Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288
“Đã đủ chưa?” Lâm Côn ngẩng đầu cười với Hàn Tâm, Hàn Tâm gật đầu, Lâm Côn buông tay ra, gã đàn ông ngu ngốc tỏ ra phong cách trực tiếp ngã xuống đất, sống dở chết dở kêu lên thảm thiết.
Lâm Côn đứng thẳng người, vẫy tay với người phụ trách quán cà phê, khuôn mặt đầy thiện ý, tươi cười nói: “Cô tính xem tổng cộng là bao nhiêu tiền.”
Người phụ trách quán cà phê phục hồi tinh thần lại, bước tới tính toán, thật ra cũng không có tổn thất bao nhiêu, dựa theo sự phá hoại phần cứng mà tính thì quý giá nhất chính là chai rượu vang vừa bị đập bể lúc nãy, cũng không phải là rượu vang gì, thật ra giá cả cũng chỉ có mấy chục tệ, chỉ có điều trưng bày trong quán cà phê nên giá tăng lên gấp mấy lần.
Lúc người phụ trách tính đến chai rượu vang kia, Lâm Côn cười cắt ngang: “Tôi nói, chai rượu này không nên tính cho tôi chứ, lại không phải là do tôi đập bể, còn có cái bàn và cái ghế này cũng không phải là tôi đụng hỏng đâu.”
Người phụ trách này cạn lời, nếu trừ ra chai rượu và bàn ghế bị đụng hỏng cùng với dụng cụ trà để trên bàn ra thì cũng đâu có tổn thất gì, nếu như vậy thì ngay cả một xu cũng không thể tính cho Lâm Côn được.
Người phụ trách không vui nói: “Thưa ngài, không phải anh nói hôm nay tổn thất ở đây anh sẽ bồi thường sao? Sao giờ lại nói thế?”
Lâm Côn cười nói: “Người đẹp, cô đừng kích động, không phải là tôi quỵt nợ, chỉ là món nợ này phải tính rõ ràng một chút.” Anh nói xong quay đầu lại nhìn về phía người bạn của gã đàn ông ngu ngốc tỏ ra phong cách kia, cười nói: “Anh xem tiền này có phải là nên do bạn của anh trả không?” Vừa nói vừa chỉ gã đàn ông sống dở chết dở dưới đất.
Người bạn của gã đàn ngu ngốc vội vàng nói : “Nên do bạn của tôi trả, nên do bạn của tôi trả...” Trán của anh ta đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc nãy anh ta còn muốn đứng lên giúp đỡ bạn của anh ta, kết quả bị Lâm Côn trực tiếp dọa sợ chết khiếp, sau khi nhìn thấy qua Lâm Côn đánh người, anh ta cũng cảm thấy may mắn là mình không có kích động quá mức, nếu không sợ rằng bây giờ mình cũng giống như bạn mình trở thành con cá chết nằm dưới đất.
“Ha...” Lâm Côn cười nói: “Nếu như anh đã nói như vậy, vậy thì phiền anh trả tiền này cho bạn anh đi, ở đây cũng không có chuyện gì liên quan đến tôi nữa rồi, thế nào người anh em, anh không có ý kiến gì chứ?”
“Tôi không có ý kiến.”
Lâm Côn cười cười quay đầu lại nói với người phụ trách quán cà phê: “Chuyện đã giải quyết xong rồi, ở đây không có chuyện gì của tôi chứ?”
Người phụ trách quán cà phê cạn lời không nói chuyện, cho dù thế nào chỉ cần tổn thất của quán cà phê có người đứng ra bồi thường là được rồi,.Còn về đánh nhau gây ra ảnh hưởng không tốt cho quán cà phê, cô ta chỉ có thể nhịn, bởi vì cô ta đã ý thức rõ ràng, người đàn ông lông bông trước mắt này là một kẻ vô lại.
Lâm Côn lại quay đầu nói với bạn của người đàn ông ngu ngốc: “Đúng rồi, bạn của anh khiến tôi rất không vui, vì thế chi phí ngày hôm nay ở chỗ này của tôi có phải là do anh ta trả không? Anh thấy thế nào, có ý kiến gì không?”
