành đạo Thủy Tướng Lôi Linh mạnh mẽ chí cực này, thì chỉ một tích tắc không cẩn thận là có khả năng bị ả Lữ Tâm Dao này tóm được rồi, song cũng chính vì Thủy Tướng Lôi Linh này vừa mới tu luyện thành nên còn chưa thể phát huy hết sức mạnh của nó, cho nên hắn cũng không cách nào áp chế ngược lại Lữ Tâm Dao được. Vì vậy, tình thế lúc này trở thành cục diện tám lạng nửa cân cho cả đôi bên.
Vừa thở ra một hơi, cả hai lại căng thẳng tinh thần, chuẩn bị ra tay lần nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, dưới chân núi Định Đỉnh chợt ầm ầm rung động, chợt thấy trong hư không có một đại quân đông nghìn nghịt đang ào ạt kéo tới, kẻ đi đầu đều mặc giáp trụ, đây chính là những vị tướng trấn thủ một phương của Ô Trì Quốc, trước đây ngay cả Lữ Tâm Dao đều không thể điều động nổi bọn họ, nay bọn họ lại đều chạy tới núi Định Đỉnh này, miệng đều đồng thanh kêu lớn: “Bệ hạ có lệnh, thanh quân trắc, giết yêu phi.”
“Các ngươi... đều làm phản có phải không?”
Giữa viễn không, quốc chủ Ô Trì Quốc đang một mình đấu với tam đại Kim Đan, lúc này đã bốc lửa giận tận trời, hung hăng tung một chưởng quét qua, mấy trăm quân hắc giáp đều bị ông ta đánh nát thành mảnh vụn, ông ta rống lên điên dại: “Trẫm... muốn giết toàn bộ các ngươi.”
“Bệ hạ, đại thế đã mất, thu tay lại đi thôi.”
Ba vị Kim Đan thấy thế, vội vang vây chặt lấy quốc chủ Ô Trì Quốc, hét lớn như muốn cảnh tỉnh ông ta.
“Bọn họ tới nhanh như vậy, xem ra không chỉ có mình ta xem ngươi không vừa mắt đâu nhỉ...”
Phương Nguyên nhìn thoáng qua thế cục ngoài núi rồi quay sang nói với Lữ Tâm Dao.
“Hừ!”
Lữ Tâm Dao gặp phải tình hình này, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Thất Bảo Lôi thụ trong tay Phương Nguyên, lại đảo mắt nhìn Phương Nguyên một cái, ả cũng biết đại thế đã mất, ma khí vừa ngưng tụ trên người cũng chậm rãi tản đi, từ từ thẳng người dậy, vẻ dữ tợn vừa rồi trên mặt cũng biến mất tăm, ả lại biến trở về thành vị quý phi quý khí bức người, kiều mị vô song.
“Xem ra, trận đánh cược này, ngươi đúng thật là đã thắng rồi đó.”
Ả lạnh nhạt nhìn Phương Nguyên, thấp giọng cười cười, như là có vẻ bất đắc dĩ.
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn ả, không đáp lại.
“Có điều, chúng ta thực sự không cần cứ đối đầu với nhau như vậy làm gì...”
Lữ Tâm Dao nhíu mày, nói với Phương Nguyên, giọng có vẻ không cam lòng lắm.
Câu nói này, Phương Nguyên càng không muốn trả lời.
“Từ ngày còn ở Tiên Tử Đường ngươi đã như vậy rồi, rõ ràng chẳng có vốn liếng gì trong tay nhưng lúc nào cũng kiêu ngạo muốn chết, ngươi còn nhớ khi còn nhỏ đám Kỳ Khiếu Phong vây đánh ngươi không? Rõ ràng ngươi không đánh lại nhưng vẫn cứ đứng đó, nếu không phải ta kéo ngươi ra, chưa biết chừng ngươi sẽ bị bọn họ đánh chết tươi, nhưng dù ta cũng coi như đã giúp ngươi mà ngươi chẳng được một lời cảm tạ, cứ luôn quật cường như vậy...”
Lữ Tâm Dao than một tiếng, như là bất đắc dĩ lắm.
Phương Nguyên lên tiếng: “Bởi vì ta biết, ngươi đã đứng bên cạnh nhìn hồi lâu mới đến kéo ta ra, nếu không phải do có ngươi đứng đó nhìn, có lẽ bọn họ còn không đánh ác độc đến như vậy, khi đó, ta liền biết mình cùng các ngươi không phải một hạng người, các ngươi đều có vốn liếng mà kiêu ngạo, có quá nhiều thứ hơn so với ta, nhưng ai bảo ta đây sinh ra đã thấp kém hơn các ngươi một bậc chứ?”
Lữ Tâm Dao hỏi: “Đây cũng là lí do ngươi kiêu ngạo ư?”
Phương Nguyên lắc đầu nói: “Ta khi đó không phải là kiêu ngạo mà là tự ti, nhưng ta thà rằng mình ra vẻ kiêu ngạo khinh thường các ngươi còn hơn lộ ra bản thân tự ti.”
“Vậy thì, ngươi cứ tiếp tục duy trì vẻ kiêu ngạo đó của ngươi đi...”
Sau cùng, Lữ Tâm Dao bất đắc dĩ cảm thán một tiếng, biết mình không thuyết phục được Phương Nguyên, trên mặt lộ một nụ cười lạnh, nhẹ nhàng nói: “Ngươi biết không, đại thế sắp tới rồi, kiếp nạn lần này không giống lần trước, bởi vì trước đây mọi người đều biết có thể vượt qua được, nhưng lần này thì khác, ai cũng không có lòng tin có thể vượt qua lần này, cho nên, các dạng thiên tài, quái thai hay ma chủng đều đã xuất thế, ta cũng chẳng qua chỉ là một kẻ trong đó thôi, hơn nữa còn là người có căn cơ bị hao tổn...”
Ả nói đến đó lại nở nụ cười: “Ta cũng muốn xem xem, ở đại thế này, liệu ngươi có còn tiếp tục duy trì được sự kiêu ngạo của mình chăng...”
Phương Nguyên nghe ả nói thế nhưng không hề đáp lời, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Lữ Tâm Dao tiếp tục cười cười, vươn tay quệt nhẹ lớp son môi, sau đó thân mình vụt đi, lao thẳng xuống dưới sườn núi, cùng lúc đó, xa xa, vị quốc chủ Ô Trì Quốc đang bị ba vị tu sĩ Kim Đan vây đánh bỗng nhiên điên cuồng lao vọt về phía ả.
“Vèo!”
Ông ta phóng lên giữa không trung, ôm lấy Lữ Tâm Dao, đan quang chấn động, đạp không mà đi, thoáng cái đã biến mất ở chân trời.
Chương 552 Đại kết cục! (1)
Nhìn quốc chủ Ô Trì Quốc lại không màng mọi thứ mà dẫn theo Yêu Phi trốn thoát, mọi người ở núi Định Đỉnh trong phút chốc đều kinh ngạc.
Chẳng ai ngờ rằng vị quốc chủ Ô Trì Quốc này lại sẽ bỏ đi!
Dù sao ông ta cũng là quốc chủ đương thời, cũng là cha của tiểu hoàng tử, vả lại coi như từ trên xuống dưới dân chúng Ô Trì Quốc đều cho rằng ông ta hơi không bình thường, nhưng cũng chẳng có ai có chứng cứ chính xác chứng minh ông ta bị yêu pháp mê hoặc, bởi vậy nếu ông ta muốn giữ lại căn cơ và tu vi hay thậm chí là danh vọng thì đều hơn vư ợt xa so với tiểu hoàng tử, dù là tiểu hoàng tử được tổ tiên ban phúc thì cũng tuyệt đối không tranh được với ông ta!
Nhưng ông ta vẫn rời đi, không một chút do dự, vì Lữ phi kia mà dứt khoát rời khỏi núi Định Đỉnh.
Chẳng lẽ ông ta không biết chủ cần lần này ông ta rời khỏi thì tiểu hoàng tử đã thật sự ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế kia ư?
Rồi khi ông ta quay trở về thì danh phận hiện giờ có còn không?
Đây là vị quốc chủ bỏ nước vì một nữ nhân thống hận cả một Ô Trì Quốc đây sao?
Thế nhưng dù trong lòng kỳ quái như thế thì bọn họ cũng không ngăn cản.
Thứ nhất từ trong trận chiến vừa rồi đã nhìn rõ được tu vi của vị quốc chủ Ô Trì Quốc thực sự vô cùng đáng sợ, với lực lượng một địch ba với ba vị Kim Đan bọn họ mà ông ta cũng không bị yếu thế, nếu vị quốc chủ này muốn rời khỏi thì ba người bọn họ có muốn cản cũng không cản được.
Thứ hai, nếu quốc chủ ở lại thì Ô Trì Quốc nhất định sẽ có một trận đại loạn.
Ông ta rời khỏi cũng là chuyện tốt!
Ngay giữa hư không vài vị cao thủ Kim Đan nặng nề thở gấp mấy hơi, trong lòng mới coi là ổn định lại, mấy người họ liếc nhìn nhau một cái cũng đã hiểu được suy nghĩ của nhau, vừa rồi trái tim treo ngay cổ họng cũng từ từ hạ xuống, cảm nhận nỗi khiếp sợ phai dần.
"Thu Huyền Giáp Vệ, người bị thương thì trị thương, ai chết thì gom xác lại!"
Vị lão tu Kim Đan mặc cổ bào liếc nhìn quan sát xung quanh một cái, đương nhiên đã biết nên làm thế nào, lão ta quát to một tiếng với thống lĩnh Huyền Giáp, rồi sau đó lại quét mắt về phía hoàng kim liễn của lão quốc chủ Ô Trì Quốc và ngọc liễn mà Lữ phi cưỡi, nhất là khi nhìn về phía tên âm thị kia liền quát lạnh nói: "Bắt tất cả mọi cẩu nô tài này lại rồi thẩm vấn kỹ lưỡng, đến tột cùng thì chúng đã cùng với Yêu phi kia làm bao nhiêu việc ác, nhất là những việc liên quan đến hoàng hậu, phàm người có một chút xíu cảm tình cũng không được buông tha!"
"Trời ạ!"
Am thị nghe vậy bỗng chốc như gặp phải sét đánh, ngã nhào xuống đất.
