Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
Bỗng nhiên Lâm Côn cảm thấy bi ai trong lòng, bi ai thay cho Hàn Duy Chính, bi ai thay cho Hàn Tâm. Hàn Duy Chính một lòng muốn thông qua con gái mình để có thể kết được liên minh với Tưởng Thiên Đức, từ đó đạt được những bước đột phá về mặt chính trị, nhưng lại không biết rằng Tưởng Thiên Đức có dự tính tương tự. Còn Hàn Tâm trong lần xem mắt lần này chẳng qua chỉ đóng vai trò một con cờ, một con cờ bị cha của cô nắm trong tay, một con cờ bị ba người nhà Tưởng Thiên Đức tính kế.
Phòng bên cạnh nói gì, vợ chồng Dư Tông Hoa không nghe được, thính lực của Lâm Côn vượt hơn hẳn so với người thường nhưng cũng chỉ có thể nghe loáng thoáng, anh âm thầm nghiến răng, nhất định không được để ba kẻ súc vật cũng không bằng bên kia đạt được mục đích!
Khoảng mười phút sau ba người nhà Hàn Duy Chính tới, nếu theo như phân hạng cấp bậc quan trường, thì Hàn Duy Chính ở trên cao rất nhiều so với Tưởng Thiên Đức, chỉ có điều khi bạn phải nhờ tới người khác hoặc là bạn gửi gắm hy vọng nơi người khác, thì cái cấp bậc lớn nhỏ trong quan trường nó không còn quan trọng nữa. Trong đoạn đối thoại giữa Tưởng Thiên Đức và Hàn Duy Chính, có thể nghe ra được sự khách khí của Hàn Duy Chính đối với Tưởng Thiên Đức, Tưởng Thiên Đức vốn là người lớn lên ở Liêu Cương, lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm, mối quan hệ nhân mạch trong tay có thể nói là thứ mà Hàn Duy Chính không thể nào so bì nổi.
Sau khi đơn giản chào hỏi và nói chuyện vài câu, ba người nhà Hàn Duy Chính ngồi xuống, Tưởng Thiên Đức gọi phục vụ tới, tối hôm nay là ngày con trai ông ta xem mắt, bữa ăn này lý ra là do ông ta mời, nhân viên phục vụ mang lên sáu thực đơn sáng vàng lấp lánh, đưa vào tay từng người, nghe Tưởng Thiên Đức cười nói: “Bí thư Hàn, bữa cơm hôm nay tôi mời, ba người nhà ông tuyệt đối đứng khách khí nhé.”
Người hai nhà vừa nói chuyện vừa chọn thức ăn, bầu không khí hết sức hòa hợp, chỉ có điều Hàn Tâm một mực yên lặng không nói lời nào, Tưởng Đào thì luôn làm vẻ ân cần nhìn cô, trong đôi mắt gian tà ấy ánh lên thứ ánh sáng gian xảo màu xanh lục, cái tên cả ngày tinh trùng bò lên đầu này sớm đã dùng ánh mắt lột sạch đồ trên người Hàn Tâm rồi.
Đã tới lúc Lâm Côn ra sân rồi, anh nói một câu với vợ chồng Dư Tông Hoa rồi đi tới phòng bên cạnh.
Vạn Quốc Thực Phủ là một nhà hàng lớn năm sao, từ phục vụ đến đồ ăn, tất cả tất cả mọi mặt đều là đẳng cấp hạng nhất, ở cửa mỗi phòng đều có hai nhân viên phục vụ chuyên đứng canh ở đó, luôn sẵn sàng nghe các vị khách trong đó sai khiến.
Lâm Côn mỉm cười với hai nhân viên phục vụ, chỉ vào cửa phòng nói: “Tôi có hẹn trước với người trong phòng.” Rồi đưa tay lên gõ cửa, không đợi người trong phòng trả lời, anh đẩy cửa bước vào.
Hai nhà đang nói chuyện sôi nổi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, liền sau đó thấy một người con trai trẻ tuổi bước vào phòng, ngoài Hàn Tâm ra, năm người còn lại đều sững người, cho rằng cái người này đi nhầm phòng rồi.
“Thật ngại quá, tôi tới muộn rồi.” Lâm Côn cười rất áy náy, sau đó đi vòng qua ngồi xuống bên cạnh Hàn Tâm, rồi kêu to lên với người phục vụ bên ngoài: “Phục vụ, phiền cho thêm một bộ chén đũa.”
Ngoài Hàn Tâm ra, năm người còn lại đều kinh ngạc, ánh mắt không hiểu gì nhìn thẳng vào Lâm Côn đang mang bộ mặt rất thản nhiên, rồi lại quay qua nhìn nhau, sau khi đã chắc chắn không ai biết thằng nhóc này, Tưởng Thiên Đức hỏi Lâm Côn: “Cậu trai trẻ, có phải cậu vào nhầm phòng rồi không?”
Tưởng Thiên Đức mỉm cười, dáng vẻ nhìn thì cũng có thể tính là hiền hòa thân ái, nhưng trong lòng ông ta nghĩ gì thì không ai biết được.
Lâm Côn nhận lấy thực đơn do nhân viên phục vụ mang lên, mở ra rồi bình thản nói: “Không đâu, tôi với Hàn Tâm đã hẹn trước rồi.”
Ánh mắt của mọi người đồng thời đổ dồn về phía Hàn Tâm, Hàn Tâm rất thoải mái thẳng thắn, cằm hơi nghếch lên nói: “Không sai, là con kêu Lâm Côn tới, cha mẹ, trước giờ con không nói với hai người, con đã có bạn trai rồi.”
Sắc mặt vợ chồng Hàn Duy Chính trở nên khó coi, Hàn Tâm tiếp tục nói: “Cha mẹ, đây là Lâm Côn.”
Lâm Côn rõ ràng rất biết phối hợp, anh đứng lên chủ động vươn tay về phía hai vợ chồng Hàn Duy Chính nói: “Xin chào chú thím.”
Vợ chồng Hàn Duy Chính không thèm để tâm tới Lâm Côn, mà cứ nhìn con gái của bọn họ, trong ánh mắt ấy là sự xấu hổ tức giận không nói ra lời, vốn dĩ hôm nay tới đây để xem mặt, nhưng kết quả ra thế này thì thành ra cái gì đây.
Vợ chồng Tưởng Thiên Đức bên cạnh đó cũng không kiềm chế được nữa, cảm giác khó chịu như thể mình vừa bị táng một cái tát vào thẳng mặt, Tưởng Thiên Đức ho khan một tiếng, nói với Hàn Duy Chính: “Bí thư Hàn, rốt cuộc là có chuyện gì đây?”
Hàn Duy Chính không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tưởng Thiên Đức mà quay ra nghiêm khắc nói với Hàn Tâm: “Hàn Tâm, con giải thích cho cha nghe!”
Thái độ Hàn Tâm rất thản nhiên, nói: “Cha, con có bạn trai cũng cần phải giải thích sao?”
Bốp!!!
Một cái tát vung lên thẳng vào mặt Hàn Tâm, Hàn Duy Chính tức giận nói: “Con có còn là con gái của cha không, ai cho con làm ra cái trò không biết chừng mực ý tứ thế này, giờ con lập tức đuổi ngay cái thằng này ra khỏi đây cho cha!”
Gương mặt trắng mịn của Hàn Tâm hằn lên năm dấu tay, nhưng cô vẫn quật cường bướng bỉnh nói: “Không!”
Hàn Duy Chính lại giơ tay lên định đánh, bị mẹ của Hàn Tâm là Từ Khiết ngăn lại, Từ Khiết nói: “Ông già kia, ông muốn đánh chết con gái đấy à!”
Hàn Duy Chính giận dữ nói: “Bà bỏ tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cái đứa con không biết nghe lời này!”
Lâm Côn móc điện thoại ra vứt lên trước mặt Hàn Duy Chính, điềm nhiên cười nói: “Chú Hàn, địa vị chính trị đúng là quan trọng thật, nhưng chú cũng phải nghĩ cho kỹ, người chú muốn con gái mình xem mặt là loại người như thế nào.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên chiếc di động, Hàn Tâm cũng nhìn Lâm Côn bằng ánh mắt không hiểu, Lâm Côn tiếp tục cười nói: “Mở ra xem đi, bên trong có đồ rất hay ho đó, chắc chắn sẽ không làm chú thất vọng đâu.”
Hàn Duy Chính hít một hơi thật sâu, cầm lấy di động trong tay, cái di động loại nhái này thao tác rất đơn giản, sau khi mở vào màn hình, trực tiếp nhảy ra bộ sưu tập ảnh mà trước đó Lâm Côn đã mở sẵn, từng bức hình khỏa thân da thịt lồ lộ đập vào mắt, những hình ảnh bên trong đó tục tĩu không diễn tả nổi thành lời, nhân vật nam chính là người ngồi bên cạnh với dáng vẻ chó má, Tưởng Đào.
Vợ chồng Hàn Duy Chính cũng có hiểu đôi chút về Tưởng Đào, nhưng dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được rằng Tưởng Đào lại là loại người bẩn thỉu thế này, theo như ngày tháng của những bức hình chụp này, liên tiếp hai ngày anh ta đổi luôn qua hai nhóm gái gọi.
Lâm Côn tự mình rót cho mình một cốc đồ uống, uống một ngụm rồi cười nói: “Chú Hàn, chú muốn gả con gái cho người như vậy thì cho dù chức vị của chú có ngồi cao hơn nữa, cũng không thể tính là thành công đâu nhỉ. Chú không làm tròn chức trách của một người làm cha, đến con gái ruột của mình chú cũng không sắp xếp được không bảo vệ được, thì làm sao mà chăm lo cho nhân dân? Cháu có nghe nói chú là một người thuộc phái thực lực lo cho nước cho dân, hoàn toàn khác với cái đám làm giả để lấy thành tích.”
Hàn Duy Chính bị Lâm Côn nói cho khuôn mặt già của đỏ bừng, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Đức, ánh mắt không giấu được sự tức giận, thầm nói trong lòng: “Tôi tin tưởng ông như thế, muốn kết làm thông gia với ông, nhưng con trai của ông lại là cái loại không ra gì cả! Cuộc đời của con gái tôi suýt chút nữa bị con trai ông phá hỏng rồi!”
Biểu cảm trên khuôn mặt của vợ chồng Tưởng Thiên Đức cũng rất khó coi, nói gì thì nói Hàn Duy Chính cũng quyền cao chức trọng, hôm nay cần dùng tới ông ta thì mới chủ động đề cập tới việc kết làm thông gia, nói một cách khác, với vẻ ngoài của Hàn Tâm, cùng địa vị chính trị của Hàn Duy Chính muốn liên kết hôn nhân với gia tộc tốt hơn chắc chắn không phải là việc khó khăn gì.
Hàn Duy Chính vứt chiếc di động xuống trước mặt Tưởng Thiên Đức, nói: “Bí thư Tưởng, anh tự mình xem đi.”
Tưởng Thiên Đức cầm chiếc di động lên, vợ rồi con cùng quây lại nhìn, sau khi nhìn thấy những bức hình trong điện thoại, khuôn mặt Vu Thục Hoa đỏ bừng, quay đầu qua tát thẳng vào mặt Tưởng Đào nói: “Mày xem mày đi, sao mày không giữ được tí thể diện nào cho mẹ, cả ngày chỉ biết trèo lên bụng của đám đàn bà, sao tao lại sinh ra một đứa con trai như mày thế này!”
Cái tát này của Vu Thục Hoa là cái tát thật, Tưởng Đào không được ngoan ngoãn như Hàn Tâm, ngoan ngoãn ngồi chịu đòn, quay người lùi ra sau thế là tránh thoát được. Anh ta cũng biết mình đuối lý, quay đầu vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nhìn Lâm Côn hỏi: “Đây... Làm sao có thể thế chứ, mày làm thế nào được, làm sao mày chụp được!”
Lâm Côn thản nhiên cười nói: “Có gì khó đâu, mày bỏ tiền ra tìm phụ nữ, tao cũng bỏ tiền ra cho mấy người phụ nữ đó chụp mày thôi, trái phải gì cũng đều kiếm được tiền, nếu mày là mấy người phụ nữ bán thân kiếm tiền đó, mày có làm hay không?”
Tưởng Đào giận dữ nghiến răng nghiến lợi, gào lên: “Con mẹ mày, dám bẫy tao, mày có tin tao cho mày chết không!”
Lâm Côn cười điềm nhiên nói: “Ở thành phố Trung Cảng, mày thật sự không làm tao chết được đâu, nhưng tao lại hoàn toàn có thể làm cho... Các người, chết!” Ánh mắt Lâm Côn trở nên sắc nhọn như dao, sát khí ầm ầm cuộn lên, quét một lượt ba người nhà Tưởng Thiên Đức.
Lòng Tưởng Thiên Đức, Vu Thục Hoa, Tưởng Đào đồng loạt run sợ, bọn họ trước giờ chưa bị người khác nhìn như đóng đinh như thế, cảm giác này giống như đang ở trên thảo nguyên hoang vu bát ngát bị một con rắn hổ mang nhìn chằm chằm vào.
Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nụ cười lạnh lùng đó khiến người ta thấy một cảm giác gian tà quái dị không nói lên lời. Trong căn phòng, không một ai lên tiếng, bầu không khí như thể đông cứng âm độ vậy, chân mày Hàn Duy Chính nhíu lại, không thể không thầm đánh giá người trẻ tuổi này, người trẻ tuổi này có một loại khí chất toát ra mà không thể diễn đạt được là gì, khí chất này hoàn toàn có được là nhờ vào sự tự tin mạnh mẽ, nhưng sự tự tin của anh ta từ đâu mà có?
Tiếp đó, Lâm Côn còn quá đáng hơn, nói thẳng với cả nhà Tưởng Thiên Đức: “Tôi cho các người ba phút mau chóng biến mất khỏi mắt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí, ở đây là địa bàn của tôi, lời tôi nói là số một.”
Cả nhà Tưởng Thiên Đức run lên, đường đường là Phó Bí thư đảng ủy tỉnh Liêu Cương nhưng lại bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà nói thế này, tuyệt đối là lần đầu tiên. Vu Thục Hoa cũng là một thương nhân thành công, bình thường dù đi tới đâu cũng được người ta kính nể, làm gì có chuyện bị một người trẻ tuổi hùng hùng hổ hổ trắng trợn đe dọa như thế, hơn nữa lại còn trước mặt Bí thư tỉnh ủy Hàn Duy Chính, điều này khiến cho mặt bà ta nóng hừng hực đỏ bừng lên.
Tưởng Đào gào rú lên, dù gì cũng là tuổi trẻ sốc nỗi, máu nóng xông lên não, chẳng thèm quan tâm tới điều gì nữa, đứng dậy tức giận gào lên với Lâm Côn: “Mẹ kiếp, mày là cái thá gì, có biết cha mẹ tao có thân phận gì không, chỉ một ngón út của hai người thôi cũng đủ nghiền chết mày rồi...”
Không đợi cho tới khi Tưởng Đào mắng xong, Lâm Côn cầm ngay ly trà trong tay đập thẳng vào mặt Tưởng Đào, sức ném của chiếc ly này không hề nhẹ, Tưởng Đào hét lên thảm thiết... Á!!! Với sống mũi là trung tâm của khuôn mặt, đã bị bầm dập nở hoa, máu tươi đỏ hồng nhanh chóng trào ra, nhỏ xuống đất tí tách tí tách.
“Á!”
Thấy con trai bị đánh, Vu Thục Hoa thét lên chói tai, lập tức ôm lấy con nói: “Tiểu Đào, con không sao chứ?”
Tưởng Thiên Đức phẫn nộ đứng lên, gào lên về phía Lâm Côn: “Tao không tin trên đời không còn pháp luật gì nữa!” Nói rồi, ông ta cầm di động ra chuẩn bị gọi cảnh sát, Lâm Côn không vội vàng, chỉ lấy ra một con dao dọc giấy, con dao dọc giấy này bình thường thôi, có điều lúc này xuất hiện ở đây lại khiến người ta cảm thấy lạnh run.
Tạch tạch tạch tạch...
Lưỡi dao được đẩy ra từng chút từng chút một, Lâm Côn điềm nhiên nói: “Trước khi cảnh sát tới đây, sợ là nơi đây đã có một vụ án mạng giết người xảy ra, còn như kết quả điều tra cuối cùng của vụ án thế nào, sợ là bí thư Tưởng không thể thấy được rồi.”
Tay Tưởng Thiên Đức khựng lại, trong lòng ông ta không phục nhưng ông ta không thể không thừa nhận rằng, ông ta đã bị người trẻ tuổi ăn mặc cũng gọn gàng nhưng ánh mắt u ám lạnh lẽo này làm cho sợ chết khiếp.
Sững người ra tầm hai giây, Tưởng Thiên Đức để điện thoại xuống, nói với Vu Thục Hoa: “Bà xã, đỡ con trai, chúng ta đi!”
Cả nhà Tưởng Thiên Đức thảm hại đi ra khỏi phòng ăn, trước khi đi còn u oán liếc nhìn Hàn Duy Chính, đợi cả nhà Tưởng Thiên Đức đi khỏi phòng xong, Hàn Duy Chính trừng mắt nhìn Hàn Tâm, “Nhìn xem con tìm được người bạn trai tốt thế nào!” rồi đứng dậy nói với Từ Khiết: “Từ, chúng ta đi!”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Đợi đã...”
Phòng bên cạnh nói gì, vợ chồng Dư Tông Hoa không nghe được, thính lực của Lâm Côn vượt hơn hẳn so với người thường nhưng cũng chỉ có thể nghe loáng thoáng, anh âm thầm nghiến răng, nhất định không được để ba kẻ súc vật cũng không bằng bên kia đạt được mục đích!
Khoảng mười phút sau ba người nhà Hàn Duy Chính tới, nếu theo như phân hạng cấp bậc quan trường, thì Hàn Duy Chính ở trên cao rất nhiều so với Tưởng Thiên Đức, chỉ có điều khi bạn phải nhờ tới người khác hoặc là bạn gửi gắm hy vọng nơi người khác, thì cái cấp bậc lớn nhỏ trong quan trường nó không còn quan trọng nữa. Trong đoạn đối thoại giữa Tưởng Thiên Đức và Hàn Duy Chính, có thể nghe ra được sự khách khí của Hàn Duy Chính đối với Tưởng Thiên Đức, Tưởng Thiên Đức vốn là người lớn lên ở Liêu Cương, lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm, mối quan hệ nhân mạch trong tay có thể nói là thứ mà Hàn Duy Chính không thể nào so bì nổi.
Sau khi đơn giản chào hỏi và nói chuyện vài câu, ba người nhà Hàn Duy Chính ngồi xuống, Tưởng Thiên Đức gọi phục vụ tới, tối hôm nay là ngày con trai ông ta xem mắt, bữa ăn này lý ra là do ông ta mời, nhân viên phục vụ mang lên sáu thực đơn sáng vàng lấp lánh, đưa vào tay từng người, nghe Tưởng Thiên Đức cười nói: “Bí thư Hàn, bữa cơm hôm nay tôi mời, ba người nhà ông tuyệt đối đứng khách khí nhé.”
Người hai nhà vừa nói chuyện vừa chọn thức ăn, bầu không khí hết sức hòa hợp, chỉ có điều Hàn Tâm một mực yên lặng không nói lời nào, Tưởng Đào thì luôn làm vẻ ân cần nhìn cô, trong đôi mắt gian tà ấy ánh lên thứ ánh sáng gian xảo màu xanh lục, cái tên cả ngày tinh trùng bò lên đầu này sớm đã dùng ánh mắt lột sạch đồ trên người Hàn Tâm rồi.
Đã tới lúc Lâm Côn ra sân rồi, anh nói một câu với vợ chồng Dư Tông Hoa rồi đi tới phòng bên cạnh.
Vạn Quốc Thực Phủ là một nhà hàng lớn năm sao, từ phục vụ đến đồ ăn, tất cả tất cả mọi mặt đều là đẳng cấp hạng nhất, ở cửa mỗi phòng đều có hai nhân viên phục vụ chuyên đứng canh ở đó, luôn sẵn sàng nghe các vị khách trong đó sai khiến.
Lâm Côn mỉm cười với hai nhân viên phục vụ, chỉ vào cửa phòng nói: “Tôi có hẹn trước với người trong phòng.” Rồi đưa tay lên gõ cửa, không đợi người trong phòng trả lời, anh đẩy cửa bước vào.
Hai nhà đang nói chuyện sôi nổi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, liền sau đó thấy một người con trai trẻ tuổi bước vào phòng, ngoài Hàn Tâm ra, năm người còn lại đều sững người, cho rằng cái người này đi nhầm phòng rồi.
“Thật ngại quá, tôi tới muộn rồi.” Lâm Côn cười rất áy náy, sau đó đi vòng qua ngồi xuống bên cạnh Hàn Tâm, rồi kêu to lên với người phục vụ bên ngoài: “Phục vụ, phiền cho thêm một bộ chén đũa.”
Ngoài Hàn Tâm ra, năm người còn lại đều kinh ngạc, ánh mắt không hiểu gì nhìn thẳng vào Lâm Côn đang mang bộ mặt rất thản nhiên, rồi lại quay qua nhìn nhau, sau khi đã chắc chắn không ai biết thằng nhóc này, Tưởng Thiên Đức hỏi Lâm Côn: “Cậu trai trẻ, có phải cậu vào nhầm phòng rồi không?”
Tưởng Thiên Đức mỉm cười, dáng vẻ nhìn thì cũng có thể tính là hiền hòa thân ái, nhưng trong lòng ông ta nghĩ gì thì không ai biết được.
Lâm Côn nhận lấy thực đơn do nhân viên phục vụ mang lên, mở ra rồi bình thản nói: “Không đâu, tôi với Hàn Tâm đã hẹn trước rồi.”
Ánh mắt của mọi người đồng thời đổ dồn về phía Hàn Tâm, Hàn Tâm rất thoải mái thẳng thắn, cằm hơi nghếch lên nói: “Không sai, là con kêu Lâm Côn tới, cha mẹ, trước giờ con không nói với hai người, con đã có bạn trai rồi.”
Sắc mặt vợ chồng Hàn Duy Chính trở nên khó coi, Hàn Tâm tiếp tục nói: “Cha mẹ, đây là Lâm Côn.”
Lâm Côn rõ ràng rất biết phối hợp, anh đứng lên chủ động vươn tay về phía hai vợ chồng Hàn Duy Chính nói: “Xin chào chú thím.”
Vợ chồng Hàn Duy Chính không thèm để tâm tới Lâm Côn, mà cứ nhìn con gái của bọn họ, trong ánh mắt ấy là sự xấu hổ tức giận không nói ra lời, vốn dĩ hôm nay tới đây để xem mặt, nhưng kết quả ra thế này thì thành ra cái gì đây.
Vợ chồng Tưởng Thiên Đức bên cạnh đó cũng không kiềm chế được nữa, cảm giác khó chịu như thể mình vừa bị táng một cái tát vào thẳng mặt, Tưởng Thiên Đức ho khan một tiếng, nói với Hàn Duy Chính: “Bí thư Hàn, rốt cuộc là có chuyện gì đây?”
Hàn Duy Chính không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tưởng Thiên Đức mà quay ra nghiêm khắc nói với Hàn Tâm: “Hàn Tâm, con giải thích cho cha nghe!”
Thái độ Hàn Tâm rất thản nhiên, nói: “Cha, con có bạn trai cũng cần phải giải thích sao?”
Bốp!!!
Một cái tát vung lên thẳng vào mặt Hàn Tâm, Hàn Duy Chính tức giận nói: “Con có còn là con gái của cha không, ai cho con làm ra cái trò không biết chừng mực ý tứ thế này, giờ con lập tức đuổi ngay cái thằng này ra khỏi đây cho cha!”
Gương mặt trắng mịn của Hàn Tâm hằn lên năm dấu tay, nhưng cô vẫn quật cường bướng bỉnh nói: “Không!”
Hàn Duy Chính lại giơ tay lên định đánh, bị mẹ của Hàn Tâm là Từ Khiết ngăn lại, Từ Khiết nói: “Ông già kia, ông muốn đánh chết con gái đấy à!”
Hàn Duy Chính giận dữ nói: “Bà bỏ tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cái đứa con không biết nghe lời này!”
Lâm Côn móc điện thoại ra vứt lên trước mặt Hàn Duy Chính, điềm nhiên cười nói: “Chú Hàn, địa vị chính trị đúng là quan trọng thật, nhưng chú cũng phải nghĩ cho kỹ, người chú muốn con gái mình xem mặt là loại người như thế nào.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên chiếc di động, Hàn Tâm cũng nhìn Lâm Côn bằng ánh mắt không hiểu, Lâm Côn tiếp tục cười nói: “Mở ra xem đi, bên trong có đồ rất hay ho đó, chắc chắn sẽ không làm chú thất vọng đâu.”
Hàn Duy Chính hít một hơi thật sâu, cầm lấy di động trong tay, cái di động loại nhái này thao tác rất đơn giản, sau khi mở vào màn hình, trực tiếp nhảy ra bộ sưu tập ảnh mà trước đó Lâm Côn đã mở sẵn, từng bức hình khỏa thân da thịt lồ lộ đập vào mắt, những hình ảnh bên trong đó tục tĩu không diễn tả nổi thành lời, nhân vật nam chính là người ngồi bên cạnh với dáng vẻ chó má, Tưởng Đào.
Vợ chồng Hàn Duy Chính cũng có hiểu đôi chút về Tưởng Đào, nhưng dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được rằng Tưởng Đào lại là loại người bẩn thỉu thế này, theo như ngày tháng của những bức hình chụp này, liên tiếp hai ngày anh ta đổi luôn qua hai nhóm gái gọi.
Lâm Côn tự mình rót cho mình một cốc đồ uống, uống một ngụm rồi cười nói: “Chú Hàn, chú muốn gả con gái cho người như vậy thì cho dù chức vị của chú có ngồi cao hơn nữa, cũng không thể tính là thành công đâu nhỉ. Chú không làm tròn chức trách của một người làm cha, đến con gái ruột của mình chú cũng không sắp xếp được không bảo vệ được, thì làm sao mà chăm lo cho nhân dân? Cháu có nghe nói chú là một người thuộc phái thực lực lo cho nước cho dân, hoàn toàn khác với cái đám làm giả để lấy thành tích.”
Hàn Duy Chính bị Lâm Côn nói cho khuôn mặt già của đỏ bừng, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Đức, ánh mắt không giấu được sự tức giận, thầm nói trong lòng: “Tôi tin tưởng ông như thế, muốn kết làm thông gia với ông, nhưng con trai của ông lại là cái loại không ra gì cả! Cuộc đời của con gái tôi suýt chút nữa bị con trai ông phá hỏng rồi!”
Biểu cảm trên khuôn mặt của vợ chồng Tưởng Thiên Đức cũng rất khó coi, nói gì thì nói Hàn Duy Chính cũng quyền cao chức trọng, hôm nay cần dùng tới ông ta thì mới chủ động đề cập tới việc kết làm thông gia, nói một cách khác, với vẻ ngoài của Hàn Tâm, cùng địa vị chính trị của Hàn Duy Chính muốn liên kết hôn nhân với gia tộc tốt hơn chắc chắn không phải là việc khó khăn gì.
Hàn Duy Chính vứt chiếc di động xuống trước mặt Tưởng Thiên Đức, nói: “Bí thư Tưởng, anh tự mình xem đi.”
Tưởng Thiên Đức cầm chiếc di động lên, vợ rồi con cùng quây lại nhìn, sau khi nhìn thấy những bức hình trong điện thoại, khuôn mặt Vu Thục Hoa đỏ bừng, quay đầu qua tát thẳng vào mặt Tưởng Đào nói: “Mày xem mày đi, sao mày không giữ được tí thể diện nào cho mẹ, cả ngày chỉ biết trèo lên bụng của đám đàn bà, sao tao lại sinh ra một đứa con trai như mày thế này!”
Cái tát này của Vu Thục Hoa là cái tát thật, Tưởng Đào không được ngoan ngoãn như Hàn Tâm, ngoan ngoãn ngồi chịu đòn, quay người lùi ra sau thế là tránh thoát được. Anh ta cũng biết mình đuối lý, quay đầu vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nhìn Lâm Côn hỏi: “Đây... Làm sao có thể thế chứ, mày làm thế nào được, làm sao mày chụp được!”
Lâm Côn thản nhiên cười nói: “Có gì khó đâu, mày bỏ tiền ra tìm phụ nữ, tao cũng bỏ tiền ra cho mấy người phụ nữ đó chụp mày thôi, trái phải gì cũng đều kiếm được tiền, nếu mày là mấy người phụ nữ bán thân kiếm tiền đó, mày có làm hay không?”
Tưởng Đào giận dữ nghiến răng nghiến lợi, gào lên: “Con mẹ mày, dám bẫy tao, mày có tin tao cho mày chết không!”
Lâm Côn cười điềm nhiên nói: “Ở thành phố Trung Cảng, mày thật sự không làm tao chết được đâu, nhưng tao lại hoàn toàn có thể làm cho... Các người, chết!” Ánh mắt Lâm Côn trở nên sắc nhọn như dao, sát khí ầm ầm cuộn lên, quét một lượt ba người nhà Tưởng Thiên Đức.
Lòng Tưởng Thiên Đức, Vu Thục Hoa, Tưởng Đào đồng loạt run sợ, bọn họ trước giờ chưa bị người khác nhìn như đóng đinh như thế, cảm giác này giống như đang ở trên thảo nguyên hoang vu bát ngát bị một con rắn hổ mang nhìn chằm chằm vào.
Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nụ cười lạnh lùng đó khiến người ta thấy một cảm giác gian tà quái dị không nói lên lời. Trong căn phòng, không một ai lên tiếng, bầu không khí như thể đông cứng âm độ vậy, chân mày Hàn Duy Chính nhíu lại, không thể không thầm đánh giá người trẻ tuổi này, người trẻ tuổi này có một loại khí chất toát ra mà không thể diễn đạt được là gì, khí chất này hoàn toàn có được là nhờ vào sự tự tin mạnh mẽ, nhưng sự tự tin của anh ta từ đâu mà có?
Tiếp đó, Lâm Côn còn quá đáng hơn, nói thẳng với cả nhà Tưởng Thiên Đức: “Tôi cho các người ba phút mau chóng biến mất khỏi mắt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí, ở đây là địa bàn của tôi, lời tôi nói là số một.”
Cả nhà Tưởng Thiên Đức run lên, đường đường là Phó Bí thư đảng ủy tỉnh Liêu Cương nhưng lại bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà nói thế này, tuyệt đối là lần đầu tiên. Vu Thục Hoa cũng là một thương nhân thành công, bình thường dù đi tới đâu cũng được người ta kính nể, làm gì có chuyện bị một người trẻ tuổi hùng hùng hổ hổ trắng trợn đe dọa như thế, hơn nữa lại còn trước mặt Bí thư tỉnh ủy Hàn Duy Chính, điều này khiến cho mặt bà ta nóng hừng hực đỏ bừng lên.
Tưởng Đào gào rú lên, dù gì cũng là tuổi trẻ sốc nỗi, máu nóng xông lên não, chẳng thèm quan tâm tới điều gì nữa, đứng dậy tức giận gào lên với Lâm Côn: “Mẹ kiếp, mày là cái thá gì, có biết cha mẹ tao có thân phận gì không, chỉ một ngón út của hai người thôi cũng đủ nghiền chết mày rồi...”
Không đợi cho tới khi Tưởng Đào mắng xong, Lâm Côn cầm ngay ly trà trong tay đập thẳng vào mặt Tưởng Đào, sức ném của chiếc ly này không hề nhẹ, Tưởng Đào hét lên thảm thiết... Á!!! Với sống mũi là trung tâm của khuôn mặt, đã bị bầm dập nở hoa, máu tươi đỏ hồng nhanh chóng trào ra, nhỏ xuống đất tí tách tí tách.
“Á!”
Thấy con trai bị đánh, Vu Thục Hoa thét lên chói tai, lập tức ôm lấy con nói: “Tiểu Đào, con không sao chứ?”
Tưởng Thiên Đức phẫn nộ đứng lên, gào lên về phía Lâm Côn: “Tao không tin trên đời không còn pháp luật gì nữa!” Nói rồi, ông ta cầm di động ra chuẩn bị gọi cảnh sát, Lâm Côn không vội vàng, chỉ lấy ra một con dao dọc giấy, con dao dọc giấy này bình thường thôi, có điều lúc này xuất hiện ở đây lại khiến người ta cảm thấy lạnh run.
Tạch tạch tạch tạch...
Lưỡi dao được đẩy ra từng chút từng chút một, Lâm Côn điềm nhiên nói: “Trước khi cảnh sát tới đây, sợ là nơi đây đã có một vụ án mạng giết người xảy ra, còn như kết quả điều tra cuối cùng của vụ án thế nào, sợ là bí thư Tưởng không thể thấy được rồi.”
Tay Tưởng Thiên Đức khựng lại, trong lòng ông ta không phục nhưng ông ta không thể không thừa nhận rằng, ông ta đã bị người trẻ tuổi ăn mặc cũng gọn gàng nhưng ánh mắt u ám lạnh lẽo này làm cho sợ chết khiếp.
Sững người ra tầm hai giây, Tưởng Thiên Đức để điện thoại xuống, nói với Vu Thục Hoa: “Bà xã, đỡ con trai, chúng ta đi!”
Cả nhà Tưởng Thiên Đức thảm hại đi ra khỏi phòng ăn, trước khi đi còn u oán liếc nhìn Hàn Duy Chính, đợi cả nhà Tưởng Thiên Đức đi khỏi phòng xong, Hàn Duy Chính trừng mắt nhìn Hàn Tâm, “Nhìn xem con tìm được người bạn trai tốt thế nào!” rồi đứng dậy nói với Từ Khiết: “Từ, chúng ta đi!”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Đợi đã...”
Bình luận facebook