-
Chương 495-496
Chương 495: Cảnh báo
Lữ Khinh Nga cảm thấy chua xót thay con gái mình, đồng thời không ngừng mắng con hồ ly già Cốc Thanh Sơn mấy câu.
Cốc Thanh Sơn nhất định biết Lục Vân đã rời khỏi Đan Dương tông, nhưng không thèm báo một câu, khiến bọn họ cứ phải đi tìm, đúng là đáng khinh!
Chỉ là Cốc Thanh Sơn ông dù tính thế nào cũng không ngờ được một đứa con gái của tôi lại có quan hệ thân thiết như vậy với Lục Vân đi?
Lữ Khinh Nga đắc ý nghĩ.
Nhưng lát sau, bà đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nghiêm túc lên.
“Không đúng…”
Lữ Khinh Nga nhăn mày.
Mấy người thấy bà đột nhiên thay đổi, đều hơi khó hiểu, không rõ chỗ nào không đúng.
Lữ Khinh Nga lẩm bẩm: “Nghĩa là, Lục Vân không phải người của Đan Dương tông, vậy cậu ta tới đó làm gì?”
Lữ Khinh Nga ngẩng đầu lên, nhìn Vương Băng Ngưng, hỏi ra nghi ngờ của mình.
Vương Băng Ngưng ngẩn người, đột nhiên không biết đáp lời thế nào.
Tuy rằng người phụ nữ này là mẹ của cô, thoạt nhìn cũng không có ác ý, nhưng Tiểu Lục Vân đã thông báo, chuyện chị hai có Huyền Hỏa đỉnh, không được để lộ ra ngoài.
Bất kể là ai hỏi cũng không được nói.
Nếu không sẽ có họa diệt thân.
Nếu như nói nguyên nhân Tiểu Lục Vân tới Đan Dương tông, không phải sẽ để lộ chuyện này luôn sao?
Vương Băng Ngưng không biết nên nói thế nào, không thể không đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Thành xin giúp đỡ.
Diệp Khuynh Thành trầm ngâm nói: “Tiểu Lục Vân đến Đan Dương tông vì nguyên nhân bất đắc dĩ, cụ thể là gì bọn cháu không nói được, mong cô Lữ thông cảm.”
“Vì Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh ở đó đúng không?”
Tuy hai người không nói nhưng Lữ Khinh Nga dễ dàng đoán ra được.
Cái này không sai.
Trước đó, Đan Dương tông phái người xuống núi tìm Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, không lâu sau Lục Vân lại xuất hiện ở Côn Lôn, trở thành người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Lúc đó Lữ Khinh Nga còn không hiểu, sao Đan Dương tông lại đột nhiên xuất hiện một cường giả tuyệt thế như vậy?
Đan Dương tông nói, Lục Vân là đệ tử chân truyền của Lưu lão canh tháp, trước kia vẫn mai danh ẩn tích, gần đây mới xuất hiện.
Bây giờ xem ra cách nói này không đáng tin.
Lữ Khinh Nga đột nhiên nói: “Mẹ đã nói Lục Vân nhất định là người có nhiều cơ duyên, ngay cả Huyền Hỏa đỉnh cũng thuộc về cậu ta, đúng là che giấu bản thân quá kĩ!”
Lữ Khinh Nga tự cho rằng mình đã biết hết chân tướng sự việc.
Lục Vân nhất định là người cầm Huyền Hỏa đỉnh.
Điều này tương xứng với thân phận người thừa kế ý chí Thanh Đế.
Khó trách Cốc Thanh Sơn cứ che giấu như thế, sợ thân phận của Lục Vân bị bại lộ, một mặt là muốn giữ làm của riêng, mặt khác chắc là cũng sợ người ta biết trên người Lục Vân có chí bảo của Đan Dương tông bọn họ.
Đúng!
Nhất định là thế!
Lữ Khinh Nga tự nhận mình thông minh không gì sánh bằng, tự tiến hành phân tích nghe rất hợp lý.
Điều này khiến bà càng muốn thân thiết hơn với Lục Vân.
