-
Chương 489-492
Chương 489: Sinh đôi?
Chưa từng gặp được Lục Vân?
Lữ Khinh Nga vô cùng kinh ngạc.
Đan Dương tông này không quá lớn, huống hồ đã biết Lục Vân chính là đệ tử chân truyền của người canh tháp, đã lâu vậy rồi sao lại không có cơ hội gặp?
Có lẽ là Mạc Thanh Uyển không muốn đi tìm?
Lữ Khinh Nga nặng nề nói:
“Thanh Uyển, con phải biết cơ duyên là thứ có thể gặp không thể cầu, nhất là đối với những người tu luyện như chúng ta, gặp cơ duyên gì cũng phải cố gắng nắm chặt mới được.”
“Ta biết lúc ở thư viện Vân Sơn, con vẫn luôn kiêu ngạo, đến cả Chu Vũ của nhà họ Chu cũng không lọt vào mắt con, nhưng chúng ta giữ giá cũng phải đúng thời điểm! Lục Vân kia rất tốt, nếu là người thừa kế ý chí Thanh Đế, nhất định chính là người có cơ duyên rất lớn, tiền đồ của cậu ta rất rộng mở!”
“Huống hồ, thực lực của cậu ta bây giờ đã kinh khủng như thế, cực kì đáng để con khiêm tốn hạ mình theo đuổi cậu ta, nếu như được cậu ta chọn trúng thì cũng là phúc của con. Trừ những điều này, vẻ ngoài của Lục Vân cũng không hề tầm thường, nhân phẩm cũng tốt, nếu không phải là mẹ con lớn tuổi, đã lập gia đình rồi, chuyện tốt này đâu tới lượt con? Thanh Uyển, mẹ khuyên con một câu, tận dụng thời cơ đi, mất rồi không lấy lại được nữa đâu.”
Lữ Khinh Nga nói những lời đáng sợ như thế, lập tức khiến đôi mắt của Mạc Thanh Uyển trợn to.
Trên người Lục Vân có cơ duyên lớn là điều không thể nghi ngờ, nhưng mẹ bảo nhân phẩm tốt…
Trước kia cái đầu bóng lưỡng đó đã đè con gái mẹ xuống đánh mông, hơn nữa khi đó mẹ còn nói phải trừng phạt Lục Vân thật nghiêm khắc, sao bây giờ lại có thái độ như vậy?
Lật mặt nhanh quá thể.
Mạc Thanh Uyển không nói gì, nhưng cô ấy cũng hiểu ý của mẹ.
Không phải bà muốn cô ấy phải biết tận dụng cơ hội, tích cực một chút sao?
Rụt rè đâu có dùng được.
Mạc Thanh Uyển cười khổ, nói: “Không phải con không tích cực, thời gian vừa qua con rất cố gắng tìm kiếm Lục Vân, nhưng chưa từng thấy anh ta, Hiểu Tuyết có thể làm chứng.”
Thấy con gái không nói dối, Lữ Khinh Nga mới không nói thêm nữa. Nhưng ngay sau đó bà lại thấy buồn phiền. Đến cả người còn không tìm được thì phát triển quan hệ kiểu gì?
Lão hồ ly Cốc Thanh Sơn này nên bị thiên lôi đánh!
Lữ Khinh Nga hoàn toàn không nghĩ vấn đề là do mình, mà âm thầm mắng Cốc Thanh Sơn một trận, tức nghiến răng nghiến lợi.
Lát sau, khóe mắt Lữ Khinh Nga nhìn thấy một bóng đèn lóe sáng… Ấy, phải là một người đầu trọc mới đúng.
Đầu bóng loáng?
Lữ Khinh Nga giật mình, trừng mắt nhìn Mạc Thanh Uyển nói: “Ta nói mấy đứa không chịu tìm cẩn thận mà, không phải vừa đến mẹ đã thấy Lục Vân sao, chờ đấy!”
Nói xong bà đuổi theo cái đầu bóng loáng kia.
Hai người còn lại lấy lại tinh thần, nhìn nhau cười khổ.
Sao bọn họ không rõ, Lữ Khinh Nga cũng giống bọn họ, thấy cái đầu bóng loáng là tưởng Lục Vân.
Quả nhiên, lát sau đã thấy Lữ Khinh Nga hùng hổ quay về.
“Đúng là chuyện kì lạ năm nào cũng có, năm nay còn nhiều hơn, học gì không học, đi học cạo trọc đầu. Còn bảo đây là trào lưu mới của Đan Dương tông, đúng là quái đản!”
Thấy Lữ Khinh Nga thẹn quá hóa giận, Mạc Thanh Uyển nén cười nhưng vẫn không nhịn được mà trêu: “Ấy, mẹ xem bên kia còn có bảy tám Lục Vân nữa kìa.”
Lữ Khinh Nga quay lại nhìn, quả nhiên có bảy tám cái đầu bóng loáng đang đi cạnh nhau.
Nhìn trông rất dở hơi.
Vẻ mặt Lữ Khinh Nga càng xấu hổ hơn.
Bảy tám cái đầu bóng loáng, mặc đồng phục của Đan Dương tông, hình thể mấy người còn tương tự nhau, nhìn từ đằng sau không biết là ai với ai.
Như sinh đôi vậy.
Sinh đôi…
Cơ thể Lữ Khinh Nga run lên, hai mắt thất thần, trên mặt cũng xuất hiện vẻ đau khổ.
Thai đôi!
Hình như Lữ Khinh Nga nhớ lại được chuyện gì. Đó là câu chuyện bà luôn giấu dưới đáy lòng, mãi không muốn nhớ lại.
Đúng là năm đó bà đã sinh ra một cái thai đôi.
Chỉ là chưa đặt tên được thì đã bị người khác trộm mất một đứa.
Lữ Khinh Nga vì chuyện này mà trầm cảm một thời gian dài, mãi mới có thể thoát ra được.
Từ đó về sau, người của nhà họ Mạc không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lữ Khinh Nga, chỉ có thể yên lặng phái người đi tìm, gần như lật cả Côn Lôn lên nhưng không có tin tức gì.
Bọn họ thấy Lữ Khinh Nga suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nên dùng chút thủ đoạn, phong ấn ký ức đó lại.
Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới.
Mãi tới hôm nay khi nhìn thấy mấy cái đầu bóng loáng, bà bỗng liên tưởng đến chữ thai đôi, ký ức bị phong ấn sâu trong trí óc của Lữ Khinh Nga như vỡ ra.
Điên cuồng ào ạt.
“Thai đôi…”
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Mạc Thanh Uyển thấy Lữ Khinh Nga đột nhiên đau đớn ôm đầu nói nhảm cũng hoảng hốt.
“Tỉnh Giang Nam…”
Lữ Khinh Nga ngẩng phắt đầu dậy, nắm chặt lấy cánh tay Mạc Thanh Uyển, móng tay bấm sâu vào thịt cô ấy, khiến Mạc Thanh Uyển hơi nhíu mày.
Nhưng lo âu trong lòng cô ấy còn lớn hơn.
Trước đây cô ấy chưa từng thấy mẹ như thế này.
“Thanh Uyển, đi, bây giờ quay về thư viện Vân Sơn, cùng mẹ đến nhà họ Chu!”
Tâm trạng của Lữ Khinh Nga dao động rất mạnh, hoàn toàn không kịp giải thích đã kéo Mạc Thanh Uyển rời khỏi Đan Dương tông.
Tôn Hiểu Tuyết suy nghĩ một chút cũng theo về, chỉ là khi đến thư viện Vân Sơn rồi thì cô ấy sẽ không theo tới nhà họ Chu nữa.
Có thể khiến cô giáo kích động như thế, tức là chuyện này cực kì nghiêm trọng, Tôn Hiểu Tuyết cảm thấy nếu mình còn đi theo thì không ổn lắm.
Chu Cao Phong đang khó chịu trong nhà.
Nghe người làm bẩm báo Lữ Khinh Nga tới thăm, lão ta khó hiểu vô cùng.
Lữ Khinh Nga vừa xuất hiện đã đưa cây bút Thương Linh kia cho Chu Cao Phong, nói: “Chu gia chủ, cây bút pháp bảo này trả lại cho ông, mong nhà ông có thể trả lời tôi một vấn đề.”
“…”
Chu Cao Phong cúi đầu nhìn cây bút trong tay, thầm oán giận: “Đây không phải pháp bảo tôi vừa đưa cho bà à, sao lại bị coi thành quà đưa lại cho tôi thế này? Hay quá nhỉ?”
Chương 490: Nhận ra nhau
Chu Cao Phong cảm thấy cái người phụ nữ Lữ Khinh Nga này rất đỉnh. Cầm chính pháp bảo của lão ta nói thành quà rồi tặng lại cho mình. Nếu không phải vừa trải qua sự đau buồn vì để tang con trai, tâm trạng không tốt, Chu Cao Phong sẽ muốn chế giễu Lữ Khinh Nga mấy câu.
Chỉ có điều, cầm được bút Thương Linh về là chuyện tốt, Chu Cao Phong nói: “Bà Lữ có chuyện gì muốn hỏi?”
“Tôi muốn biết người nhà họ Chu các ông gặp được con gái tôi ở chỗ nào Giang Nam, có thể cho tôi địa chỉ không?” Lữ Khinh Nga khẩn thiết nói.
Chu Cao Phong bây giờ mới để ý tới Mạc Thanh Uyển đứng sau lưng Lữ Khinh Nga.
Vậy người ở Giang Nam là ai?
Chu Cao Phong hơi khó hiểu, chỉ là vì Lữ Khinh Nga đã trả pháp bảo lại cho mình nên lão ta vẫn đưa cho bà địa chỉ.
“Cảm ơn!”
Lữ Khinh Nga nhận được địa chỉ, tay run lên.
Sau đó, bà dẫn Mạc Thanh Uyển nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Chu Cao Phong hình như ý thức được cái gì.
Hơn hai mươi năm trước, Lữ Khinh Nga sinh Mạc Thanh Uyển ra, không lâu sau đó thì trầm cảm.
Nếu như là người bình thường thì không có gì đáng ngạc nhiên, vì quả thực có tình trạng trầm cảm sau sinh như thế này. Nhưng Lữ Khinh Nga là người tu luyện, khả năng cao sẽ không mắc phải chứng bệnh này.
Lúc ấy có tin đồn Lữ Khinh Nga sinh đôi, chỉ là một trong hai đứa trẻ đó không bao lâu sau đã bị trộm đi.
Vì vậy mới khiến Lữ Khinh Nga bị trầm cảm.
Sau đó nhà họ Mạc bác bỏ tin đồn, nói không hề có chuyện này, sau này ai dám nói linh tinh sẽ không bỏ qua.
Vốn các thế gia chẳng hứng thú lắm với chuyện như thế, mọi người đều rất bận rộn, không ai rảnh đi lo nguyên nhân người khác trầm cảm, nói không có là không có đi!
Chuyện đó dần bị lãng quên, mãi tới vừa nãy nhìn thấy Mạc Thanh Uyển, Chu Cao Phong mới nhớ lại tin đồn trước kia.
Có thể điều đó là thật.
Đúng là Lữ Khinh Nga sinh ra một cặp thai đôi.
Lần này người xuất hiện ở Giang Nam kia có thể là đứa bé đã bị trộm, nếu không Lữ Khinh Nga sẽ không vội vàng như thế.
Nếu không thì làm sao giải thích được chuyện Mạc Thanh Uyển vừa ở Giang Nam, nháy mắt đã về tới Côn Lôn?
Chu Cao Phong nhanh chóng suy ra chân tướng sự việc, đột nhiên cảm thấy ngu cả người.
Ban đầu còn tưởng người ở Giang Nam đúng là Mạc Thanh Uyển, muốn lấy chút tin tức về Chu Vũ từ người đó, bây giờ xem ra là phí công.
Chu Cao Phong đột nhiên thấy chán nản, thậm chí còn thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng con trai mình đã chết còn muốn đi thử Lữ Khinh Nga, bây giờ lại tự dưng giúp Lữ Khinh Nga tìm được đứa con gái thất lạc nhiều năm.
Chán chết!
Đúng là bực mình!
…
Lúc này, ở một nhà nghỉ tại Giang Nam.
Vương Băng Ngưng càng lo lắng hơn, cô có dự cảm rằng chuyện mình đang mong ngóng sẽ tới rất nhanh.
Quả nhiên, Vương Băng Ngưng dự cảm đúng, hơn nữa nó còn đến nhanh hơn cô nghĩ.
Khi nhìn thấy cô gái có vẻ ngoài gần giống mình như đúc kia, cùng với người phụ nữ xinh đẹp đang khóc lóc đứng bên cạnh cô ấy, tâm trạng của Vương Băng Ngưng cực kì phức tạp.
“Con… Con gái…”
Lữ Khinh Nga rơi nước mắt lã chã, vô cùng kích động tiến tới ôm Vương Băng Ngưng vào lòng.
Cảm nhận được cái ôm ấp áp của Lữ Khinh Nga, Vương Băng Ngưng đột nhiên thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào ra.
“Mẹ…”
Vương Băng Ngưng từng nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình sẽ gặp lại cha mẹ như thế nào.
Cô cho rằng khi nhìn thấy họ, cô nhất định sẽ chất vấn vì sao họ lại vứt bỏ mình, nhưng khi thật sự đến khoảnh khắc ấy, Vương Băng Ngưng phát hiện mình không hề kích động như thế.
Chỉ có vui sướng và dịu dàng.
Bởi vì từ ngôn ngữ cơ thể của mẹ, và nước mắt của bà, cô cảm nhận được khi ấy có lẽ có hiểu lầm gì đó.
Giống như chị Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành bị đưa đến trại trẻ mồ côi vì vợ chồng Hướng Quang Vinh và Khương Lam của chị ấy cho rằng chị ấy chết yểu, nên mới đưa tới núi Long Hổ, không ngờ cuối cùng lại lưu lạc tới viện mồ côi Ánh Dương.
Vương Băng Ngưng tin rằng mình cũng có nguyên nhân.
Không có cha mẹ nào ác tới mức vứt bỏ được con gái ruột của mình.
Vương Băng Ngưng không hỏi lý do ngay, lúc này cô chỉ muốn hưởng thụ cái ôm của mẹ.
Những chuyện khác để sau hẵng nói.
Mạc Thanh Uyển đứng bên cạnh thì hoàn toàn ngẩn người.
Trước khi tới đây, cô ấy luôn trong trạng thái mơ hồ, không hiểu vì sao mẹ phải vội vàng kéo mình tới Giang Nam.
Suốt quãng đường đi, Lữ Khinh Nga không hề giải thích chút nào.
Cho tới bây giờ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, một cô gái giống hệt như mình, Mạc Thanh Uyển đột nhiên hiểu ra.
Thì ra mình còn có một người từng nằm cùng bào thai… là chị gái, hay em gái?
Mạc Thanh Uyển không rõ ràng lắm, vì tuổi hai người xấp xỉ nhau, nhìn từ xa không rõ được ai lớn hơn.
“Con gái, đây là chị gái ruột của con, Mạc Thanh Uyển, ra đời trước con mấy phút…”
Hai mẹ con gặp lại, Lữ Khinh Nga đã hoàn toàn nhớ lại chuyện năm đó ký ức bị phong ấn cũng hoàn toàn được cởi bỏ.
Bà rơi nước mắt, gương mặt tràn đầy vui sướng.
Bà nắm chặt tay Vương Băng Ngưng, giới thiệu Mạc Thanh Uyển cho cô, sau đó định nói gì với Mạc Thanh Uyển, nhưng vừa mở miệng thì hơi khựng lại.
Vương Băng Ngưng phản ứng kịp, nói: “Mẹ, con bây giờ tên là Vương Băng Ngưng.”
“À à.” Lữ Khinh Nga gật đầu, giới thiệu: “Thanh Uyển, đây là em gái ruột của con, Băng Ngưng.”
Ba mẹ con lại thấy bùi ngùi.
