Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270
Chuyện Kim Khải không có việc gì, Kim Nguyên Tông không nói với bất kỳ ai, ông chỉ ngồi một mình ở trong phòng uống trà xem báo. Tất cả mọi người trong khu nhà cao cấp đều rơi vào bầu không khí đau thương, ngoại trừ ông quản gia đi tới gọi ‘Ông chủ ăn cơm’ ra, không ai chủ động tới quấy rầy ông.
Trên dưới nhà họ Kim, thậm chí trên dưới “Kim Tự Chiêu Bài”, thậm chí tất cả những người ở thành phố Trung Cảng có nghe nói qua về nhà họ Kim đều biết, Kim Nguyên Tông chỉ có một cháu trai là Kim Khải. Người cháu này là bảo bối, là mạng sống, là người thế thừa duy nhất của ông, bây giờ đứa cháu bảo bối này không còn, tất cả mọi người không dám tưởng tượng được người đàn ông đã gần đến sáu mươi này sẽ đau thương tới mức nào.
Khoảng chừng buổi trưa, Kim Nguyên Tông nhận được một cuộc điện thoại, đây là một dãy số lạ gọi tới, khóe miệng Kim Nguyên Tông cười, còn nói một câu: “Đang chờ cậu đấy!” Tiện tay ông cầm điện thoại di động đặt ở bên tai.
“Bạn cũ, đã lâu không gặp, ha ha.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ôn hoà, Kim Nguyên Tông nghe giọng nói này có vẻ quen thuộc, nhưng cụ thể là ai thì không nhớ ra được.
Kim Nguyên Tông giữ im lặng, cố gắng bày ra trạng thái đau thương vì ‘mất cháu trai’, qua hai giây mới chậm rãi hỏi: “Ông là ai vậy?” Giọng nói không có sức lực, hoàn toàn giống như là người đau thương tuyệt vọng.
“Ha ha, bạn cũ, ông thật đúng là dễ quên mà, ông đã quên hai mươi năm trước ông đuổi tôi ra khỏi thành phố Trung Cảng sao?”
Kim Nguyên Tông yếu ớt thở dài nói: “Cũng đã hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm rồi... Mẹ kiếp, tôi cần phải nhớ ông là ai à?” Giọng nói đột nhiên trở nên nổi giận, phản ứng hoàn toàn phù hợp với tâm trạng kích động vì đau buồn.
“Ha ha!” Đối diện đột nhiên vang lên tiếng cười dữ tợn, sau đó thì không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Kim Nguyên Tông vẫn luôn đợi ở trong thư phòng, xem tờ báo từ đầu đến cuối không dưới ba lần, sau khi cuộc điện thoại kia bị cắt ngang, ông cũng không đi điều tra số điện thoại kia, cũng không gọi lại, giống như ông ta không quan tâm đến tất cả mọi chuyện.
Lúc này trạng thái của Kim Nguyên Tông lại giống như đang câu cá, ông ngồi trên bờ không hề nhúc nhích, con cá tự nhiên sẽ mắc câu, lúc hơn ba giờ chiều, ông quản gia ở ngoài gõ cửa, nói: “Ông chủ, có một người nói mình là tổng giám đốc Hứa của công ty PE đến gặp ông, nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông.”
Kim Nguyên Tông buông tờ báo xuống, nói với người ngoài cửa: “Được, dẫn anh ta đến phòng khách chờ, tôi lập tức tới.”
“Vâng.” Ông quản gia đáp một tiếng lui ra.
Kim Nguyên Tông đứng lên lười biếng duỗi thắt lưng, ông dường như nghe được tiếng xương cốt của mình kêu răng rắc. Cho dù có muốn hay không, ông cũng không thể không thừa nhận mình già rồi, bộ xương già này sợ rằng sống không nổi mấy năm nữa đâu. Nghĩ tới đây ông không nhịn được có hơi nóng nảy, chỉ dựa vào tình hình của cháu trai ông bây giờ có thể gánh vác được trọng trách này sao? Bình tĩnh mà xem xét, cháu trai ông cũng chỉ mạnh mẽ hơn những cậu chủ con nhà giàu khác một chút mà thôi.
Kim Nguyên Tông nhìn ánh mặt trời buổi chiều bên ngoài cửa sổ thở dài, ông không nghĩ đến những chuyện khác, điều ông muốn làm là ngay lập tức bắt được kẻ đang âm mưu nhắm về phía ông. Điều chỉnh lại tâm trạng, Kim Nguyên Tông giả vờ mang dáng vẻ đau buồn tuyệt vọng từ trong phòng sách đi ra, bên ngoài cửa có người giúp việc đứng ngay ngắn ở đó, có người làm cũng có vệ sĩ, trên mặt bọn họ đều lo lắng nhìn Kim Nguyên Tông, rất sợ ông cụ không vượt qua được nổi đau thương như sấm sét giữa trời quang này mà ngã xuống không dậy nổi nữa.
Kim Nguyên Tông lộ ra khuôn mặt tươi cười với mọi người, chậm rãi nói: “Mọi người không cần lo lắng, nên làm gì thì làm, Kim Nguyên Tông tôi cả đời này trải qua quá nhiều chuyện, chút chuyện này không tính là gì cả.”
“Ông chủ...”
Mọi người nhìn Kim Nguyên Tông, từ cảm xúc trên nét mặt của ông ta tất cả mọi người đều nhìn ra được ông ta là đang cố tỏ ra là mình không sao. Một ông già đã gần sáu mươi mà còn cố tỏ ra mình không sao, chuyện này khiến cho trong lòng của những người giúp việc bình thường được ông đối xử như người nhà này cảm thấy rất đau lòng.
Ông quản gia đi cùng Kim Nguyên Tông tới phòng khách, phòng khách rất lớn cũng rất xa hoa được lắp đặt thiết bị tinh xảo mà lại cổ kính, giống như phòng tiếp khách của hoàng đế ngày xưa. Trên ghế sofa bằng gỗ trong phòng khách có hai người đang ngồi, trong đó có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặc quần tây và áo sơ mi ngắn tay, trong tay cầm một túi công văn, người khác là một cô gái hơn hai mươi tuổi, đeo một cặp kính đen, ăn mặc quần áo công sở, vẻ mặt có chút cao ngạo không nói nên lời.
“Xin chào ông Kim!”
Thấy Kim Nguyên Tông đi tới, người đàn ông và cô gái cùng nhau đứng lên, người đàn ông chủ động đi tới, trên mặt tươi cười vươn tay ra với Kim Nguyên Tông, ông ta cũng tự giới thiệu bản thân mình: “Tôi là Hứa Gia Doanh, là tổng giám đốc của công ty PE Nguyên Thác, vị này chính là Tiểu Lam thư ký của tôi, ngày hôm nay rất vinh hạnh có thể gặp được ông Kim đây.”
Cô gái lễ phép cười nói với Kim Nguyên Tông: “Xin chào ông Kim!”
Kim Nguyên Tông theo thói quen lịch sự bắt tay với vị tổng giám đốc Hứa này, sau đó ngồi xuống ghế sofa, sau khi ông ngồi xuống tổng giám đốc Hứa cùng thư ký của ông ta mới ngồi xuống, Kim Nguyên Tông trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Tổng giám đốc Hứa, anh tìm đến ông già này là có chuyện gì?”
Tổng giám đốc Hứa mỉm cười nói: “Hôm nay tôi đến đây gặp mặt ông Kim, chủ yếu là muốn nói một chút về vấn đề hợp tác của chúng ta.”
Kim Nguyên Tông nói: “Hợp tác? Tôi và quý công ty dường như không có ngành nghề gì liên quan nhỉ, sao lại nói chuyện hợp tác gì chứ?”
Vẻ mặt gian xảo của tên giám đốc họ Hứa này tươi cười, nói: “Ông Kim, có thể ông không hiểu về công ty PE, công ty PE rất nổi tiếng ở nước ngoài, trong nước cũng vừa bắt đầu ra đời và phát triển, chủ yếu là đại lý tham gia vận hành sản nghiệp lớn…”
Kim Nguyên Tông xen ngang lời của ông ta: “Tổng giám đốc Hứa, đầu óc này của tôi vẫn còn là của thế kỷ trước, anh vẫn nên nói chuyện tôi có thể hiểu được đi, càng đơn giản càng rõ ràng càng tốt.”
Khóe miệng của Tiểu Lam bên cạnh âm thầm cười khinh bỉ, tên giám đốc họ Hứa kia tươi cười nói: “Được ông Kim, vậy thì tôi nói đơn giản rõ ràng, công ty PE của chúng tôi làm chính là giúp ông vận hành kinh doanh sản nghiệp. Theo điều tra tìm hiểu của chúng tôi, sản nghiệp Kim Tự Chiêu Bài của chúng ta tổng cộng có mười bảy công ty con, trong mười bảy sản nghiệp đó có mười lăm công ty là tự ngài quản lý, hai công ty khác là do cháu trai của ngài đang xử lý... Khụ khụ, tổng giám đốc Kim xin thứ cho tôi nói thẳng, theo tin đồn được biết, đêm qua cháu trai của ngài đã xảy ra tai nạn xe cộ, đến bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể, ngài cõng một gia nghiệp khổng lồ trên lưng như vậy, bây giờ ngài cũng đã lớn tuổi rồi, tôi sợ ngài chịu không nổi, vì thế mới đến đây bàn chuyện hợp tác với ngài.”
Kim Nguyên Tông hơi híp mắt, lập tức một ánh mắt hung ác bắn ra, nhưng chỉ là thoáng qua, tên giám đốc họ Hứa ở đối diện cùng cô thư ký của ông ta cũng chỉ là mới phát giác được, thư ký của ông ta không cảm thấy gì, nhưng tên giám đốc họ Hứa này lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Ông ta hiểu rõ sự lợi hại của ông cụ trước mắt này, cho dù là một con sói già cũng có thể cắn chết người.
Kim Nguyên Tông yếu ớt thở dài, nói: “Được rồi, nói về phương án hợp tác của các người một chút.”
Tên giám đốc Hứa này âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Ông Kim, phương án hợp tác của chúng tôi là thống nhất toàn cầu, ngài đem quyền kinh doanh xí nghiệp giao cho chúng tôi, hàng năm chúng ta chia năm mươi phần trăm tỉ lệ lợi nhuận chuyển vào tài khoản của ngài. Nói cách khác ngài không cần phải làm gì, chỉ cần ngồi ở nhà uống trà, xem tivi, mỗi năm sẽ có một số tiền khổng lồ chuyển vào tài khoản của ngài.”
“Ha ha...” Kim Nguyên Tông cười hai tiếng, “Nghe có vẻ không tệ, như vậy tôi có thể an tâm dưỡng già rồi.” Ông ngẩng đầu nhìn tên giám đốc họ Hứa này nói: “Vậy còn năm mươi phần trăm lợi nhuận còn lại đều nhét vào túi của các người à?”
Tên giám đốc họ Hứa này cười nói: “Đây là phí dịch vụ của chúng tôi, chúng tôi phải quản lý sản nghiệp thay ngài, kinh doanh sản nghiệp, chúng tôi bảo đảm sẽ làm cho sản nghiệp của ngài càng thêm lợi nhuận hơn bây giờ. Nói ví dụ năm nay lợi nhuận sản nghiệp ngài của ngài là một ngàn vạn, tôi có thể khiến cho lợi nhuận sản nghiệp ngài tăng lên gấp hai, gấp ba, đến lúc đó trên thực tế lợi nhuận ngài nhận được cũng nhiều như năm ngoái, tôi cũng chỉ là cầm phần kiếm thêm được mà thôi, như vậy chúng ta hai bên cùng có lợi.”
“Ừ, nghe cũng không tệ.” Kim Nguyên Tông mỉm cười, đứng lên nói: “Đi thôi, đi cùng tôi đến phòng họp, chúng ta ký hợp đồng.”
“Ông Kim...” Tên giám đốc họ Hứa kia vui mừng kinh ngạc nói: “Tôi còn chưa nói với ngài về chuyện liên quan tới vấn đề quyền cổ phần, ngài muốn nghe nữa không?”
Kim Nguyên Tông được ông quản gia dìu đi ra ngoài cũng không quay đầu lại nói: “Tôi không nghe, lúc còn trẻ tôi vì phần sản nghiệp này liều sống liều chết, bây giờ già rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt ông quản gia lo lắng, nhỏ giọng nói với Kim Nguyên Tông: “Ông chủ, chuyện này...”
Kim Nguyên Tông nhìn ông quản gia liếc mắt ra hiệu một cái, ông quản gia đi theo chăm sóc làm bạn với ông hơn bốn mươi năm lập tức ngầm hiểu im lặng, trên gương mặt già nua đột nhiên hiện ra dáng vẻ hung ác, nhìn qua cục kỳ dọa người.
Tên giám đốc Hứa này và thư ký của ông ta hoàn toàn chìm đắm trong sự kinh ngạc vui mừng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ hôm nay chuyện này làm lại thuận lợi như vậy. Xem ra ông già họ Kim này đau khổ vì mất cháu trai làm cho váng đầu, bọn họ có thể lập tức trở về báo cáo công việc với ông chủ rồi, đến lúc đó lợi ích của bọn họ…
Ông Kim đi vào trong phòng họp, ông quản gia già ở ngoài cửa, tên giám đốc họ Hứa xách túi công văn, thư ký của ông ta ôm một tập hồ sơ, hai người cố nén kích động trong lòng mà đi vào theo. Hai người không phát hiện khi đi vào phòng họp này điện thoại di động trong túi bọn họ tự động không còn tín hiệu, trang bị nghe lén trên người bọn họ cũng mất hiệu lực.
Ông quản gia già ở ngoài cửa giơ tay ra hiệu, lập tức có hai người đàn ông cường trạng vọt vào trong phòng họp, không đợi cho tên giám đốc họ Hứa kia và thư ký của ông ta kịp phản ứng thì hai người đàn ông cường tráng này đã lao tới trước mắt, mỗi người một đấm đánh vào mặt của tên giám đốc họ Hứa kia và thư ký của ông ta. Hai người họ cùng hét lên một tiếng thảm thiết, hai con mắt tối sầm lại, nặng nề ngã trên mặt đất, Kim Nguyên Tông đột nhiên nghiêm túc quát một tiếng chói: “Trói bọn họ lại cho tôi.”
Hai người đàn ông cường tráng thành thạo móc còng tay ra, để hai người dựa vào nhau, tiện tay đè xuống, trực tiếp đè tên giám đốc họ Hứa và thư ký của ông ta nằm rạp xuống đất. Sau đó lại thành thạo móc điện thoại và thiết bị nghe lén từ trên người của cả hai ra, vứt thiết bị nghe lén cỡ bằng hai ngón tay xuống đất, ‘bộp’ một cái đạp lên trên khiến chúng bể nát.
Tên giám đốc họ Hứa kia nằm trên mặt đất, quay đầu nói với Kim Nguyên Tông: “Ông Kim, ông đây là ý gì?”
Kim Nguyên Tông ngồi vững vàng ở trên ghế, khóe miệng cười lạnh, nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết lai lịch của các người, công ty PE gì chứ, tôi thấy chỉ là cái rắm, định không tốn chút công sức mà lấy tiền từ trong túi của ông già này sao, các người là chán sống rồi.”
Sắc mặt của tên giám đốc họ Hứa trở nên trắng bệch, nói: “Ông Kim, ông nhất định là hiểu nhầm rồi, chúng tôi thật sự là người của công ty PE, chúng thôi cũng thật sự là công ty quản lý chuyên nghiệp thay cho người khác, khẩu hiệu của chúng tôi là hai bên cùng có lợi…”
Không đợi ông ta nói xong, Kim Nguyên Tông đã dùng mắt ra hiệu với người đàn ông to lớn đang đứng bên cạnh tên họ Hứa kia nói: “Làm cho anh ta im lặng.”
Người đàn ông cường tráng tuân lệnh, trực tiếp nhấc cái chân cơ bắp của mình đạp xuống một cái, đạp thẳng vào miệng của ông ta, đau đến nỗi làm tên giám đốc họ Hứa kia hét lên oai oái.
Cô thư ký nhỏ bên cạnh chưa từng gặp qua tình cảnh này, cô ta sớm đã bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, ánh mắt của Kim Nguyên Tông lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Tôi cho cô một lần cơ hội, nói đi các người là ai?”
Cô thư ký phục hồi lại tinh thần, cắn răng giận dữ nói: “Tôi không biết, tôi không biết.”
Trên dưới nhà họ Kim, thậm chí trên dưới “Kim Tự Chiêu Bài”, thậm chí tất cả những người ở thành phố Trung Cảng có nghe nói qua về nhà họ Kim đều biết, Kim Nguyên Tông chỉ có một cháu trai là Kim Khải. Người cháu này là bảo bối, là mạng sống, là người thế thừa duy nhất của ông, bây giờ đứa cháu bảo bối này không còn, tất cả mọi người không dám tưởng tượng được người đàn ông đã gần đến sáu mươi này sẽ đau thương tới mức nào.
Khoảng chừng buổi trưa, Kim Nguyên Tông nhận được một cuộc điện thoại, đây là một dãy số lạ gọi tới, khóe miệng Kim Nguyên Tông cười, còn nói một câu: “Đang chờ cậu đấy!” Tiện tay ông cầm điện thoại di động đặt ở bên tai.
“Bạn cũ, đã lâu không gặp, ha ha.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ôn hoà, Kim Nguyên Tông nghe giọng nói này có vẻ quen thuộc, nhưng cụ thể là ai thì không nhớ ra được.
Kim Nguyên Tông giữ im lặng, cố gắng bày ra trạng thái đau thương vì ‘mất cháu trai’, qua hai giây mới chậm rãi hỏi: “Ông là ai vậy?” Giọng nói không có sức lực, hoàn toàn giống như là người đau thương tuyệt vọng.
“Ha ha, bạn cũ, ông thật đúng là dễ quên mà, ông đã quên hai mươi năm trước ông đuổi tôi ra khỏi thành phố Trung Cảng sao?”
Kim Nguyên Tông yếu ớt thở dài nói: “Cũng đã hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm rồi... Mẹ kiếp, tôi cần phải nhớ ông là ai à?” Giọng nói đột nhiên trở nên nổi giận, phản ứng hoàn toàn phù hợp với tâm trạng kích động vì đau buồn.
“Ha ha!” Đối diện đột nhiên vang lên tiếng cười dữ tợn, sau đó thì không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Kim Nguyên Tông vẫn luôn đợi ở trong thư phòng, xem tờ báo từ đầu đến cuối không dưới ba lần, sau khi cuộc điện thoại kia bị cắt ngang, ông cũng không đi điều tra số điện thoại kia, cũng không gọi lại, giống như ông ta không quan tâm đến tất cả mọi chuyện.
Lúc này trạng thái của Kim Nguyên Tông lại giống như đang câu cá, ông ngồi trên bờ không hề nhúc nhích, con cá tự nhiên sẽ mắc câu, lúc hơn ba giờ chiều, ông quản gia ở ngoài gõ cửa, nói: “Ông chủ, có một người nói mình là tổng giám đốc Hứa của công ty PE đến gặp ông, nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông.”
Kim Nguyên Tông buông tờ báo xuống, nói với người ngoài cửa: “Được, dẫn anh ta đến phòng khách chờ, tôi lập tức tới.”
“Vâng.” Ông quản gia đáp một tiếng lui ra.
Kim Nguyên Tông đứng lên lười biếng duỗi thắt lưng, ông dường như nghe được tiếng xương cốt của mình kêu răng rắc. Cho dù có muốn hay không, ông cũng không thể không thừa nhận mình già rồi, bộ xương già này sợ rằng sống không nổi mấy năm nữa đâu. Nghĩ tới đây ông không nhịn được có hơi nóng nảy, chỉ dựa vào tình hình của cháu trai ông bây giờ có thể gánh vác được trọng trách này sao? Bình tĩnh mà xem xét, cháu trai ông cũng chỉ mạnh mẽ hơn những cậu chủ con nhà giàu khác một chút mà thôi.
Kim Nguyên Tông nhìn ánh mặt trời buổi chiều bên ngoài cửa sổ thở dài, ông không nghĩ đến những chuyện khác, điều ông muốn làm là ngay lập tức bắt được kẻ đang âm mưu nhắm về phía ông. Điều chỉnh lại tâm trạng, Kim Nguyên Tông giả vờ mang dáng vẻ đau buồn tuyệt vọng từ trong phòng sách đi ra, bên ngoài cửa có người giúp việc đứng ngay ngắn ở đó, có người làm cũng có vệ sĩ, trên mặt bọn họ đều lo lắng nhìn Kim Nguyên Tông, rất sợ ông cụ không vượt qua được nổi đau thương như sấm sét giữa trời quang này mà ngã xuống không dậy nổi nữa.
Kim Nguyên Tông lộ ra khuôn mặt tươi cười với mọi người, chậm rãi nói: “Mọi người không cần lo lắng, nên làm gì thì làm, Kim Nguyên Tông tôi cả đời này trải qua quá nhiều chuyện, chút chuyện này không tính là gì cả.”
“Ông chủ...”
Mọi người nhìn Kim Nguyên Tông, từ cảm xúc trên nét mặt của ông ta tất cả mọi người đều nhìn ra được ông ta là đang cố tỏ ra là mình không sao. Một ông già đã gần sáu mươi mà còn cố tỏ ra mình không sao, chuyện này khiến cho trong lòng của những người giúp việc bình thường được ông đối xử như người nhà này cảm thấy rất đau lòng.
Ông quản gia đi cùng Kim Nguyên Tông tới phòng khách, phòng khách rất lớn cũng rất xa hoa được lắp đặt thiết bị tinh xảo mà lại cổ kính, giống như phòng tiếp khách của hoàng đế ngày xưa. Trên ghế sofa bằng gỗ trong phòng khách có hai người đang ngồi, trong đó có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặc quần tây và áo sơ mi ngắn tay, trong tay cầm một túi công văn, người khác là một cô gái hơn hai mươi tuổi, đeo một cặp kính đen, ăn mặc quần áo công sở, vẻ mặt có chút cao ngạo không nói nên lời.
“Xin chào ông Kim!”
Thấy Kim Nguyên Tông đi tới, người đàn ông và cô gái cùng nhau đứng lên, người đàn ông chủ động đi tới, trên mặt tươi cười vươn tay ra với Kim Nguyên Tông, ông ta cũng tự giới thiệu bản thân mình: “Tôi là Hứa Gia Doanh, là tổng giám đốc của công ty PE Nguyên Thác, vị này chính là Tiểu Lam thư ký của tôi, ngày hôm nay rất vinh hạnh có thể gặp được ông Kim đây.”
Cô gái lễ phép cười nói với Kim Nguyên Tông: “Xin chào ông Kim!”
Kim Nguyên Tông theo thói quen lịch sự bắt tay với vị tổng giám đốc Hứa này, sau đó ngồi xuống ghế sofa, sau khi ông ngồi xuống tổng giám đốc Hứa cùng thư ký của ông ta mới ngồi xuống, Kim Nguyên Tông trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Tổng giám đốc Hứa, anh tìm đến ông già này là có chuyện gì?”
Tổng giám đốc Hứa mỉm cười nói: “Hôm nay tôi đến đây gặp mặt ông Kim, chủ yếu là muốn nói một chút về vấn đề hợp tác của chúng ta.”
Kim Nguyên Tông nói: “Hợp tác? Tôi và quý công ty dường như không có ngành nghề gì liên quan nhỉ, sao lại nói chuyện hợp tác gì chứ?”
Vẻ mặt gian xảo của tên giám đốc họ Hứa này tươi cười, nói: “Ông Kim, có thể ông không hiểu về công ty PE, công ty PE rất nổi tiếng ở nước ngoài, trong nước cũng vừa bắt đầu ra đời và phát triển, chủ yếu là đại lý tham gia vận hành sản nghiệp lớn…”
Kim Nguyên Tông xen ngang lời của ông ta: “Tổng giám đốc Hứa, đầu óc này của tôi vẫn còn là của thế kỷ trước, anh vẫn nên nói chuyện tôi có thể hiểu được đi, càng đơn giản càng rõ ràng càng tốt.”
Khóe miệng của Tiểu Lam bên cạnh âm thầm cười khinh bỉ, tên giám đốc họ Hứa kia tươi cười nói: “Được ông Kim, vậy thì tôi nói đơn giản rõ ràng, công ty PE của chúng tôi làm chính là giúp ông vận hành kinh doanh sản nghiệp. Theo điều tra tìm hiểu của chúng tôi, sản nghiệp Kim Tự Chiêu Bài của chúng ta tổng cộng có mười bảy công ty con, trong mười bảy sản nghiệp đó có mười lăm công ty là tự ngài quản lý, hai công ty khác là do cháu trai của ngài đang xử lý... Khụ khụ, tổng giám đốc Kim xin thứ cho tôi nói thẳng, theo tin đồn được biết, đêm qua cháu trai của ngài đã xảy ra tai nạn xe cộ, đến bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể, ngài cõng một gia nghiệp khổng lồ trên lưng như vậy, bây giờ ngài cũng đã lớn tuổi rồi, tôi sợ ngài chịu không nổi, vì thế mới đến đây bàn chuyện hợp tác với ngài.”
Kim Nguyên Tông hơi híp mắt, lập tức một ánh mắt hung ác bắn ra, nhưng chỉ là thoáng qua, tên giám đốc họ Hứa ở đối diện cùng cô thư ký của ông ta cũng chỉ là mới phát giác được, thư ký của ông ta không cảm thấy gì, nhưng tên giám đốc họ Hứa này lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Ông ta hiểu rõ sự lợi hại của ông cụ trước mắt này, cho dù là một con sói già cũng có thể cắn chết người.
Kim Nguyên Tông yếu ớt thở dài, nói: “Được rồi, nói về phương án hợp tác của các người một chút.”
Tên giám đốc Hứa này âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Ông Kim, phương án hợp tác của chúng tôi là thống nhất toàn cầu, ngài đem quyền kinh doanh xí nghiệp giao cho chúng tôi, hàng năm chúng ta chia năm mươi phần trăm tỉ lệ lợi nhuận chuyển vào tài khoản của ngài. Nói cách khác ngài không cần phải làm gì, chỉ cần ngồi ở nhà uống trà, xem tivi, mỗi năm sẽ có một số tiền khổng lồ chuyển vào tài khoản của ngài.”
“Ha ha...” Kim Nguyên Tông cười hai tiếng, “Nghe có vẻ không tệ, như vậy tôi có thể an tâm dưỡng già rồi.” Ông ngẩng đầu nhìn tên giám đốc họ Hứa này nói: “Vậy còn năm mươi phần trăm lợi nhuận còn lại đều nhét vào túi của các người à?”
Tên giám đốc họ Hứa này cười nói: “Đây là phí dịch vụ của chúng tôi, chúng tôi phải quản lý sản nghiệp thay ngài, kinh doanh sản nghiệp, chúng tôi bảo đảm sẽ làm cho sản nghiệp của ngài càng thêm lợi nhuận hơn bây giờ. Nói ví dụ năm nay lợi nhuận sản nghiệp ngài của ngài là một ngàn vạn, tôi có thể khiến cho lợi nhuận sản nghiệp ngài tăng lên gấp hai, gấp ba, đến lúc đó trên thực tế lợi nhuận ngài nhận được cũng nhiều như năm ngoái, tôi cũng chỉ là cầm phần kiếm thêm được mà thôi, như vậy chúng ta hai bên cùng có lợi.”
“Ừ, nghe cũng không tệ.” Kim Nguyên Tông mỉm cười, đứng lên nói: “Đi thôi, đi cùng tôi đến phòng họp, chúng ta ký hợp đồng.”
“Ông Kim...” Tên giám đốc họ Hứa kia vui mừng kinh ngạc nói: “Tôi còn chưa nói với ngài về chuyện liên quan tới vấn đề quyền cổ phần, ngài muốn nghe nữa không?”
Kim Nguyên Tông được ông quản gia dìu đi ra ngoài cũng không quay đầu lại nói: “Tôi không nghe, lúc còn trẻ tôi vì phần sản nghiệp này liều sống liều chết, bây giờ già rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt ông quản gia lo lắng, nhỏ giọng nói với Kim Nguyên Tông: “Ông chủ, chuyện này...”
Kim Nguyên Tông nhìn ông quản gia liếc mắt ra hiệu một cái, ông quản gia đi theo chăm sóc làm bạn với ông hơn bốn mươi năm lập tức ngầm hiểu im lặng, trên gương mặt già nua đột nhiên hiện ra dáng vẻ hung ác, nhìn qua cục kỳ dọa người.
Tên giám đốc Hứa này và thư ký của ông ta hoàn toàn chìm đắm trong sự kinh ngạc vui mừng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ hôm nay chuyện này làm lại thuận lợi như vậy. Xem ra ông già họ Kim này đau khổ vì mất cháu trai làm cho váng đầu, bọn họ có thể lập tức trở về báo cáo công việc với ông chủ rồi, đến lúc đó lợi ích của bọn họ…
Ông Kim đi vào trong phòng họp, ông quản gia già ở ngoài cửa, tên giám đốc họ Hứa xách túi công văn, thư ký của ông ta ôm một tập hồ sơ, hai người cố nén kích động trong lòng mà đi vào theo. Hai người không phát hiện khi đi vào phòng họp này điện thoại di động trong túi bọn họ tự động không còn tín hiệu, trang bị nghe lén trên người bọn họ cũng mất hiệu lực.
Ông quản gia già ở ngoài cửa giơ tay ra hiệu, lập tức có hai người đàn ông cường trạng vọt vào trong phòng họp, không đợi cho tên giám đốc họ Hứa kia và thư ký của ông ta kịp phản ứng thì hai người đàn ông cường tráng này đã lao tới trước mắt, mỗi người một đấm đánh vào mặt của tên giám đốc họ Hứa kia và thư ký của ông ta. Hai người họ cùng hét lên một tiếng thảm thiết, hai con mắt tối sầm lại, nặng nề ngã trên mặt đất, Kim Nguyên Tông đột nhiên nghiêm túc quát một tiếng chói: “Trói bọn họ lại cho tôi.”
Hai người đàn ông cường tráng thành thạo móc còng tay ra, để hai người dựa vào nhau, tiện tay đè xuống, trực tiếp đè tên giám đốc họ Hứa và thư ký của ông ta nằm rạp xuống đất. Sau đó lại thành thạo móc điện thoại và thiết bị nghe lén từ trên người của cả hai ra, vứt thiết bị nghe lén cỡ bằng hai ngón tay xuống đất, ‘bộp’ một cái đạp lên trên khiến chúng bể nát.
Tên giám đốc họ Hứa kia nằm trên mặt đất, quay đầu nói với Kim Nguyên Tông: “Ông Kim, ông đây là ý gì?”
Kim Nguyên Tông ngồi vững vàng ở trên ghế, khóe miệng cười lạnh, nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết lai lịch của các người, công ty PE gì chứ, tôi thấy chỉ là cái rắm, định không tốn chút công sức mà lấy tiền từ trong túi của ông già này sao, các người là chán sống rồi.”
Sắc mặt của tên giám đốc họ Hứa trở nên trắng bệch, nói: “Ông Kim, ông nhất định là hiểu nhầm rồi, chúng tôi thật sự là người của công ty PE, chúng thôi cũng thật sự là công ty quản lý chuyên nghiệp thay cho người khác, khẩu hiệu của chúng tôi là hai bên cùng có lợi…”
Không đợi ông ta nói xong, Kim Nguyên Tông đã dùng mắt ra hiệu với người đàn ông to lớn đang đứng bên cạnh tên họ Hứa kia nói: “Làm cho anh ta im lặng.”
Người đàn ông cường tráng tuân lệnh, trực tiếp nhấc cái chân cơ bắp của mình đạp xuống một cái, đạp thẳng vào miệng của ông ta, đau đến nỗi làm tên giám đốc họ Hứa kia hét lên oai oái.
Cô thư ký nhỏ bên cạnh chưa từng gặp qua tình cảnh này, cô ta sớm đã bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, ánh mắt của Kim Nguyên Tông lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Tôi cho cô một lần cơ hội, nói đi các người là ai?”
Cô thư ký phục hồi lại tinh thần, cắn răng giận dữ nói: “Tôi không biết, tôi không biết.”