Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 273
Kim Nguyên Tông cười lạnh một tiếng, nói: “Lạc Đại Thành, ông không cảm thấy bây giờ ông nói như vậy là quá gượng ép sao, lúc ông ám hại cháu của tôi có nghĩ tới nó còn có một ông nội tuổi đã già hay không? Ông cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của cháu trai tôi, tôi cần gì phải để ý đến cảm nhận của ông? Nhân nghĩa chỉ có một lần, hai mươi năm trước tôi đã từng cho ông một lần cơ hội, tuyệt đối không có lần thứ hai, ngày hôm nay ông phải để mạng lại đi: “
Lạc Đại Thành cúi đầu, Kim Nguyên Tông vừa dứt lời, ông ta đột nhiên lại từ dưới đất xông lên, trong tay không biết khi nào đã cầm theo dao găm, đâm về phía Kim Nguyên Tông. Vừa rồi ông ta cầu xin chỉ là tung hỏa mù, mục đích là phân tán lực chú ý của mọi người và Kim Nguyên Tông, nhân lúc người khác còn chưa sẵn sàng đột nhiên tập kích!
Lạc Đại Thành vừa đứng dậy, người đàn ông cường tráng phía sau ông ta đột nhiên nhấc bắp chân cơ bắp của mình lên đạp tới, Lạc Đại Thành cho rằng mình tung hỏa mù đã phân tán được sự chú ý của đám người, trên thực tế người đàn ông to lớn đã phòng ngừa trước ông ta sẽ đột ngột tấn công, cả người Lạc Đài Thành nặng nề ngã xuống đất.
Kim Nguyên Tông nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng, ra lệnh với ông quản gia già: “Đừng để cho ông ta chết quá dễ dàng.”
Lão Tất gật đầu, nói: “Hai mươi năm trước ông ta đã nên chết rồi.”
Lão Tất ra lệnh cho hai người đàn ông kéo Lạc Đại Thành xuống, Lạc Đại Thành bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, nói: “Ông già họ Kim quỷ kia, ông giết tôi thì thế nào, ông đây giết chết cháu của ông, nghiệp lớn mà ông đã liều mạng hơn nửa đời người có lớn hơn nữa cũng không có ai kế thừa, cháu trai của ông đã chết, chỉ còn lại ông một con kẻ đáng thương, ha ha.”
“Khoan đã.” Kim Nguyên Tông giơ tay lên nói, hai người đàn ông lôi kéo Lạc Đại Thành dừng lại, Kim Nguyên Tông cười châm chọc Lạc Đại Thành nói: “Ha ha, sợ rằng ông nghĩ nhiều rồi, cháu của tôi căn bản không có việc gì.”
Vẻ mặt Lạc Đại Thành bỗng nhiên biến đổi, nói: “Không thể như vậy được, tôi tận mắt nhìn thấy chiếc xe kia bị đâm rơi xuống dưới chân núi nổ tung!”
Kim Nguyên Tông lấy điện thoại di động ra mở loa ngoài, tìm được dãy số của Kim Khải gọi đi, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói của Kim Khải từ trong điện thoại truyền đến: “Ông nội, có chuyện gì sao? Ông đã tìm ra người hại cháu rồi à?”
“Bắt được rồi, cháu yên tâm dưỡng thương đi, bên này ông nội còn có việc phải xử lý, cháu đừng làm loạn ở trong bệnh viện đấy.”
“Hì hì, ông nội, cháu biết rồi.”
Kim Nguyên Tông cúp điện thoại, vẻ mặt Lạc Đại Thành không nói nên lời, sửng sốt khoảng hai giây, ông ta bỗng nhiên giống như phát điên cười ha ha, ngửa đầu oán giận ông trời: “Ông trời ơi, ông thật đúng là bất công mà, cái ông già quỷ quái Kim Nguyên Tông này làm không ít chuyện xấu, vì sao ông lại không cho ông ta gặp báo ứng, vì sao thế?”
Kim Nguyên Tông vẫy vẫy tay, hai người đàn ông to lớn kéo Lạc Đại Thành xuống, loại chuyện giết người này không cho phép làm ở nhà họ Kim bọn họ. Hai người đàn ông to lớn nhét Lạc Đại Thành vào chiếc Toyota, về hậu quả của Lại Đạc Thành cũng đừng nghĩ tới, cuối cùng cũng chắc chắn bị băm thây làm mồi cho cá ăn.
Lão Tất đi tới trước mặt Kim Nguyên Tông, hỏi: “Ông chủ, xử lý Tiểu Ưu ra sao?”
Kim Nguyên Tông nhìn Tiểu Ưu nằm co ro trên mặt đất, nhíu mày nói: “Đứa nhỏ này chắc hẳn cũng là bị Lạc Đại Thành nói gạt, kẻ đầu sỏ chủ yếu là Lạc Đại Thành, Lạc Đại Thành chết là được rồi, thả cô ta ra đi.”
“Nhưng ông ta, giữ lại cô ta có tai họa về sau không?” Lão Tất lo lắng nói.
Kim Nguyên Tông cười nói: “Cả đời này tôi gây ra rất nhiều thù hằn, tai họa về sau cũng rất nhiều, thêm một đứa nhỏ này nữa cũng không sao.”
Kim Khải cúp điện thoại, nói với Lâm Côn: “Ông nội tôi nói đã bắt được người ngầm hại tội rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Hiệu suất làm việc của ông cụ Kim quả là rất nhanh.”
Kim Khải nói: “Nhưng có một người tôi phải tự mình bắt anh ta, chuyện này vẫn cần sự giúp đỡ của anh.”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Giúp đỡ cậu chủ Kim đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng phải có lợi ích gì chứ?”
“Anh…” Kim Khải nhìn Lâm Côn nói: “Không nghĩ tới anh cũng là người ham lợi như thế, nói đi anh muốn lợi ích gì?”
Lâm Côn xoa xoa cằm, giọng nói ngả ngớn nói: “Hội sở Phượng Hoàng của tôi còn thiếu một cổ đông, anh tới góp thêm cho đủ số, anh thấy thế nào?”
Kim Khải trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Côn, đây đâu phải là điều kiện gì chứ, đây rõ ràng là đang cho anh ta lợi ích, anh ta dẫn người đi Bách Phượng Môn gây sức ép một trận lớn như vậy, mục đích chính là có thể nhận được quyền bao thầu tập đoàn Phong Hoàng, để cho Kim Tự Chiêu Bài có thể bước vào hàng ngũ kinh doanh giải trí của khu Nam thành. Bây giờ Lâm Côn chủ động đưa thân phận cổ đông của tập đoàn Phượng Hoàng tới trước mặt anh ta, thật sự không thể tin nổi, phải biết rằng quyền cổ đông của tập đoàn Phượng Hoàng chính là thứ rất nhiều người cho dù có phải bỏ ra chao nhiêu tiền cũng bằng lòng mua.
“Anh không có nói đùa chứ?” Kim Khải nghi ngờ hỏi Lâm Côn.
“Tôi giống như người nói đùa sao?” Lâm Côn ngả ngớn cười nói: “Nếu như anh không muốn gia nhập cổ đông, vậy thì thôi, tôi tùy tiện tìm một người khác gia nhập cổ đông cũng được.”
“Đừng, đừng.” Kim Khải vội vàng nói: “Chuyện tốt như vậy tôi đương nhiên gia muốn rồi, người anh em, ân tình này của anh tôi nhận rồi, chúng ta giang sơn không đổi, nước chảy nhỏ sẽ thành dòng, sau này tôi chắc chắn sẽ không để cho anh thua thiệt đâu.”
Lâm Côn mỉm cười, nói: “Đừng nói những thứ vô dụng kia, nói đi, tiếp theo cần tôi giúp chuyện gì?”
Kim Khải âm thầm nghiến răng nói: “Anh giúp tôi bắt tên họ Lương kia đến đây, tôi muốn giết chết anh ta.”
“Họ Lương?”
“Chính là anh ta lái xe đụng tôi rớt xuống núi.” Nghĩ tới chuyện này Kim Khải lại nổi giận, nghiến giận nói: “Mẹ kiếp! Tôi xem anh ta là bạn, thằng nhóc này lại ở sau lưng lấy dao đâm tôi, tôi không chỉnh chết anh ta, tôi sẽ không phải họ Kim!”
Lâm Côn mỉm cười khuyên nhủ: “Chỉnh chết thì thôi đi, bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta phải tuân thủ luật pháp.”
Kim Khải nói: “Vậy cũng không thể dễ dàng tha cho thằng nhóc này được.”
“Lâm Côn nói: “Anh xác định là anh ta đụng anh?”
Kim Khải nói: “Xác định mười ngàn phần trăm, lúc đó chỉ có anh ta ở sau lưng tôi, không phải là anh ta thì là ai?”
Lâm Côn cười nói: “Trong đó sẽ không có khả năng anh điều khiển sơ suất chứ?”
Kim Khải kiên quyết nói: “Tuyệt đối không có khả năng!”
Lâm Côn đứng lên: “Đưa hình của anh ta cho tôi, anh đừng quan tâm những chuyện khác, ân tình này tôi cho anh nợ trước đấy, sau này tôi sẽ bảo anh trả lại.”
Kim Khải kích động nói: “Anh em tốt, tôi nhất định nhớ kỹ.”
Lâm Côn từ trong bệnh viện đi ra, cuối cùng cũng châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, thổi ra ngoài một làn khói trắng, ánh sáng mặt trời đã không còn nóng bức nữa, mùa hè sắp qua rồi, anh ngồi vào xe, chậm rãi chạy trên đường. Điện thoại trong túi rung lên hai cái, Kim Khải gởi cho Lâm Côn hình ảnh của Lương Quân và nơi bình thường anh ta hay lui tới. Sở dĩ anh khẳng định giúp hơn nữa còn chủ động tặng quyền cổ đông của hội sở Phượng Hoàng cho Kim Khải là vì suy nghĩ cho đại cục.
Cho dù là Bách Phượng Môn hay là hội sở Phượng Hoàng, muốn ổn định phát triển nhất định phải có một chỗ dựa vững chắc hoặc là đồng minh. Dựa vào tình hình trước mắt thì có thể thấy được, không ai thích hợp hơn Kim Khải, chỉ cần Kim Khải gia nhập, những kẻ địch nhằm vào Bách Phượng Môn trước kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng đến gây chuyện.
Chỉ huy Lâm không sợ đánh đánh giết giết, nhưng nếu như những kẻ địch kia cứ hai ngày ba bữa đều đến trình diện, gây sự, cuộc sống về đêm của vũ trường ngoại trừ vui chơi ra quan trọng chính là an toàn, nếu như khách hàng đều không tìm được cảm giác an toàn, vậy việc làm ăn của vũ trường chỉ càng ngày càng kém, đến cuối cùng số thu vào lại chẳng bằng số bỏ ra.
Một bang phái muốn phát triển ổn định thì cần phải có tiền bạc, không có lợi ích thu nhập ổn định thì rất nhanh sẽ tự sụp đổ, mục tiêu của Lâm Côn chính là thống nhất toàn bộ thế giới ngầm của thành phố Trung Cảng, vì thế ánh mắt của anh phải nhìn xa hơn.
Bóng đêm rất nhanh đã bao phủ xuống, một ngày cứ trôi qua như vậy, người thích sống về đêm lúc này đã bắt đầu chuẩn bị xuất phát, đem tâm hồn trống rỗng, đầy áp lực tập trung dưới ngọn đèn chói lòa trong bóng đêm, tìm kiếm một phần an ủi trong những cơn say.
Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm đều đang ngủ, hai ngày rồi Hải Đông Thanh nhỏ không gặp Lâm Côn, sau khi anh trở về thì nó lập tức dính vào trên đầu vai anh một giây cũng không rời đi. Không quan tâm Lâm Côn đi tới chỗ nào, cho dù là buổi tối lúc ăn cơm, nó cũng không rời khỏi vai anh. Mấy ngày này nó lớn rất nhanh, ăn bằng thịt bò, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài lớn lên, bộ lông màu đỏ sậm trên người cũng càng lúc càng sáng bóng. Nếu không phải ánh mắt sắc bén bẩm sinh của nó, thì nó tuyệt đối chính là một vật nuôi siêu cấp làm cho người khác yêu thích.
Lúc hơn mười giờ tối, Lâm Côn lặng lẽ từ trong biệt thự đi ra, anh chạy chiếc Carolla của Sở Tĩnh Dao ra khỏi khu nhà, đi về phía khu Nam Thành nơi có cuộc sống về đêm phồn hoa nhất của thành phố Trung Cảng. Lần này anh không tới Bách Phượng Môn, mà đi đến một quán bar tên là 1946, trước đây Lâm Côn đã từng nghe nói qua về quán bar này, nhưng chưa bao giờ ghé thăm.
Xe dừng ở hẻm nhỏ đối diện 1946, Lâm Côn từ trên xe bước xuống, trong miệng ngậm điếu thuốc, Hải Đông Thanh nhỏ đứng ở trên vai anh, đôi mắt đen phát sáng lấp lánh có thần nhìn ngắm xung quanh.
Lâm Côn xoa đầu nó, mỉm cười nói: “Đi thôi, Hồng Diệp, tao dẫn mày đi vào bên trong xem một chút.”
Hải Đông Thanh nhỏ kêu khách khách hai tiếng, không giống tiếng chim hót tí nào, càng giống như giọng nói của một đứa con nít hơn.
Lâm Côn đi tới cửa quán bar, bỗng nhiên anh bị hai bảo vệ mặc quần áo màu đen ngăn cản, những người mặc quần áo bảo vệ này thực tế đều là tay chân của vũ trường, đây chính là những trang bị cơ bản nhất của vũ trường.
“Xin lỗi anh, vũ trường của chúng tôi không cho phép mang theo vật nuôi.” Bảo vệ lễ phép nói, tuy nhiên sau khi quan sát cách ăn mặc của Lâm Côn, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ khinh bỉ, Lâm Côn ăn mặc thật sự rất tùy tiện, hơn nữa quần áo trên người vừa nhìn thì biết đó chính là hàng vỉa hè.
“Không cho mang theo đúng không?” Lâm Côn bày ra thái độ vô lại nói: “Được, không cho mang vậy thì tôi không vào, tuy nhiên đến lúc đó nếu cậu chủ Lương hỏi tại sao tôi không tham gia buổi tụ họp của anh ta, tôi sẽ nói chính là do các người ngăn cản không cho tôi vào.” Anh nói xong vội xoay người rời đi.
Vừa nghe đến tên của cậu chủ Lương, thái độ của hai bảo vệ lập tức thay đổi, dáng vẻ rất lo sợ, vội vàng nói với Lâm Côn: “Anh trai, xin dừng bước, hóa ra là bạn của cậu chủ Lương, vậy anh mau vào đi.”
Lâm Côn quay đầu lại, dáng vẻ rất ngầu nói: “Thằng nhóc Lương Quân kia chưa tới à?”
Hai bảo vệ cung kính nói: “Đến rồi, đang ở căn phòng Tiêu Diêu Thiên Nhai trên lầu hai.”
Khóe miệng Lâm Côn thoả mãn cười, trong lòng âm thầm mắng: “Hai kẻ ngốc, mình tùy tiện lừa dối đã nói hết cho mình biết, bảo vệ của Bách Phượng Môn và hội sở Phong Hoàng tuyệt đối không thể như vậy à.”
Lâm Côn đi vào cửa 1946, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, trực tiếp lên lầu hai, lúc anh từ cửa thang máy đi ra, lập tức có tiếng gầm dời núi lấp biển kéo tới, ngọn đèn tối sầm xuống. Ánh đèn sân khấu liên tiếp chớp sáng, trên sàn nhảy có một đám nam nữ đang điên cuồng lắc lư, Lâm Côn được trực tiếp dẫn tới căn phòng Tiêu Diêu Thiên Nhai, anh xua tay với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ cung kính cúi người, sau đó lui đi. Anh không lập tức gõ cửa đi vào trong, mà đứng ở ngoài cửa hút xong điếu thuốc, chỉ trong một lát đã có mấy người đẹp gõ cửa đi vào trong, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong có thể thấy không ít người tập trung, ít nhất cũng có mười mấy người, đa số là nữ.
“Thằng nhóc này là một kẻ háo sắc.” Lâm Côn cười mắng một tiếng, xoa xoa Hải Đông Thanh trên vai nói: “Thế nào, tình cảnh nơi này không tệ chứ, có muốn đi xuống dưới nhảy với đám người kia không?”
Đôi mắt của Hải Đông Thanh xoay tròn nhìn Lâm Côn, hiển nhiên là không hiểu, Lâm Côn dụi tắt tàn thuốc rồi đi tới trước phòng gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng ỏn à ỏn ẻn của phụ nữ: “Ai vậy?”
Lạc Đại Thành cúi đầu, Kim Nguyên Tông vừa dứt lời, ông ta đột nhiên lại từ dưới đất xông lên, trong tay không biết khi nào đã cầm theo dao găm, đâm về phía Kim Nguyên Tông. Vừa rồi ông ta cầu xin chỉ là tung hỏa mù, mục đích là phân tán lực chú ý của mọi người và Kim Nguyên Tông, nhân lúc người khác còn chưa sẵn sàng đột nhiên tập kích!
Lạc Đại Thành vừa đứng dậy, người đàn ông cường tráng phía sau ông ta đột nhiên nhấc bắp chân cơ bắp của mình lên đạp tới, Lạc Đại Thành cho rằng mình tung hỏa mù đã phân tán được sự chú ý của đám người, trên thực tế người đàn ông to lớn đã phòng ngừa trước ông ta sẽ đột ngột tấn công, cả người Lạc Đài Thành nặng nề ngã xuống đất.
Kim Nguyên Tông nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng, ra lệnh với ông quản gia già: “Đừng để cho ông ta chết quá dễ dàng.”
Lão Tất gật đầu, nói: “Hai mươi năm trước ông ta đã nên chết rồi.”
Lão Tất ra lệnh cho hai người đàn ông kéo Lạc Đại Thành xuống, Lạc Đại Thành bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, nói: “Ông già họ Kim quỷ kia, ông giết tôi thì thế nào, ông đây giết chết cháu của ông, nghiệp lớn mà ông đã liều mạng hơn nửa đời người có lớn hơn nữa cũng không có ai kế thừa, cháu trai của ông đã chết, chỉ còn lại ông một con kẻ đáng thương, ha ha.”
“Khoan đã.” Kim Nguyên Tông giơ tay lên nói, hai người đàn ông lôi kéo Lạc Đại Thành dừng lại, Kim Nguyên Tông cười châm chọc Lạc Đại Thành nói: “Ha ha, sợ rằng ông nghĩ nhiều rồi, cháu của tôi căn bản không có việc gì.”
Vẻ mặt Lạc Đại Thành bỗng nhiên biến đổi, nói: “Không thể như vậy được, tôi tận mắt nhìn thấy chiếc xe kia bị đâm rơi xuống dưới chân núi nổ tung!”
Kim Nguyên Tông lấy điện thoại di động ra mở loa ngoài, tìm được dãy số của Kim Khải gọi đi, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói của Kim Khải từ trong điện thoại truyền đến: “Ông nội, có chuyện gì sao? Ông đã tìm ra người hại cháu rồi à?”
“Bắt được rồi, cháu yên tâm dưỡng thương đi, bên này ông nội còn có việc phải xử lý, cháu đừng làm loạn ở trong bệnh viện đấy.”
“Hì hì, ông nội, cháu biết rồi.”
Kim Nguyên Tông cúp điện thoại, vẻ mặt Lạc Đại Thành không nói nên lời, sửng sốt khoảng hai giây, ông ta bỗng nhiên giống như phát điên cười ha ha, ngửa đầu oán giận ông trời: “Ông trời ơi, ông thật đúng là bất công mà, cái ông già quỷ quái Kim Nguyên Tông này làm không ít chuyện xấu, vì sao ông lại không cho ông ta gặp báo ứng, vì sao thế?”
Kim Nguyên Tông vẫy vẫy tay, hai người đàn ông to lớn kéo Lạc Đại Thành xuống, loại chuyện giết người này không cho phép làm ở nhà họ Kim bọn họ. Hai người đàn ông to lớn nhét Lạc Đại Thành vào chiếc Toyota, về hậu quả của Lại Đạc Thành cũng đừng nghĩ tới, cuối cùng cũng chắc chắn bị băm thây làm mồi cho cá ăn.
Lão Tất đi tới trước mặt Kim Nguyên Tông, hỏi: “Ông chủ, xử lý Tiểu Ưu ra sao?”
Kim Nguyên Tông nhìn Tiểu Ưu nằm co ro trên mặt đất, nhíu mày nói: “Đứa nhỏ này chắc hẳn cũng là bị Lạc Đại Thành nói gạt, kẻ đầu sỏ chủ yếu là Lạc Đại Thành, Lạc Đại Thành chết là được rồi, thả cô ta ra đi.”
“Nhưng ông ta, giữ lại cô ta có tai họa về sau không?” Lão Tất lo lắng nói.
Kim Nguyên Tông cười nói: “Cả đời này tôi gây ra rất nhiều thù hằn, tai họa về sau cũng rất nhiều, thêm một đứa nhỏ này nữa cũng không sao.”
Kim Khải cúp điện thoại, nói với Lâm Côn: “Ông nội tôi nói đã bắt được người ngầm hại tội rồi.”
Lâm Côn cười nói: “Hiệu suất làm việc của ông cụ Kim quả là rất nhanh.”
Kim Khải nói: “Nhưng có một người tôi phải tự mình bắt anh ta, chuyện này vẫn cần sự giúp đỡ của anh.”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Giúp đỡ cậu chủ Kim đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng phải có lợi ích gì chứ?”
“Anh…” Kim Khải nhìn Lâm Côn nói: “Không nghĩ tới anh cũng là người ham lợi như thế, nói đi anh muốn lợi ích gì?”
Lâm Côn xoa xoa cằm, giọng nói ngả ngớn nói: “Hội sở Phượng Hoàng của tôi còn thiếu một cổ đông, anh tới góp thêm cho đủ số, anh thấy thế nào?”
Kim Khải trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Côn, đây đâu phải là điều kiện gì chứ, đây rõ ràng là đang cho anh ta lợi ích, anh ta dẫn người đi Bách Phượng Môn gây sức ép một trận lớn như vậy, mục đích chính là có thể nhận được quyền bao thầu tập đoàn Phong Hoàng, để cho Kim Tự Chiêu Bài có thể bước vào hàng ngũ kinh doanh giải trí của khu Nam thành. Bây giờ Lâm Côn chủ động đưa thân phận cổ đông của tập đoàn Phượng Hoàng tới trước mặt anh ta, thật sự không thể tin nổi, phải biết rằng quyền cổ đông của tập đoàn Phượng Hoàng chính là thứ rất nhiều người cho dù có phải bỏ ra chao nhiêu tiền cũng bằng lòng mua.
“Anh không có nói đùa chứ?” Kim Khải nghi ngờ hỏi Lâm Côn.
“Tôi giống như người nói đùa sao?” Lâm Côn ngả ngớn cười nói: “Nếu như anh không muốn gia nhập cổ đông, vậy thì thôi, tôi tùy tiện tìm một người khác gia nhập cổ đông cũng được.”
“Đừng, đừng.” Kim Khải vội vàng nói: “Chuyện tốt như vậy tôi đương nhiên gia muốn rồi, người anh em, ân tình này của anh tôi nhận rồi, chúng ta giang sơn không đổi, nước chảy nhỏ sẽ thành dòng, sau này tôi chắc chắn sẽ không để cho anh thua thiệt đâu.”
Lâm Côn mỉm cười, nói: “Đừng nói những thứ vô dụng kia, nói đi, tiếp theo cần tôi giúp chuyện gì?”
Kim Khải âm thầm nghiến răng nói: “Anh giúp tôi bắt tên họ Lương kia đến đây, tôi muốn giết chết anh ta.”
“Họ Lương?”
“Chính là anh ta lái xe đụng tôi rớt xuống núi.” Nghĩ tới chuyện này Kim Khải lại nổi giận, nghiến giận nói: “Mẹ kiếp! Tôi xem anh ta là bạn, thằng nhóc này lại ở sau lưng lấy dao đâm tôi, tôi không chỉnh chết anh ta, tôi sẽ không phải họ Kim!”
Lâm Côn mỉm cười khuyên nhủ: “Chỉnh chết thì thôi đi, bây giờ là xã hội pháp trị, chúng ta phải tuân thủ luật pháp.”
Kim Khải nói: “Vậy cũng không thể dễ dàng tha cho thằng nhóc này được.”
“Lâm Côn nói: “Anh xác định là anh ta đụng anh?”
Kim Khải nói: “Xác định mười ngàn phần trăm, lúc đó chỉ có anh ta ở sau lưng tôi, không phải là anh ta thì là ai?”
Lâm Côn cười nói: “Trong đó sẽ không có khả năng anh điều khiển sơ suất chứ?”
Kim Khải kiên quyết nói: “Tuyệt đối không có khả năng!”
Lâm Côn đứng lên: “Đưa hình của anh ta cho tôi, anh đừng quan tâm những chuyện khác, ân tình này tôi cho anh nợ trước đấy, sau này tôi sẽ bảo anh trả lại.”
Kim Khải kích động nói: “Anh em tốt, tôi nhất định nhớ kỹ.”
Lâm Côn từ trong bệnh viện đi ra, cuối cùng cũng châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, thổi ra ngoài một làn khói trắng, ánh sáng mặt trời đã không còn nóng bức nữa, mùa hè sắp qua rồi, anh ngồi vào xe, chậm rãi chạy trên đường. Điện thoại trong túi rung lên hai cái, Kim Khải gởi cho Lâm Côn hình ảnh của Lương Quân và nơi bình thường anh ta hay lui tới. Sở dĩ anh khẳng định giúp hơn nữa còn chủ động tặng quyền cổ đông của hội sở Phượng Hoàng cho Kim Khải là vì suy nghĩ cho đại cục.
Cho dù là Bách Phượng Môn hay là hội sở Phượng Hoàng, muốn ổn định phát triển nhất định phải có một chỗ dựa vững chắc hoặc là đồng minh. Dựa vào tình hình trước mắt thì có thể thấy được, không ai thích hợp hơn Kim Khải, chỉ cần Kim Khải gia nhập, những kẻ địch nhằm vào Bách Phượng Môn trước kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng đến gây chuyện.
Chỉ huy Lâm không sợ đánh đánh giết giết, nhưng nếu như những kẻ địch kia cứ hai ngày ba bữa đều đến trình diện, gây sự, cuộc sống về đêm của vũ trường ngoại trừ vui chơi ra quan trọng chính là an toàn, nếu như khách hàng đều không tìm được cảm giác an toàn, vậy việc làm ăn của vũ trường chỉ càng ngày càng kém, đến cuối cùng số thu vào lại chẳng bằng số bỏ ra.
Một bang phái muốn phát triển ổn định thì cần phải có tiền bạc, không có lợi ích thu nhập ổn định thì rất nhanh sẽ tự sụp đổ, mục tiêu của Lâm Côn chính là thống nhất toàn bộ thế giới ngầm của thành phố Trung Cảng, vì thế ánh mắt của anh phải nhìn xa hơn.
Bóng đêm rất nhanh đã bao phủ xuống, một ngày cứ trôi qua như vậy, người thích sống về đêm lúc này đã bắt đầu chuẩn bị xuất phát, đem tâm hồn trống rỗng, đầy áp lực tập trung dưới ngọn đèn chói lòa trong bóng đêm, tìm kiếm một phần an ủi trong những cơn say.
Sở Tĩnh Dao và Lâm Lâm đều đang ngủ, hai ngày rồi Hải Đông Thanh nhỏ không gặp Lâm Côn, sau khi anh trở về thì nó lập tức dính vào trên đầu vai anh một giây cũng không rời đi. Không quan tâm Lâm Côn đi tới chỗ nào, cho dù là buổi tối lúc ăn cơm, nó cũng không rời khỏi vai anh. Mấy ngày này nó lớn rất nhanh, ăn bằng thịt bò, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài lớn lên, bộ lông màu đỏ sậm trên người cũng càng lúc càng sáng bóng. Nếu không phải ánh mắt sắc bén bẩm sinh của nó, thì nó tuyệt đối chính là một vật nuôi siêu cấp làm cho người khác yêu thích.
Lúc hơn mười giờ tối, Lâm Côn lặng lẽ từ trong biệt thự đi ra, anh chạy chiếc Carolla của Sở Tĩnh Dao ra khỏi khu nhà, đi về phía khu Nam Thành nơi có cuộc sống về đêm phồn hoa nhất của thành phố Trung Cảng. Lần này anh không tới Bách Phượng Môn, mà đi đến một quán bar tên là 1946, trước đây Lâm Côn đã từng nghe nói qua về quán bar này, nhưng chưa bao giờ ghé thăm.
Xe dừng ở hẻm nhỏ đối diện 1946, Lâm Côn từ trên xe bước xuống, trong miệng ngậm điếu thuốc, Hải Đông Thanh nhỏ đứng ở trên vai anh, đôi mắt đen phát sáng lấp lánh có thần nhìn ngắm xung quanh.
Lâm Côn xoa đầu nó, mỉm cười nói: “Đi thôi, Hồng Diệp, tao dẫn mày đi vào bên trong xem một chút.”
Hải Đông Thanh nhỏ kêu khách khách hai tiếng, không giống tiếng chim hót tí nào, càng giống như giọng nói của một đứa con nít hơn.
Lâm Côn đi tới cửa quán bar, bỗng nhiên anh bị hai bảo vệ mặc quần áo màu đen ngăn cản, những người mặc quần áo bảo vệ này thực tế đều là tay chân của vũ trường, đây chính là những trang bị cơ bản nhất của vũ trường.
“Xin lỗi anh, vũ trường của chúng tôi không cho phép mang theo vật nuôi.” Bảo vệ lễ phép nói, tuy nhiên sau khi quan sát cách ăn mặc của Lâm Côn, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ khinh bỉ, Lâm Côn ăn mặc thật sự rất tùy tiện, hơn nữa quần áo trên người vừa nhìn thì biết đó chính là hàng vỉa hè.
“Không cho mang theo đúng không?” Lâm Côn bày ra thái độ vô lại nói: “Được, không cho mang vậy thì tôi không vào, tuy nhiên đến lúc đó nếu cậu chủ Lương hỏi tại sao tôi không tham gia buổi tụ họp của anh ta, tôi sẽ nói chính là do các người ngăn cản không cho tôi vào.” Anh nói xong vội xoay người rời đi.
Vừa nghe đến tên của cậu chủ Lương, thái độ của hai bảo vệ lập tức thay đổi, dáng vẻ rất lo sợ, vội vàng nói với Lâm Côn: “Anh trai, xin dừng bước, hóa ra là bạn của cậu chủ Lương, vậy anh mau vào đi.”
Lâm Côn quay đầu lại, dáng vẻ rất ngầu nói: “Thằng nhóc Lương Quân kia chưa tới à?”
Hai bảo vệ cung kính nói: “Đến rồi, đang ở căn phòng Tiêu Diêu Thiên Nhai trên lầu hai.”
Khóe miệng Lâm Côn thoả mãn cười, trong lòng âm thầm mắng: “Hai kẻ ngốc, mình tùy tiện lừa dối đã nói hết cho mình biết, bảo vệ của Bách Phượng Môn và hội sở Phong Hoàng tuyệt đối không thể như vậy à.”
Lâm Côn đi vào cửa 1946, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, trực tiếp lên lầu hai, lúc anh từ cửa thang máy đi ra, lập tức có tiếng gầm dời núi lấp biển kéo tới, ngọn đèn tối sầm xuống. Ánh đèn sân khấu liên tiếp chớp sáng, trên sàn nhảy có một đám nam nữ đang điên cuồng lắc lư, Lâm Côn được trực tiếp dẫn tới căn phòng Tiêu Diêu Thiên Nhai, anh xua tay với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ cung kính cúi người, sau đó lui đi. Anh không lập tức gõ cửa đi vào trong, mà đứng ở ngoài cửa hút xong điếu thuốc, chỉ trong một lát đã có mấy người đẹp gõ cửa đi vào trong, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong có thể thấy không ít người tập trung, ít nhất cũng có mười mấy người, đa số là nữ.
“Thằng nhóc này là một kẻ háo sắc.” Lâm Côn cười mắng một tiếng, xoa xoa Hải Đông Thanh trên vai nói: “Thế nào, tình cảnh nơi này không tệ chứ, có muốn đi xuống dưới nhảy với đám người kia không?”
Đôi mắt của Hải Đông Thanh xoay tròn nhìn Lâm Côn, hiển nhiên là không hiểu, Lâm Côn dụi tắt tàn thuốc rồi đi tới trước phòng gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng ỏn à ỏn ẻn của phụ nữ: “Ai vậy?”