• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bọn Đàn Ông Này Có Độc (1 Viewer)

  • Chương 226: Không tha

*bạn nào đang đợi H 4P nè!!!



Ráng đợi cỡ nửa tháng nữa đến ngoại truyện mới có a!!!!!



————————



"Ninh Ninh, ăn cơm."



Thấy Tả Ninh vẫn ngồi bên án thư phát ngốc, căn bản không nghe thấy hắn nói gì, Thu Dật Bạch nhịn không được quay đầu liếc Cao Hạ một cái.



Tháo tạp dề bên hông xuống, Cao Hạ giật giật môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.



Sau lần hoan ái ở đêm Trừ Tịch, hai người bọn họ còn lo lắng Tả Ninh có thể trách bọn họ hay không, nhưng cô ngoại trừ ngay từ đầu có chút ngượng ngùng, lúc sau liền không có phản ứng gì.



Lúc này, bọn họ càng có thể tinh tường cảm giác được, kỳ thật Tả Ninh đã sớm tiếp nhận phương thức như vậy, thậm chí cô thích kϊƈɦ thích như vậy.



Cho nên sự tình ngày đó, với cô mà nói là một hồi cuồng hoan vui sướиɠ tràn trề, ở sau này, cô cũng là sung sướиɠ mà thỏa mãn.



Chỉ là nàng không có.



Hai ngày này, cô thường xuyên phát ngốc, hai mắt vô hồn, thậm chí còn ngẫu nhiên thở dài.



Tuy rằng cô kiệt lực che dấu, nhưng rõ ràng là che dấu đã thất bại.



Tất cả, đều là bởi vì Văn Khải An.



Bắt đầu ngày đó tận mắt nhìn thấy ba người ɖâʍ loạn một màn, Văn Khải An rốt cuộc không xuất hiện nữa.



Vốn dĩ Thu Dật Bạch cùng Cao Hạ rất cao hứng, dù sao thì phản ứng lúc đó của Văn Khải An bọn họ cũng đều thấy được, cho nên hai người đều ở trong lòng cầu nguyện, hy vọng nam nhân kia cứ như vậy vĩnh viễn rời khỏi Tả Ninh, để cho bọn họ ít đi một tình địch.



Nhưng mà chậm rãi, cái tâm tình nhảy nhót này của hai người cũng không còn, bởi vì Tả Ninh không vui vẻ.



"Ninh Ninh, ăn cơm."



Lúc này Thu Dật Bạch trực tiếp đi qua, từ phía sau ôm vai cô.



Tả Ninh bị dọa nhảy dựng, nhìn đến Thu Dật Bạch liền lại cười gượng một tiếng: "Có thể ăn cơm rồi? Được nha, vừa rồi suy nghĩ cốt truyện của tiểu thuyết quá chuyên tâm."



Hai nam nhân cũng không chọc phá, chỉ đưa đũa cho cô.



Trong lúc ăn cơm, Tả Ninh nhịn không được cầm lấy di động mở WeChat, Văn Khải An vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.



Ngày đó ánh mắt hắn khϊế͙p͙ sợ lại đau lòng vẫn rõ ràng trước mắt cô, cô biết với hắn mà nói, có thể chịu đựng cô cùng nhiều nam nhân dây dưa không rõ như vậy đã là cực hạn, hình ảnh cô ở dưới thân của hai nam nhân phóng đãng bất kham như vậy, tuyệt đối không phải chuyện hắn có thể tiếp thu.



Cho nên, Tả Ninh hai ngày này cũng không chỉ một lần tự nói với chính mình, cứ buông tha hắn như vậy đi.



Cô ích kỷ như vậy, do dự như vậy, dựa vào đâu mà muốn tiếp tục bá chiếm nam nhân tốt như vậy?



Rời khỏi cô, đối với Văn Khải An mới là giải thoát.



Huống chi cô vốn đã khó lựa chọn giữa nhiều nam nhân như vậy, hiện giờ Văn Khải An chủ động rời khỏi, cũng coi như là giúp cô đưa ra lựa chọn, cô hẳn phải cảm thấy may mắn, cảm thấy vui vẻ sao?



Nhưng mà trong lòng tại sao còn đau như vậy?



Tưởng tượng đến sau này cô có khả năng sẽ không còn được gặp lại nam nhân kia, không được đụng vào cái ôm ấm áp của hắn, cô liền cảm thấy chỗ nào đó trong lòng giống như là bị xé rách, đau đến mức làm cô hít thở không thông.



"Em đi ra ngoài tản bộ."



Cơm nước xong, thấy cô muốn ra ngoài, Thu Dật Bạch với Cao Hạ cũng không đi theo sau.



Nếu chỉ đơn thuần là tản bộ, bọn họ nhất định sẽ đi cùng, nhưng trước khi cô ra ngoài, đã lấy từ huyền quan, rõ ràng là hai chiếc chìa khóa.



Một cái là chìa khoá chung cư của cô, một cái khác không cần phải nói cũng biết, tất nhiên là chung cư của Văn Khải An.



Hai ngày nay Tả Ninh vẫn không chủ động liên hệ với Văn Khải An, càng không tới chung cư của hắn tìm hắn, trực giác nói cho cô, hắn nhất định cũng không ở chung cư.



Quả nhiên, đẩy cửa đi vào, an tĩnh lạnh lẽo, không có một bóng người.



Ngơ ngác ngồi trêи sô pha, nhìn những đồ vật bài trí quen thuộc bốn phía xung quanh, trong đầu nhớ lại những hình ảnh khi cô với Văn Khải An ở bên nhau.



Lúc trước chưa từng nghiêm túc nghĩ tới, cô cũng không biết nguyên lai trong lúc bất tri bất giác, giữa hai người đã có rất rất nhiều hồi ức.



"Ong ong ong......" Điện thoại rung lên, Tả Ninh theo bản năng sờ sờ bên hông, cô không có mặc áo khoác, điện thoại cũng không mang theo.



Đi theo tiếng chuông nhìn lại, cô mới phát hiện là điện thoại của Văn Khải An ở trêи sô pha bên kia.



Điện thoại vang lên không ngừng, điện báo biểu hiện là một người lạ, Tả Ninh do dự một chút, vẫn cầm lấy di động bắt máy: "Xin chào."



"Xin chào." Nam nhân bên kia tựa hồ có chút nghi hoặc, "Xin hỏi điện thoại này có phải là của Văn Khải An tiên sinh không? Hay là tôi gọi sai rồi?"



"Là điện thoại của anh ấy, bây giờ anh ấy không tiện nghe máy, có yêu cầu gì tôi có thể giúp ngài chuyển lại cho anh ấy!"



Câu này nói ra, Tả Ninh mới cười khổ một tiếng, phỏng chừng hắn cũng không muốn thấy cô, còn có thể chuyển lời cái gì?



"Vậy làm phiền cô thay tôi nói với cùng Văn tiên sinh một tiếng, chiếc nhẫn ngài ấy định chế đã làm xong, ngài ấy có rảnh thì qua đây nhìn xem, nếu không hài lòng chúng tôi còn có thể sửa chữa."



"Nhẫn?"



Căn cứ theo tên bên kia điện thoại cung cấp, Tả Ninh ma xui quỷ khiến đi tới phòng làm việc này ở office building trong trung tâm thành phố.



Vừa vào đến cửa liền nghe thấy tiếng một nữ nhân đang răn dạy bên trong: "Con có đầu óc một chút đi có được không? Văn tiên sinh người ta đặt làm chiếc nhẫn này là để cầu hôn, nghe thanh âm của nữ nhân trong điện thoại con phải nghĩ đến, có khả năng người đó là bạn gái của Văn tiên sinh, tại sao con có thể đem tất cả mọi chuyện nói ra? Như vậy có còn kinh hỉ không? Đắc tội khách hàng, xem xem buổi tối ông ngoại xử lý con thế nào?!"



Ngơ ngác đứng ở cửa, nghe cuộc đối thoại ở bên trong, Tả Ninh lại cảm thấy bản thân mình lần này tới đây cực kỳ buồn cười.



Cô đến tột cùng vì cái gì lại đến nơi này?



Nghe thấy Văn Khải An muốn định chế nhẫn, tò mò muốn nhìn một chút sao? Hoặc là muốn xác nhận một chút có phải hắn cũng chuẩn bị cầu hôn với mình hay không?



Cho dù hiện giờ đại khái đã xác nhận, thì như thế nào đây?



Ngay khi cô định xoay người đi, người phụ nữ trung niên bên trong đã phát hiện ra cô: "Vị tiểu thư này, ngài là tới lấy hàng hay là muốn tìm hiểu một chút nghiệp vụ ở phòng làm việc của chúng tôi?"



"Tôi......" Tả Ninh nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể xấu hổ địa đạo, "Tôi chính là...... Người vừa rồi nhận điện thoại, bạn của Văn tiên sinh."



Cái này lại làm người phụ nữ trung niên xấu hổ: "Vậy ngài là...... Là bạn gái a? Thật sự rất xin con trai tôi làm việc quá sơ ý, chuyện này vốn dĩ không nên nói cho ngài, cái này...... Cái này chúng tôi còn chưa bàn giao lại cho Văn tiên sinh."



Tả Ninh lắc đầu: "Không có việc gì, tôi sẽ không nói với anh ấy, tôi chỉ là...... Muốn xem một chút cái nhẫn mà anh ấy định chế, có thể không?"



"Đương nhiên có thể." Người phụ nữ trung niên lập tức cẩn thận từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp tinh xảo, "Không phải tôi khoe khoang, nếu bàn về thủ công, tin tưởng trong giới không có mấy người có kỹ thuật như ba tôi, đáng tiếc mấy năm nay tuổi tác ông đã lớn, không thế nào tiếp làm việc, nếu không phải ba tôi cũng rất thưởng thức sự tinh thông về ngọc thạch của Văn tiên sinh, ông ấy chưa chắc sẽ nhận đơn này."



Bà đắc ý mở chiếc hộp ra, lộ ra chếc nhẫn phủ thuý, xanh biếc, trong suốt thông thấu.



"Tôi nghe Văn tiên sinh nói phỉ thuý này ngài ấy cũng tìm rất lâu mới tìm được, người thạo nghề chính là không giống nhau, có thể chọn được thứ tốt như vậy, cô gái cô thật có phúc phận. Còn có kim cương nhỏ bên cạnh này, mỗi một viên cũng đều là ngài ấy tự mình chọn lựa, ba tôi chính là dùng suốt thời gian ba tháng mới hoàn thành chiếc nhẫn theo yêu cầu của Văn tiên sinh, đầu năm nay người có tiền với phẩm vị như ngài ấy, còn có thể bỏ tiền tạo lãng mạn cho bạn gái thật sự rất ít, cô gái, cô cần phải quý trọng."



Từ phòng làm việc ra ngoài, Tả Ninh đột nhiên lại cảm thấy trong lồng ngực đau đến lợi hại, cái cảm giác bị xé rách lại lần nữa từ ngũ tạng lục phủ lan tràn, cô thậm chí còn chưa đi đến thang máy, đã vô lực dựa vào tường ngồi xổm xuống, che miệng không tiếng động khóc rống lên.



Hắn xác thật là một nam nhân đáng giá quý trọng, nam nhân rất rất tốt, nhưng nam nhân tốt như vậy, sau này cũng sẽ không thuộc về cô.



"Tại sao lại khóc?"



Thanh âm trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, Tả Ninh vừa nhấc mắt liền nhìn thấy trước mặt lại có thêm đôi giày da đen nhánh, cô còn không kịp ngẩng đầu, toàn bộ thân mình đều bị cuốn vào một cái ôm quen thuộc ôm ấp.



Editor: sacnu
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom