Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262
Đã quá nửa đêm, trên bờ biển tĩnh lặng, bình thường sẽ có người dựng trại dã ngoại ở bờ biển, nhưng tối nay có mưa nhỏ vì thế cả một vùng bờ biển bao la rộng lớn không một bóng người. Gần như đưa tay ra cũng không thể thấy được năm đầu ngón tay, có điều đối với Lâm Côn và Thác Bạt A Giáp, những người quen với bóng tối thì điều đó chẳng là gì, khả năng nhìn trong bóng tối của bọn họ mạnh hơn rất nhiều so với người thường.
Cao thủ khi đối đầu với nhau thường không nhiều lời, việc nói nhiều quá chỉ có trong mấy bộ phim kiếm hiệp mà thôi, nếu đã tới để báo thù, vậy thì nhanh gọn một chút. Hai người bọn họ sau khi dừng chân, Thác Bạt A Giáp rút ra một con dao găm cầm ngược trong tay, lao tới Lâm Côn như một mũi tên, sát khí kinh người hùng hổ kêu lên: “Để mạng lại!”
Lâm Côn vung tay trái lên, nắm chặt cây dao găm ba cạnh màu đen trong tay, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười dữ tợn, rất lâu rồi không đấu nhau sống chết với một cao thủ thật sự, máu chiến đấu sôi sục khắp toàn thân.
Vì báo thù, Thác Bạt A Giáp đã khổ luyện ba năm, lúc đầu thực lực của anh ta và Lâm Côn tuyệt đối không phải ở cùng một cấp bậc, nhưng hiện nay đã không còn là chuyện ngày xưa nữa rồi. Tục ngữ nói ông trời không phụ người có tâm, để báo thù, trong ba năm vừa qua Thác Bạt A Giáp có thể nói là đã luyện tập như điên như cuồng, thời khắc này anh ta sẽ phô diễn hết mọi thứ mà anh ta đã phải bỏ công ra để có được. Anh ta nhanh, cây dao găm trong tay anh ta càng nhanh hơn, lao tới đâm xoẹt xoẹt xoẹt vào ba vị trí, nhát đâm thứ nhất là đâm thẳng vào mặt Lâm Côn, nhát đâm thứ hai đâm thẳng cổ họng Lâm Côn, nhát đâm thứ ba đâm vào tim Lâm Côn, ba nhát đâm này nhanh tựa chớp, liên tiếp liền nhau phát ra ánh sáng run người.
Lâm Côn không dám khinh thường, kẻ trước mắt không phải là tên vô lại bình thường trên đường phố, mà là một cao thủ thật sự về mặt ý nghĩa. Lâm Côn vẫn còn nhớ Thác Bạt A Giáp của ba năm trước, lúc đó chỉ có thể nói là anh ta có có chút ít công phu thôi, nhưng hiện nay anh ta đã hoàn toàn khác, cả con người anh ta dường như đã thay xương đổi cốt, hiện nay nếu bảo nói là 100% có thể thắng được anh ta thì Lâm Côn cũng không dám khẳng định quá chắc chắn như vậy. Có thể thấy thù hận có sức khích lệ lớn thế nào đối với một con người, ba năm vừa rồi, những gì Thác Bạt A Giáp bỏ ra thật sự chính là một ví dụ tốt nhất.
Keng Keng Keng...
Trước đòn tấn công nhanh như chớp, Lâm Côn chỉ còn cách dùng tốc độ đấu với tốc độ, cây dao găm ba cạnh và con dao găm đụng độ nhau ba lần, đòn tấn công lần đầu xem như đã được hóa giải. Nhưng tiếp ngay sau đó, không đợi cho Lâm Côn có thể triển khai ra đòn tấn công, Thác Bạt A Giáp lại tiếp tục tấn công đợt hai, khí thế của đòn tấn công này còn sắc bén hơn lần đầu tiên.
Chỉ thấy tay còn lại của Thác Bạt A Giáp có thêm một con dao găm nữa, hai con dao găm thì một con nắm trong tay, một con cầm ngược trong tay, hai dao găm giao với nhau, lao về phía cổ của Lâm Côn.
Có một bậc tiền bối trong giang hồ đã từng nói, võ công trong thiên hạ chỉ có duy nhất nhanh là không thể phá, khi tốc độ đạt tới cực hạn, thì võ công gần như đứng ở thế bất bại. Đòn tấn công vừa rồi của Thác Bạt A Giáp nếu mô tả bằng ngôn ngữ thì nhìn có vẻ bình thường đấy, nhưng khi kết hợp với tốc độ nhanh như chớp của anh ta, thì có nghĩa là nó đã thay đổi hoàn toàn khác rồi.
Lâm Côn cảm thấy cổ mình mát lạnh, một cảm giác đau rát thiêu đốt ở chỗ cổ khiến anh phải nhanh chóng lùi lại phía sau, vội vàng tránh sang bên một bước, đưa tay lên sờ cổ, một vệt máu đỏ dính trên tay.
Không để cho Lâm Côn có thời gian nghỉ nơi, Thác Bạt A Giáp nhảy cả người tới, vung cây dao găm trong tay đổ ụp xuống bổ vào đầu Lâm Côn, đòn này nếu như đánh trúng, tất nhiên sẽ lập tức mất mạng.
Càng cảm giác thực lực của Thác Bạt A Giáp tăng tiến vượt bậc, Lâm Côn càng không dám coi thường, các dây thần kinh khắp người anh được phát huy tới cực hạn. Cả người anh nghiêng tránh tại chỗ, khó khăn lắm mới tránh được một đòn trí mạng, tai bị quẹt ngang một vết rạch nhỏ, máu tươi thấm ra từ miệng vết thương đó.
“Ha ha...” Thác Bạt A Giáp cười lạnh lùng, khinh thường nhìn Lâm Côn nói: “Ba năm không gặp, mày thụt lùi rồi.”
Lâm Côn sờ tai mình, đôi mắt đột nhiên đỏ vằn lên, sát khí trên người tăng vọt, máu của vua sói nơi Mạc Bắc đâu có thể tùy tiện mà chảy ra như thế được. Nụ cười hung tợn xuất hiện nơi khóe môi, không nói bất cứ điều gì, nhưng một loại khí thế không thành tiếng đã cất tiếng, tiếp theo đây anh sẽ thi triển thực lực thật sự của bản thân mình.
Thác Bạt A Giáp cảm nhận được sự biến đổi của Lâm Côn, lông mày anh ta nhíu lại không dám coi thường, miệng kêu lên ‘a’ một tiếng, hai con dao găm trong tay lại vung lên lấp loáng tấn công về phía Lâm Côn, hai cây dao găm múa lên rối loạn hoa cả mắt.
Lâm Côn bình tĩnh đứng tại đó, không động đậy chút nào, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào con dao găm lấp loáng đang lao tới, khi thấy những ánh dao lấp loáng này đã đang chuẩn bị đổ ụp lên người anh, con dao găm ba cạnh trong tay anh đột nhiên vung lên, đâm về phía trước theo một đường cong kỳ dị. Đầu tiên là một tiếng keng nhè nhẹ vang lên, con dao găm ba cạnh và cây dao găm khẽ đụng nhau, liền sau đó là một tiếng soạt vang lên, một dòng máu tươi phun ra...
“A!”
Thác Bạt A Giáp khẽ hừ một tiếng, cả người của anh ta giống như bị điện giật, lập tức lùi về sau, đồng thời con dao găm trong tay trái rơi xuống bãi cát, tay phải nắm lấy cổ tay trái, máu nóng theo kẽ hở chảy ra ngoài.
Thác Bạt A Giáp nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn Lâm Côn bằng ánh mắt thâm độc thù hằn, tay trái của anh ta đã bị phế, gân đã bị đứt, lúc này trong lòng anh ta tràn ngập nỗi sợ hãi khủng hoảng. Bây giờ anh ta mới ý thức được người đàn ông trước mặt mình không đơn giản như anh ta tưởng tượng, ba năm trước Lâm Côn chưa thể hiện ra sức mạnh thật sự của mình, đến hôm nay, anh mới thực sự thể hiện ra.
Tách tách tách...
Từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống bãi cát, thời gian giống như dừng lại tại thời điểm này.
Lâm Côn cười thản nhiên, mắt anh khinh thường nhìn Thác Bạt A Giáp, cười nói: “Tao thụt lùi sao?” Anh lắc đầu, “Không phải tao thụt lùi mà là mày tiến bộ rồi, nhưng tiếc là mày tiến bộ không được nhiều, vẫn không giết được tao.”
“Hừ, mày đừng vội đắc ý, hôm nay tao không giết được mày, thì sau này tao vẫn giết được mày thôi!” Thác Bạt A Giáp nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Côn lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có cơ hội đâu, ba năm trước tao đã thấy mày trốn thoát trước mặt tao, ba năm sau tao lại có thể tiếp tục phạm phải lỗi lầm tương tự vậy sao. Đối với lũ phần tử phạm tội bệnh hoạn điên cuồng mất trí như tụi mày, cách tốt nhất, cách trực tiếp nhất chính là nhổ cỏ nhổ tận gốc không để lại hậu họa sau này. Bởi thế tao rất xin lỗi, hôm nay mày buộc phải để lại mạng mày ở đây.”
“Ha ha ha ha...” Thác Bạt A Giáp điên cuồng cười lớn, khinh thường nói: “Tên họ Lâm kia, mày thật quá tự tin rồi, ba năm trước tao có thể trốn thoát trước mặt mày, ba năm sau tao vẫn có thể trốn thoát thôi! Hơn nữa, mày dám chắc rằng mày có thể giết được tao, không sợ tao liều mạng với mày, cá chết lưới rách sao?”
Lâm Côn bình tĩnh nói: “Không sợ.”
Khóe miệng Thác Bạt A Giáp khẽ run run, người ta rõ ràng không coi anh ta ra gì, đột nhiên anh ta hét lớn một tiếng lại lao về phía Lâm Côn như một kẻ điên. Con dao găm nắm trong tay tay đâm về phía Lâm Côn, trong đòn tấn công này, anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là cá chết lưới rách, thật ra không phải vậy...
Lâm Côn đương nhiên không muốn liều mạng với anh ta, chân hơi di chuyển né sang một cách khéo léo, tránh được đòn cá chết thì lưới cũng rách đó. Có điều thứ khiến anh không ngờ là, đây chỉ là một đòn nhử, Thác Bạt A Giáp nhanh chóng quay người với tốc độ cực nhanh, sau đó bỏ chạy về phía sau.
Cuộc quyết đấu của các cao thủ luôn là như vậy, chỉ một đòn là biết được thực lực chênh lệch ra sao, Thác Bạt A Giáp đã cảm giác được rằng mình đánh không lại Lâm Côn, cho nên lựa chọn cách chạy trốn. Núi xanh còn đó thì lo gì không có củi đốt, chờ cho tới khi anh ta khổ luyện rồi sẽ lại tiếp tục quay lại tìm Lâm Côn báo thù, chỉ tiếc là suy nghĩ của anh ta thì hay lắm, tưởng rằng có thể trốn chạy như ba năm trước kia, có điều sự thật thảm khốc. Vào thời khắc anh ta quay người đi, đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát, một âm thanh xé rách không khí vang lên, tiếp đó là một tiếng phập, chỉ thấy cơn đau mãnh liệt, đau đớn xé nát, như bùng nổ trên lưng anh ta. Lúc này anh ta giống như một quả bóng bị xì hết khí mềm nhũn ỉu xìu, chân nhũn ra, ngã cắm đầu xuống đất.
Thác Bạt A Giáp muốn đứng lên, nhưng cả người không còn chút sức lực nào, con dao găm ba cạnh cắm trên lưng anh ta, dường như mọi sức mạnh đều bị cây dao găm ba cạnh màu đen ấy hút mất. Khóe miệng Thác Bạt A Giáp rỉ ra một dòng máu tươi, chất máu đỏ tươi làm lan trong bầu không khí ban đêm một mùi tanh lạnh của máu, anh ta quay đầu lại, Lâm Côn đã đi tới nơi.
“Khụ khụ khụ...”
Thác Bạt A Giáp ho dữ dội, mỗi lần ho là mỗi lần đều có máu ra theo, anh ta không cam tâm quay đầu lại nhìn Lâm Côn, ôm hận hỏi: “Mày... Sao mày có thể làm được.”
Lâm Côn cười khinh thường nói: “Cái này quá đơn giản, giống như phi tiêu vậy, chỉ cần nhắm đúng vào huyệt vị mà thôi, đây là lý luận huyệt vị của Trung Quốc chúng ta, có nói thì mày cũng không hiểu, tóm lại là mày biết là mày chết thế nào là được.”
Thác Bạt A Giáp cắn răng nói:” Tao... Tao... Tao không cam tâm, tao... Tao muốn báo thù cho anh em của tao, a!!!”
Lâm Côn tỏ ra bộ mặt bất đắc dĩ, đồng tình với Thác Bạt A Giáp nói: “Không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ kiếp sau vậy.” Nói rồi, đưa tay ra nắm lấy con dao găm ba cạnh rút lên, một dòng máu tươi phọt ra như tên bắn, Thác Bạt A Giáp hự lên một tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, nhắm lại.
Lâm Côn giơ tay lên chém xuống, con dao găm ba cạnh chém một cách quyết đoán vào cổ của Thác Bạt A Giáp, máu vẫn còn chưa kịp phun ra, đầu của anh ta đã rời khỏi cổ, Lâm Côn nhặt cơ thể của Thác Bạt A Giáp chuẩn bị ném xuống biển, thì lúc này điện thoại rung lên. Lâm Côn móc điện thoại trên người anh ta ra, trên màn hình hiện ra số lạ, anh bấm nút nghe rồi áp vào tai, một âm thanh quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: “Ông Thác Bạt, tiền thù lao của ông tôi đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ khi nào ông cũng có thể tới lấy.”
Lâm Côn cúp điện thoại, ném cả điện thoại và thi thể vào trong biển, gần đây trong vùng biển của thành phố Trung Cảng luôn có cá mập lui tới, trước kia anh đã thịt một con, bởi thế anh không lo lắng thi thể của Thác Bạt A Giáp bị người khác phát hiện, nếu phát hiện thì cũng bị phát hiện trong bụng của cá mập thôi.
Về đến nhà, Lâm Côn tắm rửa một cái, những mệt mỏi trải qua ngày hôm nay giống như của cả một năm. Sau khi tắm xong, anh xử lý những vết thương trên cổ và tai, cũng may chỉ là những vết thương ngoài da đơn giản thôi, sau đó ngã lăn ra giường ngủ khò khò. Cả căn biệt tự to lớn tối hôm đó chỉ có mỗi mình anh, nên anh cứ ngáy ầm lên chẳng e dè điều gì, giống như từng trận sấm rền vang vậy.
Đua xe, giết người, đốt Aston Martin, còn đánh một đám lưu manh tép riu, làm bao nhiêu việc thế mà vẫn có thể bình tĩnh đi ngủ, thì toàn Trung Hoa này chắc chỉ có một mình Lâm Côn thôi.
Ở bên này Lâm Côn đang ở nhà ngủ say giấc, nhưng không hề biết ở một góc khác trong thành phố, một cô gái xinh đẹp ngồi trong xe khóc lóc vang trời, vừa khóc vừa nói với màn hình vệ tinh: “Chị, chị nói đi tại sao, tại sao em vừa mới thích một người mà anh ấy lại không còn nữa, ông trời đối xử với em quá không công bằng rồi, chị, chị nói đi, sau này em phải làm sao đây, em không muốn sống nữa...”
Em gái ruột của mình đã khóc hơn ba tiếng trước màn hình nhưng người phụ nữ trong màn hình rõ ràng rất bình tĩnh, trong suốt thời gian đó còn nhận hai cuộc điện thoại, đợi đến khi em gái của cô không còn nói nữa, hoàn toàn không nói nữa thì mới bình tĩnh lên tiếng: “Tiểu Vi, em nhìn thấy thi thể của anh ta rồi sao?”
Cố Vi vừa lau mũi nói: “Chưa nhìn thấy, người ta đã đau lòng lắm rồi, còn bảo đi nhìn thi thể của anh ấy...”
“Không nhìn thấy thi thể của anh ta, không có nghĩa anh ta đã thật sự chết, không tin em thử gọi điện xem, em có số của anh ta chứ?”
“Có.” Cố Vi đột nhiên bừng tỉnh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại có tên gọi ông xã rồi bấm nút gọi…
Cao thủ khi đối đầu với nhau thường không nhiều lời, việc nói nhiều quá chỉ có trong mấy bộ phim kiếm hiệp mà thôi, nếu đã tới để báo thù, vậy thì nhanh gọn một chút. Hai người bọn họ sau khi dừng chân, Thác Bạt A Giáp rút ra một con dao găm cầm ngược trong tay, lao tới Lâm Côn như một mũi tên, sát khí kinh người hùng hổ kêu lên: “Để mạng lại!”
Lâm Côn vung tay trái lên, nắm chặt cây dao găm ba cạnh màu đen trong tay, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười dữ tợn, rất lâu rồi không đấu nhau sống chết với một cao thủ thật sự, máu chiến đấu sôi sục khắp toàn thân.
Vì báo thù, Thác Bạt A Giáp đã khổ luyện ba năm, lúc đầu thực lực của anh ta và Lâm Côn tuyệt đối không phải ở cùng một cấp bậc, nhưng hiện nay đã không còn là chuyện ngày xưa nữa rồi. Tục ngữ nói ông trời không phụ người có tâm, để báo thù, trong ba năm vừa qua Thác Bạt A Giáp có thể nói là đã luyện tập như điên như cuồng, thời khắc này anh ta sẽ phô diễn hết mọi thứ mà anh ta đã phải bỏ công ra để có được. Anh ta nhanh, cây dao găm trong tay anh ta càng nhanh hơn, lao tới đâm xoẹt xoẹt xoẹt vào ba vị trí, nhát đâm thứ nhất là đâm thẳng vào mặt Lâm Côn, nhát đâm thứ hai đâm thẳng cổ họng Lâm Côn, nhát đâm thứ ba đâm vào tim Lâm Côn, ba nhát đâm này nhanh tựa chớp, liên tiếp liền nhau phát ra ánh sáng run người.
Lâm Côn không dám khinh thường, kẻ trước mắt không phải là tên vô lại bình thường trên đường phố, mà là một cao thủ thật sự về mặt ý nghĩa. Lâm Côn vẫn còn nhớ Thác Bạt A Giáp của ba năm trước, lúc đó chỉ có thể nói là anh ta có có chút ít công phu thôi, nhưng hiện nay anh ta đã hoàn toàn khác, cả con người anh ta dường như đã thay xương đổi cốt, hiện nay nếu bảo nói là 100% có thể thắng được anh ta thì Lâm Côn cũng không dám khẳng định quá chắc chắn như vậy. Có thể thấy thù hận có sức khích lệ lớn thế nào đối với một con người, ba năm vừa rồi, những gì Thác Bạt A Giáp bỏ ra thật sự chính là một ví dụ tốt nhất.
Keng Keng Keng...
Trước đòn tấn công nhanh như chớp, Lâm Côn chỉ còn cách dùng tốc độ đấu với tốc độ, cây dao găm ba cạnh và con dao găm đụng độ nhau ba lần, đòn tấn công lần đầu xem như đã được hóa giải. Nhưng tiếp ngay sau đó, không đợi cho Lâm Côn có thể triển khai ra đòn tấn công, Thác Bạt A Giáp lại tiếp tục tấn công đợt hai, khí thế của đòn tấn công này còn sắc bén hơn lần đầu tiên.
Chỉ thấy tay còn lại của Thác Bạt A Giáp có thêm một con dao găm nữa, hai con dao găm thì một con nắm trong tay, một con cầm ngược trong tay, hai dao găm giao với nhau, lao về phía cổ của Lâm Côn.
Có một bậc tiền bối trong giang hồ đã từng nói, võ công trong thiên hạ chỉ có duy nhất nhanh là không thể phá, khi tốc độ đạt tới cực hạn, thì võ công gần như đứng ở thế bất bại. Đòn tấn công vừa rồi của Thác Bạt A Giáp nếu mô tả bằng ngôn ngữ thì nhìn có vẻ bình thường đấy, nhưng khi kết hợp với tốc độ nhanh như chớp của anh ta, thì có nghĩa là nó đã thay đổi hoàn toàn khác rồi.
Lâm Côn cảm thấy cổ mình mát lạnh, một cảm giác đau rát thiêu đốt ở chỗ cổ khiến anh phải nhanh chóng lùi lại phía sau, vội vàng tránh sang bên một bước, đưa tay lên sờ cổ, một vệt máu đỏ dính trên tay.
Không để cho Lâm Côn có thời gian nghỉ nơi, Thác Bạt A Giáp nhảy cả người tới, vung cây dao găm trong tay đổ ụp xuống bổ vào đầu Lâm Côn, đòn này nếu như đánh trúng, tất nhiên sẽ lập tức mất mạng.
Càng cảm giác thực lực của Thác Bạt A Giáp tăng tiến vượt bậc, Lâm Côn càng không dám coi thường, các dây thần kinh khắp người anh được phát huy tới cực hạn. Cả người anh nghiêng tránh tại chỗ, khó khăn lắm mới tránh được một đòn trí mạng, tai bị quẹt ngang một vết rạch nhỏ, máu tươi thấm ra từ miệng vết thương đó.
“Ha ha...” Thác Bạt A Giáp cười lạnh lùng, khinh thường nhìn Lâm Côn nói: “Ba năm không gặp, mày thụt lùi rồi.”
Lâm Côn sờ tai mình, đôi mắt đột nhiên đỏ vằn lên, sát khí trên người tăng vọt, máu của vua sói nơi Mạc Bắc đâu có thể tùy tiện mà chảy ra như thế được. Nụ cười hung tợn xuất hiện nơi khóe môi, không nói bất cứ điều gì, nhưng một loại khí thế không thành tiếng đã cất tiếng, tiếp theo đây anh sẽ thi triển thực lực thật sự của bản thân mình.
Thác Bạt A Giáp cảm nhận được sự biến đổi của Lâm Côn, lông mày anh ta nhíu lại không dám coi thường, miệng kêu lên ‘a’ một tiếng, hai con dao găm trong tay lại vung lên lấp loáng tấn công về phía Lâm Côn, hai cây dao găm múa lên rối loạn hoa cả mắt.
Lâm Côn bình tĩnh đứng tại đó, không động đậy chút nào, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào con dao găm lấp loáng đang lao tới, khi thấy những ánh dao lấp loáng này đã đang chuẩn bị đổ ụp lên người anh, con dao găm ba cạnh trong tay anh đột nhiên vung lên, đâm về phía trước theo một đường cong kỳ dị. Đầu tiên là một tiếng keng nhè nhẹ vang lên, con dao găm ba cạnh và cây dao găm khẽ đụng nhau, liền sau đó là một tiếng soạt vang lên, một dòng máu tươi phun ra...
“A!”
Thác Bạt A Giáp khẽ hừ một tiếng, cả người của anh ta giống như bị điện giật, lập tức lùi về sau, đồng thời con dao găm trong tay trái rơi xuống bãi cát, tay phải nắm lấy cổ tay trái, máu nóng theo kẽ hở chảy ra ngoài.
Thác Bạt A Giáp nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn Lâm Côn bằng ánh mắt thâm độc thù hằn, tay trái của anh ta đã bị phế, gân đã bị đứt, lúc này trong lòng anh ta tràn ngập nỗi sợ hãi khủng hoảng. Bây giờ anh ta mới ý thức được người đàn ông trước mặt mình không đơn giản như anh ta tưởng tượng, ba năm trước Lâm Côn chưa thể hiện ra sức mạnh thật sự của mình, đến hôm nay, anh mới thực sự thể hiện ra.
Tách tách tách...
Từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống bãi cát, thời gian giống như dừng lại tại thời điểm này.
Lâm Côn cười thản nhiên, mắt anh khinh thường nhìn Thác Bạt A Giáp, cười nói: “Tao thụt lùi sao?” Anh lắc đầu, “Không phải tao thụt lùi mà là mày tiến bộ rồi, nhưng tiếc là mày tiến bộ không được nhiều, vẫn không giết được tao.”
“Hừ, mày đừng vội đắc ý, hôm nay tao không giết được mày, thì sau này tao vẫn giết được mày thôi!” Thác Bạt A Giáp nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Côn lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có cơ hội đâu, ba năm trước tao đã thấy mày trốn thoát trước mặt tao, ba năm sau tao lại có thể tiếp tục phạm phải lỗi lầm tương tự vậy sao. Đối với lũ phần tử phạm tội bệnh hoạn điên cuồng mất trí như tụi mày, cách tốt nhất, cách trực tiếp nhất chính là nhổ cỏ nhổ tận gốc không để lại hậu họa sau này. Bởi thế tao rất xin lỗi, hôm nay mày buộc phải để lại mạng mày ở đây.”
“Ha ha ha ha...” Thác Bạt A Giáp điên cuồng cười lớn, khinh thường nói: “Tên họ Lâm kia, mày thật quá tự tin rồi, ba năm trước tao có thể trốn thoát trước mặt mày, ba năm sau tao vẫn có thể trốn thoát thôi! Hơn nữa, mày dám chắc rằng mày có thể giết được tao, không sợ tao liều mạng với mày, cá chết lưới rách sao?”
Lâm Côn bình tĩnh nói: “Không sợ.”
Khóe miệng Thác Bạt A Giáp khẽ run run, người ta rõ ràng không coi anh ta ra gì, đột nhiên anh ta hét lớn một tiếng lại lao về phía Lâm Côn như một kẻ điên. Con dao găm nắm trong tay tay đâm về phía Lâm Côn, trong đòn tấn công này, anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là cá chết lưới rách, thật ra không phải vậy...
Lâm Côn đương nhiên không muốn liều mạng với anh ta, chân hơi di chuyển né sang một cách khéo léo, tránh được đòn cá chết thì lưới cũng rách đó. Có điều thứ khiến anh không ngờ là, đây chỉ là một đòn nhử, Thác Bạt A Giáp nhanh chóng quay người với tốc độ cực nhanh, sau đó bỏ chạy về phía sau.
Cuộc quyết đấu của các cao thủ luôn là như vậy, chỉ một đòn là biết được thực lực chênh lệch ra sao, Thác Bạt A Giáp đã cảm giác được rằng mình đánh không lại Lâm Côn, cho nên lựa chọn cách chạy trốn. Núi xanh còn đó thì lo gì không có củi đốt, chờ cho tới khi anh ta khổ luyện rồi sẽ lại tiếp tục quay lại tìm Lâm Côn báo thù, chỉ tiếc là suy nghĩ của anh ta thì hay lắm, tưởng rằng có thể trốn chạy như ba năm trước kia, có điều sự thật thảm khốc. Vào thời khắc anh ta quay người đi, đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát, một âm thanh xé rách không khí vang lên, tiếp đó là một tiếng phập, chỉ thấy cơn đau mãnh liệt, đau đớn xé nát, như bùng nổ trên lưng anh ta. Lúc này anh ta giống như một quả bóng bị xì hết khí mềm nhũn ỉu xìu, chân nhũn ra, ngã cắm đầu xuống đất.
Thác Bạt A Giáp muốn đứng lên, nhưng cả người không còn chút sức lực nào, con dao găm ba cạnh cắm trên lưng anh ta, dường như mọi sức mạnh đều bị cây dao găm ba cạnh màu đen ấy hút mất. Khóe miệng Thác Bạt A Giáp rỉ ra một dòng máu tươi, chất máu đỏ tươi làm lan trong bầu không khí ban đêm một mùi tanh lạnh của máu, anh ta quay đầu lại, Lâm Côn đã đi tới nơi.
“Khụ khụ khụ...”
Thác Bạt A Giáp ho dữ dội, mỗi lần ho là mỗi lần đều có máu ra theo, anh ta không cam tâm quay đầu lại nhìn Lâm Côn, ôm hận hỏi: “Mày... Sao mày có thể làm được.”
Lâm Côn cười khinh thường nói: “Cái này quá đơn giản, giống như phi tiêu vậy, chỉ cần nhắm đúng vào huyệt vị mà thôi, đây là lý luận huyệt vị của Trung Quốc chúng ta, có nói thì mày cũng không hiểu, tóm lại là mày biết là mày chết thế nào là được.”
Thác Bạt A Giáp cắn răng nói:” Tao... Tao... Tao không cam tâm, tao... Tao muốn báo thù cho anh em của tao, a!!!”
Lâm Côn tỏ ra bộ mặt bất đắc dĩ, đồng tình với Thác Bạt A Giáp nói: “Không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ kiếp sau vậy.” Nói rồi, đưa tay ra nắm lấy con dao găm ba cạnh rút lên, một dòng máu tươi phọt ra như tên bắn, Thác Bạt A Giáp hự lên một tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, nhắm lại.
Lâm Côn giơ tay lên chém xuống, con dao găm ba cạnh chém một cách quyết đoán vào cổ của Thác Bạt A Giáp, máu vẫn còn chưa kịp phun ra, đầu của anh ta đã rời khỏi cổ, Lâm Côn nhặt cơ thể của Thác Bạt A Giáp chuẩn bị ném xuống biển, thì lúc này điện thoại rung lên. Lâm Côn móc điện thoại trên người anh ta ra, trên màn hình hiện ra số lạ, anh bấm nút nghe rồi áp vào tai, một âm thanh quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: “Ông Thác Bạt, tiền thù lao của ông tôi đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ khi nào ông cũng có thể tới lấy.”
Lâm Côn cúp điện thoại, ném cả điện thoại và thi thể vào trong biển, gần đây trong vùng biển của thành phố Trung Cảng luôn có cá mập lui tới, trước kia anh đã thịt một con, bởi thế anh không lo lắng thi thể của Thác Bạt A Giáp bị người khác phát hiện, nếu phát hiện thì cũng bị phát hiện trong bụng của cá mập thôi.
Về đến nhà, Lâm Côn tắm rửa một cái, những mệt mỏi trải qua ngày hôm nay giống như của cả một năm. Sau khi tắm xong, anh xử lý những vết thương trên cổ và tai, cũng may chỉ là những vết thương ngoài da đơn giản thôi, sau đó ngã lăn ra giường ngủ khò khò. Cả căn biệt tự to lớn tối hôm đó chỉ có mỗi mình anh, nên anh cứ ngáy ầm lên chẳng e dè điều gì, giống như từng trận sấm rền vang vậy.
Đua xe, giết người, đốt Aston Martin, còn đánh một đám lưu manh tép riu, làm bao nhiêu việc thế mà vẫn có thể bình tĩnh đi ngủ, thì toàn Trung Hoa này chắc chỉ có một mình Lâm Côn thôi.
Ở bên này Lâm Côn đang ở nhà ngủ say giấc, nhưng không hề biết ở một góc khác trong thành phố, một cô gái xinh đẹp ngồi trong xe khóc lóc vang trời, vừa khóc vừa nói với màn hình vệ tinh: “Chị, chị nói đi tại sao, tại sao em vừa mới thích một người mà anh ấy lại không còn nữa, ông trời đối xử với em quá không công bằng rồi, chị, chị nói đi, sau này em phải làm sao đây, em không muốn sống nữa...”
Em gái ruột của mình đã khóc hơn ba tiếng trước màn hình nhưng người phụ nữ trong màn hình rõ ràng rất bình tĩnh, trong suốt thời gian đó còn nhận hai cuộc điện thoại, đợi đến khi em gái của cô không còn nói nữa, hoàn toàn không nói nữa thì mới bình tĩnh lên tiếng: “Tiểu Vi, em nhìn thấy thi thể của anh ta rồi sao?”
Cố Vi vừa lau mũi nói: “Chưa nhìn thấy, người ta đã đau lòng lắm rồi, còn bảo đi nhìn thi thể của anh ấy...”
“Không nhìn thấy thi thể của anh ta, không có nghĩa anh ta đã thật sự chết, không tin em thử gọi điện xem, em có số của anh ta chứ?”
“Có.” Cố Vi đột nhiên bừng tỉnh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại có tên gọi ông xã rồi bấm nút gọi…
Bình luận facebook