• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố (4 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Ngấm ngầm ra tay

“Mau cút!”

Mã Kim Cương ôm trán, lồm cồm đứng dậy và gập người: “Tôi đi ngay!”

Trương Thắng Tuyết dìu Mã Kim Cương, đang định rời khỏi đại sảnh thì vừa tới cửa đã lại nghe thấy giọng nói của Tần Cao Văn vọng tới.

“Đợi đã!”

Mã Kim Cương cứng người, chậm rãi quay lại: “Thưa ông nội, ông còn gì dặn dò ạ?”

“Tôi nói lăn ra ngoài chứ không phải là đi ra ngoài!"

Mã Kim Cương thở phào. Hóa ra chỉ là chuyện cỏn con đó. Người đàn ông còn tưởng Tần Cao Văn vẫn chưa xả hết cơn giận, định tát mình thêm hai phát nữa.

Thật sự là Mã Kim Cương đã bị con người này đánh cho tới mức mất hồn rồi.

“Rõ rồi, rõ rồi!”

Anh ta cong người lại giống như một quả bóng da cứ thế lăn ra khỏi đại sảnh nơi tiếp khách.

Trương Thắng Tuyết nhìn thấy cảnh tượng đó chỉ cảm thấy mặt nóng ran, cảm thấy mất mặt chết đi được.

“Mẹ ơi, trò chơi này thú vị quá”, Đóa Đóa vỗ tay và nói.

Đợi Mã Kim Cương rời đi, nhân viên bán hàng đi tới trước mặt Tần Cao Văn, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tự nhiên: “Thưa anh, căn biệt thự Vân Sơn đã là của anh rồi. Xin hỏi giờ anh có thời gian không, có thể cùng tôi đi làm thủ tục bàn giao nhà không ạ”.

“Giờ em có thời gian không?”

Tần Cao Văn bước tới hỏi Vương Thuyền Quyên với vẻ dịu dàng.

“Đợi hai ngày nữa rồi hẵng đi!”

Vương Thuyền Quyên lắc đầu: “Hôm nay Đóa Đóa có nhiều bài tập phải làm”.

Mặt trời đã dần lặn xuống, cái ấm áp của buổi chiều chạng vạng cũng dần bị bóng đêm nuốt gọn, sau khi trở về, Vương Thuyền Quyên còn rất nhiều công việc phải xử lý.

Nếu như cùng Tần Cao Văn đi làm thủ tục thì ít nhất cũng cần hai, ba tiếng đồng hồ.

“Được, vậy cô lấy chìa khóa tới đây trước đi!”

Tần Cao Văn nói với nhân viên bán hàng.

“Không thành vấn đề, anh đợi một chút, tôi sẽ quay lại ngay!”

“Ừ!”

Vài phút sau nhân viên phục vụ lấy ra chìa khóa, đi giày cao gót chạy về phía Tần Cao Văn. Vẻ mặt cô gái hớt hải, mồ hôi nhễ nhại.

“Của anh đây”. Nhân viên phục vụ đưa chìa khóa bằng hai tay.

“Được, hai ngày nữa tôi lại tới”.

“Không thành vấn đề ạ. Anh có thể tới bất cứ lúc nào”, nhân viên phục vụ tươi cười nói.

Khi tới nhà thì cũng đã là bảy, tám giờ. Đóa Đóa đi vào phòng làm bài tập, Tần Cao Văn gọi Vương Thuyền Quyên ra bên ngoài với vẻ thần bí.

“Có chuyện gì không?”

Thái độ của Vương Thuyền Quyên với Tần Cao Văn chẳng dịu dàng thêm được phần nào mà rõ ràng là vẫn lạnh nhạt như thế.

Anh lấy chìa khóa đưa cho Vương Thuyền Quyên: “Em cầm lấy đi!”

Cô tái mặt với vẻ kinh ngạc: “Ý anh là gì?”

“Căn biệt thự này vốn là mua cho hai mẹ con em. Anh không cần ở nơi lớn như vậy. Anh mua căn biệt thự bên cạnh là được rồi”.

Vương Thuyền Quyên khẽ co giật khóe miệng.

Nói cách khác, hôm nay Tần Cao Văn mua tổng cộng hai căn biệt thự, đã tốn hơn hai trăm triệu tệ và còn nói chuyện với vẻ vô cùng thản nhiên, nhẹ nhàng.

“Rốt cuộc là anh có bao nhiêu tiền vậy?”, Vương Thuyền Quyên hết sức tò mò.

Tần Cao Văn suy nghĩ rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Anh cũng chưa tính bao giờ, có lẽ là dùng không hết”.

Năm xưa anh làm việc ở thế giới ngầm, là người có vị trí hàng đầu khi đó. Giá mỗi lần thi hành nhiệm vụ, ít nhất cũng phải hai trăm triệu tệ, một tháng có thể kiếm được tầm một tỷ năm trăm triệu tệ.

Nhiều khi, cứu sống một đại gia thì phí cảm ơn của họ chính là một tỷ tệ.

Nhiều nhất là một lần anh cứu sống một đại gia Đại Lục, người ta vung hẳn ba tỷ tệ làm phí cảm ơn cho anh.

Vì vậy…anh thật sự không biết là bản thân có bao nhiêu tiền.

Nếu như tính ra thì có lẽ anh có thể mua được cả thành phố Minh Châu.

“Căn nhà đó anh ở đi, tôi và Đóa Đóa ở đây là được rồi”, Vương Thuyền Quyên từ chối ý tốt của Tần Cao Văn.

“Không được!”

Lần này thái độ của Tần Cao Văn vô cùng dứt khoát. Anh dường như dùng cách ra lệnh để nói: “Em phải nhận nó, đừng quên Đóa Đóa là con gái của anh, anh không đồng ý để con bé sống ở nơi như thế này, em rõ chưa?”

“Nhưng mà..."

“Không nhưng nhị gì cả, em phải nghe lời anh!”

Tần Cao Văn không để cho Vương Thuyền Quyên cơ hội được phản kháng, anh nhét chìa khóa vào tay của cô, sau đó nói với vẻ nghiêm túc: “Anh đã nói rồi, sau này nhất định sẽ bù đắp cho hai mẹ con em, em cũng nên cho anh cơ hội đó”.

Cầm chìa khóa căn biệt thự trong tay. Vương Thuyền Quyền cảm thấy thật ấm áp. Cô ngẩng nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt dịu dàng hơn vài phần.

Một lúc lâu sau, Vương Thuyền Quyên cũng không nói nên lời.

“Ừm, tôi biết rồi”, cô khẽ gật đầu.

Thấy đối phương đồng ý, Tần Cao Văn mỉm cười: “Vậy hai mẹ con nghỉ ngơi nhé, hai ngày nữa rảnh thì chúng ta tiếp tục làm thủ tục bàn giao để có thể sớm chuyển tới”.

“Được”, lần này Vương Thuyền Quyên đáp lại đầy vui vẻ.

Nhìn theo bóng hình Tần Cao Văn khuất dần, Vương Thuyền Quyên đi vào trong nhà thì Đóa Đóa đã làm xong bài tập.

Cô bé chạy tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, ôm mẹ vào lòng: "Mẹ ơi, chú siêu nhân về rồi ạ?”

“Đúng rồi, chú siêu nhân vẫn còn có việc nên đi trước rồi”.

Đóa Đóa gật đầu và nói tiếp: “Mẹ ơi, con cảm thấy chú siêu nhân quen quá, giống như con và chú đã quen nhau từ rất lầu rồi ấy”.

“Vậy con có thích chú siêu nhân không?”

Vương Thuyền Quyên ngồi xuống cười và nói.

“Đương nhiên là con thích ạ!”

“Thích là được, sau này chú siêu nhân sẽ thường xuyên tới thăm con”, Vương Thuyền Quyên tiếp tục.



Tại thế giới ngầm.

Khi đèn đóm bên ngoài đã tắt hết thì cũng là khoảng thời náo nhiệt nhất ở thế giới ngầm. Những nam thanh nữ tú lắc lư theo điệu nhạc, chìm đắm trong men say và ánh đèn mập mờ của của quán bar.

Thế giới ngầm về đêm còn náo nhiệt hơn những gì có ở phía trên nhiều.

“Anh Bưu, phía ngoài có người tìm anh!”

Trong một phòng kín của KTV, một người thanh niên tóc vàng ngồi trên ghế sopha đang ôm hai cô gái trang điểm đậm và uống rượu. Một tên chột chạy vào cung kính nói với hắn.

“Ai vậy?”

Thanh niên tóc vàng hoe tên là anh Bưu vứt mẩu thuốc vào trong gạt tàn và hỏi.

“Dương Hạo ạ!”

“Là tên đó à?”, Vương Bưu khẽ chau mày:

“Tới tìm ông đây có việc gì?”

“Nói là muốn bàn chuyện làm ăn với anh ạ”.

Vương Bưu buông tay khỏi một cô gái, uống một ngụm rượu và nói tiếp: “Cho vào đi!”

“Dạ!”

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông gầy gò mặc đồ cách mạng ôm mặt bước vào trong phòng. Người này đứng trước mặt Vương Bưu với vẻ cung kính.

Dương Hạo bước tới trước, cười và nói: “Chào anh Bưu”.

“Nghe nói là muốn bàn chuyện làm ăn với tôi à?”

Vương Bưu ngồi vắt chân.

“Đúng vậy!”

Đừng thấy Vương Bưu còn trẻ măng mà nhầm, dù hắn còn trẻ nhưng cũng đã là một trong ba đại ca có tiếng của thế giới ngầm, trong tay hắn đã nuôi dưỡng ít nhất một đến hai trăm đàn em rồi.

Bình thường không ai dám gây sự với hắn, hắn đảm đương việc sống chết của mấy chục con người.

“Kinh doanh về phương diện nào?”

Dương Hạo lấy ra một bức cảnh chụp trộm Tần Cao Văn và đặt xuống bàn.

“Hi vọng anh có thể giúp tôi trừ khử một người!”

“Là người này sao?”, Vương Bưu lộ vẻ khinh thường.

“Đúng, chính là tên khốn này!”, Dương Hạo lộ ra vẻ oán hận.
Chương 7: Không đụng vào nổi

“Nhà họ Dương dù gì cũng có chút thế lực. Vậy mà sao cái thể loại này cũng cần ông đây phải ra tay thế?”

Vương Bưu chế nhạo.

Dương Hạo cười lúng túng: “Bố tôi từng nói, không được tranh chấp với người khác vì phụ nữ. Ông ấy sẽ không cho tôi ra tay đâu”.

“Ồ!”, Vương Bưu cảm thấy hứng thú: “Thằng đó cướp người phụ nữ của anh à?”

“Đúng vậy”.

Vương Bưu cảm thấy tò mò. Với điều kiện của Dương Hạo, muốn tìm phụ nữ cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Rốt cuộc là vẻ đẹp nào đã khiến cho anh ta phải động đến tay chân thế?

“Là cô em nào? Để anh đây giúp nào!”

Dương Hạo cười bẽn lẽn: “Là Vương Thuyền Quyên!”

“Là cô gái đó à! Tôi nói này Dương Hạo, nhà anh cũng nhiều tiền, sao mà phải đi nhặt giày người khác đã từng đi thế?”

Dương Hạo bèn phụ họa theo: “Giống như đồ chơi của trẻ con mà, chưa chiếm hữu được thì cứ muốn thử mùi vị đó. Dù nói thế nào thì cô gái đó cũng là đệ nhất mỹ nữ của thành phố Minh Châu”.

“He!”, Vương Bưu chộp lấy cổ áo của Dương Hạo: “Không ngờ tên nhãi như anh mà khả năng giác ngộ cũng cao đấy nhỉ!”

Dương Hạo cười lúng túng: “Tới khi lừa được cô ta về tay rồi thì tôi nhất định sẽ để anh Bưu chơi trước, cũng thử xem đệ nhất mỹ nữ thành phố Minh Châu có hương vị như thế nào”.

“Vì câu nói này của anh mà tôi giúp đấy nhá”.

Vương Bưu trả lời đầy sảng khoai.

“Vậy còn tiền…”

Đã là làm ăn thì đương nhiên không thể bỏ qua tiền bạc. Vương Bưu lên tiếng: “Cho anh giá hữu nghị năm triệu tệ”.

Lần này thì Dương Hạo thấy nhột thật sự. Công ty của bọn họ, lợi nhuận một năm kiếm được mới có mười, hai mươi triệu tệ. Tiền lẻ của anh ta cũng chỉ có một, hai triệu tệ. Vậy mà phải trả cả giá bằng cả một đến hai năm rồi.

Nhưng nghĩ tới cơ thể xinh đẹp của Vương Thuyền Quyên thì anh ta lại cảm thấy có nhiều tiền hơn thì cũng đáng.

“Được, anh Bưu là người quyết đoán, năm triệu thì năm triệu!”

Giá cả chốt được thì cái gì cũng xong. Vương Bưu vỗ tay, một lúc sau, hai người đàn ông vạm vỡ bước tới. Người có vết sẹo chính là người tới báo tin trước đó.

“Long Tranh, Hổ Đấu, giết chết người này cho tôi, làm việc nhanh gọn lẹ chút”.

“Vâng!”

Hai người đồng loạt đáp lại với giọng nói đầy uy lực.

Dương Hạo tỏ ra vui mừng. Anh ta từng nghe nói về Long Tranh, Hổ Đấu. Nghe nói họ là những cao thủ có lực chiến đấu kinh người dưới trướng của Vương Bưu.

Họ có thể đạt tới trình độ một chọi mười. Cả hai mà cùng ra tay thì Tần Cao Văn chỉ có chết ngắc.

“Thằng nhóc thối tha đó muốn đấu với mình à? Ông sẽ không tha cho mày!”

Anh ta đã thầm hạ quyết tâm, đợi khi Tần Cao Văn bị trừ khử thì sẽ không cần theo đuổi Vương Thuyền Quyên như trước nữa mà sẽ làm tới luôn.

Ai bảo cô gái đó không biết điều.

Sáng sớm hôm sau.

Đóa Đóa mở cửa phòng thì thấy Tần Cao Văn đang đứng trước cửa. Cô bé lập tức nở nụ cười, kích động hét lớn: “Chú siêu nhân!”

Sau đó cô bé chạy tới trước mặt anh, dang hai tay ra ôm lấy anh.

“Chú siêu nhân, chú đến sớm thế ạ!”

Tần Cao Văn véo nhẹ mũi của Đóa Đóa, cười nói: “Chú quen dậy sớm, đây là thạch xoài chú mua cho cháu, nào, cầm lấy!”

Nhận thạch từ Tần Cao Văn, Đóa Đóa cắn một miếng, nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu: “Cảm ơn chú siêu nhân, sao chú biết Đóa Đóa thích ăn thạch xoaì ạ? Chú siêu nhân đối tốt với Đóa Đóa nhất luôn”.

Hình ảnh đó khiến Vương Thuyền Quyền cảm thấy thật ấm sáp.

Lúc cô một mình vất vả nuôi nấng Đóa Đóa, cô luôn mơ về một gia đình đoàn tụ. Thật sự cũng đã có được ngày này rồi.

“Vậy sau này ngày nào chú cũng mua cho Đóa Đóa nhé?”

Đóa Đóa gật đầu cái rụp: “Dạ, cảm ơn chú siêu nhân”.

Sau đó Đóa Đóa chu môi, hôn lên má của Tần Cao Văn với vẻ đang yêu, chiếc môi nhỏ vẫn còn dính chút sữa.

“Em đi làm trước đi, để anh đưa Đóa Đóa đi học”.

Vương Thuyền Quyên vốn định từ chối nhưng Đóa Đóa đã lên tiếng: “Mẹ ơi không sau đâu, để chú siêu nhân đưa con đi ạ”.

“Vậy con phải nghe lời, không được nghịch ngợm đâu đấy”, Vương Thuyền Quyên cười.

“Mẹ yên tâm ạ. Con sẽ nghe lời chú siêu nhân!”

“Ừ! Vậy thì tốt, mẹ đi trước nhé”.

Đóa Đóa vẫy vẫn cánh tay nhỏ bé: “Hẹn gặp lại mẹ”.

Tần Cao Văn ngồi trong xe, đưa cho Đóa Đóa rất nhiều đồ chơi. Tất cả đều vừa ý cô gái nhỏ. Cô gái chơi thật vui.

Tần Cao Văn nhìn cô con gái bên cạnh bèn nợ nụ cười hiếm hoi.

Nếu để những người trong thế giới ngầm biết được, người đáng sợ nhất Thiên Phạt giờ đang làm tài xế toàn thời gian cho một cô bé thì chắc sẽ kinh ngạc tới rớt quai hàm mất.

Chiếc xe rẽ một góc hẻm, Tần Cao Văn không hề phát hiện ra, ở một tòa nhà cao tầng phía xa đang có người dùng kính viễn vọng quan sát nhất cử nhất động của anh.

“Tên khốn, lần này ông sẽ giết chết mày!”

Thấy chiếc xe của Tần Cao Văn rẽ vào con hẻm, người đàn ông bèn lấy điện thoại ra nhắn tin.

Chỉ có vài từ ngắn ngủi.

Ra tay!

Rầm!

Chiếc xe vừa rẽ vào thì một tiếng nổ nặng nề từ phía trước vang lên. Tiếp đó là hai thùng dầu cực lớn từ trên tầng lăn xuống chặn ngay trước lối đi.

Một lúc sau, hai bóng hình vạm vỡ mặc trang phục cách mạng đeo kính râm xuất hiện trong tầm nhìn của Tần Cao Văn.

“Chú siêu nhân, hai cái chú kỳ quặc đó là ai vậy?”

Lúc này sự chú ý của Đóa Đóa cũng được dồn qua bọn họ.

Tần Cao Văn quay qua cười nói: “Không sao! Đóa Đóa ở trong xe đợi, chú siêu nhân đi một lát sẽ quay lại”.

“Dạ!”, cô bé khẽ gật đầu.

Tần Cao Văn mở cửa xe, bước xuống. Anh nhìn Long Tranh, Hổ Đấu và thản nhiên lên tiếng: “Hôm nay tâm trạng tôi không tệ, trong vòng ba giây, các người mau cút”.

Câu nói này khiến hai kẻ kia sững sờ.

Bọn họ nhìn nhau với vẻ không dám tin.

Thằng này đầu óc không phải có vấn đề đấy chứ?

Có phải là lúc bước ra khỏi cửa bị rơi mất não rồi không?

Hai người bọn chúng được coi là những nhân vật có uy lực trong thế giới ngầm. Mỗi tên đều phụ trách mạng sống của bao nhiêu người.

Vậy mà gặp Tần Cao Văn thì lại bị coi thường như thế.

“Thằng nhóc, mày có biết bọn tao là ai không?”

Long Tranh Hổ Đấu khoanh tay trước ngực, nói với vẻ lạnh lùng.

Tần Cao Văn chẳng thèm quan tâm: “Các người là ai tôi không quan tâm, nhưng tôi có thể đảm bảo, nếu như các người còn không đi thì sẽ có khả năng thành xác chết đấy”.

Im lặng.

Sự im lặng chết người bao trùm.

Tiếng thở của mỗi người những người có mặt đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Phụt!

Long Tranh Hổ Đấu bật cười. Bọm chúng ôm bụng, vừa cười vừa nói: “Ông đây chưa từng thấy ai mà lại tự đại, cuồng ngạo như mày. Bọn tao là thuộc hạ của Vương Bưu, biết chửa?”

“Vương Bưu là cái thá gì? Trước giờ chưa nghe qua!”

Tần Cao Văn từng tung hoành khắp thế giới ngầm nữa là một cái thành phố Minh Châu cỏn con. Là ai cho bọn chúng cái gan dám gây rắc rối cho anh vậy?

Câu nói của anh khiến hai tên kia nổi giận.

“Có giỏi thì mày nói lại lần nữa xem?”
Chương 8: Không có lần sau

Tần Cao Văn vứt đầu lọc thuốc lá xuống đất, thản nhiên nói: “Tôi không thích nói chuyện với người điếc”.

“Được lắm”, Long Tranh cười lạnh lùng: “Lát nữa ông mày muốn xem xem, xương của mày có cứng như miệng của mày hay không”.

Là hai cao thủ dưới trướng Vương Bưu, người bình thường chỉ cần nghe thấy tên của họ là đã sợ tới mức hồn bay phách tán, phải quỳ xuống mà xin tha tội.

Tần Cao Văn đúng là người đầu tiên to gan như vậy. Không những không coi chúng ra gì mà còn chẳng coi Vương Bưu là cái đinh gì sất.

Đúng là đồ chán sống.

Tần Cao Văn cúi đầu: “Nhanh lên, tôi đang vội”.

Từ đầu tới cuối Tần Cao Văn chẳng buồn để tâm tới chúng, giọng anh bình thản như gió thoảng mây bay. Từng lời nói và hành động đều tỏ rõ sự kinh thường với Long Tranh Hổ Đấu.

Vậy thì sao bọn chúng nhịn cho được?

“Tên khốn này!”

Long Tranh Hổ Đấu gầm lên: “Mày chết đi!”

Cả hai lao về phía Tần Cao Văn với hai nắm đấm rắn rỏi.

Bọn chúng cùng hợp sức chiến đấu. Nếu riêng rẽ thì bọn chúng cũng đủ khả năng một chọi bốn. Trong những lần thi đấu ở thế giới ngầm, hai người bọn chúng đã một lúc hạ gục hơn chục kẻ địch.

Một mình Tần Cao Văn, nên bọn chúng cảm thấy chắc chắn rằng sẽ lật đổ được anh chỉ với một phát đấm.

Cả hai dội nắm đấm về phía mặt Tần Cao Văn, mỗi một nắm đấm đều mang sức nặng cả gần năm trăm kilogram. Nếu như cả hai cùng dội xuống thì đến ngay cả một con bò đực cũng chết ngắc.

Rầm!

Rầm

Tần Cao Văn chẳng buồn nhìn, chỉ cứ thế tung ra hai nắm đấm.

Rắc!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, một lúc sau là âm thanh rầm rầm đầy nặng nề vọng tới.

Cơ thể của Long Tranh Hổ Đấu bay bật ra phía sau, đập mạnh vào bức tường của một con ngõ nhỏ.

Sức mạnh nắm đấm vừa rồi của Tần Cao Văn cực kỳ bá đạo đã khiến cánh tay của cả hai tên kia bị gãy.

Lúc này bọn chúng ngã xuống, ôm lấy cánh tay trái của mình với vẻ mặt thất kinh và không dám tin.

Không thể nào!

Sức mạnh kinh người quá.

Một chiêu xử một tên!

Vừa rồi Tần Cao Văn chẳng tốn chút công sức nào mà đã hạ gục được hai người bọn chúng rồi.

Giống như là đập chết một đám ruồi muỗi vậy.

Dù hai người bọn chúng ở thế giới ngầm mà liên kết lại thì những người có thể đánh bại được chúng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vậy mà Tần Cao Văn lại có thể làm được!

“Mau nói, là ai cử các người tới?”

Tần Cao Văn ngồi xuống trước mặt họ nói với giọng lạnh lùng.

Với ánh mắt hoảng sợ, Long Tranh Hổ Đấu không ngờ vừa rồi anh không hề nói khoác mà mỗi câu nói đều là sự thật.

“Tao sẽ không nói!”, Long Tranh nghiến răng.

Bọn chúng làm sát thủ có một quy định thép, đó là dù xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không bán đứng người thuê.

“Không nói à?”

Tần Cao Văn nhếch miệng cười lạnh lùng, móc ra một con dao găm, quay người nhìn vào trong xe, sau khi khẳng định cô con gái bé nhỏ không nhìn thấy thì mới yên tâm.

“Tôi có cách khiến các người phải nói đấy!”

Tần Cao Văn ghim ngọt con dao xuống đất, lạnh lùng nói: “Cứ mỗi mười giây, tôi sẽ chặt một ngón tay của các người, và tưới nước ớt đặc biệt lên vết thương”.

Anh lấy ra một cái chai nhỏ chứa chất dịch màu đỏ, lắc qua lắc lại.

Khi còn ở thế giới ngầm, muốn ép cung người khác thì đây đều là đổ nghề. Sau đó Tần Cao Văn rời khỏi Thiên Phạt nên cũng mang theo.

“Nó sẽ mang đến cho các người cảm giác sống không bằng chết!”, Tần Cao Văn thản nhiên nói.

“Ông nói cho mày biết, mày dám? Bọn tao là người của anh Bưu. Mày dám động tới một sợi lông của bọn tao thì cả này mày cũng sẽ xong đời”, Long Tranh căng thẳng nói. Mồ hôi chảy ướt đẫm sống lưng hắn.

“Hầy!”, Tần Cao Văn thở dài: “Cho cơ hội mà không biết tận dụng!”

Rắc!

Một ngón tay của Long Tranh bị cắt đứt. Còn chưa đợi hắn kịp hét thì Tần Cao Văn đã rót chất dịch trong chai ra.

Cảm giác đó thật sự…

Khó có thể miêu tả được!

“Mày…”, Long Tranh đau tới mức méo mặt; “Anh Bưu sẽ không tha cho mày!”

Rắc!

Lại thêm một ngón tay nữa. Lần này cơn đau càng trở nên kịch liệt hơn.

Một tên đàn ông như Long Tranh mà còn sắp khóc đến nơi thì có thể hiểu rồi đấy. Cái thứ nước này đổ lên vết thương không nhưng đau đớn vô cùng mà còn ngứa khủng khiếp, cảm giác như có hàng trăm con kiến đang gặm nhấm vào cả tứ chi xương cốt vậy.

“Nhanh!”

Long Tranh thở hổn hển: “Là…Là Dương Hạo bảo bọn tôi giết anh”.

“Dương Hạo à?”, ánh mắt Tần Cao Văn trở nên âm sầm.

“Đúng vậy, là anh ta. Anh ta đưa cho anh Bưu năm triệu tệ, chỉ nói là muốn giết chết anh là anh ta có thể có được Vương Thuyền Quyên”, Long Tranh thật sự đau tới chết khiếp nên đã nói ra hết theo bản năng chẳng chút giấu diếm.

“Hai người nói với anh ta rằng, sau này ít có ý với vợ tôi thôi. Hôm nay tâm trạng tôi không tệ, tạm thời tha cho anh ta. Nếu còn lần sau, thì tôi sẽ khiến cả nhà họ Dương biến mất khỏi thành phố Minh Châu đấy”.

Cả hai bọn chúng đều biết lần này đụng phải một tảng sắt nên không khỏi ớn lạnh.

Nhìn bộ dạng của anh, chắc chắn không chỉ đơn giản là nói xuông mà anh có thể làm được thật đấy.

“Còn nữa!”, Tần Cao Văn cười lạnh lùng.

Rẹt!

Con dao trong tay ghim tới, cả hai tên Long Tranh Hổ Đấu đều bị cắt một bên cánh tay.

Bọn chúng đau đớn hét lên. Tiếng hét vang khắp con ngõ nhỏ.

“Chú siêu nhân, chú làm gì vậy?”

Đóa Đóa thò đầu ra khỏi xe, hỏi với giọng ngây ngô.

Anh dùng cơ thể chắn trước hai tên Long Tranh Hổ Đấu: “Không có gì Đóa Đóa, chú có chút chuyện cần xử lý!”

“Ồ, vậy chú nhanh lên chút nhé, Đóa Đóa sắp muộn học rồi ạ”.

“Không thành vấn đề”.

Sau đó Đóa Đóa lại ngồi vào trong xe. Đóa Đóa ngồi trong, vừa rồi đều tập trung chơi đồ chơi nên không biết những gì xảy ra ở bên ngoài.

Mặc dù năng lực trong công việc của Vương Thuyền Quyên rất mạnh, nhưng sau khi bị nhà họ Vương đuổi đi thì lại phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ ở thành phố Minh Châu. Các công ty lớn căn bản không dám tuyển dụng cô, nên cô đành làm việc ở một bộ phận nhỏ của một công ty cũng nhỏ.

Tiền lương mỗi tháng để duy trì việc ăn no mặc ấm khá khó khăn, vậy nên đương nhiên không thể mua đồ chơi cho Đóa Đóa. Trong thoáng chốc cô bé có nhiều đồ chơi như vậy thì đương nhiên là cô bé vui rồi.

Tần Cao Văn quay người lại nhìn Long Tranh Hổ Đấu. Nụ cười trên khuôn mặt anh tắt lịm. Thay vào đó anh trầm giọng: “Còn nữa, quay về nói với cái tên gì tên Vương Bưu ấy, lần này tôi để lại cho hắn một bài học”.

“Lần sau mà còn nữa thì tôi sẽ để hắn biến mất khỏi thế giới ngầm luôn nhé”.

Hai tên đơ mặt tại chỗ.

Bọn chúng nhìn Tần Cao Văn bằng ánh mắt đơ hồn. Có lẽ gã này vừa rồi không biết mình đã nói gì.

Khiến Vương Bưu biến mất khỏi thế giới ngầm sao.

Cả thành phố Minh Châu này không có ai dám nói ra những lời như vậy cả.

Nếu như để Vương Bưu biết được điều này, với tính cách độc ác của hắn thì chắc chắn sẽ khiến anh bị hành hạ tới mức sống không bằng chết rồi mới ra tay tiếp.

Đúng là anh có chút bản lĩnh, nhưng đừng ngông cuồng quá.

Đó là Vương Bưu đấy.

Phía sau lưng hắn chính là người của gia tộc Âu Dương.

Nói xong anh đứng dậy, quay về xe. Khuôn mặt để lộ nụ cười vô hại, trông hoàn toàn khác biệt với hình tượng quyết đoán vừa nãy.

Cái này gọi là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

“Chú siêu nhân ơi, vừa nãy bên ngoài chú làm gì vậy?”

Tần Cao Văn nhìn về phía trước: “Vừa nãy hai chú kia là bạn hồi nhỏ của chú, chú chơi trò chơi với họ thôi”.

“Ồ!”, Đóa Đóa như chợt bừng tỉnh.

“Hóa ra là vậy ạ”.
Chương 9: Quyết không bỏ qua

“Sao vẫn chưa ra?”.

Dương Hạo đứng trên đỉnh tòa nhà, cổ tay cầm ống nhòm đau lên từng cơn, mắt cũng khô đi.

Thế mà vẫn chưa nhìn thấy Long Tranh Hổ Đấu đi ra.

Hai người họ chạy đi đâu mất rồi?

Lẽ nào sau khi giết Tần Cao Văn, đã quay về thế giới ngầm báo công lĩnh thưởng với Vương Bưu?

Không!

Chính anh ta đã nói, sau khi trừ khử Tần Cao Văn, phải để anh ta đích thân chặt đầu đối phương.

Mặc dù Vương Bưu lòng dạ độc ác, nhưng xưa nay luôn tuân thủ quy tắc, danh dự của hắn đứng nhất nhì trong thế giới ngầm.

Nếu Long Tranh Hổ Đấu đã đồng ý, thì sẽ không nuốt lời.

Trước đây bảo bọn chúng ám sát ai, thì nhiều nhất nửa tiếng là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng lần này đã vào trong hơn hai tiếng rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì.

Anh ta cũng có phần sốt ruột.

Không được.

Nhất định phải vào trong xem sao.

Anh ta vội vàng quay người đi xuống, đến đầu con hẻm, cầm một cây gậy gỗ, cẩn thận đi vào trong.

Khi anh ta đi sâu vào trong ngõ, liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta đứng hình tại chỗ.

Anh ta cảm thấy đầu râm ran ngứa, thậm chí còn kích động đến muốn nôn mửa. Cả cơ thể đứng đờ ra như người gỗ.

Không, không thể nào!

Anh ta không ngừng nói với bản thân, đây tuyệt đối chỉ là ảo giác, không phải là thật!

Long Tranh Hổ Đấu thế mà lại bị đánh cho tàn phế, bọn chúng nằm trong vũng máu, bất tỉnh nhân sự.

Đây là cao thủ dưới trướng của Vương Bưu đó, sao lại dễ dàng bị tên đó hạ gục vậy?

Rốt cuộc anh ta là ai?

Tại thế giới ngầm.

“Nhìn thấy chưa, anh đã nói là tiền của đám người giàu có là dễ kiếm nhất mà”.

Vương Bưu ôm ấp một người phụ nữ trong lòng, hắn búng ngón tay phải vào tấm thẻ ngân hàng vừa lấy được từ chỗ Dương Hạo, mặt đầy vẻ đắc ý.

Giá mà hắn đưa ra cho Dương Hạo cao hơn rất nhiều so với mức giá phổ biến trên thị trường. Xét theo tỉ lệ thông thường, giết một người như Tần Cao Văn chỉ cần hai triệu là đủ.

Nhưng mà chịu thôi, ai bảo Dương Hạo mới giao dịch lần đầu, hơn nữa lại là người có tiền, không lừa anh ta thì lừa ai?

“Anh Bưu nói chí phải, anh giỏi quá đi!”.

Người phụ nữ kiều diễm với lớp trang điểm đậm tựa vào vai Vương Bưu, ngón tay trỏ không ngừng ve vãn trên ngực của hắn, ánh mắt cũng đầy vẻ nũng nịu.

Vương Bưu ném tấm thẻ lên bàn, ôm chặt lấy người phụ nữ nói: “Anh đây còn giỏi cái khác nữa cơ, em có muốn thử không nào!”.

“Ơ kìa, vừa nãy anh Bưu đã đòi rồi mà!”, người phụ nữ hờn dỗi đáp.

“Ông đây mặc kệ!”.

Đúng lúc hai người đang chuẩn bị mây mưa một trận ra trò, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa phá đám.

Sắc mặt Vương Bưu thay đổi, có vẻ tức giận quát: “Làm cái gì thế?”.

“Anh Bưu, anh mau ra đây đi, có việc quan trọng”.

Vương Bưu nhổ một bãi nước miếng ra sàn nhà, bất mãn nói: “Chuyện có to tày trời thì cũng để lát nữa rồi nói”.

“Anh Bưu, việc này thực sự rất quan trọng, anh cứ ra đây xem đi”.

Vương Bưu rất bực mình, đứng phắt dậy mắng: “Đúng là một lũ vô dụng, việc gì cũng đến tay ông”.

Hắn đi đến cửa, quay lại nhìn người phụ nữ kia rồi nói: “Đợi một lát, anh sẽ quay lại tính sổ với em ngay”.

Người đứng ngoài cửa là một trợ thủ đắc lực của hắn tên Trương Khải, đồng thời cũng là người trong phái, thực lực của anh ta mạnh thứ hai sau hắn, bản lĩnh còn cao hơn nhiều so với Tranh Long Hổ Đấu

“Chuyện gì thế?”.

Trương Khải cung kính trả lời: “Hai người kia quay lại rồi”.

“Chỉ là giết một người thôi mà, quay lại thì quay lại chứ sao? Những chuyện như này trước đây chúng ta làm mãi rồi còn gì?”, Vương Bưu càng tức giận.

Mấy chuyện vặt vãnh như thế này mà cũng bảo là cực kỳ quan trọng.

“Không phải!”.

Trương Khải lắc đầu: “Bọn họ không giết được tên đó, hơn nữa còn…”.

Mặt Vương Bưu tối sầm lại: “Một lũ vô dụng, hơn nữa còn làm sao?”.

“Anh tự đi xem đi”, Trương Khải không chịu nói.

Trong phòng khách.

Long Tranh Hổ Đấu đang nằm trên ghế sofa, gương mặt nhăn nhó lộ rõ vẻ đau đớn, máu tươi vẫn đang chảy tong tỏng, không có ai xử lý vết thương cho bọn chúng.

Quy tắc của bọn họ ở đây là, những ai không còn giá trị lợi dụng sẽ bị tiễn lên đường.

Hai tên Long Tranh Hổ Đấu đã bị tàn phế, chẳng còn chút giá trị nào đối với Vương Bưu nữa.

Nếu đã như vậy thì việc gì phải làm ba cái chuyện tốn công vô ích đó chứ?

Nhìn bộ dạng thê thảm của bọn chúng, mặt Vương Bưu bỗng chốc tối sầm lại.

“Chuyện gì thế này?”.

Giọng của hắn trầm xuống, cau mày quắc mắt, cơ thể hai mươi mấy tuổi tỏa ra sát khí đùng đùng.

Thế mà lại có kẻ dám ra tay với người của Vương Bưu hắn, không phải là to gan bình thường nữa rồi.

Long Tranh nghiến răng, cố hết sức nhịn đau, nói: “Chính là cái tên ban ngày đó, nó làm gãy tay bọn tôi rồi, hơn nữa còn nói…”.

Nói đến đây Long Tranh chợt dừng lại một lúc, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của Vương Bưu.

Những lời sau đó quả thực có phần đại nghịch bất đạo, hắn không dám tùy tiện nói ra.

Vương Bưu lạnh lùng nói: “Nó còn nói gì?”.

“Nó còn nói việc này coi như cho anh một bài học, nếu còn có lần sau, thì sẽ trực tiếp khiến anh biến mất khỏi thế giới ngầm”.

Ruỳnh!

Hắn đấm mạnh một cái xuống bàn.

Chiếc bàn vỡ ra thành từng mảnh.

Những người xung quanh đều cảm thấy không khí trở nên ngộp thở, bọn họ bắt đầu run lẩy bẩy, không rét mà run.

Đã lâu rồi Vương Bưu không tức giận như vậy.

“Đúng là điếc không sợ súng!”.

Dương Hạo ở bên cạnh cũng đi lên trước, đổ dầu vào lửa nói: “Anh Bưu, người như vậy tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta, rõ ràng là anh ta đang coi thường anh mà? Nhất định phải giết chết anh ta”.

“Đây là việc của anh à?”, Vương Bưu quay người quát Dương Hạo một câu.

Anh ta ngại ngùng cười một cái, rồi lùi sang một bên.

Vương Bưu lấy tay vuốt cằm, mặt hầm hầm nói: “Được lắm, vậy để ông đây từ từ chơi với mày”.

“Anh Bưu, anh nhất định phải báo thù cho bọn tôi, tuyệt đối không được tha cho thằng nhãi đó!”, Long Tranh Hổ Đấu nằm trên ghế không ngừng kêu rên.

“Yên tâm, tôi sẽ đòi lại công bằng cho các anh, có điều chắc các anh không quên quy định ở đây chứ”.

Lòng hai người đều nặng trĩu.

Long Tranh Hổ Đấu run run đáp: “Không quên”.

“Giờ hai người đã tàn phế rồi, không còn giá trị sử dụng với tôi nữa, các anh hiểu ý tôi chứ?”.

Long Tranh Hổ Đấu sớm đã biết sẽ có ngày này, đây là nguyên tắc hành nghề bao nhiêu năm của bọn họ, trước đây cũng có không ít người đã phải chịu số phận đó.

Bọn chúng không dám oán trách nửa lời.

“Bọn tôi biết, thưa đại ca!”.

Vương Bưu hài lòng gật đầu, nói: “Biết là tốt, tôi sẽ chăm sóc tốt cho người nhà các anh”.

Nói rồi Vương Bưu quay người, vừa đi ra khỏi phòng, liền nghe thấy từ bên trong vọng ra hai tiếng kêu thảm thiết đến chói tai.

Mắt hắn mở trừng trừng.

“Để tao xem mày rốt cuộc là đứa nào, còn dám nói khiến tao biến mất khỏi thế giới ngầm? Tao không cho mày ra bã thì tao không phải họ Vương”.

Mặt Vương Bưu hằm hằm, hai tay nắm chặt lại, kêu răng rắc.



Hoàng hôn buông xuống, ấm áp ôn hòa.

Tần Cao Văn vẫn như mọi khi, đứng ở dưới chờ Vương Thuyền Quyên tan học.
Chương 10: Thiệp mời

Anh đã tan làm sớm để đón Đóa Đóa. Lúc này cô gái nhỏ đang ở trong xe xem tivi, cằm tựa vào tay trong bộ dạng hết sức dễ thương khiến anh cảm thấy thương yêu vô cùng.

Với một người đã từng trải qua những tháng ngày oanh liệt, máu thẫm dao thương như anh đột nhiên xuất hiện những tháng ngày khi mặt trời vừa khuất núi vô cùng bình yên như thế này thì đúng là không tệ. Rõ ràng đây chính là hạnh phúc.

Chỉ là anh không biết tới khi nào mới có thể nói cho Đóa Đóa biết rằng anh chính là bố của cô bé.

Cộp cộp!

Tiếng giày cao gót của Vương Thuyền Quyên đang đi về phía họ.

Cô mặc trang phục công sở, cơ thể duyên dáng uyển chuyển, chẳng thể tìm ra khuyết điểm gì, đúng là một người phụ nữ hoàn hảo.

“Hôm nay đưa hai mẹ con đi ăn một bữa thịnh soạn nhé!”

Tần Cao Văn mở cửa xe, ngồi xuống và quay qua nói với Vương Thuyền Quyên.

Đóa Đóa ngồi bên cạnh anh vui vẻ lên tiếng: “Chú siêu nhân dẫn mẹ con cháu đi ăn bữa tiệc lớn gì vậy ạ?”

“Đóa Đóa muốn ăn gì chú sẽ dẫn cháu đi ăn món đó, được không?”

Tần Cao Văn cười dịu dàng, khẽ vuốt mũi Đóa Đóa”.

“Tôi…tôi có việc muốn nói với anh!”

Vương Thuyền Quyên bặm môi, nói với Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn nhìn qua gương chiếu hậu và thấy biểu cảm khác thường của Vương Thuyền Quyên bèn đáp lại: “Có chuyện gì vậy?”

“À thì ngày mai tôi có một người bạn chuyển nhà, mời chúng ta tới chúc mừng”.

“Đây là chuyện tốt mà”, Tần Cao Văn nói thẳng: “Có vấn đề gì sao?”

Tần Cao Văn không hiểu ý của Vương Thuyền Quyên tại sao khi nhắc tới chuyện này thì biểu cảm lại có phần khó coi như vậy.

Có thể nói là dằn vặt.

Hình như cô không muốn đi.

“Haizz!”, Vương Thuyền Quyên thở dài: “Tôi không biết có nên nói với anh không. Nhà của cô ta cũng nằm ở khu biệt thự của bất động sản Thiên Long, nghe nói là mười triệu tệ”.

Mối quan hệ giữa cô và cô gái kia cũng giống như với Trương Thắng Tuyết. Cô gái đó tên là Mã Linh Nhi.

Thời đại học bọn họ là bạn cùng phòng. Vương Thuyền Quyên dù là bài vở hay là gia thế, dung mạo đều trên cơ bọn họ.

Dưới bóng cây cao cả thì đương nhiên dễ khiến cho mấy người bạn còn lại nảy sinh sự đố kỵ.

Khi Vương Thuyền Quyền gây ra ta tiếng có bầu khi chưa cưới thì những người bạn đó cũng đã tỏ ra ác ý với cô.

Giờ đây Mã Linh Nhi chuyển nhà tới khu biệt thự Vân Sơn, còn gửi thư mời cô thì chắc chắn chẳng phải là thặt chặt tình cảm mà là muốn khoe khoang trước mặt cô mà thôi.

Tần Cao Văn không quay lại, chỉ nhìn phía trước và nói: “Chúng ta đương nhiên phải đi. Tại sao phải đi? Vừa hay ngày mai cũng phải làm thủ tục bàn giao nhà, chúng ta cũng nên sớm chuyển vào biệt thư Vân Sơn thôi”.



Tại nhà họ Mã.

“Vợ à, tại sao phải gửi thư mời cho người phụ nữ thối tha đó chứ?”

Chồng của Mã Linh Nhi là một người đàn ông trung niên hơn cô ta hai mươi tuổi, đeo kính trông dáng thư sinh.

Người này sau khi ôm lấy Mã Linh Nhi thì khẽ dựa đầu vào vai cô ta.

Mã Linh Nhi mặc một chiếc váy trắng liền thân đang đứng bên cạnh cửa sổ.

Nhìn dòng xe cộ như mắc cử bên dưới, cô ta nhếch miệng với vẻ đắc ý: “Chúng ta chuyển vào khu biệt thự Vân Sơn của bất động sản Thiên Long. Đây là chuyện lớn, đương nhiên em phải để người phụ nữ đó biết rồi”.

Mã Linh Nhi thời đại học gia cảnh khó khăn, vẻ ngoài cũng khá bình thường nên chẳng có chàng trai nào thích cô ta.

Cô ta yêu thầm một đàn anh ba năm. Vào ngày tốt nghiệp, đang định tỏ tình với chàng trai đó thì kết quả người đó lại chạy tới trước của ký túc xá nữ, ôm ghi - ta hát tình ca tỏ tình với Vương Thuyền Quyên.

Cảnh tượng đó cả đời này cô ta không thể nào quên được.

Từ khoảnh khắc đó, Vương Thuyền Quyên đã trở thành người mà Mã Linh Nhi hận nhất.

Dù sau đó Vương Thuyền Quyên và đàn anh đó không ở bên nhau.

Nhưng Mã Linh Nhi vẫn cảm thấy oán hận.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta nỗ lực làm việc, bạt mạng tiết kiệm để phẫu thuật, cuối cùng cũng trở nên xinh đẹp.

Sau đó cô ta yêu đương với mấy cậu ấm giàu có nhưng họ không bệnh mà chết sớm. Cuối cùng cô ta chuyển mục tiêu sang người đàn ông đã có gia đình và sự nghiệp.

Để có thể sống cuộc đời không cần suy nghĩ tới cơm ăn áo mặc, Mã Linh Nhi không ngại việc phải làm tiểu tam.

Dù có phải khiến cho người ta phải rời bỏ vợ con.

“Em nhất định phải khiến người phụ nữ đó biết rằng giờ em tốt hơn cô ta”, Mã Linh Nhi khẽ lắc ly rượu vang.

Khi cô ta biết được chuyện Vương Thuyền Quyên không kết hôn mà mang thai, bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương thì cô ta vui mừng tới mức mấy đêm không ngủ được.

Người phụ nữ đó cuối cùng đã phải chịu hình phạt mà cô ta đáng phải nhận rồi.

Nghe nói hiện tại Vương Thuyền Quyên và con gái đang sống trong một căn nhà có mười mấy mét vuông.

E rằng giờ đây đến nằm mơ thì Vương Thuyền Quyên cũng muốn được sống trong khu biệt thự của bất động sản Thiên Long.

Buổi tiệc ngày mai người khác có thể không mời nhưng Vương Thuyền Quyên thì nhất định phải mời.

“Được, mọi chuyện đều làm theo ý vợ”, chồng của cô ta là Trần Thiên Vũ ôm cô ta và nói.

Đôi mắt Mã Linh Nhi ánh lên vẻ cay độc. Cô ta thầm nhủ: “Vương Thuyền Quyên, hôm nay tôi nhất định phải cho cô nếm thử đúng cái sự đau khổ mà tôi đã phải trải qua thời đại học”.



Đêm khuya tĩnh lặng.

Tần Cao Văn luyện tập một chút, tắm xong định lên giường đi ngủ.

Reng reng reng!

Điện thoại bỗng đổ chuông.

Anh cầm lên xem thì thấy là số lạ.

“Alo?”

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói già nua mang chút hứng thú và kích động giống như đang run rẩy: “Là anh Tần phải không?”

“Ông là ai?”

Tần Cao Văn không quen đối phương.

Đầu dây bên kia nói với vẻ cung kính: “Anh Tần, lẽ nào anh quên tôi rồi sao, tôi là Tiểu Long?”

Nghe thấy giọng của người này thì ít nhất cũng phải sáu, bảy mươi tuổi, vậy mà trước mặt Tần Cao Văn lại tự xưng là Tiểu Long sao?

“Tiểu Long?”

Tần Cao Văn có chút bực bội: “Tiểu Long nào?”

“Lẽ nào anh không nhớ sao? Tám năm trước anh từng cứu một ông già. Công ty của ông già đó rơi vào tình hình kinh tế khó khăn, anh đã đưa cho ông ấy một khoản tiền”.

Đối với những chuyện như thế, Tần Cao Văn không chỉ làm có một lần, nên việc không nhớ là hết sức bình thường. Anh do dự rồi nói: ‘Tôi từng cứu rất nhiều ông già, cụ thể là ai vậy?”

“Thượng Quan Thiên Long, anh đã từng nghe qua chưa?”

Qua lời gợi ý của đối phương thì Tần Cao Văn mới nhớ ra: “Ồ, nhớ rồi, sao ông có số của tôi?”

Thấy Tần Cao Văn nhớ lại thì giọng nói kia càng thêm hào hứng giống như việc được anh biết đến là một niềm vinh hạnh vậy.

“Tôi nghe nói có người đã mua biệt thự Vân Sơn của tôi nên tò mò đã tới kiểm tra xem thì phát hiện chủ hộ giống tên của anh. Rồi lại nghe nhân viên bán hàng miêu tả lại nên khẳng định chắc là anh rồi”.

Hóa ra căn biệt thự đó là của ông ấy.

Tần Cao Văn nói: “Có chuyện gì không?”

“Anh Tần gửi tài khoản ngân hàng giúp tôi, tôi gửi lại anh tiền. Căn biệt thự đó coi như là chút tấm lòng của tôi được không?”

Khi xưa nếu không phải vào đúng thời khắc then chốt, Tần Cao Văn cứu sống ông ấy thì e rằng giờ ông ấy đã chết rồi.

Và rồi làm sao có thể làm mưa làm gió ở thành phố Minh Châu được chứ? Sau đó ông ấy luôn muốn tìm cơ hội báo đáp ơn cứu mạng của Tần Cao Văn nhưng lại không biết anh đang ở đâu.

Giờ đây khi cuối cùng đã tìm được anh thì đương nhiên là ông ấy phải làm cho được những gì mình mong muốn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom