Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 651-660
Chương 651:
Trên xe, quân sĩ lái xe đến quân khu Đà Nẵng,
lúc này anh ta cười nói: “Anh Ngụy Thanh, anh
đúng là rất may mắn!"
"Những năm gần đây, doanh trại Quý Đức rất
ít khi nhận thêm người, ba năm trước, những
người được gia nhập doanh trại Quy Đức cũng
không có mấy người."
"Năm nay nghe nói Thế Tử Minh trở vê Dương
Thành, chính vì vậy mà thống lĩnh Đường Nhân
Đồ mới quyết định tuyển thêm một ít người nữa"
"Lúc này, mọi người không những có thể nhìn
thấy thống lĩnh Đường Nhân Đồ, hơn nữa nghe
thống lĩnh nói, sáng sớm nay đã đi mời Thế Tử
Minh đến."
"Thế Tử Minh, người được mệnh danh là ông
vua chân chính của quân đội Đà Lạt!"
"Có thể được gặp anh ta quả thực là một vinh
hạnh đối với chúng tôi!"
Giờ phút này, Ngụy Thanh cũng không giấu
được vẻ mặt kích động.
Thế Tử Minh, nhân vật đi vào truyên thuyết
của quân đội ở Đà Lạt.
Trong tình thế vô cùng éo le của chiến trường
Trung Á, có thể lấy được danh hiệu là quả là
người tài giỏi, tuy không phải là một chiến thần
trong quân đội, nhưng cũng khiến cho rất nhiều
quân sĩ thân tượng.
"Đúng vậy, trước đây tôi cũng chưa từng biết,
người đánh bị Mỹ giành lấy châu thổ trong truyên
thuyết kia lại chính là Thế Tử Minh!"
"Không thể tưởng tượng được hôm nay tôi lại
có thể được gặp mặt Thế Tử Minh!"
Giờ phút này, trên mặt Ngụy Thanh đều là vẻ
mong chờ, cảm thấy bản thân vô cùng may mắn.
"Đó là vì anh đủ giỏi, không ít những sĩ quan
đều khẳng định cho rằng anh là người có khả
năng lớn nhất có thể vào được quân đội Quý Đức"
"Nếu không, chúng tôi sẽ không tiết lộ cho
người ngoài biết Thế Tử Minh, nhân vật trong
truyên thuyết sẽ xuất hiện”
Quân sĩ ngồi phía trước gật đầu cười.
Lúc này, Thanh Nhã ngôi phía đằng sau cũng
cười nói: " Ngụy Thanh, cháu vô cùng tài giỏi, nếu
không chúng ta làm sao có thể nhìn thấy được
dáng vẻ của Thế Tử Minh?"
Nghe những lời này, sống lưng của Ngụy
Thanh liên thẳng tắp, đắc ý không thôi.
Tuy nhiên vào lúc anh ta nhìn về phía Trịnh
Khánh Vân, sắc mặt anh ta lại trở nên khó coi.
Vốn dĩ anh định ở trước mặt Trịnh Khánh Vân
thể hiện một chút, khiến cho Trịnh Khánh Vân
ngưỡng mộ, thậm chí là yêu anh ta.
Kết quả là gì?
Sắc mặt Trịnh Khánh Vân vô cùng bình tĩnh,
giống như không để tâm những gì bọn họ nói,
không biết là đang nghĩ cái gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Ngụy
Thanh liền tối sãm lại.
Người phụ nữ này không phải đang nghĩ đến
anh rể đấy chứ?
Người anh rể đó thì có gì tốt chứ?
Có đáng để suy nghĩ về người đó như vậy
không?
Chương 652:
Đám người Lữ Lâm và Thanh Nhã xuất thân
từ gia đình danh giá, kiến thức cũng không phải
dạng kém hiểu biết.
Nhưng khi đứng ở một nơi nghiêm nghị như
này, trong lòng họ đều không khỏi run sợ.
Tuy nhiên, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng
hưng phấn.
Bởi vì có thể đến đây xem cuộc khảo sát nhập
ngũ là một điều may mắn, bọn họ có thể gặp
được những người nổi bật trong quân đội, hoặc là
những người thân của quân sĩ đó.
Mà người thân của những người đó đều là
những người có địa vị xã hội, hoặc là người của
quân đội, hoặc có thể là người trong giới làm ăn.
Tuy xuất thân không giống nhau, nhưng
những người đến đây đều là ông to bà lớn, khéo
khi còn thường xuyên xuất hiện trên báo chí, tivi.
Những nhân vật này đều rất có tiếng, nếu như
có thể quen biết một vài người thì sẽ có được lợi
ích.
"Tất cả các quân sĩ đi về phía trước, người
nhà thì mời sang bên này!"
Mọi người được chia ra làm hai tốp, những
trung sĩ tài giỏi được xếp đứng ở phía trước, dân
dần nối đuôi nhau xếp theo hàng.
Những người nhà của bọn họ được đưa đến
khu dành cho khán giả.
Thấy bản thân được ngồi cạnh những nhân
vật lớn, Thanh Nhã và Lữ Lâm vô cùng hưng phấn.
Tuy nhiên cả hai đều nghĩ đến điều gì đó,
Thanh Nhã đột nhiên nhìn quanh những người có
mặt tại đây.
Sau khi nhìn một lúc, Thanh Nhã cười lạnh
nói: "Tên Bùi Nguyên Minh kia quả nhiên chỉ là kẻ
thích khua môi múa mép."
"Đúng là tên rác rưởi!"
"Cậu ta không phải nói chỉ cần muốn là có thể
tới sao? Người đâu? Sao tôi lại không tìm thấy?”
"Bà à, lời nói của một tên phế vật mà bà cũng
tin? Tôi căn bản không thèm đem những lời cậu
ta nói để vào bụng” Lữ Lâm cười lạnh, mở miệng
nói.
Sau đó ông ta khiển trách: "Khánh Vân, về sau
con cũng đến nhà họ ít thôi, phải qua lại tiếp xúc
nhiều với Ngụy Thanh, cậu ấy mới chính là người
có tài, ba nuôi muốn tốt cho con thôi”
Chương 653:
Đường Nhân Đồ bước lên phía trước, thản
nhiên nói: "Trước tiên, hoan nghênh mọi người đã
đến tham dự cuộc khảo sát nhập ngũ của doanh
trại Quý Đức.
"Tiếp theo, tôi muốn giải thích với mọi người
một số vấn đề, Thế Tử Minh đang ngồi ngay trong
xe.
"Nhưng mà Thế Tử Minh có thân phận cao
quý, không phải người bình thường muốn thấy là
có thể thấy được."
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều thấy
có chút tiếc nuối, không thể tưởng tượng được
khoảng cách để nhìn thấy Thế Tử Minh trong
truyền thuyết ngày càng xa, không có đủ may
mắn để nhìn rõ dáng vẻ anh ta.
Sắc mặt Ngụy Thanh cũng tái nhợt đi, anh ta
"hừ" một tiếng.
"Tuy nhiên Thế Tử Minh cũng là thần thoại
của doanh trại Quý Đức chúng ta, có thể nói rằng
nếu không có Thế Tử Minh sợ rằng sẽ không có
chúng ta của hiện tại, cho nên..."
"Sau đó, Thế Tử Minh sẽ gặp những quân sĩ
tham gia cuộc khảo sát quân đội hôm nay."
Đường Nhân Đồ bổ sung thêm.
Nghe vậy, vẻ mặt của tất cả quân sĩ đều vô
cùng háo hức, nhất là Ngụy Thanh.
Rốt cuộc cũng có thể gặp mặt nhân vật trong
truyên thuyết kia!
Thế Tử Minh, người có thể hiên ngang ở trong
quân đội, trên thương trường!
Một nhân vật lớn như vậy, kiếp trước phải tu
được bao nhiêu đức mới có thể gặp được.
Mà những người nhà của bọn họ thật tiếc
nuối, không cam lòng nhìn vê chiếc xe quân đội,
cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thấy dáng vẻ
của Thể Tử Minh.
Hai người Lữ Lâm và Thanh Nhã cũng cố
gắng nhìn về chiếc xe.
Trịnh Khánh Vân cũng vô cùng có hứng thú
với dáng vẻ của Thế Tử Minh, giờ phút này cô ta
đang híp mắt nhìn về phía chiếc xe nơi có người
đàn ông đó ngồi.
Nhìn đi nhìn lại, cô ta nói: "Sao con lại nhìn
thấy người ngồi bên trong rất giống anh rể?"
Thanh Nhã căn bản không nhìn được gì, nghe
Trịnh Khánh Vân nói như vậy, bà ta cẩn thận nhìn
lại vài lân, nói: "Quả nhiên cũng có điểm giống với
Chương 654:
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh và Đường
Nhân Đồ đứng trước hàng ngũ.
Lúc Đường Nhân Đồ đứng thẳng, anh ta cố ý
lùi lại phía sau nửa bước, điều này càng cho thấy
người đàn ông mặc quần áo bình thường đứng
bên cạnh còn có vị trí cao hơn cả anh ta.
Giờ phút này, đứng trước mặt các quân sĩ,
Đường Nhân Đồ cười nói: "Tử Minh, mọi người đã
tập hợp đông đủ, tiếp theo sẽ phổ biến cho mọi
người về quy củ của doanh trại, tiến hành huấn
luyện khắc nghiệt bảy ngày bảy đêm, sau đó sẽ
sàng lọc ra những người thích hợp...
"Tuy nhiên, đây là quy củ thông thường của
doanh trại, nếu cậu đã đến đây để chỉ đạo, vậy thì
nghe theo sự chỉ đạo của cậu."
Đường Nhân Đồ nói như vậy, trực tiếp thể
hiện người đàn ông đang đứng bên cạnh anh ta
chính là Thế Tử Minh trong truyên thuyết.
Bùi Nguyên Minh nhìn những quân sĩ trước
mặt, mỉm cười nói: "Tôi không phải người trong
quân đội, tuy nhiên, hôm nay thống lĩnh Đường
Nhân Đồ mời tôi đến đây để chỉ đạo mọi người,
không biết mọi người có ý kiến gì không?”
"Vô cùng vinh hạnh!"
Một đám quân sĩ chỉnh tê mở miệng!
Tuy rằng Thế Tử Minh không phải người của
quân đội, nhưng lại được coi như là ông vua của
Đà Nẵng!
Có thể để anh ta chỉ đạo, quả thực là một
niềm vinh dự lớn lao.
Giờ phút này, những quân sĩ đều như nín thở,
vẻ mặt vô cùng kích động nhìn về phía trước, nhìn
thấy Thế Tử Minh gần trong gang tấc.
Người đàn ông này đã dẫn dắt quân đội Quý
Đức làm nên kỳ tích trong một trường hợp bất khả
thi này, chính là hiền nhân của Đà Nẵng!
Chính vì vậy mà tất cả quân sĩ Đà Nẵng đều
không khỏi thân tượng.
Mà Ngụy Thanh đứng phía dưới, rốt cục cũng
nhìn rõ khuôn mặt Bùi Nguyên Minh.
Giờ phút này, sắc mặt anh ta trở nên méo mói
Âm ầm!
Anh ta chính là Thế Tử Minh trong truyền
thuyết!
Xác nhận lại, thấy bản thân không nhìn nhầm,
Ngụy Thanh liền cảm thấy đầu hoa mắt váng,
trong đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong.
Sự thật!
Bùi Nguyên Minh chính là Thế Tử Minh!
Chẳng trách anh nói, cuộc khảo sát quân sĩ
này, anh muốn tới liền có thể tới...
Chẳng trách anh nói, cuộc khảo sát nhập ngũ
này, không có anh sẽ không tiến hành được...
Lúc này đây, toàn thân Ngụy Thanh không
ngừng run rẩy, yết hầu nuốt xuống một ngụm khí,
suýt nữa bị dọa đến hộc cả máu.
Mà vào thời điểm anh ta nhìn thấy Bùi Nguyên
Minh, ánh mắt Bùi Nguyên Minh cũng vô tình nhìn
đến anh ta.
Thấy Bùi Nguyên Minhinh nhìn anh ta, ánh
mắt anh giống như một vị vua, giống như ma quỷ.
Ngay lúc này, Ngụy Thanh chỉ cảm thấy trước
Chương 655:
"Dì và chú dượng của cậu có tâm trạng tốt,
bọn họ nói có thể nhận lời xin lỗi của cậu, cậu
chuẩn bị một chút đi" Trịnh Tuấn mở miệng nói.
"Được, vậy chúng ta mời người lớn ăn cơm đi"
Bùi Nguyên Minh nói.
Rất nhanh, bọn họ thuê một phòng ở nhà
hàng Hoàng Thiên Thịnh Yến.
Buổi tối, Thanh Nhã và Lữ Lâm đến, Trịnh
Khánh Vân cũng đi theo hai người họ.
Hôm nay sắc mặt của Thanh Nhã và Lữ Lâm
hồng hào, thoạt nhìn có vẻ rất cao hứng, dáng vẻ
giống như trúng được mấy triệu vậy.
Giờ phút này, nhìn thấy vợ chồng Trịnh Tuấn,
bọn họ đều cười vui vẻ, vô cùng khách khí.
"Em gái, em rể, chuyện gì khiến hai người vui
như vậy? Có thể nói ra để bọn chị vui cùng được
không!" Thanh Linh mở miệng nói.
Thanh Nhã dùng vẻ mặt đắc ý nói: "Hôm nay
phải nói cảm ơn Ngụy Thanh, đúng là một đứa tốt
bụng!"
"Bọn em không những được tham dự cuộc
khảo sát doanh trại Quý Đức mà còn có thể gặp
được thống lĩnh Đường Nhân Đồ!"
"Mấu chốt chính là, bọn em còn có thể nhìn
thấy dáng vẻ của Thế Tử Minhl"
Tuy rằng chỉ là nhìn thấy bóng dáng thôi, tuy
nhiên những lời này của Thanh Nhã cũng không
gọi là nói linh tinh.
Bên cạnh, Trịnh Khánh Vân cũng gật đầu,
khẳng định việc này có thật.
"Thật vậy sao? Có thể được nhìn thấy thống
lĩnh Đường Nhân Đồ! Nghe nói anh ta là nhân vật
được coi như là người ngang hàng với lãnh đạo
của Đà Nẵng!" Trịnh Tuấn cũng vô cùng kích
động nói.
Ông ta ở Dương Thành cũng nhiều năm, lúc
nào cũng mong muốn có thể gặp được nhân vật
lớn như vậy.
Chỉ tiếc những việc đó cũng chỉ là mong
muốn.
Lữ Lâm ho khan một tiếng, làm ra dáng vẻ
thản nhiên nói: "Cũng có gì quá ngạc nhiên đâu?
Thống lĩnh Đường Nhân Đồ dường như biết
chúng em, thậm chí còn chủ động chào Khánh
Vân, nói về sau có chuyện gì cứ đến tìm anh ta."
"Cái gì? Thống lĩnh Đường Nhân Đồ biết các
em sao? Lại còn rất nhiệt tình?"
Chương 656:
“Bỏ đi, hôm nay tâm trạng tốt, tha cho cậu
đấy!” Thanh Nhã phất phất tay, vẻ mặt không kiên
nhẫn.
Nhưng mà hình như Lữ Lâm lại nhớ tới
chuyện gì đó, hỏi: “Đúng rồi, không phải cậu nói
hôm nay cậu cũng phải tham gia buổi khảo hạch
để gia nhập Doanh trại Quý Đức à? Sao chúng tôi
lại không thấy cậu?”
Thanh Nhã nghe vậy mới sực nhớ, giờ phút
này muốn xem Bùi Nguyên Minh bị ăn hành.
Bọn họ muốn nhìn xem đứa con rể này còn
có thể nói được gì.
Bọn họ nghĩ rằng, lúc này Bùi Nguyên Minh
nên tát cho mình hai cái, tiếp tục nhận sai.
Đáng tiếc không ngờ Bùi Nguyên Minh do dự
một chút rôi ăn ngay nói thật.
“Thật ra hôm nay tôi có đi, chỉ là các người
không có tư cách gặp tôi mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường lập tức
yên tĩnh.
Lữ Lâm và Thanh Nhã suýt nữa thì tức chết.
Cái gì gọi là không có tư cách gặp anh ta?
Cái thứ ở rể này, nói anh ta béo mà còn dám
nổ à?
Bọn họ trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, chỉ
hận không thể nhảy vào giết anh.
Mà hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh thì bị
đọa sợ tới xanh mặt.
Mỗi quan hệ của đôi bên vất vả lắm mới hòa
hoãn lại, kết quả tên ở rể rác rưởi này lại tới đây
gáy à?
Thằng khốn này đúng là chuyện thành không
có chuyện bại có thừa!
Đến cả Trịnh Tuyết Dương cũng ngẩn ra.
Cô ngàn vạn lần không ngờ rằng Bùi Nguyên
Minh còn có thể nói ra được những lời như vậy.
Ngay lúc nhóm Trịnh Tuấn đang chuẩn bị nổi
bão, lái xe của Lữ Lâm và Thanh Nhã căng thẳng
đẩy cửa ra: “Ông chủ, bà chủ, xảy ra chuyện lớn
rồi!”
“Cậu chủ Ngụy Thanh bị quân đội Đà Nẵng trả
về rồi ạ!”
“Bọn chúng nói sức khỏe của cậu chủ Ngụy
Thanh quá kém, ngất xỉu trong nghi thức khảo thí
nhập ngũ ạ!”
Chương 657:
Hôm nay tên này ngất đi tám lần thật.
Mỗi lần tỉnh lại đều nghe mọi người nói hôm
nay Thế Tử Minh đến doanh trại Quý Đức chỉ đạo,
lại thổ huyết hôn mê bất tỉnh.
Lần này còn chưa có ai nhắc đến Thế Tử
Minh, anh ta đã ngất rồi.
Thể chất đúng là kém cỏi.
Cũng không biết cái danh xưng vua tân binh
này của anh ta từ đâu ra nữa.
Thanh Nhã căng thẳng nói với hai vị binh sĩ
đưa Ngụy Thanh về: “Hai vị trưởng quan này, tôi
muốn hỏi một chút, Ngụy Thanh còn có cơ hội gia
nhập doanh trại Quý Đức nữa không?”
“Sao được chứ?”
“Cậu ta hôn mê bất tỉnh trước mặt Thế Tử
Minh, đây là việc khiến doanh trại Quý Đức mất
mặt lắm rồi!”
“Thống lĩnh tức tới mức gọi thẳng đến quân
đội Kim Lăng, chất vấn hỏi xem vì sao lại đưa loại
rác rưởi này tới”
“Đừng nói là doanh trại Quý Đức, về sau chỉ
sợ cậu ta không đi làm được trong quân đội nữa
đâu.”
Một binh sĩ nói không chút lưu tình nào.
“Nhưng mà tên khốn này đúng là rác rưởi
thật, đây là lần đầu tiên trong vòng ba năm Thế
Tử Minh đến chỉ đạo công việc, vậy mà cậu ta lại
dám tát thẳng vào mặt doanh trại Quý Đức, lá gan
lớn thật đấy!”
“May mà chúng tôi không phải người của
doanh trại Quý Đức, bằng không đã ném người
lên đường lớn rồi!”
Một quân sĩ khác liên tục cười lạnh.
doanh trại Quý Đức là quân đội mạnh nhất
trong số các đội quân ở Đà Nẵng, làm doanh trại
Quý Đức mất mặt chính là làm quân đội Đà Nẵng
mất mặt.
Hai người Thanh Nhã và Lữ Lâm lúc này đã sợ
đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đắc tội người nhà họ Đường ư?
Còn mạo phạm đến Thế Tử Minh?
Đừng nói là Ngụy Thanh, đến cả nhà họ Ngụy
và cả nhà họ Thanh đều coi như xong đời.
Bọn họ là người dưới thời của Thế Tử Minh,
tất nhiên hiểu rất rõ Thế Tử Minh quan trọng như
thế nào đối với Đà Nẵng.
Hai binh sĩ kia nhanh chóng rời đi, còn tỏ vẻ
đúng là xúi quẩy.
Mà khi ngôi vào bàn đầy thức ăn, hai ông bà
nhà Thanh Nhã lẫn Lữ Lâm đều không có hứng
động đũa.
Qua một hồi lâu sau, rốt cuộc Ngụy Thanh
cũng tỉnh lại lân nữa.
Thế nhưng lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh,
trong lòng của anh ta lại bốc lửa, cổ họng ngòn
ngọt.
Ngay lúc anh ta sắp thổ huyết, Bùi Nguyên
Minh vội vàng nói: “Không được phép nôn!”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói câu này, Ngụy
Thanh như nghe thấy thánh chỉ, cả người run rẩy,
quả nhiên nén máu ngược xuống, nhưng khuôn
mặt sợ hãi tới cùng cực.
Vào giờ khắc này, đầu óc anh ta đều trống
Chương 658:
“Thế Tử Minh là... là thân tượng của cháu,
anh... Anh ta... không phải là người bình thường
để người khác gặp mặt..”
“Sức khỏe cháu không tốt, nhìn thấy anh ta là
ngất rồi...”
“Là cháu làm mọi người mất mặt...
Miệng Ngụy Thanh đắng chát, thế nhưng
không thể không mở miệng như vậy được, bởi vì
anh ta còn phải gánh vác cả một dòng họ trên
lưng.
“Thì ra là vậy, dì còn cho rằng cháu đang
muốn nói tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh này là Thế
Tử Minh cơ đấy!”
Thanh Nhã thở dài một hơi, chỉ cần tên con rể
ở nhờ này không phải Thế Tử Minh là được rồi.
“Thôi, không sao đâu, trước hết phải nghỉ
ngơi cho khỏe đã, chúng ta cứ gác lại chuyện của
quân đội Quý Đức rồi tính sau...” Lữ Lâm an ủi một
câu.
Nhưng mà sau khi nói xong, ông ta lại tò mò
hỏi: “Mà nói, hôm nay cháu có thấy tên rác rưởi
này ở quân đội Quý Đức không?”
“Có!”
Ngụy Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bùi
Nguyên Minh một chút.
“Gái gì? Tên rác rưởi này đi thật à?”
Mấy người Thanh Nhã nghe vậy, khuôn mặt
tràn đầy vẻ không thể tin.
Thật không ngờ tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh
này lại đi tham gia buổi thi nhập ngũ được.
“Thưa chú, thưa dì, cháu vê nghỉ ngơi trước
đây, mọi người cứ tự nhiên, cháu không quấy rầy
mọi người nữa đâu.”
Có Bùi Nguyên Minh ở đây, Ngụy Thanh nào
có tâm tư ăn cơm nữa?
Bây giờ đến cả Trịnh Khánh Vân cũng không
dám có tâm tư gì khác, chỉ muốn nhanh chóng
quay về Kim Lăng.
Đà Nẵng này quả thật không phải nơi của
người ngu, cứ động một chút là dọa chết người
ta, về sau có đánh chết anh ta cũng không dám
tới nữa.
“Vậy à, vậy làm khổ cháu rồi, chú dì sẽ đưa
con quay về...” Lữ Lâm đứng lên.
“Không ăn cơm nữa, chúng ta về trước đây!”
Thanh Nhã lên tiếng nói.
Chương 659:
Trịnh Tuấn lắc đầu: “Mấy anh em à, hôm nay
ăn uống như thế này tôi bao, nhưng mấy món kia
thì bỏ đi, tối nay tôi muốn nghe ngóng chút tin
tức, các anh ấy, đừng khiến tôi khó xử nữa!”
“Không sao không sao, chơi vài ván thử vận
may chút thôi, ông cũng không thua được đâu...
Một tên lưu manh cười he he nói.
“Sao thế? Mấy chuyện ông muốn hỏi các anh
đây đều nói cho ông nghe rồi, giờ ông lại muốn
trở mặt làm như không quen biết? Không nể mặt
mấy anh đây à?”
“Ông Tuấn này! Đã đi chơi thì chơi cho nốt,
một người cầm mấy trăm triệu mà ăn mảnh thì
tính là gì?”
“Thua thì tán tài, còn thắng là do may mắn
mà!”
“Ha ha ha ha...”
Mọi người đều uống đến say khướt, nói tới nói
lui, Trịnh Tuấn đã bị động lòng.
Nhưng mà ông ta vẫn còn chút kiên định, nói:
“Được rồi, vậy mọi người đi chơi đi, chẳng qua tôi
chỉ đem theo có mấy đồng, chơi hết chúng ta đi...”
“Được được được..."
Rất nhanh, mọi người kê vai sát cánh đi vào
một sòng bạc mới mở.
Đi đến nơi này, Trịnh Tuấn quả thật rất hưng
phấn, ông ta vốn thích những nơi như thể này,
vừa đi vào đây, tâm ma đã xổ lồng mà ra.
Trong phòng khách vip của sòng bạc, một
người đàn ông mặc áo hoa, khuôn mặt có mấy
phân thanh tú quơ ly rượu vang trong tay, nhìn
mấy con ma bài bạc đỏ mặt phía dưới, nở nụ cười:
“Trịnh Tuân cũng tới à?”
“Cậu chủ Bùi à! chuyện cậu đã an bài thì sao
lại không được, ở đây thì không, còn bên kia là...”
Người quản sòng ưỡn thẳng nghiêm mặt
hướng vê một hướng nói.
Cậu chủ Bùi này không phải là Bùi Văn Kiên.
Mà là đứa anh lớn trong cặp song sinh nhà họ
Bùi kia, cậu Ba nhà họ Bùi - Bùi Hạo Nhiên.
Bùi Hạo Nhiên uống một hớp rượu vang,
chậm rãi nói: “Cha vợ này của anh cả đúng là đồ
con heo...
“Một nhân vật bé nhỏ như vậy không đáng để
tôi ra tay, nhưng mà anh hai đã ra lệnh, vậy cũng
phải cố mà làm thôi...”
Chương 660:
“Chào anh hai...
Bùi Hạo Nhiên nhìn lướt qua Bùi Diễm Lan
một chút, sau đó lạnh nhạt hành lễ.
Bùi Văn Kiên cười như không cười, sau khi
nhìn Bùi Diễm Lan một lúc rồi mới thản nhiên nói:
“Cậu ba đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Tất nhiên là anh
hai nói thế nào, em sẽ làm thế đó rồi”
“Vậy thì cứ vờn ông ta đi, để ông ta thua đến
mức tán gia bại sản”
“Để cho nhà họ Trịnh bồi thường không nổi
nữa, anh đây muốn nhìn xem vị anh cả này của
chúng ta sẽ vì cứu bố vợ mà làm đến bước nào...”
Bùi Văn Kiên nhàn nhạt lên tiếng, đây chẳng
qua cũng chỉ là một trò chơi trong mắt anh ta mà
thôi.
Bùi Hạo Nhiên gật đầu nói: “Anh hai cứ việc
yên tâm, em sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ, còn cam
đoan sẽ không có bất cứ sơ hở nào, dù cớm tới
điều tra cũng không tra ra gì!”
Tứ kiệt nhà họ Bùi đêm nay đã lộ diện ba
người. Chỉ sợ Trịnh Tuấn không ngờ rằng, nhân
vật bé nhỏ như mình hôm nay lại có thể khiến
nhiều nhân vật lớn đứng sau đài quan sát ông ta.
Mà Trịnh Tuấn đã chơi đến cao hứng.
Ông ta liên tiếp thắng mấy lần, ít nhất phải
được mười mấy cọc tiền.
Đợi đến khi đến cọc tiền thứ mười, ông ta đã
thắng hơn trăm triệu.
Tiên này có được rất dễ dàng, quả thực như
đang nằm mơ vậy.
Những tên lưu manh đi cùng ông ta đều lớn
tiếng khen hay, giật dây xưng anh gọi em!
“Ông Tuấn này, ông cũng may mắn quá rồi
đó? Mấy chục năm rồi, đây là lân đầu tôi tận mắt
thấy loại người này, ông quả nhiên là thân thánh!”
“Đúng vậy, vậy đêm nay chúng ta không thể đi
rôi, thêm vài cọc tiên nữa chúng ta sẽ giàu nhanh
thôi!”
“Ông là thần bài Dương Thành rồi đó!”
Lúc này, trạng thái của những người bước vào
sòng bài đều trở nên điên cuồng.
Trịnh Tuấn cũng tin rằng mình là thần bài
giáng thế, ông ta hít sâu một hơi, bắt đâu sa chân
vào cờ bạc không ra được...
Đêm khuya.
Hai người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết
Dương đang ngủ say, đột nhiên lại bị tiếng
chuông điện thoại đánh thức.
Là Thanh Linh gọi tới.
Trịnh Tuyết Dương võn còn đang mơ màng
chưa tỉnh, thế nhưng khi nghe điện thoại thì lập
tức tỉnh ngủ, suýt nữa nhảy dựng lên.
“Cái gì? Sao có thế!?”
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương thoát cái trắng
bệch, điện thoại cũng rơi xuống.
Bùi Nguyên Minh lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện
gì?
Trịnh Tuyết Dương run rẩy một lúc, sau đó
mới mở miệng nói: “Ba tới chỗ kia, thua tận một tỷ,
Trên xe, quân sĩ lái xe đến quân khu Đà Nẵng,
lúc này anh ta cười nói: “Anh Ngụy Thanh, anh
đúng là rất may mắn!"
"Những năm gần đây, doanh trại Quý Đức rất
ít khi nhận thêm người, ba năm trước, những
người được gia nhập doanh trại Quy Đức cũng
không có mấy người."
"Năm nay nghe nói Thế Tử Minh trở vê Dương
Thành, chính vì vậy mà thống lĩnh Đường Nhân
Đồ mới quyết định tuyển thêm một ít người nữa"
"Lúc này, mọi người không những có thể nhìn
thấy thống lĩnh Đường Nhân Đồ, hơn nữa nghe
thống lĩnh nói, sáng sớm nay đã đi mời Thế Tử
Minh đến."
"Thế Tử Minh, người được mệnh danh là ông
vua chân chính của quân đội Đà Lạt!"
"Có thể được gặp anh ta quả thực là một vinh
hạnh đối với chúng tôi!"
Giờ phút này, Ngụy Thanh cũng không giấu
được vẻ mặt kích động.
Thế Tử Minh, nhân vật đi vào truyên thuyết
của quân đội ở Đà Lạt.
Trong tình thế vô cùng éo le của chiến trường
Trung Á, có thể lấy được danh hiệu là quả là
người tài giỏi, tuy không phải là một chiến thần
trong quân đội, nhưng cũng khiến cho rất nhiều
quân sĩ thân tượng.
"Đúng vậy, trước đây tôi cũng chưa từng biết,
người đánh bị Mỹ giành lấy châu thổ trong truyên
thuyết kia lại chính là Thế Tử Minh!"
"Không thể tưởng tượng được hôm nay tôi lại
có thể được gặp mặt Thế Tử Minh!"
Giờ phút này, trên mặt Ngụy Thanh đều là vẻ
mong chờ, cảm thấy bản thân vô cùng may mắn.
"Đó là vì anh đủ giỏi, không ít những sĩ quan
đều khẳng định cho rằng anh là người có khả
năng lớn nhất có thể vào được quân đội Quý Đức"
"Nếu không, chúng tôi sẽ không tiết lộ cho
người ngoài biết Thế Tử Minh, nhân vật trong
truyên thuyết sẽ xuất hiện”
Quân sĩ ngồi phía trước gật đầu cười.
Lúc này, Thanh Nhã ngôi phía đằng sau cũng
cười nói: " Ngụy Thanh, cháu vô cùng tài giỏi, nếu
không chúng ta làm sao có thể nhìn thấy được
dáng vẻ của Thế Tử Minh?"
Nghe những lời này, sống lưng của Ngụy
Thanh liên thẳng tắp, đắc ý không thôi.
Tuy nhiên vào lúc anh ta nhìn về phía Trịnh
Khánh Vân, sắc mặt anh ta lại trở nên khó coi.
Vốn dĩ anh định ở trước mặt Trịnh Khánh Vân
thể hiện một chút, khiến cho Trịnh Khánh Vân
ngưỡng mộ, thậm chí là yêu anh ta.
Kết quả là gì?
Sắc mặt Trịnh Khánh Vân vô cùng bình tĩnh,
giống như không để tâm những gì bọn họ nói,
không biết là đang nghĩ cái gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Ngụy
Thanh liền tối sãm lại.
Người phụ nữ này không phải đang nghĩ đến
anh rể đấy chứ?
Người anh rể đó thì có gì tốt chứ?
Có đáng để suy nghĩ về người đó như vậy
không?
Chương 652:
Đám người Lữ Lâm và Thanh Nhã xuất thân
từ gia đình danh giá, kiến thức cũng không phải
dạng kém hiểu biết.
Nhưng khi đứng ở một nơi nghiêm nghị như
này, trong lòng họ đều không khỏi run sợ.
Tuy nhiên, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng
hưng phấn.
Bởi vì có thể đến đây xem cuộc khảo sát nhập
ngũ là một điều may mắn, bọn họ có thể gặp
được những người nổi bật trong quân đội, hoặc là
những người thân của quân sĩ đó.
Mà người thân của những người đó đều là
những người có địa vị xã hội, hoặc là người của
quân đội, hoặc có thể là người trong giới làm ăn.
Tuy xuất thân không giống nhau, nhưng
những người đến đây đều là ông to bà lớn, khéo
khi còn thường xuyên xuất hiện trên báo chí, tivi.
Những nhân vật này đều rất có tiếng, nếu như
có thể quen biết một vài người thì sẽ có được lợi
ích.
"Tất cả các quân sĩ đi về phía trước, người
nhà thì mời sang bên này!"
Mọi người được chia ra làm hai tốp, những
trung sĩ tài giỏi được xếp đứng ở phía trước, dân
dần nối đuôi nhau xếp theo hàng.
Những người nhà của bọn họ được đưa đến
khu dành cho khán giả.
Thấy bản thân được ngồi cạnh những nhân
vật lớn, Thanh Nhã và Lữ Lâm vô cùng hưng phấn.
Tuy nhiên cả hai đều nghĩ đến điều gì đó,
Thanh Nhã đột nhiên nhìn quanh những người có
mặt tại đây.
Sau khi nhìn một lúc, Thanh Nhã cười lạnh
nói: "Tên Bùi Nguyên Minh kia quả nhiên chỉ là kẻ
thích khua môi múa mép."
"Đúng là tên rác rưởi!"
"Cậu ta không phải nói chỉ cần muốn là có thể
tới sao? Người đâu? Sao tôi lại không tìm thấy?”
"Bà à, lời nói của một tên phế vật mà bà cũng
tin? Tôi căn bản không thèm đem những lời cậu
ta nói để vào bụng” Lữ Lâm cười lạnh, mở miệng
nói.
Sau đó ông ta khiển trách: "Khánh Vân, về sau
con cũng đến nhà họ ít thôi, phải qua lại tiếp xúc
nhiều với Ngụy Thanh, cậu ấy mới chính là người
có tài, ba nuôi muốn tốt cho con thôi”
Chương 653:
Đường Nhân Đồ bước lên phía trước, thản
nhiên nói: "Trước tiên, hoan nghênh mọi người đã
đến tham dự cuộc khảo sát nhập ngũ của doanh
trại Quý Đức.
"Tiếp theo, tôi muốn giải thích với mọi người
một số vấn đề, Thế Tử Minh đang ngồi ngay trong
xe.
"Nhưng mà Thế Tử Minh có thân phận cao
quý, không phải người bình thường muốn thấy là
có thể thấy được."
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều thấy
có chút tiếc nuối, không thể tưởng tượng được
khoảng cách để nhìn thấy Thế Tử Minh trong
truyền thuyết ngày càng xa, không có đủ may
mắn để nhìn rõ dáng vẻ anh ta.
Sắc mặt Ngụy Thanh cũng tái nhợt đi, anh ta
"hừ" một tiếng.
"Tuy nhiên Thế Tử Minh cũng là thần thoại
của doanh trại Quý Đức chúng ta, có thể nói rằng
nếu không có Thế Tử Minh sợ rằng sẽ không có
chúng ta của hiện tại, cho nên..."
"Sau đó, Thế Tử Minh sẽ gặp những quân sĩ
tham gia cuộc khảo sát quân đội hôm nay."
Đường Nhân Đồ bổ sung thêm.
Nghe vậy, vẻ mặt của tất cả quân sĩ đều vô
cùng háo hức, nhất là Ngụy Thanh.
Rốt cuộc cũng có thể gặp mặt nhân vật trong
truyên thuyết kia!
Thế Tử Minh, người có thể hiên ngang ở trong
quân đội, trên thương trường!
Một nhân vật lớn như vậy, kiếp trước phải tu
được bao nhiêu đức mới có thể gặp được.
Mà những người nhà của bọn họ thật tiếc
nuối, không cam lòng nhìn vê chiếc xe quân đội,
cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thấy dáng vẻ
của Thể Tử Minh.
Hai người Lữ Lâm và Thanh Nhã cũng cố
gắng nhìn về chiếc xe.
Trịnh Khánh Vân cũng vô cùng có hứng thú
với dáng vẻ của Thế Tử Minh, giờ phút này cô ta
đang híp mắt nhìn về phía chiếc xe nơi có người
đàn ông đó ngồi.
Nhìn đi nhìn lại, cô ta nói: "Sao con lại nhìn
thấy người ngồi bên trong rất giống anh rể?"
Thanh Nhã căn bản không nhìn được gì, nghe
Trịnh Khánh Vân nói như vậy, bà ta cẩn thận nhìn
lại vài lân, nói: "Quả nhiên cũng có điểm giống với
Chương 654:
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh và Đường
Nhân Đồ đứng trước hàng ngũ.
Lúc Đường Nhân Đồ đứng thẳng, anh ta cố ý
lùi lại phía sau nửa bước, điều này càng cho thấy
người đàn ông mặc quần áo bình thường đứng
bên cạnh còn có vị trí cao hơn cả anh ta.
Giờ phút này, đứng trước mặt các quân sĩ,
Đường Nhân Đồ cười nói: "Tử Minh, mọi người đã
tập hợp đông đủ, tiếp theo sẽ phổ biến cho mọi
người về quy củ của doanh trại, tiến hành huấn
luyện khắc nghiệt bảy ngày bảy đêm, sau đó sẽ
sàng lọc ra những người thích hợp...
"Tuy nhiên, đây là quy củ thông thường của
doanh trại, nếu cậu đã đến đây để chỉ đạo, vậy thì
nghe theo sự chỉ đạo của cậu."
Đường Nhân Đồ nói như vậy, trực tiếp thể
hiện người đàn ông đang đứng bên cạnh anh ta
chính là Thế Tử Minh trong truyên thuyết.
Bùi Nguyên Minh nhìn những quân sĩ trước
mặt, mỉm cười nói: "Tôi không phải người trong
quân đội, tuy nhiên, hôm nay thống lĩnh Đường
Nhân Đồ mời tôi đến đây để chỉ đạo mọi người,
không biết mọi người có ý kiến gì không?”
"Vô cùng vinh hạnh!"
Một đám quân sĩ chỉnh tê mở miệng!
Tuy rằng Thế Tử Minh không phải người của
quân đội, nhưng lại được coi như là ông vua của
Đà Nẵng!
Có thể để anh ta chỉ đạo, quả thực là một
niềm vinh dự lớn lao.
Giờ phút này, những quân sĩ đều như nín thở,
vẻ mặt vô cùng kích động nhìn về phía trước, nhìn
thấy Thế Tử Minh gần trong gang tấc.
Người đàn ông này đã dẫn dắt quân đội Quý
Đức làm nên kỳ tích trong một trường hợp bất khả
thi này, chính là hiền nhân của Đà Nẵng!
Chính vì vậy mà tất cả quân sĩ Đà Nẵng đều
không khỏi thân tượng.
Mà Ngụy Thanh đứng phía dưới, rốt cục cũng
nhìn rõ khuôn mặt Bùi Nguyên Minh.
Giờ phút này, sắc mặt anh ta trở nên méo mói
Âm ầm!
Anh ta chính là Thế Tử Minh trong truyền
thuyết!
Xác nhận lại, thấy bản thân không nhìn nhầm,
Ngụy Thanh liền cảm thấy đầu hoa mắt váng,
trong đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong.
Sự thật!
Bùi Nguyên Minh chính là Thế Tử Minh!
Chẳng trách anh nói, cuộc khảo sát quân sĩ
này, anh muốn tới liền có thể tới...
Chẳng trách anh nói, cuộc khảo sát nhập ngũ
này, không có anh sẽ không tiến hành được...
Lúc này đây, toàn thân Ngụy Thanh không
ngừng run rẩy, yết hầu nuốt xuống một ngụm khí,
suýt nữa bị dọa đến hộc cả máu.
Mà vào thời điểm anh ta nhìn thấy Bùi Nguyên
Minh, ánh mắt Bùi Nguyên Minh cũng vô tình nhìn
đến anh ta.
Thấy Bùi Nguyên Minhinh nhìn anh ta, ánh
mắt anh giống như một vị vua, giống như ma quỷ.
Ngay lúc này, Ngụy Thanh chỉ cảm thấy trước
Chương 655:
"Dì và chú dượng của cậu có tâm trạng tốt,
bọn họ nói có thể nhận lời xin lỗi của cậu, cậu
chuẩn bị một chút đi" Trịnh Tuấn mở miệng nói.
"Được, vậy chúng ta mời người lớn ăn cơm đi"
Bùi Nguyên Minh nói.
Rất nhanh, bọn họ thuê một phòng ở nhà
hàng Hoàng Thiên Thịnh Yến.
Buổi tối, Thanh Nhã và Lữ Lâm đến, Trịnh
Khánh Vân cũng đi theo hai người họ.
Hôm nay sắc mặt của Thanh Nhã và Lữ Lâm
hồng hào, thoạt nhìn có vẻ rất cao hứng, dáng vẻ
giống như trúng được mấy triệu vậy.
Giờ phút này, nhìn thấy vợ chồng Trịnh Tuấn,
bọn họ đều cười vui vẻ, vô cùng khách khí.
"Em gái, em rể, chuyện gì khiến hai người vui
như vậy? Có thể nói ra để bọn chị vui cùng được
không!" Thanh Linh mở miệng nói.
Thanh Nhã dùng vẻ mặt đắc ý nói: "Hôm nay
phải nói cảm ơn Ngụy Thanh, đúng là một đứa tốt
bụng!"
"Bọn em không những được tham dự cuộc
khảo sát doanh trại Quý Đức mà còn có thể gặp
được thống lĩnh Đường Nhân Đồ!"
"Mấu chốt chính là, bọn em còn có thể nhìn
thấy dáng vẻ của Thế Tử Minhl"
Tuy rằng chỉ là nhìn thấy bóng dáng thôi, tuy
nhiên những lời này của Thanh Nhã cũng không
gọi là nói linh tinh.
Bên cạnh, Trịnh Khánh Vân cũng gật đầu,
khẳng định việc này có thật.
"Thật vậy sao? Có thể được nhìn thấy thống
lĩnh Đường Nhân Đồ! Nghe nói anh ta là nhân vật
được coi như là người ngang hàng với lãnh đạo
của Đà Nẵng!" Trịnh Tuấn cũng vô cùng kích
động nói.
Ông ta ở Dương Thành cũng nhiều năm, lúc
nào cũng mong muốn có thể gặp được nhân vật
lớn như vậy.
Chỉ tiếc những việc đó cũng chỉ là mong
muốn.
Lữ Lâm ho khan một tiếng, làm ra dáng vẻ
thản nhiên nói: "Cũng có gì quá ngạc nhiên đâu?
Thống lĩnh Đường Nhân Đồ dường như biết
chúng em, thậm chí còn chủ động chào Khánh
Vân, nói về sau có chuyện gì cứ đến tìm anh ta."
"Cái gì? Thống lĩnh Đường Nhân Đồ biết các
em sao? Lại còn rất nhiệt tình?"
Chương 656:
“Bỏ đi, hôm nay tâm trạng tốt, tha cho cậu
đấy!” Thanh Nhã phất phất tay, vẻ mặt không kiên
nhẫn.
Nhưng mà hình như Lữ Lâm lại nhớ tới
chuyện gì đó, hỏi: “Đúng rồi, không phải cậu nói
hôm nay cậu cũng phải tham gia buổi khảo hạch
để gia nhập Doanh trại Quý Đức à? Sao chúng tôi
lại không thấy cậu?”
Thanh Nhã nghe vậy mới sực nhớ, giờ phút
này muốn xem Bùi Nguyên Minh bị ăn hành.
Bọn họ muốn nhìn xem đứa con rể này còn
có thể nói được gì.
Bọn họ nghĩ rằng, lúc này Bùi Nguyên Minh
nên tát cho mình hai cái, tiếp tục nhận sai.
Đáng tiếc không ngờ Bùi Nguyên Minh do dự
một chút rôi ăn ngay nói thật.
“Thật ra hôm nay tôi có đi, chỉ là các người
không có tư cách gặp tôi mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hiện trường lập tức
yên tĩnh.
Lữ Lâm và Thanh Nhã suýt nữa thì tức chết.
Cái gì gọi là không có tư cách gặp anh ta?
Cái thứ ở rể này, nói anh ta béo mà còn dám
nổ à?
Bọn họ trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, chỉ
hận không thể nhảy vào giết anh.
Mà hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh thì bị
đọa sợ tới xanh mặt.
Mỗi quan hệ của đôi bên vất vả lắm mới hòa
hoãn lại, kết quả tên ở rể rác rưởi này lại tới đây
gáy à?
Thằng khốn này đúng là chuyện thành không
có chuyện bại có thừa!
Đến cả Trịnh Tuyết Dương cũng ngẩn ra.
Cô ngàn vạn lần không ngờ rằng Bùi Nguyên
Minh còn có thể nói ra được những lời như vậy.
Ngay lúc nhóm Trịnh Tuấn đang chuẩn bị nổi
bão, lái xe của Lữ Lâm và Thanh Nhã căng thẳng
đẩy cửa ra: “Ông chủ, bà chủ, xảy ra chuyện lớn
rồi!”
“Cậu chủ Ngụy Thanh bị quân đội Đà Nẵng trả
về rồi ạ!”
“Bọn chúng nói sức khỏe của cậu chủ Ngụy
Thanh quá kém, ngất xỉu trong nghi thức khảo thí
nhập ngũ ạ!”
Chương 657:
Hôm nay tên này ngất đi tám lần thật.
Mỗi lần tỉnh lại đều nghe mọi người nói hôm
nay Thế Tử Minh đến doanh trại Quý Đức chỉ đạo,
lại thổ huyết hôn mê bất tỉnh.
Lần này còn chưa có ai nhắc đến Thế Tử
Minh, anh ta đã ngất rồi.
Thể chất đúng là kém cỏi.
Cũng không biết cái danh xưng vua tân binh
này của anh ta từ đâu ra nữa.
Thanh Nhã căng thẳng nói với hai vị binh sĩ
đưa Ngụy Thanh về: “Hai vị trưởng quan này, tôi
muốn hỏi một chút, Ngụy Thanh còn có cơ hội gia
nhập doanh trại Quý Đức nữa không?”
“Sao được chứ?”
“Cậu ta hôn mê bất tỉnh trước mặt Thế Tử
Minh, đây là việc khiến doanh trại Quý Đức mất
mặt lắm rồi!”
“Thống lĩnh tức tới mức gọi thẳng đến quân
đội Kim Lăng, chất vấn hỏi xem vì sao lại đưa loại
rác rưởi này tới”
“Đừng nói là doanh trại Quý Đức, về sau chỉ
sợ cậu ta không đi làm được trong quân đội nữa
đâu.”
Một binh sĩ nói không chút lưu tình nào.
“Nhưng mà tên khốn này đúng là rác rưởi
thật, đây là lần đầu tiên trong vòng ba năm Thế
Tử Minh đến chỉ đạo công việc, vậy mà cậu ta lại
dám tát thẳng vào mặt doanh trại Quý Đức, lá gan
lớn thật đấy!”
“May mà chúng tôi không phải người của
doanh trại Quý Đức, bằng không đã ném người
lên đường lớn rồi!”
Một quân sĩ khác liên tục cười lạnh.
doanh trại Quý Đức là quân đội mạnh nhất
trong số các đội quân ở Đà Nẵng, làm doanh trại
Quý Đức mất mặt chính là làm quân đội Đà Nẵng
mất mặt.
Hai người Thanh Nhã và Lữ Lâm lúc này đã sợ
đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đắc tội người nhà họ Đường ư?
Còn mạo phạm đến Thế Tử Minh?
Đừng nói là Ngụy Thanh, đến cả nhà họ Ngụy
và cả nhà họ Thanh đều coi như xong đời.
Bọn họ là người dưới thời của Thế Tử Minh,
tất nhiên hiểu rất rõ Thế Tử Minh quan trọng như
thế nào đối với Đà Nẵng.
Hai binh sĩ kia nhanh chóng rời đi, còn tỏ vẻ
đúng là xúi quẩy.
Mà khi ngôi vào bàn đầy thức ăn, hai ông bà
nhà Thanh Nhã lẫn Lữ Lâm đều không có hứng
động đũa.
Qua một hồi lâu sau, rốt cuộc Ngụy Thanh
cũng tỉnh lại lân nữa.
Thế nhưng lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh,
trong lòng của anh ta lại bốc lửa, cổ họng ngòn
ngọt.
Ngay lúc anh ta sắp thổ huyết, Bùi Nguyên
Minh vội vàng nói: “Không được phép nôn!”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói câu này, Ngụy
Thanh như nghe thấy thánh chỉ, cả người run rẩy,
quả nhiên nén máu ngược xuống, nhưng khuôn
mặt sợ hãi tới cùng cực.
Vào giờ khắc này, đầu óc anh ta đều trống
Chương 658:
“Thế Tử Minh là... là thân tượng của cháu,
anh... Anh ta... không phải là người bình thường
để người khác gặp mặt..”
“Sức khỏe cháu không tốt, nhìn thấy anh ta là
ngất rồi...”
“Là cháu làm mọi người mất mặt...
Miệng Ngụy Thanh đắng chát, thế nhưng
không thể không mở miệng như vậy được, bởi vì
anh ta còn phải gánh vác cả một dòng họ trên
lưng.
“Thì ra là vậy, dì còn cho rằng cháu đang
muốn nói tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh này là Thế
Tử Minh cơ đấy!”
Thanh Nhã thở dài một hơi, chỉ cần tên con rể
ở nhờ này không phải Thế Tử Minh là được rồi.
“Thôi, không sao đâu, trước hết phải nghỉ
ngơi cho khỏe đã, chúng ta cứ gác lại chuyện của
quân đội Quý Đức rồi tính sau...” Lữ Lâm an ủi một
câu.
Nhưng mà sau khi nói xong, ông ta lại tò mò
hỏi: “Mà nói, hôm nay cháu có thấy tên rác rưởi
này ở quân đội Quý Đức không?”
“Có!”
Ngụy Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bùi
Nguyên Minh một chút.
“Gái gì? Tên rác rưởi này đi thật à?”
Mấy người Thanh Nhã nghe vậy, khuôn mặt
tràn đầy vẻ không thể tin.
Thật không ngờ tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh
này lại đi tham gia buổi thi nhập ngũ được.
“Thưa chú, thưa dì, cháu vê nghỉ ngơi trước
đây, mọi người cứ tự nhiên, cháu không quấy rầy
mọi người nữa đâu.”
Có Bùi Nguyên Minh ở đây, Ngụy Thanh nào
có tâm tư ăn cơm nữa?
Bây giờ đến cả Trịnh Khánh Vân cũng không
dám có tâm tư gì khác, chỉ muốn nhanh chóng
quay về Kim Lăng.
Đà Nẵng này quả thật không phải nơi của
người ngu, cứ động một chút là dọa chết người
ta, về sau có đánh chết anh ta cũng không dám
tới nữa.
“Vậy à, vậy làm khổ cháu rồi, chú dì sẽ đưa
con quay về...” Lữ Lâm đứng lên.
“Không ăn cơm nữa, chúng ta về trước đây!”
Thanh Nhã lên tiếng nói.
Chương 659:
Trịnh Tuấn lắc đầu: “Mấy anh em à, hôm nay
ăn uống như thế này tôi bao, nhưng mấy món kia
thì bỏ đi, tối nay tôi muốn nghe ngóng chút tin
tức, các anh ấy, đừng khiến tôi khó xử nữa!”
“Không sao không sao, chơi vài ván thử vận
may chút thôi, ông cũng không thua được đâu...
Một tên lưu manh cười he he nói.
“Sao thế? Mấy chuyện ông muốn hỏi các anh
đây đều nói cho ông nghe rồi, giờ ông lại muốn
trở mặt làm như không quen biết? Không nể mặt
mấy anh đây à?”
“Ông Tuấn này! Đã đi chơi thì chơi cho nốt,
một người cầm mấy trăm triệu mà ăn mảnh thì
tính là gì?”
“Thua thì tán tài, còn thắng là do may mắn
mà!”
“Ha ha ha ha...”
Mọi người đều uống đến say khướt, nói tới nói
lui, Trịnh Tuấn đã bị động lòng.
Nhưng mà ông ta vẫn còn chút kiên định, nói:
“Được rồi, vậy mọi người đi chơi đi, chẳng qua tôi
chỉ đem theo có mấy đồng, chơi hết chúng ta đi...”
“Được được được..."
Rất nhanh, mọi người kê vai sát cánh đi vào
một sòng bạc mới mở.
Đi đến nơi này, Trịnh Tuấn quả thật rất hưng
phấn, ông ta vốn thích những nơi như thể này,
vừa đi vào đây, tâm ma đã xổ lồng mà ra.
Trong phòng khách vip của sòng bạc, một
người đàn ông mặc áo hoa, khuôn mặt có mấy
phân thanh tú quơ ly rượu vang trong tay, nhìn
mấy con ma bài bạc đỏ mặt phía dưới, nở nụ cười:
“Trịnh Tuân cũng tới à?”
“Cậu chủ Bùi à! chuyện cậu đã an bài thì sao
lại không được, ở đây thì không, còn bên kia là...”
Người quản sòng ưỡn thẳng nghiêm mặt
hướng vê một hướng nói.
Cậu chủ Bùi này không phải là Bùi Văn Kiên.
Mà là đứa anh lớn trong cặp song sinh nhà họ
Bùi kia, cậu Ba nhà họ Bùi - Bùi Hạo Nhiên.
Bùi Hạo Nhiên uống một hớp rượu vang,
chậm rãi nói: “Cha vợ này của anh cả đúng là đồ
con heo...
“Một nhân vật bé nhỏ như vậy không đáng để
tôi ra tay, nhưng mà anh hai đã ra lệnh, vậy cũng
phải cố mà làm thôi...”
Chương 660:
“Chào anh hai...
Bùi Hạo Nhiên nhìn lướt qua Bùi Diễm Lan
một chút, sau đó lạnh nhạt hành lễ.
Bùi Văn Kiên cười như không cười, sau khi
nhìn Bùi Diễm Lan một lúc rồi mới thản nhiên nói:
“Cậu ba đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Tất nhiên là anh
hai nói thế nào, em sẽ làm thế đó rồi”
“Vậy thì cứ vờn ông ta đi, để ông ta thua đến
mức tán gia bại sản”
“Để cho nhà họ Trịnh bồi thường không nổi
nữa, anh đây muốn nhìn xem vị anh cả này của
chúng ta sẽ vì cứu bố vợ mà làm đến bước nào...”
Bùi Văn Kiên nhàn nhạt lên tiếng, đây chẳng
qua cũng chỉ là một trò chơi trong mắt anh ta mà
thôi.
Bùi Hạo Nhiên gật đầu nói: “Anh hai cứ việc
yên tâm, em sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ, còn cam
đoan sẽ không có bất cứ sơ hở nào, dù cớm tới
điều tra cũng không tra ra gì!”
Tứ kiệt nhà họ Bùi đêm nay đã lộ diện ba
người. Chỉ sợ Trịnh Tuấn không ngờ rằng, nhân
vật bé nhỏ như mình hôm nay lại có thể khiến
nhiều nhân vật lớn đứng sau đài quan sát ông ta.
Mà Trịnh Tuấn đã chơi đến cao hứng.
Ông ta liên tiếp thắng mấy lần, ít nhất phải
được mười mấy cọc tiền.
Đợi đến khi đến cọc tiền thứ mười, ông ta đã
thắng hơn trăm triệu.
Tiên này có được rất dễ dàng, quả thực như
đang nằm mơ vậy.
Những tên lưu manh đi cùng ông ta đều lớn
tiếng khen hay, giật dây xưng anh gọi em!
“Ông Tuấn này, ông cũng may mắn quá rồi
đó? Mấy chục năm rồi, đây là lân đầu tôi tận mắt
thấy loại người này, ông quả nhiên là thân thánh!”
“Đúng vậy, vậy đêm nay chúng ta không thể đi
rôi, thêm vài cọc tiên nữa chúng ta sẽ giàu nhanh
thôi!”
“Ông là thần bài Dương Thành rồi đó!”
Lúc này, trạng thái của những người bước vào
sòng bài đều trở nên điên cuồng.
Trịnh Tuấn cũng tin rằng mình là thần bài
giáng thế, ông ta hít sâu một hơi, bắt đâu sa chân
vào cờ bạc không ra được...
Đêm khuya.
Hai người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết
Dương đang ngủ say, đột nhiên lại bị tiếng
chuông điện thoại đánh thức.
Là Thanh Linh gọi tới.
Trịnh Tuyết Dương võn còn đang mơ màng
chưa tỉnh, thế nhưng khi nghe điện thoại thì lập
tức tỉnh ngủ, suýt nữa nhảy dựng lên.
“Cái gì? Sao có thế!?”
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương thoát cái trắng
bệch, điện thoại cũng rơi xuống.
Bùi Nguyên Minh lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện
gì?
Trịnh Tuyết Dương run rẩy một lúc, sau đó
mới mở miệng nói: “Ba tới chỗ kia, thua tận một tỷ,