Bọn họ đều là những người đặc thù, chính là hoàng tộc Ô Trì Quốc noi theo quy củ của Hoàng Châu Cửu Trọng Thiên mà lập nên, từ trong đám người bị hoạn mà lựa chọn những kẻ thiên tư vượt trội, lấy bí pháp Trợ Cơ Trúc Cơ, lại tu hành Trúc Khí, thực lực không tầm thường vô cùng ác độc, nuôi dưỡng trong cung để phục vụ cho quý nhân, vốn nắm giữ hoàng tộc trong tay, trên phương diện nào đó là thế lực âm thầm một phương dùng để kìm hãm bá quan văn võ!
Thế nhưng cũng chính vì bọn họ đều ở trong cung, sau khi Yêu phi kia vào cung, trừ bệ hạ ra thì trước hết ả dùng sức của bọn họ, lại thêm bọn họ thấy bệ hạ cực sủng ái Yêu phi, thủ đoạn ả lại cao siêu, nên bọn họ tranh nhau đầu quân theo, đều trở thành kẻ liều chết vì Yêu phi.
Mà nay tân hoàng lên ngôi, Yêu phi roi đài, kẻ xui xẻo trước tiên đương nhiên cũng là bọn họ.
Trong những kẻ âm thị này cũng không ít cao thủ, nhưng ba vị Kim Đan này ở Thiên Thượng ngồi nhìn tứ lãnh thổ, ngay cả việc dũng khí phản kháng hoặc là trốn thoát thì bọn họ cũng không có, một đám giống như kẻ xác chết bị Huyền Giáp lôi xuống, rồi tiếp đó trong thời gian ngắn nhất chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, đại quân chẩn chỉnh xong, cho đến lúc này vị lão tu cổ bào kia mới từ tốn nhấc chân đi về phái đỉnh núi Định Đỉnh.
"Trên núi chính là truyền nhân của Thái Hoa hoàng thúc ư?"
Vị lão giả tu đạo cổ bào đáp: "Lão phu chính là Trấn quốc công Từ Trùm phụng mệnh tân hoàng đến tiếp đón!"
Vừa nghe những lời ấy bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Biết bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía đỉnh núi Định Đỉnh, tròn mắt hiếu kỳ.
Ô Trì Quốc một trận đại biến, tân hoàng đoạt vị, lão vua bỏ trốn, quá trình bên trong phức tạp không nói nên lời, thoạt nhìn bề ngoài thì đơn giản nhưng trên thực tế khắp nơi bày cờ mưu tính, đều bỏ một phần lực, vẻn vẹn ba ngày tiểu hoàng tử vào cung tế cung đoạt vị đã có bóng dáng Mạnh Thái Sư, Linh Lung tông, thậm chí còn tính cả những tiểu tiên môn Hỏa Vân Tông cùng với Cự Giao Môn, mưu kế khắp nơi mới để cho tiểu hoàng tử bình yên vượt qua thời gian ba ngày tế cung ban phúc, lại càng khỏi cần nhắc đến mạch nước ngầm ở những nơi khác đang bắt đầu tuôn trào.
Nhưng bất luận nói như thế nào thì người trên núi hiện giờ không thoát khỏi liên quan đến khởi nguồn cũng như mấu chốt của việc này.
Có thể nói trận đại biến Ô Trì Quốc này là do những người trên núi này dốc hết sức thúc đẩy.
Tai họa ngầm lớn nhất của trận đại biến này cũng là những người này ráng sức mà giải quyết.
Nhưng quan trọng là thế cục đã định, cả đám người mới ý thức được tất cả lại chưa từng thấy qua bóng dáng của người này.
"Tiền bối khách khí, kính xin tiến vào núi Nhất Tự!"
Trên đỉnh núi vang lên giọng núi của vị trận sư kia, không có xưng hô danh hiệu Trấn Quốc Công mà là tôn xưng trong giới tu hành.
Giống như trong một câu này cũng đã đại biểu cho ý định ban đầu của hắn.
Vị Trấn Quốc Công kia nghe vậy liền bước lên đỉnh núi Định Đỉnh, ở đó hiện giờ một tia trận quang cuối cùng đã bị Lữ phi xuất một kiếm phá hủy, nhưng vẫn còn sót lại một chút trận kỳ che khuất bóng người trên đỉnh núi, nhưng ngay lúc này chúng tu sĩ cũng không dám dùng thần thức mà tra xét, để tránh bất kinh với người trên núi, bọn họ chỉ có thể cùng nhau đợi ở dưới chân núi.
Qua thời gian uống cạn chun trà, Trấn Quốc Công Từ Trì xuống dưới núi, nói với chúng người: "Đi thôi!"
Chương 553 Đại kết cục! (2)
Trái lại hai vị Kim Đan có phần kinh ngạc, người dáng vẻ lão tướng quân nói: "Vị kia... Không đi cùng với chúng ta sao?"
Trấn Quốc Công nói: "Hắn ta không có ý định tiến cung, không có ý định với triều cục!"
Vị Kim Đan có vẻ trẻ người khẽ nhíu mày: "Nhưng Thất Bảo Lôi Thụ còn trong tay hắn!"
