Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245: Khi nào cưới em
Tả Ninh nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô tựa hồ quay lại khi bản thân còn nhỏ.
Thôn nhỏ hỗn loạn cũ nát trong thành phố, căn phòng tối tăm ở tầng một, cửa sổ hẹp hẹp, cái giường nho nhỏ.
Cô ghé vào bên cửa sổ ngơ ngác nhìn bên ngoài, một đám trẻ nhỏ vây quanh một chỗ ăn kẹo, vui vẻ đùa giỡn với nhau.
"Mẹ tớ nói đừng chơi cùng với người trong nhà thứ 3 kia, nhà cậu ta đều là người xấu."
"Mẹ tớ cũng nói qua, tớ mới không cần chơi với cái loại con hoang kia đâu."
Ngay sau đó, cảnh tượng biến hóa, cô lại đứng trước một ngôi biệt thự rất xa hoa.
Nam nhân được bảo tiêu vây quanh cao cao tại thượng nhìn xuống cô, ông ta nói: "Dựa theo quy tắc, mày không nên được sinh ra đời."
Hình ảnh mơ mơ hồ hồ, cô hình như lại một mình chui vào căn phòng tối tăm khóc rất lâu.
Sau đó, cô lại lớn lên một chút, đã học xong tiểu học, nhưng mẹ cô đã nửa năm không xuất hiện.
Hàng xóm cách vách đều nghị luận, nói người đàn bà kia đã bỏ chạy với dã nam nhân, không cần con gái của mình nữa.
Tả Ninh không tin, từng ngày đều ngồi ở cửa chờ đợi, ngày nào cũng chờ đợi, nhưng trước sau lại không nhìn tới thân ảnh mà mình vẫn trông mong kia.
Tiền mà mẹ để lại đã dùng hết, cô không chỉ không có học phí để tiếp tục học cấp 2, thậm chí ngay cả tiền ăn cơm cũng đều không có.
Cô chạy ra bên ngoài nơi nơi tìm địa phương làm công, nhưng không có người muốn nhận một đứa trẻ mười hai tuổi.
Cô đã hai ngày không được ăn bất cứ thứ gì, ngồi ở công viên, ngơ ngác nhìn đứa trẻ đang ăn đồ ăn vặt ở nơi xa, suy yếu đến mức không nhấc nổi người.
"Muốn cái này sao?" Giọng nói rất êm tai truyền đến, cô ngẩng đầu, đón ánh mặt trời, nhìn đến một gương mặt tuổi trẻ tuấn lãng.
Nam nhân ngồi xổm xuống, đưa bánh mì cầm trong tay cho cô, trêи mặt tuy không có cười, nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa.
Đó là thời khắc Tả Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp nhất trong mười hai năm qua, nam nhân kia ở trong mắt cô, tồn tại giống như một vị thần.
Lại sau đó, cô dọn đến một ngôi biệt thự rất xinh đẹp, ngoại trừ anh cả đưa cô trở về, bên trong còn có ba ba ma ma hoà ái, có anh hai nghịch ngợm gây sự nhưng mọi thời khắc đều che chở cô.
Ở nơi đó, rốt cuộc cô cũng có gia đình thuộc về chính mình.
Nhưng cái gia đình kia vẫn bị huỷ hoại.
Cô đứng ở ven đường cao tốc tràn ngập mùi máu tươi, nghe vô số người kêu rêи, nhìn di thể người nhà, cô cho rằng cuộc đời này của mình sẽ không còn ánh mặt trời.
Nhưng chậm rãi, cô thấy được sáu nam nhân đang đi về phía cô, trêи mặt bọn họ mang theo nụ cười rất ấm áp, cô biết cái ôm của bọn họ cũng rất ấm áp, cô nỗ lực giương hai tay, liều mạng chạy nhanh về phía bọn họ.
Bỗng nhiên trợn mắt, nước mắt ướt đầy mặt, tất cả mọi chuyện ở trong mơ vẫn còn khắc rõ ràng ở trong đầu cô.
Cô giống như ở trong mơ trải qua hết áp lực, thống khổ, tuyệt vọng nhất của cả đời.
Nhưng mà khoảnh khắc cuối cùng trong mơ, lại là niềm sướиɠ và tràn ngập hy vọng của cô.
Tùy tiện mặc một quần áo đứng dậy, vừa mới mở cửa ra, sáu nam nhân đều nhất trí động tác nhìn về phía cô.
Cô biết, đã trải qua điên cuồng như vậy ngày hôm qua, bọn họ nhất định đang lo lắng cho cô, vẫn luôn ở bên ngoài chờ cô.
Ngơ ngác nhìn sáu nam nhân, nước mắt trêи mặt chưa khô chậm rãi nở rộ một nụ tươi cười, hốc mắt vẫn đỏ bừng, nhưng trong đó vẫn tràn đầy tình yêu.
"Các anh rốt cuộc đến khi nào mới chịu cưới em?"
Giọng nói của cô vẫn khàn khàn, mang theo giọng mũi nồng đậm, ngữ điệu tựa u oán, lại như hờn dỗi, các nam nhân nghe vào, chỉ cảm thấy vô cùng êm tai.
"Các anh lúc trước đã cầu hôn em, em đều đã đáp ứng rồi a, ai cũng không được đổi ý."
"Được, không đổi ý, cả đời sẽ không đổi ý."
Các nam nhân cũng nhìn cô cười cong mắt.
Nếu nói lúc trước, cô đối với chuyện bảy người ở bên nhau vẫn còn có chút không cách nào tiếp thu, còn có chút bất an, nhưng mà hiện tại, cô thật sự không có chỗ nào cố kỵ.
Li kinh phản đạo cũng được, kinh thế hãi tục cũng thế, cô chẳng qua chỉ cùng sáu nam nhân mình yêu, đồng thời họ cũng rất yêu cô ở bên nhau, cô chẳng qua chỉ muốn hưởng thụ ấm áp như vậy, hưởng thụ hạnh phúc như vậy.
Có gì không thể?
"Hiện tại ngẫm lại, lúc trước ông trời để em chịu đựng nhiều trắc trở như vậy, khả năng chính là bởi vì, nó sớm đã an bài để các anh đến bên cạnh em, vì công bằng, cho nên trước tiên phải tra tấn em."
Nhìn bộ dáng cô cắn cái muỗng si ngốc bật cười, Phương Kinh Luân nhịn không được gõ đầu cô một chút: "Đồ ngốc, ông trời mới không quản em đâu."
"Đúng đúng đúng, ông trời mặc kệ em, các anh quản em nha!" Tả Ninh phóng cái muỗng lên trêи bàn, "Ăn no rồi, eo đau chân mỏi đi không nổi, các anh ai cõng em đây?"
Nhìn bộ dáng đương nhiên này của cô, sáu nam nhân đều bật cười, cuối cùng vẫn là Phương Kinh Luân ngồi gần cô đứng dậy, đưa lưng về phía cô cúi xuống: "Đến đây đi, nữ vương đại nhân."
Tả Ninh cũng không chút khách khí, một chút liền bò lên trêи lưng hắn, cười doanh doanh hôn hôn lỗ tai hắn.
Bởi vì nhà hàng nằm ở một chỗ khác bên khách sạn bên này, bọn họ ở trêи biệt thự trêи nước, không ngồi đò thuyền, cho nên quãng đường đi bộ cũng thật dài.
Nghe hơi thở của Phương Kinh Luân hơi chút có chút thô nặng, Tả Ninh có chút không đành lòng: "Có phải em rất nặng hay không? Mệt mỏi sao?"
"Không nặng."
"Nhưng em nghe thấy anh......"
"Ai bảo em cứ xoắn lên xoắn xuống? Còn đem anh vặn ngạnh."
Tả Ninh nhịn không được xì cười một tiếng cười, tay từ trêи vai hắn thăm dò đi xuống, ra sức duỗi dài cổ xuống nhìn giữa háng hắn.
"Đừng nhúc nhích!" Phương Kinh Luân tức giận nắm chặt hai cái đùi của cô, "Bảo em đừng có xoắn nữa em còn làm trầm trọng thêm?"
"Em đang muốn nhìn anh một chút xem bao nhiêu ngạnh a."
"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ở chỗ này giúp ta giải quyết?"
"Nếu anh đã nghẹn đến mức khó chịu, cũng không phải không thể a, chúng ta tìm một chỗ không có ai......" Ánh mắt thoáng nhìn qua biệt thự bên cạnh, Tả Ninh nháy mắt in lặng.
Mấy nam nhân nhận thấy được cô khác thường, dọc theo ánh mắt cô nhìn lại, liền nhìn thấy ở cửa biệt thự cửa, hai người đang đánh vào.
Hoặc là nói chính xác hơn, là một nam nhân bụng phệ, tay đấm chân đá đối phó một nữ nhân đã mất đi sức lực đánh trả.
Bởi vì khoảng cách giữa bọn họ chỉ có một con đường, cho nên Tả Ninh có thể rõ ràng nhìn thấy, nữ nhân bị đẩy ngã trêи mặt đất, trêи mặt còn đang chảy máu kia là ai.
"Mẹ nó, cô làm kỹ nữ nhiều năm như vậy cô cho rằng tôi không biết? Bị bao nhiêu nam nhân thao qua trong lòng cô còn không rõ ràng sao? Đều bị chơi lạn, còn ở chỗ này của tôi giả trang si tình? Thật lòng? Cô còn không phải là vì tiền mới ở cùng tôi sao, có cái gì thật lòng? Lúc trước là do tôi thấy cô xinh đẹp mang ra ngoài có mặt mũi mới kết hôn với cô, bằng không cô cho rằng tôi coi trọng cô ở chỗ nào? Tàn hoa bại liễu! Ngày hôm qua cô đi gặp con gái của cô với kim chủ đúng không? Tên kim chủ kia của cô không phải sớm đã chết rồi sao? Cô không bỏ xuống được a? Vậy tại sao không đi tìm chết theo đi?"
Mấy nam nhân đều dừng một chút, đồng thời nhìn về phía Tả Ninh, Du Hạo Nam trầm giọng nói: "Muốn hỗ trợ không? Nếu em muốn, chúng ta qua đi."
Nhìn chằm chằm người đàn bà kia hồi lâu, Tả Ninh mới lắc đầu: "Gọi điện thoại thông báo cho khách sạn đi, bà ta chết hay sống, không liên quan đến em."
Editor: sacnu
Trong mơ, cô tựa hồ quay lại khi bản thân còn nhỏ.
Thôn nhỏ hỗn loạn cũ nát trong thành phố, căn phòng tối tăm ở tầng một, cửa sổ hẹp hẹp, cái giường nho nhỏ.
Cô ghé vào bên cửa sổ ngơ ngác nhìn bên ngoài, một đám trẻ nhỏ vây quanh một chỗ ăn kẹo, vui vẻ đùa giỡn với nhau.
"Mẹ tớ nói đừng chơi cùng với người trong nhà thứ 3 kia, nhà cậu ta đều là người xấu."
"Mẹ tớ cũng nói qua, tớ mới không cần chơi với cái loại con hoang kia đâu."
Ngay sau đó, cảnh tượng biến hóa, cô lại đứng trước một ngôi biệt thự rất xa hoa.
Nam nhân được bảo tiêu vây quanh cao cao tại thượng nhìn xuống cô, ông ta nói: "Dựa theo quy tắc, mày không nên được sinh ra đời."
Hình ảnh mơ mơ hồ hồ, cô hình như lại một mình chui vào căn phòng tối tăm khóc rất lâu.
Sau đó, cô lại lớn lên một chút, đã học xong tiểu học, nhưng mẹ cô đã nửa năm không xuất hiện.
Hàng xóm cách vách đều nghị luận, nói người đàn bà kia đã bỏ chạy với dã nam nhân, không cần con gái của mình nữa.
Tả Ninh không tin, từng ngày đều ngồi ở cửa chờ đợi, ngày nào cũng chờ đợi, nhưng trước sau lại không nhìn tới thân ảnh mà mình vẫn trông mong kia.
Tiền mà mẹ để lại đã dùng hết, cô không chỉ không có học phí để tiếp tục học cấp 2, thậm chí ngay cả tiền ăn cơm cũng đều không có.
Cô chạy ra bên ngoài nơi nơi tìm địa phương làm công, nhưng không có người muốn nhận một đứa trẻ mười hai tuổi.
Cô đã hai ngày không được ăn bất cứ thứ gì, ngồi ở công viên, ngơ ngác nhìn đứa trẻ đang ăn đồ ăn vặt ở nơi xa, suy yếu đến mức không nhấc nổi người.
"Muốn cái này sao?" Giọng nói rất êm tai truyền đến, cô ngẩng đầu, đón ánh mặt trời, nhìn đến một gương mặt tuổi trẻ tuấn lãng.
Nam nhân ngồi xổm xuống, đưa bánh mì cầm trong tay cho cô, trêи mặt tuy không có cười, nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa.
Đó là thời khắc Tả Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp nhất trong mười hai năm qua, nam nhân kia ở trong mắt cô, tồn tại giống như một vị thần.
Lại sau đó, cô dọn đến một ngôi biệt thự rất xinh đẹp, ngoại trừ anh cả đưa cô trở về, bên trong còn có ba ba ma ma hoà ái, có anh hai nghịch ngợm gây sự nhưng mọi thời khắc đều che chở cô.
Ở nơi đó, rốt cuộc cô cũng có gia đình thuộc về chính mình.
Nhưng cái gia đình kia vẫn bị huỷ hoại.
Cô đứng ở ven đường cao tốc tràn ngập mùi máu tươi, nghe vô số người kêu rêи, nhìn di thể người nhà, cô cho rằng cuộc đời này của mình sẽ không còn ánh mặt trời.
Nhưng chậm rãi, cô thấy được sáu nam nhân đang đi về phía cô, trêи mặt bọn họ mang theo nụ cười rất ấm áp, cô biết cái ôm của bọn họ cũng rất ấm áp, cô nỗ lực giương hai tay, liều mạng chạy nhanh về phía bọn họ.
Bỗng nhiên trợn mắt, nước mắt ướt đầy mặt, tất cả mọi chuyện ở trong mơ vẫn còn khắc rõ ràng ở trong đầu cô.
Cô giống như ở trong mơ trải qua hết áp lực, thống khổ, tuyệt vọng nhất của cả đời.
Nhưng mà khoảnh khắc cuối cùng trong mơ, lại là niềm sướиɠ và tràn ngập hy vọng của cô.
Tùy tiện mặc một quần áo đứng dậy, vừa mới mở cửa ra, sáu nam nhân đều nhất trí động tác nhìn về phía cô.
Cô biết, đã trải qua điên cuồng như vậy ngày hôm qua, bọn họ nhất định đang lo lắng cho cô, vẫn luôn ở bên ngoài chờ cô.
Ngơ ngác nhìn sáu nam nhân, nước mắt trêи mặt chưa khô chậm rãi nở rộ một nụ tươi cười, hốc mắt vẫn đỏ bừng, nhưng trong đó vẫn tràn đầy tình yêu.
"Các anh rốt cuộc đến khi nào mới chịu cưới em?"
Giọng nói của cô vẫn khàn khàn, mang theo giọng mũi nồng đậm, ngữ điệu tựa u oán, lại như hờn dỗi, các nam nhân nghe vào, chỉ cảm thấy vô cùng êm tai.
"Các anh lúc trước đã cầu hôn em, em đều đã đáp ứng rồi a, ai cũng không được đổi ý."
"Được, không đổi ý, cả đời sẽ không đổi ý."
Các nam nhân cũng nhìn cô cười cong mắt.
Nếu nói lúc trước, cô đối với chuyện bảy người ở bên nhau vẫn còn có chút không cách nào tiếp thu, còn có chút bất an, nhưng mà hiện tại, cô thật sự không có chỗ nào cố kỵ.
Li kinh phản đạo cũng được, kinh thế hãi tục cũng thế, cô chẳng qua chỉ cùng sáu nam nhân mình yêu, đồng thời họ cũng rất yêu cô ở bên nhau, cô chẳng qua chỉ muốn hưởng thụ ấm áp như vậy, hưởng thụ hạnh phúc như vậy.
Có gì không thể?
"Hiện tại ngẫm lại, lúc trước ông trời để em chịu đựng nhiều trắc trở như vậy, khả năng chính là bởi vì, nó sớm đã an bài để các anh đến bên cạnh em, vì công bằng, cho nên trước tiên phải tra tấn em."
Nhìn bộ dáng cô cắn cái muỗng si ngốc bật cười, Phương Kinh Luân nhịn không được gõ đầu cô một chút: "Đồ ngốc, ông trời mới không quản em đâu."
"Đúng đúng đúng, ông trời mặc kệ em, các anh quản em nha!" Tả Ninh phóng cái muỗng lên trêи bàn, "Ăn no rồi, eo đau chân mỏi đi không nổi, các anh ai cõng em đây?"
Nhìn bộ dáng đương nhiên này của cô, sáu nam nhân đều bật cười, cuối cùng vẫn là Phương Kinh Luân ngồi gần cô đứng dậy, đưa lưng về phía cô cúi xuống: "Đến đây đi, nữ vương đại nhân."
Tả Ninh cũng không chút khách khí, một chút liền bò lên trêи lưng hắn, cười doanh doanh hôn hôn lỗ tai hắn.
Bởi vì nhà hàng nằm ở một chỗ khác bên khách sạn bên này, bọn họ ở trêи biệt thự trêи nước, không ngồi đò thuyền, cho nên quãng đường đi bộ cũng thật dài.
Nghe hơi thở của Phương Kinh Luân hơi chút có chút thô nặng, Tả Ninh có chút không đành lòng: "Có phải em rất nặng hay không? Mệt mỏi sao?"
"Không nặng."
"Nhưng em nghe thấy anh......"
"Ai bảo em cứ xoắn lên xoắn xuống? Còn đem anh vặn ngạnh."
Tả Ninh nhịn không được xì cười một tiếng cười, tay từ trêи vai hắn thăm dò đi xuống, ra sức duỗi dài cổ xuống nhìn giữa háng hắn.
"Đừng nhúc nhích!" Phương Kinh Luân tức giận nắm chặt hai cái đùi của cô, "Bảo em đừng có xoắn nữa em còn làm trầm trọng thêm?"
"Em đang muốn nhìn anh một chút xem bao nhiêu ngạnh a."
"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ở chỗ này giúp ta giải quyết?"
"Nếu anh đã nghẹn đến mức khó chịu, cũng không phải không thể a, chúng ta tìm một chỗ không có ai......" Ánh mắt thoáng nhìn qua biệt thự bên cạnh, Tả Ninh nháy mắt in lặng.
Mấy nam nhân nhận thấy được cô khác thường, dọc theo ánh mắt cô nhìn lại, liền nhìn thấy ở cửa biệt thự cửa, hai người đang đánh vào.
Hoặc là nói chính xác hơn, là một nam nhân bụng phệ, tay đấm chân đá đối phó một nữ nhân đã mất đi sức lực đánh trả.
Bởi vì khoảng cách giữa bọn họ chỉ có một con đường, cho nên Tả Ninh có thể rõ ràng nhìn thấy, nữ nhân bị đẩy ngã trêи mặt đất, trêи mặt còn đang chảy máu kia là ai.
"Mẹ nó, cô làm kỹ nữ nhiều năm như vậy cô cho rằng tôi không biết? Bị bao nhiêu nam nhân thao qua trong lòng cô còn không rõ ràng sao? Đều bị chơi lạn, còn ở chỗ này của tôi giả trang si tình? Thật lòng? Cô còn không phải là vì tiền mới ở cùng tôi sao, có cái gì thật lòng? Lúc trước là do tôi thấy cô xinh đẹp mang ra ngoài có mặt mũi mới kết hôn với cô, bằng không cô cho rằng tôi coi trọng cô ở chỗ nào? Tàn hoa bại liễu! Ngày hôm qua cô đi gặp con gái của cô với kim chủ đúng không? Tên kim chủ kia của cô không phải sớm đã chết rồi sao? Cô không bỏ xuống được a? Vậy tại sao không đi tìm chết theo đi?"
Mấy nam nhân đều dừng một chút, đồng thời nhìn về phía Tả Ninh, Du Hạo Nam trầm giọng nói: "Muốn hỗ trợ không? Nếu em muốn, chúng ta qua đi."
Nhìn chằm chằm người đàn bà kia hồi lâu, Tả Ninh mới lắc đầu: "Gọi điện thoại thông báo cho khách sạn đi, bà ta chết hay sống, không liên quan đến em."
Editor: sacnu
Bình luận facebook