Diệp Khuynh Thành và Vương Băng Ngưng thầm thấy may mắn.
May mà bà chỉ đoán đúng một nửa!
Tiểu Lục Vân đến Đan Dương tông đúng là có liên quan đến Huyền Hỏa đỉnh, chẳng qua mục đích là hộ tống Lâm Thanh Đàn, Huyền Hỏa đỉnh cũng không ở chỗ hắn.
Thực lực Tiểu Lục Vân rất mạnh, khiến mọi người hiểu lầm, tốt hơn là để Lâm Thanh Đàn bị mọi người để ý.
Lữ Khinh Nga nhìn vẻ mặt đầy nghiêm trọng của hai người, biết có lẽ mình đã đoán đúng.
Nếu không, nghĩ lại nguyên nhân tử vong của công tử Vũ và lão quỷ thì có lẽ là lúc tranh giành Huyền Hỏa đỉnh, đã bị Lục Vân giết.
Hắn có thực lực này.
Lữ Khinh Nga phụng phịu nói: “Ta biết các con lo lắng, nên không chịu nói chân tướng, nhưng các con phải tin rằng ta không hại các con.”
Bà nhìn về phía Vương Băng Ngưng:
“Băng Ngưng, mẹ là mẹ con, tuy hôm nay mới biết nhau nhưng con cũng là con ruột của mẹ, lời mẹ nói, mong con ghi nhớ.”
“Mẹ, xin lỗi…”
Vương Băng Ngưng cho rằng bà đang trách mình giấu diếm, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Lữ Khinh Nga lại lắc đầu: “Không phải mẹ đang trách con, các con làm rất đúng, không thể để lộ tin tức của Lục Vân…”
Lữ Khinh Nga khựng lại rồi nói tiếp: “Tốt nhất là hai đứa gọi điện cho Lục Vân, nói cho cậu ta biết bây giờ Côn Lôn đang phái vài người xuống Giang Nam tìm người tu luyện từ Kim Đan kỳ trở lên, chắc là cậu ta sẽ hiểu ý mẹ.”
Lữ Khinh Nga nghĩ tới người nhà họ Chu.
Nếu họ phát hiện Lục Vân đã Kim Đan kỳ, có lẽ sẽ nhanh chóng nghi ngờ việc công tử Vũ chết có liên quan đến hắn.
Người tu luyện đã Kim Đan kỳ ở Giang Nam rất thưa thớt!
Có một người xuất hiện thôi cũng sẽ thành đối tượng bị tình nghi.
Nếu như người nhà họ Chu biết Lục Vân liên quan đến Đan Dương tông, trên cơ bản có thể kết luận Lục Vân chính là hung thủ giết người.
Đến lúc đó Chu Cao Phong sao mà chịu bỏ qua?
Tuy rằng thực lực Lục Vân rất mạnh, Chu Cao Phong không phải đối thủ của hắn, nhưng dù sao nhà họ Chu cũng là thế gia ở thư viện Vân Sơn, nếu như điên lên cũng là chuyện khiến người ta đau đầu.
Lữ Khinh Nga cảnh báo xong, vẫn cảm thấy chưa đủ đảm bảo, bèn nói với Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cháu suy nghĩ lại một chút, có muốn đi cùng bọn ta về thư viện Vân Sơn không?”
Bà lo lắng cho Lục Vân nhưng không nhiều.
Vì Lục Vân rất mạnh, vả lại với cơ duyên của Lục Vân thì sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may.
Lữ Khinh Nga lo cho Diệp Khuynh Thành hơn.
Diệp Khuynh Thành mới Luyện Khí kỳ.
Nhà họ Chu không phát hiện ra Lục Vân thì thôi, sợ là phát hiện ra sự tồn tại của hắn rồi, sẽ dùng Diệp Khuynh Thành để uy hiếp, khi đó tình hình sẽ cực kì nghiêm trọng.
Lữ Khinh Nga cũng lo lắng cho Diệp Khuynh Thành.
