Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196
Dung Khoa thành công thu mua Thái Hoa.
Trần gia đánh bại Lý Hiếu Thiên, tạm thời trở thành hắc đạo lớn nhất.
Tô Tiểu Mễ cũng mới biết, cỗ xe hàng kia là Lý Hiếu Thiên cố ý an bài, khi biết được kế hoạch của mình bị thất bại, hắn muốn trả thù, ba của cô đụng chết con hắn, vậy hắn muốn mẹ của cô tận mắt nhìn thấy con gái mình bị xe đụng chết.
Chẳng qua là hắn không có ngờ tới, muốn hại Tô Tiểu Mễ còn có một người khác, chẳng qua là lão Thiên công bằng, muốn hại người rốt cục lại bị người hại.
Lâm Khải nắm tay Tô Tiểu Mễ đi vào bệnh viện, hắn muốn tới nói với Lãnh Tĩnh Thi, hắn muốn khởi tố cô tội cố ý gây thương tích cho người khác.
Khi bọn hắn đứng ở phòng bệnh của Lãnh Tĩnh Thi, nhìn cô gương mặt mờ mịt lại lộ ra hạnh phúc, hai người bọn họ ngây ngốc đứng nhìn.
"Chính Kiệt, hai người bọn họ là bạn của chúng ta sao?" Lãnh Tĩnh Thi cười ngọt ngào nhìn về phía bọn họ, từ lúc cô nhập viện tới nay, trừ Đoàn Chính Kiệt, đây là lần đầu tiên có người đến thăm cô.
Đoàn Chính Kiệt nháy mắt, ý bảo bọn họ không nên lên tiếng.
"Là bạn làm ăn của anh, em trước ngoan ngoãn ăn cháo, anh cùng bọn họ nói chuyện một chút sẽ trở lại với em có được không?" Hắn trìu mến vuốt ve gương mặt của cô.
Cô gật đầu, mỉm cười nói: "Được rồi mà, anh không cần lo lắng, em sẽ dùng tay trái giải quyết nó!"
*********
Bên ngoài phòng bệnh.
"Lâm tổng, tôi biết anh tới là muốn làm gì, nhưng tôi hi vọng anh bỏ qua cho Tĩnh Thi, cô ấy hiện tại đã mất trí nhớ." Đoàn Chính Kiệt thỉnh cầu nói.
"Nếu như có một ngày, cô ấy nhớ lại tất cả, lại quay trở lại tiếp tục hại Tiểu Mễ, làm sao bây giờ? Cô ấy phạm tội, bị luật pháp trừng trị cũng đúng thôi!"Nghĩ đến việc cô muốn hại chết Tô Tiểu Mễ, Lâm Khải không cách nào tha thứ được, người phụ nữ này lòng dạ quá độc ác.
"Sẽ không, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy đi theo chánh đạo."
"Chính Kiệt, thật ra thì tôi căn bản cũng không tin tưởng cô ấy bị mất trí nhớ. Cô ấy có thể đang giả bộ, lấy phương thức như thế tránh né tội ác mình đã gây ra. Đây có thể chính là một thủ đoạn của cô." Lâm Khải không thể không hoài nghi Lãnh Tĩnh Thi.
"Bác sĩ đã chẩn đoán chính xác rồi, mất trí nhớ thật, đầu của cô ấy bị thương rất nặng, còn có gân tay của cô cũng bị thương rồi, tay phải chẳng khác gì tàn phế, cả đời này cũng không cầm nổi đồ vật gì." Trong mắt của hắn thoáng qua một tia ưu thương, điều này cũng là ông trời trừng phạt cô ấy.
Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng nắm tay Lâm Khải, cười nói: "Nếu như vậy, coi như xong! Có lẽ đây chính là trời cao an bài, nếu như không phải là Lãnh Tĩnh Thi muốn hại em, không chừng em đã bị xe Lý Hiếu Thiên đụng, lúc đó người nằm viện sẽ là em, hoặc em bây giờ cũng như cô ấy, không nhớ gì."
Tô Tiểu Mễ mặc dù đối với hành động của Lãnh Tĩnh Thi cũng rất tức giận, nhưng là trời cao đúng là vẫn còn rủ lòng thương xót cô, dưới sự trùng hợp, ngược lại cứu cô, Lãnh Tĩnh Thi muốn hại người lại gặp phải kiếp nạn, đây là kiếp số.
"Không được, nếu như không phải là trùng hợp, mạng của em có thể cũng không còn, em có biết không?" Lâm Khải ngược lại không bỏ được, bởi vì hắn không muốn về sau cô còn có thể bị một chút tổn thương nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đoàn Chính Kiệt nhìn Lâm Khải, đột nhiên đổi giọng nói "Lâm tổng, tôi sẽ nói với anh một chuyện xưa, nghe xong chuyện này anh sẽ hiểu, có một số việc trùng hợp, hại người cũng là cứu người."
Hắn nhắm mắt một lúc, nuốt nước miếng, mở mắt ra liền nó: "Vào một đêm mưa nọ, có một cô gái từ nhà ra ngoài, đi chưa được mấy bước liền bị một người đàn ông đánh ngất, sau đó bị kéo tới một cái kho hàng. Tại nơi này cô ấy bị ba người đàn ông khác thay phiên nhau cưỡng hiếp. Một tháng sau, cô mang thai, vì vậy, thân thể của cô cũng bị tổn thương, bởi vì cô không thể lưu giữ đứa bé đó."
"Lâm tổng, anh đoán thử coi, cô gái kia tại sao vô duyên vô cớ bị người bắt đi làm điều đồi bại?"
"Anh không cần vòng vo, tôi tới nơi này không phải là nghe Đoàn tiên sinh kể chuyện xưa." Lâm Khải lạnh giọng nói.
"Bởi vì cô gái kia cùng một cô gái khác có khuôn mặt giống nhau như đúc, những người đó vốn là muốn bắt cô gái kia chứ không phải là Tĩnh Thi, nhưng cô ấy lại bị biến thành vật thay thế, mà cô gái kia tên gọi Lãnh Tĩnh Dạ, là người chị cùng cha khác mẹ với Tĩnh Thi!" Đoàn Chính Kiệt thật bình tĩnh nói hết mọi việc.
Mặt của Lâm Khải đột nhiên trắng bệch, hắn nắm tay Tô Tiểu Mễ vô cùng chặt, chặt đến mức khiến tay cô đau nhói. Cô thật muốn vùng tay ra nhưng là nhịn đau, bởi vì khi cô nhìn lên liền thấy mặt hắn đã ửng đỏ.
"Anh tại sao muốn nói cho tôi biết những việc này? Anh làm sao biết?" Nhiều năm như vậy, Lâm Khải vẫn cho là lần đó nhận được tin tức sai lệch. Lần đó hắn nhận được tin nói có người sẽ đối với người bên cạnh hắn gây bất lợi, mà ngày đó hắn là đang cùng Tĩnh Dạ đi mua đồ, nhận được tin tức, hắn liền dẫn Tĩnh Dạ từ phía sau rời đi, chưa từng có nghĩ đến là có một người khác thay thế Tĩnh Dạ.
"Bởi vì tôi vẫn luôn ở bên cạnh Tĩnh Thi, chỉ là tôi cũng không nói cho cô ấy biết chân tướng sự thật. Bao năm nay cô ấy vẫn luôn cho rằng chẳng qua là do mình vận khí không tốt, nếu như tôi nói cho cô ấy biết mọi việc, cô ấy có thể cũng sẽ không yêu anh. Tất cả những chuyện sau này cũng sẽ không phát sinh, tại đêm mưa đó, cô thay cho người phụ nữ anh thích nhất chịu tội, đây cũng là một trùng hợp. Mà bây giờ, cô ấy mặc dù muốn hại Tiểu Mễ, nhưng là dưới sự trùng hợp, cô ấy lại cứu Tiểu Mễ, ngược lại còn khiến mình thành như hiện tại, vậy cũng là một loại báo ứng!"