Trấn Quốc Công nói: "Những thứ này hãy để cho bệ hạ giải quyết là được rồi, chắc hẳn bệ hạ cũng sẽ nhanh chóng đến đây thôi!"
Những người khác chờ đợi nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
Cho tới bây giờ bọn họ vẫn còn không biết người trên núi Định Đỉnh đã thành giao những gì với tân hoàng, nhưng rõ ràng tân hoàng rất tin tưởng hắn, Thất Bảo Lôi Thụ cũng giao cho hắn, vả lại vị trận sư này cũng suy nghĩ rất thông suốt, vì để cho tân hoàng đăng cơ thuận lợi, một mình hắn trong chừng một phía đại trận, ở đây kiềm chế cao thủ thủ hạ của lão hoàng và Yêu phi đến tận bảy ngày, ổn định địa cục.
Người như này thì bất luận như thế nào đều nhất định sẽ quật khởi ở Ô Trì Quốc.
Người trong giới tu hành Ô Trì Quốc đều là nửa quan nửa tiên, đương nhiên sẽ hiểu được phải làm như thế nào.
"Lão phu tam vân Đại Trận Sư Lăng Quang, lúc trước không biết ngọn nguồn tham dự vào việc này, không biết nên chịu tội gì!"
Cách đó không xa một luồng lưu quang bay đến, trận sư Lăng Quang kia đã đến trước mặt khom người hành lễ với ba vị Kim Đan.
Ba vị Kim Đan nhìn thoáng qua ba cụm vân văn trên tiên bào của ông ta, cũng khẽ nhíu mày, lại có phần khó xử, theo lý thuyết chỉ cần có người ngoài nhúng tay vào việc nước thì không cần nói gì cả dứt khoát chém là được, nhưng vị tam vân đại trận sư trước mắt này thân phận không phải bình thường, sợ là có tên trên danh sách tiên minh, nhận được bảo hộ đặc biệt, một khi giết ông ta e là hậu hoạn vô cùng.
Còn cả vị đại trận sư Lăng Quang này lại chủ động đến nhận tội cũng đủ cho Ô Trì Quốc thể diện, bởi vậy lý trí tính toán một hồi, vị lão tu cổ bào Trấn Quốc Công liền nói: "Lăng tiên sinh khách sáo rồi, là Yêu phi mượn danh nghĩa Ô Trì Quốc ta lừa ngươi đến đây trước, người không biết không có tội, Lăng tiên sinh cũng không cần phải tự trách bản thân quá, vừa đúng dịp sắp đến lễ đăng cơ của tân hoàng nước ta, mong tiên sinh dời bước dự lễ!"
"Nên như vậy, lão phu cũng phải gặp mặt bệ hạ tạ tội!"
Vị đại trận sư Lăng Quang kia nghe xong cũng thầm vui mừng, lại khách khí mà chắp tay thi lễ.
Cũng đã cho nhau thể diện, người ta tu vi Kim thân, trái một câu "Tiên sinh", phải một câu "Tiên sinh" với ông ta, đây cũng đủ thể diện cho tam vân Đại trận sư rồi, đương nhiên tự thân ông ta phải biết điều ghé ngang lễ đăng cơ.
Dã không còn lo âu, vị tam vân Đại trận sư vội tung người bay lên trên đỉnh núi, đứng lơ lửng trên bầu trời nói về phía đỉnh núi: "Vừa rồi lão phu bị người lừa gạt cũng không rõ sự tình, ra tay trợ giúp bọn chúng phá trận suýt nữa hỏng đại sự, cũng may trình độ trận thuật của các hạ cao minh, đều chưa gặp phải đại họa, lão phu cũng cực kỳ bội phục trận thuật của các hạ, chẳng biết có thể gặp mặt thỉnh giáo?"
Trên đỉnh núi Phương Nguyên thầm thở dài, cũng có phần không có thói quen giao tiếp với trận sư, đổi thành tu sĩ bình thường, ngươi giúp người khác đánh ta thì dù thế nào chúng ta cũng đã kết thù, quay đầu không giết chết ngươi còn chưa tính, nhưng đối với trận sư mà nói rõ ràng đã cấu kết nhau, nhưng vừa quay đầu lại có thể hóa thù thành bạn, vẫn có tình cảm thân quen mà luận bàn với hắn, việc này phải nói thế nào đây?
Nhưng Phương Nguyên cũng không phải người cực cố chấp, biết vị trận sư Lăng Quang nay không cố ý nên cũng theo quy củ, đứng dậy đi đến đỉnh núi chắp tay với vị trận sư Lăng Quang kia nói: "Tiên sinh khách khí rồi, chỉ là thế cục hỗn loạn trước mắt chưa định, trên núi hoang tan không có nơi mời tiên sinh uống một chén trà, mong tiên sinh thứ tội, không bằng đợi thêm vài ngày chuẩn bị ổn thỏa lại đến mời tiên sinh luận bàn được không?"
Vị đại trận sư Lăng Quang kia cũng không phải kẻ ngu, biết những lời Phương Nguyên nói không sai, còn cả nhìn vừa rồi hắn đối mặt với quý tộc hậu duệ Ô Trì Quốc cũng không lộ diện, lại đứng dậy chắp tay với ông ta, tâm trạng lão nhất thời cực kỳ vui mừng, cười to nói: "Cũng được, sau bảy ngày lão phu lại đến!"
Dứt lời ông ta liền chắp tay đi theo đám người Trấn Quốc Công.
Ầm ầm ầm!
Dại quân Ô Trì Quốc đến nhanh mà đi cũng nhanh, phía trước núi Định Đỉnh nhanh chóng đã trở thành một vùng tĩnh lặng, vắng vẻ không một bóng người.
Chỉ có núi lở bị sập, cây to bị gãy cùng với từng mỏm núi đã đọng máu, chứng minh sự oanh liệt trong thời gian bảy ngày này, mà các đệ tử núi Định Đỉnh khi ló đầu ra từ chỗ ẩn thân đã không thể nhận ra ngọn núi của họ nữa rồi!
Đại trận hộ sơn gần như đã bị phá hủy toàn bộ.
Dưới chân núi tất cả cung điện Trúc Cơ đều bị san thành bình địa, ngay cả tảng đá khổng lồ cũng chẳng nhìn thấy.
Khắp núi Định Đỉnh ngay cả con chim cũng không có, đều bị dọa bỏ chạy sạch.
Thiên Xu Môn của chúng ta cũng xem như bị diệt môn rồi nhỉ?"
Đệ tử Thiên Xu Môn ngơ ngác nói.
Nhân tài Thiên Xu Môn hiện nay không đông đúc, không xuất hiện đại trận sư, có thể phô trương huy hoàng của họ cũng chỉ có đại trận hộ sơn mà các vị tổ tiên qua nhiều thế hệ để lại, cùng với đền kiến trúc Đạo Uẩn kéo dài, nhưng hôm nay toàn bộ đều mất rồi.
"Không đâu, chắc là đến lúc quật khởi đó!"
Bên cạnh có tiếng nói vang lên, chính là hai vị trận sư tóc bạc và tóc đen, bọn họ phủ nhận cách nói của vị đệ tử này, trái lại nói với vẻ hưng phấn: "Không phải vừa rồi các ngươi nghe thấy vị tâm vân Đại trận sư Lăng Quang kia cũng phải đặc biệt đến Thiên Xu Môn chúng ta hay sao? Ha ha, đại trận hô sơn Thiên Xu Môn lực chống lại một quốc gia, bảy ngày trôi qua, từ hôm nay trở đi xem còn có ai dám nói Thiên Xu Môn chúng ta không có thực lực này hay không!"
Dứt lời lão vội vã lên núi, cười ha hả nói: "Tiểu sư đệ làm tốt lắm, không có làm mất uy nghiêm Thiên Xu Môn của chúng ta!"
Trên đỉnh núi, Phương Nguyên vừa mới thu dọn mọi thứ, quay đầu lại đã thấy hai người như hai cái đầu heo, hắn nhất thời ngớ người, kinh ngạc hỏi: "Mặt của các ngươi bị sao vậy?"
Chương 554 Quý tộc mới của Ô Trì Quốc (1)
“Ặc… chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới!”
Hai vị trận sư đó nghe được lời nói của Phương Nguyên, lập tức có chút hoang mang và xấu hổ, không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Chỉ là một trái một phải lại gần bám lấy hắn, rồi cười bảo: “Vẫn là tổ sư gia của Thiên Xu Môn chúng ta linh thiêng, vậy mà lại để chúng ta nhặt được một tiểu sư đệ như ngươi về…”
Trong lòng Phương Nguyên có chút kinh ngạc, thầm nghĩ từ khi nào mình lại trở thành sư đệ của hai vị này vậy?
Thế nhưng nghĩ lại thì lúc trước, hai vị này nhất định muốn mình phải đi thắp nén hương trước pháp trận Thiên Xu Môn mà mình đã thay đổi trước đó, giờ ngược lại đã hiểu được sự phân chia vai vế của bọn họ.
Nén hương đó vừa thắp lên, bản thân ta bất kể là trên danh nghĩa cũng thế, hay là ngộ biến tòng quyền cũng vậy. Dù sao cũng là treo cái danh Thiên Xu Môn này lên. Hai lão già này kiêu ngạo như vậy, hiển nhiên sẽ không chịu để vai vế của mình trên bọn họ, vì thế mọi người chỉ đành ngang hàng.
Mà nếu cùng hàng, thì tuổi tác của mình lại không thể so được với hai người này, không thể làm gì khác, chỉ có thể làm một sư đệ mà thôi!
Tuy rằng có loại cảm giác bị lợi dụng, nhưng Phương Nguyên cũng biết những nguy hiểm và cái giá phải trả trong chuyện này mà Thiên Xu Môn phải gánh chịu. Hiển nhiên hắn cũng sẽ không tính toán chi li làm gì, chỉ đành cười khổ và chắp tay, đáp: “Cho dù thế nào thì vẫn phải cảm ơn hai vị tiền bối…”
Hai vị lão trận sư Ngân và Hắc sửa lại một cách nghiêm túc: “Là sư huynh…”
Phương Nguyên chỉ đành sửa miệng: “Có sự trợ giúp đắc lực của hai vị sư huynh, lúc trước ta đã dâng hương ở trước điện tổ tiên của Thiên Xu Môn. Sau lại được hưởng ánh sáng từ đại trận mà tổ tiên nhiều thế hệ trước của Thiên Xu Môn bày ra. Tương lai, còn dự định sẽ tham khảo nghiên cứu những điển tịch ở Thiên Xu Môn, và nhận chút chỉ dạy, hiển nhiên cũng coi như đệ tử của Thiên Xu Môn. Nhưng trước đó, ta vẫn còn một chuyện cần phải nói rõ…”
Trong lòng hai vị lão trận sư Ngân và Hắc đều cả kinh, vội hỏi: “Là chuyện gì?”