Người bạn của gã đàn ông ngu ngốc vẻ mặt đưa đám nói: “Tôi không có ý kiến.”
Lâm Côn cười nói: “Được rồi, vậy thì anh trả giúp đi.” Anh nói xong thì quay đầu trở lại chỗ ngồi, những người trước sau trong lòng không phục anh lúc này cũng đều yên lặng cúi đầu, chỉ sợ là mình vì một chút sơ ý cuối cùng lại rơi vào kết cục giống như người đàn ông ngu ngốc nằm dưới đất kia.
Trải qua dày vò như vậy, Lâm Côn và Hàn Tâm cũng không còn hứng thú về bàn bạc công việc nữa, hai người ra khỏi quán cà phê. Sau khi hai người ngồi trên chiếc Jetta cũ, Lâm Côn lái xe đến một bờ biển vắng vẻ, tìm một chỗ mát đậu xe, mở cửa sổ xe hứng gió biển, anh cười hỏi Hàn Tâm: “Chúng ta nói tiếp chứ?”
Hàn Tâm liếc anh nói: “Sao anh đánh người lại đánh ác như vậy chứ, anh không sợ lỡ tay đánh chết người sao?”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Từ trước tới giờ anh không nương tay với người nên đánh, còn về đánh chết người à, trên tay anh biết nặng nhẹ mà.”
Hàn Tâm nghịch tóc của mình, đột nhiên ánh mắt buồn bã nhìn nước biển trong vắt ở phía xa, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp giống như phủ lên một lớp đau thương, cô thở dài nói: “Bây giờ em bắt đầu lo lắng rồi.”
Lâm Côn không hiểu cười hỏi: “Em lo lắng cái gì?”
Hàn Tâm nói: “Em sợ em không làm chủ được vận mệnh của mình, giống như chuyện đã được vẽ xong quỹ đạo, chỉ có thể làm theo ý nguyện của người khác, đối với em cuộc đời sau này của em giống như một vùng biển đen tối, em như kẻ mất đi đôi chân rơi vào trong đó, đang vùng vẫy, đang tuyệt vọng, đang kêu gào nhưng lại không thay đổi được gì.”
Những lời nói đầy tâm trạng của Hàn Tâm khiến Lâm Côn hơi sững sờ, chỉ có điều thông qua lời của Hàn Tâm và vẻ mặt của cô, dường như anh có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cô, có một số cô gái trong những gia tộc lớn, nhìn có vẻ như có cuộc sống cơm nó áo ấm, trên thực tế sau lưng bọn họ đều che giấu sự bất đắc dĩ không ai biết được. Cứ lấy Hàn Tâm mà nói đi, cô là một cô gái, cô cũng khát khao có một tình yêu thuộc về mình, tìm một người đàn ông mình thích, ở cạnh nhau cả đời, sinh những đứa con thuộc về bọn họ, cả đời không lo chuyện ăn uống là được rồi, yêu cầu của cô không cao hơn người bình thường, nhưng hiện thực lại vô vàn khó khăn.
Im lặng ngắn ngủi khiến bầu không khí giống như đông cứng lại, sau vài giây Lâm Côn phá vỡ im lặng, vẻ mặt vô lại không còn nữa, đổi lại thành một nụ cười mỉm, anh hỏi: “Nhà của em làm gì?”
Hàn Tâm quay đầu nhìn anh, cười khổ nói: “Cái này quan trọng sao?”
Lâm Côn cười nói: “Nói quan trọng thì quan trọng, nói không quan trọng thì cũng không quan trọng, không phải em nói biết người biết ta sao, cùng lúc với việc hiểu rõ thằng nhóc trong hình anh cũng phải hiểu về cha mẹ em mới được chứ, như vậy mới có thể làm ít được nhiều.”
Hàn Tâm cười cười, nhìn Lâm Côn nói: “Nếu em nói cha em là bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, anh có cảm thấy rất kinh ngạc không?”