Vương Băng Ngưng lau khô nước mắt, nói: “Mẹ, chị gái, chúng ta vào trong ngồi.”
“Ừ.”
Ba người chuẩn bị quay vào phòng nghỉ, nhưng lúc chuẩn bị đặt chân vào thì Lữ Khinh Nga đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về một phía ở bên ngoài, quát lên: “Cút!”
Chương 491: Luyện Khí kỳ tầng một
Gần nhà nghỉ có một vị Kim Đan kỳ của nhà họ Chu.
Sau khi Chu Lưu báo cáo tình hình bên này cho Chu Cao Phong xong thì nhanh chóng quay về Giang Nam, đồng thời nghe lời Chu Cao Phong dặn dò, sắp xếp người ở đây canh chừng “Mạc Thanh Uyển”.
Khi thấy hai Mạc Thanh Uyển xuất hiện, vị Kim Đan kỳ này của nhà họ Chu mờ mịt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Sinh đôi.
Xác nhận suy đoán của Chu Cao Phong.
Thấy Lữ Khinh Nga phát hiện ra mình tồn tại, người này đương nhiên không thể rình thêm nữa, thức thời rời đi.
Ở thư viện Vân Sơn, thân phận của Lữ Khinh Nga không thấp, không phải người mà một cấp dưới của nhà họ Chu như hắn có thể trêu vào.
Ba mẹ con Lữ Khinh Nga quay về phòng khách của nhà nghỉ, tâm trạng ổn định hơn nhiều.
Tuy rằng Vương Băng Ngưng không chủ động hỏi nhưng Lữ Khinh Nga sợ cô oán giận nên chủ động nói chuyện năm đó cho Vương Băng Ngưng.
Vương Băng Ngưng cảm thấy thoải mái.
Cô biết năm đó chắc có nguyên nhân bất đắc dĩ gì, thì ra không phải mình bị vứt bỏ mà bị trộm đi.
Lữ Khinh Nga nắm chặt hai tay Vương Băng Ngưng, yêu thương nói: “Băng Ngưng, mấy năm qua con cực khổ rồi.”
Vương Băng Ngưng lắc đầu: “Không khổ…”
Từ khi cô có nhận thức, ngay khi ở viện mồ côi ánh Dương, dù là cô nhi nhưng cô vẫn nhận được sự ấm áp từ nơi đó, có nhiều chị em chơi cùng, không hề cô đơn.
Vương Băng Ngưng kể lại một lần những chuyện cô đã trải qua.
Lữ Khinh Nga nghe cô kể từ lúc biết nhận thức đã ở viện mồ côi, trong lòng hơi nghi hoặc.
Không biết khi ấy là người nào giết Thiên Đạo, trộm gì không trộm lại đi trộm con gái bà.
Trộm đi thì thôi, còn đưa đến một viện mồ côi nhỏ ở Giang Nam.
Có ý đồ gì đây?
Nói bọn họ là kẻ buôn người thì sao không bắt cả hai đi mà chỉ trộm một đứa?
Lữ Khinh Nga thật sự không nghĩ ra, chỉ có thể thầm chửi một câu thiếu đạo đức.
Ở nơi nào đó của Long Quốc, một lão già không đứng đắn trái ôm phải ấp đột nhiên hắt xì, buồn bực nói: “Móa, không biết là tên khốn kiếp kia đang nói bậy gì về bần đạo?”
“Đạo trưởng, ai dám to gan nói xấu đạo trưởng chứ!”
“Đúng đúng! Đạo trưởng chính là thần tiên, người nào chửi ngài sẽ gặp báo ứng!
Hai mỹ nữ ngực to ngồi trong lòng làm bộ làm tịch nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc vòng vàng mà lão đạo sĩ đeo trên cổ.
“Ha ha, nói rất đúng, bần đạo đưa hai vị mỹ nữ đi xem cầu.”
“Ai nha đạo trưởng thật đáng ghét, xem cầu thì xem cầu, sờ người ta làm gì!”
“Đạo trưởng, người ta là con gái ngây thơ đó…”
…
Lần đầu tiên Mạc Thanh Uyển biết mình có em gái song sinh, trừ cảm giác vui sướng vì chị em gặp lại còn có một cảm giác kì lạ không nói nên lời.
Cẩn thận suy nghĩ, cô ấy luôn có chút linh cảm như tia sáng nhỏ nhoi, có thể cảm giác được nhưng không thể bắt được.
Rốt cuộc là do đâu?
Mạc Thanh Uyển rơi vào trầm tư.
Hiển nhiên Lữ Khinh Nga không để ý đến thay đổi của cô ấy, bản thân đang đắm chìm trong niềm vui tìm lại được con gái.
“Băng Ngưng, mẹ nói cho con về thư viện Vân Sơn, con đừng thấy ngạc nhiên gì…”
Lữ Khinh Nga không biết Vương Băng Ngưng đã biết về thư viện Vân Sơn từ miệng lv, hắn còn tri kỷ giới thiệu tình hình bên đó cho cô, chủ yếu là muốn Vương Băng Ngưng nhanh chóng chấp nhận sự thật mình sinh ra trong một thế gia tu luyện.
Dựa theo lẽ thường, đứa trẻ lớn lên bên ngoài Côn Lôn chắc chắn không biết nhiều về người tu luyện, đột nhiên nói cho cô biết thực ra cô đến từ một thế gia trong giới tu luyện, còn nói mình là người tu luyện, có lẽ ai cũng cảm thấy khó mà tin được.
Lữ Khinh Nga chỉ có thể từ từ giới thiệu, nhưng điều khiến Lữ Khinh Nga không ngờ là Vương Băng Ngưng bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.
Nghe tới mấy chữ người tu luyện cô cũng không quá kinh ngạc.
Kỳ lạ.
Đối với người thường mà nói, người tu luyện chẳng khác nào thần tiên, sao có thể bình tĩnh như thế được?
“Mẹ, thực ra những gì mẹ nói con cũng biết rồi.”
“Con cũng biết?” Lữ Khinh Nga kinh ngạc.
“Vâng, một người đàn ông con rất thương yêu nói cho con biết, hơn nữa hiện tại con cũng là người tu luyện.” Vương Băng Ngưng cười hạnh phúc nói.
Lữ Khinh Nga nghiêm túc lên, nói: “Băng Ngưng, con có đàn ông rồi sao, bây giờ đang ở đâu, có thể cho mẹ gặp một lần không?”
Bà muốn xem xem người đàn ông to gan đó là ai.
Nghe con gái nói thì hình như đó cũng là một người tu luyện, nhưng dù thế cũng chưa chắc đã xứng đôi với con gái mình.
Lữ Khinh Nga nghĩ như vậy nhưng sẽ không nói ra.
Dù sao cũng mới làm quen lại với con gái, nhiều chuyện phải từ từ giải quyết.
Cho nên Lữ Khinh Nga chỉ nói muốn gặp người kia chứ không nói thêm gì khác.
Vương Băng Ngưng lắc đầu nói: “Cậu ấy ra ngoài làm việc, có lẽ phải một thời gian nữa mới về nhà.”
“Chậc, đúng là quá đáng tiếc, mẹ còn muốn nhìn thấy con rể tương lai sớm một chút!”
Lữ Khinh Nga giả vờ thở dài một tiếng, chỉ là khi nói mấy chữ “con rể tương lai”, rõ ràng nhấn mạnh một chút, giống như cắn răng nhả ra.
Vương Băng Ngưng không phát hiện ra điều gì lạ.
Lữ Khinh Nga đột nhiên sáng mắt, nói: “Băng Ngưng, con vừa nói con cũng là người tu luyện ư? Bây giờ con đang ở cảnh giới gì, có thể nói cho mẹ biết không?”
Từ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, bà không cảm nhận được khí tức của người tu luyện.
“À… mới Luyện Khí kỳ tầng một.”
Vương Băng Ngưng gãi gãi đầu, rất thẹn thùng nói.
Luyện Khí kỳ…
Hơn nữa mới tầng một?
Chương 492: Trực giác của Diệp Khuynh Thành
Lữ Khinh Nga vô cùng đau lòng, lấy gen tốt của bà và chồng, con gái sinh ra chắc chắn sẽ có tư chất không tệ.
Nếu như Vương Băng Ngưng không bị người trộm đi, bình thường lớn lên ở thư viện Vân sơn thì chắc chắn không chỉ mới Luyện Khí kỳ ở độ tuổi này.
Tên trộm thiếu đạo đức quả thực không thể chết tử tế!
Lữ Khinh Nga lại chửi bới!
Thực ra bà không biết thời gian Vương Băng Ngưng trở thành người tu luyện quá ngắn, có thể tới Luyện Khí kỳ tầng một đã là thiên phú dị bẩm rồi.
Đổi lại những người khác, trong thời gian ngắn như vậy có khi còn chưa ngưng tụ được chân khí.
“Băng Ngưng, quay về thư viện Vân Sơn, mẹ sẽ dùng hết sức bồi dưỡng cho con, mau mau bù đắp lại phần tu vi trước kia không thể tu luyện, sau đó nhận tổ quy tông thôi! Con là người nhà họ Mạc, cũng phải sửa lại họ.”
Vương Băng Ngưng mới Luyện Khí kỳ tầng một, đến thư viện Vân Sơn thì chẳng tính là gì, thậm chí còn bị người khác khinh thường.
Nhưng Lữ Khinh Nga không quan tâm, con gái của mình không ngu hơn người khác.
Lữ Khinh Nga tin rằng mình có thể bồi dưỡng được cho Vương Băng Ngưng, không chắc có thể theo kịp những người khác nhưng chí ít có thể giúp cô đạt được Trúc Cơ kỳ trước ba mươi tuổi.
Lữ Khinh Nga rất tự tin.
Vương Băng Ngưng trầm ngâm nói: “Mẹ, con nhất định sẽ theo mẹ về thư viện Vân Sơn xem thế nào, nhưng đổi họ thì không cần, hiện tại con dùng cái họ này rất tiện.”
Làm một Vương Băng Ngưng hơn hai mươi năm, đột nhiên bị sửa thành Mạc Băng Ngưng, không được quen cho lắm.
Hơn nữa cái họ Vương này cô nhận từ viện mồ côi, cũng là nhà của cô, hoàn toàn không cần đổi.
Trước kia ở viện mồ côi, trên cơ bản họ của bọn trẻ tương đối giống nhau, đại bộ phận đều lấy chữ “Phúc” làm họ, bình thường thì không sao, nhưng có đôi khi cũng khó xử.
Ví dụ như khi đám trẻ này đã trưởng thành, tham gia vào xã hội, có một đám người vừa nghe thấy họ này đã dễ dàng đoán ra chúng đến từ viện mồ côi, sẽ hơi khinh thường.
Đối với đám trẻ mệnh khổ mà nói, chẳng khác nào lại bị tổn thương.
Cho nên viện mồ côi cải cách, quyết định đổi họ cố định thành một cái họ có tính đại trà hơn.
Đây là một thay đổi rất ấm áp.
Vương Băng Ngưng dùng quen tên này, nghĩ dù về nhà họ Mạc cũng không cần đổi.
Lữ Khinh Nga cười nói: “Được Băng Ngưng, nghe theo con hết, con không muốn sửa thì mẹ không ép con.”
Hiện tại đương nhiên bà không thể ép buộc Vương Băng Ngưng.
Nhưng sau này phải xem tình hình.
Lúc trò chuyện thì Diệp Khuynh Thành quay về, thấy trong phòng khách ấm áp, lập tức hiểu có chuyện gì.
Vương Băng Ngưng vội vàng đứng dậy giới thiệu.
Lữ Khinh Nga cẩn thận đánh giá Diệp Khuynh Thành, trong đôi mắt xếch không khỏi sợ hãi.
Quả là một mỹ nữ duyên dáng!
Tướng mạo vóc người thì không cần nói, khí chất kia còn hơn cả những nữ tu trong Côn Lôn, không hề thua kém chút nào.
Hơn nữa khi Diệp Khuynh Thành chào hỏi bà, khách khí mà không giả vờ, còn để lại chút thanh cao kiêu ngạo, không khiến người khác khó chịu.
Khí chất này rất hợp ý Lữ Khinh Nga.
Cô bé này khiến bà rất thích!
Vương Băng Ngưng cười nói: “Cho tới giờ chị Khuynh Thành rất chăm sóc cho con, chúng con như chị em ruột, à, con còn mấy chị em nữa, sau này có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu mọi người với nhau.”
“Được được.” Lữ Khinh Nga mỉm cười, liên tục gật đầu, ánh mắt dừng lại chỗ Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cháu cũng là người tu luyện sao?”
Nếu Vương Băng Ngưng là người tu luyện, vậy chị em của cô cũng không xa lạ gì với mấy chữ này.
“Đúng vậy thưa cô, cháu mới Luyện Khí tầng năm.” Diệp Khuynh Thành thành thật trả lời.
Cô và Liễu Yên Nhi là người tu luyện sớm nhất, nhưng cũng mới mấy tháng hai người đã từ người mới đạt tới Luyện Khí kỳ tầng năm.
Nếu đặt chung với đám tu võ thì tương đương với tông sư.
Tốc độ này quá nghịch thiên!
Giống như suy đoán trước đó của Lục Vân, các chị của hắn không phải người thường, thiên phú tu luyện cực đỉnh.
Còn Diệp Khuynh Thành thì đỉnh nhất trong tất cả.
Thời gian tu luyện của cô ngắn hơn Liễu Yên Nhi, hơn nữa xuất phát từ việc luôn e dè nên bình thường cũng không đi tìm Lục Vân để nhờ hỗ trợ như Liễu Yên Nhi.
Nhưng cô đồng thời đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng năm với Liễu Yên Nhi.
Có thể thấy thiên phú tu luyện của cô kinh khủng cỡ nào.
Nếu nói tiếc nuối lớn nhất có lẽ là kỳ ngộ của Diệp Khuynh Thành, kém hơn mấy chị em của cô.
Lâm Thanh Đàn có Thanh Đế Huyền Hoả đỉnh, đến Đan Dương tông.
Liễu Yên Nhi có huyết mạch Linh Hồ tộc, không giống người thường.
Vương Băng Ngưng sinh ra trong thế gia tu luyện ở thư viện Vân Sơn. Sau khi cô về nơi đó chắc chắn sẽ có thay đổi lớn.
Về phần các chị em khác, tuy chưa nhìn ra được gì nhưng Diệp Khuynh Thành có trực giác bọn họ cũng không đơn giản.
Trực giác của cô trước nay đều rất chuẩn.
Cho nên trong thời gian này Diệp Khuynh Thành luôn cảm thấy mất mát, giống như mình đang cản bước mọi người.
Nhưng Diệp Khuynh Thành không biết khi cô quan sát những người khác, trực giác cũng rất chuẩn nhưng lại không biết rằng thân phận của mình mới thật sự kinh khủng…
Những chuyện này để nói sau.
Lúc này nghe Diệp khuynh Thành nói mình mới Luyện Khí kỳ, Lữ Khinh Nga cũng thở dài, nói: “Haiz. Mấy đứa ở nơi thế tục thế này đúng là lãng phí thiên phú.”
Luyện Khí kỳ, ở Côn Lôn chẳng khác gì kiến hôi.
Lữ Khinh Nga không hỏi Diệp Khuynh Thành tu luyện mất bao lâu, cũng không suy nghĩ đến gì khác, chỉ nghĩ cô mới Luyện Khí kỳ, thật đáng tiếc.
Nếu bà biết Diệp Khuynh Thành chỉ mất ba tháng đã đạt được tu vi này, có lẽ sẽ nhảy dựng lên tại chỗ, kêu yêu nghiệt.
“Khuynh Thành, hay là cháu và Băng Ngưng theo ta tới thư viện Vân Sơn đi, ta có thể đảm bảo tài nguyên tu luyện ta cho Băng Ngưng, cũng có thể cho cháu.” Lữ Khinh Nga mong đợi nói.
Chưa từng gặp được Lục Vân?
Lữ Khinh Nga vô cùng kinh ngạc.
Đan Dương tông này không quá lớn, huống hồ đã biết Lục Vân chính là đệ tử chân truyền của người canh tháp, đã lâu vậy rồi sao lại không có cơ hội gặp?
Có lẽ là Mạc Thanh Uyển không muốn đi tìm?
Lữ Khinh Nga nặng nề nói:
“Thanh Uyển, con phải biết cơ duyên là thứ có thể gặp không thể cầu, nhất là đối với những người tu luyện như chúng ta, gặp cơ duyên gì cũng phải cố gắng nắm chặt mới được.”
“Ta biết lúc ở thư viện Vân Sơn, con vẫn luôn kiêu ngạo, đến cả Chu Vũ của nhà họ Chu cũng không lọt vào mắt con, nhưng chúng ta giữ giá cũng phải đúng thời điểm! Lục Vân kia rất tốt, nếu là người thừa kế ý chí Thanh Đế, nhất định chính là người có cơ duyên rất lớn, tiền đồ của cậu ta rất rộng mở!”
“Huống hồ, thực lực của cậu ta bây giờ đã kinh khủng như thế, cực kì đáng để con khiêm tốn hạ mình theo đuổi cậu ta, nếu như được cậu ta chọn trúng thì cũng là phúc của con. Trừ những điều này, vẻ ngoài của Lục Vân cũng không hề tầm thường, nhân phẩm cũng tốt, nếu không phải là mẹ con lớn tuổi, đã lập gia đình rồi, chuyện tốt này đâu tới lượt con? Thanh Uyển, mẹ khuyên con một câu, tận dụng thời cơ đi, mất rồi không lấy lại được nữa đâu.”
Lữ Khinh Nga nói những lời đáng sợ như thế, lập tức khiến đôi mắt của Mạc Thanh Uyển trợn to.
Trên người Lục Vân có cơ duyên lớn là điều không thể nghi ngờ, nhưng mẹ bảo nhân phẩm tốt…
Trước kia cái đầu bóng lưỡng đó đã đè con gái mẹ xuống đánh mông, hơn nữa khi đó mẹ còn nói phải trừng phạt Lục Vân thật nghiêm khắc, sao bây giờ lại có thái độ như vậy?
Lật mặt nhanh quá thể.
Mạc Thanh Uyển không nói gì, nhưng cô ấy cũng hiểu ý của mẹ.
Không phải bà muốn cô ấy phải biết tận dụng cơ hội, tích cực một chút sao?
Rụt rè đâu có dùng được.
Mạc Thanh Uyển cười khổ, nói: “Không phải con không tích cực, thời gian vừa qua con rất cố gắng tìm kiếm Lục Vân, nhưng chưa từng thấy anh ta, Hiểu Tuyết có thể làm chứng.”
Thấy con gái không nói dối, Lữ Khinh Nga mới không nói thêm nữa. Nhưng ngay sau đó bà lại thấy buồn phiền. Đến cả người còn không tìm được thì phát triển quan hệ kiểu gì?
Lão hồ ly Cốc Thanh Sơn này nên bị thiên lôi đánh!
Lữ Khinh Nga hoàn toàn không nghĩ vấn đề là do mình, mà âm thầm mắng Cốc Thanh Sơn một trận, tức nghiến răng nghiến lợi.
Lát sau, khóe mắt Lữ Khinh Nga nhìn thấy một bóng đèn lóe sáng… Ấy, phải là một người đầu trọc mới đúng.
Đầu bóng loáng?
Lữ Khinh Nga giật mình, trừng mắt nhìn Mạc Thanh Uyển nói: “Ta nói mấy đứa không chịu tìm cẩn thận mà, không phải vừa đến mẹ đã thấy Lục Vân sao, chờ đấy!”
Nói xong bà đuổi theo cái đầu bóng loáng kia.
Hai người còn lại lấy lại tinh thần, nhìn nhau cười khổ.
Sao bọn họ không rõ, Lữ Khinh Nga cũng giống bọn họ, thấy cái đầu bóng loáng là tưởng Lục Vân.
Quả nhiên, lát sau đã thấy Lữ Khinh Nga hùng hổ quay về.
“Đúng là chuyện kì lạ năm nào cũng có, năm nay còn nhiều hơn, học gì không học, đi học cạo trọc đầu. Còn bảo đây là trào lưu mới của Đan Dương tông, đúng là quái đản!”
Thấy Lữ Khinh Nga thẹn quá hóa giận, Mạc Thanh Uyển nén cười nhưng vẫn không nhịn được mà trêu: “Ấy, mẹ xem bên kia còn có bảy tám Lục Vân nữa kìa.”
Lữ Khinh Nga quay lại nhìn, quả nhiên có bảy tám cái đầu bóng loáng đang đi cạnh nhau.
Nhìn trông rất dở hơi.
Vẻ mặt Lữ Khinh Nga càng xấu hổ hơn.
Bảy tám cái đầu bóng loáng, mặc đồng phục của Đan Dương tông, hình thể mấy người còn tương tự nhau, nhìn từ đằng sau không biết là ai với ai.
Như sinh đôi vậy.
Sinh đôi…
Cơ thể Lữ Khinh Nga run lên, hai mắt thất thần, trên mặt cũng xuất hiện vẻ đau khổ.
Thai đôi!
Hình như Lữ Khinh Nga nhớ lại được chuyện gì. Đó là câu chuyện bà luôn giấu dưới đáy lòng, mãi không muốn nhớ lại.
Đúng là năm đó bà đã sinh ra một cái thai đôi.
Chỉ là chưa đặt tên được thì đã bị người khác trộm mất một đứa.
Lữ Khinh Nga vì chuyện này mà trầm cảm một thời gian dài, mãi mới có thể thoát ra được.
Từ đó về sau, người của nhà họ Mạc không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lữ Khinh Nga, chỉ có thể yên lặng phái người đi tìm, gần như lật cả Côn Lôn lên nhưng không có tin tức gì.
Bọn họ thấy Lữ Khinh Nga suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nên dùng chút thủ đoạn, phong ấn ký ức đó lại.
Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới.
Mãi tới hôm nay khi nhìn thấy mấy cái đầu bóng loáng, bà bỗng liên tưởng đến chữ thai đôi, ký ức bị phong ấn sâu trong trí óc của Lữ Khinh Nga như vỡ ra.
Điên cuồng ào ạt.
“Thai đôi…”
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Mạc Thanh Uyển thấy Lữ Khinh Nga đột nhiên đau đớn ôm đầu nói nhảm cũng hoảng hốt.
“Tỉnh Giang Nam…”
Lữ Khinh Nga ngẩng phắt đầu dậy, nắm chặt lấy cánh tay Mạc Thanh Uyển, móng tay bấm sâu vào thịt cô ấy, khiến Mạc Thanh Uyển hơi nhíu mày.
Nhưng lo âu trong lòng cô ấy còn lớn hơn.
Trước đây cô ấy chưa từng thấy mẹ như thế này.
“Thanh Uyển, đi, bây giờ quay về thư viện Vân Sơn, cùng mẹ đến nhà họ Chu!”
Tâm trạng của Lữ Khinh Nga dao động rất mạnh, hoàn toàn không kịp giải thích đã kéo Mạc Thanh Uyển rời khỏi Đan Dương tông.
Tôn Hiểu Tuyết suy nghĩ một chút cũng theo về, chỉ là khi đến thư viện Vân Sơn rồi thì cô ấy sẽ không theo tới nhà họ Chu nữa.
Có thể khiến cô giáo kích động như thế, tức là chuyện này cực kì nghiêm trọng, Tôn Hiểu Tuyết cảm thấy nếu mình còn đi theo thì không ổn lắm.
Chu Cao Phong đang khó chịu trong nhà.
Nghe người làm bẩm báo Lữ Khinh Nga tới thăm, lão ta khó hiểu vô cùng.
Lữ Khinh Nga vừa xuất hiện đã đưa cây bút Thương Linh kia cho Chu Cao Phong, nói: “Chu gia chủ, cây bút pháp bảo này trả lại cho ông, mong nhà ông có thể trả lời tôi một vấn đề.”
“…”
Chu Cao Phong cúi đầu nhìn cây bút trong tay, thầm oán giận: “Đây không phải pháp bảo tôi vừa đưa cho bà à, sao lại bị coi thành quà đưa lại cho tôi thế này? Hay quá nhỉ?”
Chương 490: Nhận ra nhau
Chu Cao Phong cảm thấy cái người phụ nữ Lữ Khinh Nga này rất đỉnh. Cầm chính pháp bảo của lão ta nói thành quà rồi tặng lại cho mình. Nếu không phải vừa trải qua sự đau buồn vì để tang con trai, tâm trạng không tốt, Chu Cao Phong sẽ muốn chế giễu Lữ Khinh Nga mấy câu.
Chỉ có điều, cầm được bút Thương Linh về là chuyện tốt, Chu Cao Phong nói: “Bà Lữ có chuyện gì muốn hỏi?”
“Tôi muốn biết người nhà họ Chu các ông gặp được con gái tôi ở chỗ nào Giang Nam, có thể cho tôi địa chỉ không?” Lữ Khinh Nga khẩn thiết nói.
Chu Cao Phong bây giờ mới để ý tới Mạc Thanh Uyển đứng sau lưng Lữ Khinh Nga.
Vậy người ở Giang Nam là ai?
Chu Cao Phong hơi khó hiểu, chỉ là vì Lữ Khinh Nga đã trả pháp bảo lại cho mình nên lão ta vẫn đưa cho bà địa chỉ.
“Cảm ơn!”
Lữ Khinh Nga nhận được địa chỉ, tay run lên.
Sau đó, bà dẫn Mạc Thanh Uyển nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Chu Cao Phong hình như ý thức được cái gì.
Hơn hai mươi năm trước, Lữ Khinh Nga sinh Mạc Thanh Uyển ra, không lâu sau đó thì trầm cảm.
Nếu như là người bình thường thì không có gì đáng ngạc nhiên, vì quả thực có tình trạng trầm cảm sau sinh như thế này. Nhưng Lữ Khinh Nga là người tu luyện, khả năng cao sẽ không mắc phải chứng bệnh này.
Lúc ấy có tin đồn Lữ Khinh Nga sinh đôi, chỉ là một trong hai đứa trẻ đó không bao lâu sau đã bị trộm đi.
Vì vậy mới khiến Lữ Khinh Nga bị trầm cảm.
Sau đó nhà họ Mạc bác bỏ tin đồn, nói không hề có chuyện này, sau này ai dám nói linh tinh sẽ không bỏ qua.
Vốn các thế gia chẳng hứng thú lắm với chuyện như thế, mọi người đều rất bận rộn, không ai rảnh đi lo nguyên nhân người khác trầm cảm, nói không có là không có đi!
Chuyện đó dần bị lãng quên, mãi tới vừa nãy nhìn thấy Mạc Thanh Uyển, Chu Cao Phong mới nhớ lại tin đồn trước kia.
Có thể điều đó là thật.
Đúng là Lữ Khinh Nga sinh ra một cặp thai đôi.
Lần này người xuất hiện ở Giang Nam kia có thể là đứa bé đã bị trộm, nếu không Lữ Khinh Nga sẽ không vội vàng như thế.
Nếu không thì làm sao giải thích được chuyện Mạc Thanh Uyển vừa ở Giang Nam, nháy mắt đã về tới Côn Lôn?
Chu Cao Phong nhanh chóng suy ra chân tướng sự việc, đột nhiên cảm thấy ngu cả người.
Ban đầu còn tưởng người ở Giang Nam đúng là Mạc Thanh Uyển, muốn lấy chút tin tức về Chu Vũ từ người đó, bây giờ xem ra là phí công.
Chu Cao Phong đột nhiên thấy chán nản, thậm chí còn thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng con trai mình đã chết còn muốn đi thử Lữ Khinh Nga, bây giờ lại tự dưng giúp Lữ Khinh Nga tìm được đứa con gái thất lạc nhiều năm.
Chán chết!
Đúng là bực mình!
…
Lúc này, ở một nhà nghỉ tại Giang Nam.
Vương Băng Ngưng càng lo lắng hơn, cô có dự cảm rằng chuyện mình đang mong ngóng sẽ tới rất nhanh.
Quả nhiên, Vương Băng Ngưng dự cảm đúng, hơn nữa nó còn đến nhanh hơn cô nghĩ.
Khi nhìn thấy cô gái có vẻ ngoài gần giống mình như đúc kia, cùng với người phụ nữ xinh đẹp đang khóc lóc đứng bên cạnh cô ấy, tâm trạng của Vương Băng Ngưng cực kì phức tạp.
“Con… Con gái…”
Lữ Khinh Nga rơi nước mắt lã chã, vô cùng kích động tiến tới ôm Vương Băng Ngưng vào lòng.
Cảm nhận được cái ôm ấp áp của Lữ Khinh Nga, Vương Băng Ngưng đột nhiên thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào ra.
“Mẹ…”
Vương Băng Ngưng từng nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình sẽ gặp lại cha mẹ như thế nào.
Cô cho rằng khi nhìn thấy họ, cô nhất định sẽ chất vấn vì sao họ lại vứt bỏ mình, nhưng khi thật sự đến khoảnh khắc ấy, Vương Băng Ngưng phát hiện mình không hề kích động như thế.
Chỉ có vui sướng và dịu dàng.
Bởi vì từ ngôn ngữ cơ thể của mẹ, và nước mắt của bà, cô cảm nhận được khi ấy có lẽ có hiểu lầm gì đó.
Giống như chị Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành bị đưa đến trại trẻ mồ côi vì vợ chồng Hướng Quang Vinh và Khương Lam của chị ấy cho rằng chị ấy chết yểu, nên mới đưa tới núi Long Hổ, không ngờ cuối cùng lại lưu lạc tới viện mồ côi Ánh Dương.
Vương Băng Ngưng tin rằng mình cũng có nguyên nhân.
Không có cha mẹ nào ác tới mức vứt bỏ được con gái ruột của mình.
Vương Băng Ngưng không hỏi lý do ngay, lúc này cô chỉ muốn hưởng thụ cái ôm của mẹ.
Những chuyện khác để sau hẵng nói.
Mạc Thanh Uyển đứng bên cạnh thì hoàn toàn ngẩn người.
Trước khi tới đây, cô ấy luôn trong trạng thái mơ hồ, không hiểu vì sao mẹ phải vội vàng kéo mình tới Giang Nam.
Suốt quãng đường đi, Lữ Khinh Nga không hề giải thích chút nào.
Cho tới bây giờ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, một cô gái giống hệt như mình, Mạc Thanh Uyển đột nhiên hiểu ra.
Thì ra mình còn có một người từng nằm cùng bào thai… là chị gái, hay em gái?
Mạc Thanh Uyển không rõ ràng lắm, vì tuổi hai người xấp xỉ nhau, nhìn từ xa không rõ được ai lớn hơn.
“Con gái, đây là chị gái ruột của con, Mạc Thanh Uyển, ra đời trước con mấy phút…”
Hai mẹ con gặp lại, Lữ Khinh Nga đã hoàn toàn nhớ lại chuyện năm đó ký ức bị phong ấn cũng hoàn toàn được cởi bỏ.
Bà rơi nước mắt, gương mặt tràn đầy vui sướng.
Bà nắm chặt tay Vương Băng Ngưng, giới thiệu Mạc Thanh Uyển cho cô, sau đó định nói gì với Mạc Thanh Uyển, nhưng vừa mở miệng thì hơi khựng lại.
Vương Băng Ngưng phản ứng kịp, nói: “Mẹ, con bây giờ tên là Vương Băng Ngưng.”
“À à.” Lữ Khinh Nga gật đầu, giới thiệu: “Thanh Uyển, đây là em gái ruột của con, Băng Ngưng.”
Ba mẹ con lại thấy bùi ngùi.
Vương Băng Ngưng lau khô nước mắt, nói: “Mẹ, chị gái, chúng ta vào trong ngồi.”
“Ừ.”
Ba người chuẩn bị quay vào phòng nghỉ, nhưng lúc chuẩn bị đặt chân vào thì Lữ Khinh Nga đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về một phía ở bên ngoài, quát lên: “Cút!”
Chương 491: Luyện Khí kỳ tầng một
Gần nhà nghỉ có một vị Kim Đan kỳ của nhà họ Chu.
Sau khi Chu Lưu báo cáo tình hình bên này cho Chu Cao Phong xong thì nhanh chóng quay về Giang Nam, đồng thời nghe lời Chu Cao Phong dặn dò, sắp xếp người ở đây canh chừng “Mạc Thanh Uyển”.
Khi thấy hai Mạc Thanh Uyển xuất hiện, vị Kim Đan kỳ này của nhà họ Chu mờ mịt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Sinh đôi.
Xác nhận suy đoán của Chu Cao Phong.
Thấy Lữ Khinh Nga phát hiện ra mình tồn tại, người này đương nhiên không thể rình thêm nữa, thức thời rời đi.
Ở thư viện Vân Sơn, thân phận của Lữ Khinh Nga không thấp, không phải người mà một cấp dưới của nhà họ Chu như hắn có thể trêu vào.
Ba mẹ con Lữ Khinh Nga quay về phòng khách của nhà nghỉ, tâm trạng ổn định hơn nhiều.
Tuy rằng Vương Băng Ngưng không chủ động hỏi nhưng Lữ Khinh Nga sợ cô oán giận nên chủ động nói chuyện năm đó cho Vương Băng Ngưng.
Vương Băng Ngưng cảm thấy thoải mái.
Cô biết năm đó chắc có nguyên nhân bất đắc dĩ gì, thì ra không phải mình bị vứt bỏ mà bị trộm đi.
Lữ Khinh Nga nắm chặt hai tay Vương Băng Ngưng, yêu thương nói: “Băng Ngưng, mấy năm qua con cực khổ rồi.”
Vương Băng Ngưng lắc đầu: “Không khổ…”
Từ khi cô có nhận thức, ngay khi ở viện mồ côi ánh Dương, dù là cô nhi nhưng cô vẫn nhận được sự ấm áp từ nơi đó, có nhiều chị em chơi cùng, không hề cô đơn.
Vương Băng Ngưng kể lại một lần những chuyện cô đã trải qua.
Lữ Khinh Nga nghe cô kể từ lúc biết nhận thức đã ở viện mồ côi, trong lòng hơi nghi hoặc.
Không biết khi ấy là người nào giết Thiên Đạo, trộm gì không trộm lại đi trộm con gái bà.
Trộm đi thì thôi, còn đưa đến một viện mồ côi nhỏ ở Giang Nam.
Có ý đồ gì đây?
Nói bọn họ là kẻ buôn người thì sao không bắt cả hai đi mà chỉ trộm một đứa?
Lữ Khinh Nga thật sự không nghĩ ra, chỉ có thể thầm chửi một câu thiếu đạo đức.
Ở nơi nào đó của Long Quốc, một lão già không đứng đắn trái ôm phải ấp đột nhiên hắt xì, buồn bực nói: “Móa, không biết là tên khốn kiếp kia đang nói bậy gì về bần đạo?”
“Đạo trưởng, ai dám to gan nói xấu đạo trưởng chứ!”
“Đúng đúng! Đạo trưởng chính là thần tiên, người nào chửi ngài sẽ gặp báo ứng!
Hai mỹ nữ ngực to ngồi trong lòng làm bộ làm tịch nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc vòng vàng mà lão đạo sĩ đeo trên cổ.
“Ha ha, nói rất đúng, bần đạo đưa hai vị mỹ nữ đi xem cầu.”
“Ai nha đạo trưởng thật đáng ghét, xem cầu thì xem cầu, sờ người ta làm gì!”
“Đạo trưởng, người ta là con gái ngây thơ đó…”
…
Lần đầu tiên Mạc Thanh Uyển biết mình có em gái song sinh, trừ cảm giác vui sướng vì chị em gặp lại còn có một cảm giác kì lạ không nói nên lời.
Cẩn thận suy nghĩ, cô ấy luôn có chút linh cảm như tia sáng nhỏ nhoi, có thể cảm giác được nhưng không thể bắt được.
Rốt cuộc là do đâu?
Mạc Thanh Uyển rơi vào trầm tư.
Hiển nhiên Lữ Khinh Nga không để ý đến thay đổi của cô ấy, bản thân đang đắm chìm trong niềm vui tìm lại được con gái.
“Băng Ngưng, mẹ nói cho con về thư viện Vân Sơn, con đừng thấy ngạc nhiên gì…”
Lữ Khinh Nga không biết Vương Băng Ngưng đã biết về thư viện Vân Sơn từ miệng lv, hắn còn tri kỷ giới thiệu tình hình bên đó cho cô, chủ yếu là muốn Vương Băng Ngưng nhanh chóng chấp nhận sự thật mình sinh ra trong một thế gia tu luyện.
Dựa theo lẽ thường, đứa trẻ lớn lên bên ngoài Côn Lôn chắc chắn không biết nhiều về người tu luyện, đột nhiên nói cho cô biết thực ra cô đến từ một thế gia trong giới tu luyện, còn nói mình là người tu luyện, có lẽ ai cũng cảm thấy khó mà tin được.
Lữ Khinh Nga chỉ có thể từ từ giới thiệu, nhưng điều khiến Lữ Khinh Nga không ngờ là Vương Băng Ngưng bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.
Nghe tới mấy chữ người tu luyện cô cũng không quá kinh ngạc.
Kỳ lạ.
Đối với người thường mà nói, người tu luyện chẳng khác nào thần tiên, sao có thể bình tĩnh như thế được?
“Mẹ, thực ra những gì mẹ nói con cũng biết rồi.”
“Con cũng biết?” Lữ Khinh Nga kinh ngạc.
“Vâng, một người đàn ông con rất thương yêu nói cho con biết, hơn nữa hiện tại con cũng là người tu luyện.” Vương Băng Ngưng cười hạnh phúc nói.
Lữ Khinh Nga nghiêm túc lên, nói: “Băng Ngưng, con có đàn ông rồi sao, bây giờ đang ở đâu, có thể cho mẹ gặp một lần không?”
Bà muốn xem xem người đàn ông to gan đó là ai.
Nghe con gái nói thì hình như đó cũng là một người tu luyện, nhưng dù thế cũng chưa chắc đã xứng đôi với con gái mình.
Lữ Khinh Nga nghĩ như vậy nhưng sẽ không nói ra.
Dù sao cũng mới làm quen lại với con gái, nhiều chuyện phải từ từ giải quyết.
Cho nên Lữ Khinh Nga chỉ nói muốn gặp người kia chứ không nói thêm gì khác.
Vương Băng Ngưng lắc đầu nói: “Cậu ấy ra ngoài làm việc, có lẽ phải một thời gian nữa mới về nhà.”
“Chậc, đúng là quá đáng tiếc, mẹ còn muốn nhìn thấy con rể tương lai sớm một chút!”
Lữ Khinh Nga giả vờ thở dài một tiếng, chỉ là khi nói mấy chữ “con rể tương lai”, rõ ràng nhấn mạnh một chút, giống như cắn răng nhả ra.
Vương Băng Ngưng không phát hiện ra điều gì lạ.
Lữ Khinh Nga đột nhiên sáng mắt, nói: “Băng Ngưng, con vừa nói con cũng là người tu luyện ư? Bây giờ con đang ở cảnh giới gì, có thể nói cho mẹ biết không?”
Từ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, bà không cảm nhận được khí tức của người tu luyện.
“À… mới Luyện Khí kỳ tầng một.”
Vương Băng Ngưng gãi gãi đầu, rất thẹn thùng nói.
Luyện Khí kỳ…
Hơn nữa mới tầng một?
Chương 492: Trực giác của Diệp Khuynh Thành
Lữ Khinh Nga vô cùng đau lòng, lấy gen tốt của bà và chồng, con gái sinh ra chắc chắn sẽ có tư chất không tệ.
Nếu như Vương Băng Ngưng không bị người trộm đi, bình thường lớn lên ở thư viện Vân sơn thì chắc chắn không chỉ mới Luyện Khí kỳ ở độ tuổi này.
Tên trộm thiếu đạo đức quả thực không thể chết tử tế!
Lữ Khinh Nga lại chửi bới!
Thực ra bà không biết thời gian Vương Băng Ngưng trở thành người tu luyện quá ngắn, có thể tới Luyện Khí kỳ tầng một đã là thiên phú dị bẩm rồi.
Đổi lại những người khác, trong thời gian ngắn như vậy có khi còn chưa ngưng tụ được chân khí.
“Băng Ngưng, quay về thư viện Vân Sơn, mẹ sẽ dùng hết sức bồi dưỡng cho con, mau mau bù đắp lại phần tu vi trước kia không thể tu luyện, sau đó nhận tổ quy tông thôi! Con là người nhà họ Mạc, cũng phải sửa lại họ.”
Vương Băng Ngưng mới Luyện Khí kỳ tầng một, đến thư viện Vân Sơn thì chẳng tính là gì, thậm chí còn bị người khác khinh thường.
Nhưng Lữ Khinh Nga không quan tâm, con gái của mình không ngu hơn người khác.
Lữ Khinh Nga tin rằng mình có thể bồi dưỡng được cho Vương Băng Ngưng, không chắc có thể theo kịp những người khác nhưng chí ít có thể giúp cô đạt được Trúc Cơ kỳ trước ba mươi tuổi.
Lữ Khinh Nga rất tự tin.
Vương Băng Ngưng trầm ngâm nói: “Mẹ, con nhất định sẽ theo mẹ về thư viện Vân Sơn xem thế nào, nhưng đổi họ thì không cần, hiện tại con dùng cái họ này rất tiện.”
Làm một Vương Băng Ngưng hơn hai mươi năm, đột nhiên bị sửa thành Mạc Băng Ngưng, không được quen cho lắm.
Hơn nữa cái họ Vương này cô nhận từ viện mồ côi, cũng là nhà của cô, hoàn toàn không cần đổi.
Trước kia ở viện mồ côi, trên cơ bản họ của bọn trẻ tương đối giống nhau, đại bộ phận đều lấy chữ “Phúc” làm họ, bình thường thì không sao, nhưng có đôi khi cũng khó xử.
Ví dụ như khi đám trẻ này đã trưởng thành, tham gia vào xã hội, có một đám người vừa nghe thấy họ này đã dễ dàng đoán ra chúng đến từ viện mồ côi, sẽ hơi khinh thường.
Đối với đám trẻ mệnh khổ mà nói, chẳng khác nào lại bị tổn thương.
Cho nên viện mồ côi cải cách, quyết định đổi họ cố định thành một cái họ có tính đại trà hơn.
Đây là một thay đổi rất ấm áp.
Vương Băng Ngưng dùng quen tên này, nghĩ dù về nhà họ Mạc cũng không cần đổi.
Lữ Khinh Nga cười nói: “Được Băng Ngưng, nghe theo con hết, con không muốn sửa thì mẹ không ép con.”
Hiện tại đương nhiên bà không thể ép buộc Vương Băng Ngưng.
Nhưng sau này phải xem tình hình.
Lúc trò chuyện thì Diệp Khuynh Thành quay về, thấy trong phòng khách ấm áp, lập tức hiểu có chuyện gì.
Vương Băng Ngưng vội vàng đứng dậy giới thiệu.
Lữ Khinh Nga cẩn thận đánh giá Diệp Khuynh Thành, trong đôi mắt xếch không khỏi sợ hãi.
Quả là một mỹ nữ duyên dáng!
Tướng mạo vóc người thì không cần nói, khí chất kia còn hơn cả những nữ tu trong Côn Lôn, không hề thua kém chút nào.
Hơn nữa khi Diệp Khuynh Thành chào hỏi bà, khách khí mà không giả vờ, còn để lại chút thanh cao kiêu ngạo, không khiến người khác khó chịu.
Khí chất này rất hợp ý Lữ Khinh Nga.
Cô bé này khiến bà rất thích!
Vương Băng Ngưng cười nói: “Cho tới giờ chị Khuynh Thành rất chăm sóc cho con, chúng con như chị em ruột, à, con còn mấy chị em nữa, sau này có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu mọi người với nhau.”
“Được được.” Lữ Khinh Nga mỉm cười, liên tục gật đầu, ánh mắt dừng lại chỗ Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cháu cũng là người tu luyện sao?”
Nếu Vương Băng Ngưng là người tu luyện, vậy chị em của cô cũng không xa lạ gì với mấy chữ này.
“Đúng vậy thưa cô, cháu mới Luyện Khí tầng năm.” Diệp Khuynh Thành thành thật trả lời.
Cô và Liễu Yên Nhi là người tu luyện sớm nhất, nhưng cũng mới mấy tháng hai người đã từ người mới đạt tới Luyện Khí kỳ tầng năm.
Nếu đặt chung với đám tu võ thì tương đương với tông sư.
Tốc độ này quá nghịch thiên!
Giống như suy đoán trước đó của Lục Vân, các chị của hắn không phải người thường, thiên phú tu luyện cực đỉnh.
Còn Diệp Khuynh Thành thì đỉnh nhất trong tất cả.
Thời gian tu luyện của cô ngắn hơn Liễu Yên Nhi, hơn nữa xuất phát từ việc luôn e dè nên bình thường cũng không đi tìm Lục Vân để nhờ hỗ trợ như Liễu Yên Nhi.
Nhưng cô đồng thời đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng năm với Liễu Yên Nhi.
Có thể thấy thiên phú tu luyện của cô kinh khủng cỡ nào.
Nếu nói tiếc nuối lớn nhất có lẽ là kỳ ngộ của Diệp Khuynh Thành, kém hơn mấy chị em của cô.
Lâm Thanh Đàn có Thanh Đế Huyền Hoả đỉnh, đến Đan Dương tông.
Liễu Yên Nhi có huyết mạch Linh Hồ tộc, không giống người thường.
Vương Băng Ngưng sinh ra trong thế gia tu luyện ở thư viện Vân Sơn. Sau khi cô về nơi đó chắc chắn sẽ có thay đổi lớn.
Về phần các chị em khác, tuy chưa nhìn ra được gì nhưng Diệp Khuynh Thành có trực giác bọn họ cũng không đơn giản.
Trực giác của cô trước nay đều rất chuẩn.
Cho nên trong thời gian này Diệp Khuynh Thành luôn cảm thấy mất mát, giống như mình đang cản bước mọi người.
Nhưng Diệp Khuynh Thành không biết khi cô quan sát những người khác, trực giác cũng rất chuẩn nhưng lại không biết rằng thân phận của mình mới thật sự kinh khủng…
Những chuyện này để nói sau.
Lúc này nghe Diệp khuynh Thành nói mình mới Luyện Khí kỳ, Lữ Khinh Nga cũng thở dài, nói: “Haiz. Mấy đứa ở nơi thế tục thế này đúng là lãng phí thiên phú.”
Luyện Khí kỳ, ở Côn Lôn chẳng khác gì kiến hôi.
Lữ Khinh Nga không hỏi Diệp Khuynh Thành tu luyện mất bao lâu, cũng không suy nghĩ đến gì khác, chỉ nghĩ cô mới Luyện Khí kỳ, thật đáng tiếc.
Nếu bà biết Diệp Khuynh Thành chỉ mất ba tháng đã đạt được tu vi này, có lẽ sẽ nhảy dựng lên tại chỗ, kêu yêu nghiệt.
“Khuynh Thành, hay là cháu và Băng Ngưng theo ta tới thư viện Vân Sơn đi, ta có thể đảm bảo tài nguyên tu luyện ta cho Băng Ngưng, cũng có thể cho cháu.” Lữ Khinh Nga mong đợi nói.
Bình luận facebook