Đoàn Chính Kiệt rất xảo quyệt đem chuyện phức tạp đơn giản hóa, mà chuyện cô làm hại Lãnh Tĩnh Dạ chết sớm, một chữ cũng không nói tới.
"Khải à, chúng ta đi!" Tiểu Mễ ôn nhu nói, lôi kéo tay của anh đi ra ngoài. Nghe được Đoàn Chính Kiệt kể chuyện, Tô Tiểu Mễ càng thêm tha thứ cho Lãnh Tĩnh Thi, thật ra thì cô ấy cũng là một người đáng thương. Hôm nay mọi chuyện thành ra như vậy, đối với cô ấy mà nói cũng là một loại giải thoát, đối với một người đã không nhớ gì lại tiến hành chèn ép, để cho cô ấy sống trong thống khổ,nếu thật làm như vậy, Tô Tiểu Mễ cô cùng Lãnh Tĩnh Thi trước kia có cái gì khác nhau?
"Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ chiếu cố Tĩnh Thi thật tốt, chúng tôi sẽ quay lại Pháp, tôi cùng cô ấy sẽ sống ở một nơi an tĩnh và cách xa dư luận, vĩnh viễn sẽ không trở về nước." Đối với Tĩnh Thi mà nói, bắt đầu một cuộc sống mới là quan trọng nhất.
Lâm Khải có chút nhẹn ngào, có một số việc đã không cần phải nói nữa, tỷ như cái đêm mưa đó, trong đầu óc hắn nhớ rất rõ, đêm đó trời mưa rất lớn, hắn một tấc cũng không rời Tĩnh Dạ, ngày hôm sau mang cô lên máy bay tư nhân rời đi, lựa chọn một thị trấn nhỏ, bí ẩn, vui vẻ sống đến nửa năm.
Hoặc giả đây là số mệnh, ông trời cũng muốn bọn họ lựa chọn buông tha khởi tố Lãnh Tĩnh Thi!
Trần gia đánh bại Lý Hiếu Thiên, tạm thời trở thành hắc đạo lớn nhất.
Tô Tiểu Mễ cũng mới biết, cỗ xe hàng kia là Lý Hiếu Thiên cố ý an bài, khi biết được kế hoạch của mình bị thất bại, hắn muốn trả thù, ba của cô đụng chết con hắn, vậy hắn muốn mẹ của cô tận mắt nhìn thấy con gái mình bị xe đụng chết.
Chẳng qua là hắn không có ngờ tới, muốn hại Tô Tiểu Mễ còn có một người khác, chẳng qua là lão Thiên công bằng, muốn hại người rốt cục lại bị người hại.
Lâm Khải nắm tay Tô Tiểu Mễ đi vào bệnh viện, hắn muốn tới nói với Lãnh Tĩnh Thi, hắn muốn khởi tố cô tội cố ý gây thương tích cho người khác.
Khi bọn hắn đứng ở phòng bệnh của Lãnh Tĩnh Thi, nhìn cô gương mặt mờ mịt lại lộ ra hạnh phúc, hai người bọn họ ngây ngốc đứng nhìn.
"Chính Kiệt, hai người bọn họ là bạn của chúng ta sao?" Lãnh Tĩnh Thi cười ngọt ngào nhìn về phía bọn họ, từ lúc cô nhập viện tới nay, trừ Đoàn Chính Kiệt, đây là lần đầu tiên có người đến thăm cô.
Đoàn Chính Kiệt nháy mắt, ý bảo bọn họ không nên lên tiếng.
"Là bạn làm ăn của anh, em trước ngoan ngoãn ăn cháo, anh cùng bọn họ nói chuyện một chút sẽ trở lại với em có được không?" Hắn trìu mến vuốt ve gương mặt của cô.
Cô gật đầu, mỉm cười nói: "Được rồi mà, anh không cần lo lắng, em sẽ dùng tay trái giải quyết nó!"
*********
Bên ngoài phòng bệnh.
"Lâm tổng, tôi biết anh tới là muốn làm gì, nhưng tôi hi vọng anh bỏ qua cho Tĩnh Thi, cô ấy hiện tại đã mất trí nhớ." Đoàn Chính Kiệt thỉnh cầu nói.
"Nếu như có một ngày, cô ấy nhớ lại tất cả, lại quay trở lại tiếp tục hại Tiểu Mễ, làm sao bây giờ? Cô ấy phạm tội, bị luật pháp trừng trị cũng đúng thôi!"Nghĩ đến việc cô muốn hại chết Tô Tiểu Mễ, Lâm Khải không cách nào tha thứ được, người phụ nữ này lòng dạ quá độc ác.
"Sẽ không, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy đi theo chánh đạo."
"Chính Kiệt, thật ra thì tôi căn bản cũng không tin tưởng cô ấy bị mất trí nhớ. Cô ấy có thể đang giả bộ, lấy phương thức như thế tránh né tội ác mình đã gây ra. Đây có thể chính là một thủ đoạn của cô." Lâm Khải không thể không hoài nghi Lãnh Tĩnh Thi.
"Bác sĩ đã chẩn đoán chính xác rồi, mất trí nhớ thật, đầu của cô ấy bị thương rất nặng, còn có gân tay của cô cũng bị thương rồi, tay phải chẳng khác gì tàn phế, cả đời này cũng không cầm nổi đồ vật gì." Trong mắt của hắn thoáng qua một tia ưu thương, điều này cũng là ông trời trừng phạt cô ấy.
Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng nắm tay Lâm Khải, cười nói: "Nếu như vậy, coi như xong! Có lẽ đây chính là trời cao an bài, nếu như không phải là Lãnh Tĩnh Thi muốn hại em, không chừng em đã bị xe Lý Hiếu Thiên đụng, lúc đó người nằm viện sẽ là em, hoặc em bây giờ cũng như cô ấy, không nhớ gì."
Tô Tiểu Mễ mặc dù đối với hành động của Lãnh Tĩnh Thi cũng rất tức giận, nhưng là trời cao đúng là vẫn còn rủ lòng thương xót cô, dưới sự trùng hợp, ngược lại cứu cô, Lãnh Tĩnh Thi muốn hại người lại gặp phải kiếp nạn, đây là kiếp số.
"Không được, nếu như không phải là trùng hợp, mạng của em có thể cũng không còn, em có biết không?" Lâm Khải ngược lại không bỏ được, bởi vì hắn không muốn về sau cô còn có thể bị một chút tổn thương nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Đoàn Chính Kiệt nhìn Lâm Khải, đột nhiên đổi giọng nói "Lâm tổng, tôi sẽ nói với anh một chuyện xưa, nghe xong chuyện này anh sẽ hiểu, có một số việc trùng hợp, hại người cũng là cứu người."
Hắn nhắm mắt một lúc, nuốt nước miếng, mở mắt ra liền nó: "Vào một đêm mưa nọ, có một cô gái từ nhà ra ngoài, đi chưa được mấy bước liền bị một người đàn ông đánh ngất, sau đó bị kéo tới một cái kho hàng. Tại nơi này cô ấy bị ba người đàn ông khác thay phiên nhau cưỡng hiếp. Một tháng sau, cô mang thai, vì vậy, thân thể của cô cũng bị tổn thương, bởi vì cô không thể lưu giữ đứa bé đó."
"Lâm tổng, anh đoán thử coi, cô gái kia tại sao vô duyên vô cớ bị người bắt đi làm điều đồi bại?"
"Anh không cần vòng vo, tôi tới nơi này không phải là nghe Đoàn tiên sinh kể chuyện xưa." Lâm Khải lạnh giọng nói.
"Bởi vì cô gái kia cùng một cô gái khác có khuôn mặt giống nhau như đúc, những người đó vốn là muốn bắt cô gái kia chứ không phải là Tĩnh Thi, nhưng cô ấy lại bị biến thành vật thay thế, mà cô gái kia tên gọi Lãnh Tĩnh Dạ, là người chị cùng cha khác mẹ với Tĩnh Thi!" Đoàn Chính Kiệt thật bình tĩnh nói hết mọi việc.
Mặt của Lâm Khải đột nhiên trắng bệch, hắn nắm tay Tô Tiểu Mễ vô cùng chặt, chặt đến mức khiến tay cô đau nhói. Cô thật muốn vùng tay ra nhưng là nhịn đau, bởi vì khi cô nhìn lên liền thấy mặt hắn đã ửng đỏ.
"Anh tại sao muốn nói cho tôi biết những việc này? Anh làm sao biết?" Nhiều năm như vậy, Lâm Khải vẫn cho là lần đó nhận được tin tức sai lệch. Lần đó hắn nhận được tin nói có người sẽ đối với người bên cạnh hắn gây bất lợi, mà ngày đó hắn là đang cùng Tĩnh Dạ đi mua đồ, nhận được tin tức, hắn liền dẫn Tĩnh Dạ từ phía sau rời đi, chưa từng có nghĩ đến là có một người khác thay thế Tĩnh Dạ.
"Bởi vì tôi vẫn luôn ở bên cạnh Tĩnh Thi, chỉ là tôi cũng không nói cho cô ấy biết chân tướng sự thật. Bao năm nay cô ấy vẫn luôn cho rằng chẳng qua là do mình vận khí không tốt, nếu như tôi nói cho cô ấy biết mọi việc, cô ấy có thể cũng sẽ không yêu anh. Tất cả những chuyện sau này cũng sẽ không phát sinh, tại đêm mưa đó, cô thay cho người phụ nữ anh thích nhất chịu tội, đây cũng là một trùng hợp. Mà bây giờ, cô ấy mặc dù muốn hại Tiểu Mễ, nhưng là dưới sự trùng hợp, cô ấy lại cứu Tiểu Mễ, ngược lại còn khiến mình thành như hiện tại, vậy cũng là một loại báo ứng!"
Đoàn Chính Kiệt rất xảo quyệt đem chuyện phức tạp đơn giản hóa, mà chuyện cô làm hại Lãnh Tĩnh Dạ chết sớm, một chữ cũng không nói tới.
"Khải à, chúng ta đi!" Tiểu Mễ ôn nhu nói, lôi kéo tay của anh đi ra ngoài. Nghe được Đoàn Chính Kiệt kể chuyện, Tô Tiểu Mễ càng thêm tha thứ cho Lãnh Tĩnh Thi, thật ra thì cô ấy cũng là một người đáng thương. Hôm nay mọi chuyện thành ra như vậy, đối với cô ấy mà nói cũng là một loại giải thoát, đối với một người đã không nhớ gì lại tiến hành chèn ép, để cho cô ấy sống trong thống khổ,nếu thật làm như vậy, Tô Tiểu Mễ cô cùng Lãnh Tĩnh Thi trước kia có cái gì khác nhau?
"Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ chiếu cố Tĩnh Thi thật tốt, chúng tôi sẽ quay lại Pháp, tôi cùng cô ấy sẽ sống ở một nơi an tĩnh và cách xa dư luận, vĩnh viễn sẽ không trở về nước." Đối với Tĩnh Thi mà nói, bắt đầu một cuộc sống mới là quan trọng nhất.
Lâm Khải có chút nhẹn ngào, có một số việc đã không cần phải nói nữa, tỷ như cái đêm mưa đó, trong đầu óc hắn nhớ rất rõ, đêm đó trời mưa rất lớn, hắn một tấc cũng không rời Tĩnh Dạ, ngày hôm sau mang cô lên máy bay tư nhân rời đi, lựa chọn một thị trấn nhỏ, bí ẩn, vui vẻ sống đến nửa năm.
Hoặc giả đây là số mệnh, ông trời cũng muốn bọn họ lựa chọn buông tha khởi tố Lãnh Tĩnh Thi!
Bình luận facebook