• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bọn Đàn Ông Này Có Độc (3 Viewers)

  • Chương 213: Ôm

Ngày tiếp theo, vị trí của Tả Ninh với Phương Kinh Luân hoàn toàn biến hoá.



Lúc trước vẫn luôn là hắn cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố cô, hiện giờ biến thành Tả Ninh mỗi ngày nấu cơm cho hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm, ôn nhu tinh tế chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn.



Mỗi ngày cô đều sẽ chạy đến bệnh viện, cơ hồ vừa đi chính là cả ngày, nếu không phải Phương Kinh Luân không cho, cô trực tiếp muốn ở lại bệnh viện, cho nên nguyên lai quy hoạch chiếu cố cô của mấy nam nhân kia cũng đều bị quấy rầy.



Nhưng lúc này đây, ngoài ý muốn không có ai nói cái gì, bọn họ ngoại trừ kiên trì thay phiên đón đưa cô đến bệnh viện, nhưng chuyện khác cũng không so đo quá nhiều.



Tả Ninh tất nhiên cũng thường xuyên ở bệnh viện gặp được Phương phụ Phương mẫu cùng Phương Dĩ Nhu, từ khi bọn họ ngầm đồng ý cho cô tới gặp Phương Kinh Luân, quan hệ với cô tựa hồ lại quay về như trước.



Nhưng chỉ có mình Tả Ninh biết, tất cả vẫn không giống nhau. Ở trước mặt bọn họ, cô vĩnh viễn không tìm được sự thản nhiên như trước kia



"Nếu như biết nằm viện có thể có nhiều chỗ tốt như vậy, anh sớm đã tự lộng mình vào đây." Ăn cơm trưa tình yêu Tả Ninh mang tới, Phương Kinh Luân lại bắt đầu nói không lựa lời.



Tả Ninh buồn cười trừng hắn một cái: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh ăn một gậy kia, em cũng thật sự hoài nghi anh có phải giả bị thương hay không, nào có người nằm viện cao hứng thành như vậy?"



"Cái này không phải mệt em tri kỷ chiếu cố sao?"



"Vậy sao buổi tối anh còn không cho em ở đây? Đây chính là một cơ hội tốt khó có được, để em 24 giờ đều ở cạnh anh nha!"



"Em cho rằng anh không muốn? Còn không phải sợ em quá vất vả, giường ở bệnh viện lại không thoải mái như ở nhà, không thể ủy khuất em. Hơn nữa......" Phương Kinh Luân đột nhiên cười xấu xa nhìn về phía cô, "Em tùy thời đều ở bên cạnh anh nhảy tới nhảy lui, vạn nhất anh không nhịn xuống được muốn cùng em củi khô lửa bốc thì làm sao bây giờ? Vết thương này của anh còn chưa lành đâu, nói không chừng kϊƈɦ động một, miệng vết thương lại rách a."



"Đã bị thương thành như vậy anh còn không có đứng đắn!"



"Đối mặt với em sao có thể đứng đắn, vậy còn được xem như một nam nhân sao?"



Tả Ninh phát hiện Phương Kinh Luân thật đúng là càng ngày càng lắm lời, nhưng mà hình như vậy cũng mới là con người chân thật của hắn, ở trước mặt cô không cần băn khoăn cái gì, cũng không cần phải cẩn thận.



Hắn như vậy, ngược lại có thể khiến Tả Ninh càng thêm nhẹ nhàng tự tại, cũng thêm nhiều sung sướиɠ.



Cô có đôi khi cũng sẽ suy nghĩ, nếu như hai người bọn họ vẫn cứ như vậy ở chung, cứ như vậy vĩnh viễn ở bên nhau, hình như cũng khá tốt.



Nhưng mà vừa mới rời khỏi bệnh viện, cô lại từ trong ảo tưởng này trở lại hiện thực, cái sung sướиɠ này cũng rất nhanh sẽ biến mất.



Bởi vì Cao Hạ vẫn không trở lại.



Từ khi hắn làm Lê Trạch Khung bị thương đến bây giờ đã qua năm ngày. Nhưng ngoại trừ mỗi ngày có thể nhận được tin tức báo bình an của hắn, nhưng cái khác Tả Ninh vẫn một mực không biết.



Năm ngày này mỗi ngày cô đều ở chú ý tin tức, không những không có Cao Hạ, cũng không có Lê gia, ngay từ đầu cô cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng thời gian lâu rồi, cô ngay cả nhận tri như vậy cũng không dám có.



Bữa tối vẫn là Tả Ninh cùng bốn cái nam nhân cùng nhau ăn cơm, bởi vì mẹ của Phương Kinh Luân mang cơm đến bệnh viện cho hắn nên Tả Ninh liền lấy cớ trở về trước.



Cơm nước xong, cô theo thường lệ ngồi trêи sô pha chú ý tin tức, sợ trêи mạng đột nhiên liền khơi ra tin tức Cao Hạ đả thương người bị bắt.



Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, Tả Ninh sửng sốt một chút, ngay sau đó theo bản năng nhìn lướt qua phòng khách, bốn nam nhân đều ở đây, Phương Kinh Luân vẫn còn ở bệnh viện, như vậy là......



Trong nháy mắt, cô cảm giác trái tim muốn nhấc lên tới cổ họng, buông điện thoại mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm cánh cửa, sợ không cẩn thận động tĩnh bên ngoài sẽ không còn.



Một tiếng, hai tiếng, cửa mở......



Nhìn bóng người từ kẹt cửa dần dần trở nên rõ ràng, hai vai căng chặt rốt cuộc chậm rãi buông ra, nhưng lại có chút nhịn không được phát run.



Là hắn, hoàn hảo không tổn hao gì.



Hắn rốt cuộc đã trở lại.



Chờ Tả Ninh phản ứng lại, cô sớm đã không màng đùi phải đang què xông lên gắt gao ôm eo hắn, đem cả khuôn mặt vùi vào ngực, nức nở không ngừng.



Mấy ngày này cô đã làm vô số lần nhất hư tính toán, có lẽ Cao Hạ bị đưa đến tư pháp cơ quan, có lẽ là hắn sẽ giống nghệ sĩ nào đó trong giới, mất tích một cách không thể hiểu được, cũng có lẽ, Lê gia sẽ dùng chuyện hắn đã làm với Lê Trạch Khung làm lại trêи người hắn.



Nhưng hiện tại, hắn đang ở trạng thái tốt nhất đứng trước mặt cô.



Nhìn người trong lòng ngực khóc đến cả người run rẩy, Cao Hạ trong lòng căng thẳng, vươn tay ôm cô, chậm rãi vỗ về: "Đừng sợ, anh không có việc gì, anh không phải đã nói với em, sẽ không có việc gì sao?"



Đúng vậy, hắn xác thật đã nói, Thu Dật Bạch cùng Thu Dật Mặc cũng đã nói vô số lần, hắn sẽ không có việc gì. Nhưng không tận mắt nhìn thấy hắn, cái gì cô cũng không dám tin, huyền tâm cũng vẫn không lạc xuống dưới.



Thấy cô ngược lại khóc đến càng hăng, Cao Hạ chỉ cảm thấy trong lòng quặn đến đau: "Không có việc gì, đừng sợ, Lê Trạch Khung sau này sẽ không hại em được nữa, anh cũng không có việc gì."



Nhìn hai người gắt gao ôm nhau, sắc mặt bốn nam nhân khác trong phòng khách tất nhiên cũng không tốt, nhưng chung quy cũng không nói cái gì, ngược lại yên lặng rời khỏi chung cư.



Ít nhất trong chuyện cứu Tả Ninh này, Phương Kinh Luân cùng Cao Hạ đều làm chuyện mà bốn người bọn họ muốn làm, cho dù là tình địch, bọn họ cũng rất cảm kϊƈɦ. Huống chi Tả Ninh mấy ngày này tâm thần không yên, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, giờ phút này cô cần cái gì, ai cũng đều rất rõ ràng.



"Anh thật sự...... Không có việc gì sao? Lê gia thật sự sẽ không tìm anh gây phiền toái?" Bị Cao Hạ ôm đến ngồi vào sô pha, Tả Ninh vẫn không ngừng hít hít cái mũi.



"Thật sự không có việc gì." Cao Hạ lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt, "Thu Dật Bạch chưa nói với em, Lê gia năm đó vì sao lại để mẹ anh sinh ra anh sao?"



"Đã nói."



Chẳng qua là bởi vì, Lê Học Mẫn sau khi vợ mất vẫn không cưới vợ khác, dưới gối đã có bốn đứa con gái nhưng lại không có con trai.



Vốn ông ta chính là con trai độc nhất, sao có thể không hy vọng có một đứa con trai? Huống chi Lê lão gia tử phía trêи ông ta, sớm đã ngóng trông ôm cháu trai nhiều năm.



Cho nên, nếu Cao Hạ là con gái, khả năng sẽ giống như Tả Ninh, hoàn toàn bị vứt bỏ đi?



Nhưng mà hắn thân là con trai hình như cũng không khác biệt quá lớn, bởi vì hắn sinh ra không được mấy năm, Lê gia liền cùng Lương gia liên hôn, Lương Tịnh sinh được một đứa con trai, từ khi Lê Trạch Khung được sinh ra, Cao Hạ ở Lê gia giống như không phải đặc thù gì.



Tiết mục như vậy, từ xã hội phong kiến đến bây giờ, cư nhiên vẫn không thể diệt sạch.



Nhưng Tả Ninh điều tra quá tư liệu, tuy rằng Lê Trạch Khung bị Cao Hạ gây thương tích nhưng hẳn là có thể tiến hành phẫu thuật lại ƈôи ȶɦịt, cũng có thể thụ tinh nhân tạo, ít nhất chuyện nối dõi tông đường của Lê gia sẽ không thành vấn đề.



Huống chi Lê Học Mẫn cũng mới hơn 60 tuổi, có lẽ vẫn còn có thể tiếp tục sinh con, cho dù Lê gia chú trọng nối dõi tông đường, Cao Hạ tựa hồ cũng không phải lựa chọn bọn họ cần thiết.



Nhìn ra nghi hoặc của Tả Ninh, Cao Hạ tự giễu cười cười: "Anh cũng không nghĩ tới, nhiều năm về sau này, một đứa con không ai muốn sinh ra như anh, trong mắt hai cha con Lê gia kia cư nhiên cũng có chút giá trị. Thu Dật Bạch hẳn là đã nói với em, lúc trước bọn họ nói muốn anh quay lại Lê gia, để anh điều hành tập đoàn Nguyên Ảnh, cũng vì như vậy, người đàn bà kia mới không muốn để anh sống."



"A!" Tả Ninh cũng cười cực kỳ châm chọc, "Những người này cũng thật có ý tứ, muốn ném liền ném muốn có liền có, với bọn họ mà nói, cho dù là sủng vật được nuôi dưỡng chắc hẳn cũng không phải đãi ngộ này đi?"



Biết cô tất nhiên là nghĩ tới cha ruột của mình, Cao Hạ lại chậm rãi kéo cô vào trong lòng ngực.



Sau một hồi, hắn đột nhiên ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nói cho em biết một cái bí mật ngay cả Thu Dật Bạch cùng Thu Dật Mặc cũng không biết, lần đó anh ngã ngựa, chính là cố ý."



Editor: sacnu
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom