Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274
Lâm Côn trả lời rất tự nhiên: “Mang đĩa trái cây lên.”
Một tiếng thỏ thẻ truyền tới: “Chúng tôi không gọi đĩa trái cây.”
Xung quanh rất ầm ĩ, Lâm Côn cũng lười biếng diễn trò, trực tiếp đập một cái vào cửa, chợt nghe ‘ầm’ một tiếng, cửa phòng lập tức bị đá bay ra. Tiếng động cực lớn này không chỉ dọa cho những người trong phòng bao bị sửng sốt, mà còn khiến những người quanh đó đều rối rít nhìn về phía này, hai bảo vệ trong quán rượu cũng cảnh giác nhìn về phía bên đây.
Lâm Côn không muốn gây quá nhiều phiền phức, lập tức tỏ vẻ say mèm, vẫy tay với người xung quanh, trong miệng lầm bầm nói: “Xin... xin lỗi nhé, uống hơi nhiều tí.”
Sau đó, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, anh lảo đảo đi vào trong phòng bao, giơ chân đá về phía sau, trực tiếp đóng cửa lại, mọi người bên ngoài hừ lạnh một tiếng, sau đó ai uống lại uống, ai chơi lại chơi, mấy kiểu này tuy không phải ngày nào cũng có, nhưng trong quán bar thì chuyện này lại là chuyện thường thấy.
Trong phòng bao có hơn mười cô gái, ai nấy đều trang điểm lòe loẹt, tư thế đều có phần dâm đãng, ngoài ra còn có năm sáu người con trai, người dẫn đầu ngồi ở chính giữa, đó là một người đàn ông mặt chữ quốc, mắt to mày rậm, nhìn qua dáng dấp chưa tới ba mươi tuổi. Lẽ ra gương mặt chữ quốc, mắt to mày rậm này sẽ cho người ta cảm giác nhất định là trung hậu lại cương nghị, nhưng trên mặt người đàn ông này lại mang theo vẻ giảo hoạt khó nói thành lời.
Nếu nói trước kia Lâm Côn từng gặp rất ít phụ nữ thì đàn ông lại gặp vô số, không nói những ông già đáng ghét trong bộ đội kia, chỉ những phần tử phạm tội trên biên giới thôi, trong một trăm người cũng có đến chín mươi chín người là nam, cái nhìn đối với đàn ông của chỉ huy Lâm chúng ta vẫn rất chuẩn. Người bình thường thấy đàn ông mặt chữ quốc, mắt to mày rậm, nhất định sẽ bị vẻ bề ngoài lừa gạt, chỉ huy Lâm vừa nhìn liền thấy rõ người này không phải một kẻ hiền lành gì.
Mấy tên đàn ông ngồi đối diện với tên này trông cũng chỉ mới hai mươi mấy đến hơn ba mươi tuổi là cùng, dù là nhìn từ tướng mạo hay khí chất thì ai nấy cũng là mấy cậu ấm con nhà giàu có suốt ngày chỉ biết ăn uống vui chơi.
“Mày là ai?” Người đàn ông gần Lâm Côn nhất đứng dậy, chỉ về phía anh mà quát, tên này chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, để một kiểu tóc rất bay bổng, trên cổ đeo dây chuyền vàng bản lớn, đồng thời trên cổ cũng có một hình xăm rất khoa trương, nhìn có vẻ rất hùng hổ.
Lâm Côn căn bản không thèm để ý đến anh ta, anh lấy di động ra xác nhận lại tấm hình do Kim Khải gửi qua, đó chính là tên mặt chữ quốc mắt to mày rậm này. Anh trực tiếp đi về phía Lương Quân, người trẻ tuổi kia thấy Lâm Côn không để ý tới mình thì lập tức nổi giận đùng đùng, chắn ngang trước mặt Lâm Côn, mắng: “Mày rốt cuộc là thằng quái nào, đừng tưởng rằng mang theo chim cảnh đến thì ghê gớm lắm, nhà ông đây còn nuôi chó Ngao Tây Tạng kia kìa!”
Lâm Côn nhướng mày, ánh mắt nhìn người trẻ tuổi như nhìn một kẻ ngây ngô, đây rõ ràng là biểu hiện thích rêu rao đắc ý, Lâm Côn rất không kiên nhẫn, nhìn anh ta nói một câu: “Tốt nhất là mày nên tránh ra.”
“Muốn tao tránh ra, mày là cái quái gì hả!” Cậu ta nhất quyết không thua, đồng thời những người khác cũng đều đứng dậy, chỉ có Lương Quân vẫn vững vàng ngồi tại chỗ, bưng ly rượu nhìn Lâm Côn.
Lâm Côn lắc đầu, lười so đo với cậu ta, trực tiếp tát thẳng vào mặt, khỏi phải nói, cái tát này mạnh cỡ nào, chợt nghe bốp một tiếng vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của cậu ta, cả người say mèm liền ngã quỵ về một bên, đầu xà vào lòng một cô gái.
Á!
Cô gái bị đụng vào kêu lên một tiếng sợ hãi, những cô gái khác ngồi hai bên nhanh chóng tản ra, những cô gái trong hộp đêm này, ai nấy đều nhát như thỏ đế, gặp chuyện mọi người đánh nhau như thế này, sợ đến mức có thể vỡ mật.
Chuyện này thực ra cũng không thể chỉ trách bọn họ nhát gan, hầu như hằng năm đều sẽ có tin tức đánh đấm ẩu đả đến xảy ra án mạng ở quán bar. Trước đây không lâu, trong quán bar 1946 này đã xảy ra một trận đánh lộn, mặc dù không có tai nạn chết người, nhưng những đương sự đều trọng thương nằm trong bệnh viện, trong đó có hai cô gái bồi rượu không kịp né tránh, kết quả một người bị đánh bể đầu, người còn lại thì dính một dao vào bụng.
Mấy tên khác vừa thấy Lâm Côn đã ra tay, lập tức nhao nhao cùng đồng lòng muốn báo thù, một người đàn ông đối diện trực tiếp đấm một đấm về phía mặt Lâm Côn, hai tên khác ở hai bên cũng đều đảo qua đầu anh, ba người này lập tức tạo thành thế bao vây tấn công, gây khó dễ cho Lâm Côn, người vừa bị đánh ngã kia lập tức bò dậy, nhặt một chai rượu lên đập về phía Lâm Côn.
Người bình thường không có cách nào lấy một địch bốn, có điều chuyện này đối với Lâm Côn mà nói quả thực như đùa với con nít, trên thực tế anh còn lười ra tay với mấy đứa thằng nhóc này, chỉ dựa vào mấy miếng võ mèo quào của chúng, còn chưa đủ cho anh luyện tập nữa ấy.
Không đợi Lâm Côn ra tay, Hải Đông Thanh phành phạch bay lên, nó tới giờ chưa lớn lắm, đứng trên vai Lâm Côn cũng chỉ bằng hai nắm đấm nhỏ, có điều nó vỗ phành phạch như thế, cơ bắp bắt đầu nổi lên, đôi cánh mở ra phải dài đến ít nhất là bảy mươi centimet.
Trên mặt mọi người, ai nấy đều giật mình, Hải Đông Thanh phành phạch nhảy lên vai Lâm Côn, hướng lên đầu người đàn ông đối diện, kết quả của người anh em này thảm rồi, chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết, móng vuốt sắc bén của Hải Đông Thanh trực tiếp cào rách một mảng lớn da đầu, máu tươi lập tức chảy ra, mùi máu tanh nhanh chóng tràn ngập ra khắp phòng.
“Á!”
Người anh em này ôm đầu khuỵu xuống đất, sự đau đớn dồn dập giày vò khắp người.
Mấy người khác đều bị dọa sợ đến ngây ngẩn cả người, nhưng Hải Đông Thanh không có ý dừng lại, ngay sau đó liền vồ về phía mặt của một khác, một tiếng hét thảm thiết vang lên, một miếng thịt lớn bị cào rớt ra, máu chảy ròng ròng, sau đó lại mổ một cái vào mũi một tên thanh niên khác, trực tiếp mổ thủng một lỗ trên sống mũi tên đó. Người thanh niên cầm chai rượu vung lên xoay mòng mòng, định ném cái chai trong tay chay về phía Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh hoàn toàn quay lưng về phía anh ta, tốc độ và đường bay của chai theo tính toán thì thật sự là có thể đập trúng người nó, khi thấy cái chai sắp nện vào người Hải Đông Thanh, người anh em này đột nhiên rên nhẹ một tiếng, cái chai trong tay đang trên không trung bỗng tuột tay rơi xuống đất. Làm sao mà Lâm Cổn có thể để Hải Đông Thanh bị thương, trực tiếp đi lên một bước đá một phát vào bụng tên này, trực tiếp gạt hai chân anh ta làm anh ta ra ngoài mặt đất phía sau.. Anh ta hét một tiếng, va vào chiếc ghế sofa đã sớm trống không, đụng đến nỗi sofa ngã lăn. Chiếc ghế này vốn đầy những cô gái ngồi tiếp rượu. Chỉ trong nháy mắt chỗ này đã chạy không còn một mống, so với một hai trăm đồng tiền bo ngồi tiếp rượu, tính mạng càng quan trọng hơn.
Mấy tên đàn ông đứng dậy đều bị đánh ngã, chỉ còn Lương Quân đang ngồi, Lâm Côn giương mắt nhìn về phía chỗ Lương Quân ngồi, kết quả bị trí kia đã trống trơn từ lâu, thằng nhóc này vừa rồi đã thừa dịp loạn lạc mà chạy thoát cùng với những cô gái tiếp rượu kia rồi.
Lâm Côn nhíu mày lại, nhanh chóng đuổi ra bên ngoài, mới ra khỏi cửa phòng, trước mặt bỗng nhiên có hai chiếc dùi cui cảnh sát chĩa về phía anh, tiếng gió gào thét bên tai, mũi và ngực bì đè nén một trận, anh nhanh chóng vươn tay tóm lấy hai cây dùi cui, chỉ thấy hai bảo vệ quầy bar đứng trước mặt, nghiến răng hùng hổ nói với anh: “Đánh người còn muốn chạy, không dễ thế đâu.”
Lâm Côn vội đuổi theo Lương Quân, căn bản không có tâm trạng đôi co với hai tên bảo vệ này, hai tay nắm dùi cui liền dùng sức gạt ra, hai tên bảo vệ này tuy thân hình khỏe mạnh nhưng cũng không chống cự nổi sức mạnh của chỉ huy Lâm chúng ta. Họ bị đụng vào lan can, cơ thể trực tiếp nhào một vòng qua lan can, ngã xuống lầu một.
Hai tiếng hét vang lên, lầu một lập tức vang lên một trận la hét hoảng sợ, ánh mắt Lâm Côn nhanh chóng thăm dò trong quán bar, bỗng nhiên phát hiện bóng lưng của Lương Quân trong đám đông, anh ta đang chạy về phía cửa quán bar.
Một tay Lâm Côn chống vào lan can, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, sau đó nhanh chóng xuyên qua đám người, chạy về phía cửa.
Lâm Côn đuổi theo ra cửa quầy bar, Lương Quân cũng vừa chạy đến đó chưa bao lâu liền chạy thẳng đến xe taxi chờ sẵn ở cửa, Lâm Côn bước vài bước vọt lên, Lương Quân ngồi vào taxi vừa định đóng cửa lại, bàn tay to của Lâm Côn bỗng nhiên giữ lấy cửa xe. Hai mắt Lương Quân đỏ lừ, liều mạng kéo cửa xe không chịu buông, chuyện anh ta tự mình làm trong lòng anh ta tự biết rõ, anh ta coi Lâm Côn là sát thủ mà nhà họ Kim phái tới lấy mạng mình. Khoảnh khắc đối mặt với cái chết, tiềm năng của con người luôn luôn là vô hạn, hơn nữa Lâm Côn không ngờ người này lại có sức như thế, cuối cùng anh ta vẫn đóng được cửa xe lại.
Xe taxi chạy đi, trước cửa quán bar, những cảnh tượng như thế này tài xế thấy quanh năm, một khi gặp phải tình huống này, phản ứng thông thường của họ là đều sẽ lập tức nổ máy chạy đi, nếu có thể đưa hành khách trên xe trốn thoát thành công, trong tình huống bình thường hành khách đều sẽ trả thêm tiền bo.
Lâm Côn kéo cửa xe taxi không buông ra, đúng vào khoảnh khắc taxi định chạy, tay anh chợt dùng sức, chợt nghe âm thanh răng rắc vang lên, cứ như âm thanh cốt thép bị bẻ gãy, chỉ thấy cửa xe taxi ngang nhiên bị giật lấy, Lâm Côn vung tay lên, vứt qua hành lang bên cạnh.
Lương Quân và tài xế đều bối rối, tất cả đều mở to mắt hoảng sợ vạn phần nhìn Lâm Côn, cũng bao gồm một số người xung quanh, ánh mắt dao động từ mặt Lâm Côn đến cánh cửa xe dưới đất... Cánh cửa xe này thật sự bị giật xuống sao? Chuyện này cần sức mạnh đến mức nào chứ!
Tài xế taxi hoảng sợ quên luôn cả việc cho xe chạy, Lương Quân trên xe cũng quên cả việc phải chạy trốn, hoặc có thể anh ta chưa hoàn hồn khỏi khiếp sợ, bàn tay to của Lâm Côn đã vươn tới, túm cổ áo anh ta lôi từ trong xe ra, cũng tùy tiện ném qua một bên, Lương Quân tiếp đó cũng giống như cánh cửa xe, hét một tiếng rồi ngã xuống đất. Trong nháy mắt, cơ thể cứ như bị ném đến muốn rớt ra, đau đến mức anh ta chửi đổng một trận, từ khóe miệng tràn ra một vết máu đỏ tươi.
Lâm Côn đi tới, cao ngạo nhìn xuống Lương Quân, Lương Quân vẻ mặt hoảng hốt ngồi bật dậy, hai tay chống xuống đất định đứng dậy bỏ chạy, kết quả Lâm Côn đạp một chân xuống, trực tiếp ấn anh ta dính trên mặt đất, Lương Quân chửi một trận lại kêu la thảm thiết, trong miệng hộc ra một ngụm máu loãng.
“Đại... đại ca, tôi đắc tội gì với anh.” Lương Quân đau đớn la lên, trong lòng anh ta đoán được Lâm Côn là do nhà họ Kim phái tới báo thù, nhưng vẫn muốn được rõ ràng một lần.
“Chuyện mày đã làm mày phải rõ, tao chỉ đến làm chuyện nên làm thôi.” Lâm Côn nhếch khóe miệng cười nhạt nói, trong lúc vô hình lại tràn ra một nguồn sát khí thâm trầm, ánh nhìn như gió thoảng mây trôi nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng thấu xương.
Lương Quân quá sợ hãi, van xin nói: “Đại ca, tôi biết anh là người Kim gia phái tới, thế này được không, bọn chúng trả anh bao nhiêu tiền, tôi trả anh gấp đôi, không không không, tôi trả anh gấp ba cũng được!”
Lâm Côn cười nhạt, nói: “Mày không cần sợ đến mức này, tao không có ý định giết mày. Bây giờ mày trả lời tao một câu hỏi, xe của Kim Khải có phải là mày đụng rơi xuống núi không.”
Lương Quân hoảng sợ nói: “Đại ca, đại ca, chuyện này có nguyên do của nó, lúc đó tôi cũng là không cẩn thận… Á á!”
Lâm Côn đột nhiên dồn sức xuống chân, lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nhiều thế, chỉ nói là phải hay không phải thôi!”
“Phải...”
Một tiếng thỏ thẻ truyền tới: “Chúng tôi không gọi đĩa trái cây.”
Xung quanh rất ầm ĩ, Lâm Côn cũng lười biếng diễn trò, trực tiếp đập một cái vào cửa, chợt nghe ‘ầm’ một tiếng, cửa phòng lập tức bị đá bay ra. Tiếng động cực lớn này không chỉ dọa cho những người trong phòng bao bị sửng sốt, mà còn khiến những người quanh đó đều rối rít nhìn về phía này, hai bảo vệ trong quán rượu cũng cảnh giác nhìn về phía bên đây.
Lâm Côn không muốn gây quá nhiều phiền phức, lập tức tỏ vẻ say mèm, vẫy tay với người xung quanh, trong miệng lầm bầm nói: “Xin... xin lỗi nhé, uống hơi nhiều tí.”
Sau đó, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, anh lảo đảo đi vào trong phòng bao, giơ chân đá về phía sau, trực tiếp đóng cửa lại, mọi người bên ngoài hừ lạnh một tiếng, sau đó ai uống lại uống, ai chơi lại chơi, mấy kiểu này tuy không phải ngày nào cũng có, nhưng trong quán bar thì chuyện này lại là chuyện thường thấy.
Trong phòng bao có hơn mười cô gái, ai nấy đều trang điểm lòe loẹt, tư thế đều có phần dâm đãng, ngoài ra còn có năm sáu người con trai, người dẫn đầu ngồi ở chính giữa, đó là một người đàn ông mặt chữ quốc, mắt to mày rậm, nhìn qua dáng dấp chưa tới ba mươi tuổi. Lẽ ra gương mặt chữ quốc, mắt to mày rậm này sẽ cho người ta cảm giác nhất định là trung hậu lại cương nghị, nhưng trên mặt người đàn ông này lại mang theo vẻ giảo hoạt khó nói thành lời.
Nếu nói trước kia Lâm Côn từng gặp rất ít phụ nữ thì đàn ông lại gặp vô số, không nói những ông già đáng ghét trong bộ đội kia, chỉ những phần tử phạm tội trên biên giới thôi, trong một trăm người cũng có đến chín mươi chín người là nam, cái nhìn đối với đàn ông của chỉ huy Lâm chúng ta vẫn rất chuẩn. Người bình thường thấy đàn ông mặt chữ quốc, mắt to mày rậm, nhất định sẽ bị vẻ bề ngoài lừa gạt, chỉ huy Lâm vừa nhìn liền thấy rõ người này không phải một kẻ hiền lành gì.
Mấy tên đàn ông ngồi đối diện với tên này trông cũng chỉ mới hai mươi mấy đến hơn ba mươi tuổi là cùng, dù là nhìn từ tướng mạo hay khí chất thì ai nấy cũng là mấy cậu ấm con nhà giàu có suốt ngày chỉ biết ăn uống vui chơi.
“Mày là ai?” Người đàn ông gần Lâm Côn nhất đứng dậy, chỉ về phía anh mà quát, tên này chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, để một kiểu tóc rất bay bổng, trên cổ đeo dây chuyền vàng bản lớn, đồng thời trên cổ cũng có một hình xăm rất khoa trương, nhìn có vẻ rất hùng hổ.
Lâm Côn căn bản không thèm để ý đến anh ta, anh lấy di động ra xác nhận lại tấm hình do Kim Khải gửi qua, đó chính là tên mặt chữ quốc mắt to mày rậm này. Anh trực tiếp đi về phía Lương Quân, người trẻ tuổi kia thấy Lâm Côn không để ý tới mình thì lập tức nổi giận đùng đùng, chắn ngang trước mặt Lâm Côn, mắng: “Mày rốt cuộc là thằng quái nào, đừng tưởng rằng mang theo chim cảnh đến thì ghê gớm lắm, nhà ông đây còn nuôi chó Ngao Tây Tạng kia kìa!”
Lâm Côn nhướng mày, ánh mắt nhìn người trẻ tuổi như nhìn một kẻ ngây ngô, đây rõ ràng là biểu hiện thích rêu rao đắc ý, Lâm Côn rất không kiên nhẫn, nhìn anh ta nói một câu: “Tốt nhất là mày nên tránh ra.”
“Muốn tao tránh ra, mày là cái quái gì hả!” Cậu ta nhất quyết không thua, đồng thời những người khác cũng đều đứng dậy, chỉ có Lương Quân vẫn vững vàng ngồi tại chỗ, bưng ly rượu nhìn Lâm Côn.
Lâm Côn lắc đầu, lười so đo với cậu ta, trực tiếp tát thẳng vào mặt, khỏi phải nói, cái tát này mạnh cỡ nào, chợt nghe bốp một tiếng vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của cậu ta, cả người say mèm liền ngã quỵ về một bên, đầu xà vào lòng một cô gái.
Á!
Cô gái bị đụng vào kêu lên một tiếng sợ hãi, những cô gái khác ngồi hai bên nhanh chóng tản ra, những cô gái trong hộp đêm này, ai nấy đều nhát như thỏ đế, gặp chuyện mọi người đánh nhau như thế này, sợ đến mức có thể vỡ mật.
Chuyện này thực ra cũng không thể chỉ trách bọn họ nhát gan, hầu như hằng năm đều sẽ có tin tức đánh đấm ẩu đả đến xảy ra án mạng ở quán bar. Trước đây không lâu, trong quán bar 1946 này đã xảy ra một trận đánh lộn, mặc dù không có tai nạn chết người, nhưng những đương sự đều trọng thương nằm trong bệnh viện, trong đó có hai cô gái bồi rượu không kịp né tránh, kết quả một người bị đánh bể đầu, người còn lại thì dính một dao vào bụng.
Mấy tên khác vừa thấy Lâm Côn đã ra tay, lập tức nhao nhao cùng đồng lòng muốn báo thù, một người đàn ông đối diện trực tiếp đấm một đấm về phía mặt Lâm Côn, hai tên khác ở hai bên cũng đều đảo qua đầu anh, ba người này lập tức tạo thành thế bao vây tấn công, gây khó dễ cho Lâm Côn, người vừa bị đánh ngã kia lập tức bò dậy, nhặt một chai rượu lên đập về phía Lâm Côn.
Người bình thường không có cách nào lấy một địch bốn, có điều chuyện này đối với Lâm Côn mà nói quả thực như đùa với con nít, trên thực tế anh còn lười ra tay với mấy đứa thằng nhóc này, chỉ dựa vào mấy miếng võ mèo quào của chúng, còn chưa đủ cho anh luyện tập nữa ấy.
Không đợi Lâm Côn ra tay, Hải Đông Thanh phành phạch bay lên, nó tới giờ chưa lớn lắm, đứng trên vai Lâm Côn cũng chỉ bằng hai nắm đấm nhỏ, có điều nó vỗ phành phạch như thế, cơ bắp bắt đầu nổi lên, đôi cánh mở ra phải dài đến ít nhất là bảy mươi centimet.
Trên mặt mọi người, ai nấy đều giật mình, Hải Đông Thanh phành phạch nhảy lên vai Lâm Côn, hướng lên đầu người đàn ông đối diện, kết quả của người anh em này thảm rồi, chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết, móng vuốt sắc bén của Hải Đông Thanh trực tiếp cào rách một mảng lớn da đầu, máu tươi lập tức chảy ra, mùi máu tanh nhanh chóng tràn ngập ra khắp phòng.
“Á!”
Người anh em này ôm đầu khuỵu xuống đất, sự đau đớn dồn dập giày vò khắp người.
Mấy người khác đều bị dọa sợ đến ngây ngẩn cả người, nhưng Hải Đông Thanh không có ý dừng lại, ngay sau đó liền vồ về phía mặt của một khác, một tiếng hét thảm thiết vang lên, một miếng thịt lớn bị cào rớt ra, máu chảy ròng ròng, sau đó lại mổ một cái vào mũi một tên thanh niên khác, trực tiếp mổ thủng một lỗ trên sống mũi tên đó. Người thanh niên cầm chai rượu vung lên xoay mòng mòng, định ném cái chai trong tay chay về phía Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh hoàn toàn quay lưng về phía anh ta, tốc độ và đường bay của chai theo tính toán thì thật sự là có thể đập trúng người nó, khi thấy cái chai sắp nện vào người Hải Đông Thanh, người anh em này đột nhiên rên nhẹ một tiếng, cái chai trong tay đang trên không trung bỗng tuột tay rơi xuống đất. Làm sao mà Lâm Cổn có thể để Hải Đông Thanh bị thương, trực tiếp đi lên một bước đá một phát vào bụng tên này, trực tiếp gạt hai chân anh ta làm anh ta ra ngoài mặt đất phía sau.. Anh ta hét một tiếng, va vào chiếc ghế sofa đã sớm trống không, đụng đến nỗi sofa ngã lăn. Chiếc ghế này vốn đầy những cô gái ngồi tiếp rượu. Chỉ trong nháy mắt chỗ này đã chạy không còn một mống, so với một hai trăm đồng tiền bo ngồi tiếp rượu, tính mạng càng quan trọng hơn.
Mấy tên đàn ông đứng dậy đều bị đánh ngã, chỉ còn Lương Quân đang ngồi, Lâm Côn giương mắt nhìn về phía chỗ Lương Quân ngồi, kết quả bị trí kia đã trống trơn từ lâu, thằng nhóc này vừa rồi đã thừa dịp loạn lạc mà chạy thoát cùng với những cô gái tiếp rượu kia rồi.
Lâm Côn nhíu mày lại, nhanh chóng đuổi ra bên ngoài, mới ra khỏi cửa phòng, trước mặt bỗng nhiên có hai chiếc dùi cui cảnh sát chĩa về phía anh, tiếng gió gào thét bên tai, mũi và ngực bì đè nén một trận, anh nhanh chóng vươn tay tóm lấy hai cây dùi cui, chỉ thấy hai bảo vệ quầy bar đứng trước mặt, nghiến răng hùng hổ nói với anh: “Đánh người còn muốn chạy, không dễ thế đâu.”
Lâm Côn vội đuổi theo Lương Quân, căn bản không có tâm trạng đôi co với hai tên bảo vệ này, hai tay nắm dùi cui liền dùng sức gạt ra, hai tên bảo vệ này tuy thân hình khỏe mạnh nhưng cũng không chống cự nổi sức mạnh của chỉ huy Lâm chúng ta. Họ bị đụng vào lan can, cơ thể trực tiếp nhào một vòng qua lan can, ngã xuống lầu một.
Hai tiếng hét vang lên, lầu một lập tức vang lên một trận la hét hoảng sợ, ánh mắt Lâm Côn nhanh chóng thăm dò trong quán bar, bỗng nhiên phát hiện bóng lưng của Lương Quân trong đám đông, anh ta đang chạy về phía cửa quán bar.
Một tay Lâm Côn chống vào lan can, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống, sau đó nhanh chóng xuyên qua đám người, chạy về phía cửa.
Lâm Côn đuổi theo ra cửa quầy bar, Lương Quân cũng vừa chạy đến đó chưa bao lâu liền chạy thẳng đến xe taxi chờ sẵn ở cửa, Lâm Côn bước vài bước vọt lên, Lương Quân ngồi vào taxi vừa định đóng cửa lại, bàn tay to của Lâm Côn bỗng nhiên giữ lấy cửa xe. Hai mắt Lương Quân đỏ lừ, liều mạng kéo cửa xe không chịu buông, chuyện anh ta tự mình làm trong lòng anh ta tự biết rõ, anh ta coi Lâm Côn là sát thủ mà nhà họ Kim phái tới lấy mạng mình. Khoảnh khắc đối mặt với cái chết, tiềm năng của con người luôn luôn là vô hạn, hơn nữa Lâm Côn không ngờ người này lại có sức như thế, cuối cùng anh ta vẫn đóng được cửa xe lại.
Xe taxi chạy đi, trước cửa quán bar, những cảnh tượng như thế này tài xế thấy quanh năm, một khi gặp phải tình huống này, phản ứng thông thường của họ là đều sẽ lập tức nổ máy chạy đi, nếu có thể đưa hành khách trên xe trốn thoát thành công, trong tình huống bình thường hành khách đều sẽ trả thêm tiền bo.
Lâm Côn kéo cửa xe taxi không buông ra, đúng vào khoảnh khắc taxi định chạy, tay anh chợt dùng sức, chợt nghe âm thanh răng rắc vang lên, cứ như âm thanh cốt thép bị bẻ gãy, chỉ thấy cửa xe taxi ngang nhiên bị giật lấy, Lâm Côn vung tay lên, vứt qua hành lang bên cạnh.
Lương Quân và tài xế đều bối rối, tất cả đều mở to mắt hoảng sợ vạn phần nhìn Lâm Côn, cũng bao gồm một số người xung quanh, ánh mắt dao động từ mặt Lâm Côn đến cánh cửa xe dưới đất... Cánh cửa xe này thật sự bị giật xuống sao? Chuyện này cần sức mạnh đến mức nào chứ!
Tài xế taxi hoảng sợ quên luôn cả việc cho xe chạy, Lương Quân trên xe cũng quên cả việc phải chạy trốn, hoặc có thể anh ta chưa hoàn hồn khỏi khiếp sợ, bàn tay to của Lâm Côn đã vươn tới, túm cổ áo anh ta lôi từ trong xe ra, cũng tùy tiện ném qua một bên, Lương Quân tiếp đó cũng giống như cánh cửa xe, hét một tiếng rồi ngã xuống đất. Trong nháy mắt, cơ thể cứ như bị ném đến muốn rớt ra, đau đến mức anh ta chửi đổng một trận, từ khóe miệng tràn ra một vết máu đỏ tươi.
Lâm Côn đi tới, cao ngạo nhìn xuống Lương Quân, Lương Quân vẻ mặt hoảng hốt ngồi bật dậy, hai tay chống xuống đất định đứng dậy bỏ chạy, kết quả Lâm Côn đạp một chân xuống, trực tiếp ấn anh ta dính trên mặt đất, Lương Quân chửi một trận lại kêu la thảm thiết, trong miệng hộc ra một ngụm máu loãng.
“Đại... đại ca, tôi đắc tội gì với anh.” Lương Quân đau đớn la lên, trong lòng anh ta đoán được Lâm Côn là do nhà họ Kim phái tới báo thù, nhưng vẫn muốn được rõ ràng một lần.
“Chuyện mày đã làm mày phải rõ, tao chỉ đến làm chuyện nên làm thôi.” Lâm Côn nhếch khóe miệng cười nhạt nói, trong lúc vô hình lại tràn ra một nguồn sát khí thâm trầm, ánh nhìn như gió thoảng mây trôi nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng thấu xương.
Lương Quân quá sợ hãi, van xin nói: “Đại ca, tôi biết anh là người Kim gia phái tới, thế này được không, bọn chúng trả anh bao nhiêu tiền, tôi trả anh gấp đôi, không không không, tôi trả anh gấp ba cũng được!”
Lâm Côn cười nhạt, nói: “Mày không cần sợ đến mức này, tao không có ý định giết mày. Bây giờ mày trả lời tao một câu hỏi, xe của Kim Khải có phải là mày đụng rơi xuống núi không.”
Lương Quân hoảng sợ nói: “Đại ca, đại ca, chuyện này có nguyên do của nó, lúc đó tôi cũng là không cẩn thận… Á á!”
Lâm Côn đột nhiên dồn sức xuống chân, lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nhiều thế, chỉ nói là phải hay không phải thôi!”
“Phải...”
Bình luận facebook