• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố (3 Viewers)

  • Chương 71-74

Chương 71: Tình cảnh khốn cùng

Triệu Liên Tường đi lên trước nói: “Cô Vương Thuyền Quyên, hy vọng cô đi cùng chúng tôi một chuyến”.

“Hôm nay có tôi ở đây, ai dám?”.

Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Tần Cao Văn, sau đó Triệu Liên Tường hỏi: “Anh chính là Tần Cao Văn?”.

“Đúng vậy”.

Triệu Liên Tường nhẹ nhàng trả lời: “Lần trước anh đã diệt sạch hai thế lực của thế giới ngầm, cũng coi như có công với chính phủ, hôm nay chúng tôi không muốn gây phiền phức cho anh, mong anh mau tránh sang một bên”.

“Nếu tôi không tránh ra thì sao?”.

Mã Linh Nhi lại một lần nữa đi lên nói với giọng mỉa mai: “Tần Cao Văn của chúng ta đúng là giỏi rồi, thế mà lại dám trái lời với Triệu tiên sinh, sau này không biết còn dám làm chuyện lớn gì nữa”.

Vương Thuyền Quyên biết bây giờ như vậy sẽ khiến cho tình hình của cô càng thêm phức tạp, cô không muốn để Tần Cao Văn chịu thiệt.

“Thôi, Tần Cao Văn, em đi cùng bọn họ”.

“Nhưng...”.

Còn chưa kịp nói xong, Vương Thuyền Quyên đã ngắt lời anh: “Không có nhưng gì hết, anh phải tin em, không sai thì không sợ gì cả”.

Tần Cao Văn có thể cảm nhận được sự kiên định của Vương Thuyền Quyên, ánh mắt của Vương Thuyền Quyên dịu dàng nhìn anh khẽ gật đầu.

“Được, anh đồng ý với em!”.

Vương Thuyền Quyên đến trước mặt Triệu Liên Tường nói: “Đồng chí, chúng ta có thể đi rồi”.

“Được!”.

...

Vốn dĩ Vương Thuyền Quyên cho rằng sau khi bị bắt sẽ hỏi cung cô để thu thập chứng cứ, nhưng tình hình thực tế lại ngoài sức tưởng tượng của cô.

Những gì mà Vương Thuyền Quyên tưởng tượng đều hoàn toàn không có.

Sau khi bị Triệu Liên Tường đưa đi, liền nhốt cô vào trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo.

Ở đây tối ôm, giơ tay lên không nhìn thấy bàn tay đâu, hơn nữa bầu không khí cũng dày đặc mùi hôi hám.

Khiến Vương Thuyền Quyên cảm thấy buồn nôn.

Mặt đất vô cùng ẩm ướt.

Tí tách!

Đột nhiên có một tia sáng ập đến nhanh chóng vào căn phòng lạnh lẽo, như nuốt chửng lấy Vương Thuyền Quyên.

Cô dựa vào góc tường phát hiện một người phụ nữ béo đang đi về phía cô.

Vương Thuyền Quyên vô cùng căng thẳng, cô lùi lại theo bản năng, dựa vào góc tường nói: “Cô... cô là ai?”.

Người phụ nữ béo kia mặc quần áo rách rưới, trên mặt còn có vết sẹo lớn.

Cô ta sờ lên mũi nói: “Người mới đến này trông cũng ngon phết đấy nhỉ”.

Một đám phụ nữ đều vây lại, bọn họ đều ăn mặc như nhau, ai nấy đều mặt mày dữ tợn.

Khiến Vương Thuyền Quyên càng thêm căng thẳng hơn.

Trong đó có một người mặt rỗ dùng tay chỉ về phía Vương Thuyền Quyên chửi: “Con kia, mày có hiểu quy tắc không đấy, mau quỳ xuống trước mặt chị đại của chúng tao”.

Chị đại mà Mặt Rỗ vừa nói chính là người phụ nữ béo kia.

Vương Thuyền Quyên vẻ ngoài nhìn yếu đuối, nhưng thực ra lại vô cùng kiên cường, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Cô dùng tay che cơ thể của mình, dựa vào tường nói: “Tôi không hiểu quy tắc của các người”.

Người phụ nữ béo ngồi trên giường, nhổ một bãi nước bọt xuống đất lạnh lùng nói: “Không hiểu quy tắc của chúng tao đúng không, các chị em dạy cho cô ta xem quy tắc của chúng ta là thế nào”.

Mặt Rỗ đi lên trước nói: “Không vấn đề, thưa chị đại”.

Khóe miệng Mặt Rỗ lộ ra nụ cười khẩy, từng bước đi về phía Vương Thuyền Quyên.

Bốp!

Sau đó Mặt Rỗ tát thẳng một cái vào mặt Vương Thuyền Quyên, dùng lực rất mạnh, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Thuyền Quyên xuất hiện một hình bàn tay năm ngón.

Miệng của Vương Thuyền Quyên còn chảy cả máu tươi.

Sau đó Mặt Rỗ túm tóc của Vương Thuyền Quyên, lạnh lùng nói: “Nói thật thì phụ nữ xinh đẹp như mày đúng là hiếm có, tao chưa từng nhìn thấy bao giờ”.

Sau đó Mặt Rỗ nói tiếp: “Nhưng tiếc là ở chỗ chúng tao không quan tâm chuyện đó, hiểu quy tắc hay không, thậm chí có xinh đẹp hay không đều không quan trọng”.

“Cô... cô bỏ tôi ra”.

Vương Thuyền Quyên đau đến chảy nước mắt.

Bốp bốp!

Mặt Rỗ lại tát hai cái liên tiếp vào mặt Vương Thuyền Quyên, dùng sức còn mạnh hơn trước.

Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đứng cũng không vững.

Rồi cơ thể cô đột nhiên ngã xuống nền nhà.

“Con kia mau bò sang dập đầu lạy chị đại của chúng tao đi, nếu không tao còn ra tay tiếp đó”.

Vương Thuyền Quyên biết tiếp sau đó cô sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng thái độ vẫn rất kiên định.

Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

“Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không dập đầu lại cô ta đâu”.

Thấy Vương Thuyền Quyên thể hiện cứng đầu như vậy, người phụ nữ béo đột nhiên nổi lên hứng thú: “Nếu cô ta không muốn nghe lời chúng ta, vậy để cô ta nếm thử nước thần tiên đi, thấy sao?”.

Vừa nghe thấy nước thần tiên, ai nấy đều đột nhiên trở nên hứng khởi.

“Cách này hay đó”.

“Em cũng cảm thấy có lý, để cô ta nếm mùi của nước thần tiên đi”.

“Loại không biết điều, thì nên dạy cho cô ta bài học”.

...

Cho dù Vương Thuyền Quyên bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy cái thứ nước thần tiên kia rốt cuộc là thứ gì, nhưng cũng đủ đoán được đại khái.

“Mặt Rỗ, mau đi chuẩn bị đi”.

Mặt Rỗ cười nói: “Không vấn đề, chị đại, lát em sẽ quay lại”.

Sau đó Mặt Rỗ đi vào một góc bên cạnh, lúc sau bưng một cái chậu ra, khấp khểnh bước ra, Vương Thuyền Quyên liếc nhìn thấy bên trong chậu là dung dịch màu vàng.

Còn tỏa ra mùi khai nồng nặc.

Bên trong chậu đựng thứ nước gì, không cần nói cũng biết.

Mặt Rỗ đưa cái chậu đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, sau đó tóm chặt tóc cô nói: “Con đĩ, nếu không muốn tuân thủ quy tắc của chúng tao, vậy thì đành cho mày uống nước thần tiên rồi”.

Nhìn thứ bên trong chậu khiến Vương Thuyền Quyên nôn khan liên tục.

“Nhìn đã biết mày là tiểu thư quý tộc, người bình thường như chúng tao sớm đã uống sạch nó rồi”.

Tất cả mọi người lại cười ồ lên.

Vương Thuyền Quyên dùng hết sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi số phận này.

Nhưng cô căn bản không thể làm gì được.

Bọn họ có quá nhiều người, Vương Thuyền Quyên căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

“Nhấn cô ta vào trong chậu đi!”.

Mấy người túm lấy tóc của Vương Thuyền Quyên, ấn đầu cô, nhìn thấy bản thân cách cái chậu kia càng lúc càng gần, Vương Thuyền Quyên nhắm mắt lại, đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Bụp!

Trùng hợp là lúc này, phía ngoài cửa vọng đến âm thanh lớn.

Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý về phía đó.

Bọn họ đều quay đầu nhìn ra, một người đàn ông to cao đang bước vào.

Chính là Tần Cao Văn.

Ban đầu tưởng là người giữ cửa, còn có hơi căng thẳng, vừa nhìn thấy là người ngoài, bọn họ lại lập tức trở nên hống hách.

Người phụ nữ béo khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tần Cao Văn nói: “Anh muốn làm gì đấy?”.

Tần Cao Văn không hề lên tiếng.

Đi thẳng đến trước mặt Mặt Rỗ, giơ tay ra tóm lấy tóc cô ta, dùng sức văng đi phía khác.

Bụp!

Đầu của Mặt Rỗ đập vào tường.

Vừa rồi Tần Cao Văn dùng sức không mạnh lắm, vừa đủ khiến Mặt Rỗ hôn mê.

Mặt Rỗ đứng áp sát tường, nhắm mắt ngất đi.

Cảnh tượng trước mắt lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bọn họ nhìn Tần Cao Văn cảm thấy căng thẳng hơn.

“Anh... anh làm gì thế hả?”.

Tần Cao Văn không hề để ý đến người phụ nữ béo kia.

Hai người vừa rồi giữ chặt Vương Thuyền Quyên, Tần Cao Văn tát một cái khiến hai người bay ra xa.
Chương 72: Quỳ xuống xin tha

Sau đó Tần Cao Văn quỳ người xuống, đỡ Vương Thuyền Quyên từ dưới đất lên.

Vừa nhìn thấy Tần Cao Văn đến, toàn bộ những tủi thân của Vương Thuyền Quyên dường như đều đã được xả ra hết.

Dang hai tay ra, ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Tần Cao Văn dùng tay vỗ nhẹ lên vai Vương Thuyền Quyên, vội vàng nói: “Đừng lo, có anh đây!”.

Người phụ nữ béo một lúc lâu sau mới miễn cưỡng hoàn hồn sau những cảnh khủng khiếp vừa hiện ra trước mắt.

Nhưng ngay sau đó lại khôi phục được sự điềm tĩnh.

Cô ta thể hiện vẻ không sợ trời đất trước mặt Tần Cao Văn, giọng nói đanh đá: “Không nghĩ con đĩ này lại có cả chỗ dựa nhỉ?”.

Rồi cô ta lại đắc ý nói tiếp: “Nhưng thế thì đã sao? Cho dù có chỗ dựa thì chúng tôi muốn ra tay với cô ta, anh vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời”.

Tần Cao Văn như thể vừa nghe được chuyện vô cùng nực cười.

“Sau này tất cả các người đều phải nghe lời sắp xếp của vợ tôi, nếu không tôi sẽ cho các người chết”.

Giọng nói không lớn, nhưng đủ để khiến những người có mặt ở đó nghe thấy rõ rệt.

Căn phòng bỗng nhiên im phăng phắc.

Một lúc sau, tất cả mọi người đều cười lớn.

Đối với lời cảnh cáo của Tần Cao Văn, bọn họ chỉ coi như một chuyện cười mà thôi.

Người phụ nữ béo cười khẩy nói: “Vừa nãy anh là định muốn uy hiếp chúng tôi sao?”.

“Cô có thể hiểu như vậy đấy”.

Người phụ nữ béo dửng dưng nói: “Vậy tôi không muốn nghe theo lời sắp xếp của cô ta đấy, thì sao?”.

“Cô sẽ bị đánh!”.

“Đây đúng là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe, hôm nay anh dám ra tay với tôi, tôi dám đảm bảo anh không ra khỏi nổi căn phòng này”.

Người gác cửa tuyệt đối sẽ không để những chuyện ác liệt như vậy xảy ra.

Đây là lý do vì sao đám phụ nữ này dám oai như vậy.

“Vậy sao?”.

Tần Cao Văn đi thẳng về phía trước, túm lấy tóc của người phụ nữ béo, tát bôm bốp hai phát liên tiếp vào hai bên má, tát một cách rất mạnh.

Một lúc sau, răng của cô ta bị rụng mất mấy cái.

Những người phụ nữ khác thấy vậy, đều lần lượt đứng tránh xa Tần Cao Văn, căn bản không dám lại gần.

Không ngờ người này lại dám đánh thật.

Người phụ nữ béo nhất thời bị đánh cho sưng mày sưng mặt.

Cô ta nhìn Tần Cao Văn với vẻ mặt đầy sợ hãi: “Anh không muốn sống nữa sao? Lại dám đánh tôi thật?”.

“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, các cô rốt cuộc có nghe theo sự sắp xếp của vợ tôi không?”.

Đến ngay cả Vương Thuyền Quyên nhìn thấy cũng cảm thấy có hơi lo lắng, đây có phải nơi bình thường đâu.

Tần Cao Văn vào đây gây chuyện, sẽ gây ra không ít rắc rối lớn.

Sau đó Vương Thuyền Quyên đến bên cạnh Tần Cao Văn nói: “Chồng ạ, thôi bỏ đi, anh như vậy…”.

“Đừng lo!”.

Khi đối diện với Vương Thuyền Quyên, Tần Cao Văn luôn vô cùng dịu dàng.

Người phụ nữ béo lại chửi lên: “Bây giờ bà mày sẽ gọi gác cửa đến, lát nữa anh ta nhất định sẽ xử anh”.

“Không vấn đề, tôi ở đây chờ”.

Sau đó người phụ nữ béo ra cửa gọi lên vài tiếng.

Không bao lâu, một người đàn ông mặt đen, thân hình vạm vỡ bước vào, trong tay còn cầm một cây côn điện.

Ngay lập tức, sự ngang ngược của người phụ nữ béo kia lập tức biến mất, cô ta quỳ luôn trước mặt người đàn ông mặt đen, khóc lóc nói: “Anh nhất định phải giúp tôi đó Mã tiên sinh, loại khốn kia thế mà lại dám đánh bọn tôi”.

Tất cả phụ nữ đều lộ nụ cười vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác.

Bọn họ cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết.

Người gác cửa hỏi với vẻ mặt hơi biến sắc: “Cô vừa nói ai đã đánh cô?”.

“Chính là loại khốn kia kìa!”.

Người phụ nữ đứng dậy chỉ tay về phía Tần Cao Văn.

Người gác cửa đến trước mặt Tần Cao Văn, thấy gương mặt anh, chỉ hơi mỉm cười gật đầu nói: “Tôi biết rồi”.

Nói xong người gác cửa liền quay người đi khỏi căn phòng.

Như thể từ đầu đến cuối không có chuyện gì xảy ra vậy.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Người gác cửa thế mà lại không xử Tần Cao Văn.

Sao lại… như thế được nhỉ?

Tần Cao Văn lại đến trước mặt người phụ nữ béo, cúi người xuống nói: “Giờ cô còn gì để nói nữa không?”.

Tất cả mọi người lập tức giật mình, lúc này mới hiểu ra.

Người gác cửa quen với Tần Cao Văn.

Rất có khả năng mối quan hệ của hai người rất tốt.

Bọn họ đều nuốt nước bọn, cổ họng phát ra những tiếng ực ực.

Trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Cô ta lúc này nói với Tần Cao Văn: “Tôi xin lỗi…”.

Bụp!

Tần Cao Văn lại một chân đạp thẳng vào ngực người phụ nữ béo.

Cơ thể cô ta bay ra xa, đập vào vách tường bên cạnh.

Phụt…

Miệng của người phụ nữ béo phun ra máu tươi, hơi thở thoi thóp.

Tần Cao Văn lấy chậu nước thần tiên màu vàng ở dưới đất lên rồi đẩy về phía người phụ nữ trước mặt nói: “Bây giờ cô có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn uống hết chậu nước thần tiên này, hai là tôi sẽ đánh gãy chân cô”.

Người phụ nữ béo ngẩng đầu lên, bây giờ cô ta đã không còn sức để nói nữa.

“Tôi…”.

Những người phụ nữ khác đều không dám lên tiếng.

Cho dù là ai đều cảm thấy hối hận, nếu biết trước đã không làm như vậy rồi.

Đâu có ai ngờ một Vương Thuyền Quyên trông thì yếu đuối, thế mà lại có một chỗ dựa lớn đến vậy.

“Mau lên, tôi không kiên nhẫn được đâu!”.

Người phụ nữ béo không quan tâm thể diện nữa, tất cả lúc này, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.

Sau đó cô ta bò đến trước chiếc chậu đựng nước thần tiên, cho đầu của cô ta vào uống ực ực.

Có không ít ánh mắt chỉ nhìn thôi cũng đều cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Vương Thuyền Quyên đi sang bên cạnh, Tần Cao Văn đến trước mặt vợ, ôm cô vào lòng.

Chờ sau khi uống xong, người phụ nữ béo thế mà lại nôn thốc nôn tháo, cô ta chạy đến chỗ nhà vệ sinh, phát ra những tiếng ghê tởm.

Nôn khoảng nửa tiếng xong, người phụ nữ béo mới dần dần đỡ hơn.

Cô ta nằm xuống đất, không ngừng thở gấp.

Ánh mắt của Tần Cao Văn nhìn về phía tất cả mọi người nói: “Bây giờ các người còn có ý kiến gì không?”.

Mọi người đều im lặng cúi đầu.

Căn bản không dám nhìn thẳng vào Tần Cao Văn.

“Tôi nói cho các người biết, đây là cơ hội đầu tiên cũng là cơ hội cuối cùng tôi cho các người”.

Tần Cao Văn lạnh lùng nói tiếp: “Sau này nếu ai dám phạm lỗi tương tự, chờ các người ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ tính sổ hết”.

Nhìn cơ thể vạm vỡ cao lớn của Tần Cao Văn, Vương Thuyền Quyên đứng ở đó, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cảm giác được yêu thật là thích.

Tần Cao Văn quay người đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, hôn lên trán cô một cái.

“Vợ, em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ cách chứng minh em trong sạch, còn nữa… anh sẽ không để cho bất kỳ ai ức hiếp em”.

Vương Thuyền Quyên không nói gì, nước mắt chảy ra, trong lòng tràn đầy cảm động.

Cô dang tay ra ôm chặt lấy Tần Cao Văn.

Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên ngẩng đầu lên nói: “Lẽ nào anh chưa bao giờ nghi ngờ em sao?”.

“Nghi ngờ em gì cơ?”.

Vương Thuyền Quyên cắn môi nói: “Nghi ngờ chỗ tiền kia là do em lấy”.

Tần Cao Văn dịu dàng mỉm cười, dùng tay gõ lên mũi Vương Thuyền Quyên.

“Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó”.

