• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (53 Viewers)

  • Chương 331-332-333-334-335-336-337-338-339-340

Chương 331: Thế lực ngầm
“La Nhất Chính bị bắt cóc lâu như vậy rồi, tôi cũng nói với bà không chỉ một lần, sao bà còn nói không biết? Sao lại còn phải giả vờ cầu xin?”
Tôi nói mà lòng thầm coi thường. Nhà họ Cung luôn tự cho mình là đúng không bao giờ để tôi vào mắt, cứ cho rằng dựa vào năng lực của họ là có thể tìm ra một người ở Yến Kinh này.
Nhưng nghĩ thì hay đấy, thực tế thì lại rất tàn khốc. Lúc trước chuyện Cung Chính Văn bắt cóc, Chúc Mi là con gái của người có thể lực lớn bên quân đội, nếu người đó không nói thì không ai dám dây vào chuyện này.
Cho dù thế nào thì chỉ cần dây vào quân đội chính trị là cực kỳ khó giải quyết. Hơn nữa chút thế lực của nhà họ Cung giễu võ dương oai ở Thịnh Hải thì cũng thôi đi, nhưng ở Yến Kinh thì còn kém xa.
Thậm chí ở Yến Kinh nếu ăn nói không biết điều một chút, nếu Đồng An Chi muốn đối phó họ thì với năng lực của Đồng An Chi, nhà họ Cung có lẽ không tồn tại được quá một tháng.
Giọng của bà Cung đã không thể kìm nén được sự tức giận, bà ta bực tức nói: “Phương Dương, cậu thực sự muốn trở thành kẻ tử thù với nhà họ Cung sao?”
Tôi cười ha ha: “Phương Dương tôi đã trở thành kẻ tử thù với nhà họ Cung các người từ lâu rồi, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa. Trong lòng cả tôi và bà đều biết rõ, sao còn giải vờ không hiểu. Hơn nữa, nếu tôi thả Cung Chính Văn thì bà sẽ tha cho tôi sao?”
Bà Cung im lặng. Tôi cười ha ha: “Bản tính con người mà, nếu nhà họ Cung các người cứ nhằm vào tôi như vậy, tất nhiên tôi cũng không thể để mặc. Cứ chờ mà xem, chuyện của Cung Chính Văn lần này là món quà đầu tiên tôi tặng cho các người. Sau này sẽ còn có nữa, món quà thứ hai, món quà thứ ba, tóm lại thì nếu các người không đưa La Nhất Chính về thì bà cứ chuẩn bị tinh thần mười năm sau mới gặp lại thiếu gia Cung Chính Văn nhà bà đi”.
Bà Cung không nói gì, cúp điện thoại ngay. Tôi thì lại cực kỳ sảng khoái vì vừa nãy tôi bật loa ngoài nên Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đều nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Tề Vũ Manh nói: “Nhà họ Cung quả thật là không tốt đẹp gì“”.
Triệu Thư Hằng nhếch môi: “Phương Dương, anh đúng là hay gây chuyện thật. Tôi cũng đã từng tìm hiểu về nhà họ Cung, doanh nghiệp của một gia tộc khá lớn ở Thịnh Hải không cách biệt mấy so với công ty bất động sản An Sơn chúng tôi. Thế mà từ rất lâu về trước anh đã gây thù chuốc oán với họ rồi, chất đấy! Tôi bội phục!”
Nói rồi Triệu Thư Hằng còn giơ ngón cái lên với vẻ châm chọc, tôi cạn lời: “Có phải hôm nay anh ngứa đòn lắm không hả? Vết thương vừa mới khỏi là đã quên đau rồi hả?”
Triệu Thư Hằng hừ một tiếng, không kìm lòng nổi mà sờ mặt mình, lại nổi cáu: “Fuck, đó là do ông đây chưa tóm được mấy tên khốn dám đánh ông đây thôi, nếu không là đã tẩn chết bọn chúng rồi!”
Tôi nói: “Giờ mọi chuyện đã rơi vào bế tắc, nếu cứ tiếp tục điều tra ở đây thì có lẽ sẽ không tra ra được thứ gì hết. Hay là thế này nhé, chúng ta đến tìm thế lực ngầm ở Thịnh Hải”.
Thấy Tề Vũ Manh định nói gì đó, tôi vội vàng ngắt lời: “Cảnh sát Tề, cô đừng sốt ruột, nghe tôi nói đã. Tôi biết cô định nói gì, giờ lực lượng cảnh sát phân bố khắp nơi, vậy tại sao không tìm đến cảnh sát?”
Thấy Tề Vũ Manh gật đầu một cách khó hiểu, tôi mới tiếp tục nói: “Nói thật ra, lực lượng cảnh sát bây giờ quả thật là rất đầy đủ, nhưng cô cũng thấy cục cảnh sát Thịnh Hải rồi đấy, giờ cơ bản đều chia thành hai phe, nếu để cảnh sát đi tìm người thì nói không chừng có người không chỉ không chịu làm mà còn mật báo với phần tử phi pháp, thế thì chúng ta phải làm thế nào?”
Tề Vũ Manh nói: “Cho dù như vậy thì anh cũng không nên nghĩ đến việc đi tìm thế lực ngầm chứ. Tôi là cảnh sát, nếu không phải là lực lượng ở trại tạm giam không đủ thì tôi chỉ muốn bắt hết toàn bộ chúng ngay lập tức! Vậy thì sẽ bớt đi biết bao nhiêu vụ án trị an”.
“Cô xem đi, phe thứ ba có cục phó Trương, có kẻ sai khiến phía sau, có cả một tổ chức những tên du côn, vậy chứng tỏ cục phó Trương đã thông đồng với chúng từ lâu rồi. Nếu kẻ địch đã làm như vậy thì sao chúng ta không thể làm thế?”
Tôi cười hì hì, nói: “Hơn nữa, cảnh sát Tề à, cô thử nghĩ mà xem, giờ nếu chúng ta không thể làm việc được với bên cảnh sát, vậy có phải chúng ta nên đổi một con đường khác không. Mà lúc này, chúng ta tìm đến thế lực ngầm là một cách rất tốt”.
Tề Vũ Manh dường như vẫn hơi không hiểu, liền hỏi: “Vậy vì sao anh biết thế lực ngầm không có người của cục phó Trương? Dù sao thì người của phòng làm việc khoa học bên Lương Thành đã bị mua chuộc hết rồi”.
“Mua chuộc thì dễ, nhưng lại càng dễ bị lộ hơn. Dù là cục phó Trương hay là kẻ sai khiến phía sau, giờ đều đang giấu mình, họ chỉ muốn càng ít người biết chuyện này càng tốt, sao có thể chọn thêm nhiều người để khiến khả năng họ bị bại lộ càng lớn chứ?”
Tôi vừa nhìn Tề Vũ Manh vừa giải thích, thấy biểu cảm cô ấy vui vẻ, lòng tôi cũng thầm thở phào.
“Hơn nữa, thế lực ngầm toàn những tên du côn hống hách, suốt ngày len lỏi ở khắp mọi ngõ ngách, tin tức gì họ cũng moi ra được, còn chúng ta thì sao? Giờ thứ chúng ta thiếu chính là tin tức, thế nên cô nói xem, giờ chúng ta tìm đến thế lực ngầm có phải là lựa chọn tốt nhất không?”
Giải thích xong, tôi cảm thấy miệng khô khốc, phải uống hai cốc nước mới đỡ hơn.
Tề Vũ Manh cuối cùng cũng hiểu ý của tôi, tôi cảm thán: “Cảnh sát Tề, cô quả thực rất giỏi về mặt trinh sát, nhưng còn về IQ thì…”
Tôi còn chưa nói xong đã thấy sau lưng lạnh toát, một luồng sát khí đã xộc thằng lên đầu tôi, tôi vội vàng sửa lời: “Thì còn cao hơn nữa. Tôi vừa nói xong cô đã hiểu rồi. Cô xem, Triệu Thư Hằng hiển nhiên là chả hiểu gì kìa”.
Giờ Tề Vũ Manh mới hài lòng gật đầu, Triệu Thư Hằng thì không vui: “Phương Dương, ý anh là gì hả? Vốn tôi theo anh đến Thịnh Hải là để bàn chuyện hợp tác với công ty National, không ngờ lại bị anh cuốn vào chuyện này, mấy ngày trước còn suýt nữa bị người ta chém, anh chả có lương tâm gì cả.”
Tôi cười hì hì, không nói gì. Nhìn đồng hồ thì đã đến trưa, chúng tôi còn chưa tra ra cái gì, liền định đi ăn cơm, sau đó thì đi tìm thế lực ngầm.
Lúc ăn cơm Tề Vũ Manh đi hỏi một người tâm phúc của cục trưởng Lâm. Cảnh sát đó nói với cô ấy, ở Thịnh Hải có một thế lực ngầm rất nổi tiếng là băng nhóm Thiên Địa, cũng không phải là làm ăn phi pháp gì, nhưng nhân số khá đông, mỗi một lần cảnh sát đều bắt được cả một nắm. Nhưng không có bất cứ chứng cứ phạm tội phi pháp nào, thế nên chỉ đành thả ra.
Tề Vũ Manh bảo người mang tài liệu về băng nhóm Thiên Địa tới, tôi vừa ăn vừa hỏi: “Trong tài liệu này có cách thức liên lạc với Trịnh Cường hoặc là tính cách sở thích gì đó không?”
Cảnh sát đó nói có, tôi liền vội vàng ăn xong rồi lật xem tài liệu. Tôi nói: “Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là phải liên lạc được với người tên Trịnh Chỏng này. Nếu có thể thông qua hắn để tìm được tin tức về La Nhất Chính thì tôi nghĩ chuyện sẽ đẽ dàng hơn nhiều”.
Trịnh Cường là tên đầu sỏ của băng nhóm Thiên Địa. Tôi lật ra sau, quả nhiên có mấy số điện thoại của hắn, nhưng trừ hai số phía sau thì mấy số trước đều không gọi được.
Mà sở thích tính cách của tên Trịnh Cường này còn đơn giản hơn, thích uống rượu, chọc gái.
Chương 332: Gặp lại Ôn Hân
Mỗi người chúng tôi đều đọc một bản tài liệu, tôi nói: “Cảnh sát Tề, nếu cô ngại đi móc nối thì hôm nay, tôi và Triệu Thư Hằng sẽ đi tìm hắn, chúng ta cần phải nhờ hắn giúp”.
Thấy hai người họ đã ăn xong, tôi đứng dậy chuẩn bị xuất phát, không ngờ điện thoại trong túi quần lại đổ chuông.
Thấy là Bạch Vi gọi tới, tôi lập tức nghe máy, nói: “Bạch Vi, hôm nay em sao rồi? Mắt cá chân đã đỡ hơn chưa?”
“Em ở nhà hai hôm, nên cũng đỡ nhiều rồi, vốn cũng có bị nặng đâu”.
Giọng nói của Bạch Vi có vẻ hơi chán chường.
Vốn tôi định an ủi cô ấy mấy câu, nhưng chợt nghẹn lời, hình như tôi đã biết mục đích mà cô ấy gọi cho mình.
Trong lòng tôi thấy hơi bực bội, Bạch Vi thật sự rất ngốc. Dù tôi có nói với cô ấy bao nhiêu lần, thậm chí bày sự thật trần trụi ra trước mặt cô ấy cũng không hề có tác dụng.
Nhưng cùng với đó, tôi cũng thầm cười lạnh. Nhà họ Cung thật sự cho rằng lần ở Xiêng La, vì Bạch Vi nên tôi mới tha cho Cung Chính Vinh, nên lần này nhất định tôi sẽ tiếp tục tha cho Cung Chính Văn vì cô ấy nữa sao?
Thấy tôi không nói gì, Bạch Vi nói: “Phương Dương, có phải anh đã đoán ra được em định nói gì rồi không?”
Tôi “ừ” một tiếng: “Nếu em cũng xin tha cho Cung Chính Văn thì không cần phải nói nữa. Bạch Vi, anh không trách em, nhưng anh mong em phải nhìn nhận rõ hiện thực. Bây giờ, anh mà thả Cung Chính Văn ra thì không khác nào thả hổ về rừng, đương nhiên hắn ta chưa thể ví được với con hổ”.
Trầm mặc một lát, Bạch Vi lại nói: “Phương Dương, mẹ Cung Chính Văn bảo em chuyển lời cho anh là chuyện của La Nhất Chính thật sự không phải do họ làm. Đến hôm nay, bọn họ mới biết được tầm quan trọng của người này, không ngờ vừa điều tra đã biết được mọi chuyện. Họ nói, nhà họ Cung cũng đã bị người ta hãm hại, anh đang hiểu lầm họ”.
Tôi hờ hững đáp: “Bạch Vi, em tin là anh hiểu lầm nhà Cung à?”
“Có thể chuyện của La Nhất Chính không phải do nhà họ làm, nhưng nhắc tới hiểu lầm thì chắc không có”.
Nghe Bạch Vi nói xong, tôi thở phào một hơi. Điều tôi lo nhất bây giờ là Bạch Vi vẫn còn “u mê”, sau đó lại nhận được lời hứa hẹn gì đó của người nhà, nên mới tận tình khuyên bảo tôi.
Mấy lần trước cũng vậy, nhà họ Bạch luôn hứa hẹn với Bạch Vi và cũng hứa hẹn với tôi rằng, chỉ cần tôi tha cho người nhà họ Cung, nhà họ Bạch và nhà họ Cung sẽ không gây phiền phức cho tôi nữa, nhưng chuyện sau đó thì hoàn toàn ngược lại.
Dường như những lời họ nói khi đó chỉ là đang diễn cho tôi xem thôi.
Qua biết bao lần như vậy, tôi đã không còn chút tín nhiệm nào với nhà họ Cung nữa. Còn nhà họ Bạch, uy tín của họ cũng bị gió thổi bay rồi.
Thoáng cái, đến chút cảm giác kính trọng trong lòng tôi dành cho nhà họ Bạch vì họ là người nhà của Bạch Vi cũng đã không còn nữa.
Tôi nói: “Nếu em biết rồi thì tốt. Bạch Vi, anh tin qua biết bao lần như vậy, chắc trong lòng em cũng hiểu rõ anh đã không còn chút lòng tin nào với nhà họ Cung nữa. Thế nên, em đừng xin thay họ nữa làm gì”.
Nghe tôi nói vậy, Bạch Vi thở phào một hơi, hình như cô ấy đã thông suốt, nên chỉ đáp lại một câu vâng.
Tôi vừa định nói thêm mấy câu nữa, nhưng Bạch Vi đã cúp máy.
Tôi nhìn điện thoại, vừa thấy bất đắc dĩ vừa bực mình, tại sao Bạch Vi lại khó hiểu như vậy?
Vì vừa rồi là Bạch Vi gọi đến, nên tôi không mở loa ngoài, mà đi sang một bên nghe máy, hai người Triệu Thư Hằng cũng không đi theo.
Ngắt máy, tôi quay lại nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Cảnh sát Tề, cô chịu trách nhiệm dẫn người đi canh chừng. Nếu phát hiện chúng tôi gặp chuyện gì bất lợi, cô nhớ phải mau chóng tới giúp. Phải biết rằng, Trịnh Cường có rất đông đàn em, chúng tôi chỉ có thể kéo dài một chút thời gian thôi”
Tề Vũ Manh liếc nhìn tôi với vẻ khinh thường, rồi nói: “Tôi đã bỏ mặc anh bao giờ chưa?”
Tôi suy nghĩ rồi đáp: “Ở nhà kho bỏ hoang phía Đông Yến Kinh ngày trước, nếu các cô nổ súng sớm hơn, khéo khi Cung Chính Văn đã không phải dùng đến súng để giết tôi, sau đó cũng không bị kết án dùng súng trái phép và cố ý mưu sát, càng không có chuyện như bây giờ”.
Tề Vũ Manh nổi giận: “Anh có ý gì thế hả Phương Dương? Ý anh là tôi chính là người gây nên cục diện hiện giờ hay sao?”
Tôi cười he he nói: “Tôi đùa thôi, cảnh sát Tề đừng để bụng. Thật lòng mà nói nếu không có cô giúp, chắc giờ cỏ mọc trên mộ tôi đã cao hơn cô rồi”.
Tề Vũ Manh bực tức quay đi xua tay với tôi, sau đó chỉ nói một câu: “Các anh đi đi, tôi ở lại đây sắp xếp”.
Tôi và Triệu Thư Hằng rời khỏi cục cảnh sát, Triệu Thư Hằng ợ một cái, không chờ tôi nhìn sang, anh ta đã giành nói: “He he, đồ ăn hôm nay được phết”.
Tôi bắt taxi ở cổng, Triệu Thư Hằng đứng chờ ở bên cạnh. Trông thấy một chiếc taxi đi tới, âm thanh tăng tốc của chiếc xe vang lên, bỗng có một chiếc Cadillac ATS màu trắng đỗ ngay trước mặt chúng tôi.
Tôi ngẩn ra một lúc, chỉ thấy cửa kính xe hiện ra một nửa gương mặt xinh đẹp. Ngay sau đó, cửa xe chầm chậm hạ xuống, Ôn Hân đeo kính râm xuất hiện trước mặt tôi. Cô ấy mừng rỡ nói: “Phương Dương? Sao cậu lại ở đây? Lần trước không phải cậu nói sau này sẽ làm việc ở Xiêng La à?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, phía sau đột nhiên lại vang lên tiếng còi xe, chiếc taxi đó đỗ phía sau chiếc Cadillac, tài xế gọi lớn lên: “Chàng trai, còn đi xe nữa không?”
Tôi vội đáp: “Anh chờ tôi một lát”.
Dứt lời, tôi nhìn sang Ôn Hân. Cô ấy vươn cánh tay trắng như ngọc ra khỏi cửa xe, kéo lấy tôi, rồi hô lên với tài xế taxi ở đằng sau: “Anh ơi, không cần chờ nữa đâu, tôi sẽ đưa anh ấy đi”.
Người tài xế taxi đó cũng không nói gì, kéo cửa kính lên, liếc chúng tôi một cái rồi rời đi.
Tôi hơi cạn lời, còn Ôn Hân thì bật cười: “Phương Dương, cậu xem taxi đi mất rồi, lên xe tôi đi, các cậu đi đâu thì tôi đưa đến đó”.
Nói rồi, Ôn Hân mở cửa xe, tôi leo lên.
Nhưng cửa sau mãi không mở ra, lúc tôi đang nghi hoặc thì nhìn thấy Triệu Thư Hằng đang nhìn Ôn Hân, anh ta xoa xoa bàn tay, trên mặt nở một nụ cười như gió xuân ấm áp.
Nếu không hiểu rõ con người anh ta, kiểu gì tôi cũng bị dáng vẻ này của anh ta đánh lừa.
“Phương Dương, anh bạn này của cậu sao thế? Không phải các cậu đang rất vội à? Bảo anh ta mau lên xe đi”.
Ôn Hân liếc nhìn tôi, như đã bị Triệu Thư Hằng nhìn tới mức hơi ngại ngùng. Cô ấy vội ngoảnh sang phía khác, chỉ lưu lại cho tôi mái tóc và một mùi hương dìu dịu.
Tôi ho khan một tiếng, cuối cùng Triệu Thư Hằng cũng phản ứng lại, vội ngồi vào ghế sau, rồi giơ tay ra nói: “Hi người đẹp, tôi là Triệu Thư Hằng, bạn của Phương Dương”.
Ôn Hân không ngoảnh đầu lại, chỉ ừm một tiếng, rồi hờ hững nói: “Anh thắt dây an toàn vào đi”.
Bị ngó lơ, Triệu Thư Hằng đành phải ngượng ngùng rụt tay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi nhìn tôi qua gương chiếu hậu với vẻ mặt đố kỵ.
Ôn Hân nhìn tôi nói: “Phương Dương, các cậu định đi đâu?”
Gặp Ôn Hân vào lúc này, tôi cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng một cách kỳ lạ. Nghe thấy cô ấy hỏi mình, tôi cũng chỉ đành nói cho cô ấy biết tên của quán bar mà tôi đã đọc được trong tài liệu.
Theo ghi chép trong tài liệu, đó là một trong những quán bar mà Trịnh Cường thích nhất, mười hôm thì phải có chín hôm hắn ở đó.
Ôn Hân khởi động xe, rồi nói với vẻ ghen tuông: “Nhìn không ra đấy nha. Tôi cứ tưởng cậu đang vội đi làm gì, hóa ra là chuẩn bị đến quán bar gặp phụ nữ”.
Chương 333: Bị bắt cóc rồi
Lâu rồi không gặp, Ôn Hân lại nói một câu như vậy, tôi ngẩn ra chưa kịp lên tiếng, Triệu Thư Hằng ngồi ở phía sau đã lười nhác nói: “Oa, Phương Dương, anh có phúc thật đấy”.
Tôi ngại ngùng sờ mũi, Ôn Hân bật cười: “Được rồi, tôi đùa với cậu thôi. Nhưng Phương Dương này, các cậu vội đến quán bar như thế làm gì?”
Nói rồi, sắc mặt Ôn Hân nghiêm lại: “Theo tôi được biết, quán bar đó được một đám côn đồ xã hội đen bảo kê”.
Đột nhiên Ôn Hân phanh gấp, suýt nữa tôi nhào người lên tấm kính chắn gió phía trước, sau đó tôi nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô ấy: “Không phải người nào đó của cậu đang bị uy hiếp đấy chứ?”
Tôi phản ứng lại, nuốt nước miếng đáp: “Không, Ôn Hân, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đến đó xem sao thôi”.
Ôn Hân nhìn tôi một cách cổ quái, rồi lại nhìn Triệu Thư Hằng ở ghế sau vẫn chưa hoàn hồn, sau đó mới tiếp tục lái xe.
Ôn Hân lại nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, chắc quán bar chưa mở cửa đâu. Hay là sau khi đến đó, chúng ta cùng đi kiếm một quán cà phê nào đó ngồi đi. Phương Dương, coi như bạn học cũ gặp gỡ hàn huyên nhé!”
Triệu Thư Hằng đột nhiên trợn tròn mắt hỏi: “Cái gì? Hai người là bạn học á?”
Nhìn anh mắt kinh ngạc hiện giờ của anh ta, tôi dám chắc nếu anh ta vừa uống một ngụm nước, chắc chắn tôi và Ôn Hân đã bị anh ta phun cho ướt sũng người rồi.
Tôi khó hiểu hỏi: “Sao? Chúng tôi không thể là bạn học à?”
Ôn Hân chớp chớp mắt, rồi lại nghe thấy Triệu Thư Hằng chẹp miệng cảm thán: “Một cô gái xinh thế này lại là bạn học của Phương Dương anh, thế mà chưa bị anh hạ độc thủ, đúng là lạ thật”.
Ôn Hân đáp lại một cách không đầu không đuôi: “Người ta đang muốn bị hạ độc thủ mà chưa có cơ hội đây. Năm xưa, Phương Dương có cô bạn gái cực xinh, nên đã hài lòng lắm rồi”.
Tôi không khỏi đỡ trán, cuối cùng tôi đã hiểu lòng đố kỵ của phụ nữ là thứ đáng sợ nhất trên đời này.
Câu nói này của Ôn Hân làm tôi nhớ lại những ngày tháng còn ở bên Lâm Lạc Thủy. Bắt đầu từ thời đại học, cuộc sống của tôi dường như chỉ còn lại mỗi mình cô ấy, còn những thứ khác rất khó lọt vào mắt tôi. Ngày đó, cô ấy chính là ánh trăng trong lòng tôi.
Đáng tiếc là mọi chuyện đã kết thúc rồi, bây giờ chẳng còn lại gì nữa.
Nghe thấy Ôn Hân nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức nghẹn họng, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Còn tôi thì len lén nhìn Ôn Hân, bây giờ, gương mặt của cô ấy hơi ửng đỏ. Hình như biết tôi đang nhìn lén mình, thoáng cái, làn da của cô ấy như trở nên trong suốt.
Trong xe vừa yên tĩnh lại, tôi đột nhiên cảm thấy có người gọi cho mình. Tôi nhìn thì thấy là một số lạ gọi từ quê Quế Ninh của tôi tới, nên cau mày.
Tôi nghe máy, chỉ nghe thấy một giọng nói khá quen ở đầu bên kia gào lên: “Phương Dương đâu? Tôi tìm Phương Dương, có chuyện gấp”.
Tôi hỏi dò: “Cậu là Chu Hỉ Tài à?”
Chu Hỉ Tài chính là cảnh sát ở đồn công an tại quê tôi. Cách đây không lây, vì lo lắng bố mẹ mình bị nhà họ Cung uy hiếp, tôi đã nhờ cậu ta để ý họ giúp mình. Không ngờ bây giờ, tôi lại nhận được điện thoại của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn đổi số, trái tim tôi chợt lạnh đi.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển của Chu Hỉ Tài ở đầu dây bên kia, tôi nói tiếp: “Chu Hỉ Tài bình tĩnh, từ từ nói đi xem nào. Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Chu Hỉ Tài đáp: “Bố mẹ cậu, bố mẹ cậu bị bắt cóc rồi! Tôi không đem theo điện thoại, nên mượn máy đồng nghiệp để gọi cho cậu. Bây giờ, tôi đang đuổi theo bọn họ, nhưng không kịp, họ chạy mất rồi!”