“Woa!” Lâm Côn thật sự rất kinh ngạc, chẳng qua lại không quá khoa trương như dáng vẻ của anh, sau đó rất lưu manh nói một câu: “Không ngờ anh lại ngủ được với con gái của bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, lời to rồi!”
“Anh!” Hàn Tâm tức đến cắn chặt môi, vươn tay ra nhéo cánh tay Lâm Côn, khiến Lâm Côn đau đến nhe răng, kêu khổ nói: “Anh nói là sự thật mà, cô bé này sao còn ra tay đánh người chứ!”
“Ai bảo anh nói những lời khó nghe như vậy?” Hàn Tâm giận phừng phừng nói.
“Anh nói đều là sự thật.” Lâm Côn nhe răng cười nói: “Ban đầu anh cảm thấy điều kiện gia đình của em không tệ, nhưng không nghĩ tới em lại là con gái của bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, ha ha lần này anh phát tài rồi.”
“Anh… Anh còn nói!” Ánh mắt của Hàn Tâm như mũi tên lạnh lẽo trừng Lâm Côn.
“Được rồi, trong lòng anh trộm mừng là được rồi, không nói ra khiến người đẹp giận nữa.” Lâm Côn sờ sờ cằm, cười rồi hỏi tiếp: “Em là con gái của bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, vậy thằng nhóc trong hình không phải càng lợi hại hơn sao?”
Hàn Tâm nhìn Lâm Côn nói: “Tại sao anh lại nói như vậy?”
Lâm Côn không cấm kỵ nói: “Người có thể khiến cho bí thư tỉnh ủy cống hiến con gái để nịnh nọt, có thể là người bình thường sao? Thật ra anh thấy dáng vẻ của tên nhóc kia cũng không tệ, cũng có văn hóa, có thể cho anh biết tại sao em lại không thích anh ta không?”
Hàn Tâm liếc Lâm Côn nói: “Nếu em nói là vì gặp phải anh, anh có tin không?”
Lâm Côn nói:”Đương nhiên anh không tin.”
Hàn Tâm hỏi ngược lại: “Tại sao anh không tin?”
Lâm Côn chỉ vào gương mặt của Hàn Tâm nói: “Anh lại không phải là đứa bé ba tuổi, vẻ mặt hiện giờ của em không giống như đang nói thật.”
Hàn Tâm nói: “Vẻ mặt của em làm sao?”
Lâm Côn nói: “Rõ ràng là đang dỗi.”
Hàn Tâm thở dài một hơi nói: “Người đàn ông trong hình tên là Tưởng Đào, em và anh ta quen biết rất lâu rồi, cha của anh ta là phó bí thư Đảng ủy tỉnh Liêu Cương. Sở dĩ cha em muốn em cưới anh ta là vì cha em muốn tiến thêm một bước nữa trên bản đồ quyền lực của tỉnh Liêu Cương. Mặc dù cha em là bí thư tỉnh ủy nhưng mãi cũng không đối chọi nổi với Vu Khánh Nguyên chủ tịch tỉnh sinh ra và lớn lên ở đây, liên hợp với Tưởng Thiên Đức cha của Tưởng Đào là một cơ hội. Lần liên hôn này không tính là cha em nịnh bợ Tưởng Thiên Đức, mà là xây dựng trên cơ sở hai bên cùng có lợi.”
Lâm Côn giống như hiểu được gật gật đầu, anh luôn không quá nhạy cảm với vấn đề chính trị, nhưng sự lợi hại trong đó anh có thể nghe hiểu được, cha của Hàn Tâm Hàn Duy Chính muốn làm nhân vật đứng đầu trên bản đồ chính trị của tỉnh Liêu Cương, nhưng thực lực của người được sinh ra và lớn lên ở đây chủ tịch tỉnh Vu Khánh Nguyên lại lớn hơn ông ấy. Muốn đè Vu Chính Nguyên để bước lên một bước, Hàn Chính bắt buộc phải có đủ sức mạnh liên hợp, mà phó bí thư đảng ủy lại là lựa chọn đầu tiên.