Sau đó Tần Cao Văn nói tiếp: “Trong lòng anh, vợ anh là một người phụ nữ dịu dàng, tốt bụng, sao có thể làm chuyện đó chứ?”.

“Cảm ơn anh!”.

Bây giờ Vương Thuyền Quyên không còn phủ nhận một điều, bản thân đã dần dần yêu Tần Cao Văn rồi.

Những bất mãn trước đây đã hoàn toàn tan biến.
Chương 73: Cách làm thô bạo

“Vậy anh đi trước nhé!”

Vương Thuyền Quyên gật đầu: “Anh về đừng nói chuyện này cho Đóa Đóa biết nhé, để tránh con bé lo lắng”.

“Không thành vấn đề”.

Tiếp đó Tần Cao Văn quay người rời đi.

Mã Linh Nhi nằm lên bụng của sếp Hoàng, không ngừng thở hổn hển, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Cơ thể không tì vết của cô ta cứ thế dính lấy người của sếp Hoàng.

Sếp Hoàng hôn lên trán cô ta: “Người đẹp, kế hoạch lần này của chúng ta em thấy thế nào?”

“Sếp Hoàng lợi hại quá, dù ở phương diện nào cũng đều lợi hại cả”.

Mã Linh Nhi cười quyến rũ.

Chẳng có người đàn ông nào lại không thích lời khen ngợi như vậy. Sếp Hoàng bật cười khanh khách.

Một lúc sau ông ta lại nói: “Phải rồi Linh Nhi, tên chồng vô dụng của em giờ sao rồi?’

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Mã Linh Nhi trở nên lạnh tanh.

“Sếp đừng nhắc tới hắn nữa, nhắc tới thôi là em thấy ghê tởm”.

Mã Linh Nhi gả cho Từ Hạo chẳng qua là vì nhằm vào tiền của đối phương.

Nhưng từ sau sự cố xảy ra ở bữa tiệc thì Từ Hạo trở nên khó sống ở tỉnh Thiên Hải, tình hình kinh doanh của công ty cũng ngày một đi xuống.

Giờ đến cả tiền tiêu vặt mấy chục nghìn tệ mỗi tháng của Mã Linh Nhi đều chẳng có gì đảm bảo. Cô ta sớm manh mún suy nghĩ muốn ly hôn rồi.

Sếp Hoàng ôm cơ thể mướt mườn mượt của cô ta, dịu dàng nói: “Vậy em ly hôn với ông ta và lấy tôi thì thế nào?”

Mã Linh Nhi không nói gì, chỉ cười với vẻ ngượng ngùng nhưng trong lòng thì cảm thấy ghê tởm.

Cô ta khinh thường sếp Hoàng.

Bởi vì trong mắt Mã Linh Nhi đối phương chẳng tốt hơn chồng mình là bao.

Cũng là một tên nghèo kiết xác.

Mã Linh Nhi cười nói: “Không thành vấn đề, sếp Hoàng, chỉ cần xếp giúp em dìm chết con bé Vương Thuyền Quyên thì em sẽ ở bên cạnh sếp”.

“Thật không?”

Nghe Mã Linh Nhi nói vậy, sếp Hoàng tỏ ra vô cùng kích động.

“Đương nhiên là thật!”

Sau đó hai người lại tiếp tục quấn lấy sau và mây mưa một hồi.

Tầm hơn một tiếng sau đó họ mới dừng lại.

Bọn họ đang trong trạng thái đê mê ngây ngất.

Mã Linh Nhi xuống giường, sửa soạn rồi định rời khỏi khách sạn.

Rầm!

Bỗng cô ta nghe thấy có âm thanh vô cùng rõ ràng vang lên từ bên ngoài cửa.

Mã Linh Nhi bị dọa sợ hết hồn, vội vàng quay người nhìn thì thấy Tần Cao Văn đang đứng ngay cửa.

Sếp Hoàng cũng run rẩy.

“Sao…sao anh lại ở đây?”

Sếp Hoàng chỉ vào Tần Cao Văn và lắp bắp.

“Mau nói cho tôi biết tại sao hai người lại muốn hãm hại cô ấy?”

Mã Linh Nhi đứng bên giường, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn, tôi không hiểu anh đang nói gì”.

“Đừng có giả vờ trước mặt tôi, vợ của tôi không thể nào chỉ lấy có ba chục triệu tệ từ chỗ các người, cô ấy khinh!”

Sếp Hoàng tỏ ra khinh thường: “Đúng là nói mà không biết ngượng, anh có biết có bao nhiêu người kiếm cả đời cũng không được từng đó không".

“Các người nhanh chóng hủy bỏ việc kiện vợ tôi, nếu không thì…”

Anh chưa kịp nói hết thì Mã Linh Nhi đã bật lại: “Nếu không thì làm sao? Có phải là định giết hai chúng tôi không?”

Mã Linh Nhi không hề tỏ ra sợ Tần Cao Văn.

