Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
Dung Khoa, phòng giải khát.
Mặt Hạ Tử Vi không vui, toàn bộ hỏa khí đều lộ rõ trên mặt.
"Thế nào? Lại mất đơn hàng rồi?" Tô Tiểu Mễ từ sắc mặt của cô mà phán đoán, gần đây tâm tình của Tử Vi tựa như vô cùng hỏng.
"Mình và Ngô Diệu Linh này thật không đội trời chung, càng ngày càng càn rỡ, khi dễ đến trên đầu mình. Mình còn nhịn nữa con mẹ nó thì không phải là Hạ Tử Vi." Cô hận hận cắn răng, Hạ Tử Vi cô không phải là người dễ trêu chọc.
"Tử Vi, gần đây cậu có phải đều không có trải qua thời gian vui vẻ phải không?" Thanh âm có chút trong trẻo lạnh lùng của Tô Tiểu Mễ lại lộ ra quan tâm, trạng thái của Hạ Tử Vi còn không tốt hơn cả cô.
"Tiểu Mễ, mình chỉ là tức quá, cậu nói xem sao lúc gặp xui xẻo làm chuyện gì cũng đều là bi kịch, hiện tại thật không giải thích được! Ngày hôm qua mình đi gặp một khách hàng, cư nhiên lại bị Ngô Diệu Linh ký trước, cô ta giống như biết mình muốn gặp người nào, sau đó nhào vô giành trước, làm cho trong lòng mình đặc biệt phát cáu, loại cảm giác này thật ủy khuất, con mẹ nó!" Hạ Tử Vi giận dữ nói.
"Vậy cậu muốn xử trí thế nào?" Tô Tiểu Mễ không nhịn được hỏi, lần này Hạ Tử Vi giống như xúc động thật sự rất tức giận.
"Mình muốn cô ta phải thân bại danh liệt!" Cô lạnh lùng nghĩ, cắn răng nói.
Tô Tiểu Mễ hiểu cô nói thân bại danh liệt là sao, càng hiểu cô sẽ dùng thủ đoạn gì, nhưng cứ như vậy, tính chất của chuyện Hạ Tử Vi xử lý liền thay đổi, đây cũng là Tô Tiểu Mễ lo lắng nhất.
"Tử Vi, chuyện công việc sử dụng phương pháp giữa nhân viên với nhau để xử lí, nếu như mang chuyện tình cảm riêng tư vào, cậu có nghĩ tới hậu quả khi công bố chuyện đó ra hay không? Đối với người phụ nữ không biết chuyện gì đó sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, hơn nữa cô ấy còn mới vừa vặn sinh con xong." Cô nói lên một chút ý kiến của mình, cô biết, nếu như cô muốn ngăn cản Hạ Tử Vi khẳng định không quá dễ dàng, nhưng có mấy lời cô vẫn nhất định phải nói ra.
"Ngô Diệu Linh con người này còn không phải là dựa vào việc giường chiếu với Hà Kình mà leo lên nhanh chóng hay sao? Cô ta đã đem công việc và tình cảm lẫn vào chung, cũng đừng có trách mình độc ác."
"Nhưng nếu cậu nói ra, có thể thương hại tới một người phụ nữ khác, còn có một đứa trẻ, cái này cậu suy tính tới chưa? Nếu như cậu không nói, người phụ nữ kia ít nhất vẫn còn cảm thấy mình hạnh phúc, không phải tất cả phụ nữ đều nguyện ý thông minh, có mấy người dù là biết chồng mình ở bên ngoài ngoại tình nhưng chỉ cần không công khai, họ có thể làm thành không biết, bởi vì đàn ông ăn vụng là một việc quá bình thường rồi, nhưng công khai liền có nghĩa là họ phải nhất định đối mặt và tổn thương."
Tô Tiểu Mễ cũng không biết tại sao mình nói những lời này, thậm chí cô cũng không biết tại sao mình muốn đồng tình che chở người phụ nữ không biết chuyện đó, loại đàn ông giống như Hà Kình thật con mẹ nó không xứng có người vợ tốt như vậy.
Tô Tiểu Mễ thủy chung nhớ một vài lần hoạt động ở công ty, bộ dáng hạnh phúc của vợ Hà Kình khi khoác tay hắn, theo cô nhìn thấy thì cô ấy vô cùng yêu Hà Kình.
"Tô Tiểu Mễ, chỉ có cậu mới ngu như vậy, cơ hội tốt đến mình lại không dùng vậy mình thật vẫn bị Ngô Diệu Linh giẫm ở dưới chân rồi. Trong lòng chị đây vô cùng khó chịu, bởi vì cô ta thông qua thủ đoạn không đứng đắn cạnh tranh với mình, nếu bây giờ mình phanh phui mọi việc cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi!" Hạ Tử Vi chỉ suy tính ích lợi của mình và lợi ích cạnh tranh với đối thủ, với cô mà nói, nếu đôi cẩu nam nữ kia làm ra được cũng không cần phải sợ người khác vạch trần.
"Tử Vi, mình không phải muốn ngăn cản cậu, nhưng mình chỉ muốn nhắc nhở cậu, có lúc thủ đoạn rất quan trọng, nhưng cũng không phải đại biểu mọi mặt. Cậu có nghĩ tới, cậu không ngừng mất đơn có phải bởi vì gần đây lòng của cậu không chú tâm vào công việc không?"
Thật ra thì cộng sự mấy ngày này, cô có thể rõ ràng cảm giác được lòng của Hạ Tử Vi không có ở trên công việc, cô cũng biết cô ấy có thể không chịu nổi áp lực của một vài chuyện xảy ra gần đây mang đến.
Hạ Tử Vi có chút u oán nhìn cô hai cái, nhàn nhạt cũng không nói gì, liền xoay người rời đi Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ nhìn bóng lưng cô đơn lại phải giả bộ tốt của cô, gần đây các cô trao đổi tương đối ít, cô nghĩ họ cũng nên ở chung một chỗ ăn cơm đi dạo phố nhiều hơn, bởi vì ở trong lòng của Tô Tiểu Mễ, Hạ Tử Vi chính là một người phụ nữ cô đơn tịch mịch từ trong xương, cô đơn của cô không giống cô đơn của Tô Tiểu Mễ.
*********
Một khách sạn năm sao, một nam một nữ ngồi bên trong phòng xa hoa, Ngô Diệu Linh lắc lắc thân thể, mềm dẻo mời rượu.
"Trần tổng, bây giờ mảnh đất mới khai phá phía bắc không phải có rất nhiều người đang cạnh tranh chứ?" Cô lắc ly rượu ngồi vào bên cạnh hắn.
"Thế nào, hiện tại em cũng có hứng thú?" Dã tâm của nha đầu này cũng không nhỏ a.
"Dung Khoa chúng em luôn rất nguyện ý bồi dưỡng nhân viên nha, nếu như em có thể có cơ hội biểu hiện dĩ nhiên không thể bỏ qua rồi. Em và Trần tổng là bạn cũ, nếu như có tin tức bên trong nhớ phải nói cho em nha." Cô mềm nhũn dán vào thân thể của hắn, lão sắc quỷ này mặt ngoài nghiêm chỉnh, trong xương là cái dạng gì cô chẳng lẽ còn không biết rõ sao.
Hà Kình nói với cô, nếu như cô có thể lấy giá bắt đầu của mảnh đất này, vậy đối với việc cô thăng chức có trợ giúp rất lớn, thậm chí đối với mạng lưới liên lạc về sau của cô cũng khá hữu dụng.
Vị trí Tổng giám này cô thèm thuồng đã lâu, cơ hội lần này cô lại há có thể bỏ qua?
"Ngô tiểu thư thân thiết vậy, tôi làm sao không quan tâm em?" Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm khe ngực của cô thật lâu không muốn rời đi.
Thân thể người phụ nữ này mặc dù không đủ chặt, nhưng công phu trên giường và tài nghệ phục vụ người thật là hạng nhất, lần trước thể nghiệm một lần, hắn còn thật lâu không thể quên, lần này chủ động đưa tới cửa, hắn làm sao có thể bỏ qua.
"Trần tổng đối với em tốt như vậy, chỉ cần Trần tổng thích, em dĩ nhiên thân thiết hơn chút nữa!" Nói xong, ngực của cô dán gần hơn, tay mềm nhũn phủ lên trước ngực hắn, ánh mắt quyến rũ mười phần, hận không thể khiến người trước mắt này lập tức chết dưới váy cô.
"Tiểu ngọt ngào thông minh như vậy, anh làm sao không tốt với em, ừ..." Cái tay phì phì đã sớm không kiềm chế được muốn chạm vào hai bầu ngực.
"Trần tổng... Nói làm tâm người ta ngứa ngáy..." Thân thể của cô nhẹ nhàng dán hắn lắc lư.
"Ngứa? Nhột? Để anh xem nào, không nên để cho tiểu ngọt ngào khó chịu chứ!!!" Nói xong, bàn tay phì của hắn dùng sức dán lên nơi mềm mại của cô, phát ra một tiếng kinh hô hưởng thụ.
"Um... Trần tổng thật là xấu... Người ta... Người ta như vậy không tốt nữa..." Giờ phút này Ngô Diệu Linh và người con gái an tĩnh trầm ổn lại mang một chút hình tượng người tốt trong phòng làm việc hoàn toàn khác hẳn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Chỗ nào không tốt... Tiểu ngọt ngào..., sử dụng tuyệt kỹ của em đi... Để cho anh vui mừng a vui mừng a..." Hắn cười dâm đãng trêu ghẹo.
Ngô Diệu Linh nhìn người trung niên vừa mập vừa háo sắc trước mắt, đè nén buồn khổ và ghê tởm ở trong lòng, trên mặt lại mang theo cười làm nũng, để cho mình tận lực khai thác sạch quyền lực và tiền tài của hắn.
"Trần tổng... Yêu thích tuyệt kỹ gì của em?" Cánh tay thon dài của cô vòng qua cổ hắn, hai chân tách ra ngồi ở trên đùi, thân thể từng bước từng bước đi về phía trước, cho đến khi ngồi lên bắp đùi của hắn, cảm giác được chỗ của hắn có dấu hiệu động, mới chậm rãi dừng lại.
"Tuyệt kỹ gì của em... Anh đều thích... Thích nhất là bộ dáng lẳng lơ phóng đãng của em..." Tay người đàn ông mập dùng sức nắm hai luồng của cô xoa xoa nắm nắm.
"Trần tổng, thật là xấu... Thật là xấu thật là xấu... Bóp đến người ta thật là đau..." Cô dùng sức đỉnh hai cái, phía dưới ngoài miệng lại la hét: "Nhẹ một chút... Trần tổng... Người ta đau..."
"Con điếm nhỏ... Em không phải yêu thích anh dùng lực sao? Sau đó không phải em luôn kêu anh Trần... Mau mau...Gia gia... Van xin ngài... Van cầu ngài..." Trần tổng học thanh âm sung sướng kêu la của cô.
"Ừ... Trần tổng thật là xấu... Còn học người ta... Thật xấu... Thật xấu... Linh Linh phải phạt anh..." Tay của cô đã kéo mở y phục của hắn, hai tay đưa vào bên trong y phục của hắn.
Hai ba lần, cô liền thuần thục cởi y phục, thân thể cô trần truồng đứng trước mặt của hắn, không chút nào ngượng ngùng triển lộ vóc dáng mê người của mình.
Mặc dù có một chút xíu cảm giác có thịt, nhưng vóc người của Ngô Diệu Linh vẫn rất có đường cong.
"Con điếm nhỏ... Ăn nó...Ăn nó... Gia thích nhất chính là chiêu này của em... Phục vụ anh đến thật thoải mái a..."
Khi nói chuyện, hắn giơ hạ thân của mình đến trong miệng của cô, Ngô Diệu Linh nhẹ nhàng liếm hai cái, sau đó từ từ nuốt nó xuống từng chút từng chút.
"A... Sảng khoái... Trở lại một chút..." Trần tổng tựa vào trên ghế salon, nhắm hai mắt hưởng thụ sung sướng do cô dùng miệng mang lại cho hắn.
Ngô Diệu Linh nhẹ nhàng phun ra, liếm hai cái, hung hăng nuốt vào nữa... Qua lại qua lại, công phu trên tay cũng không rơi xuống, gia tăng như con thoi trên cây cột của hắn.
"Con mẹ nó... Thật sự sảng khoái... Mau... Phục vụ lão tử thoải mái... Mảnh đất kia sẽ là của em... Con nhỏ lẳng lơ, sử dùng tuyệt kỹ..." Trần tổng sảng đến có chút ý thức mơ hồ, lớn tiếng la hét: "A... Má... Chính là như vậy... Sâu hơn một chút... Tới một chút..."
Ngô Diệu Linh hút thật chặt, không nhúc nhích...
"A... A... Mau tới... Má... Quá đã..." Giờ phút này hắn đã là người ham hưởng lạc thú, hoàn toàn quên mình là một lãnh đạo nhỏ của quốc gia. Đối với hắn, ở tuổi trung niên mà nói, có thể vớt một khoản liền vớt, thừa dịp tại vị, cực lạc hưởng thụ, quyền lực, phụ nữ, tiền tài... Chỉ cần đưa đến tay, mọi thứ hắn đều dám cầm.
Chỉ chốc lát sau, tay của cô xoa bảo bối của hắn thật chặt, cô nhắm ngay của hắn vào phía dưới mình, ở phía trên chống qua lại, nhẹ nhàng đè xuống, sau đó dùng lực ngồi xuống.
"A... Sướng chết..."
Ngô Diệu Linh nâng một chân lên thật cao, đưa đến trên bả vai của hắn, như vậy nó có thể gần hắn hơn, mà cô cũng có thể lấy được vui vẻ khác biệt, chẳng qua là đối với tư thế cơ thể mà nói, là một loại khiêu chiến rất lớn.
Mà giờ khắc này cũng là lúc cô bắt đầu điên cuồng thi triển mị công của cô, kẹp qua lại, vận động phía trên... Ngôn ngữ kích thích và hấp dẫn...
Thường thường làm xong rồi, Ngô Diệu Linh liền tự nói với mình, chẳng qua là lại chia tay với một người đàn ông mà thôi, nhưng người đàn ông này lại đưa cho cô vật cần tìm, so với tình yêu đầu chua xót kia, những thứ này đều đáng giá.
Nhớ tới người đàn ông lừa cả thân thể lẫn tiền của cô, kết quả quăng cô chạy theo người phụ nữ khác kia, lòng của cô đến nay vẫn còn hận nghiến răng nghiến lợi. Từ đó về sau, thay vì bị đàn ông bỏ rơi, không bằng lợi dụng đàn ông, cô bắt đầu học được dùng thân thể để đổi lấy vật mình muốn từ trên thân đàn ông.
Mặt Hạ Tử Vi không vui, toàn bộ hỏa khí đều lộ rõ trên mặt.
"Thế nào? Lại mất đơn hàng rồi?" Tô Tiểu Mễ từ sắc mặt của cô mà phán đoán, gần đây tâm tình của Tử Vi tựa như vô cùng hỏng.
"Mình và Ngô Diệu Linh này thật không đội trời chung, càng ngày càng càn rỡ, khi dễ đến trên đầu mình. Mình còn nhịn nữa con mẹ nó thì không phải là Hạ Tử Vi." Cô hận hận cắn răng, Hạ Tử Vi cô không phải là người dễ trêu chọc.
"Tử Vi, gần đây cậu có phải đều không có trải qua thời gian vui vẻ phải không?" Thanh âm có chút trong trẻo lạnh lùng của Tô Tiểu Mễ lại lộ ra quan tâm, trạng thái của Hạ Tử Vi còn không tốt hơn cả cô.
"Tiểu Mễ, mình chỉ là tức quá, cậu nói xem sao lúc gặp xui xẻo làm chuyện gì cũng đều là bi kịch, hiện tại thật không giải thích được! Ngày hôm qua mình đi gặp một khách hàng, cư nhiên lại bị Ngô Diệu Linh ký trước, cô ta giống như biết mình muốn gặp người nào, sau đó nhào vô giành trước, làm cho trong lòng mình đặc biệt phát cáu, loại cảm giác này thật ủy khuất, con mẹ nó!" Hạ Tử Vi giận dữ nói.
"Vậy cậu muốn xử trí thế nào?" Tô Tiểu Mễ không nhịn được hỏi, lần này Hạ Tử Vi giống như xúc động thật sự rất tức giận.
"Mình muốn cô ta phải thân bại danh liệt!" Cô lạnh lùng nghĩ, cắn răng nói.
Tô Tiểu Mễ hiểu cô nói thân bại danh liệt là sao, càng hiểu cô sẽ dùng thủ đoạn gì, nhưng cứ như vậy, tính chất của chuyện Hạ Tử Vi xử lý liền thay đổi, đây cũng là Tô Tiểu Mễ lo lắng nhất.
"Tử Vi, chuyện công việc sử dụng phương pháp giữa nhân viên với nhau để xử lí, nếu như mang chuyện tình cảm riêng tư vào, cậu có nghĩ tới hậu quả khi công bố chuyện đó ra hay không? Đối với người phụ nữ không biết chuyện gì đó sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, hơn nữa cô ấy còn mới vừa vặn sinh con xong." Cô nói lên một chút ý kiến của mình, cô biết, nếu như cô muốn ngăn cản Hạ Tử Vi khẳng định không quá dễ dàng, nhưng có mấy lời cô vẫn nhất định phải nói ra.
"Ngô Diệu Linh con người này còn không phải là dựa vào việc giường chiếu với Hà Kình mà leo lên nhanh chóng hay sao? Cô ta đã đem công việc và tình cảm lẫn vào chung, cũng đừng có trách mình độc ác."
"Nhưng nếu cậu nói ra, có thể thương hại tới một người phụ nữ khác, còn có một đứa trẻ, cái này cậu suy tính tới chưa? Nếu như cậu không nói, người phụ nữ kia ít nhất vẫn còn cảm thấy mình hạnh phúc, không phải tất cả phụ nữ đều nguyện ý thông minh, có mấy người dù là biết chồng mình ở bên ngoài ngoại tình nhưng chỉ cần không công khai, họ có thể làm thành không biết, bởi vì đàn ông ăn vụng là một việc quá bình thường rồi, nhưng công khai liền có nghĩa là họ phải nhất định đối mặt và tổn thương."
Tô Tiểu Mễ cũng không biết tại sao mình nói những lời này, thậm chí cô cũng không biết tại sao mình muốn đồng tình che chở người phụ nữ không biết chuyện đó, loại đàn ông giống như Hà Kình thật con mẹ nó không xứng có người vợ tốt như vậy.
Tô Tiểu Mễ thủy chung nhớ một vài lần hoạt động ở công ty, bộ dáng hạnh phúc của vợ Hà Kình khi khoác tay hắn, theo cô nhìn thấy thì cô ấy vô cùng yêu Hà Kình.
"Tô Tiểu Mễ, chỉ có cậu mới ngu như vậy, cơ hội tốt đến mình lại không dùng vậy mình thật vẫn bị Ngô Diệu Linh giẫm ở dưới chân rồi. Trong lòng chị đây vô cùng khó chịu, bởi vì cô ta thông qua thủ đoạn không đứng đắn cạnh tranh với mình, nếu bây giờ mình phanh phui mọi việc cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi!" Hạ Tử Vi chỉ suy tính ích lợi của mình và lợi ích cạnh tranh với đối thủ, với cô mà nói, nếu đôi cẩu nam nữ kia làm ra được cũng không cần phải sợ người khác vạch trần.
"Tử Vi, mình không phải muốn ngăn cản cậu, nhưng mình chỉ muốn nhắc nhở cậu, có lúc thủ đoạn rất quan trọng, nhưng cũng không phải đại biểu mọi mặt. Cậu có nghĩ tới, cậu không ngừng mất đơn có phải bởi vì gần đây lòng của cậu không chú tâm vào công việc không?"
Thật ra thì cộng sự mấy ngày này, cô có thể rõ ràng cảm giác được lòng của Hạ Tử Vi không có ở trên công việc, cô cũng biết cô ấy có thể không chịu nổi áp lực của một vài chuyện xảy ra gần đây mang đến.
Hạ Tử Vi có chút u oán nhìn cô hai cái, nhàn nhạt cũng không nói gì, liền xoay người rời đi Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ nhìn bóng lưng cô đơn lại phải giả bộ tốt của cô, gần đây các cô trao đổi tương đối ít, cô nghĩ họ cũng nên ở chung một chỗ ăn cơm đi dạo phố nhiều hơn, bởi vì ở trong lòng của Tô Tiểu Mễ, Hạ Tử Vi chính là một người phụ nữ cô đơn tịch mịch từ trong xương, cô đơn của cô không giống cô đơn của Tô Tiểu Mễ.
*********
Một khách sạn năm sao, một nam một nữ ngồi bên trong phòng xa hoa, Ngô Diệu Linh lắc lắc thân thể, mềm dẻo mời rượu.
"Trần tổng, bây giờ mảnh đất mới khai phá phía bắc không phải có rất nhiều người đang cạnh tranh chứ?" Cô lắc ly rượu ngồi vào bên cạnh hắn.
"Thế nào, hiện tại em cũng có hứng thú?" Dã tâm của nha đầu này cũng không nhỏ a.
"Dung Khoa chúng em luôn rất nguyện ý bồi dưỡng nhân viên nha, nếu như em có thể có cơ hội biểu hiện dĩ nhiên không thể bỏ qua rồi. Em và Trần tổng là bạn cũ, nếu như có tin tức bên trong nhớ phải nói cho em nha." Cô mềm nhũn dán vào thân thể của hắn, lão sắc quỷ này mặt ngoài nghiêm chỉnh, trong xương là cái dạng gì cô chẳng lẽ còn không biết rõ sao.
Hà Kình nói với cô, nếu như cô có thể lấy giá bắt đầu của mảnh đất này, vậy đối với việc cô thăng chức có trợ giúp rất lớn, thậm chí đối với mạng lưới liên lạc về sau của cô cũng khá hữu dụng.
Vị trí Tổng giám này cô thèm thuồng đã lâu, cơ hội lần này cô lại há có thể bỏ qua?
"Ngô tiểu thư thân thiết vậy, tôi làm sao không quan tâm em?" Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm khe ngực của cô thật lâu không muốn rời đi.
Thân thể người phụ nữ này mặc dù không đủ chặt, nhưng công phu trên giường và tài nghệ phục vụ người thật là hạng nhất, lần trước thể nghiệm một lần, hắn còn thật lâu không thể quên, lần này chủ động đưa tới cửa, hắn làm sao có thể bỏ qua.
"Trần tổng đối với em tốt như vậy, chỉ cần Trần tổng thích, em dĩ nhiên thân thiết hơn chút nữa!" Nói xong, ngực của cô dán gần hơn, tay mềm nhũn phủ lên trước ngực hắn, ánh mắt quyến rũ mười phần, hận không thể khiến người trước mắt này lập tức chết dưới váy cô.
"Tiểu ngọt ngào thông minh như vậy, anh làm sao không tốt với em, ừ..." Cái tay phì phì đã sớm không kiềm chế được muốn chạm vào hai bầu ngực.
"Trần tổng... Nói làm tâm người ta ngứa ngáy..." Thân thể của cô nhẹ nhàng dán hắn lắc lư.
"Ngứa? Nhột? Để anh xem nào, không nên để cho tiểu ngọt ngào khó chịu chứ!!!" Nói xong, bàn tay phì của hắn dùng sức dán lên nơi mềm mại của cô, phát ra một tiếng kinh hô hưởng thụ.
"Um... Trần tổng thật là xấu... Người ta... Người ta như vậy không tốt nữa..." Giờ phút này Ngô Diệu Linh và người con gái an tĩnh trầm ổn lại mang một chút hình tượng người tốt trong phòng làm việc hoàn toàn khác hẳn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Chỗ nào không tốt... Tiểu ngọt ngào..., sử dụng tuyệt kỹ của em đi... Để cho anh vui mừng a vui mừng a..." Hắn cười dâm đãng trêu ghẹo.
Ngô Diệu Linh nhìn người trung niên vừa mập vừa háo sắc trước mắt, đè nén buồn khổ và ghê tởm ở trong lòng, trên mặt lại mang theo cười làm nũng, để cho mình tận lực khai thác sạch quyền lực và tiền tài của hắn.
"Trần tổng... Yêu thích tuyệt kỹ gì của em?" Cánh tay thon dài của cô vòng qua cổ hắn, hai chân tách ra ngồi ở trên đùi, thân thể từng bước từng bước đi về phía trước, cho đến khi ngồi lên bắp đùi của hắn, cảm giác được chỗ của hắn có dấu hiệu động, mới chậm rãi dừng lại.
"Tuyệt kỹ gì của em... Anh đều thích... Thích nhất là bộ dáng lẳng lơ phóng đãng của em..." Tay người đàn ông mập dùng sức nắm hai luồng của cô xoa xoa nắm nắm.
"Trần tổng, thật là xấu... Thật là xấu thật là xấu... Bóp đến người ta thật là đau..." Cô dùng sức đỉnh hai cái, phía dưới ngoài miệng lại la hét: "Nhẹ một chút... Trần tổng... Người ta đau..."
"Con điếm nhỏ... Em không phải yêu thích anh dùng lực sao? Sau đó không phải em luôn kêu anh Trần... Mau mau...Gia gia... Van xin ngài... Van cầu ngài..." Trần tổng học thanh âm sung sướng kêu la của cô.
"Ừ... Trần tổng thật là xấu... Còn học người ta... Thật xấu... Thật xấu... Linh Linh phải phạt anh..." Tay của cô đã kéo mở y phục của hắn, hai tay đưa vào bên trong y phục của hắn.
Hai ba lần, cô liền thuần thục cởi y phục, thân thể cô trần truồng đứng trước mặt của hắn, không chút nào ngượng ngùng triển lộ vóc dáng mê người của mình.
Mặc dù có một chút xíu cảm giác có thịt, nhưng vóc người của Ngô Diệu Linh vẫn rất có đường cong.
"Con điếm nhỏ... Ăn nó...Ăn nó... Gia thích nhất chính là chiêu này của em... Phục vụ anh đến thật thoải mái a..."
Khi nói chuyện, hắn giơ hạ thân của mình đến trong miệng của cô, Ngô Diệu Linh nhẹ nhàng liếm hai cái, sau đó từ từ nuốt nó xuống từng chút từng chút.
"A... Sảng khoái... Trở lại một chút..." Trần tổng tựa vào trên ghế salon, nhắm hai mắt hưởng thụ sung sướng do cô dùng miệng mang lại cho hắn.
Ngô Diệu Linh nhẹ nhàng phun ra, liếm hai cái, hung hăng nuốt vào nữa... Qua lại qua lại, công phu trên tay cũng không rơi xuống, gia tăng như con thoi trên cây cột của hắn.
"Con mẹ nó... Thật sự sảng khoái... Mau... Phục vụ lão tử thoải mái... Mảnh đất kia sẽ là của em... Con nhỏ lẳng lơ, sử dùng tuyệt kỹ..." Trần tổng sảng đến có chút ý thức mơ hồ, lớn tiếng la hét: "A... Má... Chính là như vậy... Sâu hơn một chút... Tới một chút..."
Ngô Diệu Linh hút thật chặt, không nhúc nhích...
"A... A... Mau tới... Má... Quá đã..." Giờ phút này hắn đã là người ham hưởng lạc thú, hoàn toàn quên mình là một lãnh đạo nhỏ của quốc gia. Đối với hắn, ở tuổi trung niên mà nói, có thể vớt một khoản liền vớt, thừa dịp tại vị, cực lạc hưởng thụ, quyền lực, phụ nữ, tiền tài... Chỉ cần đưa đến tay, mọi thứ hắn đều dám cầm.
Chỉ chốc lát sau, tay của cô xoa bảo bối của hắn thật chặt, cô nhắm ngay của hắn vào phía dưới mình, ở phía trên chống qua lại, nhẹ nhàng đè xuống, sau đó dùng lực ngồi xuống.
"A... Sướng chết..."
Ngô Diệu Linh nâng một chân lên thật cao, đưa đến trên bả vai của hắn, như vậy nó có thể gần hắn hơn, mà cô cũng có thể lấy được vui vẻ khác biệt, chẳng qua là đối với tư thế cơ thể mà nói, là một loại khiêu chiến rất lớn.
Mà giờ khắc này cũng là lúc cô bắt đầu điên cuồng thi triển mị công của cô, kẹp qua lại, vận động phía trên... Ngôn ngữ kích thích và hấp dẫn...
Thường thường làm xong rồi, Ngô Diệu Linh liền tự nói với mình, chẳng qua là lại chia tay với một người đàn ông mà thôi, nhưng người đàn ông này lại đưa cho cô vật cần tìm, so với tình yêu đầu chua xót kia, những thứ này đều đáng giá.
Nhớ tới người đàn ông lừa cả thân thể lẫn tiền của cô, kết quả quăng cô chạy theo người phụ nữ khác kia, lòng của cô đến nay vẫn còn hận nghiến răng nghiến lợi. Từ đó về sau, thay vì bị đàn ông bỏ rơi, không bằng lợi dụng đàn ông, cô bắt đầu học được dùng thân thể để đổi lấy vật mình muốn từ trên thân đàn ông.