“Cha của em tại sao không liên hợp với bí thư đảng ủy Dư Tông Hoa chứ? Theo anh được biết Dư Tông Hoa cũng có một đứa con trai.”
“Anh quen với bác Dư sao?” Hàn Tâm kỳ lạ nhìn Lâm Côn.
“Anh có nghe nói qua.” Lâm Côn cười nói: “Trước đây anh làm lính ở Mạc Bắc, đã từng gặp qua con trai Dư Tông Hoa, Dư Chí Kiên, dáng vẻ của tên nhóc đó cũng không tệ, các phương diện làm người cũng không tệ, sao cha của em không...”
Hàn Tâm cắt ngang nói: “Chuyện bên trong anh không biết đâu, thật sự bác Dư càng thích hợp với Tưởng Thiên Đức hơn, từ góc độ lợi ích mà nói, bác Dư có thể đè ép Tưởng Thiên Đức, chỉ có điều bác Dư làm người bình thản, trên chính trị không muốn làm chuyện gì táo bạo, quan trọng nhất ông ấy cả đời thanh cao, không thể nào tham dự vào sự đua tranh chính trị này được. Trước đây khi cha em nói qua qua với ông ấy chuyện liên hôn, đã bị ông ấy từ chối, quan trọng nhất là...”
“Là cái gì?”
“Từ nhỏ em đã quen biết với anh Chí Kiên, quan hệ giữa hai chúng em vẫn luôn rất tốt, hai người chúng em càng giống anh em hơn, không thể nào trở thành vợ chồng được.”
“Cũng không chắc chắn. Giữa nam và nữ còn có tình bạn trong sáng sao?” Lâm Côn cười nói.
“Anh tin hay không thì tùy anh.” Hàn Tâm cười nói: “Không nghĩ tới thế giới này nhỏ như vậy, anh lại quen biết với anh Chí Kiên.”
“Ha ha, thế giới này quả thật không lớn.” Lâm Côn cười nói: “Em còn chưa nói cho anh biết tại sao em không thích Tưởng Đào chứ? Thằng nhóc đó thoạt nhìn điều kiện bên ngoài không tệ, bối cảnh gia đình cũng không tệ, là một bạch mã hoàng tử có thể lựa chọn.”
“Anh ta là một tên khốn kiếp!” Tâm trạng của Hàn Tâm đột nhiên hơi kích động, nói: “Trong mắt em anh ta là một kẻ cặn bã, nếu không phải anh ta thì Mễ Lan bạn tốt nhất của em sẽ không chết, anh ta là người đàn ông thối tha, sở khanh không có lương tâm ép chết bạn em, cả đời này cho dù em có chết, cũng tuyệt đối không gả cho anh ta đâu.”
“Mễ Lan bạn tốt nhất của em à?”
“Mễ Lan là bạn của em từ nhỏ đến lớn, khi học cấp hai thì bạn ấy yêu Tưởng Đào, năm lớp chín thì phát hiện mình có thai, sau khi Tưởng Đào biết được chẳng những không chịu trách nhiệm, còn nói đứa bé kia không phải là của anh ta, không chỉ có thế anh ta còn nói chia tay với Mễ Lan, sau đó lại thân thiết với một học sinh khác trong trường. Mễ Lan quá thương tâm đã nhảy từ trên tầng thượng của trường học xuống… Là cái tên khốn nạn Tưởng Đào kia giết chết Mễ Lan.” Hàn Tâm càng nói càng kích động, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lâm Côn nhìn thấy mà đau lòng, vươn tay ra ôm cô vào lòng, Hàn Tâm nhào vào lòng Lâm Côn khóc nức nở, tiếng khóc đó giống như tiếng khóc của đứa bé mất đi món đồ chơi mà mình yêu quý nhất.
Lâm Côn cũng không hỏi Hàn Tâm xem cha mẹ cô có biết chuyện này hay không, đổi một cách nói khác chính là làm sao có thể không biết chứ, nếu đã biết Tưởng Đào là loại người như vậy, còn cố đẩy con gái vào hố lửa trong này chắc chắn là có chuyện khó nói. Còn về rốt cuộc là chuyện khó nói gì đã không quan trọng rồi, quan trọng nhất là anh phải giải cứu cô gái tội nghiệp mà anh đang ôm trong lòng ...
Lâm Côn đứng thẳng người, vẫy tay với người phụ trách quán cà phê, khuôn mặt đầy thiện ý, tươi cười nói: “Cô tính xem tổng cộng là bao nhiêu tiền.”
Người phụ trách quán cà phê phục hồi tinh thần lại, bước tới tính toán, thật ra cũng không có tổn thất bao nhiêu, dựa theo sự phá hoại phần cứng mà tính thì quý giá nhất chính là chai rượu vang vừa bị đập bể lúc nãy, cũng không phải là rượu vang gì, thật ra giá cả cũng chỉ có mấy chục tệ, chỉ có điều trưng bày trong quán cà phê nên giá tăng lên gấp mấy lần.
Lúc người phụ trách tính đến chai rượu vang kia, Lâm Côn cười cắt ngang: “Tôi nói, chai rượu này không nên tính cho tôi chứ, lại không phải là do tôi đập bể, còn có cái bàn và cái ghế này cũng không phải là tôi đụng hỏng đâu.”
Người phụ trách này cạn lời, nếu trừ ra chai rượu và bàn ghế bị đụng hỏng cùng với dụng cụ trà để trên bàn ra thì cũng đâu có tổn thất gì, nếu như vậy thì ngay cả một xu cũng không thể tính cho Lâm Côn được.
Người phụ trách không vui nói: “Thưa ngài, không phải anh nói hôm nay tổn thất ở đây anh sẽ bồi thường sao? Sao giờ lại nói thế?”
Lâm Côn cười nói: “Người đẹp, cô đừng kích động, không phải là tôi quỵt nợ, chỉ là món nợ này phải tính rõ ràng một chút.” Anh nói xong quay đầu lại nhìn về phía người bạn của gã đàn ông ngu ngốc tỏ ra phong cách kia, cười nói: “Anh xem tiền này có phải là nên do bạn của anh trả không?” Vừa nói vừa chỉ gã đàn ông sống dở chết dở dưới đất.
Người bạn của gã đàn ngu ngốc vội vàng nói : “Nên do bạn của tôi trả, nên do bạn của tôi trả...” Trán của anh ta đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc nãy anh ta còn muốn đứng lên giúp đỡ bạn của anh ta, kết quả bị Lâm Côn trực tiếp dọa sợ chết khiếp, sau khi nhìn thấy qua Lâm Côn đánh người, anh ta cũng cảm thấy may mắn là mình không có kích động quá mức, nếu không sợ rằng bây giờ mình cũng giống như bạn mình trở thành con cá chết nằm dưới đất.
“Ha...” Lâm Côn cười nói: “Nếu như anh đã nói như vậy, vậy thì phiền anh trả tiền này cho bạn anh đi, ở đây cũng không có chuyện gì liên quan đến tôi nữa rồi, thế nào người anh em, anh không có ý kiến gì chứ?”
“Tôi không có ý kiến.”
Lâm Côn cười cười quay đầu lại nói với người phụ trách quán cà phê: “Chuyện đã giải quyết xong rồi, ở đây không có chuyện gì của tôi chứ?”
Người phụ trách quán cà phê cạn lời không nói chuyện, cho dù thế nào chỉ cần tổn thất của quán cà phê có người đứng ra bồi thường là được rồi,.Còn về đánh nhau gây ra ảnh hưởng không tốt cho quán cà phê, cô ta chỉ có thể nhịn, bởi vì cô ta đã ý thức rõ ràng, người đàn ông lông bông trước mắt này là một kẻ vô lại.
Lâm Côn lại quay đầu nói với bạn của người đàn ông ngu ngốc: “Đúng rồi, bạn của anh khiến tôi rất không vui, vì thế chi phí ngày hôm nay ở chỗ này của tôi có phải là do anh ta trả không? Anh thấy thế nào, có ý kiến gì không?”
Người bạn của gã đàn ông ngu ngốc vẻ mặt đưa đám nói: “Tôi không có ý kiến.”
Lâm Côn cười nói: “Được rồi, vậy thì anh trả giúp đi.” Anh nói xong thì quay đầu trở lại chỗ ngồi, những người trước sau trong lòng không phục anh lúc này cũng đều yên lặng cúi đầu, chỉ sợ là mình vì một chút sơ ý cuối cùng lại rơi vào kết cục giống như người đàn ông ngu ngốc nằm dưới đất kia.
Trải qua dày vò như vậy, Lâm Côn và Hàn Tâm cũng không còn hứng thú về bàn bạc công việc nữa, hai người ra khỏi quán cà phê. Sau khi hai người ngồi trên chiếc Jetta cũ, Lâm Côn lái xe đến một bờ biển vắng vẻ, tìm một chỗ mát đậu xe, mở cửa sổ xe hứng gió biển, anh cười hỏi Hàn Tâm: “Chúng ta nói tiếp chứ?”
Hàn Tâm liếc anh nói: “Sao anh đánh người lại đánh ác như vậy chứ, anh không sợ lỡ tay đánh chết người sao?”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Từ trước tới giờ anh không nương tay với người nên đánh, còn về đánh chết người à, trên tay anh biết nặng nhẹ mà.”
Hàn Tâm nghịch tóc của mình, đột nhiên ánh mắt buồn bã nhìn nước biển trong vắt ở phía xa, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp giống như phủ lên một lớp đau thương, cô thở dài nói: “Bây giờ em bắt đầu lo lắng rồi.”
Lâm Côn không hiểu cười hỏi: “Em lo lắng cái gì?”
Hàn Tâm nói: “Em sợ em không làm chủ được vận mệnh của mình, giống như chuyện đã được vẽ xong quỹ đạo, chỉ có thể làm theo ý nguyện của người khác, đối với em cuộc đời sau này của em giống như một vùng biển đen tối, em như kẻ mất đi đôi chân rơi vào trong đó, đang vùng vẫy, đang tuyệt vọng, đang kêu gào nhưng lại không thay đổi được gì.”
Những lời nói đầy tâm trạng của Hàn Tâm khiến Lâm Côn hơi sững sờ, chỉ có điều thông qua lời của Hàn Tâm và vẻ mặt của cô, dường như anh có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cô, có một số cô gái trong những gia tộc lớn, nhìn có vẻ như có cuộc sống cơm nó áo ấm, trên thực tế sau lưng bọn họ đều che giấu sự bất đắc dĩ không ai biết được. Cứ lấy Hàn Tâm mà nói đi, cô là một cô gái, cô cũng khát khao có một tình yêu thuộc về mình, tìm một người đàn ông mình thích, ở cạnh nhau cả đời, sinh những đứa con thuộc về bọn họ, cả đời không lo chuyện ăn uống là được rồi, yêu cầu của cô không cao hơn người bình thường, nhưng hiện thực lại vô vàn khó khăn.
Im lặng ngắn ngủi khiến bầu không khí giống như đông cứng lại, sau vài giây Lâm Côn phá vỡ im lặng, vẻ mặt vô lại không còn nữa, đổi lại thành một nụ cười mỉm, anh hỏi: “Nhà của em làm gì?”
Hàn Tâm quay đầu nhìn anh, cười khổ nói: “Cái này quan trọng sao?”
Lâm Côn cười nói: “Nói quan trọng thì quan trọng, nói không quan trọng thì cũng không quan trọng, không phải em nói biết người biết ta sao, cùng lúc với việc hiểu rõ thằng nhóc trong hình anh cũng phải hiểu về cha mẹ em mới được chứ, như vậy mới có thể làm ít được nhiều.”
Hàn Tâm cười cười, nhìn Lâm Côn nói: “Nếu em nói cha em là bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, anh có cảm thấy rất kinh ngạc không?”
“Woa!” Lâm Côn thật sự rất kinh ngạc, chẳng qua lại không quá khoa trương như dáng vẻ của anh, sau đó rất lưu manh nói một câu: “Không ngờ anh lại ngủ được với con gái của bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, lời to rồi!”
“Anh!” Hàn Tâm tức đến cắn chặt môi, vươn tay ra nhéo cánh tay Lâm Côn, khiến Lâm Côn đau đến nhe răng, kêu khổ nói: “Anh nói là sự thật mà, cô bé này sao còn ra tay đánh người chứ!”
“Ai bảo anh nói những lời khó nghe như vậy?” Hàn Tâm giận phừng phừng nói.
“Anh nói đều là sự thật.” Lâm Côn nhe răng cười nói: “Ban đầu anh cảm thấy điều kiện gia đình của em không tệ, nhưng không nghĩ tới em lại là con gái của bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, ha ha lần này anh phát tài rồi.”
“Anh… Anh còn nói!” Ánh mắt của Hàn Tâm như mũi tên lạnh lẽo trừng Lâm Côn.
“Được rồi, trong lòng anh trộm mừng là được rồi, không nói ra khiến người đẹp giận nữa.” Lâm Côn sờ sờ cằm, cười rồi hỏi tiếp: “Em là con gái của bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Cương, vậy thằng nhóc trong hình không phải càng lợi hại hơn sao?”
Hàn Tâm nhìn Lâm Côn nói: “Tại sao anh lại nói như vậy?”
Lâm Côn không cấm kỵ nói: “Người có thể khiến cho bí thư tỉnh ủy cống hiến con gái để nịnh nọt, có thể là người bình thường sao? Thật ra anh thấy dáng vẻ của tên nhóc kia cũng không tệ, cũng có văn hóa, có thể cho anh biết tại sao em lại không thích anh ta không?”
Hàn Tâm liếc Lâm Côn nói: “Nếu em nói là vì gặp phải anh, anh có tin không?”
Lâm Côn nói:”Đương nhiên anh không tin.”
Hàn Tâm hỏi ngược lại: “Tại sao anh không tin?”
Lâm Côn chỉ vào gương mặt của Hàn Tâm nói: “Anh lại không phải là đứa bé ba tuổi, vẻ mặt hiện giờ của em không giống như đang nói thật.”
Hàn Tâm nói: “Vẻ mặt của em làm sao?”
Lâm Côn nói: “Rõ ràng là đang dỗi.”
Hàn Tâm thở dài một hơi nói: “Người đàn ông trong hình tên là Tưởng Đào, em và anh ta quen biết rất lâu rồi, cha của anh ta là phó bí thư Đảng ủy tỉnh Liêu Cương. Sở dĩ cha em muốn em cưới anh ta là vì cha em muốn tiến thêm một bước nữa trên bản đồ quyền lực của tỉnh Liêu Cương. Mặc dù cha em là bí thư tỉnh ủy nhưng mãi cũng không đối chọi nổi với Vu Khánh Nguyên chủ tịch tỉnh sinh ra và lớn lên ở đây, liên hợp với Tưởng Thiên Đức cha của Tưởng Đào là một cơ hội. Lần liên hôn này không tính là cha em nịnh bợ Tưởng Thiên Đức, mà là xây dựng trên cơ sở hai bên cùng có lợi.”
Lâm Côn giống như hiểu được gật gật đầu, anh luôn không quá nhạy cảm với vấn đề chính trị, nhưng sự lợi hại trong đó anh có thể nghe hiểu được, cha của Hàn Tâm Hàn Duy Chính muốn làm nhân vật đứng đầu trên bản đồ chính trị của tỉnh Liêu Cương, nhưng thực lực của người được sinh ra và lớn lên ở đây chủ tịch tỉnh Vu Khánh Nguyên lại lớn hơn ông ấy. Muốn đè Vu Chính Nguyên để bước lên một bước, Hàn Chính bắt buộc phải có đủ sức mạnh liên hợp, mà phó bí thư đảng ủy lại là lựa chọn đầu tiên.
“Cha của em tại sao không liên hợp với bí thư đảng ủy Dư Tông Hoa chứ? Theo anh được biết Dư Tông Hoa cũng có một đứa con trai.”
“Anh quen với bác Dư sao?” Hàn Tâm kỳ lạ nhìn Lâm Côn.
“Anh có nghe nói qua.” Lâm Côn cười nói: “Trước đây anh làm lính ở Mạc Bắc, đã từng gặp qua con trai Dư Tông Hoa, Dư Chí Kiên, dáng vẻ của tên nhóc đó cũng không tệ, các phương diện làm người cũng không tệ, sao cha của em không...”
Hàn Tâm cắt ngang nói: “Chuyện bên trong anh không biết đâu, thật sự bác Dư càng thích hợp với Tưởng Thiên Đức hơn, từ góc độ lợi ích mà nói, bác Dư có thể đè ép Tưởng Thiên Đức, chỉ có điều bác Dư làm người bình thản, trên chính trị không muốn làm chuyện gì táo bạo, quan trọng nhất ông ấy cả đời thanh cao, không thể nào tham dự vào sự đua tranh chính trị này được. Trước đây khi cha em nói qua qua với ông ấy chuyện liên hôn, đã bị ông ấy từ chối, quan trọng nhất là...”
“Là cái gì?”
“Từ nhỏ em đã quen biết với anh Chí Kiên, quan hệ giữa hai chúng em vẫn luôn rất tốt, hai người chúng em càng giống anh em hơn, không thể nào trở thành vợ chồng được.”
“Cũng không chắc chắn. Giữa nam và nữ còn có tình bạn trong sáng sao?” Lâm Côn cười nói.
“Anh tin hay không thì tùy anh.” Hàn Tâm cười nói: “Không nghĩ tới thế giới này nhỏ như vậy, anh lại quen biết với anh Chí Kiên.”
“Ha ha, thế giới này quả thật không lớn.” Lâm Côn cười nói: “Em còn chưa nói cho anh biết tại sao em không thích Tưởng Đào chứ? Thằng nhóc đó thoạt nhìn điều kiện bên ngoài không tệ, bối cảnh gia đình cũng không tệ, là một bạch mã hoàng tử có thể lựa chọn.”
“Anh ta là một tên khốn kiếp!” Tâm trạng của Hàn Tâm đột nhiên hơi kích động, nói: “Trong mắt em anh ta là một kẻ cặn bã, nếu không phải anh ta thì Mễ Lan bạn tốt nhất của em sẽ không chết, anh ta là người đàn ông thối tha, sở khanh không có lương tâm ép chết bạn em, cả đời này cho dù em có chết, cũng tuyệt đối không gả cho anh ta đâu.”
“Mễ Lan bạn tốt nhất của em à?”
“Mễ Lan là bạn của em từ nhỏ đến lớn, khi học cấp hai thì bạn ấy yêu Tưởng Đào, năm lớp chín thì phát hiện mình có thai, sau khi Tưởng Đào biết được chẳng những không chịu trách nhiệm, còn nói đứa bé kia không phải là của anh ta, không chỉ có thế anh ta còn nói chia tay với Mễ Lan, sau đó lại thân thiết với một học sinh khác trong trường. Mễ Lan quá thương tâm đã nhảy từ trên tầng thượng của trường học xuống… Là cái tên khốn nạn Tưởng Đào kia giết chết Mễ Lan.” Hàn Tâm càng nói càng kích động, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lâm Côn nhìn thấy mà đau lòng, vươn tay ra ôm cô vào lòng, Hàn Tâm nhào vào lòng Lâm Côn khóc nức nở, tiếng khóc đó giống như tiếng khóc của đứa bé mất đi món đồ chơi mà mình yêu quý nhất.
Lâm Côn cũng không hỏi Hàn Tâm xem cha mẹ cô có biết chuyện này hay không, đổi một cách nói khác chính là làm sao có thể không biết chứ, nếu đã biết Tưởng Đào là loại người như vậy, còn cố đẩy con gái vào hố lửa trong này chắc chắn là có chuyện khó nói. Còn về rốt cuộc là chuyện khó nói gì đã không quan trọng rồi, quan trọng nhất là anh phải giải cứu cô gái tội nghiệp mà anh đang ôm trong lòng ...