Đến nhà họ Mạc ở sẽ an toàn hơn ở đây nhiều.
Diệp Khuynh Thành suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối.
Vừa nãy cô đã gọi điện thoại nhắc nhở Lục Vân, nhất định hắn sẽ chú ý.
Tránh ở nhà họ Mạc, cũng không phải biện pháp hoàn hảo.
Cũng không thể ở đó cả đời đúng không?
Chương 496: Vân Lộc đại sư giả
Tỉnh Vân Quý, một thôn trang nhỏ ở thị trấn phía nam.
Liễu Yên Nhi đã tế bái xong, đôi mắt hơi sưng đỏ.
Hơn hai mươi năm qua đi, có thể tìm về quê hương của mình đúng là không dễ dàng.
May mà trưởng thôn ở đây cũng để ý, mấy năm nay luôn hỗ trợ quét tước từ đường, nếu không chỗ này đã biến thành bãi đất hoang từ lâu rồi.
Trước kia cũng là ông ấy lập bài vị giúp.
Liễu Yên Nhi tế bái xong, đi cảm ơn thôn trưởng một hồi, sau đó hai người mới quay về Giang Nam.
Lúc cách trấn nhỏ còn vài bước chân, đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo, hỏi ra mới biết thì ra Vân Lộc đại sư xuất hiện ở đây, đồng thời vẽ tranh tại chỗ cho mọi người.
Vân Lộc đại sư chính là nhân vật nổi tiếng trong giới hội họa.
Xuất hiện ở đây đương nhiên sẽ khiến mọi người xôn xao.
Liễu Yên Nhi xiết chặt tay, ha một tiếng nói: “Hay cho một tên Vân Lộc đại sư, bà đây cũng muốn xem là thần thánh phương nào!”
Cô vừa tế bái cha mẹ xong, tâm trạng phiền muộn muốn đánh người, không ngờ đúng lúc đụng phải Vân Lộc đại sư hàng giả, không phải nên túm lại xả cho bõ tức sao?
Liễu Yên Nhi biết, Tiểu Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư, cho nên Vân Lộc đại sư kia chắc chắn là hàng giả.
Lục Vân biết tính nóng nảy của cô, vừa cười vừa nói: “Cứ xem đã rồi tính.”
Hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, che cái đầu bóng loáng lại, trên mặt đeo khẩu trang và kính râm, che giấu thân phận rất dẽ.
Đây là nhân vật được công chúng để ý, hoặc ai nhận ra hắn là Vân Thiên Thần Quân thì cũng phiền.
Lục Vân rất hoài niệm cảm giác nghênh ngang đi trên đường trước kia, khi mọi người chẳng biết hắn là ai, muốn làm gì thì làm.
Bây giờ không được.
Đường đường là Vân Thiên Thần Quân, sao có thể thể hiện mình như một tên lưu manh được đây?
Tuyệt đối không được!
Hai người đi theo dòng người, tới trước một bức tranh than, đối diện với bức tranh đó là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch.
Ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, cứng ngắc.
Nếu như trươc mặt ông ta có một cái bát vỡ, nói ông ta là ăn mày thì cũng không lạ.
Nhưng trước mặt ông ta không phải bát vỡ, mà là bức tranh than.
Rất kỳ diệu.
Dáng vẻ lôi thôi, không tính là nhếch nhác, mà trông cũng phá cách, phóng khoáng cực kì, rất có hơi thở nghệ thuật.
Điều này ngược lại khiến mọi người càng tin ông ta là Vân Lộc đại sư.
Đứng sau lưng người đàn ông nhếch nhác là một hàng trai gái rất cung kính.
Một người cắt đầu đinh trong đó đứng ra nói: “Mọi người không cần kinh ngạc, Vân Lộc đại sư của chúng tôi từ trước tới nay đều có phong cách như vậy.
Anh ta giải thích về tạo hình của người đàn ông.
Mọi người ồn ào đồng ý.
Đúng là nghệ thuật gia, cảnh giới cao, không thèm để ý hình tượng nữa rồi.