Phương Nguyên đáp: “Ta đã có tiên môn rồi, khi gặp nạn tiên môn lại chưa từng bỏ ta, hiển nhiên ta cũng sẽ không bỏ tiên môn!”
Ngại vì thân phận, nên hắn mới không nói ra tên của Thanh Dương Tông, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ quyết tâm.
Mục đích khi nói ra lời này cũng là để cho hai vị trận sư này biết, ta đã là đệ tử của Thanh Dương Tông, và không có dự định rời khỏi nơi đó!
“Ta còn tưởng là chuyện gì nữa cơ…”
Hai vị trận sư nghe vậy, lại thở phào một tiếng, rồi cười bảo: “Hiển nhiên là ngươi đã có tiên môn rồi, bằng không sao có thể có được tu vi bậc này cơ chứ. Nhưng điều này cũng không quan trọng, trong lòng hai người chúng ta cũng đã sớm hiểu rồi. Trong giới tu hành, vốn từng có quy tắc một người chỉ bái một thầy, một đời chỉ gia nhập một tông môn, nhưng đó đều là những ngày tháng xưa cũ rồi. Sớm đã có các tiền bối đại tu bác bỏ điều này, nói đây chỉ là định kiến do phe phái khác nhau, sẽ chỉ khiến cho con đường của những người sau càng đi càng hẹp. Nhiều thế hệ Thiên xu Môn chúng ta tới nay, chưa bao giờ coi đây là vấn đề to tát gì…”
Hắc lão trận sư vừa nói, vừa vỗ lên bả vai của Phương Nguyên, bảo: “Cho dù ngươi là người của môn phái nào, thì cứ yên tâm mà treo cái danh Thiên Xu Môn ta vào đi. Chúng ta cũng không yêu cầu ngươi phải để mệnh đăng lại, cũng không yêu cầu ngươi đi ra ngoài với thân phận là đệ tử Thiên Xu Môn. Điều chúng ta cần, chỉ là cho dù là bất cứ khi nào và ở bất kỳ đâu, nếu có người hỏi ngươi có từng học thuật pháp trận ở Thiên Xu Môn hay không, ngươi đừng giả vờ không biết chúng ta là được!”
Phương Nguyên nghe được lời này mới yên tâm, chỉ là trong lòng thầm nghĩ: “Biết thì đương nhiên phải nói biết rồi, chỉ là hai vị sư huynh có nhận hay không thôi?”
“Nào nào nào, mau tới bái kiến sư thúc tổ của các ngươi đi…”
Lúc này, hai vị trận sư đó đã sớm gọi chúng đệ tử Thiên Xu Môn tới đây để ra mắt Phương Nguyên.
Thực ra đây cũng không phải là lần đầu tiên đến ra mắt. Nhưng khi hắn tới Thiên Xu Môn vào bảy ngày trước, một đám đệ tử Thiên Xu Môn vẫn chưa chịu phục hắn trong lòng. Thấy tuổi tác của hắn dường như còn nhỏ hơn mấy người bên mình không ít, hiển nhiên không tin hắn chính là đại trận sư gì đó. Chỉ có điều, hai vị sư tổ làm việc điên điên khùng khùng, nhặt được hắn từ đâu về cũng thôi đi, nhưng bây giờ đã qua bảy ngày rồi, còn ai dám có dị nghị gì nữa chứ?
Lần ra mắt này, cũng xem như thành tâm thành ý rồi.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng mừng như điên, chuyện này chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ, thời điểm Thiên Xu Môn ta nở mày nở mặt thật sự tới rồi sao?”
Vì Thiên Xu Môn gặp phải tai họa lớn này, tuy mấy toàn điện chính nằm ở đỉnh núi vẫn chưa bị phá hủy, nhưng những điện phụ khác lại bị hủy hoại trong chốc lát. Linh tài linh dược các loại đều không biết đã chôn xác ở nơi nào. Cho nên hai vị lão trận sư lập tức ra lệnh cho chúng đệ tử thu dọn tàn cục, điều khiển pháp khí đi mua rượu và đồ ăn, muốn mở đại tiệc cho Phương Nguyên ở Thiên Xu Môn.
Mà lúc này, Phương Nguyên hiển nhiên cũng sẽ không khách khí gì nữa.
Trong thời gian bảy ngày này, hắn hiển nhiên không có một chút thì giờ nào để nghĩ đến việc ăn uống, thi thoảng pháp lực không đủ, hắn cũng sẽ trực tiếp luyện hóa ra linh tinh. Mà trong bảy ngày này, Quan Ngạo không giúp được gì, nhưng trong lòng lại lo lắng cho hắn, nên cũng không quan tâm đến việc gì khác. Giờ cũng đã đến lúc ăn một bữa cơm thịnh soạn rồi.
