Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Sức hấp dẫn của tôi
“Được, chiêu khích tướng của cô có hiệu quả rồi đấy, tôi không đi nữa, gọi người đến đây, sửa phương án luôn. Giải quyết hạng mục này xong, tôi sẽ cho cô thấy sức hấp dẫn thật sự của tôi ở trên giường.”
Dứt lời, tôi ngồi xuống ghế, hít sâu một hơi, bình tĩnh cầm mấy tờ giấy trắng A4, bắt đầu viết vài chi tiết cần sửa trong phương án lên đó.
Bạch Vi không đuổi tôi đi, mà lạnh lùng nhìn tôi một lúc, sau đó cô ta cầm điện thoại gọi cho những người khác của nhóm dự án.
Có vẻ như cô ta thật sự đang chơi chiêu khích tướng, cũng có lẽ biết hạng mục này không còn hi vọng gì nữa nên cô ta lôi tôi ra cho còn nước còn tát, tiếp theo lại kích động tôi như dắt trâu đi cày.
Với cô ta mà nói, dù tôi không nắm được hạng mục này, cô ta cũng chẳng có tổn thất gì. Dẫu sao cô ta hay những người khác cũng đã từng thử và thất bại.
Lỡ như tôi thật sự có thể làm được, thì cô ta cũng chẳng thể nào ngủ với tôi.
Tôi căn bản đã nhìn thấu người con gái này.
Còn tôi chỉ muốn chứng minh bản thân, chứng minh cho Lâm Lạc Thủy thấy mà thôi.
Về phần có thể giành được dự án này hay không, tôi cũng không chắc lắm, chỉ có thể dựa vào tài mồm mép tép nhảy của mình mà cố hết sức thôi.
Sau khi người của nhóm dự án đến đông đủ, tôi thu vẻ ngỗ ngược và phóng đãng của mình lại, đưa những chi tiết đã sửa xong cho Bạch Vi, sau đó thảo luận từng điều từng câu với bọn họ.
Trong lúc đó, Bạch Vi đã nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói cho chúng tôi: Sáng mai, BTT sẽ sắp xếp tiếp một buổi gặp mặt thương vụ chính thức cho chúng tôi.
Có lẽ ngày mai là cơ hội cuối cùng của Phần mềm Trí Văn.
Dứt lời, Bạch Vi nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, như thể phải đưa ra một quyết định quan trọng rất khó khăn, cô ta nói: “Buổi đàm phán thương vụ của ngày mai sẽ do Phương Dương chủ trì.”
Phòng họp rơi vào im lặng, một lát sau, tất cả mọi người trong nhóm dự án đều hướng ánh mắt về phía tôi. Không bao lâu sau, họ lại cúi xuống, thì thầm bán tán gì đó.
“Tôi phản đối!” Chẳng mấy chốc đã có một người đàn ông đứng dậy.
Tôi liếc nhìn sang, thì ra là Chung Khang Ninh, tổ phó của nhóm dự án có địa vị chỉ đứng sau Bạch Vi.
“Giám đốc Bạch, Phương Dương vừa vào công ty chưa được bao lâu, hơn nữa mới chỉ tiếp xúc chính thức với dự án này được một ngày. Để cậu ấy phụ trách đàm phán, tôi e không được thích hợp cho lắm.”
Nghe thấy câu phản đối của Chung Khang Ninh, Bạch Vi không nói gì, mà bình tĩnh nhìn những người khác của nhóm dự án một lượt.
Chung Khang Ninh nói tiếp: “Giám đốc Bạch, theo tôi được biết, Phương Dương mới chính thức vào làm được nửa tháng, nhưng đi làm được dăm ba hôm là đã liên tục nghỉ làm vô cớ, hơn nữa còn không liên lạc được. Tôi chỉ muốn nói là những đồng nghiệp khác trong nhóm khó có đủ sự tin tưởng với cậu ấy, nên thiếu sự phối hợp trong hợp tác.”
Anh ta vừa nói dứt lời, lại có một cô gái đứng dậy nói: “Giám đốc Bạch, tôi thấy tổ phó Chung nói có lý. Dự án BTT này rất quan trọng với công ty chúng ta, tôi hi vọng chị có thể suy xét cẩn thận.”
“Giám đốc Bạch, tôi ủng hộ ý kiến của tổ phó Chung.”
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, người của nhóm dự án đều đứng dậy bày tỏ thái độ, tám người thì đã có sáu người phản đối ý kiến của Bạch Vi.