Mọi người đều tưởng tượng rất ảo.
Bội phục!
Nghe mọi người xung quanh tán thưởng, người cắt đầu đinh nở nụ cười thỏa mãn, nói tiếp: “Lần này Vân Lộc đại sư của chúng tôi đến tỉnh Vân Quý để sưu tầm dân ca, đột nhiên có hứng thú, cực kì muốn sáng tác, nên quyết định tặng mọi người một phúc lợi, vẽ hai bức tranh ngay tại chỗ!”
Anh ta vừa dứt lời, bốn phía lại vang lên tiếng khen ngợi.
Người đầu đinh vui vẻ, cúi người xuống cung kính hỏi: “Đại sư, bây giờ bắt đầu sao?”
Người đàn ông nhếch nhác không nói gì, chỉ gật đầu.
Vì vậy anh chàng kia nói với đám người đằng sau: “Đại sư nói hiện tại đang vẽ tranh, mọi người mở giấy ra.”
“Vâng!”
Cả đám người cùng nhau mở, kéo phẳng một cuộn giấy dài gần ba mét, chiều rộng 1,5 mét ra.
Người cắt đầu đinh đưa bút cho người đàn ông nhếch nhác, nói: “Đại sư, mời.”
Không ngờ người đàn ông nhếch nhác lại đẩy bút ra, đổ một ngụm rượu lớn vào miệng, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhúng cả bàn tay vào bát mực, rồi xoay người đi về phía cuộn giấy lớn kia.
Ông ta nín thở tập trung, cực kì khí phách.
Ngay sau đó, trong miệng người đàn ông đột nhiên phát ra một tiếng rú to, khiến tinh thần mọi người bị kéo lên cao, mà ông ta thì tự dưng như bị tạt máu gà.
Trong nháy mắt đã trở nên điên cuồng.
Trong nháy mắt, ông ta điên cuồng thao tác lên cuộn giấy được mở trước mặt, cực kì khí thế.
Sau đó ông ta dừng lại, hét lớn một tiếng: “Thu!”
Trạng thái điên cuồng lập tức biến mất.
Người đàn ông quay lại chỗ cũ ngồi xuống, dáng vẻ bình thản, mí mắt không xốc lên một lần nào, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.
Nhưng mà quần chúng vây xem đều dại ra.
Không phải là vì bức tranh của người đàn ông tuyệt đỉnh thế nào, mà vì “kiệt tác” của ông ta, bọn họ nhìn không hiểu!
Nói cách khác là, để một thằng nhóc tè ra còn đẹp hơn ông ta vẽ!
Nói thẳng là bức tranh như gà bới!
Đây là Vân Lộc đại sư hàng thật ư?
Mọi người hơi nghi ngờ.
Lúc này, người cắt đầu đinh kia lại lên tiếng, cười bí hiểm nói: “Mọi người, tôi biết mọi người đều đang khó hiểu, nhưng không sao, để tôi giải thích.”
“Thực ra Vân Lộc đại sư của chúng tôi đang thử phong cách vẽ tranh mới, tác phẩm ngẫu hứng trước mặt mọi người là cảm hứng nhất thời của đại sư. Chúng ta đều biết, tác phẩm của Vân Lộc đại sư rất nặng về ý, chứ không phải ở hình thức, tác phẩm này của đại sư là sự tiếp nối của một ý thức nhất quán, loại bỏ luôn phần “hình”, chỉ để lại phần “ý”, là một cảnh giới cao siêu hơn trong vẽ tranh.”
“…”
Người cắt đầu đinh giải thích xong, quần chúng lại đưa mắt nhìn nhau.
Đương nhiên mọi người đều biết phong cách của Vân Lộc đại sư đang đi theo các nhân vật ngày xưa, nhưng cái ý thức nhất quán này cũng tùy tiện quá đi chứ?
Thử hỏi chính ông ta xem có biết mình vẽ cái gifk hông?
Mọi người ở đây có ôm thêm một con lợn cũng vẽ được như thế này.
Coi người dân là kẻ ngu mà lừa à?