Mà chỉ có một cảm giác mãnh liệt nhất đang trỗi dậy đó là uất hận.

“Đương nhiên là tôi không”.

Với cách kích tướng như vậy, đương nhiên Tần Cao Văn sẽ không bị lọt hố. Nếu giờ mà lao lên giết chết Mã Linh Nhi tới khi đó không những không thể cứu được Vương Thuyền Quyên mà ngược lại còn khiến cho sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Sếp Hoàng lạnh lùng nói: “Ông đây cho anh thêm một cơ hội, mau cút”.

“Tôi khuyên các người mau nói ra sự thật cho cấp trên, nếu không tôi đảm bảo sẽ khiến cho ông phải hối hận đấy”.

Sếp Hoàng không nhịn được nữa.

Ông ta từ trên giường bước xuống đi tới trước mặt Tần Cao Văn: “Anh vừa nói cái gì, tôi sẽ hối hận sao?Tôi hết sức tò mò muốn biết anh làm thế nào để khiến tôi hối hận đấy”.

“Tôi có thể khiến công ty của ông phá sản chỉ trong một đêm đấy, ông có tin không?”

Hai người tái mặt, nhìn nhau sau đó bật cười. Âm thanh vang vọng khắp căn phòng giống như vừa nghe thấy một truyện cực kỳ buồn cười.

Tần Cao Văn là cái thá gì?

Sếp Hoàng cực kỳ có sức ảnh hưởng ở tỉnh Thiên Hải. Mặc dù không thể dọa sợ ai nhưng cũng không thể nào khinh thường công ty của ông ta được.

Dù là gia tộc Thượng Quan cũng không thể nào khiến ông ta bị phá sản.

Vậy mà Tần Cao Văn có được bản lĩnh đó sao?

“Đừng có khoác lác ở đây nữa. Bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, mau cút”.

Tần Cao Văn thở dài: “Cơ hội đã cho mà không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi nhé”.

Nói xong, Tần Cao Văn bèn gọi điện và chỉ nói đúng vài câu.

Sếp Hoàng chỉ coi chuyện này như một trò đùa, chứ không hề cho rằng là sự thật.

Sau đó ông ta nói: “Kỹ năng diễn xuất của cậu thật không tệ, có thể đi làm tên hề đấy, chứ đứng trước mặt chúng tôi mà càm ràm thì buồn nôn lắm”.

Tần Cao Văn ung dung nói: “Hai phút nữa thôi thì ông sẽ biết”.

Khi sếp Hoàng định quay người đi vào nhà vệ sinh thì điện thoại của ông ta đổ chuông, ông ta đưa lên xem thì phát hiện là thư ký thân cận gọi tới.

Sếp Hoàng bắt máy: “Tìm tôi có việc gì không?”

Cô thư ký ở đầu dây bên kia vô cùng hoảng loạn: “Chủ tịch, mười mấy bên hợp tác với công ty chúng ta đều hủy hợp đồng rồi”.

Chỉ một câu nói thôi đã chẳng khác gì sét đánh trúng người sếp Hoàng. Ông ta chết lặng.

Tất cả các bên đều hủy bỏ hợp tác rồi sao?

Ông ta nuốt nước bọt, nói tiếp: “Tôi nói cho cô biết, nếu như cô dám lừa tôi…”

“Sếp, tôi làm gì có gan dám lừa sếp, những gì tôi nói đều là sự thật”.

Thần kinh của ông ta đột nhiên trở nên đóng băng.

Mọi chuyện sao lại thành ra thế này chứ?

Nhìn thấy bộ dạng mất hồn của sếp Hoàng, Mã Linh Nhi bước tới hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Sao thế, có chuyện gì xảy ra ạ?”

Sếp Hoàng vẫn đứng ngây như phỗng, một lúc sau bèn nói: “Công ty chúng ta gặp phải rắc rối lớn rồi”.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì ông ta lại nhận được cú điện thoại thứ hai.Là số của giám đốc tài chính gọi tới.

Sếp Hoàng có dự cảm chẳng lành và cảm giác đó mỗi lúc một mãnh liệt hơn.

Ông ta vừa nghe máy thì đã vọng tới tiếng nói cấp bách của nhân viên.

“Xong đời rồi sếp Hoàng, tiền trong tòa bộ tài khoản của chúng ta đã không cánh mà bay rồi”.

Nghe thấy vậy, hai mắt sếp Hoàng tối sầm, cơ thể đứng không vững và cứ thể đổ xuống đất. Mọi chuyện sao lại thành ra như thế này chứ.

Lẽ nào tất cả đều có liên quan tới Tần Cao Văn sao.

Sếp Hoàng đã cảm nhận được sự kinh hoàng thì lúc này lắp bắp nói với Tần Cao Văn: “Tất cả đều do anh làm phải không?”

“Ông vẫn còn một ngày cuối cùng, suy nghĩ cho kỹ, nếu không thì công ty của ông sẽ xong đời thật đấy”.

