Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227: Rắc rối
Tần Cao Văn tỏ vẻ ngại ngùng.
Anh vội vàng nói: “Cô mau buông tôi ra, nam nữ thụ thụ bất thân”.
Cô chủ quán cơm lúc này mới phản ứng ra, hành động vừa rồi đúng là có hơi thất lễ, vội vàng đưa tay lên lau nước mắt.
“Cũng may trong lúc cấp bách anh đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, không tìm Lưu Tinh đối quyết, nếu không thì nguy”.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Sao cô biết tôi chưa đi?”.
“Nếu anh đi thì làm sao mà quay về được?”.
Cô ấy cho rằng đây là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, thực lực của Lưu tiên sinh mạnh như vậy, đánh chết Tần Cao Văn chỉ dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ Tần Cao Văn lại sống sót trở về, chỉ có thể có một lời giải thích hợp lý, đó là ngay từ đầu anh căn bản không hề đi đối quyết với Lưu tiên sinh.
Đó là sát thủ có tiếng ở tỉnh Giang Đông.
Tần Cao Văn nói: “Cô nghĩ nhầm rồi”.
Cô chủ quán cơm tò mò hỏi: “Ý anh là gì? Tôi không hiểu”.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Tôi đã đi tìm cái tên họ Lưu kia rồi, chẳng qua thực lực của hắn quá yếu, nên bị tôi giết chết rồi”.
Cô ấy há hốc miệng, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ khó tin, mãi lúc sau mới hoàn hồn.
“Những gì anh vừa nói có thật không đấy?”.
Rõ ràng cô ấy vẫn không muốn tin những lời mà Tần Cao Văn nói.
“Những gì tôi nói đều là sự thật”.
Tần Cao Văn nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Nếu cô không tin thì có thể đi thăm dò mà xem”.
Nói xong, Tần Cao Văn quay người đi lên tầng.
Cô chủ quán cơm nhìn bóng lưng của đối phương, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Không ngờ thực lực của Tần Cao Văn lại lợi hại đến vậy.
...
Buổi đêm hơi lạnh.
Máy bay chở Chu Đông Thăng cuối cùng cũng hạ cánh đến nơi.
Xuống máy bay chưa được bao lâu thì nghe thấy giọng nói của hai anh em Mã Bản Sơn, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, hai người đàn ông trẻ mặc vest đang chạy tới, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
“Chào Chu tiên sinh!”.
Mã Bản Sơn nói với Chu Đông Thăng: “Không ngờ ông lại đến nhanh như vậy”.
Chu Đông Thăng trả lời: “Trên đường tôi còn có chút chuyện, nếu không thì còn sớm hơn rồi”.
“Gia đình chúng tôi gặp phải chút rắc rối, nên lần này phải nhờ đến Chu tiên sinh rồi”.
Chu Đông Thăng đắc ý nói: “Có chuyện to tát gì chứ, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ giải quyết nhanh chóng”.
Biểu hiện của ông ta tự tin đến lạ thường.
“Cảm ơn Chu tiên sinh”.
Sau đó Chu Đông Thăng lấy một bức thư khiêu chiến ra đưa cho Mã Bản Sơn nói: “Cậu muốn tôi đối phó với tên nào thì cứ đưa bức thư khiêu chiến này cho người đó, ba ngày sau chúng ta sẽ tiến hành đối quyết trên võ đài tỉnh Giang Đông”.
“Cậu cứ nói với người đó, vừa quyết định thắng thua, cũng vừa là quyết định sống chết”.
Đón lấy bức thư, hắn vội vàng nói với Chu Đông Thăng: “Không vấn đề gì, Chu tiên sinh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao”.
“Được”.
...
Cô chủ quán cơm nằm cả đêm không ngủ được, trằn trọc khôn nguôi, trong đầu không ngừng xuất hiện bóng dáng của Tần Cao Văn.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng cô ấy biết đây là sự thật, bây giờ cô ấy đã thích Tần Cao Văn rồi.
Từng lời nói từng hành động của đối phương đều in sâu trong đầu cô, không thể quên nổi.
Trước đây cô ấy chưa từng gặp người nào hoàn hảo như vậy, cho dù về dung mạo hay là phẩm chất bên trong, gần như không thể chê nổi.
Cô chủ quán cơm dậy từ rất sớm để làm đồ ăn sáng cho Tần Cao Văn.
Vừa mở cửa quán cơm đã nhìn thấy Mã Bản Sơn đứng trước cửa.
Cơ thể cô chủ lùi nhanh lại, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Mã Bản Sơn châm một điếu thuốc, ánh mắt tham lam nhìn lên người cô ấy, nói với giọng trêu đùa: “Cô em, thân hình của em càng ngày càng đẹp đó, hôm nào đi chơi với anh vài ngày nhé?”.
Cô chủ quán cơm lùi nhanh vào trong.
“Anh đến làm gì hả?”.
Mã Bản Sơn đưa bức thư cho cô ấy nói: “Đây là thư khiêu chiến mà Chu tiên sinh của Mãnh Hổ Môn gửi cho Tần Cao Văn, ba ngày sau tại võ đài tỉnh Giang Đông, Chu Đông Thăng sẽ quyết sinh tử với hắn”.
Khi nói câu này, Mã Bản Sơn cảm thấy có hơi buồn cười, Tần Cao Văn còn chưa đủ tư cách đấu trận sống còn với Chu Đông Thăng, cho dù là đối quyết thật thì cũng sẽ bị đè bẹp.
Cô ấy rùng mình, khuôn mặt đẹp đẽ lộ vẻ sợ hãi, cho dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại đến nông nỗi này.
Thấy cô chủ quán cơm không nói gì, hắn nói: “Đừng có để cho Tần Cao Văn chạy thoát, nếu không hắn sẽ chết thê thảm hơn đấy”.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Hai chân của cô chủ quán cơm nhũn ra, không đứng vững nổi.
Hai phút sau, Tần Cao Văn xuất hiện phía sau cô ấy.
“Xảy ra chuyện gì thế?”.
Tần Cao Văn hỏi cô chủ quán cơm.
Vừa rồi cô ấy đang chìm trong mạch suy nghĩ của bản thân, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tần Cao Văn, cô ấy giật mình, vội vàng quay lại.
“Tần tiên sinh, anh dậy sớm thế à?”.
Tần Cao Văn nói: “Nói cho tôi biết vừa rồi rốt cuộc ai đến, lại xảy ra chuyện gì đúng không?”.
Bây giờ cô ấy căn bản không dám nói sự việc cho Tần Cao Văn, sợ đối phương nhất thời bồng bột sẽ đồng ý đối quyết với Chu Đông Thăng, đến lúc đó sẽ chết chắc.
“Không có gì!”.
Cô chủ quán cơm là một người không biết nói dối, ánh mắt của cô ấy lấp la lấp liếm, đầu cúi xuống không dám nói gì.
“Tôi nói cho cô biết, cuộc đời tôi ghét nhất là bị người khác lừa tôi, mau nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
Cô chủ quán cơm đánh rơi bức thư khiêu chiến xuống đất, Tần Cao Văn nhặt lên nhìn, khóe miệng nở nụ cười mỉa.
Cho dù thế nào cũng không ngờ, Mãnh Hổ Môn lại vẫn có người sống sót, quan trọng là còn dám mạnh bạo khiêu chiến với anh.
Lẽ nào ông ta đã quên chuyện xảy ra lần trước?
“Sau này đừng có lừa tôi đấy”.
Tần Cao Văn chuẩn bị đi ra ngoài, cô chủ quán cơm gọi to: “Anh đừng có đồng ý, nếu không người thiệt là anh đó”.
Anh nói mà không cả ngoái đầu lại: “Ông ta căn bản không phải là đối thủ của tôi, có gì mà sợ chứ?”.
Haiz!
Cô ấy thở dài.
Tần Cao Văn có thể nói là hoàn hảo về mọi mặt, chỉ là quá coi thường người khác, đối mặt với cao thủ mạnh hơn anh mà cũng không thể hiện ra vẻ tôn kính gì.
Hai người họ mà đánh nhau thật, cô ấy có thể đảm bảo Tần Cao Văn tuyệt đối không phải là đối thủ của Chu Đông Thăng.
Vì sao anh lại phải làm như vậy chứ?
Tin tức này nhanh chóng lan khắp tỉnh Giang Đông.
Tỉnh Giang Bắc cách Giang Đông rất xa, hơn nữa chuyện trong thế giới ngầm thường khá bí mật, bọn họ không biết cũng bình thường.
Trong mắt những người ở tỉnh Giang Đông, người của Mãnh Hổ Môn đều là cao thủ đỉnh cao, Chu Đông Thăng đối quyết với Tần Cao Văn, ai thắng ai thua chẳng phải đã rõ rồi sao?
Trên mạng được đông đảo mọi người thảo luận.
“Mọi người nói xem cái tên Tần Cao Văn này rốt cuộc là loại người như thế nào?”.
“Tôi làm sao mà biết được là loại người như thế nào chứ?”.
“Đầu óc hắn có phải có vấn đề rồi không, dây vào nhà họ Mã không nói, thế mà lại dám đối quyết với người của Mãnh Hổ Môn”.
Anh vội vàng nói: “Cô mau buông tôi ra, nam nữ thụ thụ bất thân”.
Cô chủ quán cơm lúc này mới phản ứng ra, hành động vừa rồi đúng là có hơi thất lễ, vội vàng đưa tay lên lau nước mắt.
“Cũng may trong lúc cấp bách anh đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, không tìm Lưu Tinh đối quyết, nếu không thì nguy”.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Sao cô biết tôi chưa đi?”.
“Nếu anh đi thì làm sao mà quay về được?”.
Cô ấy cho rằng đây là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu, thực lực của Lưu tiên sinh mạnh như vậy, đánh chết Tần Cao Văn chỉ dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ Tần Cao Văn lại sống sót trở về, chỉ có thể có một lời giải thích hợp lý, đó là ngay từ đầu anh căn bản không hề đi đối quyết với Lưu tiên sinh.
Đó là sát thủ có tiếng ở tỉnh Giang Đông.
Tần Cao Văn nói: “Cô nghĩ nhầm rồi”.
Cô chủ quán cơm tò mò hỏi: “Ý anh là gì? Tôi không hiểu”.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Tôi đã đi tìm cái tên họ Lưu kia rồi, chẳng qua thực lực của hắn quá yếu, nên bị tôi giết chết rồi”.
Cô ấy há hốc miệng, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ khó tin, mãi lúc sau mới hoàn hồn.
“Những gì anh vừa nói có thật không đấy?”.
Rõ ràng cô ấy vẫn không muốn tin những lời mà Tần Cao Văn nói.
“Những gì tôi nói đều là sự thật”.
Tần Cao Văn nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Nếu cô không tin thì có thể đi thăm dò mà xem”.
Nói xong, Tần Cao Văn quay người đi lên tầng.
Cô chủ quán cơm nhìn bóng lưng của đối phương, đôi mắt xinh đẹp đượm buồn, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Không ngờ thực lực của Tần Cao Văn lại lợi hại đến vậy.
...
Buổi đêm hơi lạnh.
Máy bay chở Chu Đông Thăng cuối cùng cũng hạ cánh đến nơi.
Xuống máy bay chưa được bao lâu thì nghe thấy giọng nói của hai anh em Mã Bản Sơn, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, hai người đàn ông trẻ mặc vest đang chạy tới, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.
“Chào Chu tiên sinh!”.
Mã Bản Sơn nói với Chu Đông Thăng: “Không ngờ ông lại đến nhanh như vậy”.
Chu Đông Thăng trả lời: “Trên đường tôi còn có chút chuyện, nếu không thì còn sớm hơn rồi”.
“Gia đình chúng tôi gặp phải chút rắc rối, nên lần này phải nhờ đến Chu tiên sinh rồi”.
Chu Đông Thăng đắc ý nói: “Có chuyện to tát gì chứ, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ giải quyết nhanh chóng”.
Biểu hiện của ông ta tự tin đến lạ thường.
“Cảm ơn Chu tiên sinh”.
Sau đó Chu Đông Thăng lấy một bức thư khiêu chiến ra đưa cho Mã Bản Sơn nói: “Cậu muốn tôi đối phó với tên nào thì cứ đưa bức thư khiêu chiến này cho người đó, ba ngày sau chúng ta sẽ tiến hành đối quyết trên võ đài tỉnh Giang Đông”.
“Cậu cứ nói với người đó, vừa quyết định thắng thua, cũng vừa là quyết định sống chết”.
Đón lấy bức thư, hắn vội vàng nói với Chu Đông Thăng: “Không vấn đề gì, Chu tiên sinh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao”.
“Được”.
...
Cô chủ quán cơm nằm cả đêm không ngủ được, trằn trọc khôn nguôi, trong đầu không ngừng xuất hiện bóng dáng của Tần Cao Văn.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng cô ấy biết đây là sự thật, bây giờ cô ấy đã thích Tần Cao Văn rồi.
Từng lời nói từng hành động của đối phương đều in sâu trong đầu cô, không thể quên nổi.
Trước đây cô ấy chưa từng gặp người nào hoàn hảo như vậy, cho dù về dung mạo hay là phẩm chất bên trong, gần như không thể chê nổi.
Cô chủ quán cơm dậy từ rất sớm để làm đồ ăn sáng cho Tần Cao Văn.
Vừa mở cửa quán cơm đã nhìn thấy Mã Bản Sơn đứng trước cửa.
Cơ thể cô chủ lùi nhanh lại, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Mã Bản Sơn châm một điếu thuốc, ánh mắt tham lam nhìn lên người cô ấy, nói với giọng trêu đùa: “Cô em, thân hình của em càng ngày càng đẹp đó, hôm nào đi chơi với anh vài ngày nhé?”.
Cô chủ quán cơm lùi nhanh vào trong.
“Anh đến làm gì hả?”.
Mã Bản Sơn đưa bức thư cho cô ấy nói: “Đây là thư khiêu chiến mà Chu tiên sinh của Mãnh Hổ Môn gửi cho Tần Cao Văn, ba ngày sau tại võ đài tỉnh Giang Đông, Chu Đông Thăng sẽ quyết sinh tử với hắn”.
Khi nói câu này, Mã Bản Sơn cảm thấy có hơi buồn cười, Tần Cao Văn còn chưa đủ tư cách đấu trận sống còn với Chu Đông Thăng, cho dù là đối quyết thật thì cũng sẽ bị đè bẹp.
Cô ấy rùng mình, khuôn mặt đẹp đẽ lộ vẻ sợ hãi, cho dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại đến nông nỗi này.
Thấy cô chủ quán cơm không nói gì, hắn nói: “Đừng có để cho Tần Cao Văn chạy thoát, nếu không hắn sẽ chết thê thảm hơn đấy”.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Hai chân của cô chủ quán cơm nhũn ra, không đứng vững nổi.
Hai phút sau, Tần Cao Văn xuất hiện phía sau cô ấy.
“Xảy ra chuyện gì thế?”.
Tần Cao Văn hỏi cô chủ quán cơm.
Vừa rồi cô ấy đang chìm trong mạch suy nghĩ của bản thân, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tần Cao Văn, cô ấy giật mình, vội vàng quay lại.
“Tần tiên sinh, anh dậy sớm thế à?”.
Tần Cao Văn nói: “Nói cho tôi biết vừa rồi rốt cuộc ai đến, lại xảy ra chuyện gì đúng không?”.
Bây giờ cô ấy căn bản không dám nói sự việc cho Tần Cao Văn, sợ đối phương nhất thời bồng bột sẽ đồng ý đối quyết với Chu Đông Thăng, đến lúc đó sẽ chết chắc.
“Không có gì!”.
Cô chủ quán cơm là một người không biết nói dối, ánh mắt của cô ấy lấp la lấp liếm, đầu cúi xuống không dám nói gì.
“Tôi nói cho cô biết, cuộc đời tôi ghét nhất là bị người khác lừa tôi, mau nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
Cô chủ quán cơm đánh rơi bức thư khiêu chiến xuống đất, Tần Cao Văn nhặt lên nhìn, khóe miệng nở nụ cười mỉa.
Cho dù thế nào cũng không ngờ, Mãnh Hổ Môn lại vẫn có người sống sót, quan trọng là còn dám mạnh bạo khiêu chiến với anh.
Lẽ nào ông ta đã quên chuyện xảy ra lần trước?
“Sau này đừng có lừa tôi đấy”.
Tần Cao Văn chuẩn bị đi ra ngoài, cô chủ quán cơm gọi to: “Anh đừng có đồng ý, nếu không người thiệt là anh đó”.
Anh nói mà không cả ngoái đầu lại: “Ông ta căn bản không phải là đối thủ của tôi, có gì mà sợ chứ?”.
Haiz!
Cô ấy thở dài.
Tần Cao Văn có thể nói là hoàn hảo về mọi mặt, chỉ là quá coi thường người khác, đối mặt với cao thủ mạnh hơn anh mà cũng không thể hiện ra vẻ tôn kính gì.
Hai người họ mà đánh nhau thật, cô ấy có thể đảm bảo Tần Cao Văn tuyệt đối không phải là đối thủ của Chu Đông Thăng.
Vì sao anh lại phải làm như vậy chứ?
Tin tức này nhanh chóng lan khắp tỉnh Giang Đông.
Tỉnh Giang Bắc cách Giang Đông rất xa, hơn nữa chuyện trong thế giới ngầm thường khá bí mật, bọn họ không biết cũng bình thường.
Trong mắt những người ở tỉnh Giang Đông, người của Mãnh Hổ Môn đều là cao thủ đỉnh cao, Chu Đông Thăng đối quyết với Tần Cao Văn, ai thắng ai thua chẳng phải đã rõ rồi sao?
Trên mạng được đông đảo mọi người thảo luận.
“Mọi người nói xem cái tên Tần Cao Văn này rốt cuộc là loại người như thế nào?”.
“Tôi làm sao mà biết được là loại người như thế nào chứ?”.
“Đầu óc hắn có phải có vấn đề rồi không, dây vào nhà họ Mã không nói, thế mà lại dám đối quyết với người của Mãnh Hổ Môn”.
Bình luận facebook