Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Quý cô màu hồng
“Ông cảm thấy tôi nghèo lắm à?”
Tần Cao Văn nói một câu.
Âu Dương Thiên Long ở đầu dây bên kia không hiểu bèn sợ hãi nói: “Tần Cao Văn, ý của anh là gì ạ? Tiểu Long không hề có ý đó!”
Ông ấy biết về sự giàu có của Tần Cao Văn. Năm xưa khi hoàn thành nhiệm vụ, lúc rời đi anh đều dùng máy bay tư nhân cả.
Sau đó ông ấy điều tra thì mới biết được rằng, giá thị trường của chiếc máy bay đó lên tới hơn năm trăm triệu tệ.
Vậy có thể gọi là không có tiền được không?
“Ông đã không nghĩ như vậy thì tại sao lại trả lại tiền nhà cho tôi? Ông thấy nếu tôi không có hơn một trăm triệu tệ đó thì tôi sẽ phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày à?”
Âu Dương Thiên Long bị dọa hết hồn bèn lau mồ hôi chán vội vàng nói: “Anh Tần hiểu lầm rồi, tôi thật sự không có ý đó!”
Ông ấy cuống cả lên.
“Không có là được, vậy thì chút tiền đó ông giữ lấy, chút tiền đó chẳng là gì đối với tôi hết”.
“Haizz”, Âu Dương Thiên Long thở dài, rõ ràng là cảm thấy đau khổ.
Như vậy thì chẳng phải là ông ấy không thể báo đáp được Tần Cao Văn sao? Và như vậy ông ấy càng cảm thấy bất an hơn.
Âu Dương Thiên Long nói tiếp: “Anh Tần, anh yên tâm, đợt khác tôi nhất định sẽ báo đáp anh”.
“Đừng nói nhiều nữa”.
Tần Cao Văn tắt máy.
Lúc xưa anh cứu Âu Dương Thiên Long chỉ đơn giản là vì tiện thế chứ không hề nghĩ tới việc để người ta phải báo đáp.
Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Ai vậy?”
Giọng một cô gái từ bên ngoài vang lên: "Xin hỏi có phải là nhà của anh Tần Cao Văn không?”
“Đúng rồi!”
“Chúng tôi có một món hàng chuyển phát nhanh quan trọng, phiền anh ký nhận giúp”.
Tần Cao Văn cảm thấy vui mừng, không ngờ đồ tới nhanh như vậy. Anh vội vàng ra mở cửa.
Một cô gái trắng trẻo xinh đẹp với thân hình không tì vết đứng trước cửa. Cô gái không hề mặc đồ của một người giao hàng mà là mặc một chiếc váy trắng liền thân.
Rõ ràng đây không phải là vận chuyển thông thường.
Thế nhưng Tần Cao Văn chẳng buồn để ý. Trong lòng anh ngoài Vương Thuyền Quyên ra thì không còn bất kỳ người phụ nữ nào khác.
“Cảm ơn!”
Cô gái còn định nói gì đó thì Tần Cao Văn đã đóng rầm cửa lại.
Anh đặt cái hộp màu đen lên bàn. Chiếc hộp đen kịt phát ra ánh sáng lấp lánh.
Tốc độ cũng nhanh đấy.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng.
Vương Thuyền Quyên vươn vai từ trên giường bước xuống thì thấy Đóa Đóa đã không còn ở bên cạnh.
“Mẹ ơi!”
Giọng cô bé từ ngoài cửa vọng vào. Cô gái chạy vào trong với vẻ mặt vô cùng hào hứng và sà vào lòng Vương Thuyền Quyên.
“Mẹ nhìn này, đây là quần áo mới mà chú siêu nhân mua cho con”.
Cô gái ngẩng đầu vui mừng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao xinh.
Vương Thuyền Quyên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bộ quần áo trên người Đóa Đóa rất đẹp, dù là chất liệu, cách may hay là thiết kế, phong cách thì đều rất hợp với cô bé của hiện tại. Có thể nói là hoàn hảo
Đóa Đóa vốn dễ thương, đáng yêu, giờ mặc thêm chiếc váy màu hồng này thì chẳng khác gì một cô tiên nữ bé nhỏ.
Đúng là tỏa sáng.
Mặc dù không phù hợp lắm nhưng cô chỉ có thể miêu tả như vậy mà thôi.
“Mẹ!”
Thấy Vương Thuyền Quyên không nói gì, Đóa Đóa sốt ruột: “Lẽ nào không đẹp ạ?”
“Đẹp, đương nhiên là đẹp!”
“Chú siêu nhân tốt với con quá ạ. Con chưa từng mặc một chiếc váy đẹp như thế này bao giờ”. Đóa Đóa cảm thấy vui lắm.
“Vẫn còn đẹp hơn nữa đấy”, Tần Cao Văn từng ngoài bước vào với nụ cười trên môi, trong tay cầm một chiếc hộp màu đen.
Anh đặt chiếc hộp trước mặt Vương Thuyền Quyên: “Em mở ra xem đi!”
Vương Thuyền Quyên cảm thấy tò mò: “Là cho..tôi sao?”
“Đúng vậy!”
Cô cảm thấy căng thẳng bèn hít một hơi thật sâu, mở chiếc hộp ra và ngay lập tức đơ người.
Bên trong là một chiếc váy màu trắng, chất liệu và đường may giống y hệt chiếc váy đang mặc trên người Đóa Đóa. Thế nhưng thiết kế của cô trông chững chạc hơn nhiều giống như của một nữ vương vậy.
Cô chưa bao giờ thấy bộ trang phục nào đẹp như vậy.
“Đây là?”
Vương Thuyền Quyên đột nhiên nhớ ra điều gì bèn cầm điện thoại lên và check.
Một lúc sau cô gái đã có đáp áp, quả nhiên đúng như những gì cô gái dự đoán.
Đây là thiết kế Tình Yêu Thiên Sứ!
Một thiết kế dành cho mẹ và bé phiên bản giới hạn của nhà thiết kế nổi tiếng Avril. Toàn thế giới chỉ có mười lăm bộ, giá tiền thì lên tới hơn một trăm triệu tệ.
Cô nhớ rất rõ là tối qua vừa hay còn lại một bộ cuối cùng, giờ đã không còn nữa thì chắc chắn là do Tần Cao Văn đã mua rồi.
“Đúng vậy, chính là Tình Yêu Thiên Sứ”.
Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Chỉ là chút tiền mà thôi. Chỉ cần em và Đóa Đóa thích thì sau này mỗi năm anh sẽ đều mua cho hai mẹ con”.
Còn chưa đợi Vương Thuyền Quyền tỏ ra cảm động thì Đóa Đóa đã hét vang và nhảy cẫng lên: “Chú siêu nhân tốt với cháu quá, chú siêu nhân là số một”.
Tần Cao Văn xoa đầu Đóa Đóa và nói tiếp: “Em mau mặc lên xem, hôm nay xuất hiện trong buổi tiệc, em nhất định phải trang điểm đẹp đấy nhé”.
“Ừm!”
Vương Thuyền Quyên gật đầu.
…
Tại khách sạn Thiên Long.
Là một trong ba gia tộc hàng đầu thành phố Minh Châu, gia tộc Thượng Quan này lĩnh vực nào cũng có từ kinh doanh, bất động sản, nhà hàng khách sạn, phục trang, KTV...
Hai gia tộc còn lại lhà họ Trương và nhà họ Vương hợp lực lại cũng chưa chắc đã có thể đối kháng được với họ.
Nơi mà Mã Linh Nhi lựa chọn để tổ chức buổi tiệc chính là khách sạn Thiên Long.
Chồng cô ta vì thể diện đã bố trí hơn một trăm bàn ăn. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Hầy, Linh Nhi của chúng ta thật hạnh phúc. Được gả cho một người chồng tốt, dọn vào biệt thự ở luôn rồi kìa”, một người cô gái trang điểm đậm lên tiếng. Người này tên là Thượng Quan Uyển Nhi.
“Đúng vậy”, một cô gái khác tên là Dương Y Y – bạn thời đại học của Mã Linh Nhi cũng nói: “Số tốt thật đấy”.
Mã Linh Nhi thầm cảm thấy đắc ý lắm nhưng vẫn chỉ mỉm cười: “Tôi chỉ là tốt số vừa hay gặp được chồng mình thôi”.
“Cũng không thể nói thể được, điều này có liên quan tới sự nỗ lực của cậu mà. Hồi đại học, cậu khắc khổ lắm, nếu như không phải do bản thân tài giỏi thì sao có thể gặp được người đàn ông như anh Hạo chứ”, Thượng Quan Uyển Nhi rõ ràng là đang nịnh bợ.
“Tôi thấy Uyển Nhi nói đúng đấy. Điều này liên quan tới sự lựa chọn của mỗi người. Nhìn con bé Vương Thuyền Quyên mà xem, thời đại học ngầu bao nhiêu giờ thì nghe nói hai mẹ con họ đang sống trong một căn nhà rách nát có mười mấy mét vuông thôi”, Dương Y Y không có ý bỏ qua cho đối phương nên cuối cùng đã nhắc tới Vương Thuyền Quyên.
Mã Linh Nhi cũng thầm cười lạnh lùng thế nhưng khuôn mặt thì chẳng để lộ biểu cảm gì: “Mọi người đều là bạn học, đừng nói như vậy. Lát nữa Vương Thuyền Quyên tới mà nghe được cô ấy bị nói như vậy thì không hay đâu” .
Thương Quan Uyển Nhi lập tức có hứng thú bèn ngồi xuống và nói tiếp: “Cậu cũng gửi thư mời cho cô ta à?”
“Có vấn đề gì sao?”, Mã Linh Nhi giả bộ ngây thơ.
“Vậy thì tốt quá rồi. Lát nữa chúng ta sẽ khiến cho cô ta mất mặt. Tôi nói cho cậu nghe, có một lần tôi ở trên đường nhìn thấy cô ta mặc đồ đều là loại mười mấy tệ mua ở ngoài chợ đấy”.
Chương 12: Tỏa sáng
Nhắc tới Vương Thuyền Quyên, mấy cô gái lập tức nói không hết chuyện.
Đối phương là kẻ địch chung của bọn họ.
Vương Thuyền Quyên thời đại học quá xuất sắc, một cái phất tay cũng toát lên khí chất cao quý, các phương diện học tập của cô cũng không thể soi mói được gì. Hầu như lần nào cũng có thể nhận được học bổng.
Cô ấy chính là người mà những người khác chỉ có thể ngưỡng vọng.
Còn bây giờ thì sao?
Thời đại học có ngầu thế ngầu nữa thì cũng đã sao?
Giờ chẳng phải vẫn phải một mình nuôi con, mỗi tháng vẫn cầm hai, ba nghìn tệ rẻ mạt, đến cả một bộ trang phục ra hồn cũng không mua nổi.
Đây là một cơ hội tốt nên đương nhiên ba người bọn họ không thể cứ thế cho qua.
“Mọi người đoán xem hôm nay cô ta tới đây sẽ mặc đồ gì?”
Thượng Quan Uyển Nhi nhấp một ngụm rượu và nói.
“Với cái sự nghèo rớt mùng tơi của cô ta thì cũng chỉ mặc những bộ vài chục tệ bán ngoài sạp hàng mà thôi”, Dương Y Y nói.
Mã Linh Nhi lắc đầu đáp lại: “Tôi cảm thấy sẽ không như vậy đâu. Cô gái đó chú trọng bề ngoài đến như vậy, một sự kiện quan trọng như ngày hôm nay, chắc chắn là sẽ không thể ăn mặc lôi thôi được, ít ra cũng phải mua bộ vài trăm tệ mà?”
“Lát nữa cô ta tới là biết liền”, Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Suy nghĩ của mỗi người khá giống nhau, họ đều cho rằng Vương Thuyền Quyên chắc chắn sẽ xuất hiện như họ nghĩ.
Đây chính là điều mà bọn họ muốn thấy.
Thượng Quan Uyển Nhi lắc ly rượu vang trong tay: “Lát nữa mọi người xem, xem tôi sỉ nhục con tiện nữ đó như thế nào”.
Khách được mời lần lượt đến đông đủ. Giờ chỉ còn lại Vương Thuyền Quyên.
“Cậu gọi cho cô ta đi, sao giờ vẫn chưa tới vậy?”
Thượng Quan Uyển Nhi sốt ruột thúc giục.
Mã Linh Nhi lấy điện thoại ra, vừa gọi thì điện thoại lập tức được kết nối.
“Sao cậu còn không tới vậy?”, giọng điệu cô ta có vài phần không hài lòng.
“Tôi đang đứng ngoài cửa rồi, sẽ vào ngay đây”.
Vương Thuyền Quyên lịch sự trả lời.
“Được!”
Mã Linh Nhi tắt máy, đắc ý nói: “Cô ta sắp tới rồi!”
“Thật à?”, Thượng Quan Uyển Nhi có phần kích động.
Mấy cô gái đồng loạt quay người lại, dồn sự chú ý ra phía cửa.
Bọn họ rất muốn xem trong sự kiện quan trọng như thế này thì Vương Thuyền Quyên với bộ quần áo rẻ tiền sẽ mất mặt như thế nào?
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, Vương Thuyền Quyên bước vào
Toàn bộ hiện trường nín thinh.
Không chút tiếng động.
Tất cả mọi người đều dừng việc đang làm, ánh mắt đổ dồn về phía Vương Thuyền Quyên.
Ực…
Có người nuốt nước bọt, cổ họng còn phát ra rõ cả âm thanh.
Đẹp quá!
Vương Thuyền Quyên vốn đã vô cùng xinh đẹp, giờ cô ấy mặc thêm bộ Tình Yêu Thiên Sứ, với khuôn mặt không tì vết thì đúng là càng thêm mê hồn.
Thậm chí có người còn quên cả thở.
Mọi người xung quanh đều thất sắc.
“Ai đấy? Xinh đẹp quá đi thôi?”
“Cả cô bé bên cạnh nữa. Đáng yêu quá đi”.
“Bộ quần áo cô ấy mặc là gì vậy? Sao trông khí chất quá”.
…
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt. Tất cả đều là lời ca ngợi vẻ đẹp của hai mẹ con Vương Thuyền Quyên.
Ba cô gái kia há mồm trợn mắt.
Sao Vương Thuyền Quyên lại mua nổi bộ quần áo đẹp như thế kia chứ?
Dù là chất liệu, thiết kế hay là những phương diện khác đều hoàn hảo, đây là một bộ trang phục thủ công hoàn mỹ mà.
Vương Thuyền Quyên mặc bộ trang phục này thật chẳng khác gì thiên sứ.
Hình như đó là bộ trang phục Tình Yêu Thiên Sứ!”
Trong đám đông có một người kêu lên.
Rầm!
Cả hiện trường nháo nhào!
Là bậc thầy thiết kế hàng đầu thế giới, mỗi một show thời trang của Avril đều thu hút sự chú ý của toàn bộ giới thời thượng thế giới.
Bộ trang phục Tình Yêu Thiên Sứ dành cho hai mẹ và bé hot nhất gần đây dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, bởi vì bộ này chỉ được tung ra với số lượng có hạn.
Rất nhiều người nhìn Vương Thuyền Quyên bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tần Cao Văn vì bộ trang phục này mà đã phải nhờ đến chút mối quan hệ của mình.
“Không, không thể nào!”
Thượng Quan Uyển Nhi siết chặt nắm đấm với giọng run run.
Một người có tiền lương chỉ hai, ba nghìn tệ một tháng như cô ta thì sao có thể mua nổi bộ Thiên Sứ Tình Yêu chứ.
Mã Linh Nhi thở dốc: “Người phụ nữ này chắc chắn là mua hàng fake rồi”.
Câu nói này giống như sự khai sáng khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi khiến cô ta phản ứng lại và lộ vẻ đắc ý: “Tôi biết phải làm thế nào rồi”.
Sau đó Thượng Quan Uyển Nhi gọi một cô gái bên cạnh, người này nghe thấy vậy vội vàng đi tới.
“Tiếp theo làm như thế này…”
Cô gái mập mập kia gật đầu: “Không thành vấn đề thưa cô”.
Rất nhiều cô gái chạy tới trước mặt Vương Thuyền Quyên để xin chụp ảnh với cô.
“Thưa cô, cô có rảnh không? Có thể chụp ảnh với chúng tôi không?”
“Đúng vậy, cô gái mặc bộ Thiên Sứ Tình Yêu đẹp quá, bộ này giống như là được đặt may cho cô vậy”.
“Đúng là hoàn hảo”.
…
Những cô gái không quen Vương Thuyền Quyên căn bản không hề nghi ngờ bộ trang phục là hàng fake, bởi vì rõ ràng là khi mặc lên người thì cô vô cùng tỏa sáng, xinh đẹp và tuyệt diễm.
“Các người nực cười thật đấy!”, giọng một người phụ nữ chói tai vang lên.
Tất cả đám đông bị thu hút sự chú ý. Một người phụ nữ mập mạp bước tới.
Cô ta chỉ tay vào thẳng Vương Thuyền Quyên và chửi mắng: “Vương Thuyền Quyên, không ngờ cô không chỉ kém cỏi trong cuộc sống mà lại còn là một người phụ nữ ham hư vinh!”
Ban đầu rất nhiều người không rõ về thân phận của Vương Thuyền Quyên. Có người phụ nữ mập này gợi ra thì bọn họ mới bừng tỉnh.
Đây chính là Vương Thuyền Quyên, người làm loạn cả thành phố Minh Châu một phen.
Chuyện chưa chồng mà có con trước đó đã trở thành chủ đề tìm kiếm nóng hổi nhất hai tuần liên tiếp gây náo loạn khắp nơi.
Sau khi biết được điều đó, mọi người bắt đầu thay đổi thái độ với Vương Thuyền Quyên.
“Ai cũng biết giờ cô một mình nuôi con, sống chẳng khá khẩm gì, mỗi tháng tiền lương chỉ có hai, ba nghìn tệ thì sao có thể mua được bộ Tình Yêu Thiên Sứ chứ?”
Cô gái tiếp tục ép người.
Cô ta nói vậy thì những người khác bắt đầu phản ứng và cảm thấy hình như đúng là như vậy.
“Tôi từng thấy cô ta ở chợ. Lúc đó cô ta mặc bộ quần áo của sạp hàng bán bên đường thì sao có thể mua nổi bộ trang phục đắt đỏ như thế này chứ”.
“Thật không ngờ đúng là một người phụ nữ ham hư danh. Nghèo thì nghèo mà, sao phải đi bắt chước”.
“Xóa ngay ảnh trong máy đi”.
…
Rất nhiều người ủng hộ quan điểm của người phụ nữ kia.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy dễ chịu đôi phần. Cô ta cười lạnh lùng: “Mua một bộ đồ fake mặc lên người thì cho rằng thân phận sẽ trở nên cao quý chắc. Đúng là đồ mặt dày”.
“Vẫn là Linh Nhi có mắt, nhìn là biết ngay hàng giả”.
Mã Linh Nhi cười nói: “Chẳng có gì đâu, một người như cô ta, sao có thể mặc được một bộ trang phục đắt như Thiên Sứ Tình Yêu chứ”.
Người phụ nữ mập kia vẫn không chịu buông tha cho Vương Thuyền Quyên. Cô ta khoanh tay trước ngực, đi tới trước mặt cô và nói “Hơn nữa, bộ quần áo này không phải do cô tự mua, dù có là hàng fake thì cũng phải bảy, tám nghìn tệ, cô nào nỡ tiêu”.
Chương 13: Kinh hãi
“Bộ quần áo này là do cô ta đi ăn trộm!”
Câu nói này giống như một quả bom dội xuống mặt hồ phẳng lặng khiến sóng nước bắn lên tung tóe.
Vương Thuyền Quyên đương nhiên không để người khác tạt nước bẩn vào mình như thế.
“Cô nói láo?”
Mấy người Mã Linh Nhi tỏ ra lo lắng và nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
“Đều là cậu sắp xếp sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi khoanh tay bước tới trước: “Trò hay mới vừa bắt đầu thôi”.
“Tôi không nói láo, nhà tôi mở cửa hàng phục trang, trước đó đã nhập bộ Tình Yêu Thiên Sứ, bán rất chạy. Trong thời gian đó cô đã tới hỏi tôi ba lần, hơn nữa mỗi lần đều quỳ xuống xin tôi hạ giá, mỗi lần đều bị tôi từ chối”.
Thấy đối phương ngậm máu phun người, Vương Thuyền Quyên cảm thấy bất lực. Cô tức tới mức run người.
Từ sau khi biết được cô chính là Vương Thuyền Quyên thì mọi người bắt đầu thấy có định kiến với cô.
Đến cả việc chưa kết hôn, có con cũng làm được thì còn chuyện gì mà cô sợ chứ?
Càng lúc càng có nhiều người phụ họa theo những lời mà cô gái mập kia nói.
“Tôi thấy cũng phải. Tiền lương mỗi tháng vài nghìn tệ, còn phải trả tiền nhà, điện nước, còn phải cho con gái đi học thì sao có thể mua được bộ trang phục bảy, tám nghìn tệ chứ.
“Cô gái này đúng là tiện nhân.Chửi cô ta là đồ xấu xa thì có khí còn là nỗi sỉ nhục với cái chữ ấy luôn đấy”.
“Thật khiến người khác phải ghét bỏ, dám đi ăn trộm đồ”.
…
Vương Thuyền Quyên không có khả năng chịu đựng tốt như Tần Cao Văn. Từng lời nói của người khác giỗng như mũi dao đâm thẳng vào ngực cô vậy.
“Cô nói linh tinh!”
Vương Thuyền Quyên chỉ tay vào mặt người phụ nữ mập và gầm lên.
“Tôi không hề nói linh tinh. Vừa rồi từng câu đều là thật, tôi còn có cả người làm chứng đây này”.
Một lúc sau, một người đàn ông vạm vỡ bước tới đứng phía sau người phụ nữ mập.
“Lão Vương, anh nói xem buổi tối ngày hôm đó trong cửa hàng của chúng ta, người phụ nữ ăn trộm đồ có phải là cô ta không?”
Người đàn ông tên lão Vương dụi mắt, giả bộ như đang nhìn Vương Thuyền Quyên với vẻ chăm chú lắm. Sau đó người này gật đầu đầy nghiêm túc: “Đúng vậy, chính là người phụ nữ này!”
Vương Thuyền Quyên run rẩy, cảm giác không thể đứng vững.
Tần Cao Văn sao vẫn chưa tới vậy?
“Các người đứng nói linh tinh, mẹ cháu không bao giờ trộm đồ. Bộ này là do chú siêu nhân mua đấy”.
Đóa Đóa đứng bên cạnh, dang cánh tay trắng ngần ra chặn ngay phía trước mẹ mình.
“Các cô không hề nói oan cho người khác. Tất cả đều là thật. Mẹ cháu là một người hám hư vinh”, người phụ nữ mập hung hăng lên tiếng.
Lúc này hầu như tất cả mọi người đều cho rằng bộ váy trên người Vương Thuyền Quyên là do ăn trộm.
“Thật sự không thể nhận ra, nhìn cũng được mà lại làm chuyện dơ dáy”.
“Nếu tôi mà đẻ là người con như vậy thì chắc chắn tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với cô ta”.
“Thật đúng là đồ phụ nữ khiến người khác thấy ghét!”
…
Thượng Quan Uyển Nhi dựa người vào ghế, đắc ý nói với Mã Linh Nhi và Dương Y Y: “Chiêu này của tôi mọi người thấy thế nào?”
“Lúc còn học đại học sao không nhận ra Uyển Nhi thông minh đến vậy nhỉ”, Dương Y Y phụ họa theo.
“Con bé tiện nhân này mua một bộ trang phục fake cao cấp thì đòi lấn lướt chúng ta sao? Cô ta xứng chắc!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang khắp đại sảnh.
“Mau xin lỗi!”
Giọng nói không lớn lắm nhưng mỗi người có mặt đều nghe thấy rõ. Giọng nói như có lực xuyên thấu chạm đến mỗi người khiến cho tất cả đều phải ớn lạnh.
Một lúc sau một bóng hình vạm vỡ với khuôn mặt tuấn tú từ ngoài bước vào.
Tần Cao Văn.
Đóa Đóa sà tới nói với Tần Cao Văn bằng vẻ uất ức: “Chú siêu nhân, cuối cùng chú cũng tới rồi, có người ức hiếp mẹ và cháu”.
Tần Cao Văn sờ mũi Đóa Đóa, nói với giọng dịu dàng: “Đóa Đóa đừng lo, chú sẽ lấy lại công bằng cho mẹ và cháu nhé”.
Tiếp đó anh đi tới trước Vương Thuyền Quyên, khẽ vô vai cô, nhẹ nhàng nói: “Phần còn lại để anh”.
Cô gái mập không hề sợ hãi. Tần Cao Văn đúng là trông khá vạm vỡ nhưng người đàn ông phía sau cô ta cũng chẳng kém là mấy.
Một cú đấm của anh ta có thể đánh chết cả một người có sức ngang một con bò đực.
Nếu như Tần Cao Văn dám ra tay thì e rằng còn chưa kịp làm gì đã bị người đàn ông phía sau cô ta đánh sấp mặt luôn rồi.
“Vợ anh trộm đồ là sự thật, dù anh có giảo biện thế nào cũng vô ích mà thôi”.
Người phụ nữ mập vẫn vô cùng tinh tướng bá đạo.
“Xin lỗi đi!”
Tần Cao Văn vẫn lạnh lùng nói.
“Tôi nói cho anh biết…”
Bốp!
Không đợi người phụ nữ kịp nói hết, Tần Cao Văn đã tát vào mặt cô ta một phát thật mạnh.
Rầm!
Người phụ nữ mập bay bật ra phía sau đập mạnh vào cái bàn khiến cái bàn gãy làm hai.
“Anh…anh đánh tôi?’
Người đàn ông đứng sau bị kích động. Người phụ nữ mập vừa rồi chính là vợ của anh ta. Nên anh ta nghiến răng, hằm hằm lao lên chửi Tần Cao Văn: “Hôm nay ông đây liều mạng với mày!"
Rầm!
Khi anh ta vừa mới tiếp cận Tần Cao Văn, còn chưa kịp ra tay thì anh đã đấm thẳng vào ngực anh ta.
Đám đông còn chưa kịp nhìn rõ Tần Cao Văn đã tấn công như thế nào.
Rầm!
Người đàn ông đập mạnh lên bức tường gần đó.
Cả hiện trường bàng hoàng.
Người này đánh giỏi thật!
Sắc mặt của Thượng Quan Uyển Nhi có phần khó coi, sao tự dưng lại xuất hiện một ngôi sao chổi ở đây chứ?
“Người này là ai vậy?”
Dương Y Y có phần tò mò.
“Tôi cũng không biết”, Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu.
Người phụ nữ mập bị dọa hết hồn.
Vừa nãy cô ta dám xấc xược là vì có chồng mình chống lưng.
Giờ đến ông chồng cũng bị đánh sấp mặt.
Thì phải…phải làm sao đây?
“Mau xin lỗi cô ấy!”
Cô gái lắp bắp nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật!”
Bốp!
Thêm một phát bạt tai nữa, cực kỳ mạnh khiến mấy chiếc răng của cô ta bị gãy bay ra ngoài.
“Tôi nói cô xin lỗi!’
Cô gái run rẩy. Giờ thì cô ta sợ thật sự rồi bèn chậm chạp quay người nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi tỏ vẻ không biết gì.
“Mau nói là ai đã khiến cô hãm hại cô ấy? Bộ váy này là tôi nhờ người mang về từ thành phố lãng mạn ngay trong đêm. Vậy mà cô lại nói là cô ấy lấy trộm từ cái tiệm rách nát đó sao? Mở to mắt của cô ra mà nhìn cho tôi”.
Tần Cao Văn lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận khiến cho toàn bộ những người có mặt chỉ nhìn thôi cũng hết hồn.
Trên tờ giấy chứng nhận có đóng dấu của Avril, tuyệt đối không thể là giả được.
Lần này tất cả đám đông đều chìm vào im lặng. Họ không nói gì, chỉ biết cúi đầu. Rõ ràng là họ đang cảm thấy hết sức xấu hổ
Bộ váy đó không phải là hàng fake cao cấp.
Đến cả hàng giả và hàng thật mà còn không phân biệt được, bọn họ cảm thấy thật mất mặt. Vậy mà cũng tự coi mình là những người của giới thời thượng.
Ầm!
Thượng Quản Uyển Nhi khựng người. Đầu óc trở nên trống rỗng.
Rốt cuộc anh ta là ai mà lại có tiền mua nổi bộ Tình Yêu Thiên Sứ chứ?
Người phụ nữ mập đơ người. Kế hoạch vốn diễn ra tốt đẹp, nào ngờ lại lòi ra cái tên Tần Cao Văn này.
“Nhìn rõ chưa?”
Người phụ nữ mập hoang mang gật đầu.
Bình thường thì Tần Cao Văn sẽ không ra tay với phụ nữ, nhưng chuyện gì thì cũng đều có ngoại lệ cả.
Anh túm lấy tóc người phụ nữ và quát: “Xin lỗi cô ấy!”
Chương 14: Tham quan biệt thự
Cô gái mập nào dám nói một chữ không.
Vừa nãy quả thật cô ta đã bị Tần Cao Văn đánh đến sợ.
Nếu còn như vậy nữa, e rằng người này sẽ đánh chết cô ta mất.
Quá hung ác.
Cô gái mập bò đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, ấp a ấp úng, giọng nức nở: “Cô Vương, tôi xin lỗi, tôi không nên ngậm máu phun người!”.
Hôm nay Vương Thuyền Quyên đến đây chỉ đơn giản là muốn tham dự buổi tiệc, chưa từng nghĩ đến tình huống đột ngột xảy ra này, nhất thời không kịp đề phòng.
Rầm!
Tần Cao Văn lại đạp cho cô ta một đạp.
“Xin lỗi phải có thành ý, dập đầu!”.
Cốp cốp cốp!
Cô gái mập không dám nói hai lời, dập đầu xuống đất, trán chảy cả máu.
“Vậy còn tạm được!”.
Tần Cao Văn vốn không định lên đây, anh dự định đưa hai mẹ con Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên tới nơi rồi sẽ ngồi đợi trong xe ở dưới lầu.
Nhưng anh đột nhiên lại nhận được tin nhắn do Đóa Đóa gửi, nói rằng có người gây khó dễ cho con bé và mẹ, vì vậy anh mới đi lên lầu.
Dập đầu xong, cô gái mập nói với giọng điệu van xin: “Cô Vương, tôi có thể đi được chưa?”.
Vương Thuyền Quyên khẽ gật đầu.
“Cút nhanh đi, lần sau đừng để tôi nhìn thấy cô!”.
Tần Cao Văn lại đạp cho cô ta một đạp.
Cảnh vừa rồi khiến tất cả mọi người sững sờ.
Anh ta là ai? Sao mà hung hăng lại giỏi đánh nhau như vậy?
Vốn có không ít đàn ông thấy Vương Thuyền Quyên xinh đẹp thì trong lòng nổi ý đồ, nhưng khi nhìn thấy Tần Cao Văn thì đều chùn bước.
Không nên động vào người này.
“Sao lại như vậy?”.
Thượng Quan Uyển Nhi nghiến răng, cảm giác tim mình đang nhỏ máu.
Âm mưu sắp thành công, con ả kia sắp mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, vậy mà đột nhiên lại mọc ra một tên Tần Cao Văn.
“Đừng lo!”.
Mã Linh Nhi thì bình tĩnh hơn, khoanh hai tay trước ngực, nói: “Kịch hay chỉ mới bắt đầu, chúng ta sẽ nghĩ được cách đối phó với cô ta”.
Đến bây giờ Mã Linh Nhi vẫn còn nhớ rõ, thời đại học cô ta từng tỏ tình với một người đàn anh, lúc đối phương từ chối đã nói những gì.
“Tôi không thể thích một cô gái như cô. Trong lòng tôi, chỉ có Vương Thuyền Quyên mới là hạt giống hoàn hảo nhất. Cô ấy xuất sắc hơn cô về mọi mặt, cho nên tôi không thể tới với cô được”.
Dù đã năm, sáu năm trôi qua, nhưng từng câu từng chữ của anh ta như lưỡi dao đâm vào ngực Mã Linh Nhi khiến cả đời cô ta cũng không quên được.
Bắt đầu từ lúc đó, Mã Linh Nhi đã căm hận Vương Thuyền Quyên đến tận xương tủy.
Cô ta thề rằng sau này nhất định phải xuất sắc hơn Vương Thuyền Quyên, một ngày nào đó cô ta sẽ khiến Vương Thuyền Quyên phải xấu mặt.
Trên mặt cô ta hiện ra nụ cười, đứng lên nói: “Thuyền Quyên, mau tới đây đi”.
Không hề nhìn ra chút phẫn nộ hay bất mãn nào.
Vương Thuyền Quyên đi trên đôi giày cao gót, đến ngồi bên cạnh Mã Linh Nhi.
“Chúc mừng cậu nhé, Linh Nhi. Bây giờ cậu đã vào ở trong khu biệt thự Thiên Long rồi, hạnh phúc thật đấy”.
Thượng Quan Uyển Nhi là người không giấu được điều gì, nói một cách chua ngoa: “Đúng là tốt hơn giờ có người chỉ có thể ở trong căn nhà hai mươi, ba mươi mét vuông, quan trọng là còn đeo theo đứa con”.
Có người đóng vai người xấu thì chắc chắn sẽ có người đóng vai người tốt, Mã Linh Nhi giả vờ tức giận nói: “Uyển Nhi, sao cậu lại nói như vậy?”.
Thượng Quan Uyển Nhi uống ngụm rượu, không nói nữa.
“Người vừa rồi mua quần áo cho cậu là người yêu cậu sao?”.
Dương Y Y nói chuyện cũng thẳng toạc móng heo, vào thẳng vấn đề.
“Anh ấy… anh ấy là một người bạn của tôi”.
Bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, Vương Thuyền Quyên không thể để người khác biết thân phận của Tần Cao Văn.
“Bạn tình một đêm chứ gì?”.
Dương Y Y và Thượng Quan Uyển Nhi đưa mắt nhìn nhau, đều không nhịn được cười.
Vương Thuyền Quyên biến sắc, tức giận nói: “Hai người nói chuyện sạch sẽ chút”.
“Tôi nói có sai đâu? Nếu hai người chưa xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ mua nhiều quần áo đắt như vậy cho cậu sao? Cũng đâu phải cậu chưa làm qua chuyện đó, có gì phải xấu hổ. Ở thành phố Minh Châu chúng ta có ai không biết cậu là đĩ”, Thượng Quan Uyển Nhi vừa nói vừa cười.
Mã Linh Nhi nghe thấy khỏi nói là trong lòng vui đến mức nào, nhưng ngoài mặt vẫn cố tình tỏ ra không vui, nói: “Hai người các cậu đúng là quá đáng, chúng ta đều là bạn đại học với nhau, đừng nói mấy lời như vậy”.
Dương Y Y đứng lên nói: “Được, tôi không đem chuyện bê bối này ra sỉ nhục cô Vương của chúng ta nữa”.
Cô ta vòng ra sau lưng Vương Thuyền Quyên, khoác hai tay lên vai cô, nói: “Bây giờ cậu sống cũng đủ thê thảm rồi, chắc là nhà cậu ở không được thoải mái lắm nhỉ?”.
“Cái này còn phải hỏi sao? Nhà có hai mươi, ba mươi mét vuông mà hai mẹ con ở cùng nhau, thoải mái được à?”, Thượng Quan Uyển Nhi cũng phụ họa theo.
“Không sao, Thuyền Quyên, nếu chỗ cậu ở không thoải mái thì có thể bảo bạn tình một đêm của cậu mua cho căn nhà, hoặc là…”.
Tiếp đó, cô ta liếc sang Mã Linh Nhi: “Nói Linh Nhi nhường nhà vệ sinh trong nhà cậu ấy cho cậu, ít nhất cũng to hơn nhà cậu nhỉ”.
Mấy người họ đều cười ầm lên.
Khứu giác và thính giác của Tần Cao Văn đều rất nhạy bén, anh đứng dậy, chuẩn bị đi tới phía này.
Vương Thuyền Quyên lắc đầu, ra hiệu bằng mắt cho anh.
Lúc này, Mã Linh Nhi mới lên tiếng: “Thuyền Quyên, chỉ cần cậu không chê, tôi có thể nhường nhà vệ sinh của chúng tôi cho cậu và con gái cậu ở. Tuy không to nhưng cũng được năm, sáu mét vuông”.
Đóa Đóa còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có thể cảm nhận được mấy người phụ nữ ở bên cạnh mang ác ý rất mãnh liệt đối với mẹ mình.
Nhất là người phụ nữ tên Mã Linh Nhi kia, in rõ hai chữ chán ghét trên mặt.
Nếu có ý kiến gì với mẹ tôi thì cứ nói thẳng, cứ lòng vòng nói gần nói xa là sao?
Cô bé leo xuống ghế, nhón chân lên, cầm bình trà xanh qua rót một tách cho Mã Linh Nhi, ngây thơ nói: “Cô ơi, cô uống trà xanh đi!”.
Mã Linh Nhi vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng vì sỉ nhục được Vương Thuyền Quyên.
Cô ta đã đợi ngày hôm nay sáu bảy năm, bây giờ cuối cùng cũng được như ý nguyện, trong lòng vui vẻ vô cùng, đâu còn tâm tư uống trà?
Một từ thôi, khoái trá!
“Bé con, cô không thích uống trà xanh!”.
“Hả?”, Đóa Đóa tỏ ra ngạc nhiên: “Cháu thấy người giống như cô hẳn phải thích uống trà xanh nhất chứ”.
Mã Linh Nhi đã nghe ra được có gì đó không đúng.
Đóa Đóa ngây thơ đáp: “Trà xanh hợp với cô nhất, người khác đều không đủ tư cách để uống”.
Nói rồi Đóa Đóa đẩy tách trà tới chỗ Mã Linh Nhi, nói: “Cô ơi, cô uống tách trà này đi!”.
Vụt!
Mã Linh Nhi lập tức nổi giận.
Con nhóc này tuổi còn nhỏ mà lòng dạ thật không nhỏ.
Dám mắng cô ta là trà xanh?
Trên mặt cô ta vẫn giữ nụ cười, nhận lấy tách trà, cười gượng hai tiếng, nói: “Cô bé, nhắc tới thì mẹ cháu có tư cách uống tách trà này hơn cô”.
“Cô khiêm tốn quá, nếu cô không uống thì ai dám uống cơ chứ? Cô đúng là hoàn hảo như sách giáo khoa!”, Đóa Đóa mở to mắt nói.
Chương 15: Cháu không thể ở đây được
Miệng lưỡi Đóa Đóa sắc bén khiến Mã Linh Nhi rất khó chịu.
Nhưng cô ta chỉ có thể nhịn xuống mọi bất mãn trong lòng, hoàn toàn không phát tiết ra được.
Nói thế nào cô ta cũng là người lớn, không thể so đo với một đứa trẻ con ở trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người đều có thể nghe ra được lời Đóa Đóa nói có ý gì.
Mặc dù Thượng Quan Uyển Nhi ở cùng một chiến tuyến với Mã Linh Nhi nhưng cũng không nhịn được cười.
“Cô ơi, sao cô không uống?”.
Đóa Đóa vẫn hỏi với bộ dạng ngây thơ: “Cháu thấy khí chất của cô rất hợp với trà xanh, cô đừng lãng phí mà”.
“Thôi được rồi Đóa Đóa!”.
Vương Thuyền Quyên là một người phụ nữ lương thiện, phát hiện ra Mã Linh Nhi khó xử, cô vẫn cảm thấy lòng không yên, ôm con gái vào lòng nói: “Cô con không thích uống trà xanh”.
“Ồ!”, Đóa Đóa gật đầu, ngây thơ nói: “Cháu xin lỗi cô ạ, còn cả ông ở bên cạnh, cháu cũng xin lỗi ông, vừa rồi cháu không nên nói con gái ông. Đóa Đóa không cố ý đâu, ông đừng để ý ạ”.
Ông?
Từ Hạo ở bên cạnh lập tức sững sờ.
Con nhóc này làm sao vậy?
Nhưng chốc lát sau, ông ta đã hiểu ra.
Cô bé này nói chuyện thật là cay độc.
Mã Linh Nhi ở bên cạnh cũng không thoải mái.
Khi xưa, cô ta gả cho Từ Hạo chỉ đơn thuần là nhắm vào tài sản của ông ta.
Nếu không, tuổi của ông ta lớn hơn cô ta những hai con giáp, tròn hai mươi bốn tuổi, sao Mã Linh Nhi lại ưng ý ông ta được chứ?
Lúc trước hai người dạo phố thường xuyên bị nhận nhầm là hai bố con, đây là chuyện cô ta rất kị nhắc tới.
Người giúp việc trong nhà nếu có thái độ gì về chuyện này sẽ bị đuổi việc ngay.
Nhưng… con bé Đóa Đóa này lại nói ngay trước mặt bao nhiêu người như thế, hơn nữa còn nói đến hai lần.
Quan trọng là cô ta không thể trách con bé!
Bởi vì con bé nói một cách ngây thơ, trông có vẻ rất đơn thuần.
Cháu chỉ cảm thấy hai người là bố con!
Trông quá giống, cháu không có ý gì khác, không hề định giễu cợt cô!
Cháu chỉ nói sự thật mà thôi.
Từ Hạo ho khan hai tiếng, nói: “Đóa Đóa à, cháu đừng gọi chú là ông, phải gọi là chú biết chưa?”.
“Vì sao ạ? Chẳng lẽ ông không phải bố của cô Mã sao? Ông lớn tuổi như vậy, không thể nào kết hôn với một người nhỏ hơn ông mười, hai mươi tuổi chứ ạ?”.
Từ Hạo lúng túng cười, vốn muốn giải thích gì đó, nhưng lại bị Mã Linh Nhi ngăn lại.
“Thôi, thôi, đừng nói mấy chuyện này nữa!”.
Mã Linh Nhi cắn răng, hung dữ liếc Đóa Đóa một cái.
Đóa Đóa ngồi bên cạnh lại giả vờ như không biết gì.
Mã Linh Nhi không có tâm trạng nào ăn uống nữa, cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Thuyền Quyên, cười nhạt trong lòng: “Vương Thuyền Quyên, đợi đấy cho tôi, lát nữa sẽ cho cô đẹp mặt!”.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người đều đã ăn gần xong.
Từ Hạo đứng lên nói: “Mọi người, chắc hẳn mọi người đã ăn xong rồi nhỉ”.
“Ăn xong rồi, cảm ơn ông chủ Từ đã chiêu đãi!”.
“Món ăn hôm nay quả thật rất ngon!”.
“Ông chủ Từ đúng là hào phóng!”.
…
Thấy mọi người luôn miệng khen ngợi, Từ Hạo hài lòng gật đầu, điều này đúng là làm thỏa mãn trái tim hư vinh của ông ta.
“Vậy sau đây tôi xin mời mọi người đi tham quan nhà mới của tôi”.
“Được!”.
Tất cả khách khứa đồng thanh trả lời.
Khu biệt thự bất động sản Thiên Long.
Lần trước, Vương Thuyền Quyên chỉ đi cùng Tần Cao Văn xem ở bên ngoài, chưa thật sự bước vào trong.
Dù ngồi ở trên xe, nhìn phong cảnh đẹp không tả xiết bên ngoài cửa sổ cũng khiến người ta động lòng.
Không hổ danh là bất động sản hàng đầu của thành phố Minh Châu, dù là vị trí địa lý hay cảnh sắc xung quanh đều không chê vào đâu được.
Đóa Đóa vẫn luôn nằm nhoài bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, trong lòng rất phấn khởi.
Vì cô bé nhớ rõ chú siêu nhân từng nói, từ nay về sau chúng ta sẽ ở trong căn biệt thự lớn nhất nơi này.
“Bé con!”.
Mã Linh Nhi hỏi Đóa Đóa: “Cháu nhoài người ra cửa sổ nhìn gì đó?”.
Đóa Đóa không quay đầu lại mà trả lời: “Đương nhiên là nhìn phong cảnh bên ngoài rồi”.
“Ở đây có gì đẹp mà nhìn?”.
Mã Linh Nhi nói với vẻ nơi đây chẳng có gì lạ.
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức tiếp lời, tiếp tục đâm chọt: “Linh Nhi, cậu không biết đấy thôi, những người có tiền như chúng ta nhìn những phong cảnh này không lạ gì, nhưng Vương Thuyền Quyên và con gái cậu ấy thì khác”.
“Có gì khác?”.
Mã Linh Nhi giả vờ tò mò hỏi.
“Cái này còn cần phải nói à? Bọn họ sống trong căn nhà mấy chục mét vuông, xung quanh có thể có phong cảnh gì được? Có lẽ hai mẹ con cậu ấy còn phải chen nhau trên một chiếc giường”, Thượng Quan Uyển Nhi cực kì đắc ý.
“Cũng phải!”, Mã Linh Nhi vỗ vai Đóa Đóa: “Cô bé, cháu cứ ngắm thoải mái đi, dù sao cũng chỉ có hôm nay, chỉ có mỗi cơ hội lần này thôi, sau này có lẽ cháu còn không có tư cách vào khu biệt thự này nữa”.
Mã Linh Nhi vẫn còn nhớ rất rõ những hành động vừa rồi của Đóa Đóa.
Cô ta là người có thù tất báo, cho dù là ai chỉ cần đắc tội với cô ta, cô ta cũng sẽ điên cuồng trả thù, không tiếc bất cứ giá nào.
Hơn nữa…
Trong đầu cô ta đã hình thành một kế hoạch độc ác hơn.
Hôm nay, cô ta không chỉ khiến Vương Thuyền Quyên bẽ mặt trước mọi người, mà còn… phải sỉ nhục cô một cách thậm tệ.
Buộc người phụ nữ này phải quỳ xuống trước mặt cô ta cầu xin, liếm giày của cô ta.
Không bao lâu sau, xe đã đến khu biệt thự của Mã Linh Nhi.
Từ trên xe bước xuống, nhìn thấy biệt thự ở trước mắt, mọi người đều không ngừng tán thán.
“Căn biệt thự này xa hoa quá!”.
“Không hổ danh là biệt thự của bất động sản Thiên Long”.
“Có lẽ cả đời tôi cũng không ở đây được”.
…
Bao nhiêu lời thán phục vang lên bên tai không dứt.
“Mẹ, căn biệt thự này đẹp quá”.
Đóa Đóa biểu lộ cảm xúc trong lòng, không kìm được ngạc nhiên kêu lên.
Thượng Quan Uyển Nhi hừ một tiếng lạnh lùng, nói: “Có đẹp đi chăng nữa thì tác dụng gì? Dù sao thì một đứa như cháu mãi mãi không bao giờ được ở đây”.
“Không sai, cô bé, cháu và mẹ cháu cả đời cũng chỉ có thể ở trong ngôi nhà nhỏ đó thôi”.
Dương Y Y đổ thêm dầu vào lửa.
Đóa Đóa ra vẻ trưởng thành thở dài, nói: “Không sai, cháu mãi mãi sẽ không ở trong căn biệt thự này được, bởi vì cháu và mẹ không thích biệt thự của các cô”.
Ba cô gái đều ngây ra tại chỗ, sau đó phá lên cười.
Con nhóc này đúng là hài hước, kể chuyện cười liên tục.
“Cô bé, tự lừa mình dối người không phải thói quen tốt, cháu đừng học theo mẹ cháu mấy thứ không tốt nha”, Thượng Quan Uyển Nhi cười nhạo nói.
“Biệt thự nhà chúng cháu to hơn biệt thự của các cô nhiều lắm cơ”.
Vương Thuyền Quyên không để ý tới mấy lời châm chọc này, nhưng Đóa Đóa thì không nhịn được.
Ngày hôm ấy Tần Cao Văn mua biệt thự, cô bé đã nghe thấy rõ ràng, chú siêu nhân mua cho bọn họ biệt thự Vân Sơn lớn nhất khu biệt thự Thiên Long.
Sắc mặt những người khác đều trở nên khó coi.
“Đóa Đóa, cháu nói nhà cháu cũng ở biệt thự, vậy cháu có thể nói cho cô biết cháu ở biệt thự nào không?”.
“Ông cảm thấy tôi nghèo lắm à?”
Tần Cao Văn nói một câu.
Âu Dương Thiên Long ở đầu dây bên kia không hiểu bèn sợ hãi nói: “Tần Cao Văn, ý của anh là gì ạ? Tiểu Long không hề có ý đó!”
Ông ấy biết về sự giàu có của Tần Cao Văn. Năm xưa khi hoàn thành nhiệm vụ, lúc rời đi anh đều dùng máy bay tư nhân cả.
Sau đó ông ấy điều tra thì mới biết được rằng, giá thị trường của chiếc máy bay đó lên tới hơn năm trăm triệu tệ.
Vậy có thể gọi là không có tiền được không?
“Ông đã không nghĩ như vậy thì tại sao lại trả lại tiền nhà cho tôi? Ông thấy nếu tôi không có hơn một trăm triệu tệ đó thì tôi sẽ phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày à?”
Âu Dương Thiên Long bị dọa hết hồn bèn lau mồ hôi chán vội vàng nói: “Anh Tần hiểu lầm rồi, tôi thật sự không có ý đó!”
Ông ấy cuống cả lên.
“Không có là được, vậy thì chút tiền đó ông giữ lấy, chút tiền đó chẳng là gì đối với tôi hết”.
“Haizz”, Âu Dương Thiên Long thở dài, rõ ràng là cảm thấy đau khổ.
Như vậy thì chẳng phải là ông ấy không thể báo đáp được Tần Cao Văn sao? Và như vậy ông ấy càng cảm thấy bất an hơn.
Âu Dương Thiên Long nói tiếp: “Anh Tần, anh yên tâm, đợt khác tôi nhất định sẽ báo đáp anh”.
“Đừng nói nhiều nữa”.
Tần Cao Văn tắt máy.
Lúc xưa anh cứu Âu Dương Thiên Long chỉ đơn giản là vì tiện thế chứ không hề nghĩ tới việc để người ta phải báo đáp.
Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Ai vậy?”
Giọng một cô gái từ bên ngoài vang lên: "Xin hỏi có phải là nhà của anh Tần Cao Văn không?”
“Đúng rồi!”
“Chúng tôi có một món hàng chuyển phát nhanh quan trọng, phiền anh ký nhận giúp”.
Tần Cao Văn cảm thấy vui mừng, không ngờ đồ tới nhanh như vậy. Anh vội vàng ra mở cửa.
Một cô gái trắng trẻo xinh đẹp với thân hình không tì vết đứng trước cửa. Cô gái không hề mặc đồ của một người giao hàng mà là mặc một chiếc váy trắng liền thân.
Rõ ràng đây không phải là vận chuyển thông thường.
Thế nhưng Tần Cao Văn chẳng buồn để ý. Trong lòng anh ngoài Vương Thuyền Quyên ra thì không còn bất kỳ người phụ nữ nào khác.
“Cảm ơn!”
Cô gái còn định nói gì đó thì Tần Cao Văn đã đóng rầm cửa lại.
Anh đặt cái hộp màu đen lên bàn. Chiếc hộp đen kịt phát ra ánh sáng lấp lánh.
Tốc độ cũng nhanh đấy.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng.
Vương Thuyền Quyên vươn vai từ trên giường bước xuống thì thấy Đóa Đóa đã không còn ở bên cạnh.
“Mẹ ơi!”
Giọng cô bé từ ngoài cửa vọng vào. Cô gái chạy vào trong với vẻ mặt vô cùng hào hứng và sà vào lòng Vương Thuyền Quyên.
“Mẹ nhìn này, đây là quần áo mới mà chú siêu nhân mua cho con”.
Cô gái ngẩng đầu vui mừng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao xinh.
Vương Thuyền Quyên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bộ quần áo trên người Đóa Đóa rất đẹp, dù là chất liệu, cách may hay là thiết kế, phong cách thì đều rất hợp với cô bé của hiện tại. Có thể nói là hoàn hảo
Đóa Đóa vốn dễ thương, đáng yêu, giờ mặc thêm chiếc váy màu hồng này thì chẳng khác gì một cô tiên nữ bé nhỏ.
Đúng là tỏa sáng.
Mặc dù không phù hợp lắm nhưng cô chỉ có thể miêu tả như vậy mà thôi.
“Mẹ!”
Thấy Vương Thuyền Quyên không nói gì, Đóa Đóa sốt ruột: “Lẽ nào không đẹp ạ?”
“Đẹp, đương nhiên là đẹp!”
“Chú siêu nhân tốt với con quá ạ. Con chưa từng mặc một chiếc váy đẹp như thế này bao giờ”. Đóa Đóa cảm thấy vui lắm.
“Vẫn còn đẹp hơn nữa đấy”, Tần Cao Văn từng ngoài bước vào với nụ cười trên môi, trong tay cầm một chiếc hộp màu đen.
Anh đặt chiếc hộp trước mặt Vương Thuyền Quyên: “Em mở ra xem đi!”
Vương Thuyền Quyên cảm thấy tò mò: “Là cho..tôi sao?”
“Đúng vậy!”
Cô cảm thấy căng thẳng bèn hít một hơi thật sâu, mở chiếc hộp ra và ngay lập tức đơ người.
Bên trong là một chiếc váy màu trắng, chất liệu và đường may giống y hệt chiếc váy đang mặc trên người Đóa Đóa. Thế nhưng thiết kế của cô trông chững chạc hơn nhiều giống như của một nữ vương vậy.
Cô chưa bao giờ thấy bộ trang phục nào đẹp như vậy.
“Đây là?”
Vương Thuyền Quyên đột nhiên nhớ ra điều gì bèn cầm điện thoại lên và check.
Một lúc sau cô gái đã có đáp áp, quả nhiên đúng như những gì cô gái dự đoán.
Đây là thiết kế Tình Yêu Thiên Sứ!
Một thiết kế dành cho mẹ và bé phiên bản giới hạn của nhà thiết kế nổi tiếng Avril. Toàn thế giới chỉ có mười lăm bộ, giá tiền thì lên tới hơn một trăm triệu tệ.
Cô nhớ rất rõ là tối qua vừa hay còn lại một bộ cuối cùng, giờ đã không còn nữa thì chắc chắn là do Tần Cao Văn đã mua rồi.
“Đúng vậy, chính là Tình Yêu Thiên Sứ”.
Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Chỉ là chút tiền mà thôi. Chỉ cần em và Đóa Đóa thích thì sau này mỗi năm anh sẽ đều mua cho hai mẹ con”.
Còn chưa đợi Vương Thuyền Quyền tỏ ra cảm động thì Đóa Đóa đã hét vang và nhảy cẫng lên: “Chú siêu nhân tốt với cháu quá, chú siêu nhân là số một”.
Tần Cao Văn xoa đầu Đóa Đóa và nói tiếp: “Em mau mặc lên xem, hôm nay xuất hiện trong buổi tiệc, em nhất định phải trang điểm đẹp đấy nhé”.
“Ừm!”
Vương Thuyền Quyên gật đầu.
…
Tại khách sạn Thiên Long.
Là một trong ba gia tộc hàng đầu thành phố Minh Châu, gia tộc Thượng Quan này lĩnh vực nào cũng có từ kinh doanh, bất động sản, nhà hàng khách sạn, phục trang, KTV...
Hai gia tộc còn lại lhà họ Trương và nhà họ Vương hợp lực lại cũng chưa chắc đã có thể đối kháng được với họ.
Nơi mà Mã Linh Nhi lựa chọn để tổ chức buổi tiệc chính là khách sạn Thiên Long.
Chồng cô ta vì thể diện đã bố trí hơn một trăm bàn ăn. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Hầy, Linh Nhi của chúng ta thật hạnh phúc. Được gả cho một người chồng tốt, dọn vào biệt thự ở luôn rồi kìa”, một người cô gái trang điểm đậm lên tiếng. Người này tên là Thượng Quan Uyển Nhi.
“Đúng vậy”, một cô gái khác tên là Dương Y Y – bạn thời đại học của Mã Linh Nhi cũng nói: “Số tốt thật đấy”.
Mã Linh Nhi thầm cảm thấy đắc ý lắm nhưng vẫn chỉ mỉm cười: “Tôi chỉ là tốt số vừa hay gặp được chồng mình thôi”.
“Cũng không thể nói thể được, điều này có liên quan tới sự nỗ lực của cậu mà. Hồi đại học, cậu khắc khổ lắm, nếu như không phải do bản thân tài giỏi thì sao có thể gặp được người đàn ông như anh Hạo chứ”, Thượng Quan Uyển Nhi rõ ràng là đang nịnh bợ.
“Tôi thấy Uyển Nhi nói đúng đấy. Điều này liên quan tới sự lựa chọn của mỗi người. Nhìn con bé Vương Thuyền Quyên mà xem, thời đại học ngầu bao nhiêu giờ thì nghe nói hai mẹ con họ đang sống trong một căn nhà rách nát có mười mấy mét vuông thôi”, Dương Y Y không có ý bỏ qua cho đối phương nên cuối cùng đã nhắc tới Vương Thuyền Quyên.
Mã Linh Nhi cũng thầm cười lạnh lùng thế nhưng khuôn mặt thì chẳng để lộ biểu cảm gì: “Mọi người đều là bạn học, đừng nói như vậy. Lát nữa Vương Thuyền Quyên tới mà nghe được cô ấy bị nói như vậy thì không hay đâu” .
Thương Quan Uyển Nhi lập tức có hứng thú bèn ngồi xuống và nói tiếp: “Cậu cũng gửi thư mời cho cô ta à?”
“Có vấn đề gì sao?”, Mã Linh Nhi giả bộ ngây thơ.
“Vậy thì tốt quá rồi. Lát nữa chúng ta sẽ khiến cho cô ta mất mặt. Tôi nói cho cậu nghe, có một lần tôi ở trên đường nhìn thấy cô ta mặc đồ đều là loại mười mấy tệ mua ở ngoài chợ đấy”.
Chương 12: Tỏa sáng
Nhắc tới Vương Thuyền Quyên, mấy cô gái lập tức nói không hết chuyện.
Đối phương là kẻ địch chung của bọn họ.
Vương Thuyền Quyên thời đại học quá xuất sắc, một cái phất tay cũng toát lên khí chất cao quý, các phương diện học tập của cô cũng không thể soi mói được gì. Hầu như lần nào cũng có thể nhận được học bổng.
Cô ấy chính là người mà những người khác chỉ có thể ngưỡng vọng.
Còn bây giờ thì sao?
Thời đại học có ngầu thế ngầu nữa thì cũng đã sao?
Giờ chẳng phải vẫn phải một mình nuôi con, mỗi tháng vẫn cầm hai, ba nghìn tệ rẻ mạt, đến cả một bộ trang phục ra hồn cũng không mua nổi.
Đây là một cơ hội tốt nên đương nhiên ba người bọn họ không thể cứ thế cho qua.
“Mọi người đoán xem hôm nay cô ta tới đây sẽ mặc đồ gì?”
Thượng Quan Uyển Nhi nhấp một ngụm rượu và nói.
“Với cái sự nghèo rớt mùng tơi của cô ta thì cũng chỉ mặc những bộ vài chục tệ bán ngoài sạp hàng mà thôi”, Dương Y Y nói.
Mã Linh Nhi lắc đầu đáp lại: “Tôi cảm thấy sẽ không như vậy đâu. Cô gái đó chú trọng bề ngoài đến như vậy, một sự kiện quan trọng như ngày hôm nay, chắc chắn là sẽ không thể ăn mặc lôi thôi được, ít ra cũng phải mua bộ vài trăm tệ mà?”
“Lát nữa cô ta tới là biết liền”, Thượng Quan Uyển Nhi nói.
Suy nghĩ của mỗi người khá giống nhau, họ đều cho rằng Vương Thuyền Quyên chắc chắn sẽ xuất hiện như họ nghĩ.
Đây chính là điều mà bọn họ muốn thấy.
Thượng Quan Uyển Nhi lắc ly rượu vang trong tay: “Lát nữa mọi người xem, xem tôi sỉ nhục con tiện nữ đó như thế nào”.
Khách được mời lần lượt đến đông đủ. Giờ chỉ còn lại Vương Thuyền Quyên.
“Cậu gọi cho cô ta đi, sao giờ vẫn chưa tới vậy?”
Thượng Quan Uyển Nhi sốt ruột thúc giục.
Mã Linh Nhi lấy điện thoại ra, vừa gọi thì điện thoại lập tức được kết nối.
“Sao cậu còn không tới vậy?”, giọng điệu cô ta có vài phần không hài lòng.
“Tôi đang đứng ngoài cửa rồi, sẽ vào ngay đây”.
Vương Thuyền Quyên lịch sự trả lời.
“Được!”
Mã Linh Nhi tắt máy, đắc ý nói: “Cô ta sắp tới rồi!”
“Thật à?”, Thượng Quan Uyển Nhi có phần kích động.
Mấy cô gái đồng loạt quay người lại, dồn sự chú ý ra phía cửa.
Bọn họ rất muốn xem trong sự kiện quan trọng như thế này thì Vương Thuyền Quyên với bộ quần áo rẻ tiền sẽ mất mặt như thế nào?
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, Vương Thuyền Quyên bước vào
Toàn bộ hiện trường nín thinh.
Không chút tiếng động.
Tất cả mọi người đều dừng việc đang làm, ánh mắt đổ dồn về phía Vương Thuyền Quyên.
Ực…
Có người nuốt nước bọt, cổ họng còn phát ra rõ cả âm thanh.
Đẹp quá!
Vương Thuyền Quyên vốn đã vô cùng xinh đẹp, giờ cô ấy mặc thêm bộ Tình Yêu Thiên Sứ, với khuôn mặt không tì vết thì đúng là càng thêm mê hồn.
Thậm chí có người còn quên cả thở.
Mọi người xung quanh đều thất sắc.
“Ai đấy? Xinh đẹp quá đi thôi?”
“Cả cô bé bên cạnh nữa. Đáng yêu quá đi”.
“Bộ quần áo cô ấy mặc là gì vậy? Sao trông khí chất quá”.
…
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt. Tất cả đều là lời ca ngợi vẻ đẹp của hai mẹ con Vương Thuyền Quyên.
Ba cô gái kia há mồm trợn mắt.
Sao Vương Thuyền Quyên lại mua nổi bộ quần áo đẹp như thế kia chứ?
Dù là chất liệu, thiết kế hay là những phương diện khác đều hoàn hảo, đây là một bộ trang phục thủ công hoàn mỹ mà.
Vương Thuyền Quyên mặc bộ trang phục này thật chẳng khác gì thiên sứ.
Hình như đó là bộ trang phục Tình Yêu Thiên Sứ!”
Trong đám đông có một người kêu lên.
Rầm!
Cả hiện trường nháo nhào!
Là bậc thầy thiết kế hàng đầu thế giới, mỗi một show thời trang của Avril đều thu hút sự chú ý của toàn bộ giới thời thượng thế giới.
Bộ trang phục Tình Yêu Thiên Sứ dành cho hai mẹ và bé hot nhất gần đây dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, bởi vì bộ này chỉ được tung ra với số lượng có hạn.
Rất nhiều người nhìn Vương Thuyền Quyên bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tần Cao Văn vì bộ trang phục này mà đã phải nhờ đến chút mối quan hệ của mình.
“Không, không thể nào!”
Thượng Quan Uyển Nhi siết chặt nắm đấm với giọng run run.
Một người có tiền lương chỉ hai, ba nghìn tệ một tháng như cô ta thì sao có thể mua nổi bộ Thiên Sứ Tình Yêu chứ.
Mã Linh Nhi thở dốc: “Người phụ nữ này chắc chắn là mua hàng fake rồi”.
Câu nói này giống như sự khai sáng khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi khiến cô ta phản ứng lại và lộ vẻ đắc ý: “Tôi biết phải làm thế nào rồi”.
Sau đó Thượng Quan Uyển Nhi gọi một cô gái bên cạnh, người này nghe thấy vậy vội vàng đi tới.
“Tiếp theo làm như thế này…”
Cô gái mập mập kia gật đầu: “Không thành vấn đề thưa cô”.
Rất nhiều cô gái chạy tới trước mặt Vương Thuyền Quyên để xin chụp ảnh với cô.
“Thưa cô, cô có rảnh không? Có thể chụp ảnh với chúng tôi không?”
“Đúng vậy, cô gái mặc bộ Thiên Sứ Tình Yêu đẹp quá, bộ này giống như là được đặt may cho cô vậy”.
“Đúng là hoàn hảo”.
…
Những cô gái không quen Vương Thuyền Quyên căn bản không hề nghi ngờ bộ trang phục là hàng fake, bởi vì rõ ràng là khi mặc lên người thì cô vô cùng tỏa sáng, xinh đẹp và tuyệt diễm.
“Các người nực cười thật đấy!”, giọng một người phụ nữ chói tai vang lên.
Tất cả đám đông bị thu hút sự chú ý. Một người phụ nữ mập mạp bước tới.
Cô ta chỉ tay vào thẳng Vương Thuyền Quyên và chửi mắng: “Vương Thuyền Quyên, không ngờ cô không chỉ kém cỏi trong cuộc sống mà lại còn là một người phụ nữ ham hư vinh!”
Ban đầu rất nhiều người không rõ về thân phận của Vương Thuyền Quyên. Có người phụ nữ mập này gợi ra thì bọn họ mới bừng tỉnh.
Đây chính là Vương Thuyền Quyên, người làm loạn cả thành phố Minh Châu một phen.
Chuyện chưa chồng mà có con trước đó đã trở thành chủ đề tìm kiếm nóng hổi nhất hai tuần liên tiếp gây náo loạn khắp nơi.
Sau khi biết được điều đó, mọi người bắt đầu thay đổi thái độ với Vương Thuyền Quyên.
“Ai cũng biết giờ cô một mình nuôi con, sống chẳng khá khẩm gì, mỗi tháng tiền lương chỉ có hai, ba nghìn tệ thì sao có thể mua được bộ Tình Yêu Thiên Sứ chứ?”
Cô gái tiếp tục ép người.
Cô ta nói vậy thì những người khác bắt đầu phản ứng và cảm thấy hình như đúng là như vậy.
“Tôi từng thấy cô ta ở chợ. Lúc đó cô ta mặc bộ quần áo của sạp hàng bán bên đường thì sao có thể mua nổi bộ trang phục đắt đỏ như thế này chứ”.
“Thật không ngờ đúng là một người phụ nữ ham hư danh. Nghèo thì nghèo mà, sao phải đi bắt chước”.
“Xóa ngay ảnh trong máy đi”.
…
Rất nhiều người ủng hộ quan điểm của người phụ nữ kia.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy dễ chịu đôi phần. Cô ta cười lạnh lùng: “Mua một bộ đồ fake mặc lên người thì cho rằng thân phận sẽ trở nên cao quý chắc. Đúng là đồ mặt dày”.
“Vẫn là Linh Nhi có mắt, nhìn là biết ngay hàng giả”.
Mã Linh Nhi cười nói: “Chẳng có gì đâu, một người như cô ta, sao có thể mặc được một bộ trang phục đắt như Thiên Sứ Tình Yêu chứ”.
Người phụ nữ mập kia vẫn không chịu buông tha cho Vương Thuyền Quyên. Cô ta khoanh tay trước ngực, đi tới trước mặt cô và nói “Hơn nữa, bộ quần áo này không phải do cô tự mua, dù có là hàng fake thì cũng phải bảy, tám nghìn tệ, cô nào nỡ tiêu”.
Chương 13: Kinh hãi
“Bộ quần áo này là do cô ta đi ăn trộm!”
Câu nói này giống như một quả bom dội xuống mặt hồ phẳng lặng khiến sóng nước bắn lên tung tóe.
Vương Thuyền Quyên đương nhiên không để người khác tạt nước bẩn vào mình như thế.
“Cô nói láo?”
Mấy người Mã Linh Nhi tỏ ra lo lắng và nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
“Đều là cậu sắp xếp sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi khoanh tay bước tới trước: “Trò hay mới vừa bắt đầu thôi”.
“Tôi không nói láo, nhà tôi mở cửa hàng phục trang, trước đó đã nhập bộ Tình Yêu Thiên Sứ, bán rất chạy. Trong thời gian đó cô đã tới hỏi tôi ba lần, hơn nữa mỗi lần đều quỳ xuống xin tôi hạ giá, mỗi lần đều bị tôi từ chối”.
Thấy đối phương ngậm máu phun người, Vương Thuyền Quyên cảm thấy bất lực. Cô tức tới mức run người.
Từ sau khi biết được cô chính là Vương Thuyền Quyên thì mọi người bắt đầu thấy có định kiến với cô.
Đến cả việc chưa kết hôn, có con cũng làm được thì còn chuyện gì mà cô sợ chứ?
Càng lúc càng có nhiều người phụ họa theo những lời mà cô gái mập kia nói.
“Tôi thấy cũng phải. Tiền lương mỗi tháng vài nghìn tệ, còn phải trả tiền nhà, điện nước, còn phải cho con gái đi học thì sao có thể mua được bộ trang phục bảy, tám nghìn tệ chứ.
“Cô gái này đúng là tiện nhân.Chửi cô ta là đồ xấu xa thì có khí còn là nỗi sỉ nhục với cái chữ ấy luôn đấy”.
“Thật khiến người khác phải ghét bỏ, dám đi ăn trộm đồ”.
…
Vương Thuyền Quyên không có khả năng chịu đựng tốt như Tần Cao Văn. Từng lời nói của người khác giỗng như mũi dao đâm thẳng vào ngực cô vậy.
“Cô nói linh tinh!”
Vương Thuyền Quyên chỉ tay vào mặt người phụ nữ mập và gầm lên.
“Tôi không hề nói linh tinh. Vừa rồi từng câu đều là thật, tôi còn có cả người làm chứng đây này”.
Một lúc sau, một người đàn ông vạm vỡ bước tới đứng phía sau người phụ nữ mập.
“Lão Vương, anh nói xem buổi tối ngày hôm đó trong cửa hàng của chúng ta, người phụ nữ ăn trộm đồ có phải là cô ta không?”
Người đàn ông tên lão Vương dụi mắt, giả bộ như đang nhìn Vương Thuyền Quyên với vẻ chăm chú lắm. Sau đó người này gật đầu đầy nghiêm túc: “Đúng vậy, chính là người phụ nữ này!”
Vương Thuyền Quyên run rẩy, cảm giác không thể đứng vững.
Tần Cao Văn sao vẫn chưa tới vậy?
“Các người đứng nói linh tinh, mẹ cháu không bao giờ trộm đồ. Bộ này là do chú siêu nhân mua đấy”.
Đóa Đóa đứng bên cạnh, dang cánh tay trắng ngần ra chặn ngay phía trước mẹ mình.
“Các cô không hề nói oan cho người khác. Tất cả đều là thật. Mẹ cháu là một người hám hư vinh”, người phụ nữ mập hung hăng lên tiếng.
Lúc này hầu như tất cả mọi người đều cho rằng bộ váy trên người Vương Thuyền Quyên là do ăn trộm.
“Thật sự không thể nhận ra, nhìn cũng được mà lại làm chuyện dơ dáy”.
“Nếu tôi mà đẻ là người con như vậy thì chắc chắn tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với cô ta”.
“Thật đúng là đồ phụ nữ khiến người khác thấy ghét!”
…
Thượng Quan Uyển Nhi dựa người vào ghế, đắc ý nói với Mã Linh Nhi và Dương Y Y: “Chiêu này của tôi mọi người thấy thế nào?”
“Lúc còn học đại học sao không nhận ra Uyển Nhi thông minh đến vậy nhỉ”, Dương Y Y phụ họa theo.
“Con bé tiện nhân này mua một bộ trang phục fake cao cấp thì đòi lấn lướt chúng ta sao? Cô ta xứng chắc!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang khắp đại sảnh.
“Mau xin lỗi!”
Giọng nói không lớn lắm nhưng mỗi người có mặt đều nghe thấy rõ. Giọng nói như có lực xuyên thấu chạm đến mỗi người khiến cho tất cả đều phải ớn lạnh.
Một lúc sau một bóng hình vạm vỡ với khuôn mặt tuấn tú từ ngoài bước vào.
Tần Cao Văn.
Đóa Đóa sà tới nói với Tần Cao Văn bằng vẻ uất ức: “Chú siêu nhân, cuối cùng chú cũng tới rồi, có người ức hiếp mẹ và cháu”.
Tần Cao Văn sờ mũi Đóa Đóa, nói với giọng dịu dàng: “Đóa Đóa đừng lo, chú sẽ lấy lại công bằng cho mẹ và cháu nhé”.
Tiếp đó anh đi tới trước Vương Thuyền Quyên, khẽ vô vai cô, nhẹ nhàng nói: “Phần còn lại để anh”.
Cô gái mập không hề sợ hãi. Tần Cao Văn đúng là trông khá vạm vỡ nhưng người đàn ông phía sau cô ta cũng chẳng kém là mấy.
Một cú đấm của anh ta có thể đánh chết cả một người có sức ngang một con bò đực.
Nếu như Tần Cao Văn dám ra tay thì e rằng còn chưa kịp làm gì đã bị người đàn ông phía sau cô ta đánh sấp mặt luôn rồi.
“Vợ anh trộm đồ là sự thật, dù anh có giảo biện thế nào cũng vô ích mà thôi”.
Người phụ nữ mập vẫn vô cùng tinh tướng bá đạo.
“Xin lỗi đi!”
Tần Cao Văn vẫn lạnh lùng nói.
“Tôi nói cho anh biết…”
Bốp!
Không đợi người phụ nữ kịp nói hết, Tần Cao Văn đã tát vào mặt cô ta một phát thật mạnh.
Rầm!
Người phụ nữ mập bay bật ra phía sau đập mạnh vào cái bàn khiến cái bàn gãy làm hai.
“Anh…anh đánh tôi?’
Người đàn ông đứng sau bị kích động. Người phụ nữ mập vừa rồi chính là vợ của anh ta. Nên anh ta nghiến răng, hằm hằm lao lên chửi Tần Cao Văn: “Hôm nay ông đây liều mạng với mày!"
Rầm!
Khi anh ta vừa mới tiếp cận Tần Cao Văn, còn chưa kịp ra tay thì anh đã đấm thẳng vào ngực anh ta.
Đám đông còn chưa kịp nhìn rõ Tần Cao Văn đã tấn công như thế nào.
Rầm!
Người đàn ông đập mạnh lên bức tường gần đó.
Cả hiện trường bàng hoàng.
Người này đánh giỏi thật!
Sắc mặt của Thượng Quan Uyển Nhi có phần khó coi, sao tự dưng lại xuất hiện một ngôi sao chổi ở đây chứ?
“Người này là ai vậy?”
Dương Y Y có phần tò mò.
“Tôi cũng không biết”, Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu.
Người phụ nữ mập bị dọa hết hồn.
Vừa nãy cô ta dám xấc xược là vì có chồng mình chống lưng.
Giờ đến ông chồng cũng bị đánh sấp mặt.
Thì phải…phải làm sao đây?
“Mau xin lỗi cô ấy!”
Cô gái lắp bắp nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật!”
Bốp!
Thêm một phát bạt tai nữa, cực kỳ mạnh khiến mấy chiếc răng của cô ta bị gãy bay ra ngoài.
“Tôi nói cô xin lỗi!’
Cô gái run rẩy. Giờ thì cô ta sợ thật sự rồi bèn chậm chạp quay người nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi tỏ vẻ không biết gì.
“Mau nói là ai đã khiến cô hãm hại cô ấy? Bộ váy này là tôi nhờ người mang về từ thành phố lãng mạn ngay trong đêm. Vậy mà cô lại nói là cô ấy lấy trộm từ cái tiệm rách nát đó sao? Mở to mắt của cô ra mà nhìn cho tôi”.
Tần Cao Văn lấy từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận khiến cho toàn bộ những người có mặt chỉ nhìn thôi cũng hết hồn.
Trên tờ giấy chứng nhận có đóng dấu của Avril, tuyệt đối không thể là giả được.
Lần này tất cả đám đông đều chìm vào im lặng. Họ không nói gì, chỉ biết cúi đầu. Rõ ràng là họ đang cảm thấy hết sức xấu hổ
Bộ váy đó không phải là hàng fake cao cấp.
Đến cả hàng giả và hàng thật mà còn không phân biệt được, bọn họ cảm thấy thật mất mặt. Vậy mà cũng tự coi mình là những người của giới thời thượng.
Ầm!
Thượng Quản Uyển Nhi khựng người. Đầu óc trở nên trống rỗng.
Rốt cuộc anh ta là ai mà lại có tiền mua nổi bộ Tình Yêu Thiên Sứ chứ?
Người phụ nữ mập đơ người. Kế hoạch vốn diễn ra tốt đẹp, nào ngờ lại lòi ra cái tên Tần Cao Văn này.
“Nhìn rõ chưa?”
Người phụ nữ mập hoang mang gật đầu.
Bình thường thì Tần Cao Văn sẽ không ra tay với phụ nữ, nhưng chuyện gì thì cũng đều có ngoại lệ cả.
Anh túm lấy tóc người phụ nữ và quát: “Xin lỗi cô ấy!”
Chương 14: Tham quan biệt thự
Cô gái mập nào dám nói một chữ không.
Vừa nãy quả thật cô ta đã bị Tần Cao Văn đánh đến sợ.
Nếu còn như vậy nữa, e rằng người này sẽ đánh chết cô ta mất.
Quá hung ác.
Cô gái mập bò đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, ấp a ấp úng, giọng nức nở: “Cô Vương, tôi xin lỗi, tôi không nên ngậm máu phun người!”.
Hôm nay Vương Thuyền Quyên đến đây chỉ đơn giản là muốn tham dự buổi tiệc, chưa từng nghĩ đến tình huống đột ngột xảy ra này, nhất thời không kịp đề phòng.
Rầm!
Tần Cao Văn lại đạp cho cô ta một đạp.
“Xin lỗi phải có thành ý, dập đầu!”.
Cốp cốp cốp!
Cô gái mập không dám nói hai lời, dập đầu xuống đất, trán chảy cả máu.
“Vậy còn tạm được!”.
Tần Cao Văn vốn không định lên đây, anh dự định đưa hai mẹ con Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên tới nơi rồi sẽ ngồi đợi trong xe ở dưới lầu.
Nhưng anh đột nhiên lại nhận được tin nhắn do Đóa Đóa gửi, nói rằng có người gây khó dễ cho con bé và mẹ, vì vậy anh mới đi lên lầu.
Dập đầu xong, cô gái mập nói với giọng điệu van xin: “Cô Vương, tôi có thể đi được chưa?”.
Vương Thuyền Quyên khẽ gật đầu.
“Cút nhanh đi, lần sau đừng để tôi nhìn thấy cô!”.
Tần Cao Văn lại đạp cho cô ta một đạp.
Cảnh vừa rồi khiến tất cả mọi người sững sờ.
Anh ta là ai? Sao mà hung hăng lại giỏi đánh nhau như vậy?
Vốn có không ít đàn ông thấy Vương Thuyền Quyên xinh đẹp thì trong lòng nổi ý đồ, nhưng khi nhìn thấy Tần Cao Văn thì đều chùn bước.
Không nên động vào người này.
“Sao lại như vậy?”.
Thượng Quan Uyển Nhi nghiến răng, cảm giác tim mình đang nhỏ máu.
Âm mưu sắp thành công, con ả kia sắp mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, vậy mà đột nhiên lại mọc ra một tên Tần Cao Văn.
“Đừng lo!”.
Mã Linh Nhi thì bình tĩnh hơn, khoanh hai tay trước ngực, nói: “Kịch hay chỉ mới bắt đầu, chúng ta sẽ nghĩ được cách đối phó với cô ta”.
Đến bây giờ Mã Linh Nhi vẫn còn nhớ rõ, thời đại học cô ta từng tỏ tình với một người đàn anh, lúc đối phương từ chối đã nói những gì.
“Tôi không thể thích một cô gái như cô. Trong lòng tôi, chỉ có Vương Thuyền Quyên mới là hạt giống hoàn hảo nhất. Cô ấy xuất sắc hơn cô về mọi mặt, cho nên tôi không thể tới với cô được”.
Dù đã năm, sáu năm trôi qua, nhưng từng câu từng chữ của anh ta như lưỡi dao đâm vào ngực Mã Linh Nhi khiến cả đời cô ta cũng không quên được.
Bắt đầu từ lúc đó, Mã Linh Nhi đã căm hận Vương Thuyền Quyên đến tận xương tủy.
Cô ta thề rằng sau này nhất định phải xuất sắc hơn Vương Thuyền Quyên, một ngày nào đó cô ta sẽ khiến Vương Thuyền Quyên phải xấu mặt.
Trên mặt cô ta hiện ra nụ cười, đứng lên nói: “Thuyền Quyên, mau tới đây đi”.
Không hề nhìn ra chút phẫn nộ hay bất mãn nào.
Vương Thuyền Quyên đi trên đôi giày cao gót, đến ngồi bên cạnh Mã Linh Nhi.
“Chúc mừng cậu nhé, Linh Nhi. Bây giờ cậu đã vào ở trong khu biệt thự Thiên Long rồi, hạnh phúc thật đấy”.
Thượng Quan Uyển Nhi là người không giấu được điều gì, nói một cách chua ngoa: “Đúng là tốt hơn giờ có người chỉ có thể ở trong căn nhà hai mươi, ba mươi mét vuông, quan trọng là còn đeo theo đứa con”.
Có người đóng vai người xấu thì chắc chắn sẽ có người đóng vai người tốt, Mã Linh Nhi giả vờ tức giận nói: “Uyển Nhi, sao cậu lại nói như vậy?”.
Thượng Quan Uyển Nhi uống ngụm rượu, không nói nữa.
“Người vừa rồi mua quần áo cho cậu là người yêu cậu sao?”.
Dương Y Y nói chuyện cũng thẳng toạc móng heo, vào thẳng vấn đề.
“Anh ấy… anh ấy là một người bạn của tôi”.
Bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, Vương Thuyền Quyên không thể để người khác biết thân phận của Tần Cao Văn.
“Bạn tình một đêm chứ gì?”.
Dương Y Y và Thượng Quan Uyển Nhi đưa mắt nhìn nhau, đều không nhịn được cười.
Vương Thuyền Quyên biến sắc, tức giận nói: “Hai người nói chuyện sạch sẽ chút”.
“Tôi nói có sai đâu? Nếu hai người chưa xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ mua nhiều quần áo đắt như vậy cho cậu sao? Cũng đâu phải cậu chưa làm qua chuyện đó, có gì phải xấu hổ. Ở thành phố Minh Châu chúng ta có ai không biết cậu là đĩ”, Thượng Quan Uyển Nhi vừa nói vừa cười.
Mã Linh Nhi nghe thấy khỏi nói là trong lòng vui đến mức nào, nhưng ngoài mặt vẫn cố tình tỏ ra không vui, nói: “Hai người các cậu đúng là quá đáng, chúng ta đều là bạn đại học với nhau, đừng nói mấy lời như vậy”.
Dương Y Y đứng lên nói: “Được, tôi không đem chuyện bê bối này ra sỉ nhục cô Vương của chúng ta nữa”.
Cô ta vòng ra sau lưng Vương Thuyền Quyên, khoác hai tay lên vai cô, nói: “Bây giờ cậu sống cũng đủ thê thảm rồi, chắc là nhà cậu ở không được thoải mái lắm nhỉ?”.
“Cái này còn phải hỏi sao? Nhà có hai mươi, ba mươi mét vuông mà hai mẹ con ở cùng nhau, thoải mái được à?”, Thượng Quan Uyển Nhi cũng phụ họa theo.
“Không sao, Thuyền Quyên, nếu chỗ cậu ở không thoải mái thì có thể bảo bạn tình một đêm của cậu mua cho căn nhà, hoặc là…”.
Tiếp đó, cô ta liếc sang Mã Linh Nhi: “Nói Linh Nhi nhường nhà vệ sinh trong nhà cậu ấy cho cậu, ít nhất cũng to hơn nhà cậu nhỉ”.
Mấy người họ đều cười ầm lên.
Khứu giác và thính giác của Tần Cao Văn đều rất nhạy bén, anh đứng dậy, chuẩn bị đi tới phía này.
Vương Thuyền Quyên lắc đầu, ra hiệu bằng mắt cho anh.
Lúc này, Mã Linh Nhi mới lên tiếng: “Thuyền Quyên, chỉ cần cậu không chê, tôi có thể nhường nhà vệ sinh của chúng tôi cho cậu và con gái cậu ở. Tuy không to nhưng cũng được năm, sáu mét vuông”.
Đóa Đóa còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có thể cảm nhận được mấy người phụ nữ ở bên cạnh mang ác ý rất mãnh liệt đối với mẹ mình.
Nhất là người phụ nữ tên Mã Linh Nhi kia, in rõ hai chữ chán ghét trên mặt.
Nếu có ý kiến gì với mẹ tôi thì cứ nói thẳng, cứ lòng vòng nói gần nói xa là sao?
Cô bé leo xuống ghế, nhón chân lên, cầm bình trà xanh qua rót một tách cho Mã Linh Nhi, ngây thơ nói: “Cô ơi, cô uống trà xanh đi!”.
Mã Linh Nhi vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng vì sỉ nhục được Vương Thuyền Quyên.
Cô ta đã đợi ngày hôm nay sáu bảy năm, bây giờ cuối cùng cũng được như ý nguyện, trong lòng vui vẻ vô cùng, đâu còn tâm tư uống trà?
Một từ thôi, khoái trá!
“Bé con, cô không thích uống trà xanh!”.
“Hả?”, Đóa Đóa tỏ ra ngạc nhiên: “Cháu thấy người giống như cô hẳn phải thích uống trà xanh nhất chứ”.
Mã Linh Nhi đã nghe ra được có gì đó không đúng.
Đóa Đóa ngây thơ đáp: “Trà xanh hợp với cô nhất, người khác đều không đủ tư cách để uống”.
Nói rồi Đóa Đóa đẩy tách trà tới chỗ Mã Linh Nhi, nói: “Cô ơi, cô uống tách trà này đi!”.
Vụt!
Mã Linh Nhi lập tức nổi giận.
Con nhóc này tuổi còn nhỏ mà lòng dạ thật không nhỏ.
Dám mắng cô ta là trà xanh?
Trên mặt cô ta vẫn giữ nụ cười, nhận lấy tách trà, cười gượng hai tiếng, nói: “Cô bé, nhắc tới thì mẹ cháu có tư cách uống tách trà này hơn cô”.
“Cô khiêm tốn quá, nếu cô không uống thì ai dám uống cơ chứ? Cô đúng là hoàn hảo như sách giáo khoa!”, Đóa Đóa mở to mắt nói.
Chương 15: Cháu không thể ở đây được
Miệng lưỡi Đóa Đóa sắc bén khiến Mã Linh Nhi rất khó chịu.
Nhưng cô ta chỉ có thể nhịn xuống mọi bất mãn trong lòng, hoàn toàn không phát tiết ra được.
Nói thế nào cô ta cũng là người lớn, không thể so đo với một đứa trẻ con ở trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người đều có thể nghe ra được lời Đóa Đóa nói có ý gì.
Mặc dù Thượng Quan Uyển Nhi ở cùng một chiến tuyến với Mã Linh Nhi nhưng cũng không nhịn được cười.
“Cô ơi, sao cô không uống?”.
Đóa Đóa vẫn hỏi với bộ dạng ngây thơ: “Cháu thấy khí chất của cô rất hợp với trà xanh, cô đừng lãng phí mà”.
“Thôi được rồi Đóa Đóa!”.
Vương Thuyền Quyên là một người phụ nữ lương thiện, phát hiện ra Mã Linh Nhi khó xử, cô vẫn cảm thấy lòng không yên, ôm con gái vào lòng nói: “Cô con không thích uống trà xanh”.
“Ồ!”, Đóa Đóa gật đầu, ngây thơ nói: “Cháu xin lỗi cô ạ, còn cả ông ở bên cạnh, cháu cũng xin lỗi ông, vừa rồi cháu không nên nói con gái ông. Đóa Đóa không cố ý đâu, ông đừng để ý ạ”.
Ông?
Từ Hạo ở bên cạnh lập tức sững sờ.
Con nhóc này làm sao vậy?
Nhưng chốc lát sau, ông ta đã hiểu ra.
Cô bé này nói chuyện thật là cay độc.
Mã Linh Nhi ở bên cạnh cũng không thoải mái.
Khi xưa, cô ta gả cho Từ Hạo chỉ đơn thuần là nhắm vào tài sản của ông ta.
Nếu không, tuổi của ông ta lớn hơn cô ta những hai con giáp, tròn hai mươi bốn tuổi, sao Mã Linh Nhi lại ưng ý ông ta được chứ?
Lúc trước hai người dạo phố thường xuyên bị nhận nhầm là hai bố con, đây là chuyện cô ta rất kị nhắc tới.
Người giúp việc trong nhà nếu có thái độ gì về chuyện này sẽ bị đuổi việc ngay.
Nhưng… con bé Đóa Đóa này lại nói ngay trước mặt bao nhiêu người như thế, hơn nữa còn nói đến hai lần.
Quan trọng là cô ta không thể trách con bé!
Bởi vì con bé nói một cách ngây thơ, trông có vẻ rất đơn thuần.
Cháu chỉ cảm thấy hai người là bố con!
Trông quá giống, cháu không có ý gì khác, không hề định giễu cợt cô!
Cháu chỉ nói sự thật mà thôi.
Từ Hạo ho khan hai tiếng, nói: “Đóa Đóa à, cháu đừng gọi chú là ông, phải gọi là chú biết chưa?”.
“Vì sao ạ? Chẳng lẽ ông không phải bố của cô Mã sao? Ông lớn tuổi như vậy, không thể nào kết hôn với một người nhỏ hơn ông mười, hai mươi tuổi chứ ạ?”.
Từ Hạo lúng túng cười, vốn muốn giải thích gì đó, nhưng lại bị Mã Linh Nhi ngăn lại.
“Thôi, thôi, đừng nói mấy chuyện này nữa!”.
Mã Linh Nhi cắn răng, hung dữ liếc Đóa Đóa một cái.
Đóa Đóa ngồi bên cạnh lại giả vờ như không biết gì.
Mã Linh Nhi không có tâm trạng nào ăn uống nữa, cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Thuyền Quyên, cười nhạt trong lòng: “Vương Thuyền Quyên, đợi đấy cho tôi, lát nữa sẽ cho cô đẹp mặt!”.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người đều đã ăn gần xong.
Từ Hạo đứng lên nói: “Mọi người, chắc hẳn mọi người đã ăn xong rồi nhỉ”.
“Ăn xong rồi, cảm ơn ông chủ Từ đã chiêu đãi!”.
“Món ăn hôm nay quả thật rất ngon!”.
“Ông chủ Từ đúng là hào phóng!”.
…
Thấy mọi người luôn miệng khen ngợi, Từ Hạo hài lòng gật đầu, điều này đúng là làm thỏa mãn trái tim hư vinh của ông ta.
“Vậy sau đây tôi xin mời mọi người đi tham quan nhà mới của tôi”.
“Được!”.
Tất cả khách khứa đồng thanh trả lời.
Khu biệt thự bất động sản Thiên Long.
Lần trước, Vương Thuyền Quyên chỉ đi cùng Tần Cao Văn xem ở bên ngoài, chưa thật sự bước vào trong.
Dù ngồi ở trên xe, nhìn phong cảnh đẹp không tả xiết bên ngoài cửa sổ cũng khiến người ta động lòng.
Không hổ danh là bất động sản hàng đầu của thành phố Minh Châu, dù là vị trí địa lý hay cảnh sắc xung quanh đều không chê vào đâu được.
Đóa Đóa vẫn luôn nằm nhoài bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, trong lòng rất phấn khởi.
Vì cô bé nhớ rõ chú siêu nhân từng nói, từ nay về sau chúng ta sẽ ở trong căn biệt thự lớn nhất nơi này.
“Bé con!”.
Mã Linh Nhi hỏi Đóa Đóa: “Cháu nhoài người ra cửa sổ nhìn gì đó?”.
Đóa Đóa không quay đầu lại mà trả lời: “Đương nhiên là nhìn phong cảnh bên ngoài rồi”.
“Ở đây có gì đẹp mà nhìn?”.
Mã Linh Nhi nói với vẻ nơi đây chẳng có gì lạ.
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức tiếp lời, tiếp tục đâm chọt: “Linh Nhi, cậu không biết đấy thôi, những người có tiền như chúng ta nhìn những phong cảnh này không lạ gì, nhưng Vương Thuyền Quyên và con gái cậu ấy thì khác”.
“Có gì khác?”.
Mã Linh Nhi giả vờ tò mò hỏi.
“Cái này còn cần phải nói à? Bọn họ sống trong căn nhà mấy chục mét vuông, xung quanh có thể có phong cảnh gì được? Có lẽ hai mẹ con cậu ấy còn phải chen nhau trên một chiếc giường”, Thượng Quan Uyển Nhi cực kì đắc ý.
“Cũng phải!”, Mã Linh Nhi vỗ vai Đóa Đóa: “Cô bé, cháu cứ ngắm thoải mái đi, dù sao cũng chỉ có hôm nay, chỉ có mỗi cơ hội lần này thôi, sau này có lẽ cháu còn không có tư cách vào khu biệt thự này nữa”.
Mã Linh Nhi vẫn còn nhớ rất rõ những hành động vừa rồi của Đóa Đóa.
Cô ta là người có thù tất báo, cho dù là ai chỉ cần đắc tội với cô ta, cô ta cũng sẽ điên cuồng trả thù, không tiếc bất cứ giá nào.
Hơn nữa…
Trong đầu cô ta đã hình thành một kế hoạch độc ác hơn.
Hôm nay, cô ta không chỉ khiến Vương Thuyền Quyên bẽ mặt trước mọi người, mà còn… phải sỉ nhục cô một cách thậm tệ.
Buộc người phụ nữ này phải quỳ xuống trước mặt cô ta cầu xin, liếm giày của cô ta.
Không bao lâu sau, xe đã đến khu biệt thự của Mã Linh Nhi.
Từ trên xe bước xuống, nhìn thấy biệt thự ở trước mắt, mọi người đều không ngừng tán thán.
“Căn biệt thự này xa hoa quá!”.
“Không hổ danh là biệt thự của bất động sản Thiên Long”.
“Có lẽ cả đời tôi cũng không ở đây được”.
…
Bao nhiêu lời thán phục vang lên bên tai không dứt.
“Mẹ, căn biệt thự này đẹp quá”.
Đóa Đóa biểu lộ cảm xúc trong lòng, không kìm được ngạc nhiên kêu lên.
Thượng Quan Uyển Nhi hừ một tiếng lạnh lùng, nói: “Có đẹp đi chăng nữa thì tác dụng gì? Dù sao thì một đứa như cháu mãi mãi không bao giờ được ở đây”.
“Không sai, cô bé, cháu và mẹ cháu cả đời cũng chỉ có thể ở trong ngôi nhà nhỏ đó thôi”.
Dương Y Y đổ thêm dầu vào lửa.
Đóa Đóa ra vẻ trưởng thành thở dài, nói: “Không sai, cháu mãi mãi sẽ không ở trong căn biệt thự này được, bởi vì cháu và mẹ không thích biệt thự của các cô”.
Ba cô gái đều ngây ra tại chỗ, sau đó phá lên cười.
Con nhóc này đúng là hài hước, kể chuyện cười liên tục.
“Cô bé, tự lừa mình dối người không phải thói quen tốt, cháu đừng học theo mẹ cháu mấy thứ không tốt nha”, Thượng Quan Uyển Nhi cười nhạo nói.
“Biệt thự nhà chúng cháu to hơn biệt thự của các cô nhiều lắm cơ”.
Vương Thuyền Quyên không để ý tới mấy lời châm chọc này, nhưng Đóa Đóa thì không nhịn được.
Ngày hôm ấy Tần Cao Văn mua biệt thự, cô bé đã nghe thấy rõ ràng, chú siêu nhân mua cho bọn họ biệt thự Vân Sơn lớn nhất khu biệt thự Thiên Long.
Sắc mặt những người khác đều trở nên khó coi.
“Đóa Đóa, cháu nói nhà cháu cũng ở biệt thự, vậy cháu có thể nói cho cô biết cháu ở biệt thự nào không?”.