Trong bữa tiệc, hai vị lão trận sư hỏi về dự định của hắn. Phương Nguyên cũng không nhiều lời, chỉ nói quả thực phải ở lại Thiên Xu Môn một khoảng thời gian. Thứ nhất là mượn đọc các loại điển tịch về thuật pháp trận tích trữ nhiều đời đến nay ở Thiên Xu Môn, để nâng cao học thức của mình. Thứ hai, hắn cũng cần thời gian để bày đại trận hộ núi ở Thiên Xu Môn. Đường đường là đại tông phái về trận thuật, mà ngay cả đại trận hộ núi cũng không có thì quá khó coi.
Sau một bữa tiệc no say, mọi người đều lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai bắt đầu, chúng đệ tử Thiên Xu Môn lại bắt đầu tu sửa cung điện, và thu dọn tàn tích. Phương Nguyên và hai vị lão trận sự bắt đầu bàn bạc về việc bày đại trận hộ núi. Cũng đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện ra, Thiên Xu Môn cũng có lai lịch sâu xa, nhưng tiền tài lại có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Gia sản mà tổ tiên để lại, đều bị hai lão trận sư kém cỏi này làm thiệt hại gần hết.
Chương 555 Quý tộc mới của Ô Trì Quốc (2)
Rơi vào đường cùng, hắn đang cân nhắc xem có nên lấy linh tinh của mình ra để giúp bọn họ tu bổ hay không, nhưng hiện tại thật ra không cần.
Vào ngày thứ hai, có những thành chủ của Ô Trì Quốc ở xung quanh dẫn người lên núi, tặng ba nghìn lượng tinh linh và tất cả tài nguyên, chỉ nói là bệ hạ có chỉ, Thiên Xu Môn hộ giá có công, nên mọi thiệt hại đều sẽ do hoàng tộc bồi thường. Hơn nữa, ngoài ra còn có rất nhiều phần thưởng khác nữa.
Hai vị lão trận sư hiển nhiên vui sướng trong lòng, cả ngày bật cười ha ha như hai tên ngốc.
Mà đến ngày thứ ba, có âm thị từ thủ đô của Ô Trì Quốc mang theo thánh chỉ đi tới, truyền lệnh của hoàng đế, phong Phương Nguyên là quốc sư của Ô Trì Quốc, nhận bảo ấn hộ quốc, và mời tới kinh thành gặp bệ hạ tại lễ đăng cơ. Cũng có ba con thuyền pháp chở đầy những món quà khác, nghĩa là ba phần lễ bái thầy. Đây là chuyện mà lúc trước tiểu hoàng tử đã từng đồng ý với Phương Nguyên, không ngờ hiện giờ y lên ngôi, ngược lại vẫn còn nhớ đến chuyện này.
Phương Nguyên từ chối phong hào quốc sư, và không nhận bảo ấn hộ quốc, ngược lại có nhận ba phần lễ bái thầy này.
Âm thị truyền chỉ đó hiển nhiên cũng có chút khó xử, Phương Nguyên lại chỉ kêu hắn cứ yên tâm trở về là được, nói hoàng đế hiển nhiên sẽ hiểu.
Âm thị bất đắc dĩ, chỉ đành trở về phục mệnh, không ngờ hoàng đế quả nhiên không tức giận, ngược lại bộ dáng giống như đã lường trước được…
Mấy ngày sau đó, lại tiếp tục có vài âm thị nữa tới Định Đỉnh Sơn.
Có người dâng tặng linh sơn bảo địa trong nội địa Ô Trì Quốc cho Phương Nguyên, để hắn tự do chọn lựa.. hắn coi trọng nơi nào thì xây động tiên ở nơi đó, vẽ ra thuộc địa cho hắn. Phương Nguyên từ chối, chỉ nói ở Thiên Xu Môn tu hành là ổn rồi.
Có người thì lại mang vô số những cô gái xinh đẹp tới để hầu hạ hắn, nhưng cũng bị hắn từ chối với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng liên tục từ chối vài lần, hình thức lại càng nghiêm trọng hơn.
Những con cháu quý tộc ở Ô Trì Quốc đó, sợ là ai nấy cũng biết đến một sự tồn tại giống như Phương Nguyên, và biết hắn đã lập được công lớn trong việc đăng cơ của tân hoàng đế, có địa vị vô cùng không tầm thường. Tuy chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng sợ là có khả năng nổi danh bằng tứ đại phiên trấn. Vì vậy người nào cũng muốn lôi kéo quan hệ từ trước, người tặng quà từ Định Đỉnh Sơn xếp dài mười dặm. Phải gọi là vô cùng náo nhiệt …
Lúc này, Quan Ngạo cũng cảm giác được Phương Nguyên đã có chút mất kiên nhẫn một cách rõ ràng, nên xung phong đi nhận việc: “Để ta đuổi bọn họ đi cho!”
Phương Nguyên bất đắc dĩ bảo: “Không cần, cứ nhận hết đi!”
Quan Ngạo lập tức choáng váng nhìn Phương Nguyên.
Hắn nhún vai một cách bất đắc dĩ, rồi đáp: “Lúc trước, có một vị sư huynh đã dạy ta…”
Quan Ngạo chỉ đành nói gì nghe nấy, dẫn hai vị lão trận sư xuống núi. Nghe nói, trong ba ngày này, Thiên Xu Môn đã xây mới ba, bốn bảo khố tạm thời, dùng để cất những món quà này. Kết quả lại không đủ dùng. Hai vị lão trận sư, mỗi một người nhận hơn mười người hầu xinh đẹp, còn cứng rắn đưa cho Quan Ngạo hai người, kết quả Phương Nguyên nổi giận đánh hắn ta một trận thông đêm, nói hắn ta không thể nhận họ được.
Hai lão bất tử đó làm hư thân mình thì Phương Nguyên không quan tâm. Nhưng Quan Ngạo đang ở thời khắc mấu chốt của việc tu hành, căn cơ chưa vững, tiềm lực chưa khai thác, nếu hỏng nguyên dương, sau này sẽ có những ngày tháng chịu khổ. Đường đường là đại nam nhân, mà lại dễ bị kích thích như vậy sao?
Sau khi trải qua bảy ngày như vậy, trong cung lại có tin tức truyền đến, tiểu hoàng tử dự tính sẽ tự mình tới bái thầy.
Hiện giờ y đã ồn định triều chính, và tổ chức đại điển đăng cơ.
Trong quá trình này, ngược lại cũng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Trước khi tiểu hoàng tử đăng cơ, trong triều đình Ô Trì Quốc hiển nhiên cũng có một vài tiếng nói trung thành với hoàng đế cũ. Chỉ là vào thời diểm này, chuyện mẫu hậu của tiểu hoàng tử bị yêu phi ép chết, thậm chí còn luyện thành quỷ vật đã lưu truyền trong Ô Trì Quốc, dấy lên một làn sóng lớn trong lòng mọi người ở Ô Trì Quốc. Nhưng chuyện này lại có liên quan đến sự dung túng của hoàng đế cũ
Mà nó cũng đã trở thành một bằng chứng tố hoàng đế cũ hồ đồ, giảm bớt không ít lực cản tiểu hoàng tử lên ngôi.
Cùng tới tiểu hoàng tử đến đây, còn có đám người môn chủ Hứa Thanh Doanh, Lý trưởng lão của Hỏa Vân Lĩnh và môn chủ Cự Giao môn. Mới đầu, bọn họ không đóng vai trò quá lớn trong quá trình lên ngôi của tân hoàng đế. Nhưng cũng có chiến công phò tá. Từ nay về sau, có thể nói là tương lai vô hạn, không nói có thể một bước trở thành tiên môn lớn nhất ở Ô Trì Quốc, nhưng ít nhất cũng sẽ nhảy lên được hai bậc, trở thành tiên môn hạng nhất ở trong Ô Trì Quốc.
Toan Nghê cũng trở về cùng, nằm trong ngọc liễn và được khiêng tới đây.
Mới đầu, nó cõng tiểu hoàng tử lên đường đi liên hệ với thế lực khắp nơi, có thể nói là lập công không nhỏ. Sau này, khi nghe nói người của Lữ Phi làm loạn trong tế cung, nó đã dốc hết sức dẫn đầu cắn chết mấy cao thủ, và giải trừ nguy hiểm. Phần công lao này hiển nhiên càng phát triển hơn. Nghe nói hiện giờ trên người nó đã có danh hiệu là thần thú hộ quốc của Ô Trì Quốc, cũng xem đã giải quyết vấn đề xuất thân là yêu thú của mình!
Mèo trắng cũng trở về, được một vị cung nữ xinh tươi mơn mởn ôm trong ngực đi tới đây!
Nghe nói, sau khi ông nội này tới hoàng cung, chẳng làm gì hết, mà chỉ nằm sấp tên nóc nhà ngủ ba ngày, nhưng công lao lại lớn hơn ai hết. Ngay cả hoàng đế cũng không dám phong nó, chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của nó, đối xử với nó như bề trên…
“Tiên sinh…”
Vào đến Định Đỉnh Sơn, người đã từng là tiểu hoàng tử, nay là hoàng đế của Ô Trì Quốc, xuống khỏi xe hoàng kim, cho tùy tùng lùi xuống. Khi thấy xung quanh không có người nào, y đột nhiên không còn dáng vẻ của hoàng đế nữa, mà tiến về phía trước một bước, quỳ trên mặt đất, ôm đùi Phương Nguyên và bật khóc.
Trong tiếng khóc như có sự giải thoát và nhẹ nhõm vô tận, còn mang theo cả ý sợ hãi khó có thể diễn tả…
Lần này, Phương Nguyên không hề cắt ngang y, mà để mặc y khóc cho thoải mái một trận.
Hắn biết trong khoảng thời gian này, áp lực và những sợ hãi cùng lo lắng khác nhau đã đè nặng lên người tiểu hoàng tử.
Trên thực tế, không chỉ có tiểu hoàng tử, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi thắng được một ván cờ loạn này.
Quá trình này đã quá thuận lợi.
Thuận lợi như thể có thứ gì đó đã bị mình xem nhẹ vậy…