Lữ Khinh Nga cảm thấy chua xót thay con gái mình, đồng thời không ngừng mắng con hồ ly già Cốc Thanh Sơn mấy câu.
Cốc Thanh Sơn nhất định biết Lục Vân đã rời khỏi Đan Dương tông, nhưng không thèm báo một câu, khiến bọn họ cứ phải đi tìm, đúng là đáng khinh!
Chỉ là Cốc Thanh Sơn ông dù tính thế nào cũng không ngờ được một đứa con gái của tôi lại có quan hệ thân thiết như vậy với Lục Vân đi?
Lữ Khinh Nga đắc ý nghĩ.
Nhưng lát sau, bà đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nghiêm túc lên.
“Không đúng…”
Lữ Khinh Nga nhăn mày.
Mấy người thấy bà đột nhiên thay đổi, đều hơi khó hiểu, không rõ chỗ nào không đúng.
Lữ Khinh Nga lẩm bẩm: “Nghĩa là, Lục Vân không phải người của Đan Dương tông, vậy cậu ta tới đó làm gì?”
Lữ Khinh Nga ngẩng đầu lên, nhìn Vương Băng Ngưng, hỏi ra nghi ngờ của mình.
Vương Băng Ngưng ngẩn người, đột nhiên không biết đáp lời thế nào.
Tuy rằng người phụ nữ này là mẹ của cô, thoạt nhìn cũng không có ác ý, nhưng Tiểu Lục Vân đã thông báo, chuyện chị hai có Huyền Hỏa đỉnh, không được để lộ ra ngoài.
Bất kể là ai hỏi cũng không được nói.
Nếu không sẽ có họa diệt thân.
Nếu như nói nguyên nhân Tiểu Lục Vân tới Đan Dương tông, không phải sẽ để lộ chuyện này luôn sao?
Vương Băng Ngưng không biết nên nói thế nào, không thể không đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Thành xin giúp đỡ.
Diệp Khuynh Thành trầm ngâm nói: “Tiểu Lục Vân đến Đan Dương tông vì nguyên nhân bất đắc dĩ, cụ thể là gì bọn cháu không nói được, mong cô Lữ thông cảm.”
“Vì Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh ở đó đúng không?”
Tuy hai người không nói nhưng Lữ Khinh Nga dễ dàng đoán ra được.
Cái này không sai.
Trước đó, Đan Dương tông phái người xuống núi tìm Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, không lâu sau Lục Vân lại xuất hiện ở Côn Lôn, trở thành người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Lúc đó Lữ Khinh Nga còn không hiểu, sao Đan Dương tông lại đột nhiên xuất hiện một cường giả tuyệt thế như vậy?
Đan Dương tông nói, Lục Vân là đệ tử chân truyền của Lưu lão canh tháp, trước kia vẫn mai danh ẩn tích, gần đây mới xuất hiện.
Bây giờ xem ra cách nói này không đáng tin.
Lữ Khinh Nga đột nhiên nói: “Mẹ đã nói Lục Vân nhất định là người có nhiều cơ duyên, ngay cả Huyền Hỏa đỉnh cũng thuộc về cậu ta, đúng là che giấu bản thân quá kĩ!”
Lữ Khinh Nga tự cho rằng mình đã biết hết chân tướng sự việc.
Lục Vân nhất định là người cầm Huyền Hỏa đỉnh.
Điều này tương xứng với thân phận người thừa kế ý chí Thanh Đế.
Khó trách Cốc Thanh Sơn cứ che giấu như thế, sợ thân phận của Lục Vân bị bại lộ, một mặt là muốn giữ làm của riêng, mặt khác chắc là cũng sợ người ta biết trên người Lục Vân có chí bảo của Đan Dương tông bọn họ.
Đúng!
Nhất định là thế!
Lữ Khinh Nga tự nhận mình thông minh không gì sánh bằng, tự tiến hành phân tích nghe rất hợp lý.
Điều này khiến bà càng muốn thân thiết hơn với Lục Vân.
Diệp Khuynh Thành và Vương Băng Ngưng thầm thấy may mắn.
May mà bà chỉ đoán đúng một nửa!
Tiểu Lục Vân đến Đan Dương tông đúng là có liên quan đến Huyền Hỏa đỉnh, chẳng qua mục đích là hộ tống Lâm Thanh Đàn, Huyền Hỏa đỉnh cũng không ở chỗ hắn.
Thực lực Tiểu Lục Vân rất mạnh, khiến mọi người hiểu lầm, tốt hơn là để Lâm Thanh Đàn bị mọi người để ý.
Lữ Khinh Nga nhìn vẻ mặt đầy nghiêm trọng của hai người, biết có lẽ mình đã đoán đúng.
Nếu không, nghĩ lại nguyên nhân tử vong của công tử Vũ và lão quỷ thì có lẽ là lúc tranh giành Huyền Hỏa đỉnh, đã bị Lục Vân giết.
Hắn có thực lực này.
Lữ Khinh Nga phụng phịu nói: “Ta biết các con lo lắng, nên không chịu nói chân tướng, nhưng các con phải tin rằng ta không hại các con.”
Bà nhìn về phía Vương Băng Ngưng:
“Băng Ngưng, mẹ là mẹ con, tuy hôm nay mới biết nhau nhưng con cũng là con ruột của mẹ, lời mẹ nói, mong con ghi nhớ.”
“Mẹ, xin lỗi…”
Vương Băng Ngưng cho rằng bà đang trách mình giấu diếm, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Lữ Khinh Nga lại lắc đầu: “Không phải mẹ đang trách con, các con làm rất đúng, không thể để lộ tin tức của Lục Vân…”
Lữ Khinh Nga khựng lại rồi nói tiếp: “Tốt nhất là hai đứa gọi điện cho Lục Vân, nói cho cậu ta biết bây giờ Côn Lôn đang phái vài người xuống Giang Nam tìm người tu luyện từ Kim Đan kỳ trở lên, chắc là cậu ta sẽ hiểu ý mẹ.”
Lữ Khinh Nga nghĩ tới người nhà họ Chu.
Nếu họ phát hiện Lục Vân đã Kim Đan kỳ, có lẽ sẽ nhanh chóng nghi ngờ việc công tử Vũ chết có liên quan đến hắn.
Người tu luyện đã Kim Đan kỳ ở Giang Nam rất thưa thớt!
Có một người xuất hiện thôi cũng sẽ thành đối tượng bị tình nghi.
Nếu như người nhà họ Chu biết Lục Vân liên quan đến Đan Dương tông, trên cơ bản có thể kết luận Lục Vân chính là hung thủ giết người.
Đến lúc đó Chu Cao Phong sao mà chịu bỏ qua?
Tuy rằng thực lực Lục Vân rất mạnh, Chu Cao Phong không phải đối thủ của hắn, nhưng dù sao nhà họ Chu cũng là thế gia ở thư viện Vân Sơn, nếu như điên lên cũng là chuyện khiến người ta đau đầu.
Lữ Khinh Nga cảnh báo xong, vẫn cảm thấy chưa đủ đảm bảo, bèn nói với Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cháu suy nghĩ lại một chút, có muốn đi cùng bọn ta về thư viện Vân Sơn không?”
Bà lo lắng cho Lục Vân nhưng không nhiều.
Vì Lục Vân rất mạnh, vả lại với cơ duyên của Lục Vân thì sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may.
Lữ Khinh Nga lo cho Diệp Khuynh Thành hơn.
Diệp Khuynh Thành mới Luyện Khí kỳ.
Nhà họ Chu không phát hiện ra Lục Vân thì thôi, sợ là phát hiện ra sự tồn tại của hắn rồi, sẽ dùng Diệp Khuynh Thành để uy hiếp, khi đó tình hình sẽ cực kì nghiêm trọng.
Lữ Khinh Nga cũng lo lắng cho Diệp Khuynh Thành.
Đến nhà họ Mạc ở sẽ an toàn hơn ở đây nhiều.
Diệp Khuynh Thành suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối.
Vừa nãy cô đã gọi điện thoại nhắc nhở Lục Vân, nhất định hắn sẽ chú ý.
Tránh ở nhà họ Mạc, cũng không phải biện pháp hoàn hảo.
Cũng không thể ở đó cả đời đúng không?
Chương 496: Vân Lộc đại sư giả
Tỉnh Vân Quý, một thôn trang nhỏ ở thị trấn phía nam.
Liễu Yên Nhi đã tế bái xong, đôi mắt hơi sưng đỏ.
Hơn hai mươi năm qua đi, có thể tìm về quê hương của mình đúng là không dễ dàng.
May mà trưởng thôn ở đây cũng để ý, mấy năm nay luôn hỗ trợ quét tước từ đường, nếu không chỗ này đã biến thành bãi đất hoang từ lâu rồi.
Trước kia cũng là ông ấy lập bài vị giúp.
Liễu Yên Nhi tế bái xong, đi cảm ơn thôn trưởng một hồi, sau đó hai người mới quay về Giang Nam.
Lúc cách trấn nhỏ còn vài bước chân, đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo, hỏi ra mới biết thì ra Vân Lộc đại sư xuất hiện ở đây, đồng thời vẽ tranh tại chỗ cho mọi người.
Vân Lộc đại sư chính là nhân vật nổi tiếng trong giới hội họa.
Xuất hiện ở đây đương nhiên sẽ khiến mọi người xôn xao.
Liễu Yên Nhi xiết chặt tay, ha một tiếng nói: “Hay cho một tên Vân Lộc đại sư, bà đây cũng muốn xem là thần thánh phương nào!”
Cô vừa tế bái cha mẹ xong, tâm trạng phiền muộn muốn đánh người, không ngờ đúng lúc đụng phải Vân Lộc đại sư hàng giả, không phải nên túm lại xả cho bõ tức sao?
Liễu Yên Nhi biết, Tiểu Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư, cho nên Vân Lộc đại sư kia chắc chắn là hàng giả.
Lục Vân biết tính nóng nảy của cô, vừa cười vừa nói: “Cứ xem đã rồi tính.”
Hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, che cái đầu bóng loáng lại, trên mặt đeo khẩu trang và kính râm, che giấu thân phận rất dẽ.
Đây là nhân vật được công chúng để ý, hoặc ai nhận ra hắn là Vân Thiên Thần Quân thì cũng phiền.
Lục Vân rất hoài niệm cảm giác nghênh ngang đi trên đường trước kia, khi mọi người chẳng biết hắn là ai, muốn làm gì thì làm.
Bây giờ không được.
Đường đường là Vân Thiên Thần Quân, sao có thể thể hiện mình như một tên lưu manh được đây?
Tuyệt đối không được!
Hai người đi theo dòng người, tới trước một bức tranh than, đối diện với bức tranh đó là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch.
Ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, cứng ngắc.
Nếu như trươc mặt ông ta có một cái bát vỡ, nói ông ta là ăn mày thì cũng không lạ.
Nhưng trước mặt ông ta không phải bát vỡ, mà là bức tranh than.
Rất kỳ diệu.
Dáng vẻ lôi thôi, không tính là nhếch nhác, mà trông cũng phá cách, phóng khoáng cực kì, rất có hơi thở nghệ thuật.
Điều này ngược lại khiến mọi người càng tin ông ta là Vân Lộc đại sư.
Đứng sau lưng người đàn ông nhếch nhác là một hàng trai gái rất cung kính.
Một người cắt đầu đinh trong đó đứng ra nói: “Mọi người không cần kinh ngạc, Vân Lộc đại sư của chúng tôi từ trước tới nay đều có phong cách như vậy.
Anh ta giải thích về tạo hình của người đàn ông.
Mọi người ồn ào đồng ý.
Đúng là nghệ thuật gia, cảnh giới cao, không thèm để ý hình tượng nữa rồi.
Mọi người đều tưởng tượng rất ảo.
Bội phục!
Nghe mọi người xung quanh tán thưởng, người cắt đầu đinh nở nụ cười thỏa mãn, nói tiếp: “Lần này Vân Lộc đại sư của chúng tôi đến tỉnh Vân Quý để sưu tầm dân ca, đột nhiên có hứng thú, cực kì muốn sáng tác, nên quyết định tặng mọi người một phúc lợi, vẽ hai bức tranh ngay tại chỗ!”
Anh ta vừa dứt lời, bốn phía lại vang lên tiếng khen ngợi.
Người đầu đinh vui vẻ, cúi người xuống cung kính hỏi: “Đại sư, bây giờ bắt đầu sao?”
Người đàn ông nhếch nhác không nói gì, chỉ gật đầu.
Vì vậy anh chàng kia nói với đám người đằng sau: “Đại sư nói hiện tại đang vẽ tranh, mọi người mở giấy ra.”
“Vâng!”
Cả đám người cùng nhau mở, kéo phẳng một cuộn giấy dài gần ba mét, chiều rộng 1,5 mét ra.
Người cắt đầu đinh đưa bút cho người đàn ông nhếch nhác, nói: “Đại sư, mời.”
Không ngờ người đàn ông nhếch nhác lại đẩy bút ra, đổ một ngụm rượu lớn vào miệng, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhúng cả bàn tay vào bát mực, rồi xoay người đi về phía cuộn giấy lớn kia.
Ông ta nín thở tập trung, cực kì khí phách.
Ngay sau đó, trong miệng người đàn ông đột nhiên phát ra một tiếng rú to, khiến tinh thần mọi người bị kéo lên cao, mà ông ta thì tự dưng như bị tạt máu gà.
Trong nháy mắt đã trở nên điên cuồng.
Trong nháy mắt, ông ta điên cuồng thao tác lên cuộn giấy được mở trước mặt, cực kì khí thế.
Sau đó ông ta dừng lại, hét lớn một tiếng: “Thu!”
Trạng thái điên cuồng lập tức biến mất.
Người đàn ông quay lại chỗ cũ ngồi xuống, dáng vẻ bình thản, mí mắt không xốc lên một lần nào, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.
Nhưng mà quần chúng vây xem đều dại ra.
Không phải là vì bức tranh của người đàn ông tuyệt đỉnh thế nào, mà vì “kiệt tác” của ông ta, bọn họ nhìn không hiểu!
Nói cách khác là, để một thằng nhóc tè ra còn đẹp hơn ông ta vẽ!
Nói thẳng là bức tranh như gà bới!
Đây là Vân Lộc đại sư hàng thật ư?
Mọi người hơi nghi ngờ.
Lúc này, người cắt đầu đinh kia lại lên tiếng, cười bí hiểm nói: “Mọi người, tôi biết mọi người đều đang khó hiểu, nhưng không sao, để tôi giải thích.”
“Thực ra Vân Lộc đại sư của chúng tôi đang thử phong cách vẽ tranh mới, tác phẩm ngẫu hứng trước mặt mọi người là cảm hứng nhất thời của đại sư. Chúng ta đều biết, tác phẩm của Vân Lộc đại sư rất nặng về ý, chứ không phải ở hình thức, tác phẩm này của đại sư là sự tiếp nối của một ý thức nhất quán, loại bỏ luôn phần “hình”, chỉ để lại phần “ý”, là một cảnh giới cao siêu hơn trong vẽ tranh.”
“…”
Người cắt đầu đinh giải thích xong, quần chúng lại đưa mắt nhìn nhau.
Đương nhiên mọi người đều biết phong cách của Vân Lộc đại sư đang đi theo các nhân vật ngày xưa, nhưng cái ý thức nhất quán này cũng tùy tiện quá đi chứ?
Thử hỏi chính ông ta xem có biết mình vẽ cái gifk hông?
Mọi người ở đây có ôm thêm một con lợn cũng vẽ được như thế này.
Coi người dân là kẻ ngu mà lừa à?
Bình luận facebook