“Cái gì?”
Đầu tôi nổ tung, toàn thân như bị sét đánh.
Ngay sau đó, trong lòng tôi dâng lên một nỗi sợ vô tận, không nhịn được mắng: “Mẹ cái nhà họ Cung khốn kiếp! Tao mà không đập chết chúng mày thì sẽ không mang họ Phương nữa!”
Nhà họ Cung đáng chết, bây giờ họ còn dám lấy người nhà ra để uy hiếp tôi!
“Phương Dương, sao thế?”
Khi tôi đang giận ngút trời, đột nhiên có một bàn tay mang theo hương thơm vỗ vai tôi. Tôi ngoảnh sang thì trông thấy gương mặt lo lắng và nghi hoặc của Ôn Hân.
Chu Hỉ Tài ở đầu bên kia ngẩn ra một lúc rồi hỏi: “Nhà họ Cung? Nhà họ Cung nào?”
Vì sự việc phức tạp, nên bây giờ, tôi không có đủ thời gian để giải thích, chỉ nói: “Không có gì, chuyện này nói ra dài lắm. Chu Hỉ Tài, cậu có biết nhóm người nào bắt cóc bố mẹ tôi không? Có tin tức gì khác nữa không?”
Chu Hỉ Tài thở dài đáp: “Không. Lần trước, cậu dặn tôi chăm sóc bố mẹ cậu giúp cậu, không ngờ mới có mấy ngày…”
“Được rồi, tôi không trách cậu, cảm ơn người anh em. Lần sau về quê, tôi sẽ mời cậu uống rượu. Giờ cậu tìm gấp giúp tôi xem có thông tin gì liên quan không, tôi nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ cách”.
Tôi cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề hơn, nếu bây giờ người nhà họ Cung đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ lột da rút gân họ!
Được, nếu các người đã muốn dùng cách này để uy hiếp tôi thì tôi cũng không khách sáo nữa.
Nghĩ đến đây, tôi gọi điện cho Đỗ Minh Cường, rất nhanh điện thoại đã kết nối.
Tôi không nhiều lời, lập tức nói thẳng: “Anh Cường, bố mẹ tôi bị nhà họ Cung bắt cóc rồi”.
Đỗ Minh Cường trầm mặc một lát, sau đó mới cất giọng nói quen thuộc: “Bắt cóc? Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người đến Thịnh Hải giúp cậu ngay”.
Tôi nói: “Không, không cần đến đây giúp tôi. Tôi gọi cho anh chỉ muốn nhờ anh giúp làm một việc khác. Nếu nhà họ Cung đã không khách khí như vậy, tôi cũng sẽ không nương tay nữa. Hi vọng anh có thể tìm người cho nhà họ Cung nhớ là Hoa Hạ là một đất nước pháp trị. Ngoài ra, quê tôi ở Quế Ninh, bố mẹ tôi bị bắt cóc ở đó. Nếu anh có đủ người, mong anh đi tìm hộ tôi. Hiện giờ, tôi đang vướng chút chuyện ở Thịnh Hải, nên không đi được”.
Đỗ Minh Cường vui vẻ đồng ý: “Được, tôi cũng đang chuẩn bị xử nhà họ Cung đây. Món nợ lần trước với Đỗ Minh Hào, tôi còn chưa tính rõ ràng với họ. Không ngờ lần này, họ lại giở trò với người nhà của cậu. Đến xã hội đen còn biết không được đụng đến người nhà nhau. Được, cậu cứ yên tâm. Bây giờ, tôi sẽ cho người đến Quế Ninh cứu hai bác ngay, rồi lại sai người đến Thịnh Hải, xem có gì giúp được cậu không”.
Nghe thấy vậy, tôi cũng yên tâm phần nào. Hai bác, Đỗ Minh Cường thật sự đã coi tôi là anh em. Nhưng bây giờ để lật đổ nhà họ Cung, tôi cũng chỉ có thể nhờ Đồng An Chi, lợi dụng sức mạnh của tập đoàn Vọng Thiên để đánh đổ nhà họ Cung hoàn toàn, không chừa một mảnh giáp.
Sự việc vội vã, còn thời gian thì gấp rút. Dù Ôn Hân đang ở đây, nhưng tôi cũng mặc. Tuy tôi nói không quá lớn, nhưng trong xe im ắng một cách lạ thường, nên hai người họ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngắt máy của Đỗ Minh Cường xong, tôi lại gọi cho Đồng An Chi. Không ngờ lại không có ai nghe máy, tôi gọi lại thì vẫn vậy.
Tôi cau mày, nhìn ra ghế sau, hỏi Triệu Thư Hằng: “Anh Đồng có phương thức liên lạc cá nhân nào không?”
“Thế nào là phương thức liên lạc cá nhân?”
Triệu Thư Hằng chớp mắt hỏi.
“Bây giờ, tôi gọi cho ông ấy không được”.
Nói rồi, tôi đưa điện thoại cho anh ta. Triệu Thư Hằng liếc nhìn, khinh bỉ nói: “Số anh gọi là số điện thoại riêng của chú ấy rồi đấy”.
Chương 334: Phán đoán
Triệu Thư Hằng nhún vai: “Tôi cũng không biết tại sao anh lại được chú Đồng trọng dụng đến vậy, còn cho anh số điện thoại cá nhân nữa. Nhưng đáng tiếc là cho đến tận bây giờ, tôi cũng chỉ thấy anh giỏi đánh nhau thôi”.
Ôn Hân cũng nói: “Đúng vậy, tôi cũng không nhìn ra cậu có điểm gì tốt đẹp cả”.
Dứt câu, cô ấy lại thầm thì nói tiếp: “Nhưng lại rất thu hút người khác”.
Tôi bình tĩnh lại, lắc đầu cười khổ. Chưa nhắc đến Ôn Hân vội, chuyện bố mẹ tôi bị bắt cóc có lẽ chưa chắc đã do nhà họ Cung làm.
Bây giờ, tôi không chỉ đang đánh cuộc với nhà họ Cung, mà còn một thế lực phe thứ ba có mục đích bất minh xen vào nữa. Nếu chuyện này là do họ làm, muốn đẩy nhanh mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Cung, cũng có thể là vậy.
Nhưng tôi nghĩ mãi không ra lý do là gì, nói cách khác là họ làm vậy thì có lợi lộc gì?
Ôn Hân hỏi: “Phương Dương, bố mẹ cậu xảy ra chuyện à?”
Có lẽ cô ấy đã nghe thấy những lời tôi nói lúc nãy, nên tôi cũng chẳng giấu giếm làm gì, bèn nói: “Ừ, chắc là do một kẻ thù nào đó của tôi làm”.
Ôn Hân ngoảnh sang nhìn tôi, khẽ chớp hàng lông mi dài: “Tôi có giúp gì được không?”
Tôi chỉ vào vô lăng: “Có, lái xe cho cẩn thận đi cô nương”.
Nói rồi, tôi cười ha ha, cố kiềm chế cơn giận trong lòng, tôi cười nói: “Đừng có để quân chưa thắng đã từ trần”.
Ôn Hân liếc nhìn tôi, nói: “Sắp đến quán bar mà cậu bảo rồi”.
Tôi nghĩ dẫu sao bây giờ, Ôn Hân cũng đã biết chuyện rồi, nên bèn nói: “Ôn Hân, cậu đã ở Thịnh Hải nhiều năm, thế có biết ai tên là Trịnh Cường trong quán bar ấy không?”
Ánh mắt Ôn Hân lóe lên: “Trịnh Cường? Cậu tìm hắn làm gì?”
“Cậu biết à?”
Tôi cũng tiện miệng hỏi thôi, không ngờ Ôn Hân thật sự biết người này.
Ôn Hân cười đáp: “Trước đây có biết, hắn chính là tên đầu sỏ lưu manh nổi tiếng ở Thịnh Hải, các cậu tìm hắn làm gì?”
Tôi sờ đầu đáp: “Chúng tôi đến tìm hắn để nhờ vả”.
Ôn Hân gật đầu như có điều suy nghĩ, tôi nói: “Bây giờ, cậu đang làm ở công ty đầu tư mạo hiểm cơ mà, sao lại rảnh rang thế này?”
“Phương Dương, cậu khinh thường ai thế hả? Tốt xấu gì thì tôi cũng là lãnh đạo tầm trung. Bây giờ mà còn phải ngồi làm việc ở công ty thì đúng là quá mất mặt”.
Ôn Hân trả lời một cách không khách sáo.
Triệu Thư Hằng cười lớn: “Đúng vậy, Phương Dương, anh xem đi, tôi là phó tổng giám đốc của An Sơn, anh là trợ lý giám đốc bộ phận thị trường của Vọng Thiên, chẳng phải cũng đều đang làm việc bên ngoài công ty hay sao?”
Tôi cười khan vài tiếng không trả lời, mà nhìn con đường lớn phía trước, trong lòng vẫn chưa thôi hoảng loạn. Bố mẹ tôi bị bắt cóc, rốt cuộc là ai làm?
Nếu là nhà họ Cung thì chuyện này không dễ xử lý một chút nào.
Nói thì lâu, chứ ba người chúng tôi mới ngồi trên xe chưa được bao lâu thì đã tới quán bar được ghi chép trong tài liệu rồi.
Tôi nhìn tên quán bar, sau khi chắc chắn không nhìn nhầm thì mới xuống xe. Ôn Hân muốn đi theo, nhưng tôi nói: “Ôn Hân, cậu đừng vào, lát nữa có thể chúng tôi sẽ có vài chuyện khác”.
Ôn Hân cau mày: “Phương Dương, tôi đã học Taekwondo rồi. Cậu đang lo nếu các cậu xảy ra xô xát với đám người của Trịnh Cường thì tôi sẽ làm vướng víu tay chân chứ gì?”
Tôi vội vàng cười xòa, nói không dám.
Bây giờ vẫn còn sớm, quán bar chưa mở cửa. Vì thế, chúng tôi đành đi dạo loanh quanh, nhưng càng đi, lòng tôi càng rối bời. Bây giờ, bố mẹ tôi đã bị bắt cóc, chưa biết sống chết thế nào, còn tôi thì cứ quanh quẩn ở đây. Nếu tôi về quê sẽ khiến La Nhất Chính xảy ra chuyện, như vậy thì tôi còn thấy khó chịu hơn là bị giết chết.
Còn bố mẹ tôi thì càng không cần phải nói, lần trước, tôi và Bạch Vi cùng về, ánh mắt và lời nói hai người dành cho cô ấy, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ.
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông, là Cung Chính Vinh gọi tới. Tôi nghĩ tới một số chuyện, vừa nghe máy đã hỏi: “Cung Chính Vinh, chuyện này có phải do mày làm không?”
Cung Chính Vinh vẫn có vẻ mù mờ: “Chuyện gì? Tôi gọi cho cậu là để thương lượng, phải thế nào thì cậu mới chịu thả em tôi ra?”
Tôi cười lạnh nói: “Chúng ta đều quá hiểu nhau rồi, mày không cần phải vòng vèo nữa. Nói đi, phải thế nào thì mày mới thả bố mẹ tao ra?”
Cung Chính Vinh vỗ tay nói: “À, cậu nói đến chuyện này hả? Cậu không nói thì tôi cũng quên khuấy đi mất. Mẹ tôi vừa bảo với tôi, lúc sáng đã sai người đến Quế Ninh, vốn định tìm cậu thương lượng. Không ngờ hai lần mẹ con tôi gọi cho cậu, cậu đều lôi một người vô căn cứ ra để cười nhạo hai mẹ con tôi, nên chúng tôi đành phải dùng cách gậy ông đập lưng ông vậy”.
Cung Chính Vinh có vẻ càng nói càng vui, còn tôi thì lập tức hiểu ra vấn đề. Sáng nay, hoặc là sớm hơn, mẹ hắn đã sai người đến Quế Ninh, chuẩn bị bắt cóc bố mẹ tôi bất cứ lúc nào.
Còn tôi thì không chút nghĩ ngợi từ chối khi hai mẹ con họ gọi điện cho mình để cầu xin. Đương nhiên, tôi cũng không hề muốn tha cho Cung Chính Văn.
Vì vậy, mẹ Cung Chính Vinh càng có lý do hơn. Sự phẫn nộ khiến bà ta mất đi lý trí, lập tức ra tay, sai người bắt cóc bố mẹ tôi, để chuẩn bị đến tìm tôi thương lượng.
Bảo tôi khuyên Chúc Mi tha cho Cung Chính Văn, lợi thế trong tay họ chính là bố mẹ tôi.
Rõ ràng là Bạch Vi lại tiếp tục bị họ lợi dụng. Cuộc gọi chiều nay hoàn toàn là để đánh lạc hướng tôi. Tôi nhẩm tính thời gian, lúc Bạch Vi gọi cho tôi, người nhà họ Cung đã ra tay với bố mẹ tôi rồi.
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nói: “Tôi nên nghĩ ra từ sớm mới phải, với mức độ vô liêm sỉ của các người thì làm ra loại chuyện này cũng không có gì là lạ, bây giờ còn cắn ngược lại tôi một phát. Được, không phải các người muốn thương lượng à? Bắt đầu luôn đi”.
Nhưng đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng, tôi cũng không nói gì. Bây giờ, hai bên đều đang giữ con tin quan trọng nhất của nhau, bên nào lên tiếng trước thì sẽ rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng Cung Chính Vinh không nhịn được nữa, nói: “Cậu thả Chính Văn ra trước đã”.
Tôi cười lạnh nói: “Anh thật sự tưởng bối cảnh quân đội là nơi nhà anh có thể tùy ý chọc vào à? Cung Chính Văn vào tù, đến ông trời cũng không cứu được”.
“Thế thì cậu phải nghĩ cách để Chính Văn được giảm án thêm ba năm, không thì đừng hòng gặp lại bố mẹ mình nữa”.
Giọng nói của hắn trầm xuống.
Tôi bật cười: “Anh thả bố mẹ tôi ra trước, tôi lập tức xin Chúc Mi. Nếu không, hai anh em nhà anh cứ chờ mười năm nữa mà diễn màn kịch trùng phùng đi”.
“Cậu uy hiếp tôi? Đừng quên, bố mẹ cậu đang ở trong tay tôi đấy”.
Giọng điệu của hắn cũng đầy giận dữ, tôi tin trong lòng chúng tôi bây giờ đều mong muốn xé xác đối phương.
“Tôi không uy hiếp, mà thật ra là một nguyên tắc rất đơn giản. Qua kinh nghiệm của lần trước có thể thấy, nhà họ Cung các anh không còn chút uy tín nào trước mặt tôi cả. Ngược lại, Phương Dương tôi thì luôn nói là làm, cứ nhìn những lần tôi hợp tác với nhà anh thì rõ”.
Tôi không ngừng suy tính trong đầu, cố gắng mau chóng nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này một cách nhanh nhất.
Chương 335: Chúc Mi giúp đỡ
“Phương Dương, cậu muốn đàm phán thế nào?”
Cung Chính Vinh trầm giọng hỏi.
“Tôi muốn đàm phán thế nào ư? Còn thế nào được nữa? Các anh đã bắt cóc bố mẹ tôi, mà giờ còn hỏi tôi à? Đúng là nực cười”.
Tôi bật cười ha ha: “Nhưng nếu anh đã hỏi vậy thì tôi nhắc lại với anh thêm một lần nữa. Trước năm giờ chiều nay, tôi phải nghe thấy tin bố mẹ tôi đã về nhà an toàn. Anh cũng biết đấy, bộ phận tư pháp chỉ làm việc đến năm rưỡi chiều thôi”.
Cung Chính Vinh nói: “Không được, trừ khi cậu thả em tôi ra trước”.
Hắn vừa dứt lời, điện thoại lại rơi vào im lặng, tôi nói: “Được, tôi cho các người một cơ hội. Tôi sẽ liên lạc với Chúc Mi trước, nhờ cô ấy giúp. Nếu Cung Chính Văn được giảm án xuống còn bảy năm, các anh phải lập tức thả bố mẹ tôi ra. Không thì chắc anh cũng biết rồi đấy, chẳng những không giảm, mà sẽ còn tăng án”.
Lần này, Cung Chính Vinh đã vui vẻ hẳn lên, lập tức nói: “Được. Tôi chờ tin tốt của cậu đấy, Phương Dương”.
Nói rồi, hắn cúp máy.
Ngắt máy rồi, trong lòng tôi rối như tơ vò. Quanh co vòng vèo thế nào, cuối cùng lại trở về đây. Tôi cứ nghĩ mình và Chúc Mi sẽ không còn liên hệ hay gặp gỡ nữa, không ngờ bây giờ, tôi còn phải nhờ cô ấy giúp đỡ.
Ôn Hân nhìn tôi nói: “Phương Dương, sự việc nghiêm trọng lắm à?”
Triệu Thư Hằng đứng một bên ngậm lá cây ngắm các cô chân dài, không hề có ý nhìn sang tôi.
Tôi đáp: “Ừ, đúng là rất nghiêm trọng. Tôi cứ nghĩ mấy hôm nữa là sự việc sẽ kết thúc, nào ngờ hôm nay lại có sự cố”.
“Nhà họ Cung… có phải chính là mấy người đã thuê mấy tên cầm súng đuổi giết chúng ta ở đảo Phuki, Xiêng La không?”
Ôn Hân cúi đầu suy nghĩ, rồi chợt hỏi.
Tôi đáp: “Đúng vậy”.
Dứt lời, tôi lại bật cười: “Đúng là oan gia mà”.
Ôn Hân chớp mắt nói: “Phương Dương, không phải các cậu định tìm người tên là Trịnh Cường à? Nhưng tôi nghe nói không phải ngày nào hắn cũng đến quán bar này đâu”.
“Ừ, nhưng chúng tôi cũng chỉ còn cách này thôi, cố còn nước còn tát”.
Nói rồi, tôi xem đồng hồ. Bây giờ đã là ba rưỡi chiều, tôi thở dài một hơi, lấy điện thoại ra. Ôn Hân rất thông minh đi sang một bên, không hề có ý nghe lén tôi nói chuyện.
Tôi gọi cho Chúc Mi, bấy giờ mới nhớ ra, hình như từ khi có số điện thoại của cô ấy, tôi chưa từng chủ động gọi cho cô ấy một lần nào.
Chuông điện thoại của Chúc Mi là nhạc phim Đô rê mon, bộ phim hoạt hình khiến chúng ta thương nhớ khi còn nhỏ, không ngờ hôm nay, tôi vẫn có thể nghe thấy.
Từ đó có thể thấy, Chúc Mi thật sự vẫn chỉ là một cô nhóc, vậy mà tôi lại lôi cô ấy vào vòng xoáy to lớn của mình và nhà họ Cung. Điều may mắn duy nhất là thế lực của người nhà cô ấy có thể bảo đảm cho cô ấy bình yên vô sự.
Chẳng mấy chốc, Chúc Mi đã nghe máy, sau đó giọng nói có vẻ mừng rỡ của cô ấy vang lên: “Phương Dương? Cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi rồi à? Tôi còn tưởng cả đời này, anh cũng không gọi cho tôi đấy”.
Tôi ho khan một tiếng, chỉ cảm thấy câu nói này có vẻ hơi sai sai. Nhưng sai ở đâu thì tôi không nói ra được, tôi nói: “Cô dạo này thế nào? Vết thương lần trước đã khỏi chưa?”
Chúc Mi cười hi hi đáp: “Khỏi rồi, vết thương ngoài da ý mà. Nhưng nhắc đến chuyện lần trước, Phương Dương, anh xem anh nên dạy tôi đánh nhau đi chứ. Như vậy thì tôi sẽ không còn là gánh nặng của anh nữa, sau này nếu có người bắt nạt anh, tôi cũng có thể đánh họ giúp anh!”
Trong lòng tôi vừa thấy bất đắc dĩ, vừa cười khổ. Cô nhóc này đã mau chóng quên chuyện cô ấy tới tìm tôi, rồi bị Bạch Vi bắt gặp rồi. Bây giờ đã khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát của lúc trước, thậm chí tôi còn hoài nghi có phải cô ấy đã quên hết mọi chuyện rồi không?
Tôi đáp: “Nếu cô thật sự muốn học thì có thể tìm người nhà cô ý, không phải họ là…”
Trong lòng tôi thật sự có chút hoài nghi, nhà Chúc Mi có người làm trong quân đội, chắc chắn là người có thể dạy cô ấy đánh nhau, nhưng cô ấy luôn không nhờ tới họ.
Chúc Mi có vẻ không vui nói: “Anh thì hiểu cái gì? Tôi không thích loại võ dạy trong quân đội”.
“Thế cô thích loại võ nào? Tôi có quen một võ sư quyền pháp. Nếu cô thích, tôi có thể giới thiệu cho”.
“Tôi thích kiểu của anh ý… Phương Dương, anh đừng giận, ý của tôi là… anh mau nhận lời dạy võ cho tôi đi, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa”.
“…”
Tôi không khỏi thở dài một hơi, rồi nhìn bản thân trong màn hình điện thoại, sau đó than thở nói: Phương Dương à Phương Dương, mày có tài cán gì, mà sao lại có nhiều cô gái xuất sắc tranh nhau tới tìm như thế?
Trong đầu tôi đột nhiên nhớ đến Văn Giai, cô gái suýt nữa đã trở thành người yêu của tôi. Tôi cũng nhớ đến cô bạn gái cũ Lâm Lạc Thủy, đương nhiên còn có cả Bạch Vi, người không biết đã có thể coi là bạn gái hiện tại hay chưa.
Tôi liếc nhìn Ôn Hân đang đứng cách đó không xa. Bây giờ, cô ấy cũng đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vẫn là vẻ mặt tự tin ấy, dường như mọi thứ đều nằm trong tay cô ấy.
Kiểu người như cô ấy mà không làm tài chính thì đúng là phí hoài. May là cô ấy thật sự làm việc ở một xí nghiệp đầu tư mạo hiểm, đồng thời còn là lãnh đạo cấp cao.
“Alo, Phương Dương, anh còn nghe không đó?”
Tôi còn đang mải suy nghĩ vu vơ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Chúc Mi, tôi giật mình đáp: “Có, có”.
Chúc Mi trầm mặc một lúc, rồi hỏi: “Thế tôi vừa nói gì?”
“…”
Thấy đầu bên kia chuẩn bị tiếp tục rơi vào im lặng, tôi hít sâu một hơi nói: “Chúc Mi, thật ra lần này tôi gọi cho cô là muốn nhờ cô giúp một chuyện”.
Ngạc nhiên là Chúc Mi không hề đáp lời như nhiều cô gái khác, ví dụ như: thì ra chỉ lúc cần, tôi mới tìm cô ấy.
Chúc Mi chỉ khẽ đáp “ừ” một tiếng: “Anh nói đi”.
“Chúc Mi, có lẽ chuyện này hơi trái ý cô, nên lát nữa cô hãy suy nghĩ thật kỹ, không cần phải trả lời tôi ngay”.
Dứt lời, không thấy Chúc Mi nói gì, tôi nói tiếp: “Bố mẹ tôi đã bị người nhà họ Cung bắt cóc”.
“Hai bác bị bắt cóc á? Chuyện là thế nào?”
Rõ ràng Chúc Mi rất bất ngờ.
Tôi sắp xếp mạch suy nghĩ, kể lại chuyện cho Chúc Mi nghe, nói: “Bây giờ, nhà họ Cung đã bắt cóc bố mẹ tôi, rồi dùng họ để uy hiếp tôi, bắt tôi thông qua người nhà của cô để giảm hình phạt cho Cung Chính Văn. Chúc Mi, cô không cần phải trả lời tôi ngay, cứ suy nghĩ cho kỹ”.
Chúc Mi chỉ nói: “Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi, lượng tin tức lớn quá. Nhưng nếu anh đã nhờ tôi giúp, sao tôi có thể từ chối? Huống hồ đây còn là chuyện của hai bác. Tôi đồng ý, tôi sẽ đi nói chuyện với người nhà”.
Dứt lời, Chúc Mi cúp máy. Lúc cất điện thoại đi, tôi cảm thấy mình như vừa trải qua một trận chiến, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào nữa.
Thấy tôi đã gọi điện xong, Ôn Hân đi tới, cười hỏi: “Thế nào rồi?”
Tôi miễn cưỡng mỉm cười, đáp: “Ôn Hân, chúng tôi còn phải chờ Trịnh Cường ở đây. Nếu cậu bận thì cứ về trước đi”.
Ôn Hân có vẻ không vui đáp: “Không phải tôi đã nói sẽ ở cùng các cậu rồi à? Tôi sẽ không làm liên lụy đến các cậu đâu, làm gì mà cứ đuổi tôi đi thế?”
Chương 336: Nhờ anh giúp
Tôi cười gượng nói: “Không phải tôi đuổi cậu đi, mà là muốn tốt cho cậu. Không giấu gì cậu, tôi và anh ta, chính là Triệu Thư Hằng ý, và một người bạn khác nữa. Chúng tôi vừa đến Thịnh Hải, đã bị một nhóm lưu manh đuổi chém”.
Triệu Thư Hằng đột nhiên chen vào một câu: “Đúng đấy, may mà chúng tôi chạy nhanh. Không thì hôm nay, người đẹp không còn nhìn thấy Phương Dương nữa đâu, mà chỉ còn một bức ảnh đen trắng thôi”.
Tôi và Ôn Hân cực kỳ ăn ý cùng lườm anh ta, Triệu Thư Hằng đang vừa cười vừa nói nhìn chúng tôi. Thấy chúng tôi ngoảnh lại, anh ta lập tức run rẩy, quay đầu đi.
Ôn Hân nói: “Thế thì đã sao? Nếu các cậu đã có thể chạy thoát, chẳng lẽ tôi lại không?”
Ôn Hân nói rồi, phía sau chúng tôi chợt vang lên tiếng động cơ ô tô. Tôi ngoảnh lại thì thấy một chiếc xe Jinbei lớn đang đỗ gần mình.
Từ khi gặp phải đám côn đồ mà Cung Chính Văn thuê ở Yến Kinh, tôi đã có ác cảm với xe Jinbei. Thấy chiếc xe này dừng lại, tôi vội kéo Ôn Hân ra sau lưng mình.
Triệu Thư Hằng cũng phản ứng lại, chạy nhanh đến bên cạnh tôi, rồi nhìn chiếc xe đó.
Chiếc Jinbei dừng hẳn, có mấy người bước từ trên xe xuống, ăn mặc rất ra dáng lưu manh, như sợ người ta hiểu lầm mình là người tốt.
Mấy người đó vừa bước xuống là bắt đầu chia thuốc lá, người xuống xe cuối cùng là một người đàn ông đầu húi cua cao lớn khoảng ba mươi tuổi.
Tôi và Triệu Thư Hằng đối mắt nhìn nhau, đến rồi!
Người đàn ông cao lớn này chính là Trịnh Cường, bức ảnh mà chúng tôi nhìn thấy ở đồn cảnh sát lúc trước và người xuất hiện trước mặt chúng tôi bây giờ giống hệt nhau.
Trịnh Cường cũng lôi một hộp thuốc lá từ trong túi ra, vừa định châm thì phát hiện không có bật lửa. Hắn bèn quay lại hỏi bọn đàn em ở xung quanh, không ngờ cả đám người mà chẳng ai mang bật lửa cả.
Trịnh Cường nổi giận chửi bới một trận, sau đó hình như mới nhìn thấy chúng tôi, hắn cười hi hi đi tới: “Cậu em, có bật lửa không? Cho tôi mượn chút”.
Tôi lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không hút thuốc”.
Trịnh Cường cười he he, nhìn sang Triệu Thư Hằng, anh ta cũng đáp: “Tôi cũng không có”.
Trịnh Cường rời ánh mắt sang Ôn Hân đang đứng sau lưng tôi, tôi nói: “Cô ấy là phụ nữ, cũng không hút thuốc, nên không thể có bật lửa đâu”.
Bấy giờ, Trịnh Cường mới sầm mặt đi về. Hình như hắn định leo lên xe, nhưng trước khi lên, hắn còn nói một câu: “Anh em đâu, lên xe, hôm nay không uống rượu nữa”.
Tôi ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, tên này định chuồn sao?
Nhất định không thể để hắn đi được!
“Khoan đã!”
Tôi vội gọi lớn lên, nhóm Trịnh Cường đang leo lên xe thì dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Trịnh Cường thò đầu ra từ ghế sau: “Sao thế?”
Cùng với câu nói này của hắn, đám đàn em của hắn đều vây lấy tôi.
Tôi cười hỏi: “Anh là Trịnh Cường phải không?”
Trịnh Cường có vẻ kinh ngạc hỏi lại: “Cậu là ai?”
“Tôi là người đến nhờ anh giúp.”
Nói rồi, tôi nhìn sang mấy tên đàn em của hắn: “Bọn họ căng thẳng quá đấy”.
Trịnh Cường như cười như không nói: “Nhờ tôi giúp? Người đến nhờ tôi giúp mỗi ngày đông lắm, tại sao tôi phải giúp cậu? Nếu cậu kiên quyết thì cũng được thôi, nhưng phải xem cậu có bản lĩnh này không đã”.
Hắn vừa nói dứt câu, mấy tên đàn em đang bao vây tôi đã lập tức xông lên, người đấm kẻ đá tấn công tôi dồn dập. Vì trước đó, mấy người này đã bao vây tôi, nên dường như tôi không tìm được chỗ nào để trốn.
Lúc tôi đang định ôm đầu, bụp một tiếng, Triệu Thư Hằng đã xông lên từ phía sau. Anh ta đấm một cú vào mặt một tên côn đồ, tên đó lập tức hộc máu mồm, ngã xuống đất, hấp hối.
Không chỉ có tôi, mà mấy tên lưu manh khác cũng giật nảy mình, Trịnh Cường thì kinh ngạc nhìn qua cửa kính xe.
Tôi nói: “Triệu Thư Hằng, anh không được đánh chết tên này đâu”.
Triệu Thư Hằng cũng nghi hoặc nhìn nắm đấm của mình: “Không đâu, tôi mà giỏi thế thì nhà vô địch quyền Anh đâu đến lượt Michael Gerard?”
Vốn chúng tôi đến đây là để nhờ Trịnh Cường giúp đỡ, nào ngờ thoáng cái cục diện đã thành ra thế này, nên tôi thấy hơi lo lắng.
Ngay sau đó, tên lưu manh nằm dưới đất đã kêu gào đau đớn, nhưng giọng gã rất lạ, nghe hơi the thé.
Sau đó, gã bụm má phải gào lên: “Mẹ kiếp, răng của tôi! Răng của tôi!”
Lúc này, tôi mới phản ứng lại, thì ra thứ văng ra từ miệng gã lúc nãy là răng, chứ không phải là tim gan phèo phổi như tôi tưởng tượng.
Rõ ràng, những tên còn lại cũng thở phào một hơi, sau đó tiếp tục lao về phía tôi.
Còn tôi thì đã tranh thủ chỗ trống ban nãy để chạy thoát khỏi vòng vây nhỏ, tôi nói: “Trịnh Cường, chúng tôi lặn lội đường xá xa xôi đến đây đã gặp phải chuyện này, có lẽ không phù hợp với cách tiếp khách của các anh cho lắm”.
“Dừng!”
Trịnh Cường hô lên một tiếng, đám đàn em ở xung quanh đều dừng tay. Sau đó, hắn bước từ trên xe xuống, cười nói: “Tôi chưa từng nói cậu là khách của tôi, thậm chí đến tên của cậu là gì tôi cũng không biết thì khách khứa gì ở đây?”
Tôi thở phào một hơi, chỉ cần hắn không xông lên hô chém hô giết thì chuyện này thành công được một nửa rồi, tôi nói: “Anh yên tâm, tôi có là khách hay không, không quan trọng. Điều quan trọng là tôi có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho anh”.
Từ hồ sơ của cục cảnh sát có thể thấy, băng nhóm Thiên Địa này của Trịnh Cường không dính dáng đến mại dâm, cờ bạc và ma túy, mà họ chỉ sống bằng việc làm bảo kê cho các quán xá ở đây, nên có thể thấy thực lực không có gì đáng nói cả.
Nhưng từ đó cũng có thể chứng minh một điều là chắc chắn băng nhóm Thiên Địa này thiếu tiền. Dẫu sao với khu vực này mà nói, lợi nhuận hàng tháng cũng chỉ có bấy nhiêu, vậy mà còn phải chia cho băng nhóm Thiên Địa. Nếu băng nhóm Thiên Địa lấy nhiều thì sợ nhà buôn tức nước vỡ bờ, còn lấy ít thì người của băng nhóm này sẽ không đồng ý.
Vì thế, đây miễn cưỡng có thể coi là một điểm yếu của hắn.
Trịnh Cường nhìn Ôn Hân và Triệu Thư Hằng ở sau lưng tôi: “Lợi ích? Nghe hay đấy. Đi, chúng ta vào quán rồi nói chuyện”.
Dứt lời, Trịnh Cường gọi một tên đàn em tới, thì thầm nói với người đó vài câu, tên đó vâng vâng dạ dạ rồi chạy vào trong quán. Một lát sau, cửa quán bar chầm chậm mở ra, sau đó tên đàn em kia đắc ý đi ra, như công thần đang chờ được khen thưởng.
Không ngờ Trịnh Cường lại đập “bụp” một phát vào đầu người đó: “Quán tối thế mà không biết đường mở đèn lên à, thằng mất não này!”
Tên đó ấm ức chạy quay vào trong, quả nhiên dù trời đang sáng, nhưng chúng tôi nhìn sang vẫn thấy lờ mờ có vài ánh đèn.
Tôi vừa đi vừa hỏi: “Quán bar bị các anh mở cửa thế này, ông chủ mà về…”
Trịnh Cường nói: “Quan tâm làm gì, tôi chỉ mượn quán ông ta ngồi thôi, chứ có làm gì đâu, ông ta ăn thịt tôi được chắc?”
Trịnh Cường đúng là nói được làm được, cả đám đàn em của hắn đi vào, không một ai tự tiện lấy thứ gì cả. Trong quán bar rất sạch sẽ, mà họ cũng không định làm loạn.
Trịnh Cường nói: “Bây giờ có thể nói được rồi đấy. Người anh em, lợi ích mà cậu vừa nhắc đến là gì?”
Trịnh Cường vừa nói vừa híp mắt lại, chắc hắn đã suy nghĩ đâu vào đấy. Nếu lời tôi nói ra khiến hắn không hài lòng, chắc chắn hắn sẽ lập tức sai người ném tôi ra ngoài.
Chương 337: Hợp tác
“Lợi ích, còn có thể là gì ngoài tiền nữa?”
Đúng là tôi vẫn còn một khoản tiền kha khá. Trước khi đến đây, ngoài tiền mua nhà ở Xiêng La, thuê nhà ở Yến Kinh và các khoản chi tiêu khác, số tiền 5 triệu mà tôi lấy của nhà họ Cung vẫn còn lại 3 triệu. Với tôi mà nói, số tiền này có còn hơn không.
Bây giờ, tôi đã làm việc ở tập đoàn Vọng Thiên. Chẳng mấy nữa, tôi sẽ là người điều khiển con quái thú khổng lồ này. Một khi xé xác được con mồi là nhà họ Cung, lợi ích tôi thu được sẽ vượt xa số tiền này.
Huống hồ, nếu tôi cầm số tiền này về quê đưa cho bố mẹ mình mua nhà, chắc họ cũng không tin là đây là những đồng tiền sạch sẽ. Dẫu sao tôi cũng vừa mới ra tù, trong người không có một đồng nào.
Ban đầu, nếu không có Bạch Vi giúp, có lẽ đến cơ hội về thăm quê và giúp bố mẹ giải vây tôi cũng không có.
Dù số tiền này không có quá nhiều ý nghĩa với tôi, nhưng có lẽ với người khác thì là một món tài sản mà họ không bao giờ tưởng tượng đến.
Ví dụ như Trịnh Cường.
Đương nhiên tôi không định đưa hết tiền cho hắn, để xử lý loại côn đồ này, tôi cũng coi như đã có kinh nghiệm.
“Này cậu em, muốn tôi giúp thì không biết cậu có thể bỏ ra bao nhiêu tiền nhỉ?”
Tôi hờ hững đáp: “100 nghìn, anh thấy sao?”
Bụp!
Trịnh Cường cau mày, sau đó đứng dậy khỏi ghế, đập mạnh tay xuống bàn: “100 nghìn? Cậu coi Trịnh Cường tôi là ăn mày à?”
“Chiêu này của anh dọa người khác còn được, chứ với tôi thì vẫn chưa ăn thua”.
Nói rồi, tôi lại bổ sung thêm: “Anh không muốn nghe tiếp xem nhiệm vụ tôi đưa ra là gì à?”
Trịnh Cường cau mày hỏi: “Nhiệm vụ gì? Nếu cậu định dùng 100 nghìn để nhờ tôi giúp đi làm chuyện phạm pháp thì thôi khỏi phải bàn bạc gì nữa”.
Tôi cười nói: “Anh yên tâm, đương nhiên không phải là chuyện phạm pháp. Chuyện mà tôi muốn anh giúp rất đơn giản, đó là tìm người”.
“Tìm người?”
Trịnh Cường hơi có vẻ kinh ngạc, chắc hắn cũng không ngờ có người thuê xã hội đen làm việc, mà mục đích lại là tìm người.
Với người bình thường, khi có ai đó mất tích hay bị lạc, nhờ cảnh sát tìm giúp không phải vừa có hiệu quả cao, vừa nhanh chóng hơn sao?
Đương nhiên Trịnh Cường cũng là một người thông mình, hắn lập tức nghĩ tới điểm quan trọng bên trong: “Chắc không phải tìm người bình thường đâu nhỉ?”
“Quả nhiên không hổ là người cầm đầu bang hội Thiên Địa nổi danh lừng lẫy của thế giới ngầm ở Thịnh Hải. Nếu anh đã hỏi thì tôi nói thẳng luôn nhé!”
Tôi vừa nói vừa đứng dậy: “Người tôi muốn tìm tên là La Nhất Chính, là đội trưởng đội bảo vệ của quán bar XX. Bốn hôm trước, cậu ấy đã bị người ta bắt cóc, còn người bắt cóc cậu ấy là một tổ chức khác. Lúc trước, chúng tôi đã đập cho tổ chức này một trận tơi bời, nhưng vẫn không moi được thông tin gì hữu dụng. Vì họ chỉ là người ra tay, hay chỉ là một con dao, còn người cầm dao thì đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa tìm được. Vì thế, mãi chúng tôi vẫn chưa tìm được cậu ấy”.
“Tôi biết tổ chức mà cậu nói đến, người hợp tác với họ, cái người cầm dao này chắc không đơn giản đâu”.
Trịnh Cường cau mày, như có vẻ hơi không muốn nhận việc.
Tôi cười nhạo nói: “Đúng là không đơn giản, nhưng chúng tôi đã xác định được hai người trong đó rồi. Một là Lý Minh Phi, đội trưởng Lý của thị cục công an thành phố. Hai là Trương Phú Cường, cục phó Trương. Tôi chỉ có thể cung cấp cho anh bấy nhiêu thông tin thôi”.
Vẻ mặt Trịnh Cường cứng đờ, ngay sau đó hắn cười lạnh nói: “Dính dáng tới cảnh sát mà cậu còn dám bảo chúng tôi đi điều tra. Ê cu, chán sống rồi à?”
Tôi cau mày: “Anh vội gì chứ? Nếu đối thủ là cảnh sát, chúng tôi đương nhiên cũng có cơ. Chúng tôi chỉ cung cấp cho anh đầu mối, còn anh có nhận và làm hay không thì tùy”.
“Phe chúng tôi cũng có người ngang cơ với cảnh sát, vì thế các anh không cần phải lo. Mục đích của tôi rất đơn giản, chỉ là nhanh chóng tìm ra tin tức của La Nhất Chính. Nhiều nhất là ba ngày, nếu hôm nay, anh có thể tìm thấy chỗ của cậu ấy luôn, tôi sẽ đưa anh 500 nghìn. Nếu ngày mai tìm thấy thì là 200 nghìn, còn ngày kia thì chỉ còn 50 nghìn thôi. Đương nhiên, nếu có thể đưa cậu ấy sống sót ra ngoài, tiền thưởng sẽ nhân đôi”.
Tôi cố gắng kìm nén cảm giác nhức nhối để giả bộ bình tĩnh nói hết câu. Triệu Thư Hằng và Ôn Hân đều nhìn tôi với ánh mắt khó tin, như thể họ cũng không dám tin tôi lại có nhiều tiền đến vậy.
Tôi nhìn sang bọn họ nói: “Có gì mà ngạc nhiên thế, đây đều là tiền mà nhà họ Cung đưa cho tôi lúc trước. Lấy và tiêu thế nào là do mình, có gì sai à?”
Triệu Thư Hằng không để ý tới tôi, còn Ôn Hân thì liếc tôi một cái.
Lúc này, Trịnh Cường cũng có vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức không chút do dự nói: “Chúng tôi nhận! Này cậu em, cho chúng tôi ít thông tin về người tên là La Nhất Chính đi, chúng tôi đảm bảo sẽ mang tin tức về trong ngày hôm nay cho cậu”.
Tôi add WeChat của hắn, rồi gửi ảnh của La Nhất Chính sang, nói: “Hôm nay, tạm thời chúng tôi sẽ ở lại đây, mong anh không làm chúng tôi thất vọng”.
Trịnh Cường cười he he nói: “Đương nhiên, hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Dứt lời, Trịnh Cường gọi một tên đàn em đến, đưa ảnh cho người đó xem, sau đó nhỏ giọng căn dặn vài câu. Tên đàn em đó lập tức đỏ mặt, đầy vẻ kích động chạy ra ngoài.
Tôi thở dài nói: “Bây giờ, chúng tôi cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào anh thôi”.
Trịnh Cường xoa tay nói: “Không biết cậu em tên gì nhỉ?”
“Phương Dương”.
Tôi thầm nghĩ đây có thể nói là cách cuối cùng rồi, nếu thế này mà vẫn không tìm thấy La Nhất Chính, chúng tôi đã hoàn toàn bó tay.
Trừ phi nửa đêm, chúng tôi lẻn vào nhà của cục phó Trương hay nhà của anh trai Tiểu Nguyệt, sau đó bắt cóc họ, tra tấn đánh đập. Chỉ có như vậy, may ra mới có được chút cơ hội mong manh, hỏi được vị trí cụ thể của La Nhất Chính.
Trịnh Cường sai người rót trà cho chúng tôi, rồi đứng dậy nói: “Cậu em Phương Dương, em dâu và cậu bạn này nữa. Giờ tôi đi tìm người trước đây”.
Trịnh Cường đứng lên nói, suýt nữa tôi đã phun ngụm trà vừa uống ra. Không biết Ôn Hân bị bỏng hay xấu hổ, mà mặt cũng đỏ bừng lên.
“Khoan đã”.
Tôi chỉ vào Ôn Hân nói: “Đây là…”
Tôi định nói Ôn Hân không phải bạn gái mình, nhưng ấp úng một lúc lâu lại thấy nói vậy không thích hợp.
Ôn Hân là một cô gái tốt, tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể nói thẳng ra, vì như vậy sẽ làm cô ấy bị tổn thương.
Trịnh Cường nhìn tôi, rồi lại nhìn Ôn Hân, lộ ra nụ cười tôi đã hiểu: “À à, ra là thế. Tôi hiểu rồi, bây giờ chưa phải là em dâu, nhưng cũng là chuyện sớm muộn thôi”.
Dứt lời, Trịnh Cường ngượng ngập rời khỏi quán bar. Tôi lúng túng ngoảnh lại nhìn Ôn Hân cười nói: “Chuyện này, tôi cũng không biết người này không đáng tin như vậy. Sớm biết thế này, tôi đã không nhờ hắn giúp rồi”.
Ôn Hân đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, đáp: “Không sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp Trịnh Cường, trước kia chỉ nghe nói thôi”.
Triệu Thư Hằng đứng dậy, lặng lẽ đi tới gần tai tôi, rồi giơ ngón cái với tôi, thì thầm: “Phương Dương, anh hơi bị oách đấy. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao chú Đồng coi trọng anh rồi. Chưa nói đến chuyện đánh nhau, riêng cái tài tán gái thôi, Triệu Thư Hằng tôi phải bái phục anh rồi”.
Triệu Thư Hằng đi vào nhà vệ sinh, trong đầu tôi chợt hiện lên vài bóng hình. Cô giám đốc lạnh lùng, kiêu ngạo Bạch Vi, cô nhóc xinh đẹp Chúc Mi tinh nghịch, cô gái mạnh mẽ hàm súc Ôn Hân và cô gái trông bình thường nhưng cùng chung hoạn nạn với tôi – Văn Giai.
Chương 338: Giảm án.
Tôi lặng lẽ quan sát Ôn Hân, thời đại học, cô ấy là mẫu người hướng nội điển hình. Vì áp lực cuộc sống, nên thường xuyên không đến trường, bởi vậy tôi cũng rất ít khi gặp cô ấy. Bây giờ có thể thấy, cô ấy đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều rồi.
Dường như Ôn Hân đã chú ý tới ánh mắt tôi, cô ấy xấu hổ nói: “Phương Dương, cậu nhìn gì thế?”
“Khụ khụ”.
Tôi ho khan vài tiếng để che giấu sự lúng túng: “Không có gì, nói ra thì hôm nay mà chúng ta cũng có thể gặp nhau, đúng là trùng hợp thật đấy”.
Ôn Hân liếc tôi: “Thấy cậu nín nhịn hồi lâu, tôi tưởng cậu sẽ nói gì khác cơ”.
Lúc này, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn, là cô hoa khôi cảnh sát gửi tới.
“Phương Dương, người cảnh sát chúng tôi cử đi nằm vùng điều tra có tin tức rồi”.
Đọc được tin nhắn này, tôi phấn chấn hơn hẳn, vội vàng gọi lại cho Tề Vũ Manh.
“Có tin về kẻ chủ mưu phía sau rồi à?”
Tôi đi sang một bên, Ôn Hân cũng biết ý, tự nghịch điện thoại.
“Ừ, người cảnh sát đó đã có tin tức rồi, vừa mới gửi tin cho chúng tôi xong. Anh ta nói bây giờ, Lương Thành đang đến vùng ngoại ô Thịnh Hải, anh ta đang xin ý kiến chúng tôi xem có cần đi theo dõi không”.
Giọng nói của Tề Vũ Manh rất kích động, tôi suy nghĩ rồi nói: “Có, chúng ta phải chơi đến cùng, Nếu được, cảnh sát Tề này, cô có thể bảo anh ta cứ đi theo Lương Thành trước. Nếu anh ta có thể thành công, khéo khi chúng ta có thể biết được chủ mưu phía sau chuyện này là ai rồi”.
Nghĩ tới chuyện người cảnh sát đó có thể khai thác được hình ảnh của của kẻ chủ mưu phía sau, tôi lập tức thấy kích động, nói: “Bây giờ, tạm thời các cô không cần cử người đến quán bar này nữa, tôi và Trịnh Cường đã bàn bạc xong rồi. Hiện giờ, họ đang dốc toàn lực đi tìm La Nhất Chính giúp chúng ta”.
Tề Vũ Manh vui vẻ đáp: “Quá tốt rồi, tôi chỉ chờ câu nói này của anh thôi đấy. Được, nếu mọi chuyện bên anh đã ổn, tôi sẽ điều các cảnh sát núp gần đó về trước”.
Ngắt máy của Tề Vũ Manh xong, tôi gọi tiếp ngay cho một người khác, chính là Chúc Mi.
Sau khi nghe máy, Chúc Mi nói: “Phương Dương, người nhà tôi đã đồng ý rồi. Phía sở tư pháp cũng đã có lời, bây giờ án của người tên Cung Chính Văn là bảy năm”.
Tôi thở phào một hơi, nói: “Chúc Mi, tôi thật sự không biết phải cảm ơn cô thế nào nữa, lần này thiệt thòi cho cô rồi”.
“Không cần cảm ơn tôi, nếu anh thật sự có lòng thì dạy tôi đánh nhau là tốt nhất”.
Chúc Mi không vui nói.
Tôi cười khan vài tiếng: “Cô nói xem, một cô gái lanh lợi như cô, sao cứ thích mấy chuyện đánh đánh đấm đấm thế?”
“Bơn bớt đi”.
Chúc Mi nói: “Được rồi, bây giờ chắc sở tư pháp đã xử lý việc sắp xong rồi đấy. Phương Dương, anh mau gọi cho nhà họ Cung đi. Chỉ cần họ thả người, là mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp”.
Thấy Chúc Mi chu đáo như vậy, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác áy náy, tôi thở dài nói: “Chúc Mi, sau này có cơ hội, nhất định tôi sẽ dạy cô”.
Nhưng vừa nói dứt câu, tôi đã muốn tự vả cho mình một phát, sao lại tự đào hố chôn mình như thế?
Nếu ngày đó thật sự đến, tôi dạy Chúc Mi đánh nhau, như vậy không phải sẽ lại hớp hồn cô nhóc này một cách trắng trợn sao?
Tôi chỉ có thể bắt mình phải có ý chí sắt đá, ngoài Bạch Vi ra, không được tơ tưởng đến ai nữa.
Tôi đang ân hận muốn chết, còn Chúc Mi thì hớn hở hẳn lên: “Thật không? Phương Dương, đây là tự anh nhận đấy nhé. Tôi nói cho anh biết, tôi ghi âm rồi đấy. Đến lúc đó, nếu anh mà nuốt lời, tôi sẽ ném bản ghi âm này vào mặt anh”.
Ngắt máy xong, tôi thấy đầu đau như đang chơi Mario, vừa xử lý được một cái nấm độc, đã lại có lựu đạn xuất hiện, nói chung là khiến người ta đối phó không kịp.
Tôi cầm sẵn điện thoại chờ đợi, chỉ cần nhà họ Cung nhận được tin này, chắc chắn họ sẽ lại tìm đến tôi. Vì sự thật chứng minh, cách tôi nói đúng là có hiệu quả.
Còn bây giờ, họ muốn Cung Chính Văn ra ngoài thì chỉ có thể đến tìm tôi.
Là một gia tộc nổi tiếng từ xưa của Thịnh Hải, chắc chắc nhà họ Cung có thế lực của mình ở từng phòng ban của chính phủ Thịnh Hải, sức ảnh hưởng không lớn, nhưng kiểu gì cũng có thể nghe ngóng được tin tức mới nhất, hầu như tất cả các xí nghiệp lớn đều có thế lực dạng như tình báo viên thế này.
Hoặc có thể là cùng một người, nhưng lại cung cấp thông tin cho nhiều xí nghiệp khác nhau.
Đối với xí nghiệp mà nói, có được tin của phương diện này sẽ có thể kịp thời tránh khỏi nguy hiểm, còn số tiền mỗi năm họ phải bỏ ra cũng chỉ có mấy triệu thôi, nói chung không nhằm nhò gì với họ cả.
Rất nhanh sau đó, Cung Chính Vinh đã gọi tới, tôi vào thẳng vấn đề: “Thả bố mẹ tôi ra”.
Hắn cười đáp: “He he, vội gì chứ? Chúng tôi đã nói thả thì nhất định sẽ thả. Thế này đi, cậu lại nhờ cô gái tên Chúc Mi đó giúp thêm lần nữa, giảm án cho Chính Văn xuống còn ba năm”.
“Mẹ kiếp! Cung Chính Văn, mày định nuốt lời à?”
Tôi điên lên chửi bới.
“Nào có? Tôi nuốt lời bao giờ? Tôi đã nói rồi, nhất định chúng tôi sẽ thả người, nhưng có nói là khi nào sẽ thả đâu. Cho nên, sự việc đơn giản, mà cơ hội cũng chỉ có một, mau tranh thủ đi. Đến lúc đó, tôi sẽ gọi lại cho cậu”.
Nói rồi, Cung Chính Vinh cười he he, còn lòng tôi thì giận sôi, chỉ muốn băm vằm cả nhà họ Cung ra thành trăm mảnh.
Tôi kìm giọng lại nói: “Cung Chính Vinh, tôi cũng cho các người một cơ hội. Nếu trước năm giờ chiều nay, tôi chưa nghe thấy tin bố mẹ mình đã về nhà an toàn, các người chuẩn bị chờ hai mươi năm nữa mà gặp lại Cung Chính Văn đi!”
Cung Chính Vinh ở đầu dây bên kia ngẩn ra, nham hiểm nói: “Phương Dương, hai mươi năm với mười năm thì có gì khác nhau? Ngay từ ban đầu, điều chúng tôi muốn chỉ là ba năm thôi. Nếu đến điểm này mà cậu cũng không biết thì sao có thể được như ngày hôm nay?”
Tôi cười lạnh đáp: “Anh đừng có nhì nhằng với tôi. Tôi tóm gọn lại một câu, nếu trước năm giờ chiều nay, tôi không nhận được tin bố mẹ mình đã về nhà bình an thì các người chờ hai mươi năm nữa rồi đoàn tụ với Cung Chính Văn”.
Tôi nhớ ra một chuyện, Cung Chính Vinh từng nói với tôi là muốn nắm trong tay cả nhà họ Cung, nhưng người lớn trong nhà yêu cầu hắn phải cứu Cung Chính Văn ra.
Điều này là không thể, chẳng ai có khả năng này cả, trừ phi đích thân Chúc Mi rút đơn tố cáo, mà khả năng này tồn tại hay sao? Đương nhiên là không, thứ nhất là vì cô ấy đã bị xúc phạm, thứ hai là vì thế lực phía sau cô ấy. Họ cũng muốn nhân đây để tuyên bố với bên ngoài, tranh đấu thì được, nhưng đừng chơi trò bẩn, và càng không được làm liên lụy đến người vô can.
Vì không đạt được lợi ích như mong muốn, nên Cung Chính Vinh định thông qua tôi để giảm án cho Cung Chính Văn xuống còn ba năm. Chỉ cần tôi làm được chuyện này, hắn sẽ nhận được sự đồng ý của tất cả người lớn trong nhà và nắm nhà họ Cung trong tay.
Vì thế với hắn mà nói, Cung Chính Văn ở trong tù càng lâu càng tốt, ba mươi năm hay mười năm cũng không có gì khác biệt. Thậm chí, hắn chỉ mong sao tôi lập tức trừ khử Cung Chính Văn.
Tôi thở dài một hơi, từ trước kia có thể thấy, Cung Chính Vinh vốn là một tên ăn hại. Bây giờ, hắn đang lợi dụng từng chút ưu thế xung quanh để ép tôi vào đường cùng.
Tôi rầu rĩ một lúc lâu, rồi nói: “Để tôi thử lại xem sao. Cung Chính Vinh, anh nhớ đấy, nếu bố mẹ tôi mất một sợi lông nào, dù anh có chạy đến đâu, nhất định tôi cũng sẽ bắt anh phải trả giá!”
Chương 339: Lo lắng chờ đợi.
Dù luôn có một giọng nói nói trong đầu tôi rằng lời của Cung Chính Vinh không đáng tin, nhưng tôi vẫn muốn giành lấy một tia hi vọng cho bố mẹ mình, dẫu sao làm thế này cũng đỡ hơn là bị mất mặt.
Tôi hít sâu một hơi, châm một điếu thuốc, rồi lại gọi cho Chúc Mi. Sau khi kể lại sự việc cho Chúc Mi nghe, cô ấy trầm mặc một lúc, sau đó lập tức cúp máy.
Tôi chẳng hiểu ra làm sao, nên không tránh khỏi thấy căng thẳng, như đột nhiên đeo thêm một quả cân nặng hàng chục tấn, nó nặng đến mức khiến người ta không thở nổi.
Ôn Hân đã chú ý tới sắc mặt lạ lùng của tôi từ lâu, thấy tôi không ngừng rít thuốc, gương mặt cô ấy hiện lên một vẻ đau xót kỳ lạ. Đúng vậy, vẻ mặt đó đã cho tôi cảm giác như vậy, nó khiến người ta vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay đến từ này.
Ôn Hân bước tới, nói khẽ: “Phương Dương, áp lực của cậu lớn quá!”
Vừa nói, cô ấy vừa khẽ ngồi xuống cạnh tôi, hương thơm vướng vấn cạnh bên tôi lại bị mùi thuốc lá nồng nặc làm phai nhạt đi.
Tôi cười nói: “Vẫn ổn, gặp phải chuyện này thì có ai không áp lực, chỉ có thể xem có bình tĩnh lại được hay không thôi”.
Khi tôi vừa biết tin bố mẹ mình bị bắt cóc, trong lòng tôi vô cùng tức giận, thậm chí chỉ muốn lập tức đi giết nhà họ Cung, đuổi cùng giết tận cả nhà họ. Nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã bình tĩnh lại.
Dù tôi thật sự có thể nhổ được tận gốc rễ nhà họ thì có tác dụng gì?
Tôi vẫn không tìm lại được người mà tôi quan tâm là bố mẹ tôi, còn có thể mất Bạch Vi vì chuyện này, hai chúng tôi lúc gần lúc xa, giống một khoảng cách chỉ như một cái rãnh nhỏ như lạch trời, đồng thời tôi còn hủy hoại cuộc đời của chính mình.
Những ngày tháng ở trong tù khi trước, người bình thường chắc sẽ không bao giờ muốn nhớ lại nữa. Nếu tôi không gặp được La Nhất Chính, và Đỗ Minh Cường cũng không tán thưởng chúng tôi, thì có lẽ hai chúng tôi đã chết trong đó rồi.
Lúc này, Triệu Thư Hằng bước tới, đưa điện thoại cho tôi nói: “Phương Dương, chú Đồng gọi”.
Tôi có vẻ hơi nghi hoặc: “Anh Đồng?”
Bây giờ, Đồng An Chi gọi cho tôi làm gì?
“Anh Đồng”.
Dù thấy nghi hoặc, nhưng tôi vẫn cầm máy lên nghe. Đồng An Chi cười ha ha, nói: “Phương Dương, tôi đã biết chuyện của cậu ở bên đó rồi. Lúc trước tôi đã đồng ý với cậu là cử người đến tìm tung tích của cậu em La Nhất Chính giúp cậu. Bây giờ, tôi cũng có chút manh mối rồi”.
Tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên: “Anh có tin tức của La Nhất Chính thật ư? Bây giờ, cậu ấy đang ở đâu?”
Tôi cứ tưởng Đồng An Chi gọi cho mình để bàn về chuyện công việc, ví dụ như mục đích của chuyến đi đến Thịnh Hải này là để đàm phán với công ty National, tranh thủ cơ hội mở rộng thị trường ra phía nam.
Nhưng không ngờ, Đồng An Chi lại thông báo cho mình một thông tin hữu ích này.
“Cậu đừng vội. Lần trước, sau khi cậu và Thư Hằng đi, tôi đã nhờ các mối quan hệ của mình ở Thịnh Hải tìm kiếm giúp mình. Tôi cứ tưởng sẽ có kết quả nhanh thôi, ai dè chuyện này không hề đơn giản. Người đó trốn kỹ quá, đến tận hôm nay, tôi mới tra ra được chút manh mối”.
Giọng nói của Đồng An Chi trong điện thoại cũng có vẻ nghiêm túc hẳn lên, và tôi cũng vậy.
Tôi hỏi: “Anh Đồng, thế anh tra ra được gì rồi?”
Bây giờ, điều tôi quan tâm nhất chính là tin tức của La Nhất Chính.
Dù là tin tức về La Nhất Chính hay bố mẹ tôi, cũng đều khiến tôi sốt sắng cả.
“Chuyện lần này là do một lãnh đạo họ Trương của cục công an Thịnh Hải tiếp tay, người chủ mưu thì tôi chưa tra ra. Bất kể là thân phận hay lai lịch, đều trống trơn cả, cứ như một người xuyên không đến ý”.
Nghe thấy vậy, tôi cau mày, tin tức kiểu gì đây?
Ngay sau đó, Đồng An Chi lại nói: “Nhưng dù kẻ chủ mưu có trốn kỹ cỡ nào, chúng tôi vẫn có thể tra ra được chút manh mối. Mấy ngày nay, chúng tôi bắt đầu điều tra theo từng mảng, từ xuất nhập cảnh cho đến hộ tịch… Chúng tôi đoán có lẽ người này mới nhập cảnh gần đây”.
Dứt lời, Đồng An Chi ngừng lại, như thể đang chờ tôi tiếp nhận những thông tin này, hay nói cách khác là chờ tôi xác nhận xem những thông tin này có giá trị hay không.
Tôi lục tung suy nghĩ trong đầu, nhưng vẫn không nghĩ ra được mình đã đắc tội với ai ở nước ngoài, mà phải khiến họ hao tổn tâm tư tính kế mình như vậy. Không lẽ là kẻ thù của nhà họ Cung?
Tôi cau mày, đầu óc quay cuồng.
Tôi nói: “Cảm ơn anh Đồng, nhưng bây giờ tôi chưa dùng đến thông tin này, nhưng chắc giải quyết xong chuyện của bố mẹ thì sẽ cần đến”.
Đồng An Chi nói tiếp: “Phương Dương, cậu cứ bình tĩnh, tôi cũng đã biết chuyện của bố mẹ cậu. Lần này, nhà họ Cung đã như chó cùng rứt giậu, nếu họ chủ động tới tìm là đã lưu lại nhược điểm cho chúng ta. Vốn tôi định gây thiệt hại về mặt kinh tế cho họ trước, không ngờ lần này, họ lại tự tìm tới. Chỉ cần cậu cố gắng vượt qua cửa ải này, chẳng mấy nữa, tôi sẽ lật đổ nhà họ”.
Nếu trước kia nghe thấy tin này, chắc tôi sẽ kích động lâu lắm. Nhưng bây giờ, tôi không vui nổi, vì tôi chỉ quan tâm đến tin tức của bố mẹ mình và La Nhất Chính thôi.
Tôi và Đồng An Chi lại trò chuyện thêm vài câu nữa mới cúp máy, Ôn Hân chống cằm hỏi tôi: “Phương Dương, cậu yên tâm. Rất nhanh sẽ có tin tức của cậu bạn La Nhất Chính của cậu thôi. Còn bố mẹ cậu, bây giờ chúng ta cũng không vội được, chỉ còn cách chờ nhà họ Cung chủ động thả người thôi”.
Tôi thở dài một hơi: “Ôn Hân, chuyện này vốn không liên quan đến cậu, việc gì cậu phải nhảy xuống vũng nước bẩn này?”
Trong đôi mắt của Ôn Hân ánh lên tia sáng nào đó, đột nhiên cô ấy cười nói: “Phương Dương, cậu đã từng cứu tôi ở đảo Phuki. Dù lần này không thể nói là cứu mạng, nhưng tôi cũng có thể giúp đỡ cậu trong khả năng có thể của mình. Dù là xuất phát từ tình cảm bạn bè hay ơn cứu mạng, cũng không phải là quá đúng không?”
Tôi bị cô ấy nhìn đến mức hơi ngại ngùng, chẳng bao lâu sau đã chịu thua, giơ tay lên nói: “Ok ok, dù cuối cùng, chuyện lần này phát triển thành ra thế nào, nhất định tôi cũng sẽ không quên sự giúp đỡ của cậu”.
Ôn Hân khẽ che miệng cười “khanh khách”.
Lúc chúng tôi đang lo lắng chờ đợi tin tức, cửa quán bar lại chợt vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Tôi nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát đang hú còi đỗ ngoài cửa, một nữ cảnh sát xinh đẹp, anh dũng đội mũ kêpi bước từ ghế lái phụ xuống.
Tề Vũ Manh nhìn thấy tôi, rồi bước nhanh tới: “Phương Dương, tôi đã liên lạc với cảnh sát ở quê anh. Bây giờ, họ cũng đã lập tổ chuyên án, đang bắt đầu triển khai công việc rồi. Anh đừng lo lắng, nếu bây giờ, nhà họ Cung chủ động liên lạc với anh, họ muốn gì, anh hãy cứ đồng ý”.
Tôi nhìn phía sau cô ấy, không có cảnh sát nào khác, chỉ có một người cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở vị trí ghế lái.
Tôi nói: “Đang không có ai, không cần phải dài dòng đâu, cô cứ nói thẳng ra đi cảnh sát tề, có phát hiện gì không?”
Tề Vũ Manh liếc nhìn tôi: “Đương nhiên là không, nếu có thể phát hiện ra manh mối một cách dễ dàng như vậy thì sao nhà họ Cung còn xứng với cái danh rắn độc của Thịnh Hải nữa?”
Tôi hơi ảo não vỗ trán, muốn nhắc nhở bản thân có phải đã bỏ qua chi tiết gì hay không. Đột nhiên, mắt tôi sáng lên, có vài con chữ lướt qua trong đầu.
Chương 340: Kế hoạch
Tề Vũ Manh vừa tới đã thu hút ánh mắt của Ôn Hân. Cho dù là lúc nào, hai cô gái xinh đẹp đều sẽ phát hiện ra đối phương ngay lập tức, ví dụ như Bạch Vi và Tề Vũ Manh.
Hai cô gái đều quan sát lẫn nhau. Ôn Hân mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái, khiến cho người khác có cảm giác cô gái hàng xóm nhà bên. Tề Vũ Manh thì mặc đồng phục cảnh sát, khí khái ngời ngời, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Nhưng điểm bất đồng là, cho dù là Bạch Vi và Ôn Hân, hay là Bạch Vi và Tề Vũ Manh đều có thể thân thiết với nhau rất nhanh. Chỉ có Tề Vũ Manh và Ôn Hân, khi hai cô gái ở cạnh nhau tạo ra một không khí rất kỳ lạ.
“Tương kế tựu kế!”
Càng là lúc cấp bách thì sẽ càng bộc phát linh cảm. Ví dụ như tôi bây giờ, trong đầu tôi chợt bật ra mấy chữ này.
Tương kế tựu kế!
“Hì hì!”
Tôi bật cười, rồi nhìn Tề Vũ Manh và Ôn Hân, phá vỡ sự im lặng: “Cảnh sát Tề, nếu nhà họ Cung đã dám trắng trợn bắt cóc người uy hiếp thì có phải tôi có thể gậy ông đập lưng ông không?”
Tề Vũ Manh sững sờ: “Gậy ông đập lưng ông cái gì cơ?”
“Tất nhiên là cũng bắt cóc rồi”.
Tôi cạn lời.
Tề Vũ Manh lại trợn mắt nhìn tôi: “Phương Dương, tôi còn nghĩ là anh am hiểu luật pháp lắm cơ, không ngờ anh lại dốt đặc như vậy. Theo pháp luật, giờ chúng ta không tìm thấy bất cứ chứng cứ nào chứng minh nhà họ Cung bắt cóc bố mẹ anh cả, cùng lắm chỉ có đoạn ghi âm cuộc gọi của anh thôi. Nhưng theo pháp luật thì đoạn ghi âm không thể trở thành chứng cứ xác thực, chỉ có thể làm bằng chứng hỗ trợ. Mà nếu giờ anh cũng ra tay với nhà họ Cung thì có thể khiến họ nắm được nhược điểm, dù sao ở Thịnh Hải này thế lực của nhà họ Cung vượt xa anh. Điểm mấu chốt là anh không sợ tôi tiết lộ chuyện của anh ra sao? Tôi phục vụ cho nhân dân, tôi sẽ đem sự thật đến cho mọi người, để người xấu được xét xử, đó mới là chức trách của tôi”.
Nói rồi Tề Vũ Manh nhìn tôi, nửa cười nửa không. Tôi thì không biết phải nói gì với cô nàng này.
Tôi nói: “Vậy cô sẽ bán đứng tôi sao?”
“Tất nhiên là không rồi”.
Tề Vũ Manh cười hì hì nói xong, khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nhưng nếu có một ngày anh làm ra chuyện phạm pháp thì nhất định sẽ không bao che cho anh đâu”.
Nói thì nói như vậy nhưng tôi vẫn có thể nhận ra sự quan tâm nồng đậm của cô ấy. Tôi cười, nói: “Yên tâm đi, nếu có một ngày tôi làm ra chuyện như vậy thì tôi sẽ không để cho cô biết đâu”.
Tề Vũ Manh trợn mắt nhìn tôi: “Đừng có nhiều lời, coi dáng vẻ ban nãy của anh, có phải đã có kế hoạch gì rồi không?”
Tôi cười, nói: “Tôi đã có kế hoạch rồi, nhưng tôi phải gọi điện cho Chúc Mi cái đã”.
“Chúc Mi?”
Ôn Hân nghi hoặc nói.
Tề Vũ Manh giải thích cho cô ấy: “Là bạn thuê chung nhà với Phương Dương lúc trước ở Yến Kinh. Vì là bạn thuê chung nhà nên kết quả là bị liên lụy rồi bị bắt cóc”.
Ôn Hận gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mà lúc này điện thoại của tôi kêu tút túy hai tiếng thì có tiếng báo đã kết nối được. Câu đầu tiên tôi đã nói: “Chúc Mi, vừa nãy cô đã nói với người nhà cô chưa?”
Lúc trước tôi từng hy vọng, Chúc Mi có thể báo tin tức cho người nhà cô ấy càng nhanh càng tốt, nhưng giờ lại ngược lại, tôi mong cô ấy vẫn chưa nói chuyện này cho người nhà.
Chúc Mi dường như hơi căng thẳng, nói: “Tôi vẫn chưa nói. Phương Dương, anh đợi chút, tôi đi nói ngay đây”.
“Đợi đã!”
Nghe Chúc Mi nói vậy, tôi vội vàng ngăn cô ấy lại: “Đừng vội, giờ tôi có một cách, không biết có tác dụng hay không, nhưng chắc chắn là tốt hơn nhiều so với việc làm phiền người nhà cô”.
Chúc Mi kinh ngạc nói: “Cách gì vậy?”
“Hì hì, cô nghe tôi nói đã. Lát nữa cô bảo người nhà cô đến Bộ tư pháp để truyền một tin, nói hình phạt của Cung Chính Văn sửa thành ba năm. Không cần tiết lộ cho nhiều người quá đâu, chỉ cần vài người chủ chốt biết là được rồi. Nếu như vậy thì tin tức sẽ được truyền tới chỗ nhà họ Cung. Nhà họ Cung sẽ đến tìm tôi đàm phán ngay lập tức. Đến lúc đó họ sẽ lật mặt nữa, chúng tôi cũng sẽ có thời gian và biện pháp để tích cực đối phó”.
Chúc Mi im lặng một lúc rồi nói: “Được, tôi sẽ đi nói ngay”.
Thấy Chúc Mi lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy, tôi lại cảm thấy áy náy. Tôi đã phụ tấm lòng của cô gái này mà giờ còn lợi dụng cô ấy.
Tôi im lặng một lúc, Chúc Mi nói: “Phương Dương, tôi biết bố mẹ anh bị nhà họ Cung bắt cóc, nhất định là anh rất hoang mang, nhưng tôi thấy tính khả thi của cách này khá cao, vì thế anh nhất định đừng sốt ruột. Chúng ta bình tĩnh lại thì mới có thể tìm được tung tích của hai bác”.
Nói rồi Chúc Mi sẽ cúp máy, theo đó cảm giác tội lỗi càng tăng lên. Tôi nhận ra dần dần, tôi không thể đáp được một chữ nào cả, khi điện thoại đã cúp, tảng đá trong lòng tôi rơi xuống, rồi tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi liếc Ôn Hân, thầm nghĩ người khác chỉ muốn tam thê tứ thiếp, có nhiều cô gái thích mình, nhưng lúc nào tôi lại cảm thấy tình cảnh này rất nguy hiểm và buồn bực.
Vì thế cho dù tôi lựa chọn thế nào thì nhất định tôi cũng sẽ phụ lòng người khác.
Tôi lắc đầu, vứt hết mấy suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu. Tôi gọi Triệu Thư Hằng, rồi nói với Ôn Hân và Tề Vũ Manh: “Được rồi, tôi đã nói với Chúc Mi kế hoạch của tôi rồi, giờ tôi sẽ nói cho mọi người nghe…”
Vừa nãy lúc tôi gọi cho Chúc Mi thì tôi đi qua một bên, vì thế tôi không hề nghe thấy tôi nói cái gì, thế nên tôi chỉ đành nói lại cho họ nghe.
Nhưng khá bất ngờ, tôi vừa nói xong thì khuôn mặt ba người tràn đầy sự kinh ngạc. Đôi mắt Ôn Hân tràn đầy sự khâm phục, Triệu Thư Hằng thì vẫn rất bướng bình nhưng địch ý đối với tôi khi trước đã bớt đi rất nhiều. Tề Vũ Manh thì kinh ngạc nói: “Phương Dương, cách của anh…quá mạo hiểm, nhưng quả thực không có sơ hở nào! Không ai có thể ngờ anh sẽ tương kế tựu kế, cho dù một khi thất bại thì bố mẹ anh sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng dường như sẽ không có khả năng thất bại!”
Ôn Hân thì nói với giọng hết sức nhạc nhiên: “Phương Dương, lúc trước tôi còn tưởng cậu là một người làm đến nơi đến chốn, không ngờ cậu lại mạo hiểm như vậy, cậu càng ngày càng không giống Phương Dương mà tôi quen biết nữa rồi”.
Tôi cười, không nói gì, Ôn Hân lại bổ sung: “Nhưng càng ngày càng ra dáng đàn ông rồi đấy”.
Tôi nghẹn hòng nhìn trân trối, Tề Vũ Manh thì nhướng mày: “Giờ đã là lúc nào rồi mà còn nói như vậy chứ”.
Triệu Thư Hằng thì cạn lời đánh giá tôi: “Phương Dương, tôi thấy anh cũng chẳng có ưu điểm gì, sao có nhiều cô gái xinh đẹp thích anh thế?”
Nói xong Triệu Thư Hằng dính sát vào Ôn Hân, cười hì hì nói: “Ôn Hân xinh đẹp, cô xem, Phương Dương đã có bạn gái rồi. Hay là thế này nhé, cô thích tôi đi, tôi chưa có bạn gái”.
Ôn Hân lạnh nhạt thốt ra đúng một chữ: “Cút!”
Tôi cạn lời, lắc đầu rồi nói: “Được rồi, nếu đã quyết định kế hoạch như vậy thì chúng ta cứ thế trước đã, giờ chỉ có thể đợi tin tức của Trịnh Cường thôi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom