Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267
Mọi chuyện ở Bách Phượng Môn ổn cả, Lâm Côn cũng không ở lại, trước khi đi anh dặn dò Long Đại Tương, nếu có người tới Bách Phượng Môn gây chuyện hoặc là tới đòi quyền nhận thầu tập đoàn Phong Hoàng, thì phải gọi ngay cho anh.
Long Đại Tương vâng dạ liên tục, đồng thời bảo Lâm Côn yên tâm, nếu có ai dám tới đây chơi ngang, anh ta sẽ hoàn toàn không khách khí mà đánh cho bò lăn bò càng ra đất. Lâm Côn rất tin người anh em này của mình có thể làm ra mấy chuyện này, trên thực tế có Long Đại Tương giữ ở Bách Phượng Môn thì anh chẳng cần lo lắng quá nhiều, người anh em này của anh nhìn thì cười nói hời hợt vậy thôi chứ tâm tư rất kỹ càng tỉ mỉ, khi gặp chuyện không cần anh nói thì anh ta cũng biết phải làm gì.
Đi ra khỏi cổng Bách Phượng Môn, Lâm Côn lái chiếc Carola nhìn rất tầm thường của Sở Tĩnh Dao đến Hội sở cao cấp Phong Hoàng cách đó hai con đường, điều anh không để ý tới là, khi anh đi ra khỏi cửa bước vào trong xe, thì Tưởng Diệp Lệ đứng trước cửa sổ lớn ở trên lầu ba của Bách Phượng Môn, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc.
Lúc này có thể nói rằng Tưởng Diệp Lệ cảm thấy ngọt ngào không nói lên lời, chuyện ái ân nam nữ chỉ là chuyện xếp thứ hai, quan trọng nhất là mình và người đàn ông mà mình tán thưởng đã ở cùng nhau. Cô đã ở một mình bao nhiêu năm nay, trái tim cô đã sớm được tôi luyện trở nên khô khốc cứng như đá, mãi cho tới khi cô gặp Lâm Côn, trái tim giống như hóa đá của cô mới dần dần có lại sự ấm áp và không còn cách nào bình thản được nữa.
Phía trước Hội sở cao cấp Phong Hoàng có một vài chiếc xe đang đậu, hội sở này không giống với Bách Phượng Môn nơi chỉ chủ yếu là kinh doanh cuộc sống về đêm, ban ngày cũng sẽ có một vài vị khách ghé qua đây tiêu tiền, có điều số người không nhiều, buổi tối mới là lúc sự làm ăn mới bắt đầu náo nhiệt tấp nập. Thông thường chỗ đỗ xe phía trước cửa của tập đoàn Phong Hoàng vào mỗi buổi tối đều chật kín xe, một vài khách không thể nào đậu xe được chỉ còn cách đậu ở một nơi xa.
Những thứ khác tạm thời chưa đề cập tới, Phong Bưu quả là một gã biết dùng người, nếu như không gặp phải Lâm Côn thì giờ đây anh ta chắc chắn cũng có thể làm ăn tưng bừng ở khu nam thành phố, hơn nữa không chừng đã nuốt chửng luôn Bách Phượng Môn từ lâu rồi, và trở thành băng đảng lớn nhất ở khu nam. Chỉ có điều số phận bất hạnh, cũng có thể do anh ta đã làm quá nhiều việc xấu, nên ông trời đã đưa Lâm Côn tới để xử gọn anh ta, trước đây cho dù anh ta có ngầu tới mức nào có biết dùng người tới cỡ nào đi nữa, thì giờ cũng chỉ có thể nằm cuộn tròn co quắp trong một căn phòng không to không nhỏ, chân đeo gông sắt, tay đeo còng, sống những ngày tối tăm không thấy mặt trời.
Người Phong Bưu sử dụng đúng nhất chính xác nhất chính là quản lý của anh ta, Lưu Cương, có thể nói là Lưu Cương là một tay cực đỉnh trong mảng kinh doanh hội sở này. Có anh ta quản lý Hội sở cao cấp Phong Hoàng, từ trên xuống dưới đều rất có trật tự, mỗi lần khách tới đây đều có cảm giác không giống với những hội sở khác. Có khi là một vài những chi tiết nhỏ, cũng có khi là những đặc sắc chỉ riêng Hội sở cao cấp Phong Hoàng có, bất kể là ở những chi tiết nhỏ hay là ở điểm đặc sắc riêng đi nữa, đều do một tay Lưu Cương quản lý và nghĩ ra.
Lưu Cương là người rất coi trọng nghĩa khí, trước đây trong quá khứ tuy rằng anh ta có thích ra vẻ thể hiện một chút, nhưng thân là đàn ông thích ra vẻ ta đây vẻ một chút thì cũng chẳng có gì là sai cả, bản chất này có thể thấy ở trên người của đại đa số chúng ta. Nếu không phải bởi vì khi ở trong hồ Hắc Sơn, Lâm Côn đã liều chết cứu con trai của anh ta, ngoài ra Phong Bưu còn ra tay với cả vợ của Hoàng Quang Minh, mà vợ của Hoàng Quanh Minh lại là chị họ ruột của Lưu Cương, thì Lưu Cương tuyệt đối sẽ không phản bội Phương Bưu mà đầu quân cho Lâm Côn.
Nhân quả mà nhà phật nói tới, đã thể hiện hết lên người Phong Bưu, trồng quả thiện hái quả thiện, trồng quả ác hái quả ác, vì Phong Bưu làm quá nhiều việc xấu, nên đến cuối cùng báo ứng đã tìm tới anh ta cùng một lúc.
Lâm Côn dừng xe ở cửa lớn, lập tức có bảo vệ tới mở cửa, ở nơi khác, bảo vệ phải thấy xe xịn xế sang mới chủ động tới mở cửa, đó là vì sao? Đó là vì, mở cửa cho những chiếc xe xịn là một sự tôn trọng đối với giá trị bản thân của đối phương, một mặt khác thì là còn có tiền boa nữa, nhưng khi nhìn thấy những chiếc xe gia đình bình thường chỉ tầm hơn mười vạn tệ thì rất ít khi thấy có người chủ động bước tới mở cửa.
Trong vấn đề này, tập đoàn Phong Hoàng xử lý theo một cách hoàn toàn khác, bất kể là xe gì, cho dù đó là một xe nội địa hàng sang tay đậu ở trước cửa đi chăng nữa thì bảo vệ cũng chủ động đi tới mở cửa, mục đích là để tạo ra bầu không khí ấm áp êm đềm, khiến mỗi người khi đến đây tiêu tiền đều cảm thấy sự ấm áp và tôn trọng.
Tạo sự thuận tiện cho người khác chính là tạo sự thuận tiện cho chính mình, Lưu Cương thường xuyên dạy bảo nhân viên của mình, bao gồm cả bảo vệ nữa, không được nhìn vào loại xe đẳng cấp của xe để tới mở cửa, đây cũng là mệnh lệnh rõ ràng của anh ta. Khách hàng chính là thượng đế, dù người khách đó có giá trị cỡ nào, cho dù anh ta chỉ đến tập đoàn Phong Hoàng để chi tiêu một lần thôi thì cũng phải cung cấp cho anh ta sự phục vụ tốt nhất.
Cũng chính nhờ quan điểm và mô hình kinh doanh này được Lưu Cương duy trì và kéo dài một thời gian dài, mà việc kinh doanh của Hội sở cao cấp Phong Hoàng trước giờ luôn tốt. Rất nhiều người nhìn thấy được thực lực của Hội sở cao cấp Phong Hoàng, muốn thâu tóm để tăng mạnh thêm cho thực lực của bản thân. Nhưng thực ra trọng điểm là ở người điều hành, nếu không có Lưu Cương bao năm nay, thì Phong Hoàng sẽ chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng không mà thôi, sẽ không khác gì những Hội Sở khác, có thể kiếm tiền nhưng tuyệt đối không thể trở thành miếng thịt béo bở trong mắt người khác, hoặc là một cái cây hái ra tiền trong mắt mọi người.
Vốn dĩ Lâm Côn cũng không ý thức được điều này, nhưng qua vài lần giao tiếp với Lưu Cương rồi từ từ thâm nhập vào bên trong Hội sở cao cấp Phong Hoàng, thì lúc này anh mới phát hiện ra rằng mọi công lao gần như đều thuộc về cho Lưu Cương, đó tuyệt đối là một người rất tài năng.
Làm chuyện lớn thì cần tới nhân tài, Lâm Côn trước đây chưa bao giờ định phát triển gì ở thành phố Trung Cảng cả, mãi cho tới thời khắc anh quyết tâm xây dựng một sự nghiệp, anh đã quyết định phải lôi kéo các tinh anh của các giới tập trung lại, đủ để thành lập một đội của riêng mình, mới có thể có được sự đảm bảo cơ bản nhất trên con đường phát triển kinh doanh.
Những năm trở lại đây vật chất được coi trọng, đi đến đâu cũng chỉ nhìn vào tiền, không có tiền thì chẳng thể chơi nổi cái gì trong xã hội này. Ví dụ như Lâm Côn muốn xây dựng một sản nghiệp lớn, vậy thì sản nghiệp này đương nhiên cần có sự bảo đảm từ tiền bạc, anh cần phải chiêu mộ được số lượng lớn các cao thủ có tố chất ưu việt. Lăn lộn làm ăn trong giới mà không có cấp dưới thì làm sao mà được, nếu không có tiền, ai có thể đi theo không chứ, người ta sinh ra cái miệng là để ăn, và cũng cần tiền để nuôi sống gia đình nữa.
Người bảo vệ mở cửa là người mới tới, anh ta không biết Lâm Côn, Lâm Côn bước từ trên xe xuống, người bảo vệ mỉm cười lễ phép nói: “Hoan nghênh đã tới!”
Lâm Côn cười gật đầu, đi về phía cửa vào của Hội sở cao cấp Phong Hoàng, anh cố ý không móc tiền boa cho người bảo vệ, muốn xem phản ứng của anh ta ra sao, kết quả anh ta không có bất kỳ phản ứng nào, chủ động dẫn đường cho anh, hơn nữa sự lễ phép và nhiệt tình không hề sút giảm.
Đi vào trong, Lâm Côn còn chưa móc tiền boa ra, người bảo vệ đó vẫn lễ phép và nhiệt tình như thế, nói: “Thưa ngài, chúc ngài vui vẻ!” Sau đó nhanh chóng đi về phía cửa tiếp tục làm việc.
Lâm Côn rất hài lòng, nếu tiếp tục kinh doanh bằng mô hình như vậy thì việc làm ăn của tập đoàn Phong Hoàng sẽ chỉ càng lúc càng tốt lên thôi.
Lưu Cương đang họp với nhân viên trên lầu hai, từ sau khi Phong Bưu bị bắt đi, vào buổi sáng mỗi ngày anh ta đều đến đây họp với các quản lý cấp cao. Một là để ổn định tinh thần của mọi người, hai là muốn tranh thủ khi không còn chịu sự khống chế của Phong Bưu thì tiến hành triển khai một số những quan điểm kinh doanh đặc sắc, để biến Hội sở Phong Hoàng thành hội sở hàng đầu ở thành phố Trung Cảng, để nó trở thành một thứ hàng hiệu!
Những năm trở lại đây, thương hiệu trở thành thứ rất quan trọng trong việc kinh doanh kiếm tiền, Lâm Côn cũng có hơi hiểu về việc này, lấy một ví dụ đơn giản, những thương hiệu của các đồ xa xỉ phẩm đó, nó là sự đảm bảo cho chất lượng sản phẩm mà nó sản xuất ra, nhưng chính vì gắn cái mác đó mà sản phẩm có giá trị ngang nhau nhưng khi ra thị trường thì giá của nó có thể cao hơn cả trăm lần, thậm chí ngàn lần và cả cao hơn nữa, thêm vào đó lại còn được mọi người tìm kiếm nâng niu trên tay, đây chính là lợi ích cực lớn mà thương hiệu nổi tiếng đem lại.
Lâm Côn đợi gần nửa tiếng trong phòng làm việc của Lưu Cương, lúc này Lưu Cương mới trở lại, sau khi trở lại, việc đầu tiên anh làm là mắng cho cô thư ký một trận tưng bừng. Anh Côn tới mà sao không báo cho anh ta, sau cùng Lâm Côn ngăn lại, Lâm Côn cười nói: “Không trách người ta được, là tôi không cho thông báo.”
Cô thư ký ấm ức nhưng được anh Côn bảo vệ thì lại rất vui, Lưu Cương cũng vui, từ tận đáy lòng, anh ta vui, chủ nhân thật sự sau này của Hội sở cao cấp Phong Hoàng chính là Lâm Côn, anh ta cảm thấy Lâm Côn tốt hơn rất nhiều so với Phong Bưu. Phong Bưu là một kẻ phóng túng tàn bạo ngang ngược, trước đây trong hội sở anh ta luôn một mình là lớn nhất, tất cả mọi người đều phải làm theo anh ta, quay mòng mòng quanh anh ta, cũng chính vì như thế là Lưu Cương luôn cảm thấy gò bó chân tay. Một mặt khi đứng trước nhân viên anh rất khó để mà thiết lập uy tín, luôn là, vừa mới tạo lập được một chút uy tín thì ngay lập tức bị Phong Bưu hủy luôn, hơn nữa Lưu Cương chủ trương toàn thể nhân viên làm việc là người một nhà, nhưng từ tận trong xương cốt của mình Phong Bưu chưa từng bao giờ nghĩ thế, anh ta chỉ coi nhân viên như cấp dưới, thậm chí có thể nói anh ta xem thường không coi nhân viên ra gì, chẳng qua chỉ là một đám người làm công ăn lương với mức lương rẻ mạt đó sao?
Lưu Cương và Lâm Côn đã tiếp xúc không ít lần, qua nhiều lần tiếp xúc với nhau, ấn tượng của anh ta về Lâm Côn càng lúc càng tốt hơn, Lâm Côn bình thường thì nhìn dáng vẻ không nghiêm chỉnh đàng hoàng, nhưng vào thời khắc quan trọng thì không hề hàm hồ một chút nào. Hơn nữa không bao giờ ra vẻ ta đây, dễ dàng kết thành một khối với nhân viên, có người như vậy làm đại ca, thì nhân viên đều sẽ chủ động thân cận với anh, và việc bắt đầu thực hiện mộng một nhà sẽ không khó.
Lưu Cương kêu thư ký đi ra ngoài, anh ta có việc muốn nói chuyện riêng với Lâm Côn, thư ký sau khi bưng nước và trà vào, thì lặng lẽ lui ra ngoài đóng cửa lại. Lưu Cương đích thân giúp Lâm Côn chuẩn bị rồi rót trà cho anh, Lâm Côn trừng mắt liếc Lưu Cương: “Tôi nói anh Cương này, anh đang làm gì vậy chứ, sao hôm nay tôi cảm thấy khách sáo thế, có chuyện gì muốn xin tôi phải không, hay là?”
Đứng trước chân nhân không nói lời giả dối, Lưu Cương cười nói: “Ông chủ Lâm, tôi có việc muốn thương lượng với anh.”
Lâm Côn vừa nhấp ngụm trà suýt chút nữa phun ra ngoài, ho mất mấy tiếng rồi nhìn Lưu Cương nói: “Anh Cương, sao vẫn còn ông chủ Lâm, anh vừa gọi thế làm lông gà lông vịt trên người tôi nổi hết cả lên rồi. Chúng ta đừng diễn mấy thứ vô dụng đó nữa, cứ gọi tôi là Côn Tử là được.”
“Như vậy không ổn đâu, anh là đại ca tương lai của hội sở chúng ta, tôi gọi anh là Côn Tử cảm thấy không được thích hợp lắm.”
Lâm Côn khoát tay nói: “Anh Cương, làm gì mà lắm quy định vậy, cũng không ai quy định cứ phải gọi là đại ca, rồi ông chủ này nọ, gọi thế nào chẳng qua chỉ là một cách xưng hô thôi. Chỉ cần có quan hệ tốt đẹp với nhau thì xưng hô thế nào cũng được, trừ phi quan hệ của đôi bên chưa đến đâu cả.”
“Cái này thì thật sự không có.” Lưu Cương cười nói: “Vậy được rồi, sau này gọi anh là Côn Tử, nhưng anh thật sự là ông chủ của tôi, là đại ca lớn của tôi.”
Lâm Côn cười nói: “Việc chính gì vậy, anh Cương anh nói đi.”
Lưu Cường thầm hít thở thật sâu, nói: “Tôi muốn tăng lương cho nhân viên.”
Lâm Côn nói: “Tăng bao nhiêu?”
Lưu Cương lại âm thầm hít thật sâu, nói: “Nhân viên cũ làm hai năm trở lên tăng 50%, nhân viên trên một năm tăng 30%, nhân viên mới tới 10%, nếu căn cứ theo hiệu quả thành tích làm việc thì có thể cao hơn.”
Lâm Côn vuốt mũi, vẻ mặt rất nghiêm túc, nói: “Anh Cương, đây không phải là món chi phí nhỏ đâu phải không?”
Lưu Cương gật đầu, “Một tháng có thể phải chi thêm tầm hai mươi vạn tệ.”
Lâm Côn nói: “Anh Cương, điều này sợ là không ổn đâu, hội sở bây giờ còn chưa được ổn định, mà khi không lại chi ra nhiều tiền như vậy, chúng ta sẽ lỗ không ít đâu phải không?”
Khi đưa ra đề xuất này, Lưu Cương cũng đã đi sâu suy nghĩ rất nhiều, anh ta cũng lường trước được phản ứng của Lâm Côn, đừng nói là Lâm Côn, nếu đổi lại thì tuyệt đại đa số những ông chủ khác khi nghe thấy việc đột nhiên tăng nhiều tiền lương đến như vậy cho toàn thể nhân viên, thì gần như đều không đồng ý. Huống hồ chi hiện nay Hội sở còn chưa ổn định, sau này ra sao còn chưa biết được, từ góc độ kinh doanh, tăng lương là tăng thêm nguy hiểm, nhưng sở dĩ Lưu Cương làm như vậy, cách nghĩ của anh ta rất đơn giản, nói ra thì nhiều nhưng chung quy lại thì nhân viên họ có được lương cao mới là lợi ích thực tế lớn nhất đối với họ. Hiện nay Hội sở đang trong lúc có nhiều biến động chưa ổn định, nếu như có thể dùng cách này để nhanh chóng ổn định lòng người, đối với sự phát triển lâu dài của Hội sở, đây là một lựa chọn đúng đắn, hơn nữa nếu nói về lương của các nhân viên trong hội sở thì về cơ bản là có hơi thấp, đây đều là những vấn đề mà trước đây Phong Bưu để lại.
Long Đại Tương vâng dạ liên tục, đồng thời bảo Lâm Côn yên tâm, nếu có ai dám tới đây chơi ngang, anh ta sẽ hoàn toàn không khách khí mà đánh cho bò lăn bò càng ra đất. Lâm Côn rất tin người anh em này của mình có thể làm ra mấy chuyện này, trên thực tế có Long Đại Tương giữ ở Bách Phượng Môn thì anh chẳng cần lo lắng quá nhiều, người anh em này của anh nhìn thì cười nói hời hợt vậy thôi chứ tâm tư rất kỹ càng tỉ mỉ, khi gặp chuyện không cần anh nói thì anh ta cũng biết phải làm gì.
Đi ra khỏi cổng Bách Phượng Môn, Lâm Côn lái chiếc Carola nhìn rất tầm thường của Sở Tĩnh Dao đến Hội sở cao cấp Phong Hoàng cách đó hai con đường, điều anh không để ý tới là, khi anh đi ra khỏi cửa bước vào trong xe, thì Tưởng Diệp Lệ đứng trước cửa sổ lớn ở trên lầu ba của Bách Phượng Môn, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc.
Lúc này có thể nói rằng Tưởng Diệp Lệ cảm thấy ngọt ngào không nói lên lời, chuyện ái ân nam nữ chỉ là chuyện xếp thứ hai, quan trọng nhất là mình và người đàn ông mà mình tán thưởng đã ở cùng nhau. Cô đã ở một mình bao nhiêu năm nay, trái tim cô đã sớm được tôi luyện trở nên khô khốc cứng như đá, mãi cho tới khi cô gặp Lâm Côn, trái tim giống như hóa đá của cô mới dần dần có lại sự ấm áp và không còn cách nào bình thản được nữa.
Phía trước Hội sở cao cấp Phong Hoàng có một vài chiếc xe đang đậu, hội sở này không giống với Bách Phượng Môn nơi chỉ chủ yếu là kinh doanh cuộc sống về đêm, ban ngày cũng sẽ có một vài vị khách ghé qua đây tiêu tiền, có điều số người không nhiều, buổi tối mới là lúc sự làm ăn mới bắt đầu náo nhiệt tấp nập. Thông thường chỗ đỗ xe phía trước cửa của tập đoàn Phong Hoàng vào mỗi buổi tối đều chật kín xe, một vài khách không thể nào đậu xe được chỉ còn cách đậu ở một nơi xa.
Những thứ khác tạm thời chưa đề cập tới, Phong Bưu quả là một gã biết dùng người, nếu như không gặp phải Lâm Côn thì giờ đây anh ta chắc chắn cũng có thể làm ăn tưng bừng ở khu nam thành phố, hơn nữa không chừng đã nuốt chửng luôn Bách Phượng Môn từ lâu rồi, và trở thành băng đảng lớn nhất ở khu nam. Chỉ có điều số phận bất hạnh, cũng có thể do anh ta đã làm quá nhiều việc xấu, nên ông trời đã đưa Lâm Côn tới để xử gọn anh ta, trước đây cho dù anh ta có ngầu tới mức nào có biết dùng người tới cỡ nào đi nữa, thì giờ cũng chỉ có thể nằm cuộn tròn co quắp trong một căn phòng không to không nhỏ, chân đeo gông sắt, tay đeo còng, sống những ngày tối tăm không thấy mặt trời.
Người Phong Bưu sử dụng đúng nhất chính xác nhất chính là quản lý của anh ta, Lưu Cương, có thể nói là Lưu Cương là một tay cực đỉnh trong mảng kinh doanh hội sở này. Có anh ta quản lý Hội sở cao cấp Phong Hoàng, từ trên xuống dưới đều rất có trật tự, mỗi lần khách tới đây đều có cảm giác không giống với những hội sở khác. Có khi là một vài những chi tiết nhỏ, cũng có khi là những đặc sắc chỉ riêng Hội sở cao cấp Phong Hoàng có, bất kể là ở những chi tiết nhỏ hay là ở điểm đặc sắc riêng đi nữa, đều do một tay Lưu Cương quản lý và nghĩ ra.
Lưu Cương là người rất coi trọng nghĩa khí, trước đây trong quá khứ tuy rằng anh ta có thích ra vẻ thể hiện một chút, nhưng thân là đàn ông thích ra vẻ ta đây vẻ một chút thì cũng chẳng có gì là sai cả, bản chất này có thể thấy ở trên người của đại đa số chúng ta. Nếu không phải bởi vì khi ở trong hồ Hắc Sơn, Lâm Côn đã liều chết cứu con trai của anh ta, ngoài ra Phong Bưu còn ra tay với cả vợ của Hoàng Quang Minh, mà vợ của Hoàng Quanh Minh lại là chị họ ruột của Lưu Cương, thì Lưu Cương tuyệt đối sẽ không phản bội Phương Bưu mà đầu quân cho Lâm Côn.
Nhân quả mà nhà phật nói tới, đã thể hiện hết lên người Phong Bưu, trồng quả thiện hái quả thiện, trồng quả ác hái quả ác, vì Phong Bưu làm quá nhiều việc xấu, nên đến cuối cùng báo ứng đã tìm tới anh ta cùng một lúc.
Lâm Côn dừng xe ở cửa lớn, lập tức có bảo vệ tới mở cửa, ở nơi khác, bảo vệ phải thấy xe xịn xế sang mới chủ động tới mở cửa, đó là vì sao? Đó là vì, mở cửa cho những chiếc xe xịn là một sự tôn trọng đối với giá trị bản thân của đối phương, một mặt khác thì là còn có tiền boa nữa, nhưng khi nhìn thấy những chiếc xe gia đình bình thường chỉ tầm hơn mười vạn tệ thì rất ít khi thấy có người chủ động bước tới mở cửa.
Trong vấn đề này, tập đoàn Phong Hoàng xử lý theo một cách hoàn toàn khác, bất kể là xe gì, cho dù đó là một xe nội địa hàng sang tay đậu ở trước cửa đi chăng nữa thì bảo vệ cũng chủ động đi tới mở cửa, mục đích là để tạo ra bầu không khí ấm áp êm đềm, khiến mỗi người khi đến đây tiêu tiền đều cảm thấy sự ấm áp và tôn trọng.
Tạo sự thuận tiện cho người khác chính là tạo sự thuận tiện cho chính mình, Lưu Cương thường xuyên dạy bảo nhân viên của mình, bao gồm cả bảo vệ nữa, không được nhìn vào loại xe đẳng cấp của xe để tới mở cửa, đây cũng là mệnh lệnh rõ ràng của anh ta. Khách hàng chính là thượng đế, dù người khách đó có giá trị cỡ nào, cho dù anh ta chỉ đến tập đoàn Phong Hoàng để chi tiêu một lần thôi thì cũng phải cung cấp cho anh ta sự phục vụ tốt nhất.
Cũng chính nhờ quan điểm và mô hình kinh doanh này được Lưu Cương duy trì và kéo dài một thời gian dài, mà việc kinh doanh của Hội sở cao cấp Phong Hoàng trước giờ luôn tốt. Rất nhiều người nhìn thấy được thực lực của Hội sở cao cấp Phong Hoàng, muốn thâu tóm để tăng mạnh thêm cho thực lực của bản thân. Nhưng thực ra trọng điểm là ở người điều hành, nếu không có Lưu Cương bao năm nay, thì Phong Hoàng sẽ chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng không mà thôi, sẽ không khác gì những Hội Sở khác, có thể kiếm tiền nhưng tuyệt đối không thể trở thành miếng thịt béo bở trong mắt người khác, hoặc là một cái cây hái ra tiền trong mắt mọi người.
Vốn dĩ Lâm Côn cũng không ý thức được điều này, nhưng qua vài lần giao tiếp với Lưu Cương rồi từ từ thâm nhập vào bên trong Hội sở cao cấp Phong Hoàng, thì lúc này anh mới phát hiện ra rằng mọi công lao gần như đều thuộc về cho Lưu Cương, đó tuyệt đối là một người rất tài năng.
Làm chuyện lớn thì cần tới nhân tài, Lâm Côn trước đây chưa bao giờ định phát triển gì ở thành phố Trung Cảng cả, mãi cho tới thời khắc anh quyết tâm xây dựng một sự nghiệp, anh đã quyết định phải lôi kéo các tinh anh của các giới tập trung lại, đủ để thành lập một đội của riêng mình, mới có thể có được sự đảm bảo cơ bản nhất trên con đường phát triển kinh doanh.
Những năm trở lại đây vật chất được coi trọng, đi đến đâu cũng chỉ nhìn vào tiền, không có tiền thì chẳng thể chơi nổi cái gì trong xã hội này. Ví dụ như Lâm Côn muốn xây dựng một sản nghiệp lớn, vậy thì sản nghiệp này đương nhiên cần có sự bảo đảm từ tiền bạc, anh cần phải chiêu mộ được số lượng lớn các cao thủ có tố chất ưu việt. Lăn lộn làm ăn trong giới mà không có cấp dưới thì làm sao mà được, nếu không có tiền, ai có thể đi theo không chứ, người ta sinh ra cái miệng là để ăn, và cũng cần tiền để nuôi sống gia đình nữa.
Người bảo vệ mở cửa là người mới tới, anh ta không biết Lâm Côn, Lâm Côn bước từ trên xe xuống, người bảo vệ mỉm cười lễ phép nói: “Hoan nghênh đã tới!”
Lâm Côn cười gật đầu, đi về phía cửa vào của Hội sở cao cấp Phong Hoàng, anh cố ý không móc tiền boa cho người bảo vệ, muốn xem phản ứng của anh ta ra sao, kết quả anh ta không có bất kỳ phản ứng nào, chủ động dẫn đường cho anh, hơn nữa sự lễ phép và nhiệt tình không hề sút giảm.
Đi vào trong, Lâm Côn còn chưa móc tiền boa ra, người bảo vệ đó vẫn lễ phép và nhiệt tình như thế, nói: “Thưa ngài, chúc ngài vui vẻ!” Sau đó nhanh chóng đi về phía cửa tiếp tục làm việc.
Lâm Côn rất hài lòng, nếu tiếp tục kinh doanh bằng mô hình như vậy thì việc làm ăn của tập đoàn Phong Hoàng sẽ chỉ càng lúc càng tốt lên thôi.
Lưu Cương đang họp với nhân viên trên lầu hai, từ sau khi Phong Bưu bị bắt đi, vào buổi sáng mỗi ngày anh ta đều đến đây họp với các quản lý cấp cao. Một là để ổn định tinh thần của mọi người, hai là muốn tranh thủ khi không còn chịu sự khống chế của Phong Bưu thì tiến hành triển khai một số những quan điểm kinh doanh đặc sắc, để biến Hội sở Phong Hoàng thành hội sở hàng đầu ở thành phố Trung Cảng, để nó trở thành một thứ hàng hiệu!
Những năm trở lại đây, thương hiệu trở thành thứ rất quan trọng trong việc kinh doanh kiếm tiền, Lâm Côn cũng có hơi hiểu về việc này, lấy một ví dụ đơn giản, những thương hiệu của các đồ xa xỉ phẩm đó, nó là sự đảm bảo cho chất lượng sản phẩm mà nó sản xuất ra, nhưng chính vì gắn cái mác đó mà sản phẩm có giá trị ngang nhau nhưng khi ra thị trường thì giá của nó có thể cao hơn cả trăm lần, thậm chí ngàn lần và cả cao hơn nữa, thêm vào đó lại còn được mọi người tìm kiếm nâng niu trên tay, đây chính là lợi ích cực lớn mà thương hiệu nổi tiếng đem lại.
Lâm Côn đợi gần nửa tiếng trong phòng làm việc của Lưu Cương, lúc này Lưu Cương mới trở lại, sau khi trở lại, việc đầu tiên anh làm là mắng cho cô thư ký một trận tưng bừng. Anh Côn tới mà sao không báo cho anh ta, sau cùng Lâm Côn ngăn lại, Lâm Côn cười nói: “Không trách người ta được, là tôi không cho thông báo.”
Cô thư ký ấm ức nhưng được anh Côn bảo vệ thì lại rất vui, Lưu Cương cũng vui, từ tận đáy lòng, anh ta vui, chủ nhân thật sự sau này của Hội sở cao cấp Phong Hoàng chính là Lâm Côn, anh ta cảm thấy Lâm Côn tốt hơn rất nhiều so với Phong Bưu. Phong Bưu là một kẻ phóng túng tàn bạo ngang ngược, trước đây trong hội sở anh ta luôn một mình là lớn nhất, tất cả mọi người đều phải làm theo anh ta, quay mòng mòng quanh anh ta, cũng chính vì như thế là Lưu Cương luôn cảm thấy gò bó chân tay. Một mặt khi đứng trước nhân viên anh rất khó để mà thiết lập uy tín, luôn là, vừa mới tạo lập được một chút uy tín thì ngay lập tức bị Phong Bưu hủy luôn, hơn nữa Lưu Cương chủ trương toàn thể nhân viên làm việc là người một nhà, nhưng từ tận trong xương cốt của mình Phong Bưu chưa từng bao giờ nghĩ thế, anh ta chỉ coi nhân viên như cấp dưới, thậm chí có thể nói anh ta xem thường không coi nhân viên ra gì, chẳng qua chỉ là một đám người làm công ăn lương với mức lương rẻ mạt đó sao?
Lưu Cương và Lâm Côn đã tiếp xúc không ít lần, qua nhiều lần tiếp xúc với nhau, ấn tượng của anh ta về Lâm Côn càng lúc càng tốt hơn, Lâm Côn bình thường thì nhìn dáng vẻ không nghiêm chỉnh đàng hoàng, nhưng vào thời khắc quan trọng thì không hề hàm hồ một chút nào. Hơn nữa không bao giờ ra vẻ ta đây, dễ dàng kết thành một khối với nhân viên, có người như vậy làm đại ca, thì nhân viên đều sẽ chủ động thân cận với anh, và việc bắt đầu thực hiện mộng một nhà sẽ không khó.
Lưu Cương kêu thư ký đi ra ngoài, anh ta có việc muốn nói chuyện riêng với Lâm Côn, thư ký sau khi bưng nước và trà vào, thì lặng lẽ lui ra ngoài đóng cửa lại. Lưu Cương đích thân giúp Lâm Côn chuẩn bị rồi rót trà cho anh, Lâm Côn trừng mắt liếc Lưu Cương: “Tôi nói anh Cương này, anh đang làm gì vậy chứ, sao hôm nay tôi cảm thấy khách sáo thế, có chuyện gì muốn xin tôi phải không, hay là?”
Đứng trước chân nhân không nói lời giả dối, Lưu Cương cười nói: “Ông chủ Lâm, tôi có việc muốn thương lượng với anh.”
Lâm Côn vừa nhấp ngụm trà suýt chút nữa phun ra ngoài, ho mất mấy tiếng rồi nhìn Lưu Cương nói: “Anh Cương, sao vẫn còn ông chủ Lâm, anh vừa gọi thế làm lông gà lông vịt trên người tôi nổi hết cả lên rồi. Chúng ta đừng diễn mấy thứ vô dụng đó nữa, cứ gọi tôi là Côn Tử là được.”
“Như vậy không ổn đâu, anh là đại ca tương lai của hội sở chúng ta, tôi gọi anh là Côn Tử cảm thấy không được thích hợp lắm.”
Lâm Côn khoát tay nói: “Anh Cương, làm gì mà lắm quy định vậy, cũng không ai quy định cứ phải gọi là đại ca, rồi ông chủ này nọ, gọi thế nào chẳng qua chỉ là một cách xưng hô thôi. Chỉ cần có quan hệ tốt đẹp với nhau thì xưng hô thế nào cũng được, trừ phi quan hệ của đôi bên chưa đến đâu cả.”
“Cái này thì thật sự không có.” Lưu Cương cười nói: “Vậy được rồi, sau này gọi anh là Côn Tử, nhưng anh thật sự là ông chủ của tôi, là đại ca lớn của tôi.”
Lâm Côn cười nói: “Việc chính gì vậy, anh Cương anh nói đi.”
Lưu Cường thầm hít thở thật sâu, nói: “Tôi muốn tăng lương cho nhân viên.”
Lâm Côn nói: “Tăng bao nhiêu?”
Lưu Cương lại âm thầm hít thật sâu, nói: “Nhân viên cũ làm hai năm trở lên tăng 50%, nhân viên trên một năm tăng 30%, nhân viên mới tới 10%, nếu căn cứ theo hiệu quả thành tích làm việc thì có thể cao hơn.”
Lâm Côn vuốt mũi, vẻ mặt rất nghiêm túc, nói: “Anh Cương, đây không phải là món chi phí nhỏ đâu phải không?”
Lưu Cương gật đầu, “Một tháng có thể phải chi thêm tầm hai mươi vạn tệ.”
Lâm Côn nói: “Anh Cương, điều này sợ là không ổn đâu, hội sở bây giờ còn chưa được ổn định, mà khi không lại chi ra nhiều tiền như vậy, chúng ta sẽ lỗ không ít đâu phải không?”
Khi đưa ra đề xuất này, Lưu Cương cũng đã đi sâu suy nghĩ rất nhiều, anh ta cũng lường trước được phản ứng của Lâm Côn, đừng nói là Lâm Côn, nếu đổi lại thì tuyệt đại đa số những ông chủ khác khi nghe thấy việc đột nhiên tăng nhiều tiền lương đến như vậy cho toàn thể nhân viên, thì gần như đều không đồng ý. Huống hồ chi hiện nay Hội sở còn chưa ổn định, sau này ra sao còn chưa biết được, từ góc độ kinh doanh, tăng lương là tăng thêm nguy hiểm, nhưng sở dĩ Lưu Cương làm như vậy, cách nghĩ của anh ta rất đơn giản, nói ra thì nhiều nhưng chung quy lại thì nhân viên họ có được lương cao mới là lợi ích thực tế lớn nhất đối với họ. Hiện nay Hội sở đang trong lúc có nhiều biến động chưa ổn định, nếu như có thể dùng cách này để nhanh chóng ổn định lòng người, đối với sự phát triển lâu dài của Hội sở, đây là một lựa chọn đúng đắn, hơn nữa nếu nói về lương của các nhân viên trong hội sở thì về cơ bản là có hơi thấp, đây đều là những vấn đề mà trước đây Phong Bưu để lại.