Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 268
Doanh nghiệp muốn cho nhân viên ra sức làm việc vì mình, nói gì thì nói chẳng bằng một hành động thực tế là tăng lương lên, xã hội vật chất, mọi người đều cần phải sinh tồn. Anh nói có dễ nghe tới mức nào đi chăng nữa mà không tăng lương cho nhân viên mà còn muốn nhân viên bán mạng làm việc cho mình, về điểm này không ít những nhà kinh doanh trẻ tuổi đã lựa chọn cách rót vào đầu nhân viên của mình văn hóa doanh nghiệp, triết học, để cổ vũ động viên nhân viên làm việc, vẽ ra một chiếc bánh to ngon ở phía trước. Cứ lâu dài mãi như vậy, nhân viên người ta không phải lũ ngốc, khi người ta bỏ ra nhiều mà những gì họ nhận lại không tương xứng với nó thì họ sẽ chỉ cảm thấy bị lừa dối, sẽ rời khỏi doanh nghiệp này một cách không lưu luyến.
Phong Bưu là điển hình của một nhà tư bản, luôn muốn tiêu tiền vào làm những việc lớn, mãi cho tới khi anh ta bị vào tù thì chỉ có bốn người mà anh ta thật tâm sẵn sàng đầu tư vào, trong đó không có Lưu Cương, mà là bốn tay chân đánh đấm đắc lực của anh ta... Hổ, Báo, Sói, Cẩu. Trong mắt anh ta, việc duy trì được tập đoàn Phong Hoàng của anh ta chủ yếu là công lao của bốn người này, đầu tiên nói về nhân viên, có không ít nhân viên vì làm việc ở đây lương thấp nên không muốn làm, nhưng anh ta luôn uy hiếp họ, nếu dám không tiếp tục làm ở tập đoàn Phong Hoàng, chắc chắn sẽ tới kiếm chuyện với họ, đương nhiên trong việc này không thiếu được tác dụng uy hiếp của bốn tay Hổ, Báo, Sói, Cẩu.
Phong Bưu cũng tín nhiệm Lưu Cương, Lưu Cương là quản lý của anh ta, trông coi cả mảng kế toán và kinh doanh của tập đoàn. Chỉ có điều anh ta cảm thấy kinh doanh có tốt thế nào đi chăng nữa cũng không bằng những gì sức mạnh uy hiếp mang lại, đây là quan niệm thông dụng trong giới xã hội đen.
Cho nên mới nói, suy nghĩ lấy nhân viên làm gốc của Lưu Cương ở chỗ Phong Bưu trước giờ luôn bị bóp chết hoàn toàn, giờ thì Phong Bưu đã vào tù, đời này có ra được hay không còn là cả vấn đề. Những nhân viên trong tay anh ta trước đây, những người bị đè nén lâu năm này từ lâu đã có suy nghĩ muốn đi rồi, nếu không vì nể mặt của Lưu Cương, thì ngày thứ hai sau khi Phong Bưu vào tù có khi Hội sở đã không thể tiếp tục kinh doanh nữa, không có một nhân viên nào thì lấy gì mà tiếp tục kinh doanh làm ăn?
Trong cuộc họp sáng nay, Lưu Cương đã hứa với các vị quản lý cấp cao là nhất định sẽ tăng lương cho họ, một mặt thể hiện sự cảm ơn của bản thân Lưu Cương anh ta với mọi người, một mặt khác thì đây cũng là điều mà những nhân viên trung thành tận tụy như bọn họ đáng được hưởng.
Khi Lưu Cương đưa ra lời hứa này, trong lòng anh ta cũng không dám chắc được 100%, suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, chỉ là muốn nỗ lực hết sức của mình, hy vọng có thể mang tới lựa chọn chuẩn xác cho sự phát triển của Hội sở, những nhân viên cũ hiện nay đều là những sự lựa chọn chính xác, đồng thời cũng để báo đáp lại cho những gì bọn họ đã bỏ ra.
Lâm Côn không đồng ý, Lưu Cương cũng không một lời oán trách, dù gì khi suy nghĩ trên phương diện của một ông chủ, ai mà lại muốn tự nhiên lãng phí đi một số tiền lớn như thế, riêng điều này trước đó anh ta cũng đã tính tới, nhưng vẫn không che giấu nổi sự thất vọng.
Lâm Côn đột nhiên cười, đưa tay ra vỗ vào vai Lưu Cương nói: “Anh Cương, anh tưởng thật à? Khi anh đề xuất tăng lương đương nhiên có lý của anh, về mảng kinh doanh tôi là đứa ngoài ngành, mọi thứ cứ làm theo sự sắp xếp của anh, sau này bất luận là có chuyện gì, anh chỉ cần nói kết quả với tôi là được rồi.”
Lưu Cương còn chưa kịp phản ứng lại, cứ ngây người nhìn Lâm Côn, “Côn Tử, ý của anh là?”
Lâm Côn nói: “Ý của tôi rất đơn giản, anh muốn làm gì thì làm đó, chỉ cần báo kết quả cho tôi là được rồi.”
Lưu Cương nhìn Lâm Côn với ánh mắt không thể tưởng tượng được, nói: “Côn Tử, anh không nói đùa chứ?”
Lâm Côn cố ý nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Thế này giống đang nói đùa lắm sao?”
Lúc này Lưu Cương chỉ cảm thấy cảm kích không nói lên lời, giống như thiên lý mã gặp được Bá Nhạc, như thể gặp đúng tri kỷ vậy, trông đôi mắt không hiểu từ bao giờ lấp lánh nhưng giọt nước mắt, nói: “Côn Tử, cám ơn anh, cám ơn sự tín nhiệm của anh dành cho tôi!”
Lâm Côn cười nói: “Anh Cương, anh đừng vội cám ơn tôi, sự tín nhiệm của tôi là có điều kiện đấy, tôi muốn anh làm sao để cho việc kinh doanh của Hội sở cao cấp Phong Hoàng còn tốt hơn cả trước đây nữa, nhanh chóng xoay chuyển cục diện không lợi nhuận hiện nay, sao nào?”
Lòng Lưu Cương tràn đầy tự tin vỗ ngực nói: “Yên tâm, không thành vấn đề!”
Lâm Côn nói: “Đúng rồi anh Cương, tôi vừa có một suy nghĩ, Hội sở cao cấp Phong Hoàng của chúng ta có nên đổi tên không, Phong Bưu đi rồi, hội sở Phong Hoàng không còn họ Phong nữa.”
Lưu Cương nói: “Côn Tử, không giấu gì anh, tôi cũng có suy nghĩ này, hội sở cao cấp Phong Hoàng nghe nó cũng không được tự nhiên, nếu chỉ nhìn vào cái tên, sẽ không để lại cho người ta ấn tượng tốt gì cả, trên đời này được người nào tính người đó, có ai mà thích kẻ điên chứ.”
“Được, vậy hôm nay chúng ta quyết luôn việc này đi, sửa tên cho Hội sở. Anh Cương, anh có suy nghĩ nào không?”
“Đổi tên cho hội sở là một chuyện lớn, tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra.”
“Cũng có chuyện gì lớn đâu, theo tôi ta cứ gọi luôn là hội sở cao cấp Phượng Hoàng là được rồi, vừa đẹp mà đọc cũng na ná nhau.”
“Hội sở cao cấp Phượng Hoàng...” Lưu Cương lẩm bẩm trong miệng, mắt đột nhiên sáng lên: “Cái tên này hay đó, nghe rất khí thế hào sảng mà không tục, lại còn đọc na ná như cái tên trước đây!”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Được, nếu anh Cương cũng thấy cái tên này hay, vậy chúng ta sửa lại luôn, anh liên hệ người làm biển hiệu mới đi, càng nhanh càng tốt, sau khi làm xong treo lên luôn.”
“Được!” Lưu Cương đáp lại.
Về Lưu Cương, Lâm Côn rất yên tâm, sau khi đã hiểu rõ về bản chất của một con người, thì về cơ bản đại thể người này sẽ làm những gì đều có thể nhìn ra được tương đối, vị trí của Lưu Cương trong lòng Lâm Côn rất cao, tương lai sau này nếu như anh có thể phát triển được một sản nghiệp lớn mạnh, vậy thì Lưu Cương nhất định sẽ đóng một vai trò không thể thiếu.
Chỉ mất một buổi sáng, biển hiện mới của hội sở cao cấp Phượng Hoàng đã được thay lên, buổi trưa Lâm Côn ở lại ăn cơm trong hội sở rồi mới đi, mặc dù anh là một người rất rảnh rỗi, nhưng lịch trình công việc trong một ngày cũng được sắp xếp kín cả rồi. Vừa ra khỏi hội sở cao cấp Phượng Hoàng, anh chạy thẳng tới bệnh viện trung tâm thành phố, Kim Khải vẫn còn đang trên giường bệnh, anh phải chạy qua xem tình hình thế nào rồi, tục ngữ nói rồi làm người tốt thì phải làm tới cùng, anh cũng muốn nhân cơ hội này để tiếp xúc với Kim Nguyên Tông, ‘Kim Tự Chiêu Bài’ ở thành phố Trung Cảng này có ảnh hưởng vang dội, bản thân mình nếu muốn đi xa trên con đường này, thì nhất định phải bắt được quan hệ với “Kim Tự Chiêu Bài’.
Ở cổng bệnh viện, Lâm Côn gặp một người quen, người quen này không phải ai xa lạ, chính là hoa khôi cảnh sát nóng bỏng Thẩm Mạn. Thẩm Mạn đang xử lý một vụ việc đánh nhau nghiêm trọng, sau khi điều tra xong đang chuẩn bị quay về cực cảnh sát thì thấy Lâm Côn bước từ trên xe xuống.
“Ái chà, người đẹp Thẩm đấy à.” Lâm Côn mỉm cười lên tiếng chào.
Thẩm Mạn quan sát Lâm Côn, rồi lại nhìn chiếc xe sau lưng anh, cố ý chế nhạo nói: “Lại đổi xe sang tay đấy à?”
“Làm gì có tiền đổi xe.” Lâm Côn cười nói: “Con trai đập phá xe kinh quá, phải mang xe qua xưởng sửa chữa rồi.”
Thẩm Mạn lập tức cảnh giác hỏi: “Tối hôm qua anh tham gia đua xe ngầm ở đường Nam Sơn phải không?”
Lâm Côn lắc đầu nói: “Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, mấy cái việc vi phạm kỷ cương pháp luật đó, tôi làm sao mà lại làm được.”
“Thật sao?” Trầm Mạn cảnh giác nhìn Lâm Côn, nói: “Sao tôi nhìn thế nào cũng không nhận anh là người tuân thủ pháp luật nhỉ?”
Lâm Côn cười hì hì nói: “Tôi là người không thể đánh giá qua bề ngoài, cô nhìn tôi thấy lông bông vậy thôi, chứ thực ra tôi là một người cực tốt, về điều này thì hẳn cô Thẩm, hoa khôi của cục cảnh sát phải biết chứ nhỉ, khó tìm người nào tốt như tôi thế này lắm.”
Thẩm Mạn kìm cơn buồn nôn xuống, còn đang suy nghĩ muốn nói thêm vài câu với Lâm Côn thì giọng nói sang sảng vang lên, “Đội trưởng Thẩm, tôi đã tìm hiểu xong tình hình, chúng ta có thể về cục báo cáo rồi.”
Thẩm Mạn chỉ còn cách khoát tay với Lâm Côn, “Tạm biệt, anh Lâm.”
Lâm Côn cười nói: “Tạm biệt, người đẹp Thẩm.” Thế nhưng anh lại phải hứng chịu hai tia nhìn lạnh lẽo như băng bắn tới, nhìn theo ánh mắt ấy, chỉ thấy một nam cảnh sát trẻ tuổi vừa mới kêu Thẩm Mạn rút quân lại đứng đó, ánh mắt không thân thiện chút nào nhìn anh. Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên nụ cười gian manh, thầm nói ông không chọc vào nhóc nhé, mà nhóc dám trừng mắt lên với ông như thế, vậy đừng có trách ông không khách khí, anh vừa nghĩ vậy vừa đi về phía Thẩm Mạn.
“Người đẹp Thẩm, đợi chút!”
Thẩm Mạn xoay người, cô cũng đã rất lâu rồi không gặp Lâm Côn, cô cũng không biết vì sao mà không gặp anh ta lại cứ tự nhiên nhớ tới anh, khi gặp anh thì lại lập tức vặn hỏi những câu hỏi công vụ thông lệ. Thẩm Mạn cũng không hiểu trong lòng mình rốt cuộc là nhớ anh, hay hoàn toàn chỉ là vì công vụ.
Nghe Lâm Côn bảo mình đợi chút, trong lòng cô đột nhiên có một niềm vui kỳ lạ dâng lên, nhưng không hề để lộ ra trên mặt, hoa khôi cảnh sát lạnh lùng nhìn anh nói: “Có chuyện gì? Không lẽ anh tự động đầu thú?”
Lâm Côn cười nói: “Cảnh sát Thẩm, cô đừng đùa nữa, tôi mà tự thú, tôi tự thú gì chứ, tôi là một công dân rất lương thiện, chưa bao giờ làm mấy việc vi phạm kỷ cương phép nước, cô phải tin tôi chứ!”
Mặt Thẩm Mạn tối sầm lại, cô hoàn toàn bị cái kẻ không biết thế nào là xấu hổ Lâm Côn này đánh bại rồi, cô đã chính mắt nhìn thấy cái người này đánh nhau với gã móc túi Tây Vực, ra tay tới mức độ tàn nhẫn tới vậy, tuyệt đối không phải là hành vi mà một người công dân lương thiện có thể làm ra, đó phải là đẳng cấp của một sát thủ chuyên nghiệp.
Lâm Côn cười nói: “Tôi cũng chẳng có chuyện gì...” Dừng lại một chút, cố ý liếc nhìn cái tên cảnh sát trẻ tuổi tràn đầy thù địch kia, rồi quay sang tiếp tục nói: “Tôi đây chỉ là muốn hỏi sau khi hết giờ làm cô có rảnh không, gần đây mới có một bộ phim tình cảm mới trình chiếu, tên cái gì gì ấy, tôi muốn mời cô đi xem phim ăn bỏng ngô.”
Trong lòng Thẩm Mạn cảm thấy vui hơn, nhưng mặt vẫn lạnh băng như thế, khẽ húng hắng ho rồi nói: “Anh Lâm, anh đang hối lộ nhân viên nhà nước sao? Trong Đảng quy định rõ ràng không được phép nhận hối lộ!”
“Hối lộ?!” Lâm Côn nhướng mày, khuôn mặt u uất nói: “Người đẹp Thẩm, cảnh sát Thẩm, cô thế này là oan uổng cho tôi quá, tôi chỉ là một công dân nhỏ bé chẳng ra gì, ôm theo một hộp bỏng ngô, với một vé xem phim tới hối lộ, đầu tôi đâu bị vào nước đâu cũng có hỏng đâu, có cần thiết phải tới mức đó không.”
Nói xong, Lâm Côn cố ý nhìn người cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh nói: “Người anh em, tôi hẹn đội trưởng của các anh có tính là hối lộ không?”
“Tính!” Vị cảnh sát mới tốt nghiệp không lâu đó nói một cách dứt khoát, liền sau đó phát biểu với một thái độ rất chính nghĩa: “Anh này, chúng tôi đang phá án, phiền anh đừng cản trở công việc của chúng tôi.”
Lâm Côn khẽ cười khinh thường, cái tên này cũng biết cách mang công việc ra để nói chứ, anh khinh khỉnh bảo: “Tôi nói anh nghe này người anh em, vừa rồi chẳng phải anh nói đã điều tra xong rồi hay sao, sao tôi lại còn làm trở công vụ của các anh được nữa, trong lòng anh có phải có gì không, à à, tôi hiểu rồi, chắc là anh thích đội trưởng của anh rồi, thấy tôi hẹn đội trưởng của anh đi xem phim, thì anh ghen chứ gì.”
“Anh...” Người cảnh sát trẻ tuổi muốn nói, nhưng Lâm Côn đã cắt ngang lời anh ta, nói: “Được rồi, đừng giải thích nữa, giải thích chính là một cách che giấu, hơn nữa tôi xem vẻ mặt của anh ấy, cũng không thể che giấu nổi đâu. Có điều có một điểm tôi phải nói với anh nhé, đội trưởng của các anh rất ưu tú, với điệu bộ của anh thế này thì thật sự không xứng đâu.”
Người cảnh sát trẻ tuổi tức giận, bảo ông đây không xứng, ông đây đường đường là nhân tài lại có công việc đàng hoàng tử tế, ông mày không xứng chẳng lẽ một thằng tầm thường chạy chiếc Carolla như mày thì xứng? Đừng có mà đùa nữa!
Người nam cảnh sát trẻ tuổi quát lên với Lâm Côn: “Tôi không xứng thì anh xứng sao, cái đồ thối tha!”
Lâm Côn chẳng hề quan tâm việc tên nhóc này mắng mình, nói một cách khác thì trong mắt anh không hề có tên này, nhưng Thẩm Mạn đứng bên cạnh thì khác, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào... Hai người đàn ông này đang ghen tuông tranh giành cô, cảm giác này kỳ diệu quá!
Phong Bưu là điển hình của một nhà tư bản, luôn muốn tiêu tiền vào làm những việc lớn, mãi cho tới khi anh ta bị vào tù thì chỉ có bốn người mà anh ta thật tâm sẵn sàng đầu tư vào, trong đó không có Lưu Cương, mà là bốn tay chân đánh đấm đắc lực của anh ta... Hổ, Báo, Sói, Cẩu. Trong mắt anh ta, việc duy trì được tập đoàn Phong Hoàng của anh ta chủ yếu là công lao của bốn người này, đầu tiên nói về nhân viên, có không ít nhân viên vì làm việc ở đây lương thấp nên không muốn làm, nhưng anh ta luôn uy hiếp họ, nếu dám không tiếp tục làm ở tập đoàn Phong Hoàng, chắc chắn sẽ tới kiếm chuyện với họ, đương nhiên trong việc này không thiếu được tác dụng uy hiếp của bốn tay Hổ, Báo, Sói, Cẩu.
Phong Bưu cũng tín nhiệm Lưu Cương, Lưu Cương là quản lý của anh ta, trông coi cả mảng kế toán và kinh doanh của tập đoàn. Chỉ có điều anh ta cảm thấy kinh doanh có tốt thế nào đi chăng nữa cũng không bằng những gì sức mạnh uy hiếp mang lại, đây là quan niệm thông dụng trong giới xã hội đen.
Cho nên mới nói, suy nghĩ lấy nhân viên làm gốc của Lưu Cương ở chỗ Phong Bưu trước giờ luôn bị bóp chết hoàn toàn, giờ thì Phong Bưu đã vào tù, đời này có ra được hay không còn là cả vấn đề. Những nhân viên trong tay anh ta trước đây, những người bị đè nén lâu năm này từ lâu đã có suy nghĩ muốn đi rồi, nếu không vì nể mặt của Lưu Cương, thì ngày thứ hai sau khi Phong Bưu vào tù có khi Hội sở đã không thể tiếp tục kinh doanh nữa, không có một nhân viên nào thì lấy gì mà tiếp tục kinh doanh làm ăn?
Trong cuộc họp sáng nay, Lưu Cương đã hứa với các vị quản lý cấp cao là nhất định sẽ tăng lương cho họ, một mặt thể hiện sự cảm ơn của bản thân Lưu Cương anh ta với mọi người, một mặt khác thì đây cũng là điều mà những nhân viên trung thành tận tụy như bọn họ đáng được hưởng.
Khi Lưu Cương đưa ra lời hứa này, trong lòng anh ta cũng không dám chắc được 100%, suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, chỉ là muốn nỗ lực hết sức của mình, hy vọng có thể mang tới lựa chọn chuẩn xác cho sự phát triển của Hội sở, những nhân viên cũ hiện nay đều là những sự lựa chọn chính xác, đồng thời cũng để báo đáp lại cho những gì bọn họ đã bỏ ra.
Lâm Côn không đồng ý, Lưu Cương cũng không một lời oán trách, dù gì khi suy nghĩ trên phương diện của một ông chủ, ai mà lại muốn tự nhiên lãng phí đi một số tiền lớn như thế, riêng điều này trước đó anh ta cũng đã tính tới, nhưng vẫn không che giấu nổi sự thất vọng.
Lâm Côn đột nhiên cười, đưa tay ra vỗ vào vai Lưu Cương nói: “Anh Cương, anh tưởng thật à? Khi anh đề xuất tăng lương đương nhiên có lý của anh, về mảng kinh doanh tôi là đứa ngoài ngành, mọi thứ cứ làm theo sự sắp xếp của anh, sau này bất luận là có chuyện gì, anh chỉ cần nói kết quả với tôi là được rồi.”
Lưu Cương còn chưa kịp phản ứng lại, cứ ngây người nhìn Lâm Côn, “Côn Tử, ý của anh là?”
Lâm Côn nói: “Ý của tôi rất đơn giản, anh muốn làm gì thì làm đó, chỉ cần báo kết quả cho tôi là được rồi.”
Lưu Cương nhìn Lâm Côn với ánh mắt không thể tưởng tượng được, nói: “Côn Tử, anh không nói đùa chứ?”
Lâm Côn cố ý nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Thế này giống đang nói đùa lắm sao?”
Lúc này Lưu Cương chỉ cảm thấy cảm kích không nói lên lời, giống như thiên lý mã gặp được Bá Nhạc, như thể gặp đúng tri kỷ vậy, trông đôi mắt không hiểu từ bao giờ lấp lánh nhưng giọt nước mắt, nói: “Côn Tử, cám ơn anh, cám ơn sự tín nhiệm của anh dành cho tôi!”
Lâm Côn cười nói: “Anh Cương, anh đừng vội cám ơn tôi, sự tín nhiệm của tôi là có điều kiện đấy, tôi muốn anh làm sao để cho việc kinh doanh của Hội sở cao cấp Phong Hoàng còn tốt hơn cả trước đây nữa, nhanh chóng xoay chuyển cục diện không lợi nhuận hiện nay, sao nào?”
Lòng Lưu Cương tràn đầy tự tin vỗ ngực nói: “Yên tâm, không thành vấn đề!”
Lâm Côn nói: “Đúng rồi anh Cương, tôi vừa có một suy nghĩ, Hội sở cao cấp Phong Hoàng của chúng ta có nên đổi tên không, Phong Bưu đi rồi, hội sở Phong Hoàng không còn họ Phong nữa.”
Lưu Cương nói: “Côn Tử, không giấu gì anh, tôi cũng có suy nghĩ này, hội sở cao cấp Phong Hoàng nghe nó cũng không được tự nhiên, nếu chỉ nhìn vào cái tên, sẽ không để lại cho người ta ấn tượng tốt gì cả, trên đời này được người nào tính người đó, có ai mà thích kẻ điên chứ.”
“Được, vậy hôm nay chúng ta quyết luôn việc này đi, sửa tên cho Hội sở. Anh Cương, anh có suy nghĩ nào không?”
“Đổi tên cho hội sở là một chuyện lớn, tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra.”
“Cũng có chuyện gì lớn đâu, theo tôi ta cứ gọi luôn là hội sở cao cấp Phượng Hoàng là được rồi, vừa đẹp mà đọc cũng na ná nhau.”
“Hội sở cao cấp Phượng Hoàng...” Lưu Cương lẩm bẩm trong miệng, mắt đột nhiên sáng lên: “Cái tên này hay đó, nghe rất khí thế hào sảng mà không tục, lại còn đọc na ná như cái tên trước đây!”
Lâm Côn cười ha ha nói: “Được, nếu anh Cương cũng thấy cái tên này hay, vậy chúng ta sửa lại luôn, anh liên hệ người làm biển hiệu mới đi, càng nhanh càng tốt, sau khi làm xong treo lên luôn.”
“Được!” Lưu Cương đáp lại.
Về Lưu Cương, Lâm Côn rất yên tâm, sau khi đã hiểu rõ về bản chất của một con người, thì về cơ bản đại thể người này sẽ làm những gì đều có thể nhìn ra được tương đối, vị trí của Lưu Cương trong lòng Lâm Côn rất cao, tương lai sau này nếu như anh có thể phát triển được một sản nghiệp lớn mạnh, vậy thì Lưu Cương nhất định sẽ đóng một vai trò không thể thiếu.
Chỉ mất một buổi sáng, biển hiện mới của hội sở cao cấp Phượng Hoàng đã được thay lên, buổi trưa Lâm Côn ở lại ăn cơm trong hội sở rồi mới đi, mặc dù anh là một người rất rảnh rỗi, nhưng lịch trình công việc trong một ngày cũng được sắp xếp kín cả rồi. Vừa ra khỏi hội sở cao cấp Phượng Hoàng, anh chạy thẳng tới bệnh viện trung tâm thành phố, Kim Khải vẫn còn đang trên giường bệnh, anh phải chạy qua xem tình hình thế nào rồi, tục ngữ nói rồi làm người tốt thì phải làm tới cùng, anh cũng muốn nhân cơ hội này để tiếp xúc với Kim Nguyên Tông, ‘Kim Tự Chiêu Bài’ ở thành phố Trung Cảng này có ảnh hưởng vang dội, bản thân mình nếu muốn đi xa trên con đường này, thì nhất định phải bắt được quan hệ với “Kim Tự Chiêu Bài’.
Ở cổng bệnh viện, Lâm Côn gặp một người quen, người quen này không phải ai xa lạ, chính là hoa khôi cảnh sát nóng bỏng Thẩm Mạn. Thẩm Mạn đang xử lý một vụ việc đánh nhau nghiêm trọng, sau khi điều tra xong đang chuẩn bị quay về cực cảnh sát thì thấy Lâm Côn bước từ trên xe xuống.
“Ái chà, người đẹp Thẩm đấy à.” Lâm Côn mỉm cười lên tiếng chào.
Thẩm Mạn quan sát Lâm Côn, rồi lại nhìn chiếc xe sau lưng anh, cố ý chế nhạo nói: “Lại đổi xe sang tay đấy à?”
“Làm gì có tiền đổi xe.” Lâm Côn cười nói: “Con trai đập phá xe kinh quá, phải mang xe qua xưởng sửa chữa rồi.”
Thẩm Mạn lập tức cảnh giác hỏi: “Tối hôm qua anh tham gia đua xe ngầm ở đường Nam Sơn phải không?”
Lâm Côn lắc đầu nói: “Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, mấy cái việc vi phạm kỷ cương pháp luật đó, tôi làm sao mà lại làm được.”
“Thật sao?” Trầm Mạn cảnh giác nhìn Lâm Côn, nói: “Sao tôi nhìn thế nào cũng không nhận anh là người tuân thủ pháp luật nhỉ?”
Lâm Côn cười hì hì nói: “Tôi là người không thể đánh giá qua bề ngoài, cô nhìn tôi thấy lông bông vậy thôi, chứ thực ra tôi là một người cực tốt, về điều này thì hẳn cô Thẩm, hoa khôi của cục cảnh sát phải biết chứ nhỉ, khó tìm người nào tốt như tôi thế này lắm.”
Thẩm Mạn kìm cơn buồn nôn xuống, còn đang suy nghĩ muốn nói thêm vài câu với Lâm Côn thì giọng nói sang sảng vang lên, “Đội trưởng Thẩm, tôi đã tìm hiểu xong tình hình, chúng ta có thể về cục báo cáo rồi.”
Thẩm Mạn chỉ còn cách khoát tay với Lâm Côn, “Tạm biệt, anh Lâm.”
Lâm Côn cười nói: “Tạm biệt, người đẹp Thẩm.” Thế nhưng anh lại phải hứng chịu hai tia nhìn lạnh lẽo như băng bắn tới, nhìn theo ánh mắt ấy, chỉ thấy một nam cảnh sát trẻ tuổi vừa mới kêu Thẩm Mạn rút quân lại đứng đó, ánh mắt không thân thiện chút nào nhìn anh. Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên nụ cười gian manh, thầm nói ông không chọc vào nhóc nhé, mà nhóc dám trừng mắt lên với ông như thế, vậy đừng có trách ông không khách khí, anh vừa nghĩ vậy vừa đi về phía Thẩm Mạn.
“Người đẹp Thẩm, đợi chút!”
Thẩm Mạn xoay người, cô cũng đã rất lâu rồi không gặp Lâm Côn, cô cũng không biết vì sao mà không gặp anh ta lại cứ tự nhiên nhớ tới anh, khi gặp anh thì lại lập tức vặn hỏi những câu hỏi công vụ thông lệ. Thẩm Mạn cũng không hiểu trong lòng mình rốt cuộc là nhớ anh, hay hoàn toàn chỉ là vì công vụ.
Nghe Lâm Côn bảo mình đợi chút, trong lòng cô đột nhiên có một niềm vui kỳ lạ dâng lên, nhưng không hề để lộ ra trên mặt, hoa khôi cảnh sát lạnh lùng nhìn anh nói: “Có chuyện gì? Không lẽ anh tự động đầu thú?”
Lâm Côn cười nói: “Cảnh sát Thẩm, cô đừng đùa nữa, tôi mà tự thú, tôi tự thú gì chứ, tôi là một công dân rất lương thiện, chưa bao giờ làm mấy việc vi phạm kỷ cương phép nước, cô phải tin tôi chứ!”
Mặt Thẩm Mạn tối sầm lại, cô hoàn toàn bị cái kẻ không biết thế nào là xấu hổ Lâm Côn này đánh bại rồi, cô đã chính mắt nhìn thấy cái người này đánh nhau với gã móc túi Tây Vực, ra tay tới mức độ tàn nhẫn tới vậy, tuyệt đối không phải là hành vi mà một người công dân lương thiện có thể làm ra, đó phải là đẳng cấp của một sát thủ chuyên nghiệp.
Lâm Côn cười nói: “Tôi cũng chẳng có chuyện gì...” Dừng lại một chút, cố ý liếc nhìn cái tên cảnh sát trẻ tuổi tràn đầy thù địch kia, rồi quay sang tiếp tục nói: “Tôi đây chỉ là muốn hỏi sau khi hết giờ làm cô có rảnh không, gần đây mới có một bộ phim tình cảm mới trình chiếu, tên cái gì gì ấy, tôi muốn mời cô đi xem phim ăn bỏng ngô.”
Trong lòng Thẩm Mạn cảm thấy vui hơn, nhưng mặt vẫn lạnh băng như thế, khẽ húng hắng ho rồi nói: “Anh Lâm, anh đang hối lộ nhân viên nhà nước sao? Trong Đảng quy định rõ ràng không được phép nhận hối lộ!”
“Hối lộ?!” Lâm Côn nhướng mày, khuôn mặt u uất nói: “Người đẹp Thẩm, cảnh sát Thẩm, cô thế này là oan uổng cho tôi quá, tôi chỉ là một công dân nhỏ bé chẳng ra gì, ôm theo một hộp bỏng ngô, với một vé xem phim tới hối lộ, đầu tôi đâu bị vào nước đâu cũng có hỏng đâu, có cần thiết phải tới mức đó không.”
Nói xong, Lâm Côn cố ý nhìn người cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh nói: “Người anh em, tôi hẹn đội trưởng của các anh có tính là hối lộ không?”
“Tính!” Vị cảnh sát mới tốt nghiệp không lâu đó nói một cách dứt khoát, liền sau đó phát biểu với một thái độ rất chính nghĩa: “Anh này, chúng tôi đang phá án, phiền anh đừng cản trở công việc của chúng tôi.”
Lâm Côn khẽ cười khinh thường, cái tên này cũng biết cách mang công việc ra để nói chứ, anh khinh khỉnh bảo: “Tôi nói anh nghe này người anh em, vừa rồi chẳng phải anh nói đã điều tra xong rồi hay sao, sao tôi lại còn làm trở công vụ của các anh được nữa, trong lòng anh có phải có gì không, à à, tôi hiểu rồi, chắc là anh thích đội trưởng của anh rồi, thấy tôi hẹn đội trưởng của anh đi xem phim, thì anh ghen chứ gì.”
“Anh...” Người cảnh sát trẻ tuổi muốn nói, nhưng Lâm Côn đã cắt ngang lời anh ta, nói: “Được rồi, đừng giải thích nữa, giải thích chính là một cách che giấu, hơn nữa tôi xem vẻ mặt của anh ấy, cũng không thể che giấu nổi đâu. Có điều có một điểm tôi phải nói với anh nhé, đội trưởng của các anh rất ưu tú, với điệu bộ của anh thế này thì thật sự không xứng đâu.”
Người cảnh sát trẻ tuổi tức giận, bảo ông đây không xứng, ông đây đường đường là nhân tài lại có công việc đàng hoàng tử tế, ông mày không xứng chẳng lẽ một thằng tầm thường chạy chiếc Carolla như mày thì xứng? Đừng có mà đùa nữa!
Người nam cảnh sát trẻ tuổi quát lên với Lâm Côn: “Tôi không xứng thì anh xứng sao, cái đồ thối tha!”
Lâm Côn chẳng hề quan tâm việc tên nhóc này mắng mình, nói một cách khác thì trong mắt anh không hề có tên này, nhưng Thẩm Mạn đứng bên cạnh thì khác, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào... Hai người đàn ông này đang ghen tuông tranh giành cô, cảm giác này kỳ diệu quá!
Bình luận facebook