Xem ra, Bạch Vi cũng không phải là người nói một là một hai là hai, trong một nhóm dự án nho nhỏ thế này mà cô ta cũng không làm được.
Nhưng ngày tôi vào làm, chuyên viên nhân sự đó đã nói cô ta là con gái của chủ tập đoàn cơ mà, có vẻ như không hợp lý cho lắm.
Lúc đó, tôi cũng không hỏi kỹ, chủ tập đoàn là thế nào, là tổng giám đốc hay chủ tịch? Thành viên hội đồng quản trị khác? Hay là người sáng lập đã về hưu?
“Nói xong hết chưa?” Lúc tôi đang thấy nghi hoặc, Bạch Vi cuối cùng đã lên tiếng.
Cô ta bình thản liếc nhìn mọi người một lượt, nói: “Mọi người còn nhớ tình hình của buổi đàm phán lần trước chứ? Sự lạ lẫm về nghiệp vụ và thuật ngữ chuyên ngành của người phiên dịch khiến buổi đàm phán lần trước ngắt quãng liên tục. Chúng ta căn bản không thể đi theo tiết tấu, càng không thể khống chế, thậm chí là dẫn dắt phương hướng của buổi đàm phán, mà cứ chỉ loanh quanh ở phương diện kỹ thuật.”
“Buổi đàm phán lần đó đã hoàn toàn thất bại!” Bạch Vi đột nhiên nhấn mạnh nói.
“Muốn đấu về kỹ thuật thì chúng ta lấy gì để đọ với Silicon Valley? Không thể dẫn dắt buổi đàm phán đi theo hướng có lợi cho chúng ta, chúng ta còn cần tiếp tục đàm phán với BTT làm gì nữa?”
“Phương Dương biết tiếng Xiêng La, tôi đã xem hồ sơ của anh ấy. Anh ấy tốt nghiệp chuyên ngành thương mại quốc tế, đã có chứng chỉ cao cấp Cutfl1 tiếng Xiêng La khi còn học đại học, ngoài ra còn có bốn năm kinh nghiệm trong ngành tiêu thụ, có đủ kỹ năng đàm phán nhất định nên tôi mới chọn anh ấy.”
“Nếu mọi người đã phản đối, vậy thì nói cho tôi biết, ngày mai ai sẽ phụ trách?”
Nói rồi, Bạch Vi ngồi tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, thờ ơ nhìn đám người đó.
Tôi cũng ngồi dựa lưng vào ghế, mãn nguyện xem náo nhiệt.
Xem ra, cô nàng Bạch Vi này cũng có chút đầu óc, chứ không phải loại con gái ngực to não phẳng.
Nhưng cô ta vẫn chưa nói rõ nguyên nhân, không lôi thứ tôi đã nói với Shadi ra, hơn nữa càng không nói đến sức hấp dẫn gì đó mà chỉ lấy tiếng Xiêng La ra nói.
Nhưng chỉ dựa vào khả năng tiếng Xiêng La này thôi đã đủ khiến mọi người của nhóm dự án phải im bặt.
Vì dự án BTT này đến quá đột ngột, khiến người của Phần mềm Trí Văn không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị. Trong số bọn họ, chỉ có hai người biết tiếng Xiêng La, mà chỉ là nhân viên mới tuyển vào làm, phiên dịch thì có đúng một người là nói đúng chuẩn.
Nhưng phiên dịch viên đó chuyên làm du lịch, nên không hiểu rõ các thuật ngữ chuyên ngành về thương vụ và phương diện kỹ thuật Phần mềm…
Vả lại, đa số lãnh đạo cấp cao của BTT chỉ biết một chút tiếng Anh cơ bản, đàm phán nghiệp vụ với họ bằng tiếng Anh thì không thực tế, vẫn cần phải có người phiên dịch. Điều này khiến cho Bạch Vi và những người khác không thể thuyết phục đối phương bằng sức cuốn hút của mình, mà chỉ có thể nói vòng vo từng câu thông qua người phiên dịch, nên không thể đàm phán đi theo hướng có lợi cho mình.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Buổi đàm phán ngày mai sẽ do Phương Dương chủ trì, mọi người tranh thủ thời gian sửa phương án đi.” Bạch Vi lại lên tiếng.
Không còn ai phản đối nữa, Chung Khang Ninh đó cau mày thở dài một hơi, cũng vùi đầu làm việc với những người khác.
Nếu đã không còn ai khiêu khích tôi nữa, đương nhiên tôi cũng chẳng rỗi hơi mà gây sự, cứ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra thôi. Tôi tiếp tục thảo luận về sự thay đổi của phương án với những người khác.
Đến khi trời tối, cuối cùng phương án đã được hoàn thành.
Tôi đến nhà ăn của khách sạn ăn tạm chút gì đó, trên đường trở về phòng, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Tôi ngờ vực nghe máy, bên trong truyền ra một giong nữ quen thuộc: “Hi, Phương Dương.”
“Lạc Thủy?” Tôi hơi ngẩn ra.
“Ừm, em đang ngồi ở quán cà phê đối diện khách sạn của bọn anh, em có thể nói chuyện với anh một lát không?”
“Có gì hay mà nói nữa?” Tôi vô thức đáp.
Nhưng vừa dứt lời, tôi đã thấy hối hận.
Đúng vậy, tôi và Lâm Lạc Thủy đã chẳng còn gì để nói với nhau nữa. Nhưng tôi vẫn thấy hối hận, vì tôi vẫn muốn gặp cô ấy, tôi không quên được cô ấy.
Lâm Lạc Thủy không đáp lời, tôi rơi vào trầm mặc.
Chúng tôi đều không cúp máy.
Bầu không khí tĩnh lặng khiến người ta hít thở không thông.
Khi tôi sắp không thể chịu được nữa, cuối cùng Lâm Lạc Thủy đã dùng giọng như mang vẻ khổ sở, nói: “Phương Dương, em xin lỗi!”
Tôi hạ giọng nói: “Nếu em chỉ muốn nói câu này thì không cần thiết đâu.”
“Không, em còn muốn nói với anh những chuyện khác nữa. Ví dụ như công việc hiện tại của anh… nếu anh không muốn thì thôi vậy.”
Tôi thấy hơi do dự, nhắm mắt hít sâu một hơi, nói: “Anh sẽ qua đó ngay.”
“Cảm ơn, em chờ anh.”
Tôi cúp máy, không nhịn được chửi thầm một câu, mắng mình không có tiền đồ.
Nhưng sau khi mắng xong, tôi vẫn quay người đi ra ngoài, đi thang máy xuống dưới, sau đó đi sang quán cà phê ở đối diện.
———————
Dứt lời, tôi ngồi xuống ghế, hít sâu một hơi, bình tĩnh cầm mấy tờ giấy trắng A4, bắt đầu viết vài chi tiết cần sửa trong phương án lên đó.
Bạch Vi không đuổi tôi đi, mà lạnh lùng nhìn tôi một lúc, sau đó cô ta cầm điện thoại gọi cho những người khác của nhóm dự án.
Có vẻ như cô ta thật sự đang chơi chiêu khích tướng, cũng có lẽ biết hạng mục này không còn hi vọng gì nữa nên cô ta lôi tôi ra cho còn nước còn tát, tiếp theo lại kích động tôi như dắt trâu đi cày.
Với cô ta mà nói, dù tôi không nắm được hạng mục này, cô ta cũng chẳng có tổn thất gì. Dẫu sao cô ta hay những người khác cũng đã từng thử và thất bại.
Lỡ như tôi thật sự có thể làm được, thì cô ta cũng chẳng thể nào ngủ với tôi.
Tôi căn bản đã nhìn thấu người con gái này.
Còn tôi chỉ muốn chứng minh bản thân, chứng minh cho Lâm Lạc Thủy thấy mà thôi.
Về phần có thể giành được dự án này hay không, tôi cũng không chắc lắm, chỉ có thể dựa vào tài mồm mép tép nhảy của mình mà cố hết sức thôi.
Sau khi người của nhóm dự án đến đông đủ, tôi thu vẻ ngỗ ngược và phóng đãng của mình lại, đưa những chi tiết đã sửa xong cho Bạch Vi, sau đó thảo luận từng điều từng câu với bọn họ.
Trong lúc đó, Bạch Vi đã nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói cho chúng tôi: Sáng mai, BTT sẽ sắp xếp tiếp một buổi gặp mặt thương vụ chính thức cho chúng tôi.
Có lẽ ngày mai là cơ hội cuối cùng của Phần mềm Trí Văn.
Dứt lời, Bạch Vi nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, như thể phải đưa ra một quyết định quan trọng rất khó khăn, cô ta nói: “Buổi đàm phán thương vụ của ngày mai sẽ do Phương Dương chủ trì.”
Phòng họp rơi vào im lặng, một lát sau, tất cả mọi người trong nhóm dự án đều hướng ánh mắt về phía tôi. Không bao lâu sau, họ lại cúi xuống, thì thầm bán tán gì đó.
“Tôi phản đối!” Chẳng mấy chốc đã có một người đàn ông đứng dậy.
Tôi liếc nhìn sang, thì ra là Chung Khang Ninh, tổ phó của nhóm dự án có địa vị chỉ đứng sau Bạch Vi.
“Giám đốc Bạch, Phương Dương vừa vào công ty chưa được bao lâu, hơn nữa mới chỉ tiếp xúc chính thức với dự án này được một ngày. Để cậu ấy phụ trách đàm phán, tôi e không được thích hợp cho lắm.”
Nghe thấy câu phản đối của Chung Khang Ninh, Bạch Vi không nói gì, mà bình tĩnh nhìn những người khác của nhóm dự án một lượt.
Chung Khang Ninh nói tiếp: “Giám đốc Bạch, theo tôi được biết, Phương Dương mới chính thức vào làm được nửa tháng, nhưng đi làm được dăm ba hôm là đã liên tục nghỉ làm vô cớ, hơn nữa còn không liên lạc được. Tôi chỉ muốn nói là những đồng nghiệp khác trong nhóm khó có đủ sự tin tưởng với cậu ấy, nên thiếu sự phối hợp trong hợp tác.”
Anh ta vừa nói dứt lời, lại có một cô gái đứng dậy nói: “Giám đốc Bạch, tôi thấy tổ phó Chung nói có lý. Dự án BTT này rất quan trọng với công ty chúng ta, tôi hi vọng chị có thể suy xét cẩn thận.”
“Giám đốc Bạch, tôi ủng hộ ý kiến của tổ phó Chung.”
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, người của nhóm dự án đều đứng dậy bày tỏ thái độ, tám người thì đã có sáu người phản đối ý kiến của Bạch Vi.
Xem ra, Bạch Vi cũng không phải là người nói một là một hai là hai, trong một nhóm dự án nho nhỏ thế này mà cô ta cũng không làm được.
Nhưng ngày tôi vào làm, chuyên viên nhân sự đó đã nói cô ta là con gái của chủ tập đoàn cơ mà, có vẻ như không hợp lý cho lắm.
Lúc đó, tôi cũng không hỏi kỹ, chủ tập đoàn là thế nào, là tổng giám đốc hay chủ tịch? Thành viên hội đồng quản trị khác? Hay là người sáng lập đã về hưu?
“Nói xong hết chưa?” Lúc tôi đang thấy nghi hoặc, Bạch Vi cuối cùng đã lên tiếng.
Cô ta bình thản liếc nhìn mọi người một lượt, nói: “Mọi người còn nhớ tình hình của buổi đàm phán lần trước chứ? Sự lạ lẫm về nghiệp vụ và thuật ngữ chuyên ngành của người phiên dịch khiến buổi đàm phán lần trước ngắt quãng liên tục. Chúng ta căn bản không thể đi theo tiết tấu, càng không thể khống chế, thậm chí là dẫn dắt phương hướng của buổi đàm phán, mà cứ chỉ loanh quanh ở phương diện kỹ thuật.”
“Buổi đàm phán lần đó đã hoàn toàn thất bại!” Bạch Vi đột nhiên nhấn mạnh nói.
“Muốn đấu về kỹ thuật thì chúng ta lấy gì để đọ với Silicon Valley? Không thể dẫn dắt buổi đàm phán đi theo hướng có lợi cho chúng ta, chúng ta còn cần tiếp tục đàm phán với BTT làm gì nữa?”
“Phương Dương biết tiếng Xiêng La, tôi đã xem hồ sơ của anh ấy. Anh ấy tốt nghiệp chuyên ngành thương mại quốc tế, đã có chứng chỉ cao cấp Cutfl1 tiếng Xiêng La khi còn học đại học, ngoài ra còn có bốn năm kinh nghiệm trong ngành tiêu thụ, có đủ kỹ năng đàm phán nhất định nên tôi mới chọn anh ấy.”
“Nếu mọi người đã phản đối, vậy thì nói cho tôi biết, ngày mai ai sẽ phụ trách?”
Nói rồi, Bạch Vi ngồi tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, thờ ơ nhìn đám người đó.
Tôi cũng ngồi dựa lưng vào ghế, mãn nguyện xem náo nhiệt.
Xem ra, cô nàng Bạch Vi này cũng có chút đầu óc, chứ không phải loại con gái ngực to não phẳng.
Nhưng cô ta vẫn chưa nói rõ nguyên nhân, không lôi thứ tôi đã nói với Shadi ra, hơn nữa càng không nói đến sức hấp dẫn gì đó mà chỉ lấy tiếng Xiêng La ra nói.
Nhưng chỉ dựa vào khả năng tiếng Xiêng La này thôi đã đủ khiến mọi người của nhóm dự án phải im bặt.
Vì dự án BTT này đến quá đột ngột, khiến người của Phần mềm Trí Văn không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị. Trong số bọn họ, chỉ có hai người biết tiếng Xiêng La, mà chỉ là nhân viên mới tuyển vào làm, phiên dịch thì có đúng một người là nói đúng chuẩn.
Nhưng phiên dịch viên đó chuyên làm du lịch, nên không hiểu rõ các thuật ngữ chuyên ngành về thương vụ và phương diện kỹ thuật Phần mềm…
Vả lại, đa số lãnh đạo cấp cao của BTT chỉ biết một chút tiếng Anh cơ bản, đàm phán nghiệp vụ với họ bằng tiếng Anh thì không thực tế, vẫn cần phải có người phiên dịch. Điều này khiến cho Bạch Vi và những người khác không thể thuyết phục đối phương bằng sức cuốn hút của mình, mà chỉ có thể nói vòng vo từng câu thông qua người phiên dịch, nên không thể đàm phán đi theo hướng có lợi cho mình.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Buổi đàm phán ngày mai sẽ do Phương Dương chủ trì, mọi người tranh thủ thời gian sửa phương án đi.” Bạch Vi lại lên tiếng.
Không còn ai phản đối nữa, Chung Khang Ninh đó cau mày thở dài một hơi, cũng vùi đầu làm việc với những người khác.
Nếu đã không còn ai khiêu khích tôi nữa, đương nhiên tôi cũng chẳng rỗi hơi mà gây sự, cứ coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra thôi. Tôi tiếp tục thảo luận về sự thay đổi của phương án với những người khác.
Đến khi trời tối, cuối cùng phương án đã được hoàn thành.
Tôi đến nhà ăn của khách sạn ăn tạm chút gì đó, trên đường trở về phòng, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Tôi ngờ vực nghe máy, bên trong truyền ra một giong nữ quen thuộc: “Hi, Phương Dương.”
“Lạc Thủy?” Tôi hơi ngẩn ra.
“Ừm, em đang ngồi ở quán cà phê đối diện khách sạn của bọn anh, em có thể nói chuyện với anh một lát không?”
“Có gì hay mà nói nữa?” Tôi vô thức đáp.
Nhưng vừa dứt lời, tôi đã thấy hối hận.
Đúng vậy, tôi và Lâm Lạc Thủy đã chẳng còn gì để nói với nhau nữa. Nhưng tôi vẫn thấy hối hận, vì tôi vẫn muốn gặp cô ấy, tôi không quên được cô ấy.
Lâm Lạc Thủy không đáp lời, tôi rơi vào trầm mặc.
Chúng tôi đều không cúp máy.
Bầu không khí tĩnh lặng khiến người ta hít thở không thông.
Khi tôi sắp không thể chịu được nữa, cuối cùng Lâm Lạc Thủy đã dùng giọng như mang vẻ khổ sở, nói: “Phương Dương, em xin lỗi!”
Tôi hạ giọng nói: “Nếu em chỉ muốn nói câu này thì không cần thiết đâu.”
“Không, em còn muốn nói với anh những chuyện khác nữa. Ví dụ như công việc hiện tại của anh… nếu anh không muốn thì thôi vậy.”
Tôi thấy hơi do dự, nhắm mắt hít sâu một hơi, nói: “Anh sẽ qua đó ngay.”
“Cảm ơn, em chờ anh.”
Tôi cúp máy, không nhịn được chửi thầm một câu, mắng mình không có tiền đồ.
Nhưng sau khi mắng xong, tôi vẫn quay người đi ra ngoài, đi thang máy xuống dưới, sau đó đi sang quán cà phê ở đối diện.
———————
Bình luận facebook