Sếp Hoàng lập tức cảm thấy tay chân lạnh ngắt.

Con người này rốt cuộc là ai vậy?
Chương 74: Hủy đơn kiện

Đừng nói là sếp Hoàng mà đến cả Mã Linh Nhi cũng phải há mồm trợn mắt, toàn thân run rẩy như bị sét đánh trúng.

Một lúc lâu sau cô ta cũng không kịp phản ứng lại.

Đối với thực lực và thủ đoạn của Tần Cao Văn đáng sợ như thế nào thì cô ta đã được tận mắt chứng kiến và biết được đối phương cực kỳ mạnh.

Đến cả người của gia tộc Thượng Quan mà còn phải tỏ ra cực kỳ cung kính Tần Cao Văn.

Nhưng dù vậy thì cô ta cũng không ngờ anh còn có mối quan hệ mạnh như thế.

Trong một cái búng tay mà đã có thể khiến cả một công ty đi tới bờ vực của sự phá sản.

Điều này càng khiến Mã Linh Nhi tò mò hơn, rốt cuộc thì ai là chỗ dựa của Tần Cao Văn?

Tần Cao Văn không muốn nhiều lời với bọn họ, anh quay người định bỏ đi.

Vừa ra khỏi cửa thì đã nghe thấy có giọng nói lanh lảnh vang lên.

“Anh Tần đợi đã”.

Tần Cao Văn căn bản không có ý dừng lại. Anh vẫn bước tiếp về phía thang máy.

Vừa tới cửa thang máy thì đột nhiên sếp Hoàng chạy theo, quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn.

Hai đầu gối ông ta đập mạnh xuống đất.

“Xin lỗi…anh Tần đều là lỗi của tôi”.

Lúc này sếp Hoàng đã vô cùng hối hận, sớm biết thì hà tất phải làm vậy chứ.

Nếu ngay lúc đầu biết được Tần Cao Văn có thế lực khủng khiếp vậy thì dù có cho ông ta mấy trăm lá gan ông ta cũng không dám có ý với Vương Thuyền Quyên.

Đây chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao!

Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là có rút lại đơn kiện hay không?”

Giờ đầy sếp Hoàng nào dám lắm lời, chỉ gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc.

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ rút đơn”.

“Ừ!”

Mã Linh Nhi đứng bên cạnh nghe rõ mồn một những gì hai bên vừa nói.

Cô ta đứng đơ như khúc gỗ, tay chân buông thõng.

Sự việc sao lại thành ra như thế này?

Kế hoạch lần này về mọi phương diện đều đã sắp xếp thỏa đáng, hầu như không có sơ hở. Kết quả lại chỉ vì một cú điện thoại của Tần Cao Văn mà tất cả những gì họ chuẩn bị kỹ lương đã bị sụp đổ.

Dựa vào cái gì?

Mã Linh Nhi cảm thấy không phục.

Rõ ràng trước đó sếp Hoàng đã hứa với cô ta, nhất định sẽ dìm chết Vương Thuyền Quyên, sao giờ lại có thể đứt gánh giữa đường như vậy?

Mã Linh Nhi vội vàng đi tới: “Sếp Hoàng, sếp không thể đồng ý với yêu cầu của anh ta được. Giờ chúng ta đi làm chứng, không được hủy bỏ”.

Bốp!

Sếp Hoàng lập tức đứng dậy, tát thẳng vào mặt của Mã Linh Nhi.

Cú tát mạnh vô cùng, vang lên rõ ràng trong không gian.

Mã Linh nhi xoay vòng và ngã bật ra đất.

Cú tát vừa rồi của sếp Hoàng khiếnMã Linh Nhi nổ cả đom đóm mắt.

Một lúc lâu sau, cô ta mới miễn cường bò dậy, nhìn ông ta: “Sếp Hoàng làm cái gì vậy?”

Mã Linh Nhi thật chỉ muốn khóc.

Sếp Hoàng chẳng quan tâm được nhiều như thế, giờ đây ông ta biết cách duy nhất để lấy lòng Tần Cao Văn chính là ra tay với Mã Linh Nhi.

Ông ta lao tới trước mặt của Mã Linh Nhi, túm tóc cô ta, tát liên tiếp và dùng lực cực mạnh.

Một lúc sau cô ta bị tát tới mức mặt sưng vù.

Đến mức đứng cũng không vững.

Rầm!

Cơ thể cô ta từ từ đổ rầm xuống đất.

Sếp Hoàng cúi người thật sâu trước Tần Cao Văn: “Anh Tần đã hài lòng chưa ạ?”

“Nhớ kỹ, lần sau đừng có phạm sai lầm tương tự nữa”.

“Anh yên tâm, tôi không dám nữa”.



Đợi đến khi Tần Cao Văn rời đi thì sếp Hoàng mới trừng mắt với Mã Linh Nhi và nhổ nước bọt lên người cô.

“Cái đồ tiện nhận thật khiến người khác ghê tởm”.

Mã Linh Nhi nhìn sếp Hoàng và khóc như mưa. Cô ta cảm thấy đau đớn vô cùng. Một mặt vì sự dứt khoát của đối phương, một mặt vì kế hoạch lần này lại thất bại.

Trước đây Mã Linh Nhi từng nghĩ không ít cách để đối phó với Vương Thuyền Quyên. Tất cả nhìn có vẻ đều hoàn hảo và không có sơ hở thế nhưng cứ vào thời khắc quan trọng thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Điều này khiến cho Mã Linh Nhi rất không phục.

Dựa vào cái gì chứ?

“Sếp Hoàng, chúng ta không thể từ bỏ, chuyện đã tới nước này, chúng ta cùng cố gắng, nhất định có thể dìm chết người phụ nữ đó”.

Bốp!

Lại là một cú tát nữa.

Lần này sếp Hoàng còn tát mạnh hơn.

Ông ta quỳ xuống nói: “Mã Linh Nhi, sao cô không hiểu rằng anh ta là người mà chúng ta không thể động vào chứ”.

Nghĩ tới những cuộc điện thoại vừa rồi, sếp Hoàng không lạnh mà run.

Nếu thật sự đắc tội với Tần Cao Văn thì e rằng ông ta sẽ chết mà không có chỗ chôn mất.

Anh quá đáng sợ.

“Tôi không tin, tôi không tin!”

Mã Linh Nhi lắc đầu nguầy nguậy.

“Tin hay không cũng tùy cô”.

Sếp Hoàng đứng dậy rời khỏi hành lang, cả không gian trống trải chỉ còn lại một mình Mã Linh Nhi.

Không! Lần này đã thất bại nhưng Mã Linh Nhi sẽ không từ bỏ.

Cô ta nhất định sẽ báo thù.

Báo thù bằng mọi giá.



Vừa về tới nhà Mã Linh Nhi đã nghe thấy tiếng đồ đạc rơi vỡ trong phòng.

Cô ta cảm thấy hết sức tò mò.

Rốt cuộc Từ Hạo đang làm gì vậy?

Cánh cửa mở ra, cảnh hỗn độn tan hoang với đồ đạc đập vỡ bày ra trước mắt. Biểu cảm của Mã Linh Nhi trông vô cùng khó coi.

Không hiểu Từ Hạo lại nổi máu điên gì.

“Anh làm cái gì vậy?”

Nhìn thấy Mã Linh Nhi, Từ Hạo lập tức trở nên lạnh lùng. Ông ta đi tới trước mặt Mã Linh Nhi và siết cổ cô ta.

Cơ thể Từ Hạo khá vạm vỡ, huống hồ còn là đàn ông, Mã Linh Nhi căn bản không thể chịu được một sự khống chế mạnh đến như vậy.

Cơ thể cô ta cứ thể lùi về sau, một lúc thì đụng phải tường.

Mã Linh Nhi cố gắng giãy giụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp nhưng không thể nào đạt được mục đích.

Mã Linh Nhi lập tức cảm thấy khó thở và đầu óc thì trở nên trống không.

Tâm trạng của Từ Hạo dần hồi phục lại, ông ta thả Mã Linh Nhi ra.

“Tên khốn, anh làm cái gì vậy?”

Mã Linh Nhi gầm lên với Từ Hạo.

Từ Hạo thở phì phò và chửi: “Cái đồ tiện nhân, còn dám hỏi là tôi làm gì à. Sao không tự hỏi mình đã làm cái gì đi?”

Mã Linh Nhi dường như nghĩ ra điều gì đó bèn cố tình ngửa cổ lên cãi: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì”.

Chắc chắn là Từ Hạo không thể biết chút chuyện giữa cô ta và sếp Hoàng được.

Ông ta lạnh lùng cười: “Cô thật sự tưởng tôi không nhận ra đúng không?”

Thời gian này, sau khi về nhà thì Mã Linh Nhi từ chối thân mật với Từ Hạo, hơn nữa càng ngày càng nhuận sắc.

Điều này đủ để khiến Từ Hạo nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng Từ Hạo luôn tự dặn lòng rằng đây chỉ là ảo giác của ông ta.

Cho tới khi nhận được những bức ảnh.

Từ Hạo lấy điện thoại ra, lật tới một bức, đưa cho Mã Linh Nhi xem: “Cô tự xem là chuyện gì đi?”

Mã Linh Nhi chỉ liếc nhìn và lập tức tái mặt.

Dù thế nào thì Mã Linh Nhi cũng không ngờ hình ảnh thân mật của cô ta và sếp Hoàng lại có trong điện thoại của Từ Hạo.

Chuyện gì vậy?

Sao lại thành ra thế này?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom