Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Vào lúc tất cả quan chức lớn nhỏ của chính quyền trấn tụ tập trong phòng làm việc, những người này bao gồm cả chủ tịch trấn cũng có mặt, tất cả đều có vẻ mặt mệt mỏi. Đêm qua là bữa tiệc sinh nhật của Vu Đại Xuyên, những người này đều cống nạp không ít tiền, uống không ít rượu và tìm nơi ngủ say, có người quay về nhà, có người đi tới nhà của người khác, nhưng không quan tâm bọn họ ngủ ở đâu, khi nhận được điện thoại của bí thư Vu Đại Xuyên gọi tới, mỗi một người đều lên tinh thần, dùng tốc độ nhanh như tên bắn chạy tới tòa nhà chính quyền trấn.
Những người này vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng công tác của chính quyền trấn Ma Bàn luôn có tác phong lỏng lẻo, quen ăn biến làm. Vu Đại Xuyên đột nhiên làm ra hành động đột xuất như thế,... Những người này lại cảm thấy không thích hợp, trong lòng của tất cả mọi người đều sinh ra khủng hoảng, nhất định đã xảy ra chuyện.
Nhưng những người này chờ đợi trong tòa nhà chính quyền trấn suốt nửa ngày, vẫn không thấy bí thư đảng ủy trấn xuất hiện, đợi quá lâu, có người không nhịn được nói thầm với nhau, oán giận nói: “Chẳng lẽ đêm qua chúng ta đưa tiền cho bí thư Vu ít quá, cho nên ông ta cố ý chỉnh chúng ta sao?”
Lập tức có người nhỏ giọng nói: “Trong lòng anh có oán khí cũng nên nói nhỏ chút, lẽ nào anh không muốn tiếp tục làm việc trong chính quyền trấn? Bí thư Vu của chúng ta chính là trời của trấn Ma Bàn, dù cố ý chỉnh chúng ta thì sao, chúng ta cũng chỉ có chấp nhận, nếu không muốn chấp nhận cũng được, trừ khi người phía trên xuống đây tra xét.”
Người này vừa dứt lời, ở cửa lớn chính quyền trấn Ma Bàn xuất hiện vài chiếc xe chạy tới, tất cả đều là xe có biển số đặc biệt, cửa kính tài xế quay xuống, sau đó lễ phép khiêm tốn nói với Lão Tôn bảo vệ: “Bác à, chúng tôi là người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật của tỉnh tới, cùng bí thư Dư đại biểu quốc hội của tỉnh tới đây thị sát.”
Lão Tôn cả đời làm bảo vệ ở chính quyền trấn, chưa bao giờ nghe thấy nhân vật lớn như vậy, vừa nghe nói là xe của Ủy ban kiểm tra kỷ luật và bí thư Dư tới, trong lòng ông run rẩy. Ông không có ấn tượng sâu về người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật, nhưng ông lại nhiều lần nhìn thấy bí thư Dư trên tivi, đây chính là quan lớn một phương. Lão Tôn không nói hai lời, trực tiếp đi ra mở cửa lớn của tòa nhà chính quyền trấn.
Trong phòng làm việc của chính quyền trấn, là một vị quản về sinh sản ở thị trấn này phát hiện có xe lái vào đây đầu tiên. Những người đang ở trong chính quyền trấn mặc dù ở nông thôn, nhưng mỗi một người đều có chút kiến thức. Vừa nhìn thấy chiếc xe có biển số đặc biệt đi tới, bọn họ lập tức kịp phản ứng, biết là có đoàn kiểm tra đặc biệt tới, cũng hiểu rõ vì sao bí thư Vu lại gọi mọi người phải có mặt và ngồi vào vị trí công tác của mình.
Những người trong phòng làm việc đều chú ý tới tình hình này, lúc này tâm tình của tất cả mọi người khẩn trương không nói thành lời. Cho tới bây giờ bọn họ còn không biết rốt cuộc là tổ chức nào đột ngột xuống kiểm tra, bí thư Vu lại không có mặt ở nơi này, tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng vào Trương Đại Minh chủ tịch thị trấn của trấn Ma Bàn này. Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ yếu ớt, ông ta là do một tay Vu Đại Xuyên bồi dưỡng lên. Bình thường chỉ nghe theo lệnh của Vu Đại Xuyên để làm việc, thật ra bản thân ông ta cũng không có năng lực lãnh đạo gì, năng lực duy nhất chính là kiên quyết phục tùng mệnh lệnh Vu Đại Xuyên một cách vô điều kiện.
Lúc này Vu Đại Xuyên không có mặt, Trương Đại Minh phải đứng ra, đối với ông ta đây là chuyện khó, chỉ có điều làm quan chức nhiều năm như vậy, ông ta ít nhiều cũng có chút kiến thức. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta lập tức triệu tập tất cả thành viên đang làm việc trong chính quyền trấn đi ra nghênh đón lãnh đạo. Chờ tới lúc bọn họ đi xuống lầu, người trong những chiếc xe đã xuống gần hết. Lần này có năm chiếc xe tới đây, tổng cộng có hơn bốn mươi người, trong những người này chức quan lớn nhất chính là Dư Tông Hoa, còn lại chính là các lãnh đạo quan trọng trong Ủy ban kiểm tra kỷ luật. Dựa theo trình tự bình thường, lãnh đạo của Uy ban kiểm tra kỷ luật sẽ không đi thị sát những thị trấn nhỏ như nơi đây, cũng không có nhiều nhân vật quan trọng xuất hiện, hiện tại có quy mô như vậy đều là do Dư Tông Hoa tự mình tổ chức.
Trương Đại Minh đi lên phía trước, hai mươi mấy nhân viên công tác trong chính quyền trấn đi theo phía sau, cũng không ai biết người nào là quan chức lớn nhất. Cũng may Trương Đại Minh bình thường thích xem tin tức trong tỉnh, cho nên đã nhiều lần nhìn thấy mặt của Dư Tông Hoa, hơn nữa nhìn người vây quanh như thế, hiển nhiên chức vụ của Dư Tông Hoa là cao nhất. Bởi vì ông ta nhận ra Dư Tông Hoa, trong lòng Trương Đại Minh cũng hồi hộp, chấn động không có cách nào để diễn tả, đường đường là bí thư lớn trên tỉnh lại tới trấn Ma Bàn kiểm tra đột xuất, đây là việc Trương Đại Minh không dám nghĩ tới.
Tám mươi phần trăm những nhân viên làm việc trong chính quyền trấn và Trương Đại Minh đều nhận ra Dư Tông Hoa, những người này bình thường không làm được gì, lại khốn kiếp, nhưng bọn họ vẫn nhận ra lãnh đạo cấp cao trên tỉnh. Bọn họ cảm thấy chấn động không thua kém gì Trương Đại Minh, thậm chí còn hơn rất nhiều.
“Chào bí thư Dư và các vị lãnh đạo.” Trên mặt Trương Đại Minh còn tươi cười cung kính, ông ta chào hỏi Dư Tông Hoa, đồng thời cũng cúi người chào những lãnh đạo mà ông ta không nhận ra, những nhân viên công tác trong chính quyền trấn cũng chào hỏi theo.
“Các đồng chí ở trấn Ma Bàn, chúng ta không cần khách khí như vậy, toàn quốc đều đang khởi xướng chính sách chính trị quan uy, chúng ta có thể coi là đồng nghiệp và là đồng chí của nhau.” Dư Tông Hoa nở nụ cười ấm áp, nói: “Đầu tiên, tôi tự giới thiệu về mình một chút, tôi chính là bí thư hội đồng nhân dân, đại biểu quốc hội của tỉnh Liêu Cương Dư Tông Hoa, các vị bên cạnh tôi chính là lãnh đạo thuộc Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Liêu Cương, vị này chính là bí thư Đinh, vị này chính là trưởng phòng Phạm, vị này chính là...”
Sắc mặt của đám người Trương Đại Minh càng lúc càng cứng đờ, trong lòng lại lạnh lẽo như gió lạnh từ bắc cực thổi về. Gần như toàn bộ nhân vật lớn của tỉnh Liêu Cương đều tới trấn Ma Bàn nho nhỏ này, bọn họ chỉ là những hạt vừng nhỏ bé, hiện tại nhiều lãnh đạo cao cấp xuất hiện ở trước mặt, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là: Xong rồi, lần này trấn Ma Bàn khẳng định sẽ sinh ra chấn động lớn.
Cửa sổ đồn cảnh sát trấn vừa lúc có thể nhìn thấy sân lớn của chính quyền trấn. Lúc này trong sân ồn ào càng làm cho Lâm Côn chú ý, xuyên qua cửa sổ thủy tinh cũ của phòng thẩm vấn, anh đúng lúc nhìn thấy Dư Tông Hoa và các lãnh đạo Ủy ban kiểm tra kỷ luật xuất hiện, đột nhiên anh bật cười, quay lưng nhìn sang Vu Đại Xuyên đang ngồi dưới đất, nói: “Bí thư Vu, hình như bên kia có khách tới, ông có nên đi qua nghênh đón người ta hay không.”
Vu Đại Xuyên lảo đảo đứng lên, đi tới cửa sổ nhìn qua, sau khi nhìn thấy năm chiếc Toyota Coster và một đám người đang đứng trong sân của chính quyền trấn, sắc mặt của ông ta càng lúc càng khó coi.
Lâm Côn vỗ vai ông ta, cười nhạo nói: “Ông không phải là vua ở trấn Ma Bàn này à, cần gì phải sợ tới mức như vậy, không phải chỉ có mấy lãnh đạo tới hay sao, dù sao nơi này là địa bàn của ông, còn không phải do ông nói mới tính hay sao?”
Vu Đại Xuyên run lẩy bẩy, quay đầu lại dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Lâm Côn: “Người anh em, chuyện gì nên nói tôi cũng nói hết rồi, cậu có phải nên tha cho tôi một mạng hay không, tôi cần phải đi ra ngoài nghênh đón các lãnh đạo.”
Lâm Côn cười nói: “Yên tâm đi bí thư Vu, Lâm Côn tôi là người luôn luôn giữ lời, ông nhanh làm chuyện của ông đi, ông không cần quan tâm tới mấy người còn lại đâu, tôi cũng không động tới cọng lông nào trên người bọn họ.”
Vu Đại Xuyên cũng không chú ý tới Vu Lượng nằm trên mặt đất, lúc này chuyện quan trọng nhất chính là tiếp đón các lãnh đạo trên tỉnh xuống, nếu không lừa được những lãnh đạo này đi, như vậy ông ta có thể bảo vệ hai quả trứng của mình thì có ích gì. Nếu một khi những chuyện tham ô của mình bị tra ra, ông ta nhất định sẽ bị tống giam, mặc dù có thể dùng tiền miễn tai họa lao tù, nhưng ông ta nhất cũng sẽ mất gần hết tiền bạc, trở thành người trắng tay. Không có tiền lại mất đi chức bí thư trấn ủy, thử hỏi có người phụ nữ nào trong trấn Ma Bàn nguyện ý sinh con cho ông ta nữa không?
Lần này Dư Tông Hoa tự mình đến trấn Ma Bàn, chính là vì có ý định chấn chỉnh lại pháp luật của nơi trấn nhỏ hoang vu này. Tỉnh Liêu Cương có hơn hai trăm thị trấn lớn nhỏ, nếu như hệ thống pháp luật ở mỗi một trấn đều tham ô mục nát như vậy, chẳng phải dân chúng sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng hay sao? Dư Tông Hoa đến nơi này là muốn mạnh tay xử lý chế độ quản lý tại trấn Ma Bàn, từ đó ở các thị trấn trong tỉnh Liêu Cương phô trương rình rang, giết gà dọa khỉ!
Tổng cộng có hơn bốn mươi người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật tới nơi này, nhân viên công tác trong chính quyền trấn Ma Bàn chỉ có hơn hai mươi người, cho nên chính quyền trấn không có khả năng lén lút dở trò. Chỉ có điều không thể không bội phục Vu Đại Xuyên, tuy người này tham ô hủ bại nghiêm trọng, phá hỏng toàn bộ hệ thống quản lý của trấn Ma Bàn, nhưng trình độ làm giả sổ sách và làm giả chữ ký lại rất tốt. Nếu dựa theo thống kê tài vụ của trấn, cùng một số thu chi theo chuẩn mực quy định, tất cả đều ghi chép rất bình thường, tình hình tài chính tại trấn Ma Bàn không có vấn đề chút nào. Trong công tác cũng không có bất kỳ sai sót gì, nếu nhìn từ ngoài vào sẽ không nhìn ra sự giả dối, Vu Đại Xuyên tuyệt đối xem như là một lãnh đạo xứng chức, bí thư đảng ủy trấn ưu tú.
Khi Vu Đại Xuyên cho rằng mình lừa gạt không có sơ hở, chuẩn bị dùng thân phận chính quyền trấn mở tiệc chiêu đãi các lãnh đạo ăn uống, đột nhiên ngoài cửa lớn của chính quyền trấn có đám đông dân chúng xuất hiện. Những người dân này có nông dân quanh trấn Ma Bàn, cũng có người dân và chủ các cửa hàng trong trấn, bọn họ giơ cao băng rôn, biểu ngữ phản đối chính quyền tham ô thối rữa, tất cả đang hò reo ngoài cửa lớn của chính quyền trấn: “Chống tham nhũng, chống tham nhũng, kiên quyết phản đối chính quyền tham ô mục nát!”
Người dẫn đầu dân chúng hò hét tại trấn Ma Bàn chính là hiệu trưởng Trương Cử, ông được Lâm Côn nhờ tổ chức một đám đông dân chúng có can đảm đứng ra vạch trần tội ác của cha con Vu Đại Xuyên. Chỉ chờ Ủy ban kiểm tra kỷ luật của tỉnh vừa đến trấn, bọn họ sẽ đứng ra vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của cha con Vu Đại Xuyên, cùng với đám nhân viên chính quyền trấn ngu dốt không có năng lực.
Tất cả những việc này đều là do Dư Tông Hoa âm thầm bảo Lâm Côn sắp xếp, khi thấy nhiều người tới như vậy, Dư Tông Hoa lập tức nhíu mày, lạnh lùng nhìn sang Vu Đại Xuyên và những lãnh đạo trong trấn. Sau đó ông dẫn theo đội ngũ Ủy ban kiểm tra kỷ luật ra gặp dân chúng đang hô phản đối tham nhũng kia.
Sắc mặt Vu Đại Xuyên trắng như tờ giấy, nhìn những dân chúng bên ngoài cửa chính, ông ta thật không biết bọn họ làm sao biết có lãnh đạo của tỉnh tới kiểm tra. Ông ta dùng ánh mắt oán độc nhìn những nhân viên công tác trong chính quyền trấn, đặc biệt hoài nghi sự việc lần này chính là một âm mưu lớn. Nhất định có người ở sau lưng đâm ông ta, bằng không tất cả mọi việc sao có thể trùng hợp như vậy. Lãnh đạo trong tỉnh đột nhiên xuống kiểm tra, những dân chúng này lại lập tức tới biểu tình.
Những tội lỗi Vu Đại Xuyên phạm phải trong trấn Ma Bàn thì không cần phải bàn cãi nhiều, con của ông ta là Vu Lượng càng có tội ác chồng chất, bằng chứng và nhân chứng đều có đủ. Cộng thêm Lâm Côn lại lặng lẽ thông qua điện thoại di động gửi đoạn ghi âm tham ô mục nát của Vu Đại Xuyên vào điện thoại di động của Dư Tông Hoa. Vì vậy chứng cớ lần này vô cùng xác thực, Dư Tông Hoa lập tức cho người bắt Vu Đại Xuyên lại.
Mãi đến lúc này, nghe đoạn ghi âm trong tay Dư Tông Hoa, Vu Đại Xuyên mới biết được, hóa ra đứng phía sau tất cả những việc này đều là Lâm Côn. Trong lòng ông ta kinh ngạc, đồng thời lại tràn ngập hối hận, nhưng tất cả đều đã muộn, trước mắt ông ta chỉ nghĩ tới một câu thành ngữ-- Tự làm bậy, không thể sống.
Những người này vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng công tác của chính quyền trấn Ma Bàn luôn có tác phong lỏng lẻo, quen ăn biến làm. Vu Đại Xuyên đột nhiên làm ra hành động đột xuất như thế,... Những người này lại cảm thấy không thích hợp, trong lòng của tất cả mọi người đều sinh ra khủng hoảng, nhất định đã xảy ra chuyện.
Nhưng những người này chờ đợi trong tòa nhà chính quyền trấn suốt nửa ngày, vẫn không thấy bí thư đảng ủy trấn xuất hiện, đợi quá lâu, có người không nhịn được nói thầm với nhau, oán giận nói: “Chẳng lẽ đêm qua chúng ta đưa tiền cho bí thư Vu ít quá, cho nên ông ta cố ý chỉnh chúng ta sao?”
Lập tức có người nhỏ giọng nói: “Trong lòng anh có oán khí cũng nên nói nhỏ chút, lẽ nào anh không muốn tiếp tục làm việc trong chính quyền trấn? Bí thư Vu của chúng ta chính là trời của trấn Ma Bàn, dù cố ý chỉnh chúng ta thì sao, chúng ta cũng chỉ có chấp nhận, nếu không muốn chấp nhận cũng được, trừ khi người phía trên xuống đây tra xét.”
Người này vừa dứt lời, ở cửa lớn chính quyền trấn Ma Bàn xuất hiện vài chiếc xe chạy tới, tất cả đều là xe có biển số đặc biệt, cửa kính tài xế quay xuống, sau đó lễ phép khiêm tốn nói với Lão Tôn bảo vệ: “Bác à, chúng tôi là người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật của tỉnh tới, cùng bí thư Dư đại biểu quốc hội của tỉnh tới đây thị sát.”
Lão Tôn cả đời làm bảo vệ ở chính quyền trấn, chưa bao giờ nghe thấy nhân vật lớn như vậy, vừa nghe nói là xe của Ủy ban kiểm tra kỷ luật và bí thư Dư tới, trong lòng ông run rẩy. Ông không có ấn tượng sâu về người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật, nhưng ông lại nhiều lần nhìn thấy bí thư Dư trên tivi, đây chính là quan lớn một phương. Lão Tôn không nói hai lời, trực tiếp đi ra mở cửa lớn của tòa nhà chính quyền trấn.
Trong phòng làm việc của chính quyền trấn, là một vị quản về sinh sản ở thị trấn này phát hiện có xe lái vào đây đầu tiên. Những người đang ở trong chính quyền trấn mặc dù ở nông thôn, nhưng mỗi một người đều có chút kiến thức. Vừa nhìn thấy chiếc xe có biển số đặc biệt đi tới, bọn họ lập tức kịp phản ứng, biết là có đoàn kiểm tra đặc biệt tới, cũng hiểu rõ vì sao bí thư Vu lại gọi mọi người phải có mặt và ngồi vào vị trí công tác của mình.
Những người trong phòng làm việc đều chú ý tới tình hình này, lúc này tâm tình của tất cả mọi người khẩn trương không nói thành lời. Cho tới bây giờ bọn họ còn không biết rốt cuộc là tổ chức nào đột ngột xuống kiểm tra, bí thư Vu lại không có mặt ở nơi này, tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng vào Trương Đại Minh chủ tịch thị trấn của trấn Ma Bàn này. Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ yếu ớt, ông ta là do một tay Vu Đại Xuyên bồi dưỡng lên. Bình thường chỉ nghe theo lệnh của Vu Đại Xuyên để làm việc, thật ra bản thân ông ta cũng không có năng lực lãnh đạo gì, năng lực duy nhất chính là kiên quyết phục tùng mệnh lệnh Vu Đại Xuyên một cách vô điều kiện.
Lúc này Vu Đại Xuyên không có mặt, Trương Đại Minh phải đứng ra, đối với ông ta đây là chuyện khó, chỉ có điều làm quan chức nhiều năm như vậy, ông ta ít nhiều cũng có chút kiến thức. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta lập tức triệu tập tất cả thành viên đang làm việc trong chính quyền trấn đi ra nghênh đón lãnh đạo. Chờ tới lúc bọn họ đi xuống lầu, người trong những chiếc xe đã xuống gần hết. Lần này có năm chiếc xe tới đây, tổng cộng có hơn bốn mươi người, trong những người này chức quan lớn nhất chính là Dư Tông Hoa, còn lại chính là các lãnh đạo quan trọng trong Ủy ban kiểm tra kỷ luật. Dựa theo trình tự bình thường, lãnh đạo của Uy ban kiểm tra kỷ luật sẽ không đi thị sát những thị trấn nhỏ như nơi đây, cũng không có nhiều nhân vật quan trọng xuất hiện, hiện tại có quy mô như vậy đều là do Dư Tông Hoa tự mình tổ chức.
Trương Đại Minh đi lên phía trước, hai mươi mấy nhân viên công tác trong chính quyền trấn đi theo phía sau, cũng không ai biết người nào là quan chức lớn nhất. Cũng may Trương Đại Minh bình thường thích xem tin tức trong tỉnh, cho nên đã nhiều lần nhìn thấy mặt của Dư Tông Hoa, hơn nữa nhìn người vây quanh như thế, hiển nhiên chức vụ của Dư Tông Hoa là cao nhất. Bởi vì ông ta nhận ra Dư Tông Hoa, trong lòng Trương Đại Minh cũng hồi hộp, chấn động không có cách nào để diễn tả, đường đường là bí thư lớn trên tỉnh lại tới trấn Ma Bàn kiểm tra đột xuất, đây là việc Trương Đại Minh không dám nghĩ tới.
Tám mươi phần trăm những nhân viên làm việc trong chính quyền trấn và Trương Đại Minh đều nhận ra Dư Tông Hoa, những người này bình thường không làm được gì, lại khốn kiếp, nhưng bọn họ vẫn nhận ra lãnh đạo cấp cao trên tỉnh. Bọn họ cảm thấy chấn động không thua kém gì Trương Đại Minh, thậm chí còn hơn rất nhiều.
“Chào bí thư Dư và các vị lãnh đạo.” Trên mặt Trương Đại Minh còn tươi cười cung kính, ông ta chào hỏi Dư Tông Hoa, đồng thời cũng cúi người chào những lãnh đạo mà ông ta không nhận ra, những nhân viên công tác trong chính quyền trấn cũng chào hỏi theo.
“Các đồng chí ở trấn Ma Bàn, chúng ta không cần khách khí như vậy, toàn quốc đều đang khởi xướng chính sách chính trị quan uy, chúng ta có thể coi là đồng nghiệp và là đồng chí của nhau.” Dư Tông Hoa nở nụ cười ấm áp, nói: “Đầu tiên, tôi tự giới thiệu về mình một chút, tôi chính là bí thư hội đồng nhân dân, đại biểu quốc hội của tỉnh Liêu Cương Dư Tông Hoa, các vị bên cạnh tôi chính là lãnh đạo thuộc Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Liêu Cương, vị này chính là bí thư Đinh, vị này chính là trưởng phòng Phạm, vị này chính là...”
Sắc mặt của đám người Trương Đại Minh càng lúc càng cứng đờ, trong lòng lại lạnh lẽo như gió lạnh từ bắc cực thổi về. Gần như toàn bộ nhân vật lớn của tỉnh Liêu Cương đều tới trấn Ma Bàn nho nhỏ này, bọn họ chỉ là những hạt vừng nhỏ bé, hiện tại nhiều lãnh đạo cao cấp xuất hiện ở trước mặt, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là: Xong rồi, lần này trấn Ma Bàn khẳng định sẽ sinh ra chấn động lớn.
Cửa sổ đồn cảnh sát trấn vừa lúc có thể nhìn thấy sân lớn của chính quyền trấn. Lúc này trong sân ồn ào càng làm cho Lâm Côn chú ý, xuyên qua cửa sổ thủy tinh cũ của phòng thẩm vấn, anh đúng lúc nhìn thấy Dư Tông Hoa và các lãnh đạo Ủy ban kiểm tra kỷ luật xuất hiện, đột nhiên anh bật cười, quay lưng nhìn sang Vu Đại Xuyên đang ngồi dưới đất, nói: “Bí thư Vu, hình như bên kia có khách tới, ông có nên đi qua nghênh đón người ta hay không.”
Vu Đại Xuyên lảo đảo đứng lên, đi tới cửa sổ nhìn qua, sau khi nhìn thấy năm chiếc Toyota Coster và một đám người đang đứng trong sân của chính quyền trấn, sắc mặt của ông ta càng lúc càng khó coi.
Lâm Côn vỗ vai ông ta, cười nhạo nói: “Ông không phải là vua ở trấn Ma Bàn này à, cần gì phải sợ tới mức như vậy, không phải chỉ có mấy lãnh đạo tới hay sao, dù sao nơi này là địa bàn của ông, còn không phải do ông nói mới tính hay sao?”
Vu Đại Xuyên run lẩy bẩy, quay đầu lại dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Lâm Côn: “Người anh em, chuyện gì nên nói tôi cũng nói hết rồi, cậu có phải nên tha cho tôi một mạng hay không, tôi cần phải đi ra ngoài nghênh đón các lãnh đạo.”
Lâm Côn cười nói: “Yên tâm đi bí thư Vu, Lâm Côn tôi là người luôn luôn giữ lời, ông nhanh làm chuyện của ông đi, ông không cần quan tâm tới mấy người còn lại đâu, tôi cũng không động tới cọng lông nào trên người bọn họ.”
Vu Đại Xuyên cũng không chú ý tới Vu Lượng nằm trên mặt đất, lúc này chuyện quan trọng nhất chính là tiếp đón các lãnh đạo trên tỉnh xuống, nếu không lừa được những lãnh đạo này đi, như vậy ông ta có thể bảo vệ hai quả trứng của mình thì có ích gì. Nếu một khi những chuyện tham ô của mình bị tra ra, ông ta nhất định sẽ bị tống giam, mặc dù có thể dùng tiền miễn tai họa lao tù, nhưng ông ta nhất cũng sẽ mất gần hết tiền bạc, trở thành người trắng tay. Không có tiền lại mất đi chức bí thư trấn ủy, thử hỏi có người phụ nữ nào trong trấn Ma Bàn nguyện ý sinh con cho ông ta nữa không?
Lần này Dư Tông Hoa tự mình đến trấn Ma Bàn, chính là vì có ý định chấn chỉnh lại pháp luật của nơi trấn nhỏ hoang vu này. Tỉnh Liêu Cương có hơn hai trăm thị trấn lớn nhỏ, nếu như hệ thống pháp luật ở mỗi một trấn đều tham ô mục nát như vậy, chẳng phải dân chúng sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng hay sao? Dư Tông Hoa đến nơi này là muốn mạnh tay xử lý chế độ quản lý tại trấn Ma Bàn, từ đó ở các thị trấn trong tỉnh Liêu Cương phô trương rình rang, giết gà dọa khỉ!
Tổng cộng có hơn bốn mươi người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật tới nơi này, nhân viên công tác trong chính quyền trấn Ma Bàn chỉ có hơn hai mươi người, cho nên chính quyền trấn không có khả năng lén lút dở trò. Chỉ có điều không thể không bội phục Vu Đại Xuyên, tuy người này tham ô hủ bại nghiêm trọng, phá hỏng toàn bộ hệ thống quản lý của trấn Ma Bàn, nhưng trình độ làm giả sổ sách và làm giả chữ ký lại rất tốt. Nếu dựa theo thống kê tài vụ của trấn, cùng một số thu chi theo chuẩn mực quy định, tất cả đều ghi chép rất bình thường, tình hình tài chính tại trấn Ma Bàn không có vấn đề chút nào. Trong công tác cũng không có bất kỳ sai sót gì, nếu nhìn từ ngoài vào sẽ không nhìn ra sự giả dối, Vu Đại Xuyên tuyệt đối xem như là một lãnh đạo xứng chức, bí thư đảng ủy trấn ưu tú.
Khi Vu Đại Xuyên cho rằng mình lừa gạt không có sơ hở, chuẩn bị dùng thân phận chính quyền trấn mở tiệc chiêu đãi các lãnh đạo ăn uống, đột nhiên ngoài cửa lớn của chính quyền trấn có đám đông dân chúng xuất hiện. Những người dân này có nông dân quanh trấn Ma Bàn, cũng có người dân và chủ các cửa hàng trong trấn, bọn họ giơ cao băng rôn, biểu ngữ phản đối chính quyền tham ô thối rữa, tất cả đang hò reo ngoài cửa lớn của chính quyền trấn: “Chống tham nhũng, chống tham nhũng, kiên quyết phản đối chính quyền tham ô mục nát!”
Người dẫn đầu dân chúng hò hét tại trấn Ma Bàn chính là hiệu trưởng Trương Cử, ông được Lâm Côn nhờ tổ chức một đám đông dân chúng có can đảm đứng ra vạch trần tội ác của cha con Vu Đại Xuyên. Chỉ chờ Ủy ban kiểm tra kỷ luật của tỉnh vừa đến trấn, bọn họ sẽ đứng ra vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của cha con Vu Đại Xuyên, cùng với đám nhân viên chính quyền trấn ngu dốt không có năng lực.
Tất cả những việc này đều là do Dư Tông Hoa âm thầm bảo Lâm Côn sắp xếp, khi thấy nhiều người tới như vậy, Dư Tông Hoa lập tức nhíu mày, lạnh lùng nhìn sang Vu Đại Xuyên và những lãnh đạo trong trấn. Sau đó ông dẫn theo đội ngũ Ủy ban kiểm tra kỷ luật ra gặp dân chúng đang hô phản đối tham nhũng kia.
Sắc mặt Vu Đại Xuyên trắng như tờ giấy, nhìn những dân chúng bên ngoài cửa chính, ông ta thật không biết bọn họ làm sao biết có lãnh đạo của tỉnh tới kiểm tra. Ông ta dùng ánh mắt oán độc nhìn những nhân viên công tác trong chính quyền trấn, đặc biệt hoài nghi sự việc lần này chính là một âm mưu lớn. Nhất định có người ở sau lưng đâm ông ta, bằng không tất cả mọi việc sao có thể trùng hợp như vậy. Lãnh đạo trong tỉnh đột nhiên xuống kiểm tra, những dân chúng này lại lập tức tới biểu tình.
Những tội lỗi Vu Đại Xuyên phạm phải trong trấn Ma Bàn thì không cần phải bàn cãi nhiều, con của ông ta là Vu Lượng càng có tội ác chồng chất, bằng chứng và nhân chứng đều có đủ. Cộng thêm Lâm Côn lại lặng lẽ thông qua điện thoại di động gửi đoạn ghi âm tham ô mục nát của Vu Đại Xuyên vào điện thoại di động của Dư Tông Hoa. Vì vậy chứng cớ lần này vô cùng xác thực, Dư Tông Hoa lập tức cho người bắt Vu Đại Xuyên lại.
Mãi đến lúc này, nghe đoạn ghi âm trong tay Dư Tông Hoa, Vu Đại Xuyên mới biết được, hóa ra đứng phía sau tất cả những việc này đều là Lâm Côn. Trong lòng ông ta kinh ngạc, đồng thời lại tràn ngập hối hận, nhưng tất cả đều đã muộn, trước mắt ông ta chỉ nghĩ tới một câu thành ngữ-- Tự làm bậy, không thể sống